[Xuyên Không] Làm ơn! Để nàng yên - Chạng Vạng [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 5: MÙA ĐÔNG…….HỌC CHỮ

      Tuyết, tuyết hai bên đường, trước mặt, màu trắng toàn là màu trắng, rất đẹp,nhưng nó có chút gì đó cho trong trắng, loại màu của chia tay, nó cũng đại biểu cho thế giới khác, nhưng ở số nước màu trắng lại là màu may mắn, chính nàng cũng biết nơi này nghĩ màu trắng như thế nào. Gió, mùa đông gió rét, lạnh, nàng đến đây khi đại lục này bắt đầu giao mùa_giữa mùa thu và đông, cái rét của mùa đông chào đoán nàng khi nàng qua thế giới này, cũng như lúc đó…………………………ngày mà nàng mới mở mắt nhìn đời………………………

      _Tiểu Tình……muội lại sao?_Hàn Tuyết Tư nhìn tiểu muội đứng mình ngoài cửa sổ, mắt lại nhìn ra trời bống dáng kia như cả thế giới bỏ rơi, cảm thấy đau lòng_tới đây_châm thêm trà kéo nàng tới ngồi ghế

      _..._không để mặt hành động kia rồi lại đưa mắt nhìn qua cửa sổ

      _..._theo mắt của tiểu muội, lại nhìn theo cái nhìn của nàng, vô định hướng, cái nhìn xa xôi, tới đích, chỉ toàn màu trắng, loại màu của tan thương_muội thích màu trắng?_mờ mịch quay sang nhìn nàng, thể hiểu muội nhà mình nghĩ gì. CHỉ thấy lo khi ánh mắt kia quá trầm và xa xôi, có cảm giác như rất xa nàng

      _..._mỉm cười lắc đầu_muội thích màu tím_lúc nàng có thích màu hồng, nhưng hình như càng lớn cái màu hồng nhoi ở trong nàng cũng dần dần phai nhạt

      _ai……_hắn thở dài, tiểu muội muốn gì chứ, làm ngay, cứ nghĩ thế này mệt óc, nhưng có cảm giác nàng còn là tiểu Tình của nữa, nàng cũng khóc khi vắng nhà nữa, trong tâm lại bồn chồn cảm giác kia

      Ngồi đó lúc, ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, dày đặc, trắng xoá, gió lạnh từ ô cửa lại tràn vào nhà, lúc này Tuyết Tư đứng dậy, đem áo mặc thêm cho nàng, lại tới bên cửa gắn của cho gió tràn vào.

      _ca ca….._ngước ánh mắt trong suốt, có chút ánh vàng nhìn Tuyết Tư_nếu ngày nào đó…………ta biến mất thế giới này ngươi phải sống tốt.

      _tiểu TÌnh hôm nay ngươi lại làm sao, hay là bệnh lại tái phát được, ngươi nên để đại phu xem chút_sao tự nhiên hôm nay tiểu muội lại những lời kia? Có hay bệnh tình ổn, tốt nhất hôm nay nên hoản việc học lại

      _ca, cần ngươi có chấp nhận ?

      _tiểu…….hảo………ta đồng ý

      _ân……….vậy ngày nao đó ta còn là ta ngươi có xem ta là biểu muội của người?_giọng có chút rung rung, là ngươi đầu tiên cho nàng cảm giác gia đình khi qua thế giới này, tuy thời gian lâu nhưng nàng biết đối với nàng như biểu muội vì chỉ là nàng ở trong thân xác Hàn Tuyết Tình mà thôi.

      _không……….

      _..................

      _ngươi ở bên ta dù ngươi là ai………..tiểu muổi ngốc muội vẫn là muội muội của ta_ôm nàng xoa đầu cười hiền hoà, phải là người huynh trưởng tốt, thể lực lưỡng to con như A Đại và A Nhị nhà bên cạnh, giỏi giang như A Hưu bên bác thợ săn cuối xóm nhưng vẫn muốn trở thành giữ người mình thương nhất bên mình, chỉ giữ mỗi nàng bên mình, chỉ thế thôi dù nàng là ai………………….

      _............._không thêm trong lòng chỉ thầm than đa tạ, chỉ mong chỉ có huynh bên cạnh như thế là đủ….

      ……………………………………………………………………………………………………..phân cách đáng ^.^ (hờ hờ cái này là mình bắt chước………………………………………………………………………….

      Chán ngắt, thà ngồi chơi dưới tuyết còn hơn ngồi đây, trong căn phòng này, cái ghế gỗ cọt kẹt này, với tách trà nóng, trước mặt là giấy trăng svaf bút lông, được trước , mắt là cái văn tự dài như ma sui quỷ khiến, và cuối cùng là nụ cười hiền hoà, ôn nhu(đáng kinh tởm)của tên hoàng tử chết bằm kia. Ông thiên hỗn đản cho ta biết, cái quỷ quái này ta phải chịu cảnh nam chính lên sàn với cái gọi là quái quỷ được ghép lại lúc hay ?Ngoài kia có tuyết nha, cả đống văn tự này tôi học cả đời rồi, cái cây bút lông cầm kiểu cách(ngón trỏ đặt cuối bút, ngón cái và ngón giữa ngón áp út kẹp bút, ngón út phải cong và xoè ra chút) hình như có cái gì đó điệu điệu cái kiểu thư. Bên kia tuyết màu trắng, rất lạnh, tuyết màu trắng rất mát, ngoài kia, tuyết có thể đắp hình người, tuyết chơi đùa với bóng tuyết, tuyết nằm đó…..trời ơi có bao nhiêu là trò vui nàng muốn chơi khi còn kiếp trước lại có kê hội, bây giờ có rồi nha, nhưng nhìn người trước mặt xem; người trước mặt cười cười nhìn nàng: “Tuyết Tình nương viết xong?”, sao tự dưng da gà da vịt nổi lên hết này nè, cái kia đúng là rất đẹp, rất bảnh trai rất ấm áp, rất toả sáng, nhưng da nổi vẫn nổi khinh tởm vẫn kinh tởm, nàng sắp chịu hết nổi rồi trời ơi. Lão thiên khốn kiếp ông chờ đó cho ta, nếu vì biểu huynh, cái đại lục chết bằm này yên ổn như thế đâu………………

      i nghĩ xem ai lại muốn cùng xác thủ đối đầu chứ, ta nàng chưa thực biết gì về tài nghệ của ta, đọc chuyện chỉ đọc như bay(đấy là lý do tại sao nàng đọc xong truyện tới 2007 chương trong đêm)


      �ng vì nhiễm lạnh mau đứng lên!!

    2. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 6: TA MUỐN CHƠI

      Nhìn ngoài trời, tuyết rơi, gió lạnh nhưng lạnh , ca ca cũng xuống bếp chuẩn bị bữa ăn, tên hoàng tử kia cũng trở lại phòng, tiết học kia cũng kết thúc.Hàn Tuyết Tình, mở cửa, gió bên ngoài như chực chờ đập nhanh vào mặt, rón rén ra ngoài, khí ngụm khí lớn, hai ngày ru rú trong nhà, có chết nàng cũng muốn ra ngoài này chơi, thanh thể sặp đóng thành lớp rong rêu rất dày a, tuyết, tuyết, tuyết, màu trắng rất đẹp, người tuyết cần gì? Cần có khối tuyết tròn tròn, lớn lớn….lăn lăn lăn, tuyết mát lạnh, tuyết tan trong tay, chân chạm tuyết tuyết sụng xuống khá xâu, tiếp tục bước tiếp tục lăn, lăn lăn, dừng lại, tiếp tục chạy vo viên khác….lăn lăn lăn………T~T. tốt nha, đầu người tuyết rất lớn, xong làm sao khiên lên đặt lên đầu nó, sức nàng………..chỉ mới 6 tuổi oa trẻ lại tốt tốt nhưng cái này sao, sức khẻo? Ca ca, giúp nàng ? Chắc chắng , huynh ấy bắt nàng vào nhà trùm chăn là rất may mắn rồi a……………….TT~TT

      _Tình tiểu thư……..

      _........_quay lưng lại giựt thốt mình, tên hoàng tử này sao yên yên ổn ổn chôn trong đó còn ra ngoài làm cái quái gì, a…dừng chạy mách huynh nàng nha~_ngươi ra đây làm gì?

      _muội làm gì?

      _người tuyết_nói xong lại hỏi mình tại sao nàng phải trả lời nhỉ?_vào phòng nghỉ , huynh mắng ta mất!

      _cho ta chơi với, ta cũng rất muốn đắp người tuyết_nói xong chạy tới bơ tuyết nàng chạy lăn tròn nảy giờ sau đó đặt lên viên to hơn( ra hai viên lại giống nhau như )_rồi, chỉ cần thêm mắt thêm mũi_hắn mặc nàng, tung tăn chạy tìm mấy cây ve mấy hòn sỏi để hoá bộ phận cho người tuyết

      _..............._nè nè đây người tuyết của nàng nha, người tuyết của nàng tới cướp nó, tên hoàng tử này có đạo lý ?

      _được rồi, cái này là mắt, cái này là mũi, cái này là ………..bla bla_ vừa vừa đưa lên “thành quả” tìm được sau đó lại gắn từ thứ lên con người tuyết của……………nàng TT~TT

      _....................._nhìn hành động của , trời ơi thành quả của mình, này này có hay ngươi là hoàng tử, cái quái quỷ gì này trời, hoàng tử kiểu gì cướp của người dân lương thiên( chạng vạng: *mửa, mửa*)giữa ban ngày ban mặc_ai……..đúng là “cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan”

      _hả….muội gì?

      _a~….. có gì tiếp tục , tiếp tục đi_xua xua tay, nhìn chăm chú trong công việc nàng thở phào, trời ơi là trời cũng được im cũng xong, nàng muốn sau này gây oán thù với tên hoàng tử này nha, biết chừng sau này bị người giết mà bị tên điên kia phát hoả cái mạng này của nàng cũng còn.

      Thôi thôi, cho ở đó , oán với thù biết lát nữa nàng nở lỡ lời làm tên hoàng tử kia phật ý mai sau nàng được bên ca ca nàng nữa đâu. Nàng vào với ca ca lo đồ ăn còn hơn, thà làm ca ca phát hoả còn hơn cả tinh quân nổi loạn(tinh quân trong tay hoàng tủ do hoàng tử nắm gọn

    3. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 7: TA……???

      ngày trôi kể từ khi tên hoàng tử chết bầm nào đó tới ở nhà nàng, buổi sáng bị cho nuốt chữ bây giờ, lúc ngồi ăn cơm cũng phải nghiến răng nghiến lợi nghe giản đạo, người ta “trời đánh tránh bữa ăn” bây giờ nàng hiểu câu đó……T~T. Này này tên hoàng tử ngươi thể dừng lại được sao, quay mặt sang nhìn ca ca Hàn Tuyết Tư, ngôi nghe chăm chú, lúc này Hàn Tuyết Tình hiểu nếu như nhà nàng khá giả hơn chút, gia đình nàng phải ở trong cái thôn hẻo lánh này có lẽ bây giờ ca ca nàng cũng trở thành công tử tuấn lãng hay là mỹ nam tài cao đức trọng. NHưng cái hoàn cảnh này cũng thấy nàng mới chính phù hợp với nó hơn là chức vị tiểu thư gì đó, là công danh nghiệp gì đó của gia đình hay cũng của gia tộc, Tuyết Tình hiểu cuộc đời của nàng khác với ca ca Tuyết Tư nàng, trong cách ăn , phong thái có cái gì đó nàng cảm nhận được tôn nghiêm, sung túc cùng giàu sang; còn nhìn lại nàng xem…..chẳng có cái gì gọi là thể ra bên ngoài, cái thân thể này coi như là có chút nhan sắc , nhưng cũng quá nghiệt tới mức làm chũng sinh nghiên ngã khuấy đảo cả kinh thành, đại lục( Chạng Vạng: tỷ mà nữa muội khóc nha, nhan sắc của tỷ cho là xưng nhị ai giám xưng nhất, tự ty như thế được cái gì a~????)

      _Tình nương, muội có hiểu hay ?_phút chốc Thế Vương lại quay sang nhìn Tuyết Tư, hình như trong mắt có thứ gì đó trống rỗng, thất vọng công của nảy giờ giản đạo cho nàng…….._muội hiểu chỗ nào cứ hỏi!

      _Tiểu Tình muội hiểu sao, Vương Thế giảng rất dễ hiểu, hay muội hiểu cứ hỏi đi_ Tuyết Tư quay sang nàng muội muội của lại bị làm sao

      _Ân…..đa tạ tiếp tục ta hiểu hiểu rất rõ_đùa chắc, cả năm trời chỉ học mỗi triết lý, đạo nho, ôm cả quyển sách dày cọm lôn khôn đọc cả ngày lẫn đem, nhét đầy chữ vào đầu để thi làm sao lại hiểu nó,nàng còn nắm nữa là đằn khác

      _Ân…vậy muội cho ta biết nữ nhi có bao nhiêu đức hạnh?_Thế Vương tằng nhìn nàng đùa ai chứ? chẳng lẽ lại thấy ánh mắt nàng, xem ra hôm nay phải phạt để cảnh cáo(Chạng Vạng: chà chà ra phong thái của ông sư(thầy) rồi J)

      _hazi……….thôi ta quan tâm mấy thứ đó ta chỉ cần theo quan điểm sống của ta

      _theo quan điểm sống?

      _theo quan điểm sống?

      Hai người trăm miệng lại lời lòng ai cũng đinh ninh rằng nàng hiểu chỉ để lãn tránh nhưng đối với Tuyết Tư lại cười bò chắc hẳn nàng lại bày ra trò gì nữa rồi, còn đối với Thế Vương như đinh ninh trong bụng rằng hình như hôm nay có cơ hội chỉnh nàng: “vậy Tình nương có hay cho ta được quan điểm sống của nàng?”

      _từ xưa ai phụ nữ chỉ là tại gia tại phụ? Ta chỉ cần biết tạ gia tại nương, ai xuất giá tòng phu? Ta lại cho rằng nên xuất giá tòng thê, ai phu tử tòng tử(tử: con trai lớn trong nhà)? ta chỉ biết thê tử tòng tử(tử: chết, nghĩa cả câu: nếu vợ chết người chồng phải chết theo vợ)

      _........................

      _.........................

      mảnh im lặng, hai người trước mặt mắt trọn miệng hả, hiểu đươch tất cả lời của nàng thời này phụ nữ phải có tam tòng tứ đức, “tại gia tòng tử, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử” trong nhà quyền lực chỉ nằm trong tay nam tử, hôm nay bọn họ lại nghe được câu nghịch lý khó ngở với nữ oa nhi chỉ mới lên 6 còn hơn cả họ 4, 6 tuổi “tại gia tòng nương, xuất giá tòng thê, thê tử phu tử” trời ạ, là suy nghĩ cả đầu người lớn, tại sao lại thuộc vào thế giới oa nhi 6 tuổi này còn lại là nữ, phải chứ ông trời lại đùa họ? Bây giờ họ hiểu Tuyết TÌnh phải hiểu thứ gọi là đạo lý mà do Thế Vương ra mà là do chính nàng thay đổi chính địa vị nữ tử ở mấy câu trong sách vở này

      _Ờ hèm……..tiểu muội còn nhăn cụi mong Vương Thế công tử trách phạt, có lẽ giờ khuynh, xem như chúng ta cùng ăn cơm rồi mau mau nghĩ, thương thế công tử còn mệt sinh nghĩ sớm_Tuyết Tư vừa hoàn hồn lại lập tức giúp muội muội, những lời này mà ra bên ngoài chỉ khuy quân phạm thượng, cái kia vị công tử này nên nghe nhiều, muốn thấy muội muội của bị người khác tránh xa dè chừng, đến tai hoàng cung…………………….

      _ân……………..bên ngoài cũng khuya mong hai huynh muội các người cũng dưỡng sức mai xin tiếp tục_nói đoạn quay người cúi chào sau đó vào phòng, nếu Tuyết Tư muốn tránh né cũng muốn tri cứu, riêng Tuyết Tình biết là người trong cung nhưng lại ra những lời như kia, xem như nàng đúng là có cái gan nhưng hình như sau nghe lời của nàng tận sâu trong tâm kia có cái gì đó khác lạ vừa mới xuất nhưng lại biến mất. Xem ra tiểu oa thú vị, đáng để tận hưởng

    4. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 7: TA……

      ngày trôi kể từ khi tên hoàng tử chết bầm nào đó tới ở nhà nàng, buổi sáng bị cho nuốt chữ bây giờ, lúc ngồi ăn cơm cũng phải nghiến răng nghiến lợi nghe giản đạo, người ta “trời đánh tránh bữa ăn” bây giờ nàng hiểu câu đó……T~T. Này này tên hoàng tử ngươi thể dừng lại được sao, quay mặt sang nhìn ca ca Hàn Tuyết Tư, ngôi nghe chăm chú, lúc này Hàn Tuyết Tình hiểu nếu như nhà nàng khá giả hơn chút, gia đình nàng phải ở trong cái thôn hẻo lánh này có lẽ bây giờ ca ca nàng cũng trở thành công tử tuấn lãng hay là mỹ nam tài cao đức trọng. NHưng cái hoàn cảnh này cũng thấy nàng mới chính phù hợp với nó hơn là chức vị tiểu thư gì đó, là công danh nghiệp gì đó của gia đình hay cũng của gia tộc, Tuyết Tình hiểu cuộc đời của nàng khác với ca ca Tuyết Tư nàng, trong cách ăn , phong thái có cái gì đó nàng cảm nhận được tôn nghiêm, sung túc cùng giàu sang; còn nhìn lại nàng xem…..chẳng có cái gì gọi là thể ra bên ngoài, cái thân thể này coi như là có chút nhan sắc , nhưng cũng quá nghiệt tới mức làm chũng sinh nghiên ngã khuấy đảo cả kinh thành, đại lục( Chạng Vạng: tỷ mà nữa muội khóc nha, nhan sắc của tỷ cho là xưng nhị ai giám xưng nhất, tự ty như thế được cái gì a~????)

      _Tình nương, muội có hiểu hay ?_phút chốc Thế Vương lại quay sang nhìn Tuyết Tư, hình như trong mắt có thứ gì đó trống rỗng, thất vọng công của nảy giờ giản đạo cho nàng…….._muội hiểu chỗ nào cứ hỏi!

      _Tiểu Tình muội hiểu sao, Vương Thế giảng rất dễ hiểu, hay muội hiểu cứ hỏi đi_ Tuyết Tư quay sang nàng muội muội của lại bị làm sao

      _Ân…..đa tạ tiếp tục ta hiểu hiểu rất rõ_đùa chắc, cả năm trời chỉ học mỗi triết lý, đạo nho, ôm cả quyển sách dày cọm lôn khôn đọc cả ngày lẫn đem, nhét đầy chữ vào đầu để thi làm sao lại hiểu nó,nàng còn nắm nữa là đằn khác

      _Ân…vậy muội cho ta biết nữ nhi có bao nhiêu đức hạnh?_Thế Vương tằng nhìn nàng đùa ai chứ? chẳng lẽ lại thấy ánh mắt nàng, xem ra hôm nay phải phạt để cảnh cáo(Chạng Vạng: chà chà ra phong thái của ông sư(thầy) rồi J)

      _hazi……….thôi ta quan tâm mấy thứ đó ta chỉ cần theo quan điểm sống của ta

      _theo quan điểm sống?

      _theo quan điểm sống?

      Hai người trăm miệng lại lời lòng ai cũng đinh ninh rằng nàng hiểu chỉ để lãn tránh nhưng đối với Tuyết Tư lại cười bò chắc hẳn nàng lại bày ra trò gì nữa rồi, còn đối với Thế Vương như đinh ninh trong bụng rằng hình như hôm nay có cơ hội chỉnh nàng: “vậy Tình nương có hay cho ta được quan điểm sống của nàng?”

      _từ xưa ai phụ nữ chỉ là tại gia tại phụ? Ta chỉ cần biết tạ gia tại nương, ai xuất giá tòng phu? Ta lại cho rằng nên xuất giá tòng thê, ai phu tử tòng tử(tử: con trai lớn trong nhà)? ta chỉ biết thê tử tòng tử(tử: chết, nghĩa cả câu: nếu vợ chết người chồng phải chết theo vợ)

      _........................

      _.........................

      mảnh im lặng, hai người trước mặt mắt trọn miệng hả, hiểu đươch tất cả lời của nàng thời này phụ nữ phải có tam tòng tứ đức, “tại gia tòng tử, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử” trong nhà quyền lực chỉ nằm trong tay nam tử, hôm nay bọn họ lại nghe được câu nghịch lý khó ngở với nữ oa nhi chỉ mới lên 6 còn hơn cả họ 4, 6 tuổi “tại gia tòng nương, xuất giá tòng thê, thê tử phu tử” trời ạ, là suy nghĩ cả đầu người lớn, tại sao lại thuộc vào thế giới oa nhi 6 tuổi này còn lại là nữ, phải chứ ông trời lại đùa họ? Bây giờ họ hiểu Tuyết TÌnh phải hiểu thứ gọi là đạo lý mà do Thế Vương ra mà là do chính nàng thay đổi chính địa vị nữ tử ở mấy câu trong sách vở này

      _Ờ hèm……..tiểu muội còn nhăn cụi mong Vương Thế công tử trách phạt, có lẽ giờ khuynh, xem như chúng ta cùng ăn cơm rồi mau mau nghĩ, thương thế công tử còn mệt sinh nghĩ sớm_Tuyết Tư vừa hoàn hồn lại lập tức giúp muội muội, những lời này mà ra bên ngoài chỉ khuy quân phạm thượng, cái kia vị công tử này nên nghe nhiều, muốn thấy muội muội của bị người khác tránh xa dè chừng, đến tai hoàng cung…………………….

      _ân……………..bên ngoài cũng khuya mong hai huynh muội các người cũng dưỡng sức mai xin tiếp tục_nói đoạn quay người cúi chào sau đó vào phòng, nếu Tuyết Tư muốn tránh né cũng muốn tri cứu, riêng Tuyết Tình biết là người trong cung nhưng lại ra những lời như kia, xem như nàng đúng là có cái gan nhưng hình như sau nghe lời của nàng tận sâu trong tâm kia có cái gì đó khác lạ vừa mới xuất nhưng lại biến mất. Xem ra tiểu oa thú vị, đáng để tận hưởng

    5. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 8: GIAO MÙA

      Nhanh quá ngày rồi lại ngày nữa, tuyết rơi rất nhiều, ngồi trong nhà nhìn ra rất đẹp, nhìn cái cảnh sơ sác của làng mạc lại cảm thấy yên bình, đời con người thế này tốt. Hàn Tuyết Tình ôm tách trà nóng ngồi ghế thường ngày nhìn ra cửa sổ: “nếu như thế này mãi tốt biết bao!”

      _ừm thế này mãi_Hàn Tuyết Tư cũng ngồi gần đó ăn bánh cười nhìn tiểu muội nhà mình_đợi khi huynh có thể xây lại nhà cùng có công danh nghiệp, ta cùng muội an cư nơi nào đó, huynh muội ta cũng chỉ cần ở trong nhà ngắm tuyết nhàn rỗi

      _ca ca_trong chuyện khi Hàn Tuyết Tình lên mười ca ca nàng bị người của thần điện quan minh giết chết rồi giả nhân từ cưu mang nàng để nàng trở thành thánh nữ, nàng muốn ca ca mình chết chút nào, thế giới này chỉ có mình là người thương nàng nhất cũng chính cho nàng cảm giác ấm áp

      _này nhé ta phấn đấu học võ, kiếm thuật để được vào thần điện quang minh, chính nơi đó mới có thể sống an ổn_Hàn Tư xoa đầu muội muội cười

      _ca ca ngươi cung thờ thần điện?

      _không nơi đó chỉ cho chúng ta quyên thế, sau này hoàn thành ta cùng ngươi rời , nơi đó chỉ là quyền lực rất ngộp thở

      _tại sao huynh nghĩ đến triều đình?

      _tiểu ngốc, nơi thánh điện trong sáng như thế lại bị quyền thế che mắt, nơi triều đình là nơi tranh giành đoạn vị, có hay muốn tìm nơi chết?

      _.......Ân….ca ca_ôm , đúng mọi nơi đó đều nguy hiểm đến tính mạng của , cùng nàng, chính nàng phải cường giả mới bào toàn được mà chính phải mạnh mẽ mới bước tiếp đường tương lại vững vàng phía trước_ca hứa với ta dù thế nào chăng nữa vẫn phải ở mãi bên ta, dù nữa bước cũng rời!

      _Ân…….tiểu ngốc ca ca bên muội còn ai đây?_lôi đầu nàng ra khỏi ngực gõ lên đầu nàng, tiểu muội mà chỉ mình nàng dù có chết vẫn muốn nàng nguy hiểm đến tính mạng

      Hai huynh muội vẫn ngồi như thế, sau cánh cửa gỗ bóng dáng tiểu tử cao gầy nép sau đó nghe hết chuyện huynh muội họ với nhau, định nghe chỉ định ra ngoài uống chút nước nhưng vì bị giọng thầm cuốn hút, thở dài nhìn ra ngoài trời, hết mùa đông dù rất muốn nhưng phải rời nơi này…chỉ mong ai đó còn nơi này đến ngày quay trở lại…………, ngoài trời tuyết ngày dày đặt hơn trắng xoá, lạnh, gió rét báo hiệu điều gì đó sắp tới, sắp tới rồi………………….

      ………………………………………………………………………………………………phân cách……………………………………………………

      Xuân đến, mùa xuân cho muôn loài đến rất nhanh, tuyết địa phương mặt đất dần tan hết vài mẫu xót lại cũng được người vét dọn sạch , mùa xuân là mùa của muôn thú, mùa của hoa khoe nhau nở, phố xá tấp nập trận tuyết năm nay khá lớn nhiều người cần mua đồ dùng cùng tiếp tục vụ mùa của mình để kiếm miếng ăn, miếng sống. TRời cũng còn lạnh nữa, ánh nắng rực rỡ cũng chiếu rọi muôn nơi, chim hót liu lo, bầu trời cao và xanh mây trắng lững lờ, đợi đến nắng ấm áp thêm chút, Hàn Tuyết Tư cũng ra ngoài đồng Hàn Tuyết Tình ở nhà, dọn dẹp xung quanh nhà cùng vườn rau, đến Lạc Thế Vương cũng tới phụ giúp nàng những công việc nặng, nàng cũng khoẻ, cả mùa đông chỉ biết làm thầy giáo bây giờ cũng chẳng sao khi vận động gân cốt

      _Tuyết Tình muội tới đây xem này

      Nàng loay hoay dọn dẹp vườn với từ xa lại, bo dở công việc chạy tới, con thỏ vì chịu nổi cái lạnh chết nền tuyết

      _tại sao có chuồng ấm chịu vào chứ?_chán nản ngồi xuống nhìn thỏ ngươi cứ đầu thai làm thứ khác hoặc cứ phiêu diêu tự tại như thể hồn ma cũng được chẳng sao cả

      _có lẽ vì đói,hoặc vì cái gì đó cuốn hút_THế Vương ngồi xuống bên cạnh nàng nhìn con thỏ_ừm hay đem nó chôn !

      _chôn? lãng phí đem nó vào làm thịt bộ lông nó cũng may được khăn cổ hoặc găn tay

      _......Ân…_Thế Vương nhìn con thỏ có chút gì đó…..giọng tiếc nuối hơi

      _thôi chúng sống chết có số, ngươi can thiệp trước đó, đến muộn rồi chỉ biết nuối tiếc chúng cũng chẳng sống lại, phí sức thôi!!_xách con thỏ lên vào bếp, tên hoàng tử này cứ như thế lại biết sau này biến hoá ra sao, lại có thể dùng nương(mẹ) của nữ chủ để y hiếp nàng ủng hộ mình lên ngôi

      _............_nhìn bóng dáng nàng rời , có triết lý đời phát ra từ nương lên 7, hợp cho lắm, nhưng sao lý do đó cả đời thể hiểu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :