1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 117



      có! Đại thúc của ta a, ngươi đừng đụng chút là giận có được hay ?”

      Lăng Tuyết Mạn giận lên, nhìn thẳng Mạc Kỳ Hàn, chút nào e ngại trợn mắt : “Ai thích làm quả phụ chứ? Nhưng nếu làm quả phụ, đó cũng là chuyện còn cách nào khác, nhất thiết chính là vì chịu nổi tịch mịch. Ngươi như vậy, là châm chọc ta là quả phụ sao? Ta tiếc nuối là, ta cùng Tứ Vương gia hoàn toàn xa lạ, phải làm quả phụ, oan ức này tại sao ta phải gánh? Nếu chúng ta có tình cảm với nhau, đối phương khắc sâu, đừng là làm quả phụ, nếu là chết, ta cũng nguyện ý chết cùng !”

      xong hơi nghỉ, Lăng Tuyết Mạn cảm giác hụt hơi, thở dài, tiếp: “ xong rồi! Bổn Vương phi buồn ngủ, đại thúc ngươi nghĩ như vậy, cứ cho là như vậy , nếu ngươi lo lắng ngươi chết ai thủ tiết cho ngươi, đừng sợ, ta là quả phụ, thủ tiết ột nam nhân cũng là sống qua ngày, thủ cho hai người cũng vậy, ngươi đối với ta tính là vợ chồng, cũng coi như ân cứu mạng !”

      Dứt lời, Lăng Tuyết Mạn cắm đầu ngã ở giường, đến áo khoác cũng cởi liền nằm ở chăn gấm ôm gối ngủ.

      Mạc Kỳ Hàn nghe trợn mắt há hốc mồm, hơi giật mình nhìn Lăng Tuyết Mạn, kìm lòng đậu so sánh nàng với Ngô Đồng, Tuyết Mạn ngay thẳng đáng , khiến người thích, tình cảm đối đãi ra hết bên ngoài, thích chính là thích, thích chính là thích, điệu bộ, che dấu, khi gan lớn có thể vuốt râu hổ, khi nhát gan có thể giả chó con, bộ dạng này của nàng, quả làm người ta ái mộ hơn Ngô Đồng, càng làm cam lòng buông tay!

      Lấy niềm kiêu ngạo của , tình cảm của và Ngô Đồng qua , từ ngày Ngô Đồng rời , níu kéo nàng, hôm nay cũng chính tai nghe được, nàng bản thân mình còn hơn thương , nếu lấy nữ nhân có tình cảm, Mạc Kỳ Hàn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng chân ái khó cầu, nếu sư phụ cũng bọn họ có tướng vợ chồng, cần gì phải quấn quýt si mê nàng đây?

      Nhưng này trước mắt, cũng có thể là tiểu nha đầu, làm trái tim càng ngày càng vướng bận ở người nàng, lời vừa mới của nàng, làm kinh ngạc, cũng làm vui mừng, ít nhất nàng phải nữ nhân vô tình vô nghĩa như Ngô Đồng, đối với việc bản thân mình cường bạo nàng, hận phân biệt hết sức ràng, hận , đồng thời cũng cảm kích nhiều lần cứu nàng.

      Mạc Kỳ Hàn giương lên ý cười, có nắm chắc cùng tự tin, khiến nàng trung tâm như , trở thành nữ nhân tương lai cùng ngồi điện Kim Loan!

      Nhìn nữ nhân có tướng ngủ cực kỳ bất nhã, Mạc Kỳ Hàn hơi nghiêng thân, tựa vào đầu vai Lăng Tuyết Mạn, khẽ gọi: “Tuyết Mạn? Tuyết Mạn?”

      “Sao? Đại thúc ngươi từ từ suy nghĩ , cần để ý tới ta, ta cùng Chu công hẹn ước rồi.” Lăng Tuyết Mạn nhắm mắt lại, miễn cưỡng lầm bầm.

      “Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, lật thân mình Lăng Tuyết Mạn lại, đối diện với , sủng nịch vô hạn chỉ chỉ mũi, : “Cùng Chu công hẹn ước rất thực tế a, bây giờ bên cạnh nàng có sẵn nam nhân, nàng cùng ta hẹn ước mới đúng!”

      “Chán ghét! Ai muốn hẹn ước với ngươi? Ta muốn hẹn ước cũng là hẹn ước với soái ca, ngươi là người già, đại thúc như vậy, ta mới cần!” Lăng Tuyết Mạn bướng bỉnh chu môi lên, mắt nheo thành đường , gắt giọng.

      Mạc Kỳ Hàn lấy cùi chỏ chống đầu, vui nhíu mày, “Ai là người già? Nàng quản gia Tứ Vương phủ là người già thôi, bởi vì quả già hơn nàng, nhưng bản công tử mới hai mươi bốn tuổi, già sao? Đây là lần thứ tư nàng gọi ta đại thúc, bản công tử mệnh lệnh cho nàng lập tức thu hồi !”

      thu, ngươi hai mươi bốn, ta mới mười sáu thôi! Kém tám tuổi, ta gọi ngươi đại thúc có sai sao? Hiên nhi hơn ta bảy tuổi, còn gọi ta là mẫu thân kìa!” Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn lại mở hơi lớn, khiêu khích nhìn Mạc Kỳ Hàn.

      Mạc Kỳ Hàn đen mặt, cúi đầu, cắn môi Lăng Tuyết Mạn ngụm, cả giận : “Còn dám ? Lăng Tuyết Mạn, tâm tư nàng đoan chính cho ta, nam nhân của nàng là ta, tình nam nữ của nàng chỉ có thể dành cho ta, đối với Mạc Ly Hiên, Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Dục, nàng được có chút tà niệm!”

      “Đại thúc ngươi lại phát điên phải ? Ngươi lại nhắc tới, ta muốn chết đây!” Lăng Tuyết Mạn hiểu ra làm sao, lại khiến bản thân mình nổi điên, hừ, nàng, thích nàng, còn định nhất cho nàng muốn nam nhân khác, dựa vào cái gì? Cho là là vạn người mê, nàng phải liếm chân quỳ gối trước mặt sao?

      Mạc Kỳ Hàn cũng choáng váng, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, nhấc chăn lên chui vào, ác độc : “Còn kêu tiếng đại thúc nữa, hôm nay cả đêm nàng đừng hòng ngủ, bản công tử có dư tinh lực dạy dỗ nàng!”

      “Ách ngươi… ngươi có ý tứ gì?” Lăng Tuyết Mạn phản ứng chậm chút, hỏi rất si ngốc.

      “Chính là…” Mạc Kỳ Hàn cười tà mị, hơi thở phả ở bên tai Lăng Tuyết Mạn, chỉ câu, Lăng Tuyết Mạn tức đỏ mặt, đập cái, sẳng giọng: “Ngươi biết xấu hổ!”

      “Ha ha! Vật , nam nhân ở phương diện này nếu đều đứng đắn, nữ nhân liền sinh được em bé!” Mạc Kỳ Hàn tiếp tục cười quỷ dị, lại : “Còn nữa, ngực của nàng sờ thời gian dài, vẫn rất có cảm giác.”

      “A! Nam nhân thối, ngươi chết !”

      Lăng Tuyết Mạn thẹn quá hóa giận, đạp tới đạp, đùi Mạc Kỳ Hàn ăn đau, cắn răng : “Nha đầu, lá gan nàng ngày càng to, đến phu quân ta cũng dám đá, nghĩ là ta dạy dỗ nàng xong sao?”

      “Hừ hừ, tự mình đa tình! Dám tự xưng là phu quân ta, ngươi cũng sợ linh hồn phu quân ta ám ngươi sao!” Lăng Tuyết Mạn đẩy nam nhân người, đẩy nổi, hừ lạnh .

      “Ha ha, bản công tử sợ! dám đến, bản công tử còn muốn với , Vương phi của ta chiếm, bảo nên đầu thai , đừng nhớ thương làm gì!” Mạc Kỳ Hàn cười sung sướng, chế nhạo .

      Lăng Tuyết Mạn hết chỗ rồi, cố sức vươn ngón tay trỏ : “Ngươi là dám để quỷ thần vào mắt!”

      “Ha ha ha.”

      Mạc Kỳ Hàn cười lớn tiếng hơn, Lăng Tuyết Mạn cuống quít bịt kín miệng của , cắn răng : “Mẫu thân của ta a, ngươi sợ bị người nghe được sao?”

      “Sợ cái gì? Thủ vệ Cúc Thủy Viên này đều bị ta đánh bất tỉnh, ai có thể nghe được? Chờ đến sáng ta cứu tỉnh bọn họ, bọn họ vừa tỉnh ngủ cái gì cũng nhớ được, nàng còn lo lắng sao?” Mạc Kỳ Hàn tự tin, khóe miệng chứa đầy ý cười, cho có lệ.

      Nếu là có người có thể tránh qua ám vệ của tiếp cận Cúc Thủy Viên, có thể tự sát!

      “Ách, ngươi có năng lực lớn như vậy?” Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên, khỏi chậc lưỡi.

      “Nàng cứ ?” Mạc Kỳ Hàn hỏi lại, mị hoặc kề sát môi, “Như thế nào? Muốn hầu hạ ta hay ?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 118



      muốn, muốn!”

      Lăng Tuyết Mạn đẩy mặt Mạc Kỳ Hàn, tích cực : “Ngươi còn chưa ta cùng Ngô Đồng ai xinh đẹp hơn đâu? được hôn ta!” (hỏi từ chương 116, hỏi qua tới chương 118 mà vẫn chưa chịu trả lời đấy.)

      “Ách, nàng muốn nghe sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày.

      “Đương nhiên! Nữ nhân đều thích so sánh mà!” Lăng Tuyết Mạn gật đầu, kiên trì .

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn rút rút, nín nửa ngày, phun ra mấy chữ, “ có cách nào đánh giá được!”

      “A? Cái này mà là đáp án cái gì?” Lăng Tuyết Mạn co quắp.

      còn đáp án khác, nàng có nghe hay tùy nàng.” Mạc Kỳ Hàn căng thẳng .

      “Tình nhân thối, ngươi chỉ trả lời cho có lệ thôi, có lấy câu lòng!” Lăng Tuyết Mạn tức giận giơ quả đấm, hận thể quyền khua vỡ đầu của nam nhân này!

      Mạc Kỳ Hàn nheo mắt, nắm cái mũi Lăng Tuyết Mạn, cực kỳ vui : “Nha đầu, thiên hạ này tìm ra người thứ hai giống nàng dám bất kính với bản công tử như vậy!”

      “Hừ, thiên hạ này cũng có người thứ hai xui như ta, trước làm quả phụ, sau bị cường bạo, sau đó lưu lạc trong bóng đêm thể lộ ra ngoài ánh sáng!”

      Lăng Tuyết Mạn cắn răng nghiến lợi, phen bắt tay Mạc Kỳ Hàn nhéo cái mũi nàng, sau đó cắn lấy ngụm.

      Mạc Kỳ Hàn thét lớn tiếng, nhăn mày, nhưng có rút tay về, để mặc hai hàm răng phát tiết cắn chặt há miệng, thẳng đến Lăng Tuyết Mạn cảm giác trong miệng ùa vào mùi máu tươi, mới nới lỏng miệng, sau đó trừng to mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, thể tin, dẫu môi, “Ngươi… ngươi đau sao?”

      “Vô nghĩa! Cho ta cắn nàng chảy máu, thử xem có đau hay ?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, trong bóng đêm thấy lắm miệng vết thương, chút thương tổn này cũng để ý, nhớ ngày đó khi luyện công mỗi ngày bị thương, đều nghiêm trọng hơn nhiều, lúc trước còn cương quyết nhịn được, làm bộ như có chuyện gì, sợ người khác biết luyện võ.

      Lăng Tuyết Mạn hơi nhếch môi, đáy lòng thấy lạnh cả người, sợ hãi : “Tình nhân, thực xin lỗi, ta… ta nhất thời xúc động.”

      sao, cho nàng cắn ngụm này, tội danh cường bạo của ta chắc cả đời thể gỡ xuống, tại nàng báo thù, về sau hứa lại chuyện ta cường bạo nàng, chỉ nàng chung tình với ta, tự nguyện hiến thân cho ta là được rồi!” Mạc Kỳ Hàn tự nhiên, ngữ khí nghiêm trang, trong đôi mắt lại chứa ý cười.

      Lăng Tuyết Mạn lại cắn răng nghiến lợi, “Ta thực nên đem miệng của ngươi cắn thành ba cánh hoa! Nam nhân đáng chết, coi ngươi là vạn người mê à?”

      “Tuyết Mạn, nàng thẹn quá thành giận sao? Nàng đại khái chưa thấy qua cường bạo chân chính là như thế nào , đêm đầu tiên ta đối với nàng như thế nào, nàng rất ràng, nhưng miệng nàng lại rời hai chữ cường bạo, ta cũng muốn tức chết rồi!” Mạc Kỳ Hàn buồn bực .

      chết , chết , chết !!!!”

      Lăng Tuyết Mạn điên rồi, gì trừng mắt mấy cái, sau đó mắt khẽ nhắm, nằm ngay đơ giả chết!

      Nhưng, bàn tay ma quỷ lặng lẽ bò lên ngực của nàng, còn chưa đợi nàng ngăn cản, cái tay kia ngại đường xa chui vào cổ áo nàng, cầm đẫy đà của nàng, bên tai còn truyền đến lời làm người ta tức giận đến hộc máu, “Vật , nàng ăn nhiều cơm mới được, cho dù bổ thân, cũng phải bổ ngực a, nếu , ngực gầy, ta là phu quân hỏi tội nàng!”

      “A a a a a-”

      Lăng Tuyết Mạn khóc ra nước mắt, “Ông trời ơi, cứu ta với, nhanh thu hồi tên dâm tặc làm nhiều việc ác này !”

      “Ha ha ha.”

      Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười sang sảng, mở vạt áo Lăng Tuyết Mạn, cởi ra tất cả trói buộc người nàng, tay hơi lạnh lẽo mơn trớn mỗi chỗ thân mình thơm mềm kia, làm thiên hạ run rẩy toàn thân, nơi qua, như khơi lên từng trận lửa, thiêu đốt nàng, cũng thiêu đốt .

      Hôn, dày đặc hạ xuống như mưa rơi, từ đỏ môi dời xuống, tới cổ tuyết trắng, xương quai xanh, sau đó ngừng ở hai luồng mềm mại, khẽ liếm hút, nghe được thanh của nàng hút khí, cười tà khí, ngậm vào nụ hoa phấn đỏ của nàng.

      Nàng sớm ngượng ngùng ra lời, biết từ chối vô dụng, phản kháng vô dụng, giãy giụa cũng vô dụng, nàng chỉ bắt buộc bản thân mình xem mỗi động tác của , xem mỗi chỗ phản ứng thân thể mình, nhưng, cái này cũng đều vô dụng, khi ôn nhu hay là kịch liệt âu yếm, thân thể mẫn cảm của nàng cách nào khống chế muốn gần sát , muốn được nhiều hơn.

      Cởi quần áo của mình, phủ thân thể của nàng, hôn lên môi đỏ của nàng, đồng thời động thân mà vào, cùng nàng hợp làm , môi nàng ức chế nổi run rẩy kiều, hai tay kìm lòng đậu đặt lên hai vai của , cũng dán chặt nàng, trán chảy ra mồ hôi, thở dốc ngừng.

      Kích tình phát ra khắc, dán lên mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của nàng, thầm: “Tuyết Mạn, được phụ ta, ta chịu nổi.”

      Tâm Lăng Tuyết Mạn đột nhiên cứng lại, ngơ ngác hỏi, “Vậy ngươi thích ta sao?”

      Mạc Kỳ Hàn cứng đờ, ánh mắt mau né , thản nhiên : “ biết.”

      “À.” Lăng Tuyết Mạn buồn bã gật đầu, tại trong lòng là cảm giác gì, có thất vọng, có sao cả, có mê võng, có hề cam tâm.

      “Tuyết Mạn, mệt mỏi sao?” Mạc Kỳ Hàn lật người, đắp kín chăn gấm cho hai người, ôn nhu hỏi.

      “Có chút.” Lăng Tuyết Mạn nhàn nhạt trả lời.

      Mạc Kỳ Hàn : “Đến, gối lên tay ta ngủ, buổi tối thể lại đá chăn, càng ngày càng lạnh, lúc ta có ở đây còn có thể giúp nàng đắp chăn, nếu ta làm sao?”

      “Ngươi thích ta, sao lại quan tâm ta?” Lăng Tuyết Mạn đột nhiên hổn hển quát.

      Tay Mạc Kỳ Hàn vân vê góc chăn dừng lại, trầm mặc hồi lâu, được lời, tiếp tục động tác vẫn chưa xong, sau đó thản nhiên : “ có vì cái gì, ngủ .”

      “Dâm tặc, ta ghét ngươi!” Lăng Tuyết Mạn chán nản hô lên câu, giận dữ nghiêng thân , đưa lưng cho Mạc Kỳ Hàn.

      Mạc Kỳ Hàn nhấp môi, thò tay kéo thân mình Lăng Tuyết Mạn, vẫn ôn nhu : “Lại đây, ta muốn ôm nàng ngủ.”

      “Ngươi tại sao ôm con heo ?” Lăng Tuyết Mạn tức giận lựa lời, đẩy cánh tay .

      “Ta muốn ôm nàng, nàng nếu coi mình như heo, ta sao cả.” Mạc Kỳ Hàn giương lên khóe môi, trong đôi mắt mang theo nhiều ý cười.

      “Ngươi! Ngươi dâm tặc đáng chết, ngươi mới là heo! Ngươi là con heo dê xồm!” Lăng Tuyết Mạn tức muốn khóc, xoay người, dùng sức đẩy Mạc Kỳ Hàn.

      Mạc Kỳ Hàn bắt hai tay bé kia, bật cười : “Tích cực như vậy làm cái gì? Nàng cũng thích ta, sao còn ép ta thích nàng?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 119



      Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn môi, mê mang nhìn, lẩm bẩm: “Đúng vậy, ta phát thần kinh a? chẳng lẽ là heo trèo cây, ta trèo lên heo sao? Đúng rồi, chính là Liễu Thiếu Bạch đáng chết, từ khi bị con heo dê của tập kích, ta liền liên tiếp xui xẻo!”

      “Tuyết Mạn!” Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn vào lòng, lạnh nhạt : “Xui xẻo của nàng đều là do nghe cảnh cáo của ta, tự chuốc phiền, giống như hôm nay nàng rơi xuống nước, ta sớm bảo nàng đừng cho Liễu Ngô Đồng đến Tứ Vương phủ, nàng cứ nghe, cho nên đáng đời nàng ? Liễu Thiếu Bạch là nam tử, nàng cùng kết giao, cẩn thận có người dị nghị danh tiết của nàng, đến lúc đó lại phiền toái!”

      “Liên quan gì đến Ngô Đồng a?” Lăng Tuyết Mạn lơ đễnh, “Hôm nay ràng là quản gia làm ta sợ, ta có bạn bè, tại biết huynh muội Liễu gia, Ngô Đồng thân thiết, Liễu Thiếu Bạch lại chọc rất vui, chúng ta thuần khiết trong trắng, người đời nhiều chuyện, ai muốn , ta mới cần để ý đâu!”

      “Nàng nha đầu này, chính là lắm điều, nàng đơn thuần như vậy, người khác ai muốn hại nàng, là dễ như trở bàn tay!” Mạc Kỳ Hàn thở dài, dựa vào trực giác, cơ bản loại bỏ khả năng Lăng Tuyết Mạn nằm vùng, chỉ chờ nàng Lăng gia gặp Lăng Bắc Nguyên nghiệm chứng!

      “Hì hì, còn cách nào khác, ta dùng tâm kế, ta cũng có ý muốn hại người, ánh mắt ngươi sáng suốt, lại núp trong bóng tối, vậy ngươi theo dõi người xấu cho ta !” Lăng Tuyết Mạn cười tít mắt , chút cảm giác khẩn trương cũng có, nàng nghĩ thông suốt bốn chữ, ‘trời sinh voi sinh cỏ’!

      Mạc Kỳ Hàn lại bật cười ra tiếng, hơi tiếc rèn sắt thành thép, búng cái trán Lăng Tuyết Mạn cái, : “Ta cũng thể luôn theo dõi nàng ? Nàng tự mình học cường đại chút, đừng cả ngày ngốc nghếch, nhìn người phải lưu tâm, tuy rằng ta thích bộ dáng nàng đơn thuần, nhưng nàng bây giờ vào hoàng gia, hoàng gia vốn là vũng nước đục, nàng muốn đơn thuần, bị té ngã, chịu thiệt, còn có thể mất mạng, ta tình nguyện nhìn nàng có chút tâm cơ.”

      “Ừ, ngươi cũng có đạo lí, bất quá, cái này dường như hơi khó, haiz!” Lăng Tuyết Mạn u buồn, thở hơi dài, ai oán : “Ta cũng phiền, là phiền a, tựa như hai trắc phi kia của Vương gia, ta tìm bọn họ, trêu chọc bọn họ, bọn họ lại quyết tâm muốn tìm ta gây , là nam nhân của chung đều chết, còn nháo cái gì a?”

      “Nàng phải nhốt bọn họ rồi sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày .

      Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, bực mình thôi, “Đúng vậy, nhưng luôn nhốt bọn họ cũng phải biện pháp a, ta chỉ sợ thả bọn họ ra, bọn họ lại tìm ta gây phiền toái! Vương gia làm cho ta vừa vào cửa thành quả phụ cũng , còn để lại hai nữ nhân đê tiện cho ta, chậc chậc, nữ nhân ngực lớn ghê tởm như vậy, phu quân ta là bị mù mắt rồi!”

      “Khụ khụ!”

      Mạc Kỳ Hàn bị sặc ho lên, “Tuyết Mạn nàng… khụ khụ-”

      “Này, ngươi sao chứ?” Lăng Tuyết Mạn hảo tâm vỗ lưng giúp , thầm: “Là phương thức ta chuyện rất dọa người, hay là ngươi đồng tình với hai nữ nhân đê tiện kia?”

      Lăng Tuyết Mạn đột nhiên thét kinh hãi tiếng, làm Mạc Kỳ Hàn nhăn mày, “Nàng làm sao vậy?”

      “Tình nhân, ngươi nếu có thể lẻn vào phòng ta, vậy nhất định cũng có thể lén sang Thấm Trúc Hiên, vào trong phòng hai nữ nhân đê tiện kia, đúng ? Ngươi phải cùng bọn họ tắt nến qua đêm ? Có phải thời điểm đến trong phòng ta, là bận ở trong phòng bọn họ sao?” Lăng Tuyết Mạn đen mặt, ngón tay chỉa chỉa cái mũi Mạc Kỳ Hàn, nét mặt như thẩm vấn.

      “Khụ khụ!”

      Mạc Kỳ Hàn phút chốc đỏ khuôn mặt tuấn tú, khụ lợi hại hơn, đối mặt với chất vấn ngờ vực vô căn cứ của Lăng Tuyết Mạn, lại có chút chột dạ, tuy rằng từ sau khi ‘chết’, hề xuất ở Thấm Trúc Hiên, nhưng trước khi ‘chết’, dù sao cùng giường là chuyện rất bình thường, nhất thời biết nên trả lời như thế nào cho tốt.

      ? chính là trong lòng có quỷ, đúng ?” Lăng Tuyết Mạn vú lấp miệng em ép hỏi, hừ hừ, tin nàng bắt chẹt được dâm tặc này!

      có, từ đêm tân hôn đó, sau khi ta muốn thân thể của nàng, tìm nữ nhân khác, thời điểm tới tìm nàng, ta đều bận rộn, nàng tin hay tùy!” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, hơi buồn bực .

      ? Ngươi gạt ta sao?” Lăng Tuyết Mạn hoài nghi, “ phải ngươi có rất nhiều nữ nhân sao?”

      “Có, nhưng có liền nhất định phải chạm vào sao?” Mạc Kỳ Hàn nhướng mày hỏi ngược lại.

      Lăng Tuyết Mạn hết chỗ rồi.

      “Còn có, Vương gia phu quân của nàng mắt cũng hỏng, hai trắc phi Cốc Tôn là Hoàng Thượng ban thưởng đến Tứ Vương phủ, phải chính chọn.” Mạc Kỳ Hàn co quắp khuôn mặt tuấn tú, nhịn được biện minh ình.

      “Dừng, dù sao cũng lấy bọn họ. Được rồi, những thứ này, ngủ .” Lăng Tuyết Mạn phiền muộn khoát tay, ngáp cái, ánh mắt có chút mơ hồ.

      Tuấn nhan Mạc Kỳ Hàn giãn ra, khẽ cười : “Khoan hãy ngủ, ta còn có vấn đề muốn hỏi nàng.”

      “Ây da, ngươi sao lại giống bà lão đáng ghét vậy? Hỏi cái gì nhanh hỏi .” Lăng Tuyết Mạn nhịn được, tức giận.

      “Sao? Nha đầu, sao thái độ của nàng càng ngày càng ác liệt vậy? Có phải lại muốn chờ ta thu thập nàng ?” Mạc Kỳ Hàn híp híp mắt, lời mang theo phần cảnh cáo.

      “Hì hì, ta vui đùa, ta vui đùa thôi.” Lăng Tuyết Mạn rút rút khuôn mặt, thục nữ cần so đo ngoài miệng, vội cười nịnh nọt, “Tình nhân, ngươi hỏi , ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!” (là cái gì vậy ta?)

      Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn mang bộ dạng chó con, quả thực là dở khóc dở cười, cuối cùng có phát giận, ôm Lăng Tuyết Mạn càng chặt, : “Ta chuẩn bị ngày mai phái người làm cho nàng cây chủy thủ tinh xảo, cho nàng phòng thân, nàng thích hoa văn gì?”

      “A? Ngươi muốn cho ta con dao? nên nên, ngộ nhỡ ta lỡ tay giết người, phải cũng bị chặt đầu sao? Ta cần!” Lăng Tuyết Mạn kinh hãi lắc đầu, cho dù chém đầu, nàng cũng muốn ngồi tù nữa!

      “Vậy, nàng xác định cần? Ta lại phải sợ nàng mang tội giết người, ta là lo lắng nàng cẩn thận làm bị thương bản thân!” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, lo lắng .

      cần, dù sao ngày hôm qua ta phát Xuân Đường biết võ công, có nàng theo ta, ta sợ, lại , ngươi phải cũng theo dõi ta cả ngày sao?” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, .

      “Thôi, quên .” Mạc Kỳ Hàn lên ý cười môi, “Vậy nàng nghĩ giết ta, đúng ?”

      Lăng Tuyết Mạn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phản ứng kịp, tức đen mặt, “A! ra ngươi là cài bẫy lời bói của ta a! Hèn hạ!”

      “Ha ha ha.”

      Tiếng cười sung sướng vang lên, Mạc Kỳ Hàn tà khí khép hờ mắt, vừa hôn vừa chặn môi Lăng Tuyết Mạn, ôn nhu tàn sát bừa bãi phen, mới : “Cả hai đều có, sợ nàng bị người xấu khi dễ, cũng muốn biết thù hận của nàng dành cho ta có giảm bớt .”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 120



      Lăng Tuyết Mạn hừ hừ cái mũi, quyết định quan tâm nam nhân mưu đầy bụng này, có chút mệt mỏi vươn vươn chân cẳng, chân có chút tiếng vang truyền đến, Lăng Tuyết Mạn phút chốc nhớ lại kiện, sắc mặt có chút khó coi hỏi: “Tình nhân, lắc vàng chân ta có phải ngươi đeo lên ?”

      “Ừ. Như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày.

      “Hừ, ta cho ngươi biết, ngươi đừng mơ tưởng lấy nó đổi ngân phiếu chín ngàn lượng của ta, vòng vàng của ngươi khẳng định đáng giá chín ngàn lượng!” Lăng Tuyết Mạn giơ lên chân, giận cực kỳ, “Ngươi tháo nó xuống, đưa ta bạc!”

      có khả năng!” Mạc Kỳ Hàn hơi trầm mặt, lạnh lùng : “Ta đeo nó lên cho nàng, là phúc khí của nàng, nàng đừng biết điều! Bạc của nàng muốn lấy về, càng thể!”

      “Ngươi… ngươi khi dễ người! Ta liền biết điều, ngươi chiếm bạc của ta, trả lại cho ta lắc vàng buộc chân, ngươi bảo ta làm sao gặp người đây? Người khác hỏi, ta như thế nào đây?” Lăng Tuyết Mạn giận đến muốn khóc.

      Mạc Kỳ Hàn càng thêm trầm mặt, “Tùy nàng muốn như thế nào, cái lắc đó nếu nàng muốn tháo ra, trừ khi nàng thực muốn sống nữa! Người khác làm sao có thể hỏi tới? Chỉ cần cởi vớ cởi giày, ai có thể nhìn đến lắc vàng chân nàng? Ta đeo nó cho nàng, chính là cho nàng trêu chọc nam nhân khác!”

      Dứt lời, Mạc Kỳ Hàn chán nản nhíu mày, đúng là nha đầu biết điều! Đây chính là vật của mẫu hậu , trước khi đại hôn ba ngày, lấy ra bảo đưa cho Vương phi làm lễ động phòng, ai ngờ -

      Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển, ủy khuất nâng tay chùi khóe mắt, ngửa đầu trừng mắt Mạc Kỳ Hàn, cuối cùng cắn răng cái, nước mắt rơi xuống rất nhiều rất nhiều,“Ngươi là ăn *********** người!”

      Mạc Kỳ Hàn phiền chán nằm ngửa thân mình, nhắm hai mắt lại.

      Nhưng, ngủ xong, tiếng khóc dần dần tăng lên, làm tai đau, lại nghiêng thân mình, ôn nhu dỗ dành: “Tuyết Mạn, đừng khóc.”

      “Ta chính là muốn khóc, còn sợ người xấu khi dễ ta, ngươi chính là người xấu nhất!” Lăng Tuyết Mạn líu ríu khóc sụt sùi, tức giận gầm .

      “Được, ta là người xấu, được chưa? Vậy nàng có thể ngừng khóc hay ?” Mạc Kỳ Hàn lui bước, tiếp tục nhân nhượng .

      thể!” Lăng Tuyết Mạn tức giận rống lại.

      Mạc Kỳ Hàn tức giận đến , cắn răng : “Bản công tử còn chưa từng ăn khép nép dỗ dành nữ nhân đâu, đừng coi trọng mình quá! Nàng còn khóc tiếng nữa, ta đem nàng đến chỗ mấy tên trộm cướp liền!”

      Tiếng khóc đột nhiên ngừng lại!

      Lăng Tuyết Mạn lấy tay bịt miệng, kinh hãi nhìn Mạc Kỳ Hàn, dám phát ra tiếng vang.

      Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, bắt giữ tay Lăng Tuyết Mạn, lạnh lùng : “Hầu hạ bản công tử!”

      “Sao, hầu hạ thế nào?” Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn bị kinh hãi, chu miệng .

      “Hôn ta!” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, tà khí trong mắt tuôn sạch.

      Lăng Tuyết Mạn lúng ta lúng túng trả tiếng, “Ừm.” Sau đó thoáng ngẩng đầu, hôn lên môi Mạc Kỳ Hàn, như chuồn chuồn lướt nước, sau đó nhanh chóng rời .

      Mạc Kỳ Hàn vui, tiếng vang lên ngay sau đó, “Nàng gọi đây là hôn sao?”

      “Ách.”

      Lăng Tuyết Mạn ngốc ra, đầu óc phản ứng chậm, hơi giật mình nhìn Mạc Kỳ Hàn, “Vậy… vậy muốn như thế nào?”

      “Chính là như vậy!” Mạc Kỳ Hàn tươi cười ta tứ, thân mình nhào cái, chiếm lấy môi đỏ của thiên hạ ngu ngốc, kích tình lại lần nữa bốc cháy lên.

      Chờ nha đầu kia ** cho , sợ là vui, chủ động mới là vương đạo.

      Đêm tràn ngập mị sắc, trêu chọc khó nhịn, Mạc Kỳ Hàn lại lần nữa phúc hắc nuốt lấy quả phi của , để lại căn phòng đầy ý xuân.

      ………………………

      Buổi chiều ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, cảm giác cực kỳ giống bàn tay nhân từ của mẹ mơn trớn khuôn mặt.

      Lăng Tuyết Mạn thỏa mãn hít vào, nằm thẳng ở trong viện, vẫy tay với bọn nha hoàn, “Xuân Đường Thu Nguyệt, Hiên nhi đâu? Tìm nó đến cùng ta phơi nắng ! Khó có được ngày hôm nay khí trời tốt, thể lãng phí!”

      “Ha ha, Vương phi, tiểu Vương gia vào cung thỉnh an rồi, còn chưa về phủ!” Thu Nguyệt cười .

      “À.”

      Miễn cưỡng híp mắt, mùi hoa quế ngoài viện bay vào, Lăng Tuyết Mạn hít mạnh hơi, khen: “Thơm quá a!”

      “Vương phi, mùa này hoa quế thơm ngát, làm bánh hoa quế thích hợp nhất, Vương phi nếu như thích ăn, nô tì đến phòng ăn lấy cho ngài ít.” Xuân Đường cười tít mắt .

      “Tốt lắm, ngươi bây giờ lấy , tham ăn của ta bị ngươi gợi lên rồi!” Lăng Tuyết Mạn mở to mắt, mỉm cười.

      “Vâng, nô tì ngay!”

      Xuân Đường rồi, Thu Nguyệt có gì làm, nhân tiện : “Vương phi, nô tì đấm chân cho ngài, buổi sáng hình như ngài đau chân mà.”

      “A? Ách, cần cần, tại tốt hơn nhiều.” Lăng Tuyết Mạn đỏ khuôn mặt nhắn, rất là xấu hổ, lắc đầu .

      Thu Nguyệt hỏi, Lăng Tuyết Mạn lại xấu hổ muốn chết, dâm tặc đáng chết còn muốn làm trò chút, suýt nữa lại làm cho nàng xuống giường được, tại bị nha hoàn hỏi, là quẫn a!

      Vì che dấu được mất tự nhiên, Lăng Tuyết Mạn nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

      bao lâu, Xuân Đường trở lại, bưng khay bánh hoa quế lớn, thơm lừng bốn phía, Lăng Tuyết Mạn ăn mấy cái, lại ép buộc Xuân Đường Thu Nguyệt ăn mấy cái, nhìn bán khay bánh hoa quế còn dư lại, giật mình cái, hỏi: “Xuân Đường, Hương Đàn Cư ở nơi nào?”

      “Hương Đàn Cư?”

      Hai nha hoàn chấn động, Xuân Đường dè dặt cẩn trọng hỏi: “Vương phi ngài hỏi Hương Đàn Cư làm cái gì?”

      “Hì hì, ta muốn cảm tạ ân nhân cứu mạng của ta, ngày hôm qua Vô Giới cứu ta, ta đem bánh hoa quế cho , báo đáp a!” Lăng Tuyết Mạn cười tươi .

      “Vương phi, cần, Vô Giới bất quá là thị vệ, cứu chủ tử là trách nhiệm của , Vương phi được tự hạ thấp thân phận mình.” Xuân Đường ngượng ngùng .

      Thu Nguyệt gật đầu theo, phụ họa: “Đúng vậy, Vương phi, ngài có phần tâm ý này, bằng kêu nô tì thay ngài chuyến, Hương Đàn Cư là cấm địa của Tứ Vương phủ ta, bất luận kẻ nào cũng thể đến gần.”

      “Cấm địa? Là như thế nào?” Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc trừng lớn mắt.

      Xuân Đường tỉ mỉ giải thích lần, cuối cùng, vẻ mặt đau khổ : “Vương phi, ngài nên , bằng thủ vệ Hương Đàn Cư ngăn ngài lại!”

      “A? Tứ Vương phủ này còn có nơi như vậy sao? Ta cư nhiên đến bây giờ mới biết!” Lăng Tuyết Mạn gãi cằm, tính toán nửa ngày, : “ được, ta rất khỏe, hơn nữa ta nghĩ tự mình cảm tạ Vô Giới mới có thành ý, ta quyết định ta ngay bây giờ.”

      Dứt lời, Lăng Tuyết Mạn bưng mâm lên, hào khí ngút trời : “, dẫn đường cho ta!”

      “Vương phi!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt thay đổi sắc mặt, ‘bộp’ tiếng quỳ xuống, “Vương phi, nô tì cầu ngài cần !”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 121



      Lăng Tuyết Mạn buồn bực, “Nghiêm trọng như vậy sao? Cùng lắm thủ vệ ngăn ta lại, các ngươi sốt ruột cái gì?”

      “Vương phi, hễ tự tiện xông vào Hương Đàn Cư, bị đánh chết, Vương phi ngài nên mạo hiểm, quy củ này ai cũng dám phạm, cho dù các Vương gia khác tới đây, cũng phải tuân thủ.”

      “Vương phi, nô tì van cầu ngài, thủ vệ Hương Đàn Cư giống với thị vệ trong Vương phủ, bọn họ máu lạnh vô tình, chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ tử, nay mặc dù chủ tử mất, nhưng bọn họ phụng lệnh trấn thủ, cho dù là Vương phi ngài, bọn họ cũng lưu tình!”

      Xuân Đường cùng Thu Nguyệt vội vàng , Lăng Tuyết Mạn chớp lông mi, nghe có chút sợ hãi, nuốt nước miếng, tin, hỏi: “Ta chỉ tìm Vô Giới mà thôi, mấy thủ vệ này đều ác như vậy sao?”

      Hai nha hoàn gật đầu.

      Sợ chết! Lăng Tuyết Mạn lộn lại ngồi xuống ghế, quăng mâm ra, chán nản cúi đầu.

      Xuân Đường Thu Nguyệt thầm thở dài nhõm hơi, nhìn nhau cười.

      Buổi chiều, Mạc Ly Hiên trở lại, vui vẻ chạy vội tới Cúc Thủy Viên, “Mẫu thân, hôm nay Hoàng gia gia khen con luyện kiếm pháp tốt, hỏi con muốn ban cho cái gì, ngài đoán con muốn cái gì?”

      “Ha ha, ta đoán là bảo kiếm?” Lăng Tuyết Mạn cười yếu ớt, .

      đúng, mẫu thân đoán lại !” Mạc Ly Hiên thần bí lắc đầu.

      Lăng Tuyết Mạn quẹt miệng, lại nghĩ lát, thất bại : “Ta đoán đến, ăn mặc cái gì con cũng thiếu, ta biết!”

      “Hì hì, mẫu thân ngốc nha! Hiên nhi cầu ban cho là mẫu thân!” mặt Mạc Ly Hiên phản xạ ánh mặt trời, khuôn mặt tươi cười xán lạn.

      “Cái gì?” Lăng Tuyết Mạn mở to hai mắt nhìn.

      Mạc Ly Hiên càng cười hơn, kéo Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống, đắc ý hất đầu, : “Con muốn ban cho là, về sau mẫu thân bất luận phạm vào sai lầm gì, xin Hoàng gia gia bỏ qua ột lần! Con muốn đọc sách luyện công tốt, chỉ cần con biểu tốt hơn các ca ca đệ đệ, Hoàng gia gia thích con hơn, như vậy con mỗi lần đều cầu tha mạng ẫu thân, liền cần lo lắng mẫu thân lại bị Hoàng gia gia giết chết!”

      sao?” Lăng Tuyết Mạn thể tin mở to hai mắt nhìn, tức ôm chặt lấy Mạc Ly Hiên, chóp mũi đau xót, vui mừng mà khóc, “Hiên nhi, cám ơn con, mẫu thân biết nên cái gì cho phải.”

      “Ha ha, mẫu thân được khách khí, nếu Hiên nhi tức giận!” Mạc Ly Hiên nghịch ngợm cười .

      Xuân Đường cùng Thu Nguyệt đứng ở bên, sắc mặt đều có chút xúc động, duyên phận người với người kỳ diệu, vốn cho là Vương phi tương lai là Liễu Ngô Đồng, lại đột nhiên biến thành người khác, vốn lo lắng tiểu Vương gia cùng tân Vương phi hợp, nào biết là hòa hợp như vậy.

      Đêm, sâu đậm.

      con bồ câu đưa tin màu trắng lặng lẽ bay vào Thấm Trúc Hiên.

      Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung la to náo loạn được lúc sau, có sực lực, lại cam chịu đứng ở trong phòng.

      cửa sổ vang lên chút thanh , Cốc Vũ Mị nằm ngủ bị bừng tỉnh, lặng lẽ đến phía trước cửa sổ, khi nhìn đến bồ câu đưa tin, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng lấy mẩu giấy cột ở chân chim, sau đó thả nó , nhìn cửa sổ chút rồi trở về giường.

      Thắp sáng nến, nhìn vài dòng chữ giấy, xem xong, đốt tờ giấy thành tro, khuôn mặt nổi lên nụ cười quỷ dị, xen lẫn ác độc làm cho người ta sợ hãi.

      Hương Đàn Cư.

      Trong mật thất, Mạc Kỳ Hàn nhìn mật thư trong tay, sắc mặt từ nghiêm trọng trở nên mù sương, chưa ngước mắt, trầm giọng : “Sư phụ, ngài thấy thế nào?”

      Thiên Cơ lão nhân còn bộ dáng điên điên khùng khùng thường ngày, nghĩ nghĩ, nghiêm túc : “Hàn tiểu tử, tình cách hai mươi năm, hoạn quan tác loạn chết quá nhiều người, người cầm đầu bị giết, muốn kiểm chứng và Lăng Vương có quan hệ hay , phải việc dễ dàng. Nếu có chút hoài nghi, phải là Bạch Tĩnh An hai mươi năm trước từng là thân tín của Lăng Vương.”

      “Đúng, Bạch phi sau khi trải qua tuyển tú vào cung, được phụ hoàng ân sủng, Bạch Tĩnh An cũng mới nhờ vào muội muội mà được phong làm Bình Dương Hầu. Mà Bạch Tĩnh An nhờ giao ra quản gia, bản thân mình mới tránh bị liên lụy, việc này nhất định đơn giản như vậy.” Mạc Kỳ Hàn nhìn tới, gật đầu tán đồng.

      “A-”

      tiếng ngáp vang lên, Lâm Mộng Thanh vốn ngồi ngay ngắn ở bên giường, vì ngủ gật mà lật người, đầu đụng phải đầu giường, thét chói tai lên, “Á!”

      “Câm miệng!” Hai người thảo luận tin tình báo cùng quát lên.

      Lâm Mộng Thanh che miệng, ai oán nhìn hai người, “Sư phụ, sư huynh, các người có lương tâm! Con thảm như vậy, còn cho con la tiếng!”

      Hai đôi mắt trừng trắng lại, Lâm Mộng Thanh co rúm, nhưng cam lòng vươn cổ cái, tức giận : “Hơn nửa đêm, còn chưa ngủ a? phải nghiên cứu Bạch Tĩnh An sao? Con dám đánh cuộc, nếu năm đó Lăng Vương xả thân cứu giá là giả, vậy ràng, Mã An mang tiếng là đầu lĩnh chịu chết, thực tế chủ tử phía sau màn là Bạch Tĩnh An, mà chủ tử sau lưng Bạch Tĩnh An chính là Lăng Vương! Chỉ đơn giản như vậy, bằng đổi phương hướng, thầm điều tra quan hệ của Tam Vương gia cùng Bạch Tĩnh An những năm gần đây !”

      “Ha ha, tiểu tử Mộng Thanh này cũng bắt đầu thông minh a!” Thiên Cơ lão nhân giơ ngón tay cái lên, thở dài .

      Mạc Kỳ Hàn mang cười ý, gật đầu, “Đúng là như thế, sư đệ đề nghị sai, bất quá, con còn phải tra người!”

      “Ai?” Lâm Mộng Thanh cùng Thiên Cơ lão nhân trợn mắt, nghi hoặc .

      “Đại tướng quân Hạ Chi Tín!” Mạc Kỳ Hàn nâng mày, thở ra sáu chữ.

      Hai người ngẩn người nửa ngày, mới đột nhiên hiểu được, ào ào gật đầu, “Đúng, phải tra, đây cũng là người từng có quan hệ mật thiết với Lăng Vương, tại cũng có khả năng có quan hệ với Tam Vương gia.”

      “Đương nhiên!”

      Mạc Kỳ Hàn cầm chén trà lên, nhấp ngụm, liếc về phía Lâm Mộng Thanh, cười cười : “Sư đệ, chờ ta thành đại , tứ hôn cho đệ, như thế nào?”

      “A? Cái gì tứ hôn?”

      Lâm Mộng Thanh nghe vậy kích động bật lên, toàn bộ sâu ngủ chạy trong nháy mắt, tiến tới trước mặt Mạc Kỳ Hàn, cười tít mắt : “Sư huynh, huynh nên chọn cho đệ nương xinh mới được, hạnh phúc nửa đời sau của đệ đều phải dựa vào huynh!”

      “Ha ha, sư phụ, sư đệ khẩn trương muốn bỏ lại ngài mà tiêu dao kìa!” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ ra tiếng, thổi gió châm ngòi lửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :