1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chào bạn,

      Truyện khi đăng lên cần phỉa được đăng kí tại Nơi đăng kí truyện để Mod còn cập nhật và tạo list
      Bạn hãy nhanh chóng đặng kí nhé, nếu khóa topic và mở lại sau khi bạn đăng kí.

      Thanks bạn

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 3

      “Nhị phu nhân, kiệu hoa Tứ Vương phủ đến, lão gia giục ngài nhanh mang Nhị tiểu thư ra đại sảnh!”Nha hoàn vội vội vàng vàng tiến vào, gương mặt vui mừng.

      “Ừ, biết.”

      Phương Ngọc Lan trả lời tiếng, vội cầm lấy khăn voan trùm đầu cho Lăng Tuyết Mạn vẫn dại ra giống con rối gỗ, : “Tuyết Mạn, thôi!”

      Lăng Tuyết Mạn đột nhiên hoàn hồn, dở lên góc khăn voan tha thiết hỏi: “Ngài là mẹ con phải ? Trước tiên cho con hỏi, Tứ Vương gia này nếu bệnh chết, con có thể trở về phải ?”

      “Gì? Tuyết Mạn thể bậy!” Phương Ngọc Lan sợ muốn che miệng Lăng Tuyết Mạn, nhưng vì môi Lăng Tuyết Mạn vừa thoa son, liền rút tay về, hạ giọng: “Con nguyền rủa Tứ Vương gia chết, là muốn Hoàng Thượng đem cả nhà chúng ta tịch thu tài sản rồi giết chết sao? Tuyết Mạn, lập gia đình cho tốt, Hoàng Thượng luôn luôn cưng chiều Tứ Vương gia, con làm quả phi cũng chịu tiệt thòi gì, con nghe lời của nương được ?”

      “Nương à, con…”

      Lăng Tuyết Mạn còn muốn nữa, khăn voan che lại, hơn nữa Phương Ngọc Lan cùng nha hoàn cơ hồ là vác nàng ra ngoài!

      Vào đại sảnh, Lăng Bắc Nguyên tươi cười, cùng quản gia của Tứ Vương phủ trò chuyện với nhau, thấy bọn họ tiến vào, dặn dò vài câu, liền bảo đưa Lăng Tuyết Mạn lên kiệu hoa!

      “Haiz! Cha a, con, con phải…”

      Lăng Tuyết Mạn bị người lại kéo lên, nàng muốn nàng phải Nhị tiểu thư của bon họ, nhưng Lăng Bắc Nguyên ngắt lời nàng, “Đem nhị tiểu thư ‘đưa’ lên kiệu hoa!”

      Đây là đưa sao? Đây là áp giải lên kiệu hoa mới đúng.

      Lăng Tuyết Mạn bực muốn chết, nàng căn bản có cơ hội chuyện, liền bị nhét vào cỗ kiệu xa hoa mười sáu người khiêng!

      Ngay sau đó, tiếng “Khởi kiệu -”, đội ngũ đón dâu xuất phát, tiếng chiêng trống nhạc mừng vang lớn, làm Lăng Tuyết Mạn ngồi yên.

      Buồn bực lẩm bẩm, lau trán, Lăng Tuyết Mạn tin lại nhéo đùi mình, vẫn là đau!

      “Quản gia!”

      tiếng kêu gấp, người thị vệ chạy tới, sắc mặt ngưng trọng bi thương : “Vương gia mất!”

      “Cái gì?”

      Quản gia kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, tiện đà ‘bộp’ tiếng quỳ xuống ngay tại chỗ, khóc kêu: “Vương gia – “

      Kiệu hạ xuống đất, toàn bộ đội ngũ đón dâu quỳ xuống, bi thương nỉ non dập đầu.

      “Cái gì? Vương gia ma ốm kia chờ kịp bái đường liền ngủm?” Lăng Tuyết Mạn dựng thẳng lỗ tai, nghe được tin này, cả trái tim kích động sắp nhảy ra khỏi cổ họng, trong lòng cười to ba tiếng, xốc mành kiệu lên, nỗ lực áp chế hưng phấn, ra vẻ bi thương : “Người chết thể sống lại, mọi người nén bi thương a! Ta cùng Vương gia vô duyên kiếp này, nếu Vương gia gì kia, ta liền về Lăng gia, bye bye!”

      Lăng Tuyết Mạn xong, trộm cười muốn lách người xuống kiệu, ai ngờ, thị vệ vừa đến truyền tin lại ngăn nàng, mặt chút thay đổi : “Trước khi Tứ Vương gia mất có để lại di mệnh, hôn lễ tiếp tục, Tứ Vương phi cùng linh vị bái đường! Vì Tứ Vương gia thủ tiết cả đời cho đến chết!”

      “Cái gì?” Miệng Lăng Tuyết Mạn há to như trứng gà!

      Quản gia phản ứng kịp, vội đứng lên, hô: ”Khởi kiệu!”

      Kết quả, Lăng Tuyết Mạn lại bị bà mối nhét vào kiệu hoa, nàng tức vỗ ngực liên tục, nghiến răng nghiến lợi, “Tứ Vương gia! Ngươi Vương gia đáng chết!”

      Nhưng mà, Lăng Tuyết Mạn còn giữ lý trí có phát ra lời trách mắng, miễn cho bị người bên ngoài đánh hội đồng!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 4



      Đội ngũ đón dâu bởi biến cố bất thình lình này mà lâm vào yên lặng, đình chỉ tất cả vang nháo, đám người đều bi thương cúi đầu, yên lặng lau nước mắt.

      Kiệu hoa dừng trước cổng lớn của Tứ Vương phủ, Lăng Tuyết Mạn bị người ta đỡ ra khỏi kiệu, dẫn vào đại sảnh.

      Bị khăn voan che, Lăng Tuyết Mạn nhìn thấy cái gì, trong lòng buồn bực! Nam nhân thối đáng chết này, bản thân mình chết chết , sắp chết còn muốn hại nàng, thủ tiết cả đời cho ? Nằm mơ !

      Trong đại sảnh, tơ lụa chưa dọn , chữ ‘hỷ’ đỏ thẫm vẫn treo cao như cũ, ở vị trí chủ vị có vị nam nhân tuổi năm mươi, cùng phu nhân đoan trang thanh lịch, vị phu nhân bi thương rơi lệ, nam nhân đau kịch liệt rủ mắt, ánh mắt thất thần.

      Phía dưới, hoàng thân quốc thích cùng văn võ bá quan trang nghiêm đứng hai bên, người người đều mang vẻ trầm trọng, nhìn chút sắc thái vui sướng.

      Lăng Tuyết Mạn bị đưa đến, nam tử tuấn nhã chừng ba mươi tuổi bi thống tiều tụy, hai tay cầm linh vị đương kim Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn, đứng ở bên cạnh Lăng Tuyết Mạn.

      “Hoàng Thượng, giờ lành đến!” Thái giám tổng quản Lý công công chừng hơn bốn mươi tuổi, xoay người giọng nhắc nhở nam nhân ngồi ở chủ vị hoảng hốt tinh thần.

      Hoàng đế Mạc Ngự Minh tan rã con ngươi, khàn khàn : “Bắt đầu !”

      “Vâng!”

      Vân vương, huynh đệ khác mẹ của đương kim Hoàng Thượng, tiến lên bước, cúi lạy Hoàng đế Mạc Ngự Minh cùng Hoàng hậu , sau đó xoay người hướng về phía mọi người trong đại sảnh, hô lớn: “Giờ lành đến, bái đường thành hôn!”

      Lăng Tuyết Mạn bất giác run lên, tim đập liên hồi! Nàng kết hôn sao với quỷ sao? A… A…, người chồng quỷ?

      Nhưng mà đợi nàng nghĩ nhiều, Vân vương liền hô: “Cúi đầu bái thiên địa – “

      Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn ôm linh vị bái trời đất, nhưng tân nương Lăng Tuyết Mạn còn thừ người!

      khí nhất thời cứng đờ, Mạc Kỳ Diễn cảm thấy căng thẳng, vội vàng dùng cánh tay khều Lăng Tuyết Mạn cái, cũng ho tiếng, Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, cắn môi, khẩn cấp bái, tim đập ‘thình thình’ ngừng, nàng sao lại thất thần? Phía là Hoàng đế a!

      Mạc Ngự Minh hơi nhíu mày, gì.

      Vân vương liền tiếp tục hô: “Nhị bái cao đường – “

      “Phu thê giao bái – “

      Lễ xong, bởi vì che khăn voan, nãy giờ Lăng Tuyết Mạn bị đưa tới đưa lui đến đầu óc choáng váng, khỏi thở ra hơi.

      Mạc Kỳ Diễn giật mình, ôm linh vị lui trở lại bên người Hoàng đế Mạc Ngự Minh, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, hai tay nâng linh vị quá đỉnh đầu, tiếng mang theo chút nghẹn ngào, “Tứ Hoàng đệ, Nhị ca chúc mừng đệ đại hôn!”

      “Chúc mừng Tứ Vương gia đại hôn!”

      Trong sảnh mọi người toàn bộ hành lễ, cùng hô lớn.

      Lăng Tuyết Mạn chấn động, tâm tình phức tạp cực kỳ.

      Mạc Ngự Minh mắt gắt gao nhắm lại, tuổi trung niên lại đưa tang con trai thứ hai, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ông trời trừng phạt ông sao? lâu sau, mở mắt, thở : “Tứ Vương phi túc trực bên linh cữu Tứ Vương gia ba ngày, sau đó cùng hạ táng!”

      “Cái gì?”

      Lăng Tuyết Mạn thốt ra, khiếp sợ mở to mắt, nhấc khăn voan lên, hoảng loạn : “Ông muốn tôi, người sống, chôn cùng sao?”

      Lời ấy vừa ra, lập tức kinh ngạc mọi người trong sảnh!

      Ai cũng ngờ, tân nương tử lại dám chất vấn đương kim Hoàng Thượng!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 5



      Mạc Ngự Minh giật mình, ánh mắt sắc bén giống mũi tên bắn về phía Lăng Tuyết Mạn, trong giọng chứa tức giận, “Tứ Vương phi, khăn voan tại có thể vén lên à? Tứ Vương gia bệnh chết, tâm trẫm đau quá mức, đành lòng để nó ra mình, ngươi gả cho Tứ Vương gia, cùng nó hợp táng chính là phúc phận của ngươi!”

      Phúc phận?

      Lăng Tuyết Mạn giận đỏ mặt, nếu trong tay có dao, nàng lại đâm chết thêm người! Lão già đáng chết, sao ông cùng con ông chết !

      Trong lòng nghĩ như vậy, Lăng Tuyết Mạn cắn răng bước bước, nhưng bàn tay to kịp thời giữ nàng lại, chuyển mắt nhìn, là Nhị Vương gia vừa mới ôm linh vị Mạc Kỳ Hàn cùng nàng bái đường.

      Vừa rồi bọn họ nhìn tới bộ dáng đối phương, lúc này bốn mắt nhìn nhau, Lăng Tuyết Mạn khỏi ngây người!

      Dáng người cao lớn, cẩm y đỏ sậm, tóc đen như mực, dùng ngọc trâm cài tóc buộc lên, đôi mắt thâm thúy khảm ở khuôn mặt tuấn dật hoàn mĩ, mày kiếm hơi xếch lên, lông mi đậm mà thon dài, môi mỏng, quanh thân tản ra cỗ tôn quý tao nhã.

      Mạc Kỳ Diễn cũng thất thần, nữ tử trước mặt là mỹ nhân, mi mục như họa, dung nhan kiều diễm, lông mi dài dài tạo thành độ cong dụ hoặc, làn da mịn nhẵn như ngọc, cái miệng đào nhắn kiều diễm ướt át, nhưng làm kinh ngạc chính là cặp mắt trong như thủy tinh thoáng là cao ngạo cùng khinh thường!

      Trong đại sảnh tĩnh lặng tiếng động, ánh mắt khiếp sợ đảo quanh Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Diễn.

      “Diễn nhi! Con làm cái gì?”

      Hoàng đế Mạc Ngự Minh uy nghiêm quát, con ngươi đen tối ánh lên tia sắc bén phức tạp.

      tiếng này, làm tỉnh Mạc Kỳ Diễn, cũng làm Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn.

      Mạc Kỳ Diễn khẽ nhấp môi, cung kính chắp tay, trả lời: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần có việc muốn tấu!”

      Mạc Ngự Minh thay đổi sắc mặt, chỉ hơi nhướng mày: “!”

      “Bẩm phụ hoàng, lúc Tứ Hoàng đệ lâm chung, từng di mệnh cho Tứ Vương phi thủ tiết cả đời cho đến chết, có thể thấy được Tứ đệ muốn Tứ Vương phi tại chôn cùng, mà là thuận theo tự nhiên, đến khi sinh mệnh Tứ Vương phi kết thúc. Nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng thỏa mãn tâm nguyện của Tứ Hoàng đệ, tích phúc cho Tứ Hoàng đệ!” Mạc Kỳ Diễn bình tĩnh .

      Lời vừa ra, Lăng Tuyết Mạn giống bắt được phao cứu mạng, cảm động đến rơi nước mắt nhìn Mạc Kỳ Diễn, cảm nhận được ánh mắt Mạc Ngự Minh quét tới, thân mình Lăng Tuyết Mạn lại chấn động, vội quỳ xuống khẩn thiết : “Hoàng Thượng, tâm nguyện Tứ Vương gia thỉnh ngài thành toàn, Tuyết Mạn có thể thề, nhất định thủ tiết cho Vương gia, xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra!”

      Trong sảnh lại lâm vào tĩnh lặng, Mạc Ngự Minh trầm mặc, người nào dám phát ra chút động tĩnh.

      Lăng Tuyết Mạn bất an , trái tim nhảy loạn, sống chết của nàng, chỉ do ý niệm của ông lão kia nắm giữ a!

      Đợi lâu, hai chân Lăng Tuyết Mạn run lên, tâm dần dần lạnh , mắt nồng đậm bi ai.

      đợi cho phép, Lăng Tuyết Mạn đột ngột đứng lên, nhìn thẳng Mạc Ngự Minh, lạnh nhạt mở miệng, “Tâm của Hoàng Thượng, trời đất chứng giám! Tuyết Mạn cũng cảm động, nhưng Tuyết Mạn cùng Tứ Vương gia bái đường, là vương phi của ngài ấy, sống chết do ngài ấy quyết định, Tứ Vương gia muốn Tuyết Mạn chôn cùng, Hoàng Thượng lại cố ý làm như thế, Tuyết Mạn chỉ sợ Vương gia dưới cửu tuyền khó có thể an nghĩ!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 6



      Lời to gan, hành động phạm thượng, làm người trong sảnh lại dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Lăng Tuyết Mạn!

      Trong mắt Mạc Kỳ Diễn lên chút lo lắng cùng tán thưởng, nhưng cũng tức giận, nữ tử này phải đẩy bản thân mình vào đường cùng sao? Phụ hoàng cẩn thận suy nghĩ, nàng lại rỗi hơi lung tung làm gì? Huống hồ, có chín phần nắm chắc phụ hoàng chuẩn tấu lời của !

      Vân vương tuổi xấp xỉ Hoàng đế Mạc Ngự Minh, luôn luôn bình tĩnh ổn trọng, giờ phút này bị Tứ Vương phi này làm cho kinh hãi! đúng là đứa to gan a! Ngộ nhỡ…

      Nghĩ đến đây, Vân vương định mở miệng cầu xin Mạc Ngự Minh, trong sảnh lại có người bước lên!

      tiếng trầm thấp mang theo ít trong sáng vang lên sau lưng Lăng Tuyết Mạn, “Khởi bẩm phụ hoàng, Tứ Vương phi mạo phạm thiên uy, bất kính với phụ hoàng, đúng là tội lớn, nhưng Tứ Vương phi trẻ người non dạ, phụ hoàng khoan dung, so đo ! Nhi thần cũng đồng ý với nhị ca, Tứ ca từ yếu ớt nhiều bệnh, cầu phụ hoàng ân chuẩn nguyện vọng lúc lâm chung!”

      A… A…, Quan Bồ Tát a! Trong lòng Lăng Tuyết Mạn mừng như điên, kích động quay đầu nhìn lại ân nhân, vừa thấy, tự chủ nuốt ngụm nước bọt, giời ạ, lại là soái ca cực phẩm! so sánh với Nhị Vương gia, ít hơn phần thành thục, lại nhiều hơn phần cương nghị cùng phong nhã hào hoa!

      lúc thất thần, chỉ nghe tiếng của Mạc Ngự Minh rốt cục vang lên, mang theo bất đắc dĩ, “Lâm nhi, con cũng cầu xin cho nha đầu này sao?”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn nhìn trong mắt Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm, là tha thiết cùng cầu xin.

      Mạc Kỳ Lâm bị ánh mắt chăm chú của Lăng Tuyết Mạn làm cho được tự nhiên, xấu hổ ho , chắp tay : “Hồi phụ hoàng, nhi thần cầu xin phải vì Tứ Vương phi!”

      “A? Ngươi…” bàn tay mềm mại của Lăng Tuyết Mạn chỉ vào Mạc Kỳ Lâm, kêu rên thôi, “Ngươi tính thấy chết cứu, cũng cần bỏ đá xuống giếng !”

      “Làm càn!”

      Mạc Ngự Minh phun ra hai chữ, giọng điệu ràng vui.

      Lăng Tuyết Mạn run rẩy, chậm rì rì quay thân lại, quỳ xuống trước mặt Mạc Ngự Minh, khóc nức nở : “Hoàng Thượng, Tuyết Mạn biết tội! Xin Hoàng Thượng khai ân!”

      “Hoàng Thượng bớt giận!”

      Trong sảnh, tất cả mọi người quỳ xuống, cùng hô lớn.

      Mạc Ngự Minh càng trầm tĩnh, mặt nhìn ra cảm xúc gì.

      Lăng Tuyết Mạn theo bản năng đưa thay sờ sờ cổ mình, ở cổ đại, tội chết là chặt đầu ? Oa… Oa…, vậy bằng ăn đạn !

      Ý niệm muốn sống khiến nàng đem ánh mắt ao ước nhìn về phía Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn, dám lời nào, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt ý của mình, soái ca, chỉ cần ngươi cứu ta, ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi! Oa… Oa…, lấy thân báo đáp cũng được, ta muốn chết a a a a!

      Mạc Kỳ Diễn hơi kinh ngạc, nhìn Lăng Tuyết Mạn chớp mắt với , cùng lửa nóng trong ánh mắt kia…, làm tim đập nhanh chút, khóe miệng cong lên, thêm vài lời với Mạc Ngự Minh , “Phụ hoàng, Tứ Vương phi tính tình nóng nảy, hiểu quy củ, phụ hoàng vì Tứ đệ, chớ so đo với nàng, thời gian cũng xê xích nhiều, chúng ta nên nhìn mặt Tứ đệ lần cuối, phụ hoàng mệt mỏi, bảo trọng long thể quan trọng hơn!”

      Ngay sau đó Mạc Kỳ Lâm chắp tay : “Đúng vậy phụ hoàng, ý nhi thần muốn chính là như lời Nhị ca, giữ mạng Tứ Vương phi là nguyện vọng Tứ ca, hơn nữa, đừng bỏ lỡ thời gian nhìn mặt Tứ ca lần cuối.”

      Mạc Ngự Minh quét mắt nhìn hai đứa con trai, lại nhìn đến Lăng Tuyết Mạn, thâm sâu : “Diễn nhi, con làm sao biết được tính tình Tứ Vương phi?”

      câu này, cả sảnh lại cả kinh, sắc mặt Mạc Kỳ Diễn hơi thay đổi, nhưng trong nháy mắt, liền khôi phục bình thường, lạnh nhạt trả lời: “Phụ hoàng, nhi thần cũng biết tính tình Tứ Vương phi, trước đó, nhi thần cũng chưa từng gặp qua Tứ Vương phi, chính là đối với biểu của nàng hôm nay, cảm giác nàng bất quá là nha đầu điên mà thôi, nếu có thất thố, thỉnh phụ hoàng thứ lỗi!”

      Khụ khụ! Nha đầu điên? Lăng Tuyết Mạn vô cùng bội phục nuốt nước miếng.

      Thôi, chỉ cần có thể giữ mạng của nàng, soái ca kia cứ tùy tiện .
      Huyền Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :