1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Lãnh Vương cường sủng: Tuyệt sắc tướng môn thê - Cô Sơn Dã Hạc [36]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 23: Lo lắng vô cớ
      editor: Mint Mun

      Cốc Dung đợi lâu, rốt cuộc cũng thấy đạo bóng trắng xuất tại cửa duyệt lâu.

      Nàng nhàng chậm rãi mà đến, thân bạch y trắng như tuyết, ba ngàn tóc đen như mực, mặt mày như họa, dáng người thướt tha, thần sắc thanh nhã, trong tay cầm cây sắc sáo ngọc bích, cả người toát ra khí sắc khiến cho người ta có cảm giác mơ hồ như tiên.

      Cốc Dung từ ghế đứng lên, nhanh chóng nghênh đón, biết nàng nhất định là muội muội của mình, cái khí chất lạnh nhạt xa cách đó vẫn y như lúc muội muội còn , hơn nữa trong tay nàng cầm đúng là cây sáo ngọc năm đó cha mẹ đưa cho của nàng, cây sáo khắc ba chữ "Cốc Dung tặng" ràng có thể thấy được.

      Lúc này, Sở Kiều Linh cũng thấy Cốc Dung, trong lòng hiểu , nghĩ đến, ca ca tuy rằng ở mặt ngoài làm cho người ta cảm giác phô trương, làm việc đàng hoàng, nhưng nàng lại cảm thấy đó chỉ là mặt ngoài, bằng ca ca làm sao có thể nhanh chóng đến duyệt lâu tìm nàng.

      Cốc Dung đến trước mặt Sở Kiều Linh, muốn mở miệng gọi nàng, nhưng trong lòng do dự chút, cũng có kêu ra tiếng đến.

      Sở Kiều Linh mỉm cười, Cốc Dung: "Vào trong phòng ." Liền dẫn đầu vào gian phòng của mình.

      Cốc Dung lập tức đuổi kịp.

      Chưởng quầy thấy tình cảnh này, trong lòng nghi hoặc, này Cốc công tử cùng kiều nương nhận thức?

      Cốc Dung đợi Sở Kiều Linh tiến vào phòng , tiện tay đóng cửa phòng lại, rốt cuộc kiềm chế được kích động : "Linh nhi, là ngươi, đúng hay ?"

      Sở Kiều Linh đối với Cốc Dung vuốt cằm, mỉm cười, liền đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

      Cốc Dung cũng đặt mông ngồi vào ghế đối diện Sở Kiều Linh, hỏi: "Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi làm sao mà biết chúng ta là..." Cốc Dung xong hướng ra cửa phòng nhìn nhìn, muốn lại thôi.

      Sở Kiều Linh nghe vậy, nhàn nhạt : "Về sau ngươi biết ." ý trong lời bây giờ còn phải thời điểm.

      Cốc Dung bĩu môi, thuận thế ghé vào bàn : "Vẫn cứ y như hồi còn giống nhau chút cũng đáng ."

      Sở Kiều Linh trong lòng cười, nàng sau khi sinh ra , giống như đều cùng đáng chút liên quan, hơi hơi gợi lên khóe miệng, khẽ : "Ca ca."

      Tuy rằng thanh , Cốc Dung vẫn có thể nghe thấy, đáy mắt hàm chứa vui mừng, nhìn Sở Kiều Linh : "Lại kêu tiếng."

      "Ca ca." Sở Kiều Linh lại gọi tiếng.

      Chưởng quầy mở to mắt xem xét gian phòng của Sở Kiều Linh, lúc lâu sau khi con mắt sắp rớt ra ngoài, rốt cục nhìn thấy vị Cốc công tử từ trong phòng ra, mặt hân hoan nhảy nhót, lòng càng lo sợ bất an...


      Cốc Dung gặp chưởng quầy vẫn như cũ mặt đau khổ nhìn bản thân, nhất thời vui vẻ, : "Chưởng quầy , bản công tử hôm nay cũng phải đến quấy rối, sao mặt ngươi giống như bản công tử thiếu ngươi mấy trăm lượng bạc?"

      Chưởng quầy nghe vậy, nghĩ rằng ta tình nguyện ngươi nợ ta mấy trăm lượng bạc, cũng nguyện ngươi tới tìm Kiều nương, còn tiếp tục như vậy,đầu của ta khả năng chuyển nhà , nhưng mặt ngoài lại lộ ra khuôn mặt tươi cười niềm nở, lập tức cười : "Tiểu nhân nào dám, công tử đùa."

      Cốc Dung "Hừ" tiếng, đối chưởng quầy : "Đem mấy món ăn chiêu bài của duyệt lâu đưa đến phòng Kiều nương, trưa nay bản công tử ở nơi đó dùng cơm."

      Chưởng quầy vốn tưởng rằng Cốc Dung rời rồi, nghĩ muốn lưu lại cùng Kiều nương dùng cơm, cảm thấy Cốc công tử làm cho người ta chán ghét, càng muốn làm cho cách Kiều nương xa chút, lại cứng rắn cùng Kiều nương ở chung chỗ, chuyện này làm như thế nào cho phải?

      Chưởng quầy vô pháp, gật đầu với Cốc Dung, phân phó tiểu nhị chuẩn bị.

      Cơm trưa qua , Cốc Dung liền ở lưu lại,vội trở về phủ.

      Chưởng quầy rốt cục thở dài nhõm hơi.

      Sở Kiều Linh cả buổi chiều ra khỏi phòng, buổi tối vẫn như cũ ở trong phòng dùng là bữa, dùng xong bữa tối lâu, Sở Kiều Linh liền nằm xuống nghỉ ngơi, đột nhiên tiếng "Kẽo kẹt" thanh theo cạnh cửa truyền đến.

      Chương mới của các nàng đây. http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif
      sr nhiều nha vì chậm trễ. http://***************.com/images/smilies/icon_praying.gif Tại ta mải ăn tết quá cơ. http://***************.com/images/smilies/icon_smile2.gif
      Chúc các nàng năm mới vui vẻ nha... http://***************.com/images/smilies/icon_flower2.gif
      Nhớ ủng hộ truyện ta đó. http://***************.com/images/smilies/icon_kiss4.gif

      Chương 24: Nửa đêm đột kích
      Edit: Mint Mun

      Sở Kiều Linh bởi vì vài ngày luôn chạy chạy lại, tối hôm qua đêm ngủ, hôm nay lại chuyến ngọc kì, kết hợp với mấy ngày đều có nghỉ ngơi, thân thể rất mệt mỏi, dùng xong bữa tối, liền lập tức nằm xuống ngủ.

      Nửa đêm, tiếng vang khẽ rơi, Sở Kiều Linh liền mở hai mắt, xuyên thấu qua mành, Sở Kiều Linh thấy cửa phòng mình bị nhàng đẩy ra cái khe hở, ống trúc từ khe cửa tiến vào.

      Ánh mắt Sở Kiều Linh chợt lóe, rồi ngừng lại hô hấp.

      nén nhang sau, cửa nhàng bị đẩy ra, đạo bóng đen tiến vào, thân thủ nhàng đóng cửa phòng, rón ra rón rén hướng bên giường Sở Kiều Linh tới.

      Bóng đen đến trước giường, lấy tay đẩy ra chiếc mành che, nghĩ tay còn chưa có đụng tới mành, thân thể liền cứng đờ, thể nhúc nhích , trong lòng thầm kêu tốt, bị điểm huyệt .

      Sở Kiều Linh thu hồi tay hướng bóng đen, đẩy ra mành che, giầy vào, xuống giường, đến trước bàn cạnh đó ngồi.

      Tuy rằng tại là nửa đêm, nhưng xuyên thấu qua bên ngoài ánh trăng, Sở Kiều Linh vẫn như cũ có thể thấy người này mặc hắc y, mặt cái khăn đen che mặt.

      "Bổn nương điểm của ngươi á huyệt, ngươi có gì muốn sao?" Sở Kiều Linh nhàn nhạt mở miệng.

      "Nếu bị nương bắt được, muốn giết muốn quát tự nhiên muốn làm gì cũng được." Hắc y nhân chỉ có thể đưa lưng về phía Sở Kiều Linh, bộ thấy chết sợ.

      "Nga, các hạ nghĩ chết như vậy, hình như bổn nương cảm thấy cái này thế giới này chết là chuyện tiện nghi nhất, nhàng nhất. Ngươi , ta có thể cho ngươi như nguyện sao?" Sở Kiều Linh phảng phất như thảo luận thời tiết chứ phải về cái chết của tên hắc y kia.

      Hắc y nhân cảm giác cơn gió lạnh dùng sức hướng đến tận sâu trong cơ thể mình, tại mới khắc sâu cảm giác được cái gì tên là "Ngươi vì dao thớt, ta vì cá thịt", nhưng nghe khẩu khí của nàng, tựa hồ chết với cũng là loại hy vọng xa vời.

      "Ngươi muốn thế nào?" Hắc y nhân kiên trì hỏi.

      "Muốn cho ngươi nếm thử tư vị sống bằng chết." Sở Kiều Linh hồi đáp.

      Hắc y nhân trầm mặc lát, phảng phất như kịch liệt đấu tranh tư tưởng, tin tưởng nữ tử này tuyệt đối làm được như lời .

      "Lo lắng tốt lắm sao?" Sở Kiều Linh hỏi.

      " nương cứ việc hỏi ." Hắc y nhân cắn răng cái .

      "Vậy là ai phái ngươi tới đây? Cho ngươi mê choáng váng ta sau đó làm cái gì?" Sở Kiều Linh thấy đầu hàng, liền hỏi thẳng vào trọng điểm.

      "Văn đại nhân muốn ta đem nương mê choáng váng sau đó đưa đến túy xuân lâu."

      Hắc y nhân nhược nhược , sợ vị nương này nghe được bị đưa thanh lâu, nếu sinh khí làm cho sống bằng chết.

      "Nga, kia quả địa phương tốt a." Sở Kiều Linh có buồn bực, ngược lại tán thưởng câu.

      Hắc y nhân thấy Sở Kiều Linh thẹn quá thành giận, ngược lại bình tĩnh như nước, trong lòng nghi hoặc khó hiểu, đột nhiên lại nghĩ đến bản thân tình cảnh tại, : " nương nếu biết, liền cho ta chết cách thống khoái ."

      Sở Kiều Linh trong lòng buồn cười : "Ngươi liền nghĩ như vậy chết? Bất quá, bổn nương nghĩ giết ngươi, ngươi ."

      xong, Sở Kiều Linh thân thủ giải khai hắc y nhân huyệt đạo.

      Hắc y nhân Sở Kiều Linh vì sao muốn thả , nhưng vẫn là Hướng Sở Kiều Linh chắp tay, hướng cửa phòng đến, nháy mắt biến mất ở ngoài cửa.

      Sở Kiều Linh nhìn hắc y nhân rồi, suy tư lát, liền lần nữa nằm giường.

      Ngày thứ hai, đến giữa trưa Sở Kiều Linh mới rời giường, rửa mặt chải đầu xong, hướng dưới lầu xuống, liền nghe được lầu có người ở túy xuân lâu phát sinh đại .

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương tiếp của các nàng đây nha... http://***************.com/images/smilies/icon_lol.gif

      Chương 25: Nhanh chân đến trước

      Sở Kiều Linh ra ngoài cửa phòng, hướng phía lầu xuống, liền nghe thấy dưới lầu trong đại sảnh có người cao giọng nghị luận .

      hán tử mặc áo thanh bào . "Uy, ngươi có biết , con trai văn thượng thư mới tối hôm qua bóp chết nữ tử thanh lâu ." người mặc lam bào bộ dạng như tú tài sau đó hỏi

      " có chuyện này? Chuyện khi nào?"

      Người nọ tựa hồ trào phúng người tú tài hiểu biết nông cạn, tiếp "Ngươi con mọt sách, đêm qua ở túy xuân lâu phát sinh chuyện lớn như vậy ngươi cũng biết?"

      "Đêm qua văn công tử túy xuân lâu tìm hoan, nghĩ tìm hoan bất thành, ngược lại đem nữ tử thanh lâu kia bóp chết ."

      Người Tú tài khó hiểu, văn tử mới ngày hôm trước ở duyệt đến lâu bị đánh trận , chuyện này ai biết đều . "Kia văn công tử phía dưới phải là bị phế sao? Thế nào còn có thể tìm hoan?"
      Tráng hán giải thích .

      "Chính là bởi vì được, mới có thể bị vị nương ở túy xuân lâu kia cười nhạo vài câu, văn công tử giận dữ sai người hầu bóp chết ."

      ? Tú tài phát huy sức tưởng tượng của . "Kia văn công tử giết người có sao đâu? Chạy án?"

      " Tráng hán khinh thường : " làm sao được , Nhân chứng, vật chứng , kia làm sao thoát được kiếp, ban đêm ngày hôm qua bị túy xuân lâu áp tải đến Hình bộ đại đường."

      Tú tài cảm khái sau lại hỏi. " là người hiểu biết nhiều , chuyện này sau lại tới đâu?"

      Tráng hán . "Ngươi biết cũng , buổi sáng hôm nay các nương ở túy xuân lâu toàn bộ quỳ gối ở bên ngoài Hình bộ đại đường , muốn Hình bộ thượng thư cho tỷ muội chết của các nàng cái công đạo, Hình bộ thượng thư hảo ngôn khuyên bảo, hứa hẹn tất nhiên theo lẽ công bằng xử lý, các nương ở túy xuân lâu mới đều trở về. Thanh lâu nữ tử cũng đều như thế , là người có tâm huyết."

      Tú tài tổng kết " thể tưởng được , thanh lâu nữ tử cũng có thể như thế đồng lòng, xem ra văn công tử lần này , xong rồi."

      Tráng hán nhắc nhở "Ngươi đừng quên, cha hình như là thượng thư đại nhân."

      Tú tài nghĩa chính lời lẽ nghiêm khắc. "Vương tử phạm pháp tội như thứ dân , văn đại nhân có thể lấy thúng úp voi?".

      Tráng hán cười nhạt. "Con mọt sách, loại tình này ai tin?"

      Sở Kiều Linh nghe tráng hán cùng tú tài qua lại, đôi mi thanh tú cau mày , nàng còn có gọi người động thủ đâu.

      Đầu tiên là chọc giận văn tử , làm cho thất thủ giết người, sau đó đến bằng chứng như núi, cuối cùng lại cho mọi người biết chuyện , huyên náo ồn ào , làm cho dân chúng toàn thành đều biết chuyện này, kích khởi phẫn nộ của dân chúng, kia văn thành sơ cho dù có bản cao cường cũng dám cùng dân chúng toàn thành đối nghịch, cuối cùng vì tự bảo vệ mình, chỉ có thể hi sinh người thân

      là hảo kế sách.

      Sở Kiều Linh nghĩ lại, chỉ sợ văn thành sơ lại đem chuyện này tính lên đầu mình , khẳng định cho rằng bản thân mình cùng kết thù , mới lấy con trai của khai đao. Mặc kệ như thế nào suy nghĩ , bản thân cũng nghĩ buông tha

      Chưởng quầy gặp Sở Kiều Linh ở cầu thang tầng hai đứng nhìn trời, liền nghênh đón, : "Kiều nương, tiểu nhân đưa nương vào nhã gian khác , nơi đó có người quấy rầy , tương đối thanh tĩnh, nương vào trong đó dùng cơm , nương thấy như thế nào?"

      Sở Kiều Linh thầm nghĩ ngài phục vụ rất chu đáo , mặc dù bản thân là khách nhân, cũng cần như thế cẩn thận , trong lòng mặc dù như thế nghĩ, nhưng Sở Kiều Linh vẫn như cũ : "Đa tạ, thỉnh dẫn đường."

      Chưởng quầy tiến lên dẫn đường, thầm nghĩ, kiều nương ngài cũng cám tạ, ta là giúp bản thân mình , khi nào gia đến đây, ta còn có thể báo cáo kết quả công tác.
      Mà cùng lúc đó, ở đường Nam Lâm thông Thiên triều, mấy con tuấn mã chạy ngừng nghĩ , bụi bay đầy trời

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Còn đây Là chương mới của các nàng nha.. http://***************.com/images/smilies/icon_kiss4.gif
      Chương 26: Mặc trúc loại tình cảm
      đường Nam Lâm tới Thiên triều , mấy con tuấn mã chạy ngừng nghỉ
      Chỉ thấy cầm đầu là gã nam tử mặc sắc cẩm bào, đầu đội ngọc quan màu tím, phượng mâu híp lại, môi mỏng ướt át, dị thường tuấn mỹ mặt mang theo tia vội vàng.
      Người này hướng tới kinh thành Thiên triều mà tới , chính là Nam Lâm Thần Vương Mục Thiếu Thần chứ phải ai khác , chỉ thấy giựt mạnh dây cương ngựa , khiến con ngựa hí lên , dừng lại vó ngựa. Phía sau vài tên tùy tùng thấy thế, cũng ào ào dừng lại.
      Theo sau, Duẫn Băng tiến lên hỏi: "Gia, thế nào lại dừng?" Duẫn Băng khó hiểu, từ khởi hành tới nay, Mục Thiếu Thần rất ít dừng lại nghỉ ngơi.
      Mục Thiếu Thần hỏi. "mất mấy ngày có thể đến biên quan?"
      Duẫn Băng . "Chậm hai ngày."
      Mục Thiếu Thần lại hỏi."Kia theo biên quan đến kinh thành Thiên triều chậm mất bao nhiêu ngày?"
      Duẫn Băng đáp. "Chậm bốn ngày."
      Mục Thiếu Thần trầm tư lát, tiếp "vậy chúng ta sớm nhất cũng ngay ngày hai mươi tư mới có thể đến kinh thành Thiên triều , ngày hai mươi tư hình như là ngày giỗ cố sở tướng quân Thiên triều ."
      Duẫn Băng gật đầu hỏi: "Gia, có cái gì ổn sao?"
      Mục Thiếu Thần , trong lòng có cảm giác mãnh liệt , ngày đó nhất định có chuyện gì đó phát sinh. " có, chính là đột nhiên nghĩ tới, hỏi chút mà thôi
      Lại duyệt đến lâu chưởng quầy dẫn Sở Kiều Linh vào gian tên là "Mặc trúc các" , liền lui ra vì Sở Kiều Linh chuẩn bị cơm trưa .
      Sở Kiều Linh nhìn quanh bốn phía nhã các , gặp bốn vách tường đều lộ vẻ lấy mặc trúc làm đề tài cuốn tranh, có tinh tế xanh mượt , có tuấn tú cao ngất, có diệp lạc thê lương, nhưng đều trông rất sống động, có thể thấy được duyệt đến lâu , người đứng đầu nhất định là đối mặc trúc có thiên vị thêm.
      Sở Kiều Linh thu hồi tầm mắt, đến phía trước cửa sổ đứng thẳng, xuyên thấu qua cửa sổ, vừa vặn có thể thấy người đến người đường cái, Sở Kiều Linh thầm nghĩ, này chưởng quầy là có tâm, cấp cho bản thân vị trí gian nhã các tốt
      Lúc này, Sở Kiều Linh xuyên thấu qua cửa sổ, vừa vặn thấy ba người nam tử trẻ tuổi hướng duyệt đến lâu bên này mà đến, trong đó hai người Sở Kiều Linh gặp qua, đúng là tam hoàng tử Long Liên cùng tần vương Lạc Băng Hàn, mà mặt khác gã nam tử dung mạo tuấn lãng, mặt mang mỉm cười, thân khí chất nho nhã , Sở Kiều Linh biết đúng là nhị hoàng tử
      Sở Kiều Linh nhìn về phía bọn họ, đồng thời ba người bọn họ cũng nhìn đến cửa sổ lầu hai nơi Sở Kiều Linh đứng , Lạc Băng Hàn trong mắt kinh hỉ chợt lóe , Long Liên Hướng Sở Kiều Linh chớp chớp đôi mắt hoa đào , mà nhị hoàng tử nhìn ra có cảm xúc gì biến hóa, như trước vẫn mặt mỉm cười.
      Lúc này liền nghe thấy chưởng quầy hướng ba vị này hành lễ , muốn tiến lên dẫn đường, : "Ngọc lan các vẫn để dành cho các vị, ba vị gia thỉnh cùng tiểu nhân đến ."
      Long Liên đột nhiên đối chưởng quầy . " cần, chúng ta hôm nay liền cùng kiều nương ngồi cùng bàn , phải mặc trúc các của nàng"
      Chưởng quầy nghe vậy cả kinh, trong lòng thầm kêu khổ, này hoa đào lại tới, vội hỏi : "Tam hoàng tử điện hạ, đây là vì sao? “
      Long Liên hề để ý tới chưởng quầy , dẫn đầu hướng mặc trúc các mà , Lạc Băng Hàn cùng nhị hoàng tử theo sau "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, nhanh chuẩn bị bàn đồ ăn ngon , cùng vò hoa quế nhưỡng đưa đến mặc trúc các ."
      Chưởng quầy chỉ có thể lên tiếng trả lời mà .
      Long Liên đến mặc trúc các đẩy cửa mà vào, gặp Sở Kiều Linh ngồi cho trước bàn uống trà.
      Sở Kiều Linh vẫn chưa ngẩng mặt lên biết ba người này tiến vào, tiếp tục yên lặng uống trà.
      Long Liên thấy bọn họ tiến vào có nửa khắc thời gian , Sở Kiều Linh đều liếc mắt xem bọn cái, trong lòng có chút buồn bực, muốn hướng Sở Kiều Linh làm khó dễ.

      Chương 27: Gieo gió gặt bão

      Long Liên vào mặc trúc các gặp Sở Kiều Linh có chủ động quan tâm bọn họ, trong lòng có chút bất mãn, đối Sở Kiều Linh : "Kiều nương có giá, chẳng những qua cầu rút ván , còn coi ai ra gì."

      Long Liên lời tràn ngập châm chọc, Lạc Băng Hàn nhất thời khó chịu, đối Long Liên : "Tam hoàng tử, chú ý chút lời của ngươi ."

      Long Liên chuyển hướng nhìn về phía Lạc Băng Hàn.

      "Thế nào, tần vương là muốn hùng cứu mỹ nhân muốn bênh vực kẻ yếu?"

      "Bổn vương chính là nhắc nhở ngươi chú ý thân phận của ngươi." Lạc Băng Hàn xong hề để ý tới Long Liên Hướng Sở Kiều Linh đến, ngồi vào hướng đối diện Sở Kiều Linh , đối với Sở Kiều Linh : "Kiều nương, gần đây vẫn tốt?"

      Sở Kiều Linh tinh tường nhìn đến Lạc Băng Hàn , trong mắt lên tia khác thường, đáp. "Kiều Linh tốt lắm, đa tạ vương gia quan tâm."

      Long Liên nghi hoặc bọn họ khi nào nhận thức . "Các ngươi nhận thức nhau?"
      Lạc Băng Hàn . "Từng có gặp mặt lần."

      Sở Kiều Linh gì.

      Long Liên cùng nhị hoàng tử thấy Lạc Băng Hàn ngồi xuống, cũng tiến lên ngồi bên cạnh bàn.

      Long Liên vừa vừa ngồi xuống, liền nghe được Sở Kiều Linh lạnh lạnh thanh truyền đến: "Tam hoàng tử đối Kiều Linh thành kiến quá sâu , tất nhiên trong lòng thoải mái, như vậy cùng Kiều Linh ngồi chung bàn mà ăn, sợ nuốt thức ăn xuống?"

      Long Liên nhíu mày . "Ngươi muốn đuổi bổn hoàng tử ?"
      Sở Kiều Linh nhìn về phía Long Liên, nhàn nhạt .

      "Nào dám, Kiều Linh chính là hảo tâm nhắc nhở tam hoàng tử mà thôi. phải thấy tam hoàng tử là quý nhân hay quên chuyện cũ , đến cuối cùng ngược lại Kiều Linh cảm kích báo, Kiều Linh chẳng phải là càng thêm oan uổng?"

      Long Liên thầm kêu khổ , vừa mới nhất thời nghĩ tới , chọc giận nha đầu này , xem ra nàng là muốn thu thập bản thân mình .

      Theo sau, Long Liên linh cơ vừa động, biến sắc mặt so với lật trang sách còn nhanh hơn , đối Sở Kiều Linh nịnh nọt cười: "Kiều nương, ta vừa mới đùa ngươi thôi, ngươi lên tưởng là ."

      Lạc Băng Hàn quét mắt nhìn Long Liên có chút hèn mọn quét
      Sở Kiều Linh đem lời của Long Liên trả lại cho .

      "Kiều Linh cũng dám cùng tam hoàng tử mở miệng vui đùa , kia chuyện qua cầu rút ván , phải ai cũng có bản đấy

      " Long Liên vừa nghe, lập tức khuôn mặt khổ sở , : "Kiều nương, chúng ta chuyện kia nữa , được ? Hôm nay ta mời khách, cùng kiều nương chịu tội “

      Long 玘 thực khi mở miệng, mỉm cười .

      Nhị hoàng tử ít khi mở miệng, mỉm cười .

      "Kiều nương, nếu biết sai lầm rồi, để lại cho con ngựa ."
      Lạc Băng Hàn vẫn chưa chuyện, mà là nhìn Sở Kiều Linh, biết nhiều ngày trôi qua , trong lòng nàng có từng nghĩ đến ?, mà lại ở mỗi đêm mộng đều thanh tỉnh , phảng phất gặp đạo bóng trắng vội vàng mà qua.

      Sở Kiều Linh nghe được nhị hoàng tử đều mở miệng khuyên giải , nhân tiện : "Nếu nhị hoàng tử điện hạ mở miệng , Kiều Linh nếu lại tiếp tục dây dưa , liền thức thời rồi."

      Sở Kiều Linh trong lời lộ ra nhàn nhạt xa cách, làm trong lòng Long Liên thoải mái , nhưng lần này cũng có biểu ra ngoài.

      Lúc này, chưởng quầy bưng bàn để đồ ăn , cùng vò rượu tiến vào, đồ ăn mang lên sau, liền lui ra ngoài, tùy tay đóng lại cửa phòng.

      Long Liên ôm lấy vò rượu, vì nhị hoàng tử , Lạc Băng Hàn, Sở Kiều Linh cùng bản thân đều đổ đầy ly rượu, sau đó bưng lên ly rượu đối với Sở Kiều Linh ; "Vừa mới đắc tội nương, bổn hoàng tử trước tự phạt ly." xong nâng chén uống hết trong ngụm

      Long Liên uống hết ly, ôm lấy vò rượu lại rót cho mình ly, bưng lên ly rượu, đối Sở Kiều Linh : "Kiều nương nếu ngại, liền uống cùng ta chén ."

      Lạc Băng Hàn nghe vậy nhíu nhíu đầu mày, mà nhị hoàng tử có gì biến hóa.

      Sở Kiều Linh trực tiếp cự tuyệt. "Kiều Linh uống rượu."

      Long Liên cả giận , bản thân ở trong mắt nàng như thể đáng đồng sao? “Ngươi thể cho ta chút mặt mũi ."

      Thanh Cốc Dung đột nhiên vang lên , liền thấy đẩy cửa tiến vào
      "Tam hoàng tử nghĩ như vậy uống rượu, bản công tử cùng ngươi uống , như thế nào?"

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 28: Che chở có thừa

      Long Liên vốn có diện mạo tuấn mỹ, trời sanh tính phong lưu, đối mặt với nữ nhân từ trước tới bây giờ đều thuận lợi , nhưng Sở Kiều Linh lại ngoại lệ, ngoảnh mặt làm ngơ nhìn , làm cho giận thể phát, muốn phát tác, chợt nghe thấy thanh Cốc Dung truyền đến.

      Cốc Dung đẩy cửa tiến vào, liền : "Tam hoàng tử sao có thể như vậy uống rượu, bản công tử cùng người uốngđược ?"

      Nguyên lai Cốc Dung giữa trưa hôm nay đến duyệt lâu tìm Sở Kiều Linh cùng nhau dùng cơm, nhưng lại nghe thấy chưởng quầy báo cáo Sở Kiều Linh ở mặc trúc các, liền lên tìm nàng, thời điểm đến cửa , lại nghe được Long Liên gây khó dễ cho Sở Kiều Linh, liền trực tiếp giúp nàng đuổi khéo.

      Sau khi Cốc Dung tiến vào, hướng chưởng quầy theo ở phía sau : "Cho ta thêm bộ bát đũa đến đây, vừa vặn bản công tử còn có dùng cơm trưa đâu."

      Chưởng quầy lên tiếng trả lời mà .

      Cốc Dung đến bên cạnh Sở Kiều Linh, bưng lên ly rượu ở trước mặt Sở Kiều Linh, há miệng uống cạn, sau đó an vị ở tại ghế bên cạnh Sở Kiều Linh, đối với Lạc Băng Hàn cùng Hiên : "Nguyên lai Lạc huynh cùng nhị hoàng tử ở nha."

      Lạc Băng Hàn gật gật đầu lấy là trả lời.

      Long Hiên mỉm cười lấy đáp.

      Lúc này mi mày Long Liên nhíu lại hiển nhiên vui : "Ngươi tới làm cái gì?"

      "Bản công tử đương nhiên đến ăn cơm , đến sớm bằng đến khéo, bản công tử vừa vặn nhìn đến vài vị ở ăn cơm, muốn đến tụ họp náo nhiệt, tam hoàng tử để ý ta cùng nhau ăn ." Cốc Dung cần biết có cái gì ổn, vô liêm sỉ .

      "Kia bổn hoàng tử rất là để ý đâu?" Long Liên nghiến răng nghiến lợi .

      "Ngài để ý cũng vô dụng, dù sao Linh nhi ở đâu ăn cơm bản công tử ngay tại đó ăn cơm." Cốc Dung vô lại .

      Sở Kiều Linh buông xuống đôi lông mi nhíu lại, khóe miệng hơi hơi gợi lên.

      Lúc này Long Liên liền quên chuyện vừa rồi , đối Cốc Dung hỏi: "Ngươi nhận thức kiều nương?"

      "Này người ở kinh thành có bản công tử biết sao?" Cốc Dung tự biên tự diễn, mặt tươi cười phát ra càng phô trương.

      Lúc này, chưởng quầy đem bát đũa đưa lên, rồi lui ra ngoài.

      Cốc Dung cầm lấy chiếc đũa vươn tay gắp cái chân gà đưa tới bát của Sở Kiều Linh : "Linh nhi, ngươi cũng quá quá gầy yếu , đến, ăn nhiều chút bổ bổ."

      Nghe xong Cốc Dung lời , Sở Kiều Linh cảm thấy nàng gầy còn chấp nhận được, nàng nhược vậy còn ai có thể khỏe đây .

      Lạc Băng Hàn nghe Cốc Dung kêu tiếng "Linh nhi" giống như ở địa phương nào nghe qua, nhưng nhất thời lại nghĩ ra.

      Long Hiên ngồi ở bên cạnh, mình phẩm rượu.

      Chỉ chốc lát sau trong chén của nàng đồ ăn đắp thành tượng núi , Sở Kiều Linh rốt cuộc nhịn nổi nữa, hướng Cốc Dung : " cần lại gắp."

      xong liền đem đồ ăn trong bát gắp nửa đến bát của Cốc Dung .

      Long Liên nhìn Cốc Dung cùng Sở Kiều Linh ngươi tới ta cấp đối phương gắp thức ăn, trong lòng khó chịu, tên Cốc Dung này luôn luôn chơi bời lêu lổng, dựa vào cái gì có thể khiến Sở Kiều Linh đối đãi như thế, mà bản thân đường đường tam hoàng tử lại bị làm ngơ.

      Lạc Băng Hàn nhìn Cốc Dung cùng Sở Kiều Linh có loại tình cảm nên lời, trong lòng cũng có nhè chua sót.

      Bữa cơm này quái dị vô cùng, Lạc Băng Hàn cùng long Hiên, Long Liên ba người chỉ uống chút rượu, vẫn chưa động đũa, Sở Kiều Linh cùng Cốc Dung lại ân cần chia thức ăn, hai người ăn cũng no.

      Cốc Dung ăn xong, buông chiếc đũa, đối Long Liên : "Tam hoàng tử, người xem, đồ ăn này hay là bản công tử trả tiền ?"

      Long Liên nghe vậy, cả giận : " chút cơm, bổn hoàng tử có thể trả được tốt."

      "Nếu tam hoàng tử mời khách, vậy bản công tử liền đa tạ , nhị hoàng tử, Lạc huynh, ta cùng Linh nhi trước hết cáo từ ."

      Cốc Dung đứng dậy chắp tay .

      Sở Kiều Linh cũng đứng lên, vẫn chưa chuyện, hướng về Lạc Băng Hàn bọn họ gật đầu coi như chào, liền theo Cốc Dung ra nhã các.

      Thành xin lỗi vì chậm trễ chương cho các nàng a..

      tại dạo này ta phải làm thêm ý, nên về muộn có nhiều thời gian ra chương nhanh được.
      các nàng làm ơn làm phước thông cảm cho ta nhan nha... http://***************.com/images/smilies/icon_praying.gif http://***************.com/images/smilies/icon_praying.gif


      Chương 29: Mưa gió sắp đến

      Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt sắp đến ngày hay mươi ba tháng hai. Mấy ngày nay ngoài Cốc Dung mỗi ngày tìm đến Sở Kiều Linh cùng nhau dùng cơm trưa, Lạc Băng Hàn cũng tới hai lần, Long Hiên cùng Long Liên còn có xuất quá.

      Ngày hôm sau, Sở Kiều Linh ngồi mình ở trong phòng, trong lòng thầm cân nhắc, ngày mai chính là ngày Thừa Kiền Đế lấy làm ngày giỗ phụ thân Sở Mộng Đình , mười hai năm , phụ thân luôn bạch vô tín, chẳng lẽ gặp được bất trắc?

      Sở Kiều Linh tin phụ thân cứ như vậy chết minh bạch , nếu là như vậy, mẫu thân Kiều Khả Khanh cùng bản thân làm sao sống nổi?

      Phụ thân lập được bao nhiêu công lao to lớn, lại bị chết như thế nghẹn khuất, kêu ai cũng thể chịu đựng được.

      Ở trong lòng Sở Kiều Linh, người giống như phụ thân, phải chết cũng chỉ có thể chết ở chiến trường, mà là cái gọi là vu oan hãm hại, sở dĩ, Sở Kiều Linh luôn luôn nhận định Sở Mộng Đình còn sống, chính là còn biết ở nơi nào mà thôi.

      Thời điểm Cốc Dung tiến vào, liền thấy Sở Kiều Linh ở ngẩn người, dung mạo như tiên nhưng giờ lại càng có vẻ mơ hồ chân , nhất thời trong lòng Cốc Dung như bị ai bóp nghẹt .

      Này muội muội hơn mình có 3 tuổi nhưng người lại gánh vác nhiều bi thương, giống nàng này tuổi, bao nhiêu khuê các tiểu thư ngâm thi vẽ tranh, đánh đàn đàn hát, chọn rể đãi gả, mà nàng lại chỉ có thể cùng sáo ngọc làm bạn, đơn chiếc bóng, có nhà thể về, có thân nhưng cũng thể nhận thức.

      Cốc Dung đau lòng nhìn Sở Kiều Linh, mà Sở Kiều Linh nhìn đến Cốc Dung tiến vào, hỏi: "Mới vừa lâu, thế nào lại trở lại?"

      "Mẫu thân để cho ta tới cùng ngươi." Cốc Dung cười , ngồi bên cạnh Sở Kiều Linh.

      "Ngươi trở về , ta nghĩ người đợi." Sở Kiều Linh , nàng đương nhiên biết khổ tâm của mẫu thân, nhưng nàng có thói quen người đối mặt với những loại này.

      Năm rồi cũng vào ngày hai ba tháng hai, nàng mình người đến mây mù sơn đỉnh núi, vừa đứng chính là ngày đêm, phải bởi vì nàng khổ sở thương tâm, mà là mỗi lần đến đó trong lòng nàng phảng phất có đoàn Hỏa Diễm khó nén nổi chỉ muốn bốc cháy lên, chỉ có dẫm nát mây mù phá tan tuyết đỉnh núi, may ra có thể dịu bớt được cơn hỏa trong lòng.

      Năm nay cũng thế, Sở Kiều Linh trong lòng vẫn như cũ dấy lên đoàn Hỏa Diễm, nhưng năm nay nàng thổi gió lạnh, nàng muốn đem nó lưu trữ, lưu đến ngày mai để đến phát huy tác dụng.

      Cốc Dung Sở Kiều Linh trong lòng suy nghĩ, cho rằng nàng là thương tâm khổ sở muốn nhìn đến, liền đối với Sở Kiều Linh : "Linh nhi, muội nếu khổ sở liền khóc ra, ta cho muội mượn bờ vai dựa vào."

      "Ai ta muốn khóc?" Sở Kiều Linh nhàn nhạt cười đối Cốc Dung .

      "Vậy bộ dáng kia phải là muốn khóc sao?" Cốc Dung khó hiểu.

      "Ca ca, ta vừa rồi muốn đánh người, ngươi tin sao?" Sở Kiều Linh đột nhiên để sát vào Cốc Dung .

      "A, ngươi tưởng đánh ta ?" Cốc Dung giơ chân, mệt cho còn vừa mới đau lòng cho nàng.

      "Ta nghĩ đánh ngươi, còn cho ngươi sao?" Sở Kiều Linh trừng mắt nhìn Cốc Dung liếc mắt cái, nàng là cái loại này phân tốt xấu liền động thủ đánh người người sao? Nàng đánh nhân cho tới bây giờ đều là thảo đánh người.

      Cốc Dung "Hắc hắc" nở nụ cười hai tiếng, đối Sở Kiều Linh : "Linh nhi, ngươi ngày mai ngọc kì/kỳ sơn sao?"

      Cốc Dung đoán rằng đáp án nhất định là khẳng định , ngày mai tốt như vậy thời cơ, muội muội làm sao có thể buông tha đâu.

      ", đương nhiên muốn , từ ngày mai, hết thảy mới chính thức bắt đầu." Sở Kiều Linh cái loại này hết thảy đều nắm giữ khí thế trong tay khiến Cốc Dung càng kinh thán thôi.

      sớm biết này muội muội đơn giản.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 30. Tự giới thiệu

      Editor: Ngọc Nguyệt

      ngày này, Sở Kiều Linh ở trong phòng ngồi đêm.

      qua giờ mẹo, trời bắt đầu sáng, Sợ Kiều Linh đứng lên, đến bên cửa sổ, thấy ngã tư đường bắt đầu tụ tập thành từng đám người, bọn họ đàm luận chuyện Thừa Kiền Đế qua hôm nay cùng văn võ bá quan đến ngọc kỳ sơn tế bái Sở tướng quân. Từ mười hai năm trước, ngọc kỳ sơn tế bái dường như trở thành chuyện lớn của kinh thành, vô luận trời to gió lớn thế nào cũng chậm trễ.

      Sở Kiều Linh nhìn hướng đông, mặt trời lên, thời tiết hôm nay hẳn là tốt.

      Mặt trời nửa, Sở Kiều Linh nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, lâu sau, binh lính thân áo giáp, đại đao giắt bên thắt lưng xuất ở phía trước ngã tư đường, ngã tư đường tuy nhiều người nhưng lại còn tiếng động nào, chỉ còn tiếng bước chân cùng tiếng leng keng vang lên.

      Sở Kiều Linh nhìn đám ngự lâm quân chừng ngàn người, trong lòng cười lạnh, trận thế lớn.

      theo ngự lâm quan là Thừa Kiền Đế. Phía sau là văn võ bá quan, có cưỡi tuấn mã, có ngồi xe ngựa, sau lại còn có năm trăm ngự lâm quân. Toàn bộ đội ngũ chậm rãi đến ngọc kỳ sơn.

      Sở Kiều Linh nhìn được từ trong đội ngũ kia, xe ngựa của Thừa tướng phủ, phụ thân hẳn là ngồi ở trong. Nhưng thấy xe ngựa của Tần vương phủ, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, cũng thấy bọn họ ngồi lưng ngựa, có khả năng , chỉ có thể là trước.

      lâu sau, đội ngũ tiến về ngọc kỳ sơn qua, đám người đường cũng dần tản .

      Sở Kiều Linh xuống lầu, ăn chút điểm tâm tiểu nhị bưng lên, sau đó bảo chưởng quầy chuẩn bị cho nàng cái giỏ trúc, vò rượu và ly rượu.

      Chưởng quầy khó hiểu, nương phải uống rượu sao?

      Nhưng cũng hỏi, nhanh chóng chuẩn bị.

      Chỉ trong chốc lát, chưởng quầy đem giỏ, rượu cùng ly rượu Sở Kiều Linh muốn lại.

      Sở Kiều Linh nhận lấy giỏ, cho rượu cùng chén vào giỏ, định xuất môn.

      Chưởng quầy thấy vậy, vội vàng hỏi: "Kiều nương, ngài muốn đâu?"

      "Ngọc kỳ sơn." Sở Kiều Linh dấu diếm.

      " nương muốn tế bái Sở tướng quân?" Chưởng quầy đoán, nhưng lại càng khó hiểu, Kiều nương là có quan hệ gì với Sở tướng quân?

      "Phải." Sở Kiều Linh .

      "Nghe ngọc kỳ sơn có trọng binh gác, nương muốn rất khó." Chưởng quầy nhắc nhở.

      "Vô phương, Hoàng Thượng cho ta ." Sở Kiều Linh đáp.

      Chưởng quầy nghe Sở Kiều Linh như vậy cũng gì nữa.

      Sở Kiều Linh lập tức đến ngọc kỳ sơn.

      Nhoáng cái, qua giờ Tỵ, Thừa Kiền đế dẫn văn võ bá quan tế bái xong, muốn hồi cung, đột nhiên truyền đến tiếng hô to: "Báo!"

      tướng lĩnh chạy đến, cách Thừa Kiền Đế ba trượng quỳ xuống, tiếp tục : "Báo!"

      Thừa Kiền đế mặt đổi sắc nhìn tướng lính cái, : "Nguyễn đầu lĩnh, có chuyện gì cần báo?"

      Nguyễn đầu lĩnh là thủ vệ đầu lĩnh phụ trách thủ hộ ngọc kỳ sơn.

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, dưới núi có vị nữ tử, tự xưng là Sở Kiều Linh, lên tế bái Sở tướng quân." Nguyễn đầu lĩnh theo báo lại.

      Nguyễn đầu lĩnh biết câu của khơi dậy bao nhiêu làn sóng.

      Chương 31: Xuất kỳ bất ý
      edit: Minh Mun

      Ngọc kì/kỳ sơn thủ vệ Nguyễn đầu lĩnh hướng Thừa Kiền Đế báo cáo có kẻ tự xưng là nữ tử của Sở tướng quân muốn lên tế bái Sở tướng quân, nghe vậy, Thừa Kiền Đế trầm tư , vương công các đại thần lại tấm tắc thầm đoán.

      "Kia Sở Kiều Linh phải là mười hai năm trước táng thân biển lửa sao, thế nào lại sống?"

      "Chẳng lẽ chết có thể sống lại?"

      " có khả năng."

      "Thế là có kẻ có ý đồ mạo danh, tưởng mưu đồ gây rối."

      "Ai có lá gan lớn như vậy?"

      " chừng Sở Kiều Linh chết."

      "..."
      Thừa Kiền Đế nghe các đại thần phía dưới khe khẽ , trước mặt chút thay đổi.

      Thừa tướng Cốc Thâm Chi tự an ủi với lòng mình, Linh nhi của vẫn còn sống.

      Mà tần vương Lạc Băng Hàn bừng tỉnh đại ngộ, kia Kiều Linh phải là Sở Kiều Linh sao? Khó trách ở Cốc Dung kêu nàng tên của, bản thân giống như từng nghe qua, nguyên lai Cốc Dung sớm biết nàng chính là Sở Kiều Linh, bản thân luôn luôn bị lừa chẳng biết gì.

      Tam hoàng tử Long Liên nghe đến Sở Kiều Linh tên này thời điểm, trong lòng nhất thời lên đạo bóng trắng, là nàng sao?

      "Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần cho rằng chuyện này đơn giản, kia Sở Kiều Linh ở mười hai năm trước chết , mọi người đề biết chuyện này, tại đột nhiên xuất , nhất định là có mưu, thỉnh hoàng thượng cân nhắc." Lễ bộ thượng thư Văn Thành Sơ tiến lên đầu tiên đối Thừa Kiền Đế .

      "Văn đại nhân cho rằng có cái gì mưu?" Thừa tướng Cốc Thâm Chi tiếp câu của Thành Sơ , hỏi.

      "Bản quan làm sao mà biết?" Văn Thành Sơ cảm thấy hôm nay Thừa tướng hình như là ở cố ý làm khó dễ , nếu là biết có cái gì mưu, kia sớm ra , còn chờ tới hỏi?

      "Nếu biết, cần lung tung đoán, để tránh nhiễu quân tâm." Cốc Thâm Chi nhìn lướt qua Văn Thành Sơ .

      Văn Thành Sơ oán hận trừng mắt nhìn cốc thâm sau lưng liếc mắt cái, liền thèm nhắc lại.

      Lúc này, Thừa Kiền Đế đột nhiên đối Lạc Băng Hàn hỏi: "Tần vương đối chuyện này như thế nào ?"

      "Vi thần cho rằng bất luận là là giả, để nàng lên vừa hỏi liền biết." Lạc Băng Hàn .

      "Nhi thần cũng cho rằng trước cho vị nương kia lên lại ." Long Liên tiếp, bức thiết muốn biết nàng có phải phải Sở Kiều Linh.

      "Lão thần cho rằng ổn, nàng nếu là đến ám sát hoàng thượng, hoàng thượng chẳng phải là có nguy hiểm?" Đế sư lớn nhân đồng ý .

      "Lớn nhân, ngài là già , ngươi chẳng lẽ cho rằng ở chỗ này võ tướng, ngự lâm quân đều là giá áo túi cơm bất thành?" Long Liên châm chọc.

      Long Liên vừa mới dứt lời, kia lớn nhân liền thu được võ tướng nhóm ánh mắt nhìn quét, trong lòng tức giận bất bình, muốn phản bác, liền nghe được Thừa Kiền Đế : "Tốt lắm, tuyên nàng lên."

      Nguyễn đầu lĩnh lên tiếng trả lời rồi .

      nén nhang sau, Thừa Kiền Đế liền nhìn đến cái bóng trắng hướng núi lên.

      này ngọc kì/kỳ sơn, từ chân núi đến đỉnh núi lăng mộ sở tướng quân có tất cả chín trăm chín mươi chín bậc đá, đây là năm đó khi Thừa Kiền Đế sai người xây dựng lăng mộ của Sở tướng quân cố ý tu kiến.

      đạo bóng trắng từ xa đến, từng bước thong thả toát lên vẻ thanh nhã, trận gió thổi qua, chỉ thấy tay áo nàng giơ lên, ba ngàn tóc đen tùy Phong Vũ động.

      Chờ nàng đến gần chút nữa, chỉ thấy bàn tay nắm lấy thân cây sáo, tay kia nâng lên cái rổ, hai vật chút hài hòa đặt ở người nàng cũng có vẻ đột ngột, ngược lại có cảm giác tiên nữ hạ phàm, làm cho người ta cảm thấy đó là điều đương nhiên.

      lát sau, khi nàng đứng ở trước mặt Thừa Kiền Đế, đỉnh núi trừ bỏ vài tiếng điểu tiếng kêu, xung quanh mảnh yên tĩnh.
      velvety_crystal_rose thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :