1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 152



      Trong lúc chỉ mành treo chuông đó, nam nhân lưng ngựa kịp thời ghì dây cương, nhưng gương mặt tuấn lãnh ngạo xanh mét mảnh, trong đôi mắt sâu thẳm bốc lên lửa giận, lại lạnh như sương đông lạnh, khẽ nguyền rủa tiếng, “Đáng chết!” Sau đó kéo cương ngựa, ánh mắt như mũi tên nhọn bắn tới mặt nữ nhân bị ngựa làm cho kinh sợ ngồi dưới đất!

      Đôi mắt sâu đột nhiên căng thẳng, là nàng!

      Lúc này nhảy xuống ngựa, bước đến gần, từ cao nhìn xuống nàng, nén tức giận, tiếng trầm thấp mát lạnh, “Nàng làm gì? Muốn chết sao?”

      “Ta… ta -”

      Lăng Tuyết Mạn ngập ngừng, tiếng thể nghe thấy, muốn giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt đáng sợ kia, chữ cũng phát ra được. Nam nhân tập trung nhìn nàng, để ý dân chúng tụ tập chung quanh, kéo nàng đứng lên, cũng mở miệng gọi nàng đứng lên, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.

      quá nửa phút, mấy bóng người khinh công phóng qua đám người, đáp xuống trước mặt Lăng Tuyết Mạn.

      “Mạn Mạn!”

      “Vương phi!”

      Nhã Phi cùng Mạc Kỳ Dục vội đỡ Lăng Tuyết Mạn đứng lên, Liễu Thiếu Bạch cùng quản gia mặc dù khẩn trương, lại ngại thân phận dám đưa tay đỡ, mà xác định Lăng Tuyết Mạn bị thương, quản gia cũng bị ánh mắt lạnh như băng kia làm kinh sợ, nhìn người cưỡi ngựa, vừa thấy, sắc mặt khẽ biến, vội quỳ xuống đất hành lễ: “Nô tài ra mắt Tam Vương gia!”

      Quản gia vừa lên tiếng, Liễu Thiếu Bạch, Nhã Phi, Mạc Kỳ Dục vội giật mình nhìn lại, Liễu Thiếu Bạch vội vàng quỳ xuống, “Thiếu Bạch bái kiến Tam Vương gia!”

      “Tam ca!”

      Nhã Phi cùng Mạc Kỳ Dục kinh ngạc há miệng thở dốc.

      “Đều đứng lên !” Mạc Kỳ Minh lãnh đạm mở miệng, sau đó tầm mắt rơi xuống mặt Mạc Kỳ Dục cùng Nhã Phi, tiếng lạnh lẽo như cũ, “Làm sao đều xuất cung?”

      “À, Tam ca, đệ Tứ Vương phủ đưa sáo cho Tứ tẩu, Nhã Phi xin với mẫu hậu muốn thăm Tứ tẩu, chúng ta liền cùng nhau, ha ha, Tứ tẩu ở Vương phủ bị đè nén, muốn ra ngoài hít thở khí.” Mạc Kỳ Dục khẽ cười giải thích.

      Mạc Kỳ Minh khẽ nâng mắt chút, ánh mắt lại đảo qua khuôn mặt nhắn trắng bệch của Lăng Tuyết Mạn, mặt chút thay đổi : “ dạo phố nhìn đường sao? Hay là ba lần bốn lượt chết, trong lòng ngứa ngáy?”

      Lăng Tuyết Mạn giật mình, ôm chặt lấy cánh tay Nhã Phi, kinh hãi nhìn Mạc Kỳ Minh, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, chỉ cần vừa nhìn thấy nam nhân này, trong đầu nàng lẩn quẩn câu kia, “Bổn vương đối với Tứ Vương phi cảm thấy hứng thú!”

      “Tứ tẩu, ngươi vẫn vâng lời, ngươi chạy cái gì? Thiếu Bạch có thể làm gì ngươi? Ngươi thấy chuyện gì xảy ra chưa? Cũng may Tam ca kịp thời dừng ngựa, nếu ngươi bị ngựa giẫm chết rồi!” Mạc Kỳ Dục tức giận quở trách.

      “Đúng vậy, Tứ tẩu, tẩu như vậy, tất cả mọi người đều khẩn trương vì thẩu!” Nhã Phi cau mày, nhàng .

      Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn môi, cúi đầu : “Thực xin lỗi, ta… ta chạy nữa.”

      “Tốt lắm, dạo tới trưa cũng đều mệt mỏi, chúng ta trước tìm nơi dùng cơm trưa, cho bớt kinh hãi chút.” Mạc Kỳ Dục khẽ than, nhìn xung quanh, : “ đến ‘Hương khắp thiên hạ’ dùng bữa !”

      xong, nhìn Mạc Kỳ Minh, cười : “Tam ca có vội về phủ ? Nếu vội, cùng nhau dùng bữa .”

      được!” Lăng Tuyết Mạn theo phản xạ bật thốt lên, giọng lớn đến ai cũng nghe được.

      Mấy ánh mắt đều rơi xuống mặt Lăng Tuyết Mạn, nghi hoặc khó hiểu, chỉ có quản gia nhàn nhạt liếc qua, lại cúi đầu.

      Bốn người bọn Vô Cực và Lâm Mộng Thanh lúc muốn phi thân đoạt lấy Lăng Tuyết Mạn, gặp Mạc Kỳ Minh có hành động ghìm ngựa, liền lui ra, chỉ nấp ở nơi bí mật gần đó, ánh mắt theo dõi rời khắc.

      “Tứ tẩu!” Mạc Kỳ Dục đưa lưng về phía Mạc Kỳ Minh, ánh mắt liều mạng ám chỉ với Lăng Tuyết Mạn, cũng cười cười giảng hòa: “Tứ tẩu, cần dạo nữa, ngươi phiền, nhưng chúng ta mệt mỏi rồi!”

      “Ha ha, đúng vậy, Tứ tẩu, hôm nay khéo, hiếm khi chúng ta dạo kinh thành lần, nhưng lại liên tục gặp gỡ Liễu công tử cùng Tam ca, mới rồi vừa là Liễu công tử hại ngươi suýt bị vó ngựa Tam ca giẫm lên, vậy phạt Liễu công tử giao trả bạc cho chúng ta mua diều được ?” Nhã Phi cười yếu ớt, xong vừa chuyển mắt, nhìn về phía Liễu Thiếu Bạch, “Liễu công tử, nhanh mua diều cho Tứ tẩu ta bồi tội !”

      Liễu Thiếu Bạch ngẩn ra, con mắt xoay xoay, tươi cười, mang chút bi thương : “Haiz, ta đây bị người lén mắng, ngược lại còn phải bồi tội! Ha ha, thôi, đại trượng phu cũng thể so đo với tiểu nha đầu, ta đây liền mua diều .”

      xong, quay người lại nhàng đến diều quán.

      Mà Lăng Tuyết Mạn ngẩn ngơ nhìn mấy người này, nhất thời mơ hồ, nhưng nàng dám, cũng muốn cùng nam nhân mặt lạnh kia ăn cơm a, mới vừa rồi xuống ngựa, ánh mắt nhìn nàng dường như hận thể bóp chết nàng!

      “Khoan, ta-”

      Môi Lăng Tuyết Mạn mới giật giật, còn chưa đến trọng điểm, lại bị người chặn lại rồi!

      Mạc Kỳ Minh cười như cười, ánh mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, gằn từng chữ: “Tứ Vương phi kính chén rượu cho ta, lời cảm tạ sao?”

      “Vì… vì… vì sao?” Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, cà lăm.

      Mạc Kỳ Minh đến gần bước, cúi đầu, ý cười bên miệng càng sâu, giọng lớn, lại đủ để cho Lăng Tuyết Mạn nghe ràng, “Bởi vì động tác của ta vừa rồi chỉ cần chậm bước, nàng đến điện Diêm Vương chuyện phiếm chơi cờ cùng Diêm Vương!”

      Nhã Phi đương nhiên cũng nghe đến, ngẩn ra, chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy Tam ca của nàng hôm nay rất kỳ quái!

      Khuôn mặt Lăng Tuyết Mạn tái hơn, môi ngập ngừng, sợ hãi đưa mắt nhìn Mạc Kỳ Minh, lại nhanh chóng cúi thấp đầu, “Tam… Tam Vương gia đúng lắm, cám… cám ơn Tam Vương gia lưu tình!”

      Trong lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh, tim Lăng Tuyết Mạn đập lợi hại, chỉ cần vừa nhìn mặt Mạc Kỳ Minh, cái loại cảm giác áp bách rét lạnh bức người người có thể khiến nàng hít thở thông mà chết! Mẹ nó, đối mặt Trương Tam Lý Tứ Vương mặt rỗ dâm tặc kia nàng còn khẩn trương như vậy!

      “A, lưu tình? Nàng lần tới còn liều lĩnh như vậy, vó ngựa của ta chút lưu tình, hi vọng nàng nhớ kỹ giáo huấn này!” Trong mắt Mạc Kỳ Minh phẫn nộ như sét đánh, xong, quay trở lại, đến trước mặt Mạc Kỳ Dục, cười nhạt: “Tiểu Thất, thôi! Tứ Vương phi vậy từ chối dùng bữa cùng ta.”

      Mạc Kỳ Dục ngạc nhiên hai giây, nhìn mặt Lăng Tuyết Mạn tái nhợt cứng ngắc, đột nhiên cười, “Đó là đương nhiên, thời điểm lá gan Tứ tẩu to, có thể lớn hơn trời, còn lúc lại, ta xem so với con chuột kém bao nhiêu, ngày hôm nay chắc là bị ngựa của Tam ca làm cho sợ hãi, chuyện cũng có chút rối loạn!”

      “Nhã Phi, giúp đỡ Tứ tẩu, ta thấy Tứ tẩu sợ đến chân mềm nhũn rồi.” Mạc Kỳ Dục cười xong, đưa tay phải ra, “Tam ca, mời!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 153



      Trong gian phòng trang nhã chừng hai mươi mét vuông, mùi hương hoa cúc nhàn nhạt bay, bệ cửa sổ đặt bồn hoa cúc, ở giữa là chậu mai vàng ra nụ, nụ hoa sắp nở, tản ra hương hoa dìu dịu, vài làn gió từ cửa sổ thổi vào, làm mấy tấm màn lụa mỏng bay phất phơ, giống như sóng nước, làm lòng người say.

      Lăng Tuyết Mạn đứng ở trước cửa sổ, nhàng nhắm mắt lại, hít hơi, tràn ra nụ cười thỏa mãn, lòng khẩn trương rốt cục dần dần bình tĩnh trở lại.

      Nàng chưa từng chú ý tới, ánh mắt thâm trầm dừng ở sườn mặt của nàng, cũng rơi vào bên khóe miệng cong lên của nàng, ánh mắt thâm thúy có chút suy tư, chợt lóe rồi biến mất, lại khôi phục u ám, sâu như biển lớn.

      Vì cái gì nàng luôn vui vẻ như vậy? Vừa mới nãy còn hoảng sợ đòi mạng, ngờ giờ phút này là bộ dáng vui vẻ, nhìn mấy bồn hoa cũng có thể tươi cười thỏa mãn sao? Nàng mới là tiểu nha đầu mười sáu tuổi, liên tục giãy giụa ở trước quỷ môn quan, có thể mọi lúc đều vui vẻ như vậy sao? Nụ cười tươi ngọt này, làm muốn hung hăng vò nát, nhưng ngay sau đó, nụ cười sạch hồn nhiên kia lại làm tâm lạnh như băng của nổi lên ấm áp nhè .

      “Tam ca, lễ vật chúc thọ phụ hoàng chọn xong chưa?”

      Suy nghĩ bị kéo trở lại, Mạc Kỳ Minh nhàn nhạt mở môi, nhìn Mạc Kỳ Dục, : “Còn có, suy nghĩ.”

      Nhã Phi thưởng thức diều đầu heo trong tay, lại nghĩ đến lời Lăng Tuyết Mạn , kìm được cười khẽ lên, “Liễu công tử, chắc ngài bị Tứ tẩu chọc tức phải ?”

      Liễu Thiếu Bạch hớp miếng trà, đề cập tới cũng sao, nhắc tới lại nhịn được trừng nào đó đứng trước cửa sổ, “Tức, là tức! Tứ Vương phi hạ miệng lưu đức a!”

      “Ha ha! Thiếu Bạch, nếu ngươi lỡ có gì thất thố trước mặt Tứ tẩu, phỏng chừng nàng phải cười ngươi ít nhất năm, à, đúng, có lẽ cả đời còn còn nhắc! Nam biến thái, ha ha ha, Thiếu Bạch, ngươi nếu muốn thoát cái danh này, phải dời lực chú ý của nàng !” Mạc Kỳ Dục cười to ra tiếng, chuyển mắt lườm Lăng Tuyết Mạn cái, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tươi cười.

      Lăng Tuyết Mạn chỉ cho là nghe thấy, tiếp tục thưởng thức vẻ đẹp của quang cảnh, nàng cũng muốn mình bị đè nén, ra nghĩ rằng Tình nhân là băng sơn ngàn năm, tại nàng phát Tam Vương gia này là băng sơn vạn năm, sợ là ngày hòa tan, a…, chỉ có thể rùng mình.

      Mạc Kỳ Minh nhàn nhạt mân mê tách trà, chút để ý trang trí trong phòng, sau đó lạnh lùng : “Giễu cợt người khác làm niềm vui, Tứ Vương phi xem như cao thủ, cũng quá tự đắc!”

      “Ngài cái gì?” Lăng Tuyết Mạn nhất thời nổi lửa giận, xoay người, tức giận hô lên, mới giật mình thấy bản thân mình lỡ lời, nhưng lời ra miệng thu trở lại được, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng thể mất mặt được, trong lòng hạ quyết định, chết chết, dù sao có Mạc Kỳ Dục ở đây, chắc chắn để nàng thua thiệt, liền kiêu ngạo giơ cằm lên, môi đỏ nhấp thành đường thẳng, trong mắt nhìn Mạc Kỳ Minh có kinh hoảng, lại có chút phục.

      “Tứ tẩu!” Mạc Kỳ Dục khẩn trương, nhìn Lăng Tuyết Mạn, chút lo lắng lên trong mắt, lắc đầu, sau đó nhìn về phía Mạc Kỳ Minh, cười giả lả, ra vẻ thoải mái : “Tam ca, tính cách của Tứ tẩu ca cũng biết, biết lớn là chuyện thường xảy ra, kỳ thực nàng chỉ là ương bướng thôi, chuyện thẳng chút, nhưng có ác ý, Tam ca đừng để trong lòng, bằng coi chừng Tứ tẩu bày quỷ kế với ca, bị nàng xảo trá bắt chẹt, huynh đệ chúng ta càng tốn kém rồi!”

      Những lời này, tinh xảo, cứng mềm vẹn toàn, lại có chừng mực, Mạc Kỳ Minh khỏi hơi vểnh môi, nhíu mày. Từ khi nào, Tiểu Thất vốn thẳng tính này lại thâm trầm như vậy?

      Mạc Kỳ Dục ban đầu vốn có phòng bị Mạc Kỳ Minh, nhưng từ khi đến pháp trường cứu Lăng Tuyết Mạn, bốn huynh đệ bọn họ đồng tâm đồng đức, chỉ thiếu Mạc Kỳ Minh, từ đó trong lòng bốn người liền bài xích Mạc Kỳ Minh, hơn nữa mấy ngày trước đây, Mạc Kỳ Lâm vài lời với .

      “Tiểu Thất, ngươi hay cùng Tứ tẩu náo loạn, nếu gặp Tam ca, phải cẩn thận chút, hiểu chưa?”

      Lăng Tuyết Mạn nghe thấy u mê hồ đồ, ngây ngốc hỏi: ”Ta nào có quỷ kế a?”

      Mạc Kỳ Dục hung hăng nuốt nước miếng, thầm nghĩ, tại sao ngày thường nha đầu này thông minh hoạt bát, nhưng lúc này lại vụng về như con heo vậy? Chẳng lẽ muốn đắc tội với Mạc Kỳ Minh sao? Ngược lại còn là vạch trần nữa!

      “Tứ tẩu-”

      Mạc Kỳ Dục mới há miệng thở dốc, nhưng lại nghe Mạc Kỳ Minh cười khẽ lên!

      “Tam ca?” Mạc Kỳ Dục mê mang.

      Mạc Kỳ Minh thưởng thức tách trà sứ màu trắng tinh xảo trong tay, nhàn nhạt nhìn Lăng Tuyết Mạn, trong mắt ý tứ thâm sâu, khóe miệng nhấp ra độ cong , “Tứ Vương phi có quỷ kế hay , ta để ý, muốn xảo trá bắt chẹt, ha ha, vậy cũng có thể, chỉ cần Tứ Vương phi có bản lĩnh làm cho ta cam tâm tình nguyện hai tay dâng lên, bao nhiêu cũng được.”

      Nhã Phi há miệng, đến cả phút cũng có khép lại, Liễu Thiếu Bạch cười khẽ, giống như nhìn náo nhiệt, hứng thú mười phần, nhưng trong mắt cũng rất phức tạp.

      Mắt Mạc Kỳ Dục lóe lóe, nhàng cười, “Tứ tẩu, đứng đó làm gì? Gió lạnh thổi nhiều tốt, lại đây ngồi , gọi thức ăn lên.”

      “Tiểu Thất, Tứ Vương phi chỉ sợ là đói bụng, mặc kệ nàng, Hương khắp thiên hạ này có các món ăn rất đặc trưng, có thể so sánh với thức ăn trong cung!” Mạc Kỳ Minh chậm rãi , ánh mắt dời đến bàn.

      Lăng Tuyết Mạn mấp máy môi, chậm rì rì đến giữa Mạc Kỳ Dục cùng Nhã Phi ngồi xuống, mắt hơi liếc Mạc Kỳ Minh cái, cam lòng bĩu môi giọng : “ phải là kích ta lại đây sao? Có gì đặc biệt hơn người, muốn xảo trá, ta chỉ xảo trá với Dục Dục, chúng ta là bạn tốt, nhường ta, với ngài ta mới thèm đâu!”

      “À? Phải ?” Mạc Kỳ Minh híp híp đôi mắt, khóe môi hơi vểnh, mỉa mai: “Mắt Tứ Vương phi sao có thể nhìn trúng đồ của ta?”

      “Tam ca, ca đừng tức giận!” Mạc Kỳ Dục nhíu mày, vội vàng xong, giọng trách mắng: ”Mạn Mạn, ngươi sao lại chuyện với Tam ca như vậy chứ?”

      “Ta… ta vốn là như vậy mà!” Lăng Tuyết Mạn phục câu, nhìn đến Mạc Kỳ Dục đen mặt, buồn bực thở dài, “Tốt lắm tốt lắm, ta mềm xuống tám phần được chưa?”

      Dứt lời, toàn bộ hờn dỗi phát tiết người tiểu nhị, hướng tới cửa phòng, rống lớn: “Tiểu nhị, chết ở đâu rồi? Nhanh mang rượu tới!”

      Bốn người còn lại ngồi ở bên bàn trợn mắt hốc mồm!

      Tiểu nhị bị tiếng này sư tử hống này làm kinh sợ, chạy như bay đến!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 154



      Lăng Tuyết Mạn tự rót chén rượu, hai tay bưng lên, đưa tới trước mặt Mạc Kỳ Minh, tươi cười giả lả, “Tam Vương gia, mới nãy là Tuyết Mạn sai lầm rồi, ly này là bồi tội với Tam Vương gia! là cảm tạ Tam Vương gia để lại cái mạng cho ta, hai là vì Tuyết Mạn biết nặng , hiểu quy củ lỡ lời với Tam Vương gia! Mời Tam Vương gia uống chén rượu này !”

      “Nàng lời này có bao nhiêu thành ý?” Mạc Kỳ Minh thoáng ngước mắt, có nhận rượu, cười như cười hỏi.

      “Ách-” Lăng Tuyết Mạn giật mình mở to mắt, nàng vốn nghĩ tới Mạc Kỳ Minh trắng ra như vậy!

      Nhã Phi giọng kêu: “Tam ca -”

      “Nhã Phi, có việc gì, ta muốn nghe Tứ Vương phi .” Mạc Kỳ Minh cười nhạt, ngắt lời Nhã Phi.

      Nhã Phi ngậm miệng lại, khẽ gật đầu cái.

      Do đó, Mạc Kỳ Dục thể mở miệng, Liễu Thiếu Bạch càng là có lập trường cùng thân phận để , hai người liếc nhau, đều trầm mặc.

      Hai tay Lăng Tuyết Mạn cứng ngắc nâng giữa trung, biểu tình càng cứng ngắc hết sức, hơi giật mình nhảy ra câu , ”Tam Vương gia, ngài và ta là kẻ thù sao?”

      “Hả?” Mạc Kỳ Minh ngẩn người.

      Ba người khác càng ngẩn ra.

      như thế nào?” Trong mắt Mạc Kỳ Minh nhiễm tầng hứng thú.

      “Nếu phải kẻ thù, sao ngài nhận rượu của ta? ràng là ngài ta phải mời rượu bồi tội, tay ta tại cũng mỏi rồi, ngài còn nhận, phải có thù oán với ta là gì?” Giọng Lăng Tuyết Mạn tuy rằng mang theo ý sợ, nhưng thái độ cũng là cây ngay sợ chết đứng.

      Mạc Kỳ Minh lại lần nữa ngẩn ra, dừng ở ánh mắt Lăng Tuyết Mạn, trong suốt, sạch .

      nhàng cười, tay nhận, thản nhiên : “Vậy coi như là ta đúng, Tứ Vương phi cũng cần ghi hận ở trong lòng.” xong, hơi cạn sạch.

      “Hì hì, ngài lại mình sai lầm, tốt lắm, chúng ta cạn ly!” Lúm đồng tiền Lăng Tuyết Mạn như hoa, vui vẻ lại rót hai chén rượu, ly đưa tới trước mặt Mạc Kỳ Minh, ly mình cầm, thấy Mạc Kỳ Minh ngây ngốc, hơi sẳng giọng: ”Uống rượu !”

      “A, được.” Mạc Kỳ Minh ngẩn ra, mới bưng chén rượu lên, muốn uống, lại bị Lăng Tuyết Mạn hô ngừng, “Để sau, phải cụng chén trước !”

      Lăng Tuyết Mạn cười tít mắt, đem chén rượu của nàng nhàng khẽ đụng lên cái chén của Mạc Kỳ Minh, phát ra tiếng vang thanh thúy, tươi cười, “Ha ha, cái này có thể uống rồi!”

      xong, cũng quản Mạc Kỳ Minh, đem chén rượu tới bên môi, từ từ uống xong, sau đó thỏa mãn cười, “Rượu uống ngon .”

      Mạc Kỳ Minh thất thần nhìn nụ cười mặt Lăng Tuyết Mạn, quên mất uống rượu.

      Lăng Tuyết Mạn tiếp tục rót chén rượu, nhìn thấy chén rượu Mạc Kỳ Minh còn bưng trong tay, đôi mày thanh tú khỏi cau cái, sẳng giọng: “Tam Vương gia, đường đường là đại nam nhân, cũng thể uống rượu nha!”

      “A?” Khuôn mặt tuấn tú vốn lạnh lẽo của Mạc Kỳ Minh nóng lên, có chút bối rối ngửa đầu uống cạn, mới thở ra hai chữ, “ !”

      Mạc Kỳ Dục đăm chiêu nhìn, trong lòng là mùi vị gì, nếu như thái độ của Mạc Kỳ Minh đối với Lăng Tuyết Mạn luôn luôn lãnh đạm, cũng cảm thấy có cái gì thích hợp, bởi vì Mạc Kỳ Minh đối với bất kỳ người nào cũng như vậy, nhưng vừa rồi ràng nhìn đến-

      Liễu Thiếu Bạch vẫn mang bộ dáng miễn cưỡng, mặt dường như cười, im lặng .

      Lăng Tuyết Mạn cười vô cùng vui vẻ, chỉ cần mặt Tam Vương gia này lạnh như sương đông lạnh, nàng liền bị áp lực gì, bản tính tự nhiên lại trở lại, tay bé vỗ vào đầu vai Mạc Kỳ Dục, hào khí bừng bừng : “Dục Dục, chúng ta cụng ly!”

      “Được.” Mạc Kỳ Dục cười khẽ.

      “Đến đến, phải thay đổi khí, nam nhân biến thái, à , Liễu đại công tử, Nhã Phi, chúng ta cũng làm chén! Ha ha!” Lăng Tuyết Mạn lỡ lời lập tức sửa lại, xong, bản thân mình cũng nhịn được cười ra tiếng!

      Mạc Kỳ Dục cùng Nhã Phi đương nhiên cười theo, Liễu Thiếu Bạch đỏ mặt, tức giận : “Tứ Vương phi, ngài lại cài bẫy ta, hừ! Ta nhịn!”

      “Ha ha ha.”

      Mấy người cười thở ra hơi, Mạc Kỳ Dục dùng ánh mắt rất là đồng tình : “Thiếu Bạch, ngươi đành lòng còn có thể như thế nào? Ngươi xem ta phải luôn luôn nhịn sao? góp vào hơn vạn lượng bạc, lại ở trước mặt phụ hoàng tốt cho nha đầu này đến nỗi môi sắp rách, chẳng những được trả ơn, còn mỗi ngày bị trêu chọc, ta thảm vô cùng!”

      Mạc Kỳ Minh mặc dù có thoải mái cười to, nhưng bên môi cũng dứt ý cười.

      Lăng Tuyết Mạn giảo hoạt xoay xoay tròng mắt, giống như vô tình hỏi: “Hôm nay rượu này là ai tính tiền vậy?”

      Nghe vậy, bốn người cũng nở nụ cười, rất ăn ý cùng kêu lên: “Nàng!”

      “Cái gì?”

      Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên, lập tức khoát tay : “Ta có tiền!”

      “Ha ha, Tứ tẩu, hôm nay ngươi phải trả tiền, chúng ta là cùng ngươi ra ngoài, Tam ca lại kịp dừng ngựa cứu cái mạng của ngươi, ngươi mời khách có thể coi được sao? Huống chi, ngươi làm sao có tiền? Ít nhất cũng có vạn hai kia ? Ha ha, thuận tiện nhắc nhở ngươi chút, đây là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, chúng ta uống bầu rượu này là tám mươi lượng bạc đó! bàn tiệc này cũng dưới ngàn hai!” Mạc Kỳ Dục nghiêm trang .

      “Cái gì, cái gì?” Hai mắt Lăng Tuyết Mạn nhất thời đen , hai tay vội vàng chụp mép bàn, lắp bắp: “Ta… ta có tiền.”

      A… A… nàng còn chỗ để khóc than mà, vạn hai bị nam nhân chết tiệt kia cướp bóc! Chỉ chừa ngàn lượng cho nàng, mà nàng lại muốn có chút tiền riêng!

      “Tứ Vương phi, ngài như vậy coi được đâu, lần trước ngài còn coi Liễu Thiếu Bạch ta là bạn bè, bây giờ đến bữa cơm cũng luyến tiếc, có tình nghĩa gì hết!” Liễu Thiếu Bạch thở dài tiếng.

      Nhã Phi cười mỉm, “Tứ tẩu cứ mời , ha ha, có chuyện gì, ngày khác tẩu lại lấy lại từ chỗ Thất ca, còn ngày hôm nay đừng để cho bọn họ coi khinh là được.”

      Mạc Kỳ Minh nhìn Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, thản nhiên : “Tứ Vương phi rất là keo kiệt! Bổng lộc cung cấp cho Tứ Vương phủ, phụ hoàng cũng tốn ít bạc đâu!”

      phải, ý ta là – Mà thôi, nếu chúng ta ăn mì Dương Xuân !” Lăng Tuyết Mạn quẫn đỏ khuôn mặt nhắn, rất là xấu hổ giọng đề nghị.

      “Khụ khụ, chén mì Dương Xuân chỉ có năm quan tiền! Tứ Vương phi ngài cũng biết tính toán a!” Liễu Thiếu Bạch té xỉu.

      Ba người khác đều hung hăng nhìn Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn muốn khóc!

      Mạc Kỳ Minh bỗng nhiên nở nụ cười, “Ta nhớ Tứ Vương phi có , thèm xảo trá bắt chẹt ta, có phải ?”

      câu nhắc nhở này, hai mắt Lăng Tuyết Mạn lập tức tỏa ánh sáng! “Tam Vương gia, hì hì, ta có thể thương lượng với ngài chút, ta mời khách, ngài trả tiền, được ?”

      “Để ta suy xét.” Mạc Kỳ Minh cười , trong mắt cũng tràn đầy ý cười, hướng ra ngoài : “Mang thức ăn lên ! Mang thêm hai bầu rượu!”

      Tiểu nhị chờ ở gian ngoài vội khom người : “Vâng, các vị chờ chút!”

      “Haiz! Đợi chút! Suy xét như bậy rốt cuộc là có ý gì a?” Lăng Tuyết Mạn rất yên tâm hỏi.

      “Chỉ là suy xét chút thôi.” Mạc Kỳ Minh bí hiểm cười.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 155



      tiếng bước chân nhàng chậm chạp vang lên, Xuân Đường vội vén rèm xe lên, “Tiểu Vương gia, ngài về!”

      “Ừ, mẫu thân còn chưa tỉnh sao? Canh giải rượu có uống chưa?” Mạc Ly Hiên tiến vào, vừa vừa hỏi.

      “Thưa tiểu Vương gia, còn có tỉnh, canh giải rượu uống xong.” Xuân Đường trả lời.

      Mạc Ly Hiên ngồi xuống ở bên giường, nhìn Lăng Tuyết Mạn vì say rượu mà đỏ toàn bộ khuôn mặt, khẽ thở dài, “Thất thúc cùng hoàng sao lại ngăn cản? Thu Nguyệt, ngươi phân phó phòng ăn, chuẩn bị thức ăn và cháo, mẫu thân vừa tỉnh lại đưa vào đây.”

      “Vâng, tiểu Vương gia.” Thu Nguyệt gật đầu ra ngoài.

      Ngồi chút, Mạc Ly Hiên nhìn bên ngoài, sắc trời hơi tối, Lăng Tuyết Mạn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, liền đứng dậy : “Xuân Đường, các ngươi cẩn thận hầu hạ, ta còn có phải viết văn, nếu mẫu thân tỉnh, phái người báo ta.”

      “Vâng, nô tì cung tống tiểu Vương gia!”

      Lăng Tuyết Mạn ngủ thêm canh giờ mới tỉnh lại, kết cục của kẻ say rượu chính là đầu đau muốn nứt, nàng ngồi ở giường vỗ mạnh vào đầu.

      “Vương phi, ngài được vỗ, nô tì hầu ngài rửa mặt, sau đó ngài dùng bữa, tốt hơn nhiều.” Thu Nguyệt lấy khăn ẩm ra, vừa vừa nhàng lau mặt Lăng Tuyết Mạn.

      “Haiz, ta sao lại uống say chứ?” Lăng Tuyết Mạn buồn bực : “Đều do rượu kia uống quá ngon, hơn nữa lại cần ta trả bạc, ta liền tham chút, uống mấy chén, kết quả, haiz-”

      “Ha ha!”

      Hai nha hoàn bật cười, lại thầm lại thở dài thôi, vậy quản gia bị chủ tử dạy dỗ rồi!

      “Đúng rồi, ta tại sao trở về được?” Lăng Tuyết Mạn thuận miệng hỏi.

      “Thưa Vương phi, đương nhiên là quản gia dùng xe ngựa mang ngài trở về a.”

      “À, vậy Thất Vương gia bọn họ về cung sao?”

      “Nô tì cũng .”

      “Hiên nhi đâu? Nó dùng cơm chưa?”

      Mới , liền nghe được tiếng mở cửa, ngay sau đó vang tiếng, “Mẫu thân!”

      Mạc Ly Hiên đến, “Mẫu thân, ngài tỉnh! trễ như vậy, nhanh dùng bữa !”

      “Ha ha, Hiên nhi, ta còn khỏe.”

      Lăng Tuyết Mạn xuống giường, theo thói quen dắt tay Mạc Ly Hiên đến bên bàn ăn ngồi xuống, Mạc Ly Hiên thân thiết : “Mẫu thân, có cảm giác đau đầu hay ? Ngài là nữ nhân, uống quá nhiều rượu tốt.”

      “Đau đầu chút, bất quá còn tốt, con đừng lo lắng. Hiên nhi giáo huấn rất phải, về sau mẫu thân nghe lời, uống nữa.” Lăng Tuyết Mạn ngoan hết sức, gương mặt tươi cười.

      Mạc Ly Hiên bị chọc cười, nha hoàn dọn thức ăn xong, liền gắp ít đồ ăn đưa tới trước mặt Lăng Tuyết Mạn, “Mẫu thân, ăn .”

      “Ừm.”

      Mẹ con hai người nhìn nhau cười, vui vẻ ăn.

      Ăn xong, Lăng Tuyết Mạn rảnh rỗi có gì làm, liền theo Xuân Đường Thu Nguyệt học thêu hoa, vừa học liền nghiện, đến giờ ngủ, Lăng Tuyết Mạn vẫn hưng trí bừng bừng, Xuân Đường Thu Nguyệt lại thầm sốt ruột.

      “Vương phi, sáng mai lại thêu , tại thời gian cũng sớm.” Thu Nguyệt .

      “Ây da, ta mệt, ta phải ngủ suốt buổi trưa sao?” Lăng Tuyết Mạn khoát tay, từ chối.

      Hai nha hoàn nan giải, trao đổi ánh mắt, chủ tử lúc này sợ là chờ sốt ruột, nhưng các nàng có thể tìm lý do gì lui ra đây?

      “Vương phi, nô tì-” Xuân Đường nhất thời nghĩ ra cái gì.

      Lăng Tuyết Mạn lại đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, “Xuân Đường, ngươi mệt nhọc phải ? Ách, vậy các ngươi xuống nghỉ ngơi , cần hầu hạ ta.”

      “Tạ Vương phi!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt quả thực mừng rỡ như điên, quỳ xuống cáo lui, vội vàng lui ra ngoài.

      Lăng Tuyết Mạn bật cười nhìn bóng lưng của hai người, lẩm bẩm: “Ta quên, ta ngủ cả buổi trưa, mà bọn họ có ngủ nha!”

      Lại quay đầu, tiếp tục cúi đầu thêu khăn của nàng.

      Mấy phút đồng hồ sau, nến đột nhiên tắt!

      Lăng Tuyết Mạn trở tay kịp, kim đâm trật vào ngón tay, “Á!”

      Thân ảnh kiêu căng của Mạc Kỳ Hàn dừng ở trước mặt, thân mình khom xuống, khẩn trương : “Sao vậy?”

      “Kim đâm vào tay! Ui! Đều tại ngươi, lời tắt đèn, là!”Lăng Tuyết Mạn oán trách, nhàng mút ngón trỏ bị đau.

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, nắm tay Lăng Tuyết Mạn lên, xoa, vui trách mắng: “Nàng cầm kim làm cái gì? Ai bảo nàng thêu thùa lung lung làm chi?”

      “Ta chịu nổi ngồi yên thôi!” Lăng Tuyết Mạn buồn bực : “Đàn ông các ngươi phải đều thích tiểu thư khuê các hiền lương thục đức sao? phải nữ nhân nào cũng phải biết thêu sao? Ta hoàn toàn biết, tại bắt đầu học, ngươi còn trách ta!”

      “Ai nam nhân đều thích? Với ta mà , nàng biết cái gì biết cái gì, tất cả đều sao cả, chỉ cần mỗi ngày vui vẻ là được rồi.” Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt xong, lông mày đột nhiên nhăn lại, “Mạn Mạn, nàng mới vừa nàng hoàn toàn biết? Hoàn toàn sao?”

      “Ách-” Lăng Tuyết Mạn líu lưỡi, nàng nên trả lời thế nào đây, lần này sai lầm lòi đuôi!

      “Như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn hồ nghi hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn chu chu môi, nhắm mắt : “Cũng phải, chỉ là thêu giỏi, tại muốn thêu cho giỏi hơn.”

      “À, vậy sau này cần thêu nữa, tay bị thương cũng tốt.” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, ân cần dặn dò.

      “Ừm.”

      “Tốt lắm, ngủ .”

      Mạc Kỳ Hàn dắt Lăng Tuyết Mạn đến bên giường, đứng lại, hai tay mở ra, khẽ cười : ”Mạn Mạn, hầu hạ bản công tử thay quần áo!”

      “Hả?” Lăng Tuyết Mạn bò lên giường dừng lại, quay đầu, vui : “Quần áo của mình tự mình cởi, bổn nương hầu hạ ngươi!”

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày chút, tay chế trụ chân Lăng Tuyết Mạn, kéo lại, Lăng Tuyết Mạn liền bị kéo đến trong lòng , bờ môi giơ lên tươi cười nguy hiểm, trong tiếng mang theo chút lười nhác, “Mạn Mạn, nàng vẫn là nương sao? Nếu phải bản công tử muốn trường kỳ chiếm lấy nàng, trong bụng nàng tại có con của chúng ta, còn muốn làm nương?”

      “Ách, ngươi còn dám nhắc nhở ta cái chuyện trong sạch của ta bị ngươi hủy hết sao?” Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên, chỉ cắn răng, cắn chặt răng!

      “Sao dám? Bởi vì ban ngày ta thể quang minh chính đại ở bên cạnh nàng, mà nàng có thể vui đến quên cả trời đất! Hôm nay còn dám uống say?” Giọng của Mạc Kỳ Hàn càng ngày càng trầm, mày rậm cau chặt, trong mắt cũng nhiễm lên bóng tối u, “Mạn Mạn, ta phản đối nàng lui tới với Thất Vương gia, nhưng còn Tam Vương gia, nàng cách xa chút, người này đơn giản!”

      “Cái gì, có ý gì vậy?” Lăng Tuyết Mạn kích động.

      có ý gì, nàng nghe ta là được. Còn có Liễu Thiếu Bạch, ta rồi, muốn nàng có dính dáng với bất cứ người nào của Liễu gia, nàng coi lời của ta như gió bên tai sao?” Khuôn mặt tuấn tú Mạc Kỳ Hàn như phủ sương mù, lạnh lùng chất vấn.

      Lăng Tuyết Mạn cắn môi, dùng sức vặn bung tay Mạc Kỳ Hàn ra, bò lên giường, nhấc chăn lên nằm vào, quay lưng lại để ý.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 156



      Mạc Kỳ Hàn tức giận có lí do, nghe hồi báo nàng hôm nay chơi rất vui vẻ, dạo hai con đường, mua diều, tửu lâu, tươi cười mặt gần như có biến mất, nhưng những thứ này đều liên quan tới , loại cảm giác này, làm bực tức cực độ!

      Trước mắt thể lộ thân phận, cho nên thể quang minh chính đại ở bên nàng, cách nào công khai đuổi lui những nam nhân xum xoe chung quanh nàng, thậm chí cách nào ăn chung bữa cơm, cách nào sau khi ăn xong cùng nhau tản tản bộ, cách nào ở dưới ánh mặt trời cho nàng xem dung nhan của .

      Đôi mắt khép hờ, nhíu mày tức giận : “Nàng hôm nay suýt nữa bị vó ngựa giẫm chết đúng ? Nàng suốt ngày hốt ha hốt hoảng cái gì? Nàng ngại mạng quá dài, khẩn trương muốn tặng mạng cho Tam Vương gia sao? là ngứa da, nàng có thể an phận ở Vương phủ, cho ta bớt lo chút hay ? Tiểu Thất đáng chết, dám cùng nàng hồ nháo, xem ta thu thập nó thế nào!”

      xong, tức giận, quay người ra ngoài, Lăng Tuyết Mạn thấy đúng, vội hô: “Ngươi muốn làm gì?”

      Mạc Kỳ Hàn bởi tiếng này mà ngừng lại, thầm hít sâu hơi, gần như mất lý trí bởi vì nha đầu này!

      Lại lộn trở lại, rét lạnh bức người như trước, ngồi xuống bên giường, xốc chăn, kéo Lăng Tuyết Mạn, bắt buộc nàng nhìn thẳng , tức giận : “ ? cho ta nàng rốt cuộc muốn làm gì? Ta với nàng, nàng bây giờ ra ngoài, lúc nào cũng có thể bị kẻ địch để mắt, nàng vừa động, nàng có biết ta phải điều bao nhiêu người theo nàng ? Từ lúc nàng ra ngoài đến khi trở về, lòng ta luôn luôn bất an, có được tin tức nàng bình an trở về, khắc ta cũng yên lòng, chỉ sợ nàng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn nàng? Cảnh cáo của ta nàng nghe được mấy phần? Thấy Liễu Thiếu Bạch nàng kích động cái gì? Chạy cái gì? dám làm gì nàng chứ? Đầu óc nàng là bị nước vào, bị kẻ địch giết, chạy đến dưới vó ngựa, nàng muốn chọc ta tức chết phải ?”

      Liên tiếp oanh tạc, làm Lăng Tuyết Mạn đau màng tai, nhưng nàng thông minh, biết giờ phút này ngàn vạn lần được tranh luận, chỉ cần câu, nam nhân này chắc chắn có hành động bạo lực!

      “Ách, Tình nhân, ta sai lầm rồi, ngươi đừng tức giận, là ta tốt, là đầu óc ta bị nước vào, là ta rất… dù sao đều là lỗi của ta, xin ngươi bớt giận, được ? Ta hầu hạ ngươi cởi áo được ?” Lăng Tuyết Mạn đoan chính gật đầu, xong, điềm đạm đáng mở to mắt đợi nam nhân này tha thứ.

      “Hừ!”

      Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng hừ tiếng, vung tay áo đứng dậy ngồi xuống ở trước bàn, lửa giận trong mắt giảm chút nào.

      Lăng Tuyết Mạn mất mặt, muốn nằm xuống nhìn nữa, ngẫm lại, có lá gan đó, liền quỳ ngồi ở giường, tay phải chống má, nhàm chán thầm đếm cừu.

      Nhưng, nàng mới đếm tới con cừu thứ mười, liền nghe được tiếng quát khẽ, “Lăn xuống!”

      “Vâng!”

      Lăng Tuyết Mạn phản ứng cực nhanh bò xuống giường, chân trần đến trước mặt, cười nịnh nọt, tiếng ỏng ẹo lợi hại, “Công tử đại gia, nô tì hầu hạ ngài ngủ!”

      Thân mình Mạc Kỳ Hàn ràng chấn động chút, ghét bỏ : “Nôn mửa chết!”

      “A?” Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên, bi thương, ủy khuất chu mỏ, “Ta làm sao nôn mửa? Ghét ta ngươi đừng đến, ta lại xin ngươi tới! Ngươi nôn mửa ta, ta còn nôn mửa ngươi hơn! Thân thể của ta thuần khiết trong trắng, ngươi lại biết cùng bao nhiêu nữ nhân mây mưa qua, ngươi mới nôn mửa, bẩn chết!”

      Vừa rống xong, quay thân lại muốn trở về giường, bên hông lại xuất đôi tay, dùng lực ôm nàng ngồi lên đùi , vô cùng bối rối, “Nàng cái gì đó? Ta giọng của nàng cố ý ỏng ẹo xuôi tai, nàng cho là cái gì? chuyện bình thường là tốt rồi, mị như vậy làm chi? Muốn câu dẫn ta hả?”

      “Ai muốn câu dẫn ngươi? Ngươi bẩn như vậy, ta mới nôn mửa câu dẫn ngươi, đừng ôm ta!” Lăng Tuyết Mạn tức giận, liên tiếp đẩy bàn tay Mạc Kỳ Hàn ôm chặt eo nàng, biết vì sao, trong lòng nàng thoải mái.

      “A? Nàng so đo cái gì đâu? Vừa rồi ta còn chưa tính xong với nàng, nàng dám tức giận với ta?” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn trầm xuống, tiếng rét lạnh.

      “Ngươi quản ta làm gì? Ngươi tại sao quản những nữ nhân khác của ngươi? Ta chính là tức giận, tức giận, tức giận, tức giận!” Lăng Tuyết Mạn giận thể nuốt gầm , cũng càng thêm giãy giụa.

      Mạc Kỳ Hàn nổi giận, hoàn toàn chế trụ hai tay Lăng Tuyết Mạn, khuôn mặt cúi xuống nhìn nàng, : “Nàng tức giận cái gì? Ta có những nữ nhân khác nên nàng tức giận?”

      “Hừ!” Lăng Tuyết Mạn lập tức nghiêng đầu, thèm nhìn.

      Mạc Kỳ Hàn hỏi tới: “Cho nàng tại sao lại ? , nàng chính là càn quấy!”

      “Ta là tức giận!” Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại, miệng chu cao.

      “Quay mặt lại, trước cam đoan cho ta chuyện hôm nay, sau đó chúng ta lại chuyện mấy nữ nhân này!” Mạc Kỳ Hàn trầm giọng , mấy điểm nặng này phải phân .

      Lăng Tuyết Mạn lên tiếng trả lời, cũng động.

      Mạc Kỳ Hàn đợi có nửa phút, nhẫn nại hoàn toàn còn, đột nhiên ngón tay duỗi ra đến trước mắt Lăng Tuyết Mạn, thanh lạnh lùng : “Là muốn ta động thủ phải ?”

      “Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Lăng Tuyết Mạn vịt chết còn cứng mỏ hỏi.

      “Bóp cổ nàng, đánh cái mông nàng, gãi ngứa nàng, ba cái cho nàng chọn !” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh .

      “Ách, chọn được ?” Lăng Tuyết Mạn thức thời, lập tức năn nỉ, “Ta thừa nhận ta đều sai lầm rồi, ngươi muốn ta cam đoan cái gì?”

      “Nàng cứ ? được thân cận Tiểu Thất như vậy, cho nàng gặp lại Liễu Thiếu Bạch, cho dù vô tình đụng, cũng tránh xa , Tam Vương gia là quan trọng nhất, cho nàng có chút quan hệ nào với !”Mạc Kỳ Hàn nghiêm túc cảnh cáo.

      “Cái gì? Vậy làm sao có thể đâu? Dục Dục là bạn tốt của ta, hai chúng ta hiếm khi có thể chơi chung, sao thể thân cận đây?” Lăng Tuyết Mạn khỏi kháng nghị, “Ngươi rất phiền, cho ta này cho ta kia, chẳng lẽ ngươi là quản gia nhà chúng ta sao? Tiểu Thất Tiểu Thất, ngươi sao cũng gọi là Tiểu Thất?”

      “Ta là – – ta là nghe nàng gọi như vậy, ta mới nhớ, dễ nghe!” Mạc Kỳ Hàn quýnh lên, gần như hớ, lại tức giận: “ chơi cái gì? tại để ý triều chính, chơi đùa với nàng, chờ sau khi tiếp nhận nha môn, còn có thể chơi với nàng sao? Nàng cùng lại chơi nữa, nàng động tâm với sao?”

      “A? Động tâm?” Lăng Tuyết Mạn nhăn mặt, “Ta động tâm với làm cái gì? Lòng ta ai biết ở đâu!”

      Tiếng giảm xuống, nàng còn lời để , cũng nghiêm chỉnh , lòng của nàng, đại khái có lẽ dừng ở người tên khốn kiếp trước mắt này!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :