1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Lãnh đế cuồng thê - Mặc Tà Trần (106/107)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 33: Dám lộn xộn liền đánh chết ngươi!

      Edit: kaylee

      Sấm sét vang dội, mây đen nặng nề.

      Trong nham động cực nóng nổi lên trận gió lạnh thấu xương, từ sâu trong mây đen truyền đến cổ áp lực làm cho người ta hít thở thông, giống như hơi thở đến từ thời viễn cổ hồng hoang (xa xưa), uy nghiêm, cường đại.

      Nạp Lan Yên chạy nhanh vội dừng bước giữa trung, uy áp làm cho người ta hít thở thông ép nàng lui về sau nửa bước, cắn chặt răng nhìn sấm sét đánh lên Tiểu Bảo và Liêu ca.

      Đây là dấu hiệu Huyền Linh thú tiến giai, nàng biết .

      Nhưng tình thế này giống như tiến giai bình thường, mà hoàn toàn là lôi kiếp lúc tấn chức siêu thần thú!

      Tiểu Bảo nhà mình mới là Linh thú trung cấp, Linh thú trung cấp có thể chịu đựng lôi kiếp sao? Đúng là lấy trứng chọi đá! Mẹ nó, cần đùa giỡn như vậy chứ!

      Oanh!

      Sấm sét đột nhiên bùng nổ, mây đen cuồn cuộn, tia chớp rền vang, cứ như vậy đánh đỉnh đầu Tiểu Bảo, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống.

      Tiểu Bảo nằm tảng đá, đôi mắt màu đỏ nhìn thẳng về phía Nạp Lan Yên, dùng sắc lúc lắc đầu. Chủ nhân, người đứng xem là được, Tiểu Bảo đại nhân muốn phát uy!

      Hốc mắt của Nạp Lan Yên đỏ lên, chỉ thấy trước mặt đột nhiên nổ ‘oanh’ tiếng, cự lôi chút lưu tình đánh lên người Tiểu Bảo.

      Nạp Lan Yên cắn răng, đánh quyền trong trung về phía Tiểu Bảo, hung ác quát: “Tiểu Bảo, chịu đựng cho lão nương!”

      Tiểu Bảo gật đầu, trong đôi mắt đỏ tươi bắn ra ánh sáng hung ác, trực tiếp đón nhận thiên lôi!

      Rống!

      Bỗng nhiên, từ phương xa truyền đến tiếng gào thét bén nhọn, trong biển lửa chợt bắn ra bóng dáng xông về phía Tiểu Bảo và đại phì điểu!

      Nạp Lan Yên nắm chặt nắm đấm, từng kẻ chạy đến đây đánh lén cái quái gì, coi nàng là người chết rồi sao?

      Thân hình chợt lóe, đột nhiên chặt trước bóng dáng màu đen kia. Nạp Lan Yên nhướng mày cười lạnh, con ngươi đen nhánh tràn đầy sát khí lạnh lẽo, năm ngón tay chộp mạnh tới bóng đen kia: “Dừng lại cho ta!”

      Rống!

      Thân hình đen kịt ngang ngược đụng vào Nạp Lan Yên, lực đạo vô cùng kinh khủng gần như có thể lật tung mọi thứ!

      Nạp Lan Yên tránh thoát, khóe miệng mang theo vòng khí phách cười: “So sức lực? Vậy tới thử xem!”

      Tất cả lực lượng hội tụ lại vào cánh tay trái, năm ngón tay nhanh chóng kết xuất cái ấn ký, Nạp Lan Yên hơi khom người, giây sau, thân thể giống như mũi tên mới rời cung phóng đến chỗ bóng đen, vung lên quyền mạnh mẽ, khí như ngưng trệ trong phút chốc, quyền giống như Thái Sơn nện xuống bóng đen.

      “Ngao….”

      Theo tiếng hét thảm, chỉ nghe thấy ‘ầm’ của vật nặng ngã xuống đất vang lên, Nạp Lan Yên hưởng thụ nheo mắt, cho rằng nàng làm gì được Hỏa Ly, liền làm gì được những thứ đồ vật khác rồi hả?

      Mặc dù tại ấn ký Thái Sơn này của nàng chỉ có thể phát ra lực ngàn cân, nhưng ngàn cân cũng đủ để đối phó với Huyền Linh thú nho trước mắt này rồi.

      Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, cho dù là tốc độ nhanh hơn nữa cũng vô dụng.

      Nạp Lan Yên dừng lại, phi thân lướt đến trước mặt bóng đen, lại nện từng quyền xuống đầu nó, nhìn mắt nó, cười lạnh: “Còn muốn đánh nữa hay ?”

      Bị Nạp Lan Yên đánh điên cuồng đúng là con Hắc Ngưu (trâu đen ý), chính xác là Huyền Linh thú trung cấp – Hắc Vương Ngưu! (lee: nay cần tò mò đợi đến hôm sau mới biết là con gì nha ^^)

      Hắc Vương Ngưu giãy giụa mạnh mẽ, cam lòng tức giận điên cuồng hét lên!

      Nạp Lan Yên nhe răng cười, xoay người cưỡi người Hắc Ngưu, hai tay lại đấm liên tục vào đầu nó.

      “Có phục hay ?”

      “Rống!”

      Bùm, bùm….

      “Có phục hay ?”

      “…. Rống!”

      Thùng thùng bang bang….

      “Có phục hay ? Nếu lần này còn phục có tin ta đánh nổ đầu ngươi hay ?”

      “…. Rống, rống!” (lee: có ai thấy đoạn này giống ở đâu ?)

      Nhìn Hắc Vương Ngưu cuối cùng cũng chịu thua, Nạp Lan Yên mới thu quyền, tát cái lên đầu lớn của Hắc Ngưu: “Ở tại chỗ này cho phép nhúc nhích, dám động chút lão nương liền lột da của ngươi ra!”

      xong, ánh mắt sắc bén bỗng dưng xoay chuyển: “Còn có, ngươi, dám lộn xộn liền đánh chết ngươi!” (lee: mới đầu ta tưởng câu này Tam gia cơ *cười gian*)

      Cách đó xa, con Hỏa Ly xinh đẹp kịp thu hồi ánh mắt khiếp sợ phức tạp, vừa nghe xong lời nữ nhân kia , đáy mắt lại bị lửa giận xâm chiếm, chờ nó hồi phục thương thế nhất định lột da nữ nhân này.

      Nạp Lan Yên sửa sang đầu tóc rối bù, nhíu mày nhìn Hỏa Ly tức giận, giọng điệu thảnh thơi : “Nghe da lông của Hỏa Ly giữ ấm rất tốt. Nơi này nóng như trong bếp lò, nhưng bên ngoài là mùa đông nha.”

      Hỏa Ly lập tức dựng lông, ngừng nhe răng gầm gừ Nạp Lan Yên, dám lột da nó? Nữ nhân này lại dám muốn lột da nó?

      Đáng tiếc, khi Hỏa Ly dựng lông tức giận, Nạp Lan Yên nhìn về phía sấm sét cùng mây đen đầu Tiểu Bảo, chau mày, mắt lộ ra lo lắng.

      Lúc này, Tiểu Bảo thành công vượt qua đạo lôi kiếp đầu tiên, đạo lôi kiếp thứ hai nổi lên. Nhìn trận thế dọa người kia, mặt mũi Nạp Lan Yên trắng bệch.

      “Sư tôn, phải bây giờ vẫn chưa đến lúc Tiểu Bảo chịu lôi kiếp sao?” Giọng của Nạp Lan Yên mang theo chút run rẩy: “Liêu ca bên cạnh nó tiến giai thánh thú cũng…. Cũng thấy trận thế lớn như vậy.”

      Hỗn Độn sư tôn thản nhiên : “Thân hóa rồng, là Bổn tọa ban cho về sau nó có thể khống chế hay sao?”

      Xà, Long.

      Đâu chỉ là khác biệt thiên địa.

      Hỗn Độn ban cho nó thân hóa rồng, chính là đặt lên trụ cột rất lớn cho tương lai của nó, nhưng có thể trở thành cự long cao quý bay lượn chín tầng mây hay , vẫn là phải dựa vào bản lĩnh của nó.

      Thân hóa rồng vốn là nghịch thiên, cũng biểu thị tương lai mỗi lần tiến giai Tiểu Bảo đều gặp phải lôi kiếp hóa rồng nguy hiểm kinh khủng.

      Nhưng cùng với mỗi lần tiến giai nguy hiểm, lực lượng Tiểu Bảo thu hoạch được cũng là tương ứng!

      Nếu vượt qua lôi kiếp lần thứ nhất này, Tiểu Bảo trực tiếp tấn thăng hai cấp, trở thành thánh thú!

      Nếu là vượt qua….

      Nạp Lan Yên nhếch môi, Tiểu Bảo của nàng sao có thể vượt qua?

      Oanh!

      Cùng lúc đó, đạo thiên lôi thứ hai bất chợt đánh xuống Tiểu Bảo, nham thạch chấn động!

      Tê… tê….

      Tiếng rên thống khổ tràn ra từ miệng Tiểu Bảo, thân mình cũng ngã mạnh xuống đất, nửa người bị lửa đốt cháy lớp da, mùi máu tươi nồng nặc bay ra theo gió….

      “Tiểu Bảo!” Nạp Lan Yên hoảng sợ kêu to, sau đó chỉ thấy đạo lôi kiếp thứ ba cho người ta thời gian thở dốc, ầm ầm đánh xuống.

      “Tiểu Bảo….” Tiếng kêu của Nạp Lan Yên thành ngừng được, trong lúc đó cổ lực lượng biết đến từ nơi nào, ngừng điên cuồng đánh tới trước mặt chống đỡ bình chướng vô hình, tay đột nhiên phát ra cỗ lực lượng màu đen lạnh lẽo.

      Lực lượng màu vàng và màu đen giao nhau mang theo cổ hơi thở bá đạo thể ngăn cản, mười ngón tay trắng nõn như ngọc hóa thành lưỡi dao sắc bén, phút chốc đánh vỡ khí thành khe hở, bóng dáng màu hồng biến mất tại chỗ.

      Oanh!

      Đạo lôi kiếp thứ ba mang theo khí thế phá hủy tất cả đánh mạnh xuống người Tiểu Bảo, khi còn cách mấy cen-ti-mét, bóng dáng màu đỏ đột nhiên lao tới, trở mình ôm chặt Tiểu Bảo, chặt chẽ che chở dưới thân thể!
      Last edited: 23/3/16
      Phong Vũ Yên, PhongVythuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 34: Hỏa Ly, siêu thần thú!

      Editor: kaylee

      Oanh!

      tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa (long trời nở đất) dọa sợ Tiểu Bảo được bảo vệ dưới thân, dọa sợ Liêu ca vừa mới tấn thăng thánh thú thành công, thậm chí dọa sợ cả Hỏa Ly và Hắc Vương Ngưu đứng ở bên.

      nhân loại, như thế nào, như thế nào có thể dùng thân mình bảo vệ khế ước thú đây?

      phải từ trước đến nay nhân loại đều coi khế ước thú là công cụ, là kẻ chết thay, là người hầu hay sao?

      Trong đôi mắt hồng ngọc của Hỏa Ly lưu chuyển ánh sáng phức tạp, cảnh này làm cho nó khiếp sợ, khiếp sợ đến mức tất cả tức giận trong nội tâm đều quên hết.

      Hắc Vương Ngưu đau khổ chảy xuống hai hàng nước mắt, nó cũng phải muốn đánh lén đại mãng xà mà nữ nhân bạo lực kia che chở dưới thân, nó chỉ muốn tìm đại phì điểu gây phiền toái được ?

      Vậy mà lại sắc bén tàn nhẫn đánh nó đến mức cha mẹ nó cũng nhận ra, tốt!

      là, Hắc Vương Ngưu khinh bỉ Huyền Linh thú khế ước của nhân loại kia, nhưng nhìn mãng xà được nữ nhân bạo lực bảo vệ dưới thân, biết làm sao, cái mũi đột nhiên cảm thấy ê ẩm.

      Quên , Đại Ngưu nó rộng lượng, quyết định lát nữa đánh nàng!

      Mà sau khi mây đen tản , tảng đá lại yên tĩnh như ban đầu.

      Nạp Lan Yên nằm người Tiểu Bảo, khuôn mặt tái nhợt chảy ra mồ hôi lạnh, khóe miệng lại nở nụ cười ấm áp yếu ớt trấn an: “Ôi! Tiểu Bảo, chủ nhân của ngươi có lợi hại hay ?”

      Tiểu Bảo ngây ngốc nhìn nụ cười vô cùng xinh đẹp trong giờ khắc này của chủ nhân nhà mình, đôi mắt đỏ tươi đột nhiên bị bao phủ bởi sương mù mênh mông, giọng trẻ con non nớt trong vắt nức nở : “Ngu ngốc, chủ nhân ngu ngốc!”

      Hai mắt Nạp Lan Yên sáng ngời: “Tiểu Bảo, ngươi được….”

      “Chủ nhân, trước hết người đừng gì.” Tiểu Bảo lo lắng cắt ngang lời của Nạp Lan Yên, cẩn thận từng chút dùng đuôi quấn lấy thân mình Nạp Lan Yên, ngẩng đầu nhìn lại, ‘xoạch xoạch’ mấy giọt nước mắt cùng máu rơi xuống từ hốc mắt.

      Chỉ thấy sau lưng Nạp Lan Yên mảnh huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm, mùi máu tanh hỗn tạp kích thích cái mũi của Tiểu Bảo làm nó vô cùng lo lắng, từng giọt nước mắt rơi xuống ngừng.

      chủ nhân nó ngu ngốc, ngu ngốc!

      Như vậy, như vậy….

      Cũng đau ư?

      Đạo lôi kiếp thứ ba này, cho dù bị thương nhất định nó vẫn vượt qua, làm sao lại nhào đầu về phía trước, làm sao lại vẫn cười vui vẻ với nó như vậy, ràng rất đau, ràng hai tay ôm nó đều phát run.

      Nạp Lan Yên lau nước mắt của Tiểu Bảo, nhếch môi cười: “Tiểu Bảo, chẳng lẽ ngươi vui mừng vì chủ nhân sao?”

      Tiểu Bảo trừng nàng, biến thành như vậy, còn vui mừng cái rắm!

      Nạp Lan Yên cũng là bộ dáng nghĩ lại vẫn sợ hãi : “Ngươi nên vui mừng vì quần áo của chủ nhân ngươi cơ bản vẫn hoàn hảo vô khuyết (ý là cơ bản vẫn tốt)….”

      Nàng nên vui mừng vì chất lượng của quần áo này siêu tốt, sau khi chịu lôi kiếp xong, cũng chỉ bị cháy ở phần lưng, nếu trần truồng rồi! (lee: em lạy chị, lúc này mà vẫn suy nghĩ lung tung được .-.)

      Nạp Lan Yên sờ mũi, khi về phải hỏi Tam gia xem quần áo này mua ở đâu, mua lần liền hai mươi bộ .

      Nạp Lan Yên vốn định chọc cho Tiểu Bảo cười, kết quả Tiểu Bảo chỉ cười, mà nước mắt vất vả lắm mới ngừng lại bắt đầu chảy ra.

      Nạp Lan Yên khỏi cười khổ: “Tiểu Bảo, ngươi biết nước mắt cũng mặn sao?”

      Nước mắt rơi vết thương, tư vị kia cũng phải chua xót bình thường.

      Quả nhiên Tiểu Bảo vừa nghe thấy, vội vàng chuyển động cái đầu lớn, hít mũi cố gắng cho nước mắt chảy ra: “Chủ nhân, xin lỗi, xin lỗi!”

      “Ôi! Mãng xà ngu ngốc này!”

      “Ngu ngốc, tránh qua bên cho ta!”

      Ba tiếng đột nhiên vang lên, tiếng thứ nhất có giọng điệu đặc biệt nhộn nhạo đúng là của đại phì điểu thể nghi ngờ, tiếng thiếu niên kiêu ngạo lạnh lùng tức giận cùng vang lên chính là….

      Lúc phì điểu Liêu ca bổ nhào đến bên người Nạp Lan Yên, đạo lửa đỏ nhanh hơn nó bước, tát đánh bay Tiểu Bảo, móng vuốt đặt lên vết thương lưng Nạp Lan Yên!

      “Hít….” Nạp Lan Yên đau đến mức cả khuôn mặt vặn vẹo: “Hỏa Ly đáng chết, ngươi muốn mưu sát ta à?”

      Hỏa Ly ngồi tấm lưng huyết nhục mơ hồ của Nạp Lan Yên, móng vuốt lại chụp lên, lạnh lùng : “Ta mà muốn mưu sát móng vuốt liền có thể chụp chết ngươi, câm miệng cho ta!”

      Tuy rằng cũng là giọng thiếu niên có chút non nớt, lại kiêu ngạo lãnh khốc đến mức có bạn bè!

      Sau khi lưng bị Hỏa Ly vỗ hai móng vuốt, đau đớn ở vết thương ràng giảm bớt, Nạp Lan Yên cố gắng quay đầu cũng nhìn thấy Hỏa Ly ngồi lưng, nhe răng : “Cảm ơn!”

      Hỏa Ly hừ lạnh tiếng: “Ta cũng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chờ thương thế của ngươi tốt lên ta liền đốt cháy ngươi.”

      Nạp Lan Yên nhếch miệng vui vẻ: “Được, đại chiến 800 hiệp cũng thành vấn đề! Nhưng mà ngươi lại là người rất biết chuyện từ bao giờ hả?”

      Hỏa Ly lạnh lùng cười, lại vỗ tát lên vết thương người nàng, nếu phải lúc đó ta có thương tích trong người, ở đâu đến lượt ngươi kiêu ngạo với ta?

      Liêu ca đại nhân sau khi tấn chức thánh thú vẫn im lặng hình tượng đại phì điểu, nghe được câu hỏi của Nạp Lan Yên, run cánh giọng : “Hỏa Ly đại nhân là siêu thần thú.”

      Siêu thần thú?

      Nạp Lan Yên trợn trừng mắt nhìn, con báo lớn bằng bàn tay này, tiểu Hỏa Ly có chút thông minh lại nóng nảy này thế nhưng lại là siêu thần thú hiếm thấy nhất thế gian?

      Hỏa Ly tức giận cào móng vuốt vào vết thương: “Ta bị thương, bị thương!”

      Nạp Lan Yên đau đến mức liên tục hít khí lạnh, chỉ là cũng bắt được từ mấu chốt: “Hỏa Ly…. Đại nhân?”

      Hỏa Ly nghe thế lại cào móng vuốt: “Ta phải cứu đại phì điểu ngu ngốc này, ngươi tưởng ai cũng có thể chịu được lôi kiếp của con rắn hiếm thấy kia sao?”

      Hai mắt đại phì điểu ngu ngốc tỏa sáng, là cảm động, Hỏa Ly đại nhân tự mình đến cứu nó đấy….

      Con rắn hiếm thấy kia lại biến thành hình dáng phẫn nộ điên cuồng, khi dễ chủ nhân của ta đều tìm chết, mắng nó hiếm thấy cái gì đó càng là chết !

      Hỏa Ly vung móng vuốt đập bay Tiểu Bảo: “Tránh sang bên , lại tức giận ta giết nàng.”

      “Này, tiểu Hỏa Ly.” Nạp Lan Yên duỗi cánh tay về phía sau, bắt được đuôi của Hỏa Ly: “Hiểu lầm ngươi là ta đúng, nhưng ngươi tự nhiên xông tới ta, siêu thần thú lại khi dễ tiểu bằng hữu ngươi thấy mất mặt sao?”

      Hỏa Ly dựng lông, lắc đuôi muốn hất tay Nạp Lan Yên ra, cả giận : “Ta nên nhất thời mềm lòng mà đến cứu ngươi.”

      Nạp Lan Yên nhướng mày: “Chẳng lẽ phải vì ta giúp Tiểu Bảo cản đạo lôi kiếp, mới làm cho thương thế của ngươi hồi phục non nửa?”

      “Làm sao ngươi biết?” Hỏa Ly lập tức mở to hai mắt, lại nhìn ánh mắt của nữ nhân liền hiểu , sau đó lại dựng lông: “Ngươi thăm dò ta!”

      “Vừa mới là thăm dò, tại khẳng định.” Nạp Lan Yên cong mắt cười: “Ta hiểu lầm ngươi lần, ngươi đánh ngã ta dưới năm mươi lần. Mà vừa rồi nếu có ta, ngươi cũng thể vui vẻ như vậy. Siêu thần thú đại nhân cao quý vĩ đại, tính ra có đúng là ngươi nợ ta lần ?”

      Hỏa Ly nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên, con ngươi xinh đẹp đảo vòng quanh, sau lúc lâu có chút ảo não hạ đuôi xuống, lời nữ nhân này giống như…. Giống như rất có đạo lý.

      Nạp Lan Yên lời nào, cứ chân thành nhìn Hỏa Ly như vậy.

      Hỏa Ly hơi thông minh lại nóng nảy vẫy đuôi, hừ tiếng: “Ta bụng Tể Tướng mang thai, liền giúp ngươi lần!”

      Nạp Lan Yên co quắp khóe miệng, nhịn được sửa lại: “Phải là bụng Tể Tướng có thể chống thuyền.” (ý chỉ độ lượng)

      “Ta liền nguyện ý đánh trận với ngươi!”

      Hỏa Ly lại lần nữa dựng lông.

      Nạp Lan Yên nhìn trời, quyết định trầm mặc.

      Hỏa Ly cho rằng nữ nhân này cuối cùng cũng chấp nhận, tâm tình nóng nảy dịu chút, móng vuốt cũng dịu dàng hơn chút.

      Nạp Lan Yên giải quyết xong chuyện của Hỏa Ly, nhìn về phía Tiểu Bảo vẫn cố nén khóc bên cạnh, mỉm cười : “Tiểu Bảo ngoan, ta sao, phải tin tưởng chủ nhân của ngươi nha!”

      có việc gì?”

      Giọng băng hàn xen lẫn lửa giận hừng hực đột nhiên truyền đến, ngay sau đó bóng dáng màu đen lạnh như băng đạp mà tới, con ngươi u ám giống như vực sâu chặt chẽ khóa chặt tấm lưng huyết nhục mơ hồ của Nạp Lan Yên, con ngươi run nhè ….

      ***** Đề với người xa lạ *****

      Tam gia ngươi rốt cuộc trở lại, Hồ Ly nhà ngươi chịu nhiều đau khổ, mau cho nàng cái ôm an ủi! TAT.
      Last edited: 23/3/16
      Phong Vũ Yên, PhongVythuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 35: Ngươi dám ghét bỏ ta khó coi?

      Edit: kaylee

      Nạp Lan Yên nghe thấy giọng quen thuộc, nụ cười mặt nháy mắt trở nên rực rỡ như ánh mặt trời, mắt lóe ra tia sáng, quay đầu về phía Lãnh Thiếu Diệp vui vẻ vẫy tay: “Ôi! Tam gia!”

      “Ô ô ôi! Ngươi trả lại cho gia ôi cái rắm!” Lãnh Thiếu Diệp nhìn người nào đó trưng ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn vô tội, giận cũng thể đánh, giây sau liền hóa thân thành rồng lửa: “Vài ngày ta thấy nhân huynh bị thương thành như vậy rồi! Hồ Ly ngu ngốc, ngươi đây là càng sống càng thụt lùi phải ?”

      Tam gia mắng, nhưng tay lại dịu dàng ôm người nào đó vào trong ngực, nhìn vết thương ghê người lưng Hồ Ly ngu ngốc kia, dường như có cây đao cứa vào trái tim của .

      Nạp Lan Yên nhàng cầm tay Tam gia, nơi này nóng như vậy, tay Tam gia lại lạnh như băng có chút độ ấm, nhìn vào mắt , khóe môi mỉm cười: “ phải ngươi đến đây rồi sao?”

      Ngươi đến, tốt rồi.

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn Hồ Ly ngu ngốc chút nào che giấu vui sướng, làm sao còn có thể tức giận, làm sao còn có thể mắng, chỉ còn lại sợ hãi và đau lòng.

      Bởi vì Nạp Lan Yên nằm nghiêng người Lãnh Thiếu Diệp, nên quay đầu nhìn thấy được , ngón tay gãi lòng bàn tay của , nhướng mày, giống như tên vô lại: “Tam gia, xa cách lâu ngày mới gặp lại, còn mau đến hôn cái?”

      Lãnh Thiếu Diệp giận quá hóa cười, nữ nhân này chỉ biết làm sao bắt được nhược điểm của , cúi đầu hôn lên môi nàng: “Đợi lát nữa tính sổ với ngươi sau.”

      Nạp Lan Yên cảm thấy thỏa mãn nằm trong ngực Tam gia nheo đôi mắt đen, lửa giận của Tam gia hạ xuống, cả người liền thấy yên tâm nha!

      Lãnh Thiếu Diệp đảo mắt nhìn mấy con Huyền Linh thú đứng ở bên, dịu dàng trong mắt lập tức biến mất hết, thay vào đó là lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm: “Các ngươi tự mình cút , hay là để gia đá văng?”

      Lúc trước Tiểu Bảo gặp Lãnh Thiếu Diệp luôn giương nanh múa vuốt, giờ phút này lại thành thành nằm ở bên, gục đầu xuống, trong đôi mắt thỉnh thoảng lại rơi xuống mấy hạt nước to bằng hạt đậu.

      Tiểu Bảo thích Lãnh Thiếu Diệp, luôn cảm thấy tranh đoạt chủ nhân với mình.

      Nhưng giờ phút này, thấy Lãnh Thiếu Diệp xuất , Tiểu Bảo chỉ cảm thấy an tâm. Nam nhân này đến, nhất định chủ nhân bị thương nữa.

      Tiểu Bảo nghĩ như vậy, lại nhịn được muốn rơi nước mắt. Nó thân là khế ước thú của chủ nhân, sao có thể ngay cả nam nhân này cũng bằng đây?

      Tiểu Bảo sụt sịt mũi, lưu luyến rời nhìn Nạp Lan Yên, sau khi lấy được nụ cười sáng lạn của chủ nhân, lại nhe răng thè lưỡi cảnh cáo Lãnh Thiếu Diệp, mới đỏ hồng mắt leo ra sau khối nham thạch trốn tránh.

      Nhưng mà Tiểu Bảo thành nghe lời, có nghĩa là những con thú tâm cao khí ngạo khác cũng nghe lời.

      Nhất là Hỏa Ly ngồi ở lưng Nạp Lan Yên bị Tam gia vung tay đánh bay, vốn tức giận nay lại còn bị nhân loại hèn mọn uy hiếp sao?

      Hỏa Ly lập tức tức giận đến mức cái đuôi cũng dựng thẳng: “Ngươi dám uy hiếp ta? Thế nhưng ngươi dám uy hiếp ta?”

      “Tiểu mỹ nhân là của Liêu ca đại nhân.” Liêu ca di chuyển thân thể mập mạp, kiên định đứng ở bên cạnh Hỏa Ly đại nhân. Người nam nhân này cũng phải loại thiện lương gì, huống chi lại còn thân tiểu mỹ nhân của nó?! Tuyệt đối thể tha thứ! Phải kiên quyết thể lui về phía sau!

      “Rống….” Hắc Vương Ngưu dựng đầu heo hự hự đứng dậy từ mặt đất, bị nữ nhân bạo lực kia đánh thành cái bộ dáng này làm sao nó có thể làm gì mà rời ? Hừ, nằm mơ!

      “Xem ra các ngươi lựa chọn con đường thứ hai.”

      Môi mỏng của Tam gia kéo ra nụ cười lạnh, cởi quần áo trải mặt đá, cẩn thận đặt Nạp Lan Yên xuống: “Chờ gia thu thập mấy con này, lại bôi thuốc cho ngươi.”

      Nạp Lan Yên ho tiếng: “Này, bọn đại phì điểu….”

      Ánh mắt Lãnh Thiếu Diệp đảo qua, Nạp Lan Yên thức thời ngậm miệng, lại cho bọn đại phì điểu ánh mắt tự mình cầu phúc .

      Điều mọi người là tử đạo hữu bất tử bần đạo (*), vất vả mới dụ dỗ được Tam gia tức giận, Nạp Lan Yên muốn lại khơi mào tức giận của .

      (*) Tử đạo hữu bất tử bần đạo: Ngươi chết phải ta chết. Ý chỉ người vì lợi ích riêng của mình mà xem thứ khác.

      “Hừ!” Hỏa Ly ngồi xuống đầu Liêu ca, tà nghễ nhìn Lãnh Thiếu Diệp: “Ta muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh gì.”

      Nữ nhân bạo lực kia ở trước mặt Tiểu Bảo giống như gà mẹ che chở gà con cũng thôi , dù sao nó cũng là khế ước thú của nàng. Nhưng thế nào mà nam nhân này ở trước mặt nữ nhân kia cười tươi như hoa? Ở trước mặt chúng nó sao lại hiểm xảo trá mà ngoan lệ như vậy?

      Trong lòng Hỏa Ly cực kỳ khó chịu.

      Lãnh Thiếu Diệp mặt chút thay đổi nhìn ba con Huyền Linh thú trong tình trạng như gặp kẻ địch mạnh, giữa lông mày lạnh lùng có cổ khí phách đàng hoàng, chậm rãi nâng tay phải lên, năm ngón tay vẽ ra luồng ánh sáng chói mắt trung, dùng khí thế như sét đánh quét về phía ba con Huyền Linh thú.

      “Tiên Thiên cường giả.”

      Hỏa Ly mở to đôi mắt màu đỏ xinh đẹp, hung hăng nhìn thoáng qua Lãnh Thiếu Diệp, chụp tát lên đầu đại phì điểu: “Chúng ta tạm rút lui trước.”

      Giờ phút này cuối cùng Hỏa Ly cũng nóng nảy bùng nổ, nam nhân này đuổi chúng nó ra là vì chữa thương cho nữ nhân bạo lực kia, quên , nó đại nhân đại lượng, trước hết tạm rút lui.

      Đợi nữ nhân bạo lực kia chữa thương xong, nó lại đến tính sổ với nàng!

      Trong lòng đại phì điểu biết ba con bọn nó có chênh lệch với Tiên Thiên cường giả, có chút nỡ nhìn thoáng qua tiểu mỹ nhân nó tâm tâm niệm niệm, gào khóc kêu lên: “Tiểu mỹ nhân, ngươi chờ ta! Chờ nam nhân này chữa thương cho ngươi xong, ta lại đến mang ngươi , mang ngươi bay!”

      Hỏa Ly cào móng vuốt lên đầu nó: “Phì điểu ngu ngốc, lại nhảm nữa ta lập tức phóng hỏa đốt chết ngươi.”

      Đại phì điểu lập tức nước mắt lưng tròng: “Tiểu nhân ngay….” xong cõng tiểu Hỏa Ly lưng bay về phía đảo nơi xa.

      Mà Hắc Vương Ngưu….

      Lúc Lãnh Thiếu Diệp thả ra uy áp của Tiên Thiên cường giả, chạy trối chết.

      Nữ nhân bạo lực + nam nhân Tiên Thiên cường giả = tổ hợp nam nữ đáng sợ.

      Đối mặt với tổ hợp này, Hắc Vương Ngưu thầm nghĩ ngửa mặt lên trời rống tiếng, Thần Ngưu làm được!

      Ba con Huyền Linh thú trước sau rời , đảo ồn ào dần yên tĩnh lại, Nạp Lan yên quay đầu nhìn bóng lưng khí phách của Tam gia, mắt hồ xinh đẹp mảnh trong suốt, tại sao kiếp trước phát bản chất nam thần của người nào đó?

      Tam gia quay đầu nhìn nàng, tóc đen tán loạn vai, áo dài màu đen phác họa dáng người hoàn mỹ, biển lửa vô tận sau lưng làm nổi bật dung nhan tuấn mỹ vô song của , giống như thần tiên hạ phàm, soái đến cực điểm!

      Nạp Lan Yên chớp mắt nhìn chằm chằm, khóe miệng nâng lên nụ cười kiêu ngạo tự hào: “Tam gia, quá đẹp trai rồi!”

      Nạp Lan Yên đoán rằng nhất định là lão thiên gia cố ý trừng phạt mình vì kiếp trước phát ưu điểm của nam nhân này, cho nên bây giờ mới bị sáng chói làm cho mù mắt, loại cảm giác này là…. Cực kỳ giỏi.

      Nếu như là ngày thường, Tam gia nhìn thấy vẻ mặt này của vợ mình, trong lòng nhộn nhạo.

      Nhưng tại nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Hồ Ly ngu ngốc kia, Tam gia đến bên người nàng, ôm nàng vào trong ngực, giọng điệu tốt : “ tại ngươi nhìn có chút khó coi.”

      Nạp Lan Yên nằm trong ngực Tam gia nghe vậy liền vặn vẹo người quay đầu lại, cười gằn : “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi ta khó coi? Ngươi cũng dám ta khó coi?”

      Lãnh Tam gia đau lòng lập tức chuyển thành tức giận: “Gia cho phép ngươi lại gặp bọn Hỏa Ly đáng ghét kia!”

      Mới được bao lâu lại tức giận giống như bị nhổ lông rồi?

      Đối với vợ nhà mình, Lãnh Tam gia sớm trông gà hóa cuốc, đúng phải cây cỏ trong mắt cũng có thể hóa thành hình người, có thể trông gà hóa cuốc ư?

      Tiểu Bảo cẩn thận từng li từng lí thò đầu ra từ sau tảng đá, nó cảm thấy suy nghĩ của chủ nhân và Lãnh Thiếu Diệp vốn cùng đường thẳng.

      ***** Đề với người xa lạ *****

      PHỐC…. Ta cũng thấy thỉnh thoảng suy nghĩ của Hồ Ly và Tam gia căn bản cùng nhịp điệu. Ha ha ha!
      Last edited: 23/3/16
      Phong Vũ Yên, PhongVythuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 36: Gia mang ngươi nhất thống giang hồ!

      Editor: kaylee

      “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi chút, ôi đau… này!”

      Biết đau còn dám lấy chính thân thể của mình ngăn lôi kiếp? Tam gia cười lạnh, động tác bôi thuốc dưới tay chút dịu dàng.

      “Ô ô…. Tam gia, ta sai rồi.”

      Biết sai còn dám già mồm với lại đại chiến ba trăm hiệp với con Hỏa Ly kia? Tam gia mặt chút thay đổi, động tác tay lại mạnh thêm chút.

      “Hít…. Lãnh Thiếu Diệp, ngươi đây là muốn từ Lưu Manh Trung Khuyển biến thành Hắc Hóa Xà Tinh ư?

      ….Lưu Manh Trung Khuyển. (con chó trung thành)

      ….Hắc Hóa Xà Tinh. (con rắn biến đen)

      Khuôn mặt tuấn tú của Tam gia biến thành màu xanh lá, cả người tỏa ra khí lạnh có thể đông chết người, biết ngay nếu thu thập thất tốt Hồ Ly ngu ngốc này có thể lật trời mà!

      Nạp Lan Yên đáng thương dựa vào người Tam gia: “Tam gia, dịu dàng của ngươi đâu rồi, nhộn nhạo của ngươi đâu rồi, đột nhiên lại bá đạo dùng cách xử phạt về thể xác của quân nhân với binh lính làm cho nô tỳ có chút chịu nổi nha!”

      Trong lòng Nạp Lan Yên ngừng kêu khổ, vừa rồi nên đấu võ mồm ồn ào ầm ĩ trận với Tam gia, làm tức giận thôi , nhưng chỉ vì con Hỏa Ly mà đâm đầu vào bình dấm chua được.

      Tam gia ghen rất hung mãnh.

      Tam gia biến đen rất hung tàn. (chỗ này lee giải thích chút cho các bạn nha, biến đen ý chỉ trở nên xấu xa ý)

      Tam gia vừa ghen vừa biến đen này…. Đâu chỉ vừa hung tàn vừa hung mãnh, giây hóa thân thành Godzilla(*), vung tay áo liền có thể hủy diệt thế giới!

      (*) Godzilla: quái vật trong bộ phim hoạt hình của Nhật Bản.

      Nạp Lan Yên cẩn thận nhìn khuôn mặt tuấn tú bày ra các loại cảm xúc điên cuồng, khoe khoang, tàn khốc, bá đạo, chảnh, xanh mét của Tam gia, hai mắt ngấn lệ lưng tròng : “Tam gia, tiểu nhân đau.”

      Lãnh Thiếu Diệp đè xuống xúc động muốn ôm người nào đó vào trong ngực mà thương, mặt lạnh hỏi: “Biết sai rồi?”

      Nạp Lan Yên gật đầu: “Tam gia thần uy mênh mông cuồn cuộn, tiểu nhân cam tâm cúi đầu!”

      Lãnh Thiếu Diệp lại hỏi: “Còn muốn cùng người khác đại chiến ba trăm hiệp hay ?”

      Nạp Lan Yên lại gật đầu: “Tam gia thiên thu vạn đại, tiểu nhân chỉ dám ước chiến cùng Tam gia.”

      Vết thương sau lưng Nạp Lan Yên có chút nghiêm trọng, cho dù bôi thuốc, nhìn qua vẫn có chút dữ tợn đáng sợ.

      Ánh mắt Lãnh Thiếu Diệp u, tiếng động thở dài, khoác áo choàng của mình lên người nàng, còn mình chỉ mặc bộ quần áo trong màu trắng, động tác nhàng đặt Nạp Lan Yên nằm lưng mình, tốn chút sức lực cõng người lên.

      Lãnh Thiếu Diệp quay đầu nhìn Hồ Ly ngu ngốc ghé sát tai mình, nhàng hôn lên môi nàng, dịu dàng cưng chiều trong mắt vốn bị đè nén cũng tràn ra, nhướng mày : “Vợ, , gia mang ngươi nhất thống giang hồ.”

      Nạp Lan Yên co rút khóe miệng. Nàng chỉ thuận miệng câu thiên thu vạn đại, Tam gia ngươi có cần phối hợp đến mức ra câu nhất thống giang hồ như vậy ?

      Tiểu Bảo ‘oạch’ tiếng hóa thành con rắn quấn quanh cổ tay Nạp Lan Yên, nhàng cọ ngón tay chủ nhân, đôi mắt màu đỏ tươi tràn đầy kiên định. Nó lại rơi nước mắt, càng để chủ nhân bị thương nữa!

      Nó còn muốn – bảo vệ chủ nhân!

      Giống như lúc chủ nhân do dự đỡ cho đạo lôi kiếp kia, chủ nhân của nó dám để ý mạng sống che chở nó, nó cũng có thể quan tâm tính mạng bảo vệ chủ nhân!

      Từ nay về sau, ai dám động đến chủ nhân của Tiểu Bảo nó, trước hết phải bước qua xác nó.

      Lãnh Thiếu Diệp liếc mắt nhìn Tiểu Bảo cái, con ngươi lạnh lẽo lộ ra tia sát ý cùng cảnh cáo.

      Còn dám có lần sau, nhất định ném con Mãng Xà ngu xuẩn này vào địa ngục cải tạo phen.

      Cái gì cũng sợ, cái gì cũng dám đánh cuộc, nhưng chỉ có Nạp Lan Yên là khác, đó là duy nhất, là niềm tin, là sức mạnh, là nhịp tim, là người quan trọng nhất của .

      Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt lãnh rất kiên quyết, ngươi tuyệt đối có cơ hội này.

      để chủ nhân nó lại vì nó mà bị thương, tuyệt đôi thể!

      Lãnh Thiếu Diệp kéo ra nụ cười lạnh, tốt nhất là như thế.

      Nạp Lan Yên cắn ngụm lên vành tai của Tam gia: “Tam gia, được khi dễ Tiểu Bảo của nhà ta.”

      Cả người Lãnh Thiếu Diệp run lên, cảm xúc nóng ướt tê dại lập tức làm cho máu toàn thân xông về bộ phận nào đó, Tam gia cắn răng quát: “Hồ Ly ngu ngốc, đừng cắn loạn gia!”

      “Khụ khụ, sai lầm sai lầm.” Nạp Lan Yên ho tiếng, gương mặt trắng nõn nhàng nổi lên hai rặng mây hồng. Vừa rồi, là nàng chỉ thuận miệng cắn bộ phần gần mình nhất của Tam gia, cũng thể để nàng cắn tóc ?

      Nhưng mà….

      Nạp Lan Yên nhìn bên tai phiếm hồng của Tam gia điện hạ, khóe miệng mấp máy, lộ ra biểu tình hiểm xảo trá, chỗ mẫn cảm của Tam gia đấy!

      Tiểu Bảo nhi hoặc nhìn chủ nhân nhà mình, lại nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Tam gia, hiểu sao cảm thấy vui vẻ. Chủ nhân nhà mình khi dễ Tam gia, là như vậy!

      Từ trong nội tâm Tiểu Bảo phát ra cảm xúc, thoải mái!

      Tiểu Bảo đắc ý hoàn toàn quên lúc trước chủ nhân nhà mình là thế nào nịnh nọt nhận sai đấy.

      Ngón tay Nạp Lan Yên chọc vành tai của Tam gia: “Tam gia, ngươi dẫn ta đâu?”

      Tam gia cọ cọ vào bàn tay ở phía sau: “Nhất thống giang hồ, thiên thu vạn đại.”

      Nạp Lan Yên nhướng mày: “Muốn luyện công này, trước phải tự thiến. Tam gia, ngươi xác định muốn đặt chí hướng người Đông Phương tiểu mỹ nhân ta sao?”

      Tam gia khẽ nheo mắt: “Hồ Ly ngu ngốc, chí hướng của gia có đặt người Đông Phương tiểu mỹ nhân , trước sau gì ngươi thử liền biết.”

      Nạp Lan Yên nhếch môi: “Tam gia, trước giờ ngươi đùa giỡn lưu manh đều là mặt đổi sắc như vậy sao?”

      Lãnh Thiếu Diệp bình tĩnh : “Hồ Ly, nam nhân chưa thỏa mãn dục vọng biến thân thành Godzilla đấy.”

      Nạp Lan Yên ngạc nhiên : “Tam gia, làm sao ngươi biết ta vừa mới nghĩ ngươi giống Godzilla vậy?”

      Tam gia vất vả mới ổn định cảm xúc, suýt chút nữa lại bùng nổ hóa thân thành Godzilla, tại sao hôm nay công phu lời ác độc của vợ mình lại bỗng nhiên tăng lên nhiều như vậy? Tam gia cũng có chút thừa nhận nổi rồi.

      Nạp Lan Yên ngừng cười trộm nhìn Tam gia bốc hỏa, trong lòng biết lại đùa giỡn Tam gia nữa bị hành hình ngay tại chỗ, vội vàng ho tiếng, sau đó ‘bẹp’ cái hôn lên mặt Tam gia: “Tam gia, ta phát càng ngày càng thích ngươi nhiều hơn chút.”

      Đáy mắt vốn tràn ngập lửa giận của Tam gia, lập tức biến mất thấy, đuôi lông mày cũng mang theo vui sướng, môi mỏng nhếch lên lại giả vờ bình tĩnh : “Hả, gia cho phép.”

      Nạp Lan Yên cong mắt vui vẻ ghé vào hõm vai Lãnh Thiếu Diệp, cảm thấy chưa từng có giây phút nào thỏa mãn như lúc này.

      Kiếp trước, cả đời Tam gia đều sống trong mưa bom bão đạn, ngay cả cái gì gọi là thích cũng biết, đừng đến kinh nghiệm đương.

      Kiếp trước, Tam gia có nghe qua bài hát, có câu hát như vậy này, khi người, mỗi này trôi qua đều là lễ tình nhân.

      Tuy tên bài hát này Tam gia ngay cả nhìn cũng nhìn ném , nhưng câu hát này lại đọng trong đầu Tam gia.

      Hơn nữa, đôi mắt Tam gia hơi cong, vui vẻ lưu luyến, cùng người mình ở chung chỗ, mỗi ngày đâu phải chỉ là lễ tình nhân.

      “Hồ Ly, ra gia chuẩn bị cho ngươi kinh hỉ.” (kinh hỉ: ngạc nhiên + mừng rỡ)

      Nhưng Tam gia thấy Hồ Ly ngu ngốc bị thương, còn tâm trí đâu nhớ cái gì vui mừng nữa, chỉ còn lại ngạc nhiên.

      Hai mắt Nạp Lan Yên sáng ngời: “Kinh hỉ gì?”

      Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày cười, tay trái nâng thân thể vợ mình, tay phải giơ lên trung nhàng phất cái, bó hoa hồng đỏ tươi bỗng xuất tay , mà ở giữa bó hoa hồng xinh đẹp kia đặt chiếc hộp nho tinh xảo.

      Cảnh tượng này….

      Hô hấp của Nạp Lan Yên khỏi chậm lại, tim đập loạn nhịp: “…. Tam gia?”

      ***** Đề với người xa lạ *****

      Tam gia và Hồ Ly ngọt ngào như thế, làm cho người độc thân như ta sống thế nào đây? Ô ô ô….
      Last edited: 23/3/16
      Phong Vũ Yên, PhongVythuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 37: Đời đời kiếp kiếp cũng buông tay!

      Editor: kaylee


      Bên tai là thanh kinh ngạc xen lẫn vui mừng của Hồ Ly ngu ngốc, Tam gia ho tiếng, có chút mất tự nhiên : “ đường đến đây, tình cờ gặp được sa mạc hoa hồng.”

      Tam gia chưa bao giờ, nhưng loại chuyện tặng hoa khi đương này vẫn biết.

      Cho nên khi nhìn thấy rừng hoa hồng vô tận trong sa mạc, liền cứ như vậy nhớ đến Hồ Ly nhà mình.

      Nạp Lan Yên đưa tay nhận lấy bó hoa hồng kia, bên môi nở ra nụ cười xinh đẹp vui vẻ, ngón tay nhàng đặt lên nắp hộp ngọc, mở ra, nhìn thấy bên trong là chiếc nhẫn được khảm hồng ngọc tinh xảo, tươi cười bỗng dừng lại: “…. Chiếc nhẫn?”

      đúng là nhẫn?

      Tay cầm bó hoa hồng và nhẫn của Nạp Lan Yên run nhè , đối với thế kỷ hai mươi mốt của bọn họ, nhẫn là hứa hẹn, là tình , là biểu tượng của vĩnh hằng.

      Lãnh Thiếu Diệp dừng bước, cánh tay nâng Nạp Lan Yên từ lưng xuống nhàng đặt tảng đá, nhấc vạt áo quỳ chân xuống trước mặt nàng, ánh mắt chăm chú mà kiên định, giọng trầm thấp từ tính mang theo bá đạo cho phép phản bác: “Nạp Lan Yên, giờ phút này trước mắt nàng chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất, nhận lời cầu hôn của ta. Thứ hai, hôn ta, sau đó nhận lời cầu hôn của ta.” (lee: mình cho đổi xưng hô nhá, hí hí)

      Tuy rằng ở thế giới này, bọn họ bái đường thành thân, , nhưng lúc ấy cảm xúc khác nhau.

      Khi đó hôn lễ yên lòng, sao có thể gọi là hôn lễ?

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn Nạp Lan Yên sâu. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn có biện pháp tổ chức lại hôn lễ lớn, nhưng ít ra vẫn muốn làm cho người nào đó hoàn toàn gắn liền với tên Lãnh Thiếu Diệp.

      Hoa tươi, nhẫn, đều chuẩn bị.

      đến chiếc nhẫn này, phải kể từ nửa tháng trước, lúc Nạp Lan Yên vẫn còn ở trong sơn mạch rèn luyện, Lãnh Thiếu Diệp bị Lãnh Thiếu Kỳ kéo đến hội đấu giá, lúc trưng bày gian giới chỉ này, nhìn bảo thạch màu đỏ tỏa hào quang vạn trượng kia, biết tại sao lại nghĩ đến Nạp Lan Yên với bộ hồng y (quần áo màu đỏ ý) đường hoàng bừa bãi.

      chút do dự đấu lấy gian giới chỉ này, lúc ấy trong lòng nghĩ là, tốn nhiều tiền như vậy mới đoạt được đồ chơi này đến tay, đưa cho Hồ Ly ngu ngốc kia cũng thể để nàng dễ dàng máu nhận đồ.

      Nay dùng để cầu hôn, trong mắt Tam gia lộ ra ý cười, toàn bộ con Hồ Ly này đều thuộc về .

      Nạp Lan Yên khiếp sợ nhìn nam nhân quỳ gối trước mặt mình, cảm động trong lòng dâng lên trong mắt, hai mắt rưng rưng đẫm lệ nhìn Lãnh Thiếu Diệp, lại nghe được lời của , nhịn được phì cười, cười đến mức nước mắt đầu chảy ra: “Tam gia, có thể có lựa chọn thứ ba hay ?”

      Tam gia mặt chút thay đổi, vô cùng bình tĩnh : “ thể!”

      Nạp Lan Yên trầm mặc nhìn , lời nào.

      Lãnh Thiếu Diệp ngừng thở, chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

      Nạp Lan Yên hơi cúi người, khóe môi nâng lên nụ cười tuyệt mỹ, cầm tay , mười ngón tay đan chặt, gằn từng tiếng ràng: “Tam gia, nghe kỹ lựa chọn thứ ba của ta, ta lựa chọn ôm chàng, hôn chàng, nhận lời cầu hôn của chàng, chàng cho đến khi linh hồn tan biến.”

      Nạp Lan Yên đặt mười ngón tay đan chặt của hai người ở bên môi, ấn lên nụ hôn: “Đời đời kiếp kiếp cũng buông tay!”

      Huyết Hồ chính là người cực đoan, chính là , thích chính là thích.

      Trong mắt thể chứa hạt cát, thể chấp nhận phản bội, thể nhìn chút khiếm khuyết nào.

      Đồng thời, nhận định chính là cả đời. Nạp Lan Yên ràng nghe được trái tim của mình kêu gào tình dành cho người nam nhân này, tham muốn giữ lấy người nam nhân này, tin tưởng duy nhất vào người nam nhân này!

      thể rời bỏ, thể buông tay, vậy chiếm lấy, giữ chặt cả đời, bao giờ buông tay.

      Nạp Lan Yên lấy ra chiếc nhẫn khảm hồng ngọc, ném vào tay Lãnh Thiếu Diệp, chậm rãi duỗi bàn tay trái ra….
      Last edited by a moderator: 11/8/16
      Phong Vũ Yên, PhongVythuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :