1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 92



      Mạc Ngự Minh muốn tức giận. Nhưng Mạc Ly Hiên ở Quỷ Môn quan vòng, vất vả mới nhặt được mạng nó về, cho nên đành lòng phát giận, liền nhẫn nại dịu dàng : “Hiên nhi nghe lời của gia gia, mặc kệ Lăng Tuyết Mạn kia có phải bị người hãm hại , tóm lại con là bởi vì nàng ta mới hôn mê bất tỉnh, trẫm ném nàng ta vào thiên lao cũng coi như trừng phạt đúng tội, con được nhớ tới nàng ta!”

      “Cái gì? Mẫu thân của con bị giam ở thiên lao?” Mạc Ly Hiên mở mắt to, thể tin được, quay đầu nhìn về phía Mạc Kỳ Diễn, “Phụ vương, mẫu thân có phải bị nhốt ở trong thiên lao ?”

      Mạc Kỳ Diễn cau mày gật đầu.

      Mạc Ly Hiên ngoái đầu lại nhìn Mạc Ngự Minh hồi lâu, đột nhiên giùng giằng muốn quỳ xuống, Mạc Ngự Minh hoảng lên vội hỏi: “Hiên nhi, con muốn làm gì?”

      “Hoàng gia gia, Hiên nhi dập đầu cầu ngài phóng thích mẫu thân!” Mạc Ly Hiên kiên định .

      Sắc mặt Mạc Ngự Minh trầm xuống, “Hiên nhi, lời trẫm chính là thánh chỉ, trẫm được là được!”

      “Hoàng gia gia, Hiên nhi cầu ngài đem mẫu thân , mẫu thân sợ lạnh, sợ đau, sợ chết, sợ đơn, Hiên nhi phải bảo vệ mẫu thân, Hoàng gia gia ngài được chia rẽ chúng con a!” Mạc Ly Hiên dưới tình thế cấp bách, thân mình run lên.

      Nghe vậy, mấy nam nhân đều nhăn khuôn mặt tuấn tú, chuyện nữ nhân này sợ thiệt nhiều a!

      “Trẫm mặc kệ nàng ta sợ cái gì. Hiên nhi, tại con tỉnh, trẫm có thể giết nàng ta, nhưng phải nhốt nàng ở trong thiên lao. Con tỉnh lại rồi, con ở trong tẩm cung để trẫm nuôi vài ngày, sau đó hãy cùng phụ vương con về phủ.” Mạc Ngự Minh nỡ, mặc dù giọng mềm mỏng lại vẫn kiên định thôi.

      “Hoàng gia gia, nếu Hiên nhi về Nhị Vương phủ, mẫu thân trở về nhìn thấy con làm sao bây giờ? Nếu , ẫu thân cùng Hiên nhi đều ở trong Vương phủ của phụ vương được ?” Mạc Ly Hiên nhất thời sốt ruột nhưng lại lớn gan .

      Nghe vậy ánh mắt mọi người đều nhìn Mạc Kỳ Diễn như có thâm ý!

      Mạc Kỳ Diễn ngẩn ra vài giây, tránh được vài ánh mắt kia, khẽ nhấp môi, còn lời nào để .

      Nếu có thể, nguyện ý, nhưng cũng hiểu được đó là việc có khả năng!

      Quả nhiên Mạc Ngự Minh hoàn toàn đen mặt, trách mắng: “Hiên nhi, con bừa cái gì? Trẫm nhìn con cũng vô rồi, trẫm thư phòng! Lý Đức Hậu, bãi giá!”

      “Vâng, Hoàng Thượng!”

      Mặt rồng giận dữ, bốn nam nhân ngoài mặt động tĩnh, trong lòng lại gấp như kiến bò chảo nóng. Ban đầu còn trông cậy vào Mạc Ly Hiên có thể khuyên Mạc Ngự Minh phóng thích Lăng Tuyết Mạn, tại xem ra hỏng rồi!

      Mạc Ly Hiên càng nóng nảy hơn, quýnh lên kêu tiếng “Hoàng gia gia!” Sau đó mắt khẽ nhắm lại, ngã giường rồng hôn mê bất tỉnh!

      “Hiên nhi!”

      Vài thanh vô cùng lo lắng đồng thời vang lên!

      Mạc Ngự Minh bước tới, thân mình chấn động lập tức trở về, bổ nhào vào giường, sắc mặt đột biến, cuống quít ôm lấy Mạc Ly Hiên hô: “Hiên nhi, con tỉnh, tỉnh mau. Đây là sao, tột cùng là sao?”

      “Phụ hoàng, Hiên nhi cùng Tứ tẩu hai mẹ con tình thâm, phụ hoàng nhốt Tứ tẩu lại, chia rẽ bọn họ, sợ là Hiên nhi khó có thể chấp nhận mới lại hôn mê!” Mạc Kỳ Dục lo lắng .

      “Đúng vậy, phụ hoàng, vất vả Hiên nhi mới nhặt về cái mạng, thể lại mất nó!” Mạc Kỳ Sâm mày nhíu sâu.

      Mạc Kỳ Lâm vừa lắc đầu vừa thở dài “Phụ hoàng a, chúng ta mới cao hứng chút, sao ngài lại tra tấn Hiên nhi đến hôn mê bất tỉnh? Nên làm cái gì bây giờ.”

      phải trẫm tra tấn.” Mạc Ngự Minh giận đến méo mặt, trừng mắt Mạc Kỳ Lâm, lại sốt ruột gọi hoàng tôn: “Hiên nhi, con tỉnh lại !”

      Mạc Kỳ Diễn vô cùng lo lắng, Mạc Ly Hiên suy tư phen, sau đó hướng Mạc Ngự Minh trịnh trọng quỳ xuống, “Phụ hoàng, ngài dạy bảo, nhi thần dám quên, nhi thần có ý khác, chỉ cầu phụ hoàng bảo trụ mạng của Hiên nhi. Vừa rồi là Hiên nhi năng lung tung, Tứ Vương phi tất nhiên là thể hợp quy củ mà ở trong Vương phủ của nhi thần. Nhưng nàng là yếu ớt, trong thiên lao giá rét, chỉ sợ thân mình chịu nổi. Nhi thần cho rằng trải qua giáo huấn này, Tứ Vương phi nhớ kỹ. Nhi thần luôn luôn cảm kích nàng đối xử tốt với Hiên nhi, bù đắp cho tiếc nuối của Hiên nhi có mẫu thân, cho nên mới năm lần bảy lượt ở trước mặt phụ hoàng vì Tứ Vương phi chuyện, xin phụ hoàng vì mạng của Hiên nhi mà bỏ qua cho Tứ Vương phi, thả nàng về Tứ Vương phủ, cũng cho Hiên nhi ở Tứ Vương phủ !”

      “Nhị ca rất đúng. Mạng Hiên nhi quan trọng, phụ hoàng, ngài thể lấy mạng Hiên nhi vui đùa a!” Ánh mắt Mạc Kỳ Dục sáng loáng, phụ họa theo.

      Mạc Kỳ Minh luôn luôn trầm mặc cũng đột ngột mở miệng, “Phụ hoàng, Tứ Vương phi sống hay chết quan trọng, nhưng cốt nhục hoàng thất phải bảo trụ. Nhi thần nghĩ nên đáp ứng thỉnh cầu của Hiên nhi .”

      Mạc Kỳ Lâm kinh ngạc nhìn về phía Mạc Kỳ Minh, híp lại, con ngươi lại dấu vết dời .

      Mặt Mạc Kỳ Minh chút thay đổi, chỉ chắp tay ở sau người, bàn tay to nắm chặt.

      Sinh từ của Lăng Tuyết Mạn đương nhiên quan trọng, quan trọng là nàng ở trong thiên lao có cách nào xuống tay với nàng. Nếu như nàng ra ngoài, càng dễ dàng hành động!

      Mạc Ngự Minh trầm mặc gần năm phút, rốt cục oán hận trừng mắt nhìn năm đứa con cái, cuối cùng ánh mắt dời đến người Hoàng Hậu, giọng lập tức trở nên mềm , “Hoàng Hậu, nàng nên làm như thế nào?”

      “Hoàng Thượng, tha thứ cho thần thiếp lắm miệng, thần thiếp thích Tứ Vương phi này, chỉ cần thấy nàng, thần thiếp cảm thấy Hàn nhi ngay tại bên cạnh nàng, nàng cũng ở bên cạnh thần thiếp, thần thiếp cuộc đời này còn nó, chỉ trông mông qua hết rắc rối như vậy tốt rồi.” Hoàng Hậu xong liền ảm đạm.

      Mạc Ngự Minh cảm thấy tất nhiên là khổ sở, Hoàng Hậu đối với ông là thê tử kết tóc, ông có quá nhiều áy náy, tại hai con lại liên tiếp chết yểu, vô luận như thế nào ông cũng nhẫn tâm làm cho Hoàng Hậu thương tâm, huống chi Hiên nhi-

      “Mà thôi, lão Ngũ truyền khẩu dụ của trẫm, phóng thích Tứ Vương phi!”

      Lời vừa ra, khí trong cung Long Dương nhất thời thoải mái, Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Minh vẫn lạnh nhạt biểu tình, chỉ có Mạc Kỳ Diễn lên chút kinh hỉ cùng kích động trong mắt, Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ Lâm cong cong khóe miệng chút, Mạc Kỳ Dục trực tiếp viết vui sướng ở mặt, hơn nữa kích động bật cười: “Ha ha, còn phải nhờ mẫu hậu chuyện !”

      “Tiểu tử ngốc, con dám cao hứng!” Mạc Ngự Minh chán nản trừng mắt, “Cũng là nó ấy người các ngươi. Nếu Hiên nhi tỉnh lại, trẫm lại tống nữ nhân kia vào đại lao!”

      Mấy nam nhân co rút khuôn mặt tuấn tú. Mạc Nhã Phi thấy thế lại hỗ trợ kêu Mạc Ly Hiên: “Hiên nhi, có nghe được hoàng gọi con ? Nhanh tỉnh dậy , nếu mẫu thân con cứu được rồi!”

      Mạc Ly Hiên phản ứng, mấy người tình thế cấp bách luân phiên ra trận, rốt cục ở tiếng sau, Mạc Ly Hiên mê man chậm rãi mở mắt, “Hoàng gia gia! Hiên nhi mơ thấy Hoàng gia gia phóng thích mẫu thân phải ?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 93



      đại có hưởng thụ qua lao ngục, Lăng Tuyết Mạn sau khi đến cổ đại lại quang vinh ở trong ngục giam hoàng gia hai ngày hai đêm, rốt cục được đặc xá!

      “Oa! Ta ra tù! A a a a-”

      Đứng ở cửa thiên lao, Lăng Tuyết Mạn duỗi thắt lưng, kích động trận, điên cuồng hét lên, bỗng dưng thoáng nhìn, phát bốn lớn – năm cái khuôn mặt tuấn tú của nam nhân đen trắng đan xen!

      Quẫn! Quẫn quá!

      Đáng chết, tại sao thái giám chết bầm tới truyền khẩu dụ cho nàng biết bên ngoài có người!

      Lăng Tuyết Mạn bắn ánh mắt như con dao về phía tiểu thái giám kia. Tiểu thái giám sợ hãi biết làm sao, mềm nhũn nửa thân mình, trán lạnh ứa ra mồ hôi, “Tứ… Tứ Vương phi, nô tài…. nô tài đáng chết.” biết bản thân mình sai lầm chỗ nào nữa.

      “Mẫu thân!”

      Tiếng trẻ thơ của Mạc Ly Hiên vang lên mang theo vui mừng khôn xiết.

      Lăng Tuyết Mạn kích động xoay người, bỏ lại tiểu thái giám sắp ngất , hề để ý hình tượng mà nâng váy chạy vội tới, “Ly Hiên! Hai ta cũng chưa chết a… A… tốt quá!”

      “Mẫu thân!”

      Mạc Ly Hiên buông tay Mạc Kỳ Diễn, nắm lấy tay Lăng Tuyết Mạn cười ngọt ngào. Lăng Tuyết Mạn nửa mừng nửa lo, nước mắt lộp độp rơi xuống, ôm cổ Mạc Ly Hiên, muốn kéo nó ôm lấy, thử hai lần mới phát mình đủ khí lực, liền xấu hổ lau nước mắt cười mếu : “Ly Hiên lớn quá, ta ôm nổi.”

      “Ha ha ha!”

      Mạc Kỳ Dục cười to, ba người kia cũng đều nhếch miệng. Mạc Kỳ Sâm bật cười, : “Nhị ca Tứ tẩu bị nhốt hai ngày rất thương tâm, nhưng bây giờ, chỉ sợ phụ hoàng phải thất vọng rồi!”

      “Ha ha, nha đầu này, phải, là Tứ tẩu, bản tính điên điên khùng khùng sợ là khó sửa đổi!” Mạc Kỳ Lâm thuận miệng , vội sửa lại, ý cười ở khóe miệng vẫn như cũ.

      Mạc Kỳ Dục cười to xong lại trừng mắt nhìn, “Tứ tẩu, Hiên nhi cũng gần trưởng thành rồi, ngươi kiêng kỵ gì mà ôm nó như vậy, cẩn thận phụ hoàng lại để ý tới ngươi!”

      “Dựa vào cái gì?” Lăng Tuyết Mạn tức khống chế được, cằm hếch cao .

      “Mẹ ruột của người ta cũng có thân mật như ngươi!” Mạc Kỳ Dục đen mặt.

      Lăng Tuyết Mạn phát điên, đây là làm bẩn tình cảm của nàng cùng Ly Hiên! “Người ta là người ta, còn ta là ta, ta chính là mẹ ruột của Ly Hiên!”

      Mạc Kỳ Sâm nhịn cười được sắp hỏng hình tượng, kịp thở, cuối cùng đỏ mặt : “Tứ tẩu, lời này tẩu tính, tẩu phải hỏi Nhị ca !”

      “Khụ khụ!”

      đợi Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Diễn xấu hổ, Mạc Kỳ Dục trầm mặt, dùng sức ho lên, tức giận: “Lục ca muốn bị phụ hoàng để ý sao? bậy bạ gì đó!”

      “Ách, đúng, đúng, đúng, vẫn là Tiểu Thất nghĩ chu đáo. Chỉ số thông minh của ta là thấp hơn Tiểu Thất rồi.” Mạc Kỳ Sâm ảo não sờ sờ cái trán, ai oán .

      Nghe vậy trận cười lại vang lên, đến Mạc Kỳ Diễn lạnh nhạt biểu tình cũng cong khóe miệng. Lăng Tuyết Mạn nhân cơ hội mỉa mai: “Lục Vương gia minh!”

      “Lục ca!”

      Mạc Kỳ Dục nổi giận, nắm chặt nắm tay, cắn răng : “Chỉ số thông minh của ta cho dù thấp cũng cao hơn ngươi!”

      “Khụ khụ!” Mạc Kỳ Sâm hắng giọng cái, khôi phục biểu tình lạnh nhạt quen thuộc, “Tiểu Thất, trầm tĩnh chút, đừng để cho Tứ tẩu chế giễu!”

      “Đúng đó Dục Dục à, ngươi phải sửa đổi tính cách chút. Làm nam nhân, cho dù Thái Sơn có sập mặt vẫn đổi sắc, cần thâm trầm bình tĩnh, cho dù là làm bộ cũng phải cố gắng chống đỡ, tỷ như Nhị Vương gia, tỷ như Ngũ Vương gia, còn tỷ như, khụ khụ!” Lăng Tuyết Mạn nghẹn cười xong, cuối cùng ngó nhìn tay phải Mạc Kỳ Sâm nắm thành quyền, ‘khụ’ hai tiếng, bả vai ngừng run run.

      Những lời này chọc giận cả bốn nam nhân!

      Mặt Mạc Kỳ Dục xanh mét, “ được gọi ta Dục Dục!”

      Mạc Kỳ Diễn giận tái mặt, “Tỷ như ta cái gì? Ta làm sao? Ba mươi năm nay ta đều như vậy!”

      Mạc Kỳ Lâm méo hết nửa mặt, “Dám nam nhân chúng ta như vậy chỉ có mình tẩu! là nên để cho Tứ ca sửa chữa tẩu!”

      Mạc Kỳ Sâm cắn răng, “Tứ tẩu, ‘khụ khụ’ của tẩu là ta sao? Ta quyết định lần tới nếu như tẩu lại bị nhốt, ta trở về nhà đóng cửa ngủ ngon!”

      “A…”

      Lúc này đến phiên Lăng Tuyết Mạn méo miệng biết nên cái gì cho phải, cảm giác trong lòng bàn tay đụng trúng cái gì, cúi đầu nhìn lại đụng phải đôi mắt ngây thơ thuần khiết của Mạc Ly Hiên lóe ra ý cười giảo hoạt. Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, kịp phản ứng, thân mình lảo đảo giống như hoàn toàn có khí lực, khoác tay lên người Mạc Ly Hiên, hữu khí vô lực : “Ly Hiên, mẫu thân sắp chết rồi, bụng đói quá a!”

      “Mẫu thân, ngài kiên trì chút, Hiên nhi đưa ngài trở về.” Mạc Ly Hiên nghe vậy sốt ruột đỡ người Lăng Tuyết Mạn, ủy khuất ai oán nhìn bốn người kia : “Phụ vương, các hoàng thúc, các ngài ác tâm, thân thể mẫu thân suy yếu như vậy chắc chắn là hai ngày chưa có ăn gì, các ngài còn khi dễ mẫu thân!”

      “Haiz, phải, Hiên nhi, chúng ta…”

      “Hiên nhi, phụ vương có khi dễ mẫu thân a.”

      “Hiên nhi, con nên để bị lừa.”

      Mạc Kỳ Sâm chưa đến phiên chuyện bị Mạc Ly Hiên ngắt lời, “Thất thúc, thúc đáp ứng con khi dễ mẫu thân, ngài nuốt lời, con muốn cho Hoàng gia gia!”

      “A, Hiên nhi, con thể hại Thất thúc a. Thất thúc khi nào dám khi dễ mẫu thân con?” Mạc Kỳ Dục muốn giải thích, nhưng nhận được ánh mắt hồ nghi của ba người kia, miệng há nửa ngày mới : “Nhị ca, đệ là bị tiểu tử nhà ca cho vào tròng! Nó và nha đầu hư này liên hợp lại đoạt quạt lưu ly của đệ, còn ép đệ hứa hẹn, đệ… đệ muốn chết!”

      “Cái gì? Hiên nhi, con lấy cây quạt bảo bối của Thất thúc?” Mạc Kỳ Diễn hơi trầm mặt hỏi.

      Mạc Ly Hiên cúi đầu giọng : “Phụ vương, vì mẫu thân rất thích, nhưng Thất thúc lại cam lòng cho, con liền…”

      Mạc Kỳ Diễn mấp máy môi, đưa mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn có lỗi, cười cười, từ trong tay áo rút ra cây quạt, thập phần nỡ, đặt ở miệng hôn cái mới đưa tới trước mặt Mạc Kỳ Dục, đưa ra lại thu vào, khó đành lòng, lầu bầu : “Bảo bối, ngươi trước cùng Thất Vương gia ở vài ngày, chờ ta có tiền nhất định chuộc ngươi về, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chờ đồng bọn ta tới, ta nhất định đón ngươi về!”

      “Ha ha ha!”

      “Ha ha, nha đầu khôi hài!”

      Mấy người ầm ầm cười vang, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Diễn cũng giương lên ý cười, ánh mắt hơi sủng nịch liếc qua Lăng Tuyết Mạn, với Mạc Kỳ Dục: “Thất đệ, cây quạt của đệ đưa cho Nhị ca , con nợ cha trả, Nhị ca mua lại của đệ!”

      Mới xong liền nghe được từ phía sau, giọng nam nhân vang lên: “Nô tài Tư Khuynh thỉnh an các vị Vương gia!”

      “Miễn lễ!”

      “Tạ Vương gia!”

      Quản gia Tư Khuynh đứng thẳng lên, từ trong tay áo lấy ra chồng ngân phiếu, hai tay dâng lên, “Thất Vương gia, Vương phi nhà nô tài đoạt quạt lưu ly của ngài, nô tài chuẩn bị vạn hai! Nô tài xin Vương gia nhận lấy, đưa cây quạt cho Vương phi!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 94



      Bây giờ là tình huống nào.

      Lăng Tuyết Mạn u buồn!

      Sắc mặt Mạc Kỳ Diễn bình tĩnh, đôi con ngươi lạnh nhạt lại sắc bén nhìn phức tạp về phía quản gia Tư Khuynh, mang theo chút tức giận.

      Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Sâm liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc, lại nhìn Mạc Ly Hiên.

      Tứ Vương phủ này tại rốt cuộc là ai làm chủ, vạn lượng bạc cũng phải là , quản gia có thể tùy ý chi tiêu sao.

      Mạc Kỳ Dục chìm sắc mặt, cỗ u ám giữa lông mày toát ra, hai tay ban đầu chắp ở hai bên thân thể giờ nắm chặt hết sức, tức giận trừng mắt quản gia, : “Bổn vương muốn ngươi chuẩn bị bạc sao?”

      câu ra, nhìn về phía Mạc Kỳ Diễn, hơi khôi phục sắc mặt : “Nhị ca, cây quạt đệ cho Tứ tẩu, còn có thể keo kiệt thu hồi sao? Cho dù như thế nào cũng thể để Nhị ca ra bạc a!”

      “Tiểu Thất, vậy được, Nhị ca miễn cưỡng. Hiên nhi tạ ơn Thất thúc con .” Mạc Kỳ Diễn nhàn nhạt cười .

      “Thất thúc, cám ơn thúc!” Mạc Ly Hiên nhu thuận .

      Mạc Kỳ Dục gật đầu mới trừng Lăng Tuyết Mạn vẫn ngây ngốc, trong mắt ràng ra tức giận, “Tứ tẩu, ta có muốn lấy lại quạt lưu ly sao?”

      “Sao?” Lăng Tuyết Mạn bị câu chất vấn này làm cho sợ hãi, hoàn hồn xong, vội vỗ ngực cái : “Vậy ngươi sớm , hại ta lo lắng vô ích!”

      “Ngươi! Ngươi thể lời cảm tạ sao? Giống như cây quạt của ta đương nhiên là của ngươi vậy!” Mạc Kỳ Dục tức điên, nắm tay trong trung giơ lên, lại ôm hận mà buông xuống, thở hổn hển .

      Lăng Tuyết Mạn thấy càng giận, nàng càng cười ‘hắc hắc’, từ trong tay quản gia đoạt lấy ngân phiếu, lại cố ý ở trước mắt Mạc Kỳ Dục huơ huơ mấy cái, thẳng đến gương mặt tuấn tú vừa xanh vừa trắng mới chế nhạo: “Dục Dục, ai bảo ta phải là cây ngay sợ chết đứng a, ta có bạc, hì hì, là bản thân ngươi muốn, cũng phải là ta trả cho ngươi!”

      “Nha đầu hư, ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ!” Mạc Kỳ Dục tức giận muốn nổi bão, ở đây quá nhiều người, huống hồ đối với nữ nhân là Tứ tẩu danh nghĩa của , trừng phạt được, cũng chửi được, chỉ có thể nghe thấy cắn răng, thanh rất lễ phép truyền ra.

      Mạc Kỳ Sâm rốt cuộc nín được, ‘ha ha’ cười ra tiếng. Mạc Kỳ Lâm cũng nhếch miệng, nhưng nhìn về phía Mạc Kỳ Dục cùng Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt lại hàm chứa thâm ý.

      nghĩ tới cái chăn gấm!

      Mà Mạc Kỳ Diễn cũng ý vị thâm trường dừng ánh mắt ở thân hai người, bỗng nhiên cười nhạt : “Sao lại kêu Tiểu Thất thành Dục Dục? Nghe là kỳ quái!”

      “Khụ khụ!” Mạc Kỳ Dục lúng túng ửng đỏ khuôn mặt tuấn tú. “Cái này dài dòng, đệ luôn luôn sửa cho đúng. Nhưng nha đầu kia, là Tứ tẩu, nàng sửa xong!”

      “Ha ha, phải ?” Mạc Kỳ Diễn mỉm cười, sườn mắt nhàn nhạt nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, mặn nhạt : “Tứ đệ muội đặt tên quả thực có phong cách riêng a!”

      Lăng Tuyết Mạn quẫn bách, khuôn mặt nhắn đỏ đến bên tai, đối mặt với Mạc Kỳ Diễn, tim nàng luôn đập nhanh hơn như thiếu nữ hoài xuân, khẩn trương bất an. Ý tứ trong lời của cho nàng biết, hiển nhiên là hiểu lầm nàng cùng Mạc Kỳ Dục.

      Trong đầu ong ong vang lên lời với nàng lúc gần , lại nhớ đến nụ hôn trán, tim đập càng thêm lợi hại. Nàng muốn giải thích cho , nhưng miệng mở mấy lần lại biết nên cái gì cho phải, chỉ cà lăm : “Ta… ta…”

      Tuy nhiên, Mạc Kỳ Diễn lại đem biểu tình đỏ mặt cùng khẩn trương của Lăng Tuyết Mạn hiểu thành chột dạ, rùng mình, ánh lạnh lẽo từ trong mắt lên, nắm tay căng thẳng lại, lúc nới ra, mặt vẫn cười nhạt, nhìn Lăng Tuyết Mạn, lại lạnh hơn chút, nhàng hộc ra hai chữ, “Phải ?”

      Lăng Tuyết Mạn chấn động, mở to mắt, ngẩn ra nhìn về phía Mạc Kỳ Diễn. Nàng muốn hiểu lầm, lại đột nhiên cảm giác vô lực nhìn Mạc Kỳ Dục cái, tức giận như vậy, nàng nên giải thích thế nào đây, có năng lực giải thích thế nào đây? Cho dù nàng phủ nhận, là người bị hại, nhưng nàng quả còn nguyên vẹn!

      Trong lòng đột nhiên trống rỗng, Lăng Tuyết Mạn cắn chặt môi, dứt khoát quay mặt trở về, nhìn Mạc Kỳ Diễn thêm lần nào nữa.

      Ánh mắt Mạc Kỳ Diễn phút chốc căng thẳng nhìn Lăng Tuyết Mạn, vài giây sau quay .

      Mạc Kỳ Dục cảm giác có cái gì đúng, tim đập hơi loạn, liền cười : “Tứ tẩu, xem ngươi mang bộ dáng ủy khuất giống như huynh đệ chúng ta khi dễ ngươi vậy! Cây quạt kia ta muốn đưa cho ngươi, ngươi tận tình chơi cho hư , khi nào hư tiếng, ta giúp ngươi sửa. Nhị ca, Ngũ Ca, Lục ca, tay có cái gì đáng giá , dâng ra ! Ta tặng quạt rồi, lẽ các ca ca có tặng gì sao?”

      “Cái gì?”

      Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Sâm đồng thời hô lên: “Tiểu Thất đáng chết, ngươi chết còn muốn kéo chúng ta xuống nước sao?”

      “Ha ha ha!”

      Mạc Kỳ Dục nở nụ cười, vỗ bả vai Mạc Ly Hiên, : “Hiên nhi, Thất thúc dạy cho con, con phải nhớ kỹ a, thể mình chịu thiệt, tất cả mọi người cùng chịu thiệt mới công bằng.”

      Quản gia lẳng lặng đứng ở bên, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng khóe mắt nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, lại phức tạp hơn phần.

      Đáng tiếc là chủ tử nhà thể xuất , bằng để ngài nghe được mấy vị Vương gia này quá đáng đối vớiVương phi, chắc tức giận xanh mặt !

      Mạc Ly Hiên cười hết sức gạt người, “Thất thúc yên tâm , Hiên nhi để cho thúc thua thiệt huynh đệ đâu, nên có phúc cùng hưởng phải sao?”

      “Ha ha, Nhị ca, sao Hiên nhi giống ca mà có chút giống Tam ca, rất phúc hắc!” Mạc Kỳ Lâm cười

      Mạc Kỳ Diễn cười nhạt, khóe miệng tạo ra độ cong mê người, khẽ cười : “Đúng vậy, trước kia ta cũng phát , từ khi đứa này đến phủ Tứ đệ mới thành như vậy!”

      Lăng Tuyết Mạn hít sâu hơi, khóe mắt chống lại khuôn mặt tươi cười của Mạc Kỳ Diễn, nóng lạnh : “Nhị Vương gia có ý gì, chẳng lẽ muốn Ly Hiên là bị ta làm hư sao?”

      “Sao?” Mạc Kỳ Diễn ngẩn người, bởi vì trong lòng còn tức giận, liền nhướng mày : “Ta cũng như vậy, Tứ đệ muội muốn nghĩ như vậy, ta cũng có gì để .”

      “Ngài!”

      Lăng Tuyết Mạn tức giận , nắm chặt ngân phiếu trong tay, oán hận dậm chân cái, giơ ngân phiếu trước mặt quản gia : “Quản gia, vạn hai này Thất Vương gia muốn vậy là của ta, ta đưa lại cho ngươi! Hừ, cuối cùng ta còn là kẻ nghèo hèn xu dính túi!”

      Dứt lời lại kéo tay Mạc Ly Hiên, cũng thèm nhìn tới bốn nam nhân kia, cắn răng nghiến lợi : “Con, chúng ta về nhà thôi!”

      “Mẫu thân, ngài chậm chút !” Mạc Ly Hiên bị kéo ở sau, sốt ruột vừa vừa quay đầu nhìn.

      Bốn nam nhân đều đen mặt, Mạc Kỳ Diễn trừng mắt nhìn bóng lưng Lăng Tuyết Mạn, chán nản phun ra câu : “Tốt lắm, coi như là con nàng !”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 95



      Lăng Tuyết Mạn mang theo cơn tức ngồi xe ngựa về tới Tứ Vương phủ. Mới vừa vào cổng lớn, liền nghe được quản gia theo phía sau kêu lên: “Vương phi xin dừng bước!”

      “Quản gia, có chuyện gì sao?” Lăng Tuyết Mạn quay đầu, theo bản năng giấy ngân phiếu ở tay áo, khí thế bức người : “ cho ngươi thu ngân phiếu về! Đây là bản thân Thất Vương gia muốn!”

      Quản gia ngẩn ra, hơi cong khóe miệng, có chút buồn cười nhếch miệng : “Vương phi hiểu lầm, nô tài dám thu hồi. Vương phi là chủ tử, nô tài dám phạm thượng.”

      “Vậy ngươi muốn gì?” Lăng Tuyết Mạn giãn lông mày chút, vẫn đề phòng hỏi.

      “Mời Vương phi cùng tiểu Vương gia tới từ đường, dâng hương cho Vương gia, cầu Vương gia phù hộ Vương phi cùng tiểu Vương gia ngày sau bình an đại cát!” Quản gia .

      Lăng Tuyết Mạn gật đầu, “Ách, được rồi Ly Hiên, chúng ta cùng thắp nhang cho phụ vương con !”

      “Được.”

      Mạc Ly Hiên gật đầu, cùng Lăng Tuyết Mạn vào từ đường.

      Quản gia đốt nén nhang, Lăng Tuyết Mạn quỳ xuống lạy ba lạy trước linh vị. Nghĩ đến Mạc Kỳ Hàn, nàng kỳ thực có chút áy náy, đối với dâm tặc là nàng là bị ép buộc, nhưng đối với Mạc Kỳ Diễn…

      “Haiz-”

      Lăng Tuyết Mạn thở dài hơi, chuyển mắt : “Ly Hiên, quản gia, các ngươi ra trước , ta muốn trò chuyện cùng phu quân.”

      “Vâng, nô tài cáo lui!”

      Quản gia khom người xong, chờ đợi Mạc Ly Hiên. Mạc Ly Hiên lại cau chặt mày, giọng : “Mẫu thân, ngài vừa từ trong thiên lao ra, thân thể suy yếu, được quỳ quá lâu, chờ tĩnh dưỡng vài ngày hãy cùng phụ vương chuyện .”

      sao, ta có thể chịu được. Con cùng quản gia, trước rửa mặt, chờ ta chút, chúng ta cùng nhau dùng bữa.” Lăng Tuyết Mạn vỗ vỗ tay Mạc Ly Hiên, mỉm cười .

      “Vâng, vậy con chờ mẫu thân.”

      Trong từ đường, cửa đóng lại, Lăng Tuyết Mạn ngồi ở nệm êm, nhắm chặt mắt, hít sâu hơi, mới giọng : “Phu quân, ta xem như cửu tử nhất sinh, lần nữa trở về nơi này. Vì mạng của ta mà nhiều người phải lo lắng, mà ngài tuy rằng mất vẫn còn ta bảo vệ mạng. Vốn có tình cảm gì, ta cũng quên mất mình rốt cuộc năm năm trước có cứu ngài hay . Nhưng vô luận như thế nào, ta tại cảm kích ngài, lòng muốn tiếng cám ơn với ngài.

      Phu quân, ngài ở trời hẳn là hết sức tức giận, ta phải nữ nhân tốt, thể xác và tinh thần đều thể trung trinh cho ngài. thời ta chiếm danh hiệu Tứ Vương phi, giống con chim bị nhốt trong lồng mất tự do, còn bị người bức bách. Ta đối với Nhị Vương gia sinh lòng quý, đối với dâm tặc lai lịch bất minh ta biết trong lòng mình suy nghĩ gì.

      Nhưng ta biết cho dù là Nhị Vương gia cũng tốt, dâm tặc kia cũng thế, ta đều chỉ có thể an phận sống ở chỗ này, có lựa chọn nào khác. Thủ tiết cho ngài, ta cầu ngài phù hộ ta bình an, chỉ cầu ngài đừng trách ta thất thân, phải ta mong muốn, chính là đời này có nhiều chuyện đành chịu như vậy. Nếu như ngài chết, ta nghĩ ta vẫn là thống khổ, ngài còn có trắc phi, ta có thể nào cam tâm chung chồng với người khác đâu?

      Phu quân, ngài cho ta, ta tại phải làm gì? Ta có thể làm gì đây?”

      Sau bức tường cuối từ đường, Lâm Mộng Thanh nằm ở bàn rung chân, hưng trí giảm nghe Lăng Tuyết Mạn lầm bầm lầu bầu. Người ta thương tâm khổ sở, còn là càng nghe càng phấn khích, trong mi trong mắt tất cả đều là ý cười. Nhưng lúc nghe đến kích động, là lúc lỗ tai bị người nào đó nhéo cái, tiếp theo tiếng gầm cắn răng nghiến lợi truyền đến, “Tiểu tử thúi, gọi con cùng sư phụ chơi cờ, con trốn đâu vậy?”

      “Suỵt!”

      Lâm Mộng Thanh áp ngón trỏ ở môi, tay vội vàng bưng kín miệng Thiên Cơ lão nhân, giọng : “Sư phụ, bên ngoài có Vương phi của sư huynh!”

      “Hả?”

      Hai mắt Thiên Cơ lão nhân lập tức tỏa ánh sáng, “Nhìn như thế nào, có đẹp như con bé Ngô Đồng ?”

      biết, con nhìn tới.”

      “Vậy chúng ta tìm cách nhìn cái.”

      “Sư phụ, ngài sợ sư huynh biết sao?”

      “Ách, cũng phải, nếu hỏng chuyện của Hàn tiểu tử, chúng ta liền ngày tốt lành!”

      “Hì hì, sư phụ, con nghe được bí mật. Chúng ta trở về Hương Đàn Cư .”

      giường tơ lụa mềm mại, Mạc Kỳ Hàn nặng nề ngủ, hai ngày hai đêm chưa từng chợp mắt, mệt mỏi cực kỳ. Vô Cực tiến vào hai lần cũng nhẫn tâm đánh thức , bẩm báo chuyện Vương phi về phủ.

      Giờ phút này Vô Cực canh giữ ở ngoài cửa, thầm than thở. Tối hôm qua chủ tử lại thất thần đến bị trà nóng phỏng tay, điều này làm sốt ruột lại đau lòng, hiểu đây rốt cuộc là vì ai mà hao tổn tinh thần.

      Hai thân ảnh bay xuống, Vô Cực hơi hất mày, cung kính chắp tay, “Nô tài ra mắt lão tiền bối! Lâm công tử!”

      Thiên Cơ lão nhân khoát tay, đưa mắt nhìn hướng trong phòng, : “ cần vô nghĩa, Hàn tiểu tử còn ngủ sao?”

      “Vâng, chủ tử quá mệt mỏi, nô tài đành lòng đánh thức.” Vô Cực gật đầu .

      “Sư phụ chờ , con cũng dám ầm ĩ sư huynh.”

      “Haiz, để nó ngủ , chúng ta chơi cờ.”

      “A, lại chơi cờ a.”

      ………………..

      Lăng Tuyết Mạn ra khỏi từ đường, phát Xuân Đường cùng Thu Nguyệt chờ ở bên ngoài.

      “Nô tì khấu kiến Vương phi!” Hai nha đầu thi lễ, mỉm cười .

      “Ha ha, có thể còn sống nhìn thấy các ngươi là vui! Mau đứng lên!” Lăng Tuyết Mạn ươn ướt mắt, vội kêu lên.

      Xuân khẽ cười : “Vương phi, chúng nô tì chuẩn bị nước ấm, trước hầu hạ Vương phi thay quần áo tắm rửa, sau đó dùng bữa.”

      “Vương phi, tiểu Vương gia chờ ở Cúc Thủy Viên!” Thu Nguyệt cũng tươi cười .

      “Ừ, ừ, ta cũng thực đói bụng, trước tắm rửa chút, ở trong thiên lao hai ngày, y phục người đều mốc meo rồi!”

      Khi chuyện đến cổng Cúc Thủy Viên, Lăng Tuyết Mạn trợn tròn mắt nhìn năm chậu than đặt dọc. Chẳng lẽ…

      Nhìn Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc, Xuân Đường giải thích: “Vương phi, chỗ chúng ta có tập tục, hễ là có tai ương lao ngục, sau khi tự do về nhà, bước qua năm chậu than, như vậy có thể trừ vận xấu.”

      “Ách.” Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, “Nhưng nhiều như vậy, làm sao bước qua?”

      “Ha ha!”

      Hai tiếng cười như chuông bạc đột nhiên từ phía sau vang lên, chủ tớ ba người lạnh run cái, quay đầu lại, là Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung!

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, sau đó mím môi cười, yên lặng chờ hai nữ nhân kia mở miệng trước.

      Mà Xuân Đường Thu Nguyệt lại đề phòng nhìn các nàng, đem thân mình chắn trước mặt Lăng Tuyết Mạn, hơi khuỵu xuống, mỉm cười : “Nô tì tham kiến Cốc Trắc phi, tham kiến Tôn trắc phi!”

      “Đứng lên !” Cốc Vũ Mị cao ngạo nâng cằm.

      “Tạ ơn Cốc Trắc phi!”

      Tôn Uyển Dung nắm chặt khăn trong tay, ánh mắt khinh thường chán ghét đem toàn thân Lăng Tuyết Mạn quan sát lần, sau đó dùng khăn che mũi, : “A! Mùi gì mà thối muốn chết! Chậc chậc, đây phải mùi mốc ?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 96



      Cốc Vũ Mị kiều dùng khăn bịt mũi, ra vẻ toàn thân run lên, “ là khó ngửi! Vương phi tỷ tỷ, tỷ từ trong thiên lao ra có tắm rửa sao? là thúi!”

      Sắc mặt Xuân Đường, Thu Nguyệt biến thành màu đen, ngó nhìn Lăng Tuyết Mạn, thấy Lăng Tuyết Mạn mím đôi môi đỏ mọng thành đường cong, nhàn nhạt mỉm cười, trong mắt tràn đầy hứng thú xem cuộc vui.

      Biểu của Lăng Tuyết Mạn làm Cốc Vũ Mị và Tôn Uyển Dung giật mình, lập tức trao đổi ánh mắt chút. Tôn Uyển Dung đến gần hai bước, dạo qua Lăng Tuyết Mạn vòng, nóng lạnh cười : “Vương phi hăng hái, mới khắc chết phu quân của chúng ta, liền làm hại tiểu Vương gia suýt chết. Loại nữ nhân mang điềm xấu giống tỷ còn về vương phủ này làm cái gì?”

      “Nếu là muội, muội đâu còn có mặt mũi mà trở về!” Cốc Vũ Mị nhướng lông mày chút, đột nhiên khóc lên, “Phu quân đáng thương của chúng ta! Oa… oa…”

      màn biểu diễn này, thủ vệ canh cửa Cúc Thủy Viên đều hơi giật mình nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      “Haiz, các ngài bậy bạ gì vậy?” Thu Nguyệt nhịn được, bước lên bước, vẻ mặt tức giận.

      Xuân Đường cắn răng : “Hai vị trắc phi, Vương phi ra sao đến phiên các ngài năng lộn xộn sao?”

      “Làm càn! Hai nha đầu các ngươi quá lớn gan. Các ngươi còn coi chúng ta là chủ tử sao?” Cốc Vũ Mị xanh mét mặt, quát.

      Lăng Tuyết Mạn luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt, đến lúc này nàng sợ hai nữ nhân kia lại đánh người, liền đứng ở trước mặt Xuân Đường, Thu Nguyệt, mở miệng: “Muốn làm cái gì?”

      Bốn chữ ngắn gọn mang khí thế bức người, làm Cốc Vũ Mị ngậm miệng, hơn nữa có chút kinh ngạc nhìn Lăng Tuyết Mạn. Tôn Uyển Dung cũng ngẩn người, nhưng lập tức nghĩ đến các nàng có người nhà làm chỗ dựa vững chắc, lá gan liền to lên, nâng cằm, “Vương phi, hai người chúng ta dù sao cũng là người của Vương gia. Nha hoàn của Vương phi có thể để ý tôn ti trật tự sao?”

      Lăng Tuyết Mạn hôm nay tức giận, hai nữ nhân đáng chết này còn bới móc, mà lại nàng khắc phu khắc tử. Nếu nàng nhịn, mặt trời mọc từ huớng tây!

      Biểu tình mặt Lăng Tuyết Mạn ngừng biến hóa, con ngươi phun lửa ngừng ở mặt hai người kia, môi đỏ mọng cong lên, rét lạnh : “Hai người các ngươi tại xin lỗi ta còn kịp! Ta chỉ cho các ngươi cơ hội!”

      “Sao?”

      Hai người ngẩn người, tiện đà cười nhạo: “Chúng ta muốn sao?”

      “Ta nhìn thấy các ngươi chính là lợn chết sợ phỏng nước sôi!” (kiểu như là điếc sợ súng) Lăng Tuyết Mạn lạnh lùng nhếch môi, hướng vài tên thủ vệ ra lệnh: “Đem Cốc Trắc phi cùng Tôn trắc phi nhốt ở Thấm Trúc Hiên cho bổn Vương phi. có mệnh lệnh của ta, kẻ nào được ra vào Thấm Trúc Hiên nửa bước!”

      “Ngươi! Lăng Tuyết Mạn ngươi to gan. Ngươi dám nhốt chúng ta sao?” Cốc Vũ Mị biến sắc mặt, cao giọng quát lên.

      Tôn Uyển Dung trừng gã thủ vệ, khẩu khí sắc bén : “Ai dám nhốt ta? Ta tốt xấu cũng gả cho Vương gia mấy năm. Vương gia mất chưa được bao lâu liền để ta vào mắt sao?”

      Thủ vệ bị vài tiếng rống này làm đứng yên tại chỗ, khó xử cúi đầu, thở cũng dám thở mạnh.

      Thấy thế, Cốc, Tôn hai người lập tức đắc ý khiêu khích nhìn Lăng Tuyết Mạn, sau đó rất ăn ý liếc mắt trao đổi chút, Cốc Vũ Mị cười nhạo : “Vương phi vẫn là nhanh tắm rửa , Cúc Thủy Viên thích nhất của Vương gia đều bị ngươi làm thúi rồi!”

      xong xoay người .

      Chủ tớ ba người Lăng Tuyết Mạn tức đỏ mặt. Ngực Lăng Tuyết Mạn kịch liệt phập phồng, cắn răng : “Xuân Đường Thu Nguyệt ngăn người lại cho ta!”

      “Vâng, Vương phi!”

      Hai nha hoàn sớm có ý định này, giờ phút này vừa nghe được mệnh lệnh liền trả lời tiếng đầy hào khí, chân bật cái nhảy lên, chắn trước thân Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung, hai tay cản lại, cười lạnh : “Hai vị trắc phi xin dừng bước!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt vừa lộ ra thân thủ làm kinh hãi Lăng Tuyết Mạn, cũng kinh hãi Cốc Tôn hai người!

      “Ngươi… các ngươi biết võ?” Cốc Vũ Mị kinh hãi há hốc miệng.

      Tôn Uyển Dung trợn tròn mắt, “Các ngươi học võ khi nào?”

      “Hai người chúng ta vốn là nha hoàn bên cạnh chủ tử, đương nhiên phải có bản lĩnh bảo vệ chủ tử!” Xuân Đường lạnh lùng .

      Lăng Tuyết Mạn tiêu hóa xong này càng thêm giật mình! Khuôn mặt nhắn tái nhợt chút, hai tay cũng nắm chặt, nàng đột nhiên nghĩ đến dâm tặc mỗi lần tới đều có thể làm Xuân Đường Thu Nguyệt biết võ công chút hay biết, vậy võ công cao bao nhiêu a!

      Sợ chết! Nàng cũng đừng nghĩ thoát khỏi dâm tặc! Chính là cho dù nàng có mười con dao cũng dùng đủ!

      Run rẩy thân mình, Lăng Tuyết Mạn chậm rãi đến, ánh mắt sùng bái lườm liếc Xuân Đường Thu Nguyệt, lại dời về phía hai người Cốc Tôn, chậm rãi : “ sai, võ công chính là dùng để đối phó kẻ ác, đối với hai nữ nhân này cần khách khí!”

      “Vâng, Vương phi!” Xuân Đường Thu Nguyệt đắc ý cong cong khóe miệng. Các nàng sợ hai nữ nhân này, bởi vì chủ tử nhà các nàng dặn phải bảo vệ Vương phi, bọn họ tất nhiên dám để cho Vương phi chịu ủy khuất.

      “Lăng Tuyết Mạn ngươi muốn thế nào?” Cốc Vũ Mị nổi giận vặn vẹo khuôn mặt.

      “Ha ha, ta muốn thế nào ngươi cứ ?” Lăng Tuyết Mạn cười lạnh, rống bốn gã thủ vệ: “Các ngươi to gan! Đến mệnh lệnh của bổn Vương phi cũng tuân sao? Trắc Vương phi dám gọi thẳng tên của bổn Vương phi, là việc vô lễ thứ nhất! Thứ hai, thấy Vương phi hành lễ, thỉnh an! Thứ ba, dám vu khống bổn Vương phi, đại bất kính! Lập tức nhốt bọn họ vào Thấm Trúc Hiên, ai dám tự ý thả hai người này, đuổi khỏi Tứ Vương phủ!”

      “Vương phi!” Bốn thủ vệ bị khí thế sắc bén của Lăng Tuyết Mạn làm khiếp sợ, vừa nghĩ đến tiểu Vương gia rất hiếu thảo, Lăng Tuyết Mạn gì nghe nấy, liền cuống quít chắp tay : “Nô tài tuân mệnh!”

      “Lăng Tuyết Mạn, ngươi dám nhốt chúng ta sao?” Cốc Vũ Mị hoảng hồn bật thốt lên.

      Lăng Tuyết Mạn lui bước, hai tay ôm ngực, híp mắt, thốt ra: “Chết cũng hối cải, tội tăng thêm! Xuân Đường, vả miệng!”

      “Vâng, Vương phi!” Có cơ hội báo thù, Xuân Đường liền quăng ra cái tát, bởi vì lực tay lớn, làm Cốc Vũ Mị lảo đảo ngã mặt đất, mặt lên dấu năm ngón tay đỏ chói, khiếp sợ mở to hai tròng mắt, “Ngươi… ngươi chỉ là nha hoàn mà dám đánh ta?”

      “Dẫn !”

      Lăng Tuyết Mạn muốn lại hao tâm tốn sức, mắt lạnh bắn xuyên qua, bốn gã thủ vệ dám có dị nghị, cuống quít kéo Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung đến Thấm Trúc Hiên.

      “Lăng Tuyết Mạn, ngươi dám nhốt chúng ta, phụ thân ta bẩm báo lên Hoàng thượng!”

      “Lăng Tuyết Mạn, phụ thân ta bỏ qua cho ngươi!”

      Tiếng la thê lương vang dội, hai nha hoàn theo hầu bọn họ cúi đầu hết sức thấp, toàn thân co rúm lại. Lăng Tuyết Mạn khinh miệt nhìn Cốc, Tôn hai người bị bắt , rét lạnh hừ tiếng, “Các ngươi từ hôm nay trở cần phải hầu hạ bọn họ, bổn Vương phi kêu quản gia an bài cho các ngươi!”

      “Vâng, Vương phi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :