1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 69.

      Chờ Hạ Phù Dung chuyển đến cách doanh trại quân Kiền Sở xa, màn đêm buông xuống. Nàng dừng lại làm vận động lên xuống, mỗi làm chút đều làm cho nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, người nàng vẫn còn chưa hết tác dụng phụ của việc bị đánh 70 đại bản.

      Sau khi cố gắng làm xong hoạt động chuẩn bị, nàng còn tại chỗ nhảy lên nhảy xuống, vì đây là chuẩn bị cho lát nữa nàng vào quân doanh của quân Kiền Sở.

      Đợi tất cả sắp xếp ổn thỏa, nàng hăng hái mạch, linh hoạt nhảy lên cây đại thụ, mặc dù Hạ Phù Dung bị bệnh quáng gà, nhưng nàng có thể cảm thấy có thám tử núp cách đấy xa.

      Hạ Phù Dung tháo mũ xuống đặt ở thân cây, bây giờ nàng mới nhàng bắt lấy A Hu, ta cười đến mặt nịnh hót, "A Hu, ngươi trước tìm hiểu chút xem xung quanh đây những nơi nào có người” xong nàng vuốt vuốt cái trán của nó.

      A Hu lười biếng duỗi lưng cái, biến mất ở trong bóng đêm.

      lâu sau, nó trở lại, trong miệng ngậm cái quân bài. Hạ Phù Dung mới nghĩ đến quân chính thức ai cũng có quân bài, bởi vì nàng là tân binh mới tăng thêm, cho nên quân bài sau khi đến doanh trại mới phân phát, nhưng mà nàng muốn trà trộn xâm nhập vào quân Kiền Sở, nhất định phải chuẩn bị quân bài. Hạ Phù Dung nghi ngờ nhìn A Hu, con này rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện? Xem ra thường nghe lén nàng chuyện , nhưng kế hoạch lần này nàng cùng Tu Hồng Miễn bọn họ bàn bạc là giống nhau, cho nên cái này quân bài đối với nàng mà là vô dụng. Mở quân bài ra Hạ Phù Dung vừa nhìn, thiếu chút nữa bật cười, đánh cái lên cái đầu của A Hu. "Đồ đần! Đây là lệnh bài của Tướng quân, cho dù ta muốn xâm nhập vào nữa, cũng thể cầm cái quân bài này vào. A Hu còn mau đưa trở về!"

      Nhìn bóng dáng của nó bị bao phủ bởi màn đêm, trong lòng Hạ Phù Dung có chút chần chừ, năng lực của con hồ này còn vượt qua tưởng tượng của nàng, biết nàng để nó làm sủng vật là phúc hay là họa? Cho dù nó có là ma, nàng cũng chỉ có thể cùng ở cùng ma. Bởi vì nàng và nó là người nha, chỉ có nàng và nó.

      Ngày thứ hai vừa rạng sáng nàng liền tỉnh, tại nơi hoang dã ngủ khó chịu, cả đêm nàng đều ngủ yên ổn.

      Đêm qua Hạ Phù Dung lẻn vào quân doanh, biết được hôm nay họ nhất định qua chỗ này , nên sáng sớm ở chỗ này chờ rồi.

      Xa xa thấy bọn họ về phía này, nàng nhìn mình toàn thân áo sơ mi vừa bẩn, vừa cũ, mọi chuẩn bị cũng xong xuôi rồi.

      Đại bộ phận quân lính đều theo hướng này, đột nhiên nhìn thấy người quần áo lam lũ ở ven đường ăn cỏ.

      "Người nào!" binh sĩ hét lớn tiếng, tất cả mọi người đều ngừng lại.

      Hoa Dư ngồi lưng ngựa thấy vậy liền tới hướng Hạ Phù Dung, tất cả cận vệ xung quanh đều cầm thương hướng về phía nàng, chỉ cần nàng vừa có hành động, bị đâm thành tổ ong vò vẽ.

      Hạ Phù Dung từ từ quay đầu, trong mắt tràn ngập nước mắt rốt cuộc chút công dụng rồi.

      Hoa Dư chỉ thấy người này vừa gầy lại, y phục mặc vừa bẩn vừa cũ, đầu tóc hỗn loạn, ngón tay khô gầy, đôi môi khẽ run hình như có lời muốn . Nhất thời cảnh giác, này hoang sơn dã lĩnh, sao lại xuất tên ăn xin?

      "Tướng quân, chỉ sợ là gian tế được phái tới, bằng. . . . . ." binh sĩ .

      " phải, ta phải gian tế, ta phải, ta phải. . . . . ." Hạ Phù Dung ngừng lắc đầu, ngừng lặp lại.

      Bởi vì thanh quá , bọn họ nghe được nàng cái gì."Là thằng điên! Dứt khoát giết rồi quên ." Lại thanh .

      Trong lòng Hạ Phù Dung có chút tức giận, nàng và kẻ điên có quan hệ à? Nàng tại ràng đóng vai người đói bụng đến cả người còn khí lực mà.

      Người ngồi lưng ngựa khẽ gật đầu cái, Hạ Phù Dung chỉ thấy thương từ bốn phía hướng tới nàng đâm tới.

      "Mẫu thân cần ta nữa, các ngươi cũng cần ta sao!" Hạ Phù Dung thét lên tiếng , khóc rống lên.

      Người ngồi lưng ngựa tay cầm thương đâm tới trước mặt nàng thu về.

      " là người Kiền Sở ." Hoa Dư xoay người nhảy xuống ngựa, tới trước mặt của nàng, "Làm sao ngươi biết chỗ này?"

      Hạ Phù Dung nhìn nữ nhân trước mặt, chắc hẳn nàng chính là nữ vương của Kiền Sở , thanh của nàng có chút thô, mặc vào chiến giáp, càng lộ vẻ hiên ngang mạnh mẽ.

      "Mẫu thân cần ta nữa, nàng cần." Hạ Phù Dung mím miệng, mặt đáng thương nhìn nàng. có người cho là nàng điên rồi, Hạ Phù Dung còn cách nào khác là tiếp tục giả điên.

      Hoa Dư nhìn nam nhân trước mắt gì.

      "Tướng quân, nhất định là mẫu thân biết bệnh điên có thuốc nào cứu được, mới đem vứt bỏ chân núi ." binh sĩ bên cạnh nàng .

      "Tướng quân, ta xem chuyện có nghi vấn. Tại sao lại xuất đúng lúc tại nơi này chứ. . . . . ." thanh khác truyền đến.

      Hạ Phù Dung vẻ mặt vô tội nhìn về phía người chuyện kia, chiêu này là nàng học được từ A Hu, đây chính là bộ dáng tội nghiệp đến đáng thương làm đau lòng người, khiến cho người ta thể đành lòng xuống tay được.

      Quả nhiên, người nọ lập tức im lặng rồi



      Chương 70:

      "Ngươi ở nơi này bao lâu?" Hoa Dư suy nghĩ chút rồi hỏi.

      Hạ Phù Dung lập tức nghiêm túc bắt đầu đếm đầu ngón tay, ", hai, ba, , hai, ba. . . . . ."

      Ở trong mắt người khác đây là hành động rất buồn cười, nhưng lại làm cho Hoa Dư đau lòng, chỉ biết đếm tới ba.

      "Ngươi có nguyện ý cùng chúng ta ?" Nghe Hoa Dư , chỉ tướng sĩ của nàng, ngay cả Hạ Phù Dung cũng thể tin. Tại sao lại dễ dàng mang theo nàng vậy? Phía sau nàng còn chuẩn bị rất nhiều đoạn mà.

      "Ngươi phải muốn vứt bỏ ta sao?" Hạ Phù Dung bĩu môi, ngừng chơi đầu ngón tay.

      "Ta biết, nhưng ngươi chỉ cần cùng chúng ta, chúng ta chính là người nhà. Ngươi nhìn xem, chúng ta còn có rất nhiều người nhà." xong, nàng chỉ về tất cả quân sĩ ở phía sau.

      Trong lòng Hạ Phù Dung thầm bội phục, nàng xem tướng sĩ như người nhà, như vậy có dáng vẻ vua nước như vậy hiếm thấy. Như vậy, tinh thần của binh lính cũng được đề cao rất lớn đề cao. tệ, chờ khi nàng trở về nàng cho Tu Hồng Miễn biết, phương diện này còn cần phải học hỏi.

      Quả nhiên nhược điểm trí mạng của nữ nhân chính là mềm lòng, nhìn thấy trẻ con bị bỏ rơi, lòng thương hại cho phép họ mặc kệ, đây chính là tình mẫu tử bẩm sinh của nữ nhân.

      may là, nàng thích trẻ con.

      "Được." Hạ Phù Dung nhìn Hoa Dư nở nụ cười rực rỡ. Nàng ta ngẩn người, "Ánh mắt của ngươi rất sáng, mẫu thân ngươi cần, đó là bà ấy phát ưu điểm của ngươi, về sau bà ấy phải hối hận." Lúc những lời này, ánh mắt của nàng ta rất kiên định.

      Xem ra là Hạ Phù Dung nàng hiểu lầm cái gì.

      Hạ Phù Dung rất thức thời muốn cưỡi chung con ngựa với Hoa Dư, ngoài dự đoán cửa mọi người nàng lại đồng ý.

      Buổi trưa, tất cả mọi người dừng lại nghỉ ngơi.

      "Tướng quân, cơm trưa của người chuẩn bị xong."

      Hoa Dư gật đầu cái, người nọ cung kính đưa thức ăn lên.

      Trong lòng Hạ Phù Dung cảm thấy rất kỳ quái, nàng phải vua của nước Kiền Sở sao? Tại sao bọn họ lại gọi nàng ấy là tướng quân?

      "Lại đây, nếm thử cái này chút ." Hoa Dư đem nửa thức ăn chia cho Hạ Phù Dung

      Tay của Hạ Phù Dung vẫn duỗi ra được, nàng đột nhiên cảm thấy Tu Hồng Miễn rất đúng, nhiệm vụ lần này nên phái nàng tới. Bởi vì nàng rất thích nữ nhân này, cá tính thẳng thắn, đối đãi với mọi người rất chân thành.

      Nhận lấy thức ăn, Hạ Phù Dung từng miếng từng miếng ăn hết, từ tối hôm qua đến bây giờ nàng cũng có ăn cái gì, còn đường xa như vậy, quả rất đói bụng.

      Hoa Dư cười cười, khiến Hạ Phù Dung có chút hoảng hốt, nàng ta đẹp.

      "Ta cũng là người bị mẫu thân vứt bỏ."

      Động tác ăn của Hạ Phù Dung hơi chậm lại, quả nhiên, Hoa Dư thu nhận nàng phải là bởi vì lòng thương hại.

      "Nếu tất cả mọi mặt của ta phải xuất sắc nhất, bọn họ cũng bỏ rơi ta." Nàng tới chỗ này cười cười, Hạ Phù Dung thấy được chua xót đằng sau nụ cười ấy. "Ngươi làm gì?"

      Nàng ta đột nhiên hỏi,khiến Hạ Phù Dung có chút biết trả lời như thế nào. Nàng có thể lại tiếp tục láo hay ? "Ta ca hát, nhưng mẫu thân ta hát rất khó nghe." Chỉ có thể am hiểu sở trường thôi, dù sao người thần kinh có vấn đề, nếu biết quá nhiều, làm người khác nảy sinh nghi ngờ.

      Hoa Dư khẽ cười : "Có thể hát cho ta nghe ?"

      phải chứ, bảo nàng biểu diễn ngẫu hứng à? " Ta hát dễ nghe, ngươi nghe ta hát xong cũng thích ta nữa." Nàng cúi đầu .

      "Làm sao ngươi biết chứ, hát , ta chuyên tâm lắng nghe."

      Thấy có biện pháp cự tuyệt, Hạ Phù Dung thể làm gì khác hơn là vừa loạng choạng đứng lên vừa hát: hai con con cọp, hai con con cọp. . . . . .

      Hạ Phù Dung hát xong, Hoa Dư vui vẻ cười. "Rất êm tai đấy. Chỉ là bài hát này chưa từng nghe qua, là mẫu thân ngươi dạy ngươi?"

      Hạ Phù Dung gật đầu cái. "Nhưng mẫu thân thích nghe."

      "Đó là mẫu thân ngươi biết thưởng thức. Ta rất thích, ngươi về sau phải thường xuyên hát cho ta nghe, được ?"

      Hạ Phù Dung dùng sức cười tiếng, "Được."

      "Ngươi tên là gì?"

      "Ta tên là Tô Trì." Nàng đem chính tên mình đọc ngược lại, cũng tính là mất gốc chứ? "Ngươi sao?"

      "Hoa Dư."

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 71.

      "Tướng quân, cách đó xa chính là Phồn Lăng thành ." sĩ binh báo lại.

      "Ta rất muốn gặp Trì Tô đây ." Hoa Dư xong, xả ra nụ cười ý tứ .

      Hạ Phù Dung toàn thân rùng mình cái. Xin chào, ta ở trong này.

      "Tiểu tử, đến, ta cho ngươi ăn trứng." người tới, Hạ Phù Dung vừa thấy trong tay cầm tảng đá, trong lòng có chút bỡ ngỡ, phải là muốn nàng ăn cục đá kia . . . . . .

      "Nguyên phó tướng!" Hoa Dư quát lớn.

      "Tướng quân, ta cảm thấy tiểu tử này rất cổ quái, thôn trấn cách nơi này gần nhất cũng phải hơn mười dặm đường, tên ngốc tử, nếu nương cần , làm gì phải bỏ xa như vậy , tùy tiện quăng ở chỗ chợ gần nhất cũng tìm thấy đường để trở về mà ."

      Cảm thấy cũng đứng , quả , cổ quái.

      Hoa Dư nghe xong cũng nhìn Hạ Phù Dung , gì.

      " Đến, trứng này ăn rất ngon, ăn ." Nguyên phó tướng mặt khiêu khích nhìn Hạ Phù Dung , ràng chính là tin nàng.

      Nghĩ ngợi , 70 đại bản còn chịu được , chẳng lẽ còn sợ cục đá ?

      phen tiếp nhận liền cho vào miệng cố gắng nuốt xuống, nghẹn ngào Hạ Phù Dung kêu tiếng khó chịu a ~

      "Ngươi gạt người ~ thể ăn ~" Hạ Phù Dung trề môi.

      cũng có chút kinh ngạc , nghĩ Hạ Phù Dung nuốt vào, bất quá vẫn tin thân phận của nàng , "Đem này ngậm , học cẩu leo đến bên kia cất kỹ cho ta ." xong, đem miếng ngọc bội người lấy xuống , để đến bên miệng Hạ Phù Dung.

      "Nguyên phó tướng, ngươi cần quá phận!" Hoa Dư tựa hồ rất tức giận, nghe nàng qua, nàng cũng từng bị mẫu thân vứt bỏ, chắc là chịu quá rất nhiều khổ, cho nên nhìn đến Hạ Phù Dung giống như thấy được bóng dáng của bản thân .

      Nguyên phó tướng quỳ gối xuống , "Tướng quân, mạt tướng chính là muốn bảo hộ tướng quân an toàn, hy vọng tướng quân bị uy hiếp." từng chữ ràng.

      muốn nhìn đến bọn họ vì thế tranh chấp mà làm cho mọi việc lớn lên , dù sao bản thân Hạ Phù Dung đều cảm thấy chuyện mình bịa ra có trăm ngàn chỗ hở rồi. Vì triệt để đánh mất băn khoăn của Hoa Dư đối với nàng , cái nghiến răng , Hạ Phù Dung từ trong tay Nguyên phó tướng ngậm lấy miếng ngọc bội, quỳ rạp mặt đất học theo tiếng chó sủa "gâu gâu " vài tiếng , sau đó liền tiến lên cắn cái ở chân của Nguyên phó tướng .

      tiếng kêu đau, đá vài cái mới đẩy được nàng ra, Hạ Phù Dung nặng nề mà ngồi ở đất, đau đến mức nàng nhe răng nhếch miệng.

      thuận thế định tiếp tục đá nàng cước, bị Hoa Dư ngăn trở, "Đủ! đều học cẩu , ngươi còn hoài nghi cái gì! Có người nào bình thường biết xấu hổ giả vở làm cẩu như vậy ? Ta tại lấy thân phận Kiền Sở Vương mệnh lệnh ngươi, lăng nhục dừng lại ở đây!"

      Hoa Dư dứt lời, Hạ Phù Dung nghe được mặt xanh xám , cái gì kêu biết xấu hổ ~ ta đây là chịu nhục được hả ~! ~

      Nguyên phó tướng đối Hoa Dư chào cái, hận Hạ Phù Dung liếc mắt liền xoay người rời .

      Hoa Dư lại nâng Hạ Phù Dung dậy , đầy mặt nghiêm túc , "Về sau cho học cẩu, biết ! Mặc kệ là ai bảo ngươi học, ngươi cũng thể đáp ứng! Ngươi muốn chậm rãi học tự mình cố gắng, muốn để cho người xem thường."

      Hạ Phù Dung giả bộ cái hiểu cái , gật gật đầu.

      Thấy Nguyên phó tướng lại quay trở lại , Hạ Phù Dung lập tức làm bộ như rất sợ hãi . Hoa Dư thấy vậy vỗ vỗ vai nàng , ý bảo phải sợ.

      "Tướng quân, ngọc bội của ta còn ở chỗ tiểu tử này ."

      Hạ Phù Dung bộ mờ mịt nhìn , "Cái gì là ngọc bội?"

      giận dữ, làm bộ muốn đánh nàng , "Kia nhưng là lấy ngàn năm Địa Tàng Noãn Ngọc điêu khắc , ngươi nếu đánh mất lão tử muốn mạng của ngươi!" vừa xong, liền đối diện với ánh mắt lạnh thấu xương của Hoa Dư , lập tức nhuyễn xuống .

      Hạ Phù Dung mặt vô tội nhìn Hoa Dư, "Nghe hiểu."

      Hoa Dư cười cười, " có việc gì rồi." Đảo mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Nguyên phó tướng, " khi coi trọng ngọc bội này như vậy , làm sao lại còn đem nó lấy ra trêu đùa ?" xong liền lôi kéo Hạ Phù Dung tránh ra .

      Hạ Phù Dung vừa vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Nguyên phó tướng, tìm tòi mặt đất . Nắm chặt trong tay ấm áp, quả nhiên là đồ tốt. Đùa giỡn cái gì, là bản thân ngươi đưa cho ta , đến trong tay bản tiểu thư còn muốn lấy về? Nhìn bảo bối của như vậy , khẳng định là rất đáng tiền , Tu Hồng Miễn đưa cho nàng chủy thủ thể bán được , nhưng miếng ngọc bội này có thể đổi thành tiền thôi ~

      27.11.2013, 12:21

      Chương 72.

      Trải qua khoảng thời gian ở chung, Hạ Phù Dung phát người nơi này mặc kệ là chuyện hay là làm việc đều thoải mái hơn rất nhiều so với Thánh Dụ , con người cũng thẳng thắn . Đặc biệt là Nguyên phó tướng, nàng thưởng thức tính cách dám làm dám chịu của , tuy rằng đến bây giờ vẫn cực kỳ khó chịu với nàng .

      "Nguyên phó tướng, ngươi có đói bụng ? Vừa mới tướng quân cho ta ít bánh bao , ngươi có muốn ăn ?"

      "Hừ, ta mới ăn đồ của ngươi !" Nguyên phó tướng quay mặt , vừa thấy Tô Trì này chỉ biết là tên đáng tin , biết tướng quân vì sao tin tưởng người như vậy.

      Lần thứ ba trăm lẻ sáu lấy lòng bị từ chối tiếp , Nguyên phó tướng đúng là cố chấp.

      "Vậy ngươi khát ? Ta giúp ngươi mang nước đến."

      " uống."

      "Có mệt hay ? Ta giúp ngươi chuyển ghế."

      " ngồi."

      "Muốn ngọc bội ? Ta cho ngươi."

      " cần. . . . . . Cái gì? ! Ngọc bội vẫn ở chỗ ngươi ? !" lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn Hạ Phù Dung .

      Hạ Phù Dung ngây ngô cười , "Chọc ngươi chơi hi hi ~"

      tức giận đến tóc đều nhanh dựng thẳng lên , "Lão tử cảnh cáo ngươi! Lại đến trêu chọc ta, ta cũng dám cam đoan có đánh gãy chân chó của ngươi hay !"

      Hạ Phù Dung thận trọng gật gật đầu, "Ừ ừ, còn có cam đoan, đúng là phải nhất định đánh gãy thôi." Lập tức thay bộ dáng nịnh nọt , "Nguyên phó tướng, ngươi có đói bụng ? Ta giúp ngươi lấy đồ ăn ."

      Nguyên phó tướng lông mày run lẩy bẩy, " đói bụng!"

      "Vậy ngươi khát ? Ta giúp ngươi bưng nước đến."

      Khóe miệng giật giật, " khát! !"

      "Vậy ngươi có mệt hay ? Ta . . . . . . Ai ai ai,Nguyên phó tướng, ngươi nơi nào vậy , đợi ta với a ~"

      Nguyên phó tướng biết bản thân thiếu mấy đời đức, làm sao có thể đụng tới người như Tô Trì vậy!

      Có chút nhụt chí quay trở về, Nguyên phó tướng giống như thích nàng a.

      Hoa Dư thấy Hạ Phù Dung ủ rũ tới, nhàng cười, "Thế nào, Nguyên phó tướng lại mắng ngươi rồi hả ?"

      Lắc lắc đầu.

      " tính cách tuy tốt , nhưng nhân phẩm cũng là đệ nhất đẳng ."

      Gật gật đầu, "Tướng quân, chúng ta đánh giặc được ?"

      Nàng sửng sốt, "Vì sao?"

      "Đánh giặc tốt chơi , ta thích đánh giặc."

      Hoa Dư ha ha cười, "Lại cho ngươi tham gia, ngươi chỉ cần theo chúng ta là được

      ."

      Trong lòng biết là tư vị gì , đêm nay bọn họ bắt đầu hành động , cực kỳ bất hạnh là nàng biết toàn bộ kế hoạch.

      Cơm nước xong, kì kèo mè nheo hướng trong lều bản thân , tướng quân đều theo kế hoạch hành động , nàng rơi vào thế khó xử đến cùng muốn cho Tu Hồng Miễn hay . Nếu , Tu Hồng Miễn khẳng định bị thua , nhưng là nếu , chỉ sợ Hoa Dư bị nguy hiểm đến tánh mạng .

      Nghĩ ngợi, vẫn là phải cho bọn họ , dù sao đây là nhiệm vụ của nàng , nàng phải hoàn thành.

      Xác định bốn phía có người , Hạ Phù Dung vụng trộm từ dưới sàng lôi ra gói đồ, mở ra gói đồ, con bồ câu nho ở trong lồng giúp nàng đưa thư . . . . . . Chỉ thấy trong lồng bồ câu sớm bị chết cứng , chau mày, chẳng lẽ là bị ai phát ? Cũng thể , nếu thực bị phát , khẳng định nàng sớm bị bắt rồi . Cẩn thận nhìn xem xác bồ câu, nàng lửa giận bừng lên, "A Hu ~~"

      Nhìn A Hu bị đánh cho khóc hu hu , nàng bất đắc dĩ, tại bồ câu để truyền tin bị nó cắn chết, nàng rất khó tưởng tượng Tu Hồng Miễn bên kia phát sinh cái gì.

      Nghĩ nghĩ, cầm lỗ tai A Hu lên , ", tìm cho ta tên có thể truyền tin đến. Phải nhanh!" Nhìn nó vừa mới còn bộ đáng thương phải chết , nghe được nàng dặn dò xong , lập tức hai mắt sáng lên, chợt lóe lên, biến mất ở bên ngoài màn trướng . Tốc độ biến sắc mặt của A Hu mới kêu mau , xem ra nàng còn có nó công lực bằng nó .

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 73.

      Chỉ chốc lát sau, A Hu trở lại, nàng để ý phía sau nó . . . . . . con sói béo ? Mặt khinh bỉ nhìn A Hu, "Ngươi phải là muốn để nó đến truyền tin ?"

      A Hu kiêu ngạo ngẩng đầu lên, trán của nàng nhăn càng sâu , tuy rằng nó là con sói béo cũng đại biểu có thể lợi hại hơn so với những con sói khác .

      Nhìn mặt Hạ Phù Dung có vẻ tin , A Hu tức giận nhe răng."Tốt lắm tốt lắm, ta liền tin tưởng ngươi lần ." Thư có thể đưa đến hay chỉ có thể nhìn thiên ý , như vậy ít nhất có thể giảm bớt gánh nặng trong lòng nàng.

      Nằm giường yên , căn bản là ngủ được, lén lút mở mắt nhìn ngó A Hu ngủ ở bên cạnh gối đầu , nó rất linh mẫn nhìn đến ánh mắt của nàng , nó cũng hơi hơi mở mắt nhìn lại . là gần mực đen, thói quen của nàng dần dần ảnh hướng đến A Hu cách vô thức , tại biến thành cả hai đều nằm ở giường nhìn nhau chợp mắt, biết sau này mình và nó có hấp huyết hay nữa.

      Đột nhiên, A Hu bỗng mở to hai mắt, cái chớp mắt liền biến mất ở bên ngoài trướng , giây sau, Hạ Phù Dung cảm giác được có người tới phía bên này. Có lầm hay , nàng luôn luôn vẫn tự hào về thính giác của mình thế nhưng còn cản nổi nó !

      Thanh hỗn độn ràng cảm giác được vài người này là có võ công, nhưng nghe tiếng bước chân có thể đoán được vài người này là thường xuyên rèn luyện.

      Trướng mành bị xốc lên, Hạ Phù Dung nhíu mày, thế nào tiếng liền trực tiếp xông vào ? Trực giác với nàng bọn họ đối nàng cũng thiện ý.

      "Tiểu tử! Bưng nước đến cho đại gia !" người cầm đầu mở miệng quát.

      Hạ Phù Dung giả vờ như bị đánh thức dụi dụi mắt, đứng lên ."Các ngươi là ai ?"

      "Chúng ta là ai? Thế nào, ngủ hồ đồ , ngay cả ông nội ngươi cũng nhận ra ?" xong, vài người cùng nhau cười lên ha hả.

      Hạ Phù Dung có chút tức giận , "Có chuyện mau , có rắm mau thả!"

      "A ~ như thế nào , ở trước mặt Nguyên phó tướng và tướng quân phải là giống là con chó lấy lòng bọn họ sao? Thế nào bọn họ vừa , liền Hầu Tử xưng đại vương ?"

      Bọn họ tổng cộng có năm người, cẩn thận nghĩ nghĩ, nàng có chọc quá bọn họ , biết."Các ngươi có phải có chuyện gì hiểu lầm ta rồi hả ?"

      "Hiểu lầm?" Người cầm đầu lạnh lùng cười, "Ngươi tên ngốc tử thân phận mỗi ngày ngã vào lòng tướng quân của chúng ta , còn dám cùng tướng quân cùng cưỡi con ngựa ? Hừ, quả thực chính là vũ nhục Dư vương chúng ta . Mọi người sớm đều nhìn ngươi vừa mắt , hôm nay chính là thay các huynh đệ xả giận thôi!" xong, hướng mấy người khác liếc mắt ra hiệu, tất cả mọi người hướng nàng vây lại.

      Ngã vào lòng? Trong lòng cái giật mình, bọn họ là thích Hoa Dư ? Buồn bực a ~ khả năng bởi vì nàng là nữ nhân, cho nên nàng đối với nàng ấy có khách khí giống nam nhân , nhưng ở trong mắt người khác nàng là nam nhân a! Chỉ sợ hành vi của nàng ở trong mắt những người kia xem ra chính là mưu đồ gây rối rồi. Hạ Phù Dung biết tại giải thích cũng vô dụng , chỉ cần nàng đồng ý, bọn họ căn bản có khả năng đụng tới nàng , nhưng nếu nàng phản kháng, nhất định tiết lộ bí mật nàng có võ công, như thế nỗ lực bao lâu nay đều uổng phí sao?

      chấp nhận cho nàng nghĩ nhiều, chỉ thấy người cầm đầu nâng tay định cho nàng bạt tai, Hạ Phù Dung phản xạ có điều kiện giơ tay lên chặn mặt."Bốp" cái tát đánh vào cánh tay của Hạ Phù Dung, cảm giác nơi đó đau rát .

      "Ngươi đồ ranh con cư nhiên còn dám phản kháng!" xong, ánh mắt, tất cả mọi người đánh về phía nàng.

      Bọn họ đều ra quyền đấm cước đá, Hạ Phù Dung chỉ ngồi xổm góc, nỗ lực cuộn tròn người lại, vùi mặt vào trong khuỷu tay, hai tay gấp khúc bảo vệ đầu. Chỉ cần đầu và bụng có bị thương, những cái khác cũng quản xong .

      Cảm giác được lưng và chân đau mãnh liệt , Hạ Phù Dung nghiến răng , này vài người cũng quá ngoan độc , lấy thân thủ bọn họ , này chỉ sợ là cực hạn của bọn họ rồi.

      "A ~~! ! Cứu mạng ! !" Hạ Phù Dung toàn lực hô.

      Người cầm đầu cười ha ha , "Bọn họ đều ước gì ngươi chết sớm chút, liền tính ngươi la rách cổ họng cũng có người đến cứu ngươi !"

      hề để ý , Hạ Phù Dung tiếp tục hô to .

      Đợi cho bọn họ đều đánh mệt mỏi, cuối cùng bọn họ vẫn đá cho nàng cước như chưa hết giận , nàng kêu cũng mau rách cổ ra rồi."Đồ ranh con, ngươi về sau còn dám tồn tâm tư gì đối với tướng quân của chúng ta , liền đơn giản là bị đánh như ngày hôm nay đâu !" Người cầm đầu ngồi xuống cạnh nàng , "Còn có, chuyện đêm nay nếu ngươi dám với tướng quân . . . . . ."

      Hạ Phù Dung lập tức sợ hãi , "Ta, ta chỉ là cẩn thận vấp ngã."

      làm như vừa lòng biểu của nàng , hướng mấy người khác gật đầu cái, liền ra màn trướng .


      Chương 74

      Đợi cho bọn họ rồi, Hạ Phù Dung đứng lên xoa xoa chỗ bị đánh , tuy rằng đối với nàng trải qua trăm trận đánh( nguyên gốc: thân kinh bách chiến) mà , chút đau ấy căn bản thể tính là đại , nhưng khẩu khí này . . . . . . Nắm tay chặt , nàng luôn luôn là người mang thù, bởi vì có cừu oán, nàng đương nhiên phải báo rồi !

      Mấy người vừa mới ra khỏi màn trướng của nàng , còn chưa kịp thêm câu, liền trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

      Đợi cho bọn họ tỉnh lại, phát bản thân nằm mặt đất, vừa định đứng lên, nhất thời đau hút ngụm khí. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, đều ngốc ở đàng kia rồi. Bọn họ toàn thân đều là thương tổn, đặc biệt bộ mặt, sưng lên đều nhanh nhìn ra đối phương . Người cầm đầu giận dữ , nhìn nhìn phía sau màn trướng của Hạ Phù Dung , chuẩn bị tiến vào tìm nàng tính sổ, chợt nghe tiền phương hồi ầm ỹ. Tướng quân trở lại!

      trận đánh uất ức, nếu phải là Nguyên phó tướng thay bản thân chắn mũi tên tại bản thân ở nơi nào đều biết. Hoa Dư chán nản trở lại quân doanh, nhìn phía trước có năm người cản đường .

      "Các ngươi ở trong này làm cái gì!"

      Mấy người nghe khẩu khí của tướng quân đều biết rằng trận này đánh có đắc thủ, người cầm đầu đáp, " Bẩm tướng quân, chúng ta có việc gì."

      Hoa Dư nhìn nhìn mấy người mặt xưng phù , quay đầu nhìn về phía màn trướng của Hạ Phù Dung , cũng chuyện, tới.

      Hạ Phù Dung đợi ở trong lều, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần , lông mi khẽ chớp, trò hay sắp bắt đầu.

      Hoa Dư vừa vào lều lớn, liền thấy Hạ Phù Dung nằm giường ngừng hút khí, cẩn thận nghe, còn tưởng rằng là nàng ngủ.

      "Tô Trì?" Hoa Dư tới, vỗ lên người nàng . Tay nàng vừa mới động đến lưng của mình , Hạ Phù Dung " ai" tiếng kêu đau .

      "Ngươi thế nào?" Hoa Dư thấy như vậy, lập tức đỡ nàng dậy .

      Hạ Phù Dung chớp chớp hai mắt khóc hồng , nỗ lực hết mức có thể , "Tô Trì có việc gì, tướng quân cần hỏi nữa."

      Hoa Dư chau mày, liếc nhìn năm người ngoài trướng , đem nhóm kêu tiến vào.", đến cùng là chuyện gì xảy ra!" Hoa Dư rống to tiếng, làm cho năm người sợ tới mức lập tức quỳ gối đất.

      "Bẩm , bẩm tướng quân, ty chức tuần tra đến ngoài trướng của Tô Trì liền bị Tô Trì đánh chửi, ngất , tỉnh lại, chỉ thấy tướng quân trở lại." Người cầm đầu nơm nớp lo sợ đáp.

      Hoa Dư lạnh lùng cười, "Tô Trì đem năm người vệ binh các ngươi đánh ngất xỉu rồi hả ?"

      Ở trong quân doanh của Kiền Sở , nàng là người trí óc bình thường mọi người đều biết , năm vệ binh lại bị người vừa gầy lại vừa trí óc bình thường đánh thành như vậy, quả thực chính là nằm mơ giữa ban ngày . Mấy người cũng biết rất thực tế, lập tức sửa lời , "Lúc đó đêm đen, chúng ta có thấy là người phương nào, chỉ biết là bị đánh, sau khi tỉnh lại nhìn đến là ở ngoài cửa doanh trướng của Tô Trì , liền đoán rằng là . . . . . ."

      "Hừ." Hoa Dư hừ lạnh tiếng, lại để ý mấy người, quay đầu nhìn Hạ Phù Dung , "Tô Trì, ngươi với ta , đến cùng xảy ra chuyện gì?"

      Hạ Phù Dung cắn chặt môi dưới, im lặng .

      "Đừng sợ, có ta ở đây, có người dám hại ngươi." Hoa Dư thấy Hạ Phù Dung do dự như thế , liền bơm hơi .

      "Tướng quân, ta, ta là cẩn thận vấp ngã." Hạ Phù Dung cúi đầu, ánh mắt né tránh, "Đúng rồi, ngã vào lòng là ý gì a?" xong, Hạ Phù Dung chớp chớp hai mắt vô tội , nhìn chằm chằm Hoa Dư hỏi.

      Nghe xong lời của nàng , đất mấy người đều rút ngụm khí. Hoa Dư trong mắt nhất thời bốc lên đám hỏa diễm, hung hăng nhìn chằm chằm mấy người , "Lời này là ai ? !"

      Mấy người sợ tới mức run run rẩy rẩy, trong đó người lập tức chỉ vào người cầm đầu , "Là , là !" Có người đầu, mấy người cũng đều phụ họa dùng sức gật đầu.

      Hoa Dư híp híp mắt, " Thời kì đánh giặc , xúi giục mọi người làm bậy nên xử trí như thế nào, vậy ngươi hẳn là biết ?"

      Người cầm đầu dùng sức dập đầu , "Tướng quân tha mạng! Tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân biết sai rồi! Tướng quân tha mạng !"

      "Vậy kết quả là chuyện gì? Thành thực khai báo!"

      Mấy người xong , người cầm đầu lập tức chỉ vào Hạ Phù Dung , "Là ! Nhất định là tức vì mấy người chúng ta đánh , cho nên thừa dịp chúng ta chưa chuẩn bị liền xuống tay !"
      trạch nữ thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 75.

      Hạ Phù Dung dùng sức lắc lắc đầu, nhưng có vì bản thân biện giải nửa phần.

      Hoa Dư tiếng cười lạnh, " nếu có ra tay , cũng đánh cho các ngươi thành như vậy rồi ! Huống chi nếu có lòng trả thù, cũng thể ngốc đến nỗi ở bên ngoài trướng doanh của bản thân mà động thủ ?"

      Mấy người vừa nghe, phản bác được, Hạ Phù Dung thấy này, lòng hảo tâm trỗi dậy tiến lên khuyên nhủ, "Tướng quân, thôi, cần nữa. Ta cũng phải lần đầu tiên bị đánh , cũng sớm thành thói quen rồi."

      Hoa Dư nghe nàng tỏ ra bất mãn, "Quên ? Làm sao có thể ! Ta trước kia bị người coi thường , đều là ở trong lòng yên lặng ghi nhớ , lúc ta đăng vị , từng cái từng cái đem chúng nó toàn bộ hoàn trả lại . người, nếu như ngay cả bản thân đều chấp nhận , người đó cũng thể nào cứu được ngươi rồi !" xong, nàng đối với bên ngoài , "Người tới, đem thủ phạm chính cắt lưỡi, mấy người còn lại đánh 30 đại bản !"

      Hạ Phù Dung vội vàng kéo Hoa Dư , "Cắt lưỡi? Có phải hay rất khủng bố rồi hả ?" Có thể hay trực tiếp xử tử?

      Hoa Dư mỉm cười vỗ vỗ tay của nàng , "Đây là bọn họ tự làm tự chịu, quân quy quy định, bọn họ biết cố phạm, như vậy xử phạt tính rất rồi."

      Sau Hạ Phù Dung mới biết được Nguyên phó tướng vì bảo hộ Hoa Dư, bị trọng thương. Hạ Phù Dung vội vàng chạy tới chỗ quân y , xốc lên trướng mành, thấy phần lưng Nguyên phó tướng bị cắm mũi tên dài sâu ."Nguyên phó tướng! Ngươi sao chứ?" Hạ Phù Dung chạy đến bên cạnh , thấy còn gượng chống để có té xỉu.

      xoay đầu , hề để ý Hạ Phù Dung.

      Hạ Phù Dung tức giận bĩu môi, "Giờ đều khi nào rồi , ngươi còn tức giận cái gì , là, ngươi xem, ta mang theo bánh hành mạt mà ngươi thích ăn nhất nga ~"

      Nguyên phó tướng bĩu môi, cái gì bảo ta thích nhất , ràng chính là ngươi thích ăn nhất!

      Thấy vẫn là trả lời, Hạ Phù Dung có chút hết chỗ rồi, cũng quá ngang ngược thôi? Bất quá vấn đề gì, da mặt nàng nhưng là luyện đến cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh rồi ( 1) , "Nguyên phó tướng, ta kể chuyện cười cho ngươi nghe ?" Cũng kỳ vọng trả lời nàng , Hạ Phù Dung tự bắt đầu , "A và C ai cao hơn ? Đáp án: C cao. Bởi vì ABCD(A so C thấp )! Ha ha." Hạ Phù Dung chính cười, chợt nghe hồi hút khí , Nguyên phó tướng hôn mê bất tỉnh.

      Hạ Phù Dung vừa thấy đại phu, hóa ra bị nàng vừa mới kể chuyện cười làm cho hai tay run lên, đem trọn bình thuốc khử trùng toàn bộ hắt đến miệng vết thương của Nguyên phó tướng .

      Đại phu sợ tới mức mặt trắng bệch, Hạ Phù Dung vừa thấy trong màn trướng cũng chỉ có Nguyên phó tướng và nàng và đại phu , tất cả ba người, liền đứng lên , dụi dụi mắt, "Ai nha, ánh mắt ta giống như bị hạt cát bay vào , cái gì đều nhìn thấy rồi !"

      Đại phu mừng rỡ, "Tô huynh đệ đừng vội, ngươi chỉ cần về trướng doanh nghỉ ngơi lát liền tốt."

      Hạ Phù Dung gật gật đầu, trở lại trướng doanh của bản thân . đến sân huấn luyện, thấy tất cả mọi người đứng vào ngay ngắn chỉnh tề, Hoa Dư cái gì, bản thân nàng cũng được, đứng cũng được.

      "Tướng quân, vì sao để Tô Trì cũng đến tập hợp? Kế hoạch lần này cũng biết !" Phía dưới giọng truyền đến, mọi người nhất tề nhìn phía nàng.

      Hoa Dư cũng cái gì, hướng Hạ Phù Dung liếc mắt ra hiệu, nàng liền đứng vào.

      Hoa Dư hoài nghi có người đem hành động lần này tiết lộ ra ngoài, Hạ Phù Dung ở phía dưới nghe được mồ hôi lạnh chảy liên tục. Lần này tình khả nghi, vốn nàng viết thư cho Tu Hồng Miễn chỉ đại khái nhắc tới kế hoạch của bọn họ , dù sao nàng là người ngoại tộc , nếu biết được quá mức kỹ càng, ngược lại làm Tu Hồng Miễn ngờ vực, về phương diện khác, nàng cũng hi vọng Hoa Dư bị thương. Nhưng là ngờ lần này Tu Hồng Miễn chỉ biết toàn bộ kế hoạch tác chiến , lại còn biết cụ thể từng vị trí tác chiến của Hoa Dư , chỉ sợ phương diện này có vấn đề khác. . . . . .

      (1) Ngọn lửa xanh… Lửa xanh tươi mát như ngọn lá đa mới nở. Nhưng sức nóng mãnh liệt của nó xuyên thủng bất cứ thứ cứng rắn nào...Cũng có thể hiểu là da mặt rất dày


      Chương 76

      "Tướng quân, nhất định là !" binh sĩ bên cạnh Hạ Phù Dung chỉ vào người nàng : " xuất , kế hoạch của chúng ta liền bị tiết lộ, phải còn có ai?"

      Hạ Phù Dung đè nén khẩn trương trong lòng, bộ dạng như bị uất ức lớn, lắc đầu, vẫn có giải thích.

      Hoa Dư nhìn nàng hồi lâu, mới , " phải ."

      Phía dưới nhất thời ồn ào, rối rít bất mãn vì Hoa Dư bao che Hạ Phù Dung.

      "Nếu như lần này quân địch chỉ biết là kế hoạch chiến lược của chúng ta trong lời , ta cảm thấy được, nhưng nếu quân địch ngay cả vị trí tác chiến của mỗi người chúng ta đều biết ràng như vậy. Như vậy, khẳng định phải !" Lời của Hoa Dư khiến người phía dưới đều yên tĩnh trở lại "Kế hoạch tác chiến của chúng ta lần này chỉ là lần tác chiến bình thường, thử nghĩ nếu như các ngươi là gian tế mà bên ta phái qua, ngươi vừa mới trà trộn vào bên trong quân địch đem toàn bộ kế hoạch bình thường báo về, khiến cho quân địch nghi ngờ mình? Cho nên, ta dám khẳng định, người này nhất định là trà ở trong quân doanh rất lâu rồi, chúng ta đều hiểu rất người này, như vậy, mới dám tiết lộ hoàn toàn mà sợ bị nghi ngờ. Cung cấp miễn phí"

      Người phía dưới nhao nhao mà gật đầu, sau đó nhìn xung quanh những chiến hữu cùng mình kề vai sát cánh, nơi này thậm chí còn coa người là gian tế của quân địch.

      Hạ Phù Dung ở trong lòng thở ra hơi dài, hóa ra Hoa Dư trong lòng lại ràng như vậy, nếu như phải là có người cho nhóm người Tu Hồng Miễn kế hoạch chính xác, nếu chỉ sợ bây giờ nàng trở thành vật hy sinh rồi.

      Hoa Dư suy nghĩ chút , "Mọi người theo ta đến lều của ta, chúng ta cùng nhau thương thảo kế hoạch lần trước. Tô Trì, ngươi tiếp tục giúp chúng ta pha trà sâm."

      Hạ Phù Dung gật đầu cái, theo Hoa Dư vào trong lều.

      Thương nghị lần này, tất cả mọi người đều lo lắng, dù sao tất cả mọi người hiểu, lần này là bàn bạc kế hoạch tác chiến, thực tế, chỉ là để tìm hiểu xem ai là gian tế.

      "Lý đội trưởng, đêm nay chỉ sợ phải phái thêm người tuần tra, người dẫn mọi người về thôi, phân phối tốt các binh sĩ làm nhiệm vụ tuần tra ."

      "Vâng"

      Đợi cho bọn họ rồi, liền có người hỏi, "Người tướng quân nghi ngờ là Lý đội trưởng?"

      Hoa Dư gật đầu cái, "Ta điều tra, trước khi hành quân, Lý đội trường từng sai người rời khỏi đội, chỉ sợ chính nội quỷ trong chúng ta."( ý là nội gián)

      Hoa Dư xong phía dưới hồi thổn thức, ngờ Lý đội trường lại là người như vậy.

      "Các vị, ta hi vọng mọi người vẫn đối xử với như bình thường, cần quá ra vẻ khác thường, để tránh bứt dây động rừng."

      Trở lại trong lều của nàng, Hạ Phù Dung cẩn thận suy nghĩ chút tình hình tại, lần này, nàng thể đem kế hoạch truyền tin cho nhóm người Tu Hồng Miễn, trước đây nàng đánh giá quá thấp Hoa Dư, thiếu chút nữa đem chính mình đẩy lên đầu sóng. Mặc dù Hoa Dư là nàng, nhưng cũng bày tỏ nàng ta chưa từng hoài nghi nàng.

      Hạ Phù Dung gọi A Hu, lần này truyền tin nhất định phải tương đối cẩn thận, chỉ sợ Hoa Dư sớm sắp xếp rất nhiều tai mắt ở khắp nơi, chờ bắt rùa trong hũ rồi.

      A Hu mới vừa lâu, liền nghe thấy bên ngoài có người gọi nàng. ra ngoài nàng nhìn thấy người gọi là Lý đội trưởng.

      " biết Lý đội trưởng đêm khuya tới thăm là có ý gì?"

      "Ngươi cho ta biết, có phải là Tướng quân hoài nghi ta?"

      “Lý đội trưởng vì sao lại nghĩ như vậy?"

      "Hừ, lúc trước Tướng quân buộc ta ta liền cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó bọn họ trở lại ánh mắt nhìn ta có gì đó đúng, hỏi bọn cũng , ngươi cho ta biết, có phải Tướng quân hoài nghi ta là nội gian hay ?"

      "Tướng quân phải thể đánh rắn động cỏ ư, tại sao bọn họ vẫn còn tỏ ra khác thường như vậy ?"

      Lý đội trường nghe xong lời của Hạ Phù Dung cơn tức giận trong nháy mắt liền bùng phát, "Ta vẫn luôn lòng trung thành, nghĩ tới lại bị hoài nghi. Ta phải lập tức tìm Tướng quân!" xong, liền quay đầu .

      Hạ Phù Dung cũng trở lại trong trướng, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Xem ra, nàng thể lán lại nơi này quá lâu.
      trạch nữ thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 77

      Ngày hôm sau, Hoa Dư vẫn dẫn binh tiếp tục hành quân, Hạ Phù Dung tiến lên giữ nàng lại, "Có nội gián a, ngươi nên . Miễn lại lạp mạng"

      Hoa Dư hướng nàng cười tiếng, " quan trọng, ngươi nghĩ chỉ tên nội gián có thể đánh bại ta?"

      Nàng là người đầu tiên mà Hạ Phù Dung bội phục.

      Bởi vì Tu Hồng Miễn biết kế hoạch tác chiến lần này, cho nên ngoài dự liệu trận đánh này Hoa Dư thua.

      Đợi đến khi Hoa Dư trở lại, Hạ Phù Dung đặc biệt mang theo bánh hành lá đến thăm nàng, "Mau nhìn xem ta mang cái gì ngon đến cho ngươi này~"

      Hoa Dư khẽ mỉm cười, "Là ngươi thích ăn chứ?"

      Hạ Phù Dung ngây thơ cười, "Bởi vì ăn ngon a” Hạ Phù Dung đưa chiếc bánh trong tay cho nàng, "Cha ta trước kia rất thương ta , nhưng biết vì sao ông ấy bị người ta mang , cũng trở lại nữa."

      Hạ Phù Dung nghi ngờ nhìn nàng, "Cha ngươi bị người nào mang ?"

      "Ta biết, là đám người mang mũ sắt, mặc quần áo màu đen."

      Hoa Dư sững sờ, Hạ Phù Dung chính là đội gọi lính ." đến bây giờ chưa từng lại sao?"

      Hạ Phù Dung gật gật đầu, " có trở lại. Phụ thân sau khi , nhà chúng ta có nguồn kinh tế, mẹ phải giặt quần áo, may vá giúp người ta, miễn cưỡng có thể vượt qua. Sau lại càng ngày càng nhiều người bị mang , tất cả mọi người đều nghèo, có người tìm mẹ làm việc. Trong thôn khắp nơi đều là kẻ trộm."

      " Ăn trộm?"

      "Ừ. Tất cả mọi người có ăn, có cách nào, người lớn thể làm gì khác hơn là sai trẻ con ăn trộm này nọ."

      "Sai trẻ con ăn trộm?"

      "Đúng vậy a, người lớn trộm, bắt được bị đánh chết, trẻ con bị bắt vẫn giữ lại được tính mạng."

      Nhìn bộ dạng đăm chiêu của Hoa Dư, Hạ Phù Dung biết mục đích của nàng đạt được. Hoa Dư là vua nước khi nghe Hạ Phù Dung chiến tranh chỉ khiến dân chúng lầm than, chắc hẳn có rất nhiều cảm xúc . Kiền Sở bọn họ chỉ vì ham muốn chiếm được lãnh thổ của Thánh Dụ, liền cố ý khơi lên chiến tranh giữa hai nước, nàng đúng là vị Quân Vương sai lầm.

      Hoa Dư nhìn Hạ Phù Dung lâu, "Ngươi là ai?"

      Trong lòng Hạ Phù Dung run lên, mặt vẫn ngây ngốc như cũ, có giải thích, "Tướng quân thế nào? Ta là tô trì a."

      Nàng tựa như mê hoặc loại lắc đầu, "Ngươi trước ra ngoài ."

      Buổi tối, Tướng quân triệu tập những tướng sĩ luyện tập lại.

      "Xin hỏi các vị tướng sĩ, tại trong nhà còn lại người nào?"

      Lời của Hoa Dư vừa ra, toàn quân hoàn toàn yên tĩnh, dường như sâu trong lòng mọi người đều trở nên mềm mại, việc ấy ở chiến trường chưa bao giờ nguyện ý nhớ lại.

      Hoa Dư thấy mọi người , lại , "Trong nhà chỉ còn lại phụ nữ tiến lên phía trước bước."

      Chỉ thấy hơn ngàn binh lính cơ hồ tiến lên phía trước nửa, trường hợp này ngay cả Hạ Phù Dung nhìn cũng có chút bận tâm.

      "Những người còn lại trong nhà có bao nhiêu đàn ông?" Hoa Dư nhìn người nãy giờ vẫn đứng yên tại chỗ hỏi

      "Nhà ta còn có lão phụ 70 tuổi." "Nhà ta còn lại con trai hai tuổi."

      Nghe những người phía dưới trả lời, tình hình của bọn họ thậm chí so những nhà có đàn ông thảm hại hơn.

      Hoa Dư nghe xong mày nhíu lại càng sâu, "Mọi người nghỉ trước ." xong, nàng xoay người về lều của mình.

      Nhìn bóng lưng độc của Hoa Dư, Hạ Phù Dung có chút cảm khái, nữ nhân, muốn trị vì tốt quốc gia là điều dễ, khi nàng hùng tâm bừng bừng muốn xâm chiếm các nước khác để mở rộng lãnh thổ, nước mình lớn mạnh lại phát hành vi của mình khiến cho thần dân của mình chịu khổ, loại cảm giác này sợ rằng chỉ có bản thân nàng mới cảm nhận được.

      Hoa Dư nhốt mình ở trong lều suốt cả đêm, tất cả mọi người rất lo lắng cho nàng, lại người nào dám vào quấy rầy.

      Lúc này rốt cuộc có người nghĩ tới Hạ Phù Dung, "Tô Trì, Tướng quân đối với ngươi tốt như vậy, ngươi vào xem người chút thôi."

      Trong lòng Hạ Phù Dung hung hăng khinh bỉ , như thể Tướng quân đối với tốt vậy, loại chuyện đắc tội với người khác lại được cám ơn liền nghĩ đến ta rồi? có cách nào, ai bảo nàng là người tâm trí bình thường đây, "Được."

      Hạ Phù Dung cũng có lập tức xem nàng, trước tiên chạy đến chỗ Nguyên phó tướng xem tình hình gần đây của .

      "Tướng quân ~ Nguyên phó tướng đều tốt lắm a ~" Hạ Phù Dung vui vẻ chạy vào trong lều của Hoa Dư

      Hoa Dư ngẩng đầu liếc Hạ Phù Dung cái, gật gật đầu. Đây là lần đầu tiên Hoa Dư để ý đến nàng, trong lòng Hạ Phù Dung có chút khó chụi.

      "Tướng quân, Nguyên phó tướng giống như thích ta." Ta đáng thương .

      Thấy Hoa Dư hình như tập trung nghe nàng , Hạ Phù Dung suy nghĩ chút, "Ta thích nơi này. Nếu như phụ thân có thể trở về, mẫu thân nhất định đón ta trở về." xong Hạ Phù Dung liền ra ngoài.

      Hoa Dư chấn động, nhìn theo bóng lưng xa của Hạ Phù Dung, dường như hạ quyết tâm.

      Hoa tướng quân quyết định ngưng chiến, tin tức này vừa truyền tất cả binh sĩ đều xôn xao, tất cả tướng sĩ đều vui mừng, đây có đúng hay biểu cho việc bọn họ có thể trở về nhà?

      Hạ Phù Dung đem tin báo cho Tu Hồng Miễn, Hoa Dư quyết định ngưng chiến rồi, xế chiều hôm nay phái sứ giả đến quân doanh của Thánh Dụ.

      Sau khi hòa chiến, hai nước vĩnh viễn là huynh đệ tốt, dân chúng cơm no áo ấm, Tô Trì được mọi người xung quanh tôn xưng là sứ giả hòa bình, từ đó trải qua những ngày hạnh phúc vui vẻ.


      Chương 78:

      Xong rồi? Làm sao có thể! Ngươi cho rằng đây là truyện cổ tích à.

      Gần tối, tiền phương truyền đến tin tức, những người được phái cùng sứ giả hòa chiến bị độc bỏ mình ở trong quân doanh của Thánh Dụ. Mọi người nghe xong lại lửa giận hừng hực, nghĩ tới Thánh Dụ lại tán thành, Tướng quân thu tay lại bất chiến rồi( đánh nữa), bọn họ thế nhưng vẫn khiêu khích độc chết sứ giả!

      "Tuyệt đối thể bỏ qua cho bọn họ!" Tất cả mọi người rống lớn .

      Hoa Dư giơ tay lên ngăn trở bọn họ, "Chuyện này ta tra , đến lúc đó nhất định cho mọi người cái công đạo!"

      Trong lòng Hạ Phù Dung cảm thấy có chút kỳ quái, nàng biết Tu Hồng Miễn tuyệt đối lỗ mãng như thế, chỉ sợ bên kia xảy ra chuyện gì. Càng nghĩ trong lòng càng sợ, có lẽ nàng nên trở về xem chút.

      Hoa Dư lúc suy nghĩ sâu xa, chỉ nghe bên ngoài lều có người báo lại, "Tướng quân, thấy Tô Trì đâu!"

      Hoa Dư sững sờ, lập tức tới lều của Hạ Phù Dung.

      Trong lều bóng người, chỉ thấy giường có phong thư. Hoa Dư mở ra xem, sau khi xem xong hắng giọng phá lên cười. Sau đó đem giấy vê thành cục, Tô Trì? Trì Tô! Vấn đề đơn giản như vậy lúc ấy làm sao lại nghĩ tới?

      Hạ Phù Dung đường trở về quân doanh của Thánh Dụ, chắc hẳn Hoa Dư bây giờ biết tin rồi? Nàng ta khẳng định cũng đoán được nàng là ai, cười thầm, trong lòng lập tức cảm thấy nhõm.

      Hạ Phù Dung cẩn thận suy nghĩ chuyện này, Tu Hồng Miễn là tuyệt đối thể nào làm như vậy, như vậy, sau khi chuyện này phát sinh cũng chỉ có người có lợi, chính là trong thư nàng phân tích rất ràng cho đám người Hoa Dư, hi vọng có thể giúp ích được cho nàng ta. Dĩ nhiên, đây cũng là có vay có trả thôi. Mò mò trong ngực thấy cái gì đó, gian trá cười tiếng, lúc gần thuận tay mượn nàng bản đồ vẽ thiết kế địa hình kế hoạch chiến lược trung tâm hành quân mà nàng ta vẽ ba ngày dùng chút, dù sao nàng qua nơi đây rồi, nàng thể khiến người ta cảm thấy nàng là tới ăn uống miễn phí, lúc cũng phải mang ít đồ trở về đúng ?

      đường Hạ Phù Dung có phát bất ngờ vô cùng vui vẻ, ra cách quân doanh thánh dụ xa có cái hồ tự nhiên ?

      Ngửi cái người có chút thối, Hạ Phù Dung nổi da gà. Dù thế nào nữa bọn họ cũng biết nàng trở về, bằng tắm trước, chờ trở về trại lính, chỉ sợ cũng còn cơ hội như thế thôi.

      Nghĩ đến liền làm, Hạ Phù Dung lập tức đứng ở bên hồ, hai ba cái cởi bỏ y phục xuống nhảy vào nước, ở quân doanh lâu như vậy, để cho nàng được lợi đó là làm công tác đo lường chính bộ, phải biết trước kia có chuyện gì ba người cũng tập trung lại. sắp vào thu rồi, nước mới vừa đụng phải da lập tức khiến làn da nhạy cảm của Hạ Phù Dung nổi lên tầng da gà. Hạ Phù Dung hít sâu hơi, lặn sau vào trong nước, cảm thụ cảm giác hơi lạnh của nước thấm vào.

      chơi được tận hứng, bỗng nhiên Hạ Phù Dung có cảm giác xa xa có thanh chợt ngừng, rất dễ nhận thấy, người nọ cũng cảm thấy tồn tại nàng.

      Khẽ đem mắt lộ ra mặt nước, đột nhiên thấy người đàn ông đứng đối diện nước chỉ che được nửa thân thể của , ở dưới ánh trăng mờ nhạt, có vẻ cực kỳ mập mờ, tầm mắt dời đến gương mặt bên , mắt của nàng thiếu chút nữa lòi ra!

      Tu Hồng Miễn!

      hai lời, khi còn chưa có ý đinh bắt nàng trước, Hạ Phù Dung lặn cái sâu vào trong nước, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân bơi đến bên bờ, bất chấp cả lung túng, trực tiếp đưa lưng về phía từ dưới nước đứng lên.

      Đối với quần áo cũng dám mặc, đây chính là y phục của nam nhân a! Nếu là Tu Hồng Miễn bây giờ cũng nhìn ra nàng là nữ nhân, vậy là đại ngốc. Bây giờ Hạ Phù Dung chỉ cần mặc y phục này, rất ràng thân phận của nàng liền bị bại lộ. Cắn chặt răng, ôm lấy y phục liền hướng trước mà chạy.

      Tu Hồng Miễn hôm nay trong lúc vô tình nơi này thế nhưng còn có hồ, vừa mới vào ngâm nước lát, liền nghe thấy trong nước có thanh.

      Dĩ nhiên là nữ nhân! Ở rừng núi hoang vắng này, vì sao lại có nữ nhân ở nơi này tắm rửa? Nàng hình như cũng phát ra mình, ở trong nước lộ ra đôi mắt. Đó hẳn là đôi mắt đẹp nhất từng thấy, gần như đắm chìm trong cặp mắt kia. Nàng nhìn thấy hình dáng của cặp mắt lộ ra sợ hãi, đúng vậy, là sợ hãi. Chỉ thấy nàng chút liền biến mất ở trong nước, chỉ chốc lát sau liền chạy lên bên bờ, dáng người thướt tha mờ ảo dưới ánh trăng, rất đẹp. Khi còn ngây người, thấy bóng dáng nàng đâu, giống như tiên trời hạ phàm, nếu phải đất còn nước đọng lại, cho rằng đây chẳng qua là giấc mộng, giấc mộng vô cùng hoàn mỹ.

      Nữ nhân, nếu vận mệnh chỉ định để cho ta gặp phải nàng, vậy nhất định nàng nhất định trở thành người của Tu Hồng Miễn ta.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :