1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 235



      thanh biến mất.


      Nàng ngồi bất động tại chỗ, có biện pháp, là có biện pháp, nhưng tại sao cho nàng biết?


      khí trầm muộn bao trùm đến tận bữa tối, Thiện Xá cuối cùng cũng mở miệng.


      "Dung nhi. . . . . ."


      Nàng hướng theo phía tiếng gọi quay đầu lại, "Chuyện gì?"


      "Ngươi. . . . . . Có muốn đến chỗ nào ?"


      Trong lòng nàng khỏi có chút sợ hãi, lời này của giống như thời gian của nàng còn nhiều, "Ta sắp chết sao?"


      " bậy bạ gì đó!" Tu Hồng Miễn cắt ngang lời nàng.


      "Chỉ là muốn dẫn ngươi những nơi ngươi muốn thôi." Tiếng của Thiện Xá nghe bình tĩnh, nghe ra có ý gì khác, xem ra là nàng suy nghĩ nhiều.


      "Ta muốn cưỡi ngựa."


      Thấy bọn họ có phản ứng, ta tiếp tục truy hỏi: " có thể ?"


      "Dung nhi. . . . . ." Thiện Xá có chút khó xử.


      "Có thể." Tu Hồng Miễn thanh kéo tay của nàng, "Trẫm dẫn ngươi ."


      Vẫn có chút cố kỵ nào mà bước , nàng hốt hoảng theo phía sau .


      Trong lúc vô tình cánh tay khác lần nữa kéo nàng lại, dẫn nàng theo đúng hướng.


      Phía trước hồi tiếng vang, Tu Hồng Miễn đá cái, đem cánh cửa mở ra.


      "Bậc cửa." Thiện Xá xong câu đó, liền buông lỏng tay ra.


      Nàng trở tay muốn nắm lấy tay , lại bắt hụt.


      Nàng vừa định đánh giá độ cao thấp của cái bậc cửa rồi bước qua, trong nháy mắt bị Tu Hồng Miễn bế lên.


      Trong bụng nàng cười khổ lo lắng của nàng là dư thừa, Tu Hồng Miễn cũng để cho nàng bị thương.


      Thiện Xá luôn lặng lẽ giúp nàng lần lượt vượt qua các khó khăn, còn Tu Hồng Miễn trực tiếp đem khó khăn dẹp bỏ.


      Đây chính là khác biệt lớn nhất trong cách xử của bọn họ.


      Tu Hồng Miễn ôm nàng lên ngựa, điều chỉnh tốt phương hướng.


      " cần theo." Nàng kẹp khẽ bụng ngựa, liền chạy về phía trước.


      Phía sau vẫn có tiếng vó ngựa, theo nàng sao?


      Trong lòng nàng lại khỏi hồi sợ hãi, nàng xác định được liệu mình có thể quay trở về đường cũ hay .


      Ngựa ngừng chạy về phía trước, cảm giác gió gào thét bên tai.


      Nàng rốt cuộc cũng chạy được rồi, cho dù là ngồi lưng ngựa.


      Ở trong phòng, mỗi bước nàng đều phải cẩn thận, quên mất chạy là như thế nào.


      Hai mắt nhắm nghiền, miệng mở to hấp thụ toàn bộ khí phía ngoài.


      Nàng chờ mong lâu rồi.


      Đột nhiên nàng cảm thấy lưng ngựa càng ngày càng lắc lư, có phải trệch hướng rồi hay ?


      Cảm giác bất an mãnh liệt tràn ngập trong lòng nàng, tại sao Tu Hồng Miễn theo tới!


      Có chút nhụt chí, phải là nàng bắt được theo sao! Tại sao gần đây nàng cứ có cảm giác phiền lòng nôn nóng?


      Con ngựa đột nhiên thay đổi phương hướng, làm nàng mất thăng bằng, thân thể hướng rơi xuống bên cạnh.


      Thân thể nàng bị người tiếp nhận, nàng cảm kích cười tiếng, "Thiện Xá, cám ơn ngươi."


      Cánh tay ôm lấy nàng chợt siết chặt, nàng hối hận đến mức xanh cả mặt, "Tu. . . . . ."


      "Trong lòng ngươi chỉ có Thiện Xá sao?" thanh của Tu Hồng Miễn lạnh lẽo cách khác thường.


      " có. . . . . . Ta...ta cho là ngươi có tới. . . . . ."


      "Chỉ có lần ngươi gặp chuyện may trẫm có tới!" Tu Hồng Miễn có chút nổi đóa, chỉ tiếc nhiều lần cũng chậm hơn bước so với Thiện Xá.


      Nàng đẩy cái, giùng giằng giẫy ra đứng ở đất.


      Chỉ lần tới thôi sao? Mỗi lần người đến cứu nàng, đều là Thiện Xá mà thôi.


      "Trở về thôi." Tu Hồng Miễn thở dài.


      Nàng xoay người hướng về phía , "Ngươi có cưỡi ngựa, vẫn có thể đuổi theo được sao?"


      "Cưỡi ngựa tốn rất nhiều thời gian, khinh công của trẫm còn nhanh hơn rất nhiều."


      Giọng điệu của Tu Hồng Miễn mang theo chút cuồng vọng, lại làm lòng nàng trở nên ấm áp, bởi vì sợ nàng biết theo, cho nên mới cưỡi ngựa mà thôi.

      Chương 236


      "Tu ~" mặc dù nhìn thấy, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên hướng về phía , đây là lễ tiết khi chuyện, nàng luôn luôn tương đối để ý tới những thứ này, "Ta có biện pháp khiến Hoa Dư lui binh."

      "Ngươi?" Trong thanh của Tu Hồng Miễn tràn đầy hoài nghi.

      "Ngươi tin ta?"

      Qua chút, mới truyền đến thanh của Tu Hồng Miễn, "Lần này ngươi ra ngoài là vì chuyện này?"

      " phải." Nàng lập tức phủ nhận, ít nhất lúc ban đầu phải.

      " ra là ngươi ra ngoài là vì trẫm?" Giọng Tu Hồng Miễn mang theo hưng phấn .

      Quả nàng hết cách với cái tên cuồng tự đại này, "Ta rồi, ~!"

      "Ngươi quan tâm tới trẫm như vậy, vì sao còn phải làm bộ như thờ ơ?" Tu Hồng Miễn hoàn toàn để ý đến lời của nàng .

      Nàng thở dài, "Ngươi rốt cuộc có nghe ta chuyện hay đây ~?"

      Tu Hồng Miễn đột nhiên ôm nàng vào trong lòng, "Trẫm hiểu tâm ý của ngươi."

      Tâm ý? ! Cái gì tâm ý?

      "Uy ~. . . . . . Này! ?"

      Đột nhiên bị Tu Hồng Miễn ôm ngang lên, làm cho nàng có chút cảm giác choáng váng thoáng qua. ra là nhìn thấy, chỉ chút xíu động tác cũng bị phóng đại rất nhiều lần.

      " cần lui binh, trẫm vẫn có thể thắng." Trong lời của Tu Hồng Miễn, tràn đầy tự tin.

      "Ngươi rời khỏi Hoàng cung lâu như vậy, chừng bên trong đó cũng đổi chủ rồi." Cũng phải nàng cố ý đả kích , dự tính của Hoa Dư, cũng phải biết.

      "A, chỉ cái Hoàng cung trống rỗng, để cho chiếm đoạt ở vài ngày như thế nào? Chờ trẫm trở về, giang sơn này vẫn mang họ Tu!"

      Nàng kinh ngạc há to miệng, "Ngươi ngay cả quân đội cũng điều ?"

      Tu Hồng Miễn cười đến là vừa lòng, " an nài tai mắt ở bên cạnh trẫm, trẫm thể an bài tai mắt ở bên cạnh sao? Mưu kế của tuy tốt, đáng tiếc lại tính sót ta nước cờ này. Nếu như ta cứ tử thủ Hoàng cung, nhất định thất bại."

      Trong lòng nàng kính nể đối với Tu Hồng Miễn tới sát đất rồi, lấy lui làm tiến để xử lí, chỉ sợ từ cổ chí kim cũng khó mà tìm ra người như thế.

      chính là lấy lui làm tiến, hơn nữa còn lui xa.

      "Vậy ngươi điều quân đội đến đâu rồi?" Nơi này là địa bàn của Kiền Sở, nếu như bọn họ đường đột vào, chỉ sợ rất bất lợi.

      "Phượng Sơn trấn."

      Quả nhiên quân đội chưa tới đây.

      "Chỉ có lần ngươi gặp chuyện là trẫm tới!" Bất chợt nàng nghĩ tới những lời Tu Hồng Miễn vừa , như vậy, cũng mạnh miệng, vì nàng nên mới tới đây đúng ?

      "Ngươi đặc biệt vì cứu ta nên mới chạy tới đây sao?" Nàng có chút cảm động.

      Thân hình Tu Hồng Miễn hơi ngừng lại, " phải."

      Nhưng nàng vẫn hưng phấn , "Oa ~ Tu ~ ngươi tốt với ta quá, ngay cả an nguy của ngươi ngươi cũng để ý mà xả thân tới đây cứu ta!" Nàng cố ý rất lớn tiếng, cảm giác ăn miếng trả miếng rất tốt, ai bảo vừa rồi hoàn toàn để ý tới lời của nàng.

      "Trẫm ! Ngươi nghe hiểu sao!"

      " đúng? Tốt lắm, ngươi làm sao ta phải thế hay sao?"

      Tu Hồng Miễn ôm nàng lên ngựa, rồi cũng tung người lên ngựa cùng nàng.

      "Trẫm. . . . . . Tới lấy chiến lệnh ." Tu Hồng Miễn hơi ngừng lại, ngay sau đó , " thứ quan trọng như vậy, dĩ nhiên ta phải tới để bảo vệ."

      Nàng cười ha ha, "Chiến lệnh ngươi lấy được ?" lấy cớ là cũ rích, mà còn muốn lừa nàng sao?

      Trước đó khi nàng để lại thư cho , chỗ ghi tên cố ý viết là"Dung nhị" .

      tên Tu Hồng Miễn luôn nhạy cảm như vậy, làm sao có thể tin tưởng nàng đem tên mình viết sai chứ?

      Nàng ám chỉ rất ràng, chính là Dung nhi Nhị tỷ của nàng.

      người nàng mà còn giữ đồ vật quan trọng kia, chắc là cứ như vậy rời . Cho nên trước khi nàng đặc biệt viết bức thư trong đó đặc biệt nhắc tới Nhị tỷ, như vậy trong tay Nhị tỷ trừ chiến lệnh, còn có thể có cái gì đây?

      Nàng thấy Tu Hồng Miễn hít sâu hơi, nàng càng thêm hả hê.

      "Tu, ngươi tại sao lại tự mình tới đây chứ?" Bây giờ là lúc quan trọng, hoàn toàn có thể phái Cảnh Nhân hoặc ám vệ tới đây cứu nàng. Nếu như đứng ở góc độ của Hoàng đế của quốc gia, thực cần phải làm như vậy.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 237



      Tu Hồng Miễn nghe câu hỏi của người trong ngực, ánh mắt nhìn về phương xa, suy nghĩ trôi dạt về quá khứ, khi đó vẫn còn rất .


      "Miễn nhi " vị mỹ phụ nằm giường, sắc mặt tái nhợt, thanh yếu ớt, chút biểu lộ ra bệnh tình của nàng.


      "Mẫu hậu ~" Thanh non nớt của Tu Hồng Miễn vang lên, ngay sau đó tới bên cạnh mẫu hậu.


      "Miễn nhi ~ cầm lấy thứ này."


      Tu Hồng Miễn nhận lấy đồ mẫu hậu đưa tới, mở ra xem, là bức họa.


      bức họa là phụ nhân phơi phơi quần áo.


      "Bức tranh này là do ai vẽ thế ạ?"


      Người mỹ phụ lộ nụ cười nhàng hiếm hoi, "Giữ gìn cẩn thận, nhất định con phải giữ gìn nó cẩn thận."


      Nhìn Tu Hồng Miễn bé trước mắt, người mỹ phụ có chút đau lòng, nó vẫn còn như thế, nàng đành lòng bỏ nó lại mình.


      "Mẫu hậu, đây là người nào vẽ thế ạ?" Tu Hồng Miễn vẫn tò mò hỏi .


      Bức họa này rất đẹp mắt, thích vô cùng.


      "Chuyện này. . . . . . Là mẫu hậu . . . . . . Trượng phu sở tác."


      "Là phụ vương sao?"


      Người mỹ phụ chua xót cười cười, biết phải với Tu Hồng Miễn bé như thế nào.


      Phải biết là phụ nhân, ngay sau khi trượng phu mới qua đời lâu tái giá với người khác, đeo lưng thứ tai tiếng ghê tởm như thế nào. biết sau khi Miễn nhi hiểu chuyện rồi, đối đãi với nàng như thế nào?


      "Miễn, mẫu hậu kể cho con câu chuyện cũ nhé."


      Tu Hồng Miễn đối với phản ứng khác lạ của Mẫu hậu mình phát ra tí gì, còn , rất , chỉ là đứa bé đơn thuần thích nghe mẫu hậu kể chuyện xưa.


      "Ngày trước có cặp phu thê, bọn họ vô cùng thương nhau, sau khi kết hôn lâu, liền sinh được nhi tử khả ái. Nhưng nhi tử của hai người lại mắc chứng bệnh lạ, vĩnh viễn thể trưởng thành, bọn họ bị dọa cho sợ hãi, cho rằng đứa bé kia là quái vật. Bọn họ đem đứa bé khóa vào trong phòng củi, chỉ cung cấp cho đầy đủ nước uống và cơm ăn mỗi ngày. Sau đó. . . . . . Bởi vì. . . . . . chút nguyên nhân, trượng phu của nàng bị bỏ tù. Nàng khổ sở cực kỳ, hi vọng có thể cùng trượng phu của nàng đồng cam cộng khổ. Nhưng trượng phu của nàng lại lựa chọn mình rời , để lại nàng, với nỗi đau nguôi. "Người mỹ phụ tới chỗ này, trong mắt ngậm đầy nước mắt. Nàng oán, nàng oán trượng phu của nàng tại sao bỏ lại nàng, để cho nàng mình sống cõi đời thừa nhận tất cả áp lực của dư luận. cũng biết, mình nàng như vậy nàng, nàng cũng thể hạnh phúc, hạnh phúc, nàng tình nguyện cùng vui vẻ chết .


      "Miễn nhi ~ về sau nếu như con gặp phải người con có thể khiến con lòng, nhất định phải nắm lấy tay nàng chặt, thể buông ra, cho dù là địa ngục, cũng phải xuống cùng nàng, biết ?"


      "Cái gì gọi là lòng ?" Những lời này đối với đứa trẻ mới có mấy tuổi như Tu Hồng Miễn mà , vô cùng khó hiểu.


      Người mỹ phụ cũng biết nên giải thích với như thế nào cho ràng, ra Tu Hồng Miễn còn quá để đến những chuyện như vậy, nhưng nàng biết, nàng còn bao nhiêu thời gian.


      "Nhìn vào ánh mắt của nàng, ánh mắt chắc chắn gạt người, khi con tìm được người mà con thích nhất, khi con nhìn thấy ánh mắt của nàng con thấy nó đẹp cỡ nào."


      Tu Hồng Miễn yên lặng suy ngẫm, rồi nhìn về phía người trong ngực .


      Nàng hay ghen tị, thích chung đụng với những nữ nhân khác; nàng dịu dàng, luôn thích cùng tranh giành giường ngủ; nàng dã man, có gì vừa ý lập tức phát tiết ra ngoài, cho dù là cắn hai cái nàng cũng rất hài lòng; nàng so đo, chuyện gì cũng bất chấp có thù oán phải trả; nàng rất thích dối, nhưng bao giờ tính toán gì hết . . . . . Hình như nàng có tất cả những khuyết điểm của nữ nhân mà ghét, đáng tiếc khi tất cả những khuyết điểm này tập hợp, lại thành nữ nhân đáng của .


      nắm tay nàng chặt, bao giờ buông ra, phải sao?

      Chương 238



      Thấy Tu Hồng Miễn hồi lâu đáp lại, nàng có chút kỳ quái nghiêng đầu nhìn , "Tại sao chuyện?"


      "Dung nhi, ngươi cùng Thiện Xá. . . . . ." Tu Hồng Miễn biết nên hỏi như thế nào, luôn biết phải biểu đạt những lời như thế nào.


      "Chúng ta chỉ là bạn bè." Nàng vẫn luôn cho là là loại người cuồng vọng đến mức thèm để ý tới người khác, ra là cũng chỉ bình thường như vậy, là Thiện Xá làm cho thấy cảm giác của nguy cơ sao?


      Có chút hài lòng, rốt cuộc cũng biết phải quan tâm tới nàng.


      "Nhưng ta cũng nghĩ như vậy sao?"


      Những lời này của Tu Hồng Miễn khiến nàng biết trả lời như thế nào.


      Đúng vậy, Thiện Xá cũng nghĩ như vậy sao? Hình như nàng vẫn chỉ lo để ý tới cảm thụ của mình thôi.


      đường nhàn nhã cùng Tu Hồng Miễn ở ngựa, từ từ về phía trước, nàng có cảm giác cứ như thế này tốt hơn rất nhiều so với lúc điên cuồng mình lưng ngựa.


      Cho tới bây giờ nàng vẫn có thói quen bất cứ cái gì cũng làm mình, có lẽ tại nàng nên thử chút cảm giác của hai người.


      Khi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của nàng, cũng ngại, có lẽ là người mà nàng có thể phó thác.


      Nàng xấu hổ dùng tay sờ lên mặt mình, lại tự chủ được nóng lên.


      Tay nàng cứng đờ, cẩn thận sờ tới sờ lui người.


      Cái đao đó thấy nữa? !


      Nàng hồi tưởng lại những lời Thiện Xá , hoa Hàm Tiếu có thể kích thích tăng trưởng của các cơ quan trong cơ thể, cho nên Thái hậu và Tu Hồng Miễn mới có điên cuồng tìm kiếm nó như vậy, bởi vì nó vừa vặn có thể chữa khỏi bệnh phát triển của Bân nhi.


      Nhưng mà các cơ quan trong cơ thể nàng đều hoạt động rất tốt, cho nên sau khi gia tăng mãnh liệt, liền vội vã kết thúc sứ mạng của nó.


      trách được thân thể của nàng lại muốn nghỉ ngơi nhanh như vậy, chỉ vì hoa Hàm Tiếu làm tăng thêm tăng trưởng của chúng.


      Cứ theo đà này tiếp diễn, da nàng bị hao tổn, rồi mau chóng chết , khi đó biến thành lão thái thái cả người đầy nếp nhăn? !


      Trong lòng nàng hồi mất mác, nên nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của nàng.


      "Tu ~ nếu về sau ta có việc gì ngươi hãy chém ta đao."


      Cảm giác Tu Hồng Miễn phía sau lưng nàng run lên, "Ngươi sao chứ?"


      Nàng lắc đầu cái, " có việc gì."


      Tu Hồng Miễn chắc chắn làm tổn thương nàng, hơn nữa nếu nàng cho biết, còn có thể ngăn cản người khác làm tổn thương nàng.


      Nàng gật đầu cái, nếu như vậy, chi bằng để người khác làm thay.


      Trong đầu nàng nhất thời xuất người, nếu như phải là Lục gia, chỉ sợ da nàng bây giờ da bắt đầu có nếp nhăn rồi.


      Nàng cười gian, đột nhiên đầu bị Tu Hồng Miễn cốc cái.


      "Ngươi lại tính cái mưu ma chước quỷ gì ?"


      " có a!" Nàng lập tức phản bác.


      "Tu ~"


      "Ân."


      "Nếu như dung mạo ta trở nên rất xấu xí, ngươi còn muốn ta ?" Mặc dù biết câu trả lời của là "" , nhưng nàng vẫn muốn hỏi, dù sao cái thứ ngôn ngữ ngọt ngào này, cũng là tình tiết cẩu huyết của bất cứ đôi tình nhân nào.


      "Ngươi lớn lên như vậy, còn có thể xấu xí hơn được nữa sao?"


      Tiếng của Tu Hồng Miễn mang theo tiếng cười truyền đến, nàng chưa từng nghe qua lại có những lúc chuyện thoải mái như thế.


      Nhưng lời của lại làm cho nàng tức giận đến mức suýt té ngựa, nàng thích hỏi như vậy làm sao? Dầu gì nàng cũng coi như là mỹ nữ !


      "Ngươi cảm thấy ta rất xấu xí sao!"


      "Nếu như lấy tất cả nét mặt Tần phi của trẫm mà , ít nhất ngươi là người có vẻ mặt khoa trương nhất ."


      Nàng ngẫm nghĩ, đúng thế, hình như cái gì hề gì của nàng cũng bị nhìn thấy qua.


      "Nhưng cái ta nữ nhân thực xấu xí! Ví dụ như mặt rỗ, hay là mặt có cái mụn ruồi lớn, hoặc là diện mạo rất dị dạng ấy…. ."


      "Đủ rồi, hậu cung của trẫm phải là trại khuyết tật."


      Khóe miệng nàng run lên, ít nhất hậu cung của cũng là đoàn thể, đặc biệt chứa chấp những nhân sĩ có khuynh hướng tàn tật.


    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 239



      "Tu ~"


      "Ân."


      "Nếu như mà vĩnh viễn ta nhìn thấy, ngươi còn có thể đối xử với ta giống như bây giờ sao?"


      " . . . . . ."


      Cái gì! !


      "Vĩnh viễn nhìn thấy."


      Nàng lau mồ hôi lạnh trán, cũng biết cách ngắt câu. . . . .


      "Làm sao lại là chứ? Ngay cả Thiện Xá cũng hoa Hàm Tiếu thể lấy ra được rồi." Nàng cố ý xong điệu bộ như đưa đám, muốn từ trong miệng Tu Hồng Miễn moi ra chút gì đó.


      "Trẫm ."


      Nàng nhụt chí cúi thấp đầu xuống, làm sao nàng lại ngốc đến mức muốn moi gì đó từ trong miệng Tu Hồng Miễn chứ.


      Lúc trở về qua giờ cơm, nhưng Thiện Xá vẫn chờ bọn họ.


      "Về sau nếu còn như vậy, ngươi cứ ăn trước , để lại cho chúng ta chút là được rồi."


      Thiện Xá chỉ cười cười, trả lời.


      "Ngày mai chúng ta chợ dạo chút ." Hôm nay tâm tình của nàng khá vô cùng.


      Mặc dù mắt nàng nhìn thấy, nhưng mà nàng lại được hưởng thụ đối xử cao cấp chưa bao giờ có, cơ hồ nàng cái gì bọn họ cũng đồng ý.


      Tu Hồng Miễn theo thường lệ dắt nàng, đưa nàng trở về nhà.


      Tay Thiện Xá lần nữa từ phía sau đưa tới, nhưng ngay lúc nàng cảm nhận được lập tức né , làm cho bắt hụt.


      Nếu mỗi lần đưa đến cửa rồi buông tay, còn bằng chưa bao giờ từng dắt.


      Nàng nhìn thấy nét mặt của Thiện Xá như thế nào, nhưng trong lòng nàng dù sao cũng có chút áy náy nên cứ vùi đầu bước .


      Lần này, nàng lựa chọn tin tưởng Tu Hồng Miễn, nàng tin để cho nàng bị thương, nàng. . . . . ."A ~! ~~!"


      Những ngón chân của nàng nặng nề đụng phải chân bàn, đau làm cho nàng ngừng hút khí.


      "Ngươi đường kiểu gì vậy."


      Vẻ mặt nàng ủy khuất nhìn Tu Hồng Miễn, "Ta là bệnh nhân mà! Ánh mắt ta nhìn thấy, là ngươi dắt ta có được hay ~" tại nàng bị đụng đến, phải nên nhận lỗi với nàng sao! Tại sao lại ngược lại thành trách nàng hả?


      Thiện Xá thở dài, " thôi."


      Được Thiện Xá đỡ, từ từ vào phòng trong, nàng hơi nghiêng nghiêng đầu, rất muốn biết Tu Hồng Miễn trầm mặc như vậy ở bên làm gì, đáng tiếc, nàng nhìn thấy.


      "Thiện Xá, chúng ta là bằng hữu sao?" Trở lại bên trong nhà, nàng mở miệng trước.


      Thiện Xá sau hồi trầm mặc, "Ngươi phải biết rằng thích hợp với ngươi."


      Nàng cười khẽ, " có có thích hợp hay , chỉ có có đồng ý hay ." Ngoài miệng mặc dù nàng như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn cho rằng, xác thực nàng thích hợp với cuộc sống chốn hậu cung.


      " ra trong lòng ngươi so với ai khác đều hiểu. là nhất quốc chi quân, có được ba nghìn mỹ nữ, đến lúc đó ngươi có vui vẻ được ?"


      Nàng biết nên trả lời như thế nào, bởi vì nàng rất sợ đáp án kia là phủ định .


      "Ô ô ~~" A Hu vẫn ngoan ngoãn ở nhà chờ nàng rốt cuộc kiên nhẫn kêu lên.


      Nàng mò mẫm quay sang phương hướng thanh của A Hu truyền tới cười tiếng, "A Hu xem ra rất nhàm chán rồi sao." xong, nàng mở rộng vòng tay.


      A Hu vui mừng vọt tới, nhảy vào trong lòng của nàng ô ô kêu lên.


      "Dung nhi, tốt nhất ngươi nên nghỉ ngơi , ta ra ngoài trước."


      Đợi Thiện Xá rời lâu, Tu Hồng Miễn lại vào, biết làm thế nào mà đuổi Thiện Xá ra để vào.


      A Hu vừa thấy Tu Hồng Miễn, vẫn nhe răng như cũ, đây chính là màn trình diễn gặp mặt của bọn họ.


      "A Hu ~" nàng gọi tên nó.


      thanh của A Hu càng ngày càng , chẳng qua nàng có thể tưởng tượng ra địch ý trong mắt nó bây giờ.

      Chương 240



      Hồ Nhi của ngươi giống ngươi." Tu Hồng Miễn bất đắc dĩ .


      Nàng có chút hài lòng, "Giống cái gì hả?" Là vì nó cũng có tính cách ương ngạnh bất khuất tốt đẹp như nàng sao?


      "Cũng thích mang thù như vậy."


      Mặt của nàng nhất thời suy sụp, nhìn về A Hu trong ngực, "A Hu ~ đừng khách khí!"


      "Ô ~! ! ~" A Hu nhảy tới đất, thanh chợt phóng đại, hình như chuẩn bị tiến công.


      Tu Hồng Miễn bên kia lại nghe thấy động tĩnh gì, nhưng là chỉ chốc lát sau thanh của A Hu bỗng ngưng hẳn.


      "A Hu, ngươi sao chứ?" Nàng có chút khẩn trương, nếu là người khác nàng hoàn toàn lo lắng, bởi vì kẻ thua thiệt tuyệt đối phải là A Hu. Nhưng nếu là Tu Hồng Miễn. . . . . .


      "Ô ô ~~" A Hu ủy khuất nhảy vào trong lòng nàng, chôn đầu vào cánh tay của nàng.


      Cho tới bây giờ chưa bao giờ A Hu lựa chọn lẩn trốn khi đứng trước cuộc đấu, nàng xoa xoa lông của nó, xem ra nó rất kiêng kỵ đối với Tu Hồng Miễn.


      "Tu" Nàng hướng tới phương hướng của , "Về sau ngươi có thể đối xử với nó tốt hơn chút ."


      Khi xong câu đó, nàng liền nghĩ tới Đại Cá Tử, "Đối với nó tốt hơn chút , nó đối với ngươi rất là tốt mà."


      nhàng cười tiếng, nghĩ tới bây giờ nàng lại biến thành vai trò của Đại Cá Tử.


      "Trẫm luôn đối xử với nó rất tốt, là nó quá mức căm thù trẫm mà thôi."


      Nàng có thể cảm thấy trong phòng có mùi thuốc súng, xem ra nàng nên nghĩ biện pháp gì đó để có thể hảo hảo điều chỉnh quan hệ giữa bọn họ.


      "Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?" Nàng ngẩng đầu hướng tới chỗ Tu Hồng Miễn nhìn lại.


      "Gần đây nghe vùng này xuất rất nhiều đạo tặc hái hoa, tại ngươi như vậy, trẫm yên lòng."


      Đạo tặc hái hoa? Nàng nghe xong có chút nhất thời hưng phấn, chẳng lẽ nàng gặp phải đạo tặc hái hoa trong truyền thuyết? !


      trông như thế nào đây? Có thể giống như Hoa Dư chẳng phân biệt được nam hay là nữ hay ? Hoặc là loại nam sinh đẹp trai tràn đầy ánh mặt trời? Hay giống như Tu Hồng Miễn tràn đầy phẩm vị của nam nhân? Thôi, mình mà nàng chịu nổi rồi.


      Tu Hồng Miễn chọc chọc đầu của nàng, "Đầu ngươi lại ngổn ngang mà nghĩ những thứ gì?"


      Nàng vội vàng lắc đầu cái, " có gì, có gì, ách. . . . . . Đúng rồi, ra . . . . . . Ngươi phải đến để bảo vệ của ta chứ, ta có A Hu là đủ rồi. Huống chi ngươi mỗi ngày đều khổ cực như vậy rồi, nên nghỉ ngơi tốt." Nếu như mực muốn ở lại, đạo tặc hái hoa hoàn toàn thể tới gần nàng được rồi.


      "Nha. . . . . . sao, ngươi ngủ của ngươi, trẫm mệt."


      Nàng có cảm giác giọng của Tu Hồng Miễn rất kỳ quái, cũng ấp úng giống như nàng.


      Nàng ôm A Hu, đêm cũng ngủ, đạo tặc hái hoa làm sao còn chưa tới?


      Ngày hôm sau nàng ngủ thẳng tới trưa, rồi muốn chợ, bọn họ thể làm gì khác hơn là ăn trưa xong rồi mới lên đường.


      Những người họp chợ sớm rời , chợ buổi chiều so với buổi sáng náo nhiệt ràng vắng lạnh hơn rất nhiều.


      "Tiểu Lục" Nàng lấy hơi gọi rất lớn.


      "Đây ~ đây ~"


      cần nhìn cũng biết tại tên Lục gia kia cúi đầu khom người đứng bên cạnh nàng chờ đợi.


      "Bình thường ngươi đều mua thức ăn ở đâu vậy?" , thức ăn mua cũng tồi, ít nhất nàng muốn ăn cái gì, cũng đều mua được, hơn nữa vô cùng tươi mới.


      "À? A, ở đây, phía trước xa."


      ", ta cùng xem với ngươi, thuận tiện mua chút thức ăn chúng ta thích về." Tới nơi này, nàng còn chưa từng chợ mua thức ăn, nàng ăn cái gì cũng đều có sẵn.


      tới những quán ăn mà Lục gia , nàng cảm giác nơi đó náo nhiệt, đoán chừng buôn bán cũng tương đối lớn.


      "Ơ ~ đây phải là Lục gia sao! Đến đây, mau mời ngồi, mau mời ngồi ~" Ông chủ tiệm nhiệt tình khác thường chào hỏi Lục gia, "Người lại tới mua thức ăn? Hôm nay muốn những thứ gì?"


      Xem ra địa vị của Lục gia ở chỗ này cũng rất cao.


    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 241



      "Nơi này có trứng gà ?" Đột nhiên nàng muốn ăn món cơm rang trứng kinh điển.


      "Có có có ~" lão bản cười hì hì . Chỉ chốc lát sau, liền tới, "Người nhìn xem, trứng gà này từng quả từng quả tròn trịa đẹp biết bao."


      Nàng có chút cười xấu hổ cười, "Phải thế. . . . . ."


      "Pằng" tiếng sau, truyền đến thanh hung tợn của Lục gia, "Im cái miệng thúi của ngươi lại!"


      Lão bản kia tiếng nào đứng yên ở đó.


      "Mắt của ta nhìn thấy." Nàng giải thích cho .


      Lão bản kia có chút chợt hiểu, " xin lỗi, nương, ta. . . . . ."


      Nàng cười cười, " sao. Đúng rồi, trứng gà của ngươi bán thế nào?"


      "Nếu nương là bằng hữu của Lục gia, tất nhiên là vẫn theo quy củ cũ."


      Quy củ cũ? "Cái gì là quy củ cũ?"


      "Mọi người chịu qang lâm đến tiểu điếm, chính vinh hạnh lớn nhất cho tại hạ rồi, làm sao lại còn dám thu tiền nữa đây."


      như vậy, Lục gia tới đây mua đồ ăn xong cũng trả tiền?


      Nàng nghi ngờ nhìn Lục gia, phải biết rằng Thiện Xá luôn đưa đủ tiền cho .


      Lục gia cả kinh, ngay sau đó giọng bên tai nàng , "Cùng lắm ta chia cho ngươi nửa."


      Nàng hừ lạnh tiếng, chớ đem nàng làm cái loại đó tiểu nhân tham tiền, đây chính là vấn đề nguyên tắc.


      Lục gia thở dài, "Ngươi bảy ta ba."


      "Đồng ý!" Vỗ vỗ bờ vai của , coi như thức thời.


      ". . . . . . Phu. . . . . . Phu nhân. . . . . . Ở đây." thanh của Lục gia từ bên truyền đến.


      Nàng xoa xoa bả vai mình vỗ, nàng liền nghĩ làm sao Lục gia lại đột nhiên cao hẳn lên.


      Nàng sờ theo bả vai lên, khuôn mặt góc cạnh ràng, cảm giác ấm áp từ đôi môi truyền tới, sống mũi cao thẳng, này lông mày rậm. . . . . . nàng phân biệt nổi đây là Thiện Xá hay là Tu. . . . . .


      Ừ, xem ra sau này phải tìm cơ hội để quen thuộc với khuôn mặt của bọn họ, lần nữa mò trở lại, tay tính chạm vào ngực.


      "Tu? !"


      "Xem ra tay của ngươi đối với ngực của chúng ta còn quen thuộc hơn mặt đấy." Tu Hồng Miễn trầm giọng .


      Nàn lúng túng thu tay về, " phải thế, ra ngay lúc đầu ta đoán được, chỉ là chưa . . . . . ."


      Tức giận chuyển sang tên Lục gia đứng cạnh, chuẩn bị đem toàn bộ tức giận vẩy lên người .


      Cảm giác đột nhiên có người túm lấy hai vai của nàng, đem thân thể của nàng quẹo phải 30 độ.


      Ngay sau đó nghe được tiếng của Thiện Xá, "Tiểu Lục ở chỗ này."


      Nàng tức giận hướng về phía trước mặt : " Cười cái gì mà cười!"


      Giọng Lục gia mang theo vô tội, "Ta có cười a."


      " có cười? Tại sao ngươi lại cười!"


      Trong nháy mắt Lục gia im bặt, biết nàng lại bắt đầu cố ý bới móc rồi.


      "Dung nhi, ngươi mua trứng gà làm cái gì?" Thiện Xá chuyển sang đề tài khác.


      "Ta muốn nấu cơm, lần này tuyệt đối là món mà các ngươi chưa từng ăn qua ." Nàng cười mi mị .


      "Hả? Ăn ngon sao?" Lục gia biết "Tiền án" của nàng , cho nên tương đối hiếu kỳ.


      "Dĩ nhiên, ta cho ngươi biết. . . . . ."


      "Dung nhi." Tu Hồng Miễn lập tức cắt đứt lời nàng, "Trẫm dẫn ngươi sang bên kia dạo chút."


      đợi nàng trả lời, lập tức kéo nàng .


      "Sau khi ta làm cơm xong các ngươi mới được về đấy" Thiện Xá ở phía sau với lên.


      Nàng ủy khuất cắn môi, bọn nên khi dễ người khác như vậy chứ, dám bảo nàng làm cơm xong mới được về!


      "Tu ~ ta cho ngươi biết ~ lần này ăn tuyệt đối ngon! Ta thề ta lừa ngươi!"


      Sải bước theo phía sau Tu Hồng Miễn, nàng cùng muốn bằng bất cứ giá nào, dù sao đường so với trong nhà rộng rãi hơn nhiều, chắc là đụng phải thứ gì đâu.


      Huống chi có kinh nghiệm lần trước, Tu Hồng Miễn nhất định rút ra kinh nghiệm, tiếp tục để nàng đụng phải chỗ nào, nàng nên tin tưởng . . . . ."A ~! ~"


      "Gâu! Gâu Gâu! . . . . . . Gâu!"

      Chương 242



      "Tu ~~! ~" nàng quờ quạng bắt được tay của Tu Hồng Miễn liền nắm chặt, thuận thế hai chân chợt nhảy cái, liền treo lên người Tu Hồng Miễn, hai chân quấn chặt lấy thân thể của , toàn thân run, "Ta đá phải chó sao! !"


      Tu Hồng Miễn bị nàng đột nhiên tập kích có chút ứng phó kịp, lui hai bước mới đứng vững.


      Nghe thấy tiếng vang gầm gừ bên tai, nàng đoán ít nhất nó cũng là loại chó săn.


      Tệ hại nhất là, nàng rất sợ cái loại chó đó.


      Tu Hồng Miễn đứng yên tại chỗ thèm động đậy.


      " mau a ~~! ~" nàng liều mạng hầm hừ.


      Tu Hồng Miễn vỗ vỗ đầu nàng cái, "Ngươi đừng rống vào tai trẫm như thế!"


      Nàng ủy khuất ngậm miệng lại, ai bảo bây giờ ta là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của nàng.


      "Gâu! Uông ~!" Con chó vẫn ngừng sủa .


      Nàng cảm thấy tức giận liền chỉ vào cái con chó kia, "Ta cho ngươi biết! A Hu nhà chúng ta so với ngươi càng lợi hại hơn! Ngươi dám khi dễ ta, nó cắn chết ngươi!"


      Tu Hồng Miễn phẫn nộ mà bất lực đem tay của nàng thu lại, "Chỉ đúng rồi hẵng mắng!"


      Nàng ngượng ngùng thu tay về, "Tu ~ mau a ~" biết còn đứng ở nơi này làm gì.


      "Nó cắn quần trẩm, trẫm làm sao được?"


      Đoán chừng con chó này có khi là bá chủ cái vùng này, hoành hành ngang ngược quen rồi, mà chung quanh lại có người nữa chứ.


      "Được rồi được rồi, quần cần nữa, đưa nó là được, áo mà ngươi bên ngoài cũng hề ngắn, người khác thấy được cái gì đâu."


      Tu Hồng Miễn trở tay dùng sức nắm mặt nàng, càng ngừng bóp lấy.


      "Đau


      " nàng hét lên, "Bây giờ ta là bệnh nhân đấy! Ngươi dám đối xử với bệnh nhân như thế sao!"


      Tu Hồng Miễn rốt cục cũng ngừng tay, "Về sau còn dám những lời như vậy, đơn giản như vừa rồi đâu."


      Nàng len lén hướng làm mặt quỷ, đến chết vẫn sĩ diện! Vì cái quần, đáng giá sao?


      Hơn nữa, tại con chó kéo lấy quần của , nàng lại giắt người của , bộ dạng như vậy mà còn chưa đủ mất mặt à!


      "Gọi bọn Thiện Xá chạy tới đây ! Lục gia đối với nơi này rất quen thuộc, ta nhất định có biện pháp!" nàng đề nghị, sao nàng sớm nghĩ ra chứ!


      " cần." Tu Hồng Miễn lạnh lùng .


      phải chứ? Cái này cũng được? Sĩ diện của tên này cũng quá kinh khủng !


      "Nếu chúng ta cứ đứng ở đây, phải càng có nhiều người thấy hơn sao! chừng đợi lát nữa bọn Thiện Xá mua xong đồ ăn rồi, tới đây thấy đấy!"


      Những lời này của nàng tương đối có tác dụng với , nàng chỉ cảm thấy thân thể hơi thấp xuống, rồi sau đó có tiếng gió truyền đến.


      Phía sau tiếng chó sủa càng ngày càng xa, nàng hả hê giắt người Tu Hồng Miễn, hình như nàng rốt cuộc cũng tìm được nhược điểm của rồi.


      "Tu ~ sao ngươi còn chưa dừng lại?" Tu Hồng Miễn học cái loại khinh công gì vậy? Nàng có cảm giác rất lâu rồi, mà còn có dừng lại.


      "Đến chỗ người tự nhiên ta ngừng."


      Tu Hồng Miễn hô hấp có chút gấp gáp, xem ra cũng rất mệt mỏi rồi, làm gì mà dừng lại ?


      Đột nhiên nàng nghĩ đến cái gì, "Tu ~ quần của ngươi bị chó cắn hư rồi à?"


      Thân hình Tu Hồng Miễn hơi ngừng lại, trả lời nàng.


      Nàng cố gắng nhịn cười đến mức nghẹn, toàn thân lại ngừng được mà run lên .


      Tu Hồng Miễn là người chú trọng đến hình tượng như vậy, thế mà lại cũng có lúc chật vật như vậy.


      "A ~! ! ~"


      Mặt lần nữa nàng bị Tu Hồng Miễn kéo lấy, lần này tăng thêm sức lực, rất đau.


      Vốn dĩ nàng định cố nhịn, nhưng bức nàng phải xả giận, nàng cũng giơ tay ra, dùng sức nắm được mặt của .


      "Ngươi làm cái quái gì thế! Buông ra cho trẫm!" Tu Hồng Miễn tức giận bừng bừng rồi, ai dám đánh trả như thế chứ!





    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 243



      "Ngươi thả ta mới thả!" Nàng cố nắm chặt mặt của , nàng muốn xả cơn hận này, nhưng nàng lại cảm giác được mình từ từ trượt xuống.


      "Tu ~ ta. . . . . . bị. . . . . . Té xuống rồi. . . . . ."


      Tu Hồng Miễn lập tức dùng tay ôm lấy nàng, "Ngươi cố thêm chút nữa . . . . . lập tức liền. . . . . ."


      chờ Tu Hồng Miễn xong, nàng kiên trì nổi nữa, buông tay, thân thể thẳng tắp rơi xuống.


      Giống như là lọt vào cái động đáy, thân thể mãi mãi dừng lại mà rơi thẳng xuống.


      biết nàng rơi từ độ cao bao nhiêu, biết nàng rơi vào chỗ nào, trong lòng nàng hoàn toàn nắm chắc, cảm giác khủng hoảng bao trùm làm nàng quên mất việc phải kêu cứu.


      Rốt cuộc, Tu Hồng Miễn giơ được tay ra ôm lấy eo của nàng.


      "Rất ấm ức. . . . . ."


      Tu Hồng Miễn lời còn chưa xong, nghe thấy "Bùm" tiếng, hai người bọn họ cùng rơi vào trong nước.


      Cảm giác trong nháy mắt bị nước nuốt vào, mặc dù nàng lập tức ngừng thở, nhưng cũng bị sắc vài ngụm nước.


      Trước đó do khí để hít thở, bao lâu, nàng liền cảm thấy mình chịu đựng nổi nữa.


      Dùng sức lôi tay áo Tu Hồng Miễn, trề môi ra, nàng cũng cần khí.


      Tu Hồng Miễn căn bản để ý tới nàng, chỉ lo liều mạng kéo nàng lên.


      Đột nhiên, nàng cảm thấy cỗ cường đại lực hút, chỉ sợ là bọn họ gặp phải hố nước chảy, lực lượng kia lớn đến đáng sợ, đem nàng và Tu Hồng Miễn cuốn vào.


      Nàng nhịn nổi nữa, thân thể bắt đầu giãy giụa, nàng cũng cần khí.


      Thân thể nàng bị kéo lại Tu Hồng Miễn, thế nhưng chân của nàng lại chạm được vào đất rồi!


      Chung quanh khô ráo, nàng lại có thể hô hấp, nơi này có nước.


      Chính xác mà , từ lúc chân nàng chạm vào cái gì đó, tựa như nàng được đưa lên bờ .


      "Tu ~ nơi này là chỗ nào?"


      Nàng bị chính thanh của mình dọa cho sợ hết hồn, bởi vì nàng nghe thấy tiếng vọng lại.


      Tu Hồng Miễn tay bưng kín miệng của nàng, "Ngươi đừng lên tiếng."


      Trong nháy mắt nàng cũng cảm thấy khẩn trương hơn, chặt chẽ khoác lên cánh tay Tu Hồng Miễn.


      Tu Hồng Miễn đỡ nàng từ từ về phía trước, cảm giác đè nén mà nàng cảm thấy càng lúc càng lớn, .


      Nơi này rốt cuộc là cái chỗ quái quỷ gì? Nếu như mà nàng nhớ lầm, bọn họ phải ở dưới đáy sông mới đúng, bởi vì nàng cũng có cảm nhận được cảm giác khi nổi lên mặt nước.


      Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng rít ở phía trước, hình như có rất nhiều người rống to, cũng tựa như sư hống.


      Tu Hồng Miễn chạm vào tay của nàng, " lên, ta cõng ngươi. Nhớ, đừng lên tiếng!"


      thanh của tuy nhưng đầy kiên định, làm cho nàng tự chủ được mà gật đầu cái.


      Nàng ngoan ngoãn nằm lưng Tu Hồng Miễn, cái gì nàng cũng dám hỏi.


      Nàng cảm giác thấy Tu Hồng Miễn phải là bộ như bình thường, mà những bước chân của rất có tiết tấu và quy luật, cẩn thận từng li từng tí.


      Cơ quan? !


      Trong đầu nàng đột nhiên xuất hai chữ này.


      Đợi đến khi Tu Hồng Miễn dừng lại, thanh kia gần hơn rất nhiều. Nghe cũng ràng hơn, đó là tiếng người.


      chính xác, là tiếng người hét rất có quy luật.


      Đối với những thanh này nàng cảm thấy rất quen thuộc, đó chính là tiếng hô của binh lính, Tu Hồng Miễn dừng bước ở chỗ này rất lâu rồi, nàng có chút gấp gáp, kéo lấy tay áo của , sao tiếp?


      chờ Tu Hồng Miễn phản ứng, nghe thấy tiếng gió thổi bên tai, nhất thời cổ bên đó của nàng nóng lên.


      Nàng nhàng dùng tay sờ sờ, nàng liền biết nàng bị chảy máu.


      Vội vàng dùng ống tay áo đè lại chặt, để áu chảy thêm nữa, nếu để Tu Hồng Miễn biết nhất định rất lo lắng.


      Nhưng máu ở cổ của nàng ngừng trào ra, chẳng lẽ bị cắt vào động mạch?


      Hít sâu hơi, nàng cảm thấy đau đớn ở cổ càng thêm mãnh liệt, nàng nhịn được mà rùng mình cái.


      "Làm sao?" Tiếng Tu Hồng Miễn như tiếng hít thở truyền đến.


      " có việc gì. . . . . ." Nàng suy nghĩ phải lấy cái cớ gì để trả lời Tu Hồng Miễn lại thèm hỏi nữa.


      "Nghe đây, bây giờ ta đặt ngươi xuống, ngươi cứ về phía trước, mặc kệ nghe thấy tiếng gì cũng được dừng lại, hiểu ?"


      Chương 244



      "Mặc kệ nghe thấy tiếng gì cũng được dừng lại, hiểu ?"


      , nàng hiểu.


      Nàng nắm tay áo Tu Hồng Miễn chặt, "Tại sao?"


      "Tin tưởng ta."


      Có lẽ bị thanh đột nhiên dịu dàng của Tu Hồng Miễn làm cho động lòng, có lẽ vì bở lại ngôi vị Hoàng đế vì nàng mà cảm động, cũng có lẽ bị thái độ thành khẩn này của .


      Nàng thả tay, trong khung cảnh tối đen như mực, nàng mò từng bước lên phía trước.


      Sau lưng có tiếng gì đó nhưng nàng nghe cũng , thính lực của nàng hình như bị suy giảm rất nhiều.


      Chân nàng trong lúc vô tình dẫm vào vật, đầu nàng hồi tê dại, nàng rất muốn đổi sang phương hướng khác, nhưng lại nhớ tới lời của Tu Hồng Miễn.


      Hít sâu hơi, nàng vẫn tiếp tục về phía trước.


      Nàng nên tin tưởng .


      Dưới chân nàng càng ngày càng lắc lư, nàng biết thứ mà nàng giẫm phải chính là thi thể.


      Hô hấp của nàng ngừng lại, cố gắng trấn tĩnh, bước chân của nàng cũng nhanh hơn.


      Mất thăng bằng, thân thể nàng lung lay mấy cái mới có thể đứng vững, nàng hy vọng mình bị ngã lên đống thi thể này.


      thanh của đám binh lính tưởng chừng như biến mất lại lần nữa truyền tới, hơn nữa càng ràng hơn so với trước, nàng nghĩ nàng sắp đến gần chỗ bọn họ rồi.


      Tu Hồng Miễn để cho nàng đến đó để làm gì? Môt khi nàng bị phát , xảy ra chuyện gì?


      Bây giờ nàng hoàn toàn mất hết võ công, nếu như có gì ngoài ý muốn, nàng thể chống đỡ được.


      Nàng thừa nhận mình chần chờ, dưới tình huống sống còn như thế này, nàng có thể hoàn toàn tin tưởng sao?


      "Vũ minh chí trị ~ hiếu cùng còn linh ~ trừ ác hộ quốc ~ nhất thống thái bình ~!"


      "Hách ~"


      "Hách ~ hách ~"


      thanh lần nữa truyền đến, bọn họ lại đọc khẩu lệnh.


      Đây là khẩu lệnh cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghe qua, nhưng câu cuối cùng nhất thống thái bình, lại làm cho nàng trực tiếp liên tưởng đến Hoa Dư.


      tiếp tục do dự, nàng tiếp tục bước nhanh.


      Nếu như Tu Hồng Miễn làm nàng lâm vào tuyệt cảnh, như vậy, cũng vào trong tuyệt cảnh cứu nàng ra ngoài.


      Nàng chưa từng tin tưởng ai như vậy, loại cảm giác này làm cho trái tim nàng nóng lên, ra tin tưởng có thể làm cho người ta có sức mạnh lớn như vậy.


      "Giết a


      "


      "Xông tới


      "


      mảnh thanh gào thét hỗn tạp làm nàng bị dọa đứng yên tại chỗ, vốn dĩ nàng muốn dừng lại nhưng cuối cũng vẫn nhích từng bước về phía trước.


      Tu, có thấy nàng ?


      lúc nàng thẳng về phía trước, dám ngừng lại.


      "Kengg kengg~" . Làtiếng đao kiếm chém vào nhau.


      "Tu ~ là ngươi sao?"


      có tiếng trả lời.


      “ keng keng" tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, càng ngày càng ràng, giống như ngay tại bên tai nàng.


      "Tu ~ ngươi đến rồi sao?"


      Nàng vẫn nghe thấy tiếng của , nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng bước chân. Chỉ có tiếng binh khí chạm vào nhau, cùng những thanh gào thét chém giết.


      "Vũ minh chí trị ~ hiếu cùng còn linh ~ trừ ác hộ quốc ~ nhất thống thái bình ~!"


      Khẩu hiệu thanh sạch to , vang dội bốn phía, kèm theo tiếng vang mơ hồ, làm lòng nàng có chút run rẩy.


      "Tu ~" nàng hơi nức nở kêu, nàng muốn trực tiếp xoay người chạy về, trước mặt là những nỗi sợ hãi tên sắp làm cho phòng tuyến của nàng sụp đổ.


      Nàng thừa nhận mình kiên cường như những gì thể bên ngoài, nàng cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, cũng là người phụ nữ có khát vọng muốn được chở che và bảo vệ.


      "Tin tưởng ta." Tiếng của lần nữa vang vọng trong đầu nàng.


      Nàng nhàng cười tiếng, tin tưởng, tin tưởng, hai chữ đó đơn giản cỡ nào cơ chứ, nhưng làm mới có thể đây?


      Bất luận nàng do dự như thế nào, nhưng bước chân vẫn có dừng lại, ra là trong lòng nàng sớm có quyết định.




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :