1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 122



      Thiên Cơ lão nhân ngoài cười nhưng trong cười, : “Mộng Thanh, con đâu, sư phụ cùng con, hạnh phúc nửa đời sau của sư phụ phải dựa vào con!”

      “Sư phụ!”

      Lâm Mộng Thanh chán nản nằm sấp ở bàn, lầm bầm: “Sư phụ nửa đời sau ngài vẫn là cho Hoa Mai bà bà , con còn muốn sinh con đó!”

      “Tiểu tử thúi, sư phụ theo con, con sinh được con sao?” Thiên Cơ lão nhân giận dữ!

      phải, haiz! Con là suy nghĩ cho sư phụ thôi, ngài cùng Hoa Mai bà bà sống trong thế giới chỉ có hai người tốt sao? Suốt ngày quấn quít lấy con, con còn trẻ như vậy, tuổi thanh xuân liền lãng phí ở người lão nhân ngài, con có oan hay ?”

      Lâm Mộng Thanh vẫn oán trách, mà biết rằng, mới xong, Thiên Cơ lão nhân tức giận cởi chiếc giày chân ném bay tới đỉnh đầu !

      “A!” Bất hạnh bị nện trúng, Lâm Mộng Thanh hét thảm tiếng, “Sư phụ, ngài làm gì vậy?”

      “Ha ha ha.”

      Mạc Kỳ Hàn cũng nhịn được cười to, nhưng Lâm Mộng Thanh đen mặt, cắn răng nghiến lợi : “Sư huynh, trễ thế này, huynh tìm sư tẩu tâm sao? Ngày tốt cảnh đẹp, chớ để uổng a!”

      “Khụ khụ!” Mạc Kỳ Hàn quẫn, cắn răng, “Đệ làm thế nào biết ta ban đêm ở nơi này?”

      “Hì hì, đệ đoán! Sư tẩu bị dâm tặc huynh làm cái gì cái gì, thân phận huynh tại đặc thù, lại thể công khai tìm nữ nhân giải quyết, lần là dâm tặc, hai lần cũng là dâm tặc, huynh chắc chắn để mình ủy khuất, đúng ?” Lâm Mộng Thanh lắc đầu, đắc ý hả hê .

      “Ách, Mộng Thanh, con còn có thể trinh thám a?” Thiên Cơ lão nhân tắc lưỡi, lại vô cùng bội phục giơ ngón tay cái lên.

      Nhưng, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn xanh đỏ lẫn lộn, vỗ bàn gầm : “Lâm Mộng Thanh đáng chết, tại ta ném đệ vào lầu Hoa Mãn, tìm hai mươi nương hầu hạ đệ!”

      “A? Sư huynh, cần, đệ sai lầm rồi, đệ bao giờ trinh thám cuộc sống riêng của huynh nữa, huynh nếu nhiều bạc có chỗ dùng, bằng mang đến cho sư phụ dùng , sư phụ tịch mịch rất nhiều năm rồi!” Lâm Mộng Thanh chê cười, thò tay chỉ sư phụ già bên cạnh , đề nghị.

      “Lâm Mộng Thanh!”

      Sư phụ già kia nhăn mặt nổi giận, “Sư phụ ta thiến con, đưa con tiến cung làm thái giám!”

      “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, sư phụ, con còn chưa có con đâu!” Lâm Mộng hút khí , “Sư phụ xuống tay lưu tình a, Lâm gia con mười tám đời đơn truyền, thể đoạn tử tuyệt tôn!”

      “Ha ha ha!”

      Mạc Kỳ Hàn cười, ”Sư phụ, các người sớm nghỉ ngơi , con đây!”

      Nghe vậy, Lâm Mộng Thanh ghen tị ủy khuất, “Sư huynh lại , đệ còn chưa có người trong lòng đâu!”

      “Tiểu tử thúi, con cứ độc thân !”

      Thiên Cơ lão nhân lại tức giận nhéo cái, tiếng kêu thảm thiết liền gào khóc lên!

      Mạc Kỳ Hàn ngậm cười bước ra mật thất, mở ra cửa đường hầm, lắc mình vào.

      Lăng Tuyết Mạn ngủ say, cảm giác mặt ngứa chút, mê lẩm bẩm câu, trở mình, ai ngờ, ngay sau đó, mặt bên kia cũng ngứa, khỏi tức giận chụp tát cái, nhưng vỗ trúng muỗi như trong tưởng tượng của nàng, lại vỗ mặt mình đau!

      “Ui-”

      Hút khí tiếng, Lăng Tuyết Mạn kéo chăn lên che đầu, vù vù ngủ tiếp.

      Mạc Kỳ Hàn buồn bực cau mày, thở hơi, thôi, cứ ngủ như vậy , tự cởi áo, tháo giày, lên giường nằm xuống, ôm Lăng Tuyết Mạn, chìm vào giấc ngủ.

      Ngủ đến canh ba, Lăng Tuyết Mạn bởi vì quá mắc tiểu mà tỉnh, thò tay tìm tòi, đụng đến mặt nam nhân kia, chu mỏ, thầm: “Dâm tặc chán ghét, luôn xuất quỷ nhập thần như vậy!”

      Lấy cánh tay Mạc Kỳ Hàn ôm eo nàng ra, đứng dậy, xuống giường, tới gian ngoài giải quyết sinh lý, lại trở lại, Lăng Tuyết Mạn liếc nến bàn, lòng hiếu kỳ lại dâng lên, hơi nhếch môi, rón ra rón rén qua, đốt nến bưng tới giường!

      Bởi vì tâm tình kích động, tay Lăng Tuyết Mạn run hết sức, nhưng mà mới bước ra hai bước, nam nhân giường đột nhiên chuyển người lại, mặt vốn xoay ra ngoài, giờ phút này lại hướng vào bên trong!

      Lăng Tuyết Mạn hít hơi lạnh, thầm mắng tiếng nam nhân đáng chết, chỉ có thể vòng vào góc giường, càng ngày càng gần, nghĩ đến lập tức có thể thấy dung mạo dâm tặc này, Lăng Tuyết Mạn kích động, tim sắp nhảy lên cổ họng!

      Nhưng mà, bi kịch xảy ra, nến trong tay Lăng Tuyết Mạn đột nhiên tắt!

      “Đây… đây là có chuyện gì?” Lăng Tuyết Mạn dại ra đứng ở góc giường, mê man khó hiểu.

      “Nha đầu, nàng có mệt hay ?”

      tiếng trầm thấp lười nhác vang lên, Lăng Tuyết Mạn cả kinh, nến rơi xuống đất, lắp bắp: “Ngươi… ngươi sao tỉnh rồi?”

      “Ta tỉnh, nàng liền nhìn hình dáng của ta sao?” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười .

      “Là ngươi tắt nến sao?” Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên trừng mắt.

      “Ha ha, nha đầu, đừng giằng co, lên giường ngủ .” Mạc Kỳ Hàn vươn tay, tươi cười tràn đầy.

      Lăng Tuyết Mạn rình coi thất bại lần thứ n, trong lòng thực buồn bực, chán nản bò lên giường, nằm xuống xoay lưng quan tâm nam nhân kia.

      Mạc Kỳ Hàn từ phía sau lưng ôm lấy thân mình thơm mềm của Lăng Tuyết Mạn, dán lên lỗ tai mềm mại của nàng, cười khẽ, “Tuyết Mạn, đừng tức giận, chỉ là chuyện sớm hay muộn, nàng cần gì phải nóng lòng chứ?”

      “Đừng chuyện với ta, ta muốn nghe.” Lăng Tuyết Mạn trả lời lạnh như băng.

      “Ha ha, nha đầu, được, nàng muốn chuyện với ta, vậy chúng ta ngủ .” Mạc Kỳ Hàn dùng sức kéo lấy thân mình cứng ngắc của Lăng Tuyết Mạn, kéo vào trong lòng, hôn cái trán của nàng, cảm thấy mĩ mãn nhắm mắt lại.

      Gà gáy sáng, ánh rạng đông dâng lên, mặt trời chiếu vào, Lăng Tuyết Mạn duỗi thắt lưng, bò xuống giường.

      Ăn sáng xong, Mạc Ly Hiên học, Lăng Tuyết Mạn có gì làm, mang theo Xuân Đường Thu Nguyệt dạo hoa viên, ai ngờ, mới vòng qua núi giả, liền gặp nha hoàn vội vàng chạy tới, kêu, “Vương phi!”

      “Hả?”

      Lăng Tuyết Mạn dừng bước, chủ tớ ba người nhìn nhau, chờ nha hoàn kia chạy đến trước mặt, thở hổn hển hành lễ, bẩm: “Vương phi, nô tì là nha hoàn quản gia điều đến Thấm Trúc Hiên nhiều ngày, nô tì vừa mới đưa đồ ăn sáng cho Cốc Trắc phi, Cốc Trắc phi náo loạn muốn tự sát! Nô tì khuyên nổi, liền vội vàng đến bẩm báo Vương phi!”

      “Cái gì?” Ba người nhóm Lăng Tuyết Mạn đồng thời kinh hô.

      “Nô tì đến xin chỉ thị Vương phi nên làm cái gì bây giờ? tại thủ vệ trông chừng, nhưng Cốc Trắc phi kích động, la hét muốn gặp Vương phi!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 123



      “Làm sao bây giờ? Chết người là tốt.” Lăng Tuyết Mạn trợn trắng con mắt, cảm khái, “Đây chính là khóc, hai nháo, ba thắt cổ ?”

      “Vương phi, ngài muốn Thấm Trúc Hiên sao?” Thu Nguyệt nhíu chặt mày, hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn thở dài, “ thôi, còn có thể trơ mắt nhìn nữ nhân kia chết sao?”

      “Vương phi!”

      Xuân Đường còn muốn gì đó, Lăng Tuyết Mạn đến Thấm Trúc Hiên, nhất thời cũng biết khuyên bảo cái gì, Xuân Đường Thu Nguyệt chỉ có thể cất bước đuổi theo.

      Lăng Tuyết Mạn mới rảo bước tiến lên Thấm Trúc Hiên, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nữ nhân kêu khóc chói tai, thân mình khỏi run lên, khuôn mặt nhắn co quắp.

      “Vương phi, ngài cẩn thận chút, nếu Cốc Trắc phi thực nổi điên, ngài tránh nàng xa chút, miễn cho nàng ta thương tổn ngài.” Xuân Đường giọng nhắc nhở.

      “Vương phi ngài đừng đứng quá gần Cốc Trắc phi, nô tì đoán là nàng ta lừa gạt ngài!” Thu Nguyệt cũng giọng .

      “Hả? Thu Nguyệt, làm sao ngươi biết?” Lăng Tuyết Mạn nghi ngờ hỏi.

      Thu Nguyệt bĩu môi, “Vương phi ngài biết, lúc trước có lần nàng ta chọc chủ tử tức giận, chủ tử đến phòng của nàng suốt tháng, nàng ta giả bệnh chiếm được thương xót của chủ tử, kết quả bị chủ tử biết được, dưới cơn giận dữ giam nàng nửa tháng.”

      “A? Chủ tử nhà ngươi khó tính như vậy sao?” Lăng Tuyết Mạn tắc lưỡi .

      “Vâng, đúng vậy, chủ tử lúc còn sống rất lạnh nhạt, bởi vì sinh bệnh, lại càng khó tĩnh, có chút tình bất định.” Xuân Đường , nhưng mấy câu, phút chốc ngừng lại, ảo não : “Vương phi thứ tội!”

      “Ha ha, có gì đáng ngại, dù sao phu quân mất, ngươi cũng nghe đến.”

      Lăng Tuyết Mạn để ý lắc đầu, cất bước đến Đông Viện của Cốc Vũ Mị.

      vật thể biết tên ‘bốp’ tiếng bay ra, Lăng Tuyết Mạn phản ứng kịp, liền bị Thu Nguyệt kéo phen, thoát hiểm!

      Thủ vệ kinh ngạc gặp Lăng Tuyết Mạn, vội quỳ xuống hành lễ, “Nô tài bái kiến Vương phi!”

      “Lên, đứng lên !” Lăng Tuyết Mạn sống sót sau tai nạn, vỗ ngực, vừa vừa nhìn trong phòng.

      Cốc Vũ Mị mượn cơ hội liền vọt ra ngoài, lực va chạm mạnh đụng tới, Xuân Đường Thu Nguyệt chưa kịp bảo vệ, Lăng Tuyết Mạn cùng Cốc Vũ Mị song song té ở mặt đất!

      “Vương phi!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt sợ hãi kêu tiếng, vội vàng đỡ Lăng Tuyết Mạn, thủ vệ toát mồ hôi lạnh trán, cuống quít quỳ xuống thỉnh tội, “XinVương phi thứ tội, nô tài đáng chết, có trông chừng kỹ Cốc Trắc phi.”

      có việc gì, chuyện liên quan đến ngươi, đứng lên .” Lăng Tuyết Mạn xoa xoa khuỷu tay, với thủ vệ .

      Cốc Vũ Mị ai đỡ liền giùng giằng đứng lên, đột nhiên thái độ khác thường, quỳ gối trước mặt Lăng Tuyết Mạn, than thở khóc lóc: “Vương phi, phía trước là muội sai lầm rồi, xin tỷ tha uội ! Muội cũng dám bất kính với tỷ nữa, xin tỷ nghĩ đến muội phụng dưỡng Vương gia vài năm, bỏ qua uội lần !”

      Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn về phía Xuân Đường Thu Nguyệt, sau đó ánh mắt lại trở lại mặt Cốc Vũ Mị, kinh ngạc, có chút lắp bắp, “Kia, cái gì, ngươi… ngươi trước đứng lên , nếu ngươi tình sửa đổi, ta đương nhiên lại giam lỏng ngươi.”

      “Cảm ơn Vương phi! Cám ơn Vương phi!” Cốc Vũ Mị cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu lạy ba cái, mới đứng lên.

      Xuân Đường Thu Nguyệt rất là hồ nghi, cảm giác được có chỗ đúng, nhưng ra nguyên do vì sao, chỉ hơi nhếch môi.

      Lăng Tuyết Mạn vui mừng cười, “Cốc Trắc phi, kỳ thực ta muốn làm khó dễ các ngươi, chính là các ngươi khi dễ ta trước, người sống dễ dàng, đừng dễ dàng chết, ngươi nhận sai, ta liền thả các ngươi, các ngươi về sau tự giải quyết cho tốt . Tất cả mọi người sống ở dưới mái hiên, nên dĩ hòa vi quý, ngươi thấy sao?”

      “Vâng, Vương phi giáo huấn, muội nhớ kỹ, về sau nhất định tái phạm!” Cốc Vũ Mị vội gật đầu, .

      “Ha ha, được.” Lăng Tuyết Mạn quay đầu, phân phó thủ vệ: “Cũng thả Tôn trắc phi .”

      “Vâng, Vương phi!”

      “Tốt lắm, Cốc trắc phi ngươi nghỉ ngơi , chúng ta trở về.”

      “Vâng, cung tống Vương phi!”

      ra Thấm Trúc Hiên, nhìn chung quanh lần, Lăng Tuyết Mạn vui vẻ : “Xuân Đường Thu Nguyệt, giải quyết cái phiền toái này, ta cao hứng, chúng ta dạo vòng quanh Tứ Vương phủ , ta còn chưa có xem qua cảnh trí toàn bộ Vương phủ đâu!”

      “Vâng.”

      Hai nha hoàn cũng hưng trí, chủ tớ ba người tùy ý dạo, đường trải qua Thính Vũ Lâu, Thấm Trúc hiên, sau đó dạo đến chỗ -

      Lăng Tuyết Mạn thấy ba cái chữ to cửa viện: Hương Đàn Cư.

      “Vương phi, chúng ta thôi.” Xuân Đường Thu Nguyệt mỗi người kéo cánh tay Lăng Tuyết Mạn, tới nơi khác.

      Lăng Tuyết Mạn quay đầu nhìn lại, cảm thấy kỳ quái, : “ thể tới gần sao? Ta chỉ là nhìn xem, hỏi thăm Vô Giới ở nơi nào mà thôi.”

      “Vương phi, Vô Giới được quản gia ban thưởng, Vương phi cần phải quan tâm đâu.” Thu Nguyệt lung tung khuyên bảo.

      Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, “Nhưng ta tự mình cảm tạ, ý nghĩa giống với việc quản gia cảm tạ a.”

      “Vương phi, Vô Giới là hạ nhân, Vương phi thân phận tôn quý, cần đa lễ như vậy.” Xuân Đường .

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn dừng bước, tức giận trầm mặt, “Các ngươi sao lại thế này? Ta từng coi các ngươi như hạ nhân sao? Vô Giới là ân nhân cứu mạng của ta, cho các ngươi khinh thường !”

      “Vương phi, nô tì biết sai!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt vội quỳ xuống cúi đầu .

      “Tốt lắm, trở về .” Lăng Tuyết Mạn ít khi phát giận đối với hai nha hoàn tỉ mỉ hầu hạ nàng, phát ra, trong lòng mình lại khó chịu, liền mềm giọng, .

      “Vâng!”

      Ba người trở về Cúc Thủy Viên, Lăng Tuyết Mạn sau bữa trưa ngủ giấc, sau khi tỉnh lại, luôn nhớ kỹ Hương Đàn Cư thần bí, còn có thị vệ Vô Giới trông coi Hương Đàn Cư, ngồi ở giường suy nghĩ nửa ngày, tò mò khiến cho lá gan nàng lớn lên, quyết định đuổi Xuân Đường Thu Nguyệt, vụng trộm tìm tòi kết quả.

      “Xuân Đường, ngươi đến phòng ăn phân phó tiếng, buổi tối ta muốn ăn thịt dê nướng, kêu đầu bếp chuẩn bị chút.”

      “Thu Nguyệt, ngươi hỏi quản gia, ta muốn mua thêm vài bộ quần áo mùa đông, có thể chứ?”

      “Vâng, Vương phi!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt nghi ngờ điều gì nhận lệnh làm, Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng xuống giường, bưng lên mâm điểm tâm bàn, lén lén lút lút hướng Hương Đàn Cư mà .

      loạt thủ vệ dày đặc, người người như pho tượng, vẻ mặt rét lạnh.

      Lăng Tuyết Mạn hít sâu hơi, ổn định tâm thần, thoải mái tiêu sái đến gần, như dự kiến, bên trong hai thanh kiếm lóe ra hàn quang giao nhau chắn phía trước, thủ vệ sát khí bức người mở miệng, nhảy ra hai chữ, “Lớn mật!”

      “Ta… ta là tới tìm người.” Lăng Tuyết Mạn trắng mặt, khí thế cường đại lạnh như băng này làm thân mình nàng run lên, khay điểm tâm trong tay suýt nữa rơi mặt đất, vội ổn định, dẫu môi .

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 124



      “Gần thêm bước, chết!”

      Tiếng lạnh như băng của thủ vệ lại vang lên, mắt hàn chút độ ấm, người khác nhìn đến, toàn thân kinh hãi!

      Lăng Tuyết Mạn tự chủ được lui về sau bước, ngồi phịch mặt đất, điểm tâm trong mâm rơi xuống, lăn mặt đất, dính bụi.

      Tim đập thình thịch, Lăng Tuyết Mạn quả nhiên là hối hận có nghe lời Xuân Đường Thu Nguyệt khuyên, thân mình run rẩy, muốn đứng lên, nhưng ở trước mặt nàng là hai thủ vệ như lạnh lẽo như tử thần, hai chân nàng như nhũn ra, chút sức lực cũng có!

      Sợ hãi ngẩng đầu lên, răng ngừng đánh nhau, “Hai… hai vị đại ca, ta…. ta đứng lên nổi!”

      Thủ vệ nhíu mày cái, lúc này mới chú ý tới nữ nhân tiếp cận Hương Đàn Cư mặc trang phục tầm thường, hai người liếc nhau, thanh trường kiếm lạnh lẽo liền để ở gáy Lăng Tuyết Mạn, thanh lạnh hơn, “Ngươi là ai?”

      Bởi vì Hương Đàn Cư đặc thù, thủ vệ Hương Đàn Cư càng là đặc thù, bọn họ giỏi hơn bất kỳ thị vệ nào của Tứ Vương phủ, là do Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn tự mình chọn lựa ra, võ công đều thượng thừa, đối với Mạc Kỳ Hàn trung tâm như , thề sống chết theo, mà bọn họ cũng chỉ nghe lệnh Mạc Kỳ Hàn, ngày đêm thay nhau trấn thủ Hương Đàn Cư, chưa bao giờ rời nơi này bước, đương nhiên cũng chưa từng thấy qua Tứ Vương phi mới gả vào vương phủ.

      Mà Lăng Tuyết Mạn lần đầu tiên trong đời bị người chỉa kiếm vào cổ họng, khuôn mặt nhắn thoáng chốc liền trắng bệch như tờ giấy, “Đại… đại… đại ca, tay ngươi đừng run a, ngàn vạn đừng run. “

      Thủ vệ kia rét lạnh , “Ngươi nên cẩn thận, đừng đợi ta giết ngươi, bản thân ngươi nên tự đưa yết hầu vào kiếm của ta!”

      “Ta chạy, chạy” Lăng Tuyết Mạn lung tung, thân mình cứng ngắc, cử động cũng dám, đưa mắt nhìn mọi nơi, phát những thủ vệ khác dường như nhìn đến nàng, chớp mắt, tâm nhất thời lạnh lẽo như nước, a… a…, tình nhân, ngươi ở đâu?

      “Rốt cuộc hay ? kiếm giết ngươi!” Thủ vệ kia nhịn được, trường kiếm hơi tặng phần sức lực, cảm giác đau đớn tức ràng, giọt máu theo mũi kiếm chảy xuống.

      Lăng Tuyết Mạn trợn ngược hai mắt, “A!” tiếng kêu lên, “Ngươi… ngươi muốn giết ta?”

      !”

      chữ sắc bén nhảy ra, Lăng Tuyết Mạn mới phản ứng được hỏi cái gì, vội giơ hai tay đầu hàng, “Ta là Tứ Vương phi!”

      “Cái gì?”

      Hai thủ vệ trao đổi ánh mắt, cùng : “Ngươi quả là Vương phi?”

      “Ta chính là Vương phi!” Lăng Tuyết Mạn dũng cảm hô lên câu, lại lập tức nổi lên khuôn mặt tươi cười, “Đại… đại ca, kiếm của ngươi cũng thể được dời chút sao? Ta có ý tứ gì khác, chỉ là tìm đến người, , ta thề!”

      Hai thủ vệ rùng mình, thu trường kiếm lại, quỳ chân đất, chắp tay cung kính : “Nô tài ra mắt Vương phi! Trước đây bởi chưa từng gặp qua Vương phi, có nhiều mạo phạm, xin Vương phi thứ tội!”

      “Mẹ ta ơi!” Lăng Tuyết Mạn ngồi dưới đất thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, hai tay ngừng vỗ ngực, cảm khái vô hạn, “Lại nhặt về cái mạng , ta… ta quả là vị thần xui xẻo a!”

      “Vương phi, xin hỏi ngài tìm người nào? Hương Đàn Cư có quy tắc, bất luận kẻ nào cũng cho phép vào, bao gồm Vương phi, xinVương phi bao dung!” Thủ vệ vang vang.

      “Vô Giới!” Lăng Tuyết Mạn hữu khí vô lực trả lời: “Ta tới tìm thị vệ Vô Giới.”

      Hai thủ vệ ngẩn ra, : “Xin Vương phi chờ chút, nô tài mời thị vệ Vô Giới!”

      Lăng Tuyết Mạn ngồi mặt đất trong chốc lát, rốt cục có chút sức lực, phủi bụi đứng lên, vỗ vỗ quần áo, dùng khăn đè lại miệng vết thương, tức giận trợn mắt : “Vừa tới liền bị thương, nếu ta chết, thành quỷ cũng tha các ngươi!”

      “Vương phi, nô tài vào lấy thuốc trị thương, xin Vương phi chờ chút!”

      Thủ vệ còn lại cũng vội vàng vào, Lăng Tuyết Mạn cẩn thận quan sát xung quanh, tòa Hương Đàn Cư này tường viện đều cao hơn mấy chỗ khác khác gấp ba lần, toàn bộ làm cho người ta cảm giác thấy lạnh lùng, có vẻ như đứng sát ở bên ngoài, mà chút động tĩnh bên trong nàng cũng nghe đến, thủ vệ nơi này ăn mặc cũng rất kỳ quái, giống những thị vệ Tứ Vương phủ khác mặc trang phục đỏ, mà là màu đen như mực, giống hệt Vô Giới ngày đó, làm người ta sợ hãi.

      Mà giờ khắc này ở Hương Đàn Cư, Mạc Kỳ Hàn nổi giận dị thường, tuy rằng chỉ lạnh mắt nhìn thủ vệ tiến vào bẩm báo, lại làm hai gã thủ vệ kia chấn động trong lòng, kinh hãi cúi thấp đầu, thấp.

      “Tổn thương Vương phi? Thấy máu?” Ngắn gọn mấy chữ, Mạc Kỳ Hàn cười lạnh hơn.

      “Nô tài đáng chết! Nô tài chưa thấy qua Vương phi, người đến lại báo danh, nô tài liền…” Thủ vệ đầu rũ xuống tới mũi chân, thanh cũng phát run.

      Mạc Kỳ Hàn liếc mắt, : “Kêu Vô Giới vào!”

      Vô Giới khom người vào, tự giác cúi thấp đầu, “Chủ tử, nô tài ở đây!”

      “Vương phi tìm ngươi, ra ngoài ứng phó, lấy bình thuốc trị thương cho nàng, bảo nàng ngày sau được đến nơi này, thời gian được để lâu, cấp tốc trở lại!” Mạc Kỳ Hàn híp híp mắt, lạnh giọng .

      “Vâng, nô tài tuân lệnh!”

      “Toàn bộ xuống!”

      “Vâng, nô tài cáo lui!”

      Hai thủ vệ theo Vô Giới nơm nớp lo sợ lui ra, may là chủ tử phạt bọn họ, tay có chút lạnh, cúi đầu nhìn, thấy toàn là mồ hôi.

      Ngoài Hương Đàn Cư, Lăng Tuyết Mạn nhịn được, hết sang trái lại đến sang phải, chợt nghe tiếng bước chân truyền đến, ánh mắt vừa nâng, liền thấy được ân nhân cứu mạng lạnh như băng ngày đó, kích động hô: “Vô Giới, ta ở đây!”

      Vô Giới thầm cắn răng chút, ổn định bước chân đến gần, khom người : “Nô tài thỉnh an Vương phi!”

      “Ây da, cần đa lễ, ngươi cứu ta mạng, lại thỉnh an ta, phải làm ta giảm thọ sao? Hì hì, Vô Giới, ta đặc biệt đến cảm tạ ngươi!” Lăng Tuyết Mạn tự cười tít mắt, vừa vừa xem điểm tâm của nàng, khuôn mặt nhắn khỏi ảo não : “Vô Giới, ta mang theo điểm tâm cho ngươi, nhưng toàn bộ bị rơi xuống đất rồi!”

      “Vương phi, nô tài chỉ là hạ nhân, cứu Vương phi chính là bổn phận, dám nhận đại lễ của Vương phi như thế!” Vô Giới xong khỏi lui về sau bước, miệng kia cười như hoa, tiếng thân thiết trầm , làm lòng khẩn trương, lại dám trộm nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn lại kích động bước về phía trước bước, “Vô Giới, ngươi đừng xa lạ với ta, ngày đó ta rét run thoải mái, có thời gian lời cảm tạ với ngươi, là đa tạ ngươi!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 125



      Lăng Tuyết Mạn tới bước, Vô Giới liền tự chủ lui về sau bước, ngày thường máu lạnh vô tình giết người như ngóe, nhưng giờ phút này lại khẩn trương, trán và trong lòng bàn tay đều rịn ra tầng tầng mồ hôi, đầu vốn cúi lại cúi thấp hơn, trong lòng căng thẳng, nắm bình thuốc, lắp bắp: “Vương phi, nô… nô tài nghe Vương phi bị kiếm đâm bị thương, đặc… đặc biệt mang theo thuốc trị thương cho Vương phi. Vương phi bôi lên .”

      “Thuốc trị thương? A, vậy cho ta .”

      Lăng Tuyết Mạn đưa tay, Vô Giới đem thuốc đặt ở bàn tay nàng, ngón tay lạnh lẽo lướt qua bàn tay trắng nõn non mềm bé, như điện giật lập tức văng ra, thân mình bất giác lại lui về phía sau, chỉ cảm thấy hình như có ngàn vạn ánh mắt theo dõi , nhất cử nhất động của ở nơi này, chủ tử biết, khỏi run lên như cầy sấy.

      “Vô Giới, ngươi lui làm cái gì?” Lăng Tuyết Mạn nhận thuốc, nghi hoặc hiểu nâng đôi này thanh tú, “Ngươi sao lại giống ngày đó? Ngày đó ta thấy ngươi gan lớn hết sức, cũng khẩn trương như tại ?”

      “Vâng, phải ?” Vô Giới nghe vậy, thoáng ngẩng đầu lên, định thần : “Nô tài vẫn là nô tài, Vương phi đa nghi rồi!”

      “A, thôi, cái này, tóm lại ngươi đừng xem ta như Vương phi, ngươi cứu ta, ta tới thăm ngươi, Xuân Đường Thu Nguyệt ta là chủ tử, thể hạ mình cảm tạ hạ nhân, nhưng ta xem ngươi như hạ nhân. Ha ha, chúng ta làm bạn tốt, như thế nào?” Lúm đồng tiền của Lăng Tuyết Mạn nở rộ như hoa, chân thành nhìn Vô Giới, .

      Vô Giới khẽ nâng đầu lên, lại quên mất phải cúi xuống, thất thần khắc nhìn Lăng Tuyết Mạn tươi cười tinh khiết nhiễm hạt bụi trần, mắt đen như màn đêm, trong suốt như giọt sương mai, làm người ta nghẽn hô hấp, tim đập nhanh.

      “Vô Giới?”

      thanh nghi hoặc khẽ gọi lọt vào tai, Vô Giới chấn động trong lòng, tâm thần hoảng hốt, lảo đảo lui lại vài bước, lại quỳ xuống, chỉ nhìn mặt đất, kính cẩn : “Nô tài thất lễ, xin Vương phi thứ tội!”

      “Ngươi tại sao lại quỳ xuống? Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, trong tay ta đến bạc cũng có, người quỳ nên là ta ?” Lăng Tuyết Mạn bật cười, lại có chút tức giận vui đùa, lên hai bước, ngồi xổm xuống, giơ lên khuôn mặt tươi cười, uy *********** : “Vô Giới, ngươi nếu xem ta là Vương phi, động chút là quỳ xuống, chúng ta liền ngồi xổm chuyện .”

      Vô Giới nghe vậy, vội đứng lên, : “Vương phi ngài đừng đối xử với nô tài như vậy, ngài mau đứng lên !”

      “Ha ha, như vậy mới đúng, ngươi tuy rằng lạnh như băng giống cục nước đá, nhưng ngươi quên mình xuống nước cứu người, đó đúng là hiệp sĩ!”

      Ánh mắt tán thưởng của Lăng Tuyết Mạn e dè rơi vào trong ánh nhìn của Vô Giới, trong lòng lại chấn động, cẩn thận ngẫm nghĩ lời của nàng, cỗ tâm tình khó tả dâng lên trong lòng, qua nhiều năm đao quang huyết ảnh như vậy, vong linh chết ở dưới kiếm nhiều vô số kể, làm sao dám xưng là hiệp sĩ?

      Bạn tốt? Tuấn dung cương nghị lên mấy tia xúc động, nhưng vài giây sau, lại khôi phục vẻ mặt cung kính chút thay đổi, làm người ta cách nào nắm bắt, chớ người cứu nàng phải , cho dù là , thân phận của cùng nàng cách quá xa, sao có phúc phận làm bạn đây?

      Vô Giới càng thêm cung kính cúi đầu : “Vương phi, nô tài xứng, đôi tay này của nô tài bẩn hết sức, xứng xưng hiệp sĩ, lại càng xứng làm bạn cùng Vương phi, Vương phi sớm trở về cho nha hoàn bôi thuốc , thuốc thể thấm nước, tới hai ngày miệng vết thương tốt lên, hẳn là để lại sẹo.”

      “Vô Giới, chuyện với ngươi thực mệt, ngươi thể bỏ tôn ti qua bên sao? Thôi, cần bôi thuốc, cũng chảy máu, hai ngày sau lên da non thôi.” Lăng Tuyết Mạn buồn bực khoát tay , ánh mắt nhịn được tò mò nhìn về phía cổng lớn màu đen khép chặt kia.

      “Vương phi, nên bôi thuốc, nếu để lại sẹo tốt.” Vô Giới nhàng .

      Như cảm giác Lăng Tuyết Mạn chuyên tâm, Vô Giới hơi nhìn tới, nàng lướt qua tầm mắt của nhìn vào Hương Đàn Cư, dư quang nhìn nhau, Vô Giới căng thẳng, lập tức : “Vương phi, nô tài mang trọng trách trong người, tiện ở lâu, xin Vương phi trở về . Còn có, Hương Đàn Cư là cấm địa quan trọng, nô tài thể tự tiện bỏ nhiệm vụ, Vương phi ngày sau được đến chỗ này, nếu có việc, gọi quản gia đến phân phó nô tài tiếng là được.”

      “Vô Giới, hì hì, ta có ý gì khác, chỉ là tò mò mà thôi, Hương Đàn Cư này rốt cuộc có cái gì? là nhận lệnh của Vương gia canh giữ, nhưng Vương gia mất, vì sao còn phải canh?” Lăng Tuyết Mạn nháy mắt đẹp, hạ giọng , chút để ý Vô Giới đuổi nàng , ngược lại trong khóe miệng trong ánh mắt đều bừng bừng tò mò.

      Trong lòng bàn tay Vô Giới rịn ra mồ hôi lạnh, đầu cúi thể thấp hơn, gần như cầu xin, “Vương phi, xin ngài trở về !”

      “Vì sao thể ? Vô Giới ngươi lén cho ta, ta cam đoan ra.” Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc hai tay ôm ngực, thậm chí kiễng chân lên nhìn, cũng chỉ có thể nhìn đến cổng lớn tối như mực, chưa từ bỏ ý định, nhảy lên mấy cái, cái nhảy này, khi hạ xuống, bất hạnh đạp trúng ống quần, mặt hướng Vô Giới thẳng tắp ngã xuống!

      “A!”

      “Vương phi!”

      Hai người đồng thời kinh hô, Vô Giới theo bản năng đưa tay ôm thân mình nằm sấp của Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn vin hai tay bờ vai Vô Giới, chưa tỉnh hồn thở phì phò, “Má ơi, nguy hiểm , nguy hiểm , ta suýt nữa lại ngủm!”

      Ôn hương nhuyễn ngọc gần trong gang tấc, ràng có thể nghe mùi thơm nhè của cơ thể lan vào mũi, hai tay Vô Giới run lên, kinh hãi lập tức lui về sau vài bước, đỏ mặt đỏ tai : “Vương phi, nô tài cáo lui!” Sau đó chạy như trốn nhảy lên, bay vào cổng lớn, biến mất.

      “Haiz! Vô Giới-”

      Lăng Tuyết Mạn vươn bàn tay đến giữa trung, lại thu hồi, khỏi tức giận dậm chân cái, “Làm cái gì chạy rồi? Ta lại ăn thịt ngươi! là, phải chạy trốn sao?”

      “Vương phi-”

      “Vương phi-”

      Từ rất xa truyền đến tiếng kêu lo lắng của Xuân Đường Thu Nguyệt, Lăng Tuyết Mạn hít hơi, vội xoay người chạy tới, dọc theo đường giống như ăn trộm, gặp người liền tránh, kết quả khi xuyên qua rừng đào sau núi giả, bởi vì trong lòng gấp, chạy nhanh, liền đâm sầm vào trong lòng người, lực tông mạnh làm người kia trở tay kịp, hai tay theo bản năng ôm vòng lấy lưng Lăng Tuyết Mạn, mới ổn định thân mình cho hai người khỏi ngã!

      “Đáng chết, ai cản đường của ta?” Lăng Tuyết Mạn giận ngất há mồm trách móc, sau đó đẩy ngược phen, lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu, đợi thấy dung mạo người nọ, kinh hãi, miệng há to thành trứng gà, “Tại sao là ngươi?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 126



      Khi Mạc Kỳ Diễn nhìn nữ nhân đụng vào , tuấn dung tràn ngập kinh ngạc, khuôn mặt ôn nhuận lịch tao nhã đen , nhìn Lăng Tuyết Mạn, khẽ: “Vì sao thể là ta? Sao lại mở miệng mắng chửi người?”

      phải, ta… ta rất kinh ngạc, ách, ngài biết đấy, ta dễ dàng buột miệng…” Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng , theo bản năng dời mắt, nhìn tới nam nhân trước mặt, cách vài ngày lại nhìn thấy , trong lòng có kinh hỉ, cũng có khẩn trương, vừa nghĩ đến dâm tặc kia có thể ở chỗ tối nhìn bọn họ, liền có chút sợ, chân cũng khỏi lui bước.

      Động tác rất này rơi vào trong mắt Mạc Kỳ Diễn, phút chốc cảm thấy căng thẳng, : “Tuyết Mạn, ngày ấy là ta đúng, nàng đừng để trong lòng.”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn chấn động, lại dời ánh mắt về, ngẩn ra nhìn Mạc Kỳ Diễn, lúng ta lúng túng : “Nhị Vương gia, ta…” Mấy ngày thấy, lại giống như cách vài năm gặp, nghẹn ở trong cổ họng, nhả ra chữ.

      Mạc Kỳ Diễn cười thanh nhã, hai tay chắp ở sau người, thân mình hơi nghiêng về phía trước, nhìn nàng, ân cần hỏi han: “Vừa rồi sao lại chạy? Nhìn nàng hốt ha hốt hoảng.”

      Tiếng ôn nhuận như ngọc, ánh mắt trìu mến, bốn mắt nhìn nhau, Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn môi, đáy mắt hiểu sao có chút chát, ngơ ngác nhìn , trong não mảnh trống .

      Từ sau đêm ở thiên lao hôm đó, và nàng chưa từng đứng gần nhau, lúc rời khỏi thiên lao, gọi nàng là Tứ Vương phi, quan hệ giữa bọn họ chỉ đơn thuần là huynh trưởng – đệ muội, nhưng cũng là rào cản cách nào vượt qua được.

      “Tuyết Mạn.” Mạc Kỳ Diễn khẽ mở môi mỏng.

      “A, ta sao, đùa giỡn với nha hoàn, nghĩ tới đụng vào ngài.” Lăng Tuyết Mạn cố nặn ra chút tươi cười, ra vẻ thoải mái .

      “Phải ?” Mạc Kỳ Diễn nhàn nhạt mím môi, ánh mắt bắn thẳng đến vết máu đỏ cổ Lăng Tuyết Mạn, phút chốc nhíu mày, trong giọng mang theo chút vội vàng, “Tuyết Mạn, cổ nàng như thế nào? Ai làm nàng bị thương?”

      Lăng Tuyết Mạn vội cúi đầu, lấy tay che cổ lại, lắc đầu, “ phải, chỉ là đụng phải gai làm rách da, có gì đáng ngại.”

      đúng!” Mạc Kỳ Diễn nhìn nàng, mắt sáng như đuốc, “Vô duyên vô cớ làm sao có thể bị thương? Nàng chạy vội vả như vậy, là có người đuổi theo nàng sao?”

      “Ách, ta…” Lăng Tuyết Mạn nghẹn lời, bất an nhìn Mạc Kỳ Diễn, đến thể nghe thấy: “Ta Hương Đàn Cư tìm người, thủ vệ nơi đó biết ta, sau đó cẩn thận sử dụng kiếm thương tổn ta. Ta là chuồn , ngài… ngài đừng cho quản gia, nếu Xuân Đường Thu Nguyệt có phiền toái.”

      “Sao? Là như thế? Cho ta nhìn xem có nghiêm trọng ?” khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt của Mạc Kỳ Diễn lên chút tức giận, “Nàng tìm ai, sao luôn biết chăm sóc bản thân mình, khiến mình lâm vào nguy hiểm?”

      Dứt lời, đến gần bước, liền muốn đưa tay kéo cổ áo Lăng Tuyết Mạn ra, nhưng, tay vươn ra, nhìn đến ánh mắt Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, lại giật mình nhớ lại đây là Tứ Vương phủ, liền cứng ngắc ở giữa trung, sau đó chậm rãi thu về, tức giận than : “ lát sau bảo bọn nha hoàn bôi thuốc cho nàng , ta đương nhiên ra, Hương Đàn Cư kia là mạch máu của Tứ đệ, phụ hoàng hạ chỉ, đến huynh đệ chúng ta cũng thể tự tiện xâm nhập, nàng sao lại to gan dám ? Bọn thủ vệ có thể giết nàng tha, phải ai cũng bảo vệ được nàng.”

      “Ừ. Ta tìm… tìm thị vệ nhảy xuống nước cứu ta.” Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình gật đầu, mắt phượng giơ lên, khẽ: “Ngài… ngài đến thăm Ly Hiên à? Giờ này nó hẳn là luyện kiếm.”

      “Ừm.” Mạc Kỳ Diễn khẽ vuốt cằm, nhìn Lăng Tuyết Mạn vài giây, lại nhàng : “Cũng là tới thăm nàng, nghe Hiên nhi nàng hôm kia rớt xuống hồ, ta có chút yên lòng với nàng.”

      “Ách, ta bi thảm, năm nay là năm xui xẻo, mọi chuyện thuận, mạng khó có thể giữ được.” Lăng Tuyết Mạn méo môi, quẫn, khuôn mặt nhắn hơi hơi nóng lên.

      “Năm xui xẻo?” Mạc Kỳ Diễn ngây cả người, vừa bực mình vừa buồn cười, “Nha đầu nàng còn có tâm tình vui đùa? Thân thể như thế nào? bị bệnh ?”

      , ta rất khỏe, chỉ là buồn bực, giống như đến uống miếng nước cũng có thể mắc kẽ răng.” Lăng Tuyết Mạn buồn bực cúi đầu.

      Mạc Kỳ Diễn cười cười, ôn nhu trấn an: “Đừng thương tâm, ngày khác ta tới chùa Bạch Vân giúp nàng cầu cái bùa bình an, được ?”

      “Chùa Bạch Vân? Ở đâu?” Lăng Tuyết Mạn nghi ngờ hỏi.

      “Nàng biết? Ở ngoài thành Nam, toàn bộ dân chúng kinh thành người nào biết ngôi chùa này dâng hương rất linh nghiệm a?” Mạc Kỳ Diễn hơi nhíu mày, .

      “Khụ khụ, ta… ta luôn luôn ở trong phủ, rất ít ra ngoài.” Lăng Tuyết Mạn cứng ngắc giải thích, khỏi thầm mắng mình lắm miệng, suýt nữa giải thích được.

      May mà Mạc Kỳ Diễn cũng truy hỏi, mà là thở dài hơi, thản nhiên : “Tuyết Mạn, ta tại cách nào đem nàng đến bên cạnh ta, Tứ đệ vừa mới mất, phụ hoàng cho phép, ít nhất cũng phải chờ nàng thủ hiếu ba năm, nếu như phụ hoàng khai ân, có lẽ có thể cho nàng tái giá, ngược lại nếu như ngài kiên định, chỉ sợ -”

      Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp nhìn Mạc Kỳ Diễn, đầu óc ông ông.

      “Tuyết Mạn, tương lai thiên hạ này ai làm chủ, còn chưa biết được, ta cũng thể cho nàng lời hứa, nếu khiến nàng thể chờ, nàng có oán ta hay ?” Mạc Kỳ Diễn nhìn trước mặt, lần đầu tiên trong đời, lòng nảy lên bất an.

      Lăng Tuyết Mạn mê võng trong lòng, biết làm sao lui bước, thào: “Nhị Vương gia, ngài mang ta đến bên cạnh ngài, là… là có ý gì?”

      “Nàng nên hiểu.” Mạc Kỳ Diễn .

      Giữa lúc hoảng hốt, lời của dâm tặc đột nhiên vang lên ở bên tai, trong vòng năm năm danh chính ngôn thuận cưới nàng làm phu nhân, nếu như nàng cùng Mạc Kỳ Diễn ái muội , nhất định giết Mạc Kỳ Diễn, còn muốn nàng ngày sau sinh con cho , con của bọn họ là long phượng giữa loài người.

      Mà những câu này, Mạc Kỳ Diễn cũng biết!

      chỉ biết nàng là cái quả phi băng thanh ngọc khiết, là ngưỡng mộ trong lòng, mà lòng của nàng, sớm hỗn độn, phân cái gì là thích, cái gì là , nàng hiểu dâm tặc kia có lòng thương nàng hay , đối với nàng hơi có chút nhu tình mật ý, nàng liền nhảy nhót trong lòng.

      Còn đối với Mạc Kỳ Diễn, nàng càng thêm .

      Lẳng lặng trầm mặc, nàng lời nào, đợi nàng trả lời, nhìn nàng, thấy được phân biến hóa trong đáy mắt nàng, lâu sau, hỏi, “Tuyết Mạn, nàng nghĩ gì?”

      “Nhị Vương gia!”

      Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn cánh môi, ngước mắt, nhìn thẳng , “Cách nhau nhìn như gang tấc, lại vượt xa tận chân trời! Tuyết Mạn chỉ là yếu đuối đáng kể, vận mệnh phải do bản thân mình nắm giữ, tương lai nghĩ cũng như vậy, qua ngày tính ngày, ta muốn nam nhân nhất định phải toàn tâm đối đãi quãng đời còn lại của ta, tranh giành nơi hậu viện Vương phủ phải thứ ta muốn, biết Nhị Vương gia vì ta mà thay đổi sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :