1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 147



      Quần áo hai người chẳng biết lúc nào bị Mạc Kỳ Hàn thuần thục cởi sạch trong lúc hôn, môi dời đến vành tai khéo léo của Lăng Tuyết Mạn, nhàng cắn, thiên hạ trong lòng khẽ run lên, má đỏ kéo dài đến bên tai.

      “Mạn Mạn, bộ dạng ôn nhu này được chứ?” Mạc Kỳ Hàn hỏi .

      Lăng Tuyết Mạn quẫn, khép mắt chặt, câu cũng nên lời, ngượng ngùng cắn môi, muốn được, cũng dám , tim đập chưa bao giờ nhanh như vậy, nàng khỏi tự hỏi mình, nàng cam tâm tình nguyện thừa nhận là tình nhân của nàng sao? tình phát triển đến bây giờ, nàng chưa tính là bị ép buộc, mà là tuân theo đạo đức cùng đương vụng trộm sao?

      “Mạn Mạn, chuyện, ta muốn nghe nàng được.” Mạc Kỳ Hàn dời môi tới bên môi nàng, ôn nhu mê hoặc .

      “Được… được rồi.” Gò má Lăng Tuyết Mạn nóng rực, đụng chạm đến mặt của , tay bé để ngực khỏi khẩn trương nắm chặt.

      “Ha ha!”

      Mạc Kỳ Hàn hài lòng nhếch môi cười khẽ, bàn tay to từ lưng nàng dời đến trước ngực, tay xoa nơi mềm mại đẫy đà, môi từ cần cổ dời xuống, hôn xương quai xanh của nàng, dời xuống đóa mai hồng khẽ liếm vòng quanh vòng, nhàng ngậm chặt, khẽ cắn, mà bàn tay kia áp sát, chậm rãi vân vê, lòng bàn tay cực nóng mơn trớn mỗi tấc thân thể mềm mại tuyết trắng của nàng, khơi lên từng trận lửa nóng bỏng, nàng nhịn được kiều ra tiếng, “Ừm ừm, thông dâm tình nhân…”

      “Mạn Mạn, thích hành động của ta đối với nàng ?”

      Mạc Kỳ Hàn ở trước ngực Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu lên, tà khí trong mắt tuôn hừng hực, bờ môi tràn đầy tươi cười, tiếng mị hoặc như nam châm thâm nhập vào đầu óc của nàng, làm cho nàng ngượng ngùng bịt chặt mắt, đến thể nghe thấy, “Thích!”

      Sung sướng nhướng mày, Mạc Kỳ Hàn lần nữa dán lên bên tai Lăng Tuyết Mạn, cúi đầu trêu, “Mạn Mạn, ngực của nàng lớn hơn chút, phát chưa? Ha ha, đây chính là công lao của ta!”

      “Cái gì, cái gì?” Lăng Tuyết Mạn ngây cả người, nhất thời quẫn nhưng có chỗ chui, xấu hổ đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, gắt giọng: “Ngươi… ngươi biết xấu hổ, lời như thế ngươi cũng được?”

      “Ha ha, Mạn Mạn cần e lệ, ta và nàng thân mật như thế, chút cũng sao a.” Mạc Kỳ Hàn giữ hai tay đẩy , sủng nịch tươi cười.

      Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, bĩu môi, sẳng giọng: “Vậy khi thân mật như vậy, liền cho ta ngươi tên gì?”

      thể .” Mạc Kỳ Hàn cười lắc đầu, “ thể , bởi vì bây giờ còn phải thời điểm cho nàng biết.”

      “Ngươi lại đem ta ra đùa!” Lăng Tuyết Mạn mất hứng, miệng cong lên, “Ngươi tin ta, sợ ta tố giác ngươi sao?”

      phải, nàng đừng hỏi, nàng chỉ cần nhớ kỹ, ai cũng có thể hại nàng, mà ta tuyệt đối , ngược lại ta còn liều mạng bảo vệ nàng.” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, giọng vô cùng kiên định.

      nghe, nghe!” Lăng Tuyết Mạn bắt đầu chơi xấu, hai tay bịt kín lỗ tai, “Ta nghe gì hết, ta cũng biết ngày mai ta có thể sống sót hay , ngộ nhỡ ngươi kịp tới cứu ta, ta chết mà biết nam nhân muốn thân thể ta là ai, đó phải là thiệt thòi lớn sao?”

      “Ha ha, nàng chết xong!” Mạc Kỳ Hàn cười .

      “Mặc kệ, ngươi , ngươi được chạm vào ta!” Lăng Tuyết Mạn thử uy ***********.

      Mạc Kỳ Hàn mang ý cười sâu, mày giãn ra, : “Được, ta , ta tên là Tam.”

      ?” Lăng Tuyết Mạn nghi ngờ gì, hơi giật mình hỏi: “Vì sao kêu là Tam? Khó nghe quá!”

      “Bởi vì nhà ta họ Trương, ta là lão tam.” Mạc Kỳ Hàn mặt đỏ tim đập mạnh, cực kỳ tự nhiên.

      “À.” Lăng Tuyết Mạn hiểu biết gật đầu.

      Mạc Kỳ Hàn bật cười thôi, “Vậy bây giờ có thể chạm vào nàng sao?”

      “Ừ.” Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc gật đầu, lẩm bẩm, “Tam? Tam? Sao cha nương ngươi lại cho ngươi cái tên quê mùa như vậy? có tài nghệ, xem tên của ta hay nha, người cũng như tên, tên của ta hay, bộ dạng ta cũng xinh đẹp, tên ngươi khó nghe quá! Khẳng định diện mạo ngươi cũng khó coi, cho nên mới dám cho ta nhìn thấy phải ?”

      Lăng Tuyết Mạn tự phán đoán như vậy, khiến cho Mạc Kỳ Hàn vừa muốn hôn lên nàng cũng phải dừng lại, buồn bực ngẩng đầu lên : “ cái gì đó? Dung mạo bản công tử so thị vệ Vô Giới cứu nàng đẹp hơn trăm tám mươi lần, tin chờ ta quang minh chính đại cưới nàng xong, chính nàng hỏi , nếu dám tuấn mỹ hơn ta, ta nửa đời sau hầu hạ nàng!”

      “Ách, ngươi… ngươi muốn cưới ta à?” Lăng Tuyết Mạn co quắp.

      “Vô nghĩa! Ta phải dâm tặc , có thể ăn sạch sành sanh liền ném nàng sao?” Mạc Kỳ Hàn trắng trợn .

      Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, cho là đúng, “Chờ ngươi có bản lĩnh cưới ta rồi sau.”

      “Ha ha, nha đầu nàng chờ , có lẽ trong vòng năm, hoặc là hai ba năm sau, nàng là vật trong túi bản công tử!” Mạc Kỳ Hàn cười trầm thấp , bàn tay to đặt ở lưng Lăng Tuyết Mạn bắt đầu di động, tà mị nhếch môi, “Mạn Mạn, tối nay ngày cực tốt cảnh cực đẹp, đừng sống uổng, trước hết để cho ta tận tâm nàng, nhé?”

      cuối lười nhác giơ lên, môi lại phủ đẫy đà trước ngực, cảm giác tê dại cực nóng lập tức truyền khắp toàn thân, Lăng Tuyết Mạn khẽ run thân mình, kìm lòng đậu bắt được hai vai Mạc Kỳ Hàn, miệng dặn dò, “Tam, ngươi chút -”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày lại, thầm nghĩ, cái tên Tam là khó nghe, loại thời điểm này mà kêu phải tên của , cảm giác rất bực tức!

      “Đừng kêu Tam, kêu là Tình nhân .” Mạc Kỳ Hàn bất giác lên tiếng.

      “Ừ.” Lăng Tuyết Mạn nghe lời, có nghĩ nhiều.

      Hôn đường xuống phía dưới, hôn khắp mỗi chỗ thân mình thơm ngát của nàng, bàn tay to cũng phủ theo mỗi tấc, từ bụng bằng phẳng trợt xuống giữa hai chân nàng, áp sát chậm vân vê, ngón tay dài chui vào nơi u mật của nàng, chậm rãi ra vào.

      Hai gò má Lăng Tuyết Mạn nhiễm lên đỏ ửng say lòng người, trong cơ thể nóng như lửa đốt, khó nhịn càng thêm gần sát thân mình Mạc Kỳ Hàn, bốn cánh môi kề nhau, thở dốc dồn dập, khuôn mặt tuấn tú tuôn ra sóng tình, giờ phút này trong mắt ngoại trừ đè nén nhẫn, còn cái khác, nhịn được, thầm: “Mạn Mạn ta muốn nàng được ?”

      “Ưm, ngươi… ngươi cần gì phải hỏi ta?” Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng ra lời.

      Mạc Kỳ Hàn nhịn đến trán đổ mồ hôi như đậu, vô cùng khàn khàn, “Đương nhiên phải hỏi, trước kia là ta chiếm đoạt nàng, về sau ta muốn nàng cam tâm tình nguyện đem thân mình cho ta.”

      “Ta nếu muốn sao?” Lăng Tuyết Mạn giật mình mở mắt.

      “Nàng thể đồng ý, bởi vì ta là nam nhân định mệnh của nàng.” Mạc Kỳ Hàn cười quỷ dị, tự tin cuồng ngạo.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 148



      Mưa, dần , bao lâu, thành mưa phùn lâm râm, nhàng tí tách.

      Trong viện lạnh lẽo, trong phòng cũng là từng trận lo lắng.

      Nằm nghiêng ở đầu vai , ngón tay nhắn nhàm chán vẽ các vòng tròn ở ngực , hai người vụn trò chuyện, vừa giống như vô tình vừa tựa như cố ý quý trọng nửa đêm khó được sum vầy.

      “Tình nhân, thường xuyên như vậy, ta mang thai sao?” Lăng Tuyết Mạn lo lắng hỏi.

      , ta uống thuốc.” Mạc Kỳ Hàn khẽ vuốt sợi tóc như mực của nàng, cười.

      Lăng Tuyết Mạn khó hiểu, “Tránh thai phải đều là nữ nhân uống thuốc sao?”

      “Nàng thể uống, uống nhiều quá sau này muốn mang thai cũng được, tổn thương thân thể.” Mạc Kỳ Hàn giải thích đơn giản.

      “Vậy ngươi uống bị thương thân thể sao?” Lăng Tuyết Mạn có chút ân cần hỏi han.

      “Nam nhân sao, bất quá có chút phiền phức mà thôi.”

      “Vậy ngươi… ngươi ngay từ đầu uống thuốc sao?”

      “Ừ, nàng nên hiểu được ta đối với nàng tốt như thế nào.”

      “Vậy… vậy Tình nhân, ta còn muốn hỏi ngươi vấn đề, ngươi có mấy đứa con? Ngươi có bao nhiêu lão bà? Ngươi mỗi buổi tối ở chỗ của ta, phải làm cho các nàng đơn giữ phòng sao?”

      “Ta đến nay còn chưa có con nối dòng, cũng cưới phu nhân, tiểu thiếp có hai người, danh phận ba người, bất quá, ba cái nha đầu thông phòng năm trước bị ta sắp xếp lập gia đình, tiểu thiếp vẫn còn, nhưng về sau có thể giữ hay , còn là chuyện khác.”

      Lăng Tuyết Mạn nghe đến đây, khuôn mặt nhắn nhăn nhó, “Cái gì gọi là có thể giữ hay ? Ngươi phải ngươi là nam nhân chịu trách nhiệm sao?”

      “Đúng, nhưng bọn họ rất có khả năng làm số chuyện sai trái mà ta thể dung thứ, trước mắt điều tra, khi điều tra là đúng, chắc chắn phải chết!” Mạc Kỳ Hàn thản nhiên .

      “A!” Lăng Tuyết Mạn rụt cổ, lắp bắp: “Chuyện sai gì mà ngươi phải giết các nàng?”

      “Nàng đừng hỏi, đương nhiên là việc tội ác tày trời, ta mặc dù thể xưng là người tốt, nhưng phải kẻ lạm sát vô tội, tàn nhẫn bạo ngược người khác, hễ là chết ở dưới kiếm của ta, đều là kẻ đáng chết!” Mạc Kỳ Hàn vỗ lưng Lăng Tuyết Mạn, trấn an.

      Lăng Tuyết Mạn nuốt nước miếng, nam nhân này, còn phải chỉ đơn thuần là thần bí! Ối trời ơi, chẳng lẽ là từ trời xuống? Bản lĩnh còn lớn hơn Hoàng đế sao?

      “Vậy ngươi tại sao muốn cưới ta làm phu nhân? Ta nhắc nhở ngươi, nam nhân của ta chỉ có thể cưới mình ta, ta quyết cùng người ta hầu chung chồng!” Lăng Tuyết Mạn nghiêm trọng , tuy rằng nàng phải muốn gả cho , nhưng nàng cũng có lựa chọn khác, phải sao? Huống hồ nam nhân này có vẻ như khiến nàng động lòng!

      “Muốn cưới chính là muốn cưới, nào có nhiều lý do như vậy? Nàng muốn cùng nữ nhân khác hầu chồng, nhưng nếu ta bởi vì vài lý do, phải lấy thêm sao?” Mạc Kỳ Hàn chăm chú hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn cười lạnh, “Vậy đừng mơ ta gả cho ngươi! Cho dù khi cưới ta ngươi có những nữ nhân khác, nhưng sau khi cưới ngươi thay lòng, làm ra chuyện có lỗi với ta, ta vẫn bỏ ngươi như thường, ngươi có thể giữ lại thân thể của ta, nhưng ngươi giữ được lòng ta!”

      ?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày sâu, quả là như vậy a!

      “Ừ, Lăng Tuyết Mạn ta mấy chuyện khác có thể dễ dàng tha thứ, nhưng chỉ riêng chuyện này, bất luận kẻ nào cũng thể!”

      Mạc Kỳ Hàn bỗng nhiên nghĩ đến kiện, “Mạn Mạn, vậy ngày hôm qua trong rừng đào, Nhị Vương gia cái gì mà nàng khóc rời ?”

      “Ách, ngươi biết sao?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, “Thám tử của ngươi phải giám thị ta sao?”

      “Cách xa quá, nghe thấy cái gì.” Mạc Kỳ Hàn hào phóng thừa nhận.

      “Ha ha ha! Rốt cục có chuyện ngươi biết!” Lăng Tuyết Mạn đắc ý, bắt đầu đưa điều kiện, “Muốn biết, liền đốt đèn, cho ta nhìn ngươi!”

      có khả năng.” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, sau đó suy tư trong chốc lát, : “Ta đoán Nhị Vương gia cũng muốn cưới nàng, chỉ là bận tâm nàng là Vương phi của Tứ đệ , vì vấn đề thân phận, thể như nguyện, đúng hay ?”

      “Ách, ngươi đúng rồi.”

      “Nàng nếu cầu ta chỉ có thể cưới thê tử là nàng, nhất định cũng cam lòng làm thiếp thất của Nhị Vương gia, nàng chắc là cũng đưa ra cầu này với , đồng ý, nàng liền thương tâm rời , đúng ?”

      “A? Làm sao ngươi biết ràng như thế? Ngươi là con giun trong bụng ta à?”Lăng Tuyết Mạn cực kỳ kinh ngạc, lấy tay vuốt bụng Mạc Kỳ Hàn, sau đó lại vỗ vỗ bản thân mình, gương mặt thể tin.

      Mạc Kỳ Hàn dở khóc dở cười, “Nha đầu, thẳng tính như nàng, ta tùy tiện hai câu là có thể moi ra hết, nếu bàn về thấy lòng người, nàng ngay cả ngón chân ta cũng bằng.”

      “Dựa vào! Ngươi khinh bỉ ta?” Lăng Tuyết Mạn cắn răng phục.

      “Ha ha, phải khinh bỉ nàng, là nàng có tâm cơ, mà ta nếu cũng đơn thuần giống nàng, tại ta sớm là đống xương trắng rồi!” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, môi mỏng nhấp thành đường cong.

      “Hừ! Tình nhân, hỏi ngươi lần nữa, ngươi tên gì?” Lăng Tuyết Mạn đột nhiên hỏi.

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn chợt lóe, bờ môi tràn ra nụ cười quỷ dị, “Nếu như ta trả lời, có phải lại có thể chạm vào nàng ?”

      “Hả? Ngươi phải mới chạm qua sao?” Lăng Tuyết Mạn xong, hai tay vội ôm lấy ngực, trừng nam nhân cười xấu xa.

      “Vậy nàng phải mới hỏi ta tên gì sao?” Mạc Kỳ Hàn hỏi ngược lại.

      “Ta… ta hỏi lần nữa được sao?” Lăng Tuyết Mạn xấu hổ chu chu môi, phục .

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, cây ngay sợ chết đứng, “Vậy ta muốn nàng thêm lần có cái gì được sao?”

      “A-” Lăng Tuyết Mạn hết chỗ rồi.

      “Ha ha, nha đầu, kỳ thực ta phải tên Trương Tam.” Mạc Kỳ Hàn tươi cười trêu tức, trong mắt hứng thú mười phần.

      Lăng Tuyết Mạn quả nhiên bị lừa, lập tức tò mò hỏi, “Vậy ngươi tên gì?”

      “Ta tên Lý Tứ.” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh , gương mặt đứng đắn.

      “Cái gì? Tại sao lại thành Lý Tứ?” Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn trừng lớn, miệng cũng há tròn.

      “Họ Lý, trong nhà thứ tư, kêu Lý Tứ.”

      Oh My God! Té xỉu!

      Lăng Tuyết Mạn trợn ngược hai mắt, muốn hôn mê! Nàng sao lại nghĩ đến, nam nhân thối này coi nàng như khỉ đùa giỡn kìa! Tam Tam, chó má Tam!

      Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi, “Dâm tặc đáng chết, Trương Tam Lý Tứ, ngươi tại sao tên là Vương mặt rỗ ? Gạt ta gạt ta, lại gạt ta! Vừa rồi là tiện nghi công cho tên lường gạt nhà ngươi!”

      “Ha ha ha! Lần tới nàng hỏi, ta tên là Vương mặt rỗ!”

      Mạc Kỳ Hàn cười khoái trá cực kỳ, thừa dịp Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc, xoay người áp chế cái, hôn lên môi đỏ tức phát run, lưu luyến triền miên, nhu tình mật ý.

      Đêm, sâu thẳm.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 149



      Năm ngày sau.

      Sáng sớm, Lăng Tuyết Mạn chợt nghe cây quế ngoài Cúc Thủy Viên có chim hỉ thước kêu, nàng vòng quanh cây quế hai vòng, nghĩ tới nghĩ lui, sao phải là quạ đen gọi?

      Theo vận xui của nàng mà phán đoán, có chuyện tốt xuất sao? Còn có thể có khách quý đến sao?

      “Xuân Đường, ngươi hỉ thước có phải bay lộn chỗ rồi ?” Lăng Tuyết Mạn nhìn cây, nghi ngờ hỏi.

      “Xì!”

      Hai nha hoàn cùng cười ra tiếng, Xuân Đường : “Vương phi, Hỉ Thước kêu là chuyện tốt, ngài còn ngóng trông nó bay à?”

      “Ha ha, Vương phi mạo hiểm nhiều lần, chắc là toàn bộ vận xấu trôi qua, vận may đến!” Thu Nguyệt cười ha ha .

      “Ách, có sao? Ta cảm giác mình may a!” Lăng Tuyết Mạn rất là hoài nghi, thở dài tiếng .

      , hôm nay khẳng định có chuyện tốt.” Xuân Đường vội an ủi.

      “Vương phi.”

      Nghe được phía sau có tiếng bước chân, ba người cùng nhau quay đầu, quản gia tới gần ba thước bước rất vang, để nhắc nhở Lăng Tuyết Mạn, miễn cho chuyện tình bên hồ lần trước tái diễn, dọa sợ Lăng Tuyết Mạn.

      “Nô tài ra mắt Vương phi! Trong phủ có khách đến, mời Vương phi đại sảnh.” Quản gia cúi đầu chắp tay .

      “Khách đến?”

      Chủ tớ ba người cùng nhau kinh hô, sau đó đồng loạt nhìn về phía hỉ thước cây, sau đó cùng nhau cười ha ha.

      “Vương phi?” Quản gia nghi hoặc ngước mắt nhìn theo, mỉm cười.

      “Đúng rồi, khách nào đến vậy?” Lăng Tuyết Mạn nhớ tới cái vấn đề mấu chốt, nếu người tới là người nàng muốn gặp, như Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Minh, vậy nàng giả bộ bệnh .

      “Thưa Vương phi, người tới là khách quý, muốn nô tài cho Vương phi, bảo là muốn cho Vương phi kinh hỉ.” Quản gia tiếp tục mỉm cười .

      “Gì? Quản gia nở nụ cười? Ha ha, xem ra ta phê bình ngươi vài lần có hiệu quả rồi!” Lăng Tuyết Mạn như là phát đại lục mới, kích động chỉ vào mặt quản gia, vui vẻ ngừng, “Đúng đúng đúng, về sau bộ mặt phải giống như vậy, nhu hòa chút, quá cứng rắn, quá lạnh, dọa người.”

      “Ha ha!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt nhịn được vụng trộm cười ra tiếng.

      Quản gia hơi hơi ngẩng đầu lên, tươi cười biến mất, răng cũng cắn lấy môi dưới, đầu lông mày ngừng co rút, “Vương phi, nếu phải ngài xấu sau lưng nô tài, lại vừa vặn bị nô tài đụng vào, ngài cũng bị dọa sợ.”

      “Ha ha!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt cười nghiêng ngả.

      “Khụ khụ! Cái gì, nhắc lại chuyện xưa cũng phải là tốt, quên quên , tất cả mọi người hãy quên chuyện kia , ta nhìn xem là người nào đến chơi với ta!”

      Lăng Tuyết Mạn chật vật bỏ lại lời liền xách váy chạy.

      “Vương phi, ngài đợi nô tì chút!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt vừa cười vừa đuổi theo.

      Lăng Tuyết Mạn vọt vào đại sảnh, chưa thấy là người phương nào, liền reo lên: “Là ai tìm ta? Ban ngày giả bộ thần bí làm gì chứ?”

      “Hả?” nam nữ ngồi ghế đều mở to hai mắt nhìn.

      Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn bắn phá đến hai người ngồi ngay ngắn, lập tức trợn trừng mắt, muốn té xỉu ngay tại chỗ! “Ối trời ơi! Đây phải là kinh hỉ, đây là kinh hách có được hay ? Hình tượng thục nữ hoàn mỹ của ta a!”

      Rên xong, Lăng Tuyết Mạn vội đoan chính thân mình, thướt tha tiêu sái đến, lúm đồng tiền lên yếu ớt, “Thất Vương gia, công chúa Nhã Phi, xin chào!”

      “A, phải mới vừa như bà điên à? Sao bây giờ-” Mạc Kỳ Dục kéo dài giọng , nhìn Nhã Phi cái, ánh mắt lại trở lại mặt Lăng Tuyết Mạn, khỏi cười to ra tiếng, “ ra là bởi vì Nhã Phi đến đây!”

      “Dục Dục đáng chết, câm miệng!”

      Lăng Tuyết Mạn nghiến răng cảnh cáo xong, vội nhìn về phía Nhã Phi, ôn nhu : “ biết công chúa tới đây, có tiếp đón từ xa, vừa rồi chợt nghe hỉ thước kêu, ra quý khách đến là công chúa!”

      “Tứ tẩu, cần đa lễ, muội nghe các ca ca tẩu mấy ngày trước đây liên tục bị chấn kinh, liền xin mẫu hậu tới thăm tẩu chút, tẩu bây giờ như thế nào?” Nhã Phi đứng lên, ôn hòa cười .

      “Ta rất khỏe, sao. Cám ơn công chúa và mẫu hậu quan tâm.” Miệng Lăng Tuyết Mạn tươi cười, lòng lời cảm tạ.

      Mạc Kỳ Dục lại tức đen mặt, cam lòng : “Tứ tẩu, Nhã Phi đến, ngươi là khách quý, nhưng chúng ta là cùng nhau.”

      Lăng Tuyết Mạn chuyển mắt, giả bộ cười, “Hì hì, công chúa đương nhiên là khách quý, hỉ thước đương nhiên kêu vui mừng, nếu mình ngươi đến, chim kêu tuyệt đối phải là hỉ thước!”

      “Vậy là cái gì?” Mạc Kỳ Dục nhất thời phản ứng kịp, hơi giật mình hỏi tiếp.

      “Là quạ đen!” Lăng Tuyết Mạn tươi cười vô hại, ngây thơ vô tà.

      “Lăng Tuyết Mạn!”

      Mạc Kỳ Dục tái mặt, đứng lên, từ trong tay áo rút ra cây sáo ngọc màu trắng, đưa đến trước mắt Lăng Tuyết Mạn, thở phì phò, “Cây sáo này ngươi đừng mơ! Nha đầu đáng chết, mất công ta vất vả tìm năm ngày mới làm được cây sáo phù hợp cầu của ngươi, sau đó sáng sớm đưa tới cho ngươi cao hứng chút, kết quả là-”

      Nhã Phi trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nên lời, nàng chỉ nghe Tứ Vương phi hoạt bát gan lớn, lần gặp mặt lúc trước cũng giống hôm nay như vậy, cư nhiên trêu chọc Thất ca của nàng đường đường là Vương gia như thế? Còn có, thất ca gọi nàng là-

      Mà Lăng Tuyết Mạn thấy Mạc Kỳ Dục nổi giận, lại nghe lời , khỏi lè lưỡi, thò tay kéo kéo ống tay áo của , cười rất là lấy lòng, “Dục Dục, đừng nóng giận, ta chọc ngươi chơi thôi, nếu lấy cây sáo ra, lại cất trở về phải lãng phí sao? Này, tha thứ cho ta lần được ?”

      Giọng điệu này, nghe vào lỗ tai Mạc Kỳ Dục, hoàn toàn là làm nũng a, khuôn mặt tuấn tú khỏi hơi đỏ lên, cơn tức toàn bộ chạy biến, hơi có chút được tự nhiên mà bĩu môi, đẩy cây sáo tới trong lòng bàn tay Lăng Tuyết Mạn, “Cất kỹ , nhìn xem có hợp ý của ngươi hay , màu trắng khó tìm lắm, người bình thường sử dụng đều là màu xanh, cũng may còn tìm thấy.”

      “Hì hì, Dục Dục, ngươi là tốt!” Lăng Tuyết Mạn hưng phấn cười tươi, xém chút cho Mạc Kỳ Dục cái ôm, nhưng le lưỡi, nàng còn có lá gan đó, đừng Nhã Phi ở ngay bên cạnh, cho dù trước mặt có ai, ai biết thủ hạ của Tình nhân nàng lại núp ở chỗ nào theo dõi nàng đâu!

      “Khụ khụ!” Mạc Kỳ Dục càng xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú nóng lên, càng thêm được tự nhiên ho khan hai tiếng, theo bản năng nhìn về phía Mạc Nhã Phi, thấy nàng còn ngây ngốc nhìn bọn họ, liền giải thích: ”Nhã Phi, Tứ tẩu chính là cái bộ dáng này, ta với muội nàng ta là nha đầu điên, muội xem phải ?”

      “Ha ha, Tứ tẩu rất thú vị, trách được các ca ca đều thích chuyện cùng Tứ tẩu!” Mạc Nhã Phi hồi thần lại, gương mặt vẻ hâm mộ.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 150

      Ách!” Lăng Tuyết Mạn méo mặt, “Dục Dục, hình tượng thục nữ của ta xem ra bị cái miệng rộng của ngươi hủy diệt rồi! Công chúa, kỳ thực nhìn người thể nhìn bề ngoài, tuy rằng ta thục nữ lắm, nhưng thực tế ta rất là quy củ…”

      “Thôi , ngươi đừng xảo quyệt biện minh!” Mạc Kỳ Dục ào chút nể mặt ngắt lời.

      “Mạc Kỳ Dục!”

      Lăng Tuyết Mạn nổi đóa, ngọn lửa tức giận bừng bừng lên trong mắt, “Ngươi có thể hắt nước lạnh vào mặt ta hay ? Ngươi có cần thông cáo với cả nước, ta là nha đầu điên hay ? Ngươi lại nữa, đừng trách ta khách khí với ngươi!”

      “A? Ngươi khách khí có thể làm cái gì?” Mạc Kỳ Dục chẳng những sợ, còn hứng thú, cười tít mắt.

      “Ta tính-” Lăng Tuyết Mạn cười càng xán lạn, thình lình đá cước vào chân Mạc Kỳ Dục, cú thành công, nhanh chóng chạy trốn đến phía sau Nhã Phi, mới tiếp: “Ta tính đạp ngươi cước! Ha ha ha, bổn nương có thói quen nhường nhịn nam nhân!”

      Nhã Phi hoàn toàn choáng váng, con mắt đen vẫn nhúc nhích nhìn hai người, môi đỏ khẽ nhếch, thực đúng là lên lời.

      Mạc Kỳ Dục ăn đau, vạn lần lường trước Lăng Tuyết Mạn lừa gạt như vậy, thét lớn tiếng, thò tay sờ sờ đùi phải bị đá, tức giận cắn răng, “Nha đầu chết tiệt, dám có can đảm hạ độc thủ!”

      “Hì hì, cái này kêu là làm binh bất yếm trá! Như thế nào, phục chưa?”

      Lăng Tuyết Mạn đắc ý hả hê đung đưa đầu, ai ngờ Mạc Kỳ Dục lại giơ lên nắm đám, ác độc vung đến mặt Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn bị giật mình, cuống quít giơ tay đầu hàng, “Ngừng! Ta sai lầm rồi, Dục Dục, xúc động là ma quỷ, nên manh động, ổn định chút, còn có, nam nhân đánh nữ nhân cũng phải là nam nhân tốt a!”

      Mạc Kỳ Dục quả thực dừng tay, nhướng mày, nở nụ cười mê người, ”Mạn Mạn, biết sai là tốt rồi, lần giáo huấn này ngươi cần phải nhớ kỹ, lúc này tha ngươi, lần tới ta tình nguyện làm nam nhân tốt!” Hừ, tin dọa được nàng!

      “Hì hì.” Lăng Tuyết Mạn cười gượng, vừa chuyển mắt, mới phát Nhã Phi hóa đá, dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn nàng cùng Mạc Kỳ Dục, chắc là công chúa ra cổng trước bước cổng trong bị dọa rồi, vội tận lực nặn ra nụ cười ôn nhu đến, giọng vô cùng mềm yếu, “Công chúa, chúng ta chỉ đùa giỡn thôi, ảnh hưởng đến thái bình, ảnh hưởng đến thái bình.”

      Kiều mị nhu nhược như vậy, làm Mạc Kỳ Dục run cái, nổi lên thân da gà, khóe miệng cũng run rẩy lợi hại, nhịn được : “Mạn Mạn, ngươi vẫn là chuyện bình thường , bộ dạng này của ngươi, ta chịu nổi.”

      “Hừ, hiếm khi ta bày ra bộ dạng yểu điệu thục nữ cho ngươi, ngươi còn biết thưởng thức, thú vị!” Lăng Tuyết Mạn trừng mắt, tốc độ biến sắc mặt đủ để khiến Nhã Phi kinh thán, nháy mắt lại hóa đá!

      Mạc Kỳ Dục trợn ngược hai mắt, kém chút là ngã xuống đất ngất, bực mình đoạt lại sáo trắng từ tay Lăng Tuyết Mạn, cắn răng : “Bổn Vương chỉ thưởng thức thục nữ chân chính, loại giả vờ giống ngươi, nếu bắt ta thưởng thức, ta thà tự sát!”

      “Phụt -”

      Lăng Tuyết Mạn tức, dùng sức vỗ vỗ ngực, tự an ủi mình, “ tức, được lấy sai lầm của người khác trừng phạt bản thân mình, đáng, đáng.”

      Dứt lời, khuôn mặt khôi phục tươi cười, chỉ là nụ cười này ở trong mắt Mạc Kỳ Dục, đặc biệt quỷ dị!

      Chỉ thấy Lăng Tuyết Mạn cười càng thêm đoan trang hiền thục dịu dàng, “Thất Vương gia, khi như vậy, ta cũng chỉ có thể thành toàn ý muốn tự sát của ngươi, ta tiếp, ngươi lấy đao cầm kiếm cắt cổ !”

      Lời ác như vậy độc, cư nhiên có thể nhàng sung sướng như vậy, hơn nữa còn tươi cười rạng rỡ mỹ lệ như thế!

      Mạc Kỳ Dục đen hết mặt! Thở hổn hển nửa ngày, mới nhảy ra được mấy chữ, “Được rồi, được rồi! Độc nhất qua tâm phụ nhân, ta xem như hiểu!”

      “Hì hì!” Nhưng, Lăng Tuyết Mạn lại đột nhiên cười, hoạt bát chớp mắt, lông mi dài dài nhàng run rẩy, gò má để sát vào, mùi hương nhàn nhạt thơm ngát bay vào mũi Mạc Kỳ Dục, môi đỏ hơi vểnh, cười cười : “Tiểu Dục Dục tức giận? Đừng như vậy mà, , hiếm khi công chúa giá lâm lần, chúng ta ra ngoài đường chơi, được ?”

      ra đường?” Nhã Phi rốt cục tỉnh lại, kinh ngạc mở to mắt.

      “Đúng vậy đúng vậy, ta lâu cũng chưa dạo phố, gần đây ta lại yếu ớt hết sức, còn gặp nguy hiểm, bất quá hôm nay có hai quý nhân các ngươi, hẳn là có thể mang đến quý khí và phúc khí cho ta ? Ha ha, nhất là ta được kề bên Dục Dục, là nam nhân lại biết võ công, làm chỗ dựa vững chắc cho ta, như thế nào?” Lăng Tuyết Mạn giảo hoạt xoay xoay tròng mắt, ánh mắt nhìn quanh mặt hai người.

      Mạc Kỳ Dục tự ước lượng chút, gật đầu, “Được, nhưng vì lý do an toàn, ta điều vài đại nội cao thủ theo chúng ta, miễn cho lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn có, Nhã Phi có thể tự bảo vệ mình, nhưng Mạn Mạn ngươi thể chạy loạn, ngươi có võ công, mục tiêu của kẻ địch lại nhằm vào ngươi, ngươi phải nghe lời ta.”

      “Ồ? Công chúa cũng có võ công sao?” Lăng Tuyết Mạn giật mình nhìn về phía Nhã Phi, hâm mộ cực kỳ, “Nếu như ta cũng có võ công tốt rồi, võ nghệ cao cường rất oai nha!”

      “Ha ha, Tứ tẩu cần gọi muội công chúa, gọi muội là Nhã Phi được rồi. Nhưng Thất ca gọi tẩu là Mạn Mạn, nghe rất thân thiết!” Nhã Phi khẽ cười.

      “Ôi, đối với ta mấy bối phận gì đó rắc rồi, dù sao muội cũng có thể kêu ta là Mạn Mạn, cần câu nệ kêu Tứ tẩu.” Lăng Tuyết Mạn nhanh nhảu đáp.

      “Ha ha, được, ta cũng gọi tẩu là Mạn Mạn.” khuôn mặt nhắn của Mạc Nhã Phi tràn đầy hưng phấn, kích động .

      Mạc Kỳ Dục cười, lần nữa nhét sáo trắng vào trong tay Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn, cầm lại , cây sáo này giá rất đắt, ngươi cẩn thận đừng làm hư.”

      “Ha ha, Dục Dục, ngươi gần đây có bị rủi ro ? Gặp gỡ ta, ngươi cũng xui xẻo!” Lăng Tuyết Mạn thấy cảm giác cướp bóc người ta rất tốt, khỏi trêu, tay xoay xoay sáo, tán thưởng thôi, “Quả nhiên là đồ vật từ người tôn quý làm ra, giống bình thường!”

      “Dừng, gặp ngươi, ta là là xui xẻo!” Mạc Kỳ Dục bĩu môi, “Ta an bài người, các ngươi chờ ta.” xong, liền nhấc chân ra ngoài, Lăng Tuyết Mạn đột nhiên lại nghĩ đến kiện, vội hô: “Dục Dục, ngươi với quản gia chúng ta tiếng, nếu cho ta ra ngoài, còn có, ngươi phải mang nhiều bạc chút, đường cần phải chi tiêu!”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Dục dừng lại, quay đầu, đen mặt, “Ngươi phải đoạt của quản gia các ngươi vạn hai sao? Nha đầu tham lam, còn muốn bạc của ta!”

      “Hì hì, bởi vì ngươi là nam nhân tốt thôi! Ngươi là vị Vương Gia, khẳng định giàu có, đừng keo kiệt nha!” Lăng Tuyết Mạn vẫy vẫy tay, cười tít mắt an ủi.

      Mạc Kỳ Dục trừng mắt cái, dở khóc dở cười quay đầu ra ngoài.

      Nhã Phi rất là sùng bái nhìn Lăng Tuyết Mạn, cực kỳ hâm mộ : “Mạn Mạn, nhìn tẩu vui vẻ như vậy, muốn làm cái gì làm cái đó, tốt!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 151



      Đường Chu Tước.

      “Mạn Mạn, ngươi chậm chút, đừng cách chúng ta quá xa!”

      Mạc Kỳ Dục lo lắng hô ở phía sau, Lăng Tuyết Mạn hưng phấn như chim bay ra khỏi lồng, nhìn chung quanh, nghe thấy có tiếng kêu nàng, quay đầu lại, vẫy tay : “Các ngươi nhanh chút a, nhìn bên này, có bán chuông gió nè!”

      Con đường này có ngã tư đường phồn hoa nhất kinh thành Minh quốc, đây cũng là phố người giàu nổi danh nhất kinh thành Cẩm An, tất cả đều là quan to quyền quý, viên ngoại tài chủ, bên phải ngã tư đường là quán rượu, tiệm trà, tiệm đồ cổ, phường vải vóc, tơ lụa, đèn lồng, mà bên trái ngã tư đường là khách *****************, phường rượu, tiệm gạo, quán bán các loại thức ăn bản địa, quà vặt, mặt nạ, trẻ con thích chơi cái gì đều có cái đó, người đến người , thanh thét to, tiếng rao hàng dứt bên tai, náo nhiệt cực kỳ.

      Mạc Kỳ Dục đuổi theo, giữ chặt ống tay áo Lăng Tuyết Mạn, tức giận : “Ngươi làm gì thế? Sao nghe lời? đường nhiều người như vậy, ngộ nhỡ có chuyện ngoài ý muốn, kịp cứu ngươi làm sao bây giờ?”

      Khi chuyện, Nhã Phi cùng quản gia cũng theo đến, gương mặt đều vui.

      Bởi vì Lăng Tuyết Mạn muốn lên phố, lại có Thất Vương gia cùng công chúa theo, quản gia có lý do từ chối, nhưng cũng cực kỳ lo lắng, cho nên ngoài việc Mạc Kỳ Dục điều tới cao thủ đại nội bảo vệ chung quanh, còn lén bẩm báo với Mạc Kỳ Hàn, điều Vô Cực, Vô Ngân, Vô Giới, còn có Lâm Mộng Thanh dịch dung mặc thường phục theo, theo dõi nhất cử nhất động chung quanh mọi lúc.

      Nhìn những người kia đều tức giận, Lăng Tuyết Mạn thè lưỡi xin lỗi, thái độ rất nhận sai : “Thực xin lỗi, ta chạy loạn, hì hì, ta và các ngươi cùng.”

      “Mạn Mạn, thể, nếu tẩu có chút sai lầm, muội cùng Thất ca làm sao xin lỗi Tứ ca đây? Còn có các ca ca khác, mắng chết chúng ta.” Nhã Phi nghiêm túc .

      “Ừ ừ, biết, ta nghe Nhã Phi, hai ta cùng .” Lăng Tuyết Mạn cười hết sức là lấy lòng, ân cần ôm lấy cánh tay Nhã Phi.

      “Tốt lắm, phía trước nhìn xem.” Mạc Kỳ Dục khẽ thở dài, cùng Lăng Tuyết Mạn dạo phố, làm cho đường đường vị Vương Gia là , lại khẩn trương bất an như là kẻ tặc, vì thế ánh mắt lại cẩn thận quét bốn phía lần, nhìn xem có người khả nghi hay .

      Mới thầm than, thân ảnh đỏ thắm lôi kéo Nhã Phi chạy tới cái quán bán diều, bọn thủ hạ của dám chậm trễ, Lăng Tuyết Mạn cử động cái, liền đồng loạt đuổi theo, quản gia ở phía sau, đôi mắt sáng quắc bắn ra bốn phía nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng dùng ánh mắt trao đổi chút tin tức cùng đám người Vô Cực.

      “Dục Dục, mau tới đây trả bạc! Ta muốn mua con diều này!” Lăng Tuyết Mạn cầm lấy con diều chim yến, vui vẻ kêu, “Nhã Phi, muội thích cái nào? Ngày mai muội lại ra cung đến Tứ Vương phủ, chúng ta đến hồ Nguyệt Lượng thả diều!”

      “A, muội thích cái này!” Nhã Phi nhặt lên con diều mặt cười, cười .

      Lăng Tuyết Mạn quay đầu nhìn, cười ha ha : “Nhã Phi, ta muốn diều chim yến, là vì ta muốn bay, muội muốn mặt cười, có phải muốn cười nhiều ?”

      “Ha ha, đúng vậy, muội cũng muốn giống tẩu, muốn cười liền cười, muốn khóc khóc.” Nhã Phi khẽ cười .

      “Ừm, đó là đương nhiên, người sống quan trọng nhất chính là vui vẻ thôi!” Lăng Tuyết Mạn vừa gật đầu , vừa xem xét những con diều khác, bỗng dưng, ánh mắt liếc đến con diều đầu heo, liền cười ha hả, , “Lão bản, lão bản, cái này ta cũng mua!” xong quay đầu lại, la lớn: “Dục Dục, ngươi chậm chạp cái gì? Nhanh trả bạc!”

      “Mạn Mạn, tẩu muốn diều đầu heo làm cái gì?” Nhã Phi kỳ quái hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn lại càng cười điên cuồng, : “Ta vừa nhìn thấy đầu heo này, liền nghĩ đến nam nhân biến thái, nha, ha ha, ôm con heo dê dạo phố, cần tả cũng biết có bao nhiêu khôi hài, nếu phải hơi đẹp trai, ta phỏng chừng nữ nhân đường nhìn đến toàn bộ che mặt chạy trốn!”

      “Ủa? Mạn Mạn tẩu người này là-” Nhã Phi nhíu đôi mày thanh tú, chậm rãi quay đầu, ánh mắt ngừng ở người Liễu Thiếu Bạch đứng phía sau chuyện với Mạc Kỳ Dục, biểu tình hoàn toàn cứng ngắc!

      Lăng Tuyết Mạn chỉ tay vào con diều đầu heo, cười toe toét : “Người kia chính là nam nhân biến thái đó! ha ha, Nhã Phi, ta muốn viết tên lên con diều đầu heo này, sau đó thả bay lên trời, chừng ông trời giúp đỡ, bay đến trong phủ nhà , sau đó hạ nhân nhặt lên, đọc thấy, ‘Đầu heo Liễu Thiếu Bạch’, ha ha ha Liễu Đại đầu heo công tử từ đây vang danh bốn bể!”

      “Ha ha ha!”

      Phía sau đột nhiên truyền đến ba tiếng cười gượng, Lăng Tuyết Mạn cười kịp thở bị chấn động, ngừng cười, hung hăng trợn mắt, nàng xui như vậy ? Nhất định là nghe lầm, đối, tuyệt đối là nghe lầm!

      Hít sâu hơi, bỏ diều lại, hai tay che mặt chậm rãi xoay người qua, hai ngón tay thoáng tách ra tạo khe hở , vụng trộm nhìn xuyên qua cái khe hẹp kia, thấy nam nhân có khuôn mặt tuấn tú lúc xanh lúc trắng, cười như cười, nghiến răng nghiến lợi trừng nàng, phải Liễu Thiếu Bạch là ai?

      Mà Mạc Kỳ Dục đứng trước mặt nghẹn đỏ mặt, trong ánh mắt tất cả đều là ý cười, liều mạng chịu đựng mới cười to ra, quản gia mang khuôn mặt lạnh ngừng co rút, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, có ý cười, cũng có hứng thú báo được thù.

      “Chột dạ? dám nhìn? xấu người sau lưng có đạo đức sao?”

      Liên tục hỏi ba câu, khóe môi Liễu Thiếu Bạch lên cái mỉm cười, bàn tay to chắp sau người nắm chặt, liều mạng nén xúc động muốn đánh người.

      “Ách!” Lăng Tuyết Mạn nghẹn lời, chậm rãi dời hai tay, cười hì hì, “Liễu công tử khéo a, ngọn gió nào thổi ngài tới đây?”

      “Vâng, là khéo, Liễu mỗ nghĩ, chắc là trận gió u thổi tới !” Liễu Thiếu Bạch cắn răng cười.

      Lăng Tuyết Mạn lạnh run cái, ”Khụ khụ, đại khái có lẽ là vậy. À, Liễu công tử chắc vội, chúng ta đến nơi khác dạo, sau này gặp mời Liễu công tử uống trà!”

      xong chữ cuối, Lăng Tuyết Mạn, ngoài dự liệu của mọi người, liền xách váy chạy, giống như sợ sói đuổi theo ăn thịt!

      “Mạn Mạn!”

      “Vương phi!”

      Mạc Kỳ Dục, Nhã Phi, quản gia, Liễu Thiếu Bạch kinh hãi liên tiếp kêu lên, bao gồm đại nội thị vệ cùng đám người Vô Cực nấp ở nơi bí mật gần đó vội vàng đuổi theo.

      Chạy quá mau, lại liên tục quay đầu nhìn lại, Lăng Tuyết Mạn căn bản nhìn thấy con ngựa cao to nghênh diện chạy tới, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, con ngựa màu rám nắng kịp dừng lại, lập tức nam nhân cưỡi ngựa khiếp sợ, vội vàng dùng sức ghì dây cương, bốn vó ngựa giơ lên ở trước mũi nàng, “Hí-”

      Hai mắt của Lăng Tuyết Mạn thấy toàn màu đen, ngã ngồi mặt đất, ánh mắt dại ra, mà khi nhìn đến gương mặt nam nhân lưng ngựa, mặt nhất thời xám như tro tàn!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :