1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Lãnh đế cuồng thê - Mặc Tà Trần (106/107)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 13: Sư tôn, ngài suy nghĩ nhiều quá!

      Edit: kaylee

      Nạp Lan Yên tùy ý nhìn bóng mình trong gương, lười biếng ngáp cái, đứng dậy ra ngoài phòng tắm, nhìn thấy Lãnh Thiếu Diệp đứng dựa vào tường, vẻ mặt lạnh lùng.

      Nạp Lan Yên giơ lên đuôi mắt: “Ôi! Tam gia đứng giữ cửa sao?”

      Lãnh Thiếu Diệp khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt bắt bẻ nhìn vài lần quần áo lộng lẫy của Nạp Lan Yên: “Trang điểm chút, miễn cưỡng vừa mắt.”

      Nạp Lan Yên cũng khách khí nhìn vài lần bộ dáng Lãnh Thiếu Diệp mặc quần áo cổ trang, đuôi mắt nhảy lên: “Như nhau.”

      Chẳng qua là nàng thừa nhận cũng được, Lãnh Thiếu Diệp mặc thân quần áo màu tím đẹp đẽ quý giá, tóc dài tùy ý xõa vai, ánh mặt trời chiếu khuôn mặt thâm thúy tuấn mỹ, quá đẹp trai!

      Lam Thanh nghe vậy khóe miệng co rút, hai người này nếu chỉ miễn cưỡng vừa mắt, vậy những người khác làm sao sống?

      Tầm mắt vừa chuyển, lqđ Lam Thanh thấy tên thị vệ bưng thuốc đến: “Vương Gia, Vương Phi, thuốc sắc xong rồi.”

      Vẻ mặt Lãnh Thiếu Diệp nhất thời trầm xuống, ánh mắt nguy hiểm nhìn Lam Thanh cùng thị vệ vừa bưng thuốc đến.

      Lam Thanh cùng tên thị vệ đồng thời rùng mình, nhưng vẫn kiên trì bưng thuốc đến.

      Nạp Lan Yên tiến lên nhận chén thuốc, khoát tay với Lam Thanh cùng tên thị vệ: “Các ngươi lui xuống trước .”

      Hai người giống như nhặt được đại xá (ơn lớn), thi lễ với Lãnh Thiếu Diệp cùng Nạp Lan Yên, nhanh chóng rời .

      Nạp Lan Yên đặt chén thuốc dưới mũi ngửi, sau đó lại lấy ra cây ngân châm từ trong tay áo thử độc. Sau khi nàng xác định có vấn đề mới đưa thuốc đến trước mặt Lãnh Thiếu Diệp: “Ngươi tự uống hay là để ta cho ngươi uống?” (chu choa, Yên tỷ chu đáo thể, mà tỷ định cho ca uống thế nào *cười gian*)

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn nước thuốc đen thui nồng nặc, cau mày, nhếch môi mỏng trừng mắt nhìn Nạp Lan Yên.

      Nạp Lan Yên đưa tay vén mấy sợi tóc bay tán lạn phía trước ra sau tai, ngón giữa kẹp cây ngân châm tỏa ra hàn quang chói mắt, cong mắt : “Ngươi nếu muốn chết, ta ngại cho ngươi trực tiếp phát độc sớm chút, chừng có thể trở lại Trung Hoa đó. Tam gia, ngươi thấy đề nghị này thế nào?”

      được tốt lắm.” Khóe mắt Lãnh Thiếu Diệp hơi giật giật, cắn chặt răng, thô lỗ vươn tay đoạt chén thuốc: “Gia tự uống.”

      Nạp Lan Yên khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn Lãnh Thiếu Diệp, giương cằm lên, ý bảo nhanh chóng uống thuốc.

      Lãnh Thiếu Diệp hung hăng nhìn chằm chằm lqddd chén thuốc tay, ánh mắt kia giống như nhìn kẻ thù, khó khăn đưa đến bên miệng lại thể mở miệng, mùi vị gay mũi kia đập vào mặt làm cho muốn ngay lập tức quăng chén thuốc .

      Đúng lúc này, Nạp Lan Yên đột nhiên tiến lên, thân thủ cực nhanh, tay mạnh mẽ chế trụ cằm của , tay bưng chén thuốc liền rót xuống đôi môi kia.

      “Phốc… khụ… khụ….” Lãnh Thiếu Diệp bất ngờ bị rót thuốc vào miệng, ừng ực ừng ực nuốt xuống cổ họng, mùi vị khó chịu kia làm cho vị gia này ngay cả tức giận cũng kịp, chạy đến vịn thân cây đại thụ xoay người nông khan. (@.@)

      Khuôn mặt tuấn lạnh lùng, cũng là xanh xanh trắng trắng.

      Lãnh Thiếu Diệp giận kiềm chế được, quay đầu nhìn Nạp Lan Yên mang vẻ mặt vô tội, hai con ngươi u ám tràn ngập cuồng phong bão vũ: “Nap. Lan. Yên!”

      Chưa từng có ai dám ép uống thuốc, nhất là loại nước thuốc chán ghét này.

      Nạp Lan Yên ném viên mứt quả vào trong miệng , thành công làm cho sắc mặt xanh mét của nuốt lời xuống, bĩu môi cười lạnh : “Rống cái rắm! Về sau thuốc này ngươi uống hay uống tùy ngươi, dù sao người trúng độc cũng phải ta.”

      Lãnh Thiếu Diệp trừng hai mắt, nhất thời gì, mùi vị mứt quả ngọt mà ngấy trong miệng, dần xua tan vị thuốc làm cho người ta buồn nôn.

      Còn có loại cảm giác khó thành lời tràn ngập trong tim, thể , có chút kỳ lạ, cũng cảm thấy chán ghét.

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn Nạp Lan Yên quay đầu bỏ nhìn , hiểu sao dâng lên cảm giác áy náy, nắm tay phải đặt ở bên môi ho tiếng: “Cái kia….”

      Nạp Lan Yên vè mặt lạnh nhạt, : “ phải muốn phủ Nhị Hoàng tử sao?”

      “Ừ.” Lãnh Thiếu Diệp lên tiếng, ánh mắt có chút mơ hồ: “Cái kia….”

      “Vậy còn mau ?” Nạp Lan Yên đợi Lãnh Thiếu Diệp xong, trực tiếp qua ra ngoài cửa.

      nhìn thấy ánh sáng giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt hồ ly kia, khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thiếu Diệp ở đằng sau nhất thời đen lại, đứng tại chỗ bực bội trong chốc lát, liền nhanh chóng đuổi theo.

      Nạp Lan Yên đưa lưng về phía người nào đó, tâm tình rất tốt giương lên khóe miệng, sinh thời có thể nhìn thấy biểu lộ ấp a ấp úng xin lỗi của Lãnh Thiếu Diệp, đáng giá!

      Trong đầu đột nhiên truyền đến giọng của sư tôn Hỗn Độn: “Đây là đồ tế của bổn tọa?”

      Nạp Lan Yên suýt chút nữa ngã ngửa: “Phốc, sư tôn, ngươi suy nghĩ nhiều quá!”

      Giọng điệu của Hỗn Độn đại sư vẫn cao ngạo khinh thường như cũ: “Toàn thân người ta chỗ nào cũng mạnh hơn ngươi như vậy, làm sao bổn tọa lại suy nghĩ nhiều quá?”

      Khuôn mặt tinh xảo của Nạp Lan Yên vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi : “Sư tôn, ràng là toàn thân đồ nhi mạnh hơn chút mới đúng.”

      Hỗn Độn sư tôn trầm mặc lúc, lời sâu kín: “Đồ nhi, ngươi nên kiêu ngạo.”

      Nạp Lan Yên nghẹn ngụm máu, muốn nổi giận gầm lên tiếng, nàng nên kiêu ngạo cái gì? Nàng có kiêu ngạo bao giờ sao?

      Lời ác độc của sư tôn đột nhiên vang lên làm cho nàng, lảo đảo.

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn bước chân có chút lảo đảo của lqđ nàng, đuổi theo tay khoác lên vai nàng: “Huyết Hồ….”

      Vẻ mặt Nạp Lan Yên trầm giống như vừa có cơn bão cuốn qua: “Gọi gì?”

      Lãnh Thiếu Diệp bị vẻ mặt của nàng làm kinh ngạc, nữ nhân này tức giận như vậy sao?

      Nghĩ như vậy, vẻ mặt của Lãnh Thiếu Diệp có chút mất tự nhiên câu: “ xin lỗi!”

      Nạp Lan Yên nổi giận đùng đùng, ánh mắt lại nhìn thấy vành tai đỏ ửng của người nào đó, tâm tình thế nhưng thay đổi tốt hơn, hắng giọng cái, vẻ mặt nghiêm túc nghĩa chính ngôn từ ( lời chính nghĩa) : “Xin lỗi ta nhận. Nhưng là ta nhớ lời lúc trướ, lần sau còn tự uống thuốc ta cho ngươi uống.”

      Lãnh Thiếu Diệp cắn răng, làm sao lại quên bản tính lên mặt lên mũi của nữ nhân này, sắc mặt trầm tùy thời đều có thể nổi bão.

      Nạp Lan Yên nhướng mày nhìn lại, thầy thuốc đối xử với bệnh nhân, nhất là bệnh nhân nghe lời, khí thể thể yếu!

      “Vương Gia, Vương Phi.” Lam Thanh giống như nhận thấy bầu khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, vẻ mặt bình tĩnh lqđ : “Xe ngựa chuẩn bị xong, bây giờ muốn xuất phát sao?”

      Hai người nghe vậy, cùng hừ lạnh tiếng với đối phương, quay mặt sóng vai nhau cùng về phía ngoài phủ.

      Lam Thanh ở bên nhịn được vui vẻ, Vương Gia cùng Vương Phi nhà nàng đúng là ngây thơ, cũng tuyệt phối vô cùng.

      Bên ngoài Chiến Vương phủ, chiếc xa ngựa màu đen khắc hoa văn hình rồng khảm kim mã đỗ. Bên cạnh là thi vệ mặt lạnh mặc khôi giáp màu bạc, khom người hành lễ: “Vương Gia, Vương Phi.”

      “Đứng lên .” Lãnh Thiếu Diệp thản nhiên gật đầu, cùng Nạp Lan Yên lên xe, trong xe đặt hai nhuyễn tháp cùng bàn trà , phía bày bình trà nóng cùng hai chén ngọc tinh xảo, ấm áp thoải mái dễ chịu.

      Nạp Lan Yên dựa lưng vào nhuyễn tháp, che miệng ngáp cái, trong mắt lên hơi nước.

      Nàng từ chỗ sâu nhất trong sơn mạch suốt đêm trở về, đến bây giờ còn chưa kịp nghỉ ngơi.

      Lúc này nằm nhuyễn tháp mềm mại thoải mái dễ chịu, ngăn được cơn buồn ngủ. Nạp Lan Yên giương mí mắt: “Ta ngủ lát, đến nơi gọi ta.”

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nạp Lan Yên, khỏi nhíu nhíu mi, lấy ra hộp quẹt từ bên đốt ấm lô, lúc này mới dựa vào nhuyễn tháp cầm tư liệu xem xét.

      Đối mặt với đám ‘huynh đệ’ kia, cũng thể buông lỏng cảnh giác.

      ***** Đề người xa lạ *****

      Đột nhiên cảm thấy Tam gia đôi xử với Hồ Ly vẫn luôn yên lặng dịu dàng như vậy….

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 14: Thực chất bên trong con người.

      Edit: kaylee

      Khi Nạp Lan Yên mơ mơ màng màng tỉnh lại, sắc trời hơi tối, phía tây dâng lên từng ráng mây lửa đỏ.

      Lãnh Thiếu Diệp vẫn dựa vào nhuyễn tháp xem tài liệu như cũ, mắt cũng nâng, giọng lành lạnh thản nhiên vang lên: “Tỉnh?”

      Nạp Lan Yên duỗi người, từ bên rót chén nước trà súc miệng, tiếng vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn: “Lúc nào rồi? Ta ngủ lâu sao?”

      Lãnh Thiếu Diệp gấp tư liệu, nhìn sắc trời: “Đoán chừng sáu giờ chiều rồi.”

      Nạp Lan Yên sửa sang lại vạt áo hơi loạn: “Các ngươi hẹn mấy giờ.”

      “Để cho bọn họ chờ là được.” Lãnh Thiếu Diệp thản nhiên , nghĩ đến đám huynh đệ hoàng gia kia, đáy mắt xẹt qua tia u ám, sau đó ném tư liệu cho Nạp Lan Yên.

      Nạp Lan Yên nghi hoặc nhìn Lãnh Thiếu Diệp, nhận lấy tư liệu mở ra, thấy bên trong từng nét chữ cứng cáp có lực ghi lại từng việc quan trọng của Liệt Diễm quốc, vừa xem liền hiểu ngay.

      Nét chữ nhất hoành nhất thụ đều lộ ra sát khí nàng lại quá quen thuộc, ánh mắt Nạp Lan Yên đột nhiên sáng : “Người hiểu ta quả nhiên chỉ có Tam gia!” (oa nha nha, chỉ ca hiểu tỷ ~~)

      Trí nhớ thân thể này đối với thế lực của Liệt Diễm quốc rất mơ hồ, tại vừa trở về phải vào vòng phân tranh phức tạp, lqđ có thể tư liệu mà đưa tới này giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. (đưa đúng lúc á)

      Lãnh Thiếu Diệp nghe vậy ghét bỏ liếc mắt: “Xem nhanh , đói bụng sao?”

      Ùng ục ùng ục.

      Bụng Nạp Lan Yên lập tức phát ra tiếng kêu, cuối cùng cũng có người chú ý nó đói rồi sao, đúng là ân nhân!

      Nạp Lan Yên giống như nghe thấy, cẩn thận ghi nhớ những mục cần nhớ của tư liệu trong tay, cần thiết cũng để trong lòng, mãi đến khi ánh chiều tà cũng bị màn đêm che khuất, mới ngẩng đầu lên từ trong tài liệu, để tư liệu xuống bên cạnh, nhếch miệng vui vẻ: “Hắc, đại lục này có ý tứ.”

      Nhìn Liệt Diễm quốc có vẻ phồn hoa cường đại, đại lục Vô Song này, liền thế lực trung đẳng (hạng trung, hạng vừa) cũng đạt đến, bản đồ những thế lực tương đương với Liệt Diễm quốc có hơn ba mươi cái, lại càng đến các thế lực nhất lưu (hạng nhất).

      Lãnh Thiếu Diệp nhàng giương lên môi mỏng, vài mặt và Huyết Hồ thực rất giống nhau, cùng theo đuổi cường đại, vươn lên đỉnh phong, cùng thích hưởng thụ quá trình phấn khích cùng kích thích khi vượt mọi chông gai.

      Bọn họ giống nhau, thực chất bên trong con người đều là muốn bình thường, dễ dàng dừng lại.

      Chỉ cần có đường, vẫn tiếp tục về phía trước. Cho dù có đường, chỗ đạp dưới chân chính là đường.

      hai người là kẻ địch ngươi truy ta đuổi suốt hai năm, chẳng bằng bắt đến đoán ra lại cùng là loại người theo đuổi chấp niệm như nhau.

      Xem như vừa ý nhau, cũng thương tiếc nhau.

      thôi, Chiến Vương?” Đôi môi đỏ thẫm của Nạp Lan Yên khẽ nhếch, trong mắt lưu chuyển ánh sáng nguy hiểm mà mị hoặc.

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn cảnh đẹp này chớp mắt mà xuống xe, cũng quên lúc trước ở bờ biển cũng vì nụ cười này làm cho lung lay mắt, sau đó bị nữ nhân này đặt dưới thân dùng súng chỉ vào đầu.

      Bất quá khi Lãnh Thiếu Diệp xuống xe chuẩn bị thân sĩ đỡ Nạp Lan Yên, thấy nàng nhìn chớp mắt lqđ nhàng nhảy xuống xe, cùng vẻ mặt coi đối phương vừa rồi của sai biệt lắm.

      Lãnh Thiếu Diệp khóe mắt co rút, cá tính có thù tất báo này của nàng còn có thể phát huy vô cùng nhuần nhuyễn hơn sao?

      Đúng lúc này, từ trong phủ Nhị hoàng tử hoa lệ thanh niên tuấn tú mặc thân áo dài màu lam ra, lúc nhìn thấy hai người, đôi mắt đào hoa lộ ra chút ngả ngớn, quanh thân tràn đầy vui sướng: “Ôi chao, Tam ca, ngươi đến rồi sao?”

      Lãnh Thiếu Diệp thản nhiên gật đầu, hai con ngươi u ám lạnh lùng mang theo chút cảm xúc: “Làm sao lại ra?”

      Thanh niên kia đúng là Ngũ Hoàng tử Lãnh Thiếu Kỳ, là người trong ‘Chiến Vương đảng’ danh xứng với thực trong mắt người khác, lòng nhào vào người Tam ca Chiến Vương Lãnh Thiếu Diệp.

      “Đệ đệ đây phải là muốn nhìn thấy tẩu tử (chị dâu) sớm chút thôi.” Lãnh Thiếu Kỳ khép quạt, thu lại vẻ mặt ngả ngớn, bộ dáng rất nghiêm túc chắp tay cười với Nạp Lan Yên: “Tam tẩu tốt.”

      khuôn mặt tinh xảo tuyệt diễm của lqđ Nạp Lan Yên lên nụ cười yếu ớt, hai núm đồng tiền như như : “Ngũ Hoàng tử.”

      Lãnh Thiếu Kỳ tay nắm quạt xiết chặt hơn chút, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười sáng lạn vô hại: “ sớm nghe Tam tẩu phong nhã tài hoa chói mắt, Tam ca quả nhiên là có phúc khí tốt.”

      Lãnh Thiếu Diệp lạnh lùng nhìn thoáng qua đối phương, bàn tay lớn khớp xương ràng bao trùm tay của Nạp Lan Yên, lướt qua Lãnh Thiếu Kỳ đến phía cửa lớn.

      Nụ cười mặt Lãnh Thiếu Kỳ ruốt cuộc duy trì được, bàn tay nắm chặt quạt nổi đầy gân xanh, khẽ rũ mắt xuống lại càng hung ác nham hiểm đáng sợ.

      biết tại sao lại bại lộ, mới làm cho Tam ca luôn luôn đối tốt với đột nhiên trở nên lạnh lùng xa cách.

      Nạp Lan Yên bất động thanh sắc rút tay ra khỏi bàn tay của người nào đó, nhướng mày nhìn Lãnh Thiếu Diệp, phải là ‘Chiến Vương đảng’ sao?

      Bàn tay của Lãnh Thiếu Diệp đặt ở bên hông tự nhiên nắm nắm, mặt lại vẫn bình tĩnh lạnh lùng, mắt liếc Nạp Lan Yên, gia ngay cả diễn trò cũng lười với .

      Nạp Lan Yên liếc mắt, cẩn thận lật thuyền trong mương.

      Lãnh Thiếu Diệp hờ hững coi thường, ngoài người bên cạnh này, những người khác muốn cho lật thuyền vẫn là cứ mong chờ . (ý là có cơ hội á)

      Đám ‘huynh đệ’ của hoàng tộc Liệt Diễm kia đúng là lợi hại, nhưng bàn về mưu quỷ kế, vẫn kém xa những phần tử khủng bố tàn độc ác IQ cao.

      Huống chi thế giới này, Linh tu sĩ còn có địa vị tôn quý mà thường nhân (người bình thường) cách nào tưởng tượng.

      “Chiến Vương gia, Chiến Vương phi.” Thị vệ đứng ngoài cổng cung kính hành lễ, sau đó nghiêng người dẫn đường: “Mời bên này.”

      Dọc đường, đình đài tiểu tạ, lầu các cầu , núi giả thanh hồ, lá đỏ rêu xanh, cảnh sắc giống như những bức tranh vẽ, khắp nơi lộ ra hơi thở văn nhã.

      Nạp Lan Yên trong lòng lqđ tán thưởng, theo phong cách của phủ đệ này, nghĩ thấy Nhị Hoàng tử đúng là người thanh nhã đạm mạc.

      Chưa tới hoa viên tụ hội, nghe thấy loạt tiếng cười cùng tiếng hoan hô, mà trong đó giọng có chút non nớt lại kiêu ngạo vô cùng ràng nhất: “Ta sợ ngươi? Tứ biểu ca, hôm nay ta dùng ngân xà tiên (roi bạc) cùng ngươi đánh bạc. Bất quá, Tứ biểu ca, ngươi muốn dùng cái gì đến đánh bạc cùng ngân xà tiên của ta?”

      Nạp Lan Yên hơi kinh ngạc, sau đó trong con ngươi trong trẻo lộ ra ý cười. nghĩ tới tiểu loli Bách Lý Phượng Vũ làm cho nàng có chút thích cũng ở đây.

      Lãnh Thiếu Diệp thấy thế mi tâm hơi nhíu lại, chỉ cảm thấy vừa rồi cảm giác thoải mái khi Lãnh Thiếu Kỳ nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên, lúc này lại càng thoải mái hơn.

      ***** Đề người xa lạ *****

      Ai ôi!!! Có người giống như ghen tỵ, thầm cho mọi người biết, Tam gia nhưng ra là nam nhân có tham muốn giữ lấy siêu cấp mạnh mẽ.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 15: Trời phạt ngươi, ta đến trị.

      Edit: kaylee

      Gió thu khẽ thổi, ánh trăng sáng soi.

      Trong phủ Tam Hoàng tử, mười người nam nữ trẻ tuổi lịch tao nhã ngồi vây quanh trong đình viện, cười thản nhiên, vô cùng náo nhiệt.

      Ba!

      Đột nhiên tiếng ly trà vỡ vụn chói tai làm cho khí náo nhiệt trong đình viện bị cắt đứt, mọi người nhíu mày nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy Nạp Lan Lâm vẫn vô cùng yên tĩnh từ lúc tới đây đến giờ há miệng run rẩy chỗ cồng hình vòm của đình viện, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập hoảng sợ: “Ngươi…. Ngươi….”

      Ừ? Đám nam nữ trẻ tuổi nghi ngờ nhìn theo ngón tay của Nạp Lan Lâm, lập tức sửng sốt….

      Chỉ thấy hai bóng dáng cùng nhau tới, vừa mới bước vào cổng hình vòm.

      Nam nhân bên trái mặc thân quần áo màu đen tôn quý, khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ tỳ vết giống như điêu khắc, đôi mắt đen nhánh thâm thúy lạnh như băng chút gợi sóng, tuấn mỹ vô song, lại lạnh giống như hàn băng.

      Ở bên cạnh mặc thân váy dài màu đỏ rực rỡ, làm nổi lên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tuyệt luân, đôi mắt lqđ hồ bễ nghễ như vương giả nhìn lướt qua mọi người, vẻ mặt kia quả cuồng vọng đến cực điểm.

      thân đen lãnh khốc, thân lửa đỏ liều lĩnh.

      tuấn mỹ vô song, khuynh thành tuyệt diễm.

      Dung nhan Chiến Vương Lãnh Thiếu Diệp đẹp đẽ toàn bộ Liệt Diễm quốc ai cũng ràng, mà hồng y nữ tử bên cạnh rực rỡ chói mắt làm cho người ta rời mắt được….

      phải là tiểu thư si ngốc nổi tiếng cả nước sao?

      Mặc dù bệnh ngu dại khỏi hẳn, cũng nên trở nên phi phàm như thế chứ?

      Trong lòng mấy người nào đó xẹt qua cảm xúc , chỉ kém ngẩng mặt lên trời mắng tiếng con mẹ nó trêu đùa bọn họ sao?

      Lúc trước có thể thúc đẩy hôn ước này, có thể thể bỏ qua công lao của những người ở đây, chính bởi vì trong tay Lãnh Thiếu Diệp cầm quá nhiều quân quyền, nhiều đến mức bọn họ sợ hãi đối phương lại cưới nữ nhân lợi hại.

      Cho nên bọn họ vội vàng gả vị tiểu thư si ngốc này cho Lãnh Thiếu Diệp, mà bây giờ lqđ nhìn đôi bích nhân chói mắt này, mấy vị ‘huynh đệ’ chỉ hận nỡ đánh mình mấy quyền, đâu chỉ dùng chữ hối hận mà có thể hình dung.

      “Là ngươi, làm sao có thể là ngươi?” Nạp Lan Lâm run run đứng lên, khuôn mặt thể tin nhìn Nạp Lan Lâm. Vì người này, nửa tháng nay lqdd nàng sống trong gia tộc giống như năm, cứ nghe người ta cao thủ ngày ấy là đường muội Nạp Lan Yên, nhưng làm sao nàng có thể tin tưởng.

      Nạp Lan Yên vẫn luôn bị nàng khi dễ, làm sao có khả năng sau khi gả cho người khác lại biến thành vị cao nhân thần bí kia?

      Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy nàng cùng Lãnh Thiếu Diệp tới, Nạp Lan Lâm chỉ cảm thấy hoang đường, buồn cười, thể tin, chuyện này…. Làm sao có thể?

      Ánh mắt lạnh thấu xương của Lãnh Thiếu Diệp bỗng nhìn Nạp Lan Lâm: “Ngươi có bất mãn gì với Vương Phi của bồn vương?”

      Khó chịu.

      Ngay từ đầu Lãnh Thiếu Diệp thoải mái nay chuyển thành vô cùng khó chịu, dù sao nữ nhân trước mặt này rất vừa mắt, chỉ chỏ cái gì? Đường đường là lão đại giới lính đánh thuê, là đối thủ duy nhất Lãnh Thiếu Diệp thừa nhận, nữ nhân này cũng có thể dùng tay chỉ mặt sao?

      Chỉ ánh mắt, Nạp Lan Lâm lại cảm giác như bị người bóp cổ, cổ hàn khí chạy dọc sống lưng, cả người giống như bị đẩy vào hầm băng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thào mấy tiếng lại chữ cũng thể phun ra.

      Nạp Lan Yên nhìn bóng lưng lạnh lùng của người nam nhân đứng chắn trước mặt, ánh mắt trong chớp mắt có chút đờ đẫn. Nàng nghĩ tới ở chỗ này lqđ gặp Nạp Lan Lâm, càng nghĩ tới Lãnh Thiếu Diệp đứng ngăn trước người nàng, thân hình cao lớn bảo hộ nàng ở sau lưng.

      “Ha ha, Tam đệ lần này đến quá muộn, nên phạt, nên phạt.”

      giọng sang sảng phá vỡ bầu khí hít thở thông, chỉ thấy nam nhân khuôn mặt tuấn lãng, thân hình cao lớn thân mật vẫy tay với hai người, mặt mang theo nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời lqd: “Tam đệ, tam đệ muội, mau đến đây ngồi, hôm nay thoát bị phạt rượu.”

      “Đại ca.” Lãnh Thiếu Diệp thản nhiên lên tiếng, hơi thở lạnh như băng quanh thân dần tản , vừa đúng lúc thấy Nạp Lan Yên sững sờ, đáy mắt lên vòng ánh sáng xấu xa, Huyết Hồ, ngươi đây là tự mình đa tình sao?

      Nạp Lan Yên từ trong hoảng hối hồi phục tinh thần, ở góc độ đám người kia nhìn thấy hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Thiếu Diệp cái, mặt lên vẻ tức giận, tự mình đa tình cái rắm, ngược lại là lqd Tam gia ngươi ăn no rảnh rỗi xen vào việc của người khác.

      Tâm tình Lãnh Thiếu Diệp trong nháy mắt chuyển biến tốt, nhếch nhếch đuôi lông mày, gia chính là nhìn nữ nhân kia vừa mắt, muốn giáo huấn, có ý kiến?

      Nạp Lan Yên nhe răng với người nào đó, vậy ngươi cứ dùng sức giáo huấn ….

      Lãnh Thiếu Diệp lười biếng cười, tại gia chẳng muốn giáo huấn.

      Nạp Lan Yên cắn răng cười lạnh, tiện nhân đều có trời phạt.

      Lãnh Thiếu Diệp cười vui vẻ rực rỡ như ánh mặt trời, trời phạt ngươi gia đến trị.

      Nạp Lan Yên nhất thời á khẩu, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn nam nhân ác liệt nào đó.

      Vì thế Tam gia vốn vui từ xe ngựa trở nên vui vẻ, thoải mái, toàn thân khó chịu đều bị tâm tình tốt rầm rập tiêu diệt.

      Quả nhiên, vui vẻ của phải bắt nguồn từ kinh ngạc con hồ ly này.

      Lãnh Thiếu Diệp ý vị thâm trường nhìn đám huynh đệ cũng phải đáng ghét như vậy, bàn tay lớn nắm bàn tay bé của Nạp Lan Yên, Tam gia bước thảnh thơi dắt Nạp Lan Yên đến chỗ trống bên song song ngồi xuống, sau đó lqd nhìn hai nam nhân trẻ tuổi trước mặt, thản nhiên : “Đại ca, Nhị ca, đường xảy ra số việc làm chậm trễ.”

      Người được gọi là đại ca đúng là nam nhân tuấn mỹ, Đại Hoàng tử của Liệt Diễm quốc, đương kim Thái tử điện hạ - Lãnh Thiếu Lân.

      Mà nam nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh mặc thân áo trắng nhiễm bụi trần, đẹp đẽ thanh nhã, khuôn mặt như vẽ, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như trích tiên, chính là Nhị Hoàng tử - Lãnh Thiếu Khuynh.

      Nạp Lan Yên lần đầu nhìn thấy người có khí chất sạch như vậy, lại nhìn phong cảnh trong phủ, giống như tranh vẽ, đẹp mắt đến cực điểm.

      Lãnh Thiếu Diệp nhíu mày, đưa tay lấy đĩa tuyết vân cao đặt trước mặt Nạp Lan Yên, tận lực hạ thấp giọng trầm thấp mà ôn nhu: “Yên nhi, trước ăn chút điểm tâm lót bụng.”

      Nạp Lan Yên lập tức giống như gặp quỷ hung hăng rùng mình, da gà da vịt toàn thân đều nổi lên, hôm nay Lãnh Thiếu Diệp ra ngoài có uống thuốc!

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 16: Lừa gạt về nhà làm tẩu tẩu.

      Edit: kaylee

      Nạp Lanh Yên chịu đựng xúc động đạp cước đá người nào đó ra ngoài, mặt lại mang theo nụ cười mị hoặc tuyệt mỹ, ngón tay trắng noãn tinh tế cầm khối điểm tâm đưa tới bên môi Lãnh Thiếu Diệp, cười yếu ớt thản nhiên: “Vương Gia muốn ăn sao?”

      Làm cho nàng buồn nôn như vậy, nàng cũng cố hết sức làm cho buồn nôn theo.

      Lãnh Thiếu Diệp nhíu mày, cúi đầu cắn ngụm bánh ngọt tay Nạp Lan Yên, trong đôi mắt đen nhánh lóe ra chút ôn nhu, đẩy nửa bánh ngọt còn lại bị cắn qua đến bên miệng nàng: “Yên nhi ăn !”

      Thằng khốn, ai muốn ăn phần còn lại của ngươi?

      Nạp Lan Yên trong lòng cắn răng, nhìn bánh ngọt dính nước miếng của người nào đó bên môi, lại nhìn vẻ mặt khiêu khích nhàn nhã của Lãnh Thiếu Diệp, thầm nghĩ cước đạp xuống gầm bàn.

      Nạp Lan Yên chịu đựng dục vọng muốn đánh nhau, tay nhét điểm tâm vào miệng Lãnh Thiếu Diệp, ngoài cười nhưng trong cười : “Vương Gia ăn được, ăn được.”

      Lãnh Thiếu Diệp từ tốn nhai điểm tâm nuốt vào trong bụng, thản nhiên cười, quanh thân tỏa ra hơi thở vui vẻ: “Ừ, Yên nhi cũng ăn được.”

      Ăn em ngươi. ( câu chửi bậy)

      Nạp Lan Yên dùng chân dẫm chân người nào đó, dùng sức nghiền cái, mặt tràn đầy tươi cười: “Đa tạ Vương Gia quan tâm.”

      Dứt lời, cũng lười nhìn Lãnh Thiếu Diệp cái, cười lễ phép với mọi người, ngay cả tâm tư ngắm mỹ nam cũng có, cúi đầu bắt đầu chuyên tâm ăn điểm tâm tinh xảo mặt bàn.

      Nàng rất đói bụng.

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn Nạp Lan Yên đặt hết tâm tư ở việc ăn điểm tâm, mi tâm nhíu chặt mới từ từ dãn ra, môi mỏng nhếch lên lqd đường cong , tâm tình có thể thể tốt hơn.

      Lúc này mới có tâm tư nhìn vòng những người trẻ tuổi ở đây, hôm nay nhiều người lắm, ngoài lqd Lục Hoàng tử cùng Bát Hoàng tử ở bên ngoài, Đại Hoàng tử Lãnh Thiếu Lân, Nhị Hoàng tử Lãnh Thiếu Khuynh, Tứ Hoàng tử Lãnh Thiếu Nhàn, Ngũ Hoàng tử Lãnh Thiếu Kỳ, Thất Hoàng tử Lãnh Thiếu Hàm, còn có Cửu Hoàng tử gần mười tuổi Lãnh Thiếu Phong, tất cả Hoàng tử ở đế đô đều đến đông đủ.

      Ngoài ra, còn có Nạp Lan Lâm của Nạp Lan gia tộc, Bách Lý Phượng Vũ của Bách Lý gia tộc cùng Cung Vô Khuyết của Cung gia.

      Về phần gia quyến (vợ, con), Lãnh Thiếu Diệp nhìn xung quanh vòng, chỉ thấy có mỗi dẫn Vương Phi đến đây.

      hiểu sao, tâm tình của Tam gia lại tốt hơn, thực tế là nhìn bộ dáng lười biếng lúc cái miệng nhắn ăn điểm tâm.

      Nhưng tâm tình của Tam gia rất nhanh lại tốt.

      Bởi vì ánh mắt chớp động ánh sáng của tiểu nương, nhìn Nạp Lan Yên chớp mắt, giống như muốn qua chào hỏi, nhưng lại do dự cùng lo lắng.

      Lại làm cho mọi người nhìn thấy cảm giác nàng gấp gáp.

      Ánh mắt ấy nóng rực, làm sao Nạp Lan Yên lại có cảm giác, huống chi người nhìn nàng chăm chú lại là tiểu nha đầu nàng để trong lòng, liên tục ăn hết bốn khối điểm tâm, dạ dày có chút thoải mái, lqd Nạp Lan Yên lấy ra khăn tay lau khóe miệng, đảo mắt nhìn về phía Bách Lý Phượng Vũ, nhìn ánh mắt lo lắng lại chờ mong của đối phương, lộ ra tươi cười.

      Ánh mắt Bách Lý Phượng Vũ chớp cái liền phát sáng, bất chấp mọi người xung quanh kinh sợ, trực tiếp phóng qua Tứ Hoàng tử bổ nhào vào trong ngực Nạp Lan Yên, ôm thắt lưng của nàng, ngọt ngào nhu nhu : “Chiến Vương phi, Chiến Vương phi, ta tên là Bách Lý Phượng Vũ, chúng ta làm bằng hữu được ?”

      Lần này dùng thân phận ràng làm bằng hữu, tại biết đối phương là người nào, vậy dùng thân phân bây giờ làm bằng hữu .

      Bách Lý Phượng Vũ len lén nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Nạp Lan Yên, trong nội tâm kiêu ngạo cực kỳ, nàng biết bằng hữu của nàng nhất định là siêu cấp đại mỹ nhân!

      Chính là nghe Chiến Vương gia phương diện nào đó được làm cho nàng có cảm giác khó chịu, hơn nữa rất khó chịu!

      Đây chính là bằng hữu vừa cường đại vừa khí phách lại xinh đẹp của nàng, bằng hữu đáng được hưởng những thứ tốt đẹp nhất, giống như Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca… của nàng.

      Bách Lý Phượng Vũ bùng nổ, ánh mắt soi mói có ý tốt nhìn Lãnh Thiếu Diệp, nàng nhất định phải lừa gạt bằng hữu về nhà làm tẩu tẩu.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 17: Điểm tâm có độc!

      Edit: kaylee

      Há hốc miệng, yên tĩnh.

      Mọi người kinh ngạc nhìn Bách Lý Phượng Vũ bổ nhào vào lòng Nạp Lan Yên dùng giọng ngọt ngào mềm mại xin vuốt ve, bộ dáng này quả muốn làm mù con mắt của bọn họ.

      Bách Lý Phượng Vũ là ai? Đó là bảo bối toàn bộ Bách Lý gia tộc nâng trong lòng bàn tay, mới sinh ra được đương kim Thánh thượng phong làm An Bình Quận chúa, ở trong cung càng được Thái hậu lão nhân gia vô cùng thích.

      Cả đế đô có ai biết tính tình của tiểu Quận chúa được muôn người sủng ái Bách Lý Phượng Vũ kia là xảo quyệt đanh đá? đường nhìn lqđ ai vừa mắt là vung roi đánh, các thiếu gia tiểu thư quần là áo lượt cũng bị Bách Lý Phượng Vũ giáo huấn ít, tuổi còn trở thành bá vương đường phố.

      Ai thấy qua tiểu bá vương giả bộ ngoan ngoãn? Ai thấy qua tiểu bá vương vui vẻ tiếp cận người khác? cần làm ra hành động vui đùa chết người như vậy có được ?

      Mà ngay cả biểu ca có quan hệ thân cận nhất với Bách Lý Phượng Vũ ở đây, Tứ Hoàng tử Lãnh Thiếu Nhàn cũng cả kinh làm rơi quạt mặt đất, cái người giả bộ tiểu loli ngoan ngoãn kia là tiểu biểu muội cho tới bây giờ cái cằm đều hướng lên trời bộ dáng bổn tiểu thư chảnh nhất thiên hạ sao?

      Lãnh Thiếu Diệp vừa giãn mi tâm lập tức lại nhăn nhíu, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén chống lại ánh mắt bắt bẻ ghét bỏ của Bách Lý Phượng Vũ, nhưng chỉ thản nhiên nhìn qua, lập tức dời ánh mắt .

      Bách Lý Phượng Vũ phát hùng tâm tráng chí của mình bị người nào đó coi , cũng tức giận, để ý mới tốt, như vậy mới có thể dễ dàng lặng yên tiếng động đào góc tường, dùng sức đào, có thể nhiệt tình đào!

      Đại ca, Nhị ca, Tam ca…. Cửu ca nhà nàng đều chưa có vợ!

      Bách Lý Phượng Vũ đảo mắt, nhếch môi cười ngọt ngào với Nạp Lan Yên, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho , con ngươi trong suốt: “Bằng hữu!”

      “Tiểu Phượng Vũ.” Nạp Lan Yên nhéo hai má mềm mại của tiểu loli, vui vẻ giương khóe miệng, trừng mắt nhìn nàng.

      Bách Lý Phượng Vũ trong lòng biết đây phải là nơi chuyện, dứt khoát ngồi trong lòng Nạp Lan Yên, cọ cọ trước ngực mềm mại thơm thơm của bằng hữu nhà mình, cao hứng cong mắt.

      Cổ tay Bách Lý Phượng Vũ bỗng có cảm xúc lạnh lẽo trơn trượt, ở góc độ người khác nhìn thấy Tiểu Bảo lặng lẽ thò đầu ra, nhe răng với tiểu Phượng Vũ, đoạt sủng ái của chủ nhân, thể tha thứ.

      Bách Lý Phượng Vũ có chút kinh ngạc, nhìn con rắn đầu có hoa văn hình tam giác, trong nháy mắt nghĩ đến chuyện lqđ Nạp Lan Lâm bị Ngũ Độc Cự Mãng truy đuổi, khuôn mặt nhắn cười càng vui vẻ hơn, mơ hồ lộ ra cổ kiêu ngạo nhiệt tình.

      Quả hổ là bằng hữu nhà nàng, vừa lợi hại vừa khí phách còn có thể thu phục Ngũ Độc Xà Vương có thể giết người trong vòng trăm dặm mà để lại dấu vết!

      Giọng sang sảng của Thái tử điện hạ Nạp Lan Lân phá vỡ phòng yên tĩnh này: “Ha ha ha, khó được nhìn thấy tiểu Phượng Vũ thích người như vậy. Tam đệ muội, nếu ngại liền cho chúng ta nghe chút làm thế nào có thể thu phục được tiểu bá vương này?”

      Lãnh Thiếu Kỳ lắc lắc quạt, khuôn mặt tuấn tú mang theo trêu đùa: “Đúng vậy, năm đó ta cũng suýt chút nữa bị tiểu nha đầu này vung roi đánh đó.”

      Tứ Hoàng tử Lãnh Thiếu Nhàn cũng bật cười: “Phượng Vũ, bộ dáng này của ngươi nếu bị bọn đại biểu ca nhìn thấy biết có bao nhiêu ghen….”

      Bách Lý Phượng Vũ hừ tiếng, ngồi ở trong lòng Nạp Lan Yên nghiêng đầu liếc mọi người cái: “Ta chính là thích Chiến Vương phi, nhất kiến chung tình.”

      (nhất kiến chung tình: vừa thấy .)

      Mọi người bị lời đồng ngôn vô kỵ của tiểu nha đầu này làm vui vẻ, cả phòng lại lần nữa náo nhiệt lên, Lãnh Thiếu Lân lqd cười mắng: “Ngươi, tiểu hoạt đầu (nha đầu xảo quyệt). Tam đệ muội, nghe thân thể ngươi tốt hơn, tại thế nào?”

      (đồng ngôn vô kỵ: trẻ con chuyện kiêng kỵ)

      Thái tử điện hạ lời vừa chuyển, liền chuyển tới người của Nạp Lan Yên, cũng là vấn đề phần lớn mọi người ở đây nghi ngờ.

      Lập tức gần như tất cả ánh mắt đều rơi người Nạp Lan Yên, ngoài Nạp Lan Lâm, ánh mắt địch ý đều có.

      Nạp Lan Yên thản nhiên nở nụ cười, ánh mắt trong suốt sạch : “Đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm, trước mắt có gì đáng ngại.”

      Ách, những ‘huynh đệ’ kiếp này của Tam gia nếu làm diễn viên, nhất định là dễ như trở bàn tay.

      Hơn nữa vị Thái tử điện hạ trước mặt này, nếu phải biết thầm mấy lần ra tay độc ác với Lãnh Thiếu Diệp, chừng nàng cũng bị hình tượng rực rỡ như ánh mặt trời này lừa gạt.

      Lãnh Thiếu Lân mặt đổi sắc : “Tam đệ có phúc khí tốt, đệ muội nay khỏi bệnh đúng là việc vui của hoàng gia!”

      Ánh mắt thâm thúy của Lãnh Thiếu Diệp nhìn Nạp Lan Yên, khóe miệng chứa đựng tươi cười thản nhiên, tiếng trầm thấp êm tai mang ý tứ hàm xúc : “Ai phải đâu.”

      Nạp Lan Yên nghe mấy chữ ý vị thâm trường này, khóe miệng co rút, đối với việc hôm nay Lãnh Thiếu Diệp thỉnh thoảng động kinh làm ra mấy hành động buồn nôn chỉ liếc mắt xem thường.

      Ngược lại là Bách Lý Phượng Vũ ở trong lòng Nạp Lan Yên có chút cứng đờ, nàng thấy ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của Lãnh Thiếu Diệp với nàng, trong nháy mắt như bị đẩy vào hầm băng.

      “Phượng Vũ?” Nhận thấy tiểu Phượng Vũ có điểm bất thường, Nạp Lan Yên cúi đầu hỏi câu.

      Bách Lý Phượng Vũ nháy mắt thu lại cảm xúc, lộ ra nụ cười sáng lạn, cái gì cũng chỉ cọ cọ ngực Nạp Lan Yên, thuận tiện quăng cho lqđ Lãnh Thiếu Diệp nụ cười đắc ý, hừ, nhìn thấy , bằng hữu của nàng thế nhưng rất quan tâm nàng đó!

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn động tác của Bách Lý Phượng Vũ, ánh mắt mực đặt người Nạp Lan Yên , ánh mắt u, thò tay lấy khối điểm tâm trước mặt Nạp Lan Yên muốn đưa lên miệng ăn, lại bị bàn tay bé xinh đẹp ngăn cản.

      Lãnh Thiếu Diệp thành công lấy được chú ý của Hồ Ly, khỏi khiêu mi cười khẽ, thấy sắc mặt vốn tươi cười của Nạp Lan Yên nay trắng bệch, trán mồ hôi lạnh chảy ra dày đặc, khó khăn phun ra mấy chữ: “Độc, có độc.”

      Tiếng rất , rất vô lực, chỉ có Lãnh Thiếu Diệp cùng Bách Lý Phượng Vũ ngồi trong lòng Nạp Lan Yên nghe thấy ràng. Bách Lý Phượng Vũ sợ tới mức khuôn mặt nhắn tái nhợt, vội vàng nhảy xuống người Nạp Lan Yên, lo lắng : “Bằng hữu, bằng hữu, ngươi đừng làm ta sợ….”

      Gió lạnh thổi qua, cả viện lạnh lẽo.

      Mọi người lập tức phát động tĩnh, cả viện lại rơi vào bầu khí yên tĩnh hít thở thông. Nụ cười rực rỡ luôn luôn mặt Lãnh Thiếu Lân biến mất thấy, chạy đến trước mặt Nạp Lan Yên: “Tam đệ, đây là có chuyện gì? Đệ muội làm sao vậy?”

      Lãnh Thiếu Diệp tay ôm Nạp Lan Yên vào ngực, ngay cả cũng nhận thấy được lúc này tay của có bao nhiêu run rẩy: “Điểm tâm có độc, mẹ nó, mau cho người mời Ngự y đến đây.”

      Lãnh Thiếu Kỳ dẫn đầu ném quạt, cả kinh kêu lên: “ có khả năng!”

      Mà Lãnh Thiếu Khuynh từ đầu đến cuối đều ngồi bên thản nhiên thưởng thức trà cũng thu lại vẻ mặt lạnh nhạt, đưa tay lấy khối lqđ điểm tâm, bình tĩnh trong mắt bỗng lên sát khí: “Người tới, lập tức mời Ngự y đến, mở ra ba cấp đề phòng, phong tỏa Vương phủ.”

      Lời Lãnh Thiếu Khuynh vừa xong, mọi người đều thể tin mở to hai mắt, điểm tâm này phải là có độc chứ?

      Làm sao có khả năng?!

      Ở đây ai cũng biết , Thái tử Lãnh Thiếu Lân kiêng kỵ Chiến Vương Lãnh Thiếu Diệp, nhưng bây giờ lại hạ độc trong cuộc tụ hội trước mặt mọi người, loại việc đưa nhược điểm cho người này tự nhiên thể là Thái tử đảng làm.

      Mà Nhị Hoàng tử Lãnh Thiếu Khuynh….

      Tụ hội hôm nay là do phủ xử lý, nếu có người xảy ra chuyện ở đây, mặc dù là Nhị Hoàng tử cũng chịu nổi hậu quả.

      Cho nên làm sao có khả năng hạ độc? Làm sao có thể?

      “Hít….” Tiếng hít khí lạnh thống khổ của Cửu Hoàng tử gần mười tuổi theo gió truyền đến, chỉ thấy ôm bụng ghé vào mặt bàn, sắc mặt trắng bệch thống khổ, trán từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống: “Đau, Nhị ca, ta đau….”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :