1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 82



      Liễu Thiếu Bạch quần áo trắng nhiễm hạt bụi, rảo bước tiến lên, bình tĩnh quỳ xuống hành lễ, “Liễu Thiếu Bạch tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      “Thiếu Bạch hãy bình thân!” Mạc Ngự Minh ngồi xuống nhấp ngụm trà, thản nhiên .

      “Tạ Hoàng Thượng!”

      Buông bát trà xuống, Mạc Ngự Minh bình tĩnh hỏi: “Ngũ Vương gia ngươi cầu kiến trẫm là có chứng cớ chứng minh nơi bố cáo phát ra sao?”

      Liễu Thiếu Bạch mỉm cười, chắp tay : “Thưa Hoàng Thượng, việc này nhắc tới cũng trùng hợp, buổi trưa hôm trước, thần theo người bằng hữu muốn ra ngoài thành Trúc Lâm cưỡi ngựa giải sầu. Dọc đường tòa miếu đổ nát, ngựa của thần đột nhiên , hí mãi, bởi vì ngựa này là do thần từ Đại Mạc mang về năm trước, rất có linh tính, thần nghi hoặc, liền cùng bằng hữu xuống ngựa vào ngôi miếu đổ nát, ai ngờ trong miếu nhưng lại có năm thi thể nam nhân, thoạt nhìn là bị đâm kiếm vào cổ họng nên mất mạng. Bằng hữu của thần sợ choáng váng, chúng thần liền quyết định trở về Kinh, đến Triệu phủ báo án. Ai ngờ mới bước ra cửa miếu, lại đụng phải thiếu niên tới, hỏi mới biết thiếu niên kia là cùng phe với năm người chết, ngày thường sống cùng chỗ. bởi vì có việc ra ngoài mới thoát được kiếp. Vài ngày trước có người lấy bạc mướn bọn họ dán đầy bố cáo ở kinh thành, nội dung chính là về Tứ Vương phi, nào biết đối phương lòng dạ độc ác, nghe thấy Hoàng Thượng cho điều tra tin đồn liền hạ độc thủ!”

      “Cái gì?” Mạc Ngự Minh nhíu mày nhìn Mạc Kỳ Lâm, “Việc này là sao?”

      “Thưa phụ hoàng, Triệu phủ báo cho nhi thần, năm thi thể kia chở về phủ nha, nghiệm thi tra xét thân phận, xác định là những kẻ ngày thường lang thang hư hỏng trong kinh thành, tên thiếu niên còn sống sót nhi thần an trí, xin chỉ thị phụ hoàng có gọi đến hay !” Mạc Kỳ Lâm trả lời.

      “Việc này giao do ngươi nhanh chóng thẩm vấn ràng, rốt cuộc là loại người nào đứng ở phía sau tất cả những việc này, quan trọng là Hiên nhi làm sao có thể tỉnh lại! khi có đầu mối, tức khắc bẩm báo cho trẫm!”

      “Nhi thần tuân chỉ!”

      Màn đêm rốt cục yên tĩnh. khí toàn bộ Hoàng thành bởi vì tiểu Vương gia Mạc Ly Hiên hôn mê mà trở nên quỷ dị, cũng bởi vậy trong ngoài cung Long Dương tăng gần mười lần đại nội thị vệ canh gác nghiêm ngặt, đến con chim cũng khó bay vào. (bốc phét)

      tháp Phượng Minh cao nhất Hoàng cung truyền đến trận chuyện.

      “Ta , Hàn tiểu tử a, đoạn đường này con thúc giục sư phụ đến bộ xương già này cũng phải tan tác, trước thở ngụm lại tiếp được ?”

      được! Trì hoãn nữa, ngộ nhỡ Hiên nhi mất mạng làm sao bây giờ? Còn có Vương phi của con cũng phải sớm ra khỏi thiên lao, nếu phải thân thể nàng chịu nổi.”

      “A, Hàn tiểu tử, phải con ái mộ cái gì Ngô Đồng à, tại sao lại đổi rồi?”

      “Sư phụ nhiều quá!”

      “Ách, hẳn là Vương gia sư huynh di tình biệt luyến rồi!” (di tình biệt luyến tức là ban đầu người này sau đó người khác)

      “Mộng Thanh, đệ muốn chết sao!”

      dám, đệ câm miệng! Câm miệng!”

      Con ngươi đen tối của Mạc Kỳ Hàn theo dõi thủ vệ bên ngoài cung Long Dương, trầm giọng : “Ra tay !”

      xong, lấy khăn che mặt, triển khai khinh công phi thân xuống, tùy tay ném đồng tiền, trong đêm tối phát ra tiếng vang thanh thúy, thủ vệ cả kinh, lập tức vội vàng tìm theo tiếng vang.

      Mà Lâm Mộng Thanh cùng Thiên Cơ lão nhân thừa dịp có lỗ hổng này, dùng khinh công tuyệt đỉnh bay về phía cung Long Dương, tốc độ rất nhanh, chỉ nháy mắt tiến vào đại điện. Thiên Cơ lão nhân vung ống tay áo màu đen lên, thái giám cung nữ trong điện liền ngã xuống đất, ngất .

      Lặng yên tiếng động tiếp cận giường rồng, phát giác bên giường có hai người: Mạc Kỳ Diễn cùng Thần quý phi!

      Lâm Mộng Thanh dùng ánh mắt xin ý kiến Thiên Cơ lão nhân, chưa kịp làm gì thấy từ ngón tay của lão búng ra hai đồng tiền hướng Mạc Kỳ Diễn cùng Thần quý phi, thủ pháp cao siêu làm Mạc Kỳ Diễn mang thân võ công cũng phát , cùng Thần quý phi ngã xuống giường!

      “Ngốc cái gì, nhặt đồng tiền a!” Thiên Cơ lão nhân mắt liếc Lâm Mộng Thanh ngây ra, vừa vừa chậm rì rì đến giường rồng.

      Lâm Mộng Thanh buồn bực : “Sư phụ, phải ngài tay ngài bị thương sao, phải xương cốt bị chặt đứt sao?”

      “Hừ hừ, đó là sư phụ mớ!” Thiên Cơ lão nhân lại liếc mắt, đắc ý nhướng mày, ở trước mặt nhị đồ đệ, cuối cùng lão có thể có uy nghiêm của người làm sư phụ, nếu đổi lại là đại đồ đệ, lão chỉ có thể thầm mắng mình năm đó là tự tạo nghiệt thể sống a!

      “Haiz!” Thiên Cơ lão nhân lắc đầu lẩm bẩm: “Cho dù nó có phẩm chất luyện võ thiên tài thế nào? Cho dù tiểu tử kia làm đồ đệ của ta như thế nào? Chỉ vì ta muốn nó làm đồ đệ ta, haiz! Tự làm tự chịu a, dưỡng bệnh rồi lại truyền võ công cho nó.”

      “Sư phụ nhắc tới mới nhớ, lại trễ chút, nếu tiểu Vương gia này cứu được, coi chừng sư huynh phá hủy Lê Sơn Quan!” Lâm Mộng Thanh đau đầu nhắc nhở.

      “Xem bệnh quan trọng hơn.”

      Thiên Cơ lão nhân vội gật đầu, bắt mạch cho Mạc Ly Hiên.

      Mạc Kỳ Hàn ở trong hoàng cung dạo vòng, làm thủ vệ đuổi theo thở hổn hển, nhưng ngay cả cái bóng cũng nhìn thấy, vì thế bừng tỉnh đại ngộ, vội chạy về cung Long Dương. Đến lúc này ước chừng nửa giờ mà Lâm Mộng Thanh cùng Thiên Cơ lão nhân dễ dàng trở lại tháp Phượng Minh.

      Mạc Kỳ Hàn trở về, nhìn đến Thiên Cơ lão nhân than khóc thảm thiết, cả kinh hỏi vội: “Sư phụ, Hiên nhi thế nào?”

      được tốt lắm, chết.” Thiên Cơ lão nhân trả lời câu, lại cúi đầu.

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn dại ra nhìn Thiên Cơ lão nhân nửa ngày, lại dời ánh mắt về phía Lâm Mộng Thanh, “Sư đệ, Hiên nhi có phải chết ?”

      “Ách, chết hay chưa đệ cũng , đệ chỉ phụ trách canh chừng thôi.” Lâm Mộng Thanh nhìn trái nhìn phải nhưng dám nhìn Mạc Kỳ Hàn.

      Mạc Kỳ Hàn đen mặt, “Đáng chết!”

      “Ách, sư huynh được trách đệ!” Lâm Mộng Thanh cuống quít che mặt, chỉ Thiên Cơ lão nhân, “Huynh hỏi sư phụ !”

      Thiên Cơ lão nhân đau thương, nghe vậy nhảy dựng lên, lui ra xa, ‘hì hì’ cười mỉa : “Hàn tiểu tử, sư phụ giỡn với con chút thôi, sư phụ là người phương nào a? Danh hiệu Tuyết Sơn thần y cũng phải là giả, cháu con có việc gì, năm canh giờ sau tỉnh.”

      “Vâng” Mạc Kỳ Hàn cảm thấy vui mừng, bước đến gần, “Sư phụ, Hiên nhi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Trúng độc!”

      Thiên Cơ lão nhân trợn trắng con mắt .

      “Trúng độc? Sao lại thế này!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 83



      Thiên Cơ lão nhân chậm rãi : “Cũng may Hàn tiểu tử con thúc giục ta nhanh, nếu kéo dài tới buổi sáng ngày mai, thần tiên cũng khó cứu!”

      “Sư phụ, Hiên nhi trúng loại độc gì? Nó chỉ Lăng phủ chuyến, ai có cơ hội hạ độc nó đây?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày .

      “Là tàn độc huyết đến từ Miêu Cương, loại độc này màu vị, lấy máu từ mười xác chết nam nhân luyện thành. Độc này lợi hại ở chỗ nó có thể cơ thể người ngủ đông ba ngày mới phát tác, nếu đại phu dựa theo mạch chẩn ra bệnh, chỉ có thể chờ chết. Về phần tiểu Vương gia làm sao trúng độc, đợi sau khi nó tỉnh lại, hỏi nó xem cả ngày hôm qua ăn uống cái gì mới có thể phán đoán.”

      Nghe vậy Mạc Kỳ Hàn rùng mình, “Lại là Miêu Cương. Sư phụ, loại độc này có để lại di chứng gì với Hiên nhi ?”

      “Hàn tiểu tử cần lo lắng, có sư phụ ra tay còn có thể có chuyện gì sao? Ta dùng kim châm cứu bừa độc ra ngoài, lại cho tiểu Vương gia ăn Giải Độc Đan, thuận tiện còn đả thông hai mạch Nhâm Đốc, lại dùng nội công của ta chữa thương cho nó, con còn có thể có chuyện gì sao?”

      Mạc Kỳ Hàn ngớ ra, Thiên Cơ lão nhân lại đắc ý : “Hàn tiểu tử, con mời sư phụ xuống núi là chính xác, nếu tìm Hoa Mai lão bà kia, cháu con chắc chắn là đường đến điện Diêm Vương rồi!”

      “Cám ơn sư phụ! Kỳ Hàn khắc ghi đại ân của sư phụ!”

      Mạc Kỳ Hàn trịnh trọng ôm quyền muốn quỳ xuống, lại bị Thiên Cơ lão nhân vội vàng kéo lại, cau mày : “Hàn tiểu tử, quỳ cần, lão già ta sợ giảm thọ! Hì hì, cầu duy nhất của sư phụ chính là chờ con làm Hoàng đế, con lấy hết rượu của Hoa Mai lão bà đưa cho sư phụ, ha ha ha! Sư phụ muốn thấy bộ dáng tức giận đến chết của bà lão kia!”

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co lại mãnh liệt, “Khụ khụ, sư phụ muốn uống rượu ngon, con chuẩn bị cho ngài xe rượu cung đình đưa đến Lê Sơn Quan, ngài đâu cần phải cướp của Hoa Mai bà bà.”

      “Ha ha, cái này sư huynh biết đâu, gần đây Hoa Mai bà bà bế môn nên sư phụ khó chịu trong lòng, cho nên mới - ” Lâm Mộng Thanh còn chưa hết, liền bị Thiên Cơ lão nhân vỗ cái quát: “Tiểu tử đáng chết con dám bóc mẻ của sư phụ?”

      Tiếng quát như sư tử rống làm kinh động Ngự Lâm quân tuần tra dưới tháp Phượng Minh, lập tức quát to lên: “Có thích khách -”

      Mạc Kỳ Hàn còn gì để , trừng mắt Thiên Cơ lão nhân cái, : “ Tứ Vương phủ!”

      Thiên Cơ lão nhân mắc sai lầm, vội vàng gật đầu. Ba người trong nháy mắt liền biến mất vào bóng đêm!

      Trong cung Long Dương, Mạc Kỳ Diễn tỉnh lại, nhìn đến Thần quý phi mê man cả kinh, vội kêu: “Mẫu phi, mẫu phi”

      Thần quý phi mở mắt mê mang : “Diễn nhi, tại sao mẫu phi lại ngủ vậy?”

      Mạc Kỳ Diễn giật mình thấy đúng, mắt nhìn đến thái giám cung nữ mê man đầy đất, vội hô lớn: “Người đâu!”

      Mà trong lúc kêu người, có tổng quản Ngự Lâm quân vội tiến vào bẩm báo: “Bẩm Nhị Vương gia, trong cung phát thích khách, thuộc hạ dẫn người đuổi theo, tuy nhiên thích khách khinh công rất cao, thuộc hạ mất dấu chúng! Thuộc hạ xin chỉ thị Nhị Vương gia có đuổi theo ra ngoài cung hay !”

      “Vô nghĩa! Lập tức đem người chia làm hai nhóm tìm khắp toàn bộ hoàng cung cùng kinh thành!” Mạc Kỳ Diễn tức giận .

      “Thuộc hạ tuân lệnh!”

      Cung Long Dương xảy ra biến cố, Mạc Ngự Minh đương nhiên bị kinh động, Lý Đức Hậu đỡ ông nhanh chạy tới. Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục cũng đều chạy tới!

      “Diễn nhi, xảy ra chuyện gì? Hiên nhi ra sao?” Mạc Ngự Minh gấp gáp hỏi.

      “Phụ hoàng, nhi thần cùng mẫu phi có chuyện gì, nhi thần phái người lùng bắt thích khách, trong cung tạm thời có thương vong.” Mạc Kỳ Diễn .

      phải là kỳ quái sao? Mục đích của thích khách này là cái gì?”

      Mạc Ngự Minh nhíu mày, ánh mắt dời về phía Mạc Ly Hiên, nhưng vừa nhìn kinh hãi, hai mắt mở lớn, “Sắc mặt Hiên nhi hồng hào lên!”

      “Cái gì?”

      Mọi người vội vàng vây trước giường rồng, thấy khuôn mặt Mạc Ly Hiên ban đầu tái nhợt, giờ phút này hồng lên, như ngủ say bình thường.

      “Đây là có chuyện gì, bệnh Hiên nhi chuyển biến tốt sao?” Mạc Kỳ Sâm thất kinh hỏi.

      “Xem ra là có hy vọng!” Mạc Kỳ Sâm vui sướng .

      Mạc Kỳ Diễn trầm tư nhìn Mạc Ly Hiên, sau đó nghe tiếng tim đập của Mạc Ly Hiên, lông mày cau chặt, : “Rất kỳ quái, nhi thần cùng mẫu phi coi chừng Hiên nhi, tự dưng ngủ mất. Đến khi nhi thần tỉnh lại, Hiên nhi có bộ dáng này, chẳng lẽ có người vào cứu Hiên nhi sao?”

      “Nhị ca, ý của ca là thích khách tới bắt mạch xem bệnh cho Hiên nhi sao?” Mắt Mạc Kỳ Lâm lóe ra, “Có thể tiếng động xuống tay với Nhị ca, võ công bất phàm a! Xem ra người này có ác ý, chỉ cứu Hiên nhi mà thôi, bằng muốn giết Nhị ca cùng quý phi nương nương chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?”

      Nghe vậy, mọi người tán đồng gật đầu, Mạc Ngự Minh nhìn ra ngoài điện : “Ngưng tìm người , chỉ sợ là Ngự Lâm quân tìm được.”

      Mạc Kỳ Lâm chắp tay, “Vâng, phụ hoàng, nhi thần lập tức truyền lệnh!”

      Ánh mắt lần nữa trở lại người Mạc Ly Hiên, mọi người đều suy tư, người thần bí này rốt cuộc là ai, làm sao lại có bản lĩnh chữa trị cho Ly Hiên.

      Mà giờ khắc này, ở Tứ Vương phủ, trong Hương Đàn Cư, Mạc Kỳ Hàn trầm trợn tròn mắt. Thiên Cơ lão nhân cùng Lâm Mộng Thanh tự biết mắc sai lầm, tất cả đều cúi đầu chuẩn bị nghe giáo huấn.

      Mạc Kỳ Hàn trầm mặc lâu, sau đó tức giận : “Con gọi người chuẩn bị bữa cơm, dùng cơm xong các ngươi ở trong này nghỉ ngơi, sư phụ hỏi Tư Khuynh chuyện Hiên nhi trúng độc chút, con còn phải vào cung chuyến.”

      “Hàn tiểu tử, con còn tiến cung làm cái gì?” Thiên Cơ lão nhân nghi ngờ .

      Lâm Mộng Thanh cũng nhíu mày, “Đúng vậy, sư huynh từ hôm qua tới bây giờ bôn ba mấy nghìn dặm, còn chưa chợp mắt nữa!”

      “Ta phải thiên lao chuyến. Vô Cực lúc xế chiều phụ hoàng dùng hoả hình với Tuyết Mạn, chắc nha đầu kia sợ hãi, hơn nữa thiên lao ẩm ướt, ta sợ nàng lại chịu đựng đêm, thân thể suy nhược.”

      Mạc Kỳ Hàn nhấp môi, trong mắt rét lạnh lên tia lo lắng, chẳng bao lâu sau trong lòng ngoài Ngô Đồng lại còn có thêm nữ nhân.

      ! chỉ là thể để cho Lăng Tuyết Mạn chết mà thôi, nàng là con cờ của và Lăng Bắc Nguyên. Lăng Bắc Nguyên lợi dụng nàng, muốn tương kế tựu kế lợi dụng nàng đối phó ngược lại Lăng Bắc Nguyên!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 84



      Trăng sáng sao thưa, đêm trầm tĩnh cực kỳ. Đêm nay ánh trăng quá sáng ngời, thậm chí còn hơi tối.

      thân ảnh cao to xuất tại cửa thiên lao, quần áo đen, che mặt, thủ vệ thiên lao kinh sợ, đợi bọn họ rút kiếm, kim bài được người áo đen giơ lên, thủ vệ nương theo ánh trăng thấy xong, sắc mặt đại biến, cuống quít quỳ xuống, “Nô tài tham kiến chủ tử! Xin hỏi là chủ tử dùng bộ mặt như thế làm gì?”

      Người áo đen thay đổi giọng trầm thấp khàn khàn, “Ít nhảm . Tứ Vương phi bị nhốt ở đâu?”

      “Thưa chủ tử, Tứ Vương phi ở buồng giam số ba.”

      “Lấy chìa khóa ra!”

      “Vâng!”

      “Toàn bộ coi chừng ở bên ngoài, có mệnh lệnh được đến gần bước!” Người áp đen tỏa khí thế bức người , tiếp nhận chìa khóa từ thủ vệ, lại chuyển mắt : “Ai đem việc tối nay nhìn thấy bổn vương ra nửa chữ, đầu rớt!”

      “Chủ tử, chúng nô tài dám!” Mấy thủ vệ bị hàn băng trong đôi mắt của người áo đen làm sợ hãi, run lẩy bẩy trả lời.

      Người áo đen hừ lạnh tiếng, vào, mà mấy thủ vệ lại xụi lơ ở mặt đất, lát sau cuống quít đứng lên, mặt mỗi người đều là kinh sợ.

      Mới vừa rồi, người nọ tự xưng bổn vương, lại cầm kim bài của hoàng thượng, tiếng có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, “Rốt cuộc là vị Vương gia nào?”

      Nhìn Lăng Tuyết Mạn ngủ co rúc ở giường đá, đôi mắt của Mạc Kỳ Hàn co rút lại, chăn mỏng cũ nát cùng giấy làm sao có thể có thể chống lạnh.

      Hai chân đến giường đá, ngồi xuống, vươn cánh tay ôm lấy thân mình Lăng Tuyết Mạn, cho nàng ngủ yên ở trong lòng , lại kéo khối chăn rách khiến ghê tởm đắp cho Lăng Tuyết Mạn, mặc kệ như thế nào, trước chịu đựng được đến hừng đông rồi sau!

      Cúi đầu, phượng mắt hẹp dài chớp cái nhìn vào khuôn mặt bé bỏng trong lòng, chỉ 2 ngày nay liền gầy , Hiên nhi gặp chuyện may, vậy tâm nàng rất đau !

      Tay phải vỗ về gò má Lăng Tuyết Mạn, trong lòng tia đau đớn khôn kể xẹt qua, áp lên mặt nàng, ôm sát nàng, đem độ ấm thân thể từng điểm từng điểm truyền cho nàng.

      Mạc Kỳ Hàn cực khổ hai ngày đêm chưa từng chợp mắt, nhưng ôm thiên hạ trong lòng lại có thể an tâm ngủ.

      Lăng Tuyết Mạn trong lúc ngủ mơ cảm thấy lo lắng, hai tay gắt gao đặt ở lưng Mạc Kỳ Hàn, đầu dùng sức cọ xát vào bộ ngực , lúc sau có chút ý thức, dần dần thanh tỉnh, đột nhiên cảm giác đúng, mở mắt!

      Theo ánh trăng nhàn nhạt, đồng tử Lăng Tuyết Mạn ngừng co rút nhanh, kinh hách, thậm chí còn nàng kêu lên “A!” tiếng!

      Nhưng lập tức miệng Lăng Tuyết Mạn bị dày tay to bịt kín, tiếng quen thuộc mang theo tia lười nhác vang lên ở bên tai, “Đừng sợ, là ta.”

      “Ngươi – ” Lăng Tuyết Mạn tim đập thình thình, kinh hoàng, phen tháo tay Mạc Kỳ Hàn ra hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này, ngươi tới bao lâu, phải ta nằm mơ ?”

      “Ta vừa tới bao lâu, nàng phải nằm mơ, là ta Tình nhân của nàng đến đây!” Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, khóe miệng nổi lên chút tươi cười thản nhiên, giọng .

      Lăng Tuyết Mạn từ trong lòng Mạc Kỳ Hàn thẳng lưng lên, muốn ngồi cách ra, lại bị nhíu mày chút ôm nàng lại, ngồi đùi , : “Muốn làm gì, tin là ta sao?”

      phải, giọng của ngươi ta nghe ra, hơn nữa vóc người của ngươi, tất cả ta biết.” Lăng Tuyết Mạn hơi hơi đỏ mặt, bất giác càng càng .

      đột nhiên đến làm cho nàng có chút kinh hỉ trong lòng thể phủ nhận, nhưng đồng thời cũng tức giận thôi. Ở thời điểm hôm nay nàng cửu tử nhất sinh, có tới cứu nàng, chờ khi nàng bình an mới đến chiếm tiện nghi của nàng, bảo nàng có thể nào cam tâm, huống chi -

      Gương mặt Mạc Kỳ Diễn bỗng dưng lên ngay trước mắt, Lăng Tuyết Mạn khỏi run lên cái, đầu cúi hết sức thấp, trong đầu kêu loạn, nàng nhớ đến nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trán.

      Mạc Kỳ Hàn cảm giác được Lăng Tuyết Mạn khác thường, nghĩ rằng nàng là sống sót sau tai nạn mà sợ, liền an ủi: “Tuyết Mạn đừng sợ, tai nạn đều qua rồi, nếu có gì bất ngờ, sáng mai Hoàng Thượng thả nàng ra khỏi thiên lao, trở về Tứ Vương phủ nghỉ ngơi tốt, ta trở lại thăm nàng.”

      “Sáng mai Hoàng Thượng thả ta sao? Làm sao ngươi biết?” Lăng Tuyết Mạn vui mừng, ngước mắt hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn cười như trêu tức, lại như nghiêm túc: “Ha ha, nếu Hoàng Thượng tha nàng, ta – phu quân nàng – tìm ngài!”

      “Phu quân?” Lăng Tuyết Mạn hung hăng bỉu môi : “ cho rằng ngươi là nam nhân của ta a? Ngươi là nhìn thấy bộ dáng hung ác của Hoàng Thượng đối với ta, muốn trừ khử ta, ngươi còn muốn đoạt nữ nhân của con trai ông ấy, ta thấy đầu óc ngươi cũng tê rồi, trước khi tìm ông ta nhớ sờ cái đầu cổ ngươi ! Haiz – ”

      “Ha ha tin ta sao?” Mạc Kỳ Hàn nhướng mày tự tin, lại đắc ý : “Ta chính là nam nhân của nàng, nếu nàng tin, hai ta đánh cuộc keo. Nếu trong vòng năm năm ta thể danh chính ngôn thuận cưới nàng làm vợ, ta liền thua nàng, tùy ý nàng xử trí, như thế nào?”

      “Xì, năm năm, ta có nghĩ xa như vậy, ta chỉ muốn Ly Hiên chết, ta cũng chết, hai mẹ con chúng ta có thể bình an sống qua năm tốt rồi!” Lăng Tuyết Mạn thở dài, tương lai là mảnh bóng tối a!

      Mạc Kỳ Hàn bật cười thôi, đáng tiếc che cái khăn đen, Lăng Tuyết Mạn nhìn tới, nhưng ý cười trong đôi mắt lại nổi bật dưới ánh trăng, làm Lăng Tuyết Mạn thất thần, tay tự chủ được, giơ lên muốn xốc khăn che mặt của lên, thấy dung mạo của , nhưng khi cách mặt được tấc, là lúc tay bé bị bàn tay to nắm giữ, tiếng hơi khàn khàn hỏi: “Nàng muốn làm gì?”

      “Ta muốn nhìn ngươi chút. Ngươi gần gũi với ta như vậy, cũng thể làm cho ta hoàn toàn biết gì về ngươi . Ta chỉ nhìn bộ dáng của ngươi mà thôi, chắc chắn tố giác ngươi, ngươi yên tâm !” Lăng Tuyết Mạn dùng giọng nghiêm túc .

      thể nhìn. Ta sợ nàng tố giác nhưng chính là thể để cho nàng thấy được.” Mạc Kỳ Hàn lại khôi phục rét lạnh quen thuộc, xong đem hai cái tay Lăng Tuyết Mạn nắm lại trong tay, cũng giọng : “Còn lạnh ?”

      cho xem thôi!” Lăng Tuyết Mạn thẹn quá thành giận, tránh thoát được Mạc Kỳ Hàn kiềm chế, liền gầm : “Ngươi vô tình vô nghĩa, thời điểm ta gặp chuyện may ngươi ở đâu? Còn gạt ta, sáng mai Hoàng Thượng thả ta, làm sao có thể? tại Ly Hiên sinh tử khó đoán, ta sợ là khó sống mà ra tù!”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Mạc Ly Hiên chết. Sáng mai nó tỉnh lại, chỉ cần nó sao, Hoàng Thượng nhất định thả nàng.”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 85



      “Làm sao ngươi biết? Dựa vào cái gì ta phải tin lời ngươi?” Lăng Tuyết Mạn nâng cằm hỏi ngược lại.

      Mạc Kỳ Hàn nhìn vào mắt Lăng Tuyết Mạn, mới : “Ta đương nhiên biết, bởi vì là ta cứu Mạc Ly Hiên”

      “Ngươi gạt người! Ngươi biết y thuật sao? Đến thái y đều cứu được Ly Hiên, ngươi làm sao có thể?” Lăng Tuyết Mạn tin, cười lạnh .

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn có chút tức giận, luôn với bản thân mình, tốt với Lăng Tuyết Mạn, chính là muốn giữ mạng của nàng để lợi dụng nàng. Nhưng mỗi lần ở cùng nàng, đều quên điểm này bởi vì lời của nàng, nét mặt của nàng, động tác của nàng. Giống như lần này biết nàng bị giam cầm trong nhà tù, tim muốn nhảy ra ngoài, an bài người theo dõi nàng, bảo vệ nàng. Nhưng nàng -

      Mệt mỏi, mắt dùng sức mở to khiến ình thanh tỉnh chút, Mạc Kỳ Hàn ngã thân về sau. Cùng Lăng Tuyết Mạn nằm ở giường đá, chậm rãi : “Nàng tin hay tin là việc của nàng, ta giải thích quá nhiều, nàng chỉ cần biết rằng lúc nàng nguy nan ta vĩnh viễn bỏ mặc nàng là được!”

      “Ngươi lại gạt ta! ràng hôm nay ta suýt bị chết cháy!” Lăng Tuyết Mạn vừa nhắc tới, nhất thời ủy khuất rớt nước mắt, “Ngươi biết , thời điểm bó củi bên cạnh ta bị đốt, ta cỡ nào hy vọng ngươi có thể tới cứu ta giống như lần trước ở phòng ăn. Nhưng ngươi có! Là Nhị Vương gia bọn họ để ý tính mạng nhảy vào biển lửa cứu ta.”

      “Ta biết, Tuyết Mạn đừng khóc, ta để cho nàng chết. Hôm nay cho dù Nhị Vương gia bọn họ có tới cứu nàng, nàng cũng bình an, chỉ là tình huống phải giống như bây giờ, mà có khả năng nàng trở lại Tứ Vương phủ.” Mạc Kỳ Hàn dùng ngón tay lau nước mắt má Lăng Tuyết Mạn, lời mềm .

      Lăng Tuyết Mạn chán nản, vừa khóc vừa tránh Mạc Kỳ Hàn, hung hăng đấm lồng ngực của , “Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo! Ngươi đến bây giờ còn gạt ta!”

      “Ta có!” Mạc Kỳ Hàn nhíu mi, bắt lấy hai tay bé, trầm giọng : “Lúc đó ta phái thủ hạ trông chừng nàng pháp trường, nếu đến thời khắc cuối cùng Hoàng thượng thả nàng, bọn họ cướp nàng , ai ngờ Nhị Vương gia bọn họ đột nhiên lao tới, đương nhiên người của ta ra tay, huống hồ – ”

      “Ngươi phái người cứu ta sao? Huống hồ cái gì?” Đôi mắt trong suốt của Lăng Tuyết Mạn dâng lên chút vui sướng, chợt nghi ngờ hỏi.

      Huống hồ nếu phải ba người bọn Vô Cực ra tay, Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Lâm sợ là chết ở trong tay người kia! Có thể thấy người kia bố trí chặt chẽ.

      Đôi mắt sâu của Mạc Kỳ Hàn híp lại, tia tàn nhẫn lóe ra ở đáy mắt, bàn tay to nắm chặt làm Lăng Tuyết Mạn run lên, yên : “Ta… ta hỏi, ngươi đừng tức giận.”

      Mạc Kỳ Hàn theo ánh trăng nhìn Lăng Tuyết Mạn, giống như chút để ý hỏi: “Tuyết Mạn, đêm qua Nhị Vương gia đến gặp nàng phải ?”

      “Ách, có đến” Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, cà lăm, cảm giác tim đập hết sức nhanh như là muốn nhảy lên cổ họng, thậm chí dám nhìn Mạc Kỳ Hàn.

      tới làm gì?” Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt nhướng mày, ngữ khí nhàng chậm chạp như là ôn nhu.

      Nhưng giác quan thứ sáu của Lăng Tuyết Mạn lại thấy phải như vậy, khẩn trương cụp mắt, lúng ta lúng túng : “ đến cho ta chút bánh, ta đói bụng.”

      “Phải ? Ta đây nên cảm tạ giúp ta, cẩn thận chăm sóc nữ nhân của ta.” Mạc Kỳ Hàn vẫn ôn như, bàn tay xẹt qua ngũ quan của Lăng Tuyết Mạn, ngón trỏ dừng lại ở đôi môi như cánh hoa của nàng, nhàng vuốt ve.

      Lăng Tuyết Mạn kiềm chế nổi phát run, nếu giờ phút này Mạc Kỳ Hàn có thể làm cho nàng tin là lời chân , như vậy nàng tuyệt đối là ngu ngốc!

      Gian nan nuốt ngụm nước bọt, giọng của Lăng Tuyết Mạn như muỗi kêu, lung tung: “ cần khách khí, Nhị Vương gia đối xử với người khác rất tốt, ta là em dâu của , bất quá là tận tâm giúp Tứ đệ mà thôi.”

      “Ừ.”

      thanh tao nhã đơn độc vang lên, Mạc Kỳ Hàn thở ra hơi, “Phải ? Tuyết Mạn nàng xác định nàng có làm chuyện gì có lỗi với ta hay ?”

      Lăng Tuyết Mạn giật mình bật thốt lên: “ có! Ta xác định có!”

      “Đáp chắc như vậy.” Mạc Kỳ Hàn đột nhiên cười khẽ lên, đem Lăng Tuyết Mạn co rúm hoảng hốt ôm chặt ở trong lòng, cúi đầu đến thể nghe thấy: “Tuyết Mạn, Nhị Vương gia là người thế nào, ta hiểu hơn nàng. Chỉ cần nàng động tâm với , cho dù thích nàng cũng vô lễ với nàng, bởi vì là chính nhân quân tử! Thu lại tình cản của nàng, nếu , nàng hủy diệt , ta để cho và nàng tương thân tương ái, Hoàng Thượng lại càng đồng ý, có hiểu hay ?”

      rồi, nhưng ngươi nếu thích ta, ta, vì sao thể có lòng từ bi thả ta? Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, thiếu ta cũng ít bao nhiêu.”

      Lời của Lăng Tuyết Mạn đến cuối như muốn biến mất, bởi vì cỗ hơi lạnh thấu xương truyền đến, làm cho nàng run như cầy sấy!

      Mạc Kỳ Hàn nhếch môi, trong con ngươi lộ ra tia lạnh lẽo, “Lăng Tuyết Mạn, xem ra nàng còn chưa hiểu ta là người như thế nào. Hễ là nữ nhân ta chạm qua, cho dù ta muốn cũng cho phép nam nhân khác chạm vào, huống chi ta còn chưa muốn nàng!”

      “Ngươi… ngươi chính là ma quỷ!” Lăng Tuyết Mạn cắn chặt khớp hàm, thể phủ nhận, nàng cho dù tin có thể giết Mạc Kỳ Diễn, cũng phải tin thâm ý trong lời của Hoàng Thượng hôm nay!

      “Mạc Kỳ Diễn, trẫm cái gì với ngươi, ngươi quên sao? Xem ra nữ nhân này thể lưu lại, bằng sớm hay muộn hủy giang sơn xã tắc Đại Minh ta!”

      Lăng Tuyết Mạn ôm chặt hai tay, cuộn thân lại, nàng muốn nghe, nhưng lời cảnh cáo lại lần nữa vang lên.

      “Ta sớm , muốn giấu ta gặp nam nhân khác là chuyện tuyệt đối thể. Nàng thắc mắc vì sao ta có thể tự do ra vào tù sao? Ta cho nàng biết, hễ là chuyện Mạc Kỳ Diễn có thể làm ta cũng có thể! đời này chỉ có việc làm được, có việc ta làm được!”

      “Sinh tử của Mạc Ly Hiên kỳ thực nằm ở trong tay nàng, Tuyết Mạn. Nếu nàng nghe lời, ta liền cho sống, còn nếu nàng cố tình chọc tức ta, ta để ý, liên quan tới ta!”

      Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, nảy sinh ác độc hỏi: “Ly Hiên có phải ngươi làm hại ?”

      “Ha ha, Ly Hiên bị ai làm hại nàng nên hỏi phụ thân Lăng Bắc Nguyên của nàng! Bất quá ông ta làm sao cho nàng biết, bởi vì Ly Hiên trúng độc ở Lăng gia!” Mạc Kỳ Hàn cười lạnh, con ngươi chợt lóe lên.

      Như thế nếu lợi dụng Lăng Tuyết Mạn phen như thế nào?

      “Phụ thân ta?” Lăng Tuyết Mạn cả kinh, “Làm sao có thể, phụ thân ta còn quỳ xuống cầu Ly Hiên, để Ly Hiên tốt cho ta ở trước mặt hoàng thượng, ông còn lo lắng Hoàng Thượng bởi vì chuyện bố cáo mà giết ta, làm sao có thể hại Ly Hiên đây?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 86



      “Ha ha, có lẽ chờ người đến cứu nàng, muốn biết người cứu nàng là ai!” Mạc Kỳ Hàn cười, con ngươi thâm trầm như bóng đêm sâu thấy đáy.

      Lăng Tuyết Mạn trầm mặc lát, bỗng dưng gắt gao nắm lớp áo trước ngực Mạc Kỳ Hàn, vội vàng hỏi: “Ngươi phụ thân ta là người xấu sao? Tại sao có thể nhẫn tâm hại đứa tốt với ta? Ta tin, ta tin!”

      Mạc Kỳ Hàn phức tạp nhìn Lăng Tuyết Mạn, nếu như nàng giờ phút này là diễn trò với , như vậy tâm cơ của nàng cũng đủ sâu. Nhưng trực giác của cho biết, chút cũng giống, nàng chuyện làm việc là tùy ý như vậy, mang ý mình trắng ra, há mồm chọc giận , hơn nữa nàng đối với có vẻ như cũng có ý tứ miệt mài theo đuổi, càng có bất cứ hành động dị thường nào, tỷ như mượn cớ tiếp cận Hương Đàn Cư!

      chuyện a, ngươi cho ta, phụ thân ta đến cùng có phải là người ác độc như thế ?” Lăng Tuyết Mạn dùng sức lắc Mạc Kỳ Hàn, muốn tin hỏi.

      Kỳ thực nàng mặc kệ Lăng Bắc Nguyên là người như thế nào. Nhưng nàng thể vì bản thân mình mà hại Ly Hiên!

      Mạc Kỳ Hàn làm cho Lăng Tuyết Mạn dựa vào người , vỗ về mái tóc đen bóng của nàng, thản nhiên : “Tuyết Mạn, đời này rất khó phân ràng người tốt hay người xấu, phụ thân nàng có phải người tốt , ta xác định. Nhưng có điều nàng hãy nhớ kỹ, đừng đặt bản thân mình vào nơi nguy hiểm, ta phải thần tiên, có khả năng lần nào cũng cứu được nàng, tựa như lần trước nàng ngu ngốc hại bản thân mình suýt chết cháy, mạng người là đáng quý nhất, ta cũng phủ nhận ta phải quân tử, bởi vì nàng tại khuất phục ta khẳng định phải do nàng tự nguyện, ta cũng vui vẻ dùng phương thức này ép nàng vào khuôn khổ, nhưng ta thừa nhận ta đối với nàng có ham muốn chiếm hữu rất mạnh. Nguyên nhân lúc này ta ra tay cứu Mạc Ly Hiên cũng có ít là vì cứu nàng. Nếu như có thể làm cho Hoàng Thượng chủ động thả nàng, cũng có thể giúp ta giảm chút phiền toái.”

      “Ngươi cứu ta sao? Độc Ly Hiên khó giải sao?” Lăng Tuyết Mạn hỏi hết sức cẩn thận, nàng muốn chính tai nghe trả lời.

      “Ừ, ta tiện ra mặt, nên phái người theo dõi, khi nàng gặp nguy hiểm bọn họ liều chết cứu nàng thoát hiểm! Mạc Ly Hiên chắc chắn có việc gì, tin ta lần được ?” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, ôn nhu .

      Lăng Tuyết Mạn gật đầu, hốc mắt chứa đầy nước mắt, nghẹn ngào : “Ta tin. Ta tại chờ mong nhất chính là Ly Hiên có thể vui vẻ xuất ở trước mặt ta, để ta đau đớn day dứt.”

      “Tại sao lại khóc? Ta tới thăm nàng lần cũng dễ dàng, thể lãng phí thời gian, huống chi hai ngày nay ta có ngủ, tại buồn ngủ quá, nàng ngoan ngoãn ngủ cùng ta chút được ?” Mạc Kỳ Hàn uể oải lười nhác ngáp cái, nhắm hai mắt lại.

      “Ngươi làm sao hai ngày ngủ? Ngươi kỹ viện phải ?” Lăng Tuyết Mạn lau nước mắt chất phác hỏi.

      “Sao?”

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co lại mãnh liệt, mở to mắt, cả giận : “Nàng xem bản công tử có phẩm cách như vậy à? Việc dạo kỹ viện mà nàng cũng được! Bản công tử mệt thành như vậy còn phải là vì bảo trụ cái mạng của nàng sao? Nàng là nha đầu có lương tâm, đáng đánh đòn!”

      cần!” Lăng Tuyết Mạn che hai tay lên mặt, “ cho ngươi đánh ta!”

      “Hừ! Nàng làm như bản công tử ăn no rỗi việc, có việc gì thích đánh người a. Nhất là nữ nhân, bản công thèm động thủ!” Mạc Kỳ Hàn hừ lạnh tiếng, lại nhắm nghiền mắt.

      “Vậy mà ngươi đánh ta hai lần, khinh bỉ ngươi!” Lăng Tuyết Mạn cắn răng .

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn vẫn nhắm lại, lành lạnh cảnh cáo: “Tuyết Mạn, nàng phải lại ngứa da , nếu cần, bản công tử ngại tiễn nàng đoạn đường!”

      Lăng Tuyết Mạn giận tái mặt, cước đạp lòng bàn chân về phía Mạc Kỳ Hàn. Mạc Kỳ Hàn lường trước được Lăng Tuyết Mạn dám to gan, trúng cước, thét lớn tiếng, mở mắt ra, gầm : “Nha đầu chết tiệt kia, dám đánh lén bản công tử a.”

      “Ách, , có, hiểu lầm rồi, chỉ là ngẫu nhiên thôi, thông dâm tình nhân ngươi đừng tức giận a, đánh nữ nhân phải là hành động tốt, bị toàn xã hội mãnh liệt khiển trách, thừa dịp ngươi bây giờ mới xuất chút động cơ, nhất định phải bóp chết ở trong tã lót, thể để lan tràn khuếch đại, chúng ta cần nỗ lực xây dựng gia đình hài hòa, xã hội hài hòa.”

      Mặt Lăng Tuyết Mạn rút gân, vắt hết óc muốn vãn hồi cục diện, cũng gắt gao che mặt lại, e sợ dâm tặc đáng chết lại tặng nàng cái tát.

      “Nàng gì ta nghe hiểu lắm.” Mạc Kỳ Hàn buồn bực chau mày, lại vặn tay Lăng Tuyết Mạn bụm mặt ra, tức giận: “Được rồi, đêm nay tha cho nàng lần phạm thượng, lần sau được viện dẫn lời lẽ này nữa!”

      “Hì hì, sao?” Lăng Tuyết Mạn cao hứng kéo tay Mạc Kỳ Hàn, hôn vào lòng bàn tay kêu cái ‘chụt’.

      Mạc Kỳ Hàn giật mình, khóe miệng lên chút tươi cười sung sướng, “Nha đầu, như vậy rất tốt, nàng vừa rồi nhắc tới cái gì gia đình, nghe làm cho người ta cũng thoải mái, về sau cứ ngoan như vậy tốt rồi!”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn lại hung hăng trợn mắt, dâm tặc đáng chết! Tưởng nàng là tiểu thư khuê các ôn nhu hiền thục sao? Bất quá cảm giác báo thù rửa hận vừa rồi là thích!

      Hưng phấn, Lăng Tuyết Mạn thừa dịp tâm tình Mạc Kỳ Hàn tốt, dũng cảm nhắc nhở: “Tình nhân, ta cho ngươi biết, ngươi có bao nhiêu nữ nhân là chuyện của ngươi. Nhưng cho phép ngươi thanh lâu! đúng, nếu ngươi thanh lâu được về lại còn chạm vào thân thể của ta, ta sợ ngươi mang về thân bệnh hoa liễu lây cho ta!”

      “Nha đầu, nàng mệt nhưng ta mệt a. Mấy lời vô nghĩa này nàng giữ cho bản thân !” Mạc Kỳ Hàn ngáp sâu cái, vỗ vỗ tay Lăng Tuyết Mạn, hoàn toàn lờ nhắc nhở của nàng.

      “Ây da, ta ! Ta luôn luôn cho rằng người ta chết thất bại nhất chính là kiểu nhiễm bệnh mà chết này, ngươi nhớ kỹ lời của ta, ngươi chết hay chết ta mặc kệ, nhưng ta muốn chết như vậy đâu!”

      Lăng Tuyết Mạn sốt ruột kéo ngực Mạc Kỳ Hàn, nàng hoàn toàn biết nam nhân này suốt ngày làm gì, cũng biết nam nhân này thân phận ra sao, nhưng thời đại này nam nhân cơ bản đều thích dạo thanh lâu, cho nên nàng vì mình suy tính chút.

      “Trời ạ! Tiểu tổ tông, nàng có phiền hay a?” Mạc Kỳ Hàn giận đau cả đầu, ngồi dậy, gầm : “Bản công tử có thân phận gì? Nữ tử thanh lâu xách giày cho bản công tử cũng xứng! Nàng ít buồn lo vô cớ , nếu nàng mà mắc cái bệnh đường sinh dục kia, bản công tử còn muốn chất vấn nàng có phải hồng hạnh vượt tường !”

      Lăng Tuyết Mạn mê mang, chậu nước này hắt trở lại nàng.

      “Ách, cái gì? Ngươi thể bẻ cong a. Ta…”

      Lăng Tuyết Mạn còn muốn sửa đúng, bị Mạc Kỳ Hàn trợn tròn mắt, chút khách khí ngắt lời nàng, “Nếu sức lực tốt, bản công tử để ý, ở trong nhà tù này muốn nàng!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :