1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 245



      Nàng bắt đầu sải bước , vốn dĩ bị sợ đến mức hai tay nắm chặt lấy nhau, nhưng giờ đây nàng phải ngừng quờ quạng tìm phương hướng.


      Tiếng đánh nhau vẫn ngừng bám riết theo từng bước chân của nàng, nhưng càng ngày có vẻ càng gần hơn.


      Nàng tới đó, tới.


      biết bọn họ làm những cái gì nhưng tuyệt làm nàng tổn thương, nàng cũng biết tại sao bọn họ phát ra nàng, ràng nàng nghe thấy thứ thanh kia ngay tại bên tai mình.


      Ngón tay nàng đột nhiên chạm vào thứ gì đó, nàng mò mẫm hồi, phát đó là cánh cửa.


      cửa chạm khắc thứ gì cả, thế cảm giác tay giúp nàng nhận biết được, cánh cửa này có gì đó bình thường.


      Từng hồi lạnh lẽo ùa tới làm nàng tỉnh táo hơn, có phải sau khi vào, tìm được đường ra khỏi đây?


      Nàng mò mẫm nửa ngày, nhưng thấy chốt cửa.


      Nàng thử đẩy về phía trước, những có phản ứng gì.


      Chẳng lẽ là có cái nút điều khiển nào đó?


      Nàng thử rất nhiều phương pháp, nhưng cánh cửa vẫn bất động.


      Nàng nghĩ bỏ qua việc tự mình mở.


      Do dự liên tục, cuối cùng nàng gõ cửa.


      Nếu như phía bên này cánh cửa có chốt, hẳn là phía bên kia rồi.


      "Ai vậy?" tiếng già nua truyền đến.


      Trong lòng nàng vừa động, quả nhiên có người!


      "Bà bà, ngại quá khi quấy rầy, ta có chuyện cần qua cánh cửa này, bà có thể giúp ta mở ra chút ?"


      "Ồn ào ~" cửa mở ra, nàng nghe thanh cửa mở ra hình cánh cửa này lâu lắm rồi được mở ra.


      Nàng hướng về phía người ở bên trong cười cười, "Cám ơn bà bà."


      Lão nhân kia sửng sốt nửa ngày, mới , "Đến đây , chỗ của ngươi quá chen chúc."


      Toàn thân nàng nổi tầng da gà, chen chúc? phải là có ai sao?


      Nàng mò mẫm tới.


      "Có muốn uống ly trà ?" Bà bà xong, tựa hồ thay nàng châm trà.


      " cần, cám ơn. Ta muốn hỏi chút, phía trước còn có đường ? Mắt của ta nhìn thấy." Nếu như còn nữa, nàng phải lập tức tiếp tục về phía trước.


      "Ha ha, trách được. . . . . ." Bà bà đột nhiên bật cười.


      " trách được cái gì?" Nàng cảm giác vị bà bà có chút quỷ dị.


      " ai khi thấy được bộ dáng của ta, còn dám tiến vào. ra là nhìn thấy. . . . . ." câu cuối cùng này, gần như là lẩm bẩm mình.


      Nàng chỉ cảm thấy sau lưng hồi lạnh lẽo, vị bà bà này là ai?


      "Trước mặt đương nhiên là có đường, nhưng ~ ngươi trước uống chén nước , nghe ta kể chút chuyện xưa thôi." Tiếng bà bà trong trẻo, lại mang theo hưng phấn che dấu được.


      "Cám ơn bà bà, nhưng ta còn có chuyện rất quan trọng, quấy rầy nữa." xong nàng sải bước về phía trước, bà lão này làm cho người ta sợ hãi.


      "Ngươi làm phiền ta bắt ta mở cửa cho ngươi, chẳng lẽ ngươi định cứ như vậy?" Tiếng bà bà đột nhiên trở nên sắc lạnh.


      "Ngươi nghĩ như thế nào?" Thanh của nàng cũng lạnh băng mảnh.


      "Ha ha, nữ nhân này quả nhân vật lợi hại, bà bà có ý tứ gì khác, chỉ muốn kể cho ngươi nghe câu chuyện xưa." thanh của bà đột nhiên hạ thấp, nhàng mang theo ý cười, tràn đầy trầm.


      Chỉ là muốn kể chuyện xưa sao? Chỉ sợ đơn giản như vậy.


      "Ngươi biết tại sao ta đến đây ?" Nàng đè nén sợ hãi trong lòng, tại nếu nàng để lộ ra chút sợ hãi, sợ rằng càng khó để rời .


      "Biết." Tiếng cười của bà bà càng thêm đậm, "Ngươi và Minh vương ước hẹn cùng nhau qua ‘ cướp giới ’, ai mà biết chứ?"


      Minh vương? Nàng phản ứng cái mới nhớ tới Tu Hồng Miễn là ông trùm giấu mặt của Minh giáo, cho nên nàng cho rằng bọn họ gọi Tu Hồng Miễn là Giáo chủ, ngờ bọn họ lại gọi là Minh vương.


      như vậy, nơi này chính là trụ sở bí mật của Minh giáo? Thế nhưng cái bà bà này dù có cảm giác thế nào cũng giống giáo đồ.


      "‘Cướp giới ’ là cái gì? Những binh lính vừa rồi xảy ra chuyện gì?"


      "Trước tiên ngươi phải nghe ta kể xong chuyện xưa, rồi sau đó ta lại từ từ trả lời ngươi."


      Nàng cảm nhận được ánh mắt chăm chú của bà lão, trong lòng nàng có chút hoảng sợ.


      "Ngồi chỗ này" Bà bà dẫn nàng tới cạnh băng ghế.


      Chân nàng lại cẩn thận đá phải bà bà, nàng chấn động toàn thân, " xin lỗi."


      "Ha ha, sao, uống trà ."


      " cần, bà bà, ta đồng ý với Tu, phải về phía trước, thể dừng lại."


      "Ha ha, yên tâm , sau khi ngươi vào cánh cửa này, ngày bên trong này tương đương với khắc phía ngoài, ngươi có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi, bây giờ nghe ta kể chuyện xưa thôi."


      " được, ngươi phải trả lời ta trước, sau đó ta mới nghe ngươi ." Nàng có chút kích động.


      Bà bà nổi giận, "Ngươi đừng rượu mời uống chỉ thích uống rượu phạt!"


      "Bà bà, ta là người mù làm sao có thể đối nghịch với người đây? Ta chỉ là sợ chờ người kể xong chuyện xưa, ta quên mất vấn đề mình muốn hỏi. Người trả lời ra trước, ta người luôn tuân thủ lời hứa, tuyệt đối nghe người kể chuyện xưa, người yên tâm."


      Bà bà hình như bị lời của nàng làm cho lay động, cũng có lẽ bà ta biết nàng thể trốn thoát được ra khỏi nơi này, nên mới sâu kín mở miệng , "Nơi này chính là cướp giới, từ khi ngươi vào cửa, ngươi chỉ có tiến lên, mà thể quay về chỗ cũ. Thứ thanh mà trước đó ngươi nghe được, là những thanh lúc Chiến Hồn luyện binh, khi bọn họ còn sống ai nấy đều là những hùng dũng mãnh thiện chiến."


      Khi còn sống? Nàng lại hít hơi khí lạnh.

      Chương 246



      "Những binh lính kia ra chân chính tham chiến có đúng ? Những thứ thanh mà trước đó ta nghe được đều là do ảo giác của mình?"


      "Ha ha, ngươi rất thông minh, chỉ là. . . . . ."


      Nàng chen miệng vào, mò mẫm tiến lên phía trước từ từ rời , vừa chờ đợi câu kế tiếp của bà bà.


      "Nếu như khi đó ngươi ngừng lại, bị bọn họ đuổi theo."


      Trong lời của bà bà tràn đầy ý cười, làm cho nàng cảm thấy hồi lạnh lẽo, "Bị bọn họ đuổi theo?"


      "Ngươi và bọn họ bất đồng, ngươi bước tương đương với bọn họ chạy mười bước."


      Nàng có chút sáng tỏ, trách được bọn họ đả thương được nàng, trách được Tu Hồng Miễn bắt nàng liên tục được ngừng lại. Bởi vì chỉ cần nàng dừng lại cái, bị những người kia đuổi kịp.


      "Ngươi định đâu?" Thanh của bà bà có chút khẩn trương.


      Nàng thừa dịp bà ta còn chưa phản ứng kịp, sải bước chạy về phía trước.


      tệ, nàng lừa bà ta, nàng hỏi nhiều như vậy chỉ có mục đích là để trì hoãn thời gian, nàng muốn phải nghe bà ta kể chuyện xưa.


      Bởi vì lúc trước nàng cẩn thận đá phải bà ta phát ra bà ta có chân.


      "Đứng lại!" Bà ta ở phía sau thê lương hô, "Ngươi lại dám gạt ta! Ngươi lại dám gạt ta! Ta muốn kể chuyện xưa cho ngươi nghe, ta rất nhiều! ~~"


      Nàng biết, chuyện xưa mà bà ta muốn kể nhất định đơn giản như vậy.


      Nàng sải bước chạy, nếu như bà ta lừa gạt nàng, như vậy nàng và bà ta cũng bất đồng, cho nên nàng chỉ cần bước cũng bằng với bà ta mười bước.


      Nàng khẩn trương khiến toàn thân có chút run, thành gào thét của bà ta bám riết phía sau lưng nàng.


      Rốt cuộc, tay nàng lại chạm vào cánh cửa kiên cố.


      "Đông đông đông


      " Nàng ngừng gõ cửa, phía sau thanh truyền đến càng ngày càng gần, nàng nghe thấy ràng tiếng tim mình đập thình thịch.


      "Đứng lại ~! Ta muốn để cho ngươi biết hậu quả khi lừa gạt ta!"


      Nhất thời nàng cảm thấy hai bên tai nàng truyền đến hồi khí nóng, ngay sau đó tiếng cười khàn khàn của bà bà truyền đến, "Ha ha ~ làm sao ngươi chạy nữa?"


      Nàng gần như ngây ngốc đứng yên tại chỗ, máu lưu thông trong cơ thể nàng nóng lên cách khác thường.


      Nàng nóng quá.


      Ngay lúc đó tiếng cửa mở "Ken két ~" truyền đến, truyền vào trong tai nàng chính là thanh của trẻ thơ.


      "Cố Quỷ Bà, ngươi tới đây làm cái gì?"


      Khí nóng bên tai nàng đột nhiên tiêu tán hết, nàng lập tức vào, đóng cửa lại.


      Bên cạnh truyền thanh của , tiếng thanh thúy mang theo ý cười, "Ngươi sợ bà ta?"


      Nàng có chút lúng túng, hình như tiểu nương này cũng sợ hãi bà bà này.


      "Ngươi nghe bà ấy kể chuyện xưa đúng ?"


      Nàng gật đầu cái, "Làm sao ngươi biết?"


      "Ha ha, nếu ngươi nghe còn khả năng lại tới đây gõ cửa của ta."


      Sau lưng nàng hồi lạnh lẽo, "Ngươi là ai?"


      "Ta là Nghiền muội, cũng như ngươi, cũng là trong lúc vô tình mà lọt vào cướp giới, cho tới bây giờ đều bị nhốt ở đây."


      Nàng kinh ngạc nhìn bé, "Vậy sao ngươi lại được canh giữ cánh cửa thứ hai?"


      "Ta muốn ra ngoài, nhưng khi tới cánh cửa này, được nữa. Cho nên ta liền dứt khoát canh ở đây, nếu có người có thể vào, cùng người đó."


      Nàng cười cười, "Nơi này còn ai khác sao?"


      "Có." Nghiền muội dắt nàng sang hướng khác.


      " đâu?"


      "Ta dẫn ngươi trốn, canh giữ ở gian phòng này chính là con sư tử, lúc ngươi mới mở ra, nó lập tức tới đây. mau!"


      Nàng cố gắng giật tay mình ra khỏi tay của Nghiền muội, "Ngươi láo!"


    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 247



      Nàng lạnh lùng nhìn tiểu nha đầu kia, "Ngươi láo!"


      Bà bà mặc dù cũng là có mục đích trợ mới giúp nàng, nhưng bà ta lại có tâm kế lừa gạt nàng.


      Bà ta nơi này ngoại trừ nàng ra, có ai sau khi nhìn thấy khuôn mặt bà ta mà còn dám vào, "Ta là người thứ nhất vào đây, phải sao?"


      Nghiền muội đứng bên im lặng.


      Bà bà khi vào nơi này, chỉ có thể về phía trước, thể nào trở về đường cũ, "Nơi này chỉ có thể về phía trước, cho dù là lui về phía sau, cũng thể quay về đường cũ, mà ngươi phải có thể vào bên trong, rồi lại có thể trở về, phải sao?"


      Nghiền muội dừng chút, ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng nức nở, nàng ta khóc sao?


      "Tỷ tỷ, Nghiền muội phải người xấu, Nghiền muội chỉ muốn đưa tỷ tỷ trốn."


      "Ngao


      "


      Nghiền muội còn chưa hết, nàng nghe thấy tiếng sư tử rống truyền đến từ xa.


      Nàng sững sờ, Nghiền muội lập tức kéo tay nàng lại, "Chạy mau ~"


      Nàng do dự chút, cuối cũng vẫn về phía trước.


      Nàng nhìn thấy gì, nếu như nàng chỉ cần đổi lại chút phương hướng, đến lúc đó nàng rất khó khăn để tìm chính xác đường, huống chi đây là con thể quay đầu lại.


      "Tỷ tỷ, ngươi. . . . . ."


      Nghiền muội thấy nàng vẫn tiếp tục về phía trước, trong thanh tràn đầy bị thương.


      "Tỷ tỷ chờ ta chút ~"


      Trong lòng nàng cả kinh, bước nhanh về phía trước, chỉ vì nàng phát Nghiền muội chạy rất nhiều bước cũng theo kịp nàng bước bước.


      Tiếng Sư tử rống càng ngày càng xa, Nghiền muội vẫn còn ở phía sau liều mạng đuổi theo nàng.


      Tiếng Sư tử rống có lẽ là giả, đều là Nghiền muội gạt nàng nên mới tạo ra, nàng ta muốn ngăn nàng tiếp là vì có mục đích khác?


      kịp nghĩ nhiều, nàng bắt đầu chạy nhanh.


      Phía sau tiếng Nghiền muội khóc càng lúc càng lớn, "Tỷ tỷ ~ đừng để Nghiền muội lại a ~"


      Tiếng khóc đánh thẳng vào nội tâm, làm cho ai nghe cũng nhẫn tâm làm như vậy.


      Nàng thả chậm tốc độ, "Trước mặt con sư tử sao?"


      " có!" Nghiền muội khẳng định cực kỳ chắc chắn, nàng sắp tin tưởng lời của nàng ta, hình như thanh của nàng ta có thể đánh tan phòng bị trong lòng người khác.


      "Ngươi láo!" Nàng lại bước nhanh hơn, lần đó nàng và Thiện Xá gặp phải đàn sư tử, Thiện Xá bọn họ chúng là động vật sống theo bầy đàn, nếu như phát kẻ địch, nhất định chiến đấu đến khắc cuối cùng, thể nào có chuyện con đơn độc sinh tồn .


      "Tỷ tỷ ~~" Nghiền muội càng gào khóc to hơn, "Chờ ta chút ~ tỷ tỷ ~"


      còn tia thương tiếc, nàng bắt đầu chạy.


      "Ha ha, tỷ tỷ, trước mặt có ai mở cửa cho ngươi đâu." Vốn dĩ thanh thanh thuý như tiếng chuông bạc, lay động lòng người, đột nhiên lại trở nên dữ tợn, "Chờ ta, chờ ta tới dẫn ngươi trốn , chúng ta có thể trốn đến chỗ mà ai có thể tìm ra. Ha ha."


      Tiếng cười của Nghiền muội vang vọng bốn phía, nàng lại có thể nghe ra trong đó có cái gì đó rất giống với bà bà, là cảm giác của nàng sai rồi sao?


      Nàng chạy như điên tới trước cánh cửa, nàng gõ lúc lâu, quả nhiên có ai ra mở cửa.


      Phía sau tiếng cười dần dần tới gần hơn, "Tỷ tỷ ~ chúng ta cùng trốn thôi."


      Trong nháy mắt toàn thân nàng nổi hết da gà, "Nghiền muội!" Nàng lập tức trả lời nàng ta, "Ta có thể cùng trốn với ngươi, nhưng ngươi phải tìm được ta trước!"


      Nghiền muội hình như có hứng thú với lời đề nghị này, "Tốt ~"


      "Như vậy, ngươi xoay người sang chỗ khác, đếm tới 100 quay lại."


      Nghiền muội cười ha ha, "Có thể."


      xong, nàng liền nghe thấy tiếng Nghiền muội bắt đầu đếm, ", hai, ba. . . . . ."


      Nàng bắt đầu mò mẫm xung quanh cánh cửa, nếu Nghiền muội ai mở cánh cửa này, bên nhất định có thứ gì đó có thể mở cánh cửa này ra! Nàng bắt đầu ghét bỏ chính mình, nếu như nàng có thể nhìn thấy, phải đơn giản hơn rất nhiều hay sao.


      "29, 100."


      Trong nháy mắt nàng cảm thấy tiếng cười sát bên tai, "Tỷ tỷ, ta tìm được ngươi rồi."

      Chương 248



      "Ngươi đếm hết đến 100!" Nàng giả bộ trấn định mạnh mẽ .


      "Ta đếm hết rồi, ta đếm hết rồi !" Nghiền muội quật cường .


      Nàng ta đứa bé thích láo "Nếu như ngươi cho ta biết làm thế nào để mở cánh cửa này, ta trốn với ngươi."


      Nghiền muội lắc đầu cái, "Vô dụng, có cách nào mở nó ra đâu."


      Nàng nghĩ nghĩ, đổi lại phương thức hỏi khác, "Ngươi có biết tại sao lại mở được cánh cửa này ?"


      " phải gõ đủ 25 cái thôi."


      Nàng thầm cảm thấy mình may mắn, Nghiền muội thích láo, hình như cũng phải là nàng ta cố ý.


      Nàng bắt đầu liên tục gõ mạnh lên cánh cửa, trong lòng thầm đếm : ! hai! ba! Bốn. . . . . .


      "Tỷ tỷ ~ tỷ làm như vậy cửa mở ra đâu!" Nghiền muội có chút khẩn trương .


      Nàng có ý định để ý tới nàng ta, nàng gõ nhanh: 23, 24! 25!


      Cửa mở ra.


      "Tỷ tỷ, ngươi lừa ta ~!"


      Nàng cảm nhận được ánh mắt tức giận bừng bừng phía sau lưng, nàng lập tức chạy qua cánh cửa rồi đóng lại.


      Nghiền muội chắc chắc vẫn còn đứng bên kia khóc, nhưng thanh đó gần như biến mất.


      Nơi này an tĩnh khác thường, phải là nàng chạy ra rồi chứ?


      "Tu ~" nàng thử gọi tiếng.


      có người nào trả lời, nơi này an tĩnh đến mức khiến người khác hít thở thông.


      Nàng cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước, chỉ sợ xuất cái gì đó bất thường.


      "Tích!"


      Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng ngắn ngủi, thanh kia quá mức bén nhọn khiến người ta cảm thấy có chút chói tai.


      Chờ đến khi nàng muốn nghe kỹ lại còn thấy gì nữa.


      Là vật gì? Trong lòng nàng có chút lo lắng, trước mắt trừ bóng tối vẫn là bóng tối.


      "Tích tích ~"


      thanh lần nữa truyền đến, lần này, so với trước kia dài hơn chút, nhưng lại làm cho lòng nàng càng khó chịu hơn.


      Nàng tiếp tục về phía trước, mò mẫm hồi xem rốt cuộc đó là thứ thanh gì.


      "Tích tích


      "


      thanh kia bỗng dưng phóng đại, hơn nữa kéo dài ngừng, khiến cho nàng cảm thấy phiền não. Cảm giác kia so với việc có người dùng móng tay dài ngừng cào bảng đen còn khó chịu hơn.


      Còn chưa được vài bước, nàng lại cảm thấy môi mình nóng lên. Nàng lấy tay nhàng xoa xoa, đầy máu.


      Thế nhưng nàng lại chảy máu mũi.


      Từng trận cảm giác nóng ran truyền khắp toàn thân nàng, nàng như phát điên bịt kín lỗ tai, dùng sức bịt lại, ra sức bịt.


      được, hoàn toàn được. Thứ thanh bén nhọn này làm cho nàng cảm thấy hoảng loạn, theo từng bước chân nàng tiến lên nó càng lúc càng lớn.


      Nàng giống như người bị lạc đường trong sa mạc, cảm giác nóng ran và khát nước nhanh chóng đánh bại kiên trì của nàng, huống chi ngay cả phía trước dẫn tới đâu nàng cũng biết.


      Có thể tới nữa sao? Nàng kiên trì nổi nữa.


      Liều mạng hít thời, nàng có cảm giác đại não nàng thiếu khí, tứ chi cũng mềm yếu vô lực.


      Thứ tạp này lại có thể có uy lực lớn như vậy! Nàng liều mạng muốn mình trấn tĩnh lại, nàng thể bị đánh gục dễ dàng như vậy được!


      Phải làm sao mới có thể tiêu trừ thứ tạp này? Nàng muốn bình tâm lại để suy nghĩ, nhưng thứ thanh kia khiến nàng phiền não lo lắng, hoàn toàn thể tĩnh tâm được.


      Máu từ trong mũi càng chảy càng nhiều, nàng hoài nghi nếu còn tiếp tục như vậy, nàng có thể mất máu mà chết mất.


      Khoảng cách giữa các bước của nàng càng ngày càng , chậm đến mức gần như là động đậy, chẳng lẽ mạng của nàng kết thúc tại đây?


      Trong đầu nàng đột nhiên thoáng qua hình ảnh, đó là lúc Vương gia của Kiền Sở vì Tu Hồng Miễn mà gảy khúc đàn có tên là Tiêu Hồn, tất cả mọi người đều bị tiếng đàn của cắn nuốt, nhưng nàng sao cả.


      Tại sao vậy chứ?


      Nếu như mà nàng có thể miễn dịch với những thứ kia, tại sao cái thứ tạp này nàng lại tránh được?


    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 249



      Trực giác có biện pháp có thể làm giảm nhiễu loạn, đáp án kia đột nhiên xuất trong đầu nàng, nhưng chung quy nàng lại nắm bắt được phải làm bằng cách nào


      Bên tai nàng thứ thanh kia vẫn kéo dài dai dẳng, khiến iệng đắng lưỡi khô, dù có cố gắng thế nào nàng cũng thể yên lặng mà suy tư được.


      ý niệm chợt lóe lên trong đầu, lúc đó khi nàng nghe vị Vương gia kia của Kiền Sở gảy đàn, nàng biết giấu mưu gì đó, cho nên. . . . . . Thứ thanh mà nàng nghe được giống với mọi người. Thứ mà nàng nghe phải nhạc của , mà là từng vực của đoạn nhạc, từng nhất để có thể tìm ra khác biệt, chỉ vì nàng muốn nhìn thấy huyền cơ mà để trong đó.


      Hình như. . . . . .


      Nàng hít sâu hơi, buông hai tay bịt tai ra, thanh bén nhọn đâm vào tai khiến nàng phải nhíu mày.


      Điều chỉnh hô hấp tốt, nàng thèm để ý tới những tạp xung quanh nữa, bắt đầu tinh tế nghe mỗi chi tiết .


      Đột nhiên nàng phát vốn dĩ thứ thanh này chỉ là tiếng "tõng" của giọt nước xuống kéo dài ra, ra trong đó còn xen lẫn những cao thấp đồng đều về điệu. Từ từ, nàng phát ra quy luật của những điệu kia, nghe thêm chút nữa nàng lại thấy chúng trở thành những điệu dễ nghe.


      Nàng cảm thấy mình may mắn, vì nàng tìm được biện pháp.


      Nàng dùng tay mạnh mẽ lau vệt máu miệng, nàng nở nụ cười rực rỡ.


      Bước chân nàng càng tăng nhanh, nàng rất muốn biết đó là thanh do vật gì phát ra.


      Nhưng lúc tay nàng mò được đến cánh cửa thanh kia nháy mắt biến mất.


      Nàng có cách nào để biết được tình trạng giờ rốt cuộc là như thế nào, nàng hận sao mình có thêm con mắt thứ ba.


      "Có ai ? !" Nàng vô lực gõ cửa.


      Vẫn như cũ có ai trả lời, xem ra bên kia cũng có ai rồi.


      Nàng thử gõ xuống 25 cái, nhưng cửa vẫn mở ra.


      Chẳng lẽ là 26 cái?


      Nhưng số lượng gõ nàng ngừng tăng lên, gõ đến sưng cả tay, cuối cùng nàng cũng đành từ bỏ.


      "Có lầm hay ~ cũng quá keo kiệt , chút nhắc nhở cũng cho?" Nàng bất đắc dĩ tựa cánh cửa, bàn tay buồn bực gõ mạnh lên cánh cửa, "Khi dễ người mù tính cũng là bản lĩnh sao~"


      Đợi lúc lâu, nàng còn hi vọng xa vời có cái gì để chỉ dẫn cho nàng nữa, xem ra chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.


      Nàng mò mẫm cửa, phát ra cánh cửa này khác với những cánh cửa lúc lúc trước, phía khe hở cong.


      Cái khe hở này dùng để làm cái gì? Chẳng lẽ chính là cơ quan để mở cửa?


      Nếu như có thể tìm được thứ gì đó vừa với cái khe này rồi cho vào, biết đâu có thể mở ra. Nhưng nàng phải đâu để tìm vật này đây? Nếu như nàng thay đổi phương hướng tìm vật đó, chắc chắn trở về được nơi này nữa.


      Nếu như vậy . . . . . . Vật kia có lẽ phải ở chỗ nàng có với tới mới đúng!


      Nàng mò mẫm cánh cửa nửa ngày, trừ cái khe hở kia nàng phát ra cái gì khác.


      Nàng ngồi chồm hổm xuống, tìm hồi dưới đất và chân cửa.


      Nàng đá vào phía dưới cánh cửa, nàng mặc kệ đó có phải là biện pháp để mở cửa hay , thử dù chút dù sao cũng còn tốt hơn là làm gì, cho dù có đá hư đó cũng phải là cửa của nàng.


      "Két" tiếng, rốt cuộc nàng đá vào cái gì đó rơi xuống. Nàng dùng tay mò mẫm, có chút hả hê nở nụ cười, thứ này cơ hồ giống y hệt với hình dạng của khe hở cửa.


      Bởi vì nàng nhìn thấy, cho nên nàng phải thử mấy lần mới có thể đem vật kia bỏ vào khe hở.


      "Ồn ào ~" Cánh cửa hướng xê dịch sang bên phải, mở ra!


      Nhất thời, đạo ánh sáng màu trắng chiếu rọi vào khoảng gian đen kịt trước mắt nàng.


      Nhất thời thích ứng được, nàng liều mạng lắc đầu, ý đồ tránh khỏi điểm sáng này, nhưng hình như điểm sáng đó như dính lên mắt nàng, làm thế nào cũng tránh thoát.


      Nàng luống cuống dùng tay che mắt mình lại, những nó vẫn dán lên mắt nàng!


      Nó có thể xuyên thấu qua tay nàng sao?


      Nàng từ từ về phía trước, điểm sáng càng lúc càng lớn, làm cho nàng cảm thấy chói mắt.

      Chương 250



      phải là nàng cái gì cũng nhìn thấy rồi sao? Tại sao tại có thể nhìn thấy ánh sáng này màu trắng?


      Ánh sáng càng ngày càng mạnh, cảm giác đau mãnh liệt mắt làm nàng chịu nổi, nhưng bước chân nàng lại càng nhanh hơn, nàng có thể thấy thứ ánh sáng này, có phải nó cũng có nghĩa là nàng có thể nhìn thấy lại ?


      Nàng cố gắng chịu đựng đau nhức, trong lòng nàng vẫn ôm chút chờ mong, có lẽ nàng có thể nhìn thấy.


      tới phía trước, lúc này phạm vi mà ánh sáng chiếu tới chỉ là mắt nữa mà, mà là toàn thân, làm nàng cảm thấy mình như ở trong lò nướng vậy.


      Tim nàng đập thình thịch, cảm giác buồn nôn dâng lên, cảm giác choáng váng trong nháy mắt đánh tới, thân thể càng ngày càng , nàng cảm thấy mình như bay.


      Rốt cuộc, cảm giác buồn nôn cũng biến mất, này ánh sáng cũng làm nàng quá khó chịu nữa.


      Bốn phía trắng xóa mảnh, như tuyết tinh khiết, làm cho lòng nàng tự chủ mà an tĩnh lại.


      Đợi đến khi nàng ứng kịp, nàng sớm sửng sờ, nàng lại có thể nhìn thấy!


      Dụi dụi con mắt, tác dụng phụ của hoa Hàm Tiếu với thân thể nàng mất tác dụng hay sao? Hay là tạm thời mất hiệu lực? Những thứ này đều là bởi vì tia sáng kia hay sao?


      Nàng tham lam nhìn chăm chú vào tất cả trước mắt, có thể thấy được ánh sáng là hạnh phúc lớn cỡ nào cơ chứ.


      lâu sau, nàng bắt đầu cẩn thận quan sát căn phòng này, gian phòng này lấy lông vũ màu trắng làm nền, trừ chính giữa có cái gì đó dải lụa đỏ tươi được gấp khúc lại còn gì khác.


      Nàng về phía trước gần chút, hình dáng này đối với nàng rất quen thuộc, tìm tòi trong đầu lâu, cuối cùng nàng cũng nhớ ra hình ảnh dải lụa này giống hệt với cái khe nàng thấy cánh cửa.


      Nàng nhàng dùng tay xoa xoa lên dải lụa màu đỏ tươi đó, cảm giác cũng giống nhau, như vậy những cánh cửa kia có lẽ cũng sử dụng chất liệu giống như thế này.


      Chẳng biết tại sao, thân thể nàng bỗng khó chịu khác thường, nàng xoay người, trong lúc vô tình liếc mắt thấy bóng dáng người.


      Đó phải là nàng sao!


      Chính xác mà , đó là Hạ Hách Na Phù Dung!


      Nàng cúi đầu nhìn qua nhìn hai tay của mình, là của nàng! Hai bàn tay mà lâu nay nàng vẫn quen thuộc này mới chính là tay của nàng!


      Nàng ra khỏi thân thể kia, thế mà nàng lại ra khỏi thân thể kia rồi!


      "Cạch" thanh rất bé vang lên, nhưng trong căn phòng yên tĩnh như vậy quả vẫn có chút đột ngột.


      Nàng quay đầu thấy mặt đất trước mặt xuất cái động lớn, mà dải đỏ kia chính là giới tuyến phân cách.


      Nàng hơi ghé đầu vào nhìn cái, ngay sau đó lập tức lui trở lại. Trong động kia có lực hút rất lớn! Nàng chỉ vừa mới ghé đầu vào xem suýt bị nó hút vào.


      Sau lưng nàng có hồi tiếng động ở cửa, nàng quay đầu lại, thấy người vào.


      mặc thân trang phục trắng tinh, màu sắc giống với màu sắc trong căn phòng, chắc hẳn chính là chủ nhân của căn phòng này.


      " ngờ lại có người có thể thành công xông qua cướp giới." thanh của vô cùng nhu hòa, làm cho người nghe cực kỳ thoải mái.


      ngờ nàng qua rồi, "Tu ở đâu?"


      Người nọ khẽ mỉm cười, dùng ngón tay chỉ vào cửa động mở ra mặt đất.


      cửa động tối om om xuất hình ảnh, đó là phong cảnh của địa phương khác.


      Nàng cẩn thận nhìn hình ảnh phía bên trong, đột nhiên phát ra bóng dáng.


      "Đừng có lại gần quá, ngươi bị kéo qua đó đấy." cười .


      Nàng quay đầu nhìn về phía , "Đó phải là ảo ảnh sao?"


      lắc đầu cái, "Nếu như ngươi muốn qua đó, chỉ cần về phía trước bước."


      Nàng lại lui về phía sau đứng chút, trực giác khiến nàng phản đối ý kiến này.


      Trong tấm hình, người đứng bên cạnh Tu Hồng Miễn chính là Thiện Xá.


      "Có biện pháp gì có thể trị khỏi mắt cho nàng?" Tu Hồng Miễn cau mày .


      "Hoa Hàm Tiếu có thuộc tính ký sinh, nếu như nó nở ra, thể thanh trừ nó nữa, nhất định phải đem nó ký gửi chỗ khác." Thiện Xá nhìn về phía phương xa, làm như suy nghĩ cái gì cái gì đó.


      "Ký gửi?"


      " còn cách nào khác. Việc đó tương đương với việc gửi nó vào thân thể khác."


      "Cho Bân nhi , vừa vặn cần nó."


      Thiện Xá cười lắc lắc đầu, "Những người khác phái thể nhận được."


    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 251



      " có cách nào để chuyển sang sao?" Sắc mặt Tu Hồng Miễn khó coi.


      "Tin tưởng ta , cho dù là chuyển gửi giữa những người đồng giới, cũng là cục diện mà ta ngươi và ngươi đều muốn nhìn thấy."


      Tu Hồng Miễn có chút sáng tỏ gật gật đầu, " còn phương pháp khác sao?"


      "Có. Nhưng. . . . . . Quá mức mạo hiểm."


      "Cứ đừng ngại."


      Thiện Xá do dự lát, cuối cùng lên tiếng, "Cướp giới."


      "Cướp giới?"


      "Những người sắp chết, ở trong điều kiện nhất định có thể gặp được cướp giới, chỉ cần có thể thông qua cướp giới, có thể đạt thành tâm nguyện. Truyền thuyết kể lại rằng tổ tiên của Y Tháp tộc cũng là bởi vì thông qua cướp giới, nên mới hóa thân được thành nữ thần, vĩnh viễn bảo vệ tộc nhân của nàng. Sau đó lại có rất nhiều tham lam thông qua các loại biện pháp xông vào cướp giới, nhưng có người nào thông qua, người nào có thể ra."


      Sau hồi trầm mặc, "Trẫm ."


      "Nam nhân thể , nếu tuyệt đối có cơ hội hoàn sinh."


      Tu Hồng Miễn kéo khóe miệng, "Cái giả thiết có thể vẫn tồn tại đúng , nhưng bởi vì người là trẫm nên mới ."


      Thiện Xá nhắm lại mắt, "Ta có thể điều kiện cho ngươi, nhưng nếu ngươi về. . . . . . Ta nên giải thích với nàng như thế nào đây?"


      "Trẫm cho ngươi cơ hội thay trẫm chăm sóc nàng đâu."


      Ánh mắt Thiện Xá tối sầm lại, lại tiếp tục nữa, "Mấy ngày nay hảo hảo bồi nàng thôi."


      Hình ảnh chuyển cái, biến thành lúc ở trong chợ, bọn họ đứng trước quầy bán đồ ăn, vẻ mặt Tu Hồng Miễn và Thiện Xá đều rất quái dị.


      "Dung nhi, trẫm dẫn ngươi đến bên kia dạo chút."


      Tu Hồng Miễn kéo tay của nàng, liền kéo nàng về phía trước.


      "Tới giờ cơm các người hãy về a” Thiện Xá ở phía sau lập tức bổ sung thêm câu.


      Vẻ mặt nàng ủy khuất khi bị Tu Hồng Miễn lôi kéo, "Tu ~ ta cho ngươi biết ~ lần này ta làm ăn tuyệt đối ngon! Ta thề lừa ngươi!"


      Thân hình Thiện Xá phía sau dừng lại, lập tức rỉ tai với Lục gia đứng bên mấy câu.


      Lục gia cúi đầu khom lưng đáp tiếng, liền chạy ra, chỉ chốc lát sau, dắt ra con chó.


      Cái con chó kia chạy tới vây quanh Tu Hồng Miễn, chạy vài vòng, Thiện Xá vốn định tới kéo nàng ra, nhưng ngoài ý muốn nàng lại cẩn thận giẫm vào nó.


      "Gâu! Gâu Gâu! . . . . . . Gâu!"


      Con chó kia điên cuồng hướng phía nàng sủa, cũng muốn xông tới cắn nàng.


      Lục gia kéo chặt dây thừng lại, để cho nó đến gần thân thể của nàng.


      Thiện Xá dùng khẩu hình với Tu Hồng Miễn: cướp giới mở ra rồi.


      "Tu ~~! ~" phát nàng túm được tay của Tu Hồng Miễn, thuận thế hai chân đạp cái, liền treo lên người Tu Hồng Miễn.


      Hai người đều chau mày.


      Thiện Xá lại dùng khẩu hình với Tu Hồng Miễn: nàng đụng vào con chó.


      " mau a ~~! ~" Nàng liều mạng gào.


      Tu Hồng Miễn vỗ đầu của nàng, "Đừng có hét bên tai trẫm như thế!"


      Nàng chỉ ngón tay về phía Thiện Xá, "Ta cho ngươi biết! A Hu nhà chúng ta so với ngươi còn lợi hại hơn nhiều! Ngươi dám khi dễ ta, nó cắn chết ngươi!"


      Thiện Xá phẫn lực quét qua tay nàng, nhìn về phía Tu Hồng Miễn: làm sao bây giờ?


      "Tu ~ mau a ~" Nàng nhịn được mà thúc giục .


      "Nó cắn trẫm quần, trẫm như thế nào?"


      "Được rồi được rồi, quần cần nữa, đưa nó là được, áo ngươi mặc bên ngoài cũng phải ngắn lắm đâu, người khác thấy được."


      bên Lục gia thiếu chút nữa nhịn được mà phì cười, Tu Hồng Miễn tức giận kéo mặt nàng.


      "Đau


      " Nàng hét lên, "Bây giờ ta là bệnh nhân a ~! Ngươi dám đối xử với bệnh nhân như thế sao!"

      Chương 252



      "Gọi bọn Thiện Xá lập tức tới đây ! Lục gia đối với nơi này rất quen thuộc, nhất định có biện pháp!" Nàng đề nghị.


      Tu Hồng Miễn cùng bọn họ liếc nhau cái, ngay sau đó lạnh lùng mà , " cần."


      Tu Hồng Miễn nhìn về Thiện Xá: ở bên nào?


      Thiện Xá chỉ hướng bên: quá mười dặm, có cái hồ.


      "Chúng cứ đứng ở chỗ này, phải càng có nhiều người hơn thấy sao! chừng đợi lát nữa bọn Thiện Xá mua xong đồ ăn xong, tới đây liền thấy ngươi đấy!"


      Thiện Xá yên lặng nhìn Tu Hồng Miễn: thời gian còn nhiều nữa rồi.


      Tu Hồng Miễn chợt đạp cái, hướng về phía Thiện Xá chỉ .


      biết qua bao lâu, sắc mặt Tu Hồng Miễn càng ngày càng khó coi, sắp kiên trì nổi nữa rồi.


      Rốt cuộc, phía trước, mặt nước có cái động.


      Tu Hồng Miễn nhìn phía dưới chút, bên bờ bụi gai rậm rạp, hề có chỗ để dừng chân, nhìn thẳng sang phía đối diện thấy bên kia hình như tốt hơn rất nhiều. Bước chân ngừng, liều mạng muốn sang bờ bên kia.


      "Tu ~ ta. . . . . .sắp. . . . . . Té xuống rồi. . . . . ."


      Tu Hồng Miễn lập tức dùng tay ôm nàng lại, "Nhẫn nhịn thêm chút nữa. . . . . . Lập tức liền. . . . . ."


      chờ Tu Hồng Miễn xong, tay của nàng buông lỏng, thân thể thẳng tắp rơi xuống.


      Tu Hồng Miễn cả kinh, lập tức lao theo nàng, trong nháy mắt ôm được nàng, nhưng hai người đều bị rơi vào trong hồ.


      Tu Hồng Miễn từ lúc bắt đầu chuẩn bị, có thể thấy sắc nước rất nhiều, nhưng vẫn kiên trì nắm lấy nàng, cố ngoi lên mặt nước.


      Dần dần nàng bởi vì thiếu dưỡng mà giãy giụa, Tu Hồng Miễn bắt đầu ý thức , càng ngừng lắc đầu, ý đồ muốn khiến bản thân tỉnh táo hơn chút.


      Đột nhiên, dưới nước xuất hang động đen tối, lực hút khổng lồ đó hút bọn họ vào.


      Hình ảnh trong động dần biến đổi, nó biến thành mật thất đen tối.


      Nàng ngơ ngác đứng yên tại chỗ, ra là bọn họ sớm lên kế hoạch tốt lắm nhất định phải tới nơi đây, chỉ là nó lại thích hợp với thời gian mà cướp giới mở ra.


      Thiện Xá bắt Lục gia dắt con chó kia chạy quanh Tu Hồng Miễn, cũng là bước trong kế hoạch khiến để tiến vào cướp giới?


      Chỉ là bọn cũng nghĩ đến, nàng dẫm lên cái con chó kia rồi nhảy lên người Tu Hồng Miễn.


      Nàng quay đầu nhìn về người đứng phía sau mình, hoàn toàn gấp gáp chút nào, chỉ yên lặng chờ nàng thoát khỏi trầm tư.


      Nhưng nàng vẫn nghĩ thông, phải Tu Hồng Miễn quyết định xông vào cướp giới sao, tại sao lại biến thành nàng?


      "Bởi vì sau khi tới, mới chân chính hiểu được cái gì mới chân chính là cướp giới."


      Nàng cả kinh, thế nhưng lại biết nàng nghĩ cái gì!


      cười cười, "Ta đương nhiên biết ngươi nghĩ cái gì, hơn nữa ta còn có thể cho ngươi biết nghĩ cái gì."


      ? Tu Hồng Miễn sao?


      Hình ảnh xuất lần nữa, là hình ảnh Tu Hồng Miễn sau lưng nàng trong hành lang dài u ám, như vậy đây chính là lúc bọn họ tiến vào cửa cướp giới rồi.


      Tu Hồng Miễn đứng đó cẩn thận nhìn những hình vẽ tường đồ, nàng tới gần hơn chút, cố gắng nhìn xem nội dung phía , nhưng bởi vì quá đen tối mà thấy .


      "Thế nhưng có thể đạt thành hai tâm nguyện!"


      Tu Hồng Miễn có chút mừng rỡ, bờ môi của động, chẳng lẽ đây chính là ý nghĩ trong lòng ?


      "Dung nhi, nữ nhân muốn thông qua cướp giới chỉ cần dựa những khảo nghiệm về tâm lý, nhưng nam nhân phải trải qua vật lộn với đao kiếm , nếu như ngươi có thể thông qua, chỉ có thể hồi phục thị lực cho đôi mắt của ngươi, mà cũng có thể giúp cho giang sơn của ta trường tồn."


      Lòng của nàng run rẩy, quả nhiên giang sơn của vẫn rất quan trọng! tình nguyện dùng tính mệnh của nàng để làm tiền đặt cược sao? Nếu như nàng thua, cái mà bỏ lỡ, cũng chỉ là "Ái phi" . Nhưng nếu như nàng thắng, có thể giúp vượt qua cửa ải này cách hoàn mỹ, đới với nàng chỉ là công cụ như vậy thôi sao?


      Nàng thể khống chế được cơn tức giận trong lòng mình, nàng tức giận bứt lông vũ tường ném vào hình ảnh lên.


    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 253



      Lông vũ khi tiến vào hình ảnh lại biến thành mũi tên nhọn, thẳng tắp bay tới chỗ nàng đứng.


      Chỉ nghe tiếng gió thổi vút qua bên tai, nó xoẹt qua cổ nàng, máu tươi nhất thời chảy ra.


      Nàng kinh ngạc nhìn hình ảnh, xoa xoa lên vết máu ở cổ sớm khô khốc, tại sao có thể như vậy?


      "Thế nào?" Tiếng Tu Hồng Miễn như hơi thở truyền đến.


      nhìn thấy chứ! nhìn thấy mũi tên này! Bằng võ công của , làm sao có thể tránh nổi mũi tên này? Nhưng lại thèm giúp nàng, tại sao lại như vậy?


      " có việc gì. . . . . ." Trong tấm hình, nàng bịt tay vào cổ chặt, chỉ sợ máu chảy xuống khiến Tu Hồng Miễn biết lại lo lắng.


      "Nghe đây, tại ta đặt ngươi xuống, ngươi cứ về phía trước, mặc kệ cho dù nghe thấy tiếng gì cũng được dừng lại, hiểu ?"


      Nàng nắm chặt ống tay áo Tu Hồng Miễn, "Tại sao?"


      "Tin tưởng ta."


      Nàng nhìn chính mình trong tấm, thế nhưng lại ngu ngốc đến nỗi tin tưởng lời của , nàng buông tay ra, hướng về phía bóng tối đen nhánh mò mẫm tới.


      "Bây giờ ngươi có hai nguyện vọng." Người áo trắng lại lên tiếng, vừa đúng cả cũng nhìn nàng.


      Giọng nàng cương quyết, "Có thể quay trở lại ?" Nếu như biết trong lòng nàng nghĩ gì, biết nàng muốn quay trở lại chỗ nào.


      Những mối quan hệ phức tạp ở đây thích hợp với nàng, bất luận nàng có chạy trốn tới đâu cũng thể thay đổi trạng.


      Chỉ có trở về mới có thể chân chính từ bỏ tất cả, phải sao?


      "Còn có nguyện vọng nữa?"


      Nàng khẽ cười lắc đầu cái, " còn."


      lần nữa nàng nhắc lại tâm nguyện của mình, "Có thể trở về nhà sao?"


      Người nọ cười khẽ, "Ngươi phải muốn mang tài phú cũng trở về chứ?"


      Trong mắt nàng có chút khinh bỉ, "Có thể cùng người thân nhất ở chung chỗ, chính là tài phú lớn nhất rồi."


      Nàng muốn mẹ, rất muốn.


      gật đầu cười, hắc động đất xuất hình ảnh khác.


      Lần này, là những đường phố mà nàng từng quen thuộc, những dãy nhà cao tầng lên làm cả người nàng kích động đến mức run lên.


      Đó chính là nơi mà nàng ở, ở đó chính là nhà của nàng!


      Cửa mở ra, là thanh mảnh, nhàng khoan khoái , "Mẹ, con ra ngoài đây"


      Đó chính là nàng. Là ngày mà nàng nhảy Parkour rồi bị xuyên qua.


      "Ngươi vẫn còn chần chừ cái gì?" Người phía sau .


      Nàng có chút khẩn trương, nếu như tại nàng vào, là có thể ngăn cản tất cả phát sinh tiếp theo, nàng bị xuyên qua như vậy nữa đúng .


      Nhưng nàng còn chần chừ cái gì cơ chứ? Còn có cái gì tốt đẹp khiến cho nàng phải do dự?


      Nàng quay đầu nhìn về phía , "Ngươi là ai?"


      cười khẽ, "Lần sau ngươi gặp lại ra rồi ngươi biết."


      Lần sau? Nàng có ý gì, muốn hỏi tiếp.


      "Ngươi sắp còn đủ thời gian nữa rồi." .


      Nàng quay đầu nhìn về mặt đất, trong hình ảnh lên, nàng nhảy lên nóc tòa nhà, đó đúng là lúc mà nàng nhảy xuống rồi bị xuyên qua.


      Trong đầu nàng lướt qua từng hình ảnh , từ lúc nàng bắt đầu xuyên qua, từ những hình ảnh nàng là Dư phi đầy tự tin chiến đấu với những Tần phi khác, rồi đến khi trở thành Tướng quân oai hong nơi sa trường, rồi lại trở thành nữ nhân mệt mỏi vì phải trốn chạy khắp nơi, đường nàng đều vất vả cực khổ như vậy, phải sao?


      Mà nàng bên trong hình ảnh, đứng sân thượng rồi, chuẩn bị lấy đà nhảy xuống.


      Nàng cắn môi, khẽ cười hướng trong tấm hình nhảy qua.

      Chương 254



      Nàng khẽ cười hướng hình ảnh nhảy tới, trong lúc vô tình quét qua người phía sau bắt gặp nụ cười quỷ dị.


      Nhất thời nàng cảm thấy hồi trời đất quay cuồng, nàng đứng ở sân thượng.


      Nhắm hai mắt hít sâu hơi, trong đầu nàng tràn đầy những hình ảnh về thế giới kia.


      biết Thiện Xá sau khi thấy nàng nghĩ gì?


      Tu đâu? vô tình đến mức chút hối hận hoặc là áy náy chứ?


      Còn có A Hu sao, nó rất quật cường, nếu như mà nàng rồi, ai có thể chăm sóc nó?


      Còn có Bích Quỳnh, Bích Thanh đơn thuần, tiểu Cúc đáng thương, họ nhớ tới nàng sao? ra của nàng mà đau khổ sao?


      Còn có lũ vịt của nàng, biết bọn chúng trong cung thế nào rồi, khi Tu Hồng Miễn trở lại trong cung, như vậy chắc chắn xảy ra chiến tranh, đến lúc đó ai lo lắng cho chúng nó?


      Còn có. . . . . . Còn có. . . . . .


      Cho đến giờ phút này nàng mới biết mình gắn bó với thế giới bên kia đến nhường nào, có quá nhiều thứ mà nàng bỏ được, chỉ có lúc nàng hoàn toàn rời mới có thể chân chính hiểu ra tất cả.


      **************************************


      ngây ngốc xuống lầu, từng bước con đường xa lạ nhưng lại thể quen thuộc hơn được nữa.


      Lướt qua từng người, nhưng trong tâm trí vẫn luôn nghĩ bây giờ Tu làm gì?


      Nhấn chuông cửa, người mở cửa là bảo mẫu Trương, mẹ làm.


      "Tô tô, làm sao cháu lại về nhanh như vậy?"


      Cố có chút phản ứng kịp là gọi mình, chớp mắt cái rồi mới đáp, "A, đột nhiên hôm nay có tâm tình gì cả."


      Dì Trương kỳ quái nhìn , gì nữa.


      vào phòng ngủ của chính mình, đứng trước tủ quần áo chọn nửa ngày, tất cả đều là quần jean và áo T-shirt.


      khoác ba lô lên lưng, muốn mua mấy bộ váy.


      Thói quen là đáng sợ, luôn ghét những bộ váy vì mặc vào luôn rất khó hoạt động, nhưng bây giờ lại quen mặc quần jean nữa.


      Ngày đó còn đo mua con chó màu trắng.


      "Con có thể gọi nó là thứ Năm hay thứ Sáu gì đó cũng được, so ra còn dễ nghe hơn cái tên này chút." Sau khu mẹ về có chút hiểu với .


      Nhưng chỉ khẽ mỉm cười, càng ngừng vuốt ve nó, "A Hu, cái tên này rất hay mà."


      Sáng hôm sau có tiết thứ ba và thứ tư, lúc nhìn thấy thân váy trắng xuất trước cửa phòng học gây ra trận ồn ào .


      "Có chuyện gì rồi hả ? Thế nhưng có thể làm ột tên tiểu tử như cậu biến thành thục nữ?" Người là bạn tốt Đỗ Lâm của .


      phát sinh chuyện gì? khổ sở cười tiếng, hình như chỉ là chuyện, đáng tiếc vĩnh viễn chỉ có thể chôn giấu nó trong lòng.


      cười cười lắc lắc đầu, "Tớ sớm muốn con đường trở thành thục nữ."


      "Hả? Đừng với tớ là cậu mặc cái này nhảy Parkour đấy nhá." Đỗ Lâm ràng tin.


      Sau khi ngồi vào chỗ , "Về sau, tớ nhảy nữa."


      . . . . . .


      mặt duy trì duy trì nụ cười vĩnh viễn thay đổi, đứng cả ngày ở đây rồi, giầy cao gót làm chân đau muốn chết.


      Trong lòng hối hận ngàn lầnm sao lúc trước lại có thể hành động theo cảm tính như vậy chứ, mang theo chút tài phú rời tốt hơn hay sao? Đầu đúng là hỏng rồi mới có thể cự tuyệt cầu như thế, lãng phí cơ hội cách vô ích. Cho là như vậy rất ngầu sao! hối hận kịp vì phải làm lễ tân kiêm chức.


      đầy mấy ngày nữa chính là sinh nhật mẹ của , nhìn trúng cái đồng hồ đeo tay rất đẹp, đáng tiếc đem toàn bộ tiền tiêu vặt bộ lấy ra cũng đủ, thể làm gì khác hơn là phải ra ngoài lăn lộn chút.


      Nếu lúc ấy lựa chọn mang theo tài phú rời , có lẽ giờ được ngồi nhà mà hưởng thụ!


      Lắc lắc đầu, dù thế nào giờ mới hối hận cũng là vô ích, chuyện mà bây giờ có thể làm, chính là kiên trì đợi đến khi hết ca, cuối tháng mới có thể nhận đủ tiền lương.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :