1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 18. chuyện với nhau

      thể tưởng tượng được khi tới thế giới này, người đầu tiên biết được thân phận thực của nàng lại là Hạ Hách Na nhị tiểu thư, Hạ Hách Na Phù Tuyết.

      chuyện với nàng lâu, Hạ Phù Dung thán phục lối suy nghĩ phóng khoáng, thể tưởng tượng được đây là tâm lý của tiểu thư khuê các, nàng đối với việc mình đến từ dị giới cũng có kinh hoảng. Nàng cực kỳ phục tùng tam tòng tứ đức cũng phải vì nàng nhẫn nhục chịu đựng, mà là nàng lạnh nhạt, cái loại tính tình lạnh nhạt này làm cho Hạ Phù Dung cực kì kính phục.

      Hạ Phù Dung với nàng là có loại bóng đèn, sợ bị gió thổi, ánh sáng lay động.

      Nàng rất là thích, nếu chính mình gặp lần tốt rồi. Chúng ta nhìn nhau cười, đều hiểu rằng có khả năng nhìn thấy.

      Nàng cho Hạ Phù Dung rất nhiều chuyện tình ở nơi này, tất cả mọi việc lúc Phù Dung còn , rất nhiều, rất chi tiết đến cả những việc như lúc trước Hạ Phù Dung rất thích vừa ăn cơm vừa chuyện.

      Nàng rất thích xem lá khô rơi xuống vào mùa thu, nàng nó giống như bươm bướm uyển chuyển rất là mỹ lệ. Hạ Phù Dung rất muốn đó là cảm giác của mình đối với nàng ấy.

      Bây giờ chính là mùa xuân, Hạ Phù Dung cùng nàng ước hẹn cùng nhau ngắm lá vàng rơi ngoài cửa sổ vào mùa thu, là ngọt ngào.

      Trong lòng thỏa mãn có gia đình như vậy đủ rồi.

      Phi tần trong cung là thể ngủ lại, mặc dù là nhà mẹ đẻ.

      Sau tiếng chiêng đồng, Hạ Phù Dung khởi hành hồi cung, trước khi nàng lén lút đưa cho phụ thân tờ giấy, nếu thông minh có thể hòa thuận với mẫu thân.

      Sau khi hồi cung tâm trạng của Hạ Phù Dung vô cùng tốt, xem ra con người cần hết những gì trong lòng, bắt đầu khi nàng tới nơi này, những vấn đề xãy ra làm nàng giải quyết xuể, nếu tìm người ra chắc bản thân nàng điên mất.

      Ngồi xuống theo cách mà mình thích, lại nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Cúc, nàng lập tức cảnh giác, ở tại Hạ Hách Na phủ có thể tùy ý làm những gì mình thích, cũng thể làm tùy ý ở trong cung này.

      “Nương nương, trọng chu (1) là ngày sinh của thái hậu, biết nương nương chuẩn bị lễ vật gì?” Tiểu Cúc cũng truy cứu hành động vừa rồi của nàng.

      “Sùng châu ? (2)” Sùng châu lại biến thành ngày sinh của thái hậu rồi hả? Ta cực kì nghi ngờ nhưng dám hỏi, chỉ sợ bị nhìn ra vấn đề.

      “Đúng vậy nương nương, bởi vì lúc trước người ở Thanh U các, cho nên mới có phần của nương ngương, bây giờ người khỏi, đến lúc đó nương ngương phải tham dự, tại chỉ còn thời gian hơn mười ngày, biết nương nương muốn chọn gì cho lễ mừng thọ?”Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiểu Cúc, kết hợp nàng hơn mười ngày, chắc hẳn phải là Sùng Châu , chắc là đơn vị tính của nơi này, chắc là hai tuần có nghĩa là Sùng Châu, thời gian thực là gấp “ Ngươi nhanh tìm hiểu các nương nương khác đưa lễ vật gì , sau đó trở về đây báo với bản cung, nhớ là nhất định phải nhanh.” Bây giờ phải xem các nương nương khác đưa lễ vật gì, nàng nghĩ đứng đầu nhưng cũng quá sơ sài.


      "Bẩm nương nương, Lệ phi nương nương đưa pho tượng Phật nằm bằng vàng, Tiết phi nương nương đưa đôi Bích hàn ngọc, Vinh phi nương nương đưa. . . . . ." Nhìn Tiểu Cúc lưu loát các tần phi đưa những gì, trong mắt đầy thưởng thức. Nàng vậy mà trước liền hỏi thăm xong các tần phi đưa gì đó, cái trợ thủ đắc lực quả nhiên tiết kiệm hơn phân nửa tinh lực. Nếu nàng phải người của Lệ phi tốt. . . . . .

      "Ngươi cảm thấy chúng ta đưa cái gì tốt?"Tiểu Cúc nghe thấy Hạ Phù Dung thương lượng với mình, nàng ngẩn người trong lúc mới : “Nương nương vừa mới khỏi bệnh, mà trong thời gian khẩn cấp như vậy, dễ đưa lễ vật quá quý trọng, nếu dẫn đến người khác hoài nghi, nhưng nếu quá tầm thường người ta nương nương tôn trọng thái hậu.”

      Chúng ta cùng có ý nghĩ, Hạ Phù Dung mỉm cười ý bảo nàng tiếp tục “Nương nương có thể dâng lên bức tranh mình vẽ, như vậy vừa xa xỉ, lại có lòng thành.”

      Đề nghị của Tiểu Cúc quả rất tốt, nhưng việc này là tốt đối với Hạ Hách Na Phù Dung.

      Nghe Hạ Hách Na Phù Tuyết Hạ Hách Na Phù Dung vẽ rất đẹp, bức tranh do nàng vẽ dù có nhiều bạc muốn có cũng được. Đây cũng là nguyên nhân mà chọn “nàng” làm phi chứ phải Nhị tỷ.

      Bây giờ mà nàng cầm bút lông vẽ chẳng khác nào giống như là bệnh co quắp duỗi ra được, làm sao có thể so với “ nàng” trước kia?

      “Đề nghị này rất tốt, cứ làm như vậy .” Đối với đề nghị này mình ngoài việc khen tốt cũng có cớ từ chối?

      Nàng nhu nhu nguyệt thái dương, phiền toái trùng trùng điệp điệp.“Nương nương ngày, chắc là mệt mỏi, nô tỳ gọi người lập tức chuẩn bị nước cho nương nương tắm rửa nghỉ ngơi?”

      Hạ Phù Dung mỉm cười gật đầu, đối với năng lực làm việc của Tiểu Cúc nàng cực kì tán thưởng.Tắm rửa xong nàng lên giường nằm, mặc cho Tiểu Cúc đắp kín mền.

      “Tiểu Cúc.”

      “Vâng?” Tiểu Cúc vẫn sắp xếp y phục bên cạnh ta.

      “Ngươi xem người từng phản bội ngươi còn có thể tin tưởng ?”

      Tay Tiểu Cúc sắp xếp y phục cứng đờ, tiếp theo sửa sang lại y phục “Vậy phải xem nàng vì cái gì phản bội nô tỳ.” Nàng gấp xong cái lại gấp thêm cái chồng lên “Nếu là vì danh lợi, nô tỳ cho nàng biến mất.”“Còn nếu phải?”Nàng hết lần này đến hết lần khác đến việc này.

      “Nguyên nhân ai biết đây? Nếu giết lầm, chẳng qua là ít người mà thôi.” Đáp án của nàng làm ta thể tin nổi, nàng ràng biết người Hạ Phù Dung phản bội là ai.

      “Nếu ta nguyện ý cho nàng cơ hội?” Động tác của nàng ngừng lại, cũng có trả lời “Ta cảm nhận được nàng rất tốt.” xong câu đó Hạ Phù Dung xoay người chuyện, nàng cũng có trả lời, chúng ta cứ im lặng như thế chờ đợi.

      Hạ Phù Dung nghe trọng chu thành Sùng Châu vì hai từ phát gần giống nhau.

      (1) Trọng chu: đơn vị tính( theo giải thích của tác giả)

      (2) Sùng châu: nguyên là huyện Sùng Khánh , khu du lịch nổi tiếng của Trung Quốc, có các danh lam nổi tiếng như kênh rạch Cửu Long, phố cổ, núi mào gà, hồ Bạch Tháp, chùa cổ Phượng Tê Sơn..( theo baidu)

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 19. Bích Thanh

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, sau khi thỉnh an thái hậu xong. Chỉ chút việc nhà mà cũng nhanh tới thời gian ăn cơm trưa, nhưng là khi về lại phát Tiểu Cúc cư nhiên có ở nơi đó chờ nàng . Tiểu Cúc chắc phải là loại người dễ dàng liền a, sao lại thế này? Lập tức quyết định quay về Dư Điệp cung nhìn xem, nếu Tiểu Cúc thấy lại phái người tìm xem.

      Lúc qua hoa viên ,xa xa nghe thấy tiếng của thái giám răn dạy cung nữ, chắc là làm sai chuyện gì. Cũng nghĩ nhiều, tiếp tục về phía trước , ngầm trộm nghe đến thái giám mắng người tên là Bích Quỳnh vi phạm vào cung qui vì chịu làm việc. Tiện đà lại nghe đến vị cung nữ khác giúp Bích Quỳnh biện giải nàng cũng làm , chỉ là nhìn thấy có ai nên mới nghỉ ngơi chút.

      Hạ Phù Dung vừa nghe tin hé miệng nở nụ cười, làm sao trong cung còn có nữ tử đáng như vậy ?

      "Bốp" tiếng thanh thúy vang lên, Hạ Phù Dung biết là có người bị tát vào mặt rồi. Trong lòng biết vì sao, chỉ là nghĩ muốn nữ tử đơn thuần đáng như vậy bị thương, mặc kệ có phải nàng làm hay , nếu cứ tiếp tục cung nữ kêu Bích Quỳnh kia khẳng định bỏ qua nàng. Vì thế dừng bước, hướng phía thanh truyền đến tới.

      Mọi người vừa thấy là Dư phi , lại quỳ xuống thỉnh an, Hạ Phù Dung gật đầu đáp ứng , lại tùy ý hỏi thăm tình huống.

      chuyện rất , cung nữ kêu Bích Quỳnh cùng Bích Thanh là hai tỷ muội, là cung nữ tới học việc ở hoán thấm phòng . Bích Quỳnh thích đùa giỡn, thừa dịp có người giám sát liền lười biếng, đem quần áo vốn là chính mình phải giặt lại vụng trộm nhét vào chậu của người khác . Mà tỷ tỷ Bích Thanh của nàng lại là người ngay thẳng biết suy nghĩ, biết cái gì nên cái gì nên , chuyện này vì vậy bị phát .

      Hạ Phù Dung nghe đến đó mới biết được hoán thấm phòng là phụ trách giặt quần áo , nhìn nhìn Bích Thanh, nàng khẳng định chính là nữ tử đáng vừa nãy rồi. Trong lòng lí do thấy thích nàng, chỉ sợ nàng ở trong này làm được bao lâu bị phai mờ thôi.

      "Ngươi cũng biết tội?" Hạ Phù Dung hỏi những lời này phải hướng về phía Bích Quỳnh, mà là nhìn Bích Thanh .

      Nàng sững sờ nhìn ta, tựa hồ còn có phản ứng kịp, "Nương nương đúng là nhận sai người? Ta là Bích Thanh."

      "Làm càn! Nương nương như thế nào có sai? Xem ta vả miệng ngươi!" Thái giám xong dơ tay liền muốn hướng Bích Thanh đánh tới.

      "Bản cung có muốn vả miệng?" Lời của nàng để cho thái giám vừa chuẩn bị ra tay lập tức thu trở về, "Nương nương tha mạng, là nô tài đáng chết."

      để ý đến thái giám, tiếp tục nhìn Bích Thanh , "Ta là hỏi ngươi, Bích Thanh."

      Mọi người đều mờ mịt nhìn Hạ Phù Dung , làm như biết Bích Thanh làm sai chuyện gì .

      "Nô tỳ ngu dốt, biết nương nương Bích Thanh sai lầm ở đâu?"

      "Bích Quỳnh cùng với ngươi làm chung mà lại là muội muội ngươi , ngươi vừa mới chẳng những có giúp nàng chuyện, ngược lại hại nàng bị vả miệng, chuyện như vậy chẳng phải là để cho hoán thấm phòng mang tiếng xấu ? Mọi người lại đoàn kết như vậy , muốn như thế nào có thể làm tốt bổn phận của mình? Phải biết rằng người bị phạt, toàn bộ phòng bị sỉ nhục!"

      Mọi người đều giật mình, đều căm giận trừng mắt Bích Thanh.

      Bích Thanh sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch, cuống quít dập đầu , "Nương nương thứ tội, nô tỳ, nô tỳ phải cố ý hại Bích Quỳnh , nàng là muội muội ta a, ta làm sao có thể hại nàng." xong, lại khóc lên.

      "Đương nhiên, ta vừa mới từ trong miệng Lý công công cũng nghe ra ngươi là người chuyện đúng mực , ta nghĩ chuyện này cũng phải là ngươi cố ý ."

      Bích Thanh nghe xong giống như lấy được đại xá cuống quít dập đầu, "Nương nương tuệ nhãn, nương nương khoan dung độ lượng."

      "Bất quá, " nàng cố ý dừng chút, để cho khí nguyên bản thoải mái xuống lại tăng trở lại , "Ngay cả đều tốt, có thể nào làm chuyện tốt được đây?"

      Bích Thanh vừa nghe, nhất thời sợ tới mức thất thanh ở nơi đó, bên Bích Quỳnh lập tức quỳ xuống dập đầu , "Dư phi nương nương xin bớt giận, Bích Thanh trời sinh ngu dốt, nhưng làm việc thành , lại biết giữ bổn phận, nhất định có thể đem chuyện của chính mình làm tốt."

      Xem ra tỷ muội này cảm tình cũng tệ lắm, "Như thế nào, vừa mới Bích Thanh hại ngươi bị vả miệng, ngươi cũng có ghi hận?" Hạ Phù Dung xem mặt nàng còn in dấu bàn tay .

      "Tạ nương nương quan tâm, Bích Thanh tuy , nhưng tâm địa cũng rất tốt, cũng cố ý ." Bích Quỳnh kiêu ngạo siểm nịnh mà lại kiên định đáp.

      rất khó tưởng tượng làm sao có thể có đôi tỷ muội như vậy, cái ngốc đến đáng , cái thông tuệ cơ linh.

      "Như vậy , Bích Thanh, ngươi liền đến Dư Điệp cung làm việc, bản cung tự thân dạy bảo ngươi, chẳng thế để cho người ngoài biết , chúng ta đủ khéo, làm ảnh hưởng đến danh dự của quốc gia."

      Bích Thanh vừa nghe, lại quanh co có tạ ơn. Theo lý thuyết từ người đến học việc giặt quần áo được lên đến tỳ nữ của hoàng phi kia đúng là từ dưới đất trực tiếp lên tới trời, nhưng là nàng lại giống như quá nguyện ý?

      "Bẩm nương nương, Bích Thanh cùng muội muội Bích Quỳnh từng thề đến trong cung muốn ở cùng nhau , tách ra ." Bích Thanh ngẩng đầu đáp, từ trong mắt nàng, Hạ Phù Dung nhìn thấy loại kiên định khác.

      "Nương nương bớt giận, cái kia là tỷ muội nô tỳ vui đùa, nương nương cần tưởng ." Bích Quỳnh vội vàng , xong lại vẫn lôi kéo ống tay áo Bích Thanh , "Nhanh tạ ơn a."

      Ai ngờ Bích Thanh gốc tới cùng, "Chúng ta ở trong miếu Quan tứng phát thệ, có Quan nương nương nhìn, còn có Ngọc Hoàng đại đế nghe, tại sao là trò đùa?"

      Hạ Phù Dung mỉm cười, "Vậy nếu Bích Quỳnh cũng đến Dư Điệp cung sao?"
      trạch nữ thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 20. Ghen

      Mọi người đều là sửng sốt. Bích Quỳnh là người thứ nhất phản ứng kịp, cuống quít dập đầu tạ ơn, sau đó Bích Thanh mới phản ứng cũng theo vui sướng cảm tạ . Hai tỷ muội ở trong những ánh mắt nghi hoặc hoặc đố kỵ , theo Hạ Phù Dung hướng Dư Điệp cung đến.

      Dọc theo đường , hai tỷ muội cực kì hưng phấn, ở phía sau nàng hồi là trộm hồi là nháy mắt, hồi lại nghe đến áp lực tiếng cười, nàng ảm đạm cười, làm bộ như biết, tiếp tục về phía trước . Trong cung có rất ít người còn có tâm tình như vậy rồi.

      Trở lại Dư Điệp cung, Tiểu Cúc nhìn thấy sau lưng Hạ Phù Dung hai tỷ muội cực kì nghi hoặc. Hạ Phù Dung cho Tiểu Cúc các nàng là từ Hoán thấm phòng tuyển ra tới hầu hạ mình , để cho nàng tới chỗ thái hậu báo cáo tiếng, Tiểu Cúc ánh mắt phức tạp nhìn nàng cái rồi ra ngoài.

      Đột nhiên cảm thấy hình như mình làm việc tựa hồ có chút tùy hứng?

      Tiểu Cúc lâu liền trở lại, người nương nương muốn hai cung nữ là chuyện , kỳ căn bản cần trải qua thái hậu đồng ý, trực tiếp tới đăng ký với thái giám dưới tay nàng là được.

      An bài chỗ ở cho các nàng xong, Tiểu Cúc để lại hai tỷ muội mình tới trong phòng Hạ Phù Dung, "Nương nương đây là ý gì?"

      Hạ Phù Dung quay đầu nhìn chằm chằm nàng, ý bảo nàng tiếp tục .

      "Nếu nương nương cảm thấy Tiểu Cúc hầu hạ được tốt, có thể đánh có thể mắng, vì sao phải vội mang hai người từ Hoán thấm phòng tới nô tỳ chịu nổi?"

      Hạ Phù Dung giật mình, nguyên lai trước ánh mắt nàng là ý tứ này.

      "Vừa mới lúc ta báo cáo cho Phương công công , tất cả mọi người đối ta châm chọc khiêu khích, nương nương vì sao phải như vậy đối đãi Tiểu Cúc?"

      Nơi này tần phi đều có rất nhiều cung nữ , nhưng có thể tùy ý vào bên người làm tỳ nữ chỉ có , lúc ấy nàng cũng chỉ là nghĩ muốn để cho Bích Thanh người đơn thuần mộc mạc như vậy bị trong cung ngươi lừa ta gạt làm cho phai mờ , mới muốn mang nàng trở về. Ai ngờ nàng nguyện cùng muội muội nàng tách ra, vì cho chính mình tìm lối thoát, đành phải để cả hai tỷ muội đến đây. Cũng nghĩ như vậy để cho Tiểu Cúc bị xấu hổ.

      Hạ Phù Dung nghĩ nghĩ , giữ hay giữ Tiểu Cúc liền xem tại , "Ta vì sao phải làm như vậy chẳng lẽ ngươi biết? Hoặc là ngươi thực xem ta là ngốc tử, ngay cả quan hệ của ngươi cùng Lệ phi đều nhìn ra?"

      Tiểu Cúc phá lệ dụng loại ánh mắt quật cường nhìn ta, "Ngươi phải đạt tới mục đích sao? Vì sao vẫn còn nhục nhã ta như vậy?"

      Nàng cư nhiên có bảo mình là nương nương, dùng "Ngươi" với "Ta" , này trong hoàng cung là rất bất kính .

      Hạ Phù Dung bình tĩnh nhìn nàng biểu tình thấy chết sờn , đột nhiên, "Đây là cái gì?" Hạ Phù Dung theo tầm mắt, đưa tay hướng cổ của nàng xem xét.

      Còn chưa đụng tới, nàng lại cái lắc mình né tránh , "Muốn chém giết muốn róc thịt ngươi tự tiện, Tiểu Cúc nếu là người tham sống sợ chết như vậy, làm việc này rồi."

      "Ngươi phải người tham sống sợ chết, vậy tại sao lại làm việc này a?" Hạ Phù Dung hỏi ngược lại, tầm mắt vẫn chưa từ cổ của nàng dời , " cần kỳ vọng ta tin tưởng ngươi lấy cớ người nhà bị áp chế ."

      "Nếu là ngươi muốn hỏi, ta cho ngươi, ta cái gì cũng . Nếu là Dư phi nương nương muốn hỏi, như vậy Tiểu Cúc hồi bẩm nương nương, là Lệ phi lấy người nhà áp chế."

      Nhìn nàng như vậy quyết tuyệt, bên trong này cũng đơn giản giống như là ta nghĩ, " Vậy nếu là tỷ tỷ ta nghĩ muốn biết a? Muội muội có thể ?"

      Tiểu Cúc sửng sốt, nhìn nhìn ta, "Vậy muội muội lại càng thể , biết đối tỷ tỷ có lợi."

      Hạ Phù Dung khóe miệng nhếch lên, "Vừa vặn, tỷ tỷ ta lại thích biết những chuyện mà có lợi với mình ." Hạ Phù Dung biết có hỏi tiếp cũng có kết quả gì, lại thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, đưa tay hướng cổ nàng quét xuống, "Hí ~" Tiểu Cúc tiếng hút khí, là máu! Nhìn trong tay vết máu khô, Hạ Phù Dung nhướng mày, "Là ai làm! ?"

      Nàng xem Hạ Phù Dung châm chọc cười, trong lòng mình đau xót, Lệ phi.

      Lúc trước là chính mình đẩy nàng lên đỉnh sóng, tại

      ngược lại lại giả vờ với thân phận của người tốt .

      "Nếu ta , ta mang hai tỷ muội trở về chỉ do tùy hứng, ngươi có tin tưởng ?"

      Nàng mạnh ngẩng đầu thần tình thể tin tưởng, ta cười cười, "Bích Thanh nha đầu kia đơn thuần , ta hi vọng nàng vẫn có thể như vậy tiếp xuống." Thời điểm những lời này , Hạ Phù Dung xem ánh mắt nàng, sáng tỏ dụng ý mang Bích Thanh về , cũng thầm nhắc nhở nàng cần đối Bích Thanh có động tác gì.

      " Trong cung tại sao lại đơn thuần? Cũng nên có đơn thuần, nương nương làm như vậy chỉ biết hại nàng."

      "Chính là bởi vì nàng đơn thuần như vậy mới đáng quý, cho nên ta mới đưa nàng mang về." Tiểu Cúc để cho ta có chút ngộ đạo, nhưng chịu chịu thua luôn luôn là của tính cách của nàng, Hạ Phù Dung vẫn như cũ kiên trì .

      "Nương nương cho rằng như vậy có thể để cho nàng mực duy trì đơn thuần ở trong cung này?"

      "Chỉ cần ngươi đối nàng có động tác gì, bản cung có thể bảo trì đơn thuần của nàng ."

      "A, nương nương chẳng lẽ muốn đem nàng giống như bảo bối khóa ở trong hộp cho nàng ra ngoài gặp người?" Nghe giọng nàng chua xót, trong lòng Hạ Phù Dung ảm đạm cười. Nữ nhân trời sinh liền là cái hũ dấm , chỉ có mới ghen, cũng vì tình bạn mà có thể ghen, ví như bạn tốt của ngươi có người bạn mới, khi đó lo lắng cho mình bị thay thế mà ghen. Tiểu Cúc vừa mới như vậy phản ứng. . . . . .

      Hạ Phù Dung ha ha cười, Tiểu Cúc hiểu nhìn nàng.

      "Tiểu Cúc vừa mới rồi là ghen sao?"

      "Người nào ghen a, ta làm sao có thể ghen, nương nương thích nô tỳ nào hầu hạ là chuyện của nương nương , có quan hệ gì tới Tiểu Cúc ?"

      Nhìn nàng vội vàng muốn giải thích mà đến mức đỏ bừng mặt, Hạ Phù Dung ở trong lòng vụng trộm cười, rất ít thấy nàng có mặt đáng như vậy a.
      trạch nữ thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 21. Lễ mừng thọ

      Vừa dùng xong bữa trưa, Tiểu Cúc cùng Bích Thanh, Bích Quỳnh đem giấy và bút mực đến , nàng đáp ứng mình vẽ tranh làm lễ mừng thọ thái hậu, trong lòng buồn bực, có cần nhanh như vậy.

      “Nương nương, gần đến ngày sinh của thái hậu, phải nắm chắc thời gian mới được.” Tiểu Bích vừa vừa hướng dẫn hai tỷ muội trải giấy và mài mực.

      Nàng gật đầu “Theo các ngươi, bổn cung lấy đề tài như thế nào là hợp nhất?” Tuy Hạ Phù Dung biết lắm, nhưng vẫn phải giả vờ chút .

      Tiểu Cúc nghĩ “ tranh chữ tốt nhất, có ý nghĩa trường thọ. . . .”

      “Hay là vẽ con rùa , lúc trước nghe kể chuyện xưa nghe đến rùa có thể sống đến vạn năm!” Còn chưa chờ Tiểu Cúc xong, Bích Thanh lập tức đề nghị, lời cực kì đắc ý.

      Mặt tất cả mọi người xanh mét. Rùa vạn năm? Ha ha, may mà nàng nghĩ ra, chỉ sợ cũng chỉ có nàng nghĩ ra được như vậy.

      “Láo xược, ngươi có thể đem thái hậu so với súc sinh?”Tiểu Cúc vừa nghe lập tức nổi giận .

      “Thôi, Bích Thanh có ác ý, dù sao Dư Điệp Cung chúng ta như thế nào cũng sao, nhưng Bích Thanh ngươi hãy nhớ ở bên ngoài thể như vậy rước vào họa sát thân..” Hạ Phù Dung kìm nén cười .

      “Dạ. . . . ,Bích Thanh nhớ kỹ.” Bích Thanh đáp.

      Nàng chợt nghĩ “Tiểu Cúc đem chén trà đến giúp bổn cung.”

      Tiểu Cúc nghe vậy, từ ấm trà bên cạnh rót cho Hạ Phù Dung ly trà, Hạ Phù Dung cũng chưa cầm lấy “Lạnh quá, ta muốn nóng, càng nóng càng tốt.”

      Tiểu Cúc cảm thấy kì quái nhưng dám gì, xoay người ra ngoài phân phó người đem nước nóng tới.

      Mọi người cũng kì quái nhìn Hạ Phù Dung muốn làm cái gì, đợi cho nước nóng được mang vào, Hạ Phù Dung cầm lấy thử nhiệt độ , sai , đổ xuống.

      “A!” Hạ Phù Dung từng nghĩ đem nước nóng đổ vào tay mình.

      Mọi người kinh hoảng hô lên tiếng chạy đến vội vàng lau nước nóng tay Hạ Phù Dung.

      “Mau truyền thái y, các ngươi còn chết đứng ở đó làm gì.” Hạ Phù Dung ý bảo Tiểu Cúc.

      Tiểu Cúc vội vàng ra ngoài lâu sau thái y tới.

      "Nương nương vết thương của người cũng quá nghiêm trọng, để hạ thần thoa thuốc, chắc là để lại sẹo, chỉ là. . . . .”

      Hạ Phù Du nghe đến đó mắt sáng lên, liền chờ đợi cái chữ “Chỉ là”.

      “Chỉ là bị phỏng nước sôi, chắc là tổn thương kinh mạch, về sau nếu có vẽ tranh có chút trở ngại.”

      Sau khi nghe xong, Hạ Phù Dung giả vờ tâm trạng thương tâm tuyệt vọng, phất phất tay với thái y “Ngươi xuống .”

      Thái y vừa muốn định mở miệng an ủi, ngờ nghe Bích Thanh đột nhiên hỏi câu “Nương nương, ngươi vì cái gì lại cố ý làm phỏng tay?”

      Khuôn mặt Hạ Phù Du cứng đờ “Ngươi bậy bạ gì đó, vẽ tranh là sở thích cả đời của bổn cung, tại sao lại cố ý tổn thương mình?” Hạ Phù Dung sợ Bích Thanh vẫn tiếp tục loạn, lập tức muốn thái y rời “Ngươi xuống trước .”

      ngờ Bích Thanh lại hỏi tiếp “Lúc nãy nương nương phải cố ý sao? Vậy sao lúc nãy người lại bảo Tiểu Cúc đem nước nóng đến, còn càng nóng càng tốt.”

      Hạ Phù Dung nghĩ sắc mặt bây giờ của mình rất khó xem, Hạ Phù Dung cảm nhận vận mệnh tốt, đem về cái nha đầu ngu ngốc như vậy.

      Thái y xấu hổ nhìn Hạ Phù Dung, tiến lui đều tốt.

      Ánh mắt cầu cứu của Hạ Phù Dung hướng Tiểu Cúc, nhưng biểu tình của Tiểu Cúc giống như “Ai bảo người dẫn nàng trở về”.

      Cho nên người ta thường cầu người bằng cầu mình, tế bào não của Hạ Phù Dung chuyển động, như thế nào mới hoàn hảo.

      “Bích Thanh ngươi gì thế phải là Bích Quỳnh nước quá lạnh, sợ nương nương uống vào sinh bệnh, mới bảo ta thay nước nóng hay sao. Ngươi vì sao lại là nương nương bảo?”Tiểu Cúc mở miệng , ánh mắt liếc về Bích Quỳnh, Bích Quỳnh lập tức hiểu “Đúng vậy, cái đồ ngu dốt này hay nhớ lầm, trước kia thường xuyên hại ta bị phạt, bây giờ cũng đừng có lung tung rồi hại nương nương.”

      Ánh mắt Hạ Phù Dung hướng các nàng cảm tạ, ở thời khắc mấu chốt đúng là Tiểu Cúc là tốt nhất.

      Lúc ánh mắt các nàng chuyện với nhau, chỉ có bích Thanh là mơ hồ còn chưa biết tình hình lúc này “A? Là ngươi bảo Tiểu Cúc đem nước nóng đến?”

      “Được rồi, bổn cung trách ai cả, chính là sau này bổn cung thể vẽ tranh được, các ngươi cần tổn thương hòa khí.” Hạ Phù Dung dời đề tài đến điểm quan trọng, phải biết rằng làm tay nương nương bị phỏng dù bất cứa lý do gì , làm nô tỳ cùng phải chịu tội hầu hạ chu đáo, bậy giờ nàng như vậy, giống như là bao che bọn họ. Nhìn ánh mắt thái y nhìn nàng tán thưởng, trong lòng Hạ Phù Dung lau mồ hôi lạnh, từ nay về sau có chuyện gì cũng cho Bích Thanh biết.

      Bây giờ Hạ Phù Dung rất là hối hận, Tiểu Cúc vừa vào cửa nhìn thấy biểu tình của nàng hé miệng cười, vẫn gì.

      Nhìn Tiểu Cúc, nàng càng thêm hối hận, có Tiểu Cúc là nô tỳ thông minh hầu hạ bên cạnh còn chưa đủ sao? ràng chính nàng cũng phải là chủ nhân lương thiện, lại muốn dẫn Lão thái gia trở về, về sau mỗi lần làm việc lại giống như ăn trộm lén lút để cho Bích Thanh biết, càng nghĩ càng thấy thảm “Các nàng ngủ chưa?”

      Tiểu Cúc cười “Ừ” tiếng, nhìn vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của nàng, trong lòng Hạ Phù Dung cực kỳ ủy khuất “ Ngươi phải là muội muội của bổn cung, bổn cung gặp phiền toái lớn như vậy, vậy mà ngươi con cười cợt bổn cung.”

      “Phiền toái? Làm sao có thể là phiền toái? Bích Thanh là người thiện lương, đó phải là dạng nương nương thích nhất sao.”

      Xem ra là nàng để ý chuyện này “ Tiểu Cúc. . .” Hạ Phù Dung muốn nổi điên, may là hôm nay chỉ có thái y, nếu có thêm các phi tử khác khẳng định là chết chắc rùi, mà còn chưa khi thái y trở về suy nghĩ chút phát ra tình tốt. Ai da, phiền chết được.

      Tiểu Cúc cũng so đo “ Nếu nương nương vẫn còn xem Tiểu Cúc là muội muội, làm muội muội như nô tỳ làm sao có thể đứng nhìn?”
      trạch nữ thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 22. Bân nhi

      Nghe Tiểu Cúc mà lòng Hạ Phù Dung ấm lên “ bổn cung biết Tiểu Cúc muội muội là tốt nhất, ha ha, bằng ngươi dạy Bích Thanh dùm bổn cung, miễn cho lại xảy ra chuyện giống như hôm nay.”

      Tiểu Cúc nghe xong lắc đầu “ Nếu nô tỳ dạy nàng trở thành nữ tỳ thông minh, vậy trước kia nương nương mang nàng về làm gì? Người thông minh ở đâu cũng có, nương nương phải thích chính là đơn thuần đó sao?”

      Tiểu Cúc làm cho nàng tỉnh ngộ, đúng vậy, nếu làm Bích Thanh còn là chính mình, mình tại sao còn đem nàng về? Nhưng là cứ như thế này cũng được nhưng nàng đảm bảo bao lâu bị Bích Thanh hại chết.

      “Hay là nương nương đổi phương thức khác đối với Bích Thanh.” Tiểu Cúc nghĩ nghĩ rồi .

      “Đổi phương thức khác?”

      “Đúng.Giống như định ra quy củ cho nàng, cho phép nàng hỏi những vấn đề biết trước mặt người khác, khi những người khác rời mới có thể hỏi.”

      Biện pháp này rất tốt! Trong mắt Hạ Phù Dung tán thưởng nhìn Tiểu Cúc.

      “Vậy bây giờ nương nương có cho phép hỏi hay ?” Tiểu Cúc ngẩng đầu cười hỏi.

      Tốt, Tiểu Cúc cư nhiên cho nàng cái thang xuống, nàng muốn hỏi hôm nay vì sao ta lại làm cho tay mình bị phỏng, Hạ Phù Dung cười cười, dùng giọng điệu hách dịch “Bổn cung đồng ý!”

      Tiểu Cúc cười ha ha, cũng dùng giọng hách dịch “Nô tỳ ngu dốt, mong nương nương cho biết mọi chuyện.”

      “ Tiểu Cúc cũng biết đãi ngộ của bổn cung sau khi sinh bệnh làm cho người ta ghen ghét đỏ mắt, nếu bổn cung lại đem tài nghệ đắc ý nhất của mình cho người khác xem, như thế làm cho người ta cảm thấy ta bộc lộ tài năng quá mức, như vậy tạo cơ hội cho những người muốn hại ta xuống tay?” Đương nhiên bức tranh của ta, mặc kệ nội dung của nó là gì, mọi người cũng có thể tìm ra sai sót , đây cũng là lúc trước Bích Thanh nhắc nhở.Đương nhiên, Tiểu Cúc thông minh như vậy , sâu xa trong đó nàng cũng hiểu.

      Quả nhiên, nghe Tiểu Cúc “Nương nương suy xét chu đáo. Vậy chúng ta có thể đưa lễ vật gì mới bị dèm pha?”

      Hạ Phù Dung nghĩ , ý bảo Tiểu Cúc đến gần chút, nghe xong mắt Tiểu Cúc sáng lên “ Tỷ tỷ sáng suốt, muội muội mặc cảm.”

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hạ Phù Dung vẫn như bình thường thỉnh an thái hậu, thái hậu vẫn chưa dậy. Nàng vẫn ở trong điện chờ, lâu sao nghe Lý công công truyền lời thái hậu gần đây nghĩ ngơi tốt,muốn ngủ thêm chút, bảo nàng cần chờ. Nàng cùng Tiểu Cúc cũng rãnh rỗi, cùng Tiểu Cúc dạo hoàng cung, lại thấy Tiểu Cúc, nàng nhướng mày, lẽ giống như ngày hôm đó? Ngày đó Lệ phi động thủ với Tiểu Cúc, nàng vẫn để ở trong lòng,ngày hôm sau khi nàng muốn đến dược phòng lấy thuốc tốt nhất cho nàng, nàng cầm thuốc tay vô cùng cảm động. Trực giác cho nàng biết Tiểu Cúc là người tốt, cho nên nàng mới có thể mạo hiểm, nếu nàng thắng, người thông minh như thế làm tỷ muội, nếu nàng thua, chỉ có bị bán đứng lần, Tiểu Cúc đáng cho nàng mạo hiểm lần.

      Nàng nắm tay thành quả đấm, Thượng Quan Lệ, nếu ngươi còn dám đối với Tiểu Cúc xuống tay, cũng đừngt trách ta khách khí!

      Tức giận về hướng Dư Điệp cung, qua hoa viên nghe được tiếng khóc của đứa bé, lần trước ở đây dẫn về Vị Lão gia, nàng nghĩ hôm nay lại dẫn thêm Lão Tổ tông trở về. Xem tiếng khóc của , nàng tiếp tục về phía trước, tiếng khóc vẫn ngừng, trong thanh mang theo cảm giác tan nát cõi lòng. Chắc là phải gặp chuyện gì chứ? Tốt nhất là nên xem, nếu có chuyện gì thể cứu kịp trong lòng tự trách đến chết, nếu gặp chuyện gì nguy hiểm xoay người rời . Trong lòng đưa ra chủ ý đến chỗ phát ra tiếng khóc, thấy tiểu hài tử mặc y phục vô cùng hoa lệ, chắc là khoảng tám chín tuổi, Hạ Phù Dung nhìn nàng chằm chằm lúc, thấy nàng bị thương. Vậy thôi, vừa định xoay người rời , lại nghĩ hài tử này thân phận cũng thấp, tại sao bên người lại người nào? Chẳng lẽ là bị lạc đường rồi sao? Trông lớn như vậy nhất định phải là bị bỏ rơi, đối với nàng tạo ra phiền phức gì.

      Nghĩ tới đây, Hạ Phù Dung nhìn nàng mỉm cười “Tiểu muội muội, muội làm sao vậy? tại sao lại ngồi đây khóc?” Nàng nhìn Hạ Phù Dung dần dần ngừng khóc, nức nở “ Nhũ mẩu , nhặt diều giúp muội , nhưng thấy đâu nữa.” xong lại bắt đầu khóc.

      Ta biết nên dỗ tiểu hài tử như thế nào, chỉ có thể an ủi “Yên tâm , chắc diều bay quá xa, nhũ mẩu của muội mới lâu chút, chút nữa nàng trở lại thôi.”

      Đúng là lời của Hạ Phù Dung có tác dụng, nàng vẫn khóc như cũ, Hạ Phù Dung cũng có biện pháp, nghĩ đến có thể cùng nàng chơi lúc chờ nhũ mẫu của nàng trở lại, liền hướng nàng đề nghị, nàng lập tức khóc nữa. Hỏi nàng muốn chơi cái gì, nhưng cái nào nàng cũng biết, Hạ Phù Dung sợ nàng khóc tiếp, nên “Tỷ tỷ dạy muội chơi trò chơi có được hay ?”

      Nàng nhìn Hạ Phù Dung sau đó gật đầu, giống như rất là hứng thú.

      “Trốn tìm.”

      ra nàng cũng rất ít chơi trò này,trước kia mẹ thường làm bận rộn, căn bản có thời gian chơi với nàng. Lúc đó nàng thích là luyện đàn, mỗi khi học được khúc nhạc mới gọi cho mẹ tới nghe, mẹ vỗ tay cổ vũ nàng,bây giờ biết mẹ như thế nào.
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :