1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 127



      “Tuyết Mạn.”

      “Nàng muốn ta vứt bỏ toàn bộ thê thiếp vì nàng sao?”

      “Suy nghĩ của nàng, khỏi rất thực “

      thầm ra tiếng, đứt quãng, dừng lại nhiều lần, mặt, trong mắt Mạc Kỳ Diễn giờ phút này, là khiếp sợ cùng khó hiểu, còn có chút kiêu ngạo.

      Lăng Tuyết Mạn cười, ánh mắt trong suốt, tâm hơi lạnh.

      “Trường kiếm thiên nhai, tiêu dao nửa đời, ta cần công danh lợi lộc, tiền đồ địa vị. Nếu phải làm trong số các thê thiếp của ngài, ta tình nguyện cả đời thủ tiết!”

      “Vì sao?”

      “Tuyết Mạn, nàng vì sao quyết tuyệt như vậy? đời này, nam nhân người nào phải tam thê tứ thiếp? Thê thiếp của ta ít, đều sinh con nối dòng cho ta, ta làm sao có thể vứt bỏ các nàng? Nàng muốn ta tuyệt tình, phụ lòng người sao? Huống chi, nếu như Tứ đệ còn sống, cũng ít nhất thê hai thiếp, tương lai còn có thể có nhiều nữ nhân hơn, nàng cũng muốn đối mặt sao?”

      “Tuyết Mạn.”

      “Làm nữ tử bình thường, được ?”

      kinh ngạc nhìn nàng, mong đợi nàng chữ ‘được’.

      Ý cười bên môi Lăng Tuyết Mạn dần dần khuếch đại, nhìn bản thân mình trong đôi mắt đen như mực của , tiếng trống rỗng sâu thẳm, “Ngài, có thể vì ta mà thay đổi hay ?”

      Mạc Kỳ Diễn chấn động, “Nàng vẫn là những lời này?”

      “Có thể hay ?” Nàng lại hỏi, cười yếu ớt, trong mắt phiếm lệ.

      sườn xoay người, nhìn rừng đào héo tàn, lâu, thở, “Hái hoa phải hái liền tay, chớ để hoa phải bẻ cành. Tuyết Mạn, nàng hãy cẩn thận suy nghĩ.”

      Nàng từ chối cho ý kiến, kiên trì hỏi , “Có thể hay ?”

      khép hờ mắt, đáy lòng đau ỉ, lạnh nhạt mà , “ , ta vì bất luận người nào mà thay đổi.”

      lâu, phía sau có thanh .

      nghĩ rằng, nàng rời , quay đầu, nàng đứng ở phía sau , đợi quay đầu, rồi sau đó thản nhiên cười, nước mắt rơi, môi đỏ khẽ mở, chỉ chữ, “Được!”

      Sau đó nhàng bước sen, vòng qua bên cạnh , về phía trước, quay đầu lại.

      Rừng đào trống trải, là bi thương của ai hóa thành mầm móng, rơi vào bùn đất, mọc rễ nẩy mầm, nhiều năm sau, nửa đời nhớ lại mà hối hận.

      ********

      Hương Đàn Cư.

      Vô Giới quỳ mặt đất ước chừng hai khắc, Mạc Kỳ Hàn vẫn ngồi ở ghế, nhắm mắt .

      Vô Cực bước vào, đồng tình nhìn Vô Giới cái, rồi sau đó cúi đầu bẩm: “Chủ tử, Nhị Vương gia đến phủ!”

      Mạc Kỳ Hàn chắp tay ở bụng, mười ngón co nhanh chút, có mở mắt, chỉ thản nhiên : ”Tới làm gì? Vương phi đâu?”

      “Thưa chủ tử, Nhị Vương gia đến thăm tiểu Vương gia, tại chuyện ở đại sảnh, Tư Khuynh ở bên phục dịch, Vương phi trở về Cúc Thủy Viên.” Vô Cực .

      “Vương phi cùng Nhị Vương gia gặp mặt ?” Mạc Kỳ Hàn hỏi .

      “Xuân Đường mới vừa tới, nàng nhìn thấy Vương phi cùng Nhị Vương gia chuyện trong rừng đào, gì đó nghe , về sau Vương phi thân mình về Cúc Thủy Viên, bộ dáng giống như là khóc.”

      Vô Giới vẫn cúi đầu, dám tiếng, chỉ là nghe được câu này, tự chủ được xiết chặt nắm tay, nữ tử hồn nhiên thiện lương như vậy, tại sao có thể nhẫn tâm khiến nàng khóc?

      Mạc Kỳ Hàn có lên tiếng, mắt nhắm như trước, khuôn mặt lãnh đạm, làm cho người ta đoán ra cảm xúc của .

      Vô Cực có được mệnh lệnh, đứng cứng ngắc.

      biết qua bao lâu, Vô Ngân tiến vào, nhìn khí quỷ dị này, nuốt nước miếng, giọng : “Chủ tử, canh hạt sen đưa tới.”

      uống, đổ !”

      “Vâng!”

      “Vô Cực, ngươi cũng xuống, Vô Giới cút ra bên ngoài tiếp tục quỳ canh giờ!”

      “Vâng, nô tài tuân mệnh!”

      Bầu trời xám trắng, dần dần bị màn đêm che đậy, muôn vàn ánh sao, tuy là trăng tròn, lại bị tảng mây đen lớn che chắn, chỉ vung vẩy được chút ánh sáng yếu ớt.

      Thanh lãnh, hiu quạnh.

      Lâm Mộng Thanh bước tiến vào, ngồi xổm ở bên cạnh ghế nằm, khẽ gọi: “Sư huynh?”

      !” Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng phun ra chữ.

      “Ách, cơn tức lớn như vậy a?” Lâm Mộng Thanh co rút khóe mắt, duy trì cảnh giác, sợ Mạc Kỳ Hàn lại thình lình vung quyền đến , hơi lùi, cách xa người nguy hiểm hai tấc, thế này mới trọng điểm, “Sư huynh, phải sáng sớm ngày mai đệ phải mò vào Lăng phủ sao?”

      “Ừ, Tuyết Mạn lúc giữa trưa, đệ có thể dịch dung thành người quản phòng bếp ?” Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt hỏi.

      Lâm Mộng Thanh bĩu môi, “Đó là đương nhiên, đệ là ai a? Đệ nhất cao thủ dịch dung!”

      “Phải ? Đừng mắc sai lầm, tin đồn ta cho người tung ra, Tuyết Mạn trở về Lăng gia lần thứ hai, đối phương nhất định có hành động, ta giao an toàn của Tuyết Mạn cho đệ cùng sư phụ và Tư Khuynh, nếu có gì bất thường, bọn Vô Cực tiếp ứng các người.” Mạc Kỳ Hàn mở mắt, nghiêm mặt .

      “Đệ hiểu rồi! Sư huynh cứ yên tâm , sư tẩu sống đệ sống, nếu sư tẩu chết, đệ cùng nàng tuẫn táng!” Lâm Mộng Thanh thề son sắt, hào khí bừng bừng, ưỡn ngực .

      Mạc Kỳ Hàn lại nhíu mày nhìn, cắn răng : “Ta là sư huynh của đệ còn chưa chết đâu! Đệ muốn tuẫn táng với ai? Bên kia mát mẻ, đệ cút qua bên kia , dám trêu chọc Tuyết Mạn, ta lột da của đệ ra!”

      “Khụ khụ, sư huynh hung dữ! Chậc chậc, nam nhân như giống huynh vừa lạnh vừa hung dữ, nữ nhân nào thích huynh đây? Muốn là nữ nhân của đệ, huynh đưa đệ trăm vạn lượng bạc, đệ cũng thèm!”

      Lâm Mộng Thanh xíu, nhưng chữ cuối vừa xong, liền chạy trốn như bay ra ngoài cửa, đụng phải Thiên Cơ lão nhân, nhanh : “Sư phụ ngài đừng chịu chết!”

      “A? Như thế nào?” Thiên Cơ lão nhân kích động vừa vừa hỏi.

      “Hì hì, có gì! Đồ đệ ngài hôm nay làm dũng sĩ cảm tử!” Lâm Mộng Thanh chắp hai tay sau lưng, đắc ý hả hê .

      Nhưng mà, Lâm Mộng Thanh đắc ý đến hai giây, trong phòng liền truyền ra mệnh lệnh hiểm ác, “Người đâu! Đem Lâm Mộng Thanh thiến, đưa đến kính phòng trong cung cho bổn vương!”

      “A! Bà nội của ta ơi, sư phụ cứu mạng a!”

      …………………

      Trong phòng, đèn đuốc sáng trưng.

      Lăng Tuyết Mạn sau khi rửa mặt, lệnh cho Xuân Đường Thu Nguyệt lấy giấy và bút ra, khoác áo choàng, ngồi mình trước bàn luyện chữ.

      Thời điểm nhàm chán theo Mạc Ly Hiên học được vài nét bút, tại viết cũng là có thể xem được.

      Tập trung tinh thần viết, trong đầu cái gì cũng nghĩ, chỉ nghĩ đến câu thơ kia, ’Hái hoa phải hái liền tay, chớ để hoa phải bẻ cành’, viết ở giấy Tuyên Thành, liên tục lặp lại câu thơ này.

      Nến đột nhiên tắt, Lăng Tuyết Mạn ngừng bút, ngồi yên, cũng lời nào.

      “Tại sao còn chưa ngủ?” Mạc Kỳ Hàn vòng qua bình phong, nhàn nhạt hỏi.

      “Hôm nay chưa buồn ngủ.” Lăng Tuyết Mạn giọng .

      “À.” Mạc Kỳ Hàn tới bên cạnh bàn ngồi xuống, nheo mắt muốn nhìn chút vết thương cổ Lăng Tuyết Mạn, thấy lắm, chỉ hỏi: “ cổ bôi thuốc chưa?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 128



      chút thương tổn, cần phải bôi thuốc.” Lăng Tuyết Mạn nóng lạnh, tay phải cầm bút lông hạ xuống, trong bóng tối, tùy ý viết giấy.

      Mạc Kỳ Hàn nhấp môi, chớp mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, đè nén tức giận, hỏi: “Nàng ở đây tức giận với ai? Với ta hay là với Nhị Vương gia?”

      Tay run lên, giật mình, lại tiếp tục viết, Lăng Tuyết Mạn chưa ngẩng đầu, an tĩnh : “Ta dám tức giận với ai? Đều là đại nhân vật nhúc nhích ngón tay là có thể lấy mạng ta, ta vì giữ mạng, kéo dài hơi tàn, sao dám tức giận?”

      “Lăng Tuyết Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn u khuôn mặt, mắt thâm thúy nhiễm băng hàn, lạnh lùng : “Đừng bày ra bộ dạng nửa chết nửa sống với ta, nàng nghĩ Mạc Kỳ Diễn là chỗ dựa của nàng sao? Hừ, nàng luôn có những ý nghĩ kỳ lạ!”

      “Ừ! Ta có ý nghĩ kỳ lạ, ngươi hài lòng chưa?” Lăng Tuyết Mạn ngoái đầu nhìn lại, khàn khàn quát.

      “Lăng Tuyết Mạn, nàng là muốn chết!”

      Trong bóng đêm, bàn tay như gọng sắt nắm cổ tay Lăng Tuyết Mạn, trong lòng ngừng bốc lên lửa giận, đôi mắt lạnh như đóng băng, tiếng cũng trầm dọa người, “Lăng Tuyết Mạn, đừng đem nhẫn nại của ta ra đùa giỡn, nếu có ngày Mạc Kỳ Diễn bị giam cầm, thậm chí chết, đều là bởi vì nàng biết trời cao đất rộng, biết nhận thực, mà người ra tay, phải Hoàng Thượng, đó là ta! Cùng lời đừng làm cho ta lại với nàng lần thứ hai, lập tức thu hồi tâm tư kìm lòng được của nàng!”

      Thanh rét lạnh giống như từ địa ngục truyền đến, từng tiếng gằn đều như mũi dao hung hăng đâm vào trong lòng Lăng Tuyết Mạn, lúc tan lòng nát dạ, đau đớn nơi cổ tay truyền khắp tứ chi, nàng cắn chặt khớp hàm, trán chảy ra mồ hôi lạnh, nhưng nghĩ cầu xin tha thứ câu, tâm đau đớn, hôm nay cho dù Mạc Kỳ Diễn đáp ứng nàng, phải làm thế nào? Ngăn cản giữa bọn họ, chỉ là Hoàng Thượng, thê thiếp của , còn có đại ác ma này!

      Mà nàng chỉ là cố chấp muốn đáp án mà thôi, cho nên nàng kiên trì hỏi Mạc Kỳ Diễn có thể vì nàng mà thay đổi hay , nàng cũng hiểu được trong lòng mình rốt cuộc chứa nam nhân nào, chỉ muốn thông qua phương thức như vậy, chặt đứt động tâm của nàng đối với Mạc Kỳ Diễn, bởi vì, nàng nếu thể toàn tâm đối đãi Mạc Kỳ Diễn, vậy công bằng với Mạc Kỳ Diễn, may mắn, cũng nàng, đối với nàng, chỉ là thích mà thôi.

      Nhưng, nam nhân trước mặt rất là lạnh, nàng ở trong lòng cũng có bất cứ vị trí gì, chỉ là cái công cụ có thể ấm giường mà thôi, muốn muốn, muốn có thể cước đá văng ra, nàng còn có thể cầu xa vời gì?

      Đau đớn tăng lên, Lăng Tuyết Mạn tái môi, cảm giác tay muốn đứt gãy, mồ hôi lạnh xuống, nàng nghe thấy thanh bản thân mình phát ra đều mang theo run run,“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?”

      Mạc Kỳ Hàn hiểu, nhíu mày thu tay lại, nàng liền từ ghế té xuống, ngã xuống đất, đau lòng kìm được mà rên rỉ.

      Thân mình cao to đột nhiên đứng lên, chỉ nhìn nàng, mặt tối tăm vẫn lạnh như băng như sương, “Nàng xứng biết ta là ai!”

      “Đúng, ta xứng biết, ta làm sao có tư cách hỏi ngươi?” Lăng Tuyết Mạn thầm, nước mắt nhịn được nữa tràn mi mà ra, quỳ rạp mặt đất, nhắm mắt lại.

      Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn càng thêm trầm, hai bàn tay ngừng siết chặt bên hông, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay, sáng quắc nhìn thiên hạ đất, nổi câu ôn nhu.

      muốn cả người của nàng hoàn toàn thuộc về , cớ gì trong lòng nàng cố tình tồn tại nam nhân nhân khác? Ngô Đồng phụ , vì sao, nàng cũng muốn phụ ?

      Chẳng lẽ cả đời này, nhất định thất bại về mặt tình cảm sao? Đứng thiên hạ, lại giành xong tâm nữ nhân sao?

      ! Như thế có thể nào cam tâm?!

      Thân hình khẽ nhúc nhích, tiến lên bước, nắm cổ áo nàng lên, nhìn nàng, gằn từng chữ : “Lăng Tuyết Mạn, ta muốn nàng , trong lòng nàng có ta, đối với Mạc Kỳ Diễn chỉ là nhất thời mê luyến mà thôi, hôm nay làm cho nàng khóc, từ nay về sau trong lòng nàng còn có !”

      “A!” Lăng Tuyết Mạn cười đùa cợt, đón nhận ánh mắt của , nhàng : “Ngươi biết là ngươi buồn cười sao? Cảm tình là có thể bắt buộc à? Mượn câu của ngươi, ngươi thích ta, cần gì phải ép ta thích ngươi?”

      “Đáng chết!” Trong mắt Mạc Kỳ Hàn văng lên lửa, dùng lực kéo Lăng Tuyết Mạn đến gần sát trước mặt, “Nàng chỉ cho là ta là nam nhân cường bạo nàng sao? Được, nàng định vị ta như vậy, ta cho nàng nhìn xem cái gì mới là cường bạo!”

      câu xong, mang theo phát tiết cùng phẫn hận, Mạc Kỳ Hàn ôm ngang nàng, hai bước đến trước giường, ném Lăng Tuyết Mạn lên giường!

      “Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Lăng Tuyết Mạn kinh hô lên, trong bóng tối, nàng cảm giác như con báo bị thương tổn, có lý trí.

      còn lời nào để , hai mắt đỏ quạch, bàn tay to qua, toàn bộ quần áo người nàng bị xé thành mảnh , hỗn độn ném xuống mặt đất, hơi lạnh đánh úp lại trước ngực, nàng nhịn được run rẩy, ngay sau đó dưới thân cũng lạnh theo, đối mặt với giận dữ như thế, môi nàng mới khẽ nhúc nhích, liền nhào vào người nàng, ngay sau đó, có bất luận khúc nhạc dạo cái gì, hung hăng đâm xuyên vào nàng!

      “A!”

      Nàng kêu đau ra tiếng, cố đẩy nam nhân người, nhưng chút nào để ý, ngược lại giữ hai tay của nàng cố định ở đỉnh đầu, điên cuồng ra vào, đòi lấy, mang theo tia nhu tình.

      Nàng rơi nước mắt, chịu đựng lần lượt tiến vào, có vui thích, chỉ có thống khổ vô cùng vô tận, khắc sâu cảm nhận, thế nào là cường bạo.

      Thời gian biết qua bao lâu, lúc nàng gần như là ngất, rốt cục ngừng lại, kéo thân thể của nàng ra, xoay người xuống giường, mặc trang phục chỉnh tề, đưa lưng về phía nàng, rét lạnh : “Hiểu được hàm nghĩa của cường bạo rồi sao?”

      nghe được trả lời, thân thể của cứng ngắc gần phút, cuối cùng quay đầu lại, rời khỏi tầm mắt của nàng.

      Thân mình tan nát, linh hồn tan nát, tâm khô cạn.

      Lăng Tuyết Mạn cuộn mình trong góc giường, trống rỗng nhìn đêm đen tịch mịch, dại ra, thời gian qua , vẫn là dại ra.

      “Két-”

      Tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, Lăng Tuyết Mạn giật mình tỉnh lại, kéo chăn bao kín mình, mấy mảnh vải vụn đất dĩ nhiên kịp thu thập, mà tiếng bước chân kia đến gần.

      Xuân Đường đốt đèn, bưng nến đến gần bên giường, giọng kêu: “Vương phi?”

      “Xuân… Xuân Đường, ngươi sao lại vào?” Lăng Tuyết Mạn khẩn trương hỏi.

      “Vương phi, nô tì thấy buổi chiều sắc mặt ngài tốt, lo lắng cho ngài, vốn là luôn canh giữ ở phía ngoài, lại biết thế nào ngủ quên mất, vừa tỉnh lại, liền tiến vào nhìn ngài cái.” Xuân Đường .

      Ánh nến le lói, Mặt Lăng Tuyết Mạn nhìn ràng, cho nên nàng cuống quít thò tay lau nước mắt mặt, môi cứng ngắc, “Ta sao, ta muốn tắm rửa, ngươi xem phòng bếp có nước ấm ?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 129


      Xuân Đường thoáng kinh ngạc chút, nghi ngờ hỏi: “Vương phi, sau bữa tối phải ngài tắm rửa sao?”

      “Ta muốn tắm bây giờ, được sao?” Lăng Tuyết Mạn khống chế được, nghĩ đằng nẻo, quát.

      Xuân Đường hoảng sợ, cuống quít quỳ xuống, “Vương phi bớt giận, là nô tì lắm mồm, nô tì chuẩn bị ngay.”

      Lăng Tuyết Mạn hấp khí từng ngụm, chịu đựng cho nước mắt rơi xuống, đến thể nghe thấy: “Ngươi đứng lên , ta thấy ác mộng, trong lòng sợ hãi, ngươi trước giúp ta lấy bộ quần áo lại đây, quần áo người bị ta tức giận cắt nát rồi.”

      “Vâng, Vương phi!” Xuân Đường gật đầu, nàng thoáng nhìn mảnh ném xuống đất, khỏi cắn môi chút, đứng dậy đồng tình nhìn thoáng qua Lăng Tuyết Mạn, đến tủ quần áo.

      Xuân Đường lấy ra bộ mới, nhàng đặt ở đầu giường, sau đó lời ngồi xổm xuống thu dọn đất, rồi chuẩn bị bồn tắm cùng nước ấm.

      Lăng Tuyết Mạn cuộn mình ở trong chăn, ánh mắt mở to, đầu óc hỗn độn, chỉ tràn đầy giọng của hai nam nhân, làm cho nàng khỏi nhắm mắt lại.

      “Tuyết Mạn, làm nữ tử bình thường, được ?”

      , ta vì bất luận người nào mà thay đổi.”

      “Hái hoa phải hái liền tay, chớ để hoa phải bẻ cành.”

      “Nàng xứng biết ta là ai!”

      “Lăng Tuyết Mạn, ta muốn nàng , trong lòng nàng có ta!”

      “Nàng chỉ nghĩ ta là nam nhân cường bạo nàng sao?”

      nam nhân, thích nàng, lại chưa từng sâu sắc, chịu vì nàng mà thay đổi; nam nhân, chiếm đoạt cùng giữ lấy, đó là thủ đoạn của , chỉ có đoạt thân, còn muốn đoạt tâm.

      Tối nay cuồng bạo, trừng phạt nàng, là ám chỉ nàng, lúc trước ôn nhu giường là vì thích nàng sao? , chỉ , thích nàng, càng thể nào nàng, lòng có khả năng đặt ở thân nữ nhân, cũng có ít nữ nhân, ngày sau cho dù cưới nàng làm phu nhân, cũng là chia đều ân huệ.

      Nước mắt lại tràn, lòng của nàng, bởi vì tối nay vô tình mà thương tổn sao? tại sao có thể thương tổn nàng như vậy?

      Dạ sắc lan san hạo nguyệt đương (bóng đêm rã rời, trăng sáng nhô lên cao)

      Thu phong túy nhân thiên ********* lãnh (trời thu mang theo hơi lạnh say lòng người)

      Tửu nhập sầu tràng xả bất đoạn tương tư kết (rượu vào tâm buồn ngừng xé nỗi tương tư)

      Tay cầm bầu rượu, nhíu mày chút, ngửa đầu uống ngụm, giương tay quăng ra, thanh vỡ nát vang lên, hàn kiếm siết chặt trong tay, phi thân lên, kiếm như long xà, ở dưới ánh trăng, vẽ thành đường hàn quang, mũi kiếm lóe ra làm cho người ta sợ hãi.

      Trượng phu xử thế công danh thác khởi phao niên thiểu nhâm tha đà (Ý là đàn ông còn bận thời gian làm để gây dựng nghiệp, nên phí hoài thơi gian tuổi trẻ)

      Nữ nhân, bất quá chỉ là nữ nhân, bất quá chỉ là nữ nhân.

      đường kiếm múa xong, trường kiếm bay lên, nam tử trở lại, lần nữa cầm lấy bầu rượu, ngửa đầu uống cạn.

      Mà kiếm, phía sau người, thẳng tắp đâm vào trong đá, ngập đến chuôi.

      Tình như độc dược, lướt qua thèm, sa vào, lại khổ đau.

      Rượu cạn, lại vung tay.

      “Bốp -”

      Tiếng vang thanh thúy trong bầu trời đêm yên tĩnh, mà khuôn mặt nam tử lạnh lùng tuyệt mỹ, ở dưới ánh trăng, tà tứ cuồng nịnh.

      Môi mỏng gợi lên chút độ cong lạnh bạc, khuôn mặt vốn trầm tĩnh, trải qua năm tháng, càng thâm trầm.

      thân ảnh bé bỏng từ trong đường hầm ra, quỳ xuống : “Bẩm chủ tử, Vương phi sau khi tắm rửa, ngủ yên.”

      “Ừ.” Nhàn nhạt đáp tiếng, muốn hỏi kỹ, lời bên miệng lại tự chủ được mà ra, “Cảm xúc nàng ra sao?”

      “Hồi chủ tử, nô tì nhìn thấy tốt, có lẽ khóc rất nhiều, lúc tắm rửa lại cho nô tỳ hầu hạ bên cạnh, nô tì đành phải canh giữ ở bên ngoài, chờ Vương phi tắm xong, lúc tiến vào thu dọn, nhìn mắt Vương phi sưng đỏ lên, tại Thu Nguyệt ở trong phòng coi chừng.” Xuân Đường .

      “Ừ, lấy khối băng cho nàng chườm mắt, còn có vết thương ở gáy, đem thuốc bôi lên, bổn vương đến, các ngươi thay phiên coi chừng nàng, nàng ban đêm dễ đá chăn, đừng để cho nàng cảm lạnh.” Giọng Mạc Kỳ Hàn trầm thấp, lạnh nhạt.

      “Vâng, chủ tử!” Xuân Đường gật đầu lên tiếng trả lời.

      “Lui ra !”

      “Vâng!”

      Hai tay chắp sau người, ngẩng đầu nhìn trăng rằm, nhưng trong lòng thể kiềm chế liên tục nghĩ đến khuôn mặt kia nỉ non kêu đau, , tối nay làm đau nàng, nàng nên hận .

      Lâm Mộng Thanh dựa người cửa, lười nhác híp mắt, buồn ngủ ngáp, nửa ngày, nam nhân đứng đất đều phản ứng, nhịn được lên tiếng: “Sư huynh, canh tư! Huynh lại ngủ, trời sắp sáng!”

      “Mặc kệ ta!” Mạc Kỳ Hàn quay lại, giọng .

      “Sư huynh, huynh cùng sư tẩu giận dỗi phải ? Nhưng huynh đứng ở chỗ này thương tâm, người ta cũng nhìn tới a?” Lâm Mộng Thanh buồn bực , lại ngáp cái.

      Mạc Kỳ Hàn quay đầu, nhíu mày : “Ai ta thương tâm? Thiên hạ rất nhiều nữ tử, Lăng Tuyết Mạn nàng tính là cái gì, ta sao có thể vì nàng mà động tâm!”

      “Thôi , sư huynh lấy mấy lời này tự lừa gạt mình ! Đệ cũng vừa mới nghe được, huynh động tâm như vậy quan tâm sư tẩu làm chi? Còn có Vô Giới người ta bất quá là cẩn thận, lại tuân thủ nguyên tắc bảo vệ chủ tử, mới có cách nào khác mà phải đụng cái cánh tay của sư tẩu, huynh liền tức giận phạt quỳ hai canh giờ, người ta có oan hay a? Đó là tự huynh dịch dung thành bộ dáng Vô Giới làm hùng cứu mỹ nhân, cũng phải Vô Giới cầu huynh.”

      “Đệ lại bênh vực kẻ yếu câu, Vô Giới tiếp tục bị phạt!” Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng ngắt lời.

      Lâm Mộng Thanh bĩu môi, “Được, đệ nữa, cuối cùng theo kinh nghiệm của đệ mà , lòng người khó cầu, nhất là tâm nữ nhân! Huynh nếu có thể buông Liễu tiểu thư, cùng sư tẩu bắt đầu đoạn tình cảm mới, đó cũng là tốt, chớ làm tổn thương nàng, lòng người ra yếu ớt vô cùng, khi tan vỡ liền khó có thể bù lại, kết quả là chỉ lấy được khối thân thể vô cảm, thống khổ chỉ có thể là bản thân mình. Nữ nhân là rất nhiều, sau này tam cung lục viện càng là nhiều đếm được, nhưng trong lòng huynh chỉ có , đó chính là nữ nhân huynh từng , hoặc là vẫn !”

      Mạc Kỳ Hàn trầm mặc, nhìn Lâm Mộng Thanh, cẩn thận nghiền ngẫn lời của .

      Lại quay đầu, Lâm Mộng Thanh ngủ ngồi ở cạnh cửa, khỏi bật cười, kêu: “Mộng Thanh!”

      Lâm Mộng Thanh giật mình mở mắt, “Sư huynh, huynh kêu đệ hả?”

      “Ừ, ta hỏi đệ, kinh nghiệm của đệ từ đâu mà có, theo ta biết, đệ đến người trong lòng cũng có mà!” Mạc Kỳ Hàn dò hỏi.

      Nghe vậy, Lâm Mộng Thanh xấu hổ nuốt nước miếng, “Cái gì, kinh nghiệm của đệ kỳ thực chính là kinh nghiệm của sư phụ, huynh xem ngài ấy và Hoa Mai bà bà là hiểu rồi, ràng có tình với nhau, cũng bởi vì sư phụ vài thập niên trước làm chuyện sai lầm lại chịu giải thích, mà tổn thương tâm Hoa Mai bà bà, hai người đều độc nửa đời người, đây là cái gì? Chỉ trách sư phụ bảo thủ, haiz -”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 130



      Hôm sau, Lăng Tuyết Mạn ngủ thẳng đến mặt trời chiếu vào, mới tỉnh dậy.

      Đêm qua, hết thảy như giấc mộng.

      Ngồi dậy, cảm giác hạ thân đau, mới thấy, tất cả những điều này phải là mộng.

      Tẩy rửa hương vị của , lại tẩy sạch dấu vết của , nửa đêm khi ngồi trong thùng tắm, nàng liều mạng dùng khăn chà hạ thân của nàng, thẳng đến da đỏ phát đau, vẫn cảm giác ở trong thân thể nàng, cùng nàng ở hòa hợp thành khối.

      Lăng Tuyết Mạn phiền chán ngồi ở giường hồi lâu, mới đứng dậy xuống giường.

      Xuân Đường Thu Nguyệt nghe được động tĩnh, biết nàng thức dậy, liền tiến vào hầu hạ nàng thay quần áo, rửa mặt, chải đầu.

      Đồ ăn sáng dọn bàn, Mạc Ly Hiên ngẩn ra nhìn Lăng Tuyết Mạn, giọng hỏi: “Mẫu thân, ngài vui sao?”

      “Hả?” Lăng Tuyết Mạn dừng động tác gắp thức ăn, cố nặn ra cụ cười, lắc đầu, “ có.”

      “Nhưng con xem bộ dáng mẫu thân có chút mất hứng, chuyện với con.” Mạc Ly Hiên nhàng .

      thể nào, mẫu thân là suy nghĩ mà thôi.” Lăng Tuyết Mạn cười yếu ớt, nghĩ đến chuyện, liền thử hỏi: “Hiên nhi, ta muốn về nhà mẫu thân ở khoảng thời gian, có thể chứ?”

      “Mẫu thân, ngài muốn ở Lăng gia thời gian sao? Là hôm nay tạm thời trở lại sao?” Mạc Ly Hiên thất kinh hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn : “Hiên nhi, ta biết cái này phù hợp quy củ, muốn hỏi con chút. “

      “Mẫu thân, theo quy củ, nữ tử xuất giá thể ở nhà mẹ đẻ qua đêm, Hiên nhi cũng dám làm chủ, chỉ sợ Hoàng gia gia biết tức giận.”

      “Ôi, đêm cũng thể được sao?”

      “Hình như được. Mẫu thân, ngài rất muốn trở về sao?”

      “Ừ, ta ở Tứ Vương phủ chán rồi, gần đây lại gặp xui xẻo liên tiếp, ta rất nhớ mẫu thân ta.”

      “Vậy…” Mạc Ly Hiên cau mày, nghĩ nghĩ, : “Nếu con mời Nhị phu nhân Lăng gia đến Tứ Vương phủ, mẫu thân cảm thấy được ?”

      “Ách, vậy thôi .” Lăng Tuyết Mạn giật mình ngây ra lúc, vội vàng lắc đầu.

      Nàng chỉ muốn thử xem có thể tránh dâm tặc hay , nàng muốn gặp lại , nhưng nàng lại thể khỏi nơi này bước.

      “Mẫu thân…”

      có việc gì, ăn cơm .”

      Lăng Tuyết Mạn cầm đũa lên, gắp ít đồ ăn để vào trong chén Mạc Ly Hiên, giương lên chút tươi cười trấn an.

      Xuân Đường Thu Nguyệt hơi nhếch môi, liếc mắt nhìn nhau, đều có chút lo lắng.

      Ngoài cửa lớn.

      Thời điểm Lăng Tuyết Mạn lên xe ngựa, thình lình nghe tiếng la truyền đến, “Vương phi!”

      Tiếng này?

      Hơi giật mình quay đầu, đúng là Cốc Vũ Mị!

      Cốc Vũ Mị bước ra cổng lớn, đến trước mặt, cung kính quỳ xuống hành lễ, : “Vương phi tỷ tỷ, muội muội ở trong phủ vài tháng ra ngoài, phiền muộn, hôm nay xin chỉ thị tỷ tỷ, uội muội đến am Tĩnh Tâm thắp nén hương, thỉnh cầu Vương gia trời có linh thiêng phù hộ Tứ Vương phủ chúng ta dưới bình an!”

      “Cái này…” Lăng Tuyết Mạn do dự chút, quay đầu hỏi Mạc Ly Hiên, “Hiên nhi, con là chủ tử Tứ Vương phủ, con xem có thể chấp nhận thỉnh cầu của Cốc Trắc phi ?”

      Mạc Ly Hiên nghĩ nghĩ, phân phó: “Quản gia, ngươi phái xe ngựa cùng thị vệ hộ tống Cốc Trắc phi .” xong, nhìn về phía Cốc Vũ Mị, “Trước bữa tối nhất định phải về phủ.”

      Quản gia gật đầu, “Vâng, tiểu Vương gia!”

      “Tạ tiểu Vương gia!” Cốc Vũ Mị vui vẻ cười .

      “Tốt lắm, mẫu thân lên xe .” Mạc Ly Hiên mỉm cười, đỡ Lăng Tuyết Mạn lên xe ngựa.

      **********

      Lăng phủ.

      Trong đại sảnh, Nhị phu nhân Phương Ngọc Lan ôm Lăng Tuyết Mạn khóc ngừng, Lăng Bắc Nguyên đứng ở bên cảm khái nhìn Lăng Tuyết Mạn, Lăng phu nhân giẫn dữ siết chặt khăn trong tay, ánh mắt oán hận e dè rơi vào người Lăng Tuyết Mạn.

      lâu sau, Lăng Bắc Nguyên ra tiếng ngắt lời Nhị phu nhân ngừng, : “Ngọc Lan, cho Tuyết Mạn ngồi xuống .”

      “A, thiếp kích động đến quên mất. Tuyết Mạn, con mau ngồi, cho nương nhìn kỹ nhìn con, ở trong thiên lao nhất định chịu khổ ?” Phương Ngọc Lan dùng khăn lau lệ, vội kéo Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống ghế.

      Lăng Tuyết Mạn khẽ cười lắc đầu, “ có, cha, nương, con rất khỏe, có thể đại nạn chết, là vô cùng may mắn! Chỉ là suýt nữa làm phiền hà Lăng gia, xin lỗi.”

      “Hừ, con còn biết a? Con chết quan trọng, chúng ta nhà lớn đều phải bị chặt đầu theo con, con hoàn trả Lăng gia cái gì? Còn muốn hại chúng ta sao?” Lăng phu nhân nghe vậy, nín được châm chọc khiêu khích.

      Lăng Tuyết Mạn chấn động, Phương Ngọc Lan càng tái mặt, phen lại ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, nhìn về phía Lăng Bắc Nguyên, “Lão gia, Tuyết Mạn vô tội, xin lão gia đừng để cho Tuyết Mạn , nó vừa mới vào cửa, cũng là quan tâm Lăng gia mà trở về thăm.”

      “A, còn quan tâm thế nào? quan tâm mới tốt, lại quan tâm tiếp, chúng ta cũng phải chôn theo!” Lăng phu nhân bén nhọn .

      “Lão gia”

      “Đủ!” Lăng Bắc Nguyên hờn giận trừng Lăng phu nhân, “Bà ở đây nhảm gì đấy? Tuyết Mạn là con của Lăng Bắc Nguyên ta, bà sợ liên lụy, vậy bà rời Lăng gia !”

      “Lão gia!” Lăng phu nhân sợ hãi kêu tiếng.

      Quản gia luôn luôn lặng im, giờ phút này nghe Lăng Bắc Nguyên xong, hơi hơi chắp tay : “Lăng đại nhân, Vương phi nhà nô tài hôm nay tới đây, là lo lắng cho Lăng gia, nếu tiểu Vương gia nhà nô tài biết được Vương phi chịu ủy khuất này, chỉ sợ từ bỏ ý đồ! Vương phi rất quan trọng trong lòng tiểu Vương gia, nô tài muốn Lăng đại nhân phải hiểu , tuy rằng chủ tử nhà nô tài còn, nhưng Vương phi nhà nô tài cũng thể mặc cho người làm nhục, hô to gọi !”

      Nghe vậy, mọi người trong sảnh biến sắc!

      Lăng Bắc Nguyên hung hăng trợn mắt nhìn Lăng phu nhân, lạnh lùng : “Lập tức nhận lỗi với Tứ Vương phi!”

      Lăng phu nhân chưa bao giờ bị Lăng Bắc Nguyên răn dạy trước mặt mọi người như vậy, tuy rằng sượng mặt, nhưng nghĩ đến lời quản gia mới rồi, cũng khỏi sợ toát ra thân mồ hôi lạnh, vội quỳ xuống trước mặt Lăng Tuyết Mạn, : “Tứ Vương phi, là thiếp đúng, xin ngài để trong lòng.”

      “Hừ! Ngài đối với Vương phi ta còn như thế, chỉ sợ nương của ta càng là mỗi ngày bị ngài khi dễ!” Lăng Tuyết Mạn đùa cợt nhếch môi, vòng quanh Lăng phu nhân rồi vòng, cười như cười : “Ta sinh ở Lăng gia, lại phụng chỉ gả cho Tứ Vương gia, mà ngài gả cho phụ thân của ta, như vậy, vinh hoa phú quý của ngài, sinh tử họa phúc chỉ có thể bị ta liên lụy, ha ha, đây cũng là chuyện có cách nào khác, nhớ ngày đó ta chịu lên kiệu hoa, đại nương còn tận tình khuyên nhủ ta mà!”

      Lăng Tuyết Mạn dừng chút, cười hết sức là tà ác, “Đại nương, ta đồng ý với phụ thân, nếu đại nương sợ bị ta liên lụy, bằng phụ thân viết tờ hưu thư bỏ ngài, như thế nào? Ha ha, ta nghĩ nương của ta làm chính thất, khẳng định sợ bị ta liên lụy.”

      Quản gia cúi đầu buồn cười, cũng thầm than, chủ tử là tiên liệu như thần a!

      Trước khi xuất phát, Hương Đàn Cư xin chỉ thị.

      “Vương phi tâm tình tốt, Lăng gia, Lăng Bắc Nguyên cùng Nhị phu nhân có gì, chỉ e Lăng phu nhân có nhiều bất kính, tạo áp lực cho Lăng Bắc Nguyên, cứ để cho Vương phi phát tiết, đừng ngăn nàng.”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 131



      hồi khôi hài, Lăng phu nhân tự mình chuốc khổ, xám xịt lui xuống.

      Lăng Bắc Nguyên nhìn Lăng Tuyết Mạn, trong ánh mắt mang vài phần có lỗi, “Tuyết Mạn, đừng để ý lời đại nương con , bất luận có việc gì, con đều là con của cha và nương!”

      “Ha ha, con sao, ngài đừng lo lắng, tuy rằng vận mệnh con tốt, nhưng ông trời luôn chiếu cố con, con vẫn là nguyên vẹn tay chân đứng ở bên cạnh cha nương, chỉ là liên lụy cha nương chịu khổ, cảm thấy băn khoăn.”

      Lăng Tuyết Mạn xong, nhớ lại lời dâm tặc nhắc nhở nàng, khỏi khẽ nhấp môi, giống như lơ đãng : “Kỳ thực con càng xin lỗi Ly Hiên, nó tốt như vậy, lại bởi vì con mà gặp vận rủi, con đau đớn day dứt a!”

      Nghe vậy, sắc mặt Lăng Bắc Nguyên trở nên thâm trầm, nhìn quản gia cái, lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, : “Tuyết Mạn, cũng may lần này bình an vô , cha xin bùa bình an cho con, con theo ta thư phòng lấy.”

      Lăng Tuyết Mạn nhìn về phía quản gia, mặt quản gia vẫn chút thay đổi, làm cho người ta nhìn ra ý tứ của , Lăng Tuyết Mạn nhất thời tìm thấy lý do từ chối gặp riêng với Lăng Bắc Nguyên, lại nghĩ đến dâm tặc phái người bảo vệ nàng, liền cắn răng cái : “Được, Tuyết Mạn theo cha.”

      Bước vào cửa thư phòng, Lăng Tuyết Mạn quan sát khắp nơi chút, tính toán nếu Lăng Bắc Nguyên có ý đồ ra tay với nàng, nàng phải tìm lối thoát thân.

      “Tuyết Mạn, lại đây ngồi.”

      cân nhắc, nghe được giọng Lăng Bắc Nguyên, Lăng Tuyết Mạn vội nặn ra nụ cười, đến ngồi xuống bên cạnh bàn.

      Lăng Bắc Nguyên kéo ra cái ngăn kéo, lấy ra cái bùa hộ mệnh màu vàng, lấy tay vuốt chút, đưa tới, “Tuyết Mạn, đây là cha ngày hôm trước nghe con muốn có, liền chùa Bạch Vân chuyến, cầu cho con, hi vọng nó có thể phù hộ con an toàn qua hết nửa đời sau, chỉ cần con có thể sống, cha liền an tâm.”

      Bùa bình an chùa Bạch Vân.

      Lăng Tuyết Mạn khẽ run tay tiếp nhận, cũng nhàng vuốt ve, mắt khỏi nóng lên, khẽ cắn cánh môi.

      Hôm qua, lời Mạc Kỳ Diễn còn văng vẳng bên tai -

      “Đừng thương tâm, ngày khác ta chùa Bạch Vân giúp nàng cầu cái bùa bình an, được ?”

      Mắt nhắm, lại mở, hít hơi, tự đáy lòng cười yếu ớt, : “Cảm ơn cha!”

      “Tuyết Mạn, trước kia con hay xúc động, cha cũng với con nhiều lần, gả vào hoàng gia thể so với nhà phú hộ thông thường, may là con được tiểu Vương gia thích, liên tục che chở con, các Vương gia khác cũng nghĩ tới Tứ Vương gia cùng tiểu Vương gia, cũng đều đối với con tệ, dám mạo phạm thiên uy cứu con mạng, bản thân con ngày sau nhất định phải thận trọng từ lời đến việc làm, cẩn thận coi chừng lại phạm sai lầm lớn.” Lăng Bắc Nguyên nặng nề .

      “Vâng, cha, con nhớ kỹ.” Lăng Tuyết Mạn nhàng gật đầu, đến lúc này, nàng vẫn tin Lăng Bắc Nguyên là người có tâm địa ác độc.

      Lăng Bắc Nguyên nhìn Lăng Tuyết Mạn, đôi tròng mắt kia quá mức thâm thúy, thẳng đến Lăng Tuyết Mạn sợ hãi trong lòng, “Cha, cha…cha luôn nhìn con làm gì?”

      “Tuyết Mạn, có nhớ trước khi con xuất giá đêm, cha dặn con cái gì ?” Lăng Bắc Nguyên nhàn nhạt hỏi, ánh mắt sắc bén hơn vài phần.

      “Cái gì, cái gì?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, lắp bắp.

      Lăng Bắc Nguyên nhăn mày, mang chút kinh ngạc nhìn Lăng Tuyết Mạn, : “Con quên?”

      “Ách, gần đây xảy ra nhiều chuyện, con… con… đầu óc được tốt lắm.”Lăng Tuyết Mạn khẩn trương tìm lý do.

      “Ừ.” Lăng Bắc Nguyên nhàn nhạt lên tiếng, chậm rì rì : “Tuyết Mạn, con gả vào Tứ Vương phủ hai tháng, có phát cái gì bất thường hay ? Tỷ như quản gia có gì bất thường? Con ở trong phòng ngủ Tứ Vương gia, có cảm giác nó thông đến nơi nào ?”

      “A?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “Bất thường? Cha, đây là ý gì? Quản gia có gì bất thường a? Con thấy luôn có cái mặt lạnh như đá, trừ bỏ nhắc nhở quy củ tương đối nhiều, hầu hạ con cũng tệ. Phòng ngủ con nhớ, cái bàn tròn, vài cái ghế, bàn trang điểm, hai bức tranh chữ, đều có gì bình thường! Cha hỏi chuyện này để làm gì?”

      Lăng Bắc Nguyên híp híp mắt, nhìn Lăng Tuyết Mạn, “Tuyết Mạn, sao cha cảm thấy con có chút giống trước kia?”

      “A?” Lăng Tuyết Mạn chấn động, tim đập nhanh, “Cha, con… con vẫn là con gài của cha, sao lại cảm thấy con giống?”

      “Cha cảm giác! Hành vi cử chỉ của con có chút khác trước kia, Tuyết Mạn, có phải ở Tứ Vương phủ gặp chuyện gì ?” Lăng Bắc Nguyên hỏi, mắt nhìn thẳng như là muốn xem thấu Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lắp bắp: “ có, con ở Tứ Vương phủ có gặp chuyện gì, chỉ… chỉ có hai ngày trước cẩn thận rơi xuống hồ.”

      ?” Lăng Bắc Nguyên ràng tin, “Tứ Vương phủ có cái gì thích hợp sao? Con có từng đến Hương Đàn Cư chưa?”

      “Hương Đàn Cư?” Lăng Tuyết Mạn cả kinh, hồ nghi hỏi: “Cha cũng biết Hương Đàn Cư sao?”

      “Trong triều mọi người đều biết.” Lăng Bắc Nguyên gật đầu, lại hỏi, “Con có đến sao?”

      Lăng Tuyết Mạn gật đầu, “Có, con rớt xuống hồ, người thủ vệ Hương Đàn Cư ngang qua cứu con lên bờ, hôm sau con đến Hương Đàn Cư cảm tạ , kết quả thủ vệ nơi đó hung dữ, suýt nữa giết con, cha xem, lúc ấy rất mạo hiểm, kiếm chọc đến sát cổ họng con, còn chảy máu, đến khi con con là Vương phi, bọn họ mới thả con mạng.”

      Lăng Tuyết Mạn chỉ vào vết thương cổ cho Lăng Bắc Nguyên xem, Lăng Bắc Nguyên cau chặt mày, đứng dậy, nhìn kỹ chút, mới ngồi xuống, thở dài : “Tuyết Mạn, vậy con về sau đừng đến Hương Đàn Cư nữa, cha muốn con bởi vì chuyện của cha, mà lâm vào nguy hiểm.”

      “Cha, chuyện của cha? Cha có chuyện gì a?” Lăng Tuyết Mạn kỳ quái nhìn.

      “Tuyết Mạn, cha có thể tin tưởng con ?” Lăng Bắc Nguyên cực kỳ trầm trọng hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn nuốt nước miếng, “Cha, cái này do cha phán đoán, cha cảm giác có thể tin con vậy cha hãy , cha cảm thấy đáng tin, vậy cha đừng .”

      Lăng Bắc Nguyên giật mình, chợt lắc đầu, “Thôi, con biết nhiều, chưa hẳn là chuyện tốt.”

      “Ách.” Lăng Tuyết Mạn rút rút khóe mắt, chẳng lẽ người cha này có bí mật gì hay sao? Ly Hiên, đúng rồi, suýt nữa quên chuyện Ly Hiên!

      “Cha, cha con phải mệnh khắc phu khắc tử chứ?” Lăng Tuyết Mạn thử hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :