1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 490
      Mạc Ngự Minh thở hổn hển, liếc về phía Mạc Ly Linh, : “Đừng để cho bọn họ đánh, Linh nhi võ công cao, coi chừng bị thương!”

      “Mặc Thanh, lui ra!” Mạc Kỳ Minh chưa nhìn đến, cũng lên tiếng ngăn lại.

      “Vâng! Chủ tử!”

      Mặc Thanh vừa rút lui, Mạc Ly Linh liền chạy vội tới trước mặt, ôm đầu Mạc Ngự Minh, vỗ lưng giúp ông thuận khí, đồng thời lại quay đầu nhìn về phía Lương Khuynh Thành, thân thiết : “Hoàng nãi nãi, ngài sao chứ?”

      có chuyện gì, hoàng nãi nãi nuôi phụ Vương con như nuôi con sói, làm việc vô ích.” Lương Khuynh Thành tự giễu, nhìn về phía Mạc Kỳ Minh, cười khẩy: đứa như Linh nhi còn biết ân oán thị phi, biết trung hiếu, mà ngươi lại biết, ngươi quả thực xứng làm phụ thân nó! Mạc Kỳ Minh, trước khi Hàn nhi xuất chinh ta biết là ngươi giết Lê nhi, nếu lòng dạ ta cũng mọn như ngươi, Linh nhi của ngươi, những đứa con khác của ngươi, ta liền coi là cái đinh trong mắt! Ta hận chỉ là ngươi, đứa là vô tội, ta cũng như ngươi, đem thù hận lan tràn đến thân con cái!”

      Mạc Kỳ Minh chậm rãi tiến đến gần, ánh mắt bình tĩnh dọa người, : “Lời ngươi chỉ là phía, ngươi cho rằng ta tin sao?”

      “Mạc Kỳ Minh, ta cho ngươi biết chân tướng chuyện này!” Mạc Ngự Minh lại thở hổn hển mấy hơi, cố hết sức : “Du phi vào cung trong lần Thái Tông tuyển tú năm năm, trước khi tuyển tú, ta chưa từng gặp bà ấy, chính là khi tuyển chọn điện, thấy bà có kỹ thuật nhảy vô cùng tốt, dung mạo tầm thường, lúc ấy ta tuổi trẻ, thích cái đẹp, liền sắc phong bà làm Du phi. Đêm đầu tiên thị tẩm, ta cũng nhìn ra bà có cái gì bi thương hay bị ép buộc, bà cũng như các phi tần khác, cực lực lấy lòng ta, bởi vậy có hai tháng, ta luôn luôn sủng ái mỗi mình bà, cũng vì vậy mà vắng vẻ Hoàng Hậu.”

      “Về sau Hoàng Hậu bệnh nặng, tức giận với ta… ta áy náy với Hoàng Hậu, đến cung Du phi, dần dần vắng vẻ Du phi, mà chuyện phụ Vương ngươi Lăng Vương bị phái trấn thủ Nam Cương, cũng xảy ra vào Thái Tông năm thứ ba, ta căn bản biết chuyện giữa Du phi cùng Lăng Vương, thẳng đến ngày, ta ngẫu nhiên nghe võ tướng , liền cảm thấy áy náy, ta cùng với Lăng Vương mặc dù phải sinh cùng mẹ, nhưng cũng là huynh đệ, cảm tình luôn luôn vô cùng tốt, nhưng mà, cũng chưa bao giờ cho ta biết chuyện cùng với Du phi.”

      “Nếu ta sớm biết, đoạt nữ nhân của , vì vậy, ta liền muốn thành toàn cùng với Du phi, ban thưởng Du phi cho , nhưng sợ làm mất thể diện của , dù sao Du phi thị tẩm, kính phòng đều có ghi lại, bất đắc dĩ, ta về sau viện cớ mặt đưa Du phi hành cung Cảnh Châu ở tạm, mặt lại cho đòi Lăng Vương hồi kinh, lệnh cho Cảnh Châu luyện binh, ta muốn tạo cơ hội cho bọn họ, triệu hồi toàn bộ đại nội thị vệ hộ tống Du phi, về sau, cơ sở ngầm của ta cho ta, bọn họ xác thực nối lại tình cũ, ta liền yên tâm, giư Du phi ở hành cung Cảnh Châu.”

      “Nhưng mà, hai năm sau, lại nghe người báo, Du phi sinh bạo bệnh, chết ở Cảnh Châu, ta điều Lăng Vương hồi kinh báo cáo công tác, về sau mới biết Lăng Vương phi sinh đứa con, đó là ngươi. Nhiều năm qua, ta luôn luôn vì chuyện Du phi năm đó cảm thấy thẹn với Lăng Vương, bởi vậy khi mười năm sau phát sinh chuyện hoạn quan tác loạn, tiến hành điều tra, tra được thủ hạ của Lăng Vương là Bạch Tĩnh An, ta liền lệnh cho Hình bộ đình chỉ điều tra, Lăng Vương chết, ta muốn tra ra cái gì mà hỏng thanh danh của , liền làm cho việc kết thúc qua loa, lại về sau ta đối đãi ngươi thế nào, ngươi rất ràng.”

      “Mạc Kỳ Minh, nếu ta có tâm đối phó phụ Vương mẫu thân ngươi, ta sao phải làm như vậy? Chỉ bằng việc liên quan đến phản loạn, cho dù phải phụ Vương ngươi gây nên, nhưng cũng đủ định tội , như vậy Lăng Vương phủ còn có thể may mắn tồn tại sao?”

      hơi xong, yết hầu Mạc Ngự Minh khoẻ, ho khan lên, Mạc Ly Linh kinh ngạc, vội giúp ông vỗ lưng, cũng hỏi: “Phụ Vương, có nước ?”

      Mạc Kỳ Minh nhếch môi, lại lời, gắt gao nhìn Mạc Ngự Minh, trầm mặc lâu, sau đó gằn từng chữ : “Làm sao có thể? Ngươi sao có thể là ! Mẫu thân của ta phụ Vương ta sâu đậm, làm sao có thể cam tâm tình nguyện thị tẩm cho ngươi? Là ngươi ép buộc bà! Phụ Vương ta gạt ta, ngài gạt ta!”

      ! Du phi chưa bao giờ phản kháng, chuyện năm đó, nếu ngươi tin, ngươi có thể hỏi cung nữ ma ma từng hầu hạ ở trong cung Du phi!” Mạc Ngự Minh lập tức .

      “Phụ Vương, có việc tại nghĩ tới, Linh nhi muốn cho ngài biết.” Mạc Ly Linh nhớ lại, cau mày : “Ngày ấy con vụng trộm nhìn đến bức họa nãi nãi, bị phụ Vương mắng, trong lòng con thương tâm, liền chạy tới hậu viên, gặp được lão quản gia, con nhất thời tò mò hỏi lão quản gia, hỏi có biết nữ nhân bức họa kia là ai hay , lão quản gia nghe vậy mặt biến sắc, thế nào cũng chịu , chỉ về sau lầm bầm câu, , …”

      Mạc Ly Linh chần chờ, có chút yên nhìn Mạc Kỳ Minh, dám tiếp, Mạc Kỳ Minh đợi được, quát: gì?”

      “Lão quản gia , thế tử gia, gia gia của ngài là hại phụ Vương ngài chết sớm a!” Mạc Ly Linh sợ run lên, vội bật thốt lên .

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Minh chấn động, đôi mắt nheo lại, hồi lâu, mới thào: “Đêm trước, lúc lão quản gia tặng đồ cho ta, cũng câu kỳ quái, , Vương gia, nên bị mặt ngoài che mờ lương tri, cần tiếp tục như vậy, để tránh vĩnh viễn cách nào quay đầu…”

      “Lão quản gia là người hầu cũ của Lăng Vương phủ sao?” Lương Khuynh Thành mở miệng hỏi.

      “Là nô tài từng hầu hạ phụ Vương ta, vì vậy, ta luôn giữ lão ở Tam Vương phủ làm quản gia, lời đêm trước, ta mặc dù vui, cũng trách tội lão.” Ánh mắt Mạc Kỳ Minh trống rỗng đáp.

      Mạc Ngự Minh thở dài, “Tốt lắm, chúng ta lập tức trở về, gọi lão quản gia tới đối chất, khẳng định biết ngọn nguồn, bằng , những lời này.”

      “Ha ha, cần, ta muốn biết chân tướng là cái gì, có lẽ ta sai lầm rồi, là phụ Vương ta sai lầm rồi, ta quả quay đầu được, ta giết Mạc Kỳ Lê, chỉ việc này, ta trốn thoát tội chết! Còn có, ta nhiều lần phái người giết Mạc Kỳ Hàn, quả mạng lớn, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, ân oán này, kết thúc !”

      Mạc Kỳ Minh cười thảm, lui ra phía sau bước, lạnh lùng : “Nhưng ta để cho bản thân mình chết ở trong tay các người! Phụ hoàng, ta lại gọi ngài tiếng phụ hoàng, nhiều năm công ơn nuôi dưỡng, ta thừa nhận, lương tri của ta sớm bị thù hận lừa gạt, từ khi ta hiểu chuyện, ta liền gánh vác trọng trách báo thù cho mẫu thân, phụ Vương chết , ta lại thêm nhiệm vụ báo thù cho phụ thân, ta luôn luôn bận rộn, lo lập mưu, ta gần như có vì bản thân mình sống qua ngày, chuyện duy nhất vượt qua phạm vi khống chế là, ta Lăng Tuyết Mạn, đến thể tự kềm chế, từng lần vì nàng, ta muốn buông tha, muốn rời nơi này, đơn thuần sống ngày cho mình, nhưng là…”

      Lời nghẹn ngào ở trong cổ, rốt cuộc được.

      Tự cho là hơn ba mươi năm thù hận, ở hôm nay, lại là sai lầm toàn bộ rồi, có thể là bị lừa gạt, nào còn dũng khí tìm chân tướng, nếu giết sai người, hận phụ Vương , nghĩ tha thứ phụ Vương , dưới cửu tuyền, cha con bọn họ làm sao gặp nhau?

      Cho nên, cứ hồ đồ như vậy !

      Ha ha ha! Ngược lại là buồn cười… Buồn cười đến cực điểm!

      Lương Khuynh Thành ngây ngốc nhìn Mạc Kỳ Minh có chút điên cuồng lại có chút đáng thương, nước mắt nhịn được rơi xuống, “Mạc Kỳ Minh, khi biết ngươi giết hai đứa con trai của ta, trong lòng ta cũng chỉ còn lại ý muốn báo thù, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu, thậm chí, muốn đem ngươi lăng trì, xét nhà diệt tộc, cho toàn bộ phủ của ngươi chôn cùng! Nhưng về sau, Linh nhi vào cung, ta nhìn nó hồn nhiên rành thế , lại mềm lòng, đứa trẻ cái gì cũng biết, nó là vô tội! Tại sao muốn đem ân oán của người lớn áp đặt cho trẻ con, tại sao phải bắt con cháu tiếp tục gánh vác những tội lỗi này?”

      “Oan oan tương báo, là đúng sao?” Mạc Ngự Minh cũng rơi lệ, vô cùng đau đớn, “Đáng thương cho Lê nhi uổng mạng! Đáng thương cho Nhã Dung tuổi còn trẻ thủ tiết, đáng thương mấy đứa để tang phụ thân, đáng thương cho ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh…”

      Mạc Ly Linh khóc lên, tiếng khóc vang vọng đất trời…

      Dưới chân núi Vô Danh, Vô Cực xuống ngựa, “Chủ tử, ngài nghe! Có tiếng khóc!”

      “Oa – “

      Đàn ngựa dừng lại, Mạc Kỳ Hàn lắng nghe, sắc mặt căng thẳng, “Có vẻ như ở lưng chừng núi, các ngươi nấp, cẩn thận coi chừng bị sát thủ phát tung tích, mình trẫm lên núi!”

      “Hoàng thượng, đây là đạn tín hiệu, cây chủy thủ này để dự phòng, chúng nô tài thời khắc chuẩn bị nghe lệnh!” Vô Ngân nhanh chóng lấy đồ vật từ người đưa tới.

      “Được, các ngươi cẩn thận làm việc!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, vung roi ngựa phóng về phía đỉnh núi.

      Đám người Vô Cực cũng lập tức xuống ngựa, xua ngựa , sau đó thân.

      Bên khe suối, gã thủ hạ áo đen báo lại, “Bẩm chủ tử, Hoàng thượng đến, tại thượng lên núi, nhưng cũng có mang theo Lăng Tuyết Mạn, lại có vẻ như mang thủ hạ đến, đường có nhiều dấu vó ngựa.”

      ? Hừ, đối với Lăng Tuyết Mạn tình thâm ý trọng, muốn giao nàng, vậy bổn Vương cũng muốn nhìn xem, là nữ nhân quan trọng, hay là phụ mẫu quan trọng!” Mạc Kỳ Minh môi giơ lên chút cười nhạo, lạnh lùng : “Trói người đứng lên, kiếm để cổ họng!”

      “Vâng, chủ tử! Xin chỉ thị chủ tử, nếu thế gia cho phép…” Mặc Thanh chần chờ .

      Mạc Kỳ Minh dừng chút, : “Điểm huyệt Linh nhi.”

      “Vâng, chủ tử!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 491
      Ngọn núi đứng vững, nhìn xa, bốn phía yên tĩnh tiếng động.

      Mạc Kỳ Hàn dừng ngựa, cẩn thận nghe ngóng, xác định tiếng vang gì cũng nghe đến, liền dồn khí đan điền, dùng nội lực hùng hậu hô lên, “Mạc Kỳ Minh! Trẫm tới! Ngươi ở đâu – “

      Trong sơn cốc, từng trận tiếng vọng liên miên dứt.

      Nghe được tiếng kêu đàn chim vang lên, Mạc Kỳ Hàn cảm thấy căng thẳng, sau đó nhảy lên ngựa, triển khai khinh công tuyệt đỉnh bay !

      Nhảy xuống đỉnh núi, lại đột nhiên từ bốn phương tám hướng bay ra vô số bóng đen, Mạc Kỳ Hàn đáp xuống đất, trong mắt lạnh thấu xương, khí thế bức người hỏi: “Chủ tử các ngươi đâu?”

      “Muốn gặp chủ tử, mang Lăng Tuyết Mạn lên núi trước!” sát thủ che mặt cương nghị đáp.

      “Nếu trẫm kiên quyết mang theo?” Mạc Kỳ Hàn mím môi, hỏi ngược lại, phóng tầm mắt đánh giá vị trí địa lý bốn phía, đây là khe sâu, hai mặt đều là núi đá cao, ngay phía trước vài cây đại thụ che trời, dưới tàng cây là cái khe nước, đầu mùa xuân này, hoa còn chưa nở, mà nơi này vẫn thơm hương bốn phía.

      Quả là bốn mùa như xuân, địa phương chim hót hoa thơm!

      lên trước, có hai gian nhà gỗ, ở bên trong cái sân , còn có mấy con vật như là gà vịt!

      Mạc Kỳ Hàn khỏi nhíu mày, Mạc Kỳ Minh đây là muốn mang Mạn Mạn cư sơn dã sao?

      “Chủ tử có lệnh, nếu thấy Lăng Tuyết Mạn lên núi, liền cho Hoàng thượng mang khối thi thể trở về!” Tên áo đen mới vừa rồi tiếp tục .

      “Ha ha! Gọi chủ tử các ngươi ra gặp trẫm! Cẩu nô tài các ngươi xứng chuyện với trẫm!” Mạc Kỳ Hàn cười cuồng vọng, khí thế vương giả trời sinh, tại nơi sơn dã, vẫn có sức uy hiếp thiên hạ!

      Sát thủ nửa ngày lại ra lời, nhưng cũng lùi, chỉ gắt gao theo dõi Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn đặt tay phải bên hông, thanh nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, từng bước tới phía trước, ánh sáng lóe lên, mắt lạnh khinh thường dừng lại, sát thủ tự giác lui về phía sau, bỗng phát ra tiếng vang chói tai.

      cho Mạc Kỳ Minh, muốn Lăng Tuyết Mạn, trừ khi trẫm chết! muốn cùng chết, trẫm cũng phụng bồi! Chỉ sợ trẫm còn có huyết mạch lưu lại, còn Mạc Kỳ Minh cả nhà chó gà tha!” Mạc Kỳ Hàn gằn từng chữ, nội lực hùng hậu lại dùng cho tiếng , thanh cực lớn, phạm vi năm dặm cũng có thể nghe được.

      Quả nhiên, dứt lời, trong nhà gỗ liền có người ra, cẩm y màu xanh đậm, đúng là Mạc Kỳ Minh!

      “Mang đến!”

      Ngắn gọn hai chữ, cửa gian nhà gỗ mở ra, bốn gã sát thủ áo đen, hai người tổ, dùng kiếm để ở yết hầu Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành, kéo bọn họ ra.

      Con ngươi thâm thúy nhíu lại, đồng tử co rút nhanh, năm ngón tay Mạc Kỳ Hàn nắm nhuyễn kiếm tự chủ siết chặt, phụ hoàng mẫu hậu thân thể mềm nhũn có vẻ như có khí lực gì, chẳng lẽ… bị hạ độc?

      “Mạc Kỳ Hàn! Điều kiện của ta ngươi rất ràng, ta chỉ cho ngươi canh giờ, nếu ta thấy được người, hậu quả như thế nào ngươi biết!” Mạc Kỳ Minh lớn tiếng hô lên, dưới ánh nắng, mặt tươi cười trêu tức.

      Con ngươi Mạc Kỳ Hàn lập tức đỏ như máu, trường kiếm chỉ hướng đối diện, “Mạc Kỳ Minh, ngươi giết đại ca của trẫm, hôm nay trẫm cùng ngươi nhất quyết sinh tử! Phụ hoàng mẫu hậu đều ở đây, chẳng sợ chúng ta toàn bộ bỏ mạng tại này, cũng là người nhà đoàn tụ! Lăng Tuyết Mạn có mang trẫm cốt nhục, trẫm trăm triệu lần có khả năng giao nàng cho ngươi, mà người nhà của ngươi, tất cả trong tay trẫm, nếu như trẫm còn sống trở về, Tam Vương phủ dưới hai trăm mười tám mạng, toàn bộ chôn cùng! Lăng mộ của Lăng Vương Phụ thân ngươi, trẫm cũng chôn thuốc nổ, ngươi ác, trẫm có thể ác hơn ngươi! tiếng nổ lớn, hài cốt còn!”

      Lời vừa ra, Mạc Kỳ Minh quả nhiên chấn động, khống chế được cắn chặt khớp hàm, trừng mắt Mạc Kỳ Hàn, lâu còn lời nào để .

      Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành đều bị bịt miệng lại, ra lời, vội vàng giãy dụa, thống khổ chịu nổi.

      “Mạc Kỳ Minh, nếu như ngươi thả phụ hoàng mẫu hậu, trẫm cũng lui bước, lưu huyết mạch của ngươi, như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn tung điều kiện, cười lạnh: “Nếu ngươi cố ý tiếp tục, chỉ có thể là cả hai cùng chết! Quan trọng nhất là, Mạn Mạn ngươi, ngươi cưỡng bức nàng có ích lợi gì?”

      “Ha ha ha! Nàng có ta hay , liên quan tới ngươi! Mạc Kỳ Hàn, vô luận ngươi muốn như thế nào, ta vẫn là câu kia, ta hôm nay nhất định phải nhìn thấy nàng! Bằng , ta thà cùng chết với ngươi!” Mạc Kỳ Minh cười như điên, trong tiếng cười có tuyệt vọng cùng kiên trì!

      “Mạc Kỳ Minh ngươi – “

      Mạc Kỳ Hàn giận dữ, muốn nữa, lại nghe được dưới chân núi vang lên tiếng la!

      “Mạc Kỳ Minh – “

      “Ta đến đây – “

      “Ngài mau thả người – “

      Tiếng hô khản cổ, tiếng quen thuộc kia, là giọng của người có bất kỳ võ công gì, Lăng Tuyết Mạn!

      Mạc Kỳ Hàn cảm thấy tức giận, thân mình vừa động, muốn ngăn cản, lại bị sát thủ vây quanh chật như nêm cối!

      mặt Mạc Kỳ Minh vẻ nửa mừng nửa lo, ra lệnh cho Mặc Thanh: đón người!”

      “Vâng, chủ tử!”

      Mặc Thanh chắp tay, nhanh chóng rời .

      Mạc Kỳ Hàn tức giận, chưa bao giờ xuống tay ác như vậy, bộ kiếm pháp lê sơn bị từng kiếm từng kiếm xuất chiêu, chiêu chiêu tàn nhẫn, kiếm kiếm công hướng chỗ yếu của kẻ địch, kiếm pháp cực nhanh, làm đối phương kịp ngăn cản, cũng căn bản có lực chống đỡ, máu tươi văng khắp nơi, nhuyễn kiếm dính máu, càng ngày càng sắc bén, kiếm đỏ bừng làm kinh sợ vài tên sát thủ còn miễn cưỡng chống cự, cuối cùng kiếm xuất ra, còn người đứng thẳng, toàn bộ bị mất mạng té mặt đất, thây chất đống, máu chảy thành sông. Mạc Kỳ Minh lại vẫn đứng thẳng tại chỗ, bên môi mang theo chút đùa cợt.

      Con ngươi thị huyết của Mạc Kỳ Hàn sắc bén quét về phía Mạc Kỳ Minh, giơ kiếm, “Trẫm hỏi lại ngươi lần, thả hay thả?”

      “Hừ! Xem ra ngươi còn chưa hiểu ta, phàm là chuyện ta quyết, trừ khi trời đất đảo lộn, bằng rất khó thay đổi!” Bên môi Mạc Kỳ Minh vẫn mang theo cười, lạnh lùng .

      “Được! Vậy cùng chết !”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, cũng cười, cầm kiếm hướng Mạc Kỳ Minh!

      Mạc Kỳ Minh nhúc nhích, chỉ thở ra chữ.

      “Giết!”

      chữ ra, biết từ chỗ nào đột nhiên trào ra đám sát thủ, toàn bộ mặc quần áo đen, hàn kiếm trong tay dưới ánh mặt trời chiết xạ ra tia sáng chói mắt -

      Mạc Kỳ Hàn nhanh lui, nguyên nhân lui về là, cùng lúc với nhóm sát thủ trào ra, kiếm để ở cổ họng Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành lại gần phần!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 492
      Mà dưới chân núi, có bóng đen từ đỉnh núi bay xuống, Hoa Mai bà bà cần suy xét liền tung ra chưởng, đem Lăng Tuyết Mạn thủ hộ bên người!

      Võ công Mặc Thanh vốn thấp, né được, nhưng đầu vai vẫn bị chưởng quét đến, cánh tay trái nhất thời thõng xuống, lảo đảo hạ xuống, thấy đúng là Lăng Tuyết Mạn, : “Chủ tử cho mời! Nhưng chỉ mời mình Lăng chủ tử, những người khác nếu như cố ý đuổi theo, Thái Thượng Hoàng mất mạng!”

      “Cút! Ở trước mặt Hoa Mai bà bà ta, còn dám làm càn!” Hoa Mai bà bà cần che giấu thân phận nữa, lập tức mắng.

      Mặc Thanh ngẩn ra, kinh nghi, cẩn thận quan sát Hoa Mai bà bà, chưởng quỷ dị vừa rồi, ngay cả chống đỡ cũng khó… Đúng là cực phụ vang danh giang hồ Hoa Mai bà bà!

      Lăng Tuyết Mạn hạ nhô đầu ra, : “Mặc Thanh, ở núi như thế nào?”

      Mặc Thanh dùng tay phải chống vai trái, kiên trì : “Lăng chủ tử, chủ tử của thuộc hạ có lệnh, chỉ cho phép mình ngài lên núi, nếu như ngài tuân theo, Mặc Thanh có bị Hoa Mai bà bà giết, thể mang ngài lên.”

      “Được!”

      Lăng Tuyết Mạn mới đáp ứng, thấy Hoa Mai bà bà lẹ ra tay, nàng còn chưa kịp thấy ràng, miệng Mặc Thanh phun máu tươi ngã mặt đất!

      “Bà bà, bà giết người?” Lăng Tuyết Mạn kinh hãi bước lui về sau, Xuân Đường Thu Nguyệt vội vàng đỡ lấy.

      “Người xấu, ta giết , giết ta.” Hoa Mai bà bà xong, nắm vai Lăng Tuyết Mạn, với Xuân Đường Thu Nguyệt: “Bọn họ thể lên, ở phía dưới chờ, hoặc là liên lạc với bọn Vô Cực, cẩn thận chút.”

      “Vâng!”

      Hoa Mai bà bà mang theo Lăng Tuyết Mạn, nhảy lên, đứng ở đỉnh núi nhìn quanh, rất nhanh liền thấy được khe nước sâu, sau đó từ duyên dáng hạ xuống.

      “Tình nhân!”

      Lăng Tuyết Mạn kêu tiếng, vội chạy về phía Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn quay đầu, cả kinh kêu lên: “Mạn Mạn, nàng đừng chạy, đất có tảng đá!”

      “A-” Lăng Tuyết Mạn vội dừng lại, vững vàng từng bước bước qua .

      Hoa Mai bà bà chậm rãi đuổi kịp, đôi ánh mắt lợi hại theo dõi Mạc Kỳ Minh đứng bên ngoài ngôi nhà gỗ, cùng Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu bị bắt làm con tin.

      “Tình nhân, chàng bị thương? Sao người nhiều máu như vậy? mặt cũng có, thương thế của chàng ở nơi nào? Mau cho ta nhìn xem!” Lăng Tuyết Mạn thấy người Mạc Kỳ Hàn đầy máu, kích động năng lộn xộn, ánh mắt thoáng nhìn, kinh hãi kêu to, “Người chết! Quá nhiều người chết!”

      “Mạn Mạn, nàng đừng khẩn trương, trẫm có bị thương, máu là của sát thủ.” Mạc Kỳ Hàn vội nắm chặt tay Lăng Tuyết Mạn, an ủi nàng, lại nhịn được quở trách: “Bảo nàng trốn, nàng sao nghe lời?”

      “Ta sao có thể đến? sinh tử rời, chàng lại gạt ta!” Lăng Tuyết Mạn tức giận xong, nắm chặt tay Mạc Kỳ Hàn, mới nhìn về phía Mạc Kỳ Minh, lớn tiếng : “Tam Vương gia, ta cũng biết! Buổi tối tiết nguyên tiêu năm đó, ta coi ngài là bạn tốt, quan tâm ngài, ngài lại gạt ta! Chính là ngài bắt ta , ngài còn khi dễ ta! Ta giận ngài, ngài bây giờ nhanh thả phụ hoàng mẫu hậu, nếu ta muốn gặp ngài!”

      Mạc Kỳ Minh trả lời: “Mạn Mạn, nàng lại đây! Nàng lại đây, ta thả bọn họ! Ta giữ lời!”

      “Tam Vương gia, ta rồi, ta chỉ xem ngài như bạn bè, ngài cũng thấy đó, ta có phu quân, ngài cần thích ta được ? Ngài thả người, Hoàng thượng giết ngài, được ?” Lăng Tuyết Mạn quyết định hô lên, nàng, muốn nhìn thấy Mạc Kỳ Minh chết, bất đắc dĩ…

      “Ha ha! có khả năng! Mạn Mạn, nàng cần quá ngây thơ! Ta nếu đến bước này, liền tính quay đầu lại! Ta hỏi nàng lần nữa, nàng tới? Nếu còn qua đây, ta trước hết giết mẫu hậu của nàng!”

      Mạc Kỳ Minh lại cuồng tiếu, môt cây chủy thủ từ trong tay áo xuất ra, trong nháy mắt, nhắm ngay vào ngực Lương Khuynh Thành, đồng thời, cánh tay để ngang trước ngực bà!

      “Tam Vương gia cần! Ngài đừng giết mẫu hậu! Ta van cầu ngài, ngài đừng giết người!” Lăng Tuyết Mạn hoảng loạn lên, liên tục xua tay.

      Trong mắt Mạc Kỳ Hàn phun lửa, nhìn mắt Hoa Mai bà bà, đều dám hành động thiếu suy nghĩ, phải biết rằng, võ công Mạc Kỳ Minh thấp, mà khoảng cách bọn họ lại khá xa, lại còn phải chống đỡ ước chừng hơn năm mươi sát thủ, chỉ cần vừa động, đợi bọn họ qua được sát thủ, Mạc Kỳ Minh có thể đồng thời giết Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu!

      “Mạn Mạn, ta đếm ba tiếng, nàng còn do dự, ta liền động thủ!” Mạc Kỳ Minh hô lớn, , hai…”

      Lăng Tuyết Mạn tự chủ nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, tâm đột nhiên đau, ánh mắt kia thâm trầm cùng ảm đạm, bất đắc dĩ cùng bi thống, đối với người của mình cùng mẫu thân, cách nào lựa chọn, cũng nên lời câu ngăn cản hoặc là khuyên nàng bước qua.

      Nếu như Lăng Tuyết Mạn đến, liều mạng hết thảy, có thể lấy cái chết cứu cha mẹ, nhưng Lăng Tuyết Mạn đến đây!

      “Ba…”

      Giọng Mạc Kỳ Minh dần, đột nhiên đâm xuống đao, tốc độ làm người ta ngăn cản kịp, mà sát thủ cản trước mặt bọn họ, làm Hoa Mai bà bà cũng thấy đao kia đâm ở nơi nào!

      Chỉ thấy ngực Lương Khuynh Thành đỏ mảnh, Mạc Kỳ Minh lạnh lùng nhìn bọn họ, “Mạn Mạn, đao này chết, nhưng mất máu nhiều chết! Nàng có thể chần chờ, nhưng đao tiếp theo đâm thẳng vào tim!”

      ! ! Mẫu hậu – “

      Lăng Tuyết Mạn tuôn nước mắt, hô thê lương , té quỵ đất.

      Toàn thân Mạc Kỳ Hàn cứng ngắc, gắt gao theo dõi mẫu hậu, môi mỏng rung động, cũng là phát ra thanh .

      Đột nhiên, Lăng Tuyết Mạn bò lên, khóc biến thành cười!

      “Ha ha ha – “

      Cười, gần như điên, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu!

      Từng bước bước tới, từng bước đến -

      “Mạn Mạn! cần! cần ! Mẫu hậu – “

      Mạc Kỳ Hàn đột nhiên điên cuồng gào thét, vừa xông lên muốn qua, Hoa Mai bà bà vội kéo lại, gấp giọng : “Hàn tiểu tử con bình tĩnh chút! Bình tĩnh xem xét! Mạn Mạn sao!”

      “Sư nương, làm sao bây giờ? Mạc Kỳ Minh là đồ điên, ai cũng dám giết! Làm sao bây giờ!” Mạc Kỳ Hàn thấp giọng, đưa mắt nhìn bóng lưng Lăng Tuyết Mạn càng ngày càng xa, lần đầu tiên lại cảm nhận được thế nào là vô lực, đành chịu!

      Lăng Tuyết Mạn nâng váy, cẩn thận qua khe suối, nhìn Mạc Kỳ Minh, nhợt nhạt cười, lại từng bước từng bước tới gần, thẳng đến ở trước mặt , nâng mặt lên, nhàng mở miệng, “Ta đến đây, ngài hài lòng chưa?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 493
      “Mạn Mạn, nàng mang thai?” Mạc Kỳ Minh cười hỏi, ánh mắt dừng lại ở bụng Lăng Tuyết Mạn, đơn mà hiu quạnh.

      Lăng Tuyết Mạn hít hơi lạnh, lui bước, hai tay che bụng, đề phòng nhìn Mạc Kỳ Minh, : “Mắc mớ gì đến ngà? Ngài muốn giết, giết cả ta cũng tốt!”

      “Ha ha, lại đây!” Mạc Kỳ Minh đột nhiên cười , tiếng ôn nhu như nước, trong ánh mắt, cũng là thâm tình vô hạn.

      “Làm gì? Ngài… ngài thể tổn thương con của ta!” Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, Mạc Kỳ Minh ôn nhu như vậy, khiến nàng cảm thấy sợ.

      Mạc Kỳ Minh mang ý cười càng sâu, “Nàng nếu lại đây, ta cũng dám cam đoan.”

      “Ngài!”

      Lăng Tuyết Mạn bật thốt lên, lại biết cái gì, ánh mắt nhìn Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành, lại nhìn vết máu lớn ngực Lương Khuynh Thành, nghĩ đến bốn chữ ‘mất máu quá nhiều’ này, vội qua, lại bị Mạc Kỳ Minh thình lình ôm vào trong lòng.

      “Ngài… ngài buông ta ra!” Lăng Tuyết Mạn sợ hãi, nhịn được giằng co.

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn cũng vô cùng lo lắng hô lên, “Mạc Kỳ Minh, bắt buộc nữ nhân ngươi, ngươi có ý gì? Mạn Mạn thành tâm đối đãi ngươi, ngươi lại muốn đả thương nàng sao?”

      Tay Mạc Kỳ Minh dần dần trượt xuống, che bụng Lăng Tuyết Mạn, sau đó chút để ý cười khẽ, “Ngươi đúng, vốn là có ý gì, nhưng, ngươi nghi ngờ, đúng là cốt nhục của ngươi, vậy liền rất có ý tứ!”

      cần!”

      Mạc Kỳ Hàn bi hận mà rít, “Mạc Kỳ Minh, trẫm, cầu ngươi! Cầu ngươi thả bọn họ! Giang sơn của trẫm toàn bộ giao cho ngươi!”

      “Thiên hạ Đại Minh này, cái gì ta cũng cần, ta muốn nàng, chỉ có mình nàng!” Mạc Kỳ Minh cười lạnh, quay lưng lại, cánh tay chậm rãi nâng lên, ôm trước ngực Lăng Tuyết Mạn, mà bàn tay che bụng nàng khẽ vuốt, tươi cười bên môi chân , “Mạn Mạn, giá như nàng mang chính là con của ta, tốt… Giá như người nàng là ta, lại tốt…”

      Lăng Tuyết Mạn động cũng dám động, ngơ ngác nhìn mặt Mạc Kỳ Minh, sợ tay dùng sức, chưởng vỗ xuống… Mà nàng, cũng dám câu kích động

      Đột nhiên, có mùi máu tươi nồng đậm truyền vào trong mũi, Lăng Tuyết Mạn theo bản năng dời ánh mắt xuống dưới, lại bỗng dưng thoáng nhìn cánh tay Mạc Kỳ Minh, màu đỏ gần như thấm đầy cả cánh tay…

      “Đây là…” Lăng Tuyết Mạn mở miệng, yết hầu lại bị cái gì ngăn chặn, phát ra .

      Mạc Kỳ Minh thèm quan tâm : “Là máu mẫu hậu, cẩn thận dính vào.”

      “Mẫu hậu!” Chóp mũi Lăng Tuyết Mạn đau xót, nước mắt rơi như mưa, “Mạc Kỳ Minh, ngài cần ác tâm như vậy được ? Ngài rốt cuộc muốn thế nào!”

      Mạc Kỳ Minh cười nhạt, “Ta muốn nàng… hôn ta chút.”

      “Ách… Như vậy sao được?” Lăng Tuyết Mạn khóc đỏ mặt, ngập ngừng : “Ngươi cần cầu quá phận, ta có phu quân!”

      “Vậy thế nào? Ta muốn nàng hôn ta.” Môi Mạc Kỳ Minh cong lên chút, ánh mắt mang theo đắc ý, liếc xéo Mạc Kỳ Hàn, lười nhác : “Ta chính là muốn Mạc Kỳ Hàn nhìn tận mắt, lại , môi của nàng, ta cũng phải hôn qua!”

      Lăng Tuyết Mạn giận cắn răng, “Ngươi – “

      Mà Mạc Kỳ Hàn lập tức nhớ lại chuyện đè nặng ở trong lòng , trong mắt hừng hực lửa giận, trường kiếm dựng lên!

      “Hàn tiểu tử!”

      Hoa Mai bà bà vội hô tiếng, gia nhập chiến đấu, hai người đối phó gần năm mươi sát thủ, tình hình chiến đấu càng ngày càng nghiêm trọng, đám người Vô Cực chờ kịp đạn tín hiệu phát ra, hai mươi mấy bóng đen lao đến!

      Lăng Tuyết Mạn nhũn chân ra, gần như ngồi phịch ở trong lòng Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh nhìn trận đánh, lại chút khẩn trương, cúi đầu cười, thuận thế hôn lên môi Lăng Tuyết Mạn!

      Mùi máu tươi càng ngày càng nặng, Mạc Kỳ Minh hôn nàng, nàng lại cảm giác hô hấp của có chút đúng, nhưng mà, nàng hơi phản kháng, tay che bụng nàng liền tăng thêm phần lực đạo, nàng cũng dám nữa động, tùy ý nhàng liếm đôi môi cánh hoa nàng, chỉ là cắn chặt khớp hàm cự tuyệt cho lưỡi của xâm nhập.

      Bỗng dưng, nàng nhớ lại chủy thủ giấu ở trong tay áo!

      Cổ tay phải nhàng lay động, Lăng Tuyết Mạn cầm chủy thủ, lặng lẽ để ở bụng Mạc Kỳ Minh, quay đầu, rời môi , ra vẻ hung ác : nên động! Cử động nữa ta giết ngài!”

      Mạc Kỳ Minh chậm rãi cúi đầu, nhìn chủy thủ, chẳng những sợ hãi, ngược lại buồn cười, chế nhạo : “Mạn Mạn, nàng đây là giết người sao? Tay run như vậy, có thể nắm được đao sao?”

      “Ngươi… Ngươi cần khinh ta… ta giết người, … Ngươi nhanh thả chúng ta, nếu … nếu ta đâm xuống!” Lăng Tuyết Mạn ngập ngừng , tay phải cầm đao lại càng thêm run, nàng chỉ muốn hù dọa mà thôi.

      “Ha ha.”

      Mạc Kỳ Minh cười rộ lên, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt, Lăng Tuyết Mạn kỳ quái ngẩng đầu nhìn , chỉ trong phút giây này, bàn tay che bụng nàng nâng lên, tùy tiện phen, chủy thủ liền nằm trong tay , sau đó tùy tay giương lên, cắm chủy thủ vào tảng đá.

      Lăng Tuyết Mạn quá sợ hãi, nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch, “Oa!” tiếng khóc rống lên!

      “Khóc cái gì? Khóc nàng thể giết ta sao?” Mạc Kỳ Minh khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía tên thủ hạ, “Lấy kiếm ra!”

      Thủ hạ lấy kiếm từ chỗ Lương Khuynh Thành, hai tay dâng.

      Mạc Kỳ Minh đem chuôi kiếm nhét vào trong tay Lăng Tuyết Mạn, ôn nhu cười : “Mạn Mạn, chủy thủ quá ngắn, nàng biết dùng, sử dụng kiếm , thanh đâm vào thân thể, nghe cũng tốt!”

      “Ngài… Ngài điên rồi… Ta… ta muốn giết ngài, ta chỉ là muốn ép ngài thả chúng ta…” Lăng Tuyết Mạn dại ra, giật mình nhìn kiếm trong tay, biết làm sao.

      Đánh nhau ngừng, có đám người Vô Cực gia nhập, sát thủ sống sót chỉ còn lại mấy người, lui đến bên người Mạc Kỳ Minh, nâng kiếm trong tay, tùy thời chuẩn bị bảo vệ Mạc Kỳ Minh.

      Mạc Kỳ Hàn tới gần, xem cảnh tượng trước mắt, nhìn Lương Khuynh Thành, lại đem ánh mắt dừng ở cánh tay ngừng chảy máu của Mạc Kỳ Minh, nhăn mày.

      Mạc Ly Linh từ trong nhà gỗ bị ám vệ mang đến đây, huyệt đạo được giải, lập tức bổ nhào qua, mở to hai mắt nhìn, : “Lăng nương nương, đừng giết phụ Vương con…”

      Mạc Kỳ Minh luôn cười, chậm rãi nâng mũi kiếm lên, để tới lồng ngực của mình, thâm tình nhìn thiên hạ trong lòng, “Mạn Mạn, nơi này, là nơi ta vẫn muốn mang nàng tới, nơi này từng là nơi phụ Vương cùng mẫu thân ta đính ước, bọn họ , nam nữ cùng nhau đến nơi đây, gần nhau đời kiếp… Ta muốn cùng nàng đời kiếp…”

      “Đừng… Kỳ Minh…”

      Tay Lăng Tuyết Mạn ngừng run, buông tay, muốn ném kiếm, lại bị Mạc Kỳ Minh cấp tốc bắt lấy, nhìn nàng, hề chớp mắt, bên môi tươi cười đơn thuần, còn tia nàng lừa ta gạt, sau đó, tay ôm lấy eo của nàng đột nhiên đem nàng hướng trước người , ôm chặt lấy nàng -

      Ngay sau đó, có thanh chói tai vang lên, theo như lời , thanh kiếm sắc đâm vào thân thể, kinh ngạc…

      Lăng Tuyết Mạn nhìn mũi kiếm giọt máu, đâm vào tim Mạc Kỳ Minh, mắt còn chuyển động, trái tim có vẻ như ngừng đập, tĩnh mịch theo dõi mũi kiếm, cảm thụ độ ấm của tay bao lấy tay nàng…

      Kiếm dài đâm thủng ngực, máu thấm ướt đẫm như đóa mạn đà la nở rộ đường đến Hoàng Tuyền, xinh đẹp, phong lưu!

      “Phụ Vương!”

      “Chủ tử!”

      Mạc Ly Linh bổ nhào qua quỳ xuống, ôm lấy chân Mạc Kỳ Minh, “Vì sao? Vì sao? Phụ Vương!”

      Tất cả sát thủ quỳ mặt đất, Mạc Ngự Minh kiếm cũng rơi xuống đất…

      Thân mình chao đảo, Mạc Kỳ Minh đứng vững được, chậm rãi ngã xuống…

      “Vì sao? Tất cả những điều này đến tột cùng là vì sao!” Lăng Tuyết Mạn khóc, ôm lấy đầu Mạc Kỳ Minh.

      “Ta chỉ muốn… chết ở trong tay nàng… Nhưng nàng rất thiện lương, hạ thủ được… Ta chỉ có thể tự bản thân mình động thủ… Mạn Mạn, đừng khóc… Đừng khóc…”

      Mạc Kỳ Minh tái nhợt mặt, suy yếu , máu cánh tay, máu ngực, chảy xiết như nước sông trào ra…

      Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, dán lên mặt Mạc Kỳ Minh, khóc thành tiếng, , là ta giết ngài… Là kiếm trong tay ta đâm xuyên qua thân thể của ngài… là ta… ta lại giết người… lại giết người… cần chết, Kỳ Minh ngài đừng chết, van cầu ngài đừng chết… Ta tha thứ cho ngài, cho dù ngài thương tổn ta thế nào, ta đều tha thứ, ngài được chết… cầu ngài…”

      “Mạn Mạn, đời này, ta rốt cục hiểu được cái gì gọi là tình … Bỏ hết thiên hạ, chỉ vì nàng… Kiếp sau, có kiếp sau , kiếp sau ta gặp nàng…”

      Vang lên bên tai tiếng nỉ non đứt quãng, nàng khóc càng thêm bi thương, nâng mặt , ngừng lắc đầu, “Đừng chết, đừng chết, ta chỉ muốn trọn đời này sống vui vẻ, đáp ứng ta được chết…”

      Ánh mắt Mạc Kỳ Minh dần dần tan rã, trong miệng máu tươi trào ra, thanh càng thêm suy yếu, “Kiếp sau… cần có thù hận… cần có ân oán… Linh nhi…”

      “Phụ Vương, Linh nhi ở đây!” Mạc Ly Linh khóc, ôm lấy bả vai Mạc Kỳ Minh, thương tâm.

      “Nhớ kỹ… Phụ Vương hôm nay dặn con… được ghi hận bất luận người nào… sống cho tốt… huynh đệ thương nhau…”

      “Vâng, phụ Vương, Linh nhi nhớ kỹ, nhớ kỹ…”

      Mạc Kỳ Minh khẽ động môi, miễn cưỡng cười, ánh mắt chậm rãi dời về phía Mạc Kỳ Hàn.

      Mạc Kỳ Hàn động lòng, ngồi xổm xuống bên cạnh, : “Ngươi .”

      “Ta… Đem mạng trả lại cho… đại ca! Nợ ngươi… kiếp sau… ta trả lại cho ngươi!” Mạc Kỳ Minh thở từng ngụm từng ngụm, cuối cùng câu, “Đêm đó ta… có chạm vào… Mạn Mạn… nàng… trong sạch”

      Giọng Mạc Kỳ Minh dần, cuối cùng tay muốn xoa khuôn mặt nữ tử mình thương, vươn đến giữa chừng, lại vô lực, buông xuống, vĩnh viễn nhắm mắt lại…

      “Chủ tử – “

      “Phụ Vương -!”

      Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy trước mắt trời đất rung chuyển, tai đột nhiên nghe được bất thanh nào, chỉ nhớ , tự tay nàng giết

      Trước mắt đột nhiên tối sầm, đầu óc dần mất tri giác, ngửa mặt rồi ngã xuống…

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 494
      Cung Đế Hoa.

      Màn đêm sớm buông xuống, bên trong tẩm cung khí khẩn trương đè nén.

      “Sư phụ, Mạn Mạn rốt cuộc ra sao? Hôn mê ba canh giờ, sao còn tỉnh?” Mạc Kỳ Hàn vô cùng lo lắng tới lui, nhịn được lại hỏi.

      Thiên cơ lão nhân bĩu môi, lại than, “Nó quá kích động, động thai khí, đứa bây giờ có thể giữ là vô cùng may mắn! Chỉ sợ nha đầu tỉnh lại, haiz, đầu óc nó bị kích thích nghiêm trọng, cho dù là tỉnh… chỉ sợ phát sinh tình huống tốt a!”

      “Cái gì? Sư phụ cái gì? Cái gì gọi là tỉnh xong có tình huống tốt? tốt thế nào?” Mạc Kỳ Hàn nghe vậy, càng thêm kích động bổ nhào vào trước giường, nhìn Lăng Tuyết Mạn hôn mê bất tỉnh, hỏi vội.

      tốt.” Thiên Cơ lão nhân lắc đầu, đứng dậy, ra ngoài, vừa vừa : “Chờ nó tỉnh kêu sư phụ.”

      “Mạn Mạn, nàng tỉnh , nàng cần dọa trẫm, cần trở về thời đại của nàng, nơi này có trẫm, có con của chúng ta, nàng thể nhẫn tâm bỏ lại của chúng ta, Mạn Mạn…”

      Nắm tay Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, nước mắt rơi như mưa, chuyện hôm nay, xúc động sâu, nghĩ tới, Mạc Kỳ Minh có chạm qua Mạn Mạn, chính tai nghe Mạc Kỳ Minh này, kinh hỉ vô cùng, giây phút ấy, cảm kích Mạc Kỳ Minh là quân tử, trả Mạn Mạn hoàn chỉnh cho

      Mạng sống, trả lại cho đại ca, cũng có ý định truy cứu, hết thảy ân oán, như vậy chấm dứt !

      “Hàn nhi!”

      Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành đến, Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng lau nước mắt đứng lên, “Phụ hoàng mẫu hậu!”

      “Mạn Mạn như thế nào? Còn chưa tỉnh sao?” Lương Khuynh Thành hỏi, đến bên giường ngồi xuống, sờ trán Lăng Tuyết Mạn, đau lòng : “Hôm nay là làm khó Mạn Mạn!”

      “Mẫu hậu, Mạc Kỳ Minh có đâm mẫu hậu phải ?” Mạc Kỳ Hàn hỏi.

      “Đúng vậy, lúc ấy miệng mẫu hậu bị nhét vải, được, cũng cách nào cho các con biết, tự đâm tay trái của bị thương! Haiz! là nghiệp chướng a!” Lương Khuynh Thành than thở, ngừng lắc đầu.

      Nghe xong, Mạc Kỳ Hàn khiếp sợ nửa ngày ra lời, lâu sau, mới : “Lão quản gia kia đâu? Gọi tới hỏi, Lăng Vương làm như vậy rốt cuộc mục đích là gì? Tại sao có thể đối đãi con trai ruột của mình như thế?”

      “Ừ, có thể, tại Linh nhi về Tam Vương phủ giữ đạo hiếu, linh đường cũng bố trí xong, Hàn nhi, con quyết định xử lý chuyện này như thế nào?” Mạc Ngự Minh gật đầu, sau đó hỏi.

      “Phụ hoàng, có thể trước khi chết bảo Linh nhi buông thù hận, điểm ấy hợp tâm ý nhi thần, nhi thần chính là có ý tứ này, muốn tiếp tục kéo dài thù hận, Mạc Kỳ Minh đắc tội liền do gánh vác, lột bỏ tước vị thân Vương, biếm làm thứ dân, cần tịch thu tài sản cả nhà, phụ hoàng nghĩ như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn .

      Mạc Ngự Minh cau mày, ngồi ở ghế, cảm thán : “Thứ dân? Linh nhi đứa này làm sao bây giờ? Còn có những đứa khác… Haiz! Theo luật, đây là khai ân ngoài vòng pháp luật, nhưng phụ hoàng đau lòng lũ trẻ a! Dù sao, bọn chúng cũng là con cháu Hoàng gia!”

      “Người đâu, tuyên lão quản gia Tam Vương phủ vào cung kiến giá!” Mạc Kỳ Hàn phân phó.

      Từ An vội đáp, “Vâng, Hoàng thượng!”

      Sau nửa canh giờ, lão quản gia hơn sáu mươi tuổi quỳ xuống đất dập đầu, “Nô tài tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      “Bình thân!” Mạc Kỳ Hàn nhấc tay.

      “Tạ Hoàng thượng!” Lão quản gia tạ ơn đứng dậy, cúi thấp đầu, : “Hoàng thượng tuyên nô tài vào cung, có phải muốn hỏi về Lăng Vương cùng Tam Vương gia?”

      sai, ngươi thành thực cho trẫm cùng Thái Thượng Hoàng. Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, dứt khoát .

      Lão quản gia chần chờ chút, : “Chuyện này nô tài luôn giấu ở trong lòng, hơn ba mươi năm, thành cái tâm bệnh, lại dám với bất kỳ người nào. Tam Vương gia… đúng là con của Du phi nương nương. Du phi nương nương vừa đến hành cung Cảnh Châu liền có thai, mà khi đó Lăng Vương còn chưa có ở cùng nương nương.”

      “Cái gì?”

      Mạc Ngự Minh cùng Mạc Kỳ Hàn kinh hô, Lương Khuynh Thành nghe, cũng vội tới, hỏi: “Có ý tứ gì? Chẳng lẽ Du phi khi rời cung có thai?”

      “Thưathái hậu nương nương, đúng vậy, lúc ấy Du phi nương nương cũng biết mình mang thai, sau khi Lăng Vương đến, mới phát , vậy nên, Tam Vương gia phải con của Lăng Vương, mà là cốt nhục của Thái Thượng Hoàng!” Lão quản gia cúi đầu xuống vài phần, giọng tuy , lại rành mạch.

      Nghe vậy, ba người đều khiếp sợ, nửa ngày có phản ứng.

      Lão quản gia tiếp: “Lúc ấy Lăng Vương rất tức giận, Lăng Vương đối với Du phi nương nương tình sâu như biển, bởi vì chuyện này, tranh cãi ầm ĩ vài lần cùng nương nương, mà nương nương lại , bà tự nguyện làm phi tử của Thái ThượngHoàng, từ đây Lăng Vương ghi hận Thái Thượng Hoàng, cho là Thái Thượng Hoàng đoạt nữ nhân của ngài, vì vậy, mặt tư tình cùng Du phi nương nương, mặt lên kế hoạch với hoàng nhi của Du phi nương nương, về sau nương nương bệnh chết, Tam Hoàng tử bị Lăng Vương lén mang về kinh thành.”

      “Lăng Vương thù hận thâm sâu với Thái Thượng Hoàng, vì vậy, khi Tam hoàng tử sinh ra, liền giáo huấn cho Tam hoàng tử phải báo thù cho mẫu thân, bản thân Lăng Vương luôn luôn mơ ước giang sơn Đại Minh, cho rằng tiên hoàng nên truy ềnngôi vị hoàng đế truyền cho ngài ấy, về sau, ý định mưu phản của Lăng Vương thất bại, Lăng Vương muốn Thái Thượng Hoàng phụ tử tương tàn, liền dặn dò Tam Hoàng tử, phải đoạt lại giang sơn, báo thù rửa hận cho mẫu thân chết thảm.”

      “Hoàng thượng, Thái Thượng Hoàng, nô tài đáng chết, nô tài vốn là nô tài bên người Lăng Vương, biết thân phận của Tam Hoàng tử, nhưng luôn luôn dám , cũng vẫn cho là có chuyện gì, mà Thái Thượng Hoàng lại thu dưỡng Tam Hoàng tử, nghĩ rằng đây là ông trời an bài Thái Thượng Hoàng phụ tử đoàn tụ, trong tâm mừng thầm. Ai ngờ, nô tài ngẫu nhiên qua thư phòng, nghe được Tam Vương gia cùng Mặc Thanh chuyện, mới biết Lăng Vương luôn có buông tha Tam Vương gia, mà Tam Vương gia làm chuyện sai lầm!”

      Lão quản gia lại quỳ xuống, dập đầu, rơi lệ, “Nô tài giấu diếm nhiều năm như vậy, lúc trước là dám , về sau là thể , nô tài có chứng cớ, ra ai tin? Nhưng bây giờ Tam Vương gia chết, nô tài cũng còn gì cố kị, cầu Hoàng thượng khai ân, thế tử quận chúa Tam Vương phủ đều là cốt nhục hoàng gia! Tam Vương gia, kỳ thực đáng thương nhất!”

      Đêm, yên tĩnh.

      Lão quản gia lui xuống, Mạc Kỳ Hàn, Mạc Ngự Minh, Lương Khuynh Thành khiếp sợ lâu.

      ra, nó cũng là cốt nhục của ta! ra, Lăng Vương mới là người vô cùng tàn nhẫn! Phụ tử tương tàn… Huynh đệ tương tàn…” Mạc Ngự Minh thào , nhịn được, lệ rơi đầy mặt, ra nhiều năm như vậy nó gọi ta phụ hoàng, là phụ hoàng … Lê nhi, Minh nhi…”

      Mạc Kỳ Hàn gắt gao nhắm mắt lại, thể xác và tinh thần ức chế ngừng run rẩy, ai cũng ngờ tới, trận tranh đấu này, lại có mưu sâu như vậy! Đúng là vì tình hận, quyền lợi… Như thế liền đem đứa bé từ trong tã lót hủy hơn ba mươi năm…

      Lương Khuynh Thành cũng lệ như suối trào, thào, “Lê nhi… Lê nhi…”

      ngày này, kinh tâm động phách!

      ngày này, đau lòng người!

      đêm này, khó ngủ!

      Linh cữu Mạc Kỳ Minh để ở đại đường Tam Vương phủ, Mạc Ngự Minh cùng Mạc Kỳ Hàn ở linh đường yên lặng nửa canh giờ!

      Mà Lăng Tuyết Mạn cũng đêm chưa tỉnh, ngày thứ hai, vẫn hôn mê, thẳng đến buổi chiều ngày thứ ba.

      “Mạn Mạn, cầu nàng, mở mắt nhìn trẫm cái được ? Mạn Mạn, trẫm muốn nàng, rất nhớ nàng, nàng tỉnh lại được ? Chỉ cần nàng tỉnh lại, về sau trẫm bao giờ trách móc, thô bạo với nàng, mọi đối xử tốt với nàng, Mạn Mạn…”

      Khóc cầu vô số lần, nhưng có tí xíu phản ứng, Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn, biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ còn lại có đau xót…

      “Thông dâm… Tình nhân…”

      Bên tai, mơ hồ có thanh yếu ớt vang lên, Mạc Kỳ Hàn chấn động, tâm nhảy dựng lên, môi khẽ gọi: “Mạn Mạn…”

      “Tình nhân…” Lăng Tuyết Mạn lại nỉ non, lại lần nữa mê man.

      “Mạn Mạn? Mạn Mạn!”

      Vô luận Mạc Kỳ Hàn gọi thế nào, Lăng Tuyết Mạn cũng có phản ứng.

      Linh cữu Mạc Kỳ Minh, sau khi Mạc Kỳ Hàn cùng Mạc Ngự Minh bàn bạc, được đưa vào Lăng tẩm Hoàng gia.

      điện Kim Loan, Mạc Kỳ Hàn ban bố hai thánh chỉ.

      “Hoàng đế tuyên cáo: truy phong tiền Thái tử Mạc Kỳ Lê làm Ngự Thân Vương, thế tử Mạc Ly Cẩn kế thừa tước vị! Khâm thử!”

      “Hoàng đế tuyên cáo: Tam Vương gia Mạc Kỳ Minh kết bè kết cánh, bắt cóc Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu nương nương, tội đáng chết, tự sát tạ tội, niệm công lao ngày xưa đối với Đại Minh, trẫm khai ân, miễn tội cả nhà Tam Vương phủ, thế tử Mạc Ly Linh kế tục tước vị thân Vương, vì tội lỗi của phụ Vương, phạt bổng lộc ba năm! Khâm thử!”

      Ngày hôm sau, Hình bộ phán quyết trảm Hạ Chi Tín, tội trạng trình lên, Mạc Kỳ Hàn chuẩn tấu.

      Ba ngày sau, hậu cung truyền đến tin tức, Di Quí Phi bởi vì phụ thân chết thảm, suy nghĩ lo âu, thần chí , té xuống hồ mà chết.

      Ngày kế, chứng bệnh phong hàn của Lệ Quý phi trầm trọng hơn, bệnh dậy nổi, năm ngày sau, bệnh tình chuyển biến xấu, thái y bó tay, cứu giúp có hiệu quả, đành lìa đời.

      Hậu cung to lớn, chỉ còn lại Lăng Tuyết Mạn, trong lúc hôn mê, thái y chẩn ra hỉ mạch, Hoàng thượng tự mình đến thái miếu cầu phúc cho Lăng nương nương, thỉnh cầu trời cao phù hộ nương nương sớm ngày tỉnh lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :