1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 263



      "Ta muốn để cho trở lại!" Ánh mắt của khóa chặt lấy nam tử mặc áo trắng, gằn từng chữ ra.


      "Chuyện này sợ rằng có cách nào."


      "Ta còn có nguyện vọng phải sao! Nguyện vọng của ta chính là để cho trở lại!"


      Nam tử mặc áo trắng gì, hình như có chút làm khó.


      "A, chẳng lẽ nguyện vọng của cướp giới ra đều là giả sao? Thông qua khảo nghiệm, muốn nguyện vọng lại đạt được"


      Nam tử mặc áo trắng thẹn quá thành giận, "Ta lần lượt theo sát quan hệ lợi hại, là ta hoàn toàn thèm hiểu. Ngươi cho rằng ta muốn giúp sao! là ta . . . . ." tới chỗ đây, nam tử mặc áo trắng nhất thời dừng lại.


      "Là ngươi cái gì?" có chút nghi ngờ, từ khi ta cho biết Tu thể về được, liền cảm thấy nam tử mặc áo trắng khổ sở, chẳng lẽ. . . . . .


      "Ngươi quả rất có biện pháp đem người khác chọc giận."


      " là ngươi cái gì?" tiếp tục hỏi, cho ta cơ hội sang chuyện khác.


      Nam tử mặc áo trắng dừng chút, "Có lẽ ngươi có biện pháp có thể để cho sống lại."


      Trong lòng vui mừng, quả nhiên vẫn có biện pháp.


      "Đó chính là mượn thân thể của người khác."


      Nam tử mặc áo trắng nhìn , mặt tràn đầy nét mặt ‘ đây là chuyện mà ngươi quen thuộc nhất’.


      gật đầu cái, quả , quá quen với chuyện này, nhưng mà.


      Trong lòng có chút mừng rỡ, có thể trở về rồi.


      Tức giận nhìn nam tử mặc áo trắng cái, nếu như phải là ta lộ ra miệng, nếu như phải là ép hỏi, ta cũng cho biết cái biện pháp này sao?


      "Đúng vậy." Nam tử mặc áo trắng cười , "Nếu phải vạn bất đắc dĩ, ta tuyệt đối cho ngươi dùng cái biện pháp này ."


      "Tại sao?"


      "Mỗi lần như thế, chúng ta bị xử phạt."


      có chút sáng tỏ gật gật đầu, nhưng. . . . . ."Tại sao ta lại phải xuyên qua?"


      Nhớ lại chỉ là vì nhảy Parkour rồi trượt chân té xuống, nếu như theo như bình thường mà , nên chết. Theo như lối của ta, cũng là mượn dùng da thịt của người khác, như vậy, chính là do tình huống ‘ vạn bất đắc dĩ ’ mới xuyên qua. Vậy đó là tình huống gì?


      "Nha. . . . . . Đúng rồi, a, tốt vô cùng, ha ha." Nam tử mặc áo trắng khẩn trương tới mức lời còn mạch lạc.


      híp mắt nhìn về phía ta, "Ta có hỏi ngươi có tốt , ta là . . . . ."


      "Ngươi rốt cuộc có muốn trả lại hồn phách cho hay ? Nếu muốn mau chút, nếu ta bị ghi vào danh sách tử hồn, lúc đó có biện pháp."


      lập tức gật đầu như bằm tỏi , "Suy nghĩ chút !"


      "Ngươi nghĩ muốn hoàn hồn tới chỗ nào?"


      Hoàn hồn tới chỗ nào? Cái này còn có thể chọn à?


      lập tức nghiêm mặt , "Ta muốn hoàn hồn vào nam nhân đẹp trai như lúc trước, hơn nữa vóc người cũng phải giống như lúc trước, tính khí . . . . . dịu dàng hơn chút, đối với ta cẩn thận hơn chút, đối với mình ta động lòng, nữ nhân khác đối với chỉ như cặn bã. Còn phải vô cùng có tiền, nhưng là chớ lại hoàn hồn thành Hoàng đế, nhiều nữ nhân như vậy ta tiếp thụ nổi . Còn có. . . . . ."


      "Ngừng." Nam tử mặc áo trắng nhíu nhíu mày, "Ta chỉ muốn hỏi là ngươi muốn hoàn hồn tới thời đại nào."


      "A ~" gật đầu cái, tiếp tục suy tính.


      Thời kì đồ đá là thể nào, kỹ thuật quá tụt hậu, quả có cách nào sinh sống. Cổ đại mặc dù tốt, nhưng có máy vi tính cũng có điện, thời gian cũng phải quá ràng để lựa chọn. đại mặc dù cũng tốt, nhưng khí chất lượng quá kém, giữa người với người cảm giác cũng lạnh lùng hơn rất nhiều, lúc trước khi bị cướp bóc vẫn khắc sâu trong lòng…. Tương lai sao. . . . . . qua, dám mạo hiểm lớn như vậy, ngộ nhỡ là chiến loạn hoặc ngày tận thế làm thế nào đây.


      rối rắm muốn chết, bên nam tử mặc áo trắng nhịn được rồi, " trước khi nguyện vọng của , chính là để cho ngươi trở lại đại! Cho nên ngươi chỉ có thể ở lại đại, chuyện bây giờ ngươi cần thiết phải làm, chỉ là cho ta biết ngươi hi vọng tới thời đại nào!"


    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 264



      gật đầu cái, ngay sau đó lại bắt đầu rối rắm.


      hi vọng tới thời đại nào đây? Nếu như ở lại Thánh Dụ, thể lại lấy thân phận là hoàng đế để xuất , với tính cách mạnh mẽ của , nhất định sống rất khổ sở. Nhưng là. . . . . . Bằng thực lực của , chừng lần nữa lại lấy thân xác của người khác để đoạt lại hoàng quyền sao? lắc đầu cái, nghĩ đến chuyện tranh đoạt lại hoàng quyền, chỉ sợ đây là chuyện khó, dù sao phải thiết lập thế lực, đây cũng phải chuyện mà sớm chiều có thể hoàn thành, chừng chờ đến khi lần nữa đoạt lại ngôi vị hoàng đế, đầu cũng bạc trắng rồi . . . . .


      Nhìn nam tử mặc áo trắng đứng bên sắp phát điên, lập tức , "Ngươi hãy để cho tới đại ."


      Nam tử mặc áo trắng hít sâu cái, rốt cuộc ổn định lại tâm tình, "Được, bây giờ ta tiễn các ngươi trở về."


      "Đợi nào...!" lập tức ngăn lại.


      "Ngươi còn có chuyện gì? !"


      "Tu mượn thân xác của ai?" Trung Quốc lớn như vậy, ngộ nhỡ bọn họ cách nhau quá xa, muốn gặp mặt cũng khó khăn, hơn nữa bọn họ cũng dùng khuôn mặt quen thuộc trước kia để gặp lại nhau, chừng có ở cùng chỗ cũng biết đối phương là ai.


      "Cụ thể dùng thân xác của ai, ta cũng ràng lắm. Nhưng có chút chuyện ta phải cho ngươi biết, từ lúc trở thành tử hồn, mất tất cả trí nhớ." Nam tử mặc áo trắng gằn từng chữ , "Cho nên, cho dù là ngươi tìm được , cũng biết ngươi nữa."


      Mất tất cả trí nhớ? cười cái, sao, sao cả. Lần này, đến lượt tới quyến rũ .


      "Có thể tận lực để cho cách ta gần chút được ?"


      Nam tử mặc áo trắng yên lặng nhìn , ngay sau đó gật đầu cái.


      "Ta phải làm như thế nào mới có thể biết đó là ?" Ánh mắt của gần như cầu xin. Nếu như quên mất tất cả, muốn tìm được giống như mò kim đáy biển.


      Hồi lâu, "Ta đưa ngươi trở về trước ."


      Nam tử mặc áo trắng xong, lại cảm thấy hồi trời đất quay cuồng.


      Mơ hồ nghe thấy cái thanh, "Mượn dùng xác thịt của người, nước mắt chảy ra là màu đỏ."


      từ từ mở mắt ra, thấy chính là khuôn mặt lo lắng của mẹ.


      "Tô Tô ~ rốt cuộc con cũng tỉnh lại rồi! Mới vừa con ngất , làm chúng ta sợ a!"


      ổn định lại tinh thần của mình, ngay sau đó lật người xuống giường, chỗ cổ tay bị kéo do được cắm ống tiêm, chợt dùng tay nhổ kim tiêm ra, bất chấp tất cả, về phía khu phòng bệnh nặng của bệnh viện, phía sau truyền đến tiếng gọi hoảng sợ của mẹ .


      nghĩ tới cái gì đó, dừng bước với mẹ mình: " chung quanh đây có gừng mẹ?"


      "Gừng? Khu chợ phía ngoài có bán đấy, làm sao?"


      bảo mẹ đến khu phòng bệnh nặng chờ , ngay lập tức chạy như điên xuống lầu.


      Sau khi mua được gừng, liền vội vội vã chạy tới khu phòng bệnh nặng, trong các gian phòng đều là những bệnh nhân mắc bệnh nặng, phải làm như thế nào mới có thể ai là Tu đây?


      lúc ấy , nghe thấy tiếng mẹ mình an ủi vợ chồng bác Cừu.


      "Trạch Hạo như thế nào rồi ạ?" lo lắng qua kéo Cừu mẹ hỏi, nếu như Tu mượn dùng thân thể của Trạch Hạo tốt vô cùng .


      Cừu mẹ khóc sưng đỏ cả mắt lên, hai mắt mờ mịt, thấy vẻ mặt quan tâm của , vẫn cố gắng mỉm cười , "Tình huống mặc dù quá lạc quan, nhưng các bác sĩ cố gắng, cháu yên tâm , rồi cũng tốt thôi."


      Dưới tình huống này, mà bà vẫn còn cố gắn an ủi , trong bụng lại càng thấy áy náy.


      " ấy qua khỏi thôi, Trạch Hạo có việc gì đâu bác ạ."


      Lúc này, từ trong phòng cấp cứu có người được đẩy ra, vải trắng che khuôn mặt của ta, tình huống như thế. . . . . .


      bước bước dài xông tới, đẩy người níu bên cạnh khóc lóc vật vã ra.


      Kéo tấm vải trắng ra, ông cụ đập vào mắt.


      phải là , phải.


      " làm cái gì thế!" Con cái của ông lão tức giận trợn trừng mắt nhìn .


      " xin lỗi, tâm tình của nó ổn định." Mẹ lập tức kéo lại.


      "Tô Tô, rốt cuộc con bị sao vậy!" Mẹ quát lên.


      Nhắm lại mắt, nghĩ nên tỉnh táo chút.


      lúc ấy , trong phòng bệnh của Trạch Hạo đột nhiên xuất vấn đề, các bác sĩ từng người chạy vào bên trong, lâu lại đem đẩy tới phòng giải phẫu.


      Ngoài cửa ai cũng lộ vẻ nóng nảy, thậm chí là vẻ mặt tuyệt vọng.


      Mẹ trong lúc vô tình liếc thấy hai mắt sáng lên, bị sợ đến hơi chậm lại, "Tô Tô ~"


      chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, trong lòng loại dự cảm mãnh liệt, Tu sắp tới rồi.


      biết qua bao lâu, cánh cửa rốt cuộc được mở ra.


      Cừu mẹ lập tức ngay tới hỏi bác sĩ tình huống như thế nào.


      " xin lỗi, chúng tôi tận lực. . . . . ."


      Cừu mẹ nhất thời chịu được đả kích như vậy, hôn mê bất tỉnh.


      "Bác sĩ Lưu! Bác sĩ Lưu!" Bên trong y tá vội vã chạy ra, " ta, ta tỉnh lại."


    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 265



      Nhìn thấy Trạch Hạo được đẩy ra ngoài, như mãnh hổ nhào tới, y tá đẩy giường bệnh bị dọa liền lùi lại vài bước.


      "Trạch Hạo ~!" cúi xuống bên cạnh Trạch Hạo, trợn tròn mắt qua sát bốn phía.


      Nếu quả là do được cấp cứu mà tỉnh, làm sao có thể tỉnh nhanh như vậy? Hơn nữa ánh mắt của . . . .


      Khó nén được hoan hỉ trong lòng, lập tức đem miếng gừng xoa lên mắt của .


      " làm cái gì!" Y tá đứng bên vốn định ngăn lại, nhưng cũng muộn bước.


      Hai mắt của chịu được hơi cay nồng đậm của gừng, mắt thấy giọt màu đỏ sắp rơi xuống, gần như điên cuồng lau hết cho .


      Trạch Hạo tỉnh, nhưng cái gì cũng nhớ nổi, ngay cả chuyện cũng biết.


      hăng hái nhận nhiệm vụ nặng nề là dạy học , biết , nhưng giọng cùng với cách dùng từ khác với đại.


      Tất cả mọi người đối với những hành động khác thường của đều thể hiểu nổi, đặc biệt là Cừu mẹ.


      Ngày đó bà còn vô cùng chân thành khuyên : chuyện tình cảm thể miễn cưỡng, nếu như bởi vì lòng cháu vẫn còn mang áy náy, nên mới ép buộc mình và ở cùng nhau, chắc là hạnh phúc.


      lại cho bà biết chính là bởi vì chuyện tình cảm thể miễn cưỡng, cho nên mới thể ép buộc mình thích . Lúc những lời này, mặt nụ cười hạnh phúc.


      Năng lực thích ứng của quả phải là mạnh bình thường, trong khoảng thời gian thân thể của khôi phục, đem tất cả những gì vốn dĩ Trạch Hạo biết làm đều học xong, số phương diện thậm chí còn ưu tú hơn so với trước kia, điều này làm cho Cừu mẹ rất là vui mừng.


      mỗi ngày đều đến gặp , nhưng mỗi lần tới đều thấy người phụ nữ khác nhau ở bên cạnh , điều duy nhất để cho cảm thấy vui mừng trong mắt toát ra chán ghét, chỉ khi nhìn mới như vậy.


      và Trạch Hạo kết hôn nhanh như tia chớp, bởi vì càng ngày càng ưu tú, bắt đầu tiếp quản lại công ty, chuyện này khiến phải tiếp xúc với rất nhiều người phụ nữ. sợ chuyện cũ lại tái diễn, bị người phụ nữ khác cướp .


      Mẹ hề có chút phản đối nào, bởi vì tại đối với Trạch Hạo tốt phải bình thường.


      hài lòng rúc vào trong ngực Trạch Hạo, giương mắt nhìn khép chặt hai mắt, giờ khắc này, hạnh phúc.


      Trạch Hạo cũng tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy nhìn cười khúc khích, đây cơ hồ là phương thức gặp mặt của bọn họ mỗi sáng.


      còn buồn ngủ đẩy cái, "Nhanh làm điểm tâm."


      làm nũng nằm bất động giường, thích nhìn vào đôi mắt của , đặc biệt là ánh mắt kiên nghị kia, đó là điểm duy nhất mà linh hồn của Tu bộc lộ ra ngoài, mặc kệ biến thành ai, cũng thay đổi.


      "Em cảm thấy ngạc nhiên sao." Trạch Hạo nhàng nhếch miệng, đường cong hoàn mỹ xuất mặt , nó mới quen thuộc làm sao, "Chung quanh mỹ nữ đếm xuể, tại sao lại cố tình đối với em rất đặc biệt?"


      hả hê mà cười ha ha. Khi biết trí nhớ của Tu toàn bộ mất vô cùng sợ hoàn toàn có cảm giác gì với , nhưng lại nhớ tới chuyện Tiểu Cúc từng bị thôi miên, nghĩ ra biện pháp.


      Nhớ lại khi Trạch Hạo được chuyển về phòng bệnh thường lấy lý do chăm sóc , để tấc cũng rời. Mỗi khi chỉ có và Trạch Hạo, đều ở bên lỗ tai ngừng lại mấy câu, "Trì Tô là xinh đẹp nhất, chỉ thích Trì Tô, chỉ có hứng thú với Trì Tô, những người phụ nữ khác với chỉ giống như cặn bã."


      Trạch Hạo hí mắt nhìn bên cười gian, "Em làm sao vậy?"


      lập tức ngưng cười , " có việc gì!"


      Mặc kệ có phải là do mấy chú ngữ này hay , ít nhất mục đích của đạt được.


      "Nghe T thị mới đây đào được cỗ di chỉ, bây giờ làm thành địa điểm du lịch cho khách thăm quan, có muốn xem chút hay ?"


      dùng sức gật đầu, ra , cùng với , dù có đâu cũng được.


      "Vậy em làm điểm tâm trước , ngày mai chúng ta lên đường."


      ngày kia, ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, dù sao cũng là cùng ra ngoài, phải giúp lấy chút thể diện.


      Đối với kỹ thuật lái xe của vô cùng tin tưởng, cho dù cho tới bây giờ cũng có chạm qua loại vật này, nhưng mà sau khi tỉnh lại học tới tuần lễ, có thể sử dụng rất thuần thục rồi.


      "Bùm ~~!" tiếng va chạm lớn vang lên.



    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 266: Kết Thúc Chính Văn 1



      Trì mẹ lo lắng chạy tới bệnh viện, vốn là con muốn cùng Trạch Hạo du lịch, lại đột nhiên nhận được điện thoại bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ!


      Tai nạn xe cộ! Lại tai nạn xe cộ! Trạch Hạo vừa mới từ trong tai nạn xe bình phục tới hai năm, làm sao lại tiếp tục bị như vậy đây?


      Lúc bà tới bệnh viện, gặp được Cừu mẹ, trong lòng hai người lửa cháy bừng bừng chạy về phía phòng giải phẩu.


      Lo lắng đứng đợi hơn tiếng đồng hồ, cuối cùng cửa phòng giải phẩu cũng mở ra.


      "Bác sĩ ~ như thế nào?"


      "Hai người ai là người thân của bệnh nhân Trì Tô?"


      Trì mẹ bắt đầu lo lắng, bà lúng túng , "Là tôi."


      "Trì Tô bởi vì não bộ bị thương nặng, có thể mất trí nhớ."


      Mất trí nhớ? ! Trì mẹ dám tin tưởng nhìn về Cừu mẹ, tại sao những chuyện như vậy cứ liên tục phát sinh người hai đứa con của bọn họ? ?


      "Trạch Hạo sao?" Cừu mẹ lo lắng hỏi.


      " ta mặc dù bị thương nặng hơn, nhưng cũng có thương tổn đến những chỗ trọng yếu, cho nên có cái gì đáng ngại."


      Trì mẹ nhìn hai người được đẩy ra, đau lòng vuốt ve mặt của Trì Tô, hai cái đứa bé này rốt cuộc làm sai điều gì, tại sao ông trời lại muốn đối xử với bọn chúng như thế.


      "Trạch Hạo, con tỉnh?" Cừu mẹ ân cần nhìn Cừu Trạch Hạo .


      Cừu Trạch Hạo cảm giác toàn thân đau muốn chết, nhìn chung quanh, "Tô Tô đâu rồi ạ?"


      "Con bé. . . . . . Ở phòng bệnh sát vách."


      "Mang con gặp ấy."


      "Con bây giờ bệnh nặng, thích hợp. . . . . ." Cừu mẹ vốn định khuyên Cừu Trạch Hạo, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt kiên nghị của , liền gì nữa. Bà biết, con trai mình kể từ sau tai nạn xe cộ, thay đổi rất nhiều, phải là đứa bé được bao bọc nữa rồi, nó chân chính trưởng thành.


      tới phòng bệnh, thấy Trì Tô an tĩnh nằm ở giường, "Mẹ, Tô Tô như thế nào?"


      Trì mẹ ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy là Cừu Trạch Hạo, mặt đành lòng, "Tô Tô nó . . . . Mất trí nhớ."


      Cừu Trạch Hạo sững sờ, đau lòng vuốt ve tóc của Trì Tô, " có việc gì, mặc kệ ấy có biến thành cái dạng gì, con cũng chăm sóc ấy."


      Hình ảnh như ngừng lại nơi này, trong gian, truyền đến tiếng người đàn ông.


      "Tại sao ngươi phải lấy trí nhớ của nàng ta?" Người chuyện là nam tử mặc áo trắng.


      "Có như vậy cuộc sống của nàng sau này mới có thể càng vui vẻ." Đứng bên, đứng cùng nam tử mặc áo trắng là người có diện mạo sai biệt lắm, nhưng bất đồng là, y phục của càng trắng hơn, gần như là màu bạc.


      "Tô Tô ~" Cừu Trạch Hạo nhìn thấy trong phòng khách có bóng dáng của , liền la lớn.


      "Em còn ở trong phòng bếp mà" tại mang chiếc tạp dề, có da có thịt, thái thức ăn.


      Cừu Trạch Hạo nhất thời rất gấp gáp, "Tô Tô, em sao cứ thích làm cơm làm gì, bảo Trương mụ làm là được rồi mà."


      Trạch Hạo từ trước đến giờ đều cho phép nấu cơm, bữa sáng tất cả đều có sẵn bánh bao cùng sữa tươi, chỉ cần hâm nóng mà thôi. Có lúc thỉnh thoảng vui vẻ lên muốn làm món ăn, đều khẩn trương ngăn cản .


      “Hôm nay ở trong TV em xem được tiết mục dạy nấu ăn, nhìn rất ngon, em nhớ hết các bước làm rồi, cho nên muốn thử chút."


      "Đừng làm nữa, , dẫn em xem mấy thứ khác hay hơn." Cừu Trạch Hạo tới phòng bếp, đem những thứ làm vứt sang bên cứng rắn kéo ra ngoài.


      Trương mụ lập tức chạy tới đón lấy làm, bà là do Cừu Trạch Hạo đặc biệt mời tới làm cơm trưa cùng cơm tối, tiền lương khá vô cùng, bà cũng muốn mất phần công việc này.


      "Tại sao mỗi lần em nấu cơm đều muốn tới quấy rầy em vậy!" có chút bất mãn bĩu môi.


      Cừu Trạch Hạo cười xấu hổ, cũng ràng tại sao mình lại phải làm như vậy, chính cũng thể khống chế được mình.


      " muốn dắt em xem cái gì? Nếu nó làm em có cảm giác hứng thú, em liền lập tức trở lại tiếp tục làm!"


      Những lời này hình như đối với Trạch Hạo là uy hiếp rất lớn, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, “Dạo trước muốn dẫn em du lịch, nhưng bởi vì tai nạn xe cộ, cắt đứt kế hoạch của chúng ta, lần này chúng ta tiếp tục kế hoạch lần trước, như thế nào?"


      Du lịch? nghe xong ánh mắt sáng lên, rất thích cảm giác du lịch.


      "Được."




    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 267: Kết Thúc Chính Văn 2



      tới khu di chỉ cổ đại của T thị, bởi vì niên đại xa xưa, rất nhiều nơi sợ bị du khách làm hư hại, cho nên họ ngăn lại.


      Cừu Trạch Hạo mang theo tới đại sảnh khu triển lãm, bên trong có tương đối nhiều người, cũng thiếu những hướng dẫn viên du lịch giới thiệu những di chỉ bên trong. Trong đại sảnh là những di vật được khai quật lên, cảm giác chúng so với những đồ cổ mà từng được nhìn thấy giá trị hơn rất nhiều. Ở giữa sảnh có chiếc tủ kính lớn bỏ những mô hình khảo cổ.


      lôi kéo Cừu Trạch Hạo tới chỗ mô hình, bên cạnh mô hình, là tấm bảng đó viết bốn chữ lớn "Vương triều Thánh Dụ" .


      chợt dừng lại, nội tâm như bị cái gì đó xâm nhập, bức bối khó chịu cực kỳ.


      mô hình, từng cái phòng ốc đều có chú thích ràng, chỉ địa điểm.


      nghiêm túc nhìn mỗi nơi, trong đầu trống rỗng, có loại cảm giác, như là quen thuộc, rồi lại như là xa lạ, cảm thấy mình để tuột mất cái gì đó.


      Đột nhiên, ghi chú tiến vào tầm mắt của , "Dư Điệp cung" .


      ngừng tìm kiếm trong đầu, trực giác mách bảo phải biết cái gì đó, nhưng là, có gì cả.


      lắc lắc đầu, trong lòng có chút khó chịu.


      Nhìn về phía Cừu Trạch Hạo đứng bên, cũng chớp mắt nhìn chằm chằm vào mô hình rồi ngây ngốc.


      "Trạch Hạo ~" thanh của khiến cho hoàn hồn, " xem chỗ này này"


      chỉ vào Dư Điệp cung, "Hình như ba chữ này được mạ bằng vàng mới đúng." biết vì sao, ngay khi nhìn thấy lại có loại cảm giác này.


      vốn dĩ cho rằng lời mình ra giống như bị bệnh thần kinh, nhưng ngờ Trạch Hạo lại gật đầu phụ họa.


      Tinh thần nhất thời phấn chấn, " xem này, chỗ này có 3 người phụ nữ nữa, người nào là nương nương?"


      Cừu Trạch Hạo nhìn ba người đó chút, "Tất cả đều là nha hoàn."


      cũng gật đầu phụ họa , "Đúng, đoán chừng nương nương của bọn họ đâu đó rồi."


      Tầm mắt di chuyển tới hậu viện, lại là đám vịt. nở nụ cười, "Trạch Hạo, mau nhìn nơi này, làm sao trong hậu cung còn có thể nuôi nhiều vịt như vậy chứ?"


      Cừu Trạch Hạo nhíu nhíu mày, "Xem chừng gã Hoàng đế này rất ngu ngốc."


      có chút phục, tại sao nuôi vịt bị coi là ngốc chứ? ngược lại, ra cảm thấy trong cung này rất kỳ quái, có nha hoàn nhưng có nương nương, hậu viện còn nuôi đám vịt. . . . . . hiểu Cừu Trạch Hạo là người cực kỳ bướng, nếu ta ngu ngốc cứ cho là ngu ngốc , chưa từng tranh chấp cái gì với , cho nên lần này cũng tiếp tục xem mô hình.


      Phía sau đám vịt là mảng lớn rậm rạp, đó ghi chú "Hoa hàm tiếu”, trực giác cho biết những đóa hoa này vốn dĩ có ở chỗ này.


      Đột nhiên, phía trước đám vịt có điểm trắng hấp dẫn chú ý của , nó rất , nếu như nhìn kỹ, trực tiếp bị bỏ qua.


      Nhích tới gần chút, mới phát đó lại là con cáo . Nó đứng lên hai chân, ở dưới đất, hai chân trước ôm lấy hai tai. Chẳng biết tại sao, nó cho cảm giác tựa như chờ đợi cái gì.


      Tâm nhất thời giống như bị cái gì đánh mạnh vào, vì sao lòng lại đau như vậy?


      Đưa mắt nhìn lại, phía bên trong đại sảnh đầy người, "Ở bên trong là cái gì vậy?"


      Cừu Trạch Hạo nhìn chút, "Hình như là giới thiệu về di chỉ."


      cùng vào, bên trong là bức tường lớn, rậm rạp chằng chịt toàn là chữ, bên hướng dẫn viên thuyết minh lại những ghi chép lịch sử tường.


      Hai người cũng kiên nhẫn đứng xem, đột nhiên, tầm mắt của khóa lại hai chữ ‘ Thiện Xá .


      Thánh Dụ năm 367, Kiền Sở giao chiến với Thánh Dụ, Hoàng đế Thánh Dụ Tu Hồng Miễn cùng Thiện Xá Tướng quân khải hoàn hồi triều. Từ đó, cung nội lưu truyền Thiền Tướng quân có tâm với Dư phi.


      Thánh Dụ năm 368, Kiền Sở Vương giả vờ sứ Thánh Dụ, thầm cấu kết cùng với Tướng quân Thiện Xá đương triều tay cầm trọng binh, suy tính tấn công hoàng cung.


      Cùng năm, Thánh Dụ đế bỏ xuống giang sơn, cùng Dư phi thoái . Trong cung vô chủ, Thái hậu đành phải mình chống đỡ toàn cục, cùng Kiền Sở Vương giằng co. Nguyên bản cùng Kiền Sở Vương cấu kết Thiền Tướng quân, bởi vì hai người bất đồng ý kiến nên dựng lên phản tâm, dưới tình thế có chiến lệnh trong tay, vẫn có thể tập kết gần nửa binh lực của Thánh Dụ, điên cuồng xông về Hoàng cung.


      Thánh Dụ năm 373, Thiền Tướng quân đại thắng, Đông cung đổi chủ, nhưng thay đổi quốc hiệu.


      Thánh Dụ năm 375, Thánh Dụ đế Thiện Xá thành lập hậu cung, mỹ nhân ba ngàn nhưng lập hậu.


      Thánh Dụ năm 376, Thánh Dụ đế Thiện Xá cử hành đại điển phong hậu, hoàng hậu cũng là Dư phi của đế vương tiền nhiệm Tu Hồng Miễn. Chuyện này gây ra làn sóng phản đối khổng lồ trong triều, chúng triều thần rối rít phản đối, Thánh Dụ đế Thiện Xá vẫn như cũ độc hành, cũng vì thế mà những lời đồn đại về Dư phi trước đó liền sáng tỏ.


      Cùng năm, Thánh Dụ đế Thiện Xá đem hậu viện của Dư Điệp cung tu sửa, trồng đầy hoa hàm tiếu. Cùng lúc đó, hậu viện Dư Điệp cung xuất con hồ, sau có người nào dám tiếp tục bước vào Dư Điệp cung nửa bước.


      Thánh Dụ năm 412, Thánh Dụ đế Thiện Xá bệnh qua đời, Thánh Dụ đế lúc còn tại vị cũng lâm hạnh tần phi, người nối nghiệp.


      Thánh Dụ năm 413, bị Kiền Sở công hãm, Thánh Dụ mất, đổi quốc hiệu Kiền Sở, định vào năm 407.


      Kiền Sở năm 408, Kiền Sở Vương đem Thánh Dụ cung xây dựng lại, duy nhất bảo lưu lại Dư Điệp cung.


      Hậu viện vẫn có con hồ canh giữ, từ khi Thánh Dụ đế Thiện Xá bệnh qua đời, có người nào dám tiếp tục đến gần.


      hồ hề ăn cơm, mỗi ngày chỉ ngồi ở hậu viện. khi có người đến gần, nó lập tức tấn công.


      Sau lần đó, Kiền Sở Vương biết được hồ chờ đợi cái gì, bị tình cảm của nó làm cho cảm động, cho người họa riêng bức tranh.


      Bức họa sau khi được hoàn thành, liền đưa tới loạt các phản ứng từ dân chúng các nước, rất nhiều người dạn dĩ tranh nhau thỉnh cầu được đến Dư Điệp cung để có thể chính mắt thấy hồ, họ cũng sử dụng hết các loại phương thức dụ dỗ, nhưng hồ vẫn lù lù bất động.


      Sau có người ném con thỏ sống tới trước mặt hồ, hi vọng nó có thể ăn chút.


      Nhưng hồ nhìn cũng nhìn, ánh mắt nó nhìn thẳng vào phương hướng, trong mắt tràn đầy chờ đợi.


      Kiền Sở Vương từng phái người điều tra qua, phương hướng này đường đều là những con đường núi hẹp dài, nối thẳng với Thiệu trấn của Kiền Sở.


      hồ vẫn như thế mỗi ngày ăn uống chờ đợi , kiên trì suốt năm lẻ hai mươi hai ngày.


      Sau đó lại có người tới hậu viện phát hai cặp mắt hồ còn ánh sáng, nhưng lại vẫn duy trì tư thế vốn có.


      Có người to gan đến gần, mới phát qua đời.


      Kiền Sở Vương sai người hậu táng, cũng ở chỗ mà hồ ngồi năm kia đúc pho tượng.


      Pho tượng này trắng tinh màu, theo tư thế ngồi, hai móng trước bịt lấy hai tai, trong ánh mắt toát ra nồng đậm hy vọng, cùng với dáng vẻ hồ lúc trước giống nhau như đúc.


      Khi thấy được nơi này, hai mắt lại càng ngừng tràn ra nước mắt, lau thế nào cũng xong.


      Đột nhiên, trong đầu xuất bóng dáng nho , toàn thân nó trắng toát, cùng đôi mắt to vô tội chờ đợi nhìn , lần này, quên mình phải trở về.


      *****************HOÀN******************


      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :