1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Lãnh đế cuồng thê - Mặc Tà Trần (106/107)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 9: Tiểu la lỵ làm người ta nhộn nhạo!

      Edit: kaylee

      Đông!

      Tiếng Bối Long rơi mạnh xuống mặt đất làm cho mọi người ngây ngốc bỗng tỉnh lại, nuốt ngụm nước miếng nhìn người thần bí khoác áo choàng đứng cành cây. Bối Long đuổi bọn họ sống bằng chết, cư nhiên lại bị cước đạp bay như vậy sao?

      Mà chưa hết khiếp sợ, chỉ thấy người thần bí kia lạnh lùng nhìn Bối Long ngã mặt đất, ba chữ: “Còn chưa cút?”

      Sau đó, mọi người mở to hai mắt nhìn bóng dáng Bối Long chạy thục mạng, liền cười khép miệng được lúc lâu.

      cước liền đạp bay Bối Long to lớn như vậy cũng thôi , nhưng chỉ câu lại làm Bối Long nhanh chóng chạy trốn…. Đây, đây là thực lực thế nào?

      Ánh mắt mọi người nhìn người thần bí, lại thay đổi, trở nên tôn kính, trở nên cẩn thận từng li từng tí.

      Người dẫn đầu Bách Lý gia tộc vẫn là người phản ứng đầu tiên, nam nhân trung niên nhìn có vẻ ôn nhuận nho nhã, chỉ thấy vẻ mặt thận trọng, bước lên phía trước chắp tay : “Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.”

      Ngay sau đó, Bách Lý Phượng Vũ có phản ứng. Hai mắt của tiểu nha đầu này tỏa sáng nhìn chằm chằm bóng dáng cây, giọng giòn giã mang theo chút ngây thơ của tiểu nữ nhi vang lên: “Tiền…. Tiền bối, chúng ta làm bằng hữu được ?”

      Người Nạp Lan gia thầm tức giận, lại bị Bách Lý gia tộc chiếm trước, Nạp Lan Bằng cao lớn thô kệch lên phía trước, hai tay ôm quyền: “Đa tạ ân cứu mạng hôm nay của tiền bối, ta là Nạp Lan Bằng, ngày sau, nếu tiền bối có gì sai bảo, tự nhiên chết chối từ!”

      Dưới áo choàng, Nạp Lan Yên giương khóe miệng suy tư, là nàng nghĩ cách giả bộ đấy, nhưng ngờ hiệu quả lại tốt như vậy. (@.@)

      Đạp cái gì, tốc độ hơi nhanh chút, hễ có linh lực là làm được.

      Nhưng nếu là để cho nàng dừng ba giây trở lên trung, liền lập tức lộ nguyên hình.

      Về phần cước đạp bay Bối Long, hoàn toàn là vì Tiểu Bảo cổ tay thè lưỡi với Bối Long, nó liền sợ tới mức tự ngã. Nạp Lan Yên chỉ giả bộ, làm như chính mình đá bay mà thôi.

      Nhìn ánh mắt mong chờ của đám người phía dưới, Nạp Lan Yên hạ giọng, giọng khàn khàn: “Lấy thực lực bây giờ của các ngươi, làm sao có thể sâu vào trong núi này?”

      Bách Lý Phượng Vũ vừa nghe thấy thần tượng mở miệng, hưng phấn đến đỏ bừng hai má: “Tiền bối, cái tiểu tiện nhân đánh thức Bối Long, chúng ta đường bị đuổi giết chạy đến đây. Bất quá cũng quan trọng, tiền, tiền bối, ta…. Ta gọi là Bách Lý Phượng Vũ, chúng ta có thể làm bằng hữu ?”

      Ánh mắt của Nạp Lan Yên liếc Nạp Lan Lâm cả người tức giận phát run, cũng đoán được cơ bản mọi chuyện xảy ra, lại nhìn tiểu nha đầu che giấu cảm xúc hưng phấn, đáy mắt cũng nhiễm ý cười, tiện tay ném cho Bách Lý Phượng Vũ trái trái cây màu đỏ thắm.

      Mọi người quen thuộc với Huyết Hồ đều biết lqđ, đây chính là tiểu la lỵ, đặc biệt thích loại người hai mắt tỏa sáng mang theo cổ kiêu ngạo nhiệt tình.

      “Các ngươi nghỉ ngơi hồi phục xong, liền nhanh chóng rời khỏi đây .” Nạp Lan Yên nhiều, chỉ tùy ý phất tay áo, xong làm bộ muốn rời .

      Hành động này của nàng làm cho chút cảnh giác cuối cùng trong lòng mọi người cũng tan biến, còn mơ hồ phỉ nhổ chính mình. Đối phương có lòng tốt cứu mạng bọn họ, bọn họ còn hoài nghi đối phương, quả là lòng dạ tiêu nhân!

      Hơn nữa, nam nhân trung niên dẫn đầu Bách Lý gia tộc kiến thức rộng rãi, liếc mắt cái liền biết trái cây màu đỏ thẫm được Bách Lý Phượng Vũ nâng niu trong lòng bàn tay phải tầm thường.

      Nhìn Bách Lý Phượng Vũ cao hứng vui sướng khoa chân múa tay, ánh mắt của nam nhân trung niên trở nên nhu [​IMG]

    2. asuna1999

      asuna1999 New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      17
      Haha chưa có vị hôn phu nếu tam gia biết ko ăn dấm chua mới là lạ

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 10: Ngươi ngươi có chỗ nào ngu?

      Edit: kaylee – LQĐ.

      Bách Lý Phượng Vũ vung roi da vui vẻ nhìn Nạp Lan Yên, chớp mắt to ngập nước, nàng chính là cảm thấy rất thích nên ngay cả tên cũng chưa biết muốn kết bằng hữu.

      Vừa cường đại, vừa có khí thế!

      Đối mặt với Bối Long hung mãnh kia, tiếng ‘Còn chưa cút’ là suất (soái) biết bao!

      Mắt Bách Lý Phượng Vũ lóe ra tia sáng, bằng hữu, nhất định phải đến Bách Lý gia tộc tìm nàng đó.

      Nạp Lan Yên mỉm cười, gật đầu đồng ý: “Được!”

      Bách Lý Phượng Vũ mừng rỡ cười thấy mắt, kiêu ngạo nhìn bộ dáng giống như gà mái đánh thua ngã lộn nhào của Nạp Lan Lâm. Nàng giương cằm dương dương tự đắc, vung roi, xoay người chạy nhanh ra khỏi núi.

      Bách Lý Thanh Thư buồn cười nhìn bóng dáng Phượng Vũ, chắp tay với Nạp Lan Yên: “Bách Lý gia tộc tùy thời (bất cứ lqđ lúc nào) đợi tiền bối đến.”

      Nạp Lan Yên thản nhiên lên tiếng, ánh mắt lại lướt qua Nạp Lan Bằng cùng Nạp Lan Lâm đứng bên cạnh , nhìn ánh mắt bọn họ lộ ra kinh hoảng, trong lòng cười nhạo, cũng lời, xoay người chậm rãi bước vào trong sơn mạch, lưu lại cho mọi người bóng dáng bí hiểm.

      Mãi đến khi bóng dáng Nạp Lan Yên biến mất trong tầm mắt mọi người, Bách Lý Thanh Thư lqđ mới miễn cưỡng nhìn thoáng qua Nạp Lan Bằng: “Chúc mừng vận khí của tiểu bổi Nạp Lan gia tộc tốt như vậy, tại hạ trước bước, tạm biệt.”

      xong, Bách Lý Thanh Thư vung tay áo rời , dẫn người của Bách Lý gia tộc nhanh chóng đuổi theo Bách Lý Phượng Vũ.

      Nạp Lan Bằng ở phía sau tức giận trở tay đánh chưởng lên mặt Nạp Lan Lâm, giọng điệu ác liệt mắng: “Thành có bại có thừa, còn cút về gia tộc ngay cho ta!”

      “Nạp Lan Bằng, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta? “ Nạp Lan Lâm bị đánh bạt tai hoàn toàn tỉnh táo lại, ôm khuôn mặt sưng đỏ, phẫn hận trừng mắt nhìn Nạp Lan Bằng, vừa ủy khuất vừa tức giận chạy ra khỏi sơn mạch.

      Nạp Lan Bằng lạnh lùng nhìn bóng dáng Nạp Lan Lâm chạy ra ngoài sơn mạch, nhổ ngụm mặt đất: “Cái gì vậy!”

      “Nhìn chút, nhìn xem cái gì vậy?” Nạp Lan Bằng xoay người nhìn đám người sau lưng, hùng hung hổ hổ : “Còn mau cút về gia tộc, còn ở chỗ này mất mặt xấu hổ sao?”

      “Đúng, xin lỗi!” Nạp Lan Song đỏ mắt, sau khi xin lỗi liền vội vàng kêu gọi mọi người rời khỏi sơn mạch.

      Sau khi tất cả mọi người rời khỏi sơn mạch, Nạp Lan Yên ra từ phía sau cây đại thụ, ánh mắt phức tạp nhìn đám người xa, vuốt mi tâm: “Làm sao Nạp Lan gia tộc lại có chút hòa hợp nào?”

      Trong trí nhớ của nàng, thế hệ trẻ tuổi đồng lứa (cũng tuổi), phải lqđ kiêu ngạo ương ngạch, chính là yếu đuối bệnh ưởng. Lão gia tử quản lý Nạp Lan gia tộc như vậy đúng là dễ dàng.

      Thương thân : “ ra vẫn có mấy việc hòa hợp.”

      Nạp Lan Yên liếc mắt: “Đều hận ta sao lại chết sớm chút.”

      Thương: “….”

      Ngoài lão gia tử ra, tất cả mọi người trong tộc đều nghĩ như vậy.

      Nạp Lan Yên lắc đầu, bước vào trong sơn mạch. cần quan tâm bọn họ, việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng gia tang thực lực. (chị cuồng thực lực, à, còn tiền nữa chứ :v)

      Bất quá nghĩ đến vừa mới quen tiểu loli, tâm tình xấu của Nạp Lan Yên trở nên tốt hơn, mắt cong cong, khóe môi tràn ra tươi cười. Đại mã kim đao (ngựa lớn) xông thẳng vào chỗ sâu bên trong sơn mạch, trước khi trở về đế đô ít nhất phải đả thông ba nhánh linh mạch.

      Hệ thống tu luyện của thế giới này lqddd, Nạp lan Yên hỏi Thương.

      Để chĩnh thức trở thành Linh tu sĩ, trước hết phải lần lượt đả thông chín nhánh linh mạch trong cơ thể, sau đó dung hợp chín nhánh lại, lúc ngưng kết thành đan, mới chính thức bước con đường Linh tu (tu luyện linh lực á)!

      Lúc trước, Nạp Lan Yên uống máu của Tiểu Bảo, sau lại kí khế ước, hai thứ kết hợp có thể là hoàn mỹ. Chín nhánh linh mạch trong cơ thể dần thành hình, từ lúc xuyên qua đến nay, bây giờ, Nạp Lan Yên mới chính thức bước lên con đường cường giả thuộc về mình.

      Mặt trời dần ngả về tây, tay áo tung bay.

      Chẳng mấy chốc, mười ngày qua .

      Oanh!

      Dưới ánh mặt trời chói chang, đột nhiên trận tiếng nổ mạnh mẽ kịch liệt vang vọng khắp núi rừng, khói trắng hợp lại giống như cây nấm bốc lên trời.

      “Phốc… khụ… khụ….” cánh tay vô cùng bẩn khó khăn phủi bụi cỏ. Nạp Lan Yên chật vật đứng lên từ mặt đất, tóc tai rối bù, mặt mày đen như mực, nhìn qua chỗ tập trung khói đặc, khóc ra nước mắt, ngửa mặt lên trời kêu thảm: “Cái đệch, thành quả ngày đêm vất vả của lão tử….”

      Bộ dáng thê thảm của Nạp Lan Yên quả thực làm cho người ta đành lòng nhìn thẳng. Thương sờ mũi, mắt nhìn lên bầu trời, hôm nay thời tiết đẹp! (ặc, chịu luôn)

      Nạp Lan Yên lau mặt, tràn đầy đau khổ đến cạnh đống phế tích trước mặt ngồi xổm xuống: “Sư tôn, đây là ta làm sai chỗ nào?”

      “Đần! Ngu xuẩn! Đầu gỗ!” Giọng chút lưu tình của Hỗn Độn lão đại vang lên trong đầu Nạp Lan Yên.

      trán Nạp Lan Yên bật ra chữ tỉnh (井) màu đỏ chót.

      Hỗn Độn lão đại cười lạnh : “Ba ngày cũng luyện chế ra Cố Nguyên Đan cơ bản nhất, phải ngu xuẩn là cái gì? Lại xem lại lần nữa phương pháp của bổn tọa, tự mình suy nghĩ xem sai ở đâu. luyện chế được Cố Nguyên Đan, được rời núi!”

      Đối với tính tình nóng nảy của Hỗn Độn lão đại, mấy ngày nay Nạp Lan Yên hoàn toàn lĩnh giáo.

      Ba ngày trước, nàng vất vả mới đả thông nhánh linh mạch thứ nhất, lúc chuẩn bị thừa thắng xông lên đả thông nhánh linh mạch thứ hai, bị cái đỉnh đập vào đầu, đau đến mức nàng che cái ót nhe răng nhếch miệng, đợi nàng oán giận, lqđ nghe Hỗn Độn lão đại : “Bên trong đỉnh có phương thuốc cùng dược liệu điều chế Cố Nguyên Đan, tự mình xem kỹ, luyện ra đan dược được tu luyện.”

      Tiếng kia, giọng điệu kia, quả là vừa bá đạo vừa ngang ngược! (lee: *gật* ta cũng thấy vậy nha, cơ mà ta thích, hắc hắc.)

      Sau đó, Nạp Lan Yên luyện ba lần bị nổ bay ba lượt!

      Nhớ đến ba lần đau khổ, Nạp Lan Yên hít mũi, trong mắt dần bốc lên ngọn lửa, nàng cũng tin nàng làm được!

      Vén ống tay áo lên, cầm đỉnh, lần lượt đặt các dược liệu cần thiết rửa sạch lên tay, nhặt củi, nhóm lửa, làm nóng, khống chế độ nóng.

      Mỗi bước Nạp Lan Yên làm cẩn thận, tỉ mỉ cầm dược liệu được phân chia theo đơn thuốc bỏ vào đỉnh, từng giai đoạn đều khống chế thời cơ tốt nhất!

      Làm xong tất cả các bước, đậy nắp đỉnh, tay Nạp Lan Yên cầm quạt nhàng quạt lửa, cẩn thận khống chế độ cháy.

      Nhưng mà, đến ba canh giờ, lại nổ tung.

      Nạp Lan Yên mặt đầy tro ngồi xổm mặt đất, cả người tỏa hơi lạnh, tóc nhanh chóng dựng ngược lên. (cảnh này buồn cười)

      Tiểu Bảo nằm ở xa, lo lắng nhìn chủ nhân nhà mình. Nó biết chủ nhân làm cái gì, nhưng thấy chủ nhân này lại ngày chơi nổ tung.

      Thương xoa trán đầy mô hôi lạnh, yên lặng nhìn trời.

      phút đồng hồ sau.

      Nạp Lan Yên đưa tay lau mặt, khẽ cắn môi, nhắm mắt hít sâu hơi, khi mở ra khôi phục tỉnh táo, tiếp tục bắt đầu lại.

      Đêm khuya yên tĩnh, lại là trận tiếng nổ vang lên.

      Nạp Lan Yên cho rằng mình lại bị nổ bay, lại nghĩ cái đỉnh đột nhiên bay lên trung, xoay tròn.

      Nạp Lan Yên che kín đôi mắt đầy tơ máu ngây ngốc nhìn màn này, cứng ngắc quay đầu, nắm chặt ống tay áo của Thương, ngón tay đều run rẩy: “Chuyện này, phải ta làm mơ chứ?”

      Thương cũng khiếp sợ, hồi phục lại tinh thần trong nháy mắt, bình tĩnh nhìn Nạp Lan Yên, giọng bình tĩnh mà kiên định: “ phải nằm mơ, tiểu tiểu thư, ngươi thành công rồi.”

      Thành công? (ôi, gian nan đó, nhưng mà ta thấy vậy mí đúng làm gì có ai thiên tài tới mức cái gì cũng làm dễ dàng.)

      Nạp Lan Yên ngơ ngác nhìn đỉnh chậm rãi chuyển động trung, ngơ ngác lên phía trước lấy đỉnh đặt mặt đất, lúc tay ấn lên nắp đỉnh, tim dường như ngừng đập.

      Lúc này, cái nắp nặng tựa ngàn cân, nhìn từng viên đan dược ngưng tụ thành hình tròn ở bên trong, chớp mắt, lại chớp mắt, xác định mình đúng là nhìn thấy đan dược, Nạp Lan Yên nhanh chóng nhảy lên cái, hung hăng đấm khí, kích động vạn phần: “Thành công!”

      Thất bại mấy lần, bị nổ bay mấy lần, bị mắng mấy lần, lúc này thành công, loại tâm tình này…. Quả thể diễn tả bằng lời!

      Nạp Lan Yên phát tiết hết cảm xúc trong lòng, hít cái mũi cay cay, cầm mấy viên đan dược đếm đếm lại như bảo bối, quay đầu với Thương: “Thương. Mười viên.”

      Giọng của Nạp Lan Yên coi như bình tĩnh, thế nhưng đôi mắt, khóe môi, khắp nơi đều lộ ra tươi cười dương dương tự đắc, giống như đứa trẻ lấy được bảo bối mình thích, muốn khoe với bạn bè của mình.

      Thương trả lời, nhưng khóe miệng cũng nhàng gợi lên độ cong.

      Tiểu Bảo có thể cảm giác được chủ nhân cao hứng, đầu dựa vào ngực mềm mại của chủ nhân, cọ cọ.

      Nạp Lan Yên thưởng cho Tiểu Bảo viên Cố Nguyên Đan: “Hôm nay cao hứng, thưởng cho ngươi.”

      Lưỡi Tiểu bảo cuốn lấy đan dược, nuốt Cố Nguyên Đan vào bụng, gần như trong nháy mắt liền lớn lên vòng.

      Nạp Lan Yên trợn mắt há hốc miệng: “Sư…. Sư tôn?”

      “Ngạc nhiên?” Hỗn Độn vẫn rất khinh thường, nhưng giọng vẫn tốt hơn chút: “Phương pháp luyện đan bổn tọa đưa cho ngươi, tự nhiên là tốt nhất.”

      Nạp Lan Yên trầm mặc lúc, : “Sư tôn, cám ơn người.”

      Tuy rằng đại sư tôn lời hung ác, nhưng là muốn tốt cho nàng, nàng có thể cảm nhận được.

      “Dài dòng.” Giọng của Hỗn Độn có chút mất tự nhiên. “Ngươi ít kiêu ngạo cho bổn tọa. Năm đó, lần đầu tiên bổn tọa luyện Cố Nguyên Đan chỉ cần phút đồng hồ, thân là đệ tử của bổn tọa, ngươi ngươi có chỗ nào ngu?”

      “….” Nạp Lan Yên đối với chuyện này chỉ cười hắc hắc. Bị mắng nhiều, cũng thành thói quen. Dù sao mắng mắng lại, đại sư tôn nhà mình cũng chỉ ba từ đần, ngu xuẩn, đầu gỗ. (chết cười)

      Ngược lại là Hỗn Độn lão đại nhìn đệ tử mình cười đến ngu ngốc lqđ, lại suýt nữa giơ chân.

      Nạp Lan Yên sờ mũi, đưa viên cho Thương: “Nuốt vào, ta cùng Tiểu Bảo hộ pháp (bảo vệ) cho ngươi.

      Thương ngẩn người, sau lúc mới nhận lấy Cố Nguyên Đan, cho vào miệng, nuốt xuống, khoanh chân ngồi bên.

      Mà Nạp Lan Yên ngồi bên, nhìn Cố Nguyên Đan trong tay, đại não nhanh chóng chuyển động.

      Cố Nguyên Đan, có chút giống với Trúc Cơ Đan nàng từng xem trong quyển tiểu thuyết tu tiên. Người tu luyện chỉ cần ăn vào củng cố linh lực, tốc độ tấn chức nhanh hơn, lúc tiến giai dùng đan có hiểu quả làm chơi ăn ; mà người bình thường dùng, có tác dụng làm cho thân thể cường tráng, kéo dài tuổi thọ.

      Con ngươi đen nhánh của Nạp Lan Yên đảo vòng, trong nội tâm liền có tính toán, tâm tình tốt đưa tay vỗ đầu xà lớn bên cạnh: “Tiểu Bảo, chờ Thương hấp thu hết dược lực, chúng ta trở về đế đô.”

      Chủ nhân cao hứng, Tiểu Bảo cũng cao hứng, thè lưỡi rắn, cái đuôi quấn quanh chủ nhân.

      Thời gian nhoáng cái, gần tháng.

      Nạp Lan Yên sờ đầu của Tiểu Bảo, ánh mắt nhìn về phía đông xa xa, khóe mội giương lên độ cong kinh diễm. Lãnh Tam gia, lâu gặp, là nhớ….

      ***** Đề người xa lạ *****

      Tiểu Hồ Ly cuối cùng cũng phải về đế đô rồi ~tung hoa tung hoa~
      Phong Vũ Yên, PhongVythuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 11: Hồ Ly trở về đế đô!

      Edit: kaylee

      Hào quang ra, cuồng phong bay lên.

      Nạp Lan Yên bị tiếng động bất thình lình làm cho hoảng sợ, mở mắt nhìn về phía Thương ở bên trong cuồng phong, đáy mắt xẹt qua tia kinh hỷ: “Đây là…. Muốn lên cấp?”

      Bản thân Thương đả thông chín nhánh linh mạch, ở bình cảnh gần năm rồi, khi dung hợp chín nhánh linh mạch, Thương chính thức trở thành Linh tu sĩ thân phận tôn quý!

      Nạp Lan Yên hôn ‘bẹp’ cái lên đầu của Tiểu Bảo nằm ở bên cạnh mình: “Tiểu Bảo, vận khí của ta sao lại tốt như vậy?”

      Tiểu Bảo lắm, nhưng cũng kiêu ngạo ngẩng đầu lên, phun lưỡi rắn hồng hộc tiếng.

      Sau nửa canh giờ.

      Thương chậm rãi mở to mắt, trong mắt hình như có ánh sáng dị lóe lên rồi biến mất lqđ. Khuôn mặt bình thường bỗng trở nên xinh đẹp tà mị bất chấp mọi thứ, trong nháy mắt lại khôi phục lại như thường.

      Nạp Lan Yên suýt chút nữa cho là mình hoa mắt, bên môi lên ý cười: “Cảm giác trở thành Linh Sĩ thế nào?”

      Chín nhánh linh mạch ngưng đan, chính thức bước vào hàng ngũ Linh tu sĩ.

      Thực lực của Linh tu sĩ phân chia theo cấp bậc từ thấp đến cao lần lượt là Linh Sĩ, Linh Sư, Đại Linh Sư. Đây là ba cấp bậc dưới của Linh tu sĩ.

      Sau Đại Linh Sư đỉnh phong, là cấp bậc Tiên Thiên Linh tu sĩ.

      khi trở thành Tiên Thiên Linh tu sĩ, địa vị đại lục tăng lên cấp bậc.

      Theo hiểu biết của Nạp Lan Yên, toàn bộ Liệt Diễm quốc cũng chỉ có cao thủ Tiên Thiên Linh tu sĩ, chính là hoàng gia lão tổ bế quan nhiều năm của hoàng thất.

      Cũng chính vì có pho tượng đại thần lqđ như vậy tồn tại, Liệt Diễm đế quốc mới có thể có mấy trăm năm yên bình.

      Thương mở ra lòng bàn tay lại chậm rãi nắm chặt lại, cảm nhận linh lực hùng hậu lưu chuyển giống như dòng sông trong cơ thể, đối với câu hỏi của Nạp Lan Yên, chỉ trả lời chữ: “Thoải mái!”

      “Ha ha ha, tốt cho chữ thoải mái!” Nạp Lan Yên vui sướng cười to tiếng, ánh mắt nhìn về phương đông, mi tâm tràn đầy tự tin, chậm chạp : “Ra ngoài lâu như vậy, cũng nên trở về rồi.

      Liệt Diễm đế đô. Chiến Vương phủ.

      Trong đình viện, dưới cây Tử Đằng, nam nhân tuấn mỹ mặc thân quần áo màu tím lười biếng nằm nghiêng nhuyễn tháp tơ vàng. (oa haha, soái ca lên sàn). Ngón tay thon dài vân vê phong thiếp mời tinh mỹ, khóe môi lên ý cười ý vị thâm trường: “Săn bắn….”

      Đứng ở bên cạnh nam nhân là thanh niên mặc cẩm bào màu xanh, môi hồng răng trắng, khuôn mặt tuấn tú, cằm lại giương cao, vẻ mặt vừa kiêu căng vừa kiêu ngạo, cả người toát ra cổ hơi thở của công tử quần là áo lượt.

      Nhưng lúc này, vẻ mặt của thanh niên cũng tràn đầy phẫn hận cùng trào phúng: “Tam ca, bọn ràng là có ý tốt.”

      Lãnh Thiếu Diệp gấp lại thiếp mời, tùy ý đặt bên, : “Thiếu Kỳ, bọn cũng là huynh trưởng của ngươi.”

      “Huynh trưởng chó má!” Lãnh Thiếu Kỳ khinh thường ‘xì’ tiếng. Vẻ mặt tức giận lqddddd giậm chân : “Tam ca, ngươi bởi vì những tên khốn khiếp kia mà phải cưới Vương Phi ngu ngốc, thế nhưng những người này còn dám tính kế ngươi!”

      Lãnh Thiếu Diệp thản nhiên nhếch môi mỏng, để ý : “Trở về , Bổn vương đáp ứng.”

      Lãnh Thiếu Kỳ nhíu mày nghĩ chút, chỉ thấy Lãnh Thiếu Diệp khép hờ con ngươi, chỉ có thể cắn răng : “Tam ca, ngươi cẩn thận mọi chuyện.”

      Đợi Lãnh Thiếu Kỳ rời , Lãnh Thiếu Diệp bỗng dưng mở đôi mắt đen, trong mắt chút để ý chuyện vừa rồi, chỉ có mảnh thâm thúy cùng lạnh như băng: “Ám, phái người thầm theo Thái tử cùng Thiếu Kỳ, có chuyện gì đều báo với ta.”

      Trong gió truyền đến đạo tiếng vang: “Vâng, Vương Gia.”

      Lãnh Thiếu Diệp vuốt chén ngọc tay, có chút nhàm chán thở dài, tháng này, thu phục ám vệ, thanh lọc vương phủ, chỉnh đốn Hổ Vệ Quân, bận đến chân chạm đất.

      Hôm nay vất vả mới nhàn rỗi, mỗi ngày còn phải nhìn đám ‘huynh đệ’ tâm tư khác nhau, ngược lại có chút nhớ Hồ Ly kia. (haha, ca cũng nhớ tỷ rồi)

      “Vương Gia.” Nữ nhân dịu dàng đến từ nơi xa, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần mang theo vài phần lo lắng: “Theo tin tức thuộc hạ có được, lần săn bắn này sợ là bởi vì bọn họ lấy được tin tức Vương Phi khỏi bệnh.”

      đại tiểu thư si ngốc lại gả cho Chiến Vương nổi danh cả nước, trong đó tự nhiên có chút chuyện cong cong thẳng thẳng muốn người biết.

      Nguyên nhân lớn nhất, đó là người cầm đầu vây cánh ủng hộ Thái tử sợ Chiến Vương dũng mãnh lại cưới nữ nhân thông minh tài giỏi làm Vương Phi, như vậy bọn họ rét vì tuyết lại lạnh vì sương (gặp họa liên tiếp).

      Mà nửa tháng trước, có tin tức mơ hồ truyền khắp đế đô.

      tại Chiến Vương phi Nạp Lan Yên khỏi bệnh, làm việc mười phần kỳ quái, còn có người là ở bên trong sơn mạch gặp được Chiến Vương phi liều lĩnh cường hãn. Hơn nữa, lqđ còn chỉ ra Chiến Vương phi cũng phải ở nhà dưỡng bệnh, mà là đại hôn lâu rời Chiến Vương phủ rèn luyện, rành mạch ràng.

      Lãnh Thiếu Diệp bận phân thân được, đến lúc nghe được tin tức này, ít kẻ rục rịch ngóc đầu.

      Mấy ngày gần đây, các huynh đệ kẻ trước người sau đến phủ, quanh co lòng vòng hỏi thăm tin tức về Nạp Lan Yên.

      Lãnh Thiếu Diệp ánh mắt u ám: “Lam Thanh, có tra ra là người nào tung lời đồn đại ?”

      Nữ nhân dịu dàng tên là Lam Thanh, là người đả thông bảy nhánh linh mạch, theo bên người mẫu phi của Chiến vương gia, sau khi chủ nhân qua đời, xem như tay nàng nuôi lớn Chiến Vương gia.

      Lam Thanh tính cách dịu dàng lại tiêu sái, là người khôn khéo tài giỏi, lấy tiêu chẩn nhận thức người của Lãnh Thiếu Diệp, tất nhiên lúc lqđ chỉnh đốn Vương phủ, cất nhắc nàng thành tổng quản của Vương phủ.

      Thanh Lam nghĩ đến kết quả tra được, vẻ mặt có chút cổ quái: “Vương Gia, tin tức này truyền ra từ Nạp Lan gia tộc, nửa tháng trước, Nạp Lan Bằng dẫn Nạp Lan Song vừa thức tỉnh Ngân Phẩm linh căn cùng Nạp Lan Lâm chuyến vào sơn mạch ngoài thành.”

      Lam Thanh ràng lắm tình huống giờ của Vương Phi nhà mình, nhưng đối với việc Vương Phi phải là si ngốc mà là cường giả vui mừng.

      Lãnh Thiếu Diệp nhíu mi, đầu ngón tay theo bản năng gõ mặt bàn, Hồ Ly ngu xuẩn kia có thể lăn lộn phong sinh thủy khởi (1) ở trong sơn mạch, cũng ngoài ý muốn của .

      (1) Phong sinh thủy khởi: cuộc sống, việc buôn bán náo nhiệt. (ở đây ý chỉ cuộc sống á)

      Năm đó Huyết Hồ có thể mở đường máu ở rừng mưa nhiệt đới, ở sơn mạch của dị giới này tự nhiên cũng cần .

      Chẳng qua là, có hoàn toàn nắm chắc lúc để lộ bản thân, cũng giống tác phong của Hồ Ly này.

      Phanh!

      Đột nhiên cái gói lớn bay từ bên ngoài tường vào, rơi mặt đất phát ra tiếng vang lớn.

      Trong mắt Lãnh Thiếu Diệp lên ánh sáng sắc bén, nhưng đảo mắt nhìn thấy bóng dáng ngồi tường, hàn băng thấu xương trong phút chốc liền rút , lqđ chỉ còn dở khóc dở cười. Bóng người phong trần mệt mỏi kia phải là Nạp Lan Yên là ai? (oimeoi, chị xuất đặc biệt nhở)

      Nạp Lan Yên phủi bụi bặm vai, tung người tiêu sái rơi xuống đất, tâm tình rất tốt quơ quơ tay với Lãnh Thiếu Diệp, lộ ra răng trắng: “Ôi!”

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 12: Tam gia sợ uống thuốc.

      Edit: kaylee – LQĐ.

      Ôi!

      Ôi! Cọng lông!

      Lãnh Thiếu Diệp thầm oán oán thầm, hiển nhiên nghĩ tới con Hồ Ly này trở về liền trở về.

      Nạp Lan Yên cũng để ý suy nghĩ của người khác, bước nhanh đến bên người Lãnh Thiếu Diệp: “Các ngươi vừa mới cái gì vậy?”

      Nàng vừa trở về, nhưng lúc trèo tường mơ hồ nghe thấy Vương Phi gì đó, hẳn là có liên quan đến nàng.

      Lãnh Thiếu Diệp rót bát trà nóng cho Nạp Lan Yên: “Lam Thanh, cho nàng nghe.”

      Đúng vậy! phải chén ngọc tinh xảo mà là lqđ bát lớn.

      Nạp Lan Yên tiện tay nhận bát trà, cảm ơn, nâng tay đưa bát trà lên miệng uống.

      thực tế, thời tiết cuối thu có chút lạnh, hai cánh tay lộ ra bên ngoài của Nạp Lan Yên lúc này lạnh buốt.

      Cũng phải nàng rất lạnh, chỉ là thể chất con người, vừa cuối thu đầu đông, hai tay hai chân đều lạnh như băng.

      Thanh Lam nghe thấy Vương Gia nhà mình gọi tên, mới hồi phục tinh thần từ trong kinh sợ sững sờ (chị bị Yên tỷ dọa :>), lại khó khăn lắm mới phản ứng được vị hắc y thiếu nữ ( mặc quần áo màu đen) mặc dù phong trần mệt mỏi nhưng thể che hết thân phong hoa tuyệt đại trước mặt này đúng là Vương Phi nhà mình.

      Lam Thanh đè xuống hưng phấn hiểu tại sao điên cuồng dâng lên trong nội tâm, : “Vương Phi, trong khoảng thời gian này, từ Nạp Lan gia tộc truyền ra tin tức là ngài khỏi bệnh, còn là ở sơn mạch ngoài thành gặp được ngài rèn luyện.”

      Động tác bưng bát trà của Nạp Lan Yên dừng lại chút, nhướng mày kéo dài tiếng : “Ngươi Nạp Lan gia?” (ghét)

      Lam Thanh gật đầu: “Đúng vậy, Vương Phi.”

      Nạp Lan Yên hơi nhíu mày, lúc trước nhìn thấy khuôn mặt của nàng chỉ có hai người là Nạp Lan Lâm và Nạp Lan Song, nàng sợ hai người kia nhận ra, nhưng sau lại bởi vì muốn gặp phiền toái nên lấy áo choàng che lại dung nhan.

      Chẳng lẽ là, bị nhận ra?

      Lãnh Thiếu Diệp điều chỉnh tư thế ngồi, tay nâng cằm, ngược lại bộ dáng tuấn mỹ lại lộ ra lười biếng: “Có tính toán gì ?”

      Nạp Lan Yên suy nghĩ chút, khóe môi vẽ ra độ cong đẹp mắt: “Ngược lại đỡ mất công ta phải tìm người tuyên truyền, huống chi, ta cũng có ý định giả ngu.”

      Giả ngu cái gì….

      Lam Thanh cảm giác giống như mình hiểu được chuyện gì đó. Nhưng nàng đứng bên nhìn Vương Gia tuấn mỹ vô song, lại nhìn Vương Phi phong hoa tuyệt sắc, cái loại cảm giác hưng phấn hiểu tại sao lại càng lớn, thậm chí muốn cho tất cả mọi người nhìn xem lqđ Vương Gia cùng Vương Phi nhà mình xứng đôi bao nhiêu!

      Ai Vương Gia nhà nàng tốt?

      Ai Vương Phi nhà nàng vừa ngốc vừa xấu?

      đám có mắt!

      Lãnh Thiếu Diệp khẽ cười, giọng lành lạnh chẫm rãi vang lên: “Ngươi trở lại đúng lúc, buổi chiều cùng ta tham gia buổi tụ hội (gặp gỡ) .”

      Nạp Lan Yên nhướng mày: “Ừ?”

      Trong mắt Lãnh Thiếu Diệp lên vòng u ám, ném thiếp mời cho Nạp Lan Yên: “Nhị Hoàng tử mời Bổn vương dẫn Vương Phi đến phủ của tụ hội, ngày mai cùng săn bắn.”

      “Ách!” Nạp Lan Yên đặt bát trà lạnh lên bàn, mở thiếp mời liếc cái, tựa tiếu phi tiếu (cười như cười) : “Thoạt nhìn giống với bữa tiệc bình thường….”

      Lãnh Thiếu Diệp nhếch môi, ý vị thâm trường cười cười, cũng trả lời.

      Nạp Lan Yên tùy tiện ném thiếp mời trở lại, bước lên bước trực tiếp đặt ngón tay lên cổ tay của Lãnh Thiếu Diệp, cẩn thận bắt mạch.

      Cổ tay truyền đến cảm xúc lạnh lẽo lại làm Lãnh Thiếu Diệp có chút sững sờ, lqđ hai mắt nhìn chằm chằm tiểu hồ ly chăm chú bắt mạch cho mình. Khoảng cách hai người rất gần. Lãnh Thiếu Diệp ngửi được mùi cỏ xanh thanh mát, hiểu tại sao, lại có chút hoảng hốt.

      lâu sau, Nạp Lan Yên buông tay ra, giọng điệu tốt: “Ngày mai, nếu là thể săn bắn, thành chút ở bên cạnh ta.”

      Mới vừa rồi bắt mạch, vị gia này căn bản có uống thuốc đều đặn. Nàng đều chuẩn bị khi thân thể điều dưỡng tốt, gắng sức giải độc cho . Ai biết nam nhân này thế nhưng có uống thuốc đều đặn!

      Lãnh Thiếu Diệp hồi phục tinh thần, nghe nàng vậy ho tiếng, tự biết đuối lý, nhìn xung quanh, giọng tự chủ liền hạ thấp xuống: “Mấy ngày nay có chút bề bộn….”

      Nạp Lan Yên liếc Lãnh Thiếu Diệp, cho rằng nàng biết nhược điểm duy nhất của cảnh sát hình quốc tế tung hoành thế giới – Lãnh Tam gia chính là sợ uống thuốc sao? (chết cười) Lúc trước nàng nghĩ rằng nam nhân này thành thành uống thuốc quả quá ngây thơ rồi!

      muốn nhiều lời, thân là thầy thuốc, nàng có rất nhiều biện pháp thu thập người bệnh nghe lời.

      “Lam Thanh?” Nạp Lan Yên đảo mắt nhìn nữ nhân dịu dàng vẫn đứng bên. “Chuẩn bị cho ta bộ quần áo, mặt khác phân phó cho hạ nhân sắc thuốc cho Vương Gia.”

      Lam Thanh từ đầu đến cuối đều đứng ở bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nghe thấy lời của Vương Phi nhà mình, lập tức đồng ý: “Thuộc hạ làm ngay.”

      Thanh Lam phân phó người sắc thuốc, sau đó cũng chuẩn bị quần áo tham gia yến hội cho Vương Phi.

      Nếu bọn họ muốn xem Vương Phi nhà mình có phải ngu dại hay , vậy để cho bọn họ tận mắt nhìn, nhìn Vương Gia cùng Vương Phi nhà mình là đôi bích nhân (bích nhân: người đẹp) phong hoa tuyệt đại cỡ nào.

      Để xem về sau còn ai dám lén chửi bới Vương Gia cùng Vương Phi của nàng.

      Nạp Lan Yên tiện tay chỉ bọc đồ dưới đất: “Tam gia, phiền ngươi tìm người thu thập cho ta, cẩn thận chút, bên trong đều là bảo bối. Ta trước tắm chút.”

      Bây giờ bất kể chuyện gì, đều quan trọng bằng việc nàng thoải mái tắm rửa, ngâm mình trong nước ấm.

      Hai người trước sau rời , dưới cây Tử Đằng, chỉ còn lại lqddd mình Lãnh Tam gia, vẻ mặt có chút đen.

      Nạp Lan Yên nhắm mắt ngâm mình trong ôn tuyền, đối với tình huống tại của vương phủ, nàng có chút ngạc nhiên, nếu trong tháng Lãnh Thiếu Diệp còn thu phục được hạ nhân trong vương phủ, đó mới kỳ quái.

      Về việc Nạp Lan gia tộc phát ra tin tức nàng khỏi bệnh, Nạp Lan Yên nhếch môi, chút để ý. Dù sao, nàng cũng giáo huấn đám tiểu tử kia, vừa đúng lúc.

      phiền toái, là chuyện của Lãnh Thiếu Diệp với Thái tử kia.

      Bất quá, làm cho Lãnh Thiếu Diệp ngột ngạt, chính là việc Nạp Lan Yên thích đấy.

      Hai phút sau, bên ngoài phòng tắm vang lên tiếng gõ cửa: “Vương Phi, có thể vào ?”

      “Vào .” Nạp Lan Yên lên tiếng.

      Cửa phòng bị đẩy ra, Lam Thanh ôm quần áo vào, thân váy dài màu lửa đỏ hoa mỹ, cây trâm cài huyết ngọc, đơn giản vô cùng, lại kinh diễm vô cùng.

      Lam Thanh có đôi tay khéo léo, rất nhanh liền trang điểm đẹp cho Vương Phi nhà mình.

      Nạp Lan Yên ngồi trước gương đồng, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ được trang điểm tinh xảo, tóc dài búi lên được cố định bằng cây huyết trâm, đơn giản hào phóng lại mất vẻ đẹp đẽ quý giá, mắt hồ thâm thúy, lãnh ngạo liều lĩnh.

      Lam Thanh nhìn Vương Phi như vậy, nhất thời, khỏi ngây ngẩn cả người. (chị lại sắp mê hoặc đám nam nhân cho ngâm trong hũ giấm rồi :v)

      ***** Đề người xa lạ *****

      Ai ai, Tam gia biết tay Hồ Ly lạnh trong mùa đông, Hồ Ly biết Tam gia sợ uống thuốc, hai người này phải kiếp trước ma sát tình tóe lửa chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :