1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 23. Hiểu lầm

      "Tỷ tỷ?" Tiểu muội muội lôi kéo nàng ngây người, "Chúng ta bắt đầu ."

      "Uh" Hạ Phù Dung có lỗi cười, liền tới cậy cột bên cạnh, đưa tay áp vào cột , bịt mắt lại bắt đầu đếm, ". . . . . . 49, 50, ta đến đây a... ~"

      Hạ Phù Dung xoay người bắt đầu tìm kiếm , trò chơi này làm cho nàng nhớ đến thời thơ ấu ngọt ngào của mình, chỉ chớp mắt nàng lại quay về mấy ngàn năm trước, là cảm khái muôn phần.

      Đột nhiên Hạ Phù Dung nhìn thấy góc áo màu lam sắc, cần suy nghĩ nhiều liền biết là tiểu muội muội , nhàng qua, ràng phát nàng vậy mà leo đến bên kia núi giả , mà phía dưới lại là hồ nước, nếu ngã xuống đúng là rất nguy hiểm .

      Hạ Phù Dung cả kinh, "Ngươi nên cử động!" Hạ Phù Dung vừa mới nghĩ tới bế nàng lại đây, lại bị tiếng thét chói tai cắt ngang.

      Chỉ thấy phụ nữ trung niên thân thể mập mạp xông tới liền đem tiểu nương ôm xuống, sau đó xoay người hung hăng trừng mắt nàng, "Dư phi nương nương xin tự trọng!"

      Hạ Phù Dung bị nàng trừng mà hiểu vì sao, vậy nàng là bà vú của tiểu muội muội này thôi.

      "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, tham kiến Lệ phi nương nương."

      Bọn làm sao cũng đến đây? Nàng đối với hai người có thể trốn liền trốn rất xa , nàng tới hơi hơi phúc phúc thân, "Tham kiến hoàng thượng" "Tỷ tỷ mạnh khỏe" .

      "Uh, sao lại thế này?" Tu Hồng Miễn hỏi.

      "Bẩm hoàng thượng, nô tỳ. . . . . ."

      "Trẫm khi nào hỏi ngươi ?" Bà vú còn chưa xong liền bị Tu Hồng Miễn ngắt lời, nàng bịch tiếng quỳ xuống, "Là nô tỳ lắm miệng, nô tỳ đáng chết."

      "Thôi" Tu Hồng Miễn khoát tay áo, bà vú lại cúi đầu đứng lên."Vừa mới sao lại thế này?" Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung hỏi.

      " Hoàng thượng, vừa mới là nô tì cùng nàng chơi trò chơi mà thôi."

      "Ha ha, muội muội lời dối này cũng thích hợp." Lệ phi che miệng cười.

      Nghe được, nàng cỗ lửa giận xông lên, chuyện của Tiểu Cúc ta còn có tính sổ với ngươi a!

      Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung nổi giận đùng đùng trừng mắt Lệ phi, tin nhíu nhíu mày, trước còn tưởng rằng nàng trở lên thông minh, nghĩ tới vẫn lại là đố phụ ngu xuẩn ."Lệ nhi sai, lời dối của ngươi quả cực kỳ buồn cười."

      Hạ Phù Dung sửng sốt, sao lại mình như vậy?

      Thượng Quan Lệ hướng nàng nhíu mày cười, làm cho cỗ lửa giận trong lòng nàng càng ngày càng nặng.

      "Nô tì , tại sao lại để cho hoàng thượng cùng Lệ phi cảm thấy buồn cười?" Hạ Phù Dung ngừng ở trong lòng đối chính mình , bình tĩnh, bình tĩnh, nếu có sinh khí cũng được phát tác trước mặt Tu Hồng Miễn , lấy địa vị của nàng cùng Lệ phi ở trong mắt , nàng khẳng định chịu thiệt .

      "Lệ nhi tới giải thích chút cho vị Dư phi này nghe ?" Tu Hồng Miễn chán ghét nhất là nữ nhân ghen tị, nhìn ánh mắt hừng hực lửa giận của Hạ Phù Dung , lại cứ muốn chọc giận nàng phen, tay kéo qua eo Lệ phi , ái muội .

      Vị này Dư phi? ! Hừ, vị này ~ hoàng thượng cũng quá quá phận thôi, may mà nàng phải Hạ Hách Na Phù Dung , nghe Nhị tỷ Hạ Hách Na Phù Dung là cực kỳ thích Tu Hồng Miễn , nếu tại là nàng xem đến hình ảnh như thế mà , nàng bị thương tâm thành cái dạng gì?

      "Nô tì tuân mệnh." Thượng Quan Lệ dụng thanh ngấy đến mức để cho nàng toàn thân nổi cả da gà đáp."Biết vì cái gì buồn cười ? Bởi vì hai điểm: , ngươi cùng Bân nhi chơi trò chơi. Hai, ngươi cùng Bân nhi chơi trò chơi." Nàng hai điểm vẫn là dạng , nhưng là câu trước đem trọng đặt ở chữ "Ngươi" , câu sau lại đem trọng đặt ở chữ " Bân nhi" , phen liền sáng tỏ ý tứ của nàng , Bân nhi khẳng định là chỉ tiểu nương kia rồi.

      "Dư phi nương nương hẳn là vì việc riêng mà nghĩ muốn hại Bân nhi ?" Lệ phi thấy ta gì, tiếp tục truy vấn .

      Việc riêng ? Chẳng lẽ mình cùng tiểu hài tử này có vấn đề gì ? Hạ Hách Na Phù Dung, ngươi tới cùng có bao nhiêu ân oán a?

      Hạ Phù Dung cũng chẳng muốn theo chân bọn họ giải thích, trực tiếp nhìn về phía Bân nhi, chỉ có nàng ra chuyện vừa mới xảy ra liền ràng rồi. Nàng nhìn đến ánh mắt của Hạ Phù Dung, lại tựa đầu lùi về , điều này cũng làm cho Hạ Phù Dung có loại cảm giác bị thương , vừa mới là ta hảo tâm giúp ngươi được !

      Nhiều lời vô ích, nếu đương đều có ý muốn giúp nàng , nàng cũng có tất yếu giải thích .

      "Lệ phi nương nương quyền cao chức trọng, người cái gì là cái đó." Hung hăng châm chọc nàng câu, trong lòng Hạ Phù Dung mới thoải mái hơn.

      Lời của ta dẫn đến ánh mắt ý tứ của Tu Hồng Miễn nhìn chăm chú Lệ phi liếc mắt cái, Lệ phi tức giận đến mặt đều nhanh tái rồi, ai chẳng biết, từ xưa đến nay quân vương kiêng kị nhất là người khác địa vị quá cao, mặc dù là nữ nhân cũng ngoại lệ.

      "Hạ Hách Na Phù Dung!" Thượng Quan Lệ tức giận đến , vậy mà trực tiếp kêu tên đầy đủ của nàng ra. Tu Hồng Miễn nhướng mày, Thượng Quan Lệ lập tức quỳ xuống nhận sai, Tu Hồng Miễn khoát tay áo, liếc ta cái lại để cho nàng đứng lên.

      Hạ Phù Dung cũng phải người thích châm ngòi thổi gió , nhưng nếu có người vẫn khiêu chiến cực hạn của nàng, nàng cũng keo kiệt cho đối phương biết tay , "Tỷ tỷ chớ nên tức giận , bất quá là cái tỳ nữ mà thôi, tỷ tỷ nếu là thích, muội muội trở về liền phân phó nàng về sau có thể mặc cho tỷ tỷ sai phái."

      "Hồ nháo. Lệ phi tỳ nữ của ngươi đủ dùng sao? Nếu đủ có thể hướng Mẫu hậu tiếng, cho thêm ngươi người là được, trong cung tỳ nữ còn nhiều mà, sao có thể sai phái tỳ nữ của phi tần khác ? Nếu là truyền ra ngoài chẳng phải là cười ta thánh dụ keo kiệt?"

      "Nô tì biết sai, về sau cũng dám ." Lệ phi xong hung hăng lướt nhanh qua Hạ Phù Dung cái.

      Hạ Phù Dung đồng dạng nhíu mày đối nàng cười, ta tuy hẳn hại ngươi, nhưng hề đại biểu ta có thể dễ dàng tha thứ ngươi hại người của ta.


      Chương 24. Bị thương

      Mới vừa về Dư Điệp cung, chỉ thấy Bích Thanh vội vã chạy đến bên cạnh kéo nàng : "Nương nương, tốt , ngươi mau nhìn xem Tiểu Cúc a, quá nhiều máu!"

      Hạ Phù Dung vừa nghe căng thẳng trong lòng, nàng làm sao có thể ngoan độc như vậy được!

      "Tiểu Cúc." Hạ Phù Dung căng thẳng đến phòng ngủ của nàng , liền ngửi thấy mùi máu tươi, trong lòng lí do trận kích động.

      Chăn bị nhiễm mảng lớn đỏ tươi, nhìn kỹ xem nàng, đầy người đều là máu, hôn mê bất tỉnh, căn bản nhìn ra miệng vết thương tới cùng ở nơi nào.

      Thâm sâu tự trách làm cho nước mắt áp lực lâu như vậy đột nhiên chảy ra, dòng nước ấm xâm nhập đến trong óc, cảm giác được mặt nóng nóng , đây là cái gì? Nàng sợ tới mức khẩn trương lấy tay lau mặt sạch .

      "Nương nương, ngươi khóc sao?" Bích Thanh nhìn ta .

      " có. Nhanh kêu ngự y!" Nàng quay đầu đối Bích Quỳnh phân phó .

      "Từ từ." Lúc Bích Quỳnh chạy mau ra cửa phòng, khi đó Hạ Phù Dung gọi nàng quay lại , "Ngươi còn nhớ thái y lần trước tới giúp ta xem thương tổn ở tay sao?"

      Bích Quỳnh gật gật đầu, "Nhớ tướng mạo của , mà còn thời điểm lúc vào giống như nghe Tiểu Lâm Tử bảo là phó thái y."

      Ngay lúc ấy trong hoàn cảnh như thế, nàng cư nhiên còn có tâm lưu ý đến những thứ này, Hạ Phù Dung thưởng thức nhìn nàng , " Tốt, cần phải để cho thái y đó tới, nếu có ở đó, lại quay trở về."

      Bích Quỳnh hiểu gật gật đầu rồi ra ngoài, bởi vì biết Tiểu Cúc thương tổn ở nơi nào, cho nên dám động nàng, chỉ có thể ở trong này chờ vô ích.

      "Nương nương, vì sao nhất định phải kêu phó thái y kia đến xem a? Những thái y khác y thuật cũng có thể , bọn khẳng định cũng có biện pháp cứu trị Tiểu Cúc."

      Nhìn biểu tình ngốc nghếch của Bích Thanh , Hạ Phù Dung lấy tay điểm điểm cái trán của nàng, "Ngươi ngốc nha, Tiểu Cúc thương tổn thành như vậy, chẳng lẽ dẫn tới người khác hoài nghi, là tùy tiện người nào đều có thể đến xem à?"

      "A..., nhưng là phó thái y kia tiết lộ sao? Mà còn để cho mọi người biết phải là càng tốt sao, là có thể tố giác nữ nhân rắn rết kia a."

      Nàng lắc lắc đầu, "Tiểu hài tử cần lo nhiều như vậy a."

      Bích Thanh phục lắm , "Bích Quỳnh so với nô tỳ còn muốn a, nương nương ràng là bất công, có cái gì đều cho nàng cùng Tiểu Cúc, mà cho nô tỳ."

      Nàng cười khổ , "Ta khi nào cho các nàng cho ngươi rồi hả ? Chẳng lẽ ngươi bắt đến chúng ta ở sau lưng ngươi thầm?"

      "Này cũng có, " Bích Thanh bỉu môi , "Đúng là các ngươi căn bản là cần thầm , ngươi trực tiếp dùng ánh mắt liền cho các nàng , đừng cho là ta biết."

      Nàng ha ha cười, có thể để cho nàng dưới tình huống như vậy vẫn cười được chỉ sợ cũng chỉ có Bích Thanh thôi, "Ta cũng dụng ánh mắt cho ngươi a, là ngươi chính mình xem hiểu thôi."

      "Phải ?"

      "Uh" Hạ Phù Dung nặng nề gật gật đầu.

      Nàng giống như suy nghĩ lát sau , "Yên tâm nương nương, ta về sau nhất định cố gắng xem hiểu lời trong ánh mắt của người, tuyệt phụ kỳ vọng của nương nương ."

      Hạ phù Dung nhếch miệng cười, nàng cho tới bây giờ cũng có kỳ vọng quá ngươi có thể xem biết. Quay đầu nhìn Tiểu Cúc người đầy máu tươi nằm giường, tươi cười ngưng ở mặt, chân chính đầu sỏ đắc tội là mình mới đúng. Lúc trước vì khoe khoang chính mình có bao nhiêu thông minh, chưa từng có hỏi qua lý do liền đem nàng bức đến tận cùng vách núi , đột nhiên phát nguyên lai chính mình là bao nhiêu ngu xuẩn.

      "Các ngươi phát nàng ở đâu ?" Đột nhiên mới nghĩ đến vấn đề quan trọng.

      " trời."

      " trời?" Bích Thanh để cho nàng có thể tin.

      "Vâng, Tiểu Cúc là lợi hại , nàng từ trời bay vào , sau đó ngã vào giường liền động rồi."

      Nghe Bích Thanh , Tiểu Cúc hẳn là dùng khinh công chạy về tới, như vậy nơi này cũng phải tất cả nữ nhân đều có võ công , chẳng thế Bích Thanh ngay cả khinh công cũng biết.

      "Ngươi có nhìn đến có người nào khác nữa ?"

      " có, chỉ mình Tiểu Cúc . Bất quá. . . . . ."

      "Từ từ, chờ lúc thời điểm ta cho ngươi ngươi lại , biết ." Ta cảm giác được Bích Quỳnh mang theo thái y hướng bên này rồi.

      Vâng, Bích Thanh thần bí gật gật đầu, nhìn nàng cái dạng này, chuyện này tựa hồ dọa đến nàng rồi.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chính văn 25. Tộc Y Tháp

      Khi Hạ Phù Dung thấy Phó thái y chạy vội vàng đến, nàng hướng Bích Quỳnh cười gật đầu.

      “Phó thái y, Tiểu Cúc bất cẩn rơi xuống giếng cạn mình đầy máu, Bổn cung biết nàng bị thương chổ nào nên dám động vào, làm phiền phó thái ý xem cho Tiểu Cúc.” Hạ Phù Dung vừa xong lén lút đưa chó Phó thái y ít bạc, bên trong khoảng hai tháng bổng lộc của .

      Mắt sáng lên “Thần nhất định trị tốt cho Tiểu Cúc, nương nương yên tâm.” Hạ Phù Dung và Phó thái y nhìn nhau , ngầm hiểu ý.

      Biết rằng Tiểu Cúc bị thương rất nặng, cung nữ lại bị thương nặng như vậy, thái y là phải báo lên để truy xét, bây giờ có bằng chứng xác thực là Lệ phi làm, ngược lại còn có thể cho là nàng làm. Cho nên gọi Phó thái y là vì vì tiền chữa bệnh, chắc là nhìn ra manh mối, thay vì phải đề phòng , bằng nàng kéo theo.

      “Nương nương hiểu lầm rồi, Tiểu Cúc phải rơi xuống giếng cạn, là nàng chạy trở về, đấy, lúc đó Bích Quỳnh cũng nhìn thấy.” Bích Thanh tưởng rằng Hạ Phù Dung biết nên mới vội vàng giải thích.

      Bọn họ đen mặt nhìn Bích Thanh, để ý đến nàng, người sáng mắt cũng có thể nhìn ra Tiểu Cúc phải té xuống giếng.

      Phó thái y thấy vậy hắng giọng cái, Hạ Phù Dung hiểu ý “ Tiểu Thanh mau ngâm ly trà mang đến cho Phó thái y.”

      “A. . . . .” Bích Thanh bĩu môi, trà xưa là khó ngâm mềm nhất, mà cũng phải loại trà ngon nhất, tại sao cứ muốn cho Phó thái y uống loại trà này.

      Sau khi Bích Thanh ra ngoài, Hạ Phù Dung nhìn Phó Thái Y ý bào cứ .

      “Tại sao nương nương bảo nàng đâu đó? Chỉ sợ thời gian pha lý trà. . . .” Xem ra Phó thái y hiểu tính cách của Bích Thanh.

      sao, lúc hoàng thượng ban cho bổn cung trà xưa, bởi vì nó có quý giá lại rất khó ngâm mềm, lại để ở nơi cao nhất, Bích Thanh muốn lấy trà cũng cần ít thời gian huống chi là pha trà, Phó thái y cứ sao.”

      Phó thái y gật gật đầu “Tiểu Cúc bị thương hai chỗ là miệng cùng tay.”

      Hạ Phù Dung nhíu nhíu mày, nếu chỉ có hai chổ tại sao toàn thân đều là máu?

      “Nương nương, xin cho thần hỏi thân phận của Tiểu Cúc là gì?”

      Hạ Phù Dung sửng sốt, phải biết rằng là thấy thuốc phải kiêng kị hỏi thân phận của người bệnh, biết có việc gì mà Phó thái y lại hỏi tới việc này “ dối gạt Phó thái y, thân phận của Tiểu Cúc cho bổn cung là giả, chuyện này bổn cung cũng biết cách đây lâu.” Hạ Phù Dung nghe Nhị tỷ Tiểu Cúc là đứa trẻ mồ côi do nương chùa lễ phật gặp được , lúc ấy Tiểu Cúc mình là nha hoàn của Hoàng viên ngoại ở thành đông, bị đuổi ra khỏi phủ do người ta xấu là trộm vòng tay của phu nhân. Lúc ấy Tiểu Cúc mới có năm tuổi, nương nhìn thấy thương cảm nên dẫn nàng trở về phủ. Lúc sau nàng có nhờ Nhị tỷ thăm dò, Hoàng viên ngoại ở thành đông căn bản là có vợ, cho nên chuyện Tiểu Cúc là chuyện bịa đặt. Hạ Phù Dung biết là chuyện gì có thể để cho đứa bé mới năm tuổi phải dối, nhưng theo những gì nàng biết Tiểu Cúc phải là người xấu, Hạ Phù Dung nguyện ý giữ lại Tiểu Cúc bên người vì chuyện gì khác, chỉ vì nàng tín nhiệm Tiểu Cúc.

      “Ừm.” Thái ý gật đầu “ Tiểu Cúc chắc là đụng phải người ngoại tộc.”

      “Người ngoại tộc?”

      sai, miệng của Tiểu Cúc bị người ta khâu lại, móng tay bị người ta rút ra.”

      Hạ Phù Dung nghe đến đó chân tay mềm nhũn thiếu chút nữa đứng vững. Lệ phi sao có thể xuống tay ác độc như thế? “ Thái y vừa nàng đụng phải người ngoại tộc là có ý gì?”

      từng có bộ tộc, bọn họ chịu quản lý của ai, trong bộ tộc có tộc trưởng, nếu có tộc khác muốn xâm chiếm, chịu nguyền rủa của bộ tôc, lâu sau mọi người phát thi thể thối nát lan khắp toàn thân.”

      “Thi thể thối nát?”

      “Đúng, khắp thân thể có rất nhiều vết cắt vô cùng thê thảm. Tương truyền là do bộ tộc của họ có nữ thần che chở, vì vậy tộc trưởng của bọn họ luôn là phụ nữ. Tộc nhân phản bội bộ tộc chịu bốn loại hình phạt : khâu miệng, rút móng tay, cắt gân cốt, khoét mắt.

      Lưng Hạ Phù Dung truyền đến từng trận lạnh lẽo “ Tên tộc đó gọi là gì?”

      “Tộc Y Tháp. Nhưng mà mấy năm về trước còn bất cứ tin tức nào của tộc này, tất cả mọi người cho rằng tộc này bị diệt vong, biết vì sao lại xuất .”

      “Tộc Y Tháp? Tiểu Cúc tại sao có thể có quan hệ với tộc này? Chẳng lẽ là Lệ phi? Nhưng cũng đúng, Nhị tỷ Lệ phi là con thuộc hạ của phụ thân, là vị tướng kiên cường, lập ít công lao cho phụ thân, bởi vì chết ở sa trường, vì thể tôn kính đối với người chết, vi thế đem con của thu làm dưỡng nữ.

      “Có thể phải là người của Tộc Tháp Y gây nên? Có thể là người khác bắt chước hình phạt của bọn họ hay ?”


      Chính văn 26. Học chữ

      Phó thái y lắc đầu “ có khả năng, hình phạt mặc dù có thể bắt chước, nhưng máu người nàng làm sao có thể là giả. Tộc Y Tháp sau khi thi hành hình phạt cho kẻ phản tộc tưới máu người trong tộc lên thi thể để nguyền rủa. Nương nương người nhìn người Tiểu Cúc.”

      Hạ Phù Dung cố nén đến nhìn, kinh hãi phát máu người Tiểu Cúc có lục quang.

      “Nương nương cần sợ hãi, đây là máu của Tộc Y Tháp, loại máu có lục quang chỉ có người tộc Y Tháp mới có, cho nên vi thần mới cả gan hỏi nương nương thân phận của Tiểu Cúc, sợ nàng làm việc cho tộc Y Tháp, nhưng biết làm sao mà phản bội họ, mới có thể bị tưới máu tươi.”

      “Đúng rồi vừa rồi thái ý bốn hình phạt của tộc Y Tháp, tại sao Tiểu Cúc bị cắt gân cốt hay khoét mắt?”

      “Thần nghĩ là Tiểu Cúc chịu hai hình phạt liền trốn ra.”

      Tâm trạng của Hạ Phù Dung vô cùng khó chịu, cũng biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Tiểu Cúc ngươi phải tỉnh lại, cho dù ngươi cự tuyệt như thế nào ta cũng muốn biết của mọi chuyện.

      Bích Thanh bưng trà đến cho Phó thái y, sau đó lên tiếng : “Nương nương người biết , trà xưa này bị cất chỗ cao nhất, khó khăn lắm nô tỳ mới tìm được.”

      Hạ Phù Dung gắng gượng cười “ Phó thái y rất thích uống loại trà này, ngươi vất vả như vậy cũng đáng giá.”

      ra là như thế, đúng rồi, thái y ngài kiểm tra thương thế của Tiểu Cúc như thế nào rồi hả?”

      “Chẳng qua là bị thượng miệng cùng tay, những chổ khác có gì đáng ngại.”

      “Nhưng Tiểu Cúc phải té xuống giếng cạn, tiểu Cúc. . . . . .”

      “Được rồi, bổn cung biết là nàng bay vào, ngươi có biết nàng bay vào như thế nào ?”

      Bích Thanh lắc lắc đầu. Hạ Phù Dung “Nàng từ giếng cạn bò ra, sau đó kiên trì bay trở về.”

      Bích thanh tin tưởng, vẻ mặt thương xót nhìn Tiểu Cúc.

      Những ngày tiếp theo, có Tiểu Cúc chăm sóc Hạ Phù Dung cảm thấy quan. Mỗi ngày Hạ Phù Dung đều nhìn Tiểu Cúc, cùng nàng chuyện, Hạ Phù Dung tin tưởng nàng nhất định nghe thấy.

      Bích Thanh Bích Quỳnh vừa mới tiến cung, cũng hiểu Hạ Phù Dung, đây là thời cơ tốt để Hạ Phù Dung học chữ.


      Hạ Phù Dung để cho Bích Quỳnh mài mực, bắt đầu học viết chữ.

      Bích Thanh xem nàng cầm bút tay run ngừng, viết chữ cũng cong vẹo, nhịn được , "Nương nương, thôi , tay người bị thương đừng viết, run rẩy cong quẹo làm cho nô tỳ thấy khó chịu."

      Biểu tình ghét bỏ mặt Bích Thanh làm khóe miệng Hạ Phù Dung run rẩy, Bích Quỳnh vội vàng quát “Bích Thanh! Ngươi cái gì vậy, tay nương nương bị thương có chút run run, viết ra như vậy là tốt rồi.” Bích Quỳnh càng càng .

      Nhìn chữ viết giấy như con nòng nọc, ra bản thân Hạ phù Dung cũng cảm thấy khó chịu.

      “Được rồi, các ngươi cũng , mặc dù tay ta bị thương có thể viết ra như vậy là tốt rồi, nhưng nếu ta thường xuyên luyện tập càng ngày càng dễ nhìn. Sau này các ngươi làm việc cũng vậy, người chậm cần bắt đầu sớm, hiểu biết chỉ cần luyện tập khắc khổ, cần tốt nhất, nhưng có thể làm cho mình hài lòng là được rồi.”

      Hai tỷ muội vừa nghe xong cùng nhau gật đầu.

      Những chữ này Hạ Phù Dung có thể viết nhưng lại biết đọc. Nghĩ nghĩ rồi “ Nhìn như vậy là phiền phức, Bích Thanh ngươi đọc giúp bổn cung, đọc chữ ta viết chữ.

      “Dạ.” Bích Thanh nhìn vào sách bắt đầu đọc “Khai”

      “Cái gì khai?” Hạ Phù Dung vừa hỏi vừa liếc nhìn mặt chữ.

      “Bắt đầu khai.”

      Hạ Phù Dung thoáng nhìn bắt đầu viết


      Trong nháy mắt thọ yến của thái hậu ngày càng gần, mọi người trong cung đều vội vã ngừng, Hạ Phù Dung cũng nhàn rỗi, nhưng cũng phải vì thọ yến của thái hậu.

      “Bên nay kéo dây, đúng, chút là được,a, a, nhiều chút.” Hạ Phù Dung vội vàng ngừng chỉ huy tiểu thái giám.

      Gần đây nhất thời có hứng chơi đu dây, đúng lúc trong hậu viện của tẩm cung có cây đại thụ.

      sai, cây đại thụ lớn, thân cây lớn hướng tới phía trước, tại có hai tiểu thái giám cao. Trong lòng bọn họ buồn bực, bị Dư phi sai trèo cao như vậy còn kêu gọi, nhìn thấy như vậy là họ cảm thấy chân mềm nhũn, hoàn toàn dám nhìn phía dưới.
      trạch nữ thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chính văn 27. mưu ( )

      Bàn đu dây rốt cục làm xong , Hạ Phù Dung làm cho người ta lấy dây thừng buộc vào cho chắc chắn, còn ở bên ngoài quấn thêm mấy vòng dây leo, như vậy vừa tăng thêm độ chắc chắn lại tăng thêm mỹ cảm.

      Nàng nhàn nhã ngồi xích đu , để cho Bích Thanh với Bích Quỳnh lúc đẩy lúc .

      "Bích Quỳnh, đến lúc cho Tiểu Cúc ăn cháo rồi , hôm nay ta , ngươi cùng Bích Thanh ."

      "Vâng. Nương nương phải cẩn thận chút, tay phải nắm chắc, đừng có đu quá cao, có chuyện gì liền kêu nô tỳ, đừng chính mình tự xuống , nếu là ngã tốt ." Bích Quỳnh lúc quên lải nhải dặn dò , theo Hạ Phù Dung thời gian các nàng cũng biết tính nết của nàng , nàng là người ở trong mắt người ngoài biểu kiên cường , thích đùa giỡn lại là người muốn chịu thiệt , nhưng là nội tâm lại thiện lương , chuyện gì cũng để ở trong lòng.

      "Uh" Hạ Phù Dung gật gật đầu, nhìn các nàng rời , bắt đầu đu càng lúc càng nhanh, càng ngày càng cao. Thời điểm đạt tới cực hạn , tay nàng mạnh buông lỏng, thân thể giống như tên bắn liền bay ra ngoài.

      Nàng làm bàn đu dây cũng phải thuần túy vì muốn chơi , mà là muốn kiểm tra công phu của thân thể này , khinh công khẳng định chơi, nhưng là nàng lại biết sử dụng như thế nào , vì vậy mới suy nghĩ ra biện pháp này , lúc nguy hiểm khẳng định có thể phát huy tác dụng.

      Trong trung làm đường cong parabol hoàn mỹ , thẳng tắp rơi xuống đất, nàng thử bắt chước bộ dáng Tểu Cúc hai chân ngừng đong đưa trước sau , nhưng là trực giác giống như có chỗ nào đúng .

      "Ầm" nàng nặng nề ngã ở mặt đất. Đau đến nỗi nàng nhe răng nhếch miệng, hai mắt đầy sao , lại ngăn lại tiếng kêu của mình , nếu để cho người khác nghe được, liên lụy hai tỷ muội Bích Thanh .

      Nhất định bảo trì tư thế ngã mặt đất , trước kia khi luyện nhảy parkour còn ngã nhiều hơn , lại biết lúc mà người ngã sấp xuống thể lập tức đứng dậy, như vậy làm bị thương quá nặng, chỉ có bảo trì tư thế sau đó từ từ khôi phục khí lực rồi mới đứng lên.

      Đúng lúc này, trước mắt Hạ Phù Dung xuất đôi ngọc hài, khóe miệng rụt rụt, sao mà khéo thế biết ?

      Từ từ nhìn lên , chỉ thấy vị nam tử đẹp trai đứng trước mặt nàng, phải người khác, chính là Tu Hồng Miễn - người mà nàng chỉ mong sao có thể tránh xa hết mức có thể .

      Hai người chính là lấy tư thế quỷ dị mà đối diện .

      "Thần, nô tì khấu kiến hoàng thượng." Còn có nhiều khí lực để ứng phó , nếu nàng còn nằm úp sấp nơi này đứng lên, chỉ sợ Tu Hồng Miễn để cho mình vĩnh viễn nắm ở nơi này thôi. Trong lòng quýnh lên, nhất thời cảm giác được huyết dịch sôi trào trong thân thể , nhất thời đầu óc sáng tỏ. Lúc trước trong trung liền cảm thấy có chỗ nào đúng , hóa ra nàng làm chỉ là bề ngoài , chân chính muốn vận dụng khinh công còn phải dựa điều hòa khí tức . tại nàng còn biết điều tức như thế nào , liền thử tất cả các phương pháp để điều chỉnh khí tức của mình.

      Tu Hồng Miễn vừa mới từ Yến Ninh cung ra , muốn suy nghĩ chút những lời mẫu hậu , liền tới thư phòng ở hậu viện , nơi này có rất ít người qua lại , cực kỳ thanh tĩnh, vừa lúc thích hợp để suy nghĩ . Kết quả vừa mới tới lại thấy được màn như vậy : nàng , Hạ Hách Na Phù Dung, Thánh Dụ vương triều Dư phi nương nương, chính lấy cái tư thế xấu xí quỳ rạp mặt đất, lúc nhìn đến - người nhất quốc chi quân chỉ là hỏi tiếng , vẫn như cũ gục ở chỗ này, mà còn mặt là biểu tình giống như bị táo bón , giống như là bài tiết thông.

      " ái phi của trầm , biết nàng tao nhã nằm ở nơi này làm cái gì ?"

      Nghe lời đầy châm chọc của Tu Hồng Miễn , Hạ Phù Dung mặt đỏ lên, chuyện mất mặt như vậy , bất luận "Khi còn sống" vẫn lại là tại đều chưa bao giờ có , " Bẩm, bẩm bệ hạ, nô tì chỉ là cẩn thận bị ngã , người cần phải xen vào nô tì, để nô tì nằm lúc là được."

      Tu Hồng Miễn nghe xong chợt nhíu mày, "A...? Ái phi ngã quả xinh đẹp, làm sao có thể ngã tới thư phòng của trẫm đây ?" Mà hậu viện cũng có cửa sau, chỉ có từ thư phòng của mới có thể tiến vào, nhưng thư phòng cho phép, khi đó bất luận kẻ nào đều thể tự tiện xuất nhập , như thế khẳng định là nàng trèo tường vào. Nhớ lần trước lúc Bân nhi sắp ngã nàng giải thích đó là vì chơi trò chơi , tại còn ở trong cái viện kín gió ngã sấp xuống, xem ra nàng lấy cớ luôn luôn đều là buồn cười như vậy.

      Đối với câu hỏi của Tu Hồng Miễn nàng phản bác được, muốn như thế nào, chẳng lẽ cho là nàng từ bàn đu dây ở tẩm cung của mình bay lại đây ? Loại lời này chắc chỉ có Bích Thanh mới có thể tin tưởng, xem ra khoảng cách có đủ xa , như vậy nàng là mèo mù vớ được cá rán , hoặc nhiều hoặc ít để cho nàng có thể dùng chút , chẳng thế cũng bay xa như thế này.

      "Sao vậy, ái phi lại vẫn nằm ở nơi này chẳng lẽ muốn ở trong này qua đêm?"

      Hạ Phù Dung tại là ngậm bồ hòn làm ngọt, kỳ muốn đứng lên liền là nàng có được hay . Hạ Phù Dung tiếp tục cố gắng điều hòa khí tức, chỉ thấy Tu Hồng Miễn ánh mắt, thái giám bên cạnh liền ra ngoài, lâu dẫn theo hai binh lính tiến vào, mắt thấy liền muốn đem nàng kéo lên . Này thể được, nếu là đem nàng kéo lên như vậy tàn phế làm sao bây giờ, sốt ruột, chỉ cảm thấy huyết dịch nhất thời mãnh liệt, nàng đứng lên được rồi ! Cảm giác sức lực khôi phục rất nhiều, vừa mới phen điều tức kia là đúng rồi .

      "Ái phi cảm thấy như vậy có thể hấp dẫn đến trẫm ?" Nhìn vẻ măt hèn mọn của Tu Hồng Miễn , Hạ Phù Dung biết hiểu lầm , khẳng định tưởng là nàng cố ý muốn chú ý , vừa định giải thích, lại phát lý do này so với về chuyện bàn đu dây có vẻ là tốt hơn, lại cũng thể phản bác.

      Tu Hồng Miễn vung ống tay áo, "Trẫm quen nhìn người sử dụng những thủ đoạn ngu xuẩn như vậy , muốn sử dụng cũng để cho trẫm nhìn ra tới, chẳng thế cũng đừng ở trước mặt trẫm lấy lòng mọi người!" xong liền xoay người rời .

      Hạ Phù Dung nghĩ người mà sử dụng thủ đoạn để cho nhìn tới là Thượng Quan Lệ , mà người lấy lòng mọi người chính là nàng .


      Chương 28. mưu ( hai )

      Vừa định về phía trước, cảm thấy chân phải đau nhức, đoán chừng bị thương tổn . tại lại xuất nan đề, vừa mới nghe Tu Hồng Miễn đây là thư phòng của , nàng chưa từng tới những nơi như thế này , bây giờ muốn trở về như thế nào a. biết hai tỷ muội kia có phát nàng còn ở đó hay , có tìm nàng ? Bích Thanh kia chuyện gì cũng , chỉ sợ đến lúc đó phiền toái lớn hơn nữa.

      Nghĩ tới đây, Hạ Phù Dung chịu đau cố gắng ra ngoài.

      Vào cửa, nàng liền nhìn thấy phòng toàn là sách, giống như thư viện , nhiều sách như vậy đều xem qua? Xem ra làm nhất quốc chi quân cũng phải dễ dàng a , tiếp tục ra ngoài, nghĩ ngợi, có nên kêu người tới đưa mình trở về hay . Đột nhiên chân đau nhói , nàng đứng vững, ngã về bên, đầu hung hăng đập vào tường, lại cảm giác thập phần quái dị. Đụng vào tường mà hề đau, sao lại thế này? Hạ Phù Dung đưa tay sờ sờ, cảm giác nhẵn mịn giống như những chỗ tường gạch khác , chẳng lẽ là chốt mở mật đạo? Lòng hiếu kỳ của nàng là tương đối lớn , lập tức bắt đầu nghiên cứu , thử theo những phương pháp giống trong tiểu thuyết võ hiệp : gõ gõ, ấn ấn, di chuyển, nó đều chưa động. Buông tha là khả năng , nhưng nàng cũng thể ở lâu bên trong này , trước nhớ kỹ vị trí cục gạch này, lần sau có cơ hội trở lại nghiên cứu tiếp. Trước khi lại sờ sờ, sờ ra là cái gì , dùng lực ấn xuống , ừ, có phần mềm. Đột nhiên"Cạch" tiếng, hòn gạch giả bắn ra , cảm thấy vui vẻ, lại khiến cho nàng mèo mù vớ cá rán, cẩn thận lấy hòn gạch xuống, chỉ thấy bên trong có cái hộp. Chẳng lẽ là trân bảo hiếm có ? Ánh mắt Hạ Phù Dung đều nhanh tỏa sáng , nhàng lấy chiếc hộp ra , nếu là trân bảo hiếm có nàng có nên lấy hay a? Cầm sợ đưa tới họa sát thân, lấy lại rất xin lỗi vận khí của chính mình .

      Vừa nghĩ vừa mở hộp , thứ từ bên trong hộp đập vào mi mắt, mặt nàng lập tức suy sụp xuống, làm cái gì a, cuốn sách !

      Tuy phải trân bảo, bất quá dù sao để cho cất kỹ như vậy , bên trong khẳng định có ghi chép thứ gì đó, chẳng lẽ là bí kíp võ công ? Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng lại bắt đầu lấp lánh , bí kíp cũng được , vừa lúc nàng có chút võ công phòng thân , để cho nàng học xong cái này trở thành thiên hạ đệ nhất, về sau lao ra hoàng cung, hướng ra thế giới!

      May mà trong khoảng thời gian này mỗi ngày luyện tập thư pháp và học chữ, hơn nữa cũng học thêm được rất nhiều chữ phồn thể cùng giản thể , những chữ này cơ bản nàng đều có thể nhận ra . Mở sách ra , để cho nàng có chút nghi hoặc, đây là cuốn sổ . tồi nàng ở đại học chính là kinh tế học, đối với chuyên ngành kế toán cũng có đọc lướt qua, cho nên nhìn ra được đây là cuốn sổ sách, cái này bị Tu Hồng Miễn coi như trân bảo mà giấu giếm, nàng có chút gì.

      Hoàng đế cũng cần làm sổ sách? Tu Hồng Miễn tới cùng trong đầu suy nghĩ cái gì, bất quá nàng đối cái này chút hứng thú cũng có . Khép lại sách , trong nháy mắt, nàng chấn động, vội vàng lại mở ra nhìn lại . Chỉ chốc lát sau, ràng phát quyển sách này chia làm hai phần , phần là sổ sách, từ giữa bắt đầu phân giới, là loạt danh sách, tên trong danh sách là những người mà nàng biết , sau cùng kí tên đều là"Minh giáo" .

      "Minh giáo" tên này nàng sớm nghe thấy, là tổ chức tà giáo mà người có quyền cao chức trọng ở các quốc gia nghe tin đều sợ mất mật . Bọn là sát thủ nhưng cũng giết người bình thường, giết đều là các đại thần của các quốc gia , cũng chưa bao giờ lỡ tay quá. Các quốc gia đều từng hạ lệnh tiêu diệt tổ chức này , lại đều lấy việc thất bại mà chấm dứt, chưa từng có người biết tổ chức này nằm ở chỗ nào , cũng biết giáo chủ là ai. Người mà bọn họ giết chủ yếu là những kẻ phản bội quốc gia mà dân chúng căm hận , cho nên ngoài ý muốn là Minh giáo lại được dân chúng cực kỳ ủng hộ.

      Nhìn những dòng tên bị gạch trong danh sách , phải là những đại thần bị giết rồi. nghĩ tới người đứng sau Minh giáo thực ra là Tu Hồng Miễn! sáng tạo ra tổ chức này , để cho những gian thần ở triều đình có cách trị tội bị ám sát ở bên ngoài , như vậy thủ pháp quét dọn chướng ngại của chính mình nàng lại là lần đầu tiên nghe đến, Tu Hồng Miễn quả nhiên phải người đơn giản.

      Đột nhiên tay nàng cứng đờ, khép lại sách , từ bên cạnh nhìn xéo qua thư, mặt tầng tro bụi mỏng nhạt . Nàng hẳn ngu xuẩn cho rằng những cuốn sách này lâu có người đụng qua, xem ngày tháng bìa sách mới nhất là năm ngày trước , trái tim của nàng bắt đầu mãnh liệt đập ngừng. là cố ý vẩy tầng bụi ở mặt , để có thể biết được có người nhìn lén cuốn sổ này hay . Khi nhìn đến dấu tay để lại mặt bụi, mà nàng lại vừa lúc xuất tại hậu viện. . . . . . Này loạt vấn đề xâu chuỗi lại , nàng khó thoát khỏi tội chết rồi.

      Đột nhiên nghe được xa xa truyền đến tiếng bước chân, nghe thanh là cố ý giọng tới, cảm thấy cả kinh, nghĩ nghĩ, dùng tay áo lau sạch bụi sách, sau đó mới để lại chỗ cũ, trốn vào sau núi giả ở hậu viện .

      Tiếng bước chân vẫn chưa tới thư phòng, mà là trực tiếp hướng hậu viện tới. Chẳng lẽ Tu Hồng Miễn biết nàng trốn ở nơi này?

      Chỉ nghe tiếng bước chân nhảy lên , trực tiếp nhảy vào hậu viện, là hai người.

      "Vì sao lại chọn ở trong này? Ngươi phải biết rằng bên trong đúng là thư phòng của hoàng đế !" giọng nam tử vang lên, nghe được nàng thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng, vừa mới chính xác là ngữ!
      trạch nữ thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chính văn 29. mưu ( 3 )

      Cái loại ngôn ngữ này quen thuộc, tại dị giới này lại có thể để cho nàng nghe được, khiến cả người vui sướng đến run rẩy.

      “Ở đây có câu nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, chúng ta chuyện ở đây là an toàn nhất, theo hiểu biết của ta hoàng thượng thường đến thư phòng vào buổi tối. Cho dù ở trước mặt hoàng thượng nghe cũng hiểu, ha ha” Đây là giọng của nam nhân, làm cho nàng có dự cảm tốt, trực giác cho nàng biết bọn họ phải loại người tốt.

      thôi! Ngươi đừng quá lớn, vị hoàng đế này cũng phải người tầm thường.”

      “Có gì tầm thường? Là loại nào lúc đó cũng phải chầu trời thôi.”

      “Tóm lại cẩn thận chút là tốt, đồ có mang theo ?”

      “Có mang theo , chỉ cần uống ngụm thần tiên cũng cứu được!”

      “Nếu như uống?”

      “Hôm đó là sinh nhật của mẫu thân , dù thế nào cũng phải bày tỏ thành ý. Nếu lúc đó uống, bổn vương liền kính ly, Tự mình tiễn đến Hoàng Tuyền.”

      “ Cao công công kia có tin được ?”

      “Thiên hạ ai là thích tiền? Huống chi là hoạn quan là bất hiếu, bổn vương lấy mẫu thân uy hiếp , bảo đảm nghe theo lệnh !”

      “Vâng , mọi sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.”

      “Sau khi xong mọi chuyện, bổn vương đảm bảo ngươi được như ý nguyện. Ha ha”

      “Tạ ơn Tứ Vương Gia.”

      Đợi cho tiếng bước chân xa, Hạ Phù Dung mới lén lút ra từ sau núi giả . Nghe ý tứ của bọn họ, là muốn tại thọ yến của hoàng thái hậu hạ độc hại Tu Hồng Miễn. Hai người kia là ai? Tại sao lại có thể được tiếng ? cần với nàng là bọn họ cũng xuyên .

      Từ thư phòng ra ngoài, gặp bốn binh lính gác cửa khi thấy nàng ra cũng ngăn cản, chắc là Tu Hồng Miễn cho bọn họ biết.

      Mới vừa hai bước liền gặp Bích Quỳnh ở xa xa tới, trong lòng Hạ Phù Dung vui vẻ, cuối cùng cũng có thể trở về , lúc nãy còn lo lắng lạc đường.

      ra là Tu Hồng Miễn báo cho người của Dư Điệp cung đến đây đón nàng, Bích Quỳnh hỏi nàng tại sao lại ở đây, nàng trở về rồi tiếp. Chịu đựng cảm giác đau nhức trở về Dư Điệp cung, nàng cuối cùng chịu đựng nổi hô hấp thống khổ, nằm ngã xuống giường .

      “Bích Quỳnh, gọi Phó thái y đến đây nhanh lên.”

      Bích Quỳnh thấy nàng như vậy cũng hỏi nhiều, vội vàng chạy ra ngoài gọi Phó thái y.

      Trong mắt Bích Thanh đầy nước mắt, nghĩ Bích Thanh lo lắng thành như vậy, xem ra nàng cũng có mặt tốt biết quan tâm chăm sóc người khác, Hạ Phù Dung cảm thấy có lỗi nhìn nàng.

      ngờ Bích Thanh lại “ Tại sao nương nương lại có thể như vậy, để cho nô tỳ cùng Bích Quỳnh cho Tiểu Cúc ăn cháo, chính mình lại chạy ra ngoài chơi, nương nương từng về sau có chuyện tốt gì cũng gọi nô tỳ mà ? Những lời này là nương nương gạt nô tỳ à?”

      Trong lòng cảm thán, tại sao nàng có thể hy vọng Bích Thanh có thể quan tâm chăm sóc chút đây?

      “Được rồi, lần sau bổn cung chơi nhất định nhớ mang theo ngươi, được ?”


      " ?"


      " !"

      Bích Thanh nghe xong cười vui vẻ, nơi này cũng chỉ có Bích Thanh tin tưởng lời nàng , từ lâu Bích Quỳnh và Tiểu Cúc rất lanh lợi và thông minh đều biết “Lời của Hạ Phù Dung có thể tin được, nước miếng sâu hơn nước biển” trở thành danh ngôn rồi.

      Chỉ lát sau, Phó thái y vào, nhìn chân của nàng thán phục chịu đựng của nương nương làm vi thần vô cùng bội phục.”

      Hạ Phù Dung mờ mit nhìn thái y.

      “Xương mắt cá chân của nương nương bị trật rồi mà ngài còn có thể đoạn đường xa như thế, đến bây giờ cũng chưa ngất xỉu qua, đúng là kỳ tích.”

      Trật khớp xương? Trong lòng nàng lạnh lẽo, chắc hẳn tàn phế?

      “Vi Thần sửa khớp cho nương nương, làm phiền Bích Quỳnh đem ít nhân sâm tới.”

      Đặt nhân sâm trong miệng nàng có cảm giác kỳ quái, chẳng lẽ là bồi bổ nàng trong khi sửa khớp sao?

      Hạ Phù Dung đau đến hỗn loạn biết thái y những gì, chỉ suy nghĩ bổ như thế nào, đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức vô cùng, nàng đổ mồ hôi lạnh, thở nổi, cố gắng chịu đau đớn.

      "Kỳ tích , là kỳ tích." Nàng cố gắng nghe thái y chuyện, tuy nhiên cảm thấy được cả người vô lực trống rỗng.

      "Phó thái y kỳ tích cái gì?" Bích Thanh tò mò hỏi.

      “Vi thần tiến cung nhiều năm, trước kia ở ngoài sửa khớp cho nhiều người, mặc kệ là tuổi hay là thanh niên trai tráng cũng đều kêu rên thảm thiết đến ngất xỉu, thậm chí là cắn đứt đầu lưỡi. Cho nên vi thần mới cho nương nương ngậm nhân sâm, để tránh tự mình thương tổn bản thân, ngờ nương nương kiên cường như vậy, ngay cả tiếng rên cũng có, vi thần mặc cảm!” xong còn hướng nàng bái cái.

      A? ra là còn có thể kêu ra tiếng sao? Còn có thể ngất ? Trách được nàng cảm thấy sắp thể hô hấp.

      Bên này tỷ muội Bích Thanh cười vô cùng đắc ý “Tất nhiên, nương nương của chúng tôi, trời sinh thông minh hơn người, kiên cường hơn người. . . . . . .”

      Còn chưa chờ hai tỷ muội xong, Hạ Phù Dung hô tiếng, hôn mê bất tỉnh.

      Tất cả mọi người đều đen mặt.

      Chương 30. Thọ yến ( 1 )

      Sau đó Hạ Phù Dung hỏi Bích Thanh, trong cung này có người hai ngôn ngữ hay , Bích Thanh nhìn nàng giống như quái vật xong rồi lắc đầu. Trước kia hai người kia chuyện, người xưng là bổn vương, chắc là vương gia muốn đoạt quyền, nhưng khi nàng hỏi Bích Quỳnh, Bích Quỳnh cũng là triều đại này có vương gia. Làm cho Hạ Phù Dung kinh ngạc ít, lẽ phụ thân Tu Hồng Miễn chỉ có là con sao? Nàng dám hỏi nhiều, chỉ suy xét trong lòng mà thôi. Nếu Tu Hồng Miễn chết, thay đổi triều đại, tất cả phi tần đều phải đưa tang, No. Nhưng nếu như cứu Tu Hồng Miễn bai lộ chuyện nàng biết tiếng , có người coi nàng là đồng đảng, No.

      Cách nào cũng thông, là vô cùng hao tổn tâm trí. Bây giờ nàng muốn tâm cùng Nhị tỷ, có lẽ tỷ ấy có thể giúp nàng nghĩ biện pháp, là bất hạnh thể kiếm cớ về nhà, mà lại gần ngày thọ yến của thái hậu. Muốn truyền tin cũng có người đáng tin, nếu có Tiểu Cúc ở đây tốt, có lẽ nàng lấy chuyện lần này dò xét Tiểu Cúc, nhưng tiểu Cúc lại hôn mê bất tỉnh, Bích Thanh cần phải nghĩ tới, còn Bích Quynh cũng thông minh nhưng thời gian ở chung nhiều lắm nàng cũng dám mạo hiểm.

      Chớp mắt lại tới thọ yến của thái hậu, ngày này trong cung vô cùng náo nhiệt, hoàng thượng mở yến tiệc, quần thần, trừ nàng ra cả đám tần phi trang phục lộng lẫy tham dự.

      Bởi vì ngày trước thân thể thái hậu khỏe, hủy bỏ bọn nàng thỉnh an, cho nên nàng luôn ở trong Dư Điệp cung ra ngoài cũng có tham gia yến tiệc, nàng cũng coi những trang sức cùng kiểu tóc. Mà tỷ muội Bích Thanh cũng là cung nữ mới, mà còn là người Hoán thấm phòng nên đối với việc chải chuốt cũng rành, căn bản cũng biết trang phục tham gia yến tiệc nên kèm với trang sức gì. Nếu lúc trước Tiểu Cúc giúp nàng chuẩn bị bộ xiêm y, chỉ sợ hôm nay nàng trở thành sỉ nhục thánh dụ.

      Mặc vào xiêm y màu vàng nhạt, thêm vào trong thời gian này nàng cẩn thận bảo dưỡng nên màu da của nàng trắng hồng rất đẹp.

      "Nương nương đẹp." Bích Quỳnh khen tự đáy lòng .

      “Đúng vậy nha, nếu đầu tóc dài uốn đứng lên tốt hơn.” Bích Thanh đem Bích Quỳnh đắm chìm trong sắc đẹp của Hạ Phù Dung bừng tỉnh, Bích Thanh vẫn là chưa hài lòng.

      đơn giản như vậy, ngươi có bản lĩnh uốn lên giúp ổn cung, phải biết việc này là việc các ngươi nên làm.” Ở chung càng ngày càng lâu, Hạ Phù Dung chuyện với hai người bọn họ càng ngày càng tùy tiện, thường xưng hô tùy tiện lúc đầu bọn họ còn sợ hãi, nhưng thời gian dài bọn họ bị nàng lây bệnh rồi.

      “Nô tỳ cũng uốn được những thứ này, hơn nữa lúc đầu chính là nương nương dẫn chúng ta trở về.” Nhìn bộ dáng vô lại của Bích Thanh, Hạ Phù Dung hé miệng cười cười.

      Bây giờ chỉ có ba lựa chọn, là Bích Quỳnh làm, Bích Quỳnh chỉ biết làm các kiểu tóc cung nữ. Hai là Bích Thanh làm, nhưng đầu tóc của Bích Thanh là do Bích Quỳnh làm. Cuối cùng chỉ còn bản thân nàng, nghĩ nghĩ nàng chỉ biết có hai kiểu tóc đuôi ngựa được, kia. . . . . .

      Chờ lúc bọn nàng đến yến hội mọi người vào bàn, mọi người đều dùng ánh mắt xa lạ nhìn nàng. Hạ Phù Dung cũng khách khí cũng dùng ánh mắt xa lạ nhìn lại bọn họ, cũng phải nàng hẹp hòi, chỉ là . . . . . . . .Hạ Phù Dung cũng biết bọn họ.

      Nhìn kiểu tóc các tần phi rực rỡ diễm lệ, kiểu tóc của nàng là đơn giản. Nàng chỉ là đem tóc theo tai bắt đầu chia làm dưới hai nửa, phía dùng mảnh vải đỏ cột lấy tóc, phần tóc còn lại buông xõa khiến cho nó tự do rối tung , dùng bất kỳ trâm cài nào. Lúc ấy Bích Thanh cũng đề nghị dùng ít trâm cài nhưng các nàng tìm lúc cũng thấy có cái gì phù hợp nên thôi, để như vậy cũng có kiểu đẹp riêng.

      Nàng mới vừa ngồi xuống, hôm nay nhân vật chính có nhiều thu hoạch, giọng quen thuộc lanh lảnh vang lên: "Hoàng thượng giá lâm, thái hậu giá lâm ~~" đây là thái giám tuyên chỉ ngày đó tại Thanh U các.


      Mọi người đều đứng dậy hành lễ: "Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế."

      Nàng cũng mở miệng như mọi người nhưng theo họ, trong lòng nghĩ độc ác cái gì vạn tuế, chừng hôm nay lại chết ở đây a.

      Hoàng thượng bình thân tiếng mọi người đều ngồi xuống. hoàng cảnh lớn như vậy hôm nay là lần đầu tiên được thấy, nàng cực kì hưng phấn, quay đầu nhìn tỷ muội Bích Thanh lại phái bọn họ khẩn trương đến phát run.

      Hạ Phù Dung lén lút đưa cho bọn họ quả táo đỏ, bọn họ cười trộm làm mặt quỷ đối với nàng, Hạ Phù Dung cũng làm cái mặt quỷ “Đáp lễ” ngoài ý muốn phát Tu Hồng Miễn nhìn về hướng này, trong lúc nhất thời biểu tình mặt cứng lại.

      Tu Hồng Miễn vừa mới ngồi xuống, nhìn các phi tần ăn mặc chói lọi rực rỡ lại trong vạn bụi hoa phát đóa hoa sen, như vậy tươi mát tao nhã, vướng bụi trần nhìn thoát tục, nhìn kỹ lại là Dư phi! thể thừa nhận hôm nay nàng thành công hấp dẫn chú ý của , lúc khen ngợi nàng, đột nhiên thấy nàng hướng hai nữ tỳ phía sau nhét hai quả táo, sau đó hướng hai cái tỳ nữ nhăn mặt, lại đột nhiên bộ mặt cứng lại hề động. Tu Hồng Miễn có chút khó hiểu, nếu muốn hấp dẫn chú ý của , tại sao nàng lại bảo trì biểu tình xấu xí đó lâu như vậy?
      trạch nữ thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 31. Giả điên 1

      Hạ Phù Dung cố gắng tận lực bình tĩnh , dấu vết đem biểu tình thu hồi, giả vờ hiền thục ngồi bất động ở chỗ kia . Hôm nay kiểu tóc của nàng là đủ bắt mắt , thiên vạn ngàn lần đừng làm ra hành động gì quá mức mới tốt, nàng từ trước đến nay là người khiêm tốn , ha ha. ( tác giả bộ mặt người chết bay qua: ta cái gì cũng chưa nghe được, ta cái gì cũng nghe tới. . . . . . )

      Yến hội long trọng bắt đầu trong tiếng nhạc , Hạ Phù Dung lại đối với trường hợp như vậy có gì hứng thú. Phải biết rằng Tu Hồng Miễn vừa chết, tất cả chúng ta cũng trở thành đao hạ hồn . Tuy dám nhìn thẳng bên kia, nhưng ánh mắt Hạ Phù Dung chưa bao giờ rời quá, vẫn để ý động tác của , may mắn cũng có ý tứ muốn uống rượu.

      Đột nhiên Hạ Phù Dung nghe được tiếng quen thuộc kia, đúng là giọng mà nàng nghe được ở sau núi giả, tuyệt đối hẳn nhớ lầm. vẫn lưu loát bằng giọng tiếng kia, cũng bưng lên ly rượu, Hạ Phù Dung cực kỳ nghi hoặc, Bích Thanh phải có ai biết sao? Lúc này, nam tử kia đột nhiên dùng tiếng Trung phiên dịch cho mọi người hiểu , "Hoàng thượng, Kiền sở đặc phái viên muốn kính người ly a." Vị nam tử phiên dịch đúng là trong hai người kia.

      Hạ Phù Dung đột nhiên cả kinh, nhớ qua nếu hoàng thượng uống kính ly . Nhìn Tu Hồng Miễn tay chậm rãi giơ lên ly rượu, hướng vịđặc phái viên kia chuẩn bị muốn uống xuống rồi.

      "Từ từ!" Dưới tình thế cấp bách, Hạ Phù Dung buột miệng mà ra. Tất cả mọi người nhìn nàng, bao gồm cả hai tỷ muội Bích Thanh cũng biết nàng làm cái gì.

      "Hoàng thượng ~" Hạ Phù Dung làm nũng chậm rãi hướng hoàng thượng đài cao, có thể kéo phút đồng hồ cũng là tốt rồi.

      "Ái phi , có chuyện gì?" Tu Hồng Miễn nhếch môi cười.

      Nhìn bộ dáng biết sống chết liền tức giận , ràng là coi nàng giống đồ bỏ liền ném nàng , sau đó lại đối nàng hiểu lầm cùng với miệt thị , mà giờ nàng lại muốn quan tâm tới tánh mạng bị nguy hiểm cứu , đây là địa vị cách xa a.

      Đợi nàng đến bên cạnh , "Hoàng thượng cái chén là đẹp mắt, có thể để cho nô tì đánh giá chút hay ?" Lấy cớ này thực thối nát! Hạ Phù Dung tin ở trong lòng khách sáo chính mình phen, nhưng là nay thể tưởng được biện pháp nào tốt hơn , chỉ cần có thể làm vỡ nó liền xong việc rồi.

      Tu Hồng Miễn lại ngoài ý muốn là có phản đối, đem cái chén đưa cho Hạ Phù Dung, lại vẫn thêm cái nhân tiện - để cho nàng ngồi xuống bên cạnh .

      Chỉ nghe phía dưới mảnh hút khí, Hạ Phù Dung tại ngồi đúng là long ỷ! Trừ bỏ hoàng đế ai dám ngồi ? Ngay cả hoàng hậu đều có tư cách này, cảm giác được phía dưới đám dùng ánh mắt như lợi kiếm hướng nàngđâm tới, Hạ Phù Dung nhưđứng đống lửa, như ngồi đống than, muốn đứng dậy, lại đứng nổi.

      Hạ Phù Dung chút trầm tư, lại ra sức đứng lên, tay Tu Hồng Miễn biết như thế nào dùng lực, Hạ Phù Dung cái có đứng vững, cẩn thận đem cái chén trong tay ném tới mặt đất, vỡ nát.

      Theo tiếng này, phía dưới tiếng hô , nàng ở trong lòng thở dài nhõm hơi. ngờ phát bàn còn có cái bầu rượu, rượu trong cốc là từ nơi đó đổ ra . . . . . .

      Chẳng muốn lại tìm cớ, nàng trực tiếp nắm lên bầu rượu bàn ném lên đất.

      Dưới đất nhất thời sôi trào , trước nàng " cẩn thận" đem hoàng thượng ngự chén làm vỡđã thành tội lớn, nhưng thấy hoàng thượng còn chưa mở miệng, lại có lên tiếng, nhưng là bây giờ cực kỳ ràng hơn là nàng cốýlàm vỡ nó hỏng , cứ như vậy, mọi người đều bắt đầu nghị luận.

      Hạ Phù Dung hai tay chắp lại giống thái hậu cười cươi "Tuổi mới bình an." Sau đó đứng tại chỗ vừa nhảy lại hát, tiện đà lại cười ha ha.

      "Người tới, chắc là Dư phi nương nương bệnh cũ tái phát, nhanh đưa nàng về Dư Điệp cung nghỉ ngơi, tuyên thái y."

      Chuyện sau đó ở đại điện Hạ Phù Dung cũng biết, nàng chỉ biết là bị mấy thị vệ lôi kéo trở về Dư Điệp cung, Bích Thanh bị dọa khóc, Bích Quỳnh cũng lo lắng theo sát ở phía sau biết làm sao.

      Thái y đến đây, Hạ Phù Dung vừa thấy, phó thái y? Nàng nhãn tình sáng lên, phó thái y cái ngây người liền hiểu được, liền bắt mạch cho nàng, nguyên nhân là bởi vì đột nhiên nhìn thấy người nhiều như vậy, mạch tượng hỗn loạn, huyết dịch lưu thông bất ổn, tạo thành máu đủ cấp đại não, mới làm chút chuyện giống lẽ thường.

      Hạ Phù Dung bội phục nhìn thoáng qua phó thái y, vị đại thúc này dối mà mặt đỏ tim đập , xem ra công phu ít a. Bất quá ngẫm lại cũng đúng , có thể trong hoàng cung làm thái y lâu như vậy, y thuật là nhất định , nhưng phải biết ứng xử mới có thể giữ được bình an.

      Thị vệ trở về phục mệnh ,Hạ Phù Dung hướng phó thái y cảm kích cười, để cho Bích Quỳnh lấy chút bạc cho , lại bị từ chối, "Làm nghề y cứu người là chuyện vi thần nên làm, nương nương cần phải tạ."

      Hạ Phù Dung vẫn là cứng rắn đưa cho , tuy nhiên tại trong cung"Làm nghề y cứu người" là việc mà bọn nên làm, nhưng là"Bất lực" cũng là lỗi của bọn .

      Đợi phó thái y , hai tỷ muội Bích Quỳnh đều dùng vẻ mặt căm giận nhìn nàng , nàng biết, giờ thẩm vấn đến rồi.

      Thẩm vấn quan Bích Thanh: "Nương nương ngươi vì sao phải giả điên?"

      Phạm nhân mỗ Phù Dung: "Nếu ta giả điên, ngươi cho rằng bọn hôm nay bỏ qua ta sao?"

      Thẩm vấn quan Bích Quỳnh: "Vậy ngươi trước đó nên cho chúng ta biết tiếng a, ngươi có biết chúng ta lúc ấy lo lắng như thế nào !"

      Phạm nhân mỗ Phù Dung: " Vâng , ta biết các ngươi cực kỳ lo lắng, nhưng là ta cũng nghĩ muốn như vậy a, lúc ấy làm vỡ cái chén, chẳng lẽ ngươi muốn ta chạy tới chỗ các ngươi tiếng ta muốn giả điên , sau đó lại bắt đầu điên?"


      Chương 32. Giả điên ( 2 )

      Thẩm vấn quan Bích Thanh vẫn làm khó dễ : "Vậy vì sao ngươi cố ý làm vỡ ngự chén của hoàng thượng?"

      Phạm nhân mỗ Phù Dung bộ dạng vô tội, "Ta phải cố ý a, là cẩn thận ."

      Bích Thanh, "Làm sao có thể, chúng ta đều nhìn đến ngươi về sau là cố ý ."

      Phạm nhân mỗ Phù Dung bộ dạng trảm đinh triệt sắt, "Tuyệt đối là vô ý ! tin ngươi hỏi Bích Quỳnh." Mỗ Phù Dung lập tức d ùng bộ sắc mặt lấy lòng nhìn Bích Quỳnh.

      Bích Quỳnh bất đắc dĩ , "Ai nha, là là là, nương nương là vô ý ."

      "A..." Bích Thanh ra vẻ hiểu biết , "Vậy nương nương về sau phải cẩn thận , mấy thứ này làm vỡ đúng là muốn mất đầu ."

      "Uh, biết ~ tới cùng ngươi là nương nương hay ta là nương nương a, suốt ngày nghe các ngươi nhắc tới." Hạ Phù Dung ai oán , làm hai tỷ muội các nàng ha ha nở nụ cười.

      "Bích Thanh, nương nương tại khẳng định khát , ngươi pha ly trà cổ xưa cho nương nương tới."

      Bích Thanh vừa nghe nhất thời liền vội , "Tại sao lại là cổ xưa trà? Ngươi biết trà kia khó ngâm thế nào đâu, ngày đó ta ngâm đợi nó mềm rất lâu, lại tại phó thái y lại có ở. . . . . ."

      Hạ Phù Dung ha ha cười ngắt lời , "Lần trước uống vào trà cổ xưa mà Bích Thanh ngâm, cảm thấy rất đặc biệt, cho nên muốn nếm thử, nếu Bích Thanh sợ phiền toái" nàng giả vờ tiếc hận , "Quyết định như vậy ."

      Bích Thanh vừa nghe Hạ Phù Dung khen ngợi nàng pha trà ngon, lập tức tinh thần nâng lên, "Nương nương cái gì a, nếu là nương nương nghĩ muốn uống, trực tiếp cho Bích Thanh là được, Bích Thanh lập tức ngâm." xong vui tươi hớn hở chạy .

      "Ngươi cố ý làm cho Bích Thanh ra ngoài , có gì muốn hỏi hãy mau hỏi , lát nữa nàng trở lại cũng đừng trách ta có cho ngươi cơ hội a...."

      Hạ Phù Dung cùng Bích Quỳnh đối diện cười, đều biết Bích Thanh này đắc tội thể nào, chẳng thế nàng mà biết cái gì đều dốc hết ra ngoài.

      "Nương nương vì sao muốn làm vỡ ngự chén ?" Bích Quỳnh cũng ưỡn ẹo, trực tiếp thẳng vào vấn đề hỏi .

      Hạ Phù Dung cân não quay nhanh , suy nghĩ biết có nên tin tưởng nàng hay , lại suy nghĩ nên lấy chuyện xưa nào thích hợp để cho nàng.

      "Nếu nương nương muốn tùy tiện tìm lý do lừa gạt nô tỳ, như thế nương nương cần trả lời , ta cũng phải là Bích Thanh."

      Bích Quỳnh để cho nàng có chút chột dạ, vừa mới quả có suy nghĩ nên như thế nào.

      "Nương nương là tin tưởng nô tỳ?" Nhìn ánh mắt bi thương của Bích Quỳnh, Hạ Phù Dung đành lòng lừa gạt nàng.

      "Ngươi cảm thấy Tiểu Cúc đối ta như thế nào?"

      Bích Quỳnh rất kỳ quái vì sao Hạ Phù Dung đột nhiên chuyện của Tiểu Cúc, "Gần tim gần phổi, chu đáo chân thành."

      Ta mỉm cười, "Nếu ta nàng từng là người của Lệ phi , còn giúp Lệ phi thiết kế hại ta, ngươi có tin hay ?"

      Bích Quỳnh ngẩn người ra lời, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Hạ Phù Dung.

      Hạ Phù Dung bất đắc dĩ cười cười, "Cho nên đối với mỗi người ta đều rất cảnh giác, hi vọng ngươi cần quá mức để ý."

      Bích Quỳnh lý giải gật gật đầu, nương nương mệt mỏi trước hết nghỉ ngơi . Bích Quỳnh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Hạ Phù Dung, liền hầu hạ nàng nghỉ tạm . Hôm nay trời còn chưa sáng liền thức dậy trang điểm, suy nghĩ cả nửa ngày miễn cưỡng mới học qua nghi thức yến hội , liền vội vội vàng tới đó, lại phát sinh loạt tình khẩn trương , quả làm cho nàng có chút ăn tiêu, Hạ Phù Dung nằm ở giường hồi liền ngủ thiếp .

      Đương lúc Bích Thanh hưng khởi bưng trà tiến vào , khi đó nhìn đến nương nương ngủ, mà muội muội nhưng lại nhìn nương nương ngẩn người.

      "Bích Quỳnh, nương nương làm sao vậy?"

      "Hư, nàng ngủ thiếp ."

      Bích Thanh vừa nghe vừa vội , "Nàng phải muốn uống trà ta pha sao, ta khổ cực ngâm trà, nàng như thế nào liền ngủ? Lúc này mới giờ nào a?"

      Bích Quỳnh cấp cho Bích Thanh ánh mắt, Bích Thanh liền bĩu môi rồi gì nữa.

      "Nương nương quá mệt mỏi rồi. Chúng ta ra ngoài , cần quấy rầy nàng nghỉ ngơi, chờ lúc nàng thức dậy ngươi đem trà nóng vào cho nàng uống phải sao."

      Bích Thanh nghe xong cười gật gật đầu, hai tỷ muội liền ra ngoài.
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :