1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 102



      Trong đêm, ánh trăng yếu ớt chiếu rọi ở sườn mặt nam tử đứng trước cửa sổ, hoàn mĩ tuấn dật đến nên lời. Trong nháy mắt bộ dáng kiêu căng lạnh lẽo lại đơn của lọt vào đôi mắt trong veo nhìn chăm chú ở trong góc giường.

      Thân mình Lăng Tuyết Mạn chấn động, muốn nhìn hơn chút, tim đập nhanh hơn, nhích đến mép giường. Nhưng mà nam tử phía trước cửa sổ đột nhiên hoàn hồn, hơi nhíu mày, cấp tốc dời người vào trong bóng tối.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn. Mới vừa rồi là nàng bị ảo giác sao? Nhìn thoáng qua mặt , nàng cảm thấy có nét tôn quý giống như ở người Mạc Kỳ Diễn, thậm chí còn khí phách hơn Mạc Kỳ Diễn vài phần!

      “Vì sao cho ta xem mặt của ngươi? Ta ràng nhìn thấy mặt nhìn nghiêng của ngươi chút cũng xấu!” Lăng Tuyết Mạn chất vấn, mang theo chút tức giận.

      Mạc Kỳ Hàn quay đầu lại, vẫn tự tin cuồng ngạo, nhướng mày, “Ta sớm , bất luận là xuất thân hay là dung mạo, gia thế, ta dư sức xứng với nàng! Nàng muốn xem ngoại hình của ta trừ khi có ngày nàng ta, hơn nữa toàn tâm toàn ý theo ta, bằng đừng mơ tưởng!”

      Tiếng trầm thấp truyền vào trong tai, Lăng Tuyết Mạn cắn môi, ? Làm sao có thể! Ai thèm loại nam nhân hư đốn này. Nhưng cho dù , có thể buông tha nàng sao!

      Môi đỏ mọng mở lại đóng, cuối cùng lại hỏi: “Ngươi sợ ta người khác sao?”

      “Sợ?” Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, lửa giận hơi lắng xuống, môi mỏng cong đùa cợt: “Ta chỉ sợ nàng nghe khuyên bảo mà chết trong tay ta!”

      Lăng Tuyết Mạn vốn là dựa nửa người vào thành giường, bị câu này chấn động, đầu đập xuống, cái trán đụng vào mép giường ‘bốp’ cái, đau đến tức giận bật thốt lên mắng: “Dâm tặc thối, ngươi làm cho ta sợ ngươi chết sao?”

      “Tuyết Mạn” Mạc Kỳ Hàn khẩn trương, lời mới đến bên miệng liền bị nghẹn lại, nén đau lòng, lạnh lùng : “Ngưng lại những lời bất kính của nàng. Nếu còn dám xưng bà với bản công tử, trách móc ta là dâm tặc thối, nàng hãy coi chừng!”

      Lăng Tuyết Mạn vừa tức, lại đau mũi, liền rớt nước mắt, tức giận trách: “Ngươi luôn dùng loại giọng điệu này chuyện với ta! Ngươi tức giận ta thích Nhị Vương gia, sao ngươi nhìn xem người ta đối với ta rất tốt, tao nhã, hữu lễ, ôn nhu săn sóc, đến lời nặng cũng có. Nữ nhân nào thích như vậy a?”

      “Ta và khác nhau! Nàng muốn ta giống , Lăng Tuyết Mạn, ta cho nàng biết đó là có khả năng!” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn như phủ lớp sương mù, nghiến răng nghiến lợi.

      Nghe vậy, nước mắt Lăng Tuyết Mạn rớt càng dữ tợn, drap giường ướt nhẹp, chui vào trong chăn, ngoài miệng dám mắng nhưng trong lòng liên tục nguyền rủa, dâm tặc đáng chết, chết , chết !!!

      Mạc Kỳ Hàn đứng cách hai mét, lộ ra con ngươi đen lạnh, bình tĩnh nhìn thiên hạ nức nở kia, tiếng khóc nghe vào trong lỗ tai có lực gây phiền lòng lợi hại, thầm buông tiếng thở dài, cất bước đến, nhấc chăn lên, ngồi xuống giường, bế Lăng Tuyết Mạn lên ngồi vào trong lòng . Lăng Tuyết Mạn tức giận giùng giằng, “ được đụng ta!”

      “Ngoan, chớ lộn xộn!” Mạc Kỳ Hàn chế trụ hai tay bé phản kháng, hiếm khi ôn nhu dỗ dành như bây giờ.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, lúng ta lúng túng : “Ngươi cái gì?”

      Trong bóng đêm, Mạc Kỳ Hàn mất tự nhiên, nóng mặt, nhanh lắc đầu gì.

      “Vậy thả ta xuống!” Lăng Tuyết Mạn chán nản. Chết cũng chịu thừa nhận! Lỗ tai nàng lại điếc!

      được, để ta xem xem trán nàng có u .” Mạc Kỳ Hàn chân thành , tay phải xoa cái trán Lăng Tuyết Mạn, động tác nhàng chậm chạp, thản nhiên : “ có u, sao. Hôm nay té xích đu có đau ?”

      “Vô nghĩa, từ cao như vậy ngã xuống, sao có thể đau.” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, tim tự chủ có chút đập nhanh. Dâm tặc này bây giờ lại biểu ôn nhu như vậy.

      Mạc Kỳ Hàn nhăn lông mày, tay chưa ngừng động tác, nhưng khẩu khí có chút nghiêm khắc, “Nàng chuyện với ta tại sao lại phải có thái độ gai góc như vậy? Nàng cùng Nhị Vương gia chuyện cũng là như vậy sao?”

      “Ta -” Lăng Tuyết Mạn nghẹn lời.

      “Về sau được chơi xích đu nữa. Ban ngày ta có ở bên cạnh nàng, quá nguy hiểm, nghe chưa?” Mạc Kỳ Hàn trách cứ, nhưng lời trách cũng mang theo sủng nịch nhè .

      Lăng Tuyết Mạn khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu trêu tức hỏi: “Tình nhân, ngươi ta phải ?”

      Mạc Kỳ Hàn ngừng tay lại, cụp mắt được lời, chăm chú nhìn Lăng Tuyết Mạn. lâu sau, môi mỏng hơi hé, thanh thanh lãnh lãnh phun ra bốn chữ: “Tự mình đa tình!”

      “Cái gì? Ngươi mới tự mình đa tình. Lăng Tuyết Mạn ta mới thèm coi trọng ngươi. Ngươi cứ tiếp tục chơi đùa ta , ta chờ ngươi chơi chán thả ta, ta liền tự do!” Lăng Tuyết Mạn tức giận đầy bụng, cắn răng .

      Mạc Kỳ Hàn hơi mím môi, lạnh nhạt : “Xem ra cái trán là đau, còn tức giận ta, nàng tự mình đa tình phải sao? Ta nàng, cũng thể thả nàng, nàng sớm hết hy vọng .”

      “Ngươi -” Lăng Tuyết Mạn nắm chặt tay, tức giận phát run cả người, “Dâm tặc ngươi điên rồi!”

      “Vô độc bất trượng phu! Ở địa vị của ta, nữ nhân phải dùng để . Huống hồ người có thể có mấy phần cảm tình, còn nữ nhi có bao nhiêu tình cảm?” Mạc Kỳ Hàn nhếch môi, trong ánh mắt thâm thúy chợt lóe rồi biến mất, phần thương tổn ở trong đêm tối này chỉ có chính chịu đựng.

      Lăng Tuyết Mạn phản bác được, giọng lạnh , “Thả ta xuống dưới, ta muốn ngủ, mệt rồi.”

      “Hôm nay chỗ bị té còn đau ?” Mạc Kỳ Hàn để ý, ngược lại mềm giọng hỏi.

      đùi đau nhưng tại sao.” Lăng Tuyết Mạn nghiêng mặt, lạnh lùng xong, lại đột nhiên nghĩ đến nếu nàng có việc gì, nam nhân này nhất định muốn cùng nàng hoan ái, cắn răng cái lại tiếp: “Còn đau, ngươi đừng chạm vào ta, có vết bầm.”

      sao?”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, khẽ ôm Lăng Tuyết Mạn nằm xuống ở bên trong giường, sau đó tự động cởi áo ngoài, nằm xuống, vươn cánh tay, : “Lại đây, gối lên khuỷu tay ta ngủ.”

      “Ngươi… ngươi chạm vào ta, ta mới tới.” Lăng Tuyết Mạn lo lắng đưa ra điều kiện, đáy lòng lại tràn đầy dự cảm tốt.

      Ai ngờ Mạc Kỳ Hàn lại gật đầu, mang theo tia vui đùa : “Được, ta chạm vào nàng.”

      “Ách.” Lăng Tuyết Mạn rút rút khóe mắt, “Ngươi phải lắc lư ta .”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 103



      “Lắc lư là có ý gì?” Mạc Kỳ Hàn khó hiểu.

      Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, “Chính là lừa gạt.”

      “Bản công tử cần phải lừa sao?” Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, nhấn mạnh, “Nhanh chút!”

      Lăng Tuyết Mạn thở hơi, nếu tránh khỏi vậy nhận mệnh ! Vì thế hạ quyết tâm gối lên cánh tay Mạc Kỳ Hàn, sau đó lập tức nhắm mắt lại tính ngủ.

      Nhưng Mạc Kỳ Hàn lại rất tự nhiên dời bàn tay về phía đùi của nàng, cũng bắt đầu sờ soạng. Lăng Tuyết Mạn phút chốc mở mắt ra chụp lấy bàn tay quy củ, tức giận chất vấn: “Ngươi phải đáp ứng chạm vào ta sao?”

      “Đúng vậy, ta chưa muốn chạm vào nàng, ta là muốn nhìn chỗ nàng té bị thương có nghiêm trọng , nếu nặng nhất định phải bôi thuốc. Ta là nam nhân của nàng, giúp nàng bôi thuốc là việc bình thường a, có cái gì mà xấu hổ?” Mạc Kỳ Hàn nghi hoặc trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, .

      “Ách, tự mình đa tình, ai thèm coi ngươi là nam nhân!” Lăng Tuyết Mạn lành lạnh trả lời, đẩy tay Mạc Kỳ Hàn ra, : “ bầm, chỉ là hơi đau mà thôi.”

      “Rốt cuộc có hay ?” Mạc Kỳ Hàn trầm.

      có.” Lăng Tuyết Mạn cười mỉa, “Ha ha, có. Tình nhân, ta chỉ là đùa thôi, nên tức giận, nên tức giận.”

      Mạc Kỳ Hàn chán nản, đối với tốc độ biến sắc mặt của Lăng Tuyết Mạn mà bội phục từ trong tâm. Nhưng nguyên tắc là nhất định phải giữ, tiếng trầm thấp lại cực có uy nghiêm: “Tuyết Mạn, lần sau được viện dẫn lý lẽ này nữa. Nếu còn dám lấy loại tình này gạt ta, cũng đừng oán ta phạt nàng. Còn có, ta có phải nam nhân của nàng ?”

      “Ách, thân ái, ngươi hỏi phu quân chết của ta ! Chỉ cần gật đầu thừa nhận, ta đây có gì để .” Lăng Tuyết Mạn cười, chỉ đùa giỡn mà còn phản cho đòn. Hừ hừ, nếu dám đến trước linh vị Tứ Vương gia hỏi, phỏng chừng ông trời có mắt dùng sét đánh chết !

      “Ha ha!”

      Mạc Kỳ Hàn nghe vậy, lập tức buồn cười ra tiếng, tay cách lớp vải quần xoa đùi Lăng Tuyết Mạn, tay nhanh ôm lấy nàng, cũng cúi đầu hôn chút cánh môi mềm mại, mới cười cười : “Tuyết Mạn, Tứ Vương gia nhất định là đồng ý, bằng ta ở trong phòng chiếm đoạt Vương phi của , làm sao nửa lời đâu?”

      “Ách.” Lăng Tuyết Mạn nghẹn nửa ngày mới : “Đó chỉ có thể tướng công quá cố của ta rất yếu đuối!”

      “Hả?” Mạc Kỳ Hàn kinh ngạc, xấu hổ đen mặt, “Tuyết Mạn, người chết là lớn nhất, nàng đến mức phu quân nàng như vậy .”

      “Nếu trời có linh thiêng, sao lại cứu ta?” Lăng Tuyết Mạn tức giận, đập đầu vào trong ngực rắn chắc hỏi ngược lại.

      Mạc Kỳ Hàn thét lớn tiếng, có chút khó có thể trả lời vấn đề này, liền tiếp mà xoa đùi nàng, lảng sang chuyện khác: “Còn đau ?”

      vừa hỏi, Lăng Tuyết Mạn mới phát giác, lúng túng ngượng ngùng, má nổi lên hai đóa đỏ ửng, vội vàng nắm cánh tay Mạc Kỳ Hàn, : “ đau, ngươi đừng xoa, thân thể nữ nhân ngươi thế nào muốn sờ liền sờ a!”

      “Ta nào có tùy tiện, chẳng lẽ là nữ nhân ta đều vô lễ như vậy sao? Nha đầu ngốc, đó là đối với nàng mà thôi, đối với nữ nhân khác ta còn chưa có quan tâm như vậy đâu.” Mạc Kỳ Hàn thở dài, chậm chạp .

      Đối với Ngô Đồng, cho tới bây giờ đều là lấy lễ đối đãi, chỉ hôn nàng mà thôi. Vốn là muốn đêm động phòng hoa chúc của bọn họ đêm đẹp nhất, luôn luôn chờ, thẳng đến khi thể chờ, thẳng đến khi nàng khóc nàng muốn mười tám tuổi làm quả phụ độc cả đời.

      Nghĩ đến Ngô Đồng, đêm qua tiếng la đau khổ của nàng vang lên ở bên tai, ‘Hàn ca ca’.

      Đôi mắt nhắm lại sâu, ngực như là bị búa tạ đập, đau thể .

      Đối với phần yên tĩnh này, Lăng Tuyết Mạn cảm giác có chút bình thường, dâm tặc tới đây phải là muốn chiếm đoạt thân thể của nàng sao? Làm sao lại như vậy?

      Trầm mặc hồi, Lăng Tuyết Mạn nhịn được, giọng hỏi: “Tình nhân, ngươi phải là thích ta sao? Vậy ngươi quan tâm ta làm cái gì?”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn thoáng dao động tinh thần, nhắm mắt lại, thản nhiên : “Ta muốn chiếm lấy nàng cả đời, đương nhiên hi vọng nàng xảy ra chuyện hay. vất vả mới đem con mồi tới tay, sao có thể dễ dàng ném ?”

      “Khụ khụ!”

      Trong lòng Lăng Tuyết Mạn mang chút chờ mong bị sặc tan thành mây khói, quẫn, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, hai bàn tay nắm chặt, bò lên quỳ ở bên cạnh Mạc Kỳ Hàn, ác độc : “Nam nhân thối, ngươi có tí xíu bản lĩnh cũng cần thích ta! Hừ!”

      “Ngủ .” Mạc Kỳ Hàn quan tâm, tay túm cánh tay Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn nổi nóng, sao chịu ngoan ngoãn vào khuôn khổ, liền dùng sức bỏ tay Mạc Kỳ Hàn, “ ngủ, ta nằm cùng chỗ với ngươi!”

      Mạc Kỳ Hàn hiếm khi nổi giận như lúc này, chỉ cau mày : “Vậy nàng muốn như thế nào?”

      “Ta muốn ngươi lập tức cút!” Lăng Tuyết Mạn bật thốt lên.

      Bàn tay cầm cánh tay nàng phút chốc siết chặt, trong ánh mắt bật ra ý lạnh, Lăng Tuyết Mạn tự chủ nuốt nước miếng cái, mềm nhũn xuống, “Ý của ta là… ta vừa rồi…”

      “Tốt lắm, vết sẹo lành quên đau phải ? Hả?” Mạc Kỳ Hàn rét lạnh mở miệng, cuối xong, môi mỏng mím thành đường.

      Thân mình Lăng Tuyết Mạn run lên, hít hơi, ngoan ngoãn nằm xuống, cảm nhận được ánh mắt băng lãnh đỉnh đầu, cảm thấy bất an. Do dự chút, Lăng Tuyết Mạn vươn tay ra, vòng tay bên hông Mạc Kỳ Hàn, lấy lòng đem mặt cọ xát trong ngực , giọng : “Ta sai lầm rồi, ngươi đừng nóng giận được ?”

      “Nàng ràng sợ ta, lại làm sao phải lần lượt chọc giận ta?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, hiểu hỏi.

      Ta thèm vào!

      Lăng Tuyết Mạn mím miệng muốn khóc. Ai kêu nàng vô dụng như vậy sa vào tay người khác.

      Hít mũi cái, Lăng Tuyết Mạn vô lực : “Sợ ngươi là vì ta tiếc mạng của ta, hơn nữa chọc giận ngươi là chuyện có cách nào khác. Bản tính của ta như thế đổi được.”

      “Ừ, ta nghĩ cũng đúng.”

      Mạc Kỳ Hàn ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, tay tự giác siết chặt, hưởng thụ cảm giác ôm nàng nhu nhược xương.

      Lăng Tuyết Mạn nhất thời khẩn trương, thân thể hai người chặt chẽ kề nhau, nhiệt độ người truyền tới làm cho cơ thể nàng cũng nóng lên theo, vội đẩy tay , yếu ớt như muỗi kêu: “Chúng ta… chúng ta tách ra ngủ cho ngon, nóng quá!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 104



      “Sao?”

      Mạc Kỳ Hàn lại mở mắt, mắt khép hờ : “Tuyết Mạn, nàng thoải mái hả?”

      “Ách, phải… sao.” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc ngẩn người, lắp bắp.

      có việc gì là tốt rồi.” Mạc Kỳ Hàn xong, lại nhíu mày, kéo tay Lăng Tuyết Mạn để ở bên ngoài chăn vào, hơi trách cứ: “ cuối mùa thu, chăn phải đắp kín, dễ bị cảm lạnh.”

      Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp, nhìn hình dáng mơ hồ của Mạc Kỳ Hàn, nhưng tự chủ được vươn tay nhàng xoa, đầu ngón tay lướt qua trán của , ánh mắt, cái mũi cao thẳng, môi vừa phải, cuối cùng khi vuốt ve khuôn mặt trơn nhẵn của , giọng : “Vì sao ngươi phải thần bí như vậy?”

      “Đừng hỏi.” Nhàn nhạt hai chữ, tiếng vẫn trầm thấp mát lạnh, Mạc Kỳ Hàn bắt được tay Lăng Tuyết Mạn, đưa tới bên môi hôn môi chút, gương mặt giương lên chút ý cười, bỡn cợt: “Tuyết Mạn, chờ nàng biết ta là ai, ta lo lắng nàng bị dọa chết.”

      “Ách, dọa chết? Chẳng lẽ ngươi… ngươi là ma đầu giết người giang hồ? Giáo chủ tà giáo? Hoặc là, là cái gì thế ngoại cao nhân, bảy mươi tám mươi, luyện thành võ công phản lão hoàn đồng?” Lăng Tuyết Mạn phát huy hết khả năng tưởng tượng, còn có thủ hạ, như vậy hẳn là người giang hồ !

      “Hả?”

      Mạc Kỳ Hàn co quắp khóe mắt, ngạc nhiên : “Lộn xộn cái gì, nàng làm sao có thể nghĩ đến phương diện này?”

      “Ta xem vài cuốn sách viết đến.” Lăng Tuyết Mạn cười, chớp mắt, ngoan ngoãn, suýt nữa nàng thành tivi!

      “Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn bật cười nheo mắt, tràn đầy cảm khái : “Xem ra bản công tử ở trong đám đồ bỏ của Lăng Bắc Nguyên nhặt được bảo vật a!”

      “A? Đồ bỏ ?” Lăng Tuyết Mạn méo miệng, bỗng dưng nhớ tới lời của Mạc Kỳ Hàn ở trong thiên lao, liền nghiêm trọng hỏi: “Phụ thân ta phải là người tốt sao?”

      “Cho nàng tự mình phán đoán, có khi mắt thấy cũng , tai nghe được cũng có thể là lời dối, thế khó đoán, tuy ta thể cho nàng đáp án chính xác, nhưng Mạc Ly Hiên trúng độc ở Lăng gia là , kẻ chủ mưu hiểm vô cùng, là hạ độc chén trà của Mạc Ly Hiên, nếu có ta tìm người cứu nó, nó đứt ruột mà chết.”

      Mạc Kỳ Hàn đến chỗ này, ngón tay khơi gợi lên cằm của Lăng Tuyết Mạn, cúi đầu cùng nàng nhìn nhau, trịnh trọng dặn dò: “Tuyết Mạn, việc này nàng cũng biết nặng phải ? Đó là trăm triệu lần thể để có nửa điểm lời đồn, bởi vì khi hung thủ hạ độc biết được tin tức, để mắt nàng, cũng lại xuống tay, chỉ muốn giết Mạc Ly Hiên, còn có thể giết nàng diệt khẩu!”

      ? Nếu quả là phụ thân ta, ông ấy ngay cả ta cũng giết sao?” Lăng Tuyết Mạn giật mình mở to hai mắt nhìn, lắp bắp.

      Mạc Kỳ Hàn rét lạnh nhếch môi, “! ai coi mạng người khác quan trọng hơn mạng của chính mình, cho dù đối phương là thân nhân của ! Đối phương nếu dám hòn đá ném hai con chim lấy mạng nàng cùng Mạc Ly Hiên, còn có thể dám lại giết nàng sao?”

      “A!”

      Lăng Tuyết Mạn bị dọa, ôm chặt lấy Mạc Kỳ Hàn, trong thanh mang theo chút nức nở, “Tình nhân, ngươi phải cứu ta a! Ngươi ở chỗ tối, ta ở ngoài sáng, ngươi nhất định thấy hơn ta, ngươi giúp ta điều tra rốt cuộc phụ thân ta có phải hung thủ , có được hay ?”

      “Đừng sợ, mấy ngày nữa nàng có thể lại về Lăng gia lần, phụ thân nàng nhất định gì đó với nàng, nàng ổn định tâm tư, làm bộ như cái gì cũng biết, tìm hiểu tình huống chút.” Mạc Kỳ Hàn vuốt ve sợi tóc mềm mại của Lăng Tuyết Mạn, thản nhiên .

      “Ui, , ta , ta sợ!” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, nàng tại xui xẻo liên tiếp, giờ lại gặp phải mưu lớn như vậy, ngẫm lại, tiền đồ đều là mảnh bóng tối a!

      Mạc Kỳ Hàn ngừng tay lại, cúi đầu, hôn cánh môi Lăng Tuyết Mạn, mang ý cười : “ tin ta bảo vệ nàng sao? Ta nếu có chút tâm hại nàng, cần gì phải phí thủ đoạn? Trực tiếp cho nàng bị lửa thiêu chết ở phòng ăn được rồi! Yên tâm, chỉ cần nàng gặp nguy hiểm, bất cứ lúc nào, chỗ nào, đều có người của ta đến cứu nàng, nếu là buổi tối, là ta tự mình đến, ta vốn muốn quan tâm chuyện liên quan đến ta, nhưng liên lụy đến an toàn của nàng, ta liền muốn bắt được kẻ đứng sau màn hạ độc thủ, đem bầm thây vạn đoạn!”

      Nghe được bốn chữ cuối cùng, Lăng Tuyết Mạn run run cả người, ôm tay Mạc Kỳ Hàn chặt hơn, cả thân thể toàn bộ dán lên, đến hai chân đều đặt ở người Mạc Kỳ Hàn, có vẻ như vậy mới có thể làm nàng tìm được cảm giác an toàn.

      “Tình nhân, ta tin ngươi, ngươi nhất định thể để cho ta thất vọng! Nếu ta bất hạnh mà chết, ta thành quỷ cũng tới tìm ngươi tính toán!”

      Ý cười bên miệng Mạc Kỳ Hàn dần dần tăng lên, nha đầu này, chuyện luôn mắc cười như vậy! Được, mục đích đạt đến, cũng cần thiết dọa nàng!

      Cúi đầu nhìn nữ nhân hệt như bạch tuộc dính vào người , dưới thân khỏi có chút khó nhịn, liền hắng giọng cái, “Khụ khụ, Tuyết Mạn, chân nàng có thể dời chút hay ? Nàng như vậy, ta mất định lực kiềm chế!”

      “Ách, ta dời.”

      Lăng Tuyết Mạn mịt mờ nghe được ám chỉ, nhất thời đỏ mặt đỏ tai, vội xấu hổ rút chân về, thân mình cũng dời ít, nhưng, đợi nàng hồi phục lại nhịp tim, bên ngoài đột nhiên cuồng phong gào thét, nhánh cây vù vù rung động, thanh nghe được trong lỗ tai Lăng Tuyết Mạn, như quỷ đòi mạng !

      “A-”

      Kinh hãi hô lên tiếng, Lăng Tuyết Mạn cái gì cũng bất chấp, cả người lại rút vào trong lòng ấm áp của Mạc Kỳ Hàn, hai tay nhanh ôm , môi run rẩy, Mạc Kỳ Hàn đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, vỗ lưng Lăng Tuyết Mạn, ôn nhu an ủi: “Đừng sợ, có ta ở đây. Chỉ là trời muốn mưa, nàng đừng khẩn trương.”

      “Ôm, ôm ta cái, ta sợ a.” Sợ hãi lan tràn sâu trong đáy lòng Lăng Tuyết Mạn, năm kia cha nàng chết bệnh, cũng đúng là vào đêm như vậy, nàng co lại thành khúc.

      Mạc Kỳ Hàn cắn chặt răng, ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, ngừng ôn nhu dỗ dành, “Ngoan, cần sợ, có ta ở đây, sợ, sợ… “

      Rốt cục, sau trận cuồng phong, mưa như trút nước, tiếng vang khổng lồ dần dần trở lại bình thường.

      Lăng Tuyết Mạn nằm ở trong lòng ấm áp kia, bàn tay to vỗ nàng giống như mang theo ma lực kỳ dị, để cho nàng dần dần an lòng, hai tay chẳng biết lúc nào, lặng lẽ bò lên cổ Mạc Kỳ Hàn, mà môi dán tại hầu kết của , cảm thấy vừa động, nhưng lại vươn đầu lưỡi nhàng liếm!

      Thân mình Mạc Kỳ Hàn lập tức siết chặt, cỗ khô nóng truyền khắp toàn thân, yết hầu gian nan lăn lộn, tiếng trầm thấp hơi khàn khàn, thầm: “Tuyết Mạn, nàng là câu dẫn ta!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 105



      Hơi thở ái muội của hai người thay nhau nổi lên, làm bọn họ đều tự đỏ mặt.

      Hai từ ‘câu dẫn’, khiến cho Lăng Tuyết Mạn e lệ vô cùng, cuống quít rụt đầu về, giấu ở trong ngực Mạc Kỳ Hàn, lúng ta lúng túng : ”Ta mới có.”

      “Phải ?” Mạc Kỳ Hàn khẽ liếm cánh môi khô ráp, lý trí cùng dục vọng tranh nhau lôi kéo, khát vọng muốn nàng chiếm cứ toàn bộ đầu óc, tuy nhiên, đáng chết nàng lại cố tình uống rượu, trong vòng mười hai canh giờ nếu như chạm vào nàng, khó tránh khỏi nàng mang thai, huống chi ban đầu biết tình huống như vậy, cũng uống thuốc trước, thể đụng vào a!

      Hạ quyết tâm xong, Mạc Kỳ Hàn hít sâu, thầm điều tiết hơi thở, áp chế xôn xao trong cơ thể, cằm để ở trán Lăng Tuyết Mạn, nhanh nhắm chặt hai mắt, được lời nào.

      Lăng Tuyết Mạn tất nhiên là kinh ngạc thôi, hôm nay dâm tặc rất kì quái, có vẻ như cực lực nhịn, bất quá, ha ha, bởi vậy có thể thấy được, hôm nay nhất định có nỗi khổ thể cho ai biết, chẳng lẽ là bị người ta thiến thành thái giám?

      Lăng Tuyết Mạn vụng trộm mừng thầm, nếu thực biến thành thái giám, nàng cần phải cảm tạ người hoạn , oa ha ha, thay nàng báo thù a!

      Nghĩ vậy, khỏi “Hì hì” cười ra tiếng, nhắm mắt muốn ngủ!

      “Nàng cao hứng sao?” Thanh hồ nghi vang lên, Mạc Kỳ Hàn mở mắt, cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng có vẻ như tâm tình rất tốt.

      , có a.” Lăng Tuyết Mạn nhướng mày, cũng ra vẻ mệt mỏi ngáp cái, “Buồn ngủ quá à, nhanh ngủ !”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, khẽ hừ tiếng, “Ừ, nên ngủ, bất quá nàng cần vội, cho ta, nàng để vạn hai ở chỗ nào rồi?”

      “Hả? Làm gì? Ngươi cướp sắc được rồi, được lấy bạc của ta!” Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, lập tức khẩn trương, hung hăng .

      “A? Bạc quan trọng hơn trong sạch sao?” Mạc Kỳ Hàn buồn cười nhếch môi.

      “Trong sạch của ta bị ngươi hủy, ta còn có thể như thế nào? vạn hai này ta vất vả mới có được, cho ngươi lấy của ta!” Lăng Tuyết Mạn đỏ mắt, miệng chu cao, hung ác trừng mắt nhìn.

      Mạc Kỳ Hàn ung dung nhíu mày, nhanh chậm : “Ta có muốn giành với nàng, ta chỉ là muốn bảo quản thay nàng, nàng khỏi phải cầm bạc bỏ trốn cùng nam nhân khác!”

      bậy! Ngươi chính là tham bạc của ta! Ngươi muốn vừa giựt tiền vừa cướp sắc! Ngươi hèn hạ vô sỉ!” Lăng Tuyết Mạn muốn rớt lệ, hai tay đập ‘bốp bốp’ trong ngực Mạc Kỳ Hàn, gầm .

      “Ai thèm tham chút xíu bạc vụn của nàng? Nàng biết bản công tử có bao nhiêu gia tài ?” Mạc Kỳ Hàn giận ngất, dùng ngón tay trỏ chọc cái trán Lăng Tuyết Mạn, cắn răng : “Đừng nghĩ ta đổi chủ ý, ngân phiếu ở đâu? lấy, nếu hung thủ kia lại hạ độc Mạc Ly Hiên, đừng mơ ta giúp nàng cứu nó!”

      “Ngươi! Ngươi uy *********** ta!” Lăng Tuyết Mạn giận, quay lưng cái, vùi đầu khóc rống.

      Mạc Kỳ Hàn khẽ mím môi, lãnh ý vẫn giảm, “Tuyết Mạn, chuyện ta quyết định ai có thể thay đổi, hôm nay ta lấy của nàng vạn hai, ngày khác ta trả gấp mười gấp trăm lần, hoặc là ta cho nàng những thứ khác đáng giá hơn, đừng trách ta ác, là bản thân nàng an phận, lòng nghĩ đến nam nhân khác, ta còn phải nhắc nhở nàng, đừng quên ta , nếu như nàng chịu thu hồi phần tâm tư này, an phận theo ta, vậy liền thôi, Còn nếu như nàng cùng Nhị Vương gia có hành vi gì quá mức, ta cam đoan nàng hối hận vạn phần!”

      Lăng Tuyết Mạn cho là nghe thấy, bưng kín lỗ tai, ngừng ai oán. Nàng hết bạc, dâm tặc đáng chết! Cường đạo đáng chết! Tại sao chết !

      “Sao? Nhanh chút!”

      Mạc Kỳ Hàn kiên nhẫn thúc giục, nhưng Lăng Tuyết Mạn lựa chọn giả chết nằm ngay đơ, cũng nhúc nhích, Mạc Kỳ Hàn híp híp mắt, vươn hai ngón tay, chuẩn xác tìm được nách Lăng Tuyết Mạn, cù léc cái, Lăng Tuyết Mạn chịu nổi cười rộ lên ‘khanh khách’, thân mình run lên!

      “Có đưa bạc hay ?”

      đưa!”

      “Phải ? Ta đây trước hết cho nàng cười chết, sau đó chờ xem Mạc Ly Hiên trúng độc lần thứ hai mà chết!”

      được! Ha ha, được gãi, ta khó chịu.”

      “Đưa bạc sao?”

      “Đưa, ta đưa cho vương bát đản ngươi!”

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn xám ngắt, kéo thân mình Lăng Tuyết Mạn, hai tay thăm dò vào bên trong quần áo của nàng, lung tung gãi nhột, Lăng Tuyết Mạn ngứa toàn thân, cười khanh khách, “ được, Tình nhân được gãi ngứa, van ngươi.”

      “Ai là vương bát đản?” Mạc Kỳ Hàn cắn răng.

      “Ta, ta là vương bát đản, ngươi phải, được chưa!” Lăng Tuyết Mạn sống ở dưới mái hiên nhà người ta, cho nên phải nhanh chóng cúi đầu.

      “Ngân phiếu đâu?”

      “Ta lấy, ta lấy “

      “Nha đầu nàng, chỉ thích uống rượu phạt sao!” Mạc Kỳ Hàn thu tay, tà nịnh : “Bản công tử ngay cả nàng nữ nhân cũng thu phục được, còn có thể làm đại sao?”

      Lăng Tuyết Mạn như là vòng qua Quỷ Môn Quan, mồ hôi rơi, thở phì phò, muốn mắng. Nhưng nàng nhịn, con bà nó, tiếp tục như vậy nữa, cái chữ ‘nhịn’ a!

      “Nhìn cái gì vậy? Lấy ngân phiếu !” Mạc Kỳ Hàn nhàn nhã dựa vào đầu giường, gầm .

      “Nhịn!”

      Lăng Tuyết Mạn oán hận phun ra chữ, chậm rì rì bò xuống giường, từ trong ngăn tủ lấy ra cái thùng gỗ đỏ, mở khóa, hai tay run run cầm lên chồng ngân phiếu, bả vai lại bắt đầu run run, “Oa… Oa… Bạc của ta!”

      “Nàng than khóc thảm thiết cái gì?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Còn lấy lại đây?”

      Lăng Tuyết Mạn bước tới, mỗi bước đều đau giống như lấy dao đâm vào lòng của nàng, khóc thút thít, giọng càng lớn, “Cường đạo đáng chết, ngươi đem ! Ta nguyền rủa ngươi!”

      Mạc Kỳ Hàn nhăn mày sâu hơn, thò tay lấy, kết quả Lăng Tuyết Mạn luyến tiếc, nhanh rút tay lại, “Tình nhân, van cầu ngươi, để lại nửa cho ta được ? Ta bỏ trốn, ta cũng đâu cả!”

      “Để lại ngàn lượng cho nàng, còn dư lấy ra.” Mạc Kỳ Hàn lui bước, ngoắc ngoắc bàn tay, “ có thương lượng, nàng mà tham, đến ngàn lượng cũng cho nàng.”

      Lăng Tuyết Mạn cắn răng, hít vào, gạt lệ, sau đó giận dữ nhét toàn bộ vào trong tay Mạc Kỳ Hàn, gầm : “Ta biết, ngươi đưa cho ta!”

      “Nàng biết?” Mạc Kỳ Hàn rụt rụt khóe miệng, cúi đầu, dưới ánh trăng nhìn xấp ngân phiếu, tổng cộng mười tờ, liền rút tờ đưa trở lại trong tay Lăng Tuyết Mạn,“Đây là của nàng, chớ với ta nàng bị choáng váng, đến ngân phiếu cũng biết!”

      “Ta biết! Ta vốn nghĩ muốn biết, nhưng nó bị nam nhân thối nào đó chiếm đoạt rồi!” Lăng Tuyết Mạn tức giận , nàng vốn là biết, huống chi hôm nay nàng đến nhìn cũng chưa nhìn, giao cho Xuân Đường bảo quản.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 106



      Mạc Kỳ Hàn chỉ cho là Lăng Tuyết Mạn thương tâm mà cáu kỉnh, liền cũng để nàng tùy ý, thu ngân phiếu, lần nữa nằm xuống, liếc liếc mắt, nữ nhân vẫn ai oán đứng mặt đất, bình tĩnh : “ lên ngủ!”

      “Oa… Oa…”

      Lăng Tuyết Mạn lựa chọn nhìn, ngồi dưới đất, nhìn xấp ngân phiếu trong tay biến thành tờ mỏng manh, đau buồn, lại nghĩ đến cuộc đời bi thống của bản thân, nước mắt tựa như chuỗi trân châu bị đứt, lộp độp rơi xuống!

      Mạc Kỳ Hàn thở dài thôi, ngồi dậy, hai tay chụp tới, liền xách Lăng Tuyết Mạn lên giường, vứt nằm xuống bên cạnh , hai tay nhanh đắp kín chăn gấm, cúi đầu ôn nhu hôn lên đôi mắt rưng rưng của nàng, giọng : “Trong thiên lao ủy khuất hai ngày, vậy nàng ngủ thoải mái, bây giờ phải nên ngủ giấc cho ngon hay sao?”

      Lăng Tuyết Mạn tiếp tục nhìn, mắt nhắm chặt, mặc kệ , phản kháng cũng chuyện.

      Mạc Kỳ Hàn giật mình cười, “ muốn chuyện đừng , ngủ giấc cho ngon.”

      Ngủ cái đầu ngươi! Cường đạo trời đánh!

      Lăng Tuyết Mạn cắn chặt khớp hàm, tay cũng nắm nắm rất chặt, hận tại trong tay con dao để nàng chém chết nam nhân này!

      Tiền mất tật mang, phải đúng là nàng sao? A… A…, nghĩ rằng nàng là phú bà sao, thất thân, lại lấy tiền nuôi trai bao?

      Mạc Kỳ Hàn cũng để ý tới, biết nàng chắc chắn thầm mắng , liền để tùy ý, dù sao ai mất bạc mà đau? Vì thế, nhắm mắt lại ngủ.

      Lăng Tuyết Mạn mắng lâu, muốn mắng mười tám đời tổ tông của , nhưng biết người ta họ gì tên chi, đành phải dựa theo họ Dâm, tên Tặc mà trách móc, chờ nàng còn từ ngữ để trách, mới phát Mạc Kỳ Hàn sớm ngủ, nghe hơi chút tiếng ngáy, vô lực cúi đầu.

      Bị mắng đau, bị đánh đau, nàng luôn là người bi ai!

      Đột nhiên ngủ được, từ sau bữa tối liền bắt đầu ngủ, nhưng tại ra chút buồn ngủ nào, nên làm cái gì đây?

      Lăng Tuyết Mạn nhàm chán chọt ngón tay, thân thể bị giam cầm ở trong cái ngực chết tiệt của nam nhân này, thể động đậy, nàng muốn lén xuống giường trộm ngân phiếu về, nhưng sau khi cân nhắc, lập tức hủy bỏ quyết định này, nam nhân này biết võ công, vậy cảnh giác nhất định là siêu mạnh, đoán chừng nàng chưa ra quân chưa thắng trận chết.

      Nên làm cái gì?

      Lăng Tuyết Mạn trầm tư, đột nhiên nghĩ đến suy đoán lúc nãy của nàng, hai mắt nhất thời tỏa sáng!

      Hừ hừ! Nàng muốn nhìn chút, đột nhiên vòng vo, ăn thịt chuyển thành ăn cỏ, có phải có cái gì được ? Hoặc là kẻ thù quá nhiều, bị người ta thiến?

      Vừa nghĩ như thế, Lăng Tuyết Mạn mở to mắt trong suốt như thủy tinh, tà ác nhìn nửa người dưới của Mạc Kỳ Hàn!

      tay lặng lẽ mở chăn gấm, thân mình linh hoạt lui xuống phía dưới, nhưng quá tối, cái gì cũng nhìn tới! Đáng chết! Lăng Tuyết Mạn cắn cắn môi, chưa từ bỏ ý định dò xét, tay qua, mò lên bên eo Mạc Kỳ Hàn, tìm dây lưng quần lót của , lục lọi trong chốc lát, rốt cuộc tìm được chỗ buộc, nhàng lôi kéo, mở!

      Toét miệng mừng thầm, Lăng Tuyết Mạn chỉ hận tại có cái đèn pin cho nàng nhìn trộm, thuận tiện cũng xem bộ dáng dâm tặc này cái, chậc lưỡi, chỉ có thể mở mắt lớn hơn chút, nhàng kéo quần Mạc Kỳ Hàn xuống dưới, kéo đến nửa, lại đột nhiên nghĩ đến, cho dù kéo xuống hết, nàng cũng thấy lắm!

      Vậy làm sao bây giờ? Thừa dịp ngủ như lợn chết, nàng chưa thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ, phải rất có lỗi với bản thân sao?

      Sờ!

      chữ nhảy vào đầu óc, Lăng Tuyết Mạn nhất thời khẩn trương, tay mở quần Mạc Kỳ Hàn, tay cực kỳ lợi hại vươn vào, ông trời phù hộ, hi vọng nàng có thể đụng đến chính là hạ thân có cái kia !

      Cảm giác mềm nhũn truyền đến, mặt Lăng Tuyết Mạn nóng đỏ lên, tim khẩn trương gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cả đời nàng còn chưa có làm chuyện xấu xa như thế!

      Năm ngón tay dần dần mò mẫm, cầm ‘ngọn nguồn’ của nam nhân, nhưng, gì đó mềm nhũn trong tay có vẻ như trở nên cứng rắn!

      Lăng Tuyết Mạn giật nảy người, đầu óc phản ứng, vội muốn rút tay về, lại nghe được tiếng khàn khàn lười nhác vang lên ở đỉnh đầu nàng, “Nha đầu, nàng làm cái gì?”

      , có làm cái gì hết.” Tim Lăng Tuyết Mạn đập ‘thình thịch’ kinh hoàng, hận tìm được cái lổ để chui xuống, quả thực mặt ném đến nhà bà ngoại!

      Mạc Kỳ Hàn bành trướng lợi hại, dưới thân cực nóng còn bị nha đầu kia nắm ở trong tay, loại cảm giác kỳ diệu này làm khó có thể tự kiềm chế, đương nhiên nơi đó bình thường dễ dàng bị khơi mào phản ứng, cứng rắn như sắt, trán dần dần rịn ra mồ hôi, Lăng Tuyết Mạn thấy đột nhiên tỉnh lại mà sợ, hơi giật mình ghé vào người , động cũng dám động.

      Hít sâu hai cái, khàn khàn trách mắng: “Tay nàng thò vào quần của ta làm cái gì? Còn lấy ra?”

      “A, ưm…” Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt đỏ tai, nhanh chóng rút tay về, thẳng người lên nằm lại chỗ cũ, cũng gắt gao nhắm mắt lại dám phát ra tiếng vang.

      Mạc Kỳ Hàn khó nhịn sóng tình, cắn răng, vất vả khiến mình cái gì cũng làm mà ngủ, nhưng mà, vật này lại lén lén lút lút, gan lớn khó hiểu, kéo quần của , còn…

      “Nàng rốt cuộc muốn làm gì? Sao lại biết xấu hổ như vậy?” Hơi thở Mạc Kỳ Hàn hỗn loạn, chất vấn.

      “Ta… ta muốn làm gì cả.” Lăng Tuyết Mạn thà chết cũng thừa nhận, cắn răng cái, “Ta… ta mộng du!”

      “Đáng chết! Mộng du phải cởi quần nam nhân sao? Còn sờ nam nhân?” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn xanh đỏ đan xen, “ , nếu ta gãi ngứa nàng!”

      “Ta… ta chỉ là a… a… nếu ta , ngươi cam đoan đánh ta, trách móc ta, được ?” Lăng Tuyết Mạn mím miệng đáng thương, thương lượng.

      Mạc Kỳ Hàn xiết chặt nắm tay, “!”

      “Ngươi… ngươi hôm nay khác thường như vậy, ta… ta muốn nhìn chút xem ngươi có phải bị người hoạn thành thái giám !” Câu kế tiếp, Lăng Tuyết Mạn càng , thanh càng , xong chữ cuối cùng, che mặt, phát run.

      “Nữ nhân đáng chết!” Mạc Kỳ Hàn ứa ra gân đen trán, gần như muốn ngất , đáy lòng dâng lên tà khí, kéo cổ áo Lăng Tuyết Mạn, thô bạo mở ra, cũng : “ được lấy tay sờ soạng, bản công tử cho nàng dùng thân thể kiểm nghiệm chút, bản công tử có phải bị thiến !”

      “A? A… A… cam đoan của ngươi đâu?” Lăng Tuyết Mạn hoảng, vừa giùng giằng vừa .

      “Ta có cam đoan chạm vào nàng sao? Lời lúc trước là bỏ , bởi vì là chính nàng đốt lửa!”

      Mạc Kỳ Hàn vừa chuyện, vừa nhanh nhẹn thuần thục cởi quần áo Lăng Tuyết Mạn ra, còn quần áo người mình, càng là cởi thuần thục hơn, ném tới góc giường, xoay người cái áp chế, chiếm lấy cái đôi môi đỏ mọng trêu người kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :