1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 33. Ngoại truyện: Bích Quỳnh

      Bích Quỳnh nhìn đến người mới lên giường ngủ cảm thấy đau lòng, là nàng có bao nhiêu vất vả?

      Nhớ mình mới được nương nương dẫn từ phòng Tòng Hoán ra, nương nương liền với họ ở trong cung nhất định phải nhớ kỹ danh ngôn “ Người phạm mình, Mình phạm đụng người, nếu người phạm mình, mình nhất định diệt người”. Lúc đó trong lòng Bích Thanh toát mồ hôi đầm đìa, tính tình Bích Thanh nhanh mồm nhanh miệng, chỉ sợ hầu hạ bên người nương nương, mang họa sát thân.

      Sau thời gian lo lắng đề phòng, Bích Quỳnh phát nương nương có cường thế như bên ngoài, Ngài luôn quên những vật của mình để ở nơi nào, nhớ có lần nương nương tìm lung tung trong phòng, bọn họ hỏi nương nương tìm cái gì, nương nương mang bộ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Tiểu Cúc thấy bút lông đâu. Bích Quỳnh liền phát bút lông nằm trong tay Hạ Phù Dung, Bích Thanh cười ha ha nàng là ngu ngốc, ràng cầm trong tay mà vẫn tìm. Bích Quỳnh sợ đến muốn mất hồn, nhưng Hạ Phù Dung giống như bừng tỉnh với khuôn mặt làm nũng “ bổn cung phát tính tình như vậy là nương nương.

      Nương nương tuy hồ đồ, nhưng lại rất thông minh, tâm tư kín đáo, kiêu ngạo như Tiểu Cúc cũng tâm phục khẩu phục. Hạ Phù Dung giống như những nương nương khác luôn luôn hại người khác, chỉ có khi những nương nương khác chọc đến nàng, nàng mới phản kích.

      Ngày đó Tiểu Cúc bảo tỷ muội chúng ta đem giấy mực cho nương, sớm nghe Dư phi nương nương tranh vẽ ngàn vàng khó cầu, Bích Quỳnh cũng muốn thấy được phong thái này, ai ngờ nương nương cố ý làm phỏng tay. Lúc sau Tiểu Cúc đợi bọn họ r ồi mình đến tẩm cung nhìn nương nương, khi đó Bích Quỳnh giả vờ ngủ, nàng biết nương nư ơng có đều muốn riêng với Tiểu Cúc nên nàng nghe. Bích Quỳnh nghĩ để tự nương nương cho nàng biết, giống như Tiểu Cúc vậy.

      Nương nương có chuyện gì đều gạt Bích Thanh, Bích Quỳnh hiểu là nương nương bảo vệ Bích Thanh.

      Trong ba người bọn họ, nương nương thích nhất là Tiểu Cúc, hiểu nhất là Bích Thanh, còn nàng cái gì cũng đều phải. Bích Quỳnh cố gắng để đạt được lòng tin của nương nương nhưng nàng lại phát mình thông minh bằng Tiểu Cúc, tính cách cũng đơn thuần như Bích Thanh, nàng có bất kỳ ưu điểm nào, chỉ có thể là người quan trọng.

      Sáng hôm đó giống như thường ngày nương nương dẫn Tiểu Cúc thỉnh an thái hậu. lâu sau Bích Quỳnh lại thấy Tiểu Cúc từ trời bay xuống làm dọa người, ra Tiểu Cúc biết võ công! biết nương nương biết việc này hay ? Nhìn toàn thân Tiểu Cúc đều là máu, lúc ấy Bích Thanh liền muốn chạy tìm nương nương. Bị nàng ngăn cản. Chuyện lớn như vậy nếu tiết lộ ra ngoài nương nương gặp bất lợi.

      Cuối cùng đợi đến khi nương nương trở lại, Bích Thanh chạy ra báo nương nương biết tình huống, nương nương nghe xong vẻ mặt trắng bệch chạy vào nhìn Tiểu Cúc khóc.

      Nương nương vội vàng che giấu nước mắt mặt, Bích Thanh hỏi nương nương có phải khóc hay , người có. Nhưng là Bích Quỳnh nhìn thấy, nương nương chảy xuống phải là nước mắt mà là máu loãng. Bích Quỳnh vô cùng hoảng sợ, muốn hỏi nhưng dám, tại sao nước mắt nương nương lại đỏ như máu?

      để cho Bích Quỳnh mở miệng, nương nương bảo nàng gọi thái y, lúc nàng định lại gọi nàng tìm phó thái y. Trong lòng Bích Quỳnh lúc ấy cảm thấy mất mác, kỳ lần trước nương nương bị phỏng nàng nhớ kỹ vị thái y này, nàng biết đối với nương nương vô cùng có lợi. Nhưng nương nương muốn để cho Bích Thanh biết cũng căn dặn nàng gọi Phó thái y, nàng biết nương nương đối với việc nàng làm vẫn an tâm. Đổi lại là Tiểu Cúc, chỉ sợ nương nương cho ánh mắt là đủ rồi.

      Sau mỗi ngày, nương nương muốn tự mình cho Tiểu Cúc ăn cháo, trò chuyện cùng Tiểu Cúc, nàng cực kỳ hâm mộ Tiểu Cúc, nếu người bị thương là nàng, nương nương có đối với nàng như Tiểu Cúc ? Chỉ sợ là hy vọng xa vời.

      Nương nương ngày hôm đó cầm bút, nhưng tay vô cùng run rẩy, Bích Quỳnh nhìn cảm thấy vô cùng đau lòng. biết là nguyên nhân gì có thể làm cho nương nương tình nguyện tự tay từ bỏ tâm huyết vẽ tranh và thư pháp?

      Nương nương chưa từng bỏ cuộc, mỗi ngày nàng đều phải mài mực cho nương nương, Bích Thanh đọc nương nương viết, viết chữ từ từ cũng có chuyển biến tốt, nương nương vui vẽ nàng càng cảm thấy vui vẻ, mà nương nương hướng Bích Thanh cám ơn ngừng, lại quên người đơn ở bên cạnh mài mực vì mình.

      Nương nương là người gió có mưa, lãi nhãi muốn ngồi đu dây, liền kêu hai thái giám biết trèo cây, giúp mình làm bàn đu dây. Làm hồi bảo nàng cùng Bích Thanh cho Tiểu Cúc ăn cháo, nàng cảm thấy nghi hoặc , trước giờ nương nương luôn muốn tự mình làm. Quả nhiên lúc sau hoàng thượng liền bảo bọn họ tiếp nương nương tại Ngự Thư phòng.

      Bích Quỳnh bảo Bích Thanh xem Tiểu Cúc tự mình đón nương nương, sau khi trở về nương nương bảo nàng gọi thái y, mới biết ra chân nương nương bị thương. Bị thương nghiêm trọng, nhưng đường nương nương biểu ra chút dấu hiệu nào, nàng cũng phát . Thái ý chữa thương cho nương nương, Bích Quỳnh nghe tiếng xương cốt cảm thấy vô cùng căng thẳng. Nhìn mặt nương nương trắng bệch, nghe thái y xong nàng biết nương nương vô cùng kiên cường, vừa mới khen ngợi hai câu, nương nương hô tiếng liền hôn mê bất tỉnh. Bích Quỳnh cười, nàng biết là nương nương là nhịn nổi nhưng mực chống đở mà thôi. Khi biết được người bình thường đều kêu đau thét chói tai ngất xỉu, nương nương mới buông lỏng hôn mê bất tỉnh, nghị lực của nương nương đúng là kinh người.

      Kỳ là nên trách nương tại sao lại để chính mình chịu đựng như vậy? Có ba người tỳ nữ chân thành như vậy, nương nương có thể giao cho chúng ta làm rất nhiều chuyện, vì sao phải cẩn thận như vậy? Cho tới bây giờ nàng mới biết được, ra nương nương từng bị bán đứng nên sợ, ra Tiểu Cúc mà nương nương thương nhất từng bán đứng nương nương, nàng biết tại sao nhưng nếu là nàng nàng thể làm được. Trách được vì sao nương nương phải tự lực của bản thân mình, trách được nương nương có nhiều bí mật cũng với bọn nàng, phải nương nương muốn ,, chỉ là dám mà thôi. Bích Quỳnh cảm nhận được bất lực của nương nương, bên cạnh có ai có thể tin tưởng, người duy nhất như Tiểu Cúc cũng từng phản bội. Nương nương đem nàng cùng Bích Quỳnh mang về cũng có ý bồi dưỡng thành tâm phúc, chỉ là muốn bảo vệ Bích Thanh đơn thuần, bảo vệ đơn thuần đó, nương nương tại sao lại ngốc như vậy?

      Từ khắc đó, nàng hạ quyết tâm, Bích Quỳnh nàng muốn trở thành người mà nương nương tin tưởng nhất, mặc dù nàng có thông minh như Tiểu Cúc, đợn thuần như Bích Thanh, nhưng nàng có lòng trung thành tuyệt đối. Duy nhất điểm ấy là đủ rồi.
      trạch nữ thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chính văn 34. Đổi mới

      Hạ Phù Dung tỉnh lại từ trong giấc mộng, cảm giác đầu óc choáng váng mờ mịt, từ lâu có ngủ nhiều như vậy, giờ này là lúc nào ? Nhìn trời bên ngoài như tờ mờ sáng lại giống như sắp hoàng hôn rồi.

      “Tiểu Cúc?” Tại sao lại có ai? Đột nhiên lại nghĩ đến Tiểu Cúc vẫn h ôn mê bất tỉnh “Bích Thanh?”

      Ngoài cửa truyền tiếng đến bước chân, đẩy cửa vào lại là Bích Quỳnh “ Nương nương tỉnh rồi?”

      “Ừhm” Hạ Phù Dung gật đầu “Bích Thanh đâu?”

      Mới vừa xong , Bích Thanh vào “ Nương nương gọi nô tỳ?”

      có việc gì, vừa rồi nhìn thấy nên hỏi thôi.”

      “A. . . . . Nương nương ngài tỉnh lại rồi, người ngã rồi ngủ an ổn, mới lúc nảy. . . . . .”

      “Bích Thanh.” Bích Quỳnh cắt ngang lời của Bích Thanh, chuyển qua với nàng “ Nương nương nghỉ ngơi tốt rồi sao? Có muốn ngủ thêm lúc nữa ?”

      cần.” Hạ Phù Dung lắc đầu “ Đúng rồi, Bích Thanh vừa rồi ngươi muốn cái gì?” Nàng muốn Bích Thanh tiếp tục hết.

      “Bích Thanh là lúc nãy muội ấy cũng vừa mới nghỉ ngơi lúc.” Bích Quỳnh đáp trước, xong nhìn Bích Thanh cái.

      Bích Thanh nhìn hiểu, trả lại cho Bích Quỳnh cái xem thường “ Nô tỳ muốn là nghỉ ngơi tốt nha. Vừa rồi Lệ phi nương nương cùng rất nhiều nương nương đến đây náo loạn lúc lâu, tuy nhiên tất cả là Bích Quỳnh ngăn cản, nhưng nô tỳ nghe cảm thấy phiền, làm sao có thời giờ nghĩ ngơi?”

      Hạ Phù Dung nghi hoặc nhìn Bích Quỳnh, Bích Quỳnh cười rồi “ Chẳng qua là chỉ lải nhải vài câu, nương nương người cũng biết Bích Thanh tham món lợi đề hành động lớn."

      “ Nô tỳ đâu có chuyện bé xé ra to” Bích Thanh ủy khuất lại “ Vừa rồi Lệ phi nương nương còn. . . . . .”


      "Bích thanh!" Bích Quỳnh tiếng quát mắng, chỉ có là Bích Thanh, ngay cả Hạ Phù Dung đều kinh ngạc phen.

      "Lệ phi lại còn như thế nào?" Hạ Phù Dung trừng mắt Bích Thanh, để cho nàng tiếp tục xong.

      "Lệ phi nương nương lại còn trách cứ bọn nô tỳ có hầu hạ tốt nương nương, mới khiến cho nương nương bệnh cũ tái phát." Bích Thanh đem từng chữ từng chữ .

      Hạ Phù Dung cười ảm đạm "Vậy Bích Quỳnh dạy ngươi cái gì hả ?"

      "Bích Quỳnh còn dạy nô tỳ các nàng lải nhải vài câu liền rời , sau đó chúng ta liền xử lý gian phòng m ột phen rồi nghỉ ngơi." Bích Thanh hoàn toàn có phát giác chính mình ngôn từ sai lầm, hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đem tất cả lời đều thuật lại lần. bên Bích Quỳnh vừa muốn mở miệng, bị ánh mắt của Hạ Phù Dung ngăn lại rồi.

      "A..., vậy ngươi thục."

      Bích Thanh ha ha cười, lấy tay gãi gãi đầu, "Này cũng là lần đầu tiên dối, cũng biết đến cùng có tốt hay ."

      Nhìn vẻ mặt thà phúc hậu Bích Thanh, ánh mắt Hạ Phù Dung nhìn Bích Quỳnh trách cứ, nhìn về phía Bích Yhanh, " tốt!"

      Bích Thanh nghe, thần tình ủy khuất, "Vì cái gì tốt ? Nô tỳ đều xong rồi !"

      tốt tốt tốt! Từ nay về sau cho phép lại dối biết , mặc kệ là ai kêu ngươi đều được!” Hạ Phù Dung nghiêm mặt, biểu tình Bích Thanh giống như làm sai “A. . .”

      "Uh, ngươi tại cho bổn cung biết tới cùng chuyện gì, nếu là lại dối bổn cung liền trừng phạt Bích Quỳnh ... ~" đây là kỹ xảo nàng quen dùng , này hai tỷ muội cảm tình tốt, tuy nhiên các nàng đều biết Hạ Phù Dung hẳn trách phạt các nàng, nhưng luôn sợ đối phương vì chính mình bị phạt.

      "Nương nương cần trách phạt Bích Quỳnh nữa, vừa rồi tỷ ấy bị cái tát rồi." xong, Bích Thanh ủy khuất nước mắt rơi xuống.

      Hạ Phù Dung chấn động, lập tức kéo Bích Quỳnh qua, "Ai dám đánh ngươi? !"

      Hai tỷ muội nhìn nàng như vậy phẫn nộ, đều sợ tới mức đứng ở nơi đó.

      Thấy các nàng có trả lời, "Có phải Lệ phi hay ?"

      " phải phải, là tần phi, nô tỳ quên phong hào của nàng." Bích Quỳnh cúi đầu . Bích Thanh cũng gật gật đầu, "Quá nhiều người, nô tỳ trừ bỏ Lệ phi nương nương những người khác cũng biết."

      "Phải ?" Hạ Phù Dung nhìn chằm chằm Bích Quỳnh. Lấy trí nhớ của nàng đối với Phó thái y sao thể nhớ được Tần phi.

      “Đến đây.” Hạ Phù Dung kéo Bích Quỳnh gần chút, nhìn mặt dấu bàn tay, để Hạ Phù Dung nhớ tới tình cảnh gặp Bích Quỳnh khi đó, chỉ sợ lần này bạt tai có liên quan đến Bích Thanh , nghĩ đến Bích Quỳnh vì Bích Thanh mà chịu ủy khuất, Bích Quỳnh từ trước đến giờ cũng chưa từng trách qua Bích Thanh. Tình tỷ muội chân thành tha thiết như vậy nếu nàng có được là tốt.

      Lấy ra cái bình từ trong ngực, nhàng thoa lên mặt Bích Quỳnh “Thuốc này có công hiệu giảm sưng, thoa lên còn đau đớn.” Nhìn biểu tình Bích Quỳnh được sủng ái mà kinh sợ, Hạ Phù Dung nghĩ có phải trước đây nàng có quan tâm Bích Quỳnh sao?


      Bích Thanh nhìn vui vẻ , "Như thế rất tốt , nương nương có loại này đặc hiệu dược, về sau tỷ tỷ sợ bị người ta bạt tay."

      Chúng ta hai cái vẻ mặt hắc tuyến nhìn nàng. Ta giật giật khóe miệng, "Câm cái miệng quạ của ngươi lại."

      Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm, "Những lời này có hai cái ý nghĩa, là cho ngươi tại im miệng, được rủa tỷ tỷ ngươi , hai là cho ngươi về sau chỉ cần ngươi ngậm miệng, Bích Quỳnh liền đều bị ai bạt tay rồi."

      Bích Thanh khuôn mặt sùng bái nhìn Hạ Phù Dung, làm như cảm thấy câu này ra giống như nghệ thuật. Bích Thanh cũng cực kỳ thức thời im miệng tiếp, Hạ Phù Dung cùng Bích Quỳnh cười.


      15.05.2013, 09:52

      Chương 35.

      Ngày của Hạ Phù Dung nàng trôi qua nhất định là bình tĩnh , ngày hôm sau hoàng thượng ban đạo chỉ dụ , đem nàng triệu đến đại điện của .

      Hạ Phù Dung vào cũng thỉnh an, trực tiếp mặt chút thay đổi đứng ở đàng kia, thử nghĩ kẻ điên làm gì mà hiểu lắm lễ tiết là cái gì a ?

      "Lớn mật, nhìn thấy hoàng thượng, thái hậu cũng thỉnh an?" chuyện chính là Lệ phi. Trong lòng trận hèn mọn, nàng làm sao thích làm náo động vậy nhỉ ? Chẳng lẽ nàng chưa từng nghe qua câu kêu "Tên bắn chim đầu đàn" ?

      Hạ Phù Dung thần tình vô hại chuyển qua nhìn Lệ phi, "Hì hì" cười đến vẻ mặt sáng lạn. Nàng khinh miệt khẽ hừ, lại quay đầu cũng xem Hạ Phù Dung.

      Hạ Phù Dung vươn ra tay phải nắm thành quyền, sau đó mở ra ngón cái cùng ngón trỏ nhắm ngay đầu nàng, miệng lại phối hợp phát ra" pằng" tiếng.

      Cử động của nàng đương nhiên tất cả mọi người xem , chỉ cho là ngôn ngữ của người điên, cũng có người để ý tới.

      "Hoàng thượng, Dư phi ở trước mặt đặc phái viên của Kiền Sở tại thọ yến của Thái hậu làm vỡ ly rượu , để cho Kiền Sở đặc phái viên chấn kinh, có thương tích , mà tối kỵ đó là bất kính rất lớn, cái này cũng khiến cho nàng trảm mười lần đầu rồi ! Lệ nhi tuy cùng nàng là nghĩa tỷ muội, nhưng hôm nay cũng cần phải đại nghĩa diệt thân, cho Kiền Sở đặc phái viên cái công đạo."

      Hạ Phù Dung vừa nghe vừa nhảy lại vỗ tay cười , " Hay a, hay a tru cửu tộc ~ tru cửu tộc ~" nàng cười nhìn Lệ phi sắc mặt trắng nhợt, nàng vừa mới mình mắc phải tội danh lớn như vậy , theo luật nên tru di cửu tộc , nhưng nếu là tru cửu tộc, cũng bao gồm cả nàng ở bên trong, mà nếu tính nghiêm khắc ra còn có hoàng thượng cùng thái hậu a.

      Thái hậu sắc mặt tốt xem, "Nào có nghiêm trọng như Lệ phi thế ? Dung nhi vừa mới làm vỡ ly rượu ‘ tuổi mới bình an ’, đem xui xẻo kia quét sạch , mà còn Kiền Sở đặc phái viên cũng khen ngợi Dung nhi thông tuệ lanh lợi, căn bản hề bị chấn kinh . Huống chi chúng ta Thánh Dụ quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp, người người khen ngợi, uy nghi tự lập, mới khiến cho các quốc gia nhao nhao kính ngưỡng , há lại tần phi làm vỡ chén mà bị thương ? Còn nữa , Dung nhi có bệnh trong người, mang bệnh mà tham gia yến hội là nên ngợi khen rồi."

      Nguyên lai người có tiếng quan trọng là thái hậu a ~ nhân vật nguyên lão , Hạ Phù Dung nhịn được ở trong lòng cúng bái . ràng là tội lớn nên chặt đầu , thế mà nàng thành những có tội còn có thể khen thưởng .

      Trận này Hạ Phù Dung khẳng định là vẫn muốn tiếp diễn , nàng vẫn như cũ vừa nhảy vừa vỗ tay cười , " Hay a,hay a muốn ngợi khen ~ muốn ngợi khen ~"

      Thái hậu ha ha cười, "Dung nhi nghĩ muốn khen thưởng gì a?"

      Nàng nghĩ muốn nghĩ muốn, "Muốn đánh người ~ muốn đánh người ~"

      Mọi người nghe ngôn ngữ điên của nàng đều là trận cười nhạo, Hạ Phù Dung thừa dịp tất cả mọi người phản ứng kịp, vọt tới trước mặt Tiết phi liền quăng cái tát, sạch vang dội tiếng vang lên, đại sảnh nhất thời an tĩnh lại.

      Hạ Phù Dung hô hô cười, "Đánh tiếp đánh tiếp ~ hô hô, tốt đùa tốt đùa, ta còn muốn đánh ~" xong lại hướng Lệ phi tiến lên. Lệ phi vừa thấy quá sợ hãi, lập tức gọi thị vệ tới giữ Hạ Phù Dung lại.

      Tiết phi làm như bị ủy khuất rất lớn khóc nhìn về phía thái hậu, Lệ phi đồng thời , "Thái hậu người cũng thấy được, kẻ điên như vậy giữ quy củ , có thể nào lưu lại? Chỉ biết có nhục quốc thể."

      đống gian thần a , trước đây Bích Quỳnh như thế nào cũng chịu người đánh nàng là ai, Hạ Phù Dung chỉ có cách làm cho Bích Thanh hình dung cho nàng, lập tức có rất nhiều tần phi trong đó, mi tâm có nốt ruồi trừ bỏ Tiết phi còn có người nào? Đến như vì sao nàng buông tha Lệ phi, đương nhiên là sợ bị người nhìn ra kỳ quặc. Người nào cũng biết nàng cùng lệ phi thủy hỏa bất dung, nếu vừa rồi lên đánh Lệ phi, khó bảo toàn bị người hoài nghi. Ngược lại là vị Tiết phi này, mặt ngoài nhìn như cùng nàng có vấn đề gì, nếu đánh chỉ biết là nàng nghĩ mình như nổi điên nên mà thôi, dù sao chuyện ngày hôm qua đánh Bích Quỳnh cũng chỉ có vài người các nàng biết mà thôi.

      "Hoàng thượng thấy thế nào?" Thái hậu quay đầu hướng hoàng đế vẫn có lên tiếng .

      Lệ phi thấy vậy trong mắt lệ, chuyện hậu cung luôn luôn đều là thái hậu định đoạt, nàng như vậy hỏi hoàng thượng ràng cho thấy muốn bao che cho Dư phi.

      Quả nhiên, " kẻ điên đánh người nếu trẫm phải đem xử tử, chẳng phải bị người cười nhạo ta tâm địa hẹp hòi?"

      Thái hậu nghe xong mãn ý gật gật đầu, "Uh, hoàng thượng có lý."

      Lệ phi cũng dám kiên trì, hoàng thượng đều lên tiếng , nàng hẳn như thế biết thức thời, lập tức cấp cho Tiết phi ánh mắt, Tiết phi đành phải chịu đựng đau đớn mặt dám lên tiếng.

      "Xem ra Dư phi muội muội bệnh tình vẫn chưa ổn định, nô tì đề nghị hoàng thượng nên là hạ chỉ để cho Dư phi muội muội ở tại Dư Điệp cung tĩnh dưỡng cho tốt, để ảnh hưởng đến khôi phục." Lệ phi đúng là người chưa bao giờ chịu thua , mặc dù giết được nàng, cũng muốn bóc rơi xuống của nàng lớp da.

      "Uh. Chuẩn ." Nếu là này cũng chuẩn, chỉ sợ khó thoát ."Các ngươi tiếp tục ở trong này bồi mẫu phi chuyện phiếm , trẫm tự mình đưa Dung nhi về Dư Điệp cung, miễn cho nàng lại gặp rắc rối."

      Phi tần khác nghe được ánh mắt đều nhanh tái rồi, hoàng thượng tự mình hộ tống? Dư phi nàng là cái thứ gì , có thể nào chịu ân sủng như vậy?

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 36.

      Cảm thấy hết sức kỳ quái, Tu Hồng Miễn đưa nàng làm cái gì? Dọc theo đường đều chuyện, nàng chỉ có thể điên điên khùng khùng mình , cảm giác miệng khô lưỡi hanh.

      Trở lại Dư Điệp cung, nhiều là phiền , liền ngậm miệng , ai kẻ điên nhất định phải chuyện ?

      "Ái phi vì sao rồi hả ?" Bộ dạng Tu Hồng Miễn làm như tuyệt phiền .

      hề để ý , cảm giác được hai tỷ muội Bích Thanh trốn ở bên ngoài nghe lén, ở trong lòng vụng trộm cười cười, này hai cái hài tử lớn , chẳng lẽ còn hy vọng xa vời hoàng thượng đối kẻ điên lời ngon ngọt ?

      "Ái phi nghĩ muốn chuyện hay vẫn là dám rồi hả ?" Tu Hồng Miễn nhìn nàng, "Ngươi là làm sao mà biết rượu lý có độc ?"

      Thân thể nàng cứng đờ, biết! Nguyên lai là biết ! Xem ra nàng làm điều thừa , là ngu dốt a, lại vẫn vì hoảng hốt lớn như vậy, nguyên lai căn bản là có ý nghĩa .

      "Ngươi làm gì?" Hạ Phù Dung nhìn bắt đầu mở miệng , "Chán ghét ngươi."

      Tu Hồng Miễn nhìn"Ngươi muốn giả ngây giả dại tới khi nào?"

      Trái tim của Hạ Phù Dung đều nhanh nhảy ra ngoài, biết ? đúng, khẳng định là thử nàng , bởi vì chuyện trong rượu có độc khẳng định là cơ mật , mà nàng lại cố ý làm vỡ cái chén mà đưa , khó bảo toàn bị hoài nghi.

      "Ta muốn uống nước ~~" đánh chết cũng thừa nhận, ngươi cũng có biện pháp, hừ.

      Tu Hồng Miễn chau mày, nhìn chằm chằm nàng gì.

      Hạ Phù Dung thoải mái để cho xem, nhìn xem cũng mất miếng thịt."Uống nước uống nước uống nước ~~" đây là , hôm nay ngày , khát nước chết.

      Lúc này truyền đến tiếng đập cửa, "Nương nương có muốn uống trà hay ? Nô tỳ pha trà cổ xưa cho nương nương ." Là tiếng của Bích Quỳnh .

      Hạ Phù Dung nhảy dựng chạy tới mở cửa cho nàng , vừa thấy chỉ có mình Bích Quỳnh , vậy Bích Thanh bị Bích Quỳnh kêu , nếu là nàng ở đây liền muốn làm cho nàng bị điên rồi, Hạ Phù Dung hướng Bích Quỳnh cảm kích cười.

      Nàng ngại ngùng miết môi , bộ dáng đáng cực kỳ, kỳ nàng rất sai, mực yên lặng ở bên làm chuyện của mình , chưa từng có nghĩ tới muốn tranh công, cũng chưa từng có oán giận quá cái gì.

      Hạ Phù Dung uống xong trà, càu nhàu lúc , sau đó tiện tay "Sát" tiếng chén trà vỡ nát mặt đất , "Hô hô, bể vỡ bể vỡ , tuổi mới bình an ~" nàng lại bắt đầu nhảy dựng vỗ tay cười rộ lên.

      Tu Hồng Miễn quay đầu hỏi Bích Quỳnh, "Nàng từ lúc nào bắt đầu như vậy ?"

      Bích Quỳnh chút hoang mang quỳ xuống , " Bẩm hoàng thượng, Dư phi nương nương nghe thái hậu thọ yến , vẫn lo lắng thời gian quá ngắn, biết đưa lễ vật gì , ngày đó cái cẩn thận, lỡ tay đem cái chén làm vỡ , sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, ngày sau tỉnh lại cứ thấy cái chén ném . Nô tỳ từng mời thái y, thái y nương nương là cấp hỏa công tâm tạo , lại vẫn đề nghị đừng cho nương nương lại chịu kích thích."

      Đáp án quá hay ! Vừa mới rồi trong lòng Hạ Phù Dung vẫn vi nàng toát mồ hôi, sợ nàng khẩn trương mà bậy, nghĩ tới nàng thông minh như vậy, đầy đủ cả tình lẫn lý, ngay cả mình tìm khắp cũng ra tia sơ hở.

      Tu Hồng Miễn gật gật đầu, "Là thái y nào trị liệu ?"

      "Bẩm hoàng thượng, là phó thái y."

      "Uh, người hầu hạ nương nương cho tốt ." Tu Hồng Miễn xong bãi giá rời .

      "Nô tỳ cung tiễn hoàng thượng." Bích Quỳnh quỳ đợi cho Tu Hồng Miễn xa mới đứng dậy.

      Thấy ai , Hạ Phù Dung tiến lên ôm lấy Bích Quỳnh, "Làm ta sợ muốn chết làm ta sợ muốn chết, Bích Quỳnh ~ ngươi thông minh a...! cám ơn ngươi ~"

      Bích Quỳnh bị ta khen ngợi đến đỏ cả mặt , "Nô tỳ chỉ là đem những gì nên cho hoàng thượng nghe mà thôi."

      Nhìn biểu tình Bích Quỳnh như vậy , cảm thấy trận cảm thán, đứa này khẳng định rất ít bị người khen ngợi . Nhớ khi mình khen ngợi Tiểu Cúc, Tiểu Cúc chỉ kiêu ngạo mà cười; khi nàng khen ngợi Bích Thanh , nàng ngây ngốc cười, cực kì vui vẻ; chỉ có nàng, Bích Quỳnh, thẹn thùng đến đỏ mặt.

      "Bích Quỳnh, các ngươi tới lâu như vậy , ta còn có nghe ngươi qua gia thế của ngươi a, các ngươi hai tỷ muội tại sao lại đến trong cung làm việc?" Hạ Phù dung cảm thấy được nàng hẳn là người có thể tín nhiệm , liền bắt đầu cùng nàng tán gẫu .

      Nàng vẻ mặt cảm động nhìn Hạ Phù Dung, chuyện thanh đều có chút run rẩy, "Nương nương là bắt đầu tin tưởng nô tỳ sao?"

      Hạ Phù Dung cười cười, "Ta dám tin tưởng, nhưng ta thử cố gắng."

      Nàng vui vẻ đến nỗi nước mắt chảy xuống, giống như khi mới gặp Tiểu Cúc , nước mắt nàng để cho lòng Hạ Phù Dung chua xót.


      Chương 37

      ra hai tỷ muội bọn họ là con của quan, mẫu thân chết sớm, nhưng phụ thân rất thương hai người, nhưng bởi vì phụ thân hai người chọc giận Lý thừa tướng làm liên lụy cả nhà, bởi vì tuổi hai người còn liền bị đưa vào cung làm cung nữ.

      Hạ Phù Dung nghe xong vô cùng giận dữ “Lý thừa tướng là ai? Tại sao lại đáng giận như vậy?”

      Bích Quỳnh cười dựa vào quyền thế ăn hối lộ, tội ác chồng chất, chỉ vì tay chân rất nhiều, hoàng thượng cũng thể trị được . May mắn được trời phù hộ, cách đây lâu bị người của Minh Giáo giết, người làm việc ác bị quả báo.

      Minh Giáo? Hạ Phù Dung nhớ lại , đột nhiên nghĩ đến cái tên mới bị gạch trong danh sách “ ta phải Lý Hiến Triều?”

      Bích Quỳnh kinh ngạc nhìn nàng “Nương Nương tại sao lại biết tên của ?”

      “A. . . ., chẳng lẽ ngươi quên cha của bổn cung là thừa tướng sao?Lúc trước còn ở nhà cũng từng nghe phụ thân nhắc qua.”

      Vẽ mặt Bích Quỳnh như hiểu “Cái tên Lý thừa tướng đó làm sao có thể so sánh với Hạ thừa tướng? Hạ thừa tướng tính tình quang minh lỗi lạc, mọi người đều kính nể và mến.”

      . . ? ra cha của nàng ở trong lòng mọi người lại có hình tượng tốt như vậy? Tuy nhiên nàng và cha cũng có quan hệ huyết thống, mà còn tiếp xúc rất ít, nhưng nàng thích cái gia đình kia. Nghe Bích Quỳnh xong trong lòng là vui vẽ.

      “Đúng rồi, Bích Thanh đâu?”

      Bích Quỳnh giống như nhớ đến cái gì “ A, muội ấy còn trốn ở trong phòng, nô tỳ với muội ấy, chỉ cần nô tỳ gọi cho muội ấy lên tiếng.”

      Hạ Phù Dung cười nhìn Bích Quỳnh cùng nhau kêu Bích Thanh, chỉ thấy Bích Thanh ngồi trong phong nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa, thấy các nàng tới , trong mắt lộ ra vui sướng.

      “Được rồi, muội muội , hoàng thượng lâu rồi.

      Bích Thanh nhìn Bích Quỳnh có mở miệng, Hạ Phù Dung cùng Bích Quỳnh nhìn Bích Thanh biết nàng bị làm sao, sau lúc Bích Thanh mới “Muội có thể chuyện sao?”

      Hai nàng cùng nhau đen mặt “ được rồi!”

      Bích Thanh lập tức mừng rỡ nhảy từ ghế đứng lên lớn tiếng than khổ “ Tỷ biết lúc muội đáng thương, mặt là ngứa!”

      Hạ Phù Dung cảm thấy kì quái nhìn Bích Thanh “Mặt ngứa sao.”

      “Bích Quỳnh , cấm nô tỳ được chuyện, nếu nô tỳ nghe theo để ý đến nô tỳ nữa!” Bích Thanh ủy khuất .

      Các nàng nghe xong cười ha ha, Hạ Phù Dung chọc chọc mặt Bích Quỳnh “Tại sao ngươi lại đáng như thế”

      Hạ Phù Dung cùng hai tỷ muội cho Tiểu Cúc ăn cháo, Hạ Phù Dung lai nghĩ đến tình hình bây giờ, đối với nàng có lợi. Trước là vì ngày sinh của thái hậu, cho nên Tu Hồng Miễn phát chuyện nàng nhìn sổ sách, nhưng bây giờ thọ yến qua, rất nhanh phát có người từng xem qua sổ sách. Lại tại trong tẩm cung của nàng còn có Tiểu Cúc hôn mê bất tỉnh, nếu để Lệ phi biết được, cho dù có bệnh điên sợ rằng cũng dễ dàng định cho nàng tội danh , thái hậu có thể che chở cho nàng tội hai tội, nhưng cũng thể khẳng định cho an toàn của nàng. Chuyện Tiểu Cúc cũng đáng gì, lo lắng là chuyện xem sổ sách. Lúc đó nàng xuất ở hậu viện cũng làm cho người ta có đủ lý do hoài nghi, lúc trước Tu Hồng Miễn biết sổ sách bị người ta xem qua, cho nên nghĩ nàng muốn gây chú ý với . Sau nếu là phát sổ sách bị xem qua , cho dù có chứng có nhưng vì an toàn khẳng định đem tất cả người có khả nghi giết chết. Ai, ngẫm nghĩ nàng là đáng thương, chỉ muốn sống thôi cũng nguy hiểm trùng trùng điệp điệp? Cho đến nay nàng là người chỉ cầu cuộc sống bình yên mà thôi.

      Bích Quỳnh nhìn thấy nàng nhìn chằm chằm Tiểu Cúc ngẩn người, thở dài, gọi Bích Thanh ra ngoài.

      Hạ Phù Dung quay đầu nhìn bóng lưng hai tỷ muội, trong lòng lại suy xét, Bích Quỳnh là người trước đây nàng từng xem , bất quá càng ngày nàng lại càng phát ra ưu điểm của Bích Quỳnh, nhưng cũng làm cho nàng thêm lùi bước. Chuyện của Tiểu Cúc để lại bóng ma trong lòng nàng rất lớn, dù sao vừa đến nơi này lại bị người khác bán đứng, ấn tượng rất mạnh so với bình thường rất nhiều lần, Thân phận của nàng cực kì đặc biệt, người duy nhất là nhị tỷ, nhưng tỷ ấy lại ở ngoài cung, rất nhiều chuyện cũng thể thương lương với tỷ ấy, làm cho nàng luôn có cảm giác lực bất tòng tâm, nếu trong cung có thể có người tâm như vậy là tốt. . . . . . .

      Đột nhiên Bích Thanh vội vàng chạy vào “Nương nương, tốt, cái kia, cái kia. . . . . . .”

      Hạ Phù Dùng cảm thấy buồn cười nhìn nàng, lớn như vậy còn hấp tấp “cái gì cái kia cái kia, nhìn ngươi hoảng hốt thành như vậy, phải là thể tìm thấy thứ gì rồi chứ?”

      đúng, đúng! Là, là người kia tìm đến nương nương.” Nhìn Bích Thanh vội vàng ràng có chút buồn cười, người kia? Chẳng lẽ là Lệ phi? Hoặc là Tiết phi?

      Lúc này Bích Quỳnh cũng chạy đến vẻ mặt nghiêm túc làm nụ cười mặt nàng cũng thu lại.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 38

      ? Sứ giả Kiền Sở, , chính xác là vương gia của Kiền Sở. Có người theo bên cạnh , chắc là người phiên dịch kia “Cùng nhau cấu kết làm việc xấu” Hạ Phù Dung khi nhìn thấy họ lập tức nghĩ đến câu này.

      Hạ Phù Dung vừa bước ra cái gì cũng , nhìn hai người đánh giá chút dáng người cùng người nơi các nàng khác lắm, hề giống người phương tây, vậy tại sao bọn Tiếng ?

      “Xin chào, rất vui được gặp ngài”

      Nàng suýt nữa sử dùng văn trả lời “ Rất vui được gặp ngài” rồi.

      Bên cạnh phiên dịch “ Sứ giả Kiền Sở thỉnh nương nương kim an.”

      Nàng bĩu môi, lúc nãy phải những lời lễ phép như vậy.

      Vương gia Kiền Sở “ Tại sao ngài muốn ném vỡ cái chén? Phá hoại kế hoạch của bản vương?”

      Phiên dịch “ Sứ giả nước Kiền Sở lần đầu tiên đến Thánh Dụ, nghe nương nương thân thể được khỏe, nên đến vấn an.” phiên dịch xong, đứng đối diện Vương gia Kiền Sở nhìn nhau cười.

      Hạ Phù Dung chau mày.. . . . . ra là Kiền Sở Vuong gia này cực kì khó chịu việc nàng phá hủy kế hoạch của , dùng tiếng mắng nàng vài câu, nhưng người phiên dịch lại dịch thành những lời hay, để cho nàng biết là người phân phải trái. Này phải như đánh nàng bạt tay nàng còn phải cám ơn hay sao?

      Nàng tiếp tục nghe bọn chuyện “Song Hoàng Đảo ngược”(là người như thế này người dịch thế khác) có lên tiếng. Nếu bọn có thể đến nơi này chắc chắn là có cho phép của Tu Hồng Miễn, nàng cũng thể làm quá mức, nếu có người lấy lý do tổn hại quốc thể đến áp nàng.

      Vương gia Kiền Sở : “Đồ con lợn, tại sao lời?”

      Phiên dịch: "Hi vọng nương nương phượng thể an khang."

      “Nàng nghe được thiếu chút nữa là phun máu, nhẫn cười, người phiên dịch này đúng là lời bịa đặt trắng trợn.

      Vương gia Kiền Sở “Người ngu ngốc, tiếp tục sống những ngày nhàm chán của ngươi.”

      Phiên dịch: "Cầu chúc nương nương sớm ngày khôi phục."

      Nàng lạnh lùng cười, cảm thấy bọn họ mới đúng là người ngu ngốc, mặc kệ bọn họ, chờ bọn họ đùa đủ tự nhiện bỏ .

      Vương gia Kiền Sở : “Ngày mai bổn vương muốn về nước, đêm nay hoàng thượng mở tiệc, có bản lĩnh ngươi đến đó quấy rối.

      Phiên dịch: "Ngày mai sứ giả Kiền Sở khởi hành về nước, sau khi trở về nhất định tuyên dương hài lòng của mình về phong tục của Thánh Dụ.”

      Trong lòng nàng hoảng hốt, hay là muốn làm thêm kế hoạch gì nữa?

      Vương gia Kiền Sở: “ Đến lúc đó bổn vương khảy bản “Nhiếp hồn vì hoàng thượng, ngươi có bản lĩnh đến phá xem có được hay ? A. . . . Bổn vương quên mất kẻ điên có tư cách tham gia yến hội, ha ha ha ha.”

      Phiên dịch “ Đêm nay là đêm sau cùng Sứ giả Kiền Vương ở lại đây, rất nhớ nơi này, mà trong thời gian ở đây vô cùng vui vẻ, ha ha ha.”

      Cuối cùng bọn họ vài câu liền rời , mà đem nàng đầy vào thế khó xử “ Nhiếp hồn là cái gì nàng hiểu, nhưng nghe chắc là rất lợi hại. Tu Hồng Miễn có biết hay ? Việc làm lần trước làm cho chính nàng gần như bại lộ bản thân, nếu lần này lại làm thêm việc thừa thải nữa, chỉ sợ là Tu Hồng Miễn cũng tin lần này lại là trùng hợp.

      Việc cấp bách bây giờ là làm sao trà trộn vào yến tiệc đêm nay “ Bích Thanh, Bích Quỳnh.”

      “Nương nương có chuyện gì.” Hai tỷ muội cảm thấy kỳ quái nhìn nàng.

      Hạ Phù Dung lập tức thay vào bộ mặt nịnh nọt tươi cười, lại thấy vẽ mặt cẩn thận của Bích Quỳnh nhìn nàng, chắc là nhìn ra có mưu. Vẫn là Bích Thanh tốt, Bích Thanh ngây ngô cười nhìn nàng “ Bích Thanh, ngươi phải từng có cái gì chơi vui phải nhớ tới ngươi sao?”

      Bích Thanh nghe xong lập tức gật đầu.


      "Nghe đêm nay hoàng thượng có tiệc tối."

      Bích Thanh lập tức vui vẽ nhảy lên “ Đúng ạ, đúng ạ, Bích Quỳnh cho phép nô tỳ với nương nương, hại nô tỳ kìm nén lâu, là chán ghét.”

      Hạ Phù Dung nhíu mày nhìn Bích Quỳnh, nha đầu chết tiệt này, có việc cũng cho nàng biết, bất quá cũng thể trách Bích Quỳnh, chắc là sợ nàng nghe xong thương tâm. Dù sao đứng ở lập trường phi tử, hoàng thượng tổ chức đại yến, nhưng chính mình lại được tham gia việc đau khổ.

      Hạ Phù Dung hướng Bích Thanh ngoắc. . . ngón trỏ, Bích Thanh liền vui vẽ chạy lại, Bích Quỳnh thấy thế cũng nhích lại nổi giận “ Nương nương có việc gì thể chỉ với Bích Thanh tỷ .”

      Hạ Phù Dung cười cười, hai người sau khi nghe xong đều hoảng hốt, Bích Thanh liền vội “ Như vậy thể được, như vậy bị phát là tội chết!”

      Nàng làm như mọi việc sao cả “ Vậy cần bị phát là được rồi đúng ?”


      Hạ Phù Dung nhìn Bích Quỳnh, biết là Bích Quỳnh bắt đầu lai nhải “Nếu nương nương quyết định, vậy nô tỳ nguyện ý theo nương nương.”

      Bích Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phù Dung, trong mắt tràn đầy kiên định, trong lòng Hạ Phù Dung ấm lên, tưởng rằng Bích Quỳnh phản đối, nghĩ tới. . . . .Xem ra nàng nên nhìn Bích Quỳnh Lại lần nữa.

      Bích Thanh thấy Bích Quỳnh đáp ứng, mình phản đối cũng vô dụng, đành phải đáp ứng.


      Chương 39.

      Đêm nay , bỗng nhiên tiệc tối cực kỳ phong phú, nhìn thấy các loại thức ăn , Hạ Phù Dung càng ngừng nuốt nước miếng, vụng trộm nhìn hai tỷ muội Bích Thanh , tần suất các nàng nuốt nước miếng so với nàng đều nhiều hơn, cảm thấy lén cười .

      Chúng ta tại chính là đóng giả thành tỳ nữ đứng ở sảnh , Bích Quỳnh nhân duyên tốt, quen biết tỳ nữ nhiều, nàng gì đó, liền cùng ba tỳ nữ kia thay đổi . Ba tỳ nữ kia có thể tranh thủ thời gian đương nhiên mừng rỡ đáp ứng. Trước khi ra khỏi cửa, chúng ta ra quy định cho Bích Thanh , cho phép nàng chuyện, miễn cho xảy ra nhiễu loạn.

      Yến hội cử hành hết sức bình thường , nhạc nhẽo chậm rì rì làm nàng nghe đến nỗi mí mắt đều có chút nặng . Sau khi ngáp hơn mười cái rốt cục nghe được Tu Hồng Miễn mở miệng , "Kiền Sở đặc phái viên lần đầu tới Thánh Dụ ta, có chỗ nào tiếp đãi được chu đáo, mong rằng thông cảm."

      Phiên dịch viêng lại cho , thế mà đáp, "Làm sao có thể tiếp đãi chu đáo ? Thánh Dụ của các ngươi đều nhanh là của Kiền Sở chúng ta , ngươi đủ đại lượng , hô hô"

      Phiên dịch viên: "Hoàng thượng khiêm tốn, bản sứ giả ở trong này cảm giác phi thường tốt ."

      Tu Hồng Miễn cười, "Đặc phái viên khách khí rồi."

      Trong lòng nàng phì cười, người ta cấp cho ngươi đao , ngươi lại vẫn cười đưa mặt hướng ra nhận .

      Kiền Sở Vương gia: " Ta vì các ngươi khảy bản, đưa các ngươi xuống địa ngục ."

      Phiên dịch viên: "Kiền Sở đặc phái viên muốn vì hoàng thượng tấu khúc lấy trợ hứng, mong hoàng thượng ân chuẩn."

      "Uh, chuẩn rồi." Tu Hồng Miễn cười .

      Trong lòng nàng căng thẳng, bắt đầu?

      Kiền Sở Vương gia cấp cho phiên dịch kia ánh mắt, lập tức từ bên lấy ra cái đàn cổ, Kiền Sở Vương gia ngồi ngay ngắn xong, liền bắt đầu khảy đàn .

      Tiếng đàn du dương, làn điệu cũng dễ nghe, bất quá cũng thấy được có bao nhiêu khủng bố a, cũng thấy tiếng đàn của bay ra kiếm khí giống như trong tiểu thuyết, vậy tại sao lại là đưa mọi người địa ngục?

      Kỳ quái nhìn về phía Tu Hồng Miễn, ràng phát hai mắt vô thần, ngay cả hô hấp cơ hồ đều ngừng, giống như xác chết ngồi ở chỗ kia.

      Quay đầu phát tất cả mọi người đều giống như thế, bao gồm cả người phiên dịch kia, linh hồn tựa như bị cắn nuốt . ( Phệ Hồn )? Hạ Phù Dung bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra bài nhạc là ý tứ này, sau khi khảy đàn làm cho người ta mất hồn phách sao? Nhưng là vì sao nàng lại sao?

      Trong lúc vô ý thấy tỳ nữ ngã xuống đất, người có bảy lỗ chảy máu. Kinh hãi, khúc nhạc này quá khủng bố , để cho người nghe xong từ từ hồn phi phách tán , coi như hoàn toàn bị khúc nhạc khống chế sau đó chảy máu mà chết.

      Nhìn đám tỳ nữ liên tiếp ngã xuống, lại lo lắng nhìn về phía hai tỷ muội Bích Thanh , tạm thời có việc gì. Chỉ sợ chuyện này cùng thân thể này có quan hệ , thân thể tốt chống cự được bao lâu, nàng thân thể khỏe mạnh , lại có võ công cao? có khả năng a, theo nàng quan sát, Tu Hồng Miễn bản lĩnh so với nàng biết cao hơn bao nhiêu mà . tại cũng có thời gian nghiên cứu kỹ, chỉ sợ Bích Thanh các nàng chống đỡ được bao lâu rồi.

      Suy nghĩ chút , đột nhiên cảm giác toàn thân huyết dịch nóng dị thường, lưu động so với bình thường nhanh ít, linh cơ nhất động.

      "Ngươi là con chó thối tha , chó thối tha nha thối tha ~ cha ngươi là quả dưa hấu, quả dưa hấu ~ a a a a a a ~~~ a a a a a a a ~~~" nàng biết vì sao huyết dịch lại hưng phấn như vậy, ràng vận dụng toàn lực rống to , dụng tiếng hát của nàng át tiếng đàn ( giống như tiếng hát át tiếng bom ^ ^ ), biết có thể áp chế Phệ Hồn nữa ?

      "Ngươi là quả bí đỏ, quả bí đỏ ~~ nha nha nha nha ~~~~" Hạ Phù Dung liều mạng gào thét, thanh cũng lớn thần kỳ . Loại gầm loạn này có giai điệu , để cho bản thân nàng nghe xong cũng càm thấy là khó chịu.

      Kiền Sở Vương gia hiển nhiên ngờ rằng nửa đường lại nhảy ra kẻ ngáng đường. Tay đánh đàn ngừng lúc, cảm giác được Tu Hồng Miễn bên kia vừa mới thở ra ngụm khí lớn, lại tiếp tục đánh lên, hô hấp của Tu Hồng Miễn lại bế tắc rồi.

      Cứ theo đà này nàng lại phải tiếp tục rồi hả ? bao lâu bị nghẹn chết , Hạ Phù Dung bất cứ giá nào , ngăn cổ họng mạnh hét, "Ngươi là quả bí thối , quả bí thối nha quả bí thối ~ cha ngươi là quả dưa héo, dưa héo dưa héo ~ gào khóc gào khóc gào khóc ~~~" dưa héo ? biết, tiếp tục hét."Ngươi là con cóc, con cóc ~~~ a a a a a a ~~~~ khụ khụ khụ khụ khụ ~" hét nhiều đến nỗi cổ họng đều nhanh khàn , nhìn nhìn Vương gia đánh đàn bên kia tức giận đến mặt đều rút.

      "Ba Lạp Ba Lạp ba lạp kéo ~~ Ba Lạp Ba Lạp ba lạp kéo ~~" Hạ phù Dung cứ như vậy ba lạp hơn hai mươi phút, chỉ nghe " tinh " tiếng, dây đàn bị đứt!

      Hạ Phù Dung vui vẻ, mọi người đều giống như mới từ dưới nước nhịn thở lên bờ vậy , từng ngụm từng ngụm hô hấp khí .

      Bên kia Vương gia phẫn nộ tay phải chụp ra cái bàn, chỉ nghe "Bốp" tiếng, cái bàn vỡ ra thành nhiều mảnh, giống như vụn cát rơi xuống đất, rồi lại dùng tay chỉ Hạ Phù Dung , "Ngươi TMD đều chịu đổi cái từ mới a, vẫn ‘ ba lạp” mãi, lão tử muốn giết người!"

      Mọi người đều là cả kinh, có thể tiếng Trung !

      Hạ Phù Dung thấy bộ dạng lửa giận hừng hực , quả trong lòng có chút sợ hãi. tại mọi người nguyên khí đều suy yếu, chỉ sợ nếu muốn giết nàng dễ dàng. Hạ Phù Dung lập tức dùng vẻ mặt ngây ngô cười , "Ha ha, tất cả mọi từ ta đều dùng xong rồi, ta là muốn cũng nghĩ ra từ khác rồi. Vương gia ~" nangf cố ý đem hai chữ Vương gia kéo dài.

      ngẩn ra, lập tức đổi thành ngữ , "Ngươi có thể nghe hiểu ta chuyện?"

      Hạ Phù Dung gật gật đầu, ràng trừng lớn hai mắt, "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?"

      Hạ Phù Dung lạnh lùng cười, chỉ trách quá mức thiếu kiên nhẫn, nếu phải như vậy, sớm thành công rồi."Quá mức khinh địch, chỉ biết thất bại thảm hại."

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 40.

      Hạ Phù Dung lạnh lùng cười, "Quá mức khinh địch, chỉ biết thất bại thảm hại."

      làm như bị đả kích rất lớn, càng ngừng thở ra. Đột nhiên, đảo mắt nhìn nàng , "Là ngươi!"

      Hạ Phù Dung thể phủ nhận nhún vai.

      "Ha ha ha ha, nghĩ tới bổn vương thua ở trong tay nữ nhân , ha ha ha ha." làm như có chút khống chế được, chỉ sợ đến lúc đó làm ra hành vi quá khích gì xong rồi.

      Nàng qủa nhiên là con quạ đen mà , vừa mới nghĩ muốn tránh lại thấy ánh mắt xem nàng , Hạ Phù Dung bất động lui về sau . "Nếu bổn vương thua ở trong tay của ngươi, bổn vương cũng muốn ngươi chôn cùng!"

      xong cái dậm chân, đem kiếm nằm mặt đất cầm lên , " vút" tiếng , kiếm quang bắn ra nàng ý thức được nhắm chặt hai mắt lại. Ngay tại khắc kia , " cần!" Là tiếng hét thê thảm của Bích Quỳnh . Ngay sau đó cũng truyền đến tiếng của Bích Thanh , khí có chút hỗn tạp .

      Hạ Phù Dung cảm giác được kiếm khí thẳng tắp hướng vị trí trái tim nàng đâm tới, ngay tại lúc kiếm phong chạm vào quần áo của nàng , nhất thời toàn thân huyết dịch dâng trào, nàng giống như miếng đồng bị giật điện văng xa ra vài thước .

      Vương gia sửng sốt, "Ngươi có võ công? !"

      Hạ Phù Dung cũng sửng sốt, "Ngươi còn biết?"

      chậm, khi đó xảy ra nhanh. Ngay sau đó lại kiếm hướng nàng đâm tới , Hạ Phù Dung lợi dụng sức khẽ đạp mặt đất, người liền rời khỏi mặt đất ba thước cao. lại kiếm đâm vào khí, nàng cho có cơ hội quay người , cái quay về, chỉ nghe tiếng kêu rên, trước mặt mảnh đỏ tươi.

      Hạ Phù Dung hung hăng cấp cho chưởng, thẳng tắp nằm mặt đất, bất động rồi.

      Hạ Phù Dung đứng ở tại chỗ điều chỉnh lại hô hấp , thể tin nhìn hai tay của chính mình nhíu mày.

      Cảm giác được người xung quanh chậm rãi có thể bắt đầu hoạt động, nàng quay đầu ra khỏi phòng. Hạ Phù Dung biết chết, là nàng giết chết .

      Lại thêm tội danh, khổ sở cười, nàng rất muốn rời khỏi nơi này, nếu nàng phải nương nương tốt?

      Tùy ý chính mình tới, hoàn toàn biết tại ở chỗ nào, đột nhiên ngây thơ hi vọng mình có thể trở thành người tàng hình, như vậy cần đối mặt nhiều phiền toái rồi. Bước chân dừng lại, nghe được có người chuyện với nhau , chuyển sang phương hướng khác. tại đủ phiền , nghĩ lại vướng thêm vào chuyện gì nữa . Chân vẫn bước ngừng , nghe được bọn chuyện trong lòng nàng vui vẻ, có hi vọng rồi.

      người trốn tránh nghĩa vụ quân , người có quan hệ , chính nhờ người làm việc. Theo lời mà bọn , nàng nghe ra bọn là từ trong quân đội tuyển ra để ra tiền tuyến, cùng chiến đấu với quân đội của Kiền Sở . Đêm nay muốn xuất phát, nhưng hề muốn chiến trường, hi vọng cậu hỗ trợ, cậu chuẩn bị thừa dịp ban đêm làm cho người ta thiêu hủy danh sách binh sĩ, để cho thừa dịp loạn chạy trốn tới Tây Môn. Cậu phái người tiếp ứng , đến lúc đó cho dù phát ít người cũng biết là ai. Bọn ở bên trong cười lên , nàng ở bên ngoài thiếu chút nữa cũng cười sặc. cơ hội tốt để xuất cung a, nàng cũng thể bỏ qua ~

      Đưa tay bôi đen cả mặt , chuẩn bị kỹ càng công tác sau đó lại núp tại nơi mà bọn dám tiếp ứng . Bọn chờ đợi thời cơ, nàng chờ đợi thời cơ của bọn .

      Trời dần dần đen lại, nàng điều chỉnh hô hấp đến mức nhất . Đây là cơ hội duy nhất của nàng , nàng cho phép ra xảy ra sai lầm nào.

      lâu, xa xa thấy có người chạy về phía bên này , chắc là thành công rồi. chạy tới bên cạnh xe ngựa , lập tức thay quần áo , tay trước vừa vứt, nàng tay sau liền nhặt. Nhặt xong lại vụng trộm chạy , chạy hồi nghe đến thanh vội vàng của : " Y phục ta vừa mới thay thấy nữa"

      " mau mau, y phục thấy nữa càng tốt , đỡ phải để người bắt được cán chuôi, binh lính y phục đều giống nhau , ai biết là ai mặc ."

      Hạ Phù Dung lén lút cười thầm, vừa chạy vừa mặc, đoán chừng là người được nuông chiều từ bé , hình thể so với nàng cũng lớn hơn được bao nhiêu, trách được muốn tiền tuyến, liền thân thể này chỉ cần nửa đường liền toi cơm rồi.

      Vội vàng tới chỗ binh lính tập hợp , thời gian vừa vặn chính xác. Hạ Phù Dung xem thấy chỗ trống liền đứng vào , may mắn trước đây nàng làm ký hiệu ở bên đường , tính tính thời gian, nếu tới quá sớm căn bản tìm thấy vị trí của chính mình , chỉ sợ làm lộ thân phận, cho nên chỉ có đợi cho bọn đều đứng đầy đủ, chỉ đích danh trước mới được.

      Kiểm kê xong xuôi , giọng nam hùng hậu , "May mắn vừa rồi lửa cháy lớn, ai thương vong, chỉ là danh sách bị hủy, muốn thống kê lại danh sách lần nữa rồi. Nhân số kiểm xong chưa?"

      "Báo cáo, kiểm kê hoàn tất, đến đầy đủ." Sạch mà lưu loát trả lời.

      "Uh, tại bắt đầu báo danh." vừa mới phân phó xong, binh lính liền bắt đầu báo cáo tên của chính mình , hai bên trái phải đều có người ghi lại, hiệu suất tương đối nhanh . lâu liền đến phiên nàng, nàng cố ý dùng giọng thô "Trì Tô." Ngay sau đó người bên cạnh tiếp tục báo tên mình .

      trăm sĩ binh , chỉ ngắn ngủn mấy khắc công tác thống kê làm xong rồi, hiệu suất cao để cho nàng có chút tắc lưỡi.

      Tựa hồ những người này rất nhiều người đều biết nhau, đoán chừng là từ những đội khác nhau chọn lựa tới .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :