1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 132



      “Cha cho rằng phải, Ngũ Vương gia gần đây bận rộn điều tra việc của con, chắc sắp có manh mối, chỉ đơn giản nhìn cái kiện bố cáo quỷ dị này, liền biết là có người muốn lợi dụng việc Tứ Vương gia qua đời để đạt tới mục đích trừ bỏ con, chỉ là chẳng biết tại sao tiểu Vương gia hôn mê đúng lúc như vậy!” Lăng Bắc Nguyên .

      Lăng Tuyết Mạn mở to mắt, cảm giác mình tim đập lợi hại, “Cha, vậy tại sao Ly Hiên hôn mê ở trong phủ chúng ta? Con cảm giác rất kỳ quái a, người vô duyên vô cớ làm sao có thể hôn mê?”

      “Tuyết Mạn, thể bừa, tại Hoàng Thượng còn chưa tiêu trừ cảnh giác đối với Lăng phủ, trong lòng cũng luôn hoài nghi, nếu như mượn việc này hỏi tội Lăng gia, cả nhà chúng ta đều xong rồi! Con phải là hoài nghi là cha ra tay đó chứ?” Lăng Bắc Nguyên giảm thấp giọng, vội vàng .

      “Cha, con biết, con chỉ là quá quan tâm Ly Hiên, con muốn nó xảy ra việc gì, chỉ vì nó bây giờ là chỗ dựa vững chắc của con, càng bởi vì nó gọi con tiếng mẫu thân, cha hiểu ?” Lăng Tuyết Mạn nâng đôi mày thanh tú, nghiêm túc .

      Lăng Bắc Nguyên thở dài, “Đúng vậy, khó được tiểu Vương gia cùng con có duyên phận, lại trân trọng cho con như vậy, cha cũng cao hứng cho con a! Chỉ cần tiểu Vương gia còn sống, những ngày sau con còn có nơi trông cậy, nhưng cha cũng lo lắng a!”

      “Cha, cha lo lắng là…”

      “Cha cảm thấy tiểu Vương gia đột nhiên hôn mê có vẻ như quá trùng hợp! Cha đoán rằng, hẳn là có người thầm động tay động chân, nghĩ rằng cứ như vậy, có thể mũi tên bắn trúng hai con nhạn, nhưng ngoài ý muốn chính là, tiểu Vương gia lại đột nhiên tỉnh lại, phá vỡ kế hoạch hung thủ.”

      đến đây, Lăng Bắc Nguyên đột nhiên ngừng lại, lông mày nhăn sâu hơn, tiếng cũng giảm cực , vội vàng : “Tuyết Mạn, con ra lần này, tiểu Vương gia ở nơi nào?”

      “Nó ở -” Môi Lăng Tuyết Mạn vừa động, sắp thốt ra, lại dừng lại, phức tạp nhìn Lăng Bắc Nguyên, dâm tặc bảo nàng nhìn mọi việc phải dùng tâm mà nhìn, cho nên nàng nên tùy tiện mà ra mới tốt, để tránh Ly lại gặp nạn.

      “Tuyết Mạn?” Lăng Bắc Nguyên nóng nảy, thúc giục.

      “Ách, cha, Ly Hiên chắc là tiến cung rồi, lúc con , nghe nó muốn vào cung thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.” Lăng Tuyết Mạn viện cái lý do.

      Lăng Bắc Nguyên hồ nghi nhìn Lăng Tuyết Mạn hồi lâu, như là lầm bầm lầu bầu, hoặc như là cho Lăng Tuyết Mạn nghe, “Hung thủ này ác độc như thế, mưu lần đầu được, nhất định có lần hai, mạng tiểu Vương gia vẫn là đáng lo!”

      Lăng Tuyết Mạn biến sắc, cả kinh : “Cha Ly Hiên gặp nguy hiểm sao?”

      “Haiz, cha cũng biết, chỉ có thể cầu xin ông trời phù hộ!” Lăng Bắc Nguyên có chút giận dữ .

      Lăng Tuyết Mạn lập tức lâm vào mê mang, nàng phân ai là người tốt, ai là người xấu, dâm tặc khi dễ nàng, lại mình là người tốt, Lăng Bắc Nguyên là cha ruột của nàng, lại có thể là hung thủ hạ độc Ly Hiên, hoặc là bị người khác lợi dụng

      Đầu óc bắt đầu quay mòng mòng, nàng rốt cuộc nên tin ai? Tin dâm tặc hay là cha nàng?

      Trong thư phòng, khí trở nên trầm tĩnh, Lăng Bắc Nguyên dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, Lăng Tuyết Mạn hỗn độn suy nghĩ, đột nhiên, nàng rất muốn gặp Ly Hiên -

      “Cha, con trở về Tứ Vương phủ, sau này lại đến thăm cha cùng nương.”

      Lăng Bắc Nguyên mở mắt ra, nghi ngờ hỏi: “Mới đến chút muốn sao? ở trong phủ dùng bữa sao?”

      , con ra thời gian dài, ngộ nhỡ lại có cái gì đột biến, lại muốn liên lụy dưới Lăng gia!” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, cố cười .

      “Ừ, cha giữ con, ngày sau con phải cẩn thận mọi .”

      “Vâng, con nhớ kỹ.”

      Hai người ra ngoài, hướng phòng khách, ai ngờ, mới ngang qua thư phòng, nha hoàn bưng chậu nước vội vả tới, thẳng tắp đụng vào Lăng Tuyết Mạn!

      “A -”

      “Lớn mật!” Lăng Bắc Nguyên gầm lên giận dữ, vội nhìn Lăng Tuyết Mạn, chỉ thấy toàn bộ nước trong chậu hắt ở người Lăng Tuyết Mạn, từ ngực tới vạt áo hoàn toàn ướt sũng!

      Lăng Tuyết Mạn giật mình cúi đầu nhìn quần áo của mình, mà nha hoàn kia sợ đến co rúm lại, lại nghe đến Lăng Bắc Nguyên răn dạy, liền ‘bịch’ tiếng quỳ mặt đất, đầu đập như giã tỏi, sắc mặt trắng bệch ngừng cầu xin tha thứ, “Lão gia, nô tì đáng chết! Nô tì đáng chết! Tứ Vương phi tha mạng a!”

      “Nha đầu phòng nào? đường có mắt sao?” Lăng Bắc Nguyên tức giận vô cùng, lớn tiếng quát.

      “Lão gia, nô tì biết tội, nô tì đáng chết.” Nha hoàn kia chỉ còn biết đập đầu và đáng chết.

      Lăng Bắc Nguyên giận xanh mét mặt, “Người đâu, mang xuống đánh.”

      “Cha!” Lăng Tuyết Mạn khoát tay, nhìn nha hoàn kia vài lần, có chút nỡ : “Thôi, nàng cũng là cố ý, con đổi bộ quần áo là được, đừng phạt.”

      “Tuyết Mạn!” Lăng Bắc Nguyên ngoài ý muốn híp híp mắt.

      Lăng Tuyết Mạn cười mỉm, “Cha, con tức, ngài cũng đừng giận, tức thân thể cũng tốt.” xong, nhìn về phía nha hoàn còn dập đầu, : “Ngươi đứng lên , hầu hạ ta thay quần áo!”

      “Cảm ơn Tứ Vương phi! Nô tì cám ơn Tứ Vương phi!” Nha hoàn cảm động đến rơi nước mắt lại dập đầu lạy ba cái, mới hơi bò lên, khiếp đảm nhìn Lăng Bắc Nguyên cái, vội đỡ Lăng Tuyết Mạn, cúi đầu : “Tứ Vương phi, nô tì hầu ngài!”

      “Cha, con .” Lăng Tuyết Mạn cười với Lăng Bắc Nguyên.

      “Ừ, cha đến phòng khách chờ con.”

      “Vâng.”

      Cùng lúc đó, khi Lăng Bắc Nguyên khỏi, sau cửa thư phòng xuất thân ảnh màu xanh, tóc hoa râm dùng sợi dây vải cùng màu buộc lại, bóng dáng nhìn như là vị phu nhân, mà quay mặt đến lại làm người ta buồn cười, chỉ thấy râu hoa râm cùng lông mày đều bị nhuộm thành màu xanh, mặt đỏ, làm cho người ta liên tưởng đến thành ngữ: hoa hồng liễu lục!

      “Làm cái gì vậy? Từ sáng tinh mơ phải chờ, hồi lâu mới đến đàm luận, hại lão nhân ta trốn ở xà nhà, eo mỏi lưng đau a!”

      Thiên Cơ lão nhân vừa duỗi chân cẳng, vừa oán trách, đột nhiên nghe có tiếng người chuyện truyền tới, tròng mắt xoay vòng, nhàng nhảy lên cái, ngồi xà nhà.

      Trong phòng bếp, quản Lưu Tam rảnh rang dựa ở khung cửa, nhìn nhóm lão mụ đầu bếp bận rộn, , “Các ngươi tay chân nhanh chút! Sắp tới giờ cơm, làm trễ nãi việc của Tứ Vương phi, ai cũng đảm đương nổi!”

      Mọi người vội gật đầu, bận rộn làm việc.

      Lưu Tam tùy ý quét mắt phòng bếp, cặp mắt nhìn như thanh thản lại mang theo chút sắc bén, đột nhiên căng thẳng, tốt, thiếu nha hoàn làm việc vặt!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 133



      Trong khuê phòng, nha hoàn mở tủ quần áo, tùy tiện lấy bộ quần áo lụa mỏng của Lăng Tuyết Mạn mặc lúc chưa xuất giá, cầm quần áo, nha hoàn kia cũng có đưa vội, mà là nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn ngồi ở giường.

      Khóe miệng đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, tay phải nhàng sờ khắp bộ quần áo, sau đó lại cười quái dị, mới chậm rãi bước ra khỏi bình phong, cung kính : “Tứ Vương phi, nô tì hầu ngài thay quần áo!”

      “À, được.” Lăng Tuyết Mạn quay đầu, mỉm cười.

      Rất nhanh, mặc xong, Lăng Tuyết Mạn nhìn vào gương, hài lòng khẽ cười: “Hoàn hảo, dáng người chưa hề thay đổi.”

      Nha hoàn nhàng gật đầu, khóe miệng mang theo ý cười tán đồng.

      “Ngươi làm việc của ngươi .” Lăng Tuyết Mạn .

      “Vâng, nô tì cáo lui!”

      Nha hoàn lui xuống, Lăng Tuyết Mạn cũng thong thả ra cửa phòng, tới phòng khách.

      Trong phòng bếp, Lưu Tam kinh hãi bước ra cửa, gia đinh lại đến, : “Lưu quản , lão gia Tứ Vương phi dùng bữa ở trong phủ!”

      “Cái gì?” Lưu Tam ngẩn người, tùy tiện gật đầu, “Ừ, ta biết.”

      Gia đinh vừa , Lâm Mộng Thanh cau chặt mày, thầm nghĩ, sư tẩu vì sao phải nhanh như vậy? Đúng, nha hoàn kia có vấn đề! Từ sáng chuốc thuôc mê Lưu Tam , sau khi dịch dung vào, liền luôn luôn quan sát mỗi người trong phòng bếp, bây giờ suy nghĩ chút, nha hoàn kia đường trầm ổn, hô hấp đều đều, Vương mụ phân phó nàng hái rau, nàng hái hỏng, khi bị Vương phi răn dạy, biểu tình tuy là sợ hãi, nhưng đôi tròng mắt vẫn lạnh nhạt, lúc ấy chỉ kinh nghi chút, vẫn chưa nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, khuôn mặt kia cũng đúng là dịch dung!

      Đáng chết! chỉ nghĩ tới nam nhân là hung thủ hạ độc, lại bỏ quên nữ nhân!

      “Tiểu Cúc, ngươi chết nơi nào vậy? Còn có rổ rau chưa rửa kìa!”

      Tiếng đột nhiên vang lên bên cạnh , Lâm Mộng Thanh quay đầu nhìn lại, Vương mụ gào thét với nha hoàn bưng chậu nước tới cách đó xa, Lâm Mộng Thanh định thần nhìn lại, là ả!

      Ánh mắt chợt lóe, Lâm Mộng Thanh : “Vương mụ, ngươi trước , ta có mấy câu hỏi tiểu Cúc.”

      “Vâng, Lưu quản .” Vương mụ lập tức nở nụ cười, xoay người về phòng bếp.

      Tiểu Cúc nghi hoặc nhìn ‘Lưu Tam’, bước đến gần, cúi đầu : “Lưu quản , có nô tỳ!”

      “Tiểu Cúc, ngươi vào Lăng phủ bao lâu?” Lâm Mộng Thanh bình thản hỏi.

      “Hồi Lưu quản , nửa năm.” Tiểu Cúc đầu cúi hết sức thấp.

      “Vậy ngươi vừa rồi làm gì? Vương mụ tìm ngươi nửa ngày cũng thấy bóng!”

      “Nô tì bưng nước, cẩn thận làm đổ nước, phải múc nước lại lần nữa.”

      “A?” Lâm Mộng Thanh nhếch môi, mắt nhìn tiểu Cúc đột nhiên thay đổi lợi hại, lên hai bước, cách tiểu Cúc quá tấc, hơi cong lưng, bình tĩnh : “Trong phòng bếp có nước sao? Hình như còn có cái lu đầy nước!”

      Sắc mặt Tiểu Cúc hơi thay đổi, ngẩng đầu nhìn mắt Lâm Mộng Thanh, lại nhanh cúi đầu, thanh rất là nhát gan : “Lưu quản , là tiểu Cúc sai lầm rồi, nô tì… nô tì mệt mỏi, ra ngoài nghỉ ngơi chút.”

      “Phải ?”

      Lâm Mộng Thanh kéo dài giọng , mắt quét bốn phía, giờ phút này yên tĩnh người, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên tung chưởng về phía bả vai tiểu Cúc, tiểu Cúc bất ngờ phòng ngự, vai phải trúng chưởng, kinh hãi, liên tục lui vài bước, phun ra ngụm máu tươi, thân mình lung lay vài cái mới đứng vững, thất kinh hỏi: “Lưu quản , ngươi phải Lưu quản , ngươi là ai?”

      “Trúng của ta chưởng, còn có thể đứng vững, trước cho ta biết, ngươi là ai?” Lâm Mộng Thanh thâm trầm, từng bước tới gần.

      Tiểu Cúc bạch nghiêm mặt, cắn khớp hàm, nhanh chóng chạy về phía tường viện, nhảy qua.

      “Đáng chết!” Lâm Mộng Thanh khẽ nguyền rủa tiếng, cực nhanh đuổi theo.

      **************

      Lăng Tuyết Mạn đến phòng khách, Lăng Bắc Nguyên cùng Lăng phu nhân, Nhị phu nhân, cùng quản gia Lăng phủ chờ ở đó.

      “Tuyết Mạn, con phải về sao?” Nhị phu nhân nỡ, kéo tay Lăng Tuyết Mạn lại, khi chuyện, mắt lại đỏ lên.

      “Nương, nếu nhớ con, có thể đến Tứ Vương phủ thăm con mà!” Lăng Tuyết Mạn cảm thấy ấm áp, thân thiết xong, giờ khắc này, nàng lại giật mình thấy được mẹ của nàng ở đại.

      Nhị phu nhân kích động nắm chặt tay Lăng Tuyết Mạn, “ ? Nương có thể sao?”

      “Có thể, Ly Hiên còn , nếu nương nhớ con, đến Tứ Vương phủ ở thời gian, như vậy chúng ta có thể mỗi ngày ở cùng chỗ.” Lăng Tuyết Mạn nghẹn ngào, nhàng ôm lấy Nhị phu nhân.

      Nàng có thể tin Lăng Bắc Nguyên, nhưng nàng tin đời này mẫu thân là thiện lương nhất, huống hồ bà chỉ có con là nàng, sao có thể nhẫn tâm hại nàng?

      “Ngọc Lan, đừng làm cho Tuyết Mạn khóc, ngày khác chúng ta cùng Tứ Vương phủ thăm Tuyết Mạn là được.” Lăng Bắc Nguyên thản nhiên .

      “Vâng.” Nhị phu nhân lau mắt, “Tuyết Mạn, nương đưa con đến cửa lớn.”

      “Được.”

      Từ biệt xong, xe ngựa từ từ chạy, dọc theo đường phố phồn hoa, quản gia cưỡi ngựa theo bên, trước sau có bốn thị vệ theo bảo vệ.

      Nhưng mà, xe ngựa hồi, quản gia dần dần cảm thấy đúng, thị vệ theo cũng cảm thấy đúng!

      trận thanh ‘ong ong’ từ xa truyền đến, thanh càng ngày càng vang, càng lúc càng lớn, quản gia cùng thị vệ ngửa đầu nhìn lên bầu trời! Vừa thấy, mọi người muốn nhảy dựng, dân chúng hai bên đường phố cũng đều bị thanh này gây chú ý, mà ngẩng đầu lên!

      Chỉ thấy vô số con ong bay tới, trong trung như tảng mây đen lớn, vỗ cánh bay đến xe ngựa!

      tốt!”

      Quản gia giật mình kêu tiếng, còn chưa kịp câu kế tiếp, con ngựa kéo xe lẫn con ngựa cưỡi đều lồng lên, vó ngựa giơ lên, chạy như điên về phía trước, mã phu bị hất khỏi, quản gia cũng bị hất xuống, rơi mặt đất, mà nháy mắt, xe ngựa chạy năm sáu trượng!

      “Cứu Vương phi!”

      Quản gia hô to tiếng, thị vệ ngốc trệ nãy giờ mới phản ứng được, mau chóng đuổi theo!

      Cùng lúc đó, từ ngõ nhảy ra hơn mười con chó bự, giương nanh múa vuốt phóng tới!

      Dân chúng hoảng sợ thét lên, chạy trối chết, quầy hàng ngã rầm rầm, hai con ngựa điên dẫn đầu, ở giữa là quản gia cùng thị vệ đuổi theo, phía sau là mấy con chó điên, đỉnh đầu còn có đàn ong càng ngày càng gần!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 134



      Lăng Tuyết Mạn bị ngã trái ngã phải, đầu đụng phải vách xe, nàng vốn ngủ gật, thẳng đến quản gia kêu gào mới thức tỉnh, kinh hãi nàng cuống quít lớn tiếng hô, “Cứu mạng a! Cứu mạng a -”

      “Vương phi! Nắm chặt khung xe!”

      Quản gia vội vàng hô, chân chạy nhanh hơn, vốn lấy khinh công của đuổi theo xe ngựa là thành vấn đề, nhưng hôm nay hai con ngựa này như bị chuốc thuốc, tốc độ nhanh kinh người, mà cùng lúc đó, đàn ong đuổi tới, tám gã thị vệ đều bị chích, liên tục kêu thảm thiết, “A -”

      Lúc đó, bước chân chậm , mười con chó điên liền đuổi theo, cắn thị vệ!

      Tình huống lúc này rối loạn! Quản gia chỉ có thể vừa tiếp tục đuổi theo xe ngựa, vừa quay đầu hô, “Giết chó !”

      Thị vệ được nhắc nhở, ào ào rút kiếm đâm chó điên, nhưng mà có đàn ong, dưới có chó điên, căn bản đâm tới, liên tục kêu thảm thiết, đùi máu thịt lẫn lộn, mặt bị ong ngủ chích sưng vù, mắt thấy mệnh sắp tàn, là lúc này đàn ong cùng chó điên ngoài dự đoán của mọi người, bỏ lại thị vệ, tiến lên phía trước!

      Thị vệ bớt được nguy hiểm, nhưng bọn họ vừa thấy, lại đều toát ra mồ hôi lạnh, giờ mới hiểu được mục tiêu của đàn ong cùng chó điên là xe ngựa! Vừa mới công kích bọn họ, là vì xe ngựa gần bọn họ, tại xe ngựa lao ra con đường này, chúng liền đuổi theo xe ngựa!

      Lâm Mộng Thanh bởi vì đuổi theo tiểu Cúc, cũng biết tình huống nơi này, mà Thiên Cơ lão nhân ngồi ở nóc phòng Lăng phủ trong chốc lát, đưa mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn lên xe ngựa ngoài cửa lớn, liền khinh công trở về bảo vệ mạng đồ đệ của .

      Lại ba người Vô Cực Vô Ngân Vô Giới phụng mệnh tiếp ứng, nhìn thấy đám người quản gia rời Lăng phủ, đều nghĩ rằng bình an vô , để tránh lộ hành tung, liền trước bước trở về Tứ Vương phủ, bởi vì ai cũng thể ngờ rằng, nguy hiểm thực xảy ra sau khi ra ngoài Lăng phủ, đường đường xe ngựa Tứ Vương phủ chạy đường, lại có người dám thản nhiên công khai đối phó!

      Lăng Tuyết Mạn bị xe ngựa xóc nảy, từ trong bụng phun ra nước chua, hoảng loạn nhớ đến lời quản gia , hai tay vội nắm chặt khung xe, khuôn mặt nhắn trắng bệch, mắt tràn đầy hoảng hốt, vừa khàn cả giọng hô “Cứu mạng”, vừa tuyệt vọng, lại tràn ngập chờ mong chờ ai đó có thể làm cho xe ngựa dừng lại.

      Tám thị vệ đều bị trọng thương đùi, eo, đuổi theo được, toát mồ hôi lạnh, có người chỉ bị thương , nhảy về phía trước bắt lấy gã nam nhân trung niên bán bánh nướng, từ trong tay áo lấy ra thỏi bạc phóng tới trong tay nam nhân trung niên, quát: “Nhanh Tứ Vương phủ báo tin! Tứ Vương phi gặp chuyện may, xin tiểu Vương gia phái binh cứu người!”

      “Được!” Nam nhân trung niên run lên nửa ngày, mới nhảy ra được chữ, sau đó cuống quít chạy Tứ Vương phủ.

      Quản gia thấy xe ngựa sắp chạy ra thành, mà cũng cách xe ngựa ngày càng xa, chỉ dựa vào bản thân mình rất khó có thể cứu Lăng Tuyết Mạn trở về, rối loạn, chỉ có thể từ móc ra trong tay áo quả đạn tín hiệu phóng lên trời!

      Tứ Vương phủ, Hương Đàn Cư.

      Mạc Kỳ Hàn đứng yên ở trước cửa sổ, lắng nghe Thiên Cơ lão nhân truyền đạt mỗi câu chữ nghe được ở trong thư phòng Lăng Bắc Nguyên, lúc trầm tư, Vô Cực gõ cửa vọt vào, hô: “Chủ tử, xảy ra chuyện!”

      “Cái gì?”

      Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, vội ngẩng đầu nhìn trời, hướng đông nam có luồng khói xanh bốc lên, phá tan tầng mây, sắc mặt tức thời biến đổi, đây là Tư Khuynh phóng ra, phải vạn phần nguy hiểm gởi tín hiệu cầu cứu, đây là phương thức liên lạc thời điểm khẩn cấp của bọn họ!

      Ngực đột nhiên giống như hít thở thông, Mạc Kỳ Hàn chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, thân hình đột nhiên quay lại, đôi mắt phủ mảnh sương lạnh!

      “Đáng chết! Dám ngang ngược như thế! Ám vệ ở lại, để tránh đối phương điệu hổ ly sơn vào nơi này, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới che mặt cùng bổn vương !”

      Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng ra lệnh, biểu tình lãnh, lấy bộ trang phục màu đen khoác lên người, lại lấy cái khăn đen che mặt, bên hông mang thanh nhuyễn kiếm, dáng vẻ lạnh thấu xương.

      Chủ tớ bốn người mới bước ra cửa, Thiên Cơ lão nhân vội vọt ra, “Hàn tiểu tử đợi chút, sư phụ cũng !”

      “Vâng!”

      Năm con ngựa phi nước đại hướng phía đông nam ngoài thành, tâm Mạc Kỳ Hàn nóng như lửa đốt, sớm biết như thế, cho Lăng Tuyết Mạn về Lăng gia, đáng chết, giờ khắc này, hối hận thôi!

      Xe ngựa chở Lăng Tuyết Mạn chạy tới rừng cây ngoài thành, mà ngựa vẫn nổi điên phóng suốt nửa giờ, quản gia dần dần chống đỡ hết nổi, phía sau chó điên đuổi theo, chỉ có thể dừng lại đối phó hơn mười con chó điên kia, bởi là quản gia, tiện mang kiếm trong người, giờ phút này chỉ có thể tay đối phó, chó điên nhiều, né tránh kịp, cánh tay bị móng vuốt sắc nhọn cào rách thịt, lảo đảo lui vài bước, đàn ong lại tới!

      Tại lúc nghìn cân treo sợi tóc, tiếng vó ngựa từ phía sau vang lên!

      “Tư Khuynh!”

      Mạc Kỳ Hàn hô lớn, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới từ lưng ngựa nhanh chóng nhảy xuống, cầm kiếm giết chó điên, ba người võ công đều cao cường, chỉ thấy trường kiếm lóe lên, máu thịt tung bay, tiếng gào thét vang chói tai!

      Quản gia thoát hiểm, chuyển mắt nhìn lên, xe ngựa chạy khỏi tầm mắt, mà đàn ong lại đuổi theo về phía trước!

      “Tư Khuynh! Vương phi đâu?” Mạc Kỳ Hàn giục ngựa chạy vội tới trước mặt, vô cùng lo lắng hỏi.

      “Chủ tử, mau cứu Vương phi! Ngài ở trong xe ngựa, ngựa điên rồi, cứ chạy về phía trước!” Quản gia bất chấp cả người vết thương chồng chất, gấp đến cả trái tim muốn bật ra.

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn “Giá -” tiếng phóng ngựa nhanh!

      Thiên Cơ lão nhân cũng cau mày, nhìn phương hướng đám ong bay , vung roi thúc ngựa đuổi theo!

      Ba người Vô Cực giải quyết chó điên xong, cũng bay vọt lên ngựa, theo sát phía sau!

      “Tư Khuynh, ngươi lưu lại, thị vệ Vương phủ sắp tới!”

      Thanh Mạc Kỳ Hàn theo gió bay tới, quản gia dừng bước, thở hổn hển đợi cứu viện!

      Trong rừng cây, khoảng cách giữa các cây cối khá gần, chỉ có thể chừa đường ột chiếc xe ngựa chạy qua, nhưng bởi vì ngựa điên, cứ cắm đầu mà chạy, xe ngựa đụng phải cây cổ thụ, dây cương bị đứt, chựa chạy về phía trước, còn toa xe bị lật văng ra!

      “A -”

      Lăng Tuyết Mạn hoảng sợ thét lên, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại!

      Nhưng mà, trong nháy mắt khi thân mình nàng văng khỏi xe, bàn tay mạnh mẽ giữ chặt ở hông nàng, tiếp theo cả thân thể liền bị nâng lên, giữa trung xoay tròn vòng sau đó vững vàng đáp xuống mặt đất!

      Sống sót sau tai nạn, Lăng Tuyết Mạn thể tin nhìn xe ngựa lật ngã kia, trừng mắt lâu ra lời!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 135



      Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển, tay ngừng vỗ ngực, bỗng dưng, cảm giác được cánh tay kia vẫn ôm eo nàng, nhướng mày, thân mình động đậy, muốn thoát khỏi ôm ấp của ‘ân nhân cứu mạng’, nhưng, cánh tay kia có buông nàng ra, ngược lại ôm nàng chặt hơn!

      khỏi giận dữ, Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, bật thốt lên: “Haiz, làm đại hiệp, ngay sau đó lại giống như lưu manh, bị người ta khinh bỉ!”

      “Câm miệng!”

      Hai chữ rét lạnh, làm Lăng Tuyết Mạn lập tức ngậm miệng lại, hơi giật mình ngửa đầu nhìn nam nhân ôm nàng, thân hắc y che mặt, nàng nhìn nửa phần dung mạo của , chỉ có thể nhìn đến có đôi mắt vô cùng xinh đẹp, mắt hẹp dài, lông mi dày mà đậm, đồng tử đen như mực, như thủy tinh đen lóe ra ánh sáng chói mắt.

      “Xem đủ chưa?”

      Tiếng trầm thấp lạnh lùng vang lên, nam nhân thu hồi ánh mắt dừng ở mặt Lăng Tuyết Mạn, nhìn chăm chú vào khoảng phía trước, đôi mắt sâu như vực thẳm, lợi như đao lưỡi dao, sát ý tuôn ra!

      Thanh này rất quen thuộc!

      Lăng Tuyết Mạn run lên, tim đập nhanh, tầm mắt lại vượt qua mặt nam nhân, khẩn trương gần như nên câu hoàn chỉnh, “Ngươi… ngươi là…. là… là… là dâm tặc?”

      Nam nhân chưa ngoái đầu nhìn lại, lạnh lẽo trả lời: “ phải!”

      “Ách.” Lăng Tuyết Mạn thể tin được thò tay kéo lỗ tai, nàng có khả năng nghe lầm a? Tối hôm qua dâm tặc còn…

      Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nghĩ đến đêm thứ hai ở thiên lao, dâm tặc cũng là mặc quần áo hắc y che mặt y như vậy đến xem nàng, đêm đó nàng mơ hồ thấy được vóc người của , có vẻ như cùng bây giờ nam nhân có chút tương đồng!

      Phút chốc, trong đầu linh quang chợt lóe, Lăng Tuyết Mạn kiễng chân, hai tay nắm lấy bả vai nam nhân, dùng sức hít, mùi đàn hương quen thuộc bay vào mũi, nàng nhất thời giận dữ, dùng sức bấu chặt cánh tay vẫn ôm nàng, gầm : “Nếu phải, liền buông ra ta! Nam nữ thụ thụ bất thân, ai cũng biết!”

      Mạc Kỳ Hàn bĩu môi cái, nâng mày, buông tay, dời khỏi eo Lăng Tuyết Mạn, lại kéo cả người nàng, cũng giữ lại hai tay của nàng, khiến cho nàng rốt cuộc cách nào nhúc nhích, mới : “Nếu là dâm tặc có thể ôm nàng sao?”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn dùng lực giãy giụa lền dừng lại, gắt gao trừng mắt nam nhân giam cầm nàng, cắn răng nghiến lợi quát: “Đều cút cho ta!”

      “A? Phải ?” Mạc Kỳ Hàn liếc xéo, nhìn tiểu nữ nhân bốc lửa giận ngút trời trong lòng, nhìn về phía trước, hừ lạnh: “Nàng nhất định muốn ta cút sao? Nhìn phía trước xem!”

      Lăng Tuyết Mạn nhìn theo hướng Mạc Kỳ Hàn chỉ, vừa thấy, sắc mặt liền trắng bệch, chỉ thấy phía trước có hơn mười sát thủ áo đen che mặt cầm trường kiếm lóe sáng về phía bọn họ, kiếm rà mặt đất, phát ra thanh chói tai! (hắc y sợ kiếm bén quá, đâm các diễn viên chính bị thương, cho nên phải kéo lê cho cùn )

      Lăng Tuyết Mạn có bao giờ gặp qua trường hợp bị người ta tập kích như vậy đâu, cho nên cả người phát run, ôm chặt lấy lưng Mạc Kỳ Hàn, “Dâm… dâm…. dâm tặc, ngươi…. ngươi chưa được cút -”

      “Ta phải dâm tặc!” Mạc Kỳ Hàn hề giận dữ .

      “Vậy ngươi rốt cuộc là ai đây!” Lăng Tuyết Mạn hổn hển gào thét, nam nhân chết tiệt này sao lại sợ đây? Thực nghĩ là mình có thể lấy chọi mười a?

      Mạc Kỳ Hàn hơi liếc mắt, nhìn Lăng Tuyết Mạn, nghiêm túc : “Ta là tình nhân của nàng!”

      “Tình nhân?” Lăng Tuyết Mạn thào lặp lại, tức vừa khóc vừa tức đấm mạnh vào eo Mạc Kỳ Hàn, “Coi người ta như khỉ đùa giỡn rất vui sao? Chạy nhanh, còn đứng ngốc ở đó làm gì?”

      Lăng Tuyết Mạn kéo cánh tay Mạc Kỳ Hàn, lại bị Mạc Kỳ Hàn kéo lại, lần nữa ngã vào trong lòng , nhìn nàng, giọng : “Chạy thoát, sát thủ đến bên cạnh, Tuyết Mạn, nếu theo ta cùng chết, nàng có nguyện ý hay ?”

      “A?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, lại thấy sát thủ áo đen càng ngày càng tới gần, khỏi tức giận quát: “Ai muốn với cùng chết dâm tặc ngươi? Ta hận ngươi chết được!”

      Lăng Tuyết Mạn tức giận mắng thèm lựa lời, tay lại vội vã kéo cánh tay Mạc Kỳ Hàn, “Ngu ngốc! Ngươi đứng chờ người ta giết ngươi sao! Nhanh chạy !”

      “Ha ha.” Mạc Kỳ Hàn nhịn được cười khẽ lên, hàn ý trong mắt giảm xuống, đổi thành ôn nhu sủng nịch, vươn tay ra, nhéo nhéo gò má Lăng Tuyết Mạn, : “Chỉ cần nàng ở đây với ta là tốt rồi, yên tâm, ta chết được, nàng cũng chết!”

      “Ai thèm để ý ngươi?”

      Lăng Tuyết Mạn phát quẫn, mặt đỏ ửng, đột nhiên mấy ánh sáng chói lóa đập vào mắt, vội vàng dùng tay che mắt, chỉ thấy sát thủ áo đen đứng lại cách nàng trượng, hàn kiếm sáng rọi phản xạ ánh nắng, khiến nàng ngửi được mùi vị của tử vong gần hơn.

      “Thông dâm tình nhân, chúng ta chết… chết chắc rồi!” Hai chân Lăng Tuyết Mạn như nhũn ra, răng ngừng va nhau cồm cộp.

      Lời này rơi vào trong tay sát thủ áo đen, khơi dậy vài tiếng cười nhạo, người hừ lạnh, “Dám can đảm cùng con dâu Tứ Vương phi của đương kim Hoàng Thượng đương vụng trộm, các hạ xem như cao nhân!”

      Nghe vậy, thân mình Lăng Tuyết Mạn mềm nhũn, khỏi ôm chặt Mạc Kỳ Hàn, tuyệt vọng, “Lúc này xong rồi!”

      “Đừng sợ, có ta ở đây!” Mạc Kỳ Hàn ột cái ánh mắt an tâm, vỗ lên lưng Lăng Tuyết Mạn, chuyển mắt nhìn phía trước, nháy mắt trở nên lạnh lẽo, lấy khí thế sắc bén bức người trừng qua, lạnh lùng nhếch môi, “Phải ? Lưu lại danh tính chủ tử ngươi, có lẽ bản công tử có thể suy xét cho các ngươi toàn thây!”

      Lăng Tuyết Mạn hít hơi khí lạnh, dùng khớp hàm cố nặn ra ba chữ, “Tự đại cuồng!”

      Sát thủ áo ngớ ra vài giây mới phản ứng được, người nọ chỉa trường kiếm ra, tức giận : “Dựa vào mình ngươi cũng muốn những lời này, nằm mơ! Chủ tử có lệnh, hễ là kẻ tiếp ứng Tứ Vương phi, chắc chắn phải chết! Giết -”

      “Ong ong ong ong -”

      Đàn ong lúc này bay đến, lại trực tiếp bay tới hướng Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Hàn, sát thủ áo đen thấy thế, ngừng ý định tiến công, người mới vừa ngửa mặt lên trời cười to, “Các huynh đệ, cần chúng ta động thủ, chờ xem cuộc vui !”

      Lăng Tuyết Mạn liên tục bị dọa, ngước mắt nhìn đàn ong đen thui đầy đầu, hoàn toàn mệt lả, câu cũng nên lời, khuôn mặt nhắn trắng như tờ giấy!

      Mạc Kỳ Hàn cũng hơi thay đổi sắc mặt, đối phó người còn dễ dàng, đối phó thứ này -

      Cảm thấy thể suy nghĩ nhiều, Mạc Kỳ Hàn giữ chặt eo Lăng Tuyết Mạn, vội vàng lao về phía sau, mới né qua đợt công kích lần thứ nhất của đàn ong, đợt thứ hai ngay sau đó liền tới!

      “Đồ đệ! Mau cởi áo khoác nha đầu kia!”

      trận tiếng vó ngựa vang lên, Thiên Cơ lão nhân lập tức hô lớn.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 136



      Nghe vậy, mọi người trong rừng cây đều chấn động, kinh ngạc vì Thiên Cơ lão nhân lại kêu Mạc Kỳ Hàn cởi quần áo nữ nhân trước mặt mọi người!

      “Sư phụ!”

      Mạc Kỳ Hàn mang theo Lăng Tuyết Mạn vừa lui vừa chần chờ hô.

      “Đồ đệ, nhanh! Ong vàng là ngửi hương vị áo ngoài của nha đầu kia mà bay tới!”

      Thiên Cơ lão nhân nhảy từ lưng ngựa xuống, xoay thân, tốc độ nhanh đến tất cả mọi người chưa kịp thấy , cướp được Lăng Tuyết Mạn, hai lời trực tiếp kéo áo khoác lụa mỏng của Lăng Tuyết Mạn xuống, ném về hướng đàn ong!

      cái áo lụa mỏng, ở tay của Thiên cơ lão nhân trung như thanh kiếm sắc, sát khí lẫm lẫm, trong phút chốc, hễ là lũ ong bị lụa mỏng quét trúng, đứt cánh ào ào rơi xuống đất, đàn ong bị đánh tan, lụa mỏng lại đuổi theo vung đến trung, đàn ong như là bị kích thích, tiếng vang “Ong ong ong” càng lớn!

      Mà Mạc Kỳ Hàn nhìn Thiên Cơ lão nhân đấu với đám ong, biết đây là kéo dài thời gian cho , vấn đề căn bản còn ở quần áo Lăng Tuyết Mạn!

      “Tuyết Mạn, nàng ủy khuất chút!”

      Mạc Kỳ Hàn cắn răng cái, đem lưng Lăng Tuyết Mạn đưa về phía mọi người, dùng thân thể mình ngăn trở, nhanh cởi quần lụa mỏng của nàng, Lăng Tuyết Mạn xấu hổ đỏ mặt, môi mấp máy, phát ra chút thanh .

      Rất nhanh, áo ngoài quần lụa được cởi ra, người Lăng Tuyết Mạn chỉ còn dư lại quần áo trong màu trắng, Mạc Kỳ Hàn vừa dùng thân thể che chắn ôm nàng vào trong lòng, vừa cầm quần áo hô: “Sư phụ!”

      “Lập tức ném ra!” Thiên Cơ lão nhân lớn tiếng trả lời.

      Mạc Kỳ Hàn cuộn quần áo lại, ném vào sâu trong rừng cây, vừa ném xong, hiệu quả ràng, đám ong ào ào bay về phía quần áo!

      Mười sát thủ áo đen xem trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ liên tục, bọn họ quả thực thể tin được thậm chí có người có thể phá vu cổ thuật khống chế chim bay cá nhảy!

      lúc kinh ngạc, sát thủ quên tiến công, mà ba người Vô Cực cũng chạy tới, gặp Mạc Kỳ Hàn, liền muốn chạy qua bảo vệ chủ tử, lại nhìn đến Mạc Kỳ Hàn đưa lưng về phía bọn họ, trong lòng lộ ra đầu nữ nhân, bước chân đột nhiên ngừng lại, ánh mắt vội vàng tránh , hướng sát thủ áo đen, sát khí bùng lên!

      Mạc Kỳ Hàn tất nhiên là nghe tiếng bước chân liền biết thủ hạ của đến, hơi quay đầu, mắt lạnh bắn về phía sát thủ áo đen, rét lạnh hạ mệnh lệnh, “ chừa mống!”

      “Vâng! Chủ tử!”

      Trường kiếm ra khỏi vỏ, ba thân ảnh màu đen như mũi tên bay về phía sát thủ áo đen, chiêu chiêu sắc bén, kiếm kiếm tàn nhẫn, chỗ nào công chỗ hiểm của đối phương, ba người bọn họ nhờ đánh bại cả trăm ám vệ võ công cao cường mới có thể chen thân trở thành tam đại thủ hạ bên cạnh Mạc Kỳ Hàn, bản lĩnh tự nhiên phải hư danh!

      Thiên Cơ lão nhân nhàn nhã đứng ở bên xem cuộc chiến, mặt cười tít mắt, trong lòng lại tính toán chuyện khác, đó là hành động vĩ đại của Hàn tiểu tử hôm nay chắc là có thể vãn hồi tâm nha đầu kia, đêm nay, hì hì, rốt cục có thể ngủ ngon, cần phải nửa đêm luyện kiếm quăng bầu rượu, ầm ĩ chết người!

      Lăng Tuyết Mạn núp ở trong lòng Mạc Kỳ Hàn, chỉ nghe được thanh kiếm cùng kiếm va chạm ngừng truyền đến, nén được kinh hãi, thêm trong rừng cây gió lớn, thiếu áo khoác thân mình run lợi hại, Mạc Kỳ Hàn xem cuộc chiến, cảm giác được Lăng Tuyết Mạn khác thường, vội quay đầu, càng thêm ôm chặt nàng, ôn nhu an ủi: “Tuyết Mạn, đừng sợ, có ta ở đây, cho dù trời sập xuống cũng có chuyện gì!”

      “Thông dâm Tình nhân, ngươi, ngươi có thủ hạ hả? Ngươi bảo bọn giết người sao? chừa mống, là phải giết chết toàn bộ sát thủ này sao?” Lăng Tuyết Mạn nhìn tới, có chút dám tin hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn trầm giọng : “Tuyết Mạn, bọn họ phải chết! Nếu , chính là chúng ta chết, nàng hiểu ? Thời điểm này nhất định là phải lãnh khốc vô tình!”

      “Ta… ta hiểu được, chỉ là ta chưa từng gặp qua loại trường hợp như thế này, nhất thời… nhất thời tiếp thu được, rất lạnh a.” Lăng Tuyết Mạn dẫu môi xong, nhịn được rùng mình cái.

      Mạc Kỳ Hàn thấy thế, nới Lăng Tuyết Mạn ra, tháo áo khoác màu đen của mình bao lấy thân mình bé bỏng của nàng, lại như cũ che chắn tầm mắt nàng, muốn làm cho nàng nhìn thấy cảnh máu me như vậy.

      Ước chừng khắc, Mạc Kỳ Hàn chờ đợi được, xem chừng thị vệ của Tứ Vương phủ cũng sắp đến, liền ngoái đầu nhìn về phía đánh nhau, sát thủ áo đen chết hơn phân nửa, ba người Vô Cực vẫn kiếm khí bừng bừng như cũ, thắng là đương nhiên, nhưng nghĩ chờ đợi thêm, liền hô: ”Sư phụ, giúp con bảo vệ Tuyết Mạn!”

      Thiên Cơ lão nhân nghe vậy, quay đầu, nhảy xuống, hiểu : “Hàn đồ đệ, con muốn làm gì?”

      Suýt nữa miệng sơ sẩy, Thiên Cơ lão nhân vội sửa miệng, xong, còn xin lỗi lấy tay che miệng, đáng thương tội nghiệp nhìn Mạc Kỳ Hàn, “Sư phụ tuân mệnh!”

      “Ha ha!”

      Lăng Tuyết Mạn nhịn được cười khẽ lên, nàng có nghe Thiên Cơ lão nhân lộ chữ kia, lại đối với bốn chữ cuối cùng của lão bật cười thôi, khỏi chế nhạo: ”Ngài làm sư phụ cũng bị ủy khuất, đồ đệ cũng lợi hại hơn ngài!”

      “Nào có?” Thiên Cơ lão nhân quẫn, dậm chân cái, nhảy dựng đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, hai tay chống nạnh : “Đó là ta nhường !”

      Mạc Kỳ Hàn nhìn Thiên cơ lão nhân Lão nhân, bĩu môi, “Sư phụ, đừng ham chơi, phải xem trọng đại .” Dứt lời, nhuyễn kiếm bên hông vung lên, phá !

      Mạc Kỳ Hàn tung từng chiêu kiếm tàn nhẫn, đem kiếm đâm vào cổ họng của sát thủ, sau đó trường kiếm rút ra, người nọ ngã xuống đất, ngay sau đó, ở lúc sát thủ còn dư lại chưa kịp có phản ứng, lưỡi kiếm lại đảo qua yết hầu ba người còn lại, chiêu đoạt mạng!

      “Kiếm pháp chủ tử điêu luyện!” Ba người Vô Cực vui mừng ôm quyền .

      “Ba người các ngươi cũng đừng rảnh rỗi! Xem xét lần, được để lại kẻ nào sống sót!”

      Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt xong, quăng kiếm, Vô Ngân tiếp được, đem vết máu kiếm chà lau sạch , sau đó ba người kiểm tra từng cái xác, hễ phát còn thở liền đâm thẳng kiếm vào cổ họng.

      “Lão gia gia, ngài thích giỡn!” Lăng Tuyết Mạn bên này nhìn bộ dáng Thiên cơ lão nhân đáng , liên tục cười than!

      “Tiểu nha đầu, con phải gọi lão nhân ta là sư phụ! được kêu lão gia gia!” Thiên Cơ lão nhân vui .

      Lăng Tuyết Mạn cũng học bộ dáng của lão, hai tay chống nạnh, duỗi thẳng cổ : “Dựa vào cái gì a? Ta theo ngài học võ công, ta mới cần kêu đâu!”

      “Con là nữ nhân của đồ đệ ta, làm phu nhân của , con phải gọi ta sư phụ!” Thiên Cơ lão nhân cãi ỏm tỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :