1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Lãnh đế cuồng thê - Mặc Tà Trần (106/107)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 28: Long mạch của Liệt Diễm đế quốc!

      Edit: kaylee

      Nắng gắt như lửa, hào quang đẹp mắt.

      Nạp Lan Yên hơi liếc mắt, ánh mắt rơi vào người Lãnh Thiếu Diệp cao lớn tuấn mỹ đưa lưng về phía ánh mặt trời.

      Chỉ cảm thấy nam nhân nào đó khiêu mi khoe khoang; giờ phút này vô cùng đẹp trai.

      Nạp Lan Yên cong khóe miệng, giơ ngón tay cái về phía Lãnh Thiếu Diệp: “Làm tốt lắm!”

      xong, lại bỏ thêm câu: “Ta thích!”

      Tam gia lập tức cong đôi mắt. (cười á)

      Khóe mắt Bách Lý Phượng Vũ giật giật, trong lòng gào thét người nam nhân chỉ thiếu hai lỗ tai cái đuôi kia là ai?

      là vị Chiến Vương mặt lạnh mà nàng biết sao?

      là vị chiến thần của Liệt Diễm quốc mà nàng nghe sao?

      Ánh mắt lấp lánh kia, bộ dáng con chó trung thành kia, vẻ mặt dương dương đắc ý kia….

      Thế giới quan (1) của Bách Lý Phượng Vũ giống như bị đảo điên rồi.

      (1) Thế giới quan: là tầm nhìn của con người ở các vị trí trong thời gian khác nhau để xem xét đánh giá mọi thứ, là phản ứng đánh giá của con người.

      Lãnh Thiếu Diệp liếc mắt cái, ánh mắt lạnh lẽo làm cho Bách Lý Phượng Vũ ngay lập tức tỉnh táo lại, nhìn Chiến Vương gia trước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ vô song vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt u ám lại lạnh lẽo, đúng là Chiến Vương gia nàng biết.

      Bách Lý Phượng Vũ nhìn lên trời, vừa rồi là hoa mắt.

      Tiểu Bảo vẫn quấn ở cổ tay Nạp Lan Yên lười biếng thò đầu ra, khinh bỉ nhìn Bách Lý Phượng Vũ cái.

      chịu nổi chuyện này?

      Nam nhân kia còn có bộ dáng cực kỳ vô lại da mặt dày đấy.

      Nạp Lan Yên xoa mái tóc mềm của Bách Lý Phượng Vũ, sau đó nhếch miệng đến bên người Nạp Lan Lâm, ngồi xổm người xuống, tay nhấc cằm của nàng ta lên, nở nụ cười lạnh lẽo: “Nạp Lan Lâm, làm sao ngươi biết người trong sơn mạch lúc trước, là ta đây?”

      Nạp Lan Lâm đau đớn mồ hôi lạnh chảy ròng, răng nanh run lên, hốc mắt đỏ hồng: “Nạp Lan Yên, ngươi thể bỏ ta ở đây, thể….”

      Nạp Lan Yên vui vẻ: “Tại sao ta thể bỏ ngươi ở đây?”

      Sắc mặt Nạp Lan Lâm càng thêm trắng bệch, khó khăn : “Ta là đường tỷ của ngươi, nếu ta gặp chuyện may, ngươi cũng…. Ngươi cũng, tốt được, cha ta nhất định bỏ qua cho ngươi….”

      Nạp Lan Yên thu lại nụ cười trong nháy mắt, đáy mắt lộ ra sát ý, tay giữ chặt cằm của nàng ta, giọng lãnh giống như truyền ra từ trong địa ngục: “Nạp Lan Lâm, yên tâm, rất nhanh ta cho người nhà các ngươi đoàn tụ.”

      Nạp Lan Lâm mở to hai mắt, trong con ngươi tràn đầy hoảng sợ, lời nàng có ý gì?

      Nạp Lan Yên nhàng ghé sát tai Nạp Lan Lâm, lạnh lùng : “Người làm tổn thương Nạp Lan Yên, người ta cũng bỏ qua.”

      ‘Rắc’ tiếng, tiếng cổ bị bẻ gãy giờ phút này đặc biệt vang dội.

      Con ngươi của Nạp Lan Lâm trợn to, đến chết cũng dám tin tưởng đối phương thực dám giết nàng.

      Con ngươi lồi ra, chết nhắm mắt.

      Nạp Lan Yên ném thi thể xụi lơ tay ra ngoài, lấy khăn tay ra lau tay, nhìn về phía Lãnh Thiếu Diệp: “Tam gia, nên nhớ diệt cỏ phải diệt tận gốc.”

      Chuyện lật thuyền trong mương (2), xảy ra ít.

      (2) Lật thuyền trong mương: xảy ra chuyện như tính toán.

      Nạp Lan Yên phải là người lương thiện gì, hơn nữa đám người Nạp Lan Lâm còn thiếu ngốc nương đời trước này cái mạng.

      Nếu nàng tiếp nhận thân thể này, đám người Nạp Lan gia nên chôn cùng, người nàng cũng bỏ qua!

      Nạp Lan Lâm, chỉ là mới bắt đầu.

      Trong con ngươi đen như mực của Nạp Lan Yên xẹt qua vòng ánh sáng u ám, sát khí tỏa ra bốn phía.

      Bách Lý Phượng Vũ chớp mắt to sáng trong, ánh sáng lưu chuyển trong con ngươi, ‘phịch’ hai tay hai chân bổ nhào vào trong lòng Nạp Lan Yên: “Bằng hữu ~ bằng hữu, rất đẹp trai!”

      Nạp Lan Yên nhướng mày nhìn nàng: “ thấy rất tàn nhẫn?”

      Bách Lý Phượng Vũ nhăn cái mũi , giơ cánh tay bị thương lên: “Vừa rồi nếu phải ta tránh kịp, kiếm của nàng ta đâm vào cổ họng ta rồi.”

      “Huống chi….” Bách Lý Phượng Vũ nhìn lướt qua Nạp Lan Lâm mặt đất, ánh mắt tàn ác như con sói : “Chính là ngươi giết nàng, ta cũng để nàng sống đến ngày mai.”

      “Tốt.” Nạp Lan Yên nhịn được thoải mái cười, xoa đầu Bách Lý Phượng Vũ: “Có phong phạm của lão nương!”

      Được khen ngợi, Bách Lý Phượng Vũ nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều cùng hai lúm đồng tiền nho , khuôn mặt tinh xảo đáng càng nổi bật làm cho người ta thích.

      Tiểu Phượng Vũ cao hứng, Tam gia khó chịu.

      Lãnh Thiếu Diệp bước nhanh lên phía trước, ôm thắt lưng Nạp Lan Yên kéo vào trong ngực, cúi đầu hung hăng hôn lên môi Nạp Lan Yên, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Bách Lý Phượng Vũ: “Nhìn thấy chưa? Người của gia, về sau tránh xa chút.”

      Bách Lý Phượng Vũ hừ lạnh tiếng, cằm giương lên: “Ngươi tính.”

      xong, tiểu loli đáng thương nhìn Nạp Lan Yên, bằng hữu, ngươi quan tâm ta sao?

      Lãnh Thiếu Diệp cúi đầu nhìn Nạp Lan Yên trong lòng, con ngươi đen ai oán, Hồ Ly ngu ngốc, gia thích ngươi ôm nàng.

      “Hai người thôi .” Nạp Lan Yên nhìn hai người cười mắng câu, sau đó : “Trước chạy nhanh , nơi này an toàn.”

      Trong sa mạc khi xuất mùi máu tươi, mức độ nguy hiểm kém đàn cá mập trong biển rộng.

      liền , Nạp Lan Yên tay kéo Bách Lý Phượng Vũ, tay giữ chặt Lãnh Thiếu Diệp chuẩn bị nhanh chóng rút khỏi.

      “Tê tê….”

      Lúc này Tiểu Bảo đột nhiên lo lắng lắc lắc đầu với Nạp Lan Yên, giương nanh múa vuốt ngừng ‘tê tê’ gọi.

      Nạp Lan Yên dừng chân: “Tiểu Bảo, ngươi thể ?”

      Tiểu Bảo dùng sức lắc đầu, vươn đầu về phía bên phải, chủ nhân, sai phương hướng, sai lầm rồi, bên kia, bên kia có thứ tốt.

      Tuy Nạp Lan Yên và Tiểu Bảo thể trực tiếp trao đổi, nhưng Tiểu Bảo muốn gì hầu như nàng đều cảm nhận được, vừa nghe có thứ tốt, Nạp Lan Yên vốn tham tiền làm sao có thể buông tha: “, có việc!”

      Lãnh Thiếu Diệp như có điều suy nghĩ nhìn Tiểu Bảo nhe răng về phía , lật tay nắm chặt tay Nạp Lan Yên về phía bên phải.

      Bách Lý Phượng Vũ bước chân sung sướng theo sát bên, thừa dịp Nạp Lan Yên chú ý nhe răng về phía Lãnh Thiếu Diệp.

      Bộ dáng kia, rất giống Tiểu Bảo.

      “Có người.”

      Lãnh Thiếu Diệp nheo con ngươi đen, kéo Nạp Lan Yên dừng lại, vung ống tay áo làm xuất đồi cát lớn, ba người nấp sau đồi cát.

      mạnh!

      Khí thế vừa mới vung tay áo kia, ngay cả cha của nàng có khi cũng thua kém.

      Bách Lý Phượng Vũ đột nhiên cảm thấy cướp người từ tay người này, con đường của mình còn rất xa.

      “Lãnh Thiếu Kỳ….” Nạp Lan Yên thấy phía trước có bóng dáng hơi chật vật, khẽ nhíu mi, phía sau là…. “Lãnh Thiếu Lân.”

      Thái tử và Ngũ Hoàng tử.

      Hai người này, người bề ngoài là kẻ địch của Tam gia, người là huynh đệ tốt của Tam gia.

      Lãnh Thiếu Lân giọng điệu tươi cười, vẫn cởi mở tươi sáng như trước: “Ngũ đệ, ngươi thiếu đại ca cái mạng.”

      khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thiếu Kỳ lộ vẻ châm biếm: “Mạng này của ta nếu ngươi muốn lấy, lúc này còn giả bộ cái gì, mệt mỏi sao, đại ca?”

      Lãnh Thiếu Lân biến sắc: “Lãnh Thiếu Kỳ, ngươi có biết vì sao ta cố tình đưa ngươi đến nơi này?”

      Lãnh Thiếu Kỳ trào phúng : “Giết người diệt khẩu?”

      Lãnh Thiếu Lân lộ ra vẻ mặt thống khổ: “Thiếu Kỳ, ta và ngươi là cùng mẫu thân sinh ra, ta có thứ gì tốt đều nhớ đến ngươi, nhưng tại sao ngươi…. Lãnh Thiếu Diệp đối với ngươi như thế nào ngươi còn biết? Lần tụ hội này có liếc mắt nhìn ngươi cái sao? ràng là bắt đầu nghi ngờ ngươi!”

      Đáy mắt Lãnh Thiếu Diệp lên chút ảm đạm, lại lập tức biến mất, thu lại tất cả cảm xúc, bình tĩnh : “Đại ca, câu cùng mẫu thân sinh ra của ngươi ta nghe buồn cười.”

      Lãnh Thiếu Lân giận quá hóa cười: “Tốt, tốt! Ta cho ngươi mục đích ta dẫn ngươi đến đây.”

      Lãnh Thiếu Lân chỉ vào gốc cây cao cỡ nửa người cách đó xa, tức giận : “Cây đó, là tiên nhân thụ trăm năm, phía dưới là là long mạch của Liệt Diễm đế quốc ta! Nếu phải coi ngươi là huynh đệ, ta dẫn mình ngươi đến đây sao?”

      Lời này vừa ra, Lãnh Thiếu Kỳ ngây ngẩn cả người.

      Nấp ở sau đồi cát, Nạp Lan Yên, Lãnh Thiếu Diệp và tiểu Phượng Vũ cũng ngây ngẩn cả người.

      Long mạch của Liệt Diễm?

      Nạp Lan Yên và Lãnh Thiếu Diệp liếc nhau, gạt bỏ hết nhận định trong nội tâm bắt đầu suy đoán, chính là nghĩ tới chỗ này lại là phía long mạch của Liệt Diễm.

      Cùng ít thế lực hạng trung, dám xưng làm đế quốc, dám tự xưng Hoàng đế, ra là vì có cái long mạch thuộc về mình.

      Long mạch, tượng trưng cho điềm lành, thuộc về lợi ích.

      Nếu có thể tiến vào long mạch tu luyện, chắc chắn làm chơi ăn !

      Mà toàn bộ Liệt Diễm đế quốc, hàng năm có thể tiến vào long mạch tu luyên chỉ có ba người.

      Nạp Lan Yên cũng ngạc nhiên khi Lãnh Thiếu Lân biết được chỗ long mạch, dù sao cũng là Thái tử của Liệt Diễm, chuyện này mà cũng biết, vậy mấy năm nay lăn lộn cái quái gì.

      Chính là Lãnh Thiếu Kỳ này….

      Nạp Lan Yên liếc mắt, chỉ thấy đôi mắt thâm trầm của Tam gia bên cạnh, mặt chút thay đổi.

      Nạp Lan Yên giật giật khóe miệng, cũng hỏi cái gì, phía trước Lãnh Thiếu Kỳ trầm mặc đột nhiên bạo phát, hốc mắt ửng đỏ tức giận : “Lãnh Thiếu Lân, ngươi con mẹ nó ở chỗ này mèo khóc chuột giả bộ từ bi!”

      “Lãnh Thiếu Kỳ!” Sắc mặt trầm của Lãnh Thiếu Lân đều nhanh trở thành than đá rồi, vẫn chưa có ai dám ở trước mặt chửi con mẹ nó.

      Lãnh Thiếu Kỳ đột nhiên có chút suy yếu mệt mỏi : “Đại ca, mười năm trước đao kia ngươi có thể quên, nhưng ta thể quên.”

      Vẻ mặt tức giận của Lãnh Thiếu Lân lập tức biến mất, có chút tái nhợt : “Ngươi….”

      Lãnh Thiếu Kỳ cười khổ: “Làm sao ta nhớ ?”

      Sắc mặt Lãnh Thiếu Lân tình bất định.

      Giọng của Lãnh Thiếu Kỳ vừa như là khổ sở, vừa như là khóc: “Đại ca, mẫu phi của ta là ai, ngươi hẳn rất ràng. Mẫu phi của ta chết như thế nào, ngươi hẳn cũng lại rất ràng.”

      Lãnh Thiếu Lân có chút lảo đảo lui từng bước: “Làm sao ngươi biết? Lãnh Thiếu Diệp, có phải cho ngươi biết hay ?”

      phải.” Lãnh Thiếu Kỳ cảm thấy có cái gì đó chảy quanh hốc mắt, lại có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng: “Đêm hôm mười ba năm trước đó, ta đứng trước cửa phòng của ngươi.”

      Lãnh Thiếu Lân như là nghĩ đến cái gì đó, giơ tay lên ngã xuống từ trung, giọng có chút run rẩy: “Cho nên, cho nên đây là lý do ngươi phản bội ta theo lão Tam? Nhưng năm này ngươi vì lão Tam khắp nơi đối nghịch với ta, cũng bởi vì những chuyện năm đó?”

      Lãnh Thiếu Kỳ lau mặt, mắt nhìn thẳng vào Lãnh Thiếu Lân, : “Từ đến lớn, ngươi thầm hại ta mười bảy lần. Có ba lần là ta mạng lớn, có mười bốn lần là Tam ca cứu ta.”

      “Mười bảy lần, mười bốn lần….” Lãnh Thiếu Kỳ cúi đầu cười, nhìn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của đối phương, khuôn mặt tuấn tú lên tia tàn nhẫn bướng bỉnh, : “Lãnh Thiếu Lân, mặc dù ngươi là Thái tử này, nhưng vị trí Thái tử này chỉ cần Tam ca muốn, ta dù có liều mạng cũng đoạt cho !”

      ***** Đề với người xa lạ *****

      Ha ha, Hoàng tử bộc lộ bản chất, lặng lẽ cho các ngươi biết, ra Lãnh Thiếu Kỳ chính là người bị trai khống chế….ặc... chờ chương sau vậy
      ây, Tam gia lại thăng cấp ăn giấm~~~ làm nũng ghê quá!
      ờ, tiểu Thiếu Kỳ hợp khẩu vị của ta rồi đấy, dễ xương ghê~~
      p/s: ờ hờ hờ, tội nghiệp lee tỷ nhỉ, vớ phải 2c dài, chịu khó đê~
      lời cuối cùng: cho ta lụm cái phong bì!
      xin hết
      Last edited: 18/3/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 29: Làm người thể quá ngây thơ.

      Edit: kaylee

      Mười bảy lần, mười bốn lần.

      Hai con số chênh lệch xa, lại cách cả trời đất.

      Đáy mắt Lãnh Thiếu Lân ra sát ý, vẻ mặt lãnh, còn chút giả bộ nào: “Lãnh Thiếu Kỳ, chỉ trách ngươi rất nghe lời.”

      Lãnh Thiếu Kỳ cười nhạo tiếng: “Lãnh Thiếu Lân, ngươi đúng là tự cho mình là quan trọng rồi.”

      Lãnh Thiếu Lân từ, chỉ hỏi: “Ngươi kiên quyết đứng bên lão Tam?”

      “Còn phải hỏi?” Lãnh Thiếu Kỳ đung đưa quạt giấy, đôi mắt hoa đào nở nụ cười, giống hệt công tử quần áo lượt là kiêu ngạo như mọi ngày: “Đai ca, nếu Tam ca biết nơi này là long mạch, thế nào?”

      chết ngừng.” Khóe môi Lãnh Thiếu Lân nhếch lên nụ cười tàn nhẫn lạnh lùng: “Nơi này cũng phải là Liệt Diễm đế đô.”

      Lãnh Thiếu Kỳ nhìn lướt qua đối phương lượt từ xuống dưới, khinh thường kéo khóe miệng: “Đại ca, làm người thể quá ngây thơ. Lấy thực lực của ngươi có thể đánh bại Tam ca sao?”

      Thực lực của Chiến Vương Lãnh Thiếu Diệp, cũng phải là thổi phồng lên.

      Lãnh Thiếu Lân chỉ nhàn nhạt trả lời: “ dám đến nơi này, ta liền dám làm cho quỳ chạy cũng thoát.”

      Đáy mắt Nạp Lan Yên tràn đầy lửa giận mãnh liệt, phi, cái gì vậy!

      Đừng quỳ xuống.

      Lãnh Thiếu Lân ngay cả xách giày cho Tam gia nhà nàng cũng xứng.

      Lãnh Thiếu Diệp nhàng cầm tay Nạp Lan Yên, đầu ngón tay khẽ gãi vào lòng bàn tay của nàng, cười khẽ ý bảo cần tức giận.

      Nạp Lan Yên cắn răng, lời của Lãnh Thiếu Lân nàng nhớ kỹ, nàng muốn nhìn xem đến cùng là ai phải quỳ ra ngoài!

      Bách Lý Phượng Vũ nhìn thấy tư thế này, trong lòng thầm mắng xong, phản ứng của bằng hữu ràng là động lòng!

      Làm sao nàng có thể đào chân tường nữa? NGAO!

      Lãnh Thiếu Kỳ chỉ lạnh lùng cười: “Ai quỳ vẫn là biết trước được.”

      thân lực lượng cường đại của Tam ca, cũng phải là thổi phồng lên.

      Trong lòng Nạp Lan Yên trầm trồ khen ngợi, , vì những lời này, về sau có chỗ tốt cũng quên phần !

      Lãnh Thiếu Lân khinh thường cười khẽ: “Ngũ đệ, ngươi cho rằng Bản Thái tử chuẩn bị gì sao?”

      Lãnh Thiếu Kỳ nắm chặt cây quạt tay, gân xanh nổi lên, mím môi lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Thiếu Lân.

      Lãnh Thiếu Lân lại đột nhiên biến sắc: “Ai? ra!”

      Nạp Lan Yên hơi mở to mắt, bị phát ?

      Lãnh Thiếu Diệp đè vai của nàng xuống, khẽ lắc đầu.

      Bách Lý Phượng Vũ cẩn thận hít thở, cùng bằng hữu nhà mình ngồi góc tường nghe lén, quả quá kích thích!

      Nạp Lan Yên nhàng hé miệng, liền nhìn thấy cách đó xa lớn ra từ sau thân cây.

      Người lớn áo trắng bay bay, có tư thế của tiên nhân.

      Người môi hồng răng trắng, lông mày xanh đôi mắt đẹp.

      Đúng là Nhị Hoàng tử Lãnh Thiếu Khuynh và Cửu Hoàng tử Lãnh Thiếu Phong.

      Nạp Lan Yên vui vẻ, vở kịch này càng ngày càng náo nhiệt rồi.

      Sau khi Lãnh Thiếu Lân nhìn hai người đến, ràng nhàng thở ra: “Nhị đệ, Cửu đệ.”

      Vẻ mặt Lãnh Thiếu Khuynh lạnh nhạt, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh gợn sóng: “Đại ca, Ngũ đệ.”

      Lãnh Thiếu Kỳ ngoài cười nhưng trong cười : “Nhị ca đến đúng lúc.”

      đợi Lãnh Thiếu Khuynh trả lời, Lãnh Thiếu Phong bước lên trước hung hăng trừng mắt với hai người trước mặt: “ cho phép thương tổn Nhị ca!”

      Lãnh Thiếu Kỳ khinh thường khép quạt: “Ta có hứng thú với Nhị ca ngươi, có ý định tổn thương . Đến tìm Đại ca ngươi mà liều mạng!”

      Trong giọng của Lãnh Thiếu Kỳ che dấu chút chán ghét nào cũng làm cho Lãnh Thiếu Khuynh nhíu mày, vẫn thanh thanh lãnh lãnh như cũ, giống như toàn bộ thế giới đều liên quan đến mình.

      Nạp Lan Yên nhìn mà có chút chóng mặt, nàng biết mấy huynh đệ của Tam gia đời này hề đơn giản, nhưng phương thức ba người này ở chung cũng có chút thần kỳ.

      Lúc trước, đám huynh hữu đệ cung (*), ước gì để cho tất cả mọi người biết tình cảm có bao nhiêu thân thiết.

      (*) huynh hữu đệ cung: có tình em có nghĩa, tôn trọng nhau.

      Về sau, Thái tử Lãnh Thiếu Lân lãnh tàn nhẫn, đối với tất cả huynh đệ đều có lòng đề phòng.

      Ngũ Hoàng tử chút nào che dấu ủng hộ đối với lão Tam, và khinh miệt cùng chán ghét đối với lão Nhị.

      Ngược lại từ đầu đến cuối lão Nhị Lãnh Thiếu Khuynh đều trong trẻo lạnh lùng như , bề ngoài giống như đơn độc lại đối với Lãnh Thiếu Phong có chút đặc biệt.

      Mà tiểu Cửu lòng che chở lão Nhị lại có địch ý mãnh liệt với lão Nhị và lão Ngũ.

      Nạp Lan Yên sờ cằm, cảm thấy đời này Tam gia ở giữa mấy vị huynh đệ kia, bề ngoài giống như có chút khổ bức….

      Lãnh Thiếu Diệp nhàng xoa đầu nàng, khóe miệng giương lên nụ cười khẽ chút để ý, vấn đề đau đầu gì đó giao cho gia .

      Nạp Lan Yên gật đầu, so với mưu dương mưu, nàng càng thích dùng thực lực áp đảo hết tất cả.

      Lãnh Thiếu Diệp kề sát tai nàng, thấp giọng : “Hồ Ly, ngươi mang theo Bách Lý Phượng Vũ vào bên trong long mạch tu luyện, gia trước giải quyết lũ nhóc này .”

      Nạp Lan Yên xoay mặt, ấn lên khóe miệng nụ hôn: “Cẩn thận.”

      Bản lĩnh Tam gia nhà mình, nàng vẫn rất tự tin.

      Năm đó, lúc Lãnh Tam gia dẫn đầu đội ngũ, thủ lĩnh nào đến tay đều phải thành thành khai báo, hướng đông cũng dám hướng tây!

      Trong mắt Lãnh Thiếu Diệp tràn đầy ý cười, nhéo khuôn mặt trơn mềm của Hồ Ly nhà mình: “Yên tâm.”

      xong, khí thế của Lãnh Thiếu Diệp biến đổi, bước ra khỏi đồi cát.

      Uy áp Đại Linh sư vừa xuất , ngay cả Lãnh Thiếu Khuynh trong bốn Hoàng tử cũng biến sắc, quay đầu nhìn lại, sắc mặt lại biến đổi lần nữa.

      “Đại Linh sư?” Lãnh Thiếu Lân thể tin nỉ non .

      Linh sư, Đại Linh sư.

      Chỉ kém chữ, cũng là cách biệt trời đất.

      Đại Linh sư có thể dễ dàng giết chết hai mươi Linh sư đỉnh phong trong nháy mắt!

      Lãnh Thiếu Lân cũng tự nhận phải tài trí bình thường, lúc tuổi thức tỉnh Ngân Phẩm linh căn, nay vững vàng tấn thăng đến Linh sư đỉnh phong, mà tay còn số con bài chưa lật, đối phó với Lãnh Thiếu Diệp cũng là Linh sư đỉnh phong có chút nào khó khăn!

      Cho nên Lãnh Thiếu Lân mới có tự tin có thể đánh cho Lãnh Thiếu Diệp vĩnh viễn ở lại đây.

      Nhưng giờ khắc này, tất cả những gì an bài hình như đều biến thành trò cười.

      Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, cái gì cũng là mây bay.

      “Tam ca.” Quạt giấy trong tay Lãnh Thiếu Kỳ biết rơi xuống đất từ lúc nào, ánh mắt nhìn Lãnh Thiếu Diệp có chút kích động, lại có chút sợ hãi.

      Mấy năm nay, Lãnh Thiếu Diệp cứu mười bốn lần, mỗi lần gây họa, Tam ca đều lạnh lùng răn dạy phen, dạy bảo xong lại chạy thu dọn hậu quả cho .

      Ở trước mặt Tam ca, quần là áo lượt, phong lưu, suốt ngày lưu luyến bụi hoa, cùng đám bạn xấu kia khắp nơi gây rắc rối.

      thừa nhận, đó phải .

      Quần là áo lượt, phong lưu, lưu luyến bụi hoa đều là cố ý truyền , chỉ vì có thể làm cho người nào đó buông lỏng cảnh giác, lại thầm làm chuyện của mình.

      Nhưng tuyệt đối phải vì lừa gạt Tam ca, chỉ là….

      Lãnh Thiếu Kỳ hít mũi, chỉ có lúc Tam ca vừa hung dữ vừa lạnh lùng răn dạy , khi Tam ca im lặng thu dọn tàn cục cho , mới cảm thấy cái thế giới này vẫn còn người quan tâm , còn người có thể dựa vào, có thể ỷ lại.

      biết Tam ca nghe được bao nhiêu, Lãnh Thiếu Kỳ cẩn thận nhìn Lãnh Thiếu Diệp, dưới chân tự chủ được cọ cát bừa bãi.

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn Lãnh Thiếu Kỳ giống như con chó tội nghiệp bị bỏ rơi, đuôi lông mày nhếch lên: “Lại đây.”

      Ánh mắt Lãnh Thiếu Kỳ lập tức sáng lên, thầm nghĩ cuối cùng Tam ca cũng phải đếm xỉa đến .

      chút do dự chạy đến bên cạnh Lãnh Thiếu Diệp, Ngũ Hoàng tử có giá trị chiến đấu là số , kiêu ngạo nhướng mày cười lạnh nhìn hai người đối diện. (tiểu cửu bị xem rồi.)

      Tam ca của đến đây, còn ai dám khi dễ ?

      Sức chiến đấu của đúng là cặn bã, nhưng sức chiến đấu của Tam ca tuyệt đối mạnh hơn bề ngoài!

      Nạp Lan Yên nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc ý của Lãnh Thiếu Kỳ, nhịn được cong khóe miệng, Tam gia nhà mình cũng phải khổ bức như vậy!

      Có huynh đệ như vậy, chắc hẳn cảm giác khi dễ cũng tồi.

      “Lãnh Thiếu Diệp.” Lãnh Thiếu Lân hít sâu hơi, phun ra ba chữ từ trong kẽ răng.

      Lãnh Thiếu Diệp mặt chút thay đổi liếc mắt nhìn mấy người cái: “Đổi nơi khác, chúng ta cùng nhau chuyện tốt.”

      Hai chữ chuyện, ý vị thâm trường.

      Lãnh Thiếu Khuynh thản nhiên nhìn Lãnh Thiếu Diệp cái, nắm tay tiểu Cửu về phía ngược lại với đồi cát.

      Tiểu Cửu mím môi ngoan ngoãn bên cạnh , gì.

      Lãnh Thiếu Diệp và Lãnh Thiếu Kỳ cũng nhanh chóng theo sau rời .

      Lãnh Thiếu Lân đứng tại chỗ, cau mày, đáy mắt có chút do dự chợt lóe rồi biến mất, sau đó bước chân vững vàng theo sát phía sau.

      Phía sau đồi cát Nạp Lan Yên có chút đăm chiêu nở nụ cười, Nhị Hoàng tử này là cố ý về phía ngược lại với đồi cát.

      Đợi mấy vị huynh đệ kia xa, Nạp Lan Yên quay đầu nhéo khuôn mặt trẻ con có chút mập mạp của tiểu Phượng Vũ, cười tủm tỉm : “, tỷ dẫn ngươi vào trong long mạch tu luyện.”

      Mấy huynh đệ này, vẫn để lại cho Tam gia mình đau đầu thôi.

      Ánh mắt Bách Lý Phượng Vũ cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Được!”

      Có thể ở chung chỗ với bằng hữu nhà mình, làm sao tiểu Phượng Vũ có thể cao hứng, nhân cơ hội tốt cho mấy vị ca ca nhà mình có đúng ?

      Nạp Lan Yên vòng qua đồi cát đến bên cạnh cây tiên nhân trăm năm, dò xét mấy lần vẫn tìm thấy cửa vào.

      Hỗn Độn đại sư tôn hừ tiếng: “Yên nhi ngốc, làm sao ngươi đến nơi này?”

      Mắt Nạp Lan Yên sáng lên, nhảy lên đồi cát, từ bên nhìn xuống xung quanh cây tiên nhân trăm năm, quả nhiên phát bí mật trong đó.

      Ngũ hành trận!

      Giống hệt trận pháp bên trong phủ Nhị Hoàng tử khi đó.

      “Sư tôn, cảm ơn!” Nạp lan Yên nhảy xuống, với Bách Lý Phượng Vũ: “Tiểu Phượng Vũ, đến đứng bên cạnh cây.” xong bắt đầu vòng quanh, thỉnh thoảng lắc lư chút đá và đất bờ cát.

      Bách Lý Phượng Vũ nhìn hiểu Nạp lan Yên làm cái gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dưới tán cây im lặng chờ.

      Nạp Lan Yên vuốt viên đá cuối cùng, đến bên người Bách Lý Phượng Vũ: “Ôm chặt lấy ta.”

      Bách Lý Phượng Vũ gật đầu, ôm chặt cánh tay Nạp Lan Yên.

      Nạp Lan Yên đưa tay ấn viên đá vừa đặt xuống dưới tán cây, bạch quang ra, thân mình đột nhiên vụt qua, dưới chân mất trọng lượng, hai người song song ngã xuống.

      Trong lòng Nạp Lan Yên vui vẻ, thành công!

      Chính là vui vẻ chưa được phút, liền biến thành vô số chữ Fuck You Mom chạy qua trong đầu!

      Chỉ thấy trong lòng nàng ôm phải là tiểu Phượng Vũ, mà là con…. Đại phì điểu?! (con chim lớn mập ý)

      Đại phì điểu giả vờ xấu hổ chớp mắt, thế nhưng…. Thế nhưng mở miệng tiếng người!

      “A ~ tiểu mỹ nhân ôm người ta như vậy, là muốn làm cho người ta xấu hổ chết sao?”

      ***** Đề với người xa lạ *****

      Tiểu Liêu ca biến thân thành đại phì điểu, tái xuất giang hồ!
      Last edited: 18/3/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 30: Mang ngươi tìm người, mang ngươi bay.

      Edit: kaylee

      Nạp Lan Yên trơ mắt nhìn đại phì điểu đáng khinh trong ngực ngừng làm bắn bao nhiêu nước miếng lên mặt mình, mặt lập tức tái , vung tay ném đại phì điểu ra, lúc này lại phát nơi mình đứng độ nóng quá cao rồi, toàn thân đều nóng rực như bị lửa đốt.

      Nạp Lan Yên lau mồ hôi mặt, ánh mắt kích động tìm kiếm tung tích của tiểu Phượng Vũ ở xung quanh, mắt nhìn khắp nơi đều thấy ngoài núi cao này ra đều là nham thạch.

      Lại ngẩng đầu nhỉn lên, vẫn là vô cùng vô tận nham thạch như cũ.

      Nơi này, nếu đoán nhầm hẳn là hang động.

      “Tiểu mỹ nhân ~” Tiếng giòn giòn giã giã lại cố tình cổ hèn mọn bỉ ổi, đại phì điểu khó khăn đập cánh đến bên người Nạp Lan Yên, : “Tiểu mỹ nhân tìm người sao? Người ta có thể giúp ngươi nha ~”

      Nạp Lan Yên cúi đầu nhìn đại phì điểu cao bằng nửa người mình, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú: “Cùng ta đến đây còn có tiểu nương, xin hỏi ngươi có thấy qua ?”

      Con ngươi xanh biếc của đại phì điểu đảo vòng, hừ : “Muốn người ta trả lời câu hỏi, trước hết để người ta hôn cái !”

      Nạp Lan Yên nheo đôi mắt hồ, nhếch môi : “Mới vừa rồi ngươi hôn cái.”

      Đại phì điểu ấp a ấp úng mở miệng, còn muốn gì đó, nghe Nạp Lan Yên cười tủm tỉm : “Cho nên, điểu đại nhân tôn kính có thể mang ta tìm kiếm đồng bạn hay ?”

      Đại phì điểu nghiêng đầu nhìn Nạp Lan Yên, cảm thấy đạo lý như vậy đúng, mình chiếm tiện nghi của người ta thể trả chút thù lao, chính là: “Người ta mới phải là điểu cái gì đó, người ta là Liêu ca đại nhân!”

      Nạp Lan Yên mỉm cười, rất biết nghe lời: “Liêu ca đại nhân.”

      Nghe tiểu mỹ nhân gọi tiếng ‘Liêu ca đại nhân’, trong lòng phì điểu Liêu ca lập tức nhộn nhạo, vui vẻ, thư thái, lập tức ‘ùng ục’ chạy vài vòng quanh chỗ, ‘bịch’ tiếng biến thành con chim bằng lòng bàn tay, vỗ cánh bay đến đậu vai Nạp Lan Yên, cánh vung lên phía trước: “Tiểu mỹ nhân, về phía trước, Liêu ca đại nhân mang ngươi tìm người, mang ngươi bay!”

      Bộ lông đen người chim sáng bóng như kim loại, đôi con ngươi màu vàng ngọc xoay tròn đầu , lại vô cùng hợp với mập mạp kia, như thế nào nhìn lại cảm thấy có chút đáng lại đẹp trai?

      Chỉ là….

      Nạp Lan Yên nghi ngờ nhìn phì điểu làm mưa làm gió vai nàng, tên này xác định là phải từ thế kỷ hai mươi mốt chạy đến chứ?

      Mang ngươi tìm người, mang ngươi bay là cái gì? Nạp Lan Yên chỉ cảm thấy tâm có chút mệt mỏi.

      Tiểu Liêu ca đột nhiên dùng mũi ngửi, sau đó dùng giọng điệu vô cùng chán ghét : “Xà thúi.”

      Tiểu Bảo sợ nóng từ lúc vào đây vẫn luôn cuộn mình nhúc nhích tay Nạp Lan Yên, nhưng sau khi nghe hai chữ này lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ tươi tràn đầy sát khí. Chim và rắn vốn là kẻ địch trời sinh, nó lười để ý đối phương, thế nhưng phì điểu này lại dám khiêu khích nó?

      Tiểu Bảo nhe răng, lúc lắc đầu.

      Phì điểu đáng chết, có bản lĩnh đến đánh trận!

      Liêu ca đại nhân duỗi cánh, khinh thường : “Ngay cả tiếng người cũng được, Liêu ca đại nhân mới với đối thủ đủ tiêu chuẩn như vậy.”

      Tiểu Bảo giận dữ, cái đuôi dựng thẳng lên rồi.

      Phì điểu đáng chết, Tiểu Bảo đại nhân nhịn nổi nữa!

      Nạp Lan Yên sờ đầu Tiểu Bảo, lại với Liêu ca đại nhân vai: “Liêu ca đại nhân đúng là tiếng người lưu loát, nhưng mà…. Tiểu Bảo cũng phải kẻ yếu!”

      Liêu ca đại nhân vô cùng hư hỏng: “Hừ, trời dưới đất vốn có gì Liêu ca đại nhân được.”

      Về phần xem thường xà thúi kia, Liêu ca đại nhân hừ tiếng, đời này đánh nhau nó còn chưa thua bao giờ đâu!

      Tiểu Bảo khinh bỉ nhìn phì điểu cái, chờ ra khỏi nơi quái quỷ này, gặp lại phì điểu này, nó (T8-) ăn ngụm chết nó (PĐ)!

      Nạp Lan Yên thẳng đường tới, độ nóng xung quanh ngày càng cao.

      Lại về phía trước, Nạp Lan Yên đột nhiên dừng bước, con ngươi đột nhiên co rụt, khiếp sợ nhìn phía trước, liếm đôi môi khô khốc, trừng mắt phun ra chữ: “Đclmm.”

      Chỉ thấy trước mắt cách năm bước, là vùng lửa đỏ, biển lửa vô cùng vô tận bốc lên như cự long tùy tiện gào thét.

      Biển lửa ngập trời, lửa đốt cuồn cuộn.

      Cảnh tượng vốn chỉ có thể thấy trong phim ảnh do hiệu quả nghệ thuật tạo thành nay lại xuất trước mắt, chân thực như thế. Nạp Lan Yên nhàng xoa lên vị trí trái tim, nơi đó ‘bình bịch’ nhảy lên nhanh hơn ít nhất ba lần so với lúc thường.

      Nạp Lan Yên lau mồ hôi, quay đầu nhìn Liêu ca: “Đồng bạn của ta đâu?”

      Giọng vội vàng, ánh mắt hung ác.

      Tiểu Liêu ca rụt cổ, : “Chắc là ở tảng đá đối diện.”

      Nạp Lan Yên đảo mắt nhìn ra xa, lúc này nàng nhìn cũng nhìn thấy khối nham thạch trong biển lửa dài vô cùng kia, mà đối diện….

      Có thể nhìn cái rắm phía đối diện! Toàn con mẹ nó đều là nham thạch nóng chảy cuồn cuộn!

      Long mạch, long mạch!

      Nạp Lan Yên hít sâu hơi, với tiểu Liêu ca: “Liêu ca đại nhân, có thể giúp ta việc hay ?”

      Liêu ca đại nhân cười đáng khinh, : “ cầu của người ta cao, hôn cái liền giúp ngươi nha!”

      Nạp Lan Yên ‘bẹp’ tiếng hôn lên cái ót của phì điểu: “Được chưa?”

      Cái đầu đen của liêu ca đại nhân nổi lên màu hồng đáng nghi, giọng cũng thay đổi: “Người ta đều do tiểu mỹ nhân xử lý! Lên núi đao xuống biển lửa đều là mây bay!”

      Nạp Lan Yên lấy viên Cố Nguyên đan ra từ trong ngực: “Giúp ta đưa viên thuốc này cho đồng bạn của ta, nàng cần sợ hãi, ở tại chỗ, chuyên tâm tu luyện, rất nhanh ta đến tìm nàng.”

      Liêu ca đại nhân ngậm chặt đan dược, dùng cánh vỗ ngực mình, : “Yên tâm giao cho người ta, đảm bảo hoàn thành tốt việc tiểu mỹ nhân giao cho.”

      xong liền bay xuống khỏi vai Nạp Lan Yên, từ con chim đen biến thành đại phì điểu, chớp mắt mấy cái bay xa, biến thành chấm giữa biển lửa.

      Nạp Lan Yên hít sâu mấy hơi, nhìn thoáng qua biển lửa vô tận, sau đó dứt khoát chạy về nơi lúc mới rơi xuống.

      Càng tới gần biển lửa, linh khí càng thuần túy.

      Nhưng Nạp Lan Yên đứng gần biển lửa chưa đến mười phút, cảm thấy cả người như bị nướng chín, lại càng cần phải đến tu luyện.

      Liên tục chạy đến nơi thể chịu đựng nữa, Nạp Lan Yên mới đặt mông khoanh chân ngồi xuống, dám lãng phí thời gian, hai tay kết thành ấn ký phức tạp, sau tiếng quát , khí xung quanh bỗng vặn vẹo xoay tròn.

      Mà thân thể Nạp Lan Yên ở trung tâm lốc xoáy, từng đạo lực lượng vô hình theo lỗ chân lông mở ra mà điên cuồng tiến vào trong cơ thể nàng.

      Nạp Lan Yên dồn khí vào đan điền, để linh lực tùy ý chảy vảo kinh mạch, vận chuyển khẩu quyết đầu tiên của Phán Thần Quyết, ngưng tụ tất cả linh lực, cổ khí đánh sâu vào nhánh linh mạch thứ hai.

      Oanh!

      Phá!

      Nạp Lan Yên vốn chuẩn bị tốt tâm lý làm lại ít nhất năm lần, lại ngờ lần thành công.

      Cảm nhận kinh mạch rộng lớn gần gấp đôi trong cơ thể, kịp cao hứng, Nạp Lan Yên lại vận khởi tất cả linh lực đánh về phía nhánh linh mạch thứ ba!

      Tuy rằng Hỗn Độn đại sư tôn ngoài miệng buông tha người, luôn gắn hai từ ngu ngốc và đần độn bên miệng, nhưng thể thửa nhận thiên phú của nha đầu kia tuyệt đối là hạng nhất, sai!

      Hơn nữa, linh hồn cường đại của nàng qua đường hầm gian, tương lai, con đường tu luyện công dụng của nó thậm chí thể tưởng tượng được!

      Hỗn Độn đại sư tôn nhàng nở nụ cười, dưới cơ duyên xảo hợp, lại được nha đầu kia cứu khỏi địa phương quỷ quái.

      Duyên phận, duyên phận….

      Hỗn Độn đại sư tôn nghĩ như vậy xong, lại nhìn tiểu đồ đệ vì đả thông nhánh linh mạch nho mà cao hứng thế kia, nhịn được lại ghét bỏ!

      Yên nhi ngốc, thân là đại đồ đệ của Bổn tọa, sao lại chút tiền đồ cũng có như vậy?
      Last edited: 18/3/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 31: Nghĩ lại vẫn còn hơi kích động.

      Edit: kaylee

      Biển lửa giới hạn, mênh mông.

      Giữa nham thạch gập ghềnh, hồng ý thiếu nữ khoanh chân mà ngồi, quanh thân quanh quẩn vầng sáng màu trắng nhàn nhạt, mà bên cạnh nàng con đại phì điểu và con đại mãng xà đấu ngang tay.

      Đại phì điểu mổ cái lên đầu mãng xà, đập cánh cười nhạo hai tiếng.

      Đuôi đại mãng xà quấn lấy thân mình Liêu ca, lưỡi rắn phun ra thụt vào hai lần.

      Mà lúc này, ở bên cạnh hai con Nạp Lan Yên bước vào thời khắc mấu chốt, chuẩn bị đả thông nhánh linh mạch thứ chín, quyết định thành công hay lại thất bại lần nữa!

      Hai tay Nạp Lan Yên liên tục tạo ra ba ấn ký phức tạp, đầu ngón tay mang ánh sáng nhàn nhạt vẽ ra trong khí từng cái ấn phù phức tạp khó hiểu, lúc ba ấn phù hội tụ lại trung, trong chớp mắt mi tâm của nàng nở rộ ra vòng ánh sáng màu vàng chói mắt!

      Phô thiên cái địa, thần uy mênh mông cuồn cuộn.

      Đại phì điểu và Tiểu Bảo cả người run rẩy nằm rạp mặt đá, ánh sáng vàng nhàn nhạt chiếu vào người, hóa thành cổ lực lượng vô hình dũng mãnh xông vào cơ thể chúng nó.

      Gần như là trong nháy mắt, bản thể của đại phì điểu cùng Tiểu Bảo lớn lên chỉ gấp đôi, mà cổ lực lượng vô hình kia vẫn ngừng hội tụ vào thân thể chúng nó.

      Tiểu Bảo cao hứng hổn hển thả lỏng toàn thân hấp thu lực lượng, lại chuyển hóa thành lực lượng của mình, chủ nhân nó càng ngày càng mạnh, nó cũng muốn trở nên càng mạnh hơn!

      Nếu có thể tiến hóa lần thẳng đến cao giai….

      Tiểu Bảo cắn răng, nó có thể há miệng mắng to đại phì điểu đáng chết kia rồi!

      Đại phì điểu là bị bánh nhân thịt lớn này làm cho choáng váng, trong lòng nhịn được hưng phấn cười ha hả. Quả là Liêu ca đại nhân mắt sáng như sao, quả nhiên là Liêu ca đại nhân uy vũ hùng tráng, quả là Liêu ca đại nhân nhất là ở bên cạnh tiểu mỹ nhân!

      Liêu ca vốn là Huyền Linh thú cao giai, cổ lực lượng này ít nhất có thể làm cho nó đột phá thành thánh thú, nếu có thể vẫn theo bên người tiểu mỹ nhân…. Có thể tiến giai thành thánh thú, tấn chức thành thần thú, lại có thể trở thành siêu thần thú hóa thân thành hình người áp đảo tiểu mỹ nhân, nghĩ lại vẫn còn hơi kích động.

      Dưới thần uy mênh mông cuồn cuộn, nước miếng của Liêu ca đại nhân chảy đầy đất.

      Mà Nạp Lan Yên tản mát ra thần uy, đột nhiên mở mắt, trong con ngươi đen xẹt qua tia sáng, tay phải chống đất bỗng dưng lộn ngược cái ra sau, thân thể dùng lực đạo vô cùng nhàng bước vách đá, lại thả người nhảy xuống, đúng là nhảy lên hơn ba mươi mét!

      Nạp Lan Yên vững vàng rơi xuống đất, dang rộng hai tay cảm nhận lực lượng cường đại mà vô cùng thoải mái trong cơ thể, nắm tay vung mạnh vào trung: “Thoải mái!”

      Linh sĩ!

      Thế nhưng vừa vặn đột phá đến Linh sĩ!

      Nhưng cảm nhận được lực lượng trong cơ thể so với trước kia mạnh hơn gấp chỉ năm mươi lần, sao có thể hưng phấn?

      Lực lượng của Linh sĩ làm cho nàng cảm thấy cường đại như thế, vậy Linh sư, Đại Linh sư sao, cao hơn Đại Linh sư là Tiên Thiên lại thế nào?

      Nạp Lan Yên cách nào hình dung giờ phút này trong cơ thể mình nhiệt huyết có bao nhiêu sôi trào, thiên ngôn vạn ngữ (ngàn vạn ngôn ngữ) chỉ hội tụ thành từ - Thoải mái!

      Nàng phải trở nên cường đại, ngày càng cường đại!

      Sau đó nắm tay Tam gia nhà mình, đập tan chông gai, vượt qua gian khó, dắt tay kề vai sát cánh từng bước bước lên thế giới đỉnh phong đầy kích thích cùng khiêu chiến!

      Kiếp trước đơn lạnh lẽo như tuyết, kiếp này có giai nhân ở bên.

      Nghĩ lại, vẫn còn hơi kích động đó.

      Nạp Lan Yên đảo mắt, liền nhìn thấy Tiểu Bảo được vòng ánh sáng vàng bao phủ, uy phong mười phần; lại chuyển ánh mắt, nhìn thấy vẻ mặt nhộn nhạo của Liêu ca cũng được bao phủ vòng ánh sáng vàng, khóe miệng hơi co rút, biểu tình của Liêu ca thấy thế nào lại có chút quỷ dị mà quen thuộc đây?

      Nhìn đại phì điểu kích động, lại nhìn đại đồ đệ của mình, sư tôn đại nhân nuốt lời vừa đến bên miệng vào, thể có chút tiền đồ sao?

      Nạp Lan Yên ngồi xổm tảng đá nhìn đại phì điểu và Tiểu Bảo, mắt nhìn xung quanh, lông mày vừa giãn ra lại nhíu chặt, đứng dậy. Nàng biết mình ở chỗ này tu luyện bao lâu, biết tình huống bên tiểu Phượng Vũ thế nào, còn có biết tên Lãnh Thiếu Diệp kia vào long mạch chưa.

      Nạp Lan Yên cúi đầu thở dài, vẫn là trước trông coi cho Tiểu Bảo và Liêu ca tiến giai .

      Hổn hển….

      tiếng động quỷ dị chợt vang lên sau lưng, lông tơ cả người Nạp Lan Yên đều dựng đứng lên, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bộc phát lên, thuận thế lui về sau mấy bước, trước mắt là mảnh biển lửa cuồn cuộn, lại ‘hổn hển’ tiếng, thứ gì đó cả người đều là lửa chớp mắt cái liền chui ra từ biển lửa.

      Nhìn thứ bốc lửa kia về phía Tiểu Bảo và Liêu ca, Nạp Lan Yên lập tức nhảy vọt lên trước Tiểu Bảo và Liêu ca, vận linh lực toàn thân đến cánh tay, toàn lực đánh ra chưởng vào ót vật kia!

      Xoạt tiếng.

      Tay phải của Nạp Lan Yên bị thương đến mức hoàn toàn thay đổi, lại giống như cảm thấy đau đớn, dưới chân dừng lại chút nào đạp ba tảng đá về phía thứ quỷ dị kia, đạp bay được nó, nhưng ràng hoàn toàn chọc giận vật kia.

      Khóe môi Nạp Lan Yên nhếch lên nụ cười khiêu khích, ngón út đưa về phía thứ bốc hỏa là đồ vật gì kia ngoắc cái: “Đến….”

      Đồ vật kia ràng là bị chọc giận, ánh lửa cả người đều tăng lên, thứ đồ vật giống như con bò lớn phẫn nộ rống tiếng với Nạp Lan Yên, ‘ầm ầm’ đuổi tới!

      Nạp Lan Yên dốc hết sức lực chạy về phía trước, cái đồ vật này quá mạnh mẽ, vừa rồi từng chiêu thức của nàng đều dùng toàn lực, nhưng đều lay chuyển cọng tóc gáy của người ta, còn đốt bị thương mình.

      Nạp Lan Yên cắn răng, bất chấp tất cả, tóm lại là thể để đồ vật này làm tổn thương Tiểu Bảo!

      Nạp Lan Yên nhấc lên khối nham thạch ném tới, quên tiếp tục khiêu khích: “Có bản lĩnh liền đuổi theo!”

      Đồ vật kia bị nện trúng càng thêm tức giận, đuổi theo ác hơn, tốc độ cũng ngày càng nhanh hơn!

      Cuộc chiến truy đuổi vòng quanh nham thạch mở ra, toàn thân Nạp Lan Yên cũng nhanh bốc lửa, miệng đắng lưỡi khô, nhưng giống như biết mệt, ngược lại có vẻ càng khiêu khích càng nghiện.

      Nạp Lan Yên nhảy lên mặt đá, quay về phía cái kẻ cũng thở hổn hển kia nhếch miệng cười vui vẻ: “Đến… tiếp tục… huynh đệ, chút bản lĩnh như vậy cũng muốn đến đánh lén Tiểu Bảo nhà ta à?”

      Đồ vật kia đứng tại chỗ thở hổn hển lúc, giống như đột nhiên nhận ra điều gì đó, hung hăng rống tiếng to với Nạp Lan Yên, quay đầu chạy vội về phía Tiểu Bảo cùng Liêu ca!

      Mẹ nó, bị nhân loại này đùa bỡn!
      Last edited: 18/3/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 32: Kiếm vũ mạn thiên!

      Edit: kaylee

      “Này, đừng chạy!”

      Đôi mắt đen của Nạp Lan Yên khẽ nhếch, đạp nham thạch mượn lực nhảy lên, hồng y vẽ ra độ cong xinh đẹp trung, tới phút đuổi đến bên cạnh đồ vật bốc lửa, chút hoang mang khiêu khích : “Huynh đệ, đánh lại nên bỏ chạy sao? Ngươi còn có chút nguyên tắc nào vậy?”

      Bốc hỏa quái đúng là rất mạnh mẽ, nhưng ràng tốc độ của nó rất miễn cưỡng.

      Bốc hỏa quái xoay người trong nháy mắt nâng chân lên chân trước, nó nhất định phải tát chụp chết người này!

      Nạp Lan Yên nhanh chóng né tránh, tay áo chém ra đạo kình phong nháy mắt liền thổi quét lên khối nham thạch lớn, ‘ầm’ tiếng đập về phía bốc hỏa quái: “Chỉ có chút bản lĩnh đó? Đánh lại ta!”

      Bị nham thạch đập vào đầu, lần nữa bốc hỏa quái tức giận xông lên não. Nếu nó đốt người này thành tro, tự vặn đầu mình xuống!

      Nạp Lan Yên thấy bốc hỏa quái lại lần nữa bị chọc giận, vui vẻ nhếch miệng, chút do dự xoay người chạy!

      Nàng cũng muốn khí phách đứng lại bên cạnh quan sát lúc, xem tại sao nàng lại thể tổn thương chút xíu nào đến con quái vật này!

      Oanh!

      Sau lưng đau xót, cả người Nạp Lan Yên bổ nhào về phía trước, bả vai chạm đất, ngã xuống đất.

      Vô số từ Fuck You Mom chạy qua trong đầu, tay Nạp Lan Yên chống đỡ thân mình xoay người né tránh công kích của quái vật, lại mạnh mẽ nhảy lên tiếp tục trốn.

      Sau vài lần thất thủ, bốc hỏa quái giận dữ. Nhân loại đáng chết này giống y như con cá trạch trơn trượt, lại còn dám nó đánh lại bỏ chạy? Vẫn còn mặt mũi ư?

      Nạp Lan Yên chạy vòng quanh nham thạch vòng, thở hồng hộc gào khóc truyền với đại sư tôn : “Đại sư tôn, có chiêu thức nào có thể đánh nó từ xa ?”

      Nạp Lan Yên quen thuộc nhất là phương thức cận chiến (chiến đấu sát người) cùng bắn súng, nhưng tại ngay cả thân đối phương nàng cũng tiếp cận được, lại càng đến đấu cái gì đó.

      Hôm nay nàng vừa mới học Phán Thần Quyết sơ cấp, người có linh lực cũng dùng được sáu bảy phần, làm sao có thể đánh người ta đây?

      Ầm!

      quyển Mộc Giản nện xuống đầu. (mộc giản: cuốn sách tạo thành từ thẻ tre ý)

      tay Nạp Lan Yên tiếp được Mộc Giản, ‘oanh’ tiếng né tránh kịp, lại bị đánh ngã như chó ăn phân (nguyên văn tác giả nha), căm giận quay đầu nhìn về phía bốc hỏa quái dựng thẳng ngón giữa, nhảy lên lần nữa bay nhanh tránh ra!

      Bốc hỏa quái bị làm tức chết, nhân loại này chẳng những trượt như cá trạch, còn là đánh mãi chết!

      Nó cũng tin đánh được!

      đảo nham thạch giữa biển lửa vô tận, hồng y thiếu nữ cả người chật vật cố gắng chạy như điên, tay cầm quyển Mộc Giản, mắt chớp nhìn chằm chằm nội dung Mộc Giản, bị đánh ngã liền nhảy lên dựng thẳng ngón tay giữa chửi vài câu, dưới chân càng chạy như bay trốn tránh!

      Mà ở phía sau , quái vật lớn cả người bốc lửa vụng về tức giận điên cuồng chạy nhanh đuổi theo, ngọn lửa người đều sắp bốc lên tận trời rồi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn cách ba mét, làm sao cũng đuổi kịp!

      Ngay cả tên của Mộc Giản Nạp Lan Yên cũng chưa xem, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiêu thức ở trang đầu tiên – Kiếm vũ mạn thiên!

      kiếm quyết, phân thành tám hình vẽ.

      Nạp Lan Yên bên chạy trốn, bên quên khiêu khích bốc hỏa quái, mà trong đầu lại nhanh chóng xoay chuyển, lần lượt biểu diễn chiêu thức này.

      Cho đến khi trong đầu khẳng định tính toán chiêu này đến hoàn mỹ vô khuyết, Nạp Lan Yên bỗng nhiên quay đầu nhìn bốc hỏa quái gắng hết sức đuổi theo mình, trong lòng lại giả bộ đáng thương tội nghiệp với đại sư tôn nhà mình: “Đại sư tôn, lại thưởng vũ khí?”

      Ầm! thanh kiếm nện xuống đầu. Nạp Lan Yên nhe răng che cái ót đỏ bừng, đau đến mức nước mắt đều chảy ra: “Sư tôn, lần sau có thể đổi phương thức đưa ra ?”

      Hỗn Độn đại sư tôn tàn khốc trả lời: “ thể.”

      Nạp Lan Yên mím môi, năm ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, chỉ cảm thấy cổ lực lượng mạnh mẽ kiên cường hào hùng như phách sơn liệt nhạc (phá núi), sóng lớn cuồn cuộn, mãnh liệt mênh mông.

      “Kiếm tốt!” Đáy mắt Nạp Lan Yên lóe ra vòng sáng, lửa cháy cuồn cuộn, tay áo tung bay: “Bốc hỏa quái, thử xem chiêu này của ta!”

      “Rống!”

      Tức giận, tức giận đến mức muốn xé nát nhân loại chết tiệt trước mặt này!

      Bốc hỏa quái khổng lồ khàn giọng gào thét về phía Nạp Lan Yên, lửa cháy bay phấp phới trong cuồng phong.

      Nạp Lan Yên ngạo nghễ đứng im, tóc đen tán loạn vai đón gió bay lượn, tay phải cầm kiếm, tay trái vẽ ra kiếm quyết hơi phức tạp, ánh sáng mà vàng theo đầu ngón tay xẹt qua thân kiếm, trong nháy mắt, cổ lực lượng bá đạo làm trời đất biến sắc phá mà ra!

      Kim quang đầy trời, kinh sợ bốn phương!

      Nạp Lan Yên bước từng bước, cổ tay lật chuyển, ngay tại lúc bốc hỏa quái vọt tới phía trước, đột nhiên chém ra kiếm: “Kiếm vũ mạn thiên!”

      Ông!

      Kiếm khí vô biên ầm ầm mà ra, lập tức làm cho khí ngưng kết thành băng, từng đạo kiếm quang bén nhọn hẹp dài như mưa rơi đầy trời, điên cuồng thổi quét về phía bốc hỏa quái.

      kiếm hạ xuống, biển lửa đột nhiên bốc lên!

      Bốc hỏa quái liên tục lùi về phía sau mấy bước, thân hình vụng về mỏi mệt ngăn được kiếm quang khắp bốn phương tám hướng thổi quét đến, bỗng nhiên tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng cả đảo , chỉ thấy bốc hỏa quái ‘bịch’ tiếng ngã xuống đất, ngọn lửa khắp người có xu thế tắt .

      Nằm rạp mặt đất, ồ ồ thở hổn hển, bốc hỏa quái giãy dụa muốn đứng dậy, lại lần nữa ‘bốp’ tiếng ngã xuống, từng tiếng kêu thê lương thảm thiết lại khổ bức.

      Giờ phút này, Nạp Lan Yên cũng chịu nổi. Cả người nàng giống như vừa bị hút hết khí, linh lực vốn tràn đầy trong cơ thể cũng bị hút cạn, quần áo rách tung tóe, tóc cũng bị gió thổi tán loạn, mặt cũng dính ít vết thương.

      Nhưng cho dù chật vật như vậy, thân thể của nàng vẫn thẳng tắp như cũ, đứng tại chỗ dám thả lỏng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bốc hỏa quái ngã mặt đất, có chút nghi hoặc, chiêu này đúng là rất lợi hại, nhưng hẳn là cũng chỉnh bốc hỏa quái đến mức nửa sống nửa chết như vậy chứ?

      Nạp Lan Yên biết thực lực tại của nàng. chiêu này ngay cả ba phần lực còn sử dụng đến.

      Nạp Lan Yên lấy ra viên Cố Nguyên đan nuốt vào, đứng tại chỗ dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chớp mắt quan sát bốc hỏa quái, nhìn ngọn lửa tắt dần người nó, đáy mắt xẹt qua chút tò mò, quái vật khổng lồ đuổi theo nàng mấy chục vòng này rốt cuộc là cái gì? (lee: ta cũng muốn biết nha *gào thét* tò mò từ đầu đến giờ rồi *khóc rống*)

      Chỉ là….

      Khi ngọn lửa càng ngày càng ít , bốc hỏa quái thế mà cũng càng ngày càng lại.

      Đợi đến cuối cùng, lúc Nạp Lan Yên nhìn thứ lớn bằng lòng bàn tay nằm nham thạch, toàn thân tỏa ra màu đỏ rực xinh đẹp – Hỏa Ly, cả người cũng được tốt lắm. (hỏa ly là con báo lửa nha)

      Bốc hỏa quái đuổi theo nàng hơn ba mươi vòng, làm cho nàng ngã dưới năm mươi lần, vốn cao lớn so với nàng cũng khác là bao, thế nhưng lại là con Hỏa Ly chỉ lớn bằng lòng bàn tay?

      Nạp Lan Yên híp mắt, chẳng lẽ tiểu gia hỏa này phải về phía Tiểu Bảo, mà là về phía đại phì điểu?

      “Hừ….”

      Hỏa Ly hữu khí vô lực phun ra hơi, mở to đôi mắt đỏ sáng trưng tức giận trừng Nạp Lan Yên. Nữ nhân chết tiệt, nữ nhân chết tiệt này!

      Nạp Lan Yên nhướng mày, ý vị thâm trường : “Báo , đầu tiên ngươi muốn thương tổn đồng bạn của ta, sau đó lại muốn đuổi giết ta, thắng làm vua thua làm giặc thôi, ngươi còn dùng ánh mắt tức giận như vậy nhìn ta, tốt, tốt nha!”

      Hỏa Ly cắn răng, trong đôi mắt đỏ xinh đẹp tràn đầy tức giận, nếu phải bị nữ nhân này quấy rối, nó liền….

      Chuyện này thành cũng thôi , lại còn bị nữ nhân này đùa bỡn mấy lượt, bây giờ vết thương cũ lại tái phát, nhất định nó đội trời chung với nữ nhân này, đội trời chung!

      Nạp Lan Yên nhìn đôi mắt tràn ngập linh tính, yên lặng nhìn nham thạch dưới chân. Vận khí của nàng nhất định là vô cùng tốt. Huyền Linh thú khó tìm thấy trong truyền thuyết, nàng gặp ba con rồi.

      Oanh!

      tiếng nổ đột nhiên vang lên, trung bỗng nhiên có mây đen cuồn cuộn ở giữa đảo , từng tia chớp lớn bằng miệng chén giống như cự long cưỡi mây đạp gió, từng trận sấm vang, cuồng phong dấy lên.

      Trong phút chốc, trời đất biến sắc.

      Vẻ mặt Nạp Lan Yên biến đổi, vận khởi linh lực vừa mới khôi phục chút bay nhanh lao về phía giữa đảo!
      Last edited: 23/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :