1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 226



      "Uy ~! ~" nàng cắt đứt hai người kịch liệt tranh chấp, "Các ngươi xem ta là khí sao! Chẳng lẽ muốn hỏi chút ý kiến của ta hay sao? ! ?"


      Hai người nhìn nàng cái, ngay sau đó quay đầu tiếp tục tranh chấp , "Ngươi dám Long tự của trẫm là huyết thống thuần chính sao? !"


      "Ta cũng Long tự của ngươi là huyết thống bất chính. . . . . ."


      Nàng ủy khuất nhìn bọn họ, thế nhưng bọn họ coi nàng như khí ~!


      ~"Khàn ~~" Nàng tiếng kêu đau, rốt cuộc lại có thể làm cho hai người bọn họ im miệng.


      Thiện Xá mới vừa nhấc chân, bị Tu Hồng Miễn vượt lên trước mấy bước nhảy tới chỗ nàng, làm đành phải ngượng ngùng đem chân thu về.


      "Thế nào?" Tu Hồng Miễn nhìn nàng .


      " có việc gì, chỉ là vừa mới vừa cẩn thận khẽ động tới vết thương."


      Tu Hồng Miễn nghe xong chau mày, "Rốt cuộc ngươi bị thương những chỗ nào?" xong câu đó, Tu Hồng Miễn đành lòng nhìn thoáng qua chân của nàng, chân mày càng lúc càng khóa chặt hơn.


      " người nàng bị quấn đầy dây gai, đinh bản dưới chân ghim vào đến tận xương, đến bây giờ cũng có đại phu nào dám rút ra." Thiện Xá xong những lời này, trong mắt tràn đầy đau lòng, "Lúc ta đến, nhìn thấy bọn họ dụng hình với nàng, ta đem tất cả những kẻ đó giết ngay tại chỗ, đáng tiếc. . . . . ."


      "Đáng tiếc đao bị mất mạng, thể hảo hảo hành hạ bọn họ!" Nàng lập tức tiếp lời , nếu để cho Tu Hồng Miễn biết Lục gia chính là kẻ dụng hình với nàng sau đó trốn chạy, nhất định đem đâm chết, chẳng phải quá tiện nghi cho ta ? !


      Thiện Xá phức tạp nhìn ta, rồi cũng thêm gì nữa.


      Ánh mắt của Tu Hồng Miễn chợt thay đổi khi nhìn thấy quần áo của nàng, "Nha hoàn của ngươi đâu?"


      "Trong cung, phải ngươi chăm sóc tốt các nàng giúp ta sao?"


      Nắm đấm của Tu Hồng Miễn nhất thời siết chặt hơn, quay đầu nhìn Thiện Xá, "Ngươi giúp nàng rút gai ra sao? !"


      Thiện Xá cười tiếng, "Ngoại trừ ta ra, còn có người khác sao? . . . . . . Ừ ~"


      Chưa kịp xong bị Tu Hồng Miễn hung hăng đấm phát vào miệng, chỉ nghe Thiện Xá hồi kêu rên.


      "Tu ~" Nàng theo phản xạ có điều kiện mà nghĩ tới chuyện bò dậy, lại đụng phải vết thương người mà thêm hồi đau đớn.


      Thiện Xá từ mặt đất đứng lên, ngay sau đó cười khẽ, "Là Tần phi của ngươi như thế nào, tại nàng cũng còn là thân thanh bạch phải sao? Ta là người đầu tiên thấy thân thể của nàng, nàng là của ta đấy, thủy chung cũng nên thuộc về ta!"


      Tu Hồng Miễn tức giận lại hướng Thiện Xá đánh tới, Thiện Xá lần này chuẩn bị, vừa đúng lúc chặn lại nắm đấm. Tu Hồng Miễn lần nữa đánh qua, Thiện Xá chiêu nào cũng chặn lại, hình như còn chuẩn bị phản công.


      "Dừng tay! ~ Tu ~ gai là do Thiện Xá giúp ta rút ra, nhưng y phục của ta là do nhờ phụ nhân bán quần áo giúp ta đổi! Ngươi hiểu lầm rồi!" Vốn dĩ thể lực nàng cũng quá tốt, nên ép cho nàng phải hét to lên.


      Động tác của Tu Hồng Miễn cứng đờ, Thiện Xá thuận thế cho chưởng, khiến cho Tu Hồng Miễn phải lui lại vài bước mới đứng vững.


      "Tu ~~" Nàng có chút khẩn trương nhìn Tu Hồng Miễn.


      chưởng này hoàn toàn chọc giận Tu Hồng Miễn, lại lập tức vận khí, liền tấn công Thiện Xá mãnh liệt.


      Thiện Xá cũng chút nào yếu thế, nhiều chiêu đem hết toàn lực.


      Nàng bất đắc dĩ nhìn lên trần nhà, xem ra cảm xúc của hai người bọn họ chất chứa quá lâu, đánh được.


      Gần tối, Thiện Xá chuẩn bị rửa chân, bị nàng đột nhiên đến từ đằng sau bị sợ đến trong nháy mắt sắc mặt trắng xanh.


      "Hư. . . . . ." Chữ ‘ hư ’ của nàng còn chưa kịp ra, bị cái tất thối bay ngay vào đầu.


      Thiện Xá rốt cuộc phản ứng kịp là nàng, lập tức xông lại ôm nàng lên.


      Nàng ủy khuất cầm chiếc tất thối của lên, "Thiền. . . . . . Ta tân tân khổ khổ chịu đựng đau nhức, bò lâu như vậy mới bò qua đây, làm sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy


      " dứt lời, đem tất thối của giơ lên.


      Thiện Xá lúng túng mặt đỏ bừng, nhất thời biết nên làm như thế nào cho phải.


      Chờ dìu nàng lên giường nằm xong, nàng mới bắt đầu nở nụ cười, chưa bao giờ nàng thấy Thiện Xá luống cuống như vậy.


      Gương mặt Thiện Xá luôn lạnh lùng, sắc mặt quanh năm thay đổi đỡ tay nàng nằm xuống.


      "Khàn ~~" nụ cười của nàng liền ngừng lại.


      Nhìn vẻ mặt nàng hài lòng, nàng nhấc quai hàm lên, "Này, ta có lời muốn hỏi ngươi."



    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 227



      "Này, ta có lời muốn hỏi ngươi." Nhìn Thiện Xá cảm giác thấy phản đối, rồi tiếp.


      "Cứ hỏi , ta cho ngươi biết ."


      Nàng hài lòng cười với , "Ngươi có thể cho ta biết chuyện gì xảy ra với Y Tháp ? Tại sao tộc nhân có ai có thể xâm nhập vào Y Tháp tộc, lại đột nhiên bị Tu Hồng Miễn phá thành như vậy?" Nàng mới ngốc đến mức cho rằng tân hoàng mới lên ngôi lâu lại có năng lực lớn như vậy.


      Thiện Xá gật đầu cười, "Ngươi rất thông minh."


      Nàng quái dị nhìn , là ca ngợi nàng sao? Tại sao nàng thấy nụ cười của cổ quái như vậy. . . . . .


      "Khi đó Y Tháp tộc xảy ra cuộc nội biến chưa từng có từ trước tới nay."


      Nội biến? Nàng hít sâu hơi, nàng cũng thấy kiện năm đó có gì đó rất quái lạ.


      "Trong tộc của chúng ta, từ trước cho tới nay đều là do nữ nhân làm Tộc trưởng, nhưng lại có người muốn thay đổi cái chế độ này, muốn để cho nam nhân cầm quyền." Thiện Xá như lọt vào trong hồi ức, "Ngay lúc đó nữ Tộc trưởng chỉ có người con trai, đứa con thứ hai còn chưa được sinh ra. Cho nên, ngôi vị tộc trưởng kế tiếp dĩ nhiên là rơi vào tay Quý tộc khác. Theo lệ thường, nếu quý tộc đứng hàng thứ hai còn có nữ nhi, tiếp đến đến Quý tộc hàng thứ ba, nhưng ngẫu nhiên tất cả Quý tộc trong tộc đều có nữ nhi, Tộc trưởng mặc dù bệnh lâu, nhưng vẫn tìm được người để có thể truyền ngôi. trong lúc mọi người trong tộc vì chuyện Tộc trưởng mà ưu phiền phu nhân của Quý tộc hàng thứ hai sinh ra nữ hài."


      đó chính là nàng sao? Làm sao lại trùng hợp như vậy? Tất cả Quý tộc đều có nữ nhi sao?


      "Phu nhân sau khi sinh hạ nữ nhi bao lâu, liền qua đời." xong câu đó, Thiện Xá có chút phức tạp nhìn nàng cái.


      Nàng miễn cưỡng cười cười, ánh mắt của là sao chứ? Đáng thương? Dù sao nàng cũng chưa từng nhận thức bà ấy, mà cái thân thể này cũng phải là của nàng, cho nên nàng cũng thèm để ý tới. Ha ha.


      Nhưng tại sao trong lòng vẫn có chút khó chịu?


      "Tộc trưởng sớm phái người bắt đầu điều tra, sau đó rốt cuộc biết được là có người thầm động tay động chân, cho nên mới làm cho những quý tộc khác có nữ nhi. Tộc trưởng giận dữ, chuẩn bị đem kẻ phản bội này xử phạt. Nhưng kẻ phản bội kia sớm chuẩn bị vây cánh để trợ giúp mình, hai bên chiến tranh lúc kịch liệt Hạ Thừa Tướng đến."


      Nàng có chút sáng tỏ, trách được cha nàng vừa liền bị hồ làm cho trọng thương. Là bởi vì trước đó bọn họ bắt đầu loạn chiến, cho nên ngay cả lũ hồ cũng sớm chuẩn bị chiến tranh, quân lính của cha nàng vừa tới đúng lúc đụng phải mũi tên lên cung mà thôi.


      Bọn họ trong lúc hỗn loạn vì nội chiến, cho nên mất cảnh giách thường ngày, mới có thể khiến cho lần thứ hai cha nàng tới mới thua thất bại thảm hại.


      "Nhưng Tộc trưởng cảm thấy Hạ Thừa Tướng tiến đến lần này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa kẻ làm phản kia nhiều lần muốn nữ hài, cho nên cử người đem nữ nhi của Hạ Thừa Tướng ôm tới đổi lại."


      Chính là lần đổi kia sao? Trước đó nàng nghe Thiện Xá qua, người đổi nàng chính là mẹ của .


      như vậy, mẹ ruột của chính là tộc trường? !


      "Vậy kẻ làm phản đó là ai? có bị xử phạt ?"


      Thiện Xá thảm đạm cười tiếng, " có, chạy, thừa dịp thời điểm xảy ra hỏa hoạn. Mang theo con chạy ."


      Nàng có chút tức giận, tại sao lại có thể để cho kẻ phản đồ đó chạy trốn được chứ? !


      Đột nhiên nghĩ đến trước kia nàng thường bị Y Tháp tộc tập kích, chẳng lẽ là biết chuyện nàng bị tráo đổi với nữ hài kia? "Kẻ vẫn luôn tập kích chúng ta có phải là ? !"


      Thấy Thiện Xá gật đầu, tức giận của nàng trong nháy mắt tăng lên rất nhiều lần, "Kẻ đó là ai! Làm hại Y Tháp tộc thiếu chút nữa diệt vong, lại vẫn khăng khăng mực muốn hại chết ta!"


      "Người kia, chính là cha ta."


      Nàng chấn động, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn Thiện Xá.


      "Cha ta vì có thể để ta lên làm Tộc trưởng, trở thành đối tượng bị toàn bộ người trong tộc căm hận."


      Thiện Xá cười, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt như chuyện của người khác vậy.


      Có ai có thể thể nghiệm tâm tình của lúc đó đây? Cha của , tiếc chống lại toàn tộc.


      Nhưng người đối kháng với ông lại chính là mẹ của .


      lớn lên trong tâm tình như thế nào? biết lúc cha và mẹ của phản bội lẫn nhau, họ có từng suy nghĩ chút nào đến cảm thụ của hay ?


      Chương 228



      "Thiện Xá. . . . . ."


      Nàng biết nên làm như thế nào để có thể an ủi , đột nhiên nàng có cảm giác nếu có thể dùng từ ngữ để miêu tả chính là bần cùng.


      Thiện Xá nhàn nhạt cười , "Đừng có dùng loại ánh mắt đó nhìn ta, ta cần."


      Nàng quái dị mà nhìn chằm chằm, hôm nay nụ cười của vẫn luôn làm cho nàng cảm giác rất kỳ quái, nhưng lại thể ra là đúng chỗ nào. . . . . .


      "Ngươi tới Kiền Sở, cũng là bởi vì lần đó chạy nạn?"


      Thiện Xá lắc đầu cái, "Chính xác mà , chính là vì muốn trốn tránh người thân của ta mà thôi."


      "Ngôi vị Tướng quân đối với ta mà như cặn bã." Nàng liền nghĩ tới lời của Thiện Xá lúc trước, ra cũng theo đuổi những thứ danh lợi kia.


      Phụ thân của mà phản bội mẫu thân , Tu lại lấy đất đai lãnh thổ áp chế , mới để cho có nghịch tâm trả thù , "Làm thế nào mà ngươi lại gia nhập quân đội của Thánh Dụ?"


      "Vì mẫu thân của ta. Bà bị Hoàng thượng hại chết, đường đường là người đứng đầu tộc, nhưng lại chết quá thê thảm. . . . . ."


      "Xem ra ái phi của trẫm, ngủ giường nam nhân khác nhưng lại cảm thấy rất thoải mái"


      Cửa cạch tiếng mở ra, Tu Hồng Miễn siết chặt nắm đấm đứng ở cửa mở miệng.


      Trong nháy mắt, nàng có cảm giác như bị bắt gian mà cảm thấy lúng túng, ngay sau đó lại khôi phục gương mặt trấn định.


      "Ta chỉ là có chuyện muốn hỏi Thiện Xá."


      "Hỏi mà lại lên giường sao?" Tròng mắt Tu Hồng Miễn hơi híp lại, "Hay là. . . . . . Ngươi nguyên bản là thích trèo lên giường của nam nhân khác” nhục nhã như thế, trong nháy mắt khiến lỗ mũi nàng chua xót.


      "Ngươi cần quá đáng như thế!" Thiện Xá hận nghiến răng.


      Tu Hồng Miễn cười nhạt tiếng, "Trẫm nhìn thấy ái phi của mình ngủ giường nam nhân khác, các ngươi còn muốn trẫm phải phản ứng ra sao? Có cần thay các ngươi đóng cửa hay ? Hãy để cho trẫm trực tiếp tránh ! !" sau khi xong lời cuối cùng, thanh của Tu Hồng Miễn đột nhiên phóng đại, làm cho toàn thân nàng run lên.


      "Ta. . . . . . Toàn thân đều bị thương. . . . . . thể đứng thể ngồi, nằm ở giường . . . . Ngươi muốn ta phải làm sao?" Cổ họng nàng có chút nghẹn ngào, sao lúc này nàng có thể yếu đuối như vậy? Thậm chí ngay cả câu giải thích lưu loát nàng cũng thể xong.


      "Vậy làm sao ngươi qua được đây? Chẳng lẽ giường có chân, đón ngươi tới đây sao?" Trong mắt của Tu Hồng Miễn tràn đầy châm chọc, làm cho nàng nghĩ tới xa lạ khi mới gặp .


      Nàng bị hỏi thể trả lời được, bi thương nhìn . Nàng chỉ là muốn biết chân tướng tình mà thôi, chút tự do như thế mà cũng thể cho nàng hay sao?


      "Là ta ôm nàng tới đây," Thiện Xá nhìn nàng cái rồi .


      Nàng có chút cảm động nhìn Thiện Xá, luôn lặng lẽ vì nàng mà ôm lấy tất cả sai lầm.


      "Ngươi còn chưa nhận đủ dạy dỗ sao? !" Tu Hồng Miễn càng thêm tức giận, câu nào cũng nghiến răng, làm nàng cũng có chút mồ hôi lạnh.


      " trận buổi chiều còn chưa xong phải sao?" Thiện Xá cười nhìn Tu Hồng Miễn.


      Thiện Xá đây là thế nào? phải luôn quan tâm tới chuyện gì hay sao? Tại sao hôm nay nhiều lần cố ý chọc giận Tu Hồng Miễn như vậy?


      "Thiền. . . . . ." chữ ‘ bỏ ’ còn chưa ra khỏi miệng, hai người bọn họ tung người bay ra khỏi phòng.


      Bất đắc dĩ thở dài, nàng có nên theo bọn họ hảo hảo mà chút đặc quyền của nữ nhân hay ?


      "Ô ô ~~" A Hu thế nhưng tới đón nàng rồi !


      Quá cảm động nàng ôm lấy A Hu , vẫn là nó tốt nhất!


      Nàng dùng hết hơi sức từ từ dời thân thể, chờ bọn đánh xong biết phải tới lúc nào, xem ra nàng chỉ có thể từ từ bò trở về rồi.





    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 229



      Hôm nay bữa ăn sáng hết sức quái dị, Thiện Xá ngồi bên mặt sưng phù giống như bánh bao, rốt cuộc nàng hiểu ngày hôm qua nhìn cười sao lại quái dị đến thế, ra là mặt của , chỉ là ngày hôm qua còn ràng như vậy, hôm nay liền. . . . . .


      bên Tu Hồng Miễn lại nhìn ra có chút thương thế gì, ít nhất là nhìn thấy ở mặt.


      Tu hiểm.


      lúc trong lòng nàng thầm bất bình thay Thiện Xá, nhưng lúc ngẩng đầu lên nàng nhìn thấy ánh mắt có tính chất uy hiếp của Tu Hồng Miễn, làm nàng bị sợ đến run lên, phải chứ? Nàng nghĩ cái gì mà cũng đoán được?


      Trong khoảng thời gian chữa thương, Tu Hồng Miễn nàng là Tần phi của , nên cho phép Thiện Xá đến gần. Thiện Xá lại nàng là vợ , cho phép Tu Hồng Miễn đến gần.


      Kết quả. . . . . .


      Hai người bọn họ hoàn toàn thèm để ý tới nàng.


      Nàng thể làm gì khác hơn là mỗi ngày ôm A Hu chuyện phiếm, tự an ủi bản thân.


      Đến giờ ăn trưa, Tu Hồng Miễn và Thiện Xá đều mang theo yên lặng vào bữa.


      "Còn chưa tìm được đại phu sao?" ra những lời này có chút dư thừa, chỉ cần nhìn nét mặt của hai người bọn là biết rồi.


      Thiện Xá gật đầu cái, "Trong trấn này những đại phu y thuật được tốt lắm, ta dẫn ngươi chuyển sang nơi khác rồi tìm đại phu khác."


      Thấy Tu Hồng Miễn mực trầm mặc, nàng cười cười, "Ta muốn động đến những thái y trong cung ~ những thứ kia thái y kia quá là kiêu ngạo, ta thích bọn họ." Nàng biết Tu Hồng Miễn muốn tìm thái y tới đây, nhưng nếu làm như vậy, làm lộ tung tích của nàng mất." ra như thế này cũng tốt lắm rồi, bây giờ ta cũng còn đau nữa, có thể tự lại, hơn nữa mọi người cũng vất vả quá rồi, ha ha."


      Những lời này của nàng chẳng những có tác dụng để an ủi được bọn họ, ngược lại càng khiến cho bọn họ càng thêm khó chịu.


      ", chúng ta chuyển sang nơi khác tìm đại phu."


      Nhưng việc đến đâu cũng khiến hai người bọn họ đánh nhau trận.


      Nàng tức giận nhìn đinh bản còn ghim dưới chân, mẹ nó, hai tên kia đều điên như thế sao!


      Quyết định, nàng bất chấp nhấc chân, chuẩn bị tự mình rút ra!


      3, 2, 1! Nàng dùng sức rút ra, nhất thời rùng mình cái, cảm giác đau đớn trong nháy mắt lan tới trái tim.


      Thế nhưng chiếc đinh có chút nhúc nhích nào? !


      có võ công, hơi sức hình như cũng đủ rồi.


      Nàng nhìn chút A Hu bên, coi như thử chút cũng được.


      "A Hu ~~"


      "Ô ô ~~"


      A Hu tham luyến nhìn nàng, hình như lần này cả hai tách ra quá lâu rồi.


      "A Hu ~ giúp ta rút chiếc đinh dưới chân này ra được ?" Nàng chỉ chỉ vào lòng bàn chân, "Phải dùng sức lực lớn, làm cành nhanh càng tốt, hiểu ?"


      "Ô ô!"


      A Hu nhận được mệnh lệnh, nhảy lên tới trước chân của nàng, lại nửa ngày có phản ứng.


      "Rút ra , A Hu."


      "Ô ~~" A Hu nhìn chòng chọc lúc lâu, đột nhiên lao ra ngoài.


      Khi trở về, thân xanh lá.


      Nàng có chút nghi ngờ nhìn về phía nó, A Hu luôn luôn thích sạch , làm sao . . . . . .


      Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, A Hu đem chân của nàng đẩy ra bên giường, bởi vì trọng lực, bắp chân có chút rủ xuống.


      Nó đột nhiên nhảy lên mu chân của nàng, dùng sức đạp mạnh ở phía .


      Cho tới bây giờ nàng cũng cũng biết A Hu nhàng như vậy, lại có khí lực lớn như vậy!


      Cảm giác đau đớn hồi rồi hồi đánh tới, mồ hôi lạnh của nàng túa ra liên tiếp, nhưng có ngăn cản nó, nàng tin tưởng A Hu, nó làm như vậy nhất định có lý do.


      Trong lúc nàng đau đến sắp ngất chân sau của A Hu trong nháy mắt thay đổi lực, đột nhiên dẫm vào miếng gỗ bên dưới đinh bản.


      "Pằng." Đinh bản rơi xuống đất, sạch mà lưu loát.


      Bởi vì lúc trước có thêm tấm gỗ nên hơi nóng, nên khi rút đinh bản ra ngược lại nàng cảm thấy càng thêm thoải mái.


      Chân bị A Hu đẩy về giường, lòng bàn chân trong nháy mắt truyền đến hồi mềm mại mà lạnh lẽo, A Hu dùng thân thể mình xoa xoa chân cho nàng.

      Chương 230



      Nó giúp nàng cầm máu sao? Thứ tạo ra màu xanh lá người nó, là thảo dược sao?


      Ngoan ngoãn mặc cho động tác của A Hu, nàng đột nhiên phát mình bây giờ nàng giống như là bảo vật của nó.


      A Hu xoa bóp càng ngày càng dùng sức, làm cả người nàng cũng có khuynh hướng bị đẩy chút.


      tay nàng bám chặt lấy vách tường, dùng sức duỗi thẳng chân, để phối hợp với A Hu tốt hơn.


      Trong khoảng thời gian pha ấm trà, A Hu từ từ dừng lại, cẩn thận nhìn chằm chằm lòng bàn chân của nàng, nhìn lâu.


      "Ô ô ~~" nó hướng nàng kêu lên tiếng, cười đến là rực rỡ.


      trán nàng túa ra mồ hôi lạnh, nhưng nàng cũng cười với nó.


      Khi đinh bản hai chân được rút hết ra, nàng lại nghĩ đến vấn đề, lại đột nhiên có chút nhịn được mà run rẩy.


      Nàng có chút khẩn trương, phải là não nàng bị hỏng rồi chứ? Nếu để cho Tu biết còn giết chết nàng ?


      Tay run run, đem chăn đắp lên người, trong lòng nàng mong đợi bọn họ có thể đánh lâu chút.


      Cửa bị đẩy ra, tâm nàng trong nháy mắt trầm xuống.


      "Ngủ?" Giọng của Tu Hồng Miễn có chút kỳ quái, từ khi đến đây, mấy ngày nay nàng đều ngủ trưa.


      "Ư…. a. . . . . ." hơi nghiêng đầu chút, đầu nàng bắt đầu đần độn rồi.


      Tu Hồng Miễn hình như nhận ra có cái gì đúng, "Ngươi làm sao vậy?"


      " làm sao, làm sao, ha ha. . . . . ." Nàng muốn quay mặt ra nhìn hăn, lòng càng khẩn trương, thân thể càng run càng lợi hại.


      "Dung nhi?" Tu Hồng Miễn vừa muốn tới đây, cước đá phải đinh bản đất, trong nháy mắt có động tĩnh.


      Nàng bị sợ đến ngu nằm yên trong chăn, nếu Tu biết nàng tự mình nhổ đinh bản ra, biết xử lý nàng như thế nào đây . . . . .


      suy nghĩ, Tu Hồng Miễn tay xốc chăn của nàng lên, thấy thân thể nàng run lẩy bẩy, trầm giọng hỏi, "Chính ngươi rút?"


      Nàng muốn gật đầu, nhưng cuối cùng đầu lại trở thành càng ngừng đung đưa.


      Tu Hồng Miễn chau mày, "Ngươi cần trẫm đồng ý tự tiện. . . . ." Trong lời đều là tức giận.


      Lời này nàng liền thích nghe, chân là của nàng, tại sao phải cần đồng ý chứ!


      Nàng tức giận quay đầu, "& %*#a. . . . . ."


      Ủ rũ ngậm miệng lại, chính nàng cũng nghe mình cái gì.


      Trong lúc vô tình nàng thấy Thiện Xá đứng bên kìm nén đến khó chịu, vẻ mặt nàng càng thêm ủy khuất đem mặt quay lại, nàng biết bây giờ khẳng định trông nàng khó coi chết được.


      Tu Hồng Miễn đem mặt nàng quay lại, mặt nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ nhìn vào vấn đề nàng vừa mới gây ra.


      Nàng cảm động nhìn Tu, nét mặt của bây giờ nghiêm túc tới cỡ nào cơ chứ. Lòng của nàng bùm bùm nhảy ngừng, tại nàng cũng xấu thành như vậy rồi, Hoàng đế nhưng hề cảm thấy chán ghét!


      Nét mặt của nàng có chút kích động, vốn dĩ Tu Hồng Miễn chuyên chú liếc nàng cái, "Cũng xấu xí thành ra như vậy rồi, biết ngươi vẫn còn hưng phấn cái gì."


      Lòng của nàng như từ tầng năm trong nháy mắt rơi phịch xuống mặt đất, hơn nữa còn rơi cái bàn đinh kia... . . . . . Được gọi là bi thương mà! !


      A Hu từ nãy đến giờ thấy bóng dáng, bỗng nhiên lại hào hứng nhảy lại.


      Nhìn thấy Tu Hồng Miễn, động tác của nó liền dừng lại.


      Ngay sau đó nó vừa nhe răng vừa nhảy lên giường, bắt đầu cọ chân của nàng.


      lạnh lẽo lần nữa đánh tới, nàng cảm giác thân thể mình thư thái hơn rất nhiều.


      Thiện Xá tới, nhìn A Hu thân xanh lá, "Nó vì ngươi mà hái thuốc? !"


      Nàng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, lần này nàng quyết tâm bảo vệ A Hu.


      Thiện Xá hình như thể tin vào mắt của chính mình nữa, hồi lâu, với nàng, "Hồ ly đối với sạch của bản thân nó ngang với tôn nghiêm của nhân loại chúng ta. Có thể để ột linh hồ như nó vì ngươi hái thuốc, ra khó khăn ngang với việc để cho vua nước phải quỳ xuống trước kẻ ăn xin."






    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 231



      Nàng sững sờ nhìn A Hu cố gắng cọ vào chân nàng, nàng cảm giác thiếu nó rất nhiều rất nhiều.


      Trong lòng nàng thầm thề, A Hu, về sau nhất định đối xử tốt với nó, nó muốn gì nàng cũng chiều,...nàng bao giờ đánh nó nữa!


      A Hu cọ chân nàng đột nhiên dừng lại, lỗ tai bị khống chế gục xuống, cố gắng đứng lên lại cụp xuống, A Hu trừng mắt nhìn, nghếch đầu lên nhìn nàng, sau khi xác định nàng gì, nó "Ô ~" tiếng, lại tiếp tục cọ xát .


      Trong lòng nàng có chấn động nho , cái chú ngữ này đúng là trăm lần đều linh!


      A Hu cọ càng lâu, chân nàng càng bớt sưng.


      Đợi đến khi bắp chân nàng gần như bình thường, A Hu mới ngưng động tác.


      "A Hu ~~" nàng vốn định cho nó cái ôm nhiệt tình, nó lại lập tức chạy ra ngoài, nó nhất định là tắm rửa cho sạch rồi.


      "Hồ Nhi này. . . . . ." Tu Hồng Miễn có chút kinh ngạc với linh tính của nó.


      Nàng liếc Tu Hồng Miễn cái, rốt cuộc cũng biết A Hu của nàng quá lợi hại ! Xem còn dám đối xử với nó như vậy !


      Sau việc đó thái độ của Tu Hồng Miễn thay đổi rất nhiều, hình như bắt đầu tiếp nhận tên tiểu tử này rồi.


      A Hu bởi vì lúc trước bị thua thiệt quá nhiều, cho nên nó dám có hành động gì đối với Tu Hồng Miễn, nhưng mỗi lần nhìn thấy cũng có chút thái độ căm thù, mặc dù Tu Hồng Miễn đối xử với nó khá lên rất nhiều, nhưng tất cả cũng đều vô ích.


      "Tu, ngươi nên đỡ ta a ~~"


      Mặc dù đinh bản được rút ra, nhưng bộ đối với nàng vẫn là vấn đề lớn, bây giờ nàng vẫn còn cần người đỡ từ từ .


      "Nhớ đến trẫm rồi sao? Thế nào nhanh như vậy. . . . . ." Tu Hồng Miễn ngoài miệng như vậy, nhưng trong đáy mắt lại tràn đầy hài lòng, bên ném cho Thiện Xá ánh mắt tức giận.


      Bọn họ thoả thuận hiệp nghị, trong lúc đợi thương thế của nàng tốt lên, hai người bọn họ phải chung sống hòa bình, ra cho oai chính là "Giúp nàng dưỡng thương" .


      Thường những lúc nàng và A Hu ở trong phòng chơi, cũng nghe thấy tiếng đánh nhau mơ hồ truyền đến.


      Thiện Xá mặt của vẫn sưng thành cái bánh bao, còn Tu Hồng Miễn ăn cơm đều phải dùng tay trái.


      Ngày đó nàng đột nhiên hăng hái, muốn tự tay xuống bếp vì bọn họ làm bữa ăn ngon, Tu Hồng Miễn cắn răng mím lợi, ", trẫm cõng ngươi ra ngoài dạo chút!"


      Đây cũng là lần đầu tiên Thiện Xá có phản đối, "Đúng vậy đúng vậy, đại ca ngươi cõng Dung nhi ra ngoài dạo chút , những ngày qua nàng ở trong phòng buồn hỏng mất, để ta làm cơm là được."


      Mặt của nàng tối sầm lại, "Ta làm cơm khó ăn như vậy sao! ~!"


      " có, có."


      Tu Hồng Miễn để nàng nhiều lời, tay xốc nàng lên lưng, làm nàng đau đến nhe răng há miệng, nàng chưa chịu lên nhưng cũng đừng cậy mạnh chứ!


      "Vậy cũng được, buổi trưa Thiện Xá làm , đợi lát nữa buổi chiều ta trở lại làm cơm tối."


      Bước chân của Tu Hồng Miễn ngừng lại chút.


      Thiện Xá thở dài, "Đại ca, các ngươi cứ chơi đến tối hãy trở về."


      Thời tiết càng ngày càng nóng, nàng rất muốn tắm lần.


      Đáng tiếc thương thế người cho phép nàng làm như vậy, chỉ có thể dùng vải ướt vắt khô lau sạch nhè .


      Nhưng sau lưng làm thế nào đây?


      "Nàng là Tần phi của trẫm, chỉ có thể trẫm tới lau!"


      "Nếu đại ca nhất định muốn cướp thê tử của ta, Thiện Xá ta cũng nhượng bộ!"


      Rốt cuộc nàng khó khăn dùng tay cẩn thận từng li từng tí lau chùi sau lưng, ánh mắt ai oán xuyên qua cửa, bắn thẳng đến hai người giằng co ngoài cửa.


      Ngày đó nàng theo bọn họ hảo hảo thương lượng chút những vấn đề về địa vị của nữa giới, cho bọn họ rất nhiều về việc cần tôn trọng phái nữ.


      "Trẫm làm gì còn cần để ột nữ nhân đồng ý hay sao? !" Tu Hồng Miễn hoàn toàn thể tiếp nhận vấn đề này.


      " phải bất luận chuyện gì ngươi làm đều phải thế, mà là những vấn đề thuộc về nữ giới nên để họ có quyền tự lựa chọn."


      " thể nào."


      " thể nào."


      Hai người bọn họ đáp trả nàng kiên quyết khác thường.


      "Được rồi, sau này mỗi bữa cơm ta tự mình xúc."


      "Dung nhi. . . . . . Chuyện của ngươi. . . . . . Có thể ngoại trừ." Thiện Xá xong nhìn về Tu Hồng Miễn ngồi bên.


      ". . . . . . Có thể."


      Chương 232



      ". . . . . . Có thể."


      Tu Hồng Miễn buông lỏng miệng, quyền tự do của nàng rốt cuộc cũng được khôi phục rất nhiều, nàng mừng rỡ chừng mấy ngày, ngay cả lúc ngủ cũng bị cười mà tỉnh.


      "Mùa hạ phải chưa đến ư, thế nào mà mấy ngày nay vào lúc nửa đêm ta đều nghe thấy tiếng ếch kêu?" Lúc ăn cơm Thiện Xá vô tình .


      Mặt nàng tối sầm, tiếng cười của nàng ngân vang như chuông bạc lại bị giống như tiếng ếch kêu! ? !


      "Thiềm Thừ* mà thôi, con ếch có ra ngoài sớm như vậy." Tu Hồng Miễn miễn cưỡng tiếp câu, hai người cũng vùi đầu ăn cơm.


      (*: Cóc ba chân, ý chỉ người kêu chứ phải ếch)


      Chân của nàng khôi phục rất tốt, tại căn bản có thể tự do hoạt động rồi, chỉ là thể chạy nhảy.


      A Hu biết từ chỗ nào lấy được quả cầu, nàng tò mò tại sao nó có thể rảnh rỗi sinh nông nổi mà chơi cả với quả cầu?


      Thừa dịp nó chú ý, nàng bắt lấy quả cầu của nó.


      "A ~! ~" Nàng giống như bị điện giật vào tay, quả cầu này có gai!


      A Hu đem miệng mở rộng ra, làm như cười nhạo nàng bị đâm đến.


      Khẽ hừ tiếng, "Cười ta? Xem bộ dáng này của ngươi ta cũng biết, mới vừa rồi ngươi cũng bị nó đâm chứ gì?"


      Vốn dĩ A Hu cười đến gật gù hả hê thân hình hơi lóe lên, thiếu chút nữa té đất.


      Lần này đến lượt nàng hả hê, cười hì hì xán lại gần quả banh kia, mới phát ra đó là con con nhím.


      tại rốt cuộc nàng cũng khẳng định chuyện, nàng bị cận thị rồi. . . . . .


      Lúc mới đầu nàng còn đem A Hu nhận thức thành tay nải của Tu Hồng Miễn, nàng cho là đó là vì nó cúi nến giống như thế.


      Nhưng sau đó lúc ăn cơm nàng lại thường đem những món ăn ở xa chút nhận lầm.


      "Tu ~ giúp ta gắp rau chân vịt ở bên kia"


      "Đó là ớt xanh."


      "À? Người nào làm? Giống rau chân vịt như vậy. . . . . ."


      Cùng đó nàng cũng nhận lầm mấy con vật mà A Hu săn về.


      "A Hu ~ ngươi cũng quá lợi hại ? Nguyên con cáo to như thế mà ngươi cũng săn được sao?"


      Thiện Xá có chút nghi ngờ nhìn nàng, "Trong miệng nó tha là thỏ mà?"


      Thở dài, sớm biết có ngày này mỗi ngày nàng luyện mắt, chăm chỉ bảo vệ mắt chút, cho dù tới nơi này cũng cần lo lắng các vấn đề về mắt, cho nên nàng thích đọc sách buổi tối, trước kia khi còn học, nếu nàng hứng thú còn có thể thức đọc suốt đêm. . . . . .


      Hi vọng bây giờ chỉ là giả cận thị, như vậy nàng còn có thể điều chỉnh trở lại.


      Chìm sâu vào giấc ngủ, khi thức dậy nàng cảm giác toàn thân có cái gì đúng, giống như là nàng ngủ thế kỷ .


      Ngày hay đêm đây, chẳng lẽ nàng ngủ thẳng tới buổi tối ngày hôm sau sao? !


      Nàng xoa xoa bụng, hình như có chút đói bụng.


      Nàng mò mẫm định đứng dậy, nàng muốn tìm thứ gì đó để ăn lót bụng trước, ngày rồi nàng vẫn chưa ăn cái gì, ít nhất hai người bọn họ cũng nên vì nàng mà để lại ít thức ăn chứ? Chỉ là bọn làm gì mà gọi nàng dậy? là.


      Mò mẫm nửa ngày, rốt cuộc nàng cũng mò đến cây nến bên cạnh, quẹt diêm, nhưng thấy sáng lên chút nào?


      Vừa mới chuẩn bị đổi cây khác, tay nàng đột nhiên bị phỏng mà buông ra.


      Giống như có sấm sét đánh qua.


      Có lửa! ?


      "Tu ~?" Nàng cố gắng khiến cho chính mình bình tĩnh, nhưng thanh lại run rẩy lợi hại.


      "Thiện Xá ~?"


      Hai người nghe tiếng đều thưa, "Thế nào?"


      Nàng tìm phương hướng thanh truyền tới vòng vo qua, đè nén thở hổn hển, "Sao hai người còn chuẩn bị đồ ăn sáng ? Ta đói bụng lắm rồi."


      "Ha ha, mới vừa làm xong, chuẩn bị gọi ngươi đấy." Là tiếng của Thiện Xá.


      Nhất thời nàng cảm giác trời đất quay cuồng, tiếng tim đập ràng như thế.


      Nàng mù rồi? !


      Tu Hồng Miễn giường như cảm thấy nàng khác thường, "Dung nhi, ngươi. . . . . ."


      Nàng cười cười, tại sao có thể như vậy? phải chỉ là cận thị sao?


      Nàng cười khanh khách ra tiếng, lấy nụ cười kia để che giấu nội tâm sợ hãi, đúng, nàng sợ hãi tới cực điểm.


      "Hình như ta nhìn thấy."




    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 233



      "Hình như ta. . . . . . nhìn thấy."


      Sau tiếng hít sâu, nàng cảm giác cánh tay mình đột nhiên bị người khác bóp chặt, "Nữ nhân đáng chết, phải lúc nhổ đinh bản ra vấn đề gì chứ! !" Tu Hồng Miễn tức giận kêu gào làm cho nàng cảm thấy run rẩy.


      bên Thiện Xá đành lòng , "Nàng bây giờ sợ thành ra như vậy rồi, ngươi cũng đừng trách nàng nữa!"


      Tu Hồng Miễn nặng nề thở ra, "Lập tức cùng trẫm hồi cung."


      Nàng quật cường rút tay của mình ra, "Ta thể trở về cung."


      Nàng chờ mong lâu, tại rốt cuộc mới bình phục, làm sao nàng có thể hồi cung!


      Tay lần nữa bị Tu Hồng Miễn siết chặt, "Lần này cái gì cũng thể theo ngươi được!"


      Nàng bị cứng rắn lôi kéo về phía trước, trong khoảng gian đen kịt, làm cho thân thể nàng cách nào giữ được thăng bằng, nàng chưa bao giờ biết ra mỗi bước đều cần nhiều phối hợp đến như vậy.


      biết phía trước có thứ gì ngăn trở lại hay , cũng biết phía trước có phải là bậc thang hay bậc cửa, Tu Hồng Miễn hoàn toàn để ý nhắc nhở nàng chỉ mực lôi nàng , làm trong lòng nàng cảm giác sợ hãi kịch liệt lên cao.


      cái tay khác của nàng bị kéo lại, ngay sau đó khẽ đẩy nàng sang bên phải, thân thể khỏi nghiêng sang bên phải chút, mũi chân nàng cảm giác có cái gì đó sượt qua, là băng ghế? Trong lòng nàng cảm thấy hồi ấm áp, nhất thời cảm giác an toàn tăng lên ít, may là dịch người sang phải, nếu đụng phải nó rồi.


      Quay đầu, nàng khẽ mỉm cười với Thiện Xá.


      Người phía trước rốt cục cũng ngừng lại.


      "Hoàng thượng, hôm nay người muốn ăn chút gì ?" Đó là thanh của Lục gia.


      tự nguyện lưu lại làm tạp dịch cho bọn họ, dĩ nhiên, thuận tiện làm nơi trút giận cho nàng, có việc gì nàng trói hai chân lại rồi tìm cách trút giận. Lúc vừa mới bắt đầu còn biết khóc cha gọi mẹ, cầu xin tha thứ, về sau, cũng quen dần.


      "Cút." Thanh của Tu Hồng Miễn mang theo tức giận.


      Lục gia giường như cũng nhìn ra có chút gì đúng, lập tức vọt tới trước mặt nàng, "Nương nương người xem, nửa canh giờ trước ta chạy tới chợ mua cho người cái chày cán bột, nếu dùng cái này người có thể thuận tay hơn rồi."


      Nàng nghe xong có chút dở khóc dở cười, trước đó vì đánh nên tay nàng bị thương, thế nhưng lại vì nàng mà chạy mua chày cán bột, giống như người bị nàng đánh phải là .


      "Nhìn cái gì vậy! Bây giờ cái gì ta cũng nhìn thấy" Nàng tức giận với .


      " nhìn thấy? Tại sao chứ?" Nàng tại có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khoa trương của , kỹ thuật diễn của người này đúng là phải tốt bình thường .


      cước nàng hướng tới phương hướng của đá tới, trúng! Trong lòng nàng có hồi hài lòng.


      Thấy Thiện Xá vẫn nắm tay nàng chặt, vẫn biết vì cái gì mà nàng luôn đánh chửi tên Lục gia này.


      Tu Hồng Miễn cũng thèm để ý đến những thứ này, lại lôi kéo nàng ra ngoài.


      Thiện Xá lập tức cứng rắn , "Nàng nàng muốn ! Ngươi nghe thấy sao!"


      Người phía trước đột nhiên dừng bước, "Nàng muốn rời , chọc tới nhiều chuyện như vậy. Nàng muốn tự do, nên mới tự mình rút đinh bản ra mới khiến ắt bị hư! Bây giờ mà ngươi muốn nghe nàng sao!"


      "Mắt của nàng nhìn thấy phải là bởi vì nhổ đinh bản! Là bởi vì hoa Hàm Tiếu, nàng ăn hoa Hàm Tiếu! !"


      Lời của Thiện Xá khiến cho hai người bọn họ cùng ngây dại.


      Hoa Hàm Tiếu? ? Nàng cố gắng lục lọi trong đầu, hình như nàng chưa từng ăn qua thứ gì mà nàng biết, chỉ có . . . . . khối cầu đó!


      "Hoa Hàm Tiếu có phải có màu đỏ tươi, có đôi mắt to?" Nàng có chút kích thích hỏi .


      "Mắt?" Tiếng Thiện Xá như là thể tin, "Đó là nó nở ra, ngươi biết?"


      Nàng ngu ngơ lắc lắc đầu. Nàng sớm nên nghĩ đến đó phải là động vật, nó có chân, có miệng, chính xác, trừ cặp "Mắt" kia nó có gì cả.


      "Hoa Hàm Tiếu ở trong tay ngươi? ! ?" Tu Hồng Miễn hoàn toàn dám tin tưởng.


      ra , ngay cả chính nàng cũng thể tin được.


      "Nàng là tương lai của bộ tộc, chỉ có nàng mới có tư cách giữ nó." Lời của Thiện Xá mang theo kiêu ngạo, như kiểu tuyên cáo thân mật của với Tu Hồng Miễn.


      Nếu như vậy, chắc chắn là lúc ấy mẫu thân của Thiện Xá đem hoa Hàm Tiếu bỏ vào trong tã lót của nàng rồi.


      Vậy cha nàng nhất định cũng biết điều đó, ông ôm nàng trở về, nhất định phát ra trong tã lót của nàng có thêm cái gì đó, nhưng tại sao ông đưa nó cho Tu Hồng Miễn? Ông cũng giống như nàng biết thứ kia chính là hoa Hàm Tiếu? Hay là vì nguyên nhân gì khác?


      "Ngươi biết đó là hoa Hàm Tiếu, ngươi như vậy cũng chưa có ăn? Nhưng những biểu này của ngươi. . . . . ."


      "Ta ăn. . . . . ." Nàng có chút nhụt chí hồi đáp.


      Thiện Xá lập tức bác bỏ lời nàng, " thể nào, phương pháp thưởng thức hoa Hàm Tiều là độc nhất vô nhị, nếu như đạt tới trình độ này, thể ăn được."


      Vẫn còn có phương pháp thưởng thức đặc biệt nữa sao? Nhưng làm sao nàng có thể loạn xạ liền nuốt vào đây? Chẳng lẽ là phương pháp thưởng thức sai lầm, cho nên bây giờ mới sinh ra tác dụng phụ?


      "Cái gì gọi là phương pháp thưởng thức?" Tu Hồng Miễn trầm giọng hỏi.


      Chương 234



      Thiện Xá dừng lát, mới mở miệng ,


      "Hạt và hoa Hàm Tiếu sau khi hái rất dễ hỏng, nếu bị ánh nắng mặt trời chiếu vào trong thời gian dài biến mất, nhưng nếu ngắn quá khô héo, cho nên trồng và bảo quản vô cùng khó khăn, cho đến bây giờ chỉ còn lại duy nhất bông, lúc ấy là do Tộc trưởng tự mình hái rồi cất vào trong hộp Hàm hoa. Nó bình thường là bông hoa dạng hạt, phải được ngâm trong nước cùng với hộp Hàm hoa trong thời gian nhất định, nếu quá ngắn thể hấp thu đủ nước, thể nở hoa, quá lâu bị ngâm cho nát. Đợi đến khi nó hút đủ nước, căng tròn lên mới có thể lấy ra. Mà sau khi lấy ra cũng thể mở hộp ngay lập tức, phải đợi nó ở trong hộp từ từ thẩm thấu mà giữ nguyên hình dạng mới thôi. Chiếc hộp Hàm hoa rất đặc biệt, nó có thể làm cho hoa Hàm tiếu hấp thu đến độ tốt nhất, nhưng hộp Hàm hoa lại trong suốt, hơn nữa phải đợi đúng thời gian mới có thể mở ra, cho nên rất khó nắm giữ thời gian của nó, ngay cả ta cũng vậy, thể nào có niềm tin tuyệt đối."


      Vừa nghe Thiện Xá xong, nàng cũng chìm vào hình ảnh lúc hoa Hàm Tiếu biến mất.


      "Đợi sau khi hoa khô ráo, mới có thể mở hộp Hàm hoa ra. Hạt và hoa Hàm Tiếu ở trong hộp hút đủ nước, nếu ngay lập tức đưa vào cơ thể vẫn cảm thấy rất lạnh lẽo, cho nên phải tiếp tục hơ nóng nó bằng hơi sương tỏa lên bếp, nhiệt độ nên quá cao, bình thường lấy bằng thân nhiệt của con người là đủ. Rồi mắt hoa mở ra. Cuối cùng, phải xoay tròn hoa Hàm Tiếu, để nhiệt độ đều đều. Trong lúc xoay tròn lại thể dừng tay, bởi vì nếu làm thế nhiệt độ lên quá cao, khiến cho hoa Hàm Tiếu lúc lạnh lúc nóng mà co lại . Đợi đến khi nhiệt độ phân bố đồng đều rồi, hoa Hàm Tiếu theo khí hút vào trong miệng."


      Quả nhiên là quá trình dài, nàng nghe xong mà muốn ngất.


      "Hoa Hàm Tiếu ở đâu?" Tu Hồng Miễn siết tay nàng chặt hơn, trong giọng đều là hưng phấn.


      Nàng cắn cắn môi, " bị ta ăn. . . . . ."


      Nàng biết trả lời như vậy quả có chút gượng ép, từ từ nhớ lại : " Lúc ta vừa tỉnh lại, liền phát mình giống như lâu có tắm, đầu cũng bẩn đến chịu được, cho nên bắt tiểu Cúc giúp ta chuẩn bị nước."


      Nàng cố ý tương đối mơ hồ, bởi vì nàng chỉ cho Thiện Xá biết nàng mất trí nhớ mà thôi.


      "Sau lại tìm thấy người có thứ gì đó nên mới giấu hộp hoa Hàm tiếu vào trong nước, ta tắm xong, sợ có người giám thị, cho nên có quản tới nó, đợi đến lúc còn ai khác, ta mới vớt nó ra ngoài. Nhưng là có nhiều thời gian, cho nên thể lập tức mở ra xem, lại đưa nó dấu . . . . . . Vừa lúc đủ thời gian sao?"


      Mấy người trong nháy mắt im luôn.


      "Sau lại có đầy đủ điều kiện, ta liền mở ra xem." Nàng cố gắng nghĩ tới từng chi tiết , "Ta rất tò mò biết nó là cái gì, cho nên sờ chút, sau đó lại còn xoa xoa nó . . . ."


      Chỉ nghe được hồi hút khí.


      "Sau lại. . . . . . Ta sợ làm nó bị thương, vì vậy dùng khăn tay bọc nó rồi mới cầm ra ngoài . . . . ." Nàng tinh tế nghĩ tới, "Ta thấy nó mở mắt, cảm thấy nó đáng , vì vậy liền đem nó xoay tròn, xoay tròn. . . . .Như thế nhiệt độ đều đều rồi hả ? !"


      " phải chứ? Như vậy mà cũng được? !" Lục gia cũng mau hỏng mất, nhớ ngày đó cũng là trong những người điên cuồng tìm kiếm hoa Hàm Tiếu.


      "Ăn hoa Hàm Tiếu bị bệnh sao?" Hoa Hàm Tiếu phải thuốc sao? Nếu tại sao Tu Hồng Miễn và Thái hậu lại cố gắng tìm kiếm nó như vậy.


      "Hoa Hàm Tiếu cũng tốt mà cũng xấu, phải xem người ăn nó là ai."


      Nàng tìm kiếm thanh của Thiện Xá, rồi xoay người nhìn về , "Ăn vào có những phản ứng gì?"


      "Hoa Hàm Tiếu có thể xúc tiến hoạt động của các bộ máy trong cơ thể khiến nó sinh trưởng nhiều hơn, có khi tăng gấp mấy lần, nhưng cũng cần phải có số nhân tố bên ngoài tác động vào."


      Nàng có chút sáng tỏ gật gật đầu, trách được võ công của nàng lại tăng lên kinh khủng như vậy, hơn nữa giống như vĩnh viễn có giới hạn.


      "Nhưng là. . . . . . Hoa Hàm Tiếu khi nở rộ ở trong người, hấp thu hết tất cả những yếu tố sinh trưởng trước đó."


      Nở rộ ở trong người? "Nó phải là bị tiêu hóa sao?"


      " biết. Nó chỉ biết nở ra, đợi đến khi hai đóa hoa mở rộng đến mức có thể hợp lại làm . . . . . ."


      Nàng chết sao? "Có biện pháp gì để lấy nó ra hay ?"


      Thiện Xá dừng lúc lâu, " có."


      Thiện Xá dìu nàng đến ghế ngồi xong, cùng Tu Hồng Miễn, mấy người bọn họ ra ngoài.


      " có biện pháp?"


      thanh càng ngày càng xa, gần như biến mất, "Có."


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :