1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 255



      Mặc dù vừa mới trở về được mấy ngày, thế nhưng so với việc xuyên qua càng khó thích ứng hơn, mặc kệ làm cái gì cũng có tinh thần, thường quên ăn cơm, mở mắt nhắm mắt trong đầu tất cả đều là những hình ảnh về thế giới bên kia.


      Những lúc đường, nhìn những tòa nhà cao tầng mà ngây ngô lâu, nếu như lại nhảy xuống từ đó, liệu còn có thể xuyên qua nữa sao?


      Mẹ cũng phát ra có cái gì đó đúng, nhưng lại có biện pháp nào để ẹ biết chân tướng tình.


      Sống trong tâm trạng tiêu cực qua mấy tháng, rốt cuộc trong tiếng gầm rống tức giận của mẹ mà cũng tỉnh táo lại.


      trở về được nơi đó được nữa.


      Nếu đây lựa chọn của , cho dù là bò, cũng phải bò qua.


      Xế chiều hôm nay có lớp, ăn mặc tử tế chuẩn bị nộp đơn làm lễ tân ột công ty thương mại.


      tới công ty, mới phát hôm nay có rất nhiều người tới dự tuyển, học mặc trang phục rất cẩn thận, đặc trưng cho từng phân ngành, xem ra hôm nay công ty này còn tuyển thêm những chức vụ khác.


      Cửa thang máy mở ra, cả đám người rối rít chạy vào, tới 30’’ chật cứng người bên trong.


      muốn theo chân bọn họ chen chúc, nên liền đứng chờ lượt tiếp theo.


      Trong lúc vô tình phát bên trong góc còn có cái thang máy khác, mình tới đó, chiếc thang máy này hình như còn cao cấp hơn rất nhiều so với cái thang máy vừa rồi, biển báo cho thấy nó dừng ở tầng 23.


      thầm cảm thấy mình may mắn, vì thế nhưng có ai phát ra.


      ấn nút thang máy, bao chiếc thang máy liền xuống, vào cánh cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, chợt bên ngoài có người đàn ông tây trang thẳng thớm tới, vóc người ta to lớn.


      ta thấy tỏ ra rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại lễ phép mỉm cười cái.


      thấy vậy cũng mỉm cười lại, suy nghĩ lại tự chủ được mà bắt đầu bay xa.


      Nụ cười của ta làm cho cảm thấy như cơn gió mùa xuân, nó làm nhớ tới nụ cười tươi tắn lạnh nhạt của , tên là Phù Tuyết.


      "Đinh ~" Tiếng chuông vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của .


      Nhất thời tinh thần có chút ngây ngốc, theo người đàn ông ra khỏi thang máy.


      "Tiểu thư, tìm ai?" ta lễ phép hỏi.


      ngốc nghếch lắc lắc đầu, trong đầu là mảng trống rỗng, đột nhiên quên mất mình tới làm cái gì.


      "Đây là tầng mấy?"


      "Tầng 23."


      "Ngại quá." rụt đầu lại, phải xuống tầng 3.


      Phỏng vấn vô cùng thành công, họ hẹn buổi sáng thứ bảy đúng tám giờ rưỡi đến.


      Mới vừa ra khỏi công ty xa, liền nghe thấy hồi tiếng xe đạp từ phía sau truyền đến, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành.


      Quả nhiên!


      "Ăn cướp a ~!" vội hét ầm lên.


      Bốn phía đều rất đông người, lần này xem các người trốn thế nào.


      có chút kinh ngạc, bởi vì ai đứng ra giúp , tại sao có thể như vậy?


      dùng sức vung chân cái, chiếc giày cao gót liền theo đó mà bay ra ngoài, ra sức chạy theo chiếc xe đạp.


      Cảm xúc bị chất chứa trong lòng mấy tháng nay rốt cuộc có cơ hội được bạo phát. Các người đúng là chọc lầm người!


      Dùng hết toàn lực để chạy, chiếc xe đạp cách càng ngày càng gần.


      Bọn họ hình như ngờ rằng có thể chạy với tốc độ kinh người như vậy, nên bị sợ đến mất thăng bằng, chiếc xe nghiêng ngả mấy lần mới chống vững lại được.


      Mắt thấy cự ly sai biệt lắm, liền nhảy cái, hướng về phía chiếc xe đạp.


      Hai người xe ngã ra xa, trong nháy mắt, bao quanh đầy người, đáng tiếc là họ đều đến để xem náo nhiệt, lòng người khi nào trở nên lạnh lùng như vậy rồi hả ?


      để ý tới đau đớn, bò dậy hướng về phía hai người kia.


      "Túi. . . . . .Túi trả lại cho !" Hai người kia đem chiếc túi xách tay của ném về phía, liền khập khiễng chạy mất, ngay cả chiếc xe đạp cũng đoái hoài tới.


      Lúc cầm lại cái túi, chuyện thứ nhất làm chính là kéo khóa ra.


      Chiếc trâm và con dao của vẫn còn nguyên, hoàn hảo.


      hài lòng cười cười, hai món đồ này chính là vật kỷ niệm duy nhất của về thế giới kia.


      Bả vai bị người khác nhàng vỗ lên, là ta!


      "Giày của ."


      ra là chàng đẹp trai mà gặp ở công ty, thế nhưng ta lại cầm giầy lại giúp .


      Chương 256



      "Cám ơn ." rất cảm kích ta, vào những lúc như thế này chỉ chút xíu quan tâm cũng được phóng đại gấp mấy lần.


      " tên là Trì Tô?"


      kinh ngạc gật gật đầu, tại sao ta lại biết tên của chứ?


      "Tiếp tục cố gắng lên, bây giờ ở đâu cũng thiếu những người như ." Nụ cười đẹp như ánh mặt trời của ta khắc sâu vào đôi mắt của , nghĩ ta chính là tổng giám đốc công ty đó.


      Nhếch nhác về đến nhà, mẹ với .


      "Tô Tô~ lát nữa cùng mẹ ra ngoài ăn bữa cơm đấy."


      ôm con chó của vào trong ngực, ngừng vuốt ve nó. Nó biết làm nũng, nhưng lại biết biểu vô tội đến đáng thương như A Hu; nó tức giận, nhưng lại có ánh mắt giảo hoạt đến mức nguy hiểm như của A Hu, nó cũng ngủ, nhưng bao giờ là giả vờ ngủ; nó bởi vì tranh thủ tình cảm mà kêu to, nhưng rốt cuộc cũng bởi vì gặp phải nguy hiểm mà quên mất bản thân mình, chỉ vì nó chính là nó.


      vẫn thường ôn nó, gọi nó mỗi ngày, dọn cho nó chỗ ngủ sạch nhất, chưa bao giờ để nó bị bẩn dù chỉ chút.


      Từ khi mua nó về tới giờ, chưa từng đánh nó.


      "Tô tô ~!" Mẹ có chút tức giận, "Con rốt cuộc bị sao vậy? Có cái gì mà thể với mẹ sao?"


      " có việc gì." xin lỗi nhìn về phía mẹ, "Mẹ vừa mới cái gì vậy?"


      Mẹ cũng chẳng thể làm gì được, bà từ trước tới nay chưa từng ép hỏi chuyện gì, phương diện này, bà luôn để thoải mái tự do.


      Tự do, chính là thứ mà ở thế giới kia khát khao nhiều nhất. tại rốt cuộc cũng được như nguyện lấy được tự do, tại sao trong lòng lại cảm thấy trống trải như vậy, như là mất tất cả?


      "Con chuẩn bị , cùng mẹ ra ngoài ăn cơm."


      " ra ngoài ăn? Mẹ có hẹn với bạn à?"


      Mẹ thần bí hướng cười cười, "Con rồi biết."


      Cùng mẹ tới chỗ hẹn, thế nhưng lại gặp được ta!


      "Trì Tô." rất lễ phép cười với .


      "Hai đứa quen nhau à?" Mẹ có chút kinh ngạc.


      "Ha ha, cũng coi như biết, hơn nữa cũng giống bình thường." nở nụ cười cực kỳ rực rỡ, "Tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Cừu Trạch Hạo."


      xong, rộng rãi đưa tay phải ra, lúng túng cùng bắt tay cái, vẫn còn là nàng sinh viên rất thích ứng được với nghi lễ như vậy.


      "Đây là mẹ của tôi." Cừu Trạch Hạo giới thiệu với người phụ nữ bên cạnh.


      "Ặc, dì mạnh khỏe." biết phải ứng phó làm sao, chỉ đành khẽ cúi chào cái.


      "Hảo hảo hảo, tất cả đều là người nhà, cần phải khách khí như vậy ~ ha ha." Bà cười mi mị bộ dáng rất là hòa ái, có lẽ Cừu Trạch Hạo chính là được di truyền nụ cười của mẹ , nụ vười tựa như gió xuân.


      "Đây là con của cậu à? tệ, cậu là có phúc"


      Hai người thân thiện ở bên hàn huyên, đành ngồi bên ngoan ngoãn uống trà.


      " ra chính là con của bác Trì?" Cừu Trạch Hạo dù sao cũng là thường xuyên giao tiếp bên ngoài xã hội, rất biết cùng người khác giao tiếp.


      gật đầu cái, từ mang họ của mẹ, từ lúc còn chưa xuyên qua, cha đối với cũng chỉ tương đương với người đường. Ngay cả chút hận cũng có, bởi vì có chút tình cảm nào, cho nên đối với chỉ là người đường chút liên quan.


      " còn chưa tốt nghiệp đại học đúng ? học nghành gì? Có lẽ về sau nếu có cơ hội có thể hợp tác với công ty chúng tôi."


      cố gắng nở nụ cười tươi, "Làm sao có thể là hợp tác được chứ, nếu tôi tốt nghiệp rồi cũng chỉ có thể làm thuê mà thôi."


      "Hình như tôi cảm thấy rất gò bó, là vì cảm thấy tôi đủ thân thiện sao?"


      bị câu hỏi của làm cho có chút xấu hổ, ta đúng là lắm chuyện, dù sao bọn họ mới chỉ gặp thoáng qua có mấy lần mà thôi.


      Mà quả ta rất có nghệ thuật giao tiếp, trong cuộc đối thoại bên hỏi bên đáp như thế này, cũng dần dần thả lỏng rất nhiều.


      Bữa cơm này ăn lâu, chờ đến lúc bọn họ rời khỏi hơn tám giờ.


      "Trạch Hạo, nếu con có việc gì mang Tô Tô ra ngoài dạo chút ." Mẹ của Cừu Trạch Hạo đề nghị với lúc gần về.


      "Đúng vậy, Tô Tô nhà chúng tôi mới vừa về nước, cũng quen thuộc nơi đây lắm." Mẹ lập tức phụ họa.


      Mặt thêm vài vạch đen mà nhìn về phía mẹ mình, trở về cả quãng thời gian dài rồi, ngay cả phố nào bán cái gì hay mặt mấy bà chủ cửa hàng có mấy nếp nhăn cũng biết ràng.




    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 257



      "Được ạ." ung dung đồng ý, mặc dù có muôn vàn muốn nhưng cũng dám cự tuyệt.


      đường cùng biết phải cái gì, "Bây giờ hai người bọn họ đều ở đây mà vẫn câu nệ như vậy sao?"


      cười xấu hổ, "Bản tính của tôi là rất hay xấu hổ, ha ha." xong câu đó, tự cũng cảm thấy ghê tởm đem.


      càng thêm quá đáng mà cười ra tiếng, "Chuyện làm thêm bác Trì có biết ?"


      gật đầu cái, có chút khẩn trương nhìn về phía , " ẹ tôi à?" định để đến ngày sinh nhật của mẹ để cho bà kinh hỉ .


      Từ trước tới giờ bà luôn cho phép được tự do nên cũng cảm thấy mình bị làm hư rồi, luôn chỉ lo làm những chuyện mà mình thích, chưa từng chân chính dụng tâm vì bà làm chuyện gì đó.


      ra là con người từ từ lớn lên, đặc biệt là sau khi trải qua số chuyện.


      lập tức phủ nhận , "Dĩ nhiên là có."


      Yên lòng gật đầu cái, tiếp tục cúi đầu .


      " làm cho tôi cảm thấy rất đặc biệt."


      kinh ngạc ngẩng đầu lên, chống lại chính là đôi mắt trong suốt của .


      Đặc biệt sao? Chẳng bao lâu sau, cũng làm cho cảm thấy đặc biệt nhưng đáng tiếc lại có bởi chút đặc biệt này mà chung tình với .


      "Cám ơn , Cừu Trạch Hạo, buổi tối này tôi rất vui vẻ vì có thể dạo phố với tôi, thời gian cũng còn sớm nữa rồi, tôi nghĩ tôi phải về rồi."


      vô cùng lễ phép kết thúc cuộc chuyện, đối với người giao tiếp rộng rãi như làm sao lại biết nó có ý nghĩa gì.


      "Tôi cũng vậy, tôi rất vui vẻ vì có thể cùng khoảng thời gian tốt đẹp như vậy, biết gần đây có rãnh rổi để có thể ra ngoài uống ly cà phê?"


      ngờ lại có ý nghĩ muốn phát triển với , " xin lỗi, gần đây tôi bận thi cử, cho nên thời gian rất gấp. . . . . ."


      "A, sao, nếu rảnh rỗi liên lạc lại với tôi" trong lời của hình như cũng để ý, nhưng vẫn có thể thấy được thất vọng trong mắt của .


      đường trở về xoa xoa cái trán của mình, rốt cuộc bị sao vậy, lại cự tuyệt người có điều kiện tốt như vậy.


      Về đến nhà, đợi là bộ mặt chờ mong của mẹ, bà hỏi tiến triển thế nào.


      "Con cự tuyệt ấy rồi." Mặc dù biết phải mở miệng như thế nào, nhưng vẫn muốn lừa dối mẹ, bà là người thâm tình lại thẳng thắn, muốn bà biết rồi hiểu và tôn trọng quyết định của .


      "Nha đầu chết tiệt ~ người tốt như vậy mà con cũng dám cự tuyệt! ? Nhìn xem hôm nay mẹ thu thập con thế nào!"


      "Mẹ ~ con cũng là người lớn tồi có được hay ~ cần đánh nữa~"


      n giờ sau. . . . . .


      "Mẹ, nếu mẹ thích cứ đánh , là con chạy hết nổi rồi." đứng lại thở hổn hển ngồi đất.


      Mẹ cũng đuổi kịp tới càng tức giận hơn, "Con cái nha đầu chết tiệt kia, mẹ chịu bao nhiêu khổ sở nuôi con lớn dễ dàng sao? Con cứ như vậy mà báo đáp mẹ à? ! Lập tức gọi điện thoại cho cậu ta xin lỗi!"


      "Con cự tuyệt rồi, làm sao lại còn gọi điện cho ấy làm gì."


      Mắt thấy tức giận của mẹ lại lần nữa lên cao, lập tức hai tay ôm đầu, chuẩn bị tư thế chịu đòn.


      Bất chợt điện thoại của mẹ vang lên, cũng quá nửa đêm rồi, ai còn gọi nữa?


      "Uy?"


      Sắc mặt của mẹ sau khi nghe người kia xong càng ngày càng kém, an tĩnh chờ ở bên, chỉ sợ phải là chuyện gì tốt.


      Cừu Trạch Hạo xảy ra tai nạn xe cộ.


      Chờ cùng mẹ chạy tới bệnh viện, mẹ Cừu sớm là khóc thành tiếng, Cừu ba ôm bà ngừng an ủi, lúc họ nhìn thấy và mẹ cũng chỉ liếc qua cái, rồi vẫn cầm nổi nước mắt, tiếp tục khóc .


      "Trạch Hạo sao chứ?" Mẹ ân cần tiến lên hỏi.


      Cừu ba lắc đầu cái, " cấp cứu ở bên trong."


      có chút xấu hổ cúi thấp đầu, là sau khi chia tay mới xảy ra chuyện, ít nhiều gì cũng cùng có chút dính líu. Nhưng ba mẹ của lại giống những tưởng tượng của mà tức giận với , điều này làm cho tội ác của cảm giác sâu hơn rất nhiều lần.

      Chương 258



      Cửa mở ra, mọi người vội vàng nhìn vào bên trong, Cừu mẹ càng muốn nhanh thêm mấy bước vọt tới.


      người bác sĩ trung niên ra, "Ai là người thân của Cừu Trạch Hạo?"


      "Tôi." Cừu ba đỡ Cừu mẹ, nhìn về phía bác sĩ, "Nó thế nào rồi?"


      Bác sĩ nhìn bà cái, "Làm phiền hai người vào nhanh chút."


      Hai người lập tức dừng lại, chỉ sợ tình huống tệ.


      Lúc Cừu Trạch Hạo được đưa đến bệnh viện, não bộ bị thương nặng, lúc vào phòng cấp cứu hô hấp ngừng lại, sau khi trải qua cấp cứu toàn lực của các bác sĩ vẫn mấy khởi sắc, bệnh viện gửi giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, hơn nữa cũng thông báo rất ràng rằng cho dù có cứu được, cũng rất có thể là người sống đời sống thực vật.


      Nguyên nhân gây ra tai nạn là do Cừu Trạch Hạo quay đầu xe lại gặp phải chiếc xe tải ngược chiều lao tới mà đâm vào hàng rào chắn, may là còn ai khác bị thương vong. Dĩ nhiên, cố lần này toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về Cừu Trạch Hạo.


      "Trạch Hạo lái xe mấy năm nay đều rất tốt, sao có thể xuất loại sai lầm này chứ?" Cừu mẹ thể hiểu khóc .


      chột dạ cúi đầu thấp, xem ra chuyện này có liên quan tới , chỉ là nghĩ tới gây ra ảnh hưởng lớn như vậy đối với .


      rất muốn hướng bọn họ lời xin lỗi, dù sao chuyện này cũng có liên quan tới , đáng tiếc có dũng khí lớn như vậy, sợ sau khi mình ra làm cho bọn họ càng thêm thương tâm.


      và mẹ ở lại với cha mẹ Cừu Trạch Hạo cả đêm, rốt cuộc, cũng được đẩy ra ngoài, đưa vào phòng bệnh đặc biệt, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn từ xa.


      "Tôi mua cho hai người ít đồ ăn , dù thế nào cũng thể gục ngã vào lúc này được, phải cẩn thận chăm sóc tốt thân thể của mình, nếu đến lúc đó làm sao có thể chăm sóc cho Trạch Hạo?" Mẹ trấn an Cừu mẹ mấy câu, liền ra ngoài mua đồ ăn.


      "Tô tô, cháu sang đây ngồi." Cừu mẹ tránh Cừu ba, mình gọi tới, "Đêm hôm đó cháu gì với Trạch Hạo?"


      Trong lời có chút trách cứ nào, chỉ ân cần hỏi mà thôi.


      áy náy cúi đầu thấp, ra là bà cũng biết. ra người bình thường ai cũng có thể đoán được.


      "Cháu gì, chỉ là. . . . . . Cự tuyệt lời mời của ấy.”


      Cừu mẹ khổ sở cười tiếng, "Là chúng tôi chăm sóc nó quá mức chu đáo rồi, cái gì cũng giúp nó trải đường cẩn thận trước, để cho nó bước quá mức bình thản, thậm chí ngay cả chuyện như vậy cũng chú ý. Tô Tô, cháu đừng quá để ý."


      Lỗ mũi đột nhiên đau xót, trong mắt lại tràn đầy nước mắt. Sau khi xảy ra chuyện như vậy, mà việc đầu tiên bà nghĩ tới là tự trách, chẳng những có trách cứ phải, ngược lại lại trấn an , sợ quá mức đau lòng. Như vậy làm đất dung thân, nên lời xin lỗi trước, nên sợ hãi.


      "Dì, xin lỗi, cháu. . . . . ."


      " phải lỗi của cháu, chúng tôi cái gì cũng giúp nó an bài trước, nhưng chuyện tình cảm lại thể an bài được, cũng nên để cho nó tự học chút."


      Trong lòng rất khó chịu, "Bác trách cháu sao?"


      "Bác tin rằng cháu cố ý."


      Tin tưởng, tin tưởng lại có thể xây dựng chỉ bằng hai lần gặp mặt sao, nghĩ mình hình như hiểu ra cái gì .


      Nhất thời đầu óc hồi choáng váng, trước mắt chỉ cảm thấy tối sầm.


      Làm sao? Rốt cuộc là làm sao? ràng nghe được tiếng hô hấp của mình, càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, cố gắng hết sức để hô hấp, nhưng nơi này là đâu?


      hồi bạch quang chói mắt thu hút tầm mắt của , trong lòng có chút kích động, là trở về rồi sao?


      "Sao ngươi lại trở lại rồi?" Vẫn là người nam tử mặc áo trắng, thanh vẫn dễ nghe như vậy, chỉ là bên trong xen lẫn ý thể tin được.


      trở về, trở lại.


      "Ngươi lừa ta." tức giận nhìn về phía ta.


      Đúng, ta lừa , ta để cho xem mấy cái hình ảnh kia căn bản cũng phải là những ý nghĩ trong lòng Tu Hồng Miễn, nếu như là cái loại người hung hiểm như vậy, làm sao có thể vì mà xông vào cướp giới? Đó phải là , vậy những chuyện vừa xảy ra cũng là giả .


      ta cười cười, "Nếu như phải là trong tâm có sắn hiểu lầm, làm sao ta có thể gạt được ngươi?"


    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 259



      chột dạ cúi đầu, đúng là trong lòng có nghi kỵ.


      Nhưng lúc vừa mới tới đây, liền bị tiểu Cúc bán đứng; vẫn luôn rất tin tưởng Thiện Xá nhưng cuối cùng đối cũng là vì có mưu đồ khác; tin tưởng Thái hậu chỗ dựa vững chắc nhất cho , nhưng cuối cùng lại bị bà ta hại cho suýt mất cả cái mạng này; ngay cả người mà tin tưởng quá giống Đại Cá Tử thiện lương của là Đường Kính, phải rồi cuối cùng cũng nhảy vào bẫy rập của sao . . . . . còn dám tin tưởng sao? còn có tư cách để tin tưởng sao?


      Nam tử kia lắc đầu cái, "Hình như còn có cái gì đó ngươi hiểu ."


      kinh ngạc nhìn , thiếu chút nữa quên mất có thể đọc được những suy nghĩ trong lòng .


      "Ngươi chỉ biết là bọn họ lừa gạt ngươi, vậy ngươi dám thẹn với lương tâm mà , ngươi chưa từng láo với bọn họ sao?"


      sững sờ, hình như. . . . . . cũng từng láo với bọn họ.


      "Người khác lừa ngươi ngươi liền cảm thấy thất vọng với tình người, vậy ngươi lừa gạt người khác bọn họ khó chịu sao? Vậy ngươi cho rằng những người khác chỉ là những kẻ ngu ngốc, người nào có thể nhìn ra lời dối của ngươi sao? Mỗi người đều có những bí mật thuộc về mình, rất nhiều lời dối là thân bất do kỷ, điểm này ngươi cũng nên là người ràng nhất rồi."


      Nghe lời , bắt đầu suy tư. Quả , nhìn nhận mọi chuyện quá mức phiến diện, nếu như có thể lời , người nào lại nguyện ý dối đây?


      "Là ta sai lầm rồi sao?" nhìn , gương mặt lộ vô vọng.


      lắc đầu cái, "Ta có tư cách đánh giá ngươi đúng hay sai, chỉ là, ta có thể để cho ngươi nhìn chuyện, có lẽ chính ngươi có thể tìm ra đáp án."


      Hắc động đất trong nháy mắt mở ra, xuất những hình ảnh cực kỳ tàn nhẫn. Đầy đất đều là những thi thể đầm đìa máu tươi, hình như còn ngửi thấy bên trong truyền ra nồng đậm mùi máu tanh.


      Hình ảnh dần chuyển động, thấy được đoàn binh lính mặc khôi giáp, tựa hồ công kích cái gì.


      Gần, gần, lại là Tu!


      bị vô số binh lính nặng nề bao vây, cho dù là ba đầu sáu tay cũng cách nào ngăn cản được công kích kinh khủng như thế.


      "Sát ~"


      Thân thể của nhìn thấy thanh kiếm đam vào tay của Tu Hồng Miễn mà run lên, trong lòng hồi quặn đau.


      " xảy ra chuyện gì?"


      "Có lẽ ngươi còn biết quy định của cướp giới, phàm là người nào tiến vào cướp giới, chỉ có thể tới, được lùi về phía sau. Hai người các ngươi đồng thời tiến vào, chỉ đành phải người lựa chọn những khảo nghiệm về tâm lý, cái người lựa chọn những khảo nghiệm về thân thể. Ngay cả tính mạng cũng giao cho ngươi."


      Giao cho ? hiểu nhìn , rồi lại chớp mắt cái nhìn về phía hình ảnh, Tu sắp kiên trì nổi nữa rồi.


      " khảo nghiệm về thân thể là dựa những khảo nghiệm về khảo nghiệm về tâm lý, cách khác, nếu như trong lòng ngươi qua được khảo nghiệm, như vậy chỗ của càng ngừng xuất những binh lính kia, mãi mãi kết thúc."


      Cũng chính là. . . . . . Cho đến khi chết trận mới thôi?


      "Ta có thể chấm dứt nó sao?"


      gật đầu cái, "Ngươi thông qua khảo nghiệm đối với những nhược điểm về nhân tính, bây ngươi qua."


      Nhược điểm về nhân tính? Hồi tưởng lại vị bà bà lúc trước, bà ta tướng mạo xấu xí của bà ta chính là khảo nghiệm về nỗi sợ hãi thông qua thị giác, bà ta còn bà ta còn muốn kể chuyện xưa, chính là khảo nghiệm đối với hiếu kỳ của lòng người, còn Nghiền muội sau đó, chính là khảo nghiệm đối với phân biệt giả trong nhân cách, còn có thính giác, thị giác, cuối cùng. . . . . . Cũng chính là nhược điểm lớn nhất trong nhân tính, hiểu lầm.


      " phải ta thông qua những khảo nghiệm sao? Tại sao những binh lính kia vẫn còn ở đó?"


      "Chỉ cần ngươi dừng lại thêm khắc đồng hồ, càng có nhiều binh lính hơn, ngươi có thể tự tính tính toán xem từ lúc ngươi vừa bắt đầu xông cướp giới đến bây giờ, tổng cộng làm trễ nãi bao nhiêu thời gian."


      Thân thể của run rẩy, trách được Tu bảo đừng ngừng lại, ra là chỉ cần dừng lại thêm khắc đồng hồ, tạo thành uy hiếp vô cùng lớn đối với thân thể của , đem tính mạng mình giao vào tay của , đáng tiếc, lại phụ .


      Nhìn phía sau càng ngừng có những binh lính xông lên, toàn thân cũng mềm nhũn, Tu sắp chịu đựng được nữa rồi.

      Chương 260



      "Ngươi cần phải vùng vẫy nữa đâu, nàng tự trở lại thế giới của mình rồi." Nam tử hướng về phía hình ảnh, .


      "Trẫm. . . . . . Tuyệt đối. . . . . . tin! ~!" Tu Hồng Miễn trong mắt của tơ máu tràn đầy, đỏ bừng tức giận trợn trừng mắt nhìn, cực kỳ giống rống giận hùng sư.


      Môi của có chút run rẩy, lâu nghe được cái gì nữa.


      "Ha ha, ra trong lòng của ngươi sớm biết phải sao? Nếu như nàng chưa trở về , bây giờ ngươi sớm có thể giết hết những binh lính kia rồi."


      "Trẫm. . . . . . Tin tưởng. . . . . . Nàng. . . . . ."


      Nam tử mỉm cười nhìn về phía , "Trong lòng sớm biết ngươi trở về rồi, nhưng vẫn kiên trì như cũ, đây chính là tin tưởng vô điều kiện."


      ngơ ngác nhìn những hình ảnh liên tục thay đổi, giống như tim mình bị người khác móc ra, khó chịu.


      Đúng vậy a, giết mãi xong, kéo dài quá lâu.


      "Phốc ~"


      " cần ~! ~~" thanh trường kiếm đâm xuyên qua bờ vai của ! thét to tiếng, nhào về phía hình ảnh.


      kịp suy tư, muốn nhặt thanh kiếm mặt đất lên để cùng sánh vai chiến đấu với Tu Hồng Miễn.


      khiếp sợ nhìn chằm chằm hai tay của mình, nó xuyên thấu qua thanh kiếm, vô ích.


      Phía truyền đến thanh của nam tử mặc áo trắng, "Bây giờ ngươi chỉ có phần hồn, có tư cách tham chiến."


      vô dụng nhìn chằm chằm về phía trước, thế nhưng cầm nổi kiếm, thể chạm vào nó!


      ra sức xông về phía Tu Hồng Miễn, nhưng lại trực tiếp xuyên thấu qua những binh lính kia, tới bên cạnh.


      "Tu


      " cũng nhịn được nữa, rốt cuộc khóc ra thành tiếng.


      Tu Hồng Miễn chút phản ứng nào, tiếp tục liều mạng cuồng quét, vài đao cũng trực tiếp hướng tới phía bên này, nhìn đại đao xuyên qua thân mình, rồi thu hồi lại. Tại sao có thể như vậy?


      "Nhìn cũng đến phiên ngươi."


      Tức giận xông lên mặt quát, "Mau dừng lại ngay ! Tôi qua phải sao! Mau dừng lại ngay! ~" tiếng quát cuối cùng, chỉ còn dư lại tiếng nức nở nghẹn ngào.


      "Đây là kết quả mà ngươi cho , có ai có thể giúp được , đây là do tự nguyện lựa chọn phải sao."


      Là lỗi của , tất cả đều là lỗi của . Nhưng tại sao lại phải dùng sai lầm của trừng phạt đây? !


      "A ~"


      thanh trường kiếm xẹt qua ngực Tu Hồng Miễn, máu tươi trong nháy mắt tràn ra, hán đứng cũng đứng vững nữa rồi.


      Đột nhiên nghĩ đến chuyện, "Ta còn có nguyện vọng đấy! Ta còn có nguyện vọng chưa được dùng! Ta muốn những binh lính này tất cả đều biến mất!" chưa từng hận tại sao mình lại tham lam như vậy, còn nguyện vọng có thể dành cho !


      "Ngươi cho rằng ngươi có hai nguyện vọng?"


      muốn quay lại, đúng vậy a, có vượt qua kiểm tra. . . . . . thất bại ở cửa ải cuối cùng.


      "Đợi đến khi thông qua khảo nghiệm, quả là có hai nguyện vọng, nhưng là mỗi người trong các người có cái. Khảo nghiệm của được xây dựng dựa khảo nghiệm của ngươi, cho nên, chỉ có chờ đến khi thông qua, các ngươi mới có thể coi là chân chính vượt qua kiểm tra. Nếu như bất hạnh chết trận. . . . . . Như vậy các ngươi cũng vẫn thất bại, duy nhất có thể cho người qua cửa đặc quyền, chính là có thể để cho ngươi sống lại."


      Để cho sống lại?"Ta có thể đem cơ hội nhường cho sao?" Đây là do thiếu , theo lý nên trả lại.


      Nam tử mặc áo trắng hình như có chút thể tin được, "Sống chết thể đùa bỡn, ngươi chắc chắn chứ?"


      "Xác định." mỉm cười nhìn Tu, có thể tin tưởng đến mức đem sinh mạng giao cho ... cũng có bản lĩnh giữ nó lại!


      "Thế nhưng có người ngu xuẩn như các ngươi." Dừng chút, ta lại , "Có lẽ, người có vô hạn tiềm năng." Nam tử mặc áo trắng vừa mới xong, cảm giác đột nhiên bị Tu chạm vào.


      Chạm được rồi hả ? !


      Tu Hồng Miễn vừa quay đầu lại, thân hình cứng lại, "Dung nhi? ! !"


      nhìn thấy ! nhìn thấy !


      "Phốc ~" phía sau thanh kiếm đâm vào cánh tay .


      "A ~! ~" thét lên tiếng thét kinh hãi, cổ họng như bị chặn bởi quả trứng gà loại khó chịu.


    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 261



      Trước mặt bỗng tối sầm, Tu Hồng Miễn đem mắt của che lại.


      "Nhắm mắt lại, nghe lời."


      ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, nhất thời nghe thấy được phía trước từng trận kiếm đâm tới thân thể, khỏi hồi run rẩy.


      định hơi hé mắt ra, nhưng cuối cùng lại vẫn nghe lời có nhìn lén.


      biết là người nào đâm trúng người nào, rậm rạp chằng chịt thanh khiến cho hồi co rút đau đớn.


      Ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, đao thương ngừng, trái tim của giống như treo ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại gọi tên .


      Mỗi lần tiếng, cũng trả lời.


      ra , rất muốn biết cần liều mạng nữa, cho dù là thua, vẫn có thể sống.


      Nhưng mà lại thể, đây là niềm kiêu ngạo của hoàng đế, giống như con sư tử, cho dù có chết trận, cũng quyết đầu hàng.


      biết đợi bao lâu, cảm giác chân mình cũng chết lặng, cả người ngây ngô dại dột giống như mộng du .


      Tiếng gào thét dần, cảm thấy tiếng bước chân bốn phía cũng càng ngày càng thưa thớt, có thành công ?


      Nhưng trong lòng luôn có cảm giác chỗ nào đúng, dám luôn miệng kêu tên , sợ ảnh hưởng đến thể lực của .


      thanh đến mức gần như biến mất, tâm thần thấp thỏm đứng ở bên, do dự xem có nên gọi tiếng nữa . Nhưng sợ, sợ phải đối mặt với điều mà muốn.


      Rốt cuộc, vẫn lên tiếng.


      "Tu ~" thanh run rẩy đến khiến ngay cả cũng có chút thể thích ứng.


      "Ừ."


      Nghe thấy tiếng đáp lại, vui mừng nhảy lên.


      làm được! Thế nhưng lại làm được!


      Môi của đột nhiên bị phủ lên, đôi môi khô nứt đến mức gần như có độ mềm làm cho thiếu chút nữa tưởng là bị cái gì đâm vào.


      "Chớ mở mắt."


      Cảm thấy muốn mở ra, Tu Hồng Miễn lần nữa lấy tay che ở đôi mắt của .


      thanh của yếu ớt khác thường, khàn khàn giống như bột mì khô khốc.


      "Tu ~" lo âu gọi, có rất nhiều lời muốn với , lại đột nhiên bị ngăn ở cổ họng. Đợi đến khi gọi ra tiếng, chỉ còn lại chữ ‘ Tu ’.


      "Dung nhi, đoạn thời gian lúc nàng trở về có tốt hay ?"


      dừng lại, biết nên trả lời như thế nào.


      "Nếu như, ngươi trở về mới có thể vui vẻ, hãy trở về ."


      liều mạng mà lắc đầu, sung sướng, tuyệt vui vẻ. phải vẫn luôn rất kiên trì ư, tại sao vào lúc này lại muốn buông tay của ra?


      " xin lỗi, ta . . . . ."


      "Dung nhi" Tu Hồng Miễn cắt đứt lời của , "Còn nhớ thời điểm chúng ta ở trại lính ?" thanh của càng ngày càng thấp.


      Cuộc sống lúc còn ở trại lính vẫn như cũ mồn trước mắt, khi đó mặc dù khổ, nhưng quả rất thực tế, rất vui vẻ.


      "Nhớ, lúc ngươi mới vừa từ Hoàng cung chạy tới dọa ta hề . . . . . ."


      Tu Hồng Miễn an tĩnh, cả người hoàn toàn che người , vẫn cắm đầu cắm cổ xong, "Nhưng ngươi lại nhận ra ta, làm lúc đó ta thất vọng lâu."


      ha ha mà cười ra tiếng, nước mắt từ hai mắt nhắm chặt đột nhiên chảy ra.


      Ôm cánh tay của chút nhúc nhích, có thể cảm thụ được, thiếu cánh tay.


      "Tu, ngươi còn nhớ núi hoa ? Lần đó ta về, chuyến thăm căn nhà gỗ . là đẹp." là đẹp.


      có tiếng đáp lại, chưa bao giờ có khắc yên tĩnh giống như bây, yên tĩnh như thể toàn thế giới chỉ còn lại mình .

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 262



      ôm , chỉ muốn yên lặng mà ôm, cái gì cũng cần làm.


      Hồi lâu, nhàng giơ tay lên vuốt ve mặt của , lần này, lựa chọn dùng tâm của mình để cảm thụ bộ hình dáng bộ mặt của .


      Tay dừng lại, đột nhiên nghĩ đến việc hình như xông qua cướp giới, như vậy, có phải hai người thực thành công!


      Được cứu rồi, được cứu rồi!


      mừng rỡ hô to gọi nam tử mặc áo trắng, muốn hoàn trả nguyện vọng của hai người.


      Nhất thời cảm thấy người chợt , mở mắt ra. trở lại trong căn phòng trắng toát, nhưng đáng tiếc bên cạnh có bóng dáng của .


      "Chúng ta thành công sao?" thử dò xét hỏi.


      Thấy ta gật đầu, thấp thỏm trong lòng rốt cuộc trở về chỗ cũ.


      "Tu đâu?" Chẳng lẽ trải qua những khảo nghiệm khác nhau địa điểm tới cũng khác nhau?


      "Hăn tới. . . . . ."


      "Đợi nào...!" còn có chuẩn bị tâm lý, hoàn toàn có.


      " còn ở đây, điểm này trong lòng ngươi so với ai khác càng ràng."


      Lắc đầu cái, "Nhưng là, thông qua khảo nghiệm có thể sống lại phải sao? phải cũng có nguyện vọng sao? !"


      Nếu như tất cả những việc này là mưu, chắc chắn mình làm ra những chuyện có lý trí gì .


      " phá vỡ tất cả tiền lệ."


      hoàn toàn hiểu ta gì, chỉ biết, Tu thông qua khảo nghiệm, phải có nguyện vọng có thể thực !


      "Ngươi xem nơi này."


      Nam tử mặc áo trắng xong, hắc động đất xuất hình ảnh lần nữa, đó là lúc và Tu đứng giữa tầng tầng lớp lớp binh lính.


      Đột nhiên, bịt đôi mắt của , cái tay khác ngừng ngăn cản công kích từ phía ngoài.


      Chỉ là trong nháy mắt, bên cạnh thanh đại đao rơi xuống, chém cánh tay của .


      xem xong thân thể mềm nhũn, ngồi liệt ở mặt đất.


      Nhắm hai mắt chặt lại, Tu muốn để cho thấy được bộ dáng này của , biết, chỉ muốn để lại cho hình ảnh hoàn mỹ về bản thân.


      "Dừng lại , ta muốn coi lại."


      Tâm từng trận co rút đau đớn, phải làm như thế nào mới có thể quên màn kia?


      Nam tử mặc áo trắng cũng có cưỡng cầu, chậm rãi mở miệng , "Làm người, khi hồn phách và thân thể thực tách ra, mới có thể biến thành tử hồn. Nhưng thường thường lúc con người chết, thân thể ít nhất còn có nửa phần nhân khí, cho nên đây chẳng qua là hồn phách, mà phải tử hồn. Chỉ cần hồn phách rời thân thể quá ba canh giờ, cũng vẫn có thể lần nữa trở về vị trí cũ . Nhưng lại khác những hồn phách khác, lại đợi đến toàn thân máu chảy khô, hồn phách mới rời khỏi thân thể. Cho dù ta có sống lâu như vậy nhưng đây cũng là lần đầu gặp phải tình huống như thế."


      Toàn thân máu chảy khô? Trong đầu ngừng tái diễn những lời này, vậy cần bao nhiêu nghị lực mới có thể làm được như thế?


      "Cho nên, khi rời khỏi thân thể mình, biến thành tử hồn, thân thể của cũng còn chút nhân khí nào, thể nữa trở về nữa."


      Tại sao có thể như vậy? tự mình lẩm bẩm, phải làm như thế nào mới có thể cứu ?


      "Tu bây giờ ở đâu?" nhìn khắp nơi, trong tấm hình cũng có bóng dáng của .


      " biến thành tử hồn, cho nên có có tư cách tiến vào nơi này."


      còn ở nơi này rồi hả ? !


      tức giận túm áo ta, "Tại sao ngươi phải ngăn cản ! Ngươi biết ta có thể làm sống lại kia mà!"


      Đột nhiên, tay lại trống trơn, nam tử mặc áo trắng đứng ở cách thước.


      "Từ lúc vừa mới bắt đầu ta rất ràng với , nhưng ý niệm của quá mạnh mẽ, tất phải muốn thành công. Đó là lựa chọn của , ta có biện pháp. Hơn nữa nguyện vọng của , trước khi rời được hoàn thành rồi."


      Hoàn thành rồi hả ?"Nguyện vọng gì?"


      "Để cho ngươi trở về."


      ngơ ngác đứng tại chỗ, nhớ lại mấy câu cuối cùng Tu Hồng Miễn với .


      "Dung nhi, đoạn thời gian trở về đó ngươi có vui vẻ ?"


      "Nếu như, ngươi trở về mới có thể vui vẻ, trở về thôi."


      sung sướng, vui vẻ.


      Đáng tiếc, chưa cho biết.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :