1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 137



      “Hừ, ai muốn làm phu nhân dâm tặc a? Lão gia gia, chuyện kiềm chế chút, phu quân ta trời trừng ngài đó!” Lăng Tuyết Mạn mang khuôn mặt khinh thường, lại bởi vì lời của Thiên Cơ lão nhân mà mặt hơi đỏ, tay chỉ lên trời hù dọa.

      “Cái gì -”

      Thiên Cơ lão nhân kinh ngạc tiếng, cũng theo hướng ngón tay Lăng Tuyết Mạn ngửa đầu nhìn lên trời, rất là nghiêm trang kêu lên: “Đồ đệ, ở đó có cái gì tốt mà đánh? Mau tới đây!”

      Lúc đó, Mạc Kỳ Hàn cất bước hướng bọn họ liền nhanh hơn, đợi lại đây, Thiên Cơ lão nhân kéo cánh tay , : “Đồ đệ, con mau nhìn lên trời, có Tứ Vương gia so với con đẹp trai hơn, so với con lạnh lùng hơn, so với con quyền thế hơn, so với con có nhiều tiền hơn, so con càng thương nữ nhân dùng ánh mắt giết người trừng con!”

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co lại mãnh liệt, trừng mắt Thiên Cơ lão nhân cái, : “Sư phụ, ngài hồ nháo cái gì?”

      phải sư phụ hồ nháo a, là nha đầu kia chịu làm phu nhân của dâm tặc, sợ vong phu của nàng tức giận kìa!” Thiên Cơ lão nhân rất là vô tội chỉ Lăng Tuyết Mạn, .

      “Sao?” Mạc Kỳ Hàn nâng cao giọng, chuyển mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn nâng cao cằm khiêu khích nhìn , nhưng mà lại có tức giận như Lăng Tuyết Mạn tưởng tượng, mà là bình thản nhíu mày, : “ muốn làm phu nhân, vậy làm thiếp , phòng thứ ba trăm tám mươi còn thiếu người.”

      “Phụt -”

      Thiên Cơ lão nhân có hình tượng cười phun ra!

      Lăng Tuyết Mạn tức gần như thở nổi, ngừng lấy tay vỗ ngực, mặt xanh mét cắn răng quát: “Ngươi cho là ngươi là ai? Phòng ba trăm tám mươi, cũng sợ ngươi mệt chết a! Muốn cưới Lăng Tuyết Mạn ta làm phu nhân, kiếp sau ! phải, kiếp sau sau nữa cũng tới phiên ngươi!”

      “Phụt-”

      “Ha ha ha-”

      Thiên Cơ lão nhân lại lần nữa phun ra!

      Mạc Kỳ Hàn đen mặt, cũng tức muốn ngất , bàn tay nắm chặt, trừng mắt Thiên Cơ lão nhân cười muốn tắt thở, hướng ba người Vô Cực quát: “Người đâu!”

      Tiếng rống này, ba người kia cả kinh, đảo mắt liền nhảy đến trước mặt, quỳ gối, chắp tay : “Chủ tử xin phân phó!”

      Vô Giới liếc liếc mắt áo khoác của Mạc Kỳ Hàn bao bọc người Lăng Tuyết Mạn, thông minh ngậm chặt miệng, dám làm cho tiếng tiết lộ thân phận của .

      “Đem nữ nhân này trói lại xách về cho bản công tử, nhanh!” Mạc Kỳ Hàn đưa lưng về phía Lăng Tuyết Mạn, trầm .

      “Ách-”

      Vô Cực ba người thất thần, mê mang ngẩng đầu lên.

      Thiên Cơ lão nhân ngẩn người, sau đó cười lớn tiếng hơn, “Ha ha, nha đầu, con lúc này xong rồi, con làm phu nhân cho tiểu tử này, sợ là con phải hối hận rồi!”

      Mạc Kỳ Hàn nhìn cái, ba người Vô Cực hiểu ý, lại cúi đầu, : “Vâng, chủ tử!”

      Sau đó ba người đứng lên, đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, hơi khom người : “Phu nhân, mời!”

      Lăng Tuyết Mạn vốn tin, nhưng nhìn Mạc Kỳ Hàn làm , mới hoảng hồn, vội túm chặt ống tay áo Mạc Kỳ Hàn, la lên: “Ngươi làm gì a? Ngươi muốn ta bị Hoàng Thượng đuổi giết sao?”

      “Hừ, nếu Hoàng Thượng đuổi giết nàng, bản công tử phải ném nàng cho Hoàng Thượng!” Mạc Kỳ Hàn chắp hai tay sau người, hơi nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng .

      “Ngươi… ngươi là đồ dâm tặc vô tình vô nghĩa! Hoàng Thượng giết ta, ta chết cũng muốn kéo ngươi theo!” Lăng Tuyết Mạn tức dậm chân.

      Nghe vậy, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới im lặng cúi đầu, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

      “Ha ha ha-”

      Thiên Cơ lão nhân cười gần như muốn quỳ rạp mặt đất, “Nha đầu này thú vị hơn Mộng Thanh!”

      Mạc Kỳ Hàn dùng sức trợn mắt mấy cái, cắn răng : “Sư phụ, ngài có thể lên ngựa trước!” Sau đó liếc về phía Lăng Tuyết Mạn, “Nàng cho là Hoàng Thượng có thể bắt được ta sao?”

      “Hừ, tự đại cuồng!” Lăng Tuyết Mạn ột cái ánh mắt khinh bỉ, nghiêng khuôn mặt nhắn, nâng cao cằm.

      “Hì hì, đồ đệ à, sư phụ vất vả mới có dịp cùng bé này tán gẫu, con cũng đừng mang khuôn mặt lạnh lẽo này, cùng bé này vài lời mềm mỏng vui vẻ !” Thiên Cơ lão nhân cười tít mắt kề sát đầu , khà khà, nếu có thể chính tai nghe được đồ đệ băng hàn vạn năm này ăn khép nép dỗ nương, là chuyện đáng sợ đến cỡ nào!

      cần thiết, cũng có khả năng!” Mạc Kỳ Hàn lành lạnh phá vỡ giấc mộng của Thiên Cơ lão nhân.

      Nghe vậy, ba người Vô Cực lại cúi đầu thầm nghĩ, đây mới là bản sắc của chủ tử a! Tiểu thư Ngô Đồng ôn nhu dịu dàng, tất nhiên là chưa bao giờ chủ tử phải dỗ, Vương phi như vậy, haiz, sợ là hai chủ tử này muốn ầm ĩ cả đời, vậy hạ nhân bọn họ phải là chết chắc sao? Chỉ đơn giản nhìn Vô Giới xui xẻo biết a!

      Thiên Cơ lão nhân hung hăng nuốt nước miếng, vô lực lắc lắc đầu, thâm trầm thở dài hơi, “Haiz! Mộng Thanh tận tình khuyên nhủ xem như uổng phí!”

      Lăng Tuyết Mạn càng xấu hổ, nam nhân đáng chết, bộ dạng cuồng đại này, cho là là ai a! Thở từng ngụm từng ngụm, lòng trả thù dâng lên, nghiêng người cái, chân dùng sức dẫm lên chân Mạc Kỳ Hàn, mặt năm nam nhân, bao gồm cả Mạc Kỳ Hàn, đều co rút!

      Ba người Vô Cực hóa đá, biết lúc này có cần trung tâm bảo vệ chủ hay , nhưng ai đụng tới Vương phi, sợ là lại thê thảm như Vô Giới, thầm nghĩ, ba người rụt cổ trở về, đầu cúi thấp hơn!

      Thiên Cơ lão nhân kinh ngạc, tay bịt miệng, ánh mắt trừng lớn như chuông đồng, bị hào khí cùng dũng khí của Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn khuất phục! Đây là chuyện lão muốn làm vô số lần mà dám làm, bây giờ có người thay lão làm!

      “Dám đạp ta? Vậy nàng càng thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của ta!” Mạc Kỳ Hàn híp mắt, cắn răng nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn bị ánh mắt quá đáng sợ này này làm giật mình, vội thu chân về, nhanh như chớp trốn ở phía sau Thiên Cơ lão nhân, điềm đạm đáng : “Lão gia gia, cứu mạng người hơn xây bảy cái chùa!”

      “Ách, cái gì, đồ đệ, bé này nhát gan, đừng dọa nàng!” Thiên Cơ lão nhân lo lắng lên tiếng xin xỏ cho.

      “Vâng, đúng vậy!” Lăng Tuyết Mạn gật đầu phụ họa, ánh mắt nhìn loạn, chỉ là dám nhìn vào mắt Mạc Kỳ Hàn, chỉ cần vừa nghĩ đến đêm qua bạo ngược, liền sợ lại giẫm lên vết xe đổ.

      Nhưng môi Mạc Kỳ Hàn mới khẽ nhúc nhích, Lăng Tuyết Mạn lại nhìn thấy mười cổ thi thể nằm mặt đất cách đó xa, tướng chết thảm hại, đất máu chảy thành sông, mùi máu tươi nhức mũi theo gió bay tới, Lăng Tuyết Mạn buồn nôn, “Oa” ngụm ói ra!

      “Tuyết Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, vội vỗ lưng cho nàng, vội vàng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, bọn họ đều chết chưa hết tội, nàng đừng-”

      “Ngươi… ngươi ma đầu giết người chớp mắt!” Lăng Tuyết Mạn tái mặt, vô lực ngắt lời, kích thích quá mức này khiến cho nàng bỗng thấy tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

      “Tuyết Mạn!” Mạc Kỳ Hàn vội hô tiếng, ẵm thân mình Lăng Tuyết Mạn lên, vô cùng lo lắng : “Lập tức trở về!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 138



      “Rầm rập-”

      Tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên dồn dập, ngay sau đó liền có tiếng kêu vô cùng lo lắng truyền đến, “Vương phi -”

      “Chủ tử, là thị vệ trong phủ đến!” Vô Cực nhìn ra xa, .

      Mạc Kỳ Hàn hơi nhíu mày, nhanh chóng từ người Lăng Tuyết Mạn cởi áo choàng của ra, sau đó đặt nàng ở đất, mặc dù cảm thấy muốn làm cho thị vệ thấy nàng chỉ mặc quần áo trong, nhưng tình huống cho phép mang nàng trở về, chỉ có thể thầm an ủi mình, thân thể cũng có lõa lồ, sao.

      “Trước nấp !”

      “Vâng!”

      Năm người nhảy lên, bay đến cây.

      Mấy chục con ngựa chạy như bay đến, dẫn đầu, phải Mạc Ly Hiên là ai?

      Nhìn đến thân ảnh áo trắng nằm đất cách đó ba thước, Mạc Ly Hiên ghìm chặt cương ngựa, thân thể nho tự lập tức nhảy lên, bay tới phía trước Lăng Tuyết Mạn!

      “Tiểu Vương gia, cẩn thận!”

      Quản gia cùng bọn thị vệ từ phía sau vội hô, sợ có lừa gạt.

      “Là mẫu thân!”

      Mạc Ly Hiên vui mừng hô lên, vội vàng quỳ xuống ôm lấy đầu Lăng Tuyết Mạn, lo lắng kêu: “Mẫu thân? Mẫu thân? Con là Hiên nhi, Mẫu thân!”

      Đám người quản gia xuống ngựa, còn chưa đến gần, lại nghe được Mạc Ly Hiên la to,“Toàn bộ lui ra phía sau, xoay người!”

      Mọi người cả kinh, cuống quít nghe lệnh, quay lưng lại.

      “Mẫu thân, ngài bị làm sao vậy? Quần áo đâu?” Mạc Ly Hiên thào, quan sát toàn thân Lăng Tuyết Mạn lần, quần áo trong còn nguyên, người có vẻ như cũng bị thương tích gì, nhưng áo ngoài đâu? Chẳng lẽ, chẳng lẽ có người khi dễ mẫu thân?

      Kêu tỉnh Lăng Tuyết Mạn, Mạc Ly Hiên lại nghĩ tới khả năng này, tức giận nóng vội, cúi đầu nhìn cẩm áo của mình, vội buông Lăng Tuyết Mạn ra, cởi áo ra, cẩn thận mặc vào cho nàng, cũng may thân của nó cao tới cằm Lăng Tuyết Mạn, nên áo của nó cũng có thể che toàn thân Lăng Tuyết Mạn.

      Mặc xong, Mạc Ly Hiên cố sức ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, : “Quản gia, ta mang nhóm người hộ tống mẫu thân về Vương phủ trước, ngươi mang những người còn lại kiểm tra cánh rừng này lần, hễ có người khả nghi, toàn bộ mang về, chuyện hôm nay ai cũng được để lộ ra ngoài, nghe chưa?”

      “Vâng, tiểu Vương gia!”

      Đám người vội quỳ xuống đất.

      Mạc Ly Hiên ôm Lăng Tuyết Mạn lên ngựa, để nàng ngồi ở trước, dựa vào bờ vai nó, chuẩn bị chạy, nghe được mùi máu tanh, vội quay đầu nhìn phía xa xa, khuôn mặt nhắn hơi tái, cho dù nó sinh ở nhà đế vương, từ học võ, nhưng lại chưa bao giờ tận mắt thấy qua nhiều người chết như vậy, tim khỏi đập liên hồi!

      Đám người quản gia tất nhiên cũng dời mắt qua, thấy thế, quản gia lập tức : “Tiểu Vương gia, ngài về phủ trước, gọi thái y tới xem bệnh cho Vương phi, việc này quả thể để lộ ra ngoài, bằng sợ làm hỏng danh tiết Vương phi, khó ăn với Hoàng Thượng, chuyện còn lại để nô tài điều tra xử lý là được rồi.”

      “Được, quản gia, giao cho ngươi!”

      Mạc Ly Hiên cắn răng cái, xong, kéo cương ngựa, giục ngựa , hai mươi thị vệ phóng ngựa theo sát phía sau, về hướng Tứ Vương phủ.

      Quản gia chậm rãi bước đến trước mấy thi thể, kiểm tra tượng trưng chút, kéo khăn che mặt những người đó xuống, nhưng là người cũng biết, người cũng có bất kỳ dấu hiệu gì chứng minh thân phận, suy nghĩ xong, hạ lệnh: “Đào hố, chôn toàn bộ những người này, thanh lí sạch vết máu đất!”

      “Vâng, quản gia!”

      Thị vệ nghe lệnh, liền bắt tay vào làm.

      Quản gia thầm nghĩ, may mắn phóng đạn tín hiệu cầu cứu, bằng lúc này cũng là cái xác chết!

      Mắt giống như vô tình quét đến cây, Mạc Kỳ Hàn nấp trong tán cây khẽ gật đầu, quản gia hiểu ý, biết là chủ tử đồng ý với cách xử lý của , khẽ vuốt cằm, liền chỉ nhìn thị vệ chôn người.

      lâu sau, quản gia mang thị vệ rời , trong rừng cây lại yên tĩnh như chưa có gì xảy ra.

      Năm người nhảy xuống cây, Thiên Cơ lão nhân nhịn được thở dài: “Đồ đệ, cháu của con là nhân tài! Tuổi còn , lại trầm ổn như vậy, cẩn thận chu đáo, chăm sóc nha đầu kia là chu đáo tối đa luôn!”

      “Qua vài năm nữa, Hiên nhi nên lấy nàng dâu rồi!” Mạc Kỳ Hàn rất là ăn dấm chua buông câu, , mới vừa rồi mỗi tiếng cử động của Ly Hiên quả làm rất vui mừng, nhưng cũng làm ghen tuông sâu!

      “Ha ha! Đồ đệ, con muốn phải ?” Thiên Cơ lão nhân để sát đầu vào, cười tít mắt cố ý lấp lửng.

      Quả nhiên, Mạc Kỳ Hàn lập tức lạnh mắt, nghiêng mặt được tự nhiên, quát: “Trở về!”

      Ba người Vô Cực chấn động, cổ rụt, đều vội huýt sáo gọi ngựa của bọn họ, Thiên Cơ lão nhân vui vẻ xoa đầu ngựa, chống lại ánh mắt muốn giết người của Mạc Kỳ Hàn, cười sâu hơn.

      “Sư phụ, nếu ngài cười nữa, con có thể suy xét Lê Sơn Quan, với Hoa Mai bà bà, ngài thích bà ấy, cũng vì kiện kia mà hối hận mấy chục năm, chỉ là sợ mất mặt, dám nhận lỗi!” Mạc Kỳ Hàn nghiến răng nghiến lợi uy ***********.

      Biết là uy ***********, nhưng rất hữu dụng, Thiên Cơ lão nhân lập tức đầu hàng, “Được rồi, được rồi, sư phụ cười, được chưa?”

      Mạc Kỳ Hàn khinh bỉ đưa mắt nhìn, : “Sư phụ, ngài chỉ biết khuyên con đối với Tuyết Mạn phải vài câu thâm tình, vậy bản thân ngài sao? Ngài làm cho Hoa Mai bà bà oán giận vài chục năm, trong lòng ngài đau đớn day dứt sao?”

      “Ta -” Thiên Cơ lão nhân nghẹn lời, sắc mặt cũng cứng ngắc, đến nửa ngày được.

      “Sư phụ, chờ ngài trở về Lê Sơn Quan, phải tìm Hoa Mai bà bà , đời người có thể có bao nhiêu năm, các ngài lãng phí hơn nửa đời người!” Mạc Kỳ Hàn .

      sau .” Thiên Cơ lão nhân vung dây cương, “Giá-”

      “Lão nhân cố chấp!”

      Mạc Kỳ Hàn tức giận la câu, cũng quăng dây cương, năm con tuấn mã phóng , cát bụi bay từng trận.

      Tứ Vương phủ.

      “Thái y, mẫu thân của ta ra sao?” Mạc Ly Hiên gấp gáp hỏi.

      Thái y từ đứng lên, chắp tay : “Thưa tiểu Vương gia, Vương phi bị kinh sợ làm cho hôn mê, hạ quan viết phương thuốc ngưng thần bổ khí, Vương phi điều trị mấy ngày liền sao.”

      “Phải ? Ngài ấy khi nào tỉnh lại?” Mạc Ly Hiên nhìn Lăng Tuyết Mạn giường cái, vẫn là yên tâm hỏi.

      “Tiểu Vương gia cần phải lo lắng, Vương phi trong chốc lát tỉnh.” Thái y cười cười, .

      Mạc Ly Hiên gật đầu, “Ừ, tốt, thái y, làm phiền ngươi chuyến.”

      “Tiểu Vương gia khách khí, hạ quan dám nhận.” Thái y vội vàng cúi đầu .

      “Xuân Đường, cùng thái y lấy thuốc, sau đó lấy bạc cảm tạ thái y!” Mạc Ly Hiên phân phó.

      “Vâng!” Xuân Đường gật đầu, hướng thái y : “Thái y, mời!”

      Thái y kinh ngạc với các đối nhân xử thế của Mạc Ly Hiên, ngây ra lúc, sau đó tán thưởng chắp tay, “Hạ quan tạ ơn tiểu Vương gia!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 139



      Mặt trời dần dần lặn về phía tây, đợi khi Lăng Tuyết Mạn tỉnh lại, là lúc hoàng hôn.

      Mới vừa mở mắt, liền nghe được Mạc Ly Hiên vui mừng kêu, “Mẫu thân, ngài tỉnh!”

      “Hiên nhi!”

      Môi Lăng Tuyết Mạn mở mở, nghi hoặc nhìn chung quanh chút, xác định nàng là ngủ giường trong phòng mình, giật mình hỏi: “Hiên nhi, ta làm sao trở về được?”

      “Mẫu thân, ngài té xỉu ở trong rừng ngoài thành, là con mang ngài trở về, thái y tới, có bị thương, chỉ là bị sợ hãi.” Mạc Ly Hiên nhàng xong, Thu Nguyệt bưng nước nóng tới, Mạc Ly Hiên nhận lấy, mỉm cười : “Xuân Đường Thu Nguyệt, các ngươi kêu phòng ăn làm ít cháo, bữa tối cũng ăn thức ăn nhàng, chút nữa ta cùng mẫu thân dùng bữa.”

      “Vâng, tiểu Vương gia.” Hai nha hoàn quỳ xuống, sau đó ra ngoài.

      Lăng Tuyết Mạn mờ mịt nhìn khuôn mặt cười khẽ của Mạc Ly Hiên, hỏi, “Hiên nhi, con cố ý bảo nha hoàn lui ra sao?”

      “Mẫu thân, ngài uống chút nước .” Mạc Ly Hiên đưa cốc nước lên, thân thiết tươi cười.

      Lăng Tuyết Mạn chần chờ chút, cúi đầu từ từ uống, chờ Mạc Ly Hiên hỏi.

      Thẳng đến nàng uống xong chén nước, Mạc Ly Hiên mới mở miệng, thanh rất , như sợ làm nàng kinh hãi, “Mẫu thân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thời điểm con dẫn người đuổi tới rừng cây, quần áo của ngài cũng thấy, chỉ mặc quần áo trong mê man, còn có rất nhiều tử thi áo đen, là chuyện gì xảy ra? Có người khi dễ ngài sao?”

      có!”

      Lăng Tuyết Mạn vội vàng thốt ra, rồi sau đó lại lắc đầu, mím chặt môi, trầm mặc nghĩ nên giải thích thế nào.

      Mạc Ly Hiên nhìn Lăng Tuyết Mạn, “Mẫu thân, ngài đừng sợ, nếu có người khi dễ ngài, con nhất định báo thù cho ngài, cũng nhất định giữ bí mật. Hôm nay chuyện ngoài thành, con mệnh lệnh quản gia cùng thị vệ cho ra ngoài chữ, sợ hỏng danh tiết mẫu thân.”

      có Hiên nhi, có người khi dễ mẫu thân, lúc ấy chiếc xe ngựa bị ngựa điên kéo vào rừng cây, xe ngựa đụng phải thân cây, ta bị văng ra ngoài xe, là -” Lăng Tuyết Mạn mấp máy môi, dù sao người chết rồi ai làm chứng, trong lòng tính toán -

      “Mẫu thân, là cái gì?” Mạc Ly Hiên hỏi tới.

      Lăng Tuyết Mạn cắn răng cái, : “Là ông lão cứu ta, ta cũng biết ông ấy là từ đâu ra, ta căn bản có thời gian hỏi, đám ong liền bay tới, tập trung bay về phía ta, ông lão kia bảo ta cởi quần áo, là bởi vì hương vị quần áo hấp dẫn ong vàng, ta mới cởi. Về sau, thấy ong vàng nữa, lại đột nhiên ra đám sát thủ, ông lão kia võ công cao, đám sát thủ đều là ông ấy giết, ta… ta thấy máu là choáng, sau đó té xỉu.”

      “Là như thế sao? Mẫu thân, ngài có bị người khi dễ, tốt quá!” Mạc Ly Hiên cao hứng, nó lo lắng vài canh giờ, lúc này rốt cục có thể yên tâm, bất quá, “Mẫu thân, ông lão kia đâu vậy?”

      “Ách, ta cũng biết, đại khái là ta té xỉu ông ấy liền . Dù sao, nhìn bộ dáng ông ấy như thần tiên đạo sỹ, chắc là thế ngoại cao nhân, bằng tại sao có thể biết là quần áo của ta xảy ra vấn đề?” Lăng Tuyết Mạn vừa nghĩ vừa , bỗng dưng, trong đầu lóe lên, thân mình thình lình phát run, y phục này là thay ở Lăng gia!

      “Mẫu thân, hương vị quần áo của ngài tại sao có thể có hấp dẫn chim bay cá nhảy? Bình thường đều có gì, vì sao hôm nay xảy ra vấn đề?” Mạc Ly Hiên nghĩ mãi xong.

      Lăng Tuyết Mạn sắc mặt hơi tái, nhếch môi lắc đầu, “Ta cũng biết.”

      “Mẫu thân, kêu thái y đến đem toàn bộ quần áo ngài kiểm tra lần , nếu , đem quần áo thiêu hủy, thay mới hết, như vậy mới bảo đảm chút, thợ cắt may con tìm người trong cung, hẳn là có thể an toàn chút, hoặc là tìm phụ vương con hỗ trợ.” Mạc Ly Hiên xong, đột nhiên trừng mắt, “ đúng, con muốn bảo quản gia tra toàn bộ nha hoàn hầu hạ mẫu thân, còn có ma ma nha đầu phòng giặt quần áo! Chỉ có bọn họ mới có cơ hội đụng quần áo của ngài!”

      “Hiên nhi, cần, phải nha hoàn Vương phủ chúng ta có vấn đề, hôm nay ta đến Lăng gia mặc phải bộ áo đó, bởi vì ở Lăng gia ta bị nha hoàn bưng chậu nước đụng vào, làm quần áo ướt, nha hoàn kia hầu hạ ta thay quần áo, thay đổi thành bộ ta mặc trước khi xuất giá, quần áo kia là tự nha hoàn mang tới cho ta mặc, sau đó rời Lăng gia liền xảy ra chuyện! Bây giờ suy nghĩ chút, hẳn là nha hoàn kia ra tay !”

      Lăng Tuyết Mạn càng nghĩ càng cảm thấy hoài nghi, nhất thời đối với Lăng Bắc Nguyên lại có thêm tầng hoài nghi, nhưng mà nàng chỉ là hoài nghi, cũng dám xác định, vì vậy, lại vội hỏi: “Hiên nhi, chuyện này hẳn là có quan hệ cùng với chuyện bố cáo lần trước, nhưng khẳng định phải phụ thân ta, ông ấy làm sao có thể ngốc đến nỗi ở trong nhà mình hại ta? Hơn nữa chuyện này đối với ông ấy có gì tốt đâu? Ta là con ruột của ông, cọp còn ăn thịt con đâu!”

      “Mẫu thân, ngài đừng kích động, con cũng cảm thấy phải Lăng đại nhân, cho dù lại người hồ đồ, cũng thể ngốc đến mức đem toàn bộ chứng cớ đều hướng về bản thân mình. Việc này, con cùng quản gia thương lượng lại chút, ả nha hoàn đó nhất định là phải điều tra, cũng có khả năng có người trà trộn vào Lăng phủ hại ngài, mà Lăng đại nhân cũng biết.” Mạc Ly Hiên cau mày, .

      “Cộc cộc”

      Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, truyền đến giọng của Xuân Đường, “Tiểu Vương gia, quản gia có việc bẩm báo với ngài!”

      “Mẫu thân, chắc là quản gia muốn với con chuyện này, ngài nghỉ ngơi chút, xong chúng ta cùng dùng bữa.” Mạc Ly Hiên đứng lên, giơ lên chút tươi cười trấn an.

      Lăng Tuyết Mạn gật đầu, “Ừ, ta chờ con.”

      Ở bên trong tiền sảnh.

      Quản gia tiến lên bước, chắp tay : “Nô tài thỉnh an tiểu Vương gia!”

      “Quản gia cần đa lễ, vết thương của ngươi xử lý ổn chưa?” Mạc Ly Hiên khẽ cười hỏi.

      “Đa tạ tiểu Vương gia quan tâm, nô tài sao. Vương phi sao chứ?”

      “Mẫu thân hoàn hảo.”

      Quản gia cúi đầu, trầm giọng : “Tiểu Vương gia, chuyện hôm nay Vương phi gặp nạn, nô tài đáng chết vạn lần! Vương phi ở Lăng gia có ăn uống bất kỳ thứ gì, ngoại trừ bị nha hoàn làm ướt quần áo, thay đổi lần quần áo mà thôi, mà khi tìm được Vương phi, món quần áo đó người Vương phi lại thấy nữa, nô tài hoài nghi nha hoàn có vấn đề, hoặc là quần áo có vấn đề.”

      “Quản gia, mẫu thân cũng là quần áo có vấn đề, ngài cũng hoài nghi nha hoàn động tay động chân quần áo, ngươi điều tra nha hoàn đó chưa?” Mạc Ly Hiên kinh ngạc thấy quản gia tâm tư kín đáo, khỏi mở to hai mắt nhìn.

      “Thưa tiểu Vương gia, nô tài phái người thăm dò, nha hoàn kia đích xác có vấn đề, người nô tài phái tại ngoài thành Tây tìm được thi thể nha hoàn kia, uống thuốc độc tự vận! Hơn nữa, khuôn mặt kia là dịch dung, đủ để hung thủ dịch dung trà trộn vào Lăng phủ mưu hại Vương phi, nô tài giao thi thể cho Hình bộ, cũng bẩm báo với Ngũ Vương gia, xin Ngũ Vương gia điều tra thân phận của hung thủ.”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 140



      Mạc Ly Hiên nghe vậy, thở dài : “Nhanh như vậy, ngươi làm rất tốt. Quản gia, ngoài chuyện nha hoàn kia còn vấn đề gì nữa ?”

      “Vâng, tiểu Vương gia! Nô tài vì chủ tử chia sẻ gánh nặng, là bổn phận của nô tài, hơn nữa hôm nay nô tài thể bảo vệ chủ tử, làm cho Vương phi chấn kinh, nô tài tội chết thể tha, xin tiểu Vương gia giáng tội!”

      Quản gia cúi đầu, xong, liền quỳ mặt đất.

      Mạc Ly Hiên ngây cả người, vội đứng lên đỡ quản gia, cũng : “Quản gia, ngươi là người phụ vương lúc còn sống tín nhiệm nhất, đối phụ Vương trung tâm như , nay cũng tận lực, ta có thể nào trách ngươi đâu? Mẫu thân phúc lớn mạng lớn, nhiều lần thoát hiểm, chắc là phụ vương ở trời phù hộ mẫu thân, chúng ta bây giờ thắp nén hương cho phụ vương !”

      “Tiểu Vương gia!” Quản gia ngẩng đầu, môi run rẩy : “Nô tài tạ ơn tiểu Vương gia giết!”

      có việc gì, thôi, ngươi làm rất khá, tình gì đều nghĩ hết sức chu đáo, tuy rằng ta đứng đầu Vương phủ này, nhưng ta vẫn còn tuổi, đời người chưa trải qua nhiều, quản gia, về sau an toàn của mẫu thân, ngươi nhất định phải quan tâm gấp bội, nên đến Lăng gia nữa, nếu mẫu thân nhớ nhà, mời Lăng đại nhân cùng Lăng phu nhân tới nơi này, quản gia cũng phải tăng cường quân cảnh vệ Vương phủ chúng ta, hung thủ biết được thuật dịch dung, vậy còn có thủ đoạn khác, mỗi cánh cổng ra vào Vương phủ đều phải canh giữ cẩn thận, hạ nhân trong phủ đều phải tra thân phận kỹ càng.”

      “Tiểu Vương gia, nô tài nhớ kỹ. Ngài nô tài rất bội phục tiểu Vương gia, tuy rằng ngài tuổi lớn, nhưng trí mưu tài cán cũng vượt qua con cháu hoàng thất cùng tuổi nhiều lần!”

      “Ha ha, quản gia ngươi quá khen, vì mẹ đẻ ta là thiếp thất, phụ vương mỗi ngày bận việc triều chính, ít có thời gian chiếu cố đến ta, sau khi mẫu thân ta mất, ta càng là có chỗ dựa vững chắc, chịu nhục là khó tránh khỏi, về sau lão sư dạy ta đọc sách cho ta, chỉ có khiến mình ngừng tiến tới, tài học võ công đều giỏi hơn những người khác, ta mới có cơ hội trở nên nổi bật, ta luôn luôn cố gắng, rốt cục chiếm được vài phần thương của Hoàng gia gia, mới có hôm nay.”



      Hai người tán gẫu dọc đường, đến từ đường, thắp hương xong, mới bước ra cửa, gia đinh vội vàng chạy tới, “Nô tài thỉnh an tiểu Vương gia! Bẩm tiểu Vương gia, Nhị Vương gia, Tam Vương gia, Ngũ Vương gia, Lục Vương gia, Thất Vương gia đến!”

      “Sao? Phụ vương cùng các hoàng thúc đến đây?” Mạc Ly Hiên ngẩn người.

      Quản gia cũng ngây cả người, tâm tư của tập trung vào ba chữ ‘Tam Vương gia’ kia!

      “Quản gia, chúng ta nhanh !”

      Mạc Ly Hiên xong, bước nhanh về phía tiền sảnh.

      Quản gia hoàn hồn, bình tĩnh theo sau.

      Trong đại sảnh, bốn người khác đều quản trong lòng khẩn trương hay , ít nhất ở mặt ngoài đều điềm tĩnh ngồi ở ghế uống trà, chỉ có Thất Vương gia Mạc Kỳ Dục như ruồi bọ đầu, nắm chặt tay tới lui, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía hậu đường, miệng ngừng thầm, “Nha đầu kia rốt cuộc chết chưa? Chưa chết sao còn chưa ra?”

      Rốt cục, Mạc Kỳ Lâm nghe đến nhức đầu, mở miệng : “Tiểu Thất, đệ ngồi xuống được ? Nha hoàn mời Tứ tẩu, nữ nhân người ta dù sao cũng cần trang điểm chút.”

      “Trang điểm cái gì? Đều tối khuya, còn trang điểm cái gì? Nha đầu kia thực phiền!” Mạc Kỳ Dục chỉ lo cho an nguy của Lăng Tuyết Mạn, trong miệng xông ra lời đầu đuôi.

      Mạc Kỳ Diễn vui nhíu mày, mới “Tiểu Thất – “ liền nghe được phía sau rèm loại thanh cắn răng vang lên, “Dục Dục!”

      Mọi người vội nhìn lại, Lăng Tuyết Mạn mặc trang phục màu xanh nước biển từ sau rèm ra, mặt trái xoan mỹ lệ tràn đầy vẻ giận dữ, nhìn mọi người lượt, chậm rì rì đến trước mặt Mạc Kỳ Dục!

      Mạc Kỳ Dục bị gương mặt Lăng Tuyết Mạn làm sợ hãi chút, mở miệng : “Ngươi, ngươi kêu ta làm cái gì?”

      “Dám ta phiền? Ta mời ngươi tới sao? Ta hôm nay suýt nữa lại chết thẳng cẳng, ngươi an an ủi ta câu, lại còn ta phiền!” Lăng Tuyết Mạn tức dựng râu trừng mắt, hai tay chống nạnh, nhưng thoáng nhìn bốn nam nhân kia trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, liền lại thả tay xuống, bỉu môi : “Hừ, cãi, đỡ cho các ngài lấy cớ ta là người đàn bà chanh chua!”

      “Phốc-”

      Miệng Mạc Kỳ Sâm chứa ngum trà nhịn được, toàn bộ phun ra! “Khụ khụ, tứ, Tứ tẩu, phải chúng ta lấy cớ, là… là tẩu là như vậy, cách nào cứu vãn hình tượng rồi!”

      “Ha ha ha-”

      Toàn sảnh vang lên tiếng cười, Mạc Kỳ Dục ngồi xuống ghế, cười lớn tiếng nhất, đến bọn gia đinh nha hoàn ở đại sảnh đều cúi đầu lặng lẽ cười.

      Lăng Tuyết Mạn chán nản, mặt trắng đỏ từng trận, thầm cắn răng nửa ngày, thấy mọi người vẫn có ý ngừng cười, khỏi hung hăng trừng đầu sỏ Mạc Kỳ Sâm, thẳng đến Mạc Kỳ Sâm sợ hãi, dần dần dừng cười, “Tứ… Tứ tẩu, chỉ đùa chút thôi mà.”

      có việc gì, có việc gì, tiếp tục cười , dù sao ta là người xui xẻo, cứ vài ngày là phải gặp Diêm Vương uống chút trà, đánh cờ, chuyện phiếm cùng Diêm Vương , sau đó tại Địa phủ bộ vòng mới có thể trở về, các ngài muốn cười, hì hì, vậy cười , nếu lần sau ta chuyện cùng Diêm Vương, ông ấy luyến tiếc ta về dương gian, ta ở lại Địa phủ lâu, các ngài xem chừng cũng cười nổi!” Lăng Tuyết Mạn ngậm cười ý, trôi chảy, biểu tình động tác sinh động như , như kể chuyện xưa.

      Nhưng hiệu quả rệt, đại sảnh lập tức yên tĩnh tiếng động!

      Trong mắt Mạc Kỳ Diễn nhìn như lạnh nhạt, lại cất dấu bi thương sâu, nhìn Lăng Tuyết Mạn quay mặt, nhếch môi.

      Chuyện hôm trước hết thảy lên trong lòng, nàng bởi vì thay đổi mà thương tâm rời , còn phải giúp nàng cầu bùa bình an, kết quả chỉ cách đêm, nàng lại trải qua hồi sinh tử.

      Mạc Kỳ Minh lẳng lặng nhấp trà, gương mặt vẫn là lạnh lùng bình thản quen thuộc, cũng có nhìn Lăng Tuyết Mạn nhiều, ánh mắt chỉ lơ đãng đảo qua nàng, lưu lại vài giây, sau đó dấu vết dời .

      Mạc Kỳ Lâm bưng bát trà, biểu tình có chút cứng ngắc, nhìn trong mắt Lăng Tuyết Mạn mang theo vài phần tức giận, lại mang theo vài phần vô lực.

      Mạc Kỳ Sâm có chút dở khóc dở cười, lại có chút muốn gì đó, nhưng biết nên cái gì cho phải.

      Mạc Kỳ Dục mang khuôn mặt tuấn tú đen như than, rất là tức giận trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, há mồm : “Tứ tẩu, ngươi xui xẻo cái gì đó? vất vả mới vô , mấy người chúng ta nghe xong đều bị dọa đến phát sợ, vội vàng tới thăm ngươi xem có bị thương , ngươi thế nào còn dọa chúng ta đây?”

      “Hừ, ta xem các ngài là đến cười nhạo ta ?” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi khinh thường, đến thăm người mà gấp như vậy à?

      “Tứ tẩu!” Mạc Kỳ Lâm nhíu mày, “Vừa mới rồi chỉ là đùa giỡn, Tứ tẩu cần để trong lòng.”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 141



      “Mẫu thân!”

      tiếng trẻ thơ truyền đến, mọi người nhìn lại, Mạc Ly Hiên cùng quản gia trước sau đến.

      “Hiên nhi!” Lăng Tuyết Mạn tràn ra mỉm cười ngọt ngào mặt.

      Mạc Ly Hiên tới, tràn đầy tươi cười nhìn thoáng qua Lăng Tuyết Mạn, sau đó quỳ gối hành lễ với năm nam nhân kia : “Con thỉnh an phụ vương! Thỉnh an các vị hoàng thúc!”

      “Hiên nhi, đứng lên .” Mạc Kỳ Diễn cười .

      “Vâng, tạ phụ vương!”

      Quản gia thỉnh an xong lui sang bên, Mạc Ly Hiên có ngồi, mà tới gần Lăng Tuyết Mạn, giọng hỏi: “Mẫu thân, ngài ra mắt phụ vương hoàng thúc chưa?”

      “Ách, quên rồi!” Lăng Tuyết Mạn le lưỡi.

      “Mẫu thân, ngài ngừng xảy ra chuyện, Hiên nhi lại còn , vẫn là phụ vương hoàng thúc mới có trọng lượng chuyện ở trước mặt hoàng gia gia, ngài phải đối xử tốt với các ngài ấy, như vậy về sau mới có người bảo vệ mạng cho ngài ở chỗ Hoàng gia gia!”

      “A? Vậy à? Nhưng bọn họ cười nhạo ta, ta còn phải tận lực nịnh nọt bọn họ sao?”

      “Ách, cần tận lực, phụ vương công minh phân , ngài nịnh được, Tam Hoàng thúc tương đối làm cho người ta sợ hãi, ngài chú ý nhiều chút, Ngũ thúc lúc tươi cười lúc lại lạnh, tình bất định, ngài cũng phải cẩn thận, Lục thúc là người hiền lành, ha ha, Thất thúc mặt càng hung dữ, trong lòng ngài ấy càng tức giận, ngài cũng cần lo lắng, con thấy Thất thúc bại dưới tay ngài.”

      “Ha ha, Hiên nhi hiểu chuyện nha!”

      “Đó là đương nhiên!”

      Đối với hai mẹ con thào bàn tán, năm người ngồi hai bên lại càng nhăn mày, nghe bọn họ cái gì, chỉ có thể nhìn đến Mạc Ly Hiên cười hết sức đắc ý, Lăng Tuyết Mạn khi giật mình, khi vui vẻ.

      “Khụ khụ!”

      Mạc Kỳ Dục cảm thấy có chút tốt ho khan hai tiếng.

      Vừa ra tiếng, rốt cục làm hai mẹ con tạm dừng, quay đầu lại nghi hoặc nhìn , Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc : “Dục Dục, ngươi uống trà bị mắc kẹt lá trà ở trong cổ họng sao?”

      “Ha ha ha!”

      Mọi người đầu tiên là ngẩn người, sau đó toàn bộ cười lên, ngay cả Mạc Kỳ Minh suốt đời lạnh lẽo cũng nhịn được, nở ý cười khóe miệng.

      Mạc Ly Hiên cười ôm bụng ngồi ở mặt đất, ngửa đầu vừa cười vừa : “Mẫu thân, ngài… ngài là thiên tài!”

      Lăng Tuyết Mạn rất mơ hồ, chỉa chỉa Mạc Kỳ Dục, hiểu : “ phải là bị nghẹn lá trà sao? Vậy có việc gì ho khan làm gì? Cổ họng nhiễm trùng?”

      “Ngươi…. ngươi mới bị cổ họng nhiễm trùng, bị mắc kẹt lá trà!” Mạc Kỳ Dục vừa giận vừa buồn cười, tay ở đùi mạnh đập vài cái, “Ta có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy sao?”

      Cạc cạc!

      Lăng Tuyết Mạn lúng túng, cười khan hai cái, ngại học hỏi kẻ dưới : “Vậy ngươi ho khan làm gì?”

      “Tẩu cứ ? Hai người các người lớn cư nhiên thèm để ý đến chúng ta mà , nhưng chúng ta có gì, chỉ có Tiểu Thất nhịn được, cho nên mới ho nhắc tẩu!” Mạc Kỳ Lâm khẽ cười .

      “Ách, cư nhiên lại chê cười ta!”

      Lăng Tuyết Mạn rất là thẹn thùng cúi đầu, kết quả bụng lại tốt ‘ọc oc’ vang lên tiếng, lớn , vừa khéo có thể ọi người trong phạm vi hai thước nghe được, cái này mọi người vất vả mới dừng lại nổi lên tiếng cười!

      “Cười cái gì mà cười? Người ta đói bụng thôi, ngày đụng bữa cơm, đổi lại là các ngài, các ngài đói bụng sao?” Lăng Tuyết Mạn tức giận dùng sức dậm chân, muốn ngăn tiếng cười chói tai của đám người này.

      Nhưng, nàng dỗi hờn như đứa , cái nhăn mày, nụ cười lại tác động sâu đến tâm mấy nam nhân, Mạc Kỳ Diễn cười , nhìn Mạc Ly Hiên hỏi: “Hiên nhi, bữa tối có làm tốt chưa?”

      gia đinh ghé vào lỗ tai quản gia vài câu, quản gia lập tức trả lời: “Bẩm Nhị Vương gia, tiểu Vương gia, Vương phi, bữa tối chuẩn bị tốt, mới vừa rồi chúng nô tài dám quấy rầy, tại xin chỉ thị các vị chủ tử, có dùng bữa cùng nhau hay ?”

      !” Lăng Tuyết Mạn lập tức đáp “ được!” mới há miệng thở dốc, lời liền bị Mạc Kỳ Diễn cướp lấy, “Cùng nhau dùng, tất cả mọi người cần cố kỵ gì, cùng nhau dùng bữa.”

      “Vâng, nô tài mời các vị chủ tử dời bước đến nhà ăn!” Quản gia cung kính trả lời, sau đó vội vàng mang theo gia đinh ra ngoài.

      Mạc Kỳ Diễn giơ lên tươi cười như tẩm gió xuân, ánh mắt nhàng đảo qua mặt Lăng Tuyết Mạn trợn mắt há hốc mồm, khẽ cười : “Sao Tứ Vương phi lại hẹp hòi, dám chiêu đãi chúng ta bữa cơm sao?”

      Đau dài bằng đau ngắn, ta là muốn dùng với ngài.

      Lăng Tuyết Mạn lẩm bẩm trong lòng câu, sau đó gượng ép ngoéo môi, cười so với khóc còn khó coi hơn, “Ta làm sao dám? Dù sao lại phải ăn đồ của ta, các ngài ăn hết cũng có thể đóng gói mang , ta sao cả.”

      A… A… hiểu nổi, hôm qua mới chính thức tình cảm hai người bọn họ tan vỡ, thế nào hôm nay lại cười với nàng như vậy?

      Lăng Tuyết Mạn thầm nắm chặt nắm tay, ình, tuyệt thể bị nét mặt cùa Mạc Kỳ Diễn lừa gạt, tại thu tay lại còn đến mức quá thương tâm, nếu đến thể tự kềm chế, lại cách nào chấp nhận tam thê tứ thiếp, vậy nàng liền thắt cổ tự sát !

      Mạc Kỳ Lâm nhịn cười được, “Tứ tẩu, tẩu đau lòng gia tài của Tứ ca sao?”

      “Hì hì, ta mỗi ngày chỉ làm sâu gạo ăn cơm ngủ qua ngày, cái khác cũng quản!” Lăng Tuyết Mạn cười tít mắt trả lời.

      “Sâu gạo? Là cái gì?” Mở miệng hỏi là Mạc Kỳ Minh từ lúc tiến vào chưa phát ra lời.

      Lăng Tuyết Mạn bị giật mình, tươi cười cũng thay thành cứng ngắc, “Sâu gạo chính là… chính người là ăn xong lại nằm chờ ăn!”

      “A? Cách này mới mẻ!” Mạc Kỳ Minh cong môi, tràn ra mỉm cười.

      Lăng Tuyết Mạn bị nụ cười kia làm chấn động, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, tình cảnh trong thiên lao Mạc Kỳ Minh tới nhanh chóng nổi lên trước mắt, nhất là câu cuối cùng của , “Bổn vương đối với Tứ Vương phi cảm thấy hứng thú!” Để cho nàng run sợ, cảm giác hứng thú này, tuyệt đối phải là thích như Mạc Kỳ Diễn, là cái gì nàng ràng lắm, nhưng chính là trong lòng sợ hãi!

      “Mới mẻ à? Ha ha, ta ta thuận miệng bừa thôi.” Lăng Tuyết Mạn lắp bắp, tim khẩn trương đập bình bịch.

      Thấy thế, những nam nhân khác đều cau mày, Mạc Kỳ Lâm lại cười : “Tứ tẩu, Tam ca thường nhiều lời, hôm nay đột nhiên hỏi câu lại làm Tứ tẩu vốn mồm miệng lanh lợi bị sợ đến cà lăm rồi!”

      Nghe Mạc Kỳ Lâm vậy, Lăng Tuyết Mạn thở dài nhõm hơi, nhớ được ở trong thiên lao từng nhắc nhở nàng đề phòng Tam Vương gia, liền cảm kích cười mỉm với Mạc Kỳ Lâm, “Ngũ Vương gia đúng lắm, ta vốn nhát gan mà.”

      “Sao? Ngươi nhát gan?” Mạc Kỳ Dục nghe vậy, khinh bỉ , “Ngươi ngay cả quạt lưu ly của ta cũng dám đoạt, ngươi còn nhát gan à?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :