1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 61

      Ngày thứ hai, Tu Hồng Miễn vì Hạ Phù Dung mà gọi đại phu tới , "Tạ hoàng thượng quan tâm , mạt tướng ngại, cần làm phiền đại phu rồi."

      "Ngày hôm qua nếu phải trẫm tận mắt nhìn đến cũng dám tin tưởng, ngươi cả người đều là máu , còn có việc gì, để đại phu nhìn xem chút."

      "Mạt tướng ngại, cần xem đại phu." Hạ Phù Dung biết Tu Hồng Miễn là quan tâm nàng , nhưng là nếu để cho đại phu xem bệnh giới tính của nàng liền bại lộ , đến lúc đó cũng phải chỉ là chữ chết .

      "Trì phó tướng cần ngại, lão phu làm nghề y nhiều năm, chưa bao giờ thấy qua việc khấp huyết, chính là muốn vì Trì phó tướng nhìn cái, có bệnh chữa còn coi như kiểm tra mà thôi." Đại phu thấy Hạ Phù Dung cự tuyệt, liền cung kính .

      " cần ! Ta có việc gì có việc gì, chẳng lẽ bản thân ta ta cũng ràng sao! Chẳng qua là bi thương quá độ mà thôi, có gì cần kiểm tra ." Hạ Phù Dung đề cao lượng, dùng thanh che giấu bản thân chột dạ.

      Đại phu xấu hổ nhìn về phía Tu Hồng Miễn, thấy Tu Hồng Miễn gật gật đầu, liền hành lễ lui xuống.

      "Ngươi theo trẫm đến." xong, Tu Hồng Miễn cho lui người bên người , mình tự ra ngoài.

      Hạ Phù Dung biết hành động của bản thân vừa mới có chút quá khích, biết Tu Hồng Miễn có phải vì vậy mà tức giận hay ? Nghĩ lại, tức giận hay đâu có chuyện gì liên quan tới nàng?

      Cùng tới vách núi , nơi này có đường , chỉ thấy thả người nhảy cái , liền lên núi đỉnh.

      Hạ Phù Dung ngẩng đầu hướng lên vừa thấy, kém chút làm cho nàng ngã xuống , núi này cũng quá cao thôi!

      " Sao còn chưa lên? Đừng với ta người có dũng khí tàn sát hàng loạt binh lính trong thành , lại lên nổi sườn núi này ." Giọng của Tu Hồng Miễn từ phía truyền đến, cùng với hồi tiếng vọng.

      Cảm thấy trận ác hàn, sườn núi ? ! đúng là đủ" " , chút cũng "Cao" . . . . . .

      Tuy rằng biết là dùng phép khích tướng, nhưng nàng hưởng thụ, Hạ Phù Dung nỗ lực điều hòa hơi thở, điều động mạch đập, ý đồ phát huy nội lực hướng lên nhảy. Đến lưng chừng núi liền ngừng lại , xem ra chính mình chỉ có ở tình thế cấp bách mới là lúc phát huy khả năng tiềm của bản thân , nhớ lúc ở Phồn Lăng thành, nội lực vận dụng tự nhiên, mà tại. . . . . . Cảm giác bản thân sắp rơi xuống, liền bắt được mỏm đá , mượn lực lại vọt lên , chỗ hòn đá nàng vừa mượn lực liền rơi xuống , lâu sau mới nghe được tiếng động rơi xuống đất .

      đến đỉnh núi, Tu Hồng Miễn cảm thấy kỳ quái thể tin , Trì Tô này ràng hẳn là có võ công và nội lực rất thâm hậu , nhưng là vì sao, như là. . . . . . biết sử dụng ? Hạ Phù Dung cố gắng điều chỉnh hô hấp ra vẻ cần thở gấp, lén lút làm vài cái hít sâu.

      "Ngươi xem." Tu Hồng Miễn xong, nhìn về phía xa xa.

      Chỉ thấy bốn phương mảnh trắng như tuyết, nhất thời có loại cảm giác khí thế hào hùng . Nhìn về phía tây, trước đây quân doanh to như vậy , thời chính là chấm như hạt đậu mà thôi.

      " Khi ngươi cho rằng ngươi gặp khó khăn , đó là bởi vì ngươi đứng ở nơi thấp nhất ." Nghe xong lời của Tu Hồng Miễn , Hạ Phù Dung quay đầu, xem chắp tay mà đứng , dáng người cao ngất đứng ở đỉnh núi cao nhất, lộ ra cỗ khí phách thản nhiên . quay đầu nhìn nàng , " Khi ngươi đứng ở đỉnh núi , phát hết thảy đều là bé, bất cứ chuyện gì cũng chỉ là thường thôi."

      Trong lòng nhất thời hiểu , phương thức an ủi người là đặc biệt. Bất quá thể phủ nhận, quả thực dụng, mỉm cười, "Thệ giả như tư phù (1) , yên tâm , ta gượng dậy được ." Dù sao có thành binh lính vì chôn cùng, tin tưởng Đại Cá Tử đường tới phủ , đơn .

      Tu Hồng Miễn gật gật đầu, "Ngươi là người đặc biệt nhất mà ta từng thấy . Ngươi quật cường, cũng ngoan cố. Ngươi có cừu oán tất báo, cũng để ý tiểu tiết."

      Hạ Phù Dung sững sờ.

      "Lần đầu tiên gặp ngươi ta còn có cảm giác quen thuộc , hình như chúng ta đời trước từng thấy quá." Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung nghiêm cẩn .

      phải đời trước, mà là đời này mới thấy qua ~ Hạ Phù Dung thầm ở trong lòng . Ngoài miệng lại , "Đại khái đây là chỉ hận gặp sớm ."

      làm như giật mình, chỉ hận gặp sớm? Trong lòng mặc niệm , cười, "Đúng , xem ra Trì huynh cũng có cảm giác này?"

      mặt Hạ Phù Dung chảy đầy mồ hôi , thế nào chút liền biến thành Trì huynh rồi. Bất quá hoàng đế mặt mũi thể cấp, là Trì huynh phải là Trì huynh , " dối gạt hoàng thượng, có cảm giác này."

      ha ha cười, " Được ! Gặp lại tức là duyên, ta gọi Tu Hồng Miễn, ta hẳn là so ngươi lớn hơn năm sáu tuổi, ngươi có thể gọi ta Miễn huynh, ta kêu ngươi Tô đệ được chứ?"

      Miễn huynh? Tô đệ? Sao mà nghe kỳ quái thế nào ấy , " Này. . . . . . Chỉ sợ ở trước mặt chúng tướng sĩ tốt lắm đâu."

      "Vô phương, có thể xưng hô lúc có ngươi và ta , còn có Thiện tướng quân, Thiện Xá, cũng so ngươi lớn hơn vài tuổi . Về sau ta chính là đại ca, là nhị ca, mà ngươi chính là tam đệ rồi !" Thấy biểu tình sung sướng của Tu Hồng Miễn , trong lòng Hạ Phù Dung bất đắc dĩ, nếu biết phi tử của mình luôn luôn cùng xưng huynh gọi đệ, biết có phải bị tức đến hộc máu hay ?

      (1) Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ - Tử Hãn

      Thời gian qua như dòng nước chảy suốt cả ngày đêm ngừng.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 62

      Đêm đó, ba người cử hành hoạt động mà ở thời của bọn họ thoạt nhìn thời thượng đó là " kết nghĩa" , mà đối với Hạ Phù Dung mà ngây thơ , tục xưng chính là thành em kết bái .

      Nghe tiếng cười sang sảng của bọn họ , thấy gương mặt vui vẻ của Tu Hồng Miễn , Hạ Phù Dung ở trong lòng yên lặng cầu nguyện : là ngươi kéo ta tới bái , chẳng may việc bại lộ, cũng nên trách ta lừa ngươi , ta cũng chưa từng có qua ta là nam , hơn nữa chuyện thành em kết bái ta từ chối rất nhiều lần , ta còn cách nào khác. Đây là ngươi ép ta đấy nhé. Amen.

      Đêm đó mọi người uống rượu say mèm, trừ Hạ Phù Dung ra, nàng giả vờ uống say, cùng bọn họ xiêu xiêu vẹo vẹo tới, nhanh đến trướng doanh của nàng , vừa mới hướng bên kia cất bước, bị Tu Hồng Miễn lôi ngược lại, " nơi nào vậy tam đệ, ! Đến chỗ đại ca ngủ!"

      Định dấu vết rút tay mình từ trong tay ra, lại phát bắt nhanh, có biện pháp, đành phải giả say hàm hàm hồ hồ , "Coi như quên ~ ta, phải về, về bên kia ngủ, chỗ lạ ngủ được."

      "Tốt lắm! Chúng ta cùng chỗ ngươi ngủ! , nhị đệ." xong, Tu Hồng Miễn tay kia lôi kéo Thiện Xá liền hướng trướng doanh của Hạ Phù Dung đến.

      Trong lòng Hạ Phù Dung trận ai thán, bi kịch a bi kịch ~ ai

      " Này tam đệ, ngươi ăn chưa no sao?" Bị Tu Hồng Miễn vừa hỏi, làm cho Hạ Phù Dung hoàn toàn biết trả lời như thế nào , "Ngươi xem cánh tay của ngươi , còn có bằng nửa của nhị đệ đâu."

      Trong lòng động, chẳng lẽ bị phát ?

      "Phải ? Ta đến xem." Thiện Xá xong tới nhéo nhéo cánh tay của Hạ Phù Dung, lại nhéo nhéo Tu Hồng Miễn , "Tam đệ, ngươi phải là bị bệnh nan y ! Làm sao mà cánh tay còn chưa có bằng phần ba của đại ca vậy?"

      Hạ Phù Dung đen mặt, tùy ý cho bọn họ nghiên cứu cánh tay của mình.

      "Nhị đệ mau đến xem, tay của tam đệ cũng , chẳng lẽ là học được lui cốt công ?"(1)

      "Lui cốt công là cái gì, ta xem là tiểu cốt chứng ."

      "Cái gì tiểu cốt chứng, nghe cũng chưa nghe qua, ta xem chính là lui cốt công. tin chúng ta hỏi tam đệ!"

      Hai người đồng thời quay đầu nhìn Hạ Phù Dung , "Tam đệ, ngươi , đến cùng là lui cốt công hay là tiểu cốt chứng, đừng ngại , tất cả mọi người là huynh đệ rồi."

      Hạ Phù Dung gì ngẩng đầu nhìn trời , vừa định chuyện, lại bị tiếng thét kinh hãi của Tu Hồng Miễn ngắt lời, "Mau nhìn! Mặt tam đệ cũng ! Hóa ra là khuôn mặt cũng bị nhắn chứng!"

      Thiện Xá lập tức hưởng ứng , "Quả nhiên đúng vậy ! Xem mặt này , đều biến thành màu đen rồi !"

      Hạ Phù Dung mau phát điên , mặt và nhan sắc có quan hệ sao?

      "Tam đệ a! Mạng ngươi bạc! Từ giờ trở đại ca nhất định chiếu cố ngươi tốt !" Tu Hồng Miễn xong thế nhưng ôm Hạ Phù Dung khóc lên.

      Thiện Xá thấy vậy cười ha ha, "Đại ca ngươi xem ngươi, bộ dạng cao như vậy, sao mà còn khóc ." xong còn y y nha nha bắt đầu hát lên .

      Bộ dạng cao và khóc lại có quan hệ gì ? Hạ Phù Dung nhìn hai người say rượu dở khóc dở cười, người hát, người khóc lớn.

      vất vả đem hai người lôi vào màn trướng , dưới đe dọa của Hạ Phù Dung , rốt cục đem người hát vang dỗ cho ngủ. Bên này còn người khóc lớn còn chưa có xong, "Tam đệ a tam đệ ~~ ngươi chết thảm a!"

      Hạ Phù Dung nghĩ mặt nàng đều nhanh tái rồi, bị ngươi khóc như vậy , là người tốt cũng bị trù cho chết .

      "Tốt lắm tốt lắm, ta phải là còn chưa có chết sao, chờ ta chết ngươi lại khóc a. Đến, lau nước mắt ."

      Tu Hồng Miễn từ vai nàng ngẩng đầu lên , "Tam đệ, chúng ta ca hát !" xong liền mở cổ họng gào lên.

      Hạ Phù Dung đều nhanh muốn khóc, mãi mới dỗ ngủ được người thích ca hát , giờ lại tiếp tục ! Tiếng ca của bọn họ nàng dám khen tặng, nghĩ tới hai ngươi bộ dạng đẹp trai như vậy , người hát giống con vịt kêu, người giống sư tử gầm, hoàn toàn có giai điệu , nghe được mà làm cho nàng lo lắng ~~

      "Ngừng!" Hạ Phù Dung rống to tiếng, ngắt lời , lập tức lại đổi lại thủ thỉ thù , Suỵt ~~ đừng lên hát vào buổi tối !"

      xong, Hạ Phù Dung còn làm ra vẻ hết nhìn đông lại xem tây chút , "Buổi tối có bà ngoại của sói , chuyên môn bắt người hát để ăn ~~" nàng tận lực đè thanh thấp đến khủng bố. Đoạn này nàng diễn trước mặt Thiện Xá , bản thân cũng cảm thấy mất mặt .

      nghĩ tới, Tu Hồng Miễn ngoan ngoãn nghe lời giống như Thiện Xá , mà là đứng lên, lảo đảo chút mới đứng lại, "Đừng sợ! Có đại ca ngươi ở đây!" xong làm bộ muốn rút đao.

      Hạ Phù Dung sợ tới mức vội vàng ngăn lại , đùa, say thành như vậy, đến lúc đó còn biết là chém nàng hay là chém ai.

      (1) Bạn nào xem phim kiếm hiệp chắc biết lui cốt công: người luyện lui cốt công có thể thu gọn xương để trở thành người bé.

      Gửi thanks

      Chương 63.

      "Đại ca, thôi, ngủ , ngươi xem nhị ca ngủ rồi kìa ." Sao mà cảm giác bản thân giống như là đại ca khuyên can hai tiểu đệ thế nhỉ ?

      quay đầu nhìn Thiện Xá liếc mắt cái, đột nhiên lại ôm nàng khóc rống lên, "Nhị đệ ngủ, ôi nhị đệ của ta a a ...~"

      Hạ Phù Dung sửng sốt, ngay cả chuyện dở hơi này mà cũng khóc được ? Hạ Phù Dung cũng nhịn được , quay lại ôm liền khóc lên, "Đại ca a ~ lão đại của ta ~ ngươi đến cùng có ngủ hay ~ hu hu "

      Tiếng khóc của dần rồi tiện đà ngừng lại. nhàng mà vỗ lưng của ta , "Tam đệ chớ sợ, có đại ca ở đây, chúng ta phải là bại thần thoại !"

      Hạ Phù Dung ngừng khóc , hóa ra là coi nàng như là vị thần thoại từng bất bại kia .

      Nàng có chú ý, cảm giác mất người thân nhất , nàng so với ai đều hiểu , "Đại ca, có ta, ngươi và nhị ca như vẫn là bất bại thần thoại! Các ngươi giống nhau đều làm được , ta tin tưởng các ngươi!"

      lâu sau, rốt cục ngủ.

      Hạ Phù Dung lại tàn nhẫn tỉnh , nhìn bộ dạng hai người ngủ say , trong lòng trận cảm khái. Bọn họ áp lực quá lớn, lớn đến mức mà nàng chưa từng có nghĩ đến , say sưa hôm coi như để giảm bớt chút cũng là tốt.

      Tháo nón xuống, A Hu vọt lên, nhảy đến đầu nàng càng ngừng cọ , bộ lông mềm mại của nó cọ xát vào cổ nàng cho nàng cảm giác dễ chịu . nhàng mà vuốt ve trong lòng lại nghĩ đến ý tưởng từng lên trong đầu mấy trăm lần —— lấy lông của nó mà làm khăn quàng cổ biết thích như thế nào đây?

      đầu A Hu hiểu rùng mình ớn lạnh, ngẩn người, lại tiếp tục ngừng cọ Hạ Phù Dung.

      nhàng mà nhấc nó xuống dưới, đông nhìn tây xem , có ?

      Hạ Phù Dung nghi hoặc nhìn nó, chẳng lẽ thất bại rồi hả ?

      nhàng mà nhíu mắt lại , khóe mắt mắc câu. Hạ Phù Dung nhìn theo đáy mắt nó , nhìn ra nó tươi cười như là gian kế đạt được . Ở cùng nó lâu như vậy, nàng dần dần hiểu được rất nhiều biểu cảm của nó , có khi thậm chí có thể từ trong đáy mắt nhìn ra nó muốn cái gì.

      Hạ Phù Dung cũng học nó nhíu lại mắt, trong mắt cũng là tràn đầy uy hiếp, ý bảo nó nếu mà đưa cho nàng nàng cho nó đẹp mắt!

      Ánh mắt nó đột nhiên trợn to, khóe mắt cũng kéo xuống, đổi lại bộ dạng vô tội , giống như biểu gian trá vừa nãy chưa bao giờ có. cái nhe răng, nàng nhìn thấy trong miệng nó gì đó rồi.

      Vừa lòng cười, đem thư trong miệng nó tách rời ra, còn cố ý ở trước mặt nó ghét bỏ lau lau lên ngón tay, chỉ dùng ngón trỏ cùng ngón cái mở thư ra , là ghét bỏ nước miếng của nó .

      Nó vừa thấy, đột nhiên nhảy lên cái , liền bắt đầu ở giường vận động.

      Hạ Phù Dung ha ha cười, tay lấy nó bế trở về.

      "Nó con hồ ly biết cái gì ! Có giận ngươi liền tát ta đây này ! Đánh nó làm gì !"

      "Ngươi làm đau nó rồi."

      "Ta cảm thấy nó lựa chọn theo ngươi, là sai lầm lớn nhất đời này của nó ."

      "Nó đối với ngươi tốt lắm nha."

      "Mặc kệ như thế nào, về sau đều mang theo nó ."

      nhàng mà vuốt ve A Hu ở trong lòng , "Ngươi tại gánh vác hai phân gửi gắm đấy , ta về sau luôn luôn mang theo ngươi." xong nhìn nó cười, ánh mắt cười híp thành đường . Về sau này Hạ Phù Dung phát , nàng cười càng thoải mái, nó lại càng cao hứng.

      nhàng trừng mắt nhìn, nhìn để cho nàng cảm giác váng thần, thấy lông mi nó vừa dài vừa cong lại dầy , hiểu nôi , con hồ ly có lông mi đệp thế để làm chi. Nếu dùng để làm thành lông mi giả . . . . . .

      Trong lòng suy nghĩ trong nháy mắt A Hu rùng mình cái, lập tức trợn mắt nhìn nhìn bốn phía, rồi lại tiếp tục nằm ở trong lòng Hạ Phù Dung chợp mắt.

      Tin tưởng hai người bọn họ ngủ say, Hạ Phù Dung nhàng mở thư ra.
      trạch nữ thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 64.

      Trong cung hết thảy khỏe mạnh , nàng mất tích thế nhưng còn có bị người phát , biết nàng nên vui hay là nên buồn?

      Xem xong thư , đem nó đến trước ánh nến để đốt, nhìn xem hai chữ Bích Quỳnh chậm rãi bị ngọn lửa cắn nuốt biến mất, trong đầu ra gương mặt của bé vẫn thường yên lặng làm việc .

      Trước khi nàng rời khỏi hoàng cung , có viết phong thơ để trong hộp trang điểm. Những chỗ khác đều bị Bích Thanh nhìn đến, chỉ riêng hộp trang điểm nàng chạm vào, bởi vì luôn luôn đều là Bích Quỳnh giúp nàng trang điểm . Bởi vì thời gian vội vã , tại trình độ sáng tác của nàng thuộc dạng gà mờ, nhưng để viết vài từ còn có ngại, trong lúc cấp bách lại nhớ chữ này viết như thế nào , chữ kia lại quên , cho nên sau hồi chỉnh lên xuống vẫn là viết sai, cuối cùng quyết định là vẽ tranh . Toàn bộ chữ viết như gà bới, lúc đó còn có chút lo lắng nàng có thể hiểu hay , may mắn có làm cho Hạ Phù Dung thất vọng. Nàng nghe theo lời của mình ở trước mặt mọi người nàng thất tâm phong tái phát, sau khi Phó thái y chữa trị , đề nghị trong cung tĩnh dưỡng, trong khoảng thời gian ngắn thể gặp khách. Mà vị Kiền Sở Vương gia kia , ngày thứ hai theo thường lệ khởi hành về nước, chẳng qua người ở bên trong sớm , lúc mới ra khỏi biên cảnh của Thánh Dụ gặp chiến loạn, chẳng may ngã xuống vách núi mà chết. phần cũng vì bọn họ giấu diếm thân phận làm sứ giả mà đến, hơn nữa lại là chuyện sau khi rời khỏi Thánh Dụ , cho nên Kiền Sở cũng thể bởi vậy mà lấy cớ làm khó dễ. Về phần Bích Thanh , đương nhiên giao cho Bích Quỳnh thu phục rồi. Nàng ở trong thư còn cố ý cho nàng biết chuyện của Tiểu Cúc , nàng tỉnh, nhưng giống như mất trí nhớ rồi. Đối với điểm ấy, nàng và Bích Quỳnh cũng dám quá mức tin tưởng, dù sao nàng từng có vấn đề, biết là nàng nghĩ xảy ra chuyện gì, hay vẫn là có tình khác?

      Khi nàng vì Đại Cá Tử báo thù , nàng mới ràng phát hóa ra bên người mình có trợ thủ phi thường đắc lực nhưng vẫn bị nàng xem , phải là A Hu. Cho nên nàng lại viết phong thơ gửi cho Bích Quỳnh, để nó phụ trách truyền cho nàng. Bởi vì là lần đầu tiên "Mướn" vị truyền tin giả này , có nắm chắc, cho nên chỉ tại bên trong vẽ hai cái ký hiệu: vòng tròn cùng cái dấu chấm hỏi, chỗ ghi tên vẽ chân. Cả trang giấy chữ, liền tính bị người khác bắt được cũng nhìn ra tin tức gì , nhưng nếu đến tay Bích Quỳnh , nàng mới đầu khả năng nghi hoặc, nhưng nếu nhìn đến hình vẽ của nàng , nhất định có thể biết là vị hoàng phi đào tẩu này ở nơi nào, và hỏi nàng tình huống gần đây trong cung .

      Sờ sờ đầu A Hu , trước kia là quá coi thường nó , về sau ta nhất định đối xử tốt với ngươi, vì bản thân, cũng vì Đại Cá Tử, bao giờ đánh ngươi nữa !

      Đột nhiên nghe được từ xa xa truyền đến tiếng kinh hô, nỗ lực nghe. "Chiến mã làm sao có thể đột nhiên chết được ? Đây chính là để lên chiến trường a! Đến lúc đó tướng quân trách tội làm sao bây giờ ? " "Vẻn vẹn tứ thất đó! phải là muốn tâm can ta sao!" "Ta xem chúng nó đều bị hút máu , chắc là quỷ hồ ly làm ." "Thôi, là quỷ hồ ly, liền tính tướng quân biết cũng thể trách cứ , dù sao chúng nó ai có thể bắt được đâu, chỉ cần có người thương vong tốt rồi." ". . . . . ."

      Nghe đến đó, nàng cúi đầu nhìn A Hu, ánh mắt nguy hiểm nhíu lại.

      A Hu cúi lỗ tai , ngẩng đầu trừng mắt nhìn, lòe lòe trong mắt tràn đầy vô tội.

      cái kéo quá lỗ tai nó , bốp!"Hu!" "Ai bảo ngươi nghe lời!" Bởi vì sợ đánh thức Tu Hồng Miễn , cho nên đè thấp thanh có quát lên , nhưng tay lực đạo cũng có giảm bớt.

      Bốp!"Hu hu!" " Đó là những chiến mã phải ra chiến trường giết địch ! Bảo ngươi xuống tay với người , ngươi làm sao lại xuống tay với chúng hả ?"

      Bốp!"Hu! ~" "Ai bảo ngươi hiểu chuyện! Ai bảo ngươi nghe lời!" Dùng sức túm lỗ tai nó càng ngừng xoắn , đau nó vẫn kêu hu hu.

      "Câm miệng!" Hạ Phù Dung giương tay làm bộ muốn đánh uy hiếp nó .

      Nó lập tức im bặt , chính là mũi còn có thể tràn ra tia nức nở bất mãn .

      Mới đột nhiên nghĩ đến giống như vừa mới đánh nó , nhìn nhìn nó, "Ngươi là oán giận ta chuyện giữ lời sao?"

      Nó vui sướng nháy mắt, Hạ Phù Dung thấy thế gật gật đầu, trái lương tâm , "Ừ ừ, ta chỉ biết ngươi để ý ."

      Nó vừa nghe, lại đột nhiên cái lộn vòng , nhảy đến đất nhảy lên xuống ngừng . Hạ Phù Dung mặt dày túm lấy nó, "Biết ngươi thông cảm ta, mới để ý này đó phải ?"

      Nó theo bản năng tiếp tục động tác, nhưng bởi vì bị nàng nhắc tới trung, liền biến thành tứ chi trong trung co duỗi vận động.

      Nhìn động tác buồn cười của nó , Hạ Phù Dung cười ha ha, thấy nàng cười nó, nó lập tức hạ tứ chi, giống thi thể bất động rồi.

      Chương 65.

      Hạ Phù Dung đem nó ôm trở về trong lòng, "Ngươi theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ còn biết ta mười câu có chín câu đều là giả à?" Xong rồi nàng lại bổ sung thêm câu, "Còn có câu là bừa ."

      Thấy nó vẫn dỗi trừng mắt nhìn nàng , Hạ Phù Dung nỗ lực nghĩ đến cùng có chỗ nào đúng.

      Tức hiểu , "Có phải bởi vì ta từng với đối Đại Cá Tử lừa , bởi vì là người nhà của ta mà!"

      Nó nghe xong lập tức cong người lên , sừng sững giống bướu lạc đà , ở bên càng ngừng nhe răng. Hạ Phù Dung nhìn nó từ xuống dưới , đây lại là tư thế gì vậy ? Táo bón? Nhưng lại thấy trong mắt nó tràn đầy vui sướng , nàng chỉ biết mình đúng rồi.

      Khóe miệng Hạ Phù Dung khẽ nhếch lộ ra nụ cười tà ác , "Nhưng mà còn có nửa câu sau ta ~" dừng chút, Hạ Phù Dung tiếp, "Bởi vì Đại Cá Tử là người nhà của ta , cho nên ta lừa . Nhưng là người nhà cũng có giới hạn , ngươi cũng xem như phần tử trong nhà , cho nên ở trong hàng ngũ ~ ai nha, có phải bởi vì trước ta ràng, làm cho ngươi hiểu lầm hả ?" xong Hạ Phù Dung còn che miệng, giả vờ như vô hại .

      A Hu động tác cứng đờ, sống lưng nhô cao như bướu lạc đà như xương sống biến hình trông rất khó coi, làm cho Hạ Phù Dung ở bên nhìn xem có chút lo lắng, "A Hu, cổ cao như vậy cũng đừng cưỡng cầu , nếu cố gắng biến hình ta biết thế nào với Đại Cá Tử đây."

      đêm kia, con Ngân Hồ sừng sững ở đỉnh núi , nó giống như trầm tư, càng giống như hối hận.

      Mở mắt ra, chống lại đôi mắt lộng lẫy như tinh dạ của Tu Hồng Miễn .

      Nhất thời buồn ngủ toàn bộ biến mất , roạt cái đứng lên, xấu hổ tay chân phối hợp, biết là nên ở lại hay nên .

      Tu Hồng Miễn day day cái trán, nhìn nơi hoàn toàn xa lạ này , nơi này phải là trướng doanh của , "Sao lại thế này?"

      " Hả ? À. ! Là như vậy, ngày hôm qua các ngươi đều uống say , ấy , phải , là chúng ta đều uống say , sau đó các ngươi liền ca hát, ấy , phải , là Thiện tướng quân ca hát, ngài, ngài hát, . . . . . ."

      "Trẫm chính là hỏi trẫm làm sao có thể ở trong này." Tu Hồng Miễn ràng cho thấy có hứng thú nghe nhiều điều vô nghĩa như vậy.

      Thiện Xá cũng bị bừng tỉnh, "Cổ Toàn, Cổ Toàn!"

      "A? Cổ Toàn có ở đây. Nơi này chỉ có Trì Tô, biết tướng quân có gì phân phó?" biết tại sao nàng lại có phản ứng lớn như vậy , chỉ biết là ánh mắt làm cho mặt nàng nóng như lửa , may mắn có phấn bụi che , may mắn may mắn.

      Bọn họ làm như có chút thanh tỉnh , đều trầm mặc , giống như hồi tưởng chuyện tối ngày hôm qua.

      Tu Hồng Miễn ngẩng đầu nhìn Hạ Phù Dung , "Mặt của ngươi sao lại hồng như vậy ?"

      phải đâu? trát đen nhẻm như vậy mà còn có thể nhìn ra ?" A? Hả , khẳng định là phản ứng say rượu sau , ha ha." Hạ Phù Dung nịnh nọt cười , ý đồ dùng tiếng cười che giấu bản thân chột dạ.

      "Ngươi là Trì Tô ? Sao mà ta thấy ngươi cười giống Cổ Toàn thế biết ." Thiện Xá lời này làm cho mặt Hạ Phù Dung tối sầm, Cổ Toàn nàng thấy, chính là người hầu hạ Thiện Xá , chỉ biết nịnh bợ . Tất cả mọi người đều nhìn vừa mắt.

      "Hoàng thượng, tướng quân, mọi người dậy rồi sao?" Ngoài trướng phải ai khác, đúng là Cổ Toàn.

      "Vào ." Tu Hồng Miễn , "Đợi lát nữa ngươi thông tri chúng tướng sĩ ở sân huấn luyện tập hợp."

      xong, Tu Hồng Miễn sâu xa nhìn Hạ Phù Dung cái , làm cho nàng có dự cảm xấu.

      đến sân huấn luyện , Tu Hồng Miễn nhìn mọi người hồi lâu mới , "Gần nhất xảy ra đại , vậy tất cả mọi người nghe ?"

      Chột dạ cúi đầu, Hạ Phù Dung biết chuyện của nàng.

      "Chuyện này liền phát sinh ở trong quân doanh của chúng ta ! Ngay cả trẫm cũng coi vào đâu!" Giọng của bỗng gia tăng, nghe được tim Hạ Phù Dung càng đập nhanh hơn.

      "Trì Tô!"

      "Có!"

      "Bước ra khỏi hàng!"

      "Vâng!"

      bước nhanh ra, quân tư chỉnh tề, dám động mảy may.

      "Trì Tô. Ngươi có khả năng ? mình thế nhưng có thể diệt sạch quân địch của toàn bộ Phồn Lăng thành . Sao ngươi trực tiếp vọt tới Kiền Sở quốc dọn sạch cả nước họ ! ?" Chưa bao giờ thấy qua Tu Hồng Miễn lớn tiếng như thế , Hạ Phù Dung bị dọa , cúi đầu đứng ở nơi đó dám tiếp.

      "Thiện tướng quân."

      "Có mạt tướng!"

      " Công lao của Trì Tô , nếu theo luật thưởng thế nào ?" Tu Hồng Miễn ra làm mọi người sửng sốt, Hạ Phù Dung càng là dám tin ngẩng đầu nhìn , phải muốn phạt nàng sao?

      "Công sơ cấp thăng bậc, công lao trung cấp thăng san cấp, công cao cấp thăng ngũ cấp." Thiện Xá tất cung tất kính .

      Tu Hồng Miễn nghe xong gật gật đầu, "Truyền trẫm ý chỉ, Trì Tô lập công cao , phong làm tướng quân!"

      Ra lệnh tiếng, chúng tướng sĩ quỳ gối xuống , "Khấu kiến Trì tướng quân!"

      Hạ Phù Dung đờ đẫn gật gật đầu, có chút phản ứng kịp.

      "Nhưng là, Trì tướng quân lại coi thường quân kỷ, tự tiện xông vào khu vực quân địch tác chiến. Thiện tướng quân, theo luật nên như thế nào?"

      Thiện Xá nhíu mày dừng chút mới đáp, "Trảm."

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 66

      Thiện Xá cau mày dừng chút mới đáp, " Chém."

      Cả người Hạ Phù Dung chấn động, lúc ấy lòng nàng quá đau đớn, chỉ muốn báo thù cho Đại Cá Tử, lại nghĩ tới mang đến hậu quả như vậy.

      "Trì tướng quân và trẫm là huynh đệ, lệnh đệ phạm sai lầm, vi huynh tất nhiên cũng có lỗi, đợi sau khi trảm Trì tướng quân, trẫm tự nhận bốn mươi đại bản."

      Lời của Tu Hồng Miễn vừa ra, toàn quân xôn xao.

      Hạ Phù Dung ngẩng đầu nhìn cái, ra là dùng khổ nhục kế.

      "Hoàng thượng. Trì tướng quân mặc dù có vi phạm quân quy, nhưng công lao của lại lớn hơn sai lầm. Quân quy là chết, nhưng người là sống !" Thiện Xá quỳ chân đất xin tha cho nàng.

      dẫn đầu, cho nên tướng sĩ đều quỳ xuống cầu xin cho nàng."Trì tướng quân và Vương đội trưởng là huynh đệ cùng sống chết, rất đáng khâm phục có thể tha!" "Trì tướng quân làm rạng danh quân ta, tuy vi phạm nhưng có thể tha !"

      Tu Hồng Miễn nghe mọi người góp lời,bày ra bộ dạng rất khó xử.

      "Hoàng thượng. Bây giờ là lúc nguy hiểm, nếu chém nhân tài như Trì tướng quân, chỉ làm địch quốc được lợi !" Thiện Xá xin tha cho nàng lần nữa.

      Tu Hồng Miễn thở dài, "Cũng được, Thiện tướng quân rất đúng, an nguy của quốc gia quan trọng hơn tất cả." Hạ Phù Dung nhìn ở nơi đó diễn xuất thần nhập hóa, nàng thể khâm phục kỹ xảo của , ràng chính là cố ý cho mọi người mắc bẫy, nhưng tại lại giống như mọi người thiếu nợ ."Trì tướng quân."

      "Có mạt tướng!"

      "Ngươi biết lỗi chưa?"

      "Mạt tướng biết sai! Sau này nhất định lấy đại cục làm trọng, tuyệt đối phạm sai lầm tương tự”

      " được ." Tu Hồng Miễn miễn cưỡng gật đầu cái, "Niệm tình ngươi biết sửa sai, trẫm liền miễn cưỡng tha ngươi mạng. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Truyền lệnh, đánh 70 đại bản!"

      Lòng Hạ Phù Dung run lên, lần trước 32 đại bản liền đánh cho nàng dở sống dở chết rồi, thương thế vừa mới tốt lên, giờ lại muốn đánh à?

      " Hoàng thượng vạn lần được! 70 đại bản phải muốn lấy mạng của Trì tướng quân sao!" Binh lính phía dưới bắt đầu ầm ỹ , trong lòng Hạ Phù Dung cảm động hồi, ngờ hình tượng của nàng trong lòng binh sĩ lại tốt như vậy

      "Hoàng thượng, Trì Tô mặc dù mắc phải lỗi lớn, nhưng lại lập được công lớn , sao lấy công đền cho tội, chấm dứt chuyện này?" Thiện Xá đề nghị.

      Mọi người phía dưới nhất trí tán thành.

      "Hoàng thượng! Trì Tô tự nguyện chịu 70 đại bản!"

      Toàn quân xôn xao.

      Tu Hồng Miễn chau mày, "Nếu lấy công đền cho tội, cũng là ý kiến tốt."

      "Hoàng thượng, Trì Tô tự nguyện chịu 70 đại bản!" Hạ Phù Dung lặp lại lần nữa.

      " như vậy, người đâu, đánh Trì tướng quân 70 đại bản !"

      ràng Hạ Phù Dung cảm thấy lần này người đánh xuống tay lưu tình vô cùng, nhưng sau khi đánh xong 70 đại bản , nàng vẫn cảm giác toàn thân co quắp, " ọe ~~" trực tiếp nằm ói ghế dài

      "Nhanh thông báo hoàng thượng, Trì tướng quân nôn!" Binh lính nhìn sắc mặt Hạ Phù Dung ổn, lập tức hô lên.

      Hạ Phù Dung cảm thấy dạ dày trống rỗng, nằm ở chỗ này ngừng nôn mửa , bên tai vang lên tiếng ông ông, thanh xung quanh càng ngày càng , càng ngày càng . . . . . .

      Chậm rãi mở mắt ra, Hạ Phù Dung phát mình nằm ở giường , trong thoáng chốc, nàng nhớ lại mình sau khi bị đánh xong liền ói.

      "Đệ vì sao lấy công đền tội, mà lại tình nguyện chịu phạt?" Tu Hồng Miễn thấy nàng tỉnh, liền hỏi.

      Hạ Phù Dung suy yếu lắc đầu cái, cảm thấy cả người vô lực. "Nếu lấy công đền cho tội, vậy địa vị tướng quân của đệ cũng bảo vệ được rồi."

      "Địa vị tướng quân quan trọng hay là tính mạng của đệ quan trọng? !"

      "Địa vị tướng quân quan trọng hơn!" Hạ Phù Dung cắn môi, gằn từng chữ .

      " Đệ vì sao lại coi trọng nó như vậy?"

      Hạ Phù Dung yếu ớt cười tiếng, " Địa vị tướng quân rất là cao, rất nhiều người liều mạng cả đời cũng đạt được, đệ may mắn mới có cơ hội này, đương nhiên là muốn nỗ lực bảo vệ nó."

      Tu Hồng Miễn cau mày rơi vào trầm tư, lát sau nhìn nàng : " Đệ tốt nhất nên nghỉ ngơi , đại phu vừa mới khám cho đệ, đệ phải nghỉ ngơi tốt."

      "Đại phu tới?"

      “ Ừ."

      Chương 67

      Đại phu tới? Trong lòng Hạ Phù Dung cả kinh.

      Tu Hồng Miễn gật đầu cái nhìn về phía nàng , "Mặc dù đại phu đệ bị ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng , nhưng nhìn bộ dạng khiếp sợ của khi bắt mạch cho đệ, chỉ sợ tình huống của đệ cũng phải là đặc biệt lạc quan, cho nên đệ nhất định phải nghỉ ngơi tốt."

      Hạ Phù Dung chột dạ, dời tầm mắt , đại phu nhất định là biết nàng phải nam nhân, nhưng mà lúc ấy cũng có vạch trần nàng, chắc hẳn muốn giữ bí mật giúp nàng. Trong lòng nhất thời thở dài cái, dù sao nếu trong quân doanh xuất nữ nhân tiến vào, tuyệt đối là tội chết, cảm thấy chính mình mặc kệ tới chỗ nào, luôn có đống phiền toái.

      "Báo cáo!"

      Tu Hồng Miễn và Hạ Phù Dung liếc nhau cái, trực giác cho bọn họ biết, phải là chuyện gì tốt.

      Quả nhiên, Kiền Sở Vương giận dữ, tự mình mang binh đối chiến. Lần này tốt lắm, đại Boss hai nước đều tới, tại chỉ xem lá bài chủ chốt của ai lớn

      "Tam đệ đối với tình thế trước mắt có ý kiến gì ?" Tu Hồng Miễn dùng ánh mắt vô cùng tin tưởng nhìn Hạ Phù Dung.

      Tu Hồng Miễn gọi Thiện Xá tới, ở trong doanh trướng nàng thương thảo .

      Tu Hồng Miễn cũng quá để mắt nàng , nàng làm sao biết? Nàng vừa có đánh thắng giặc, vừa có học qua binh pháp, " dối gạt đại ca, kinh nghiệm của tiểu đệ ta đối với dụng binh đánh giặc còn thấp, nhiều nhất đùa bỡn ít thông minh có thể, nếu đến đại cục, chỉ sợ còn phải do đại ca cùng nhị ca tới chống đỡ."

      Tu Hồng Miễn gật đầu cái, suy nghĩ hồi lâu, ngay sau đó cười , " Đệ cũng phải là khôn vặt, cũng có trí khôn. Có ba người chúng ta hợp tác, nhất định có thể cho quân Kiền Sở đẹp mặt!"

      Sau nàng phát Tu Hồng Miễn cũng phải mạnh miệng, trong ba người nàng có nhiều sáng kiến nhất, thường thường thắng ở chữ "Mới" , làm người khác tưởng được; Thiện Xá là tướng quân nhiều năm , lắm chắc chiến cục; mà Tu Hồng Miễn hơn ở chữ "Ổn" nên suy tính chuyện vô cùng chu toàn, thường thường chỉ ra khuyết điểm trong sáng kiến của nàng rồi bổ xung cho tốt

      Mấy người bọn họ thừa dịp Kiền Sở Vương còn chưa chạy đến, công phá nhiều căn cứ điểm của quân Kiền Sở, hai vị Boss ở chiến trường gặp nhau chúng ta phải chiếm thế thượng phong.

      Hạ Phù Dung nằm ở trong doanh Tướng quân, nhìn về vị trí trống trơn bên cạnh, nàng nhất định bảo trì thói quen ngủ bên trong , vị trí phía ngoài vẫn giữ lại cho người có vóc dáng cao to.

      "Đây coi là cái gì, sau này ta còn muốn làm Tướng quân !"

      "Đại Cá Tử, ngươi bởi vì ta làm cho tại chức vị gì cũng có, chẳng lẽ ngươi khó chịu? hận ta?"

      " khó chịu, chỉ là có chút tiếc nuối. Bất quá cũng có gì. tại chức vị này là của ngươi nha, ngươi là ai hả? Là trứng ngỗng người nhà của ta nha....! ngươi hay là ta làm phải đều là giống nhau sao."

      Nàng cười cười, mỗi lần nhớ lại đều là như thế ngọt ngào. Đại Cá Tử, ngươi thấy , ta làm Tướng quân rồi ! Ta giúp ngươi đạt thành tâm nguyện rồi !

      Chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, lấy lại tinh thần, chờ đợi bọn họ đến.

      Tu Hồng Miễn vén mành lên, sải bước vào, phía sau chỉ Thiện Xá, còn có bảy tám vị tướng sĩ, chắc hẳn Tu Hồng Miễn có chuyện gì muốn thương nghị thôi.

      Bởi vì nàng hành động bất tiện, cho nên lều của nàng là chỗ bọn họ thương nghị.

      Miễn miễn cường cường đứng lên, "Hoàng thượng đêm khuya triệu tập các vị tới đây, biết vì chuyện gì?"

      "Theo thám tử báo lại, Kiền Sở Vương Hoa Dư mang binh tới. Trẫm cho gọi các vị đến chính là muốn thương nghị đối sách, Hoa Dư là người có nhiều kế, nếu như chúng ta đợi đến ra kế mới hành động, chỉ sợ cũng muộn." Tu Hồng Miễn xong nhìn Hạ Phù Dung mộ cái mọi người đều biết ở nơi này nàng là người rành nhất về dụng kế.

      Hoa Dư? Kiền Sở Vương lại là nữ? Chẳng lẽ nàng chính là dị thế Võ Tắc Thiên? Tiếp thu được ánh mắt của Tu Hồng Miễn, nàng vội , "Theo mạt tướng thấy, lần này chúng ta còn phải đợi đến khi nàng ra kế!"

      Mọi người nhất trí hiểu nhìn về nàng.

      " tại Kiền Sở đến tột cùng có bao nhiêu binh lực, thực lực như thế nào, chúng ta cũng tính là quá ràng, nếu như chúng ta đường đột hành động, chỉ sợ hoàn toàn ngược lại."

      Tu Hồng Miễn nghe Hạ Phù Dung mà ..., gật đầu cái, "Nhưng nếu chờ ra tay, chỉ sợ chúng ta khó lòng phòng bị."

      Nàng muốn nghĩ, "Có lẽ chúng ta trước tiên có thể chuẩn bị sẵn sàng, chờ nàng tới liền giết nàng trở tay kịp đây?"

      "Trì tướng quân là như thế nào?" Lý phó tướng vẫn lên tiếng hỏi ra.

      Rốt cuộc chịu gọi nàng tướng quân? Trong lòng có chút hả hê , "Ta lấy ví dụ vậy, nếu như chúng ta hy vọng người ra khỏi nhà của , như vậy chúng ta mà có thể trước chuẩn bị sẵn sàng, chờ người kia vừa ra tới, liền quát trở về."

      "Nhưng làm sao ngươi biết người kia dùng phương pháp gì ra cửa đây? Ngộ nhỡ cửa, hoặc cửa sổ, hay hoặc là nóc phòng?" Tu Hồng Miễn hỏi.

      Đây đúng là vấn đề nàng phải nghĩ. "Hoặc là, chúng ta có thể tìm người lẻn vào bên trong nhà theo dõi nàng ta?"

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 68:

      Mọi người gật đầu cái. Tu Hồng Miễn cách đầy ý vị sâu xa: "Đáng tiếc bên trong phòng phải là người, mà là con chó, thử hỏi, nếu chúng ta phái người vào, làm sao có thể biết được ý tưởng của chó?"

      Hạ Phù Dung nhàn nhạt cười tiếng, tại nàng thấy Tu Hồng Miễn rất có tế bào hài hước. " là trùng hợp nhà mạt tướng trước đây có nuôi chó, nó nhúc nhích, mạt tướng liền có thể biết nó muốn làm gì." Chính xác là ngẫu nhiên, ai bảo Sở Kiền quốc bọn họ lấy tiếng làm tiếng mẹ đẻ đây

      Tu Hồng Miễn chau mày. "Ngươi ?"


      Hạ Phù Dung chợt nhíu mày. "Hoàng thượng, người hoài nghi năng lực của mạt tướng?"

      Hạ Phù Dung hiểu biết phải ý đó, nhưng nếu như vậy, chẳng lẽ muốn trực tiếp cho nàng biết tiếng của bọn họ ?

      "Có lẽ có thể để cho Trì tướng quân thử lần." Thiện Xá đề nghị, nàng cười với tiếng.

      Mấy người khác cũng dị nghị. Tu Hồng Miễn gật đầu cái nhìn nàng : "Mọi cẩn thận!"

      Sâu thẳm trong lòng Hạ Phù Dung chợt có dòng nước ấm, lo lắng nàng sao?

      Ngày thứ hai trời vừa rạng sáng, Tu Hồng Miễn tới lều của nàng.

      "Bây giờ đệ hối hận vẫn còn kịp." Tu Hồng Miễn nhìn nàng nghiêm túc .

      Hạ Phù Dung cười lắc lắc đầu: "Đệ hối hận." Dù hối hận nàng cũng biểu ra ngoài.

      "Cầm ." kéo tay nàng qua , kín đáo đưa cho nàng con dao găm. Hạ Phù Dung nhìn con dao găm lớn chừng bàn tay, là lớp vỏ được khắc vô cùng hoàn mỹ, chuôi đao viên bảo thạch đỏ như máu. Ánh mắt Hạ Phù Dung nhất thới sáng lên, tuy biết con dao găm này đáng giá bao nhiêu nhưng nếu đem nó cầm, ít nhất có thể đủ cho nàng sinh sống hết nửa đời còn lại. Hạ Phù Dung từ từ mở con dao găm ra, mũi đao liền phát sáng, vô cùng sắc bén.

      Nàng mừng rỡ nhìn . "Cái này là cho đệ sao?"

      Tu Hồng Miễn gật đầu cái. "Đến lúc đó nhất định phải tùy cơ hành ! đến lúc vạn bất đắc dĩ mới được dùng. Đệ phải nhớ tính mạng quan trọng hơn tất cả”

      Nghe lời của , mũi của nàng đột nhiên đau xót, tiến lên ôm lấy Tu Hồng Miễn.

      "Đại Cá Tử, ngươi đến lúc đó phải cơ trí chút, biết ?"

      "Phải tùy cơ mà hành , nếu có thể lập công liền lập công, nếu thể cũng cần miễn cưỡng, nên nhớ sinh mạng mới là quan trọng nhất."

      Tu Hồng Miễn, tâm trạng của huynh bây giờ cũng giống ta khi đó sao?

      "Huynh yên tâm, đệ an toàn trở lại. Đệ là người sợ chết, nếu như bị bắt, nhất định khai ra mọi người, chứ để mình bị thương đâu."

      Tu Hồng Miễn cười vỗ đầu của nàng. "Phái cái tên phản đồ này , xem ra ta là thất sách."

      Thiện Xá vừa vào cửa, liền nhìn hai người họ ôm nhau cười, lúng túng ho khan tiếng.

      Hạ Phù Dung và Tu Hồng Miễn dừng lại, lập tức tách ra.

      Thiện Xá dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ : "Để ta xem chút Tam đệ chuẩn bị được như thế nào"

      "A, rất tốt a. Ha ha, đệ đều chuẩn bị xong." Hạ Phù Dung bày ra dáng vẻ như có chuyện gì nhưng càng làm cho hành động của hai người bọn họ lúc trước càng trở lên quái dị.

      Tu Hồng Miễn đứng yên tại chỗ gì. Thiện Xá tới nghiêm túc với nàng: " Đệ đến lúc đó nhất định phải chú ý an toàn!"

      Hạ Phù Dung gật đầu cái. Trong lúc vô tình nhìn đến con dao găm trong tay nàng , Thiện Xá chấn động, "Huyền huyết chủy!"

      Hạ Phù Dung nhìn đồ trong tay, ra là cái này gọi là huyền huyết chủy, xem ra quả nhiên có chút lai lịch.

      "Ta chỉ muốn mất huynh đệ thôi." xong Tu Hồng Miễn liền sải bước ra ngoài.

      Thiện Xá nhìn bóng lưng của , lâu gì.

      Trực giác cho nàng biết, con dao găm này phải đơn giản như vậy, xem ra có cầm hay còn phải đợi sau khi suy nghĩ lại mới quyết định

      Sau khi cáo biệt cùng mọi người, Hạ Phù Dung liền đến theo hướng đóng quân của quân Kiền Sở.

      Trong buổi cáo biệt, Hạ Phù Dung nhìn thấy Tu Hồng Miễn đâu.

      Nàng cho bọn họ biết, nàng giả làm người bị thương lẫn vào quân doanh của quân Kiền Sở. Lúc gần , đại phu cho nàng bọc thuốc, mà khi ăn vào mạch tượng giống như của người câm vậy, đến lúc đó, nàng chỉ cần giả bộ như bị câm sau khi bị thương, dù đại phu có bắt mạch cũng nhìn ra. Nàng chỉ cần trà trộn vào quân doanh tìm hiểu số hành động của họ là được

      Nhưng đến khi hành động Hạ Phù Dung mới thấy mọi chuyện phải đơn giản như vậy, nếu như chỉ trà trộn vào trong binh lính, lấy được tin tức cũng quá bí mật, cho dù có hành động, cũng là đến khi thi hành mệnh lệnh mới biết, đến lúc đó dù có báo được cho bọn họ chỉ sợ cũng còn kịp nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :