1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 142



      “Khụ khụ, ta biết Dục Dục ngươi tâm địa thiện lương, trọng nghĩa khinh tài, chắc chắn so đo với tiểu nữ tử ta, cho nên mới-”

      Lăng Tuyết Mạn cười hết sức đáng đánh đòn, làm Mạc Kỳ Dục hận thể quyền đấm nát cái khuôn mặt tươi cười kia nịnh nọt lừa gạt quần chúng của nàng.

      Hít sâu hai hơi, Mạc Kỳ Dục nỗ lực làm ình lạnh nhạt, sau đó cười rất là bình tĩnh, “Tứ tẩu đúng lắm, nhờ ta có tâm địa thiện lương, trọng nghĩa khinh tài, khiêm tốn, đương nhiên có khả năng hẹp hòi với tiểu nha đầu lưu manh vô lại, hết ăn lại nằm, mồm mép gian xảo phải ?”

      “Phụt-”

      Lăng Tuyết Mạn nén nổi mà phun!

      khí lập tức lại sinh động, mọi người đương nhiên lại là cười lớn thôi, Mạc Kỳ Diễn vừa cười vừa dùng năm ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, : “Tiểu Thất, đệ từ khi nào tổn thương người ta như vậy?”

      “Ta bị tổn thương ngài cao hứng sao?” Lăng Tuyết Mạn chán nản, đem lửa giận chuyển dời đến vật hi sinh Mạc Kỳ Diễn.

      Miệng Mạc Kỳ Diễn tươi cười cứng đờ, tay cũng ngừng, ngây cả người : “ có, ta chỉ đùa cùng Tiểu Thất thôi.”

      “Hừ!” Lăng Tuyết Mạn quay đầu, nắm tay Mạc Ly Hiên, trách mắng: “Hiên nhi, con cũng cười sao? , chúng ta ăn cơm , cần để ý mấy nam nhân đáng ghét này!”

      “Haiz, mẫu thân, phụ vương con…” Mạc Ly Hiên muốn thay Mạc Kỳ Diễn giải thích, nhưng tay bị Lăng Tuyết Mạn dùng sức kéo, cũng quay đầu lại quát: “Phụ vương con là trứng thối! Ta nguyền rủa mấy người bọn họ lát ăn cơm đều bị nghẹn!”

      Năm nam nhân lập tức cười, méo mặt!

      bàn cơm, Lăng Tuyết Mạn ăn như cọp như sói, mục đích của nàng chính là có thể sớm chấm dứt ăn chung, tuyệt kéo dài thêm giây!

      “Ha ha, còn có thể ăn, chứng tỏ hết bị kinh sợ rồi!” Mạc Kỳ Sâm, khẽ cười .

      Mạc Kỳ Lâm gật đầu, : “Đúng, nhưng mà ăn chậm chút , cẩn thận coi chừng huynh đệ chúng ta bị nghẹn, bản thân tẩu lại gặp hạn!”

      “Haiz, nha đầu này sao nghe khuyên bảo, ngược lại càng ăn càng nhanh? Tốt xấu cũng phải có chút bộ dáng nữ nhân !” Mạc Kỳ Dục tắc lưỡi, vô cùng buồn bực .

      Lăng Tuyết Mạn mực nhìn, nghe thấy.

      Thấy thế, Mạc Kỳ Diễn đặt đũa xuống, hơi tức giận : “Nàng tức giận với ai? ngày chưa ăn cơm, dạ dày như vậy nuốt cơm sao chịu nổi, lấy bản thân mình đùa giỡn sao?”

      Lăng Tuyết Mạn nhất thời cứng đờ, ăn thấy ngon, nuốt xuống miệng đầy đồ ăn xong, nhàng hít hơi, ngước mắt, cười cười , “Nhị Vương gia sao lại như vậy? Thân thể của ta, ta quý trọng, vậy phải là tự mình tìm chết sao? có phu quân mến, ta càng đối xử với bản thân mình tốt hơn mới phải?”

      Dứt lời, Lăng Tuyết Mạn cười khanh khách, nhìn Mạc Kỳ Diễn nữa, mà nghiêng đầu chống lại mặt Mạc Kỳ Dục, cười cười : “Dục Dục, ta ăn mau là bởi vì ngươi chọc ta tức giận, ta muốn với ngươi, nếu ngươi bồi thường ta, tâm tình ta tốt, ăn cơm bình thường, ngươi thấy sao?”

      “Ngươi-” Mạc Kỳ Dục tức đen mặt, vừa định phản bác, Mạc Kỳ Diễn lại cười ngắt lời, “Tiểu Thất, đệ phải quân tử sao?”

      câu này ý tứ chứa hết mười phần!

      Mạc Kỳ Dục ngửa đầu ra, vô lực : “Té xỉu! Tứ tẩu, ta xem như bại dưới tay ngươi, , muốn ta bồi thường ngươi như thế nào?”

      “Ha ha, ngươi giúp ta làm cây sáo, ta muốn thổi.” Lăng Tuyết Mạn cười yếu ớt, lại : ”Chỉ là ta có bạc trả cho ngươi, ngươi có thể tìm quản gia của chúng ta.”

      “Cây sáo? Ngươi thổi?” Mạc Kỳ Dục quan tâm bạc, mà kinh ngạc mở to hai mắt, bởi vì cây sáo cùng tiêu đều là nam nhân thổi, nữ nhân chỉ là đánh đàn và múa thôi.

      Nghe vậy, mấy người khác cũng đều kinh ngạc nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      “Vô nghĩa!” Lăng Tuyết Mạn cắn răng hai chữ, mẹ nó! Rất khinh người, đây chính là nhạc cụ duy nhất Lăng đại tiểu thư nàng biết chơi!

      Mạc Kỳ Dục bĩu môi, “Ngươi có thể tao nhã chút hay ? Thái độ cầu người là như vậy sao?”

      “Tiểu Dục Dục, ta cầu xin ngươi sao?” Lăng Tuyết Mạn nổi gân đen trán.

      được gọi ta như vậy!” Mạc Kỳ Dục muốn điên rồi.

      “Ta cứ gọi! Cây sáo ngươi có đưa hay ?”

      đưa!”

      “Được! Về sau ta thèm nhìn đến ngươi, ta có bạn bè mọn như ngươi!”

      “Ngươi-”

      Mạc Kỳ Dục thất bại nằm sấp ở bàn ăn, ánh mắt ảm đạm, giọng cực kỳ ỉu xìu,“Bà , ta cho được chưa? Thích màu gì? Muốn làm bằng vật liệu gì? Ta liều mạng tìm cho ngươi!”

      bàn ai dùng cơm, tất cả đều há miệng đến có thể nhét cái trứng vịt!

      Lăng Tuyết Mạn đắc ý hả hê, nghĩ nghĩ : “Màu à, màu trắng tinh , như vậy cho dù ta thổi hay, người khác nhìn cây sáo xinh đẹp như vậy cũng tha thứ cho ta, còn chất liệu, người ta thường sáo ngọc, vậy đương nhiên là bằng ngọc!”

      “Xì!”

      Mạc Kỳ Lâm nhịn được cười ra tiếng cái, nhưng mới cười lại sợ Lăng Tuyết Mạn tức giận lần hai, vội ho lên, mượn tiếng ho này làm ình dừng cười lại, thẳng đến nghẹn đỏ mặt, mới chế nhạo: “Tứ tẩu, nếu tẩu thổi hay, có thể thổi cùng các nhạc sĩ trong cung, giả lẫn lộn, ha ha, chúng ta chỉ dùng mắt xem cây sáo, lỗ tai cần nghe là được!”

      “Hừ, khinh bỉ ta phải ?” Lăng Tuyết Mạn tức giận đỏ mặt, nâng cằm hừ .

      “Mẫu thân!”

      Mạc Ly Hiên sợ Lăng Tuyết Mạn tức giận, vội kéo kéo tay áo của nàng, cười tít mắt : “Mẫu thân, ngài nếu cảm giác mình thổi tốt, có thể học hỏi phụ vương, phụ vương thổi sáo rất tuyệt!”

      “Khụ khụ!”

      Mạc Kỳ Diễn cùng Lăng Tuyết Mạn đồng thời ho lên, mặt đều có chút khô nóng.

      “Mẫu thân làm sao vậy? Phụ vương?” Mạc Ly Hiên nhìn trái nhìn phải, ngây ngốc ra, “Con sai cái gì sao?”

      Lăng Tuyết Mạn lắc đầu: “, Hiên nhi, mẫu thân cần học hỏi người khác, mẫu thân thổi sáo là đệ nhất thiên hạ, mới vừa rồi là khiêm tốn thôi!”

      “Đệ nhất thiên hạ?”

      Mạc Kỳ Dục bật cười, những người khác cũng cười lên, cho là Lăng Tuyết Mạn hiếu thắng mà khoác lác.

      Chỉ có Mạc Kỳ Minh lãnh đạm quét mắt nhìn khuôn mặt Lăng Tuyết Mạn, cười như cười nhếch môi, “Tứ Vương phi tự tin như vậy, bằng đại lễ mừng thọ sắp tới của phụ hoàng thượng biểu diễn cho chúng ta xem, như thế nào? Chúng ta cũng hiểu biết chút về thiên hạ đệ nhất thổi sáo!”

      Lăng Tuyết Mạn choáng váng!

      “Tam ca đưa ý kiến sai, Tứ tẩu, chúng ta mỏi mắt mong chờ a!” Kể phụ họa đáng chết là Mạc Kỳ Dục!

      Sau đó Lăng Tuyết Mạn thê thảm nhìn đến ba người khác đều gật đầu, lại cười xấu xa nhìn nàng!

      “Được!”

      Thua người thua trận, Lăng Tuyết Mạn ở dưới năm ánh mắt khinh bỉ xem cuộc vui, hào khí vỗ bàn cái, đứng lên!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 143



      Trăng trong như nước, ánh trăng chọc người, màu sáng bạc chiếu sáng con đường ven hồ thượng, ngẫu nhiên nghiêng thân mình, bóng dáng chiếu xuống mặt hồ, nam nhân hơi cong khóe miệng, giơ lên chút độ cong đẹp mắt.

      Hiếm khi có thể ổn định tinh thần mà tản bộ, Mạc Kỳ Hàn vẫn duy trì tâm tình thoải mái bước thong thả vòng quanh hậu viên Hương Đàn Cư.

      “Sư huynh!”

      Phía sau vang lên tiếng kêu, Mạc Kỳ Hàn ngừng lại, quay đầu, “Mộng Thanh!”

      Lâm Mộng Thanh tiêu sái đến gần, ai oán : “Sư huynh tản bộ tại sao gọi đệ?”

      “Đệ phải cùng sư phụ nghiên cứu cổ thuật Miêu Cương sao?”

      “Nghiên cứu xong rồi, sư phụ cổ thuật người ta dùng quần áo sư tẩu cùng với độc dược lần trước đến từ phe phái, vậy là cùng đám người.”

      “Phải ? Đáng chết, càng ngày càng nghiêm trọng!”

      “Haiz! Quyền thế hại người a!”

      “Mộng Thanh, đệ cùng sư phụ tạm thời cần trở về Lê Sơn Quan, ở lại giúp ta !”

      “Ách, đệ với huynh sống ở chỗ này, phải muốn buồn chết đệ sao?”

      “Đệ sợ buồn, có thể dịch dung ra ngoài chơi mà, bất quá, phải biết nặng , thể sai lầm, thuận tiện giúp ta theo dõi Lăng Bắc Nguyên cùng Tam Vương gia, nhanh chóng điều tra chấm dứt tất cả những chuyện này, nếu Tuyết Mạn cứ ở trong vòng nguy hiểm như thế, lòng ta khó chịu!”

      “Ách, đệ ngủ đây! Mới ra vòng, đệ lại có thêm nhiệm vụ! Oa oa, đệ muốn chết!” Lâm Mộng Thanh ngửa mặt lên trời bi phẫn, vỗ ngực liên tục, “Sư huynh, huynh bỏ qua bất kỳ cơ hội nào hành xác đệ!”

      “Ha ha ha!”

      “Hừ! Đệ đây!”

      Lâm Mộng Thanh mới rời , quản gia liền tới.

      “Chủ tử, Nhị Vương gia bọn họ về phủ. Tam Vương gia mặt ngoài thoạt nhìn khác, cũng chưa hỏi Vương phi là thoát hiểm ra sao, chỉ mấy câu cùng Vương phi.”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, trầm ngâm : “Người này tâm cơ quá thâm trầm, tuyệt đơn giản như vậy, thái độ của Vương phi đối với như thế nào?”

      “Thưa chủ tử, Vương phi có vẻ như e ngại Tam Vương gia, cũng muốn cùng Tam Vương gia chuyện nhiều, lúc dùng bữa Vương phi muốn cây sáo của Thất Vương gia, là bản thân mình thổi, về sau Tam Vương gia muốn Vương phi biểu diễn ở tiệc mừng thọ của Hoàng Thượng, Vương phi đáp ứng rồi.”

      “Sao? Có việc này à?”

      “Vâng, chủ tử, mặt khác, Nhị Vương gia cùng Vương phi có gặp riêng, Vương phi đối với Nhị Vương gia có vẻ như mang oán giận trong lòng, quá thân mật.”

      “Ừ, như thế mới tốt.”

      “Còn có việc, nô tài có chút nghi vấn. Cốc Trắc phi hôm nay xin Vương phi ra phủ, am Tĩnh Tâm dâng hương, nhưng lại trở về trễ canh giờ, nô tài ra cổng lớn nghênh đón, phát mặt sau quần áo Cốc Trắc phi dính mảnh lá phong , theo nô tài biết, dọc đường từ Vương phủ đến am Tĩnh Tâm cũng có cây phong, biết Cốc Trắc phi là dính vào ở nơi nào?”

      Mạc Kỳ Hàn phút chốc nhíu mày, “Tư Khuynh, ngươi hoài nghi Cốc Trắc phi?”

      “Chủ tử thứ tội! Nô tài phân tích trước sau, thấy Vương phi từ khi vào phủ, chỉ có xung đột cùng hai vị trắc phi, gây thù kết oán với người khác, mà cách lần xung đột đầu tiên lâu, liền xuất kiện bố cáo, còn có ngày hôm trước, thái độ của Cốc Trắc phi đối với Vương phi chuyển biến cực nhanh, làm nô tài luôn thấy rất quái dị, theo tính cách, Cốc Trắc phi đâu có dễ dàng cúi đầu như vậy, mà chức quan của Cốc đại nhân cao hơn Lăng đại nhân, Cốc Trắc phi cũng tuyên bố có gì phải sợ Vương phi-”

      “Tư Khuynh!” Ánh mắt thâm thúy của Mạc Kỳ Hàn nhiễm lên mảnh u ám, tiếng rét lạnh mang ác ý, “Tức khắc phái người giám thị Thấm Trúc Hiên, cũng giám thị Tôn trắc phi, cho bọn họ lại bước ra Vương phủ bước!”

      “Vâng, chủ tử!”

      Cúc Thủy Viên.

      Trong phòng ngủ, Lăng Tuyết Mạn cầm giày tay, tới lui, bất an lo lắng cực kỳ.

      Mới vừa rồi Ly Hiên cho nàng biết, nha hoàn kia chết ở ngoài thành, nàng lại hoảng hốt thêm phần, nàng nghĩ thế nào cũng thông, rốt cuộc đắc tội người nào, tại sao ba lần bốn lượt đến hãm hại nàng? Nếu là Lăng Bắc Nguyên, nàng thể tin được, đời này lại còn có người cha ác độc như thế!

      Nhưng, Ly Hiên trúng độc, Lăng gia có khả năng bị bao vây, cả nhà bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội, cho dù Lăng Bắc Nguyên biết Ly Hiên tỉnh, nhưng sao có thể tính đến các vị Vương Gia kia hợp lực cứu nàng? Hay là, ông vốn là muốn nàng sống? Nhưng, ai ngốc đến nỗi ở trong phủ mình hạ độc a? Hoặc là ông có bí mật gì thể cho ai biết?

      “Ây da, phiền chết!”

      Lăng Tuyết Mạn muốn đau đầu, đặt mông ngồi ở giường, ngửa đầu rồi ngã xuống, nhắm mắt lại, chỉ cần nhớ lại hôm nay đủ loại cửu tử nhất sinh, liền rét mà run!

      Nhắm mắt lại, nàng phát được nến bị dập tắt, hồi cảm giác thấy thích hợp, đôi môi ấm áp dán bên tai nàng, hôn cái, tiếng trầm thấp mát lạnh, “ buồn phiền cái gì?”

      “Á?”

      Lăng Tuyết Mạn cả kinh, vội mở to mắt, nhìn bóng đen nghiêng người bên cạnh nàng, hít hơi lạnh, “Ngươi… ngươi sao lại đến đây?”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn vui nhíu mày, “Ta thể tới sao?”

      phải.” Lăng Tuyết Mạn cuống quít lắc đầu, di chứng tối hôm qua khiến nàng co rúm vào góc giường, kinh hãi mở to mắt, vô cùng khẩn trương, “Ngươi… ngươi đừng lại đây, đừng tới đây-”

      “Tuyết Mạn, nàng sợ ta?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày.

      “Dù sao ngươi nên tới!” Lăng Tuyết Mạn đột nhiên lớn tiếng .

      Mạc Kỳ Hàn buồn bực, đen mặt đứng ở bên giường, nhìn Lăng Tuyết Mạn co quắp trong góc giường như con mèo bị tổn thương hoảng sợ nhìn , giận dữ : “Tuyết Mạn, hôm nay ban ngày nàng phải còn ôm ta sao? Sao bây giờ lại kháng cự ta?”

      “Bởi vì ban ngày nhiều người, còn có lão gia gia, ngươi có khả năng lăng nhục ta! tại… tại ngươi được lại đây, nếu … nếu ta tự vận!” Lăng Tuyết Mạn cấp bách , rướn đầu lại gần bức tường uy ***********.

      “Tuyết Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn rùng mình, liền muốn lên giường tóm Lăng Tuyết Mạn lại, nhưng mà nàng lại càng thêm kinh sợ vung hai tay hô: “ được tới! được tới!”

      “Tuyết Mạn, nàng đừng kích động, ta tới, ta chỉ đứng ở chỗ này, có được hay ?” Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn khống chế được, cắn răng cái, thân mình lui về, mềm giọng dỗ dành.

      “Ngươi tên khốn kiếp này, cho phép ngươi lại cường bạo ta, cho phép, cho phép-” Lăng Tuyết Mạn ủy khuất khóc lên, vừa khóc vừa mắng, “Dâm tặc đáng chết, lại cường bạo ta, ta chết cho ngươi xem!”

      Khuôn mặt của Mạc Kỳ Hàn thoắt xanh thoắt trắng, còn nghĩ rằng nàng là kinh hách việc ban ngày, ra là bởi vì tối hôm qua-

      “Tuyết Mạn, đêm qua là ta ôn nhu, nàng… nàng đừng giận, ta lại đối xử với nàng như vậy, có được ?” Mạc Kỳ Hàn cau mày, cực kỳ giọng dịu dàng .

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 144


      muốn, muốn, được -”

      Lăng Tuyết Mạn la lung tung, trí nhớ thống khổ tối hôm qua trào lên nét trong lòng, cảm xúc càng thêm khống chế được, nghiêng người lấy cái gối chọi Mạc Kỳ Hàn!

      Mạc Kỳ Hàn linh hoạt tiếp được, đem gối đặt ở bên giường, từ từ : “Tuyết Mạn, tại nàng còn nghĩ rằng ta ban đầu là cường bạo nàng sao? Lần đầu tiên muốn nàng, ta cũng chưa như vậy đối với nàng, đêm qua là quá tức giận, mới khi dễ nàng, nên, ta cam đoan về sau như vậy nữa, nàng tin ta , được ?”

      chết , chết , chết !!! Kẻ xấu xa như ngươi, ông trời sao bắt ngươi chết ! Ma đầu giết người, bắt người cướp của, khi dễ quả phụ, ngươi quá ác!” Lăng Tuyết Mạn lên án, đồng thời lại chụp cái gối chọi Mạc Kỳ Hàn!

      Khuôn mặt của Mạc Kỳ Hàn càng ngày càng đen, đôi mắt dần dần xông lên ý lạnh, lòng bàn tay nắm chặt biểu ra lúc này vô cùng tức giận, cái gối bị chụp được ném về phía góc giường, lời cơ hồ là cắn răng từ trong miệng nhảy ra,“Lăng Tuyết Mạn, ở trong mắt nàng, ta là nam nhân bằng cầm thú như vậy sao? Ma đầu giết người? Nàng tận mắt thấy tám thị vệ hộ tống nàng ? Tất cả bọn họ đều trọng thương, từ cánh tay đến đùi đều máu thịt lẫn lộn, nàng nhìn thấy ? Còn quản gia của Tứ Vương phủ, vết thương được băng bó lại nàng nhìn thấy, nếu phải ta dẫn người kịp thời đuổi tới, nàng bây giờ sớm là người chết rồi!”

      “Nàng kêu ta được giết người, nếu giết, toàn bộ chúng ta hôm nay cũng phải chết ở bên trong khu rừng kia, nàng cho là sát thủ cũng thiện lương giống nàng sao? Hơn nữa bọn họ biết chuyện ta với nàng, phải chết! đời này chỉ có người chết mới mở miệng chuyện, bằng phàm là người tiết lộ ra ngoài, nàng còn sống nổi ?”

      Mạc Kỳ Hàn u , cảm xúc dao động làm hít sâu hơi, bọn sát thủ hôm nay hẳn là cũng muốn mạng Lăng Tuyết Mạn, chủ tử của bọn chúng là muốn buộc thân, để giết ! Nếu như chết, bất quá là giết người chết mà thôi, ai hoài nghi đâu? Nhưng mấy thứ này, cũng thể giảng giải với Lăng Tuyết Mạn, lòng của nàng, rất thiện!

      “Tuyết Mạn, bắt người cướp của ta lại càng thừa nhận, ngoại trừ đêm qua, trước đây ta đều có, mặc dù là bắt buộc nàng, mà ta đối với nàng như thế nào, nàng rất ràng! Khi dễ quả phụ, ta thừa nhận, nàng có thể ghi hận ta điểm này, nhưng chính là bởi vì ta theo dõi nàng, mới có thể vài lần nhặt mạng nàng trở về!”

      xong, nặng nề thở dài, xoay người nhanh rời .

      Đêm, yên tĩnh tiếng động, trong phòng lại an tĩnh.

      Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp nhìn nam nhân kia rời , giống trước đây, sau bình phong có nghe được bất kỳ tiếng động gì, nhưng nàng biết, rồi, bởi vì mùi đàn hương quen thuộc càng lúc càng nhạt.

      Tâm, đột nhiên hư vô, đè nén ủy khuất, cuộn hai chân lên trước ngực, ngơ ngác ngồi ở góc giường, nước mắt chảy xuống, liên tục hỏi bản thân mình, là dâm tặc sao? Dâm tặc hẳn là quan tâm đến cảm thụ của nàng, tùy ý phát tiết hưởng thụ mới đúng, dâm tặc sao lại đeo lắc vàng cho nàng? Dâm tặc phải là vừa đến liền bạo ngược, làm sao có thể đấu võ mồm vui đùa cùng nàng, quan tâm cả mọi thứ nhặt cho nàng, có đắp chăn , có sinh bệnh hay , trong lòng suy nghĩ gì?

      vừa rồi, giống như có chút đơn, nhưng cứ như vậy, chút cũng như cách làm của dâm tặc, đêm qua, tức giận là vì để ý nàng thích Nhị Vương gia sao? muốn chính miệng nàng trong lòng có , là ăn dấm chua với Nhị Vương gia sao? , , cũng thể, ràng thích nàng, nàng, chỉ là muốn chiếm lấy nàng mà thôi

      rốt cuộc là loại người nào? Còn có cả thủ hạ lợi hại, còn có sư phụ, ông lão kia nhìn cũng giống người xấu, nếu là sư phụ, chắc là người càng lợi hại hơn, nhưng nhìn giống như rất sợ , đến tột cùng là ai? Lão đại hắc đạo thống lĩnh giang hồ sao?

      là thần bí! Chỉ cần đơn giản nhìn khí phách chủ tử thể hôm nay, như thế nào cũng thấy kinh thường cường bạo phụ nữ a? Vậy vì sao cố tình theo dõi nàng?

      Lăng Tuyết Mạn lại muốn nhức đầu, vuốt đầu, muốn cho bản thân mình thanh tỉnh ít, vì sao nàng xuyên qua, liền gặp nhiều chuyện như vậy?

      Thân mình chui vào chăn gấm, Lăng Tuyết Mạn rất nhanh ngủ .

      Lúc Mạc Kỳ Hàn quay trở lại, nhìn đến bộ dáng Lăng Tuyết Mạn ngủ say sưa, khóe mắt còn vương nước, lông mi dài dài như cánh chim nhàng che mắt, da thịt nhẵn nhụi như sứ trắng phản chiếu dưới ánh trăng, lung linh tràn đầy sắc màu, say lòng người, cánh môi hơi hơi hé mở, đỏ thắm mềm mại, làm cho người ta nhịn được muốn âu yếm, nghĩ như vậy, thân mình tự chủ được lấn đến trước mặt, hơi cúi đầu, nhàng hôn.

      Nàng chưa tỉnh, vẫn ngủ ngon lành, chính là này chăn chỉ kéo đến dưới thân, người cái gì cũng che lại, làm nhíu mày, lặng lẽ thoát giầy cởi áo, sau đó lên giường, động tác càng là mềm ôm lấy thân mình mềm mại thơm ngát vừa tắm rửa lâu của nàng, kéo chăn gấm ra, đặt gối ngay ngắn, sau đó đem nàng đặt ngay ngắn, thế này môi mỏng mới hơi cong, tràn ra nụ cười ôn nhu sủng nịch, thân mình cao to chậm rãi nằm xuống, cánh tay vòng qua bờ vai nàng, ôm nàng vào lòng, nhắm mắt lại.

      Canh ba, tia chớp đột nhiên cắt qua bầu trời, ngay sau đó từng trận tiếng sấm liên tiếp ngừng, Lăng Tuyết Mạn trong lúc ngủ mơ bị tỉnh lại, mắt thoáng nhìn đến tia chớp ngoài cửa, khoảnh khắc lúc cha nàng mất khắc sâu trong trí nhớ lập tức nhảy ra trong óc, nhất thời “Á-” tiếng!

      “Tuyết Mạn! Tuyết Mạn, đừng sợ đừng sợ, có ta ở đây, đừng sợ!” Mạc Kỳ Hàn bừng tỉnh, vội nhanh ôm chặt Lăng Tuyết Mạn run run cả người, vỗ lưng của nàng dỗ dành, “Tuyết Mạn sợ, chỉ là sét đánh trời mưa, lập tức sao, phải sợ, có ta ở đây bên cạnh nàng, cái gì cũng phải sợ.”

      “A… A… A… A…” Lăng Tuyết Mạn chỉ lo thương tâm, hoàn toàn phản ứng kịp, nhưng lời trấn an này, cùng với bờ ngực rộng lớn ấm áp làm cho nàng giống như bắt được cái phao cứu mạng, có cảm giác an toàn, vì vậy, hai tay nắm chặt bả vai Mạc Kỳ Hàn, bình phục cảm xúc kích động.

      “Nàng sợ sấm sét như vậy, sau này làm sao ngủ mình đây?”

      Mạc Kỳ Hàn lo lắng thở dài, sau này lập hậu cung, cũng thể chỉ sủng hạnh mình nàng a? Phi tần hậu cung đều có dây mơ rễ má với quan lại triều đình, vì củng cố giang sơn, phải có nhiều phi tần! Nhưng theo tính tình của Lăng Tuyết Mạn, nàng sao chịu làm trong những nữ nhân của ? Dưa hái xanh ngọt, đạo lý này đêm qua cũng mới hiểu được, nàng như cái xác chết, có bất cứ hứng thú gì, chỉ là vì nóng giận mà phát tiết.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 145



      Thở dài, Mạc Kỳ Hàn quyết định nghĩ nữa, bước tính bước, nếu như đến lúc đó nàng đồng ý, lại thả nàng , lập hậu cung cũng sao, chỉ là áp lực phải đối mặt lớn hơn, cần phải nắm giữ quyền hành mạnh hơn mới được, như vậy-

      “Híc… híc…”

      Thiên hạ trong lòng còn khóc, suy nghĩ bay xa của Mạc Kỳ Hàn bị kéo trở lại, nghiêng tai nghe, sấm chớp còn, ngoài trời mưa to, có thể nghe được thanh tí tách của hạt mưa rơi nền đá.

      Tiếng khóc dần, Lăng Tuyết Mạn lại mơ màng ngủ, chính là vẫn ôm lấy bả vai Mạc Kỳ Hàn chịu buông tay, tự hồ sợ vừa buông tay, cái loại cảm giác đáng sợ này lại tới.

      Cúi đầu, nhìn đến nước mắt vương lông mi, gò má, Mạc Kỳ Hàn phủ môi lên, nhàng liếm sạch, sau đó mới lại nhắm mắt ngủ.

      Lăng Tuyết Mạn ngủ được chút, vài lần muốn lật người lại nhưng được, cánh tay vung loạn, đụng đến mặt Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn kêu tiếng, làm Lăng Tuyết Mạn thức tỉnh, mở mắt, thể tin nhìn gương mặt nam nhân kề bên, ngón tay vừa chạm đến, nhanh như chớp thu trở về, thào: “Ngươi… ngươi sao lại ở giường? Ngươi phải rồi sao?”

      “Nàng sợ sấm như vậy, làm sao ta có thể ?” Mạc Kỳ Hàn giọng .

      có ngươi xuất , cuộc sống của ta phải vẫn trôi qua bình thường sao?” Lăng Tuyết Mạn cam lòng trả lời cách mỉa mai.

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, nhìn mặt Lăng Tuyết Mạn, hồi lâu mới : “Nếu ta xuất , nàng liền là trách nhiệm của ta.”

      “Trách nhiệm? Ai muốn ngươi phụ trách?” Lăng Tuyết Mạn tức giận đỏ mặt, ra đối xử tốt đủ thứ với nàng, đều là bởi vì trách nhiệm!

      “Nàng muốn hay tùy nàng, còn có làm hay là việc của ta.” Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, thản nhiên .

      Lăng Tuyết Mạn nổi giận thở phì phò, lạnh lùng trừng mắt vài lần, dùng sức quay thân mình, đưa lưng về phía Mạc Kỳ Hàn.

      “Chút nữa sợ là còn có sét đánh.”

      Phía sau truyền đến tiếng khàn khàn, Lăng Tuyết Mạn lấy tay bịt kín lỗ tai.

      “Nếu sét lại đánh, nàng lại nghe lời, vậy bản công tử đưa nàng ra ngoài, chính mắt nhìn tia chớp cắt qua bầu trời sáng rọi.”

      Thân mình Lăng Tuyết Mạn hung hăng run lên, càng là dùng sức bịt hai tai.

      “A? Nàng muốn nhìn thấy bản công tử? Vậy được, ngày mai bản công tử phải rời kinh thành, chuyện nơi đây xử lý xong, nàng cũng muốn làm phu nhân của ta, như vậy chúng ta vĩnh biệt, lúc rời , ta đưa phong thư đến hoàng cung, tâm với Hoàng Thượng chuyện xưa về dâm tặc cùng đương kim Tứ Vương phi đương vụng trộm.”

      Tức lên, Lăng Tuyết Mạn thể nhịn được nữa, xoay người cái, cắn răng, đạp cước, ” Nam nhân chết tiệt, nam nhân thối, ngoại trừ uy ***********, ngươi còn có thể làm gì?”

      Mạc Kỳ Hàn ăn đau đùi, nhíu mày sâu, chậm rãi : “Ngoại trừ nhu tình mật ý dỗ nữ nhân, cái khác bản công tử đều có thể!”

      “Đáng chết, ngươi còn như vậy? ràng ngươi là thích ta đúng ? Dâm tặc đáng ghét, đến lão gia gia cũng ngươi phải dỗ ta, ngươi lại cứ cứng miệng đến câu cũng có!” Lăng Tuyết Mạn giận muốn điên rồi, gầm xong, lại dùng lực quay lưng qua, thân mình dán vào tường, hung ác giật chăn trùm lấy đầu, vô cùng tức giận.

      Khuôn mặt của Mạc Kỳ Hàn rút rút, mắt nhiễm chút lười nhác, rảnh rang ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cười ra vẻ lạnh nhạt, : “Đều tối độc phụ nhân tâm, tại lời này xem ra chút cũng sai, thời tiết gần đến đầu mùa đông, nàng lôi hết chăn , là muốn đông chết phu quân ta sao? Tốt, nếu ta đông chết giường này, sáng mai bọn nha hoàn vào, xem nàng giải thích như thế nào? À, còn có, nữ nhân phải đều thích nghe nam nhân lời tâm tình? Nàng nếu muốn nghe, ta miễn cưỡng có thể cho nàng câu, nhưng nàng nhất định phải nghe sao? Nàng có tình với ta, nếu ép ta , vậy bản thân nàng thề cho ta, trong lòng nàng bao giờ nghĩ đến Nhị Vương gia nữa, về sau thể xác và tinh thần đều thuộc về mình ta!”

      “Ha ha, hơn nữa, thề phải làm được, nếu , thiên lôi đánh xuống!”

      Bên tai đột nhiên có hơi thở ấm áp phun vào, kèm theo tiếng khàn khàn lười nhác, lại hiểm, Lăng Tuyết Mạn kìm lòng được run run chút, kích động : “ nghe, nghe.”

      Khuôn mặt của Mạc Kỳ Hàn lên tia trầm, nàng, vẫn có hoàn toàn giao trái tim cho !

      Cảm thấy mất mát, chậm rãi lui trở về, lại tựa vào đầu giường, nữa, chỉ lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

      lâu sau, nghe được bất kỳ động tĩnh gì, Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía bên giường, khỏi ngẩn ra, “Ngươi… ngươi sao tức giận?”

      “Ta tức giận có ích ? Nàng muốn nghe, ta cũng vô dụng, nữ nhân đối với ta, cho tới bây giờ đều là ôn nhu thuận theo, cố gắng hầu hạ ta, ta có bao giờ câu tâm tình? Nàng muốn ta , ta đâu.” Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn cũng có nhìn qua, vẫn nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh nhạt cực kỳ.

      “Ách-”

      Lăng Tuyết Mạn nhất thời biết nên cái gì cho phải, cắn môi nửa ngày mới thở, : “Từ khi ngươi ở với ta, còn có cùng nữ nhân khác…. ?”

      có.” Nhàn nhạt hai chữ, sạch lưu loát.

      ?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to mắt, trong lòng hiểu sao lại thấy ngọt ngào, “Vậy ngươi vì sao muốn nữ nhân khác?”

      “Chẳng quan tâm.”

      “A?” Miệng Lăng Tuyết Mạn há ra, thất thần, cứng ngắc thầm: “Vậy thời điểm nào có thể muốn?”

      “Xem tâm tình.”

      “Ách-” Lăng Tuyết Mạn dùng sức nuốt nước miếng, cúi đầu thấp xuống, “Đó là thời điểm tâm tình tốt hay ?”

      tốt.”

      “Tại sao là thời điểm tốt?”

      “Bởi vì nàng.”

      “A?” Lăng Tuyết Mạn lại ngẩng đầu lên, chớp lông mi, hồ nghi : “Ngươi cùng nữ nhân lên giường, sao lại bởi vì ta?”

      Mạc Kỳ Hàn nghiêng mắt, nhàn nhạt nhìn lướt qua Lăng Tuyết Mạn, lại quay lại đến cửa sổ, “Nếu là đạt được thân thể cùng lòng của nàng, ta sao còn có tâm tình và hứng thú sủng hạnh những nữ nhân khác?”

      “Sủng hạnh? Thôi, ngươi xem ngươi là Hoàng đế à? Ta tự thấy mình có bản lĩnh cao để nhận sủng hạnh của ngươi.”

      Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, xong, nhín Mạc Kỳ Hàn mặc quần áo đơn bạc tựa vào giường, cảm thấy có chút phải, liền đem chăn ném qua ít, giọng được tự nhiên : “Phủ lên , ngươi đông chết, ta cũng khó sống.”

      “Nàng đây là bố thí sao?” Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt , “Nếu là bố thí, cần.”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 146



      “Hừ, đắp thôi, đông chết ngươi!” Lăng Tuyết Mạn tức giận đỏ mặt, quyết định lại để ý nam nhân bị bệnh thần kinh này, kéo chăn về, quay đầu ngủ.

      Mạc Kỳ Hàn phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt chớp mắt cái, vẫn vẫn duy trì tư thế đó, thêm nữa.

      Nhưng Lăng Tuyết Mạn rối rắm trong lòng, ngủ được, cắn môi yên lặng đếm “, hai, ba-” đợi Mạc Kỳ Hàn bá đạo đoạt chăn lại, Nhưng, đếm qua trăm, nam nhân kia phản ứng, lại đếm, hai trăm, ba trăm, vẫn là phản ứng!

      Đáng chết! lẽ con sói này lại ăn cỏ?

      Tiếp tục đếm! Lăng Tuyết Mạn cắn răng cái, hơi đếm tới năm trăm, rốt cục chịu nổi, phẫn hận bò dậy, quỳ ở giường, trong mắt hừng hực bốc lên ngọn lửa, gầm : “Ngươi có ý tứ gì? Muốn chết ngươi đến nơi khác chết , đừng chết ở giường ta!”

      “Nàng thẹn quá thành giận sao? Ta khi dễ quả phụ, cũng có tội sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.

      “Có tội! Đương nhiên có tội!” Lăng Tuyết Mạn kéo gối, lại ném tới.

      Mạc Kỳ Hàn rốt cục nổi giận, sắc mặt có chút tối tăm, tiếp được gối đầu, hơi giận dữ : “Nàng là khó hiểu! Ta như thế nào cũng đều đúng sao? Vậy nàng rốt cuộc muốn ta ra sao?”

      “Ngươi hoặc là đắp chăn vào ngủ, hoặc là ra!” Lăng Tuyết Mạn quát lên.

      “Nàng phải hận ta sao chết sao? Còn muốn ta đắp chăn làm cái gì?” Khuôn mặt Mạc Kỳ Hàn vẫn lạnh, nhưng giọng ràng nhu hòa rất nhiều.

      Lăng Tuyết Mạn thở gấp, trừng mắt hung dữ: “Ngươi phải trong chút nữa sét còn có thể đánh sao? Chờ hết sấm sét ngươi lại chết !”

      “A? Vậy là nàng lợi dụng ta?” Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, lạnh giọng, “Ta dễ bị người lợi dụng như vậy à? Khi cần giữ lại, cần liền cước đá văng ra? Lăng Tuyết Mạn, nàng coi ta là cái gì?”

      “Ta… ta có!” Lăng Tuyết Mạn xong, co rúm lại, sợ nam nhân này nổi lửa giận lại thô bạo với nàng.

      , nàng coi ta là cái gì của nàng?” Mạc Kỳ Hàn giữ giọng , đôi mắt sâu mắt sáng như đuốc nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn lại co rụt lại, lúng ta lúng túng : “Ta… ta làm sao mà biết? Ngươi Tình nhân liền Tình nhân, ta gọi ngươi dâm tặc còn được sao?”

      “Ha ha!”

      Mạc Kỳ Hàn đột nhiên cười khẽ lên, trong tiếng cười tràn đầy sung sướng.

      Lăng Tuyết Mạn trợn tròn mắt, nhất thời ràng lắm, theo bình thường, nam nhân này tức giận ít nhất cũng thể cười a, chẳng lẽ tinh thần thất thường rồi?

      “Ngươi… ngươi sao chứ? Mấy cái kia, coi như ta cái gì cũng chưa , ngươi cái gì cũng nghe thấy, đừng để trong lòng nha!” Lăng Tuyết Mạn dùng hết khả năng làm mềm giọng , xem như trấn an.

      “Lộn xộn cái gì? Nàng ràng , làm sao có thể coi như chưa ?” Mạc Kỳ Hàn dừng cười, cau mày .

      “Được rồi, được rồi, coi như ta , đại ca ngươi đừng tức giận, đừng nóng giận, chọc tức thân mình ai đau lòng, ngươi nhanh đắp chăn lên , được ?” Lăng Tuyết Mạn vươn tay phải đến phía trước, lấy chăn ném tới cho , khuôn mặt tươi cười an ủi.

      Mạc Kỳ Hàn giật mình ngây ra lúc, vẻ mặt càng tươi cười, vẫy tay : “Ha ha, vật lại đây!”

      “Ách, còn cười?”

      Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, nhưng vì để mình lại bị ngược, liền rất nghe lời bò qua, nam nhân kia vung bàn tay to, liền ôm nàng vào trong lòng, thân mình hai người trợt xuống, nằm ở gối, Mạc Kỳ Hàn thế này mới kéo chăn qua đắp kín cả hai người bọn họ.

      Hơi thở ấm áp phả ở má, môi mỏng chạm xuống má nàng, sung sướng : “Mạn Mạn, về sau ta gọi nàng như vậy được ?”

      “Ách, ngươi… ngươi tùy tiện .” Tim Lăng Tuyết Mạn đập nhanh, cả thân thể bị bao lấy ở trong lòng , hai người gò má kề nhau, mặc dù từng có nhiều lần giường chiếu hoan ái, nhưng giờ phút này nàng vẫn đỏ mặt đỏ tai, cảm giác chỉ có mặt, thậm chí toàn thân đều trở nên cực nóng.

      “Ha ha, Mạn Mạn, thấy ta lạnh, nàng đau lòng phải ?” Mạc Kỳ Hàn cười yếu ớt, giọng hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn ‘lộp bộp’ trong lòng cái, đau lòng? Nàng đau lòng sao? Làm sao có thể? Nàng sao có thể đau lòng nam nhân khi dễ nàng?

      Nghĩ, cằm nâng lên, kiên định : “ có!”

      “Phải ?” Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, “Nàng dám khẳng định?”

      “Khẳng… khẳng định!” Lăng Tuyết Mạn chẳng biết tại sao đột nhiên cà lăm.

      “Ha ha, nha đầu này là thẳng thắn!” Mạc Kỳ Hàn bật cười, thò tay nhéo cái mũi Lăng Tuyết Mạn, hạ giọng mị hoặc : “Mạn Mạn, hôm nay ta lại cứu nàng mạng, nàng phải nên báo đáp ta sao?”

      “Ách, báo đáp thế nào?” Lăng Tuyết Mạn chưa sử dụng kịp đầu óc, mơ hồ chớp mắt.

      Khóe miệng Mạc Kỳ Hàn tràn ra tà khí, cười, chút khách khí : “Hôn ta!”

      được, ta sợ!” Lăng Tuyết Mạn thế này mới hiểu được, vội vàng dùng tay bịt miệng, trong mắt tràn ngập kinh sợ cùng chuẩn bị.

      sợ, hãy quên chuyện thoải mái đêm qua, ta thề, về sau bao giờ làm cái loại chuyện cầm thú này nữa!” Mạc Kỳ Hàn nhàng xong, bắt được yay Lăng Tuyết Mạn, ở làn môi kia ôn nhu hôn , thào: “Mạn Mạn, thực xin lỗi, thân mình còn đau ?”

      câu đơn giản “Thực xin lỗi”, lại làm Lăng Tuyết Mạn như nghẹ họng, ba chữ kia có thể từ miệng nam nhân này ra, quả thực làm cho nàng thể tin được, chóp mũi nổi lên chua xót, nước mắt tràn mi, lại giận dữ lại oán hận đấm lồng ngực của , “Khốn kiếp, ngươi khốn kiếp, ngươi biết , ngươi làm ta đau muốn chết, rất đau-”

      “Ta biết, ta đều biết…” Mạc Kỳ Hàn ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, cằm để ở giữa tóc nàng, vụn an ủi cảm xúc kích động của nàng, “Mạn Mạn nín khóc, là ta tốt, là ta nóng vội muốn nàng được thích người khác, … về sau bất luận ra sao, đều lại thô bạo… “

      “Hừ, về sau ngươi thể lại cầm thú như vậy, tối hôm qua ta khóc lâu, thân mình đau gần như động được, rất khổ sở.”

      “Ta nhớ kỹ, làm cho Mạn Mạn đáng thương tâm khóc nhè, đều tại ta, ta đáng trách.”

      nhàng nâng mặt nàng lên, hôn lên môi đào của nàng, ôn nhu liếm, mút cánh môi mềm mại của nàng, sau đó đầu lưỡi linh hoạt tiến vào miệng của nàng, lưỡi trơn ẩm trêu chọc, gợi lên cái lưỡi đinh hương của nàng, dây dưa, thưởng thức hương thơm tuyệt vời của nàng.

      Đáy lòng nàng bị làm xúc động, lần đầu tiên thử hôn trả , nàng ngây ngô đáp lại, làm trong lòng mừng rỡ như điên, tiện đà hôn càng sâu, từ ôn nhu đến kịch liệt, động đến hai cỗ dục vọng nguyên thủy nhất trong hai cơ thể kề nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :