1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 57



      “Nhị Vương gia, ta có ý đó, ngài đừng tức giận, cũng đừng đến thăm Ly Hiên được ?” Lăng Tuyết Mạn khẩn thiết .

      Mạc Kỳ Diễn giật mình, giọng : “Ta có tức giận.”

      quả có tức giận, chỉ là có chút mất mát . Đối với nữ tử này, nhìn thấu. người nàng có vẻ như có ma lực. Từ ngày đầu tiên nàng gả đến, liền bị nàng hấp dẫn mà hiểu vì sao, giúp nàng, cứu nàng, thương nàng. Ly Hiên bởi vì mẹ đẻ mất sớm, lại là con của trắc phi, từ rất ít gần gũi người khác, lại thích nàng. Điều này làm cho càng hiểu này.

      “Ha ha, tức giận là tốt rồi. Trong lòng Tuyết Mạn luôn luôn cảm kích ân cứu mạng của Nhị Vương gia. Vừa rồi coi như ta nổi điên, Nhị Vương gia đừng để trong lòng.” Lăng Tuyết Mạn nhàng cười .

      Mạc Kỳ Diễn nhìn Lăng Tuyết Mạn tươi cười tỏa sáng động lòng người, tâm tình cũng vui vẻ theo, khóe môi giương lên chút độ cong đẹp mắt, “Tứ đệ muội quá lời, ta biết nàng chính là như vậy, làm sao mà tức giận?”

      “Làm sao ngài biết?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc.

      “Ha ha!” Mạc Kỳ Diễn híp mắt lại, mặt giơ lên tươi cười mê người mang theo trêu tức: “Lần đầu gặp nàng biết! Nàng lỗ mãng, nếu lúc ấy ta ra tay, ai cũng cứu được nàng!”

      “Ách, là ta quá kích động thôi!” Lăng Tuyết Mạn xin lỗi, lại giễu cợt: “Ta có nên cảm tạ Nhị Vương gia chút ?”

      “Sao? Tốt lắm.” Mạc Kỳ Diễn ngẩn người, chợt cười khẽ bình tĩnh nhìn mắt Lăng Tuyết Mạn trong veo hoạt bát.

      “Ha ha, ta có lễ vật gì có thể xứng với thân phận tôn quý của Nhị Vương gia. Vật bình thường nhất định là coi được, chờ ta tìm ra lễ vật đặc biệt tặng cho Vương gia!” Con ngươi của Lăng Tuyết Mạn giảo hoạt chuyển động, nghiêng đầu cười .

      Mạc Kỳ Diễn chợt nhíu mày : “Được ta chờ! Bất quá ta cần nàng hồi báo, chỉ cần nàng giúp ta chăm sóc Hiên nhi là tốt rồi. Khó được nó nàng thích như thế, trong lòng ta cao hứng.”

      “Hì hì chúng ta chăm sóc lẫn nhau. Chính xác mà , phải ta chăm sóc nó, mà là nó chăm sóc ta. Ha ha, tiểu tử kia rất lợi hại, giúp ta trảm trừ ma!” Trong ánh mắt Lăng Tuyết Mạn kích động, thần thái tươi cười như tràn đầy sắc màu lung linh làm người ta hoa mắt.

      Mạc Kỳ Diễn ngẩn người, hứng thú dạt dào : “Phải ? Tại sao gọi là trảm trừ ma?”

      “Chính là…”

      Xuân Đường cùng Thu Nguyệt đứng ở ngoài cửa, tay bưng khay trà hồi lâu, ánh mắt phức tạp vô cùng.

      Xem bộ dáng hai người trò chuyện với nhau vui như dừng được, Xuân Đường cùng Thu Nguyệt thở dài hơi tiến vào, để cái khay ở bàn, rót xong, mỉm cười: “Mời Nhị Vương gia dùng trà! Mời Vương phi dùng trà!”

      “Được, các ngươi lui ra .” Mạc Kỳ Diễn ngưng cười .

      “Vâng, Nhị Vương gia!”

      Hai nha hoàn lui ra, để lại gian cho Mạc Kỳ Diễn cùng Lăng Tuyết Mạn, canh giữ ở bên ngoài, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng tiếng cười bên trong luôn luôn dứt. Thoáng cái buổi trưa.

      Lúc sau, Mạc Ly Hiên từ phòng ăn mang đến bánh mai hương, Lăng Tuyết Mạn ăn vui vẻ, cười vui vẻ. Cái loại tình thân này làm nàng cảm thấy đây là ngày vui sướng nhất kể từ khi đến nơi đây.

      Lăng Tuyết Mạn cũng biết gặp gỡ Mạc Kỳ Diễn lần này mang đến cho nàng tai nạn lớn lao, gần như thay đổi vận mệnh tình cảm cả đời nàng.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 58



      Màn đêm đen như mực.

      Thời tiết vào đêm lạnh thấu tim. Lăng Tuyết Mạn cả đêm ngủ an ổn, mắt mở ra kêu nha hoàn lấy thêm chăn.

      Cuộn thân mình, cả người chui vào trong chăn gấm, tiếng hít thở truyền vào trong tai chàng trai đứng ở bên giường lâu.

      Thân ảnh cao to khoanh tay đứng nhìn chuyển mắt. Nhìn chăn hở ra kia, quanh thân tản ra ý lạnh.

      Bàn tay to vừa kéo chăn người Lăng Tuyết Mạn xuống, lập tức hơi lạnh truyền khắp toàn thân, làm cho nàng thò tay lung tung tìm chăn. Nhưng chăn mới với tới lại bị kéo ra, Lăng Tuyết Mạn có chút thanh tỉnh, mở đôi mắt nhập nhèm mơ mơ màng màng lầm bầm: “Chăn đâu?”

      “Chăn ở đây!”

      Thanh lạnh lùng như băng bỗng dưng vang lên, Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn thanh tỉnh, ngồi dậy nhìn bóng đen cao lớn trước mặt, run run cà lăm : “Ngươi… ngươi đến rồi?”

      Mạc Kỳ Hàn lời, chỉ lạnh lùng nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn lạnh chịu được, hai tay ôm người có chút tức giận: “Lấy chăn làm cái gì? Trả cho ta!”

      “Lạnh ?” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn biểu tình.

      Lăng Tuyết Mạn nghe thích hợp, muốn hỏi lại dừng lại. Nam nhân này hầu như mọi lúc đều lạnh lùng như vậy, có gì đáng hỏi đâu?

      Vì thế nghiêng khuôn mặt nhắn, lên tiếng.

      chuyện!”

      Mạc Kỳ Hàn tức giận, đột nhiên lên giọng, cong chân, đầu gối nửa quỳ, bàn tay to chế trụ cằm Lăng Tuyết Mạn, làm ặt nàng nhìn thẳng . đôi con người lạnh chăm chú nhìn Lăng Tuyết Mạn kinh hoảng, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo : “Phóng túng ngươi vài ngày cho ngươi dưỡng thương, ngươi nghĩ là ta để cho ngươi cùng nam nhân khác vui đến quên cả trời đất sao?”

      “Cái gì? Ta có, ngươi làm đau ta!” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, đồng thời cằm truyền đến đau đớn làm cho nàng nhăn khuôn mặt nhắn.

      “Biết đau là tốt rồi. Bản công tử còn nghĩ rằng ngươi lông cánh cứng cáp, tìm được chỗ dựa vững chắc, để bản công tử vào mắt!” Mạc Kỳ Hàn lãnh khốc , lực tay chẳng những giảm, ngược lại còn tăng thêm. Lăng Tuyết Mạn cảm giác xương cốt muốn nát, đau toát mồ hôi, hai tay muốn gỡ tay Mạc Kỳ Hàn, nàng hút khí : “Ngươi khốn nạn, buông ta ra, đau quá”

      “Còn dám trách móc ta?” Thanh Mạc Kỳ Hàn lạnh hơn, phút chốc buông lỏng tay, nhưng là quăng ra cái tát. Lăng Tuyết Mạn bị đánh ngã xuống, run rẩy lấy tay che lên gò má, ủy khuất, đau đớn, nước mắt khống chế nổi mà rơi. Nhưng nàng cắn drap giường để cho bản thân mình khóc ra thành tiếng.

      Mạc Kỳ Hàn đánh ra bạt tai, đáy lòng nảy lên tia hối hận, sợ run vài giây, bàn tay to buông lỏng, lại vẫn lạnh lùng nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      Kiêu ngạo như , lãnh tình như , mặc dù hối hận cũng có khả năng mất mặt dỗ nữ nhân!

      khí lạnh như băng ở đêm khuya tối đen, trong phòng yên tĩnh đáng sợ.

      Lăng Tuyết Mạn yên lặng chảy nước mắt, tâm lạnh như nước.

      Nàng khi nào thoát khỏi ác ma này mà sống cuộc sống bình thường đây?

      Gương mặt Mạc Kỳ Diễn lên trong lòng, nước mắt Lăng Tuyết Mạn rơi càng nhiều. Nếu có thể cứu nàng thoát khỏi khổ ải, nàng nguyện ý lấy thân báo đáp. Nhưng nàng còn tấm thân xử nữ…

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 59



      Thời gian lẳng lặng trôi qua, Lăng Tuyết Mạn khóc suốt đến khi mệt mỏi mà ngủ. má con vương nước mắt, lông mi cũng có mấy giọt nước mắt trong suốt, lâu chịu rơi xuống.

      Hơi lạnh lại đánh úp tới làm Lăng Tuyết Mạn Mạn Mạn cuộn mình, chăn gấm còn ném ở bên. Mạc Kỳ Hàn vẫn đứng ở bên giường, con ngươi sắc bén như chim ưng chăm chú nhìn nữ nhân co lại như con mèo.

      Gió lạnh theo song cửa sổ lùa vào, Lăng Tuyết Mạn ngủ say, hắt xì, thân mình cuộn chặt hơn.

      Mạc Kỳ Hàn cuối cùng vươn tay kéo góc chăn đắp cho Lăng Tuyết Mạn, xem nàng nằm sấp, suy tư phen liền cởi giày cùng áo choàng, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn đặt ngay ngắn ở gối, sau đó ngồi ở bên nhìn nàng ngủ say.

      Bởi vì Lăng Tuyết Mạn trước khi ngủ vẫn nghĩ đến Mạc Kỳ Diễn cho nên mơ thấy tất cả đều là Mạc Kỳ Diễn. Có nhàng quan tâm, có tươi cười mê người, có thân thiết chuyện, có đỡ bả vai nàng khi vấp ngã…

      “Cứu… cứu ta. Nhị Vương gia, có dâm tặc khi dễ ta, ngài, ngài dẫn ta được … ta nguyện ý sống cùng với ngài.”

      Lăng Tuyết Mạn mê, chữ sót rơi vào tai Mạc Kỳ Hàn. Đôi mắt hơi nhu hòa đột nhiên căng thẳng, thân mình cứng lại, ở lồng ngực dường như bị cái gì đó đè lại hụt hơi, lòng buồn bực đến quên hô hấp.

      Đầu óc trống rỗng lâu, dần dần hoàn hồn lại trở nên hỗn độn.

      Nhị ca? Nàng gọi Nhị ca của ! Nàng thích Nhị ca sao? Muốn Mạc Kỳ Diễn mang nàng ?

      Bàn tay to chăn gấm phút chốc siết chặt, khuôn mặt tuấn tú đen như mực, trong mắt tản ra nguy hiểm!

      Muốn cùng nam nhân khác vui vui vẻ vẻ sao? Làm sao có thể! coi Mạc Kỳ Hàn là người chết sao?

      Con ngươi chợt lóe, chăn gấm bị xốc lên, bàn tay to nắm lấy cổ áo Lăng Tuyết Mạn, xé rách thành mảnh , cúi người chiếm lấy cánh môi Lăng Tuyết Mạn, cắn thương tiếc, phát tiết tức giận cùng ham muốn chiếm hữu.

      Lăng Tuyết Mạn lại bị thức tỉnh, ngẩn ra lát mới phản ứng được chuyện gì xảy ra!

      Đáy lòng nhất thời nảy lên cỗ khủng hoảng ,“A… A…” Lăng Tuyết Mạn ra sức vùng vẫy tránh né, nhưng nam nhân này mạnh mẽ kiềm chế, chống cự của nàng càng kích thích , lạnh lẽo : “Lăng Tuyết Mạn ngươi chưa bao giờ đem lời ta cảnh cáo để ở trong lòng, đúng ?”

      Lăng Tuyết Mạn thở phì phò từng ngụm bình phục hô hấp, nghe vậy mặt đỏ lên chán nản cắn răng : “Ngươi phải đánh ta bạt tai sao? Trừng phạt đó còn chưa đủ sao? đúng, tính cả lần trước là hai bạt tai, còn thiếu sao?”

      “Đương nhiên thiếu. Ngươi bây giờ làm cho ta hận thể giết ngươi! Lăng Tuyết Mạn, ta nhắc nhở ngươi lần cuối, ta tuyệt cho phép nữ nhân của ta cùng nam nhân khác có nửa phần ái muội! Ngươi muốn sống an phận cho ta. Nếu như muốn sống, ta có cũng thiếu thủ đoạn cho ngươi sống bằng chết!” Mạc Kỳ Hàn cắn răng, ánh mắt hung ác bắn đến nữ nhân dưới thân, như muốn nuốt sống nàng!

      “Ta phải nữ nhân của ngươi!” Lăng Tuyết Mạn ra sức rống lên.

      Con ngươi Mạc Kỳ Hàn nheo lại, “Ngươi dám can đảm lặp lại lần nữa!”

      Giờ phút này Lăng Tuyết Mạn hét to, Mạc Kỳ Hàn cũng lên giọng!

      “Ta phải nữ nhân của bất kỳ ai! Ta là của chính ta. Ngươi có thể chiếm đoạt thân thể của ta nhưng chiếm được lòng ta!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 60



      cho phép!”

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn gần như vặn vẹo, lại cúi đầu phủ lên môi Lăng Tuyết Mạn, hung hăng cắn đến khi mùi máu tươi vọt vào trong mũi, giữa răng môi nồng đậm tơ máu mới dừng lại, nhìn thiên hạ phản kháng đến vô lực, gằn từng chữ :“Lăng Tuyết Mạn đừng cho là ta đùa giỡn ngươi. Từ đêm hôm đó ta đoạt tấm thân xử nữ của ngươi, ta cảnh cáo ngươi. Là ngươi tự tìm đường chết!”

      Môi Lăng Tuyết Mạn bị cắn rách, đau tái mặt run rẩy. Thể xác và tinh thần cảm thấy rét lạnh thấu xương. Đối với lời Mạc Kỳ Hàn như nghe được vừa tựa như nghe thấy. Nước mắt ở trong hốc mắt lưng tròng, cuối cùng nhịn được mới rơi xuống, thào: “Ngươi đúng, là tại ta tìm chết, là ông trời cho ta cơ hội sống lại lần, khiến ta rơi vào bàn tay ma quỷ của ngươi, đều là ta gieo gió gặt bão, đều là lỗi của ta”

      Giờ phút này đầu óc hỗn độn, Mạc Kỳ Hàn cũng có nghe Lăng Tuyết Mạn về hai chữ sống lại, chỉ đối với biểu tình gần như tuyệt vọng cùng lời nỉ non của nàng, cảm thấy trong lòng dâng lên trận đau đớn.

      Ngón trỏ mơn trớn môi rách tan của Lăng Tuyết Mạn, giọng điệu chậm lại biến thành thầm, “Tuyết Mạn đừng chọc ta tức giận nữa được ? Ta muốn đối xử với ngươi như vậy. Thu tâm lại. Mạc Kỳ Diễn chỉ là ở trước mặt hoàng thượng mấy câu cho ngươi mà thôi, ngươi liền động tâm với sao? Phải biết rằng cuối cùng người làm cho ngươi có chôn cùng phải Hoàng Thượng, cũng phải Hoàng Hậu, càng phải là Mạc Kỳ Diễn, mà là phu quân của ngươi Mạc Kỳ Hàn!”

      Ngừng lại, Mạc Kỳ Hàn sâu hít thở mấy hơi chậm rãi tiếp: “Quên chuyện ngươi suýt nữa chết trong biển lửa sao? Là ta cứu ngươi, ngươi nửa có phần cảm kích ta sao? Ta biết ngươi hận ta hủy thanh bạch của ngươi. Nhưng ta tại có cách nào làm cho ngươi có biết việc ngươi trở thành nữ nhân của ta là do ông trời an bài. chỉ có thân thể của ngươi, mà lòng của ngươi cũng phải là của ta! Tuyết Mạn nên ép ta nữa. Ta khinh thường việc đánh nữ nhân. Nhưng ngươi lại nhiều lần chọc giận ta. Ngươi làm cho ta phá lệ. Tốt nhất được khiêu chiến cực hạn của ta!”

      Lăng Tuyết Mạn cười nhạo, con ngươi thanh lệ tràn đầy nước mắt “Ngươi bắt buộc ta ngươi sao? Nhưng ngươi có biết tình miễn cưỡng được ? Ngươi chưa bao giờ nữ nhân phải ?”

      Mặt Mạc Kỳ Hàn tái nhợt ở trong bóng tối làm cho Lăng Tuyết Mạn nhìn thấy vẻ mặt của . Mà ngón trỏ phủ ở môi Lăng Tuyết Mạn bất ngờ ngừng lại, ký ức như là tấm lưới nhanh chóng phủ lên tâm , làm thể tránh.

      Mắt lặng lẽ nhắm lại, trong lòng lặp lặp lại cái tên: Ngô Đồng, Ngô Đồng, Liễu Ngô Đồng.

      Thời gian lặng yên trôi qua, lại mở mắt ra, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn Lăng Tuyết Mạn rơi lệ, rất lâu sau mới : “Đừng khóc. Ta ghét nhất nữ nhân khóc nhè, xấu chết!”

      “Ta xấu mắc mớ gì đến ngươi?” Lăng Tuyết Mạn bật thốt lên, nâng tay lau nước mắt. Cảm thấy nam nhân người có vẻ như từ u chuyển sang quang đãng, liền đẩy Mạc Kỳ Hàn, sợ chết gầm : “Nặng chết . Ngươi muốn đè chết ta hả?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 61



      Nghe vậy, đầu Mạc Kỳ Hàn nổi gân xanh, hơi hơi nghiêng người giảm bớt áp lực cho Lăng Tuyết Mạn, nhưng vẫn cường thế : “Nữ nhân, ta chính là bắt buộc ngươi ta. Ngươi hay cũng đừng mơ tưởng người khác! Ngươi muốn Mạc Kỳ Diễn mang ngươi , khuyên ngươi lập tức thu hồi tâm tư này. Bằng là ngươi ép ta hủy Mạc Kỳ Diễn! Hơn nữa ngươi vui vẻ với là hại ! Đừng quên thân phận của ngươi, ngươi là nữ nhân của Tứ đệ !”

      “Ta để Nhị Vương gia dẫn ta à? Ngươi dựa vào cái gì như vậy? Ta tin ngươi có bản lĩnh rất lớn, nhưng ngươi đừng đánh giá bản thân quá cao. Người ta là con đương kim hoàng thượng, là Vương gia! Ngươi cho ngươi là ai?” Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc đồng thời quên cười nhạt .

      Nàng lại lần nữa coi như là thằng điên biết trời cao đất rộng!

      Mạc Kỳ Hàn từ chối cho ý kiến, nhíu mày, dám lời này đương nhiên là có lá bài tẩy. Minh quốc truyền ngôi phân biệt trưởng ấu, truyền dòng chính truyền thứ! Nếu có con trai trưởng, chọn lựa hoàng tử có năng lực làm thái tử. Thái tử đại ca của ba năm trước đây chết, là con thứ của Hoàng Hậu, chỉ cần đứng ra là có thể kế nhiệm vị trí thái tử. Ai cũng phải cúi đầu xưng thần với !

      Chính là khi đại chưa xong, còn phải lấy thân phận người chết mà che dấu!

      “Ngươi nghĩ rằng Nhị Vương gia cùng ta có việc gì dám cho người khác biết cho nên mới nổi điên đánh ta ?” Lăng Tuyết Mạn suy đoán.

      “Mọi cử động của ngươi nằm ở trong lòng bàn tay của ta. Xế chiều hôm nay các ngươi chuyện lâu ? Ngươi đuổi theo Mạc Ly Hiên suýt nữa té ngã, còn hùng cứu mỹ nhân đỡ ngươi đúng ? Tuyết Mạn, ngươi tin ta có bản lĩnh thông thiên chưa? Ngươi muốn giấu ta gặp gỡ tình lang là tuyệt đối thể! Còn có, về sau nằm mơ coi chừng miệng của ngươi cho tốt, đừng làm cho ta nghe được ngươi muốn sống cùng Mạc Kỳ Diễn, muốn mang ngươi !”

      Mạc Kỳ Hàn dừng chút, ác độc bổ sung thêm: “ phải chỉ quản tốt miệng, là phải quản tốt lòng ngươi! có nam nhân nào có thể chịu được nữ nhân đứng núi này trông núi nọ! Ta muốn thể xác và tinh thần của ngươi đều hoàn toàn thuộc về ta, có nghe hay ?”

      Lăng Tuyết Mạn mông lung, “Ngươi… ngươi cái gì? Ta nằm mơ? Ta mớ kêu Nhị Vương gia dẫn ta ? Ách, trời ạ! Ta là mất trí rồi! Người ta có thê có thiếp, làm sao có thể dẫn ta ? là mất mặt!”

      “Hừ! Hiểu được là tốt rồi!” Mạc Kỳ Hàn hừ lạnh.

      “Haiz, đúng! Ngươi giám thị ta sao? Vì sao biết ràng như thế? Còn có, tình cảm của ta đối với Nhị Vương gia là ngưỡng mộ, đó là bởi vì giúp ta, ta phải người vong ân phụ nghĩa. Nhưng ta kêu dẫn ta chỉ là bậy. Lăng Tuyết Mạn ta làm nữ nhân phá hư gia đình người ta. Ngươi nổi điên đánh ta ngươi phải giải thích cho ta!” Lăng Tuyết Mạn năng hùng hồn đầy lý lẽ.

      “Giải thích? Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co quắp, “Bản công tử cần giải thích cho người khác!”

      “Cái gì?” Lăng Tuyết Mạn nghiến răng, “Được, ngươi giải thích cho ta biết ngươi tên gì!”

      có khả năng! Đến đúng thời điểm, ngươi tự nhiên biết. tại ngươi cái gì cũng đừng nghĩ biết!”

      “Ngươi! Ngươi xếp nội ứng bên cạnh ta?”

      thể trả lời!”

      “Xuân Đường Thu Nguyệt biết ngươi ?”

      thể trả lời!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :