1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 107



      Mưa lớn vẫn rơi, đến canh năm mới dần dần dừng.

      Thời tiết lạnh lẽo, lúc bình minh, luồng khí lạnh theo cửa sổ xuyên vào, Lăng Tuyết Mạn ngủ say lạnh run cả người, theo bản năng vươn tay ra ôm ‘lò sưởi’ bên cạnh, nhưng mà, sờ soạng nửa ngày, giật mình cái, tỉnh, trợn mắt nhìn, nam nhân bên cạnh sớm thấy nữa!

      Phòng sáng lên, Lăng Tuyết Mạn giật mình quét mắt vòng, mới thu hồi ánh mắt ngừng ở vị trí nam nhân kia ngủ, thò tay thăm dò chút, vẫn là ấm áp, chứng tỏ mới bao lâu, nhất thời có chút ảo não vỗ vỗ cái trán, vì sao mỗi lần , nàng đều có cảm giác?

      Nếu có thể tỉnh lại, có thể nhìn có dáng dấp như thế nào a!

      Haiz -

      Lăng Tuyết Mạn suy sụp, cảm giác mất mát nhàn nhạt lên trong lòng.

      Trong đầu ra màn kích tình nửa đêm của bọn họ, làm cho nàng gần như chịu nổi, trong lòng muốn chống cự, thân thể lại kìm lòng đậu nghênh đón , thừa nhận bá đạo đòi lấy lần lại lần, để mang đến cho nàng hưởng thụ.

      Nam nhân này a, lại vẫn biết lúc sử dụng bất cứ biện pháp gì, làm sao tránh thai?

      Xốc chăn gấm lên, toàn thân đều là dấu hôn lưu lại, chứng cớ phạm tội ràng như vậy, bảo nàng thế nào gặp người? Còn có, dấu vết màu trắng lưu lại bụng, Lăng Tuyết Mạn nhe răng, khăn gấm bị dơ, lãng phí a! Bất quá, nàng ra tương đối hài lòng với loại biện pháp tránh thai bên ngoài cơ thể này, chính là nam nhân kia lại mặt trầm xuống, -

      “Nha đầu, hôm nay ta vốn uống thuốc tránh thai, là tính muốn nàng, ai ngờ nàng lại câu dẫn ta, làm ta thoải mái, đêm mai nàng còn phải bồi thường ta.”

      Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, mặc kệ , tiếp tục ngủ!

      Lại ngủ, chờ mở to mắt, mặt trời cũng lên cao!

      Lăng Tuyết Mạn duỗi thắt lưng, muốn ngồi dậy, lại phát dưới thân có chút đau, đại khái chính là kết cục miệt mài quá độ !

      “Cốc cốc!”

      Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Lăng Tuyết Mạn vội chui vào trong chăn, bao bọc kỹ bản thân như cái kén, mới : “Tiến vào!”

      Xuân Đường cùng Thu Nguyệt đẩy cửa vào, mặt mày xán lạn, quỳ xuống, “Vương phi ngài tỉnh! Nô tì thỉnh an Vương phi!”

      “Ừm, ta muốn tắm rửa, các ngươi giúp ta chuẩn bị chút.” Gò má Lăng Tuyết Mạn đỏ gay, có chút xấu hổ, ánh mắt quét đến khăn ném đất, khỏi khẩn trương, vội tiếp : “Các ngươi nhanh làm !”

      Hai nha hoàn giật mình, liền khôi phục tươi cười, “Vâng, Vương phi ngài chờ chút!”

      Chờ cửa đóng lại, Lăng Tuyết Mạn bất chấp khỏa thân, vội xuống lượm khăn giấu ở bên trong đầu giường, thầm mắng dâm tặc phen, đây quả thực là muốn nàng chết a!

      Lại trở lại giường, Lăng Tuyết Mạn mới cảm giác được đúng, vội vươn chân ra, vừa thấy, chân phải chẳng biết lúc sợi lắc vàng, dưới ánh nắng phát ra ánh vàng rực rỡ, hôn mê mắt của nàng.

      Đây là dâm tặc đeo cho nàng sao?

      có ý gì? Cường đoạt ngân phiếu của nàng, còn cho nàng cái xích vàng sao?

      Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp nhìn chân phải, trong lòng ra là mùi vị gì, nàng vô số lần muốn hận nam nhân này, lại lần lượt ngẫu nhiên nhu tình trước mặt nàng, làm nàng bỏ thù hận, giống như giờ phút này.

      Tình nhân, Tình nhân.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 108



      Mới bước ra cửa phòng, hơi lạnh liền chui vào cổ áo, Lăng Tuyết Mạn khỏi run lên chút, bả vai xuất bàn tay, quay đầu, Xuân Đường cầm cái áo tuyết trắng cười với nàng, “Vương phi, mặc cái này vào lạnh.”

      “Ừm.” Lăng Tuyết Mạn sờ sờ lên áo lông bóng loáng mềm mại, dán mặt sát lên, khỏi thở dài : “ thoải mái a! Xuân Đường, đây là làm bằng da lông gì?”

      “Thưa Vương phi, chủ tử hai năm trước săn cùng Hoàng Thượng, từng săn được con tuyết hồ, sau đó lấy da lông của nó, đưa cho Đỗ sư phụ, thợ may khéo tay bậc nhất trong cung, làm thành áo, ha ha, lúc ấy chủ tử là để dành cho Vương phi tương lai mặc đó, tại vừa vặn trời giá rét, nô tì liền phụng mệnh mang tới cho Vương phi!” Xuân Đường mỉm cười, vừa vừa giúp Lăng Tuyết Mạn mặc, sau đó cẩn thận buộc lại mỗi sợi dây.

      Lăng Tuyết Mạn quay vòng tại chỗ, khuôn mặt tươi cười sáng rực, “Xuân Đường, ta mặc đẹp ?”

      “Ha ha, Vương phi vốn chính là mĩ nhân khuynh thành, tại còn đẹp hơn!” Thu Nguyệt bưng khay ra, đứng ở phía sau cười dịu dàng.

      “Hì hì, Thu Nguyệt luôn khen người ta!” Lăng Tuyết Mạn chớp mi, nháy mắt mấy cái thuận miệng : “Haiz, chủ tử nhà ngươi cũng còn, Xuân Đường ngươi còn phụng mệnh của ai?”

      “Nô tì phụng… ha ha, nô tì phụng mệnh quản gia!” Xuân Đường ngẩn ra, phản ứng cực nhanh, giải thích.

      “Đừng là, quản gia kia thoạt nhìn giống như cái đầu gỗ, tâm tư vẫn còn mềm yếu a!” Lăng Tuyết Mạn , đột nhiên giảm thấp tiếng : “Quản gia chúng ta có bà quản gia hay ?”

      “Bà quản gia?” Hai nha hoàn mê mang.

      “Hì hì, chính là quản gia có phu nhân hay ? Ta thấy cứ mang gương mặt lạnh lùng suốt ngày, cái biểu tình cũng có, trong lòng có chút thắc mắc đó!”

      Lăng Tuyết Mạn vừa học bộ dáng nghiêm túc của quản gia, vừa hoạt bát , hoàn toàn biết phía sau chẳng biết lúc nào có thêm người đến, vừa xong, liền gặp hai nha hoàn lại lắc đầu lại gật đầu, khỏi duỗi cổ ra, khóe mắt rút rút, “Các ngươi làm sao vậy?”

      “Vương phi, quản gia-” Xuân Đường nâng tay lên, lại buông, biểu tình dở khóc dở cười.

      “A! Ta biết, quản gia lấy được phu nhân phải ? Khó trách gương mặt cả ngày băng bó, giống như người ta thiếu nợ , ra là dương mất cân đối, trong lòng thăng bằng, tuổi lại lớn như vậy, còn lẻ bóng, haiz, đáng thương! Bất quá, cũng chỉ có thể trách chính , mỗi ngày cười nhiều chút được sao? Thể xác và tinh thần khỏe mạnh lại vui lòng người khác, hì hì, quan trọng nhất là, cười với nữ tử, nếu ta thấy đời này xong rồi, chắc là độc thân sống quãng đời còn lại!”

      “Vương phi, quản gia ở-” Thu Nguyệt cứng ngắc nghiêm mặt, rốt cục giơ tay lên, chỉa chỉa phía trước, rất là rối rắm nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc, “Đúng? Hai ngươi cũng đồng ý cái nhìn của ta phải ? Haiz! Chỉ sợ lão đầu kia nghe khuyên bảo a!”

      Thở dài tiếng, Lăng Tuyết Mạn vươn vươn cánh tay, “Ta tìm Ly Hiên, nhàm chán!”

      xong, thân mình vừa chuyển, đột ngột chống lại gương mặt siết chặt cứng ngắc đến hóa đá, Lăng Tuyết Mạn thét chói tai đến phá vỡ màng nhĩ, “A – “

      “Vương phi!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt vội vàng đỡ Lăng Tuyết Mạn, để cho nàng khỏi vì quá kích động mà té.

      Lăng Tuyết Mạn vỗ ngực cái, tức giận: “Mẹ của ta a, quản gia tiên sinh, sao ngươi ngay đơ ở nơi này a? phát ra đến cái tiếng động!”

      “Vương phi, nô tài có phu nhân, con lớn năm nay bảy tuổi! Mặt khác, nô tài năm nay ba mươi mốt, tính là lão đầu ?” Khuôn mặt nghiêm túc của quản gia ngừng co quắp, từ bên trong khớp hàm nặn ra câu.

      “Khụ khụ! Hì hì, ta vừa thức dậy, đầu óc tỉnh táo lắm, chắc là mơ hồ, quản gia chúng ta là nam nhân tuấn kiên cường chín chắn như vậy, làm sao có thể cả ngày ngây ngô cười giống con nít được? Thâm trầm! Đúng ? Nam nhân nhất định phải thâm trầm, phải ?”

      Lăng Tuyết Mạn chê cười, vừa vừa chậm rãi vòng qua quản gia, chờ xong câu cuối, chạy !

      Xuân Đường Thu Nguyệt trợn mắt hốc mồm, hồi lâu, Thu Nguyệt mới hâm mộ : “Vương phi đáng , chẳng trách chủ tử thích!”

      Xuân Đường cũng nhìn Lăng Tuyết Mạn nâng váy chạy, phát ra tán thưởng, “Đúng vậy, Vương phi rất đặc biệt, tinh linh cổ quái, chút cũng giống Liễu tiểu thư.”

      “Khụ khụ!”

      Quản gia ho khan tiếng, thức tỉnh hai nha hoàn, khuôn mặt nghiêm túc càng thêm có mỉm cười, “Chú ý nặng !”

      “Vâng, nô tì biết sai!” Hai người phản ứng kịp, vội vàng gật đầu .

      Nhưng mà mới xong, lại nghe được ngoài viện đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai, “A – “

      Ba người cả kinh, bước nhanh chạy về phía ngoại viện, mới tới, liền gặp Lăng Tuyết Mạn chống nạnh hai tay, đầu nổi gân xanh quát: “Xích đu của ta đâu? Tối hôm qua trước khi ta ngủ vẫn còn, sao tại có?”

      Xuân Đường Thu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, yên lặng cúi đầu.

      Quản gia hơi tái mặt, chậm rãi đến gần, vén áo quỳ xuống, “Thưa Vương phi, xích đu nô tài sai người dỡ xuống!”

      “Dựa vào cái gì? Ta còn muốn chơi, ngươi hủy ta chơi cái gì?” Lăng Tuyết Mạn phẫn nộ, mặt xanh mét quát.

      Quản gia khiêm nhường cúi đầu, “Vương phi, hôm qua ngài té xuống từ xích đu, nô tài tội thể tha, hôm qua may té bị thương, nếu lại xảy ra chuyện gì, nô tài muôn lần đau đớn day dứt ! Chuyện nguy hiểm như vậy, nô tài cầu Vương phi làm!”

      “Đáng chết, làm gì có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy? Ta cũng phải vị thần xui xẻo! Ta mặc kệ, ngươi phái người gắn lại cho ta, ta cẩn thận chút là được.” Lăng Tuyết Mạn rất chán nản, kiên định .

      “Vương phi, tha thứ cho nô tài cách nào làm được, Vương phi tôn quý, thể có bất luận sơ xuất gì, xinVương phi nên làm khó nô tài. Nô tài van cầu Vương phi!”

      Nghe quản gia đầu dập đầu đất phát ra thanh chói tai, Lăng Tuyết Mạn run rẩy, đành lòng, vội đưa tay đỡ, : “Ngươi cần dập đầu, mau đứng lên, ta chơi được ?”

      “Nô tài tạ Vương phi khai ân!” mặt kiên cường của quản gia lên tia xúc động, yên lặng đứng lên.

      Lăng Tuyết Mạn than thở, chút tinh thần, : “Ta dạo đường, được ?”

      “Vương phi, ngài vừa mới đại nạn chết, nhưng tình chưa điều tra , chỉ sợ lúc này dạo trong kinh thành có nguy hiểm, nô tài đề nghị Vương phi ở trong phủ thời gian, chờ bắt được hung thủ, Vương phi lại .”

      “Vậy ta bây giờ làm cái gì? Hiên nhi đâu? Nó làm cái gì?”

      “Tiểu Vương gia giờ này ở Liễu Hương Cư đọc sách.”

      “Vậy ta quấy nhiễu

      khi chuyện, gia đinh nhanh tới, trong tay cầm tấm thiệp đỏ, quỳ xuống : “Nô tài thỉnh an Vương phi! Bái kiến quản gia! Đây là phủ Liễu Thái Phó vừa đưa tới, mời Vương phi xem qua!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 109



      “Liễu Thái Phó?”

      Lăng Tuyết Mạn mờ mịt, ”Ta biết ông ấy sao?”

      Quản gia nhìn tấm thiệp vài giây, sau đó tiếp nhận, nó với gia đinh: “Lui ra !”

      “Vâng, nô tài cáo lui!”

      Gia đinh lui xuống, quản gia lại nhìn tấm thiệp trong chốc lát, thẳng đến Lăng Tuyết Mạn chờ đợi nhịn được, mới thản nhiên : “Thưa Vương phi, Liễu Thái Phó chính là đương triều nhất phẩm văn uyên các đại học sĩ, từng là thầy dạy học của Hoàng Thượng và bảy vị Vương gia, rất là được Hoàng Thượng cùng các Vương gia tôn trọng. Thái Phó ngài chắc là chưa thấy qua, tấm thiệp này -”

      Quản gia ngừng lại, mở ra, nhìn đến tên dự kiến bên trong, chân mày nhíu nhíu, hai tay đưa lên, có bất luận biểu tình gì, : ”Tấm thiệp này là Liễu tiểu thư đưa tới!”

      “Liễu tiểu thư?” Lăng Tuyết Mạn lại mê mang, hồ nghi tiếp nhận, ánh mắt chuyển qua mấy hàng chữ thiệp, nhất thời vui mừng kêu lên, “ ra là Ngô Đồng nương! Ha ha, xưng là Liễu tiểu thư phủ Thái Phó, làm ta biết! Quản gia, ngươi mau phái người chuẩn bị chút, Ngô Đồng nương là buổi chiều đến đó!”

      “Vương phi, ngài nhất định phải mời Liễu tiểu thư đến Vương phủ sao?” Quản gia hỏi hết sức bình tĩnh, sắc mặt lại trầm trọng dị thường.

      Lăng Tuyết Mạn vẫn vui mừng, nghe vậy có chút mất hứng, “Quản gia, ta có bạn bè gì, tại vất vả kết giao được người, nàng còn từng giúp ta, ta đương nhiên muốn mời nàng đến đây!”

      “Nhưng Vương phi, chủ tử vừa mất lâu, nếu có người ngoài đến, chỉ sợ chủ tử mất hứng, chủ tử luôn luôn thích nhiều người.” Quản gia dùng hết khả năng nghĩ lý do.

      “Ây da, các ngươi phiền, Vương gia nhà ngươi cũng còn, ngươi còn quản cao hứng hay sao?” Lăng Tuyết Mạn nhíu đôi mày thanh tú, tức giận bật thốt lên: “Cái gì cũng làm theo chủ tử nhà ngươi, tại chừng đầu thai chuyển thế! Ngươi còn muốn nghe lời sao?”

      “Vương phi, chủ tử là trời, chủ tử thích làm gì, nô tài tất nhiên là muốn mọi chuyện chu đáo, há có thể làm trái với ý nguyện chủ tử?” Sắc mặt quản gia có chút khó coi, nhìn thẳng Lăng Tuyết Mạn, giọng ddieuj chân thành.

      “Ta mặc kệ, ngươi cho ta ra phủ, lại hủy xích đu của ta, tại đến bạn bè của ta ngươi cũng cho đến, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì? Ta còn là phải Vương phi nhà ngươi? Ta phải là chủ tử của ngươi sao?” Lăng Tuyết Mạn đen mặt, nhướng mày chất vấn.

      Quản gia mím môi, đột nhiên quỳ xuống, “Vương phi, ngài đương nhiên là chủ tử, nhưng nô tài khẩn cầu ngài từ chối cho Liễu tiểu thư đến Vương phủ được ?”

      được! Ngươi cho ta giải thích hợp lý, ta chịu!” Lăng Tuyết Mạn tức giận, kích động, nàng sớm quên dâm tặc cảnh cáo, mà căn bản nàng cũng chưa từng để lời cảnh cáo của dâm tặc ở trong lòng, quay người lại ra ngoài, cũng quay đầu lại : ”Ta tự mình đón Ngô Đồng!”

      “Vương phi!”

      Quản gia sầu muộn hô tiếng, trong lòng ngừng kêu khổ, dùng bạo lực ngăn chặn phải biện pháp, ngộ nhỡ làm bị thương Vương phi, cách nào giải thích với chủ tử, nhưng chủ tử nhà lại hạ lệnh, được cho Liễu Ngô Đồng tới, đại khái là tâm hồn còn thương tổn , bây giờ nên làm gì?

      Vừa quay đầu lại, thoáng nhìn Xuân Đường Thu Nguyệt dại ra, quản gia rống tiếng, ”Còn mau theo Vương phi?”

      “Vâng!”

      Hai nha hoàn vội theo, mà quản gia cắn răng cái, nhanh chóng Hương Đàn Cư.

      khắc sau, quản gia đứng ở trước mặt Mạc Kỳ Hàn, “Xin chủ tử cho chỉ thị!”

      Mạc Kỳ Hàn tối tăm khuôn mặt, nhìn quản gia, trầm thấp : “Vương phi sao lại ngang ngược như thế? Được rồi, cho nàng xuất phủ, an bài ba ngày sau cho Vương phi lại về Lăng gia chuyến, tiểu Vương gia nên , ngươi theo, chú ý chặt chẽ Lăng Bắc Nguyên.”

      “Vâng, chủ tử! Vậy về Liễu tiểu thư -” Quản gia chần chờ, muốn hỏi vấn đề phỏng tay này.

      Mạc Kỳ Hàn thầm cắn môi chút, mắt nhắm chặt : “Nếu còn cách nào khác ngăn Vương phi, liền chiều ý nàng .”

      “Vâng, chủ tử!”

      “Có mặc áo khoác vào cho Vương phi chưa?”

      “Thưa chủ tử, Xuân Đường hầu hạ mặc vào.”

      “Ừ, ngày hôm nay trời lạnh, nha đầu kia sợ lạnh, đừng để bị cảm.”

      Quản gia kinh ngạc nhìn Mạc Kỳ Hàn, thầm nghĩ, chủ tử cuối cùng còn đặt tâm trí nơi Liễu tiểu thư, mà chuyển qua người Vương phi!

      “Tư Khuynh, ngươi ngây ngẩn cái gì?”

      Giọng hài lòng nhàn nhạt vang lên, quản gia vội cúi đầu, “Chủ tử thứ tội! Nô tài muốn Liễu tiểu thư buổi chiều đến, nếu là nhìn đến áo khoác Vương phi mặc, chỉ sợ …”

      Người đối diện có lên tiếng, mặt trầm xuống nhìn ra cảm xúc gì, đầu quản gia lại thấp phần, chỉ yên lặng nhìn vạt áo Mạc Kỳ Hàn.

      lâu sau, mới nghe được tiếng thầm thể nghe thấy, “Nhìn đến đến , cần để ý nàng.”

      “Vâng, nô tài hiểu .”

      “Lui ra .”

      “Nô tài cáo lui!”

      “Mộng Thanh!”

      Mạc Kỳ Hàn thở hai chữ, liếc mắt nhìn về phía bóng trắng ở cạnh cửa chuẩn bị chuồn êm ra ngoài, nhướng mày, nhanh chậm : “Đệ muốn đâu?”

      Lâm Mộng Thanh bị bắt tại trận, chu mỏ, trở lại, mặt nịnh nọt cười, “Sư huynh, đệ đâu có muốn đâu? Chính là vào trong viện dạo chút, chút mà thôi.”

      “Phải ? phải muốn dịch dung thành bộ dáng thị vệ nào đó, nhìn Vương phi của ta cùng Ngô Đồng gặp nhau ?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, hừ lạnh.

      “Ô, sư huynh, làm sao huynh biết? Đây là chuyện đệ mới vừa nghĩ đến, huynh là con giun trong bụng đệ sao?” Lâm Mộng Thanh buồn bực, lộn trở lại, miễn cưỡng nằm sấp ở bàn.

      Mạc Kỳ Hàn liếc liếc mắt, ngồi xuống, cầm chén trà lên, tao nhã phẩm trà, hương trà bay vào yết hầu, uống chút, mới chậm rãi : “Nếu bàn về thấy lòng người, sư đệ bằng sư huynh!”

      “Ừ ừ, sư huynh tâm tư kín đáo, đệ tất nhiên là kém hơn. Nhưng, đệ chỉ xem sư tẩu chút xíu thôi trở lại, được ?” Lâm Mộng Thanh tội nghiệp ngẩng đầu lên, thương lượng.

      được, sớm hay muộn cho đệ nhìn thấy, gấp cái gì? Ba ngày sau, ta cho Tuyết Mạn Lăng gia, đệ chú ý bảo vệ nàng, đến lúc đó phải đệ có thể thấy nàng sao?” Mạc Kỳ Hàn để chén trà xuống, nhìn Lâm Mộng Thanh, nghiêm mặt : “Tuyết Mạn bây giờ rất quan trọng với ta, đệ phải đem hết toàn lực bảo vệ nàng an toàn trở về, làm được ?”

      Lâm Mộng Thanh tắc lưỡi, lau mồ hôi trán, rên: “Sư huynh, đệ cũng lấy bạc của huynh, sao huynh lại bắt đệ làm loại chuyện lên núi đao xuống biển lửa này! Người ta còn muốn cưới vợ sinh con, lần này ngộ nhỡ phải hiến thân…”

      nhảm nhiều như vậy?” Mạc Kỳ Hàn liếc mắt, trực tiếp ngắt màn biểu diễn của Lâm Mộng Thanh, tiếp: “Nếu đệ chết, sư huynh giúp đệ cưới cái xác phụ nữ, đệ yên tâm .”

      “A! Sư phụ, sư huynh khi dễ con!”

      Lâm Mộng Thanh tru lên như sói, chạy ra bên ngoài.

      Nhưng, chăm chú xem con kiến đánh nhau, Thiên Cơ lão nhân giận dữ hét: “Gào cái gì? Chết chết, nhân sinh tự cổ thùy vô tử, con đọc qua thơ a?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 110



      Đợi đến sau bữa trưa, rốt cục nghe gia đinh báo lại, là xe ngựa Liễu phủ đến cửa lớn!

      Lăng Tuyết Mạn nhấc váy chạy vội ra ngoài, gấp đến độ Xuân Đường Thu Nguyệt chạy đuổi theo ở phía sau, “Vương phi, ngài chậm chút! đầu trâm cài còn chưa có đẹp đâu!”

      Lăng Tuyết Mạn dừng bước, le lưỡi xin lỗi, chỉa chỉa tóc, “Mau, làm nhanh cho ta!”

      “Vương phi, ngài đợi chút, nô tì muốn trang điểm cho ngài mĩ mạo vô song mới được!” Xuân Đường vừa vội vàng, vừa cười .

      câu này làm Lăng Tuyết Mạn ngớ ra, “Xuân Đường, ta phải thi hoa khôi, cũng phải xem mắt, ngươi trang điểm cho ta làm cái gì?”

      “Vương phi, chúng nô tì muốn trang điểm cho ngài xinh đẹp hơn Liễu tiểu thư!” Thu Nguyệt nháy nháy mắt, miệng xong, lại chọn bộ khuyên tai trân châu đeo cho Lăng Tuyết Mạn.

      “Chậc chậc, hai nha đầu hư các ngươi, Liễu tiểu thư người ta còn chưa gả đâu, đương nhiên phải trang điểm xinh đẹp chút, để tìm mối lương duyên a! Ta trang điểm xinh đẹp nữa có ích lợi gì? Haiz! Vương gia nhà ngươi lại nhìn tới.”

      Lăng Tuyết Mạn xong đột phiền muộn, cổ ngữ có , nữ nhân vì người mình thích mà trang điểm. Nàng làm đẹp như vậy cho ai xem đây?

      “Vương phi, ngài đừng thương tâm, chủ tử có thể xem tới, chủ tử ở trời nhất định có thể nhìn đến.” Xuân Đường quýnh lên, muốn an ủi Lăng Tuyết Mạn, lại thiếu chút nữa toạc ra.

      Thấy thế, Thu Nguyệt vội xen vào : “Đúng vậy Vương phi, chủ tử nhất định là thích xem bộ dáng ngài vui vẻ, Vương phi phải sống vui vẻ mới tốt!”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn hít sâu hơi, giương lên khuôn mặt tươi cười, đem hết thảy phiền não ném ra sau đầu, khoan khoái : “Tốt lắm tốt lắm, đừng lo lắng cho ta, ta phải đón Ngô Đồng, người ta lần đầu tiên tới, để người ta chờ lâu ngại lắm!”

      xong, quần lụa mỏng xanh da trời giơ lên (này pó tay, edit nổi), lụa mỏng chấm đất, lộ ra dây kết ở phía sau, thân mình bé bỏng trong giây lát liền chạy ra Cúc Thủy Viên.

      Xuân Đường Thu Nguyệt nhìn nhau cười, bước theo ra ngoài.

      Liễu Ngô Đồng hôm nay mặc quần áo lụa trắng, nhiễm hạt bụi , trắng trong thuần khiết, tóc dài thả xuống, giữa tóc cài đóa hoa sen trắng , lẳng lặng đứng ở bên cửa chính Tứ Vương phủ, gió thu quất vào mặt, quần lụa mỏng bay lên, áo trắng như tuyết, xuất trần như tiên, ngạo thế mà đứng, như tiên tử hạ phàm, hết mỹ lệ thanh nhã, cao quý tuyệt tục.

      Mắt trong như chứa nước, nhìn con đường lát đá, hồi lâu, mắt cũng từng chuyển động, đồng tử màu đen dần dần chứa đầy nước mắt, thẳng đến giọt lệ hạ xuống, rơi ở mu bàn tay, mới giật mình hồi thần lại, vội cúi đầu dùng khăn lau lau khóe mắt.

      “Ngô Đồng!”

      Rất xa truyền đến tiếng la thanh thúy dễ nghe, Liễu Ngô Đồng giật mình nhìn, liền gặp Lăng Tuyết Mạn giống con bươm bướm nhàng dọc theo con đường đá cuội bay múa mà đến!

      Khóe miệng hơi cong lên, chút tươi cười chua xót tràn ra ở môi, Liễu Ngô Đồng bước sen về phía trước, đón nhận nhiệt tình của Lăng Tuyết Mạn, hơi hơi quỳ xuống, “Ngô Đồng thỉnh an Tứ Vương phi!”

      “Ây da, Ngô Đồng nàng nên khách khí với ta, ta thích nghi thức này nọ, hì hì, nàng có thể tới tìm ta, ta rất cao hứng, bằng ta sắp buồn chết rồi!”

      Lăng Tuyết Mạn nắm tay Liễu Ngô Đồng, trong nháy mắt hoạt bát, trong chốc lát giận dỗi, trong chốc lát toét miệng cười, chú ý tới Liễu Ngô Đồng ăn diện, lại là tiếng thét kinh hãi, “Oa, Tiểu Long Nữ ! Ngô Đồng, nàng hôm nay quả thực chính là tiên nữ hạ phàm, rất thuần khiết đó!”

      Liễu Ngô Đồng ngạc nhiên mở to mắt, “Tiểu Long Nữ là ai ?”

      “Ách, hì hì, chính là nữ tử xinh đẹp gì sánh nổi, nàng cũng mặc quần áo trắng, thuần khiết làm người ta tự thấy xấu hổ!” Lăng Tuyết Mạn nghẹn họng giải thích, bộ dáng ngốc ngốc, liên tục nhìn Liễu Ngô Đồng.

      Liễu Ngô Đồng ngẩn ra, sau đó mím môi thản nhiên cười, “Tứ Vương phi khen trật rồi, Ngô Đồng nào có đẹp như thế? Nhưng ra Tứ Vương phi ngây thơ khả ái, hoạt bát mỹ lệ, làm người ta dời mắt được!”

      “Hì hì, da mặt ta dày, ai ta xinh đẹp ta tin!” Lăng Tuyết Mạn cười, dắt tay Liễu Ngô Đồng, “, Ngô Đồng, chúng ta Cúc Thủy Viên ngồi chút, sau đó ta dẫn nàng hồ Nguyệt Lượng gấp hạc giấy.”

      Xuân Đường cùng Thu chạy chậm lại, thở , quỳ xuống : “Nô tì bái kiến Liễu tiểu thư!”

      “Miễn lễ!”

      “Tạ Liễu tiểu thư!”

      Cúi chào xong, Xuân Đường mỉm cười đem áo khoác lên vai Lăng Tuyết Mạn, hơi nhíu mi : “Vương phi, ngài chạy quá nhanh, nô tì trở về cầm áo ra, ngài thấy tăm hơi! Trời giá rét, thể để cảm lạnh!”

      “Ha ha, ta quên mặc thôi!”

      Lăng Tuyết Mạn cười xin lỗi, để Xuân Đường giúp mặc, vừa quay đầu lại, thấy Liễu Ngô Đồng dùng đôi mắt trong veo dại ra nhìn nàng, có chút bi thương!

      “Ngô Đồng?” Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc, giọng kêu.

      “A? Tứ Vương phi, áo này của nàng đẹp!” Liễu Ngô Đồng cười cười cứng ngắc, ánh mắt lên chút mất tự nhiên.

      Xuân Đường Thu Nguyệt mang mỉm cười mặt, mặc dù lời, trong lòng lại tức giận, nhớ ngày đó chủ tử nhà nàng vì Liễu Ngô Đồng này mà cáu kỉnh mấy ngày, thương tâm, ngày ngày uống rượu, các nàng hầu hạ bên cạnh, cũng chán muốn chết, hừ hừ, chờ chủ tử ngày sau sống lại làm thái tử, cho Liễu Ngô Đồng hối hận !

      “Ngô Đồng, chúng ta thôi.”

      Lăng Tuyết Mạn nghi ngời gì cười vui vẻ, vô cùng thân thiết nắm tay Liễu Ngô Đồng về phía trước, phát hai nha hoàn theo kịp, quay đầu vẫy tay, “Xuân Đường Thu Nguyệt, nhanh? Ngẩn người cái gì?”

      “A? Vâng, Vương phi, nô tì đến đây!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt chậc lưỡi chút, vội theo.

      Liễu Ngô Đồng bước theo vào Cúc Thủy Viên, trong mắt ngăn được bi thương, nơi này từng ngọn cây cọng cỏ, đều là quen thuộc như thế, cây quế trước viện, bên kia viện là khóm hoa sơn trà lớn, trước đây chẳng bao lâu, nàng mặc váy hồng, trong biển hoa nhàng nhảy múa, cầm cây sáo ngọc, nhu tình như nước, vì nàng mà thổi.

      Cũng từng nhớ được, trắc phi của ghen, gây với nàng, giận dữ, nhốt trắc phi, hứa hẹn với nàng, Ngô Đồng, chờ nàng lớn lên, ta muốn cưới nàng làm Vương phi của ta, mười dặm hồng trang, Loan Phượng đón chào, nàng có bằng lòng hay ?

      Nàng cười ngượng ngùng, ôm lấy nàng rong chơi ở biển hoa, ngày đó, tiếng cười khoan khoái rải đầy toàn bộ Cúc Thủy Viên.

      năm kia, nàng mười bốn tuổi, hai mươi tuổi.

      Cập kê mười lăm tuổi, nàng chờ đến cưới nàng, lại chờ đến tin tức thái tử chết bệnh, ốm đau ở phủ.

      Nàng tiếp tục chờ, chờ khỏi hẳn, là ba năm, rốt cục , muốn lấy Vương phi, nhưng cũng sắp chết, nàng có nguyện ý gả cho ?

      Nàng khóc, ngày đó, nàng thương tâm tuyệt vọng gào thét với , nàng đợi ba năm, để chờ nhận vận mệnh quả phụ sao?

      Ngày đó, nàng bỏ lại , rời Cúc Thủy Viên, rốt cuộc chưa từng trở lại.

      Rất nhanh, thánh chỉ ban ra, chiếu cáo thiên hạ, muốn lấy con của Lăng gia làm Vương phi, cũng từng phái người tìm nàng lần.

      Rất nhanh, liền nghe được tin tức đại hôn, rất nhanh, lại nghe đến tin tức kịp bái đường chết vì bệnh.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 111



      “Ngô Đồng, nàng làm sao vậy? Có tâm sao?” Lăng Tuyết Mạn nhấp ngụm trà, nhìn về phía Liễu Ngô Đồng có chút xuất thần, ân cần hỏi han.

      Liễu Ngô Đồng phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, tươi cười : “ có, chỉ là suy nghĩ cảnh trí Tứ Vương phủ còn xinh đẹp hơn phủ Thái Phó chúng ta!”

      “Ha ha, như vậy ngày khác ta đến Thái Phó phủ, tìm nàng được ?” Lăng Tuyết Mạn sung sướng khẽ cười.

      “Có thể a, từ sau ngày ấy Tứ Vương phi phê phán đại ca của ta nuôi heo, đại ca nuôi nữa, phụ thân cùng mẫu thân ta cao hứng cực kỳ!” Liễu Ngô Đồng mím môi cười yếu ớt.

      Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, cười ha hả, “Đại ca nàng, ha ha, nghe ta khuyên à? Nhất định là bị ta kích thích, muốn cưới vợ rồi!”

      Khóe miệng Liễu Ngô Đồng mang ý cười, uyển chuyển cùng trang trọng, so với Lăng Tuyết Mạn hề có hình tượng tạo thành đối lập nét, nhưng ở trong mắt Xuân Đường Thu Nguyệt, là ngây thơ hồn nhiên như vậy, làm cho lòng người vui vẻ theo.

      lên cầu Củng Nguyệt, Lăng Tuyết Mạn mang khuôn mặt tươi cười sáng rực như mùa xuân, vẫy tay cái, “Ngô Đồng, lên, từ chỗ cao nhất này nhìn hồ Nguyệt Lượng, đặc biệt đẹp mắt!”

      “Phải ?”

      Liễu Ngô Đồng vừa đáp lại, vừa nhàng bước chân lên cầu Củng Nguyệt, nhìn xuống, chỉ thấy hồ Nguyệt Lượng, ánh nắng chiếu nghiêng đến mặt hồ, làm bật ra các tia sáng vàng chói, từng tầng sóng nước lăn lộn như sóng biển, bóng cây ảnh ngược ở trong hồ, đẹp sao tả xiết.

      Rất xa, thân ảnh cao to ở sau núi giả, nhìn phong cảnh cầu Củng Nguyệt, nhìn hai nữ tử kinh diễm kia.

      Quần áo đen như mực, hai tay chắp ở sau người, mặt chút biểu tình, cương nghị tuấn, chính là đôi tròng mắt quá mức thâm thúy, làm cho người ta nhìn ra bất luận cảm xúc gì.

      cầu, Lăng Tuyết Mạn như con chim vui vẻ, líu ríu ngừng, Liễu Ngô Đồng cười yếu ớt lên lúm đồng tiền, đôi khi trả lời câu, đợi cho đến khi Xuân Đường cùng Thu Nguyệt cầm xấp giấy trắng lại, Lăng Tuyết Mạn lại kích động kéo Liễu Ngô Đồng chạy tới bên hồ Nguyệt Lượng dưới cầu.

      “Vương phi, ngài chạy chậm chút, cẩn thận coi chừng ngã xuống!” Thu Nguyệt lo lắng hô, xách váy đuổi theo.

      “Thu Nguyệt, ngươi rất phiền a! Giống như bà lão vậy!”

      Lăng Tuyết Mạn cười hi hi ha ha, chọn tảng đá sạch bên hồ ngồi xuống, nhìn giấy Tuyên Thành trong tay, cau mày : “Xuân Đường, có thuốc màu ? Ta muốn nhuộm giấy trắng thành đủ màu.”

      “Vương phi, ngài đợi chút. Nô tỳ lấy.”

      Xuân Đường cất bước thư phòng, Liễu Ngô Đồng tò mò hỏi: “Tứ Vương phi, phải vẽ sao, tại sao muốn nhuộm màu a?”

      “Hì hì, gấp hạc giấy a! Chúng ta có thể gấp nhiều, sau đó dùng dây xâu lại treo ở cây, tiến hành cầu nguyện!” Lăng Tuyết Mạn vừa gấp, vừa giải thích.

      “Hạc giấy là vật gì?” Liễu Ngô Đồng khó hiểu, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn đùa nghịch giấy trắng trong tay.

      “Nàng chờ chút.”

      Lăng Tuyết Mạn mang ý cười, rất nhanh gấp được cái, đưa lên cho Liễu Ngô Đồng xem, “Nàng xem, đây là hạc giấy! Nhưng chỉ màu trắng rất đơn điệu, cho nên mới muốn nhuộm màu.”

      “Ha ha, khá, ngàn con hạc giấy, Tứ Vương phi, dùng nó cầu nguyện, nguyện vọng có thể thực sao?” Con ngươi Liễu Ngô Đồng sáng trong, chăm chú hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn gật đầu, “Có thể a, chỉ cần chân thành cầu khẩn, nguyện vọng có thể thực .”

      “Vậy, Tứ Vương phi nàng dạy ta gấp được ?” Liễu Ngô Đồng giương lên khuôn mặt tươi cười, chờ đợi.

      “Đương nhiên có thể, bất quá, nàng nên gọi ta Tứ Vương phi, như vậy quá khách sáo, nàng kêu ta là Tuyết Mạn được rồi.”

      “Nhưng, gọi thẳng tục danh của nàng là bất kính” Ngô Đồng trả lời.

      “Ây da, sao, ta bất quá là chỉ là Vương phi danh nghĩa mà thôi, ta cũng chưa cùng Vương gia phu quân ta câu nào đâu, haiz, chỉ nhìn thoáng qua di dung của ngài, choáng váng a!” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, làm vẻ mặt muốn ngất, sau đó cười ha hả, “Ngô Đồng, tới , cần ảnh hưởng tâm tình của chúng ta, đến, ta dạy cho nàng gấp.”

      Liễu Ngô Đồng khẽ cắn môi, cầm lấy tờ giấy, nhịn được giọng hỏi: “Thời điểm Tứ Vương gia mất, có phải rất thống khổ ?”

      “Hả?” Lăng Tuyết Mạn dừng tay chút, hơi giật mình lắc đầu, “Ta biết, lúc ngài sắp chết, kiệu hoa của ta còn ở đường!”

      “À.” Liễu Ngô Đồng thất thần gật đầu, sau đó nhìn Lăng Tuyết Mạn, giọng : “Tuyết Mạn, ta có thể cầu nàng việc ?”

      “Cầu ta? Chuyện gì?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc ngước mắt.

      Liễu Ngô Đồng mím môi, chậm rãi : “Phụ thân ta của từng là thầy dạy học của Tứ Vương gia, Ngô Đồng theo gia phụ, ở trong cung từng gặp Tứ Vương gia vài lần, hôm nay đến Tứ Vương phủ, có thể cho ta thắp nén hương cho Tứ Vương gia ?”

      “Như vậy…” Lăng Tuyết Mạn tính toán, có chút do dự : “Ngô Đồng, ta là thành vấn đề, cũng biết quản gia chúng ta có đồng ý hay , Tứ Vương gia thích nhiều người, có thể -”

      “Ta với quản gia, ta chiếm nhiều thời gian đâu, chỉ là dâng hương mà thôi.” Liễu Ngô Đồng vội vàng .

      Lăng Tuyết Mạn hơi hiểu, ngẩn ra nhìn Liễu Ngô Đồng, nghi ngờ : “Ngô Đồng, nàng cùng Tứ Vương gia có giao tình rất tốt sao?”

      có, Tứ Vương gia địa vị tôn quý, là con của của Hoàng Hậu, Ngô Đồng chỉ là dân nữ, dám có giao tình cùng Tứ Vương gia.” Liễu Ngô Đồng cố nặn ra chút tươi cười, cực lực che dấu mất tự nhiên của nàng, nhàng .

      “À.” Lăng Tuyết Mạn hiểu gật đầu, lại nhìn đến Thu Nguyệt chút đổi sắc mặt, khỏi sẳng giọng: “Thu Nguyệt, đứng đó làm chi? Ngươi với quản gia, Ngô Đồng muốn dâng hương cho Vương gia, hỏi xem được ?”

      “Vâng, Vương phi!”

      Mặt Thu Nguyệt cứng ngắt, gật đầu, lui ra.

      “Haiz, Ngô Đồng, để cho nàng chê cười rồi, ta mặc dù là Vương phi, nhưng nàng có biết, ta mới gả vào Vương gia liền mất, trong Vương phủ này, tuy rằng người người đều kính trọng ta là Vương phi, ăn mặc cũng đều hầu hạ chu đáo, nhưng quản gia trông nom Vương phủ nhiều năm, cơ bản tới phiên ta làm chủ, ta là vô dụng, chìa khóa từ đường còn ở trong tay quản gia.” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt giải thích.

      “Ngô Đồng dám.”

      “Đến, chúng ta gấp hạc giấy !”

      “Được.”

      Nam tử áo đen sau núi giả lẳng lặng đứng như cũ, bởi vì cách nhau xa, lấy thính lực của người luyện võ, lời hai chuyện liền loáng thoáng rơi vào trong tai, con ngươi u ám cụp xuống, thất thần nhìn ven hồ, tầm mắt đạt đến mặt Liễu Ngô Đồng, sau đó chậm rãi dừng lại.

      Ngô Đồng, Ngô Đồng, Liễu Ngô Đồng.

      thân áo tuyết trắng, hoa sen trắng giữa tóc, là tới để tang cho sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :