1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Lãnh Vương cường sủng: Tuyệt sắc tướng môn thê - Cô Sơn Dã Hạc [36]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 13: Vật cũ nhân phi
      edit: Mint Mun


      Lạc Băng Hàn gặp lạc phong ra ngoài, xoay người đối Sở Kiều Linh chắp tay : " nương hôm nay hai lần cứu tánh mạng của ta, biết nương danh tính là gì, để ta sau này báo đáp nương ân cứu mạng?"

      "Kiều Linh." Sở Kiều Linh vẫn chưa suy tư, nhân tiện .

      Từ nàng mười tuổi ở ngoài hành tẩu, liền dùng Kiều Linh tên này, cùng lúc bởi vì nàng kế thừa mẫu thân kiều khả khanh môn chủ vị, về phương diện khác bởi vì đời nhân trong mắt, Tương Quân Phủ tiểu thư Sở Kiều Linh ở mười hai năm trước táng thân biển lửa, nghĩ dẫn nhân mơ màng liền đem họ tự trừ .

      Lạc Băng Hàn nghe sau, cảm giác tên này tựa hồ ở địa phương nào nghe qua, nhưng nhất thời lại nghĩ ra, tiếp theo đối Sở Kiều Linh hỏi: "Kiều nương, ngươi là muốn kinh thành phương hướng?" Lạc Băng Hàn căn cứ Sở Kiều Linh hành tẩu phương hướng phán đoán ra.

      "Đúng là." Sở Kiều Linh cũng có giấu diếm.

      "Nga, kia vừa vặn, ta cũng hồi kinh, khả cùng nương cùng đường." Lạc Băng Hàn tiếp.

      "Đa tạ tần vương hảo ý, nhưng bổn nương hướng đến thích độc hành, như vậy, trước cáo từ ." Sở Kiều Linh hướng về Lạc Băng Hàn nhất cung thủ , đợi Lạc Băng Hàn trả lời, liền xuất cỏ tranh ốc.

      Lúc này mưa tạnh, trong khí nơi nơi tràn ngập dễ ngửi cỏ xanh hương vị.

      Lạc Băng Hàn thu hồi muốn vươn thủ, nhìn Sở Kiều Linh càng lúc càng xa bóng dáng, trong lòng lần cảm mất mát.

      Sở Kiều Linh vào kinh thành, đứng ở kinh thành đường cái thời điểm, là chạng vạng tối.

      Chạng vạng đường cái vẫn như cũ người đến người , ngã tư đường hai bên tiểu tiểu thương nhóm bãi nổi lên quầy hàng, thét to thanh dứt bên tai. Làm mọi người nhìn đến Sở Kiều Linh khi khỏi dừng lại xem xét, ào ào đoán Đây là nhà ai nương trưởng như thế thoát tục.

      Sở Kiều Linh vẫn chưa để ý tới, trước đó, Sở Kiều Linh ở ngoài hành tẩu loại đô hội dịch dung, chỉ trừ bỏ ở Nam Lâm thái bình bên hồ thượng kia duy nhất lần có dịch dung, nghĩ lại bị Nam Lâm Thần Vương thấy được, lúc ấy Sở Kiều Linh trong lòng có chút ảo não. Nhưng lúc này khác ngày xưa, bản thân nếu quyết định trở về, liền lại cần che dấu cái gì.

      Sở Kiều Linh lập tức đến nhà tửu lâu trước cửa đứng thẳng, môn đầu tấm biển trải qua nhiều năm gió thổi ngày phơi có chút cũ kỹ, nhưng mặt "Duyệt đến lâu" ba cái chữ to vẫn như cũ cứng cáp hữu lực.

      Sở Kiều Linh tinh tường nhớ được bản thân thích nhất ăn nơi này bánh đậu xanh, phụ thân Sở Mộng Đình thường xuyên lôi kéo bản thân tay bé, mang bản thân tới nơi này ăn, ca ca cũng luôn luôn đem bao bao bánh đậu xanh đưa bản thân phục linh viện, bản thân làm sao thường biết đó là thân sinh cha mẹ làm cho đưa .

      Nhưng hôm nay duyệt đến lâu như trước, phụ thân lại sinh tử chưa biết, thân sinh mẫu thân bởi vì tưởng niệm quá độ, mà ưu buồn lâu ngày thành bệnh, Sở Kiều Linh trong lòng chua xót thôi.

      " nương, ngài là ăn cơm vẫn là ở trọ?" Duyệt đến lâu tiểu nhị gặp Sở Kiều Linh luôn luôn đứng trước cửa, chậm chạp có tiến vào, liền xuất ra hỏi.
      Sở Kiều Linh lấy lại tinh thần, : "Ăn cơm cũng ở trọ."

      "Được rồi, nương mời ngài vào ." Tiểu nhị dẫn Sở Kiều Linh đến trương cái bàn tiền, tiếp tục : " nương, người xem tại đây dùng hay như thế nào?"

      Tiểu nhị dò hỏi, nghĩ như vậy mĩ nương biết hay nguyện ý tại đây trong đại sảnh dùng cơm, nếu đồng ý, nhã các đều bị nhân đặt trước , này khả như thế nào cho phải?

      "Vô phương, làm phiền ." Sở Kiều Linh vẫn chưa cảm thấy ổn, ngồi xuống, đối tiểu nhị .

      Nguyên lai trong đại sảnh ầm ỹ thanh, ở Sở Kiều Linh vào cái chớp mắt biến mất cho vô hình, mọi người đều dùng tò mò kinh diễm ánh mắt nhìn Sở Kiều Linh, mà ở quầy gảy bàn tính duyệt đến lâu chưởng quầy trong mắt càng cấp tốc lên tia ánh sáng.

      Chương 14: Trong đắng có ngọt
      editor:Mint Mun


      Đợi đến sau khi lâu chưởng quầy thất thần sau vài giây,nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, lập tức hướng Sở Kiều Linh tới. đến bên cạnh bàn của Sở Kiều Linh , đối tiểu nhị : " thu thập gian phòng thượng hạng cho nương."Tiểu nhị lên tiếng trả lời xong rời .

      Sau đó, chỉ thấy đối với Sở Kiều Linh dò hỏi: " nương, muốn ăn cái gì, cứ việc phân phó."

      Cung kính thái độ khiến Sở Kiều Linh cảm thấy tia kinh ngạc, Sở Kiều Linh nhìn về phía chưởng quầy , chỉ thấy cũng chuyển mắt nhìn chằm chằm bản thân, lông mi Sở Kiều Linh khẽ phẩy phẩy, phảng phất như suy xét cái gì.

      Chưởng quầy cũng tựa hồ ý thức được ổn, vội vàng dời mắt, chắp tay đối Sở Kiều Linh : " nương, cần hiểu lầm, tiểu nhân chính là cảm thấy nương rất quen, biết nương có người thân ở kinh thành ?"

      Chưởng quầy xong gượng ép che lấp chột dạ, Sở Kiều Linh trong lòng cười , nếu mười hai năm có thể quen mặt, chỉ có thể thuyết minh chưởng quầy này trí nhớ rất tốt, nhưng mà bản thân mười hai năm đến điểm khác biệt cũng chưa thay đổi, hiển nhiên là có khả năng .

      "Ta là người kinh thành." Sở Kiều Linh đối với chưởng quầy , dù sao rất nhanh thân phận công bố ra ngoài, huống chi chuyện này cũng có gì phảigiấu diếm.

      "Nga, nương muốn ăn cái gì?" Chưởng quầy hỏi tiếp .

      Sở Kiều Linh cũng bỏ qua ánh mắt chưởng quầy chợt lóe rồi biến mất tinh quang, đáp lại: " mâm bánh đậu xanh, cùng bình bích loa xuân." Sở Kiều Linh khóe miệng hơi hơi gợi lên, thầm nghĩ, này chưởng quầy cũng đơn giản.

      "Thỉnh nương chờ." Chưởng quầy lập tức xoay người mà .

      Trong đại sảnh dùng cơm sau thời khắc ngắn ngủi bị kinh ngạc mọi người lấy lại tinh thần , thanh ầm ỹ lại vang lên, nhưng hết thảy Sở Kiều Linh đều nghe thấy, bàn tay khẽ vuốt ve chữ viết sáo ngọc , trong lòng biết suy nghĩ cái gì.

      Chỉ chốc lát sau, bánh đậu xanh cùng bích loa xuân được bưng lên.

      Sở Kiều Linh cầm lấy khối bánh đậu xanh bỏ vào trong miệng, bánh đậu xanh vẫn như cũ là như vậy thơm ngọt mềm yếu, nhưng Sở Kiều Linh lại cảm giác hương vị giống như trong trí nhớ, cảm giác được cũng là tia chua sót. Ăn miếng, Sở Kiều Linh muốn ăn thêm nữa, liền đem miếng còn lại bỏ vào trong đĩa.

      Sở Kiều Linh lại cầm lấy ấm trà tự rót cho bản thân ly, nâng chung trà lên, tinh tế thưởng thức.

      Sở Kiều Linh biết bản thân khi nào bắt đầu thích uống trà , càng là uống mình loại bích loa xuân này, thích nó khổ trung mang theo tia ngọt, ngọt ngào lại mang theo nhè hương vị đắng chát. Giống như nhân sinh của chính mình, ngọt trung chua sót, khổ trung có ngọt.

      Trong đại sảnh thực khách dùng cơm , thỉnh thoảng lại nhìn về phía Sở Kiều Linh liếc mắt cái, dung nhan siêu phàm thoát tục, hơn nữa lại tao nhã lạnh nhạt phẩm trà, thấy thế nào đều là cảnh đẹp ý vui. Cũng có người tò mò đoán, Đây là tiểu thư nhà ai, thế nào chưa từng gặp qua?

      "Mĩ nhân, người uống trà quá mức tịch mịch, bản công tử cùng ngươi như thế nào?" Thanh làm người ta buồn nôn truyền vào tai Sở Kiều Linh, gã cẩm y nam tử tự ý ngồi xuống đối diện Sở Kiều Linh.

      Sở Kiều Linh giương mắt quét về phía nam tử đối diện, chỉ thấy gò má cao, sắc mặt vàng như nến, chính kẻ ăn chơi trác táng, phía sau đứng vài gã hạ nhân.

      Trong đầu Sở Kiều Linh nhanh chóng lướt qua tư liệu của người này, nguyên lai vị này đúng là con trai của lễ bộ thượng thư văn thành, người này tính tình háo sắc, trong nhà thê thiếp hàng đàn , suốt ngày ở bên ngoài hát hoa ngắt cỏ, nhìn đến nương nào xinh đẹp liền nổi tính trêu đùa.

      Vì thế kinh thành nương nào hơi có chút tư sắc đều muốn tránh xa ra, phụ thân quyền cao chức trọng, bản thân mình lại có xảy ra chuyện gì to lớn, kinh thành dân chúng nhìn thấy cũng có cách nào.

      Văn công tử thấy Sở Kiều Linh chậm chạp có đáp lại, lợi dụng thân phận mình là con của lễ bộ thượng thư, nếu Sở Kiều Linh biết dám cự tuyệt , liền được tấc lại muốn tiến thước, vươn ma trảo muốn cầm lấy bàn tay trắng nõn của Sở Kiều Linh.

      Trong đại sảnh mọi người đau lòng nhìn văn tử vươn ma trảo, đều có cùng suy nghĩ tiếc thay cho Sở Kiều Linh, lại nghe được tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy văn công tử từ ghế mạnh mẽ đứng lên.
      ....

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      theo ước nguyện của các nàng.. chương mới đây nhá nhá.. http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin5.gif
      Chương 15: Cố ý gây khó dễ
      editor:Heoconhi


      Văn tử bên dùng tay trái ôm lấy lòng bàn tay phải chảy máu ngừng, thẹn quá thành giận . "Tiện nhân, ngươi dám dùng châm đâm bị thương bản công tử!"

      Nghe vậy, trong mắt Sở Kiều Linh nhanh chóng lên chút hàn quang lạnh lùng , tùy ý lấy ra chiếc đũa trong ống trúc đặt bàn , cùng lúc đó văn tử phất ống tay áo , hướng tới Sở Kiều Linh , miệng đồng thời : "Tiện nhân, xem bản công tử thế nào thu thập ngươi!"

      Cùng lúc đó, chiếc đũa trong tay Sở Kiều Linh trong nháy mắt cũng bay ra, chỉ nghe thấy thanh vật nặng ngã phịch xuống đất, văn tử bắt đầu gào khóc thảm thiết , hai tay ôm hạ thân.

      Chuyện diễn ra với Văn tử quá nhanh, bọn hạ nhân theo nhất thời mảnh kiếp sợ , đều dám tìm Sở Kiều Linh phiền toái, vội vàng ngồi xổm xuống xem xét thương thế của văn tử.

      . Trong đại sảnh các thực khách ngầm vỗ tay tỏ ý vui mừng, nhưng lại vì Sở Kiều Linh mà lo lắng, văn thượng thư xưa nay cũng phải là người dễ chọc .
      Lúc này, chưởng quầy chạy vội tới, nhìn thấy Sở Kiều Linh bình yên vô , thầm thở dài nhõm hơi, quét mắt thấy văn tử lăn lộn dưới đất, liền hướng hạ nhân của văn tử quát , các ngươi còn mau mang công tử nhà các ngươi tìm đại phu , các ngươi muốn lão gia đoạn tử tuyệt tôn sao?"

      Thầm nghĩ, muốn mạng của , chỉ bị thương là tiện nghi cho các ngươi rồi .
      Mấy tên gia đinh nghe vậy vội vàng nâng lên văn tử lên , chạy về hướng phủ thượng thư .
      Chưởng quầy thấy mọi người phủ thượng thư hết , liền nghĩ văn thượng thư tất nhiên tìm đến đây gây phiền toái, liền cung kính hướng Sở Kiều Linh : " nương, văn công tử bị thương trở về phủ , văn thượng thư khẳng định tới đây ngay thôi, ngài trước lên lầu tới phòng khách quý tránh chút ."

      Sở Kiều Linh nhàn nhạt nhìn, lại suy nghĩ vì sao chưởng quầy lại giúp mình "Nga, chưởng quầy cho rằng là người nên đánh?"

      Chưởng quầy cung kính hồi đáp : “ đáng đánh “

      Sở kiều linh lại hỏi tiếp "Nếu nên đánh, kia bổn nương vì sao phải sợ ?"

      Chưởng quầy giải thích : " nương ngài chẳng lẽ biết , người vừa bị thương là con trai của lễ bộ thượng , văn thượng thư quyền cao chức trọng, nào có ai giám vô lễ với , tiểu nhân là sợ đối nương gây bất lợi."

      Sở kiều linh đột nhiên quay sang chuyện khác ."Bổn nương rất ngạc nhiên, chưởng quầy ngài vì sao phải giúp bổn nương?".

      Chưởng quầy nghe vậy cả kinh, ngược lại giải thích : " nương ở nơi này của tiểu nhân dùng cơm, chính là khách hàng của tiểu nhân rồi , tiểu nhân tự nhiên phải bảo vệ khách hàng an toàn." Chưởng quầy mà mặt đổi sắc.

      Sở Kiều Linh tiếp tục làm khó dễ. "Nga, chiếu chưởng quầy như vậy, văn tử mới là khách quý của trưởng quầy, vì sao thấy chưởng quầy tiến lên bảo hộ ?"

      "trước tiên lấy chữ lý làm đầu, kia văn công tử vô lễ trước , tiểu nhân tự nhiên giúp ." Chưởng quầy lời ra là chính nghĩa sâu sắc, nhưng trong lòng lại thầm kêu khổ, nương, ngài cũng nên làm khó ta , gia đau khổ tìm kiếm người hai năm nay , ngài nếu ở nơi này có cái gì sai lầm, ta chẳng phải nên mang đầu gặp gia hay sao ?

      "Nếu chưởng quầy kia là việc có lý , bổn nương vì sao lại phải trốn?" Sở Kiều Linh xong lại quay trở về chỗ ngồi

      " nương, này..." Chưởng quầy mặt khổ tướng, muốn lại thôi.

      Sở Kiều Linh trong lòng buồn cười, chưởng quầy muốn giúp nàng, nhưng lại nguyện ý ra lý do vì sao, vậy trong đó tất có nguyên do .

      Sở Kiều Linh nâng chung trà lên nhấp ngụm trà , đối với chưởng quầy : "Chưởng quầy đừng lo, bổn nương muốn nhìn xem kia văn đại nhân là người ra sao, chẳng lẽ là người phân phải trái."

      Chưởng quầy nghe xong, tự biết khuyên nữa Sở Kiều Linh cũng thay đổi chủ ý , liền xoay người rời , đối với tiểu nhị đứng xem nháy mắt .
      Sau nửa canh giờ, đám người tức giận chạy vào tiểu lâu.

      Chương 16: Giương gươm , múa kiếm
      editor: heoconhi


      Người chạy vào đầu tiên , chính là văn thượng thư , chỉ thấy mặt dữ tợn, bụng tròn thắt lưng to , cùng vài tên gia đinh hướng phía Sở Kiều Linh tới .

      Văn thượng thư đến trước mặt Sở Kiều Linh, nhìn khuôn mặt nàng , kinh diễm chút, nhưng nhất thời lại nghĩ đến lời đại phu con trai phía dưới khả năng vĩnh viễn được, trong cơn giận dữ, hận thể đối với nữ tử trước mặt rút da lột gân

      Văn thượng thư hung tợn " nữ, ngươi chính là ngươi làm bị thương con ta! ?", mặc dù trước khi tiến vào cũng hỏi thăm ràng, nữ tử trước mắt chính là người làm tổn thương con .

      Sở Kiều Linh nhíu nhíu đầu mày, nhàn nhạt : " vậy đại nhân hôm nay rời giường khẳng định có súc miệng, bằng thế nào miệng lại phun ra từ ngữ sạch như vậy

      Các thực khách nghe vậy thầm cười trộm, nữ tử này là lớn mật, chưa từng thấy ai ở trước mặt văn đại nhân mà móc cả . Văn Thành Sơ nghe vậy tức giận sôi lên, gầm lên tiếng : "Người tới, mau tới đem nữ này mang !"

      Vài tên tùy tùng của Văn Thành Sơ , muốn tiến lên vây bắt Sở Kiều Linh, nhưng lại bị ánh mắt của Sở Kiều Linh làm cho kinh sợ , nhất thời ai dám tiến lên phía trước .

      Sở Kiều Linh định thần nhàn nhạt "Nga, xin hỏi đại nhân định mang bổn nương nơi nào?"

      "..." Văn thành lần đầu biết trả lời như thế nào , thoáng suy xét chút, tiếp: "Đương nhiên phải đưa ngươi tới nơi ngươi phải đến rồi."

      Sở Kiều Linh chậm rì rì : "Nơi nào là nơi ta phải đến, là phòng hình bộ, hay là phủ của đại nhân ? Nếu là phòng hình bộ, ta cảm thấy con trai ông là người phải tới đó mới phải, bởi vì vũ nhục ta trước, rồi lại muốn cùng ta động thủ; nếu là tới phủ của ông , ta đây lại càng , biết đại nhân là muốn mượn việc công trả thù riêng, vu oan giá họa ta , chẳng lẽ ta lại phải tự vào con đường chết hay sao ?"

      Văn thành sơ nghe xong , bực tức trong lòng càng lớn hơn , bản thân chiếm được cái gì tiện nghi, lại bị trả đũa , chụp cho cái mũ mượn việc công báo thù riêng

      Văn thành sơ cưỡng chế trụ lửa giận trong lòng, đối Sở Kiều Linh : "Ngươi luôn miệng con trai ta là người động thủ trước , ngươi có chứng cứ gì ?"

      Sở kiều linh : mọi người ở đây có thể làm chứng cho ta

      Nghe vậy, vân thành sơ quay đầu nhìn vòng thực khách ngồi , đối với bọn họ : "Các ngươi có ai thấy con ta động thủ trước ?" Thầm nghĩ, xem các ngươi ai dám đứng ra , chẳng phải muốn chết hay sao.

      Các thực khách người nào dám đắc tội với văn đại nhân , mọi người đều cho rằng Sở Kiều Linh làm thế nào lý , vẫn là cánh tay lay chuyển được đùi, vẫn là mạng của bản thân là quan trọng hơn.

      Lúc này chưởng quầy thanh truyền đến "Đại nhân, tiểu nhân có thể làm chứng."

      Văn thành híp híp đôi mắt,cư nhiên có người muốn chết! , liền đối với , uy hiếp rất ràng "Chưởng quầy đây là muốn tiểu lâu đóng cửa hay sao ? “

      Chưởng quầy giả ngu "Tiểu nhân chính là ăn ngay , cùng tiểu lâu đóng cửa là có quan hệ gì?" nghĩ rằng, chỉ bằng ngươi cũng muốn uy hiếp ta, ngươi cũng quá đề cao chính mình .

      Văn thành sơ cố ý làm khó dễ .
      "Nga, bản quan làm sao mà biết ngươi phải là cùng nàng thông đồng ."

      Chưởng quầy lại hỏi "Đại nhân, tiểu nhân cùng vị nương vốn nhận thức, làm sao có thể cùng phe với nàng được ?”

      Sở Kiều Linh ở bên nhàn nhạt mở miệng "Đại nhân vừa mới hỏi ta , đưa ra chứng cứ là con trai của ông động thủ trước, bổn nương có nhân chứng, kia tại bổn nương xin hỏi đại nhân, ngài chưởng quầy cùng bổn nương thông đồng, ngài có thể có chứng cớ ?"

      Văn thành lần đầu khi nghẹn lời, liền nghe thấy Sở Kiều Linh tiếp: "Đại nhân như vậy là có chứng cớ, hình như ngài mắc tội phỉ báng người khác phải “

      Văn Thành Sơ bị tức nghiến răng ngứa lợi, thể tưởng tượng được vòng vo hồi chính là tự bê tảng đá đập vào chân mình!

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 17: Tự mình tiến cử
      Editor: heoconnhi


      Văn Thành Sơ nghĩ hôm nay xuất môn khẳng định có xem hoàng lịch, bản thân ràng là tới khởi binh vấn tội , mà quay quay lại , lại có thêm bao nhiêu là tội danh, đầu tiên là mượn việc công trả thù riêng, sau là bịa đặt phỉ báng, còn như vậy, bản thân khẳng định bị tức chết.

      Linh cơ vừa động liền đối với Sở Kiều Linh : "Ngươi cũng chỉ có mình chưởng quầy là nhân chứng, như vậy còn có người thứ 2 đứng ra làm chứng , bản quan liền thừa nhận con trai ta là có sai trước, đối với ngươi chuyện cũ bỏ qua, nếu có ai đứng ra làm chứng nữa, bản quan tuyệt đối bỏ qua cho ngươi.

      Văn Thành Sơ dám ra những lời này, là nhận định ai còn dám làm chứng cho Sở Kiều Linh , cũng nghĩ đến, lời của vừa dứt, chợt thấy thanh của nam tử : "Bổn hoàng tử vừa mới ở đây cũng thấy được, biết có thể tính là nhân chứng hay ?”

      Lúc này, chỉ thấy công tử trẻ tuổi mặc cẩm y ngọc đái , từ lầu hai xuống dưới, chỉ thấy đầu mang ngọc quan, sắc mặt mỉm cười, đôi mắt hoa đào, lóe lên hứng thú dạt dào quang mang, cầm trong tay quạt xếp, phiến thượng hoa mẫu đơn theo tay của lung lay rất sinh động.

      Văn Thành Sơ nhìn thấy người chuyện lại là đương kim Thiên triều tam hoàng tử Long Liên, trong lòng thầm kêu tốt, vội vàng tiến lên cấp Long Liên hành lễ, đại sảnh thực khách, chưởng quầy, tiểu nhị cũng theo hành lễ, Sở Kiều Linh vẫn như cũ ngồi, vẫn chưa để ý tới.

      Nước trà sớm lạnh , uống còn hương vị, Sở Kiều Linh cúi mi mắt, nhàng vuốt ve sáo ngọc bóng loáng để mặt bàn, nàng biết tam hoàng tử Long Liên chính là vì mình mà tới

      Long Liên vừa vừa đối với Văn Thành Sơ : "Bổn hoàng tử làm chứng cho nương này , văn đại nhân cũng cho rằng bổn hoàng tử cùng nàng thông đồng ?"
      Văn Thành Sơ kinh sợ "Hạ quan dám."

      Long Liên hiển nhiên ở hạ lệnh trục khách "Vậy ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì?"

      Văn Thành Sơ nghe vậy, biết bản thân còn tiếp tục ở đây dây dưa nữa, đối bản thân trăm hại mà có lợi , trước mắt cứ bỏ qua , về sau lại tính tiếp, liền đối với Long Liên chắp tay : "Hạ quan trước cáo lui." Theo sau mang theo tùy tùng ra khỏi tiểu lâu.

      Long Liên thấy Văn Thành Sơ , liền đặt mông ngồi xuống đối mặt với Sở Kiều Linh, bàn tay chống cằm, đôi mắt hoa nhìn chằm chằm Sở Kiều Linh, lát sau, Long Liên thất bại : " nương là có định lực tốt, bổn hoàng tử nhìn ngươi thời gian dài như vậy , cư nhiên mặt đổi sắc, nếu là nữ tử bình thường sớm mặt đỏ tai hồng xấu hổ thẹn thùng “.

      Sở Kiều Linh nâng ánh mắt nhìn Long Liên :"Tam hoàng tử là bổn nương da mặt dày sao?" Long Liên nhất thời bị lời của nàng làm cho nghẹn chút, nào có nương nhà ai tự mình như vậy , mà lại là đại mỹ nữ giống như thần tiên .

      Long Liên vội vàng giải thích "Bổn hoàng tử phải có ý như vậy .Bất quá, xem tướng mạo, nương cũng phải là người trong kinh thành ?"

      Long Liên nghĩ vị nương này có khí chất tầm thường , cũng phải là tiểu thư nhà nào trong kinh thành vì cũng chưa từng nghe qua , những nương chưa có chồng trong kinh thành đều biết, chẳng lẽ nàng là tới kinh thành để tìm người thân,

      Sở kiều linh "Cũng hẳn như thế !".

      Long Liên liền có hứng thú hỏi. "Nga, như thế nào lại hẳn thế?"

      "Vốn Sinh ở kinh thành, sinh trưởng ở tha hương." Sở Kiều Linh lời ít mà ý nhiều .

      "Nga, thế này là hẳn phải ?"

      Long Liên tiếp tục truy vấn. "Nga, đó là vì sao?"

      Sở Kiều Linh nhíu chút đôi mi thanh tú, : "Tam hoàng tử vấn đề thắc mắc nhiều lắm.?" Nàng muốn tiếp tục đề tài này nữa

      Long Liên suy nghĩ tranh công . "Bổn hoàng tử muốn biết nhiều, huống chi bổn hoàng tử vừa mới còn giúp nương lần."

      Sở Kiều Linh nghe vậy cho ánh mắt lạnh lùng : "Bổn nương cũng mượn ngài giúp ta."

      Chương 18: Thống khổ
      editor: heoconnhi


      Long Liên nghe vậy, chau mày, : " nương đây là muốn qua cầu rút ván sao?."

      Sở Kiều Linh nhàn nhạt : "Bổn nương căn bản cần qua sông, làm sao cần rút ván ."

      Long Liên nghe Sở Kiều Linh như vậy , chẳng những có tức giận , ngược lại càng thêm cảm thấy hứng thú : "Nga, bổn hoàng tử phải ý này ."

      Sở Kiều Linh hiếm khi giải thích, giọng điệu tràn ngập tự tin và độc:
      “Văn đại nhân vừa chiếm lí, cũng phải là người có võ nghệ cao cường, kia bổn nương tại sao muốn người giúp?"

      Long Liên tự nhiên nghe ra Sở Kiều Linh trong lời có ý tứ, lúc trước Sở Kiều Linh ra tay đánh Văn Tử, Long Liên ở lầu nhìn xem nhất thanh nhị sở, nhìn ra được Sở Kiều Linh thân thủ bất phàm, liền biết trước mặt mình vị nương này tất nhiên đơn giản.

      Long Liên quyết định dây dưa tiếp vấn đề này nữa, lấy lui mà cầu tiến với sở Kiều Linh: "Nếu nương bổn hoàng tử xen vào việc của người khác,ta liền là người xen vào việc của người khác , như thế nương có thể cho ta biết phương danh quý tính ."

      Sở Kiều Linh biết lần này gặp khó dễ cũng vì có Long Liên , lên liền đáp lại "Kiều Linh."

      Long Liên nghĩ tới Sở Kiều Linh cho bản thân biết tên của nàng, trong lòng trận vui vẻ.

      Nguyên bản Long Liên còn có nhiều vấn đề muốn hỏi Sở Kiều Linh, như là nương từ đâu tới đây? Nghỉ chân nơi nào trong kinh thành? Trong kinh thành có ai là thân nhân ? Nhưng nhìn Sở Kiều Linh ràng mấy mặn mà với , lời muốn ra lại nuốt trở vào bụng

      Sở Kiều Linh thấy Long Liên vẫn như cũ ngồi yên nhìn bản thân mình , điểm ý tứ muốn rời đều có, liền lấy từ trong lòng bàn tay ít bạc vụn đặt bàn, đứng dậy hướng lầu ba đến.

      Duyệt lâu , lầu hai là nhã các, lầu ba là khách phòng. Tiểu nhị thấy Sở Kiều Linh hướng phòng khách mà , vội vàng tiến lên dẫn đường.

      Long Liên nhìn Sở Kiều Linh bóng dáng rời , trong lòng có chút buồn bực, tiếng bước , bổn hoàng tử có sức hấp dẫn nào sao? Nàng đúng là khác biệt với mọi người.

      Theo sau, Long Liên đứng dậy tới Nhã các.

      Lúc này trời tối , tiểu nhị dẫn Sở Kiều Linh vào phòng thượng đẳng, liền lui xuống.

      Sở Kiều Linh đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn đường từng nhóm tiểu thương thắp đèn lồng , buôn bán diễn ra tấp, đèn lồng lấm tấm nhiều điểm ánh sáng, có vẻ mảnh yên

      tĩnh, nhưng Sở Kiều Linh trong lòng thể nào bình tĩnh được, rất muốn xem cha mẹ sinh ra mình sau mười hai năm gặp giờ như thế nào ?

      Lập tức, Sở Kiều Linh thả người nhảy ra ngoài cửa sổ, chút mũi chân hướng Thừa tướng phủ mà .

      Với công phu của nàng , Chỉ trong chốc lát, Sở Kiều Linh tới ngoài Thừa tướng phủ, xoay người phóng qua tường vây, đến bên ngoài gian phòng vẫn còn sáng đèn , liền nghe thấy vài tiếng ho khan.

      người nam nhân thanh vội vàng vang lên"Tích nhi, lại thoải mái,”

      Sở Kiều Linh nghe ra đây là tiếng của phụ thân Cốc Thâm Chi, tuy rằng trải qua mười hai năm nhưng thanh vẫn dẫn theo tia rất nặng, nhưng vẫn như cũ ôn nhuận lòng người.

      Mẫu thân Dung Tích thanh lại truyền ra, lộ tia hy vọng xa vời , tia khẩn cầu. "Phu quân, ngươi xem Linh nhi của chúng ta có phải vẫn còn sống?"

      Cốc Thâm Chi thanh lộ ra tia trách cứ và bất đắc dĩ.

      "Tích nhi, lại nghĩ đến Linh nhi ? cứ như vây , thân thể của nàng sao mà tốt lên được “

      Dung Tích nghẹn ngào ."Phu quân, ta tại muốn chết , như vậy ta có thể nhìn thấy Linh nhi của ta ."

      Cốc Thâm Chi thống khổ . "tại sao lại như vậy , ngươi muốn cho ta cùng Dung Nhân lại phải chịu cảnh sinh ly tử biệt sao “

      Lập tức, mẫu thân Dung Tích đè nén tiếng khóc , nhưng sở kiều linh vẫn có thể nghe được , nàng nghĩ tới của nàng "Tử" làm cho cha mẹ của mình thống khổ như vậy
      .

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 19: Tâm bệnh, tâm dược
      Editor: heoconnhi

      Thừa tướng phủ trong gian sương phòng ,

      Thừa tướng phu nhân Dung Tích thống khổ khóc ngã vào lòng Thừa tướng cốc thâm chi , tiếp tục nức nở :
      "Nếu phải khả khanh đối với ta có ân cứu mạng, ta làm sao có thể đem Linh nhi đưa cho nàng làm con thừa tự? Nếu phải đưa linh nhi cho nàng , Linh nhi của ta sao lại phải táng thân trong biển lửa? Ngô... Linh nhi lúc ấy mới bốn tuổi a, lại bị đại hỏa đốt chết cháy , mỗi khi nghĩ vậy, tâm của ta tựa như bị vạn tiễn xuyên tâm ……… khụ khụ …..”

      Cốc thâm chi nhìn ái thê của mình khóc, ruột gan đứt từng khúc, trong lòng cũng là vạn phần thống khổ, từng nghĩ nếu thời gian có thể quay ngược chở lại , tình nguyện làm người phụ bạc , ngụy quân tử , vậy linh nhi đâu cần phải chết thẳm như vậy.

      Cốc thâm chi vỗ phía sau lưng Dung Tích, đè nén bi thống, khuyên nhủ: "Tích nhi, ta nghĩ Linh nhi nếu trời có linh thiêng , nhất định nguyện ý nhìn ngươi như vậy “

      Dung Tích hoảng hốt kể lại chuyện trong mộng ,chuyện trong mộng cứ diễn diễn lại bao nhiêu lần

      "Phu quân, ta tối hôm qua lại mơ thấy Linh nhi người toàn lửa, liều mạng vung tay bé, hướng ta hô 'Mẫu thân, cứu ta; mẫu thân, cứu ta, ' ta chạy nhanh tới bắt tay nàng , nhưng dù cố gắng như thế naò cũng bắt được nàng."

      Cốc thâm chi biết đây là tâm bệnh của dung tích, Dung Tích thủy chung đối Linh nhi chết thể nào quên , ứ đọng phiền muộn trong tâm, thân thể ngày càng sa sút, nhiều năm trôi qua nhưng tích nhi cũng quên , nghĩ nhiều biện pháp để dung Tích mở ra khúc mắc trong lòng nhưng đều vô dụng , kỳ thực chính bản thân cũng thể nào quên được?

      Sở Kiều Linh ở ngoài nghe, trong lòng giống như bị ngàn mũi kim đâm , ban đầu chỉ biết mẫu thân ưu buồn lâu ngày thành bệnh, thừa nghĩ đến mẫu thân chịu nhiều khổ sở như vậy .Sở Kiều Linh khẽ vuốt ve chữ viết sáo ngọc thượng, khẽ cau mày, đột nhiên xoay người rời .

      Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, cốc thâm chi chuẩn bị đứng dậy vào triều, đột nhiên phát phong thư để bên cạnh gối nằm của , lập tức gọi người tiến vào đốt nến, thông qua ánh sáng , cốc thâm chi nhìn đến những lời thủ thỉ trong thư

      Nữ nhi ra ngoài chớ hoài niệm
      Con ngàn dặm đừng lo lắng
      Giữ thể xác và tinh thần khỏe mạnh
      Hẹn ngày gặp lại nhau

      Cốc thâm chi nhìn Dung Tích cũng ngồi dậy cả kinh

      Cốc thâm chi ôm Dung Tích ngừng run run thân mình, khẳng định : "Tích nhi, Linh nhi còn sống."

      Dung Tích vẫn như cũ sợ hãi , sợ đây chỉ là giấc mộng , chỉ có nhìn thấy linh nhi, nàng mới dám xác định đây là . “ , nàng còn sống , kia nàng tại ở đâu?"
      Cốc thâm chi giải thích .

      "Theo thư viết nhìn ra nàng ở đâu, bất quá nó cho chúng ta biết Linh nhi bình yên vô , muốn ngươi dưỡng hảo thân thể, ít ngày nữa gặp mặt."

      "Phu quân, phong thư này có phải của linh nhi viết ?" Chữ viết xinh đẹp , chính là chữ của nữ tử


      " Cốc Thâm Chi dám khẳng định , chỉ mơ hồ có lẽ phải , Linh nhi là con của họ , chuyện này có mấy người biết ,nhưng nếu là từ tay nàng viết , tại sao nàng lại biết chuyện này ?

      Cốc thâm chi tiếp: "Mặc kệ thư có phải do Linh nhi viết hay , chúng ta chỉ cần biết rằng Linh nhi còn sống như vậy đủ rồi.

      " Cốc thâm chi khẳng định, đôi mắt lại mang theo chờ đợi : "Ta nghĩ, bảy ngày nưã chính là ngày giỗ của sở tướng quân , ngày đó, Linh nhi nhất định xuất ."

      Dung Tích mặt vui sướng, lộ ra tươi cười lâu xuất
      Cốc thâm chi nhìn bộ dáng vui mừng của ái thê, trong lòng vui mừng đồng thời thầm , hi vọng phong thư này phải là giả.

      Mà cùng lúc đó, tại Nam Lâm Thần Vương phủ ,Duẫn Băng nhanh chóng chạy tới phòng ngủ của mục thiếu thần

      Chương 20: Tin lành truyền đến

      Duẫn Băng vào thời điểm tới trúc viện, gặp Mục Thiếu Thần ra ngoài , Duẫn Băng lập tức nghênh đón.

      Duẫn Băng kích động . "Gia, có tin tức !"

      Mục Thiếu Thần đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn về nơi xa , rốt cục có tin tức của nàng sao ?



      Duẫn Băng bẩm báo "ám vệ ở kinh thành thiên triều mới truyền tin tức , bạch y nương vào chạng vạng tối hôm qua xuất , hơn nữa liền ở tại duyệt lâu.

      Mục Thiếu Thần xác nhận . " là nàng?"

      Duẫn Băng tiếp tục . "Thuộc hạ có thể khẳng định chính là vị nương kia, ám vệ cẩn thận phân biệt , vị kia nương này chỉ có dung mạo, quần áo cùng với người gia vẽ trong tranh giống nhau , mà cả khí chất cũng là người đặc biệt

      Mục Thiếu Thần tiếp tục hỏi, ? “ có hỏi được tên của nàng ? “

      tâm tâm niệm niệm thiên hạ ở trong lòng hai năm , ngay cả tên người ta cũng biết, nếu để người khác biết phải vô cùng châm chọc hay sao ?

      Duẫn Băng . "Theo ám vệ , vị kia nương này cùng với tam hoàng tử thiên triều chuyện , nàng kêu Kiều Linh."

      "Kiều Linh? Tam hoàng tử Long Liên?" Mục Thiếu Thần thấp giọng , phảng phất đột nhiên nghĩ tới cái gì, do dự hỏi : "có nhìn ra hay , nàng thành hôn chưa?"

      Kỳ thực vấn đề này luôn luôn nhất quấy nhiễu Mục Thiếu Thần, muốn tìm thấy nàng, nhận thức nàng, hiểu biết nàng, để nàng trở thành phần sinh mệnh của , nhưng đồng thời lại sợ hãi tin tức của nàng , sợ nghe nàng làm vợ người, là mẫu thân của đứa trẻ, nếu là như vậy, hai năm này tâm của đặt ở nơi nào?

      Nghe được vương gia có vấn đề còn do dự , Duẫn Băng lại trả lời dị thường ràng : " có thành hôn."

      Duẫn Băng sở dĩ có thể như thế lưu loát đáp ra , là vì phía trước hướng ám trang hỏi thăm ràng, muốn vương gia của phải tay mà về.

      Mục Thiếu Thần tiến thêm bước xác nhận . “ Tìm hiểu được những gì ?”

      Duẫn Băng nghĩ tam hoàng tử thiên triều , chủ động đến gần phụ nữ có chồng ?.

      "theo quần áo và cách trang điểm ,cùng lời cử chỉ trước có thể khẳng định , nàng chưa thành thân , nàng tự xưng bản thân là “'Bổn nương', hơn nữa tam hoàng tử còn chủ động vì nương này giải vây.?"

      Mục Thiếu Thần bắt được trọng điểm, nàng gặp phải phiền toái ? "Giải vây?"

      Duẫn Băng đem chuyện con trai lễ bộ thượng thư mới bị đánh, thượng thư văn thành sơ khởi binh vấn tội đại khái lần, thầm nghĩ, kiều nương ngươi cũng quá ngoan độc , vừa ra tay liền phế nhân gia gốc rễ , ngẫm lại đều run sợ.

      Mục Thiếu Thần nghe xong, khóe miệng hơi hơi gợi lên, trong mắt lại ra vẻ lạnh lùng , dám khi dễ người của , quả thực là tự tìm đường chết!

      Bất quá nàng cũng giống như cần đến lo lắng , bảo hộ .

      Mục Thiếu Thần mị hí mắt, đem Long Liên làm tình địch của mình
      "Kia Long Liên vì sao phải vì Tiểu Kiều giải vây?"

      Duẫn Băng nghe được vương gia nhà , hơi tia chua , thầm kêu tốt, vương gia đối với bản thân để ý cực cao , cũng để cho người khác nhìn trộm nửa phần, làm sao muốn cho vương gia đây , này phải là tự tìm tội chịu sao?

      Duẫn Băng thầm nghĩ, ta làm sao mà biết kia tam hoàng tử trong lòng nghĩ gì . "Này... Thuộc hạ biết."

      Tiểu Kiều vừa mới thân, bị ruồi bọ , bươm bướm theo dõi, xem ra chính mình phải hành động nhanh hơn.

      Mục Thiếu Thần thầm cân nhắc, đối với Duẫn Băng : "Tức khắc chuẩn bị chút, chờ ta hạ triều trở về liền đưa người Thiên triều."

      Duẫn Băng lo lắng, mạo muội Thiên triều, hoàng thượng phía bên kia tốt giao tình lắm "Là, kia hoàng thượng bên kia..."

      ." Mục Thiếu Thần "Ta cùng phụ hoàng cầu cái lí do để Thiên triều “

      Theo sau Mục Thiếu Thần hướng phía hoàng cung mà đến , lúc này thái dương còn chưa dâng lên, Mục Thiếu Thần lại cảm thấy hôm nay nhất định tinh thông vạn lí.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 21: Tìm tới cửa
      editor: Mint Mun

      Chương mới của các nàng đâu nhá..
      ta thi xong rồi chán quá cơ...

      Ngay khi Mục Thiếu Thần nhận được tin tức, Mục Thừa Hiên cũng đồng dạng chiếm được tin tức, lập tức phái người đến Thiên triều kinh thành,muốn bắt sống Sở Kiều Linh. Vì thế cuộc truy đuổi được bắt đầu, mở ra cuộc tranh đấu mới.

      Mà cùng lúc đó ở Thiên triều kinh thành, trong lâu Sở Kiều Linh đêm ngủ, nửa đêm gặp cha mẹ sau khi để lại phong thư, trở về liền ngủ nổi, mở to mắt nằm ở giường, nhìn đỉnh màn, suy nghĩ có chút mơ hồ..

      Hôm nay là ngày mười bảy tháng hai, cách ngày Thừa Kiền Đế làm lễ cho phụ thân bảy ngày, bảy ngày sau người tưởng như "Chết" Sở Kiều Linh lại trở về đây.

      Nghĩ vậy, Sở Kiều Linh đứng dậy xuống giường, rửa mặt chải đầu, hướng dưới lầu xuống.

      Chưởng quầy thấy Sở Kiều Linh sớm như vậy xuất môn, liền tiến lên hỏi: "Kiều nương, trời vừa mới sáng, ngài là muốn ngoài sao?"

      Sở Kiều Linh nhìn chưởng quầy liếc mắt cái, này chưởng quầy tựa hồ càng ngày càng "Nhiệt tâm" , : "Ta thành phía tây nhìn xem." xong ra cửa.

      Thành phía tây phải là ngọc kì/kỳ sơn sao? chỗ đó làm cái gì? Chưởng quầy nghi hoặc.

      Sở Kiều Linh quả là muốn ngọc kì/kỳ sơn nhìn xem, Thừa Kiền Đế đem lăng mộ của phụ thân đặt ở ngọc kì/kỳ núi, hơn nữa phái binh lính canh gác, người bình thường được lên núi, này rốt cuộc muốn như thế nào?

      Sở Kiều Linh đường trống trơn bóng người, tại trời còn chưa sáng, đường có người đường, ngẫu nhiên chỉ thấy được hai tiểu thương mua bán này nọ vội vã mà qua.

      Sở Kiều Linh rất nhanh ra cửa thành phía Tây, lại mười dặm đó là ngọc kì/kỳ sơn.

      lúc lâu sau, Sở Kiều Linh tới ngọc kì/kỳ sơn tiền, xa xa liền thấy hai hàng binh lính đứng ở hai bên thềm đá dọc theo đường lên núi , Sở Kiều Linh suy tư chút, hướng phía sau núi qua.

      Phía sau Ngọc kì/kỳ sơn là cái hồ nước, cỏ dại mọc cao vút, qua hồ nước mới có thể đến chân núi ngọc kì/kỳ sơn.

      Sở Kiều Linh thả người, mượn cỏ dại mọc xung quanh hồ nước, đến chân núi, lại điểm mũi chân đột ngột từ mặt đất hướng đỉnh núi lao , lát sau liền phi thân dừng ở phía sau lăng mộ phụ thân Sở Mộng Đình, lúc này có hai binh lính đưa lưng về phía lăng mộ đứng thẳng ở phía trước lăng mộ, Sở Kiều Linh chạm đất tiếng động, hai binh lính kia người phát .

      Sở Kiều Linh nhìn kiến trúc lăng mộ to lớn, trong lòng thầm trào phúng, này trong lăng mộ căn bản có di thể phụ thân.

      Năm đó phụ thân rơi xuống vách núi đen , chỉ để lại càn khôn thương cùng vết máu, người lại biết tung tích, Thừa Kiền Đế sao có thể nhận định phụ thân bỏ mình, mà càn khôn thương của phụ thân lúc này được đặt ở bàn đá, tuy rằng trải qua mười hai năm phơi nắng phơi mưa, càn khôn thương lại vẫn như cũ lóe lạnh lùng hàn quang.

      Sở Kiều Linh nhìn hồi, liền xoay người hướng chân núi lao , từ đầu đến cuối hai binh lính đều nhận thấy được phần.

      Sở Kiều Linh xuống núi, dựa theo đường cũ mà .

      Cùng lúc đó, trong lâu lại có vị khách mời mà đến.

      Lâu chưởng quầy thấy Thừa tướng công tử Cốc Dung muốn vào cửa, thầm nghĩ, này tổ tông thế nào lại đến đây? tại buổi sáng cũng qua hai canh giờ, lại chưa đến thời gian dùng cơm bữa trưa, tới làm cái gì?

      Cũng khó trách chưởng quầy muốn gặp Cốc Dung, nghe Cốc công tử trời sinh tính tình tốt, hơn nữa tính cách phô trương, Mỗi lần đến Duyệt Lâu “đấu dế”, chính là “chọi gà”, có lần đấu gà bị thua lớn, đột nhiên nhảy từ lầu hai nhã các xuống dưới, làm cho các khách nhân ở đại sảnh gà bay chó sủa, chưởng quầy vội lên, Cốc Dung lại làm như có việc gì, làm cho chưởng quầy hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại dám gì, thể đuổi cho ăn cơm, vì vậy mỗi lần nhìn thấy Cốc Dung chưởng quầy đều đặc biệt khẩn trương!
      Nghĩ vậy, chưởng quầy vội vàng nghênh đón.

      Chương 22: Khoan thai đến chậm
      editor: Mint Mun

      Lâu chưởng quầy đứng dậy chào đón Thừa tướng công tử Cốc Dung vào cửa : "Cốc công tử, sớm như vậy, ngài đến đây là..."

      "Bản công tử thể tới sao?" Cốc Dung đáp, ngược lại nhíu mày hỏi.

      "Đương nhiên có thể đến, tiểu nhân chính là muốn hỏi công tử có muốn tiểu nhân giúp gì ?" Chưởng quầy nở nụ cười, suy nghĩ đằng nẻo .

      Cốc Dung hướng chưởng quầy liếc mắt cái, thầm nghĩ, gặp quỷ , ngươi mới nghĩ nhìn đến ta đến đâu, sau đó đối chưởng quầy : "Vị bạch y nương kia vẫn còn ở trong phòng?"

      Chưởng quầy nghe xong sau, trong lòng lộp bộp chút, vừa mới lâu tam hoàng tử phái người đến thỉnh kiều nương ngắm hoa, tại vị này Thừa tướng phủ công tử lại đây tìm nàng, này khả như thế nào cho phải?

      Gia nha, ngài nếu đến nhanh, Kiều nương có khả năng rất nhanh bị người khác đoạt mất, nàng đến kinh thành còn quá ngày, liền chọc mấy đóa hoa đào nha?

      Chưởng quầy chưa từng có giống như bây giờ cảm thấy làm lâu chưởng quầy là công việc khổ sở nhất, hoa đào nhiều như vậy làm cho như thế nào tiễn, đoán chừng còn có tiễn xong, bản thân bị gia cấp tiễn .

      Cốc Dung nhìn chưởng quầy mặt khổ đau, nửa ngày câu nào, khỏi cả giận : "Thế nào, câm điếc ? Bản công tử hỏi ngươi đó."

      Này cũng khó trách Cốc Dung nóng vội, sáng sớm hôm nay sau khi rời giường , liền cấp mẫu thân Dung Tích thỉnh an, nhìn thấy mẫu thân có mang khuôn mặt u sầu như xưa , cả người tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, Cốc Dung truy vấn nguyên nhân, mẫu thân liền đem chuyện Sở Kiều Linh nửa đêm truyền thư cho Cốc Dung nghe.

      Cốc Dung trước đó kinh ngạc khi biết đến Sở Kiều Linh là muội muội mình, liền tưởng đến hồi còn , bản thân luôn lấy cớ muốn bồi Linh nhi ngoạn, bản thân lại mình chạy ra ngoài chơi đùa , liền tự trách thôi, nghĩ đến muội muội còn sống, trong lòng vạn phần cao hứng.

      Cốc Dung thấy cha mẹ ra sân, vừa bên vừa muốn mau chóng nhìn thấy muội muội, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng ra phủ.

      Đêm qua Cốc Dung nghe Văn Tử ở duyệt lâu bị cái bạch y nữ tử đánh cho kêu gào, mới đầu cũng có để ý, nhưng muội muội lại lúc này truyền thư thân, đoán kia bạch y nữ tử có thể hay chính là muội muội?

      Này hai việc cách nhau lâu, mà đều là ở bạch y nữ tử sau khi xuất phát sinh, điều này làm cho thể hoài nghi.

      Vì xác minh ý nghĩ của chính mình, Cốc Dung bay nhanh tới duyệt lâu.

      Chưởng quầy nửa ngày mới phản ứng lại đây, : "Vị kia nương sáng sớm liền ra ngoài."

      " đâu ?" Cốc Dung hỏi tiếp .

      "Ai u, cốc công tử, tiểu nhân làm sao mà biết vị kia nương nơi nào ? Nàng chính là nàng thành phía tây nhìn cái." Chưởng quầy theo thực lấy đáp.

      "Thành tây?" Cốc Dung lược có chút suy nghĩ , kia phải là lăng mộ Sở tướng quân ở ngọc kì/kỳ sơn sao? Cốc Dung trong lòng hiểu , nàng nhất định là muội muội thể nghi ngờ.

      Suy tư lát, Cốc Dung đối chưởng quầy : "Cho ta ấm trà, mâm bánh đậu xanh, ta liền ở chỗ này chờ nàng." Lập tức đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh chiếc bàn.

      Chưởng quầy biết bản thân thể cấp tổ tông này khỏi, liền theo , gọi người bưng tới bánh đậu xanh cùng trà.

      Cốc Dung ngồi ở vị trí vừa vặn nhìn ra cửa duyệt lâu, tiến vào người nào, đều có thể nhìn xem rành mạch.

      Bánh đậu xanh ăn xong, trong ấm trà trà cũng thấy đáy, nhưng chính là thấy Sở Kiều Linh trở về, Cốc Dung thỉnh thoảng lại hướng cửa nhìn lại, chính là nhìn thấy nửa điểm tung tích.

      Chưởng quầy đem từng cử chỉ của Cốc Dung thu hết đáy mắt, là buồn rầu.

      lát sau, đạo bóng trắng xuất tại cửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :