1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 87



      Lăng Tuyết Mạn phút chốc ngậm miệng lại, nhanh lắc đầu, sau đó gật đầu, ý bảo Mạc Kỳ Hàn có thể ngủ ngon mà bị quấy nhiễu!

      Mạc Kỳ Hàn trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, lần nữa nằm xuống. Nhưng ngừng nhíu mày, lại ngồi dậy thò tay xoa xoa ngực, buồn bực : “Bản công tử mất hết tự tôn rồi, phải ngủ cái giường cứng như vậy! Lần đầu tiên vào thiên lao lại là bởi vì nha đầu có lương tâm nàng, là ta tự làm tự chịu. Sớm biết như vậy, nên nghe người ta khuyên mà tới đây!”

      “Ta cũng có mời ngươi tới, nếu từ đây ngươi còn dây dưa với ta, mỗi ngày ta coi ngươi là thần mà cúng bái ngươi!” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi .

      “Sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn xám ngắt, cắn răng : “Nàng mong bản công tử như vậy sao? Tốt, vậy ta xem Mạc Ly Hiên cái, thuận tay làm cho nó sáng mai cần tỉnh!”

      “Cái gì? được, được, được!” Lăng Tuyết Mạn cuống quít ôm lấy lưng Mạc Kỳ Hàn, tội nghiệp : “ vất vả mới cứu được, cần phiền toái .”

      Hành động này lại khiến Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nhớ lại việc củaa nàng và Mạc Kỳ Diễn, cũng là ôm lấy như vậy, nhất thời xông lên cỗ cảm giác phạm tội!

      Cực mất tự nhiên mấp máy môi đỏ mọng, muốn bù đắp cho Mạc Kỳ Hàn, liền ôm chặt chút, lúng ta lúng túng : “Cầu ngươi đừng thương tổn Ly Hiên được ?”

      Tâm tình Mạc Kỳ Hàn lại vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú cười , quỷ dị : “Có thể, chỉ cần hôn ta cái là được.”

      “Hừ! Chiếm tiện nghi của ta!” Tai Lăng Tuyết Mạn nóng lên, hai gò má tức nhiễm lên đỏ ửng say lòng người, vội buông Mạc Kỳ Hàn, nghiêng khuôn mặt nhắn.

      “Tiện nghi của nàng phải ta sớm chiếm sao?” Mạc Kỳ Hàn nhịn được cười khẽ lên, ôm mặt Lăng Tuyết Mạn xoay lại, sáng quắc hỏi: “Rốt cuộc có hôn ?”

      “Hôn cũng được, nhưng ngươi được làm ở trong này, nếu để cho thủ vệ tuần tra nhìn thấy chúng ta, ta chỉ có thể tự sát!” Lăng Tuyết Mạn lắp bắp.

      Mạc Kỳ Hàn đen mặt, thở ra hơi, “Sao cái gì ta với nàng, vào trong miệng nàng đều biến dạng đây? Nàng coi ta là sói đói ăn quàng a?”

      “Ta… ta cũng sai a.” Lăng Tuyết Mạn ưỡn ưỡn ngực.

      “Ta có.” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày.

      “Ngươi có!”

      “Ta có!”

      “Ngươi dám thừa nhận.”

      Lăng Tuyết Mạn nổi giận, Mạc Kỳ Hàn cũng nổi giận, “Nàng có thấy tên dâm tặc nào đối đãi nữ nhân ôn nhu như vậy chưa, huống chi về sau chính là nàng ôm ta!”

      “Ta… ta ôm!”

      “Còn dám thừa nhận, vậy muốn tại thử nhìn xem nàng có động thủ ôm ta hay !”

      cần! cần thử!”

      Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn cười lấy lòng, giận dễ sợ, nằm xuống ra lệnh: “Hôn nhanh !”

      “Hôn hôn, dù sao hôn chút cũng mất khối thịt!” Lăng Tuyết Mạn ôm thái độ như vậy mà nằm sấp xuống, xem xét cao thấp lần, nhíu mày : “Ngươi mặc võ phục như vậy, chỗ duy nhất ta có thể thấy chính là mắt ngươi, chẳng lẽ muốn ta hôn mắt ngươi sao?”

      Cái này làm tỉnh Mạc Kỳ Hàn, tháo khăn che mặt khẳng định là được, trăng sáng như vậy, ít nhất có thể thấy năm phần, thể mạo hiểm như vậy.

      Nhìn Lăng Tuyết Mạn trong chốc lát, Mạc Kỳ Hàn tà tà cười, “Nàng thể hôn ta đổi thành ta hôn nàng!”

      Dứt lời, đợi Lăng Tuyết Mạn phản ứng kịp, liền đưa tay phải bịt kín hai mắt Lăng Tuyết Mạn, sau đó mới kéo khăn che mặt xuống, chiếm lấy môi đỏ mọng nhung nhớ lâu.

      “A… A… Ừm… ừm…”

      Lăng Tuyết Mạn tức giận vô cùng, vừa rồi nàng còn thầm tính toán muốn nhân cơ hội thấy hình dáng của , kết quả người này còn phúc hắc hơn nàng!

      Nhưng mà Mạc Kỳ Hàn mới đắc ý hôn đến quật khởi, tai thình lình nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền đến!

      “Bẩm Thất Vương gia, tại sắp canh hai, Tứ Vương phi chắc là ngủ, Vương gia tại thăm hỏi như vậy, ngộ nhỡ truyền đến tai Hoàng Thượng, nô tài đảm đương nổi a!”

      nhảm nhiều như vậy, cút ra ngoài cho bổn vương! Nhớ kỹ, được để bất luận kẻ nào tiến vào!”

      “Nô tài cáo lui!”

      Câu sau cùng kia, thủ vệ đề cao tám phần điệu, mục đích là để nhắc nhở vị chủ tử thần bí nào đó vào lúc nãy, còn chưa có ra!

      Mà Lăng Tuyết Mạn dĩ nhiên là sợ hãi, môi ngừng run rẩy. Mạc Kỳ Hàn dời môi, con ngươi lợi hại nhanh chóng quét mắt bồn phía lần, nghe giọng Mạc Kỳ Dục còn ở hành lang, trong đầu chợt lóe, giọng cực , : “Bình tĩnh, đừng hoảng hốt, nghĩ biện pháp đuổi Thất Vương gia, ta trước trốn .”

      xong, thân mình nhảy dựng lên, tốc độ như ăn cướp lao đến cửa ngục, khóa lại, sau đó nấp vào cái hành lang thứ hai trong phòng giam.

      Lăng Tuyết Mạn quả thực choáng váng, thấy Mạc Kỳ Hàn làm sao liền thấy bóng người!

      Mạc Kỳ Dục đảo mắt liền đến trước mặt, Lăng Tuyết Mạn sợ cuống quít nằm xuống giả bộ ngủ, thân mình còn run rẩy, dâm tặc đáng chết! Nàng lo lắng ngày nào đó bị đùa chết, kết quả ứng nghiệm! Tiểu Thất đáng chết, sớm tới trễ đến, cố tình đến đúng lúc. Sau khi nàng đuổi , dâm tặc đáng chết kia lại muốn tìm nàng tính toán!

      A… A…! Bi ai quá!

      Leng keng tiếng, cửa tù được mở ra. Mạc Kỳ Dục ôm chăn gấm đêm qua tiến vào, đứng ở bên giường kêu: “Mạn Mạn, Mạn Mạn.”

      Lăng Tuyết Mạn cắn răng, giờ phút này hận thể trực tiếp đem Mạc Kỳ Dục lăng trì!

      Đáng chết, kêu Mạn Mạn, dâm tặc kia nhất định nghe thấy, vậy còn phải đẩy đầu của nàng xuống dưới lưỡi đao sao!

      Tức giận, Lăng Tuyết Mạn liều chết nghe, ai ngờ Mạc Kỳ Dục chưa từ bỏ ý định, ngồi xuống trước người nàng, còn thò tay đẩy nàng phen, tiếp tục gọi, giọng càng lớn, “Mạn Mạn, Mạn Mạn, ta đưa chăn đến cho ngươi đây, mau tỉnh lại!”

      “Ngươi hô cái gì a?” Lăng Tuyết Mạn giận ngất, mở mắt ra ngồi dậy, túm lấy chăn, sẳng giọng: “Ngươi kêu lớn tiếng như vậy là muốn cho người khác nghe được hiểu lầm cái gì sao?”

      Lời này đương nhiên là cho dâm tặc nghe, Lăng Tuyết Mạn như cây ngay sợ chết đứng.

      Nhưng Mạc Kỳ Dục buồn bực, “Mạn Mạn, ta kêu ngươi dậy, ta mới lớn tiếng.”

      “Tốt lắm, ta tỉnh rồi, chăn ngươi cũng đưa đến rồi, liền nhanh về , ta buồn ngủ quá, còn muốn tiếp tục ngủ.” Lăng Tuyết Mạn cố kéo ra chút tươi cười, sau đó ra vẻ bối rối, vừa ngáp vừa .

      Nghe vậy, trong lòng Mạc Kỳ Dục vui, bật thốt lên: “Ta tới thăm ngươi, ngươi lại đuổi ta , vậy nếu như là Nhị ca tới thăm ngươi sao?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 88



      Trời ạ!

      Lăng Tuyết Mạn cảm giác cổ lạnh lạnh, tự chủ được run rẩy mấy cái, mạng của nàng sắp phải chôn ở trong tay Mạc Kỳ Dục !

      Kết quả, đợi Lăng Tuyết Mạn thở cái, Mạc Kỳ Dục lại tiếp: “Hôm nay lấy đầu đánh bạc cứu ngươi cũng chỉ có mình Nhị ca! Ân tình của bọn ta ngươi cảm kích sao? Nếu như có ba người chúng ta cùng , chỉ sợ Nhị ca chẳng những cứu được ngươi mà còn đem mạng mình gộp vào!”

      “Ai ta cảm kích, muốn cảm tạ ít nhất cũng phải chờ ta có thể sống sót ra khỏi tù . Dục Dục, ách, phải, Thất Vương gia, xin ngươi thương xót ta, về được , thân thể ta có chút thoải mái.” Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu, bộ dáng thống khổ, chuyện cũng có chút vô lực.

      Nhưng Mạc Kỳ Dục nghe vậy, khẩn trương lên, “Mạn Mạn, ngươi ngã bệnh rồi. thoải mái chỗ nào? Ta tìm thái y đến! Đúng rồi, thái y cũng đều bị phụ hoàng nhốt vào thiên lao, để ta gọi người!”

      Tiếng vừa dứt, Mạc Kỳ Dục vội vàng đứng dậy muốn ra ngoài, nhưng Lăng Tuyết Mạn vội kêu lên: “Đứng lại!”

      “Mạn Mạn, có bệnh phải trị bệnh a. Ngươi đừng lo lắng, nếu phụ hoàng biết, ta chịu trách nhiệm, phụ hoàng trị tội ngươi.” Mạc Kỳ Dục lo lắng quay đầu lại, bàn tay to đặt lên cái trán Lăng Tuyết Mạn, lộ ra chút vui mừng, tươi cười: “Còn tốt, phát sốt.”

      “Thất Vương gia.

      “Gọi tên ta.”

      “Dục Dục.”

      Mạc Kỳ Dục đen mặt, thở dài: “Quên . Hôm nay so đo với ngươi, tùy tiện ngươi gọi tên gì, trước xem bệnh quan trọng hơn.”

      được, bệnh của ta thái y xem ra.” Lăng Tuyết Mạn nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, dùng sức nghĩ lý do.

      Mạc Kỳ Dục nghe vậy, cau chặt mày, “Mạn Mạn, ngươi đừng nản lòng. Ta cho ngươi biết, bệnh của Hiên nhi có khởi sắc, chừng đột nhiên tỉnh lại, chỉ cần Hiên nhi tỉnh, huynh đệ chúng ta nhất định cầu phụ hoàng thả ngươi. Ngươi bây giờ chịu khám bệnh, đến lúc đó bệnh tình tăng thêm phải thua thiệt sao?”

      “Ta… ta phải, ta là…. bệnh của ta là…. là bệnh nữ nhân, ngươi làm sao có thể gọi thái y xem cho ta a!” Rốt cục Lăng Tuyết Mạn nặn ra được cái lý do, mà mặt cũng đỏ như quả táo.

      “Bệnh nữ nhân gì?”

      Mạc Kỳ Dục nghe hiểu, nghi ngờ hỏi, vừa ra đột nhiên kịp phản ứng. dù chưa cưới chính phi nhưng khôn sớm. Trong cung vào ba năm trước ban thị thiếp cho , cho nên tất nhiên là biết ý tứ của Lăng Tuyết Mạn là cái gì, lúc này khuôn mặt tuấn tú xanh đỏ lẫn lộn, xấu hổ vô cùng, mắt cũng dám nhìn thẳng Lăng Tuyết Mạn, chỉ cà lăm: “Muốn ta phái ma ma đưa cho ngươi đưa thứ ngươi cần gì đó ?”

      cần.” Lăng Tuyết Mạn kéo kéo khóe môi, “Ngươi trước , ta nằm lát là tốt rồi.”

      “Vậy ngươi đắp kín chăn, ngàn vạn lần đừng để bị lạnh. Nếu ngươi cần cái gì, hãy kêu thủ vệ bên ngoài, ta phân phó bọn họ tiếng.” Mạc Kỳ Dục khôi phục vẻ mặt, thân thiết .

      Lăng Tuyết Mạn gật đầu cảm kích : “Ta hiểu, cám ơn ngươi, Dục Dục.”

      “Ta cũng được cần ngươi cảm tạ, ta là đau lòng quạt lưu ly của ta, muốn nó hủy ở trong tay ngươi!” Mạc Kỳ Dục cực kỳ mất tự nhiên nặn ra câu, xoay người ra ngoài, đến cửa lao lại quay đầu : “Ta nghe nữ nhân tới thời điểm cái gì kia nếu thoải mái có thể uống nhiều nước đường đỏ chút, ngươi muốn hay ?”

      May mắn là trong phòng giam tương đối tối, Mạc Kỳ Dục có thể cảm giác được mặt mình vừa đỏ vừa nóng. Đáng chết, khi nào lại quan tâm đến những chuyện xấu hổ này?

      Mà mặt Lăng Tuyết Mạn cũng lại đỏ, “Ngươi… làm sao ngươi biết nhiều như vậy? Ta muốn, ngươi cần phí tâm.”

      “Ngươi quản ta làm sao mà biết được làm gì? Ngươi cần, ta liền !”

      Mạc Kỳ Dục hổn hển xong, chạy như muốn trốn, rời thiên lao.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra hơn nửa ngày, lẩm bẩm: “ phải Tiểu Thất là bị mình chỉnh choáng váng , tặng cây quạt còn cộng thêm hai đêm đưa chăn ình.”

      “Ngốc cái gì?”

      tiếng rét lạnh vang lên, Lăng Tuyết Mạn giật mình nhìn về phía cửa lao. Mạc Kỳ Hàn gây ra chút thanh đứng ở đó!

      “Ngươi… ngươi là người hay là quỷ a? cũng có tiếng động.” Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên

      “Ai nhất định phải ?”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, đến gần, ngồi xuống, thình lình kéo Lăng Tuyết Mạn vào lòng, trầm giọng : “Đêm qua Thất Vương gia cũng tới thăm nàng sao?”

      “Ách, đúng vậy.” Vẻ mặt Lăng Tuyết Mạn mang theo cầu xin.

      “Hừ, nhìn ra nàng rất có năng lực, có thể làm cho bốn Vương gia vì nàng mà thản nhiên công khai đối lập với Hoàng Thượng, còn có thể làm cho bọn họ nửa đêm ngủ được, vụng trộm vào tù thăm nàng. Lăng Tuyết Mạn, ta quả nhiên là coi nàng rồi!” Mạc Kỳ Hàn nóng lạnh, giọng kia có chứa ghen tuông mà chưa phát giác.

      “Tình nhân, ngươi oan uổng ta. Ta cái gì cũng có làm a, ta vốn chính là như vậy. Ta nào biết trêu chọc nhiều chuyện như vậy, lại Thất Vương gia này ta nhìn là thú vị, ta thích quạt lưu ly của , ta lại có tiền, cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn đoạt lấy, ai ngờ a… A… Ngươi cũng nghe rồi, là lo lắng cho cây quạt của mới đưa chăn cho ta, ta cũng đào hoa như vậy.”

      Lăng Tuyết Mạn buồn bực giải thích, xong lại bưng kín mặt, “Tình nhân, phải lỗi của ta, nếu ngươi có thể cho ta vạn hai để ta trả nợ, ta có thể cây ngay sợ chết đứng liền đuổi người! Bất quá người ta tốt xấu vẫn là trong các ân nhân cứu mạng của ta, ngươi thể làm quá!”

      “Được rồi, ta đánh, nàng lấy tay ra!” Mạc Kỳ Hàn đen mặt, vui .

      “Ừ.”

      Mạc Kỳ Hàn mân mê môi mỏng, trầm mặc lâu làm Lăng Tuyết Mạn có chút sợ. Theo lệ thường, nam nhân này nên hù dọa nàng cho tốt, chỉ Ly Hiên xíu cũng làm cho bất mãn, huống chi còn thêm vài đại nam nhân đây?

      Nhịn lâu, Lăng Tuyết Mạn rốt cục nhịn được, mở miệng: “Ngươi… ngươi nếu có tiền hoặc là muốn cho ta, coi như xong. Dù sao Thất Vương gia này cũng tính toán kỹ như vậy, huống chi thêm người bạn cũng phải chuyện xấu.”

      “Tại sao nàng gọi Tiểu Thất là Dục Dục? Thân mật như vậy sao? Còn có, Mạn Mạn, gọi còn thân hơn ta a!” Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt mở miệng hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn vui vẻ, “Ha ha, ngươi cũng gọi là Tiểu Thất sao? chỉ có phụ hoàng và hoàng huynh mới gọi như vậy.”

      Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, có lên tiếng trả lời.

      Lăng Tuyết Mạn bỉu môi : “Ta chọc chơi thôi, cũng bởi vì gọi là Dục Dục, suýt nữa bị ta làm tức chết, hì hì, nhìn bộ dáng phát điên đặc biệt khôi hài.”

      Giọng kích động lại tiêu biến , Lăng Tuyết Mạn nhìn vào cặp con ngươi sắc bén kia, nuốt nước miếng, “ gọi ta Mạn Mạn cũng là bởi vì giận ta gọi Dục Dục.”

      “Về sau bảo gọi nàng là Tứ tẩu!” Khóe môi Mạc Kỳ Hàn gợi lên chút độ cong thâm trầm.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 89



      Lăng Tuyết Mạn tự chủ cúi đầu xuống, “Ta quản được, người ta là Vương gia, ta đây chỉ là cái Tứ tẩu có Tứ ca của làm chỗ dựa, ai nhận thức ta chứ?”

      “Đó là nàng có lợi dụng danh vọng của Tứ Vương gia hợp lý chút!” Mạc Kỳ Hàn u nhắc nhở.

      “Vậy ta thử xem.”

      Tim Mạc Kỳ Hàn đập loạn nhịp, trong chốc lát thản nhiên : “Tuyết Mạn, về sau cách Liễu Thiếu Bạch xa chút, ta muốn nàng dính dáng đến người Liễu gia.”

      “Người Liễu gia? Sáng sớm hôm qua ta biết Liễu Thiếu Bạch cùng muội muội của Liễu Ngô Đồng a, ta còn mời bọn họ đến Tứ Vương phủ tìm ta chơi, ngươi đừng thần kinh, ta đối với Liễu Thiếu Bạch chút ý tứ đều có, ta là thích Ngô Đồng, nương xinh đẹp lại hiền lành -”

      Lăng Tuyết Mạn kích động , lại đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt đầy phẫn nộ chất vấn: “Ngươi phái người theo dõi ta sao? Làm sao ngươi biết ràng như thế!”

      “Ta phái người theo nàng sao có thể biết nàng xảy ra chuyện, sao có thể cứu Mạc Ly Hiên?” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh hỏi ngược lại.

      “Ngươi-” Lăng Tuyết Mạn bị nghẹn, buồn bực : “Dù sao lý do của ngươi nhiều hơn ta! Vậy ngươi vì sao cho ta qua lại với huynh muội Liễu gia?”

      tại sao cả, chính là muốn.” Mạc Kỳ Hàn nghiêng mặt, cặp con ngươi nhìn ra bất luận cảm xúc gì.

      “A…” Miệng Lăng Tuyết Mạn mở mở.

      “Còn có, được mời Liễu Ngô Đồng đến Tứ Vương phủ.”

      “A…”

      Mạc Kỳ Hàn phút chốc đứng dậy, đưa lưng về phía Lăng Tuyết Mạn, thản nhiên : “Ta phải rồi, nàng ngủ .”

      “A…”

      Lăng Tuyết Mạn ngoài há mồm là ngốc trệ.

      Mạc Kỳ Hàn tới cửa lao lại dừng lại, lộn trở lại gắt gao ôm Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng, cằm để lên tóc của nàng, tay phải vỗ về gò má non mềm của nàng, trong tiếng mang theo đơn nồng đậm, “Tuyết Mạn, được phụ ta, được rời ta, nếu ta thực nhẫn tâm giết chết nàng.”

      Đầu óc của Lăng Tuyết Mạn ong ong, đến lúc phục hồi tinh thần, nam nhân kia chẳng biết lúc nào rồi, chỉ để lại buồng giam trống rỗng cho nàng.

      Mạc Kỳ Hàn , chạy như bay trong bóng đêm, gió đêm lạnh như băng thổi bay sợi tóc, phất phơ ở mặt, khóe mắt đau thương.

      Làm như lơ đãng, vừa tựa như ngựa quen đường cũ, thân ảnh cao to chậm rãi đáp lên nóc nhà cao cao trong đại viện.

      Con ngươi bình tĩnh nhìn đến gian phòng, tối đen, trông đến thiên hạ từng say đắm, nhưng lại biết nàng ngủ yên ở bên trong.

      Ngẩng đầu, trăng rằm, tóc đen ở trong gió đêm tùy ý đảo qua khóe môi, lướt qua bên tai, quần áo đen như mực tán loạn, chua chát, mắt bắt đầu mê mang, mắt ai tâm ai.

      Tối nay ngủ cũng vì nàng.

      Trường tương tư dục dữ khanh đồng tại – biệt tình y hi trường nhập mộng – tung sơn thu nguyệt minh tha đà hà – xử mịch phương tung đãn đắc giang sơn – thành đại nghiệp bôi tửu ánh chúc hồng. (chịu, bó tay, bó chân, bó cẳng, edit nổi)

      Ngô Đồng, chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi. Cuối cùng cũng phải về trong thế giới thực, cũng chỉ có thể tan tác.

      Tiếng tiêu nhàn nhạt vang lên ở trong gió đêm, mắt đục ngầu nhắm chặt, chỉ có mười ngón tay cùng cổ họng động.

      Trong giấc ngủ, tiếng tiêu quen thuộc, khúc quen thuộc lọt vào tai, Liễu Ngô Đồng đột nhiên thức tỉnh, lắng nghe, mới giật mình thấy mình phải nằm mơ, có người thổi tiêu!

      “Là… là Hàn ca ca, là Hàn ca ca!”

      Liễu Ngô Đồng kinh hỉ, vội vàng mặc quần áo xuống giường đẩy cửa ra, chạy tới trong viện, ngẩng lên bầu trời đêm hô to: “Hàn ca ca! Hàn ca ca, là chàng phải , chàng mau ra !”

      Nam tử đứng ở nóc nhà chấn động, chỉ si ngốc nhìn nữ tử trong viện, mặc cho nàng hô tê tâm liệt phế, chưa từng tiếng, lâu sau kiên quyết chuyển mắt, bay người rời .

      “Hàn ca ca! Bọn họ hồn phách chàng trở lại, chàng bây giờ là trở về nhìn ta có phải , Hàn ca ca -”

      “Hàn ca ca chàng trở về -”

      “Tiểu muội!”

      Liễu Thiếu Bạch khoác áo khoác, chạy vội ra, ôm lấy Liễu Ngô Đồng ngồi chồm hổm mặt đất, vội vàng : “Muội làm cái gì, có phải là nằm mơ hay ? Nhanh trở về nhà, chút nữa bị cảm lạnh mất!”

      “Đại ca nghe được tiếng tiêu ? Là tiếng tiêu của Hàn ca ca, nhất định là chàng trở lại. Nhưng muội nhìn thấy chàng, chàng đến gặp muội, chàng giận muội.”

      Liễu Ngô Đồng thương tâm khóc, dựa vào vai Liễu Thiếu Bạch ngừng khóc. Liễu Thiếu Bạch ngước mắt nhìn mọi nơi, lại trống rỗng, cái gì cũng có, vừa rồi tiếng tiêu kia quả cũng nghe đến, nhưng Tứ Vương gia ràng chôn gần hai tháng a!

      “Chẳng lẽ là hồn phách trở về sao?”

      Liễu Thiếu Bạch lạnh run, nuốt nước miếng, “Tiểu muội, đại ca đưa muội trở về nhà .”

      Thân ảnh trong gió đêm, rốt cục ngừng lại tại Hương Đàn Cư. Trong phòng ngủ, Thiên Cơ lão nhân cùng Lâm Mộng Thanh ngủ.

      Thay đổi quần áo trắng, đứng yên trước cửa sổ, ngụm rượu trôi vào yết hầu, tâm loạn.

      “Vô Cực, ngày mai theo dõi động tĩnh của Vương phi, nếu như nàng về phủ lập tức đến bẩm báo.”

      “Vâng, chủ tử! Nô tài nhớ kỹ!”

      “Ừ, hi vọng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Trong lao phải là nơi có thể ở lâu, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt.”

      “Chủ tử, ngài hai ngày nghỉ ngơi, nô tài hầu hạ ngài nghỉ ngơi !”

      “Ngươi ra ngoài , bổn vương muốn yên tĩnh chút.”

      “Nô tài cáo lui!”

      Hôm đó trời hơi sáng là lúc thân ảnh mặc cẩm bào màu lam bước vào thiên lao u ám.

      Nhóm thủ vệ kinh ngạc rất nhiều, cung kính hành lễ thỉnh an, sau đó lui .

      Đợi thân ảnh tôn quý xa, thủ vệ quỳ dưới đất mới đứng lên, đám lau mồ hôi trán, khiếp sợ thôi,

      cái quả phi mất ô dù, bị tống vào thiên lao hai ngày, nhưng lại nhiều chủ tử đến thăm như vậy.

      Lăng Tuyết Mạn bởi vì nháo cùng Mạc Kỳ Hàn đến nửa đêm, lại cùng Mạc Kỳ Dục giằng co chút, ngủ trễ, giờ phút này người đến đứng ở bên đầu nàng lâu, mà nàng đến nửa phần phản ứng cũng có.

      Mà người đến nhìn thấy chăn gấm người Lăng Tuyết Mạn, mày nhăn lại sâu, thầm than tiếng, mới nhịn được kêu: “Tứ tẩu, Tứ tẩu.”

      “Ừm…” Lăng Tuyết Mạn lầm bầm câu, “Dục Dục đáng chết chớ quấy rầy ta!” Sau đó chuyển người lại ngủ tiếp.

      “Dục Dục?”

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Lâm co rút, “Nàng gọi Tiểu Thất, vậy chăn này là Tiểu Thất đưa tới !”

      Trong mắt sâu xông lên tia phức tạp, lại nhìn nữ nhân ngủ ngon lành, lúc sau tính tính thời gian, lại kêu: “Tứ tẩu, tỉnh, tỉnh, ta có việc với tẩu.”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 90



      Lăng Tuyết Mạn bị người ở trong cơn tức giận vỗ lên vai làm tỉnh!

      “Ngài đánh ta làm gì, nam nhân đối đãi với nữ nhân là cần phải ôn nhu, Ngũ Vương gia ngài như vậy coi chừng nữ nhân của ngài hồng hạnh vượt tường a!”

      trán Mạc Kỳ Lâm dày đặc gân đen, tức giận đến xanh xao khuôn mặt tuấn tú, dùng sức bình phục cảm xúc kích động, mới : “Tứ tẩu, khổ nỗi chúng ta là em chồng tẩu, tốt xấu cũng so đo với tẩu, nếu Tứ ca ta khoẻ mạnh, sợ là khó dung túng tẩu làm càn!”

      Cạc cạc!

      Lăng Tuyết Mạn rút rút khuôn mặt nhắn, bỉu môi : “Ngài như vậy, chẳng lẽ chỉ có nữ nhân quy củ mới là nữ nhân tốt sao? hiểu nam nhân các ngài nơi này nghĩ như thế nào, cả ngày đối mặt với nữ nhân nghe lời như tượng gỗ tâm tình mới tốt sao? Muốn cho ta giả vờ như vậy cũng có thể a, đơn giản!”

      Mạc Kỳ Lâm ngẩn ra, còn suy nghĩ lời Lăng Tuyết Mạn thấy nàng vén chăn xuống giường, đứng trước mặt , dịu dàng mỉm cười, sau đó quỳ xuống đúng chuẩn, tiếng mềm mại: “Vấn an Ngũ Vương gia! biết Ngũ Vương gia tảng sáng tới chơi có gì chỉ bảo?”

      “Khụ khụ!”

      Mạc Kỳ Lâm bị kinh hãi nhảy dựng lên, tự chủ run lẩy bẩy thân mình, nuốt nước miếng : “Tẩu, tẩu vẫn là chuyện bình thường , tẩu giả vờ làm cho người ta khó chịu.”

      “Hì hì, ngài phải thích như vậy sao?” Lăng Tuyết Mạn cười trêu .

      “Ai ta thích?” Mạc Kỳ Lâm cau mày bác bỏ.

      Lăng Tuyết Mạn vẫn mang theo ý cười, trở lại ngồi xuống giường, ngửa đầu cười đùa: “Ngũ Vương gia, ngài là mâu thuẫn, đối với ta như thế nào cũng đều có ý kiến a?”

      Mạc Kỳ Lâm nhìn chung quanh chút, có gì có thể ngồi, liền đứng : “Tứ tẩu, ta đến nhắc nhở tẩu chút, nhóm huynh đệ chúng ta liều mạng cứu tẩu, tẩu đừng cản chúng ta được ? Ta thấy tẩu là nha đầu thông minh, sao chịu dùng đầu óc chút.”

      “Ta có a, ta quý trọng cái mạng của ta, chính là ta rất xui, đầu tiên là làm quả phụ, lại suýt chôn cùng, tại lại thành như vậy. Haiz! Số ta khổ a -” Lăng Tuyết Mạn thở dài thở ngắn, ngã lệch ở bên, ngáp cái to, “Buồn ngủ quá a!”

      Mạc Kỳ Lâm nhìn, trợn tròn mắt, khuôn mặt tuấn tú co quắp, hồi lâu mới : “Tẩu… tẩu đúng là phải nữ nhân! Xem ra ta năm lần bảy lượt giúp đỡ cho tẩu coi như có chút đáng giá, bất quá -”

      “Bất quá cái gì?” Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu hiếu kỳ .

      “Ha ha, có chuyện gì, về sau ở trước mặt phụ hoàng nhớ chú ý ít quy củ, cứ duy trì như vậy là rất tốt.” Mạc Kỳ Lâm nhịn được cười khẽ lên, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, vượt qua gò má của , thoáng cười lô ra sáng rọi mê người.

      Lăng Tuyết Mạn thất thần trong nháy mắt, Mạc Kỳ Diễn cười rộ lên lại đẹp như vậy, còn dâm tặc, nàng chưa bao giờ thấy nụ cười của , biết cũng có để cho tim nàng đập nhanh như vậy .

      “Chăn này là ai đưa tới?”

      Lăng Tuyết Mạn đột nhiên hoàn hồn, mắt phượng khẽ nâng, liền gặp Mạc Kỳ Lâm hình như có thâm ý nhìn mình, trong con ngươi kia có cảm xúc nàng xem hiểu.

      “Ách, là… là Thất Vương gia đưa tới.” Nếu bị bắt gặp, còn bằng .

      Mạc Kỳ Lâm lâu gì, chính là nhìn chăn, sau đó nhàn nhạt nhìn Lăng Tuyết Mạn, thẳng đến khi Lăng Tuyết Mạn có chút sợ hãi, cà lăm: “Ngài… ngài muốn cái gì, ta quang minh lỗi lạc!”

      “Ta có tẩu đúng sao?” Mạc Kỳ Lâm nhàn nhạt hỏi lại, tiện đà bĩu môi mỏng cái, khẽ cười : “Tiểu Thất chăm sóc người rất tốt! Mới đầu ta còn lo lắng Tiểu Thất xúc động, hợp với tẩu, làm phụ hoàng tức giận tốt, nghĩ tới tẩu rất có nhân duyên.”

      “Ách, Ngũ Vương gia, ngài là khen ta hay là châm chọc ta? Nếu là châm chọc ta coi như nghe thấy.” Lăng Tuyết Mạn buồn bã ỉu xìu .

      “Ha ha, nha đầu nàng hoạt bát hết sức!” Vẻ mặt Mạc Kỳ Lâm phấn khởi, tuấn nhan lại lên ý cười sâu đậm, bản thân vô tình thay đổi xưng hô.

      Lăng Tuyết Mạn cũng để ý, dù sao nhiều người cũng gọi nàng là nha đầu, chỉ bỉu môi : “Ngũ Vương gia, ngài ta có thể sống tới cuối năm ?”

      “Ừ, đương nhiên, chỉ có sống đến lễ mừng năm mới, còn có thể sống nhiều năm, sống đến cả đời!” Mạc Kỳ Lâm kinh ngạc chút, tức an ủi.

      “Sống là khó a! Ta tại sống thêm ngày vui mừng a!”

      Lăng Tuyết Mạn mặc kệ, như thế nào vẫn tin lời dâm tặc , vừa nhớ đến việc này liền ngồi thẳng thân mình, nghiêm túc hỏi: “Ngũ Vương gia, Ly Hiên tỉnh chưa? Nếu Ly Hiên tỉnh, Hoàng Thượng có thể thả ta hay ?”

      biết.” Mạc Kỳ Lâm lắc đầu, Lăng Tuyết Mạn lập tức ảm đạm thất sắc, ngậm miệng. Mạc Kỳ Lâm thấy thế, cảm thấy có chút khó chịu, thở ra hơi, lại an ủi: “Đừng lo lắng, Hiên nhi có chút khởi sắc. Ngay bây giờ ta đến cung Long Dương thăm nó, nếu nó tỉnh lại, chúng ta xin phụ hoàng thả tẩu ra ngoài.”

      “Vâng.” Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu lên, cái mũi đau xót hít hít cảm kích : “Cám ơn Ngũ Vương gia, ta biết các ngài kháng chỉ vào pháp trường cứu ta là mạo hiểm rất nhiều, ta cũng biết ta có đôi khi chịu để tâm hưu vượn, nhưng thực ra ta đều ghi tạc trong lòng, đại hôn ngày đó ngài giúp ta, bây giờ lại tiếp tục giúp ta, phần ân tình này Tuyết Mạn nhớ kỹ.”

      “Ha ha, có gì, cứu tẩu là việc phải là mà thôi, huống chi ta cũng phải ta toàn tâm giúp tẩu, có phần là do ta cũng đồng ý việc đem người sống chôn cùng Tứ ca.” Mạc Kỳ Lâm lắc đầu cười .

      xong lại nghe được tiếng bước chân vội vả vang lên, trong giây lát đại nội thị vệ chạy vội vào, chắp tay : “Bẩm Ngũ Vương gia, Tam Vương gia tới!”

      “Ừ.” Đôi mắt Mạc Kỳ Lâm trầm xuống, hôm qua bốn người huynh đệ bọn họ thảo luận phải làm sao mới có thể cứu Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Minh cũng có tời. Lúc này tới làm cái gì?

      “Tam Vương gia?” Lăng Tuyết Mạn cũng mê mang, “Ta cùng Tam Vương gia có giao tình gì a!”

      “Tứ tẩu an tâm ngủ, đừng ta tới. Ta ở cách vách nhà tù chờ chút.” Mạc Kỳ Lâm quyết đoán, xong lại phân phó thị vệ: “ ra ngoài dặn thủ vệ thiên lao được để lộ tin tức của bổn vương!”

      “Vâng, Ngũ Vương gia!”

      Lăng Tuyết Mạn có chút ràng lắm, mờ mịt nằm xuống chờ Mạc Kỳ Minh đến.

      Chẳng biết tại sao nghe tiếng bước chân đến gần kia, Lăng Tuyết Mạn có chút khẩn trương !

      Nàng gần như có giao tiếp với Tam Vương gia, hoàn toàn biết được tính tình của , tìm đến nàng làm cái gì?

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 91



      Trong vạt áo bào đen như mực lộ ra thêu hoa văn màu bạc, theo tà áo lên là thắt lưng buộc eo, ngực rộng lớn, hai tay chắp sau người, tuấn dung thanh lãnh, đôi mắt thâm thúy rét lạnh.

      “Xem đủ chưa?” Ba chữ ngắn gọn, mát lạnh trầm thấp.

      Lăng Tuyết Mạn hoảng sợ, vụng trộm đánh giá từ dưới lên , nàng nhìn trộm ràng bị người mới đến phát ! Xấu hổ, mặt đỏ lên, xuống giường đứng cách Mạc Kỳ Minh nửa bước, ‘hì hì’ cười gượng hai tiếng, hơi hơi khuỵu xuống, khách khí : “Tuyết Mạn thỉnh an Tam Vương gia!”

      “Tứ Vương phi biết quy củ.” Mặt Mạc Kỳ Minh chút thay đổi.

      “Ách, cũng biết chút.” Lăng Tuyết Mạn khẩn trương ngước mắt nhìn nam nhân lãnh khốc đối diện, lại sợ hãi cúi thấp đầu xuống, bộ dáng chờ đợi cùng bi ai.

      Mạc Kỳ Minh lặng lẽ nhìn, tiếp, mà ánh mắt như ngừng lại, dán vào chăn gấm, mắt sâu u tối, lạnh nhạt : “Tứ Vương phi ở trước mặt người khác câu nệ, còn ta đến nơi này liền vòng vo sao?”

      có, ta là… là có chút…. có chút khẩn trương.” Lăng Tuyết Mạn cảm giác hô hấp sắp bị nghẽn, cổ cảm giác áp bách cường đại người Mạc Kỳ Minh đánh úp lại làm cho nàng khó có thể chống đỡ.

      “Khẩn trương?” Mạc Kỳ Minh giật mình, chợt khóe môi cong lên chút, giọng mỉa mai: “Nếu là người khác, ngươi có khẩn trương ?”

      “Người khác?” Lăng Tuyết Mạn bỗng dưng ngước mắt, bật thốt lên: “Tam Vương gia, lời này có ý gì, Tuyết Mạn nghe hiểu.”

      “Phải ? Hôm nay đãi ngộ của thiên lao có vẻ như tiến bộ!” Mạc Kỳ Minh lạnh lùng nhếch môi, giơ lên nụ cười quỷ dị.

      Lăng Tuyết Mạn theo ánh mắt của nhìn sang, hít hơi lãnh khí, cuống quít : “Tam Vương gia, ngài muốn cho Hoàng Thượng sao?”

      cho Hoàng Thượng cái gì?” Mạc Kỳ Minh đáp mà hỏi lại, con ngươi giống như nhìn thấu hết thảy, chớp mắt cái nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, mới giật mình thấy bản thân mình ngu dại, khỏi khẩn trương, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, môi đỏ mọng mân mê, vừa suy nghĩ vừa : “ có gì, Tam Vương gia đến gặp Tuyết Mạn có việc gì hay ?”

      có gì, chính là muốn đến xem thiên lao này bởi Tứ Vương phi vào ở mà có trở nên náo nhiệt hay !” Mạc Kỳ Minh bình thản , con ngươi sắc bén như chim ưng khóa lại đôi mắt hoảng loạn của Lăng Tuyết Mạn.

      Thân mình Lăng Tuyết Mạn mềm nhũn, lui hai bước, sau đó ngồi phịch mặt đất, kinh sợ nhìn Mạc Kỳ Minh, được câu.

      Mạc Kỳ Minh lại chậm rãi đến gần, ngồi xổm xuống, nhìn Tuyết Mạn, mỉa mai: “Có vẻ như Tứ Vương phi thích ngồi đất phải ? Trời giá rét, Tứ Vương phi đứng lên thôi. Bổn vương cáo từ!”

      Lăng Tuyết Mạn máy móc gật đầu. Mạc Kỳ Minh bỗng nhiên toét miệng, ý cười sâu, đến gần sát lỗ tai Lăng Tuyết Mạn : “Bổn vương cảm thấy hứng thú đối với Tứ Vương phi!”

      “A!” Miệng Lăng Tuyết Mạn mở lớn thất thố, lấy hết dũng khí câu: “Ngài…. ngài bị thần kinh!”

      “Ha ha ha!”

      Mạc Kỳ Minh cười rộ lên, rất có thâm ý nhìn tiểu nữ nhân bị dọa sợ, xoay người bước ra nhà giam.

      Lăng Tuyết Mạn ngồi dưới đất ngẩn ra, nhìn thân ảnh màu đen xa, thẫn thờ lâu!

      Đợi Mạc Kỳ Lâm trở lại nàng mới có phản ứng, muốn đứng lên, lại bởi vì quá khẩn trương mà lảo đảo té xuống đất. Mạc Kỳ Lâm vội vàng đỡ tay, cau mày : “Sao lại ngồi đất làm gì?”

      “Ta… ta sao.” Lăng Tuyết Mạn dẫu môi .

      Mạc Kỳ Lâm nhăn mày sâu hơn, đỡ Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống giường, thầm suy tư phen, : “Tứ tẩu, ta nghĩ ta nên nhắc nhở tẩu câu, đối với Tam ca nên để ý chút. Tiểu Thất tẩu có thể tín nhiệm, Nhị ca, Lục đệ cũng có thể, về phần ta, tẩu tự mình phán đoán, nhưng đối với Tam ca, kỳ thực ta cũng hiểu , nhưng ta có cảm giác tốt.”

      “Hả?” Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình, ngửa đầu, sau đó gật đầu, “Ta nhớ kỹ. Ngũ Vương gia, ta tin ngài, ngài nếu có tâm hại ta, khẳng định cũng lao tâm cứu ta.”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Lâm tràn ra chút tươi cười, nhàng : “Thời gian còn sớm, ta còn phải vào triều, tẩu nghỉ ngơi .”

      “Ừm, được.”

      Hai canh giờ sau.

      Trong cung Long Dương, Mạc Kỳ Diễn cả đêm chưa ngủ, luôn canh giữ ở bên cạnh Mạc Ly Hiên. Khuôn mặt Mạc Ly Hiên càng ngày càng hồng hào, Mạc Kỳ Diễn kích động càng theo dõi rời mắt.

      Bỗng nhiên tiếng ‘ưm’ từ trong miệng Mạc Ly Hiên tràn ra.

      “Hiên nhi!”

      Mạc Kỳ Diễn mừng rỡ như điên, vội vàng ôm lấy Mạc Ly Hiên, kêu: “Hiên nhi, Hiên nhi, phụ vương ở đây, mau mở mắt nhìn phụ vương!”

      Mạc Ly Hiên khép chặt mắt, lông mi run rẩy như cánh chim chậm rãi mở, ngơ ngác, mới hữu khí vô lực kêu tiếng: “Phụ vương!”

      “Hiên nhi! Hiên nhi, con tỉnh lại! Phụ vương cao hứng!” Mạc Kỳ Diễn kích động, hưng phấn, gắt gao ôm Mạc Ly Hiên vào trong ngực, thào: “Hiên nhi, con biết , con làm phụ vương sợ hãi, Hoàng gia gia con cũng sắp chịu nổi! Đúng rồi, người đâu!”

      tiếng kêu, thái giám lập tức khom người chạy đến, “Có nô tài!”

      “Nhanh bẩm báo Hoàng Thượng, tiểu Vương gia tỉnh!”

      “Nô tài lập tức !”

      Tiếng tiếng cười vang vọng ở toàn bộ cung Long Dương, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, phi tần, năm Vương gia, Công chúa Nhã Phi, còn có nhiều công chúa lớn có, có, nghe tin liền chạy đến!

      Mạc Ly Hiên nằm ở giường rồng, nhàng cười, quét mắt vòng, sau đó nghi ngờ hỏi: “Mẫu thân của con đâu? Vì sao mẫu thân đến thăm con?”

      câu , cả điện lập tức ngừng cười, mọi người đều lặng lẽ dời mắt đến Mạc Ngự Minh. Mạc Ngự Minh hắng giọng cái, ôn nhu : “Hiên nhi, con mới tỉnh lại, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt. Để Hoàng gia gia đút con ăn cháo.”

      “Hoàng gia gia, Hiên nhi muốn mẫu thân!” Mạc Ly Hiên nhìn Mạc Ngự Minh, giọng .

      Mạc Ngự Minh cau mày : “Hiên nhi, trẫm quyết định cho con trở về Nhị Vương phủ. Về sau cần ở cùng nữ nhân kia, chờ con trưởng thành, kết hôn, trẫm lệnh công bộ xây vương phủ mới cho con.”

      “Hoàng gia gia, con sống cùng mẫu thân rất vui vẻ, tại sao muốn con chuyển về?” Mạc Ly Hiên mất hứng bĩu môi.

      “Hiên nhi, đó là nữ nhân mang điềm xấu, nàng ta hại con, suýt nữa giữ được mạng của con, còn muốn nàng ta tới làm gì? Trẫm nhìn thấy nàng ta tức giận!” Mạc Ngự Minh trầm mặt xuống .

      phải, Hoàng gia gia, mẫu thân của con rất tốt, nếu Hoàng gia gia cùng ngài ở chung, ngài ấy có thể lúc nào cũng làm Hoàng gia gia vui vẻ. Hiên nhi tin lời bậy bạ này, Hiên nhi muốn mẫu thân!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :