1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Lãnh đế cuồng thê - Mặc Tà Trần (106/107)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 4: Ra khỏi thành!

      Editor: kaylee

      Trán Lãnh Thiếu Diệp bật ra chữ ngay ngắn, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt, quanh thân tỏa ra hơi lạnh nguy hiểm, tính tình chịu chút thiệt thòi còn có thể lại nét hơn chút sao?

      Nạp Lan Yên đặt ngân châm được bôi độc lên tơ lụa, mới quay lại nhìn Lãnh Thiếu Diệp: “Lãnh Thiếu Diệp, làm giao dịch .”

      Lãnh Thiếu Diệp lạnh lùng : “.”

      Nạp Lan Yên chậm rãi rót cho mình ly trà: “Ta giúp ngươi giải độc, ngươi cho ta phương pháp di chuyển linh căn, như thế nào?”

      Môi mỏng của Lãnh Thiếu Diệp vẽ ra tia cười lạnh: “Nghe có vẻ ngược lại là gia chiếm được lợi lớn.”

      Nạp Lan Yên liếc mắt nhìn người nào đó: “Đừng nhiều lời, có được hay trả lời.”

      Lạnh Thiếu Diệp lạnh lùng nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên rất lâu, mới vươn tay trái đặt lên mặt bàn, nhướng mày ý bảo nàng.

      Nạp Lan Yên giơ tay đặt mạch đập của đối phương, nhíu lông mày tinh tế chuẩn đoán.

      Nạp Lan Yên cũng phải là hù dọa Lãnh Thiếu Diệp, mà vừa rồi phát dưới mi tâm có mảnh u ám chìm, ràng là biểu chất độc mãn tính xâm nhập vào tim phổi.

      phút sau.

      Nạp Lan Yên thu tay lại, vui sướng khi có người gặp họa: “Chậc chậc, Tam gia, người muốn mạng ngươi đúng là cao thủ.”

      Lãnh Thiếu Diệp , chỉ là hơi nheo mắt, con ngươi vốn lạnh lùng thâm thúy trở nên sắc bén.

      Nạp Lan Yên vui vẻ : “Được, ta cũng nhảm. Trong cơ thể ngươi có ba loại độc tố tương sinh tương khắc, bây giờ nhìn như có việc gì, thực tế, nếu ngươi dám thường xuyên sử dụng lực lượng của Linh tu sĩ ở cái thế giới này, đến nửa năm, tuyệt đối có thể lấy mạng của ngươi, hơn nữa là chết bất đắc kỳ tử.”

      “Sách, người hạ độc cao minh ở chỗ ba loại độc tố tương sinh tương khắc này, khi ngươi chết , ba loại độc tố cũng biến mất theo, dù giải phẫu cũng tìm được nguyên nhân cái chết.”

      “Có chút ý tứ.” Nạp Lan Yên : “Nếu ngươi tra được gì, giữ lại người này cho ta, ta ngược lại là muốn nhìn chút cao thủ dùng độc thế giới này.”

      Lãnh Thiếu Diệp nheo mắt: “Phương pháp cấy ghép linh căn quả có, nhưng trước hết phải tìm đủ thiên địa linh vật để gửi gắm. loại Ma Tinh thảo, loại Thiên Nguyệt thạch, loại Huyền Linh thú. Chỉ có điều ba loại thiên địa linh vật này chỉ tìm người có duyên thôi.”

      cách khác, chuyện thiên địa linh vật nhận chủ, chỉ có chúng nó có quyền lựa chọn.

      “Dù sao có biện pháp vẫn tốt hơn là có. Ta cho ngươi ba phương thuốc giải độc, mỗi buổi sáng trưa tối mỗi ngày uống loại.” Nạp Lan Yên liếc mắt nhìn Lãnh Thiếu Diệp uống trà, bên môi vẽ ra độ cong có ý tốt: “Mặt khác khuyên ngươi nên chỉnh đốn lại hạ nhân của Chiến Vương phủ, ngay cả trà trong phòng tân hôn cũng bỏ thêm dược liệu.”

      “Phốc… khụ… khụ….” Lãnh Thiếu Diệp phun ngụm trà trong miệng ra, nữ nhân này sớm muộn , cứ thế chờ uống xong ly trà mới , có thể phun vào mặt nàng ?

      Hơn nữa biết có độc mà còn kiêu ngạo uống ly trà, nữ nhân này có vấn đề gì chứ?

      Nạp Lan Yên thuận tay ném tơ lụa ngăn chặn nước trà, bình tĩnh : “Dù sao chất độc người của ngươi cũng kém bao nhiêu.”

      Còn nàng? chút độc dược mãn tính nàng còn để vào mắt, huống chi còn muốn lần nữa luyện lại thân thể bách độc bất xâm giống kiếp trước. Về sau nàng đúng là còn phải ăn những thứ đồ chơi này như đồ ăn vặt.

      Lãnh Thiếu Diệp đột nhiên thấy ngứa tay, có thể bóp chết nữ nhân này ?

      “Ta còn có thêm điều kiện.” Nạp Lan Yên đan hai tay lại đặt mặt bàn, nghiêm mặt : “Tam gia, giúp ta giấu diếm tháng, ta muốn ra khỏi thành.”

      “Ra khỏi thành tìm chết sao?” Lãnh Thiếu Diệp nhả ra năm chữ từ trong kẽ răng.

      “Ở lại mới là tìm chết.” Nạp Lan Yên nắm chặt ly trà tay, gân xanh mu bàn tay lộ : “Bên ngươi người trăm phương ngàn kế hãm hại vô cùng nhiều, bên ta cũng TMD nguyên đám ở vội vàng dồn ta vào chỗ chết.”

      Nạp Lan Yên xong, trực tiếp vén ống tay áo lên, cánh tay bé tinh tế thế nhưng trải rộng loang lổ vết thương xanh tím, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ: “Ta vô cùng hoài nghi cái nữ nhân ngốc này là bị người ta hại chết kiệu hoa.”

      Ở bên cạnh lão gia tử Ngũ tiểu thư cực kỳ được sủng ái, nhưng là có khả năng luôn bên cạnh lão gia tử. Mỗi lần ở mình đều có đám người gọi là đường huynh, đường tỷ, đường muội lấy phương thức ‘Giáo dục’ tiến hành tiếp xúc thân mật với nàng.

      là, ha ha, mộ lũ mặt người dạ thú!

      Hai con ngươi đen nhánh của Lãnh Thiếu Diệp bỗng dưng trầm xuống, hình như có sát ý chợt lóe rồi biến mất: “Là người của Nạp Lan gia?”

      “Ngoài lão gia tử, ai hi vọng ta sớm chết chút.” Nạp Lan Yên buông ống tay áo, trong đôi mắt hồ ly là ngoan: “Nếu chiếm thân thể của nàng, thể vì nàng mà báo thù.”

      Lãnh Thiếu Diệp trầm mặc lúc, : “Ra khỏi thành phải cẩn thận.”

      Nạp Lan Yên ngẩn người, tự tiếu phi tiếu (giống như cười mà phải cười) : “Đây là Tam gia quan tâm tiểu nhân sao?”

      Lãnh Thiếu Diệp chế giễu: “Ngươi chết ai giải độc cho gia?”

      Nạp Lan Yên nhún vai, lấy giấy bút viết ba phương thuốc: “Tìm người đáng tin bốc thuốc.”

      Lãnh Thiếu Diệp cất kỹ phương thuốc, hỏi: “Khi nào ?”

      “Tối hôm nay.” Nạp Lan Yên : “Tháng sau trước đại thọ của lão gia tử trở về.”

      “Được, ngày mai ta tuyên bố tin tức Chiến Vương phi bị bệnh nằm liệt giường.” Lãnh Thiếu Diệp híp đôi mắt ưng: “Hồ ly, để lại cho gia mấy cây ngân châm.”

      Nạp Lan Yên lộ ra chút tươi cười giảo hoạt: “ cây năm mươi lượng.”

      Lãnh Thiếu Diệp khóe mắt giật giật, từ trong ngực lấy ra ngân phiếu năm trăm lượng đặt vào tay nàng: “Mua mười tặng hai.”

      “Đồng ý!” Nạp Lan Yên cất kỹ ngân phiếu, đưa cho Lãnh Thiếu Diệp mười hai cây độc châm.

      Bởi vì, bên ngoài vui mừng náo nhiệt, bên trong phòng ngủ đúng là nhìn thấy đao quang kiếm ảnh.

      Màn đêm buông xuống, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Toàn thân Nạp Lan Yên mặc quần áo đen, bên hông khoác bọc , vẫy tay với Lãnh đại soái ca đứng bên cửa sổ, sau đó, nhàng nhảy qua tường, biến mất khỏi Chiến Vương phủ.

      Trong hẻm cách đó xa, Thương quanh thân hơi thở lãnh khốc giữ hai con ngựa đứng chờ.

      “Thương, ra khỏi thành!” đến bên người Thương, Nạp Lan Yên xoay mình nhảy lên lưng ngựa, vỗ lông bờm, trong con ngươi sâu và đen mảnh thâm trầm, nhanh chóng thúc ngựa ra ngoài thành.

      Trong tháng, nếu muốn dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục thân thủ, nàng chỉ tìm được nơi duy nhất, chính là ngọn núi bên ngoài thành cách Đế Đô xa.

      Có núi, còn có dã thú.

      Có dã thú, còn có giết chóc.

      có gì có thể làm cho nàng nhanh chóng khôi phục thân thể bằng việc quyết đấu sinh tử.

      Huống chi, nàng còn có thể thử vận may xem có thể gặp gỡ ba loại thiên địa linh vật kia hay .

      đường thúc ngựa chạy nhanh, bao lâu, sơn mạch Duyên Sơn liền xuất trước mắt, Nạp Lan Yên xoay người xuống ngựa, vào sơn mạch, đưa tay xoa thân mỗi cây cối, đáy mắt có chút cảm xúc phức tạp.

      Năm đó bởi vì nhiệm vụ, nàng bị hãm hại bị vây trong rừng mưa nhiệt đới ba tháng, chém giết vô số dã thú, cũng dựa vào chúng mà sống, đó là những ngày tháng u ám nhưng quý giá nhất trong trí nhớ của nàng.

      Thậm chí có thể , có ba tháng kia, cũng có vương giả Huyết Hồ oai phong cõi bất bại trong giới lính đánh thuê.

      Bàn tay gắt gao nắm chặt, ‘ầm’ hung hăng đấm quyền thân cây, Nạp Lan Yên thu lại cảm xúc phức tạp, trong mắt chỉ có lạnh lùng nghiêm nghị cùng kiên định, vung ống tay áo sâu vào trong sơn mạch.

      Sau lưng, Thương thân hắc y bước chân trầm ổn, ánh mắt rét lạnh đen nhánh nhìn chăm chú thiếu nữ trước mặt, bình tĩnh như lúc ban đầu.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 5: Còn phục?!

      Edit: Angelina yang.

      Beta: kaylee


      "Ngao~~!"

      Trong rừng cây, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng đến tận trời cao, hù dọa vô số chim bay cá nhảy. chuỗi tiếng đẩy cành lá ‘rắc rắc rắc’ rậm rạp sang hai bên, ánh mặt trời chiếu xuống.

      Chỉ thấy bóng người đứng ở đầu con sư tử hấp hối, cả người tỏa ra hơi thở xơ xác tiêu điều. Áo đỏ thả tùy tiện, mái tóc như mực tung bay, thanh Chủy Thủ tay vẫn còn những giọt máu, còn đỉnh đầu con sư tử kia ràng nhìn thấy cái lỗ thủng đẫm máu trông mà ghê người!

      Nạp Lan Yên nhảy xuống từ người mãnh sư (sư tử hung ác mạnh mẽ) , sát khí trong đôi mắt đen lạnh lùng dần tan . Nàng thu hồi Chủy Thủ, tới bên hồ rửa mặt. Nhìn gương mặt giống nhau như đúc so với năm mười sáu tuổi ở kiếp trước của nàng mặt hồ, màu mắt càng tối , nguy hiểm mà lạnh như băng.

      Nửa tháng , thân thủ chỉ khôi phục được bảy tám phần, mặc dù đạt được cầu của nàng, nhưng so với lúc mới tới nơi này, tốt hơn nhiều lắm.

      "Có người? Chạy mau!"

      Trong rừng cây rậm rạp đột nhiên có hai bóng dáng thất kinh (hoảng hốt lo sợ) chạy ra. Thấy Nạp Lan Yên kinh ngạc sững sờ lát, người trong đó vẫn còn cuống quít quát: " nương chạy mau, chạy mau!"

      "Tê tê...."

      Rừng cây rậm rạp trong phút chốc bị phá tan, con Cự Mãng có cái đầu to bằng miệng đấu đuổi tới, đỉnh đầu nó có hoa văn hình tam giác ngạo thị thiên hạ, há miệng to như chậu máu, lộ ra hàm răng nanh hung ác cuốn theo trận gió xoáy mãnh liệt tấn công Nạp Lan Yên!

      Nạp Lan Yên xoay người đạp cước lên đầu con Cự Mãng rồi mượn lực nhảy lên cành cây. Sau khi từ cao thấy thân thể vô cùng khổng lồ của con Cự Mãng kia, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại: "Cái gì đây?"

      ", xin lỗi...." Tên nam nhân mới chạy tới vừa xin lỗi Nạp Lan Yên bằng giọng nức nở vừa cúi đầu, "Ta phải cố ý dẫn nó tới nơi này, xin lỗi...."

      "Còn nhiều lời cái gì, mau chạy !" Nữ nhân kia kinh ngạc nhìn thoáng qua Nạp Lan Yên, trong mắt xẹt qua tia ác độc nham hiểm, rồi kéo cánh tay nam nhân mà chạy nhanh ra ngoài!

      Ánh mắt Nạp Lan Yên u mà lạnh lẽo nhìn lướt qua hai người, rồi chọn đúng cơ hội, vung Chủy Thủ lên đâm vào mắt Cự Mãng!

      Phập!

      Chủy Thủ chém sắt như chém bùn , trong phút chốc vỡ thành mảnh vụn.

      Từ trong miệng Nạp Lan Yên khẽ thốt ra câu tục, vào đúng lúc cái đuôi Cự Mãng quét đến, nàng mượn lực tung người nhảy lên lưng Cự Mãng. tay tóm lấy hình tam giác nhô lên đỉnh đầu nó, tay nắm thành quyền hung hăng nện xuống đỉnh đầu Cự Mãng!

      "Tê tê…." Cự Mãng giận dữ, cái đuôi rắn khổng lồ quét lên . Đôi mắt ra huyết quang màu đỏ tươi. Nhân loại đáng chết, lại dám cầm biểu tượng tượng trưng cho thân phận cao quý của nó!

      Nạp Lan Yên khom người né tránh công kích của Cự Mãng, trong đầu đột nhiên lóe lên linh quang. Nàng đột nhiên nhớ ra hoa văn hình tam giác quen thuộc này gặp [​IMG]
      Phong Vũ Yên, PhongVy, Winter2 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 6: Hỗn Độn, sư tôn!

      Edit: Angelina Yang.

      Beta: kaylee.



      "Tê tê tê tê...." Con Cự Mãng uất uất ức ức mà vươn cổ liếm liếm vết thương tay của Nạp Lan Yên. Đúng vào lúc máu tươi rơi vào trong miệng của Cự Mãng kia, đạo ánh sáng chói mắt cực nóng tỏa ra lóng lánh, hóa thành đồ đằng phức tạp cổ xưa bao phủ hai người.

      "Đây là…." Thương có chút há hốc miệng, sững sờ nhìn cảnh huyền huyễn đột nhiên ra trước mắt này. Chẳng lẽ đây là cảnh tượng Huyền Linh thú nhận chủ trong truyền thuyết? !

      Trong lòng biết mục đích của Nạp Lan Yên đến vùng núi non này, nhưng tỷ lệ tìm được Huyền Linh thú khác gì mò kim đáy biển, mà bây giờ lại tìm được rồi?

      Ánh mắt của Thương trực tiếp nhìn Nạp Lan Yên, vẻ mặt cực kì khó hiểu.

      Còn Nạp Lan Yên sau cái chớp mắt mê muội, chỉ cảm thấy cỗ lực lượng cường đại chợt tràn vào trong cơ thể, như thể khống chế được đến nổi điên mà tung hoành ngang dọc bên trong lục phủ ngũ tạng.

      Đau.

      Nạp Lan Yên chỉ cảm thấy đau, phảng phất bị chiếc xe tải lớn nghiền ép cơ thể. Từ làn da đến lục phủ ngũ tạng tới mỗi khối xương cốt rồi lại xâm nhập vào tận trong cốt tủy, có chỗ nào là đau.

      Oanh!

      biết qua bao lâu, Nạp Lan Yên chỉ cảm thấy trong cơ thể hình như có vật gì đó "oanh" tiếng nổ tung ở bên trong đan điền. Cơn đau đớn khắp người cũng dần tiêu tan, từng đợt từng đợt lực lượng ấm áp từ trong đan điền chảy về tứ chi bách hài (tất cả xương cốt tứ chi, tứ chi: 2 tay, 2 chân), thoải mái đến mức lỗ chân lông toàn thân giống như cũng đều nở to ra để hưởng thụ tắm táp ánh mặt trời.

      Lúc này, Nạp Lan Yên vô cùng tỉnh táo. Nàng có thể cảm giác được đan điền của mình hóa thành đám sương mù xám mịt mờ, mà người lực lượng ngừng lưu chuyển….

      Linh lực!

      Đúng là linh lực mà Linh Tu Sĩ ở thế giới này tu luyện !

      Tuy nhiên, Nạp Lan Yên còn còn kịp vui mừng, trong đầu đột nhiên truyền đến giọng u lạnh lẽo mà tà mị, giọng điệu vô cùng thoải mái sung sướng: "Ha ha ha, mấy vạn năm rồi, hơn mười vạn năm rồi! Cuối cùng Bổn tọa cũng leo ra từ vực sâu vô tận kia rồi! Đám Lão bất tử, chờ Bổn tọa dạy dỗ các ngươi!"

      Nạp Lan Yên con ngươi co rụt lại: "Ai?"

      "A…. ký chủ yếu ớt như vậy , làm cho Bổn tọa mất mặt." Giọng kia cực kỳ khinh thường cười tiếng, rồi đột nhiên giọng điệu chuyển thành uy nghiêm mang theo tôn quý cùng bá đạo bẩm sinh: “Tiểu nữ oa nghe cho , Bổn tọa đổi tên, ngồi đổi họ. Muôn dân thiên hạ, tất cả là con kiến hôi dưới chân ta, ta là Hỗn Độn!"

      Hỗn Độn?

      Nạp Lan Yên chớp chớp mắt: "Hỗn Độn là trong Tứ đại mãnh thú?"

      "Mãnh thú?" Hỗn Độn hơi sửng sốt, ngay sau đó lại càn rỡ mà cười lớn. Chỉ là ở trong tiếng cười kia giống như lại pha lẫn quá nhiều mờ mịt cùng bi thương, "Sinh ra làm vương, thắng để làm vương…. Ha ha ha…."

      Trong lòng Nạp Lan Yên dâng lên cỗ tâm tình khó lên lời, ngỏ xong, giống như là có cái gì đột nhiên chèn ở trái tim của nàng, tảng đá nặng nề áp chế ở lưng. Cảm giác hít thở thông dần dần chậm chạp lan tới, làm trán nổi lên những giọt mồ hôi lạnh li ti.

      …. Ký chủ gì gì đó, phải [​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 7: Trực tiếp dọa hôn mê!

      Edit: kaylee

      Tiểu Bảo lao ra trong nháy mắt, cuồng phong gào thét cả rừng cây, trong mắt mọi người lộ ra kinh hãi, kịp chạy trốn liền bị đánh bay ra mười trượng, liên tục đánh ngã vài cây đại thụ.

      vất vả mở mắt, lại chỉ thấy đầu xà lớn cự kỳ kinh khủng giương răng nanh đỏ tươi, đám người nhất thời bị dọa đến tè ra quần, bất chấp mọi đau nhức, xoay người bỏ chạy!

      “Con mẹ nó, đây là mãng xà vương?”

      “Ngũ Độc Cự Mãng! Nó cư nhiên lại là Ngũ Độc Cự Mãng!”

      “Nhị tiểu thư, cái này cái này….”

      “Này cái rắm, còn chạy mau!” Nạp Lan Lâm cũng hoảng sợ, nàng thầm nghĩ trở về xem nữ nhân kia chết chưa, nhưng căn bản nghĩ tới Ngũ Độc Cự Mãng đuổi theo nàng hơn canh giờ thế nhưng chưa !

      Tiểu Bảo ngẩng cao đầu lớn lqđ nhìn đám người chạy thục mạng, chậm rãi lè ra lưỡi rắn (giống tim đèn), rủ đầu xuống biến mất trong rừng.

      Đám người Nạp Lan Lâm phát phía sau có tiếng động, nhưng cũng dám dừng lại, chân chạy như bay, chạy mạch qua con sông mới thở hổn hển dừng lại.

      Hai tay Nạp Lan Lâm đỡ đầu gối, mồ hôi mặt tùy ý rơi xuống đất: “, thấy bóng dáng nó nữa?”

      người bảy tám tên tráng hán ít nhiều đều có vết thương, người lại chật vật (nhếch nhác) hơn người lqđ. người trong số đó quay đầu quan sát cẩn thận nhiều lần, mới thả lỏng thân mình nằm mặt đất: “ con mẹ nó trốn….”

      Ánh mắt vừa nhìn bên , tiếng liền im bặt.

      Con mắt màu đỏ tươi, răng nanh lạnh lẽo, cái đầu lớn từ cao nhìn xuống, mặt đối mặt với !

      Tiểu Bảo nhìn ánh mắt thà của người này, khỏi thử nhe răng, muốn làm cho răng nanh của mình lộ ra nhiều chút, người này thế nhưng sợ nó? Tiểu Bảo lặng yên tiếng động hạ cái đầu lớn, muốn nhìn cho ràng.

      Ngay lúc đầu xà lớn cùng đầu người sắp tiếp xúc thân mật, người nọ đột nhiên hét lên chói tai suýt nữa đâm thủng màng nhĩ của Tiểu Bảo: “A a a ~~”

      Tiểu bảo sợ tới mức giật mình rớt xuống từ cây (chết cười, haha). Thân thể to lớn đập mạnh mặt đất. tiếng ‘đông’ vang lên cũng làm đám người sợ choáng váng.

      “A a a ~~”

      “A a a ~~”

      Sau đó, chính là những tiếng hét chói tai liên tiếp….

      Đầu xà lớn đen thui của Tiểu Bảo lóe lên ánh sáng đỏ, hoàn toàn nổi giận. Từ lúc nó sinh ra đến giờ cũng có mất mặt như vậy, nhóm người này lại dám phát ra [​IMG]
      Phong Vũ Yên, Winterthuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 8: Ngươi, đồ tiểu tiện nhân!

      Edit: kaylee

      Độc trong cơ thể Lãnh Thiếu Diệp tích lũy nhiều ngày đến tình trạng nhất định, hôm nay đơn thuốc Nạp Lan Yên đưa cho chỉ có thể điều trị bề ngoài, chỉ có điều trị được giai đoạn trước, về sau Nạp Lan Yên mới có thể tiến thêm bước giải hết độc trong cơ thể .

      Biết được thân thể này phải là có khả năng thức tỉnh linh căn, Nạp Lan Yên đột nhiên cảm thấy có lời rồi.

      Lãnh Thiếu Diệp kia chẳng qua chỉ động chút mồm mép, nàng phải phí sức giải độc, nghĩ như thế nào cũng thấy có lời.

      Hơn nữa, nàng dám đảm bảo, lúc ấy, trong lòng Lãnh Tam gia tuyệt đối trộm vui vẻ!

      Nạp Lan Yên hơi nheo lại con ngươi lóe ra ánh sáng khác thường, khóe miệng nhàng nhếch lên lqđ, trở về nhất định phải tìm thu lợi tức! (chị tham tiền quá ^^ k để chịu thiệt chút nào)

      Thương trong lúc lơ đãng nhìn thấy nụ cười của Nạp Lan Yên, hiểu sao lưng có chút lạnh, động tác tay dừng chút, dứt khoát xoay người nhặt củi chuẩn bị nhóm lửa.

      Cảm thấy, lúc này, nên tránh xa tiểu tiểu thư chút.

      Nạp Lan Yên chút cảm giác xử lí xong con thỏ, ngồi bên cạnh đống lửa bắt đầu nướng thịt, nhìn đám lửa cháy bừng bừng, trong đầu lên bóng dáng của mọi người trong Nạp Lan gia.

      Nạp Lan Yên sờ lên khuôn mặt của mình, hỏi: “Thương, ngươi Nạp Lan Lâm cùng Nạp Lan Song có nhận ra ta ?”

      Thương trả lời chút do dự: “ nhận ra.”

      “Khẳng định như vậy?” Khuôn mặt này hẳn là có biến hóa (thay đổi) .

      Thương dừng chút, : “Biến hóa rất lớn.”

      Trước kia tiểu tiểu thư cả ngày ngây ngốc, ánh mắt dại ra, sáng sớm mỗi ngày lúc rời giường, tóc được vấn gọn gàng đến phút đồng hồ liền biến thành ổ gà lộn xộn. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp lại bị che lấp dưới điên ngốc.

      Mà nay, tiểu tiểu thư đầu tóc dài mềm mại như thác nước xõa vai, mặc người trang phục màu đen hoàn mỹ phác thảo dáng người nóng bỏng lúc trước giấu trong quần áo rộng. Khuôn mặt khuynh thành, môi đỏ mọng khẽ nhếch, giơ tay nhấc chân đều tự tin tiêu sái, nhướng mày cười yếu ớt lộ ra tùy ý liều lĩnh.

      Đừng là Nạp Lan Lâm có nhìn thẳng Nạp Lan Yên bao giờ, ngay cả lão gia tử hết mực sủng ái Nạp Lan Yên tự mình đến đây, cũng xuất chần chừ đó.

      Trước sau biến hóa, trời vực cũng đủ.

      Nạp Lan Yên trầm mặc chút, lại hỏi: “Thương, ngươi theo ta đa bao lâu rồi?”

      Thương trả lời: “Mười tám ngày.”

      Hôm nay, là ngày thứ mười bảy Nạp Lan Yên đến thế giới xa lạ này.

      cách khác, Thương là ở trước đại hôn ngày bị gia chủ sai đến bên người Nạp Lan Yên làm ám vệ.”

      Nạp Lan Yên quay thịt nướng tay, mơ hồ tản mát ra mùi thơm mê người, bên môi mang theo nụ cười: “Thương, lần đầu tiên ta thấy ngươi, ta liền lựa chọn tin tưởng ngươi.”

      Trong mắt Thương dần dâng lên ý cười, mà trong chớp mắt, khuôn mặt bình thường có gì lạ nổi lên chút tà mị: “Tiểu tiểu thư, thuộc hạ chẳng qua là ám vệ của ngươi.”

      Từ đầu đến cuối, tính mạng của được huấn luyện làm ám vệ, cũng chỉ bảo vệ chủ nhân tên là Nạp Lan Yên, cho dù là bỏ mình, hồn phách cũng vĩnh viễn phân cách.

      Cho nên chủ nhân si ngốc cũng vậy, nay chủ nhân phong hoa tuyệt đại cũng vậy, hỏi nhiều - nghĩ ngợi - nhiều nhiều, chỉ cần biết đây là chủ nhân của , là đủ.

      Khóe miệng Nạp Lan Yên dần cong lên, nâng tay vỗ bờ vai của , trong mắt lộ ra nghiêm túc: “Huynh đệ tốt.”

      Khóe mắt Thương hơi run rẩy, tiểu tiểu thư nhà ngoài việc thỉnh thoảng quên giới tính của chính mình, những thứ khác đều tốt. (ha ha, mới đầu k nghĩ gì xong hiểu gì cười sằng sặc luôn)

      Trong hơi thở của Tiểu Bảo đều tràn đầy mùi thơm, lưỡi rắn thè ra lại thụt vào, chủ nhân cũng để ý nó, Tiểu Bảo ủy [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :