1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 97



      Cảm thụ hồi cảm giác làm lão đại, Lăng Tuyết Mạn đắc ý bước vào Cúc Thủy Viên, tắm trong thùng tắm rải cánh hoa đầy mỹ lệ, thay đổi bộ quần lụa mỏng, trang điểm xong, cảm giác toàn thân nhàng khoan khoái.

      Thu Nguyệt vén rèm tiến vào, “Vương phi, quản gia đến xin chỉ thị, có thể bắt đầu dùng bữa chưa?”

      “Ta đói sắp dẹp bụng rồi!” Lăng Tuyết Mạn hoạt bát nháy mắt, nhìn đến chiến lợi phẩm của nàng để bàn, : “Xuân Đường, ngươi giúp ta lấy cái rương đến, sau đó đem ngân phiếu cùng Thủy Tinh Cầu, còn có quạt lưu ly của ta bỏ vào. Đúng rồi, ngươi cùng Thu Nguyệt mỗi người lấy trăm lượng , ta cho các ngươi.”

      “Vương phi, chúng nô tì dám!” Xuân Đường Thu Nguyệt sợ hãi lắc đầu, Vương phi vừa ra tay chính là hai trăm lượng, hai nàng cho dù có mọc thêm hai cái đầu cũng dám nhận!

      “Vì sao dám? Của ta đưa các ngươi, phải là các ngươi trộm được, các ngươi vất vả hầu hạ ta bao lâu, hoàn toàn xứng đáng. Huống chi các ngươi cần tiếc bạc thay ta, dù sao đây là của Vương gia các ngươi lúc còn sống để lại, các ngươi cảm tạ , hì hì!”

      Lăng Tuyết Mạn cười cười, cảm xúc nhanh chóng chuyển biến, cắn răng : “Vương gia nhà các ngươi biết thưởng thức, có hai tiểu lão bà cực phẩm như vậy! là ghê tởm. Từ đến lớn chưa thấy qua nữ nhân sao, đến loại hàng này cũng thích, khinh bỉ ! là, nam nhân duy nhất cũng chết, còn tranh cái gì? Đều ở dưới mái hiên làm quả phụ, vì sao phải khi dễ người như vậy? cho là nãi nãi ta là quả hồng mềm, muốn bóp liền bóp sao?”

      “Vương phi…”

      Hai nha hoàn còn gì để , mắt mở to như chuông đồng, nhìn Lăng Tuyết Mạn, trong lòng suy nghĩ, chủ tử cầu mọi cử động của vương phi đều phải bẩm báo, vậy mấy lời này có phải bẩm báo hay ?

      đợi các nàng quyết định, Lăng Tuyết Mạn vén rèm ra ngoài, vừa vừa : “Bà ta càng bị áp chế lại càng hăng, ai dám đụng sợi lông của ta, đừng trách ta độc ác, cùng lắm lại bị lấy củi thiêu cháy thêm lần thôi!”

      Hai mặt nguýt nhau, Xuân Đường cùng Thu Nguyệt đều giơ ngón tay cái lên!

      ………………….

      Bữa cơm bàn, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên ăn rất ngon. Nhưng Lăng Tuyết Mạn cảm giác thiếu chút gì đó, nhìn trái nhìn phải phen, vỗ bàn cái, “Quản gia, mang rượu tới!”

      “Vương phi, ngài muốn uống rượu sao?” Quản gia có chút kinh ngạc, “Hay là nô tài châm trà cho ngài !”

      “Haiz, quản gia ngươi có ý tứ gì? Ta vất vả mới mang được đầu trở về, sao có thể lấy rượu chúc mừng?” Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi buồn bực .

      Quản gia thầm nhăn mày, nhiệm vụ này khó làm, nên xử lý như thế nào đây? Vương phi trở lại, 90% chủ tử buổi tối Cúc Thủy Viên, nếu Vương phi uống rượu, chủ tử uống thuốc tránh thai có tác dụng a!

      “Quản gia, lấy chút rượu ẫu thân ta . Ta cùng mẫu thân uống chén là tốt rồi.” Mạc Ly Hiên nâng khuôn mặt nhắn lên, nhàng .

      Quản gia nhíu mày sâu hơn, nô tài, thể từ chối.

      “Tiểu Vương gia, Vương phi, nô tài lấy ngay!”

      Quản gia khom người lui ra ngoài.

      Cơm no rượu say, Lăng Tuyết Mạn nằm lười ghế muốn nhúc nhích.

      Mạc Ly Hiên thấy thế, cười hì hì : “Mẫu thân, ngài bây giờ giống như bé mèo lười, đừng nằm nữa, chúng ta tản bộ trong vườn !”

      được, ta ăn rất no, nổi.” Lăng Tuyết Mạn kêu rên.

      Quản gia đứng ở bên, muốn lại thôi, nửa ngày mới mở miệng xen vào: “Vương phi, nô tài có câu , biết có nên hay .”

      “Ách, ngươi muốn , muốn thôi, cái gì mà nên hay nên, dù sao muốn lấy lại bạc là có khả năng.” Lăng Tuyết Mạn ợ cái, lười biếng .

      “Đúng rồi, quản gia, ngươi làm sao có thể chuẩn bị vạn hai cho Thất thúc?” Mạc Ly Hiên làm như tò mò hỏi, mắt lại là nháy cũng nháy, theo dõi quản gia.

      Quản gia trầm tĩnh trả lời: “Thưa tiểu Vương gia, nô tài ngày ấy chính mắt nhìn thấy Vương phi cầm cây quạt giá trị xa xỉ của Thất Vương gia, nô tài nghĩ rằng cho dù Vương gia mất, Vương phi có chỗ dựa vững chắc, vậy cũng thể làm cho người ta coi thường. vạn hai, Tứ Vương phủ vẫn là lấy ra được, huống hồ trước khi Vương gia mất có lệnh nô tài chiếu cố hầu hạ tốt Vương phi, nô tài liền tự đến phòng kế toán lấy bạc, nghĩ rằng tiểu Vương gia hiếu thuận với Vương phi, chắc chắn đáp ứng, sau này bẩm lại cho tiểu Vương gia.”

      Những lời này, quản gia sớm nghĩ cẩn thận, lựa lời hoàn mĩ, tìm ra tia sơ hở!

      Mạc Ly Hiên gật đầu, “Ta biết.”

      Lăng Tuyết Mạn càng muốn quản nó, chỉ cần có người hậu thuẫn nàng, nàng nên cười trộm! Ha ha, về sau nàng có thể cây ngay sợ chết đứng mà xài tiền!

      Quản gia chau mày nhìn vẻ mặt sung sướng của Lăng Tuyết Mạn, chậm rãi mở miệng: “Vương phi, hôm nay ngài xử trí Cốc Trắc phi cùng Tôn trắc phi có chút thiếu sót. thời Vương gia mất, như thế nào, Tứ Vương phủ chúng ta cũng có chút thất thế, phụ thân hai vị trắc phi đều là đại thần trong triều, mặc dù chức quan trung đẳng lại đều nắm giữ những vị trí quan trọng của Đại Minh ta, thời Hoàng Thượng đối với Vương phi là mặt rồng vui, nếu Cốc đại nhân cùng Tôn đại nhân bẩm báo lên Hoàng thượng, chỉ sợ Vương phi lại gặp họa. Nô tài nghĩ rằng tiểu Vương gia rất được lòng vua, nếu như Vương phi bất mãn hai vị trắc phi, chỉ cần kêu tiểu Vương gia ra mặt, như vậy cho dù Hoàng Thượng biết cũng trách tội tiểu Vương gia, Vương phi cũng có thể bị mắc họa.”

      Miệng Lăng Tuyết Mạn há thành trứng gà, tròng mắt trừng nửa ngày, nháy mắt cái, sau đó hữu khí vô lực : “Quản gia tiên sinh thân ái, vậy ngươi vì sao sớm, a a a a a!”

      Nghe vậy, quản gia luôn luôn bình tĩnh lại mềm nhũn hai chân, phịch tiếng quỳ ở mặt đất, trán đổ rất nhiều rất nhiều mồ hôi, nâng tay lung tung lau cái, nơm nớp lo sợ : “Vương phi, ngài ngàn vạn thể xưng hô như vậy, người ngoài mà biết, đầu nô tài sợ là phải dọn nhà!”

      Sợ chết mất! Người ngoài đương nhiên là chỉ chủ tử nhà ! Tim quản gia đập nhanh, có thể đoán được Mạc Kỳ Hàn có loại sắc mặt gì!

      Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên trợn tròn mắt, còn Xuân Đường cùng Thu Nguyệt là khóc phải khóc cười phải cười, biểu tình cứng ngắc, đứng ở đằng kia bi thương hết sức. Các nàng suy xét những lời này có phải bẩm báo cho chủ tử hay .

      “Khụ khụ, ta thuận miệng thôi, quản gia ngươi khẩn trương cái gì? Ai nghe được a? có việc gì, có chuyện gì.” Lăng Tuyết Mạn hắng giọng cái, chê cười an ủi.

      Người cổ đại có suy nghĩ cũng là cổ! Haiz -

      Lời ‘thân ái’ có sao đâu, người ta cũng thường xuyên hay với mấy con vật nuôi trong nhà mà!

      Mạc Ly Hiên lườm quản gia cái, lại nhìn mặt Lăng Tuyết Mạn, “Mẫu thân, ngài chuyện chút cũng rụt rè, là có chút lời phải kiêng kị!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 98



      Lăng Tuyết Mạn mím miệng oán: “Ly Hiên, mẫu thân làm sao bây giờ?”

      Nàng chỉ sợ Hoàng đế lại lấy củi đốt nàng lần nữa!

      Mạc Ly Hiên nghĩ chút, cười ha ha, : “Mẫu thân đừng lo lắng, hết thảy có con!”

      xong nhìn về phía quản gia vẫn đổ mồ hôi lạnh quỳ mặt đất, thanh thúy : “Quản gia, ngươi đứng lên , mẫu thân của ta nhanh mồm nhanh miệng, trong nhà này cũng có ai, Xuân Đường Thu Nguyệt ra ngoài là được. Chuyện nhốt Cốc Trắc phi cùng Tôn trắc phi, ngươi truyền lệnh xuống là ý của ta, mẫu thân là chính phi của phụ vương, há có thể để bọn họ lấn đầu. Đợi bọn họ hối lỗi khôi phục tự do, thời gian này vẫn được bổng lộc, cấp bậc như cũ, nhưng cho phép bước ra cửa phòng bước, phái thị vệ Thấm Trúc Hiên theo dõi, nhưng nếu có thất trách, nghiêm trị tha!”

      Nghe vậy, quản gia đứng lên, trong ánh mắt lộ ra tán thưởng, “Vâng, nô tài lập tức thông cáo toàn bộ phủ!”

      “Ừ, .”

      Nhìn quản gia ra ngoài, Lăng Tuyết Mạn khôi phục tinh thần, kích động, hai tay nâng mặt Mạc Ly Hiên lên, dị thường sùng bái : “Oa, Ly Hiên, con xác định con mới chín tuổi sao? Ta cảm giác con còn lớn tuổi hơn ta!”

      “Mẫu thân, nam tử hoàng gia đều trưởng thành sớm, từ có quyền thế, địa vị tôn quý, sinh ra chính là chủ tử, đương nhiên phải có khí thế làm chủ tử!” Mạc Ly Hiên cười .

      “Hì hì, Hiên nhi, ta cũng gọi là con Hiên nhi nha, mẫu thân con!” Lăng Tuyết Mạn xong kích động ôm lấy cái trán Mạc Ly Hiên, hôn ‘bẹp, bẹp’ hai cái.

      Khuôn mặt nhắn của Mạc Ly Hiên thoáng chốc đỏ lên, cúi mặt dám ngẩng đầu, đến thể nghe thấy: “Mẫu thân, Hiên nhi là nam tử.”

      “Ta biết a, con là con ta mà!” Lăng Tuyết Mạn thuận miệng, đối với đứa con dòng dõi siêu cấp này nàng vạn lần vừa lòng, ha ha, có con là tiểu Vương gia là sướng!

      Xuân Đường cùng Thu Nguyệt yên lặng tắc lưỡi, lần thứ ba trịnh trọng suy tư, chuyện này có phải bẩm báo hay , hay là cả ba chuyện này đều báo lên chủ tử nhà các nàng.

      “Haiz – ”

      Lăng Tuyết Mạn nghĩ tới kiện, Mạc Kỳ Diễn hôn trán nàng, nàng lại hôn trán Mạc Ly Hiên. Dựa theo hôn môi gián tiếp mà , nàng coi như trả lại Mạc Kỳ Diễn, là cha, hôn con vậy mắc mớ gì tới nàng rồi!

      có lo lắng, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên chơi đùa náo loạn ở trong viện, bảo quản gia chuẩn bị nhảy dây, quả cầu, bàn đu dây, bất cứ thứ gì ở cổ đại có thể chơi được.

      “A, Hiên nhi đẩy cao thêm !”

      “Ha ha! Được, mẫu thân, ngài nắm cho chắc!”

      Mạc Ly Hiên cười lớn, dùng sức kéo bàn đu dây, quăng ra, Lăng Tuyết Mạn liền giống như chim chóc bay ở giữa trung, kích thích mãnh liệt làm cho nàng sợ quá độ, nhắm mắt lại, “A -”

      “Mẫu thân, muốn cao thêm chút nữa ?”

      “Muốn! Ta muốn bay cao hơn nữa!”

      “Được!”

      Kết quả, Mạc Ly Hiên dùng hết sức lực kéo bàn đu dây, lập tức bay rất cao, Lăng Tuyết Mạn cầm chặt hai bên dây thừng, lảo đảo làm cho thân mình thẳng tắp bay ra khỏi bàn đu dây!

      “A -”

      “Mẫu thân!”

      “Vương phi!”

      Mạc Ly Hiên, Xuân Đường, Thu Nguyệt cùng thị vệ, nha hoàn, gia đinh, tất cả đều kinh hãi hét ầm lên!

      chậm mà xảy ra nhanh, Mạc Ly Hiên điểm chân cái, thân thể nho bay lên hướng về phía Lăng Tuyết, Mạn Xuân Đường Thu Nguyệt cả kinh kêu đồng thời cũng bay đến!

      Lăng Tuyết Mạn sắp rơi xuống đất, ba người lập tức đỡ lấy nàng!

      Nhưng mà lại đủ ăn ý, Mạc Ly Hiên giữ cánh tay phải của Lăng Tuyết Mạn, Xuân Đường giữ cánh tay trái, Thu Nguyệt giữ chân, ba người đều tự phóng ra ba hướng, Lăng Tuyết Mạn mất cân bằng, bốn người đồng thời rơi xuống đất!

      “A -”

      Tiếng thét chói tai vang lên, Lăng Tuyết Mạn trắng mặt kêu rên thôi: “Các ngươi muốn kéo ta thành ba khối sao!”

      “Mẫu thân, xin lỗi, ngài cảm thấy thế nào? Con gọi thái y đến!” Mạc Ly Hiên khẩn trương, mặt mũi trắng bệch, vội đỡ Lăng Tuyết Mạn đứng lên.

      Xuân Đường Thu Nguyệt sợ hoảng, đỡ Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống ghế, sau đó quỳ phịch xuống dập đầu xin tội, “Vương phi, nô tì đáng chết!”

      “Ây da, đáng chết gì chứ, trước giúp ta xoa chân .” Lăng Tuyết Mạn buồn bực .

      “Vâng!”

      “Hiên nhi cần kêu thái y, nếu để cho người ta biết ta chơi bàn đu dây ngã xuống, mắc cở chết ta!”

      Lăng Tuyết Mạn cực kỳ bi ai lắc lắc khuôn mặt nhắn, tay xoa mông đau. Mạc Ly Hiên cẩn thận kiểm tra cánh tay Lăng Tuyết Mạn có thương tổn hay , áy náy, “Mẫu thân, đều do Hiên nhi tốt, hại ngài bị thương!”

      “Hiên nhi, có việc gì, ta trách con, là ta cầm chắc dây thừng, nếu phải là ba người đỡ ta, ở độ cao như vậy ngã xuống, ta nhất định tàn phế!” Lăng Tuyết Mạn xong, nở lúm đồng tiền an ủi vỗ vỗ bả vai ba người, vì để cho ba người còn gánh nặng trong lòng, còn ra vẻ giương nanh múa vuốt trừng mắt, “Nhanh bồi thường cho ta, lấy ít thức ăn đến, à, ta còn muốn uống rượu nữa!”

      “Còn uống rượu?”

      Xuân Đường Thu Nguyệt trăm miệng lời hô lên, tái mặt.

      “Đúng vậy, ta muốn uống để an ủi bản thân, nhanh lấy rượu, mấy ngày nay cũng chưa được ngủ ngon, mấy hôm trước ngủ giường trong thiên lao, quả thực eo mỏi lưng đau.” Lăng Tuyết Mạn thúc giục.

      Hai nha hoàn rầu rĩ trả lời câu rồi ra ngoài.

      Cùng lúc đó trong Thấm Trúc Hiên là mảnh gào khóc thảm thiết.

      Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung đều bị giam ở trong phòng ngủ, ngoài cửa là thủ vệ cao lớn uy mãnh.

      Trong phòng, thứ gì có thể đập đều bị Cốc Vũ Mị đập rồi, nền nhà hỗn độn, nha hoàn bên cạnh bị điều phòng giặt quần áo, nàng muốn tìm người truyền lời cũng có, nổi giận, mặt gần như vặn vẹo, nàng làm sao có thể liên hệ với người kia đây?

      An tĩnh suy tư trong chốc lát, có đầu mối, Cốc Vũ Mị lại rống lên: “Thả ta ra ngoài! Ta muốn ra ngoài!”

      Tiếng rống này làm Tôn Uyển Dung ở phòng phía đông Thấm Trúc Hiên cũng quát to lên theo, dùng hết sức xông ra ngoài, bốn thủ vệ vội kéo nàng trở về -

      Tiếng la khóc như bệnh tâm thần lập tức vang lên.

      “Vương gia ngài mở to mắt nhìn xem! Thần thiếp hầu hạ Vương gia năm năm, hoàn toàn bị nữ nhân khắc chết Vương gia khi dễ như vậy. Vương gia, ngài trời có linh phải làm chủ cho thần thiếp!”

      “Vương gia, thần thiếp bị nữ nhân kia hại chết!”

      Mấy thủ vệ được lời nào, chính là tập trung làm việc ngăn cản cho hai nữ nhân nổi điên ra ngoài. Tuy nhiên la hét um sùm, thanh cực lớn như vậy kinh động toàn bộ Tứ Vương phủ!

      Mà ở Cúc Thủy Viên, Lăng Tuyết Mạn cái gì cũng quản, ngủ ngon, dù sao có con trai tiểu Vương gia của nàng, nàng còn sợ cái gì!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 99


      Hương Đàn Cư

      Trong phòng yên tĩnh, Mạc Kỳ Hàn ngủ thẳng đến khi màn đêm buông xuống mới chậm rãi mở mắt.

      Lười nhác híp mắt, hơi khàn khàn : “Vô Cực!”

      Vừa lên tiếng, Lâm Mộng Thanh ngủ gật chờ ở ngoài cửa giật mình cái, nhìn Vô Cực vào, vội hướng Thiên Cơ lão nhân ngồi chồm hổm mặt đất bắt con kiến chơi, vẫy tay : “Sư phụ, sư huynh tỉnh rồi!”

      sao?”

      Thiên Cơ lão nhân mắt sáng lên, vỗ vỗ tay phủi quần áo, chạy vội tới đẩy cửa, để ý hơi mạnh tay, chỉ nghe tiếng “Rầm –”

      được Vô Cực hầu hạ thay quần áo, Mạc Kỳ Hàn nhăn mày lại, cũng ngẩng đầu : “Cút ra ngoài nhận trăm trượng!”

      “A!”

      Thiên Cơ lão nhân cùng Lâm Mộng Thanh bị câu mệnh lệnh lạnh như băng làm kinh sợ, trước sau đụng vào nhau, sau đó bi thống té nhào sàn nhà!

      Cách bình phong, Mạc Kỳ Hàn nhăn mày sâu hơn, “Sư phụ, ngài bao lớn rồi, còn có thể ngã sấp xuống sao?” xong, trong nháy mắt, Vô Cực liền hai bước vòng qua bình phong đỡ người.

      Thiên Cơ lão nhân thở phì phò đứng lên, xoa cằm đau, tức giận chậc lưỡi: “Được, Hàn tiểu tử, đến sư phụ con cũng dám phạt sao.”

      Mạc Kỳ Hàn nhìn qua, “Con nghĩ cấp dưới phá hỏng quy củ, nào biết sư phụ lỗ mãng như vậy?”

      Vô Cực cùng Lâm Mộng Thanh trước sau tiến vào, Vô Cực hầu hạ Mạc Kỳ Hàn, lấy cẩm áo, thắt lưng, Lâm Mộng Thanh dựa vào bên cạnh bàn, dung nhan còn khuynh thế hơn nữ tử, kêu tiếng “Sư huynh!”

      “Như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn khẽ nâng mắt hỏi.

      “Hì hì, sư huynh, Vương phi huynh có đẹp , có đẹp bằng đệ ?” Lâm Mộng Thanh tà ác chớp mắt, ngừng quan sát Mạc Kỳ Hàn.

      Thiên Cơ lão nhân càng hứng thú hơn, lấy cái ghế ngồi ở trước mặt Mạc Kỳ Hàn, hỏi rất là kích động: “Hàn tiểu tử, Vương phi mới của con đẹp hơn hay là nha đầu Ngô Đồng đẹp hơn?”

      Vô Cực hơi hơi cúi đầu, “Chủ tử, khi nào dùng bữa?”

      “Bây giờ !”

      “Vâng, nô tài chuẩn bị.”

      Vô Cực tới cửa, bước chân lại dừng chút, quay đầu lại : “Hồi bẩm chủ tử, Vương phi trở lại, Tư Khuynh báo lại, Cốc Trắc phi cùng Tôn trắc phi đến Cúc Thủy Viên vũ nhục Vương phi, Vương phi dưới cơn giận dữ sai thị vệ đem hai vị trắc phi nhốt ở Thấm Trúc Hiên, Tư Khuynh xin chỉ thị chủ tử nên xử trí như thế nào.”

      “Oa, Vương phi là lợi hại!”

      Lâm Mộng Thanh sùng bái, hai mắt tỏa ánh sáng, nhưng thấy Mạc Kỳ Hàn quét mắt lạnh tới, liền dùng hai tay bịt miệng, thức thời ngậm miệng.

      Mạc Kỳ Hàn chau mày chút, nghĩ đến Lăng Tuyết Mạn ở trước mặt sắc bén, còn dám cưỡi ngồi ở người , bóp cổ , há để cho người khi dễ sao.

      Nghĩ đến đây, Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, thản nhiên : “Nha đầu kia vốn cũng phải là chủ tử yếu đuối. Nếu là Cốc Trắc phi cùng Tôn trắc phi bất kính trước, vậy Vương phi muốn nhốt các nàng nhốt .”

      “Vâng, nô tài chuyển lời cho Tư Khuynh. Mặt khác Tư Khuynh còn có việc nô tài bẩm báo thay, Nhị Vương gia muốn thay tiểu Vương gia trả bạc cho Thất Vương gia, Tư Khuynh dâng vạn hai, Thất Vương gia cũng chịu thu của ai, là quạt lưu ly đưa cho Vương phi, sau đó vạn hai Tư Khuynh cầm bị Vương phi đoạt rồi.”

      Mạc Kỳ Hàn híp híp mắt, tâm tư có chút trầm trọng, hi vọng phát sinh chuyện tình làm tức giận. vốn muốn huynh đệ bất hoà, xem ra cần thu phục tâm nha đầu kia mới tốt.

      Trầm tư chút, Mạc Kỳ Hàn thở dài hơi, : “Được, Vương phi muốn bạc liền cho nàng , bổn vương còn nuôi nổi cái tiểu tham tiền như nàng. Buổi chiều Vương phi làm gì?”

      Nghe vậy, sắc mặt Vô Cực khó coi, nhìn Mạc Kỳ Hàn cái, lập tức cúi đầu giọng : “Bẩm chủ tử, Vương phi cùng tiểu Vương gia chơi xích đu ở Cúc Thủy Viên, Vương phi đùa cao hứng, cẩn thận ngã xuống, ách, còn có việc chuyện quan trọng bẩm báo chủ tử, Vương phi hôm nay uống ít rượu, Tư Khuynh khuyên nổi, tại chắc là ngủ.”

      “Cái gì? Đáng chết, chơi xích đu làm gì, té có bị thương ?” Mạc Kỳ Hàn đen mặt, quanh thân toàn là băng hàn.

      Vô Cực sợ, vội vàng lắc đầu, “ có té bị thương, đại khái da thịt có chút đau.”

      “Phá bỏ xích đu !” Mạc Kỳ Hàn cảm thấy thả lỏng, khuôn mặt tuấn tú rét lạnh, nhếch môi .

      Vô Cực ngẩn ra, “Vâng, chủ tử!”

      Mạc Kỳ Hàn liếc mắt nhìn Vô Cực, thầm tức giận, nửa ngày mới cắn răng : “ cho Tư Khuynh, nếu như Vương phi lại dính giọt rượu, bổn vương hỏi tội !”

      Nữ nhân đáng chết là muốn đêm nay lại nghẹn sao.

      Vô Cực dám ngẩng đầu, nhanh gật đầu : “Vâng, nô tài nhớ kỹ!”

      “Lui ra !”

      “Nô tài cáo lui!”

      Mạc Kỳ Hàn lười nhác tựa vào ghế, con ngươi sắc bén đảo qua, mặt lạnh nhạt : “Các người gặp qua Tuyết Mạn sao?”

      có!”

      Hai người trăm miệng lời, đầu lắc như trống bỏi.

      “Vương phi của ta dung mạo như thế nào liên quan gì đến các người? Hỏi nhiều như vậy làm cái gì?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày lại, mắt lạnh trừng Lâm Mộng Thanh, nhàn nhạt mím môi, “Mộng Thanh, Tuyết Mạn xấu hay là đẹp, ít nhất là nữ nhân, đệ cho dù đẹp hơn nàng bội lần cũng vừa mắt ta. Nếu như ngày sau đệ thấy nàng, cảm thấy đệ xinh đẹp hơn nàng, ta đây muốn xé rách đệ!”

      “A, sư huynh, huynh cũng thể đối xử với đệ như vậy, tốt lắm, tốt lắm, Vương phi của huynh đẹp, được chưa? Hì hì, đệ cũng có hứng thú làm đoạn tụ với huynh, người ta còn muốn sinh con, mà huynh lại thể sinh.”

      “Sao?”

      Mạc Kỳ Hàn giơ lên thanh nguy hiểm, giọng Lâm Mộng Thanh dần dần , tiện đà thể biểu tình than khóc thảm thiết, “Sư huynh, đệ sai lầm rồi.”

      “Khụ khụ, tiểu tử Mộng Thanh, con nên chuyện!” Thiên Cơ lão nhân ho khan tiếng, đầu để sát vào Mạc Kỳ Hàn: “Hàn tiểu tử a, sư phụ muốn biết giữa Tuyết Mạn nha đầu cùng Ngô Đồng nha đầu, con thích đứa nào hơn?”(độc giả cũng muốn biết [​IMG])

      Mạc Kỳ Hàn nhăn mày lại sâu, chậm rãi : “Sư phụ, ngài phải thích Hoa Mai bà bà sao? Nếu muốn, đồ nhi có thể giúp ngài làm mai. Hoa Mai bà bà luôn luôn tốt với con, con nếu cố gắng có thể giúp ngài kết duyên tần tấn!”

      “Ha ha ha!”

      “Khụ khụ!”

      Lâm Mộng Thanh cười như điên, Thiên Cơ lão nhân đỏ bừng mặt, xấu hổ biết nên làm gì, lại tức, râu tóc đều bay, dùng sức trừng mắt Mạc Kỳ Hàn mang mặt cười vô tội, cả giận: “Tiểu tử đáng chết dám uy *********** sư phụ của con, hừ, ta thèm hỏi, ta tìm cơ hội cho nha đầu Tuyết Mạn, con còn có tình lâu năm, ngươi đối với Liễu Ngô Đồng trung tâm như , đối với Tuyết Mạn là đùa giỡn tình cảm!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 100



      “Sư phụ!”

      Mạc Kỳ Hàn trầm khuôn mặt tuấn tú, “Việc này thể đùa! Nếu như bại lộ thân phận, con phải kiếm củi ba năm thiêu giờ sao? Đại ca của con chẳng lẽ phải chết minh bạch sao, huống chi -”

      Giọng ngừng lại, buồn bã than : “Huống chi Tuyết Mạn cùng Ngô Đồng là giống nhau. Tuyết Mạn là Vương phi của con, liên quan đến việc hay .”

      “Ách-”

      Thiên Cơ lão nhân cùng Lâm Mộng Thanh hai mặt nhìn nhau, khóe miệng giật giật. liên quan đến hay sao? Mới vừa rồi còn quan tâm người ta té có bị thương , lại còn lòng như lửa đốt chạy tới thiên lao, đến nghỉ ngơi cũng có.

      Hai người trầm tư, tìm tòi nghiên cứu nhìn Mạc Kỳ Hàn cũng trầm mặc, khuôn mặt tuấn tú xuất thần.

      lâu sau, Lâm Mộng Thanh rốt cục nhịn được, trong mắt lóe ra tò mò, “Sư huynh à, sư tẩu của đệ có phải thân thể khỏe ? Vì sao cho tẩu uống rượu?”

      “Lắm miệng!”

      Mạc Kỳ Hàn liếc xéo, quan tâm.

      Nhưng Lâm Mộng Thanh vẫn tò mò, sợ chết, chế nhạo: “Sư huynh, sư tẩu thích huynh phải ? Hì hì, đệ nghe được nàng nàng có tình cảm với Nhị Vương gia, xem ra huynh có phần rồi. Trong lòng huynh có Ngô Đồng nương, trong lòng sư tẩu có Nhị ca của huynh, hai người các huynh người có thể chia tay được rồi!”

      “Sao?”

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn xanh xao, nắm tay vung ra, Lâm Mộng Thanh né kịp, mắt phải bị đánh trúng, phịch tiếng ngồi mặt đất, kêu rên thôi: “Sư huynh, đệ lại sai lầm rồi!”

      Thiên Cơ lão nhân tay bụm miệng, nhìn mặt Mạc Kỳ Hàn lạnh như băng, nín được cười trộm, cũng ngồi xuống xem tình trạng thảm hại của Lâm Mộng Thanh, vừa thấy cười ha ha ra tiếng, đứng lên, cầm gương lại. Lâm Mộng Thanh soi gương, lập tức hét rầm lên như heo bị chọc tiết: “Sư phụ, mặt con sưng rồi!”

      Mạc Kỳ Hàn để ý lắm, nhíu mày lại : “Cho đệ đen mắt xem như , để xem đệ lại dám hưu vượn !”

      “Đệ nào có bậy, ràng là đệ chính tai nghe được, sư tẩu còn có dâm tặc, sư huynh, huynh phỏng chừng bị người ta cho đội nón xanh rồi!” Lâm Mộng Thanh ủy khuất xoa mắt, cam lòng .

      Nghe vậy, Thiên Cơ lão nhân cười, lại đen mặt, “Hàn tiểu tử, con đến nữ nhân của mình cũng quản được sao? Uổng công sư phụ ta truyền cho con thân võ công, nhưng lại để cho dâm tặc làm bẩn lão bà!”

      “Khụ khụ!”

      Mạc Kỳ Hàn quẫn bách, khuôn mặt tuấn tú lúc đỏ lúc trắng, ho khan hai tiếng mới giật giật khóe miệng : “Sư phụ, ngài xem đồ đệ là nam nhân vô dụng như vậy sao? Dâm tặc trong miệng Tuyết Mạn, khụ khụ, chính là con!”

      “Cái gì?”

      “Ha ha ha!”

      Thiên Cơ lão nhân cùng Lâm Mộng Thanh khiếp sợ xong, cười nắc nẻ!

      Mạc Kỳ Hàn mím môi thành cái đường cong, chán nản nhìn, “Cười đủ chưa? Cười đủ dùng cơm!”

      “Ha ha ha!”

      “Bốp!”

      Tiếng vỗ bàn làm thân thể già trẻ run lên, tiếp theo nam nhân xanh mét khuôn mặt tuấn tú vòng qua bình phong ra ngoài.

      “Haiz, haiz, Hàn tiểu tử, sư phụ biết cháu con là bị trúng độc như thế nào!”

      Thiên Cơ lão nhân vội hô, bò dậy đuổi theo.

      .”

      Mạc Kỳ Hàn lãnh khốc bỏ lại chữ, tới trước bàn cơm, ngồi xuống.

      “Trước rót chén trà cho sư phụ .” Thiên Cơ lão nhân liếm liếm môi khô ráp, cười mỉa.

      Mạc Kỳ Hàn gật đầu, tự mình rót trà dâng, Thiên Cơ lão nhân uống mới ngồi xuống : “Tàn độc huyết này giống với các loại độc bình thường, là hòa ở nước trà, cho dù người có y thuật cao cũng thể phát , mà uống trà độc được pha trong vòng canh giờ, uống vào vẫn bình thường, sau đó độc gặp phát tác, lục phủ ngũ tạng đau, nếu như uống trà pha canh giờ, tàn độc huyết nằm trong cơ thể, năm sau đứt ruột mà chết.

      Ta hỏi qua Tư Khuynh, buổi sáng tiểu Vương gia từ khi tiến vào Lăng phủ, trong vòng canh giờ quả uống hai lần trà, tuy rằng còn cách nào nghiệm độc, nhưng ta đoán hẳn là là như vậy, Hàn tiểu tử con nghĩ thế nào?”

      Mạc Kỳ Hàn vuốt vuốt bát trà bàn, thoáng ngước mắt thăm dò Lâm Mộng Thanh, khóe miệng nhếch lên, “Mộng Thanh giúp sư huynh việc được ?”

      “Ách, đệ được ?” Lâm Mộng Thanh ra vẻ đáng thương, nhớ lại sư huynh phúc hắc này lần trước bắt dịch dung cho xác chết, tới giờ vẫn còn ghê tởm.

      “Ha ha, đệ cứ ?” Mạc Kỳ Hàn nhếch môi cười, hỏi ngược lại.

      Nụ cười này làm Lâm Mộng Thanh sợ đến hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ mặt đất, lắp bắp: “Sư… sư huynh, huynh vẫn là làm mặt lạnh , cần cười với đệ, đệ… đệ chịu nổi, oa!”

      Thiên Cơ lão nhân nuốt nước miếng cái, gật đầu đồng ý, “Mộng Thanh rất đúng. Hàn tiểu tử con cần phải cười. Đột nhiên cười làm trong lòng chúng ta sợ hãi.”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn mang ý cười sâu hơn, chân : “Mộng Thanh, đệ dịch dung lẫn vào Lăng phủ điều tra ai thầm hạ độc? Lăng Bắc Nguyên rốt cuộc có liên quan đến việc này hay ?”

      “Sư phụ, ngài chờ nhặt xác cho đồ nhi . Sư huynh cho con làm chuyện nguy hiểm như vậy, con sống được!” Lâm Mộng Thanh vỗ ngực đau lòng.

      Vô Cực vừa vặn bưng thức ăn tiến vào, Mạc Kỳ Hàn giảmý cười, : “Sư phụ, chúng ta dùng bữa, con lấy cá tầm hấp cho ngài nếm thử xem!”

      Nghe hai chữ ‘cá tầm’ Lâm Mộng Thanh giật mình cái, khẩn trương chạy tới, chỉa vào con mắt gấu mèo, kích động : “Đệ cũng nếm thử!”

      Nhưng vừa cầm lấy đũa bị người đè, mặt giơ lên nụ cười hiểm, “ muốn giúp được ăn!”

      Lâm Mộng Thanh hít sâu hơi, cắn răng nở nụ cười cái xán lạn đến muốn giết người, “Vương gia sư huynh có lệnh, đệ sao dám cự tuyệt?”

      “Ha ha ha…”

      Tối nay ánh trăng sáng tỏ, xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt nữ tử điềm tĩnh đóng chặt mắt phượng, môi đỏ mọng hơi nhếch làm người ta nhịn được muốn âu yếm.

      Trước giường, nam nhân đứng yên nhìn khuôn mặt mỹ lệ, khóe miệng tự chủ giương lên, thân mình kiêu căng hơi hơi khom xuống ngồi giường, thò tay khẽ xoa gò má , bỗng dưng cúi người, phủ lên đôi môi đỏ mọng, nhàng liếm.

      Lăng Tuyết Mạn trong mơ màng cảm thấy đúng, lập tức thức tỉnh mở mắt, thấy nến tắt, mà trong bóng đêm nam nhân hôn nàng, mùi vị đó, cảm giác kia, trăm phần trăm là dâm tặc!

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 101



      Lăng Tuyết Mạn thể mở miệng chuyện, liền dùng sức hô hấp để diễn tả bất mãn cùng phẫn nộ!

      Dâm tặc đáng chết nầy luôn lén nhiễu loạn giấc ngủ của nàng!

      Nam nhân tận tình hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào nghe được Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển, nhanh dừng động tác, đầu lông mày hơi cong cong, nghiêng thân, tà mị nhếch môi, “Tỉnh rồi hả?”

      “Vô nghĩa! Bị sỗ sàng biết xấu hổ như vậy, ta cũng phải lợn chết!” Mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ lên, tức giận đến trợn tròn con mắt.

      “Nàng chuyện có giáo dục chút được ?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, quả nhiên người ta dù có vẻ bề ngoài lung linh như thế nào, bên trong cũng nhất định là khuê tú!

      Lăng Tuyết Mạn cười nhạt: “Dựa vào! Ta gặp dâm tặc như ngươi, phải dùng tới giáo dục sao? Ngươi thử cùng hòa thượng tán gẫu về nữ nhân xem, người ta có lấy mõ gõ chết ngươi hay !”

      “Khụ khụ!”

      “Nữ nhân đáng chết, miệng nàng cái gì cũng ra được!” Mạc Kỳ Hàn nổi gân đen trán, tức giận , thở khẽ hơi, quyết định lãng phí thời khắc này, thể đụng vào nàng cùng nhau thoải mái ngủ giấc cũng được.

      Nghĩ, ngồi dậy, nhìn nàng : “Đứng lên hầu hạ ta cởi áo!”

      “Cái gì?” Lăng Tuyết Mạn gãi lỗ tai, khẽ đùa cợt, “ coi ngươi là tình nhân của ta sao? Còn muốn bà ta hầu hạ ngươi cởi áo, ta xem ngươi đúng là điên . Đầu ta cũng phải bị lừa đá!”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn phút chốc siết chặt hai tay, mắt sâu khép hờ, nhiễm lên tầng sương lạnh, khẽ mím môi, trong tiếng mang theo hơi thở nguy hiểm, “Nàng là bà của ai? Lặp lại, bản công tử muốn nghe lần nữa!”

      Cảm xúc giận dữ khống chế được, suýt nữa thốt ra từ ‘bổn vương’!

      Lăng Tuyết Mạn mặc dù thấy biểu tình biến hóa mặt Mạc Kỳ Hàn, nhưng nghe mấy lời kia như là nặn ra từ trong kẽ răng, thân thể run run, mất khí thế, ‘hì hì’ cười khan tiếng, hai tay nhanh chóng kéo chăn trùm toàn thân để bảo vệ mặt nàng lại bị đánh thành lá cải rách, sợ đến thở cũng dám thở mạnh!

      Mạc Kỳ Hàn nổi giận, dở khóc dở cười, nữ nhân có lá gan luôn lớn này lại rất sợ chết, vừa đến thời khắc mấu chốt liền thay đổi thành con chó !

      Xem xét việc nàng sống sót sau tai nạn, cũng muốn làm khó nàng, nhưng hù dọa nàng phen vẫn là việc cần làm, để nàng coi trọng mình chút!

      Vì thế mặt vẫn lạnh, trầm thấp : “Bản công tử đến cùng có phải tình nhân của nàng ? !”

      phải! Ách, để ta suy nghĩ chút, ngươi đừng vội, ngàn vạn đừng nóng vội.” Lăng Tuyết Mạn vừa run rẩy vừa lẩm bẩm, nàng rất muốn dũng cảm mà phải’, nhưng hảo hán ăn thua lời , nàng có cần vì vấn đề danh dự mà bảo vệ quyền lợi của mình , nếu cãi lại

      Lăng Tuyết Mạn vẫn lảm nhảm, Mạc Kỳ Hàn chờ được, gầm tiếng: “Rốt cuộc như thế nào?”

      “Tình nhân, tuyệt đối là tình nhân!” Thân mình Lăng Tuyết Mạn lại run lên, rất là buồn bực thầm nho : “Vương gia tướng công, ngài phải làm chứng cho ta, ta là bị dâm tặc cường đại này ép buộc! Oa… oa… Ngài ở phủ chớ có trách ta, ta có lén lút đội nón xanh cho ngài, ta còn muốn quang minh chính đại bỏ trốn, ta muốn bạc, hì hì ta vừa gom được vạn hai…”

      Mạc Kỳ Hàn càng nghe mặt càng xanh biếc, suýt nữa thở nổi, phen xốc chăn lên, như con chim ưng già bắt con gà con, xách gáy Lăng Tuyết Mạn lên, hơi dùng sức kéo nàng vào trong lòng , cắn răng nghiến lợi : “Nàng muốn bỏ trốn với ai? Lấy vạn hai là để bỏ trốn sao? Lăng Tuyết Mạn, về sau xu tiền nàng cũng đừng hòng có!”

      “A… A… Ngươi làm sao nghe được, ta rất mà.” Lăng Tuyết Mạn như trái cà héo, muốn đập đầu cái chết tươi.

      “Hỏi lại nàng lần nữa, muốn bỏ trốn với ai?” Mạc Kỳ Hàn nổi giận , mắt lạnh khóa chặt cặp mắt trong veo như nước của nàng.

      “Ta… ta nghĩ muốn cùng…” Lăng Tuyết Mạn cắn môi, đánh chết nàng cũng dám ra nửa câu sau!

      “Ai?”

      Mạc Kỳ Hàn gằn chữ, mang theo hơi lạnh thấu xương. Lăng Tuyết Mạn quyết tâm, run lên, lần đầu tiên chủ động ôm chặt , điều này khiến nàng hận, thể đao hoạn dâm tặc đáng chết thành thái giám, hai tay lõa lồ giống dây leo bò lên cổ Mạc Kỳ Hàn, cũng mãnh liệt lấy lòng phủ môi lạnh như băng của Mạc Kỳ Hàn, lung tung hôn môi hai cái, mới lấy dũng khí tráng sĩ chặt tay : “Tình nhân ta muốn bỏ trốn với ngươi!”

      Dùng bộ dạng này bị đánh . A… a… Nhị Vương gia, chuyện vừa rồi chàng tha thứ cho ta ! Lăng Tuyết Mạn khóc trong lòng, khi nào bạch mã hoàng tử của nàng mới có thể cứu nàng ra khỏi bể khổ đây?

      Nhìn Lăng Tuyết Mạn ân cần, Mạc Kỳ Hàn rất là hưởng thụ, cong khóe miệng, nhưng có nghĩa là tin. Xem ra hôm nay Lâm Mộng Thanh nghe được là , nha đầu này là động tâm với Mạc Kỳ Diễn!

      Cảm xúc vui lập tức trào lên trong lòng, Mạc Kỳ Hàn nhíu mày nhìn thẳng vào mắt Lăng Tuyết Mạn, bình tĩnh dọa người, lạnh lùng : “Tuyết Mạn, nàng khiêu khích ta. Ta cho nàng phóng túng cực hạn rồi! cho ta, nàng cần bao nhiêu thời gian để đoạn tình với Nhị Vương gia?”

      , ta có.” Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt nhìn Mạc Kỳ Hàn, giải thích trái lương tâm.

      “Phải ? Tuyết Mạn, ta chỉ cho phép trong lòng nàng suy nghĩ đến ta, nếu nàng dám người khác, vậy với cái nam nhân kia mà , tuyệt đối là bi kịch!”

      Mạc Kỳ Hàn gằn từng chữ, mắt thâm trầm, giờ phút này đột nhiên cực hận việc che dấu thân phận, giả bộ bệnh nhiều năm như vậy, Ngô Đồng vì thế rời bỏ , cũng nguyện làm quả phụ, còn Lăng Tuyết Mạn mặc dù bị ép xuất giá cho , lại lòng muốn cùng nam nhân khác quang minh chính đại nhau, bỏ trốn, xem là cái gì!

      lúc hơi thở hỗn loạn, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên đẩy Lăng Tuyết Mạn dán lên thân thể của ra, tới trước cửa sổ, nhắm mắt đứng lâu, từ đáy lòng tràn ra đau đớn khôn cùng.

      Lăng Tuyết Mạn ngã ngồi ở góc giường, kinh ngạc nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Hàn đơn tịch mịch, trong lòng đột nhiên đau.

      Nam nhân này, nàng là người tốt hay là người xấu, khi dễ nàng, đánh nàng, trách móc nàng, bá đạo tàn nhẫn, nhưng lại hai lần cứu nàng, cứu Ly Hiên, khi lạnh lùng, khi ôn nhu săn sóc, làm người ta đoán được.

      “Ngươi sợ ta người khác sao?” Lăng Tuyết Mạn hỏi đến thể nghe thấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :