1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 211



      Lặng lẽ nắm chặt chiếc bình trong tay, nhàng hé ra.


      "Đường đại ca, bây giờ ngươi nhất định phải động thủ sao?"


      "Ta nhận được tín hiệu đợi lệnh."


      Chính là thành bén nhọn vừa rồi sao? Bây giờ đợi lệnh, chỉ cần thanh đó vang lên lần, đầu nàng rớt xuống đúng ?


      Thiện Xá coi như bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, cũng là nước xa cứu được lửa gần.


      thanh đó lần nữa lại vang lên, toàn thân nàng cứng đờ.


      Mũi kiếm chực đâm tới, nàng nhắm nghiền hai mắt liều mạng rống lớn, "Hoa hàm tiếu tay ta! ~! ~!"


      Nàng cảm nhận được phía trước bỗng nhiên an tĩnh lại, nàng lặng lẽ mở ra con mắt, kiếm của , thẳng tắp dừng ở cách mặt nàng thước.


      "Ngươi trở về cho Thái hậu, hoa hàm tiêu tay ta."


      Nàng nhớ từng nghe Phùng Mụ qua, Thái hậu và Tu Hồng Miễn là vì Bân nhi bệnh, nghĩ hết tất cả biện pháp đều muốn lấy được hoa hàm tiếu, nhưng vẫn có kết quả.


      Nếu như nàng như vậy, mặc dù Thái hậu biết nàng có 90% là dối gạt bà ta, nhưng bà ta vẫn bỏ qua 10% cơ hội này.


      "Hoa hàm tiếu ở đâu?"


      Nàng nhíu mày cười tiếng, "Ngươi cho là ta ngốc đến nỗi tại cho ngươi biết?"


      Trong lòng nàng rất chịu, muốn nàng hướng về phía người giống như người thân qua đời của nàng mà những lời như thế, nàng biết nên khóc hay nên cười.


      "Nếu như ngươi dám chơi trò xảo trá, ta có thể để cho ngươi sống bằng chết!"


      Nàng cố giả bộ trấn định nhìn , nếu như bây giờ nàng để lộ ra chút chột dạ, thất bại trong gang tấc rồi.


      "Cạch ~" thu kiếm, sang bên cạnh, "Ngươi bị ta hạ độc, được dùng quá nhiều sức lực, nếu độc ăn vào nội tạng, ai có thể cứu."


      thanh của hoà vào trong đêm tối, cùng với người của .


      Nàng chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, biết là do quá mệt mỏi hay là do bị ngất , chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ.


      . . . . . .


      "Cái gì gọi là tìm được người? !"


      Tu Hồng Miễn gầm lên giận dữ, mấy thuộc hạ bị doạ cho sợ đồng loạt quỳ xuống.


      "Hồi bẩm hoàng thượng, Lệ phi nương nương , Dư phi nương nương là bởi vì nghe được trong cung có biến cố, chỉ giang sơn của Hoàng thượng khó giữ được, cho nên lẩn trốn. . . . . ." thanh của Cảnh Nhân càng càng .


      Tu Hồng Miễn chau mày, "Lập tức truyền Lệ phi vào cung!"


      Cảnh Nhân sững sờ, "Hoàng thượng, Thiện Xá chỉ muốn để cho người nếm thử đau xót của việc mất người thân, người tại lại truyền Lệ phi nương nương hồi cung, chỉ sợ. . . . . ."


      "Trẫm bảo ngươi lập tức truyền cho nàng vào cung!"


      Cảnh Nhân nhận lệnh lui ra ngoài.


      phòng đầy nô tài vẫn như cũ quỳ ở đó, ai cũng có thể cảm thấy hoàng thượng bây giờ rất tức giận.


      "Nô tì tham kiến hoàng thượng."


      Thượng Quan Lệ vừa vào Thái Càn cung, thấy phòng toàn nô tài đều quỳ mặt đất, chắc là vì Hạ Phù Dung có tin tức.


      Tu Hồng Miễn híp híp mắt, "Hạ Phù Dung đâu rồi!"


      Thượng Quan Lệ khẽ mỉm cười, "Nàng ta biết hoàng thượng gặp nạn, mình rời ."


      Tu Hồng Miễn tay nắm lấy cổ của Thượng Quan Lệ, hơi dùng lực chút, liền làm cho Thượng Quan Lệ cau mày lại.


      "! Hạ Phù Dung đâu rồi!"


      Thượng Quan Lệ chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, "Nàng. . . . . . Tiến về phía Kiền Sở. . . . . . Tìm nơi nương tựa. . . . . . Dư vương rồi."


      Lực đạo tay Tu Hồng Miễn càng tăng thêm, mang theo tức giận.


      "Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . ." Hô hấp của Thượng Quan Lệ vô cùng mỏng manh, tức giận với Hạ Hách Na Phù Dung, cũng thể coi nàng như nơi trút giận chứ!


      Tu Hồng Miễn vừa thu lại tay, để cho Thượng Quan Lệ trong nháy mắt có thể hô hấp trở lại.


      "Cảnh Nhân, chuẩn bị ngựa!"


      Mọi người đều thất kinh, "Hoàng thượng ~ tại giang sơn tràn ngập nguy cơ, người cũng thể a!"


      Mọi người quỳ gối trước Tu Hồng Miễn, ngăn , cho .


      "Cút!" Tu Hồng Miễn cước đá văng tên thái giám trước mặt, chuẩn bị cất bước, lại gã thái giám quỳ sụp xuống trước.


      tại tất cả mọi người đều hận chết Dư phi nương nương này, là nàng ta trong lúc Hoàng thượng gặp phải nguy hiểm lẩn trốn , còn khiến cho Hoàng thượng vứt bỏ giang sơn để ý!


      "Hoàng thượng! Lúc nàng ta lẩn trốn đến biên cảnh của Thánh Dụ bị Lệ nhi phái người xử tử!"


      Chương 212



      "Hoàng thượng! Lúc nàng ta lẩn trốn đến biên cảnh của Thánh Dụ bị Lệ nhi phái người xử tử!"


      Thượng Quan Lệ xong thở phào nhõm, nàng biết mặc dù bây giờ Hoàng thượng cực kỳ tức giận, nếu là nàng xử tử Hạ Hách Na Phù Dung, nhất định giết nàng.


      Nhưng Thái hậu đối với nàng ân trọng như núi, bây giờ nàng có thể có tất cả mọi thứ, đều dựa vào giúp đỡ của Thái hậu, nếu như hoàng thượng điều tra kỹ chuyện này, khó bảo đảm người biết là Thái hậu phái tử sĩ ám sát, kể từ đó, chỉ làm mẹ con bọn trở mặt với nhau.


      Hơn nữa nếu tại hoàng thượng bởi vì tìm nàng ta mà vứt bỏ giang sơn xã tắc, hoàng thượng trở thành tội nhân thiên cổ, bị đời sau thóa mạ.


      Nàng suy nghĩ rất nhiều, cũng là chỉ có thể hy sinh bản thân mình.


      Tu Hồng Miễn tức giận nắm chặt tay thành quả đấm, khoát tay, chắc chắn đánh vào mặt Thượng Quan Lệ.


      Nhưng ở giây sau cùng lại thu tay lại.


      Trong lòng Thượng Quan Lệ hồi cảm động, vẫn bỏ được, vẫn là bỏ được.


      "Đánh ngươi, chỉ làm dơ bẩn tay của trẫm!"


      Trong lòng Thượng Quan Lệ như bị ai đó mãnh liệt đập cái, đau đến mức thở nổi.


      "Người đâu! Mang Thượng Quan Lệ xuống! Dùng hình cho ta!"


      Cả người Thượng Quan Lệ nhất thời mềm nhũn xuống, trong miệng hồi khí nóng dâng trào.


      "Phốc ~" nàng phun ra vũng máu.


      Mọi người kinh hãi, "Lệ phi nương nương ~"


      Trong đầu Thượng Quan Lệ đột nhiên thoáng qua hình ảnh trước lúc nàng vào cung. . . . .


      "Lệ nhi, hoàng thượng lần này chiêu ngươi vào cung, khẳng định vì chuyện tình của Dư phi, ngươi phải cẩn thận chuyện, chớ chọc hoàng thượng nổi giận." Thái hậu xong vẻ mặt ôn hoà.


      "Thái hậu yên tâm , Lệ nhi biết."


      Thái hậu hòa ái cười cười, "Đây là chén chè táo đỏ ai gia đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ngươi mang theo hai chén, chuẩn bị lúc nào đói dùng.”


      Thượng Quan Lệ khổ sở nắm lấy cổ họng, cảm giác nơi đó nóng rực.


      Thái hậu a Thái hậu, vì sao người ngay cả Lệ nhi cũng đều bỏ qua cho? Nếu Lệ nhi giúp người làm nhiều chuyện như vậy, ngươi vì sao ngay cả Lệ nhi cũng tin tưởng nguyện ý vì người mà gánh tất cả tội danh?


      Khổ sở cười tiếng, nàng vẫn bị từ bỏ.


      Khi còn bé phụ thân từ bỏ nàng mà ra , tới Hạ Hách Na phủ, trừ cha nuôi cùng Nhị tỷ, ai xem nàng là tiểu thư, nàng cùng với người giúp việc khác nhau là bao. Sau đó mẹ nuôi lại sinh ra nữ nhi, toàn bộ phủ dưới đều cưng chiều nàng ta, nàng càng phải dụng nhiều tâm hơn chăm sóc nàng ta, còn vọng tưởng cùng nàng ta trở thành tỷ muội chân chính, đáng tiếc, nàng vẫn như cũ từ bỏ mình, đánh đổi an nguy của nàng lấy bình an cho nàng ta.


      Tu Hồng Miễn nhìn thấy khác thường của Thượng Quan Lệ, "Chuyện gì xảy ra?"


      ". . . . . ." Thượng Quan Lệ nghĩ trả lời có chuyện gì, nàng cho tới bây giờ cũng quen rồi, cho tới bây giờ cũng thói quen bị ném bỏ rồi.


      Há miệng, nưng ra lời.


      Thượng Quan Lệ nhất thời luống cuống, há miệng lần nữa, vẫn thanh.


      Đột nhiên, Thượng Quan Lệ nghĩ tới trước Thái hậu để cho nàng hạ độc với Dung nhi, nó vô sắc vô vị, lại có thể khiến ăn vào ra lời, có thuốc giải.


      Đáng tiếc ai biết, trước khi nàng đưa độc dược cho tiểu Cúc, đem độc dược đổi thành loại khác, nó chỉ làm người khác tạm thời mất tiếng .


      Khổ khổ cười tiếng, nàng nên mềm lòng, nếu như ban đầu phải nàng lưu tình, nàng ta làm sao có thể sống đến bây giờ?


      Tu Hồng Miễn quay đầu nhìn Thượng Quan Lệ nữa, nữ nhân này ăn khổ rồi, tin tưởng phải người bình thường có thể hiểu .


      "Nếu như nàng chết, có lẽ ngươi vẫn có thể có đường sống."




    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 213



      Lệ phi ảm đạm cười tiếng, sống chết của nàng, thế nhưng lại bám vào người Hạ Hách Na Phù Dung.


      Tu Hồng Miễn trầm ngâm lát, "Bãi giá Dư Điệp cung!"


      "Hoàng thượng, Lệ phi nương nương. . . . . ." bên, thị vệ đứng ở đó, biết nên xử lý như thế nào.


      Tu Hồng Miễn gì, chỉ rời .


      "Còn sững sờ ở đấy làm gì, ra ngoài , nơi này đối với các ngươi còn chuyện gì nữa." Cảnh Nhân cho bọn cái ánh mắt, hoàng thượng rất ràng là muốn bỏ qua cho Lệ phi nương nương, đám có đầu óc .


      Thiện Xá cảm thấy hàm , trong bụng hồi dự cảm xấu, lập tức trở lại bên trong phòng.


      "Làm sao lại mất tích?" Thiện Xá đem tin tức truyền tới bóp nát bấy.


      "Tin chắc thiền Tướng quân ?" Hoa Dư hoàn toàn dám tin tưởng, thế nhưng. . . . . .


      Thái hậu nghe hoàng thượng lại muốn xuất cung, giận dữ.


      Bọn họ bây giờ tạm thời di giá đến Phủ Thẩm Tương Quốc, toàn bộ phủ Dưới cũng chỉnh tề ở trong đại sảnh đợi Tu Hồng Miễn.


      Thái hậu rất hiểu lần này Tu Hồng Miễn muốn làm cái gì, nghe Lệ nhi bên kia tiết lộ ra cái gì, chẳng lẽ là nội ứng của bà xảy ra vấn đề?


      "Mẫu hậu!"


      Xa xa nghe thấy tiếng Tu Hồng Miễn, mọi người cùng nhau quỳ xuống, "Tham kiến hoàng thượng."


      "Miễn lễ." Tu Hồng Miễn mấy bước vào, "Mẫu hậu, trẫm muốn Kiền Sở."


      Thái hậu chấn động, "Đối đầu kẻ địch mạnh! Thế nhưng ngươi lại vì tư tình nhi nữ, vứt bỏ giang sơn xã tắc?"


      Tu Hồng Miễn yên lặng nhìn Thái hậu, "Mẫu hậu, xin tin tưởng nhi thần."


      Dứt lời, cất bước tới trước mặt Hạ Hách Na Phù Tuyết, "Dung nhi từng , ngươi giúp nàng rất nhiều, vẫn có cơ hội cảm ơn, trẫm thay mặt nàng cám ơn ngươi."


      Hạ Hách Na Phù Tuyết lập tức quỳ xuống, "Hoàng thượng quá lời, chăm sóc muội muội, là chuyện ta phải làm."


      Tu Hồng Miễn đỡ nàng lên, tán thưởng nhìn nàng cái, "Đa tạ."


      Lúc xoay người rời , nghe được tiếng kinh hô của mọi người, "Thái hậu. . . . . ." "Thái hậu. . . . . ."


      Thái hậu nhìn bóng lưng Tu Hồng Miễn rời , trong mắt ánh lên phức tạp, nghe thấy bà té xỉu cũng muốn quay đầu lại sao?


      Quả nhiên thoát kiếp này. Tự mình khổ sở nhiều năm, vẫn trông gà hoá cuốc đối đãi mấy cái nữ nhân kia trong hậu cung, lại nghĩ rằng vẫn thể cẩn thận hết, vẫn phải lên con đường này.


      Vẫn còn nhớ khi xưa bà nghe lời của đại pháp sư lúc viên tịch , "Đứa trẻ này mặc dù có tướng đế vương, nhưng cuối cùng lại tránh khỏi kiếp."


      "Miễn nhi gặp kiếp? Xin đại sư ."


      "Tình." Nghe thấy tiếng hít sâi của đại pháp sư, hơi thở của bây giờ rất mong manh. "Mất nước."


      Nghe đại pháp sư cao tăng đắc đạo hiếm thấy, có thể thông hiểu việc đời, là điều mà cả nước đều biết .


      Đáng tiếc tang lễ của lại đơn sơ vắng lạnh, chỉ vì lời của trước khi lâm chung, khiến cho Thái hậu kết thù, được tự do.


      "Người đâu!" Thái hậu lấy lại bình tĩnh, "Lập tức phái người tìm chiến lệnh, cho dù là đào sâu ba thước, cũng phải tìm ra nó cho ta!"


      ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng muốn làm, ai gia thay làm!


      Giang sơn là thứ duy nhất của tiên hoàng để lại cho bà, ai gia tuyệt cho phép bất kì việc may gì xuất !


      bên thái giám khúm núm hỏi, "Hoàng thượng nếu rời , chắc hẳn đem chiến lệnh cùng."


      Thái hậu cười lạnh, "Ai gia sớm phái tai mắt theo dõi hoàng nhi, ngay cả Cảnh Nhân bên người cũng có người giám thị, ai gia dám xác định, chiến lệnh tuyệt đối người hoàng nhi."

      Chương 214



      đường , Đường Kính phải cẩn thận từng li từng tí để tránh đám người của Thiện Xá.


      Trong bụng nàng khỏi suy đoán, xem ra Thiện Xá chỉ phái ba người bọn Dật Thiên theo nàng, chắc chắn xung quanh còn có ám vệ, nếu bằng võ công của Đường Kính đấu với ba người bọn cũng phải là vấn đề lớn lao gì, huống chi còn có"Đồng đảng" ở phụ cận, để tùy thời truyền tin.


      Với tình hình như vậy chuyện lúc trước bọn họ ở biên giới giữa hai nước bị ám sát ra cũng chỉ là muốn thử dò xét chút tình hình.


      Đường Kính giả vờ săn thức ăn, chính là muốn đưa ra ám hiệu cho đồng bọn để cho bọn họ tới tập kích.


      Nếu như hành thích thành công, tự nhiên đó cũng là chuyện tốt.


      Nhưng mắt thấy xe ngựa của bọn họ bị tập kích, bên kia Tam Phong nhất định cũng ra ám hiệu với những ám vệ cùng, nên sau hồi tra xét thế cục Đường Kính thấy tình hình ổn, mới lập tức ra tay cứu giúp.


      làm như thế, thành công để cho bọn họ buông xuống phòng bị, để cho nàng tin tưởng từ đầu chí cuối.


      Kế sách hòn đá ném hai con chim này quả nhiên là inh, xem ra nàng so với Thái hậu chỉ là cái trứng chọi với đá.


      nhiều ngày như vậy, Thiện Xá chắc cũng nhanh tới đây? phải là tìm nổi nàng chứ?


      Trong lòng nàng có chút lo lắng, vẫn luôn tự nhận mình là người thông minh, nhưng cuối cùng vẫn biến thành con ruồi đầu.


      "Đường đại ca." Nàng vẫn theo thói quen gọi như vậy.


      Nhìn ánh mắt nhìn nàng, trong mắt lạnh gía thể nào chạm tới.


      Đây mới ? Kỹ xảo của quả nhiên phải là tốt bình thường .


      "Ta đói bụng đến mức chịu nổi nữa rồi." Nàng tội nghiệp mà nhìn , đói chết nàng, cũng biện pháp để trả lời với Thái hậu.


      Đường Kính chau mày, " ngày ngươi muốn ăn mấy lần đây?"


      Nàng cắn cắn môi, "Ta cũng biết tại sao, hai ngày nay ta đói bụng chết được."


      Nàng chỉ là muốn tận lực trì hoãn thời gian của , nàng sợ ngộ nhỡ nơi phải đến giống như pháp trường, nghiêm hình bức cung nàng, để nàng giao ra hoa Hàm tiếu, vậy chết chắc.


      Gặm con gà nướng thứ tư, nàng liều mạng thấy kinh tởm, thể chống đỡ được nữa


      ~Đột nhiên cảm nhận được cảm thụ ban đầu về món thịt gà của Tu Hồng Miễn.


      Đường Kính nhìn chớp mắt, nàng ăn như kiểu thấy chết sờn, rốt cuộc có chút nhịn được lên tiếng, "Nghe nếu khi chết thành quỷ no bị phạt, phải sau kiếp mới có thể đầu thai."


      Động tác của nàng hơi chậm lại, bịt lấy miệng đầy thịt gà, "Yên tâm, ta có thể chống đỡ chết. . . . . . Ác ~"


      Nàng đột nhiên cảm thấy hồi ghê tởm, phun ra.


      Vốn dĩ nàng cảm thấy buồn nôn nhưng ngay lập tức lại ngây người, thứ hỗn dịch đỏ tươi này là do nàng nôn ra sao?


      Nàng cố gắng áp chế khẩn trương trong lòng, cố gắng nở nụ cười tươi tắn, " có chuyện gì, có chuyện gì, có lẽ mấy ngày vừa rồi ta ăn quá nhiều thứ bổ dưỡng, nên lượng máu quá dồi dào. Ha ha ~"


      Sắc mặt Đường Kính hờ hững, kéo tay nàng lại, "Mạo phạm."


      bắt mạch cho nàng.


      Nàng chớp mắt nhìn , buông tha bất kỳ thay đổi nào mặt .


      " có dấu hiệu trúng độc."


      "Hả?" Nàng có chút hoài nghi nhìn , "Ngươi có biết bắt mạch hay ?"


      Nhất thời mặt Đường Kính tối sầm lại, ngồi ở bên nữa.


      Nàng xấu hổ che miệng, tên hẹp hòi.


      Chẳng biết tại sao, trực giác mách bảo cho nàng Đường Kính hại nàng, mặc dù ta là tử sĩ.


      "Đường đại ca, trước tiên ngươi mang ta đâu?"


      Đường Kính nhìn nàng, cũng trả lời.


      Hình như đó là thói quen mà nàng dùng để đối thoại với .


      "Ta nhớ ngươi hẳn là nên biết phủ nguyên phó tướng của Kiền Sở chứ?"



    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 215



      Thấy nàng nhắc tới nguyên Phó tướng, Đường Kính hơi ngạc nhiên, ngay sau đó bày ra vẻ mặt nghiễm nhiên, "Tại hạ chỉ phụ trách đưa nương tới nơi an toàn là được, những chuyện khác ta nghĩ để sau bàn lại."


      Nàng cảm thấy vô cùng ảo não, rốt cuộc Thiện Xá bao giờ mới có thể đến? !


      Nàng vắt óc nghĩ hết mọi biện pháp để trì hoãn thời gian, bên này Đường Kính lại nhận được ám hiệu thúc giục.


      Bất luận nàng thế nào, bao giờ chịu dừng lại nữa.


      Bởi vì phải tránh tìm kiếm của đám người bọn Thiện Xá, cho nên, bọn họ đem địa điểm đến lúc trước đổi lại, bọn họ lập tức phải đến chỗ tên là trấn Thiệu Trì.


      Khác với tưởng tượng của nàng, nàng được đối xử rất tốt.


      Nhưng thức ăn bọn họ đưa tới, nàng vẫn dám đụng vào, thủ đoạn của Thái hậu nàng từng kiến thức qua, tại nàng vẫn cảm thấy rất sợ.


      " nương."


      Người là quản của nơi này, đối đãi với nàng cực kỳ khách khí, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất kinh khủng, mặc dù mặt lúc nào cũng treo lên nụ cười.


      "À?" Nàng có chút khẩn trương nhìn về phía .


      " nương ở chỗ này có tốt ?"


      "Hảo hảo hảo." Nàng liên tục gật đầu.


      Quản cười, " nương còn có cầu gì khác ?"


      " có." Nàng cười hì hì nhìn , đùa gì thế, đối với nàng tốt như vậy, nàng lại còn cầu thêm gì nữa, đem nàng lăng trì mới là lạ!


      "Nếu người cầu gì, vậy. . . . . nương có thể giao ra hoa hàm tiếu hay ?"


      Nàng sững sờ, có chút xấu hổ giật giật khóe miệng, "Éc. . . . . . Hoa hàm tiếu đương nhiên ta muốn đưa cho các người, chỉ là phải tại."


      Sắc mặt quản có chút thay đổi, làm trong lòng nàng cũng thấy căng thẳng.


      " nương còn có cầu gì sao?"


      "Hừ, thứ mà tại ta muốn là các ngươi còn có thể để cho ta còn sống ra ngoài sao?" Nàng học theo nét mặt của Thượng Quan Lệ chuyện với nàng, bởi vì nàng cảm giác được nét mặt kia vô cùng gian ác.


      Quản vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười như cũ, chỉ là, trong ánh mắt mang theo tính toán.


      "Theo như ý tứ của nương. . . . ."


      "Các ngươi giúp ta thông báo cho người của Thiền tướng quân tới đây, đến lúc đó, ta đứng ở giữa, đem đồ vật ném cho ngươi, đồng thời, liền lui thân rời ."


      Quản cười ha ha, "Điều kiện này của nương tại hạ căn bản thể đáp ứng, nếu gọi người của Thiền tướng quân tới, chắc chắn tránh khỏi mộ hồi tranh đấu, đến lúc đó người lại nhân cơ hội chạy trốn. . . . . ."


      Trời ơi! Thế mà lại nghĩ giống với nàng như đúc! Đủ thông minh!


      Ngoài miệng nàng cố chết thừa nhận, "Quản gì vậy? Chẳng lẽ Bổn cung còn có thể làm ra loại chuyện rỗi hơi này sao?"


      Nụ cười của viên quản rốt cuộc cứng ở mặt, đại khái rất ít khi bị người khác đoán ra ý nghĩ.


      "Người đâu!"


      Nàng đứng ở trong phòng tối, sâu sắc hối cải về sai lầm vừa rồi của mình.


      Chính nàng là người bị bắt, làm sao lại còn thích cho sướng miệng? Nàng lắc đầu cái, đầu óc của nàng sao lại chẳng đủ dùng thế này?


      "Khục, khục." Nàng cố ý che miệng dùng sức ho khan mấy tiếng, mở tay ra.


      may là bàn tay nàng vẫn sạch , nhất thời nàng cảm thấy an tâm ít.


      Đây chẳng qua là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà thôi.


      biết nàng bị Thái hậu hạ độc gì, tựa như mất toàn bộ võ công . . . . .


      Nghe thấy phía bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, nàng lập tức đứng lên, tại nàng thể tỏ vẻ mềm yếu.


      người trong số bọn họ cầm trong tay hộp gỗ, hình như rất nặng.


      Nhìn những người ngừng tiến vào bên trong, lòng của nàng trong nháy mắt trầm xuống.

      Chương 216



      Bọn họ đem hộp gỗ đặt chỉnh tề mặt đất thành hàng.


      Quản đứng trước mặt nàng mỉm cười, "Nương nương, rốt cuộc hoa hàm tiếu ở đâu?"


      Những lời này vừa mới xong, những người làm phía sau cùng mở những hộp gỗ lớn mặt đất ra.


      Bên trong muôn hình muôn vẻ những thứ kỳ quái gì đó mà nàng biết, nhưng chỉ cần nhìn đến những thanh kiếm sắc bén, cũng đủ làm nàng sợ mà nuốt ngụm nước bọt.


      "Ta vẫn câu kia, nếu như các người vẫn muốn lấy hoa Hàm Tiếu, trước hết phải thông báo cho người của Thiện Xá." Nàng có run, nàng khẩn trương. . . . . .


      Nàng kiên nghị nhìn quản , bình thường những tình huống như thế này, luôn có người tới cứu nàng, có. . . . . .


      Cho đến khi nàng bị bọn họ ép lên cọc gỗ, trói chặt đôi tay, rốt cuộc nàng mới ý thức được nguy hiểm.


      "Nương nương, Thái hậu cũng phải là dễ lừa." Quản vẫn cười như cũ, nhưng trong mắt lại đầy tàn nhẫn.


      "Bổn cung , cũng bừa." Nàng cố gắng hít sâu, nhưng trong thanh vẫn mang theo run rẩy.


      Quản cười, "Bao nhiêu năng nhân, dị sĩ tìm kiếm hoa Hàm Tiếu đều có kết quả, mình nương hậu cung như ngươi, làm sao có thể có?"


      "Bọn họ tìm được, là bởi vì bọn họ biết cách tìm."


      Quản thấy nàng xong vẻ mặt tràn đầy tự tin, hoài nghi trong mắt lúc trước cũng ít mấy phần, "Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể tìm được?"


      Nàng thèm để ý đến , lại lần nữa đem điều kiện xong rất ràng.


      Quản nhíu chặt mày, bên tùy tùng lập tức đưa lên cái dây thừng lớn, phía rậm rạp chằng chịt gai.


      "Các ngươi muốn làm gì? Này! ~"


      Mắt thấy bọn họ sắp đem sợi dây trói vào người nàng, thân thể nàng cứng còng dám di động nửa phần. Chỉ cần quằn quại, những cái gai đó đâm ngược vào người nàng . . . . .


      Nàng vừa giương mắt nhìn, lại thấy trong tay quản cầm hai cái mộc bản, phía đều gắn đinh.


      Nàng xem như toàn thân bất động, chẳng lẽ hôm nay nàng phải nếm thử những khổ hình của cổ đại? !


      "Nếu như ngươi giết ta, ngươi cũng đừng mơ tìm được hoa Hàm Tiếu!" Làm thế nào, nàng nên làm như thế nào? Cảm giác sợ hãi mãnh liệt tràn đầy toàn thân nàng, cỗ nồng đậm hối tiếc làm nàng cảm thấy lỗ mũi mình đau xót.


      Nàng biết phân biệt tốt xấu, cứ hảo hảo mà theo bọn Thiện Xá phải là rất tốt sao? Ít nhất hại nàng như thế này!


      "Ha ha, yên tâm, tuyệt đối để cho ngươi chết!" Dứt lời, quản tới trước mặt của nàng, ngồi xổm xuống.


      Phía sau có hai người, đem chân của nàng giơ lên, quản nhàng bàn đinh ở phía dưới.


      Nàng muốn liều mạng đá văng hai người bên cạnh ra, nhưng vừa dùng lực, đống gai người lại đâm vào da thịt nàng.


      Thân thể nàng cứng đơ, mặc cho bọn họ chậm rãi đem ta hai chân thả vào đinh bảng.


      bén nhọn khác thương đâm vào lòng bàn chân, do các dây thần kinh trong lòng bàn rất mẫn cảm nên làm nàng đau quặn ruột gan, đau đớn vọt thẳng lên não. Cái này ràng phải đau đớn, rồi lại có cảm giác đau tận xương tuỷ.


      Nàng có vài phần biết hai chân mình rách thành cái dạng gì, nàng chỉ biết mình bây giờ là khổ sở khác thường, đứng dám đứng, động cũng dám động.


      "Hoa Hàm tiếu ở đâu?" Quản lại hỏi lần, lần này thứ mà cầm trong tay là thanh đao đầy gỉ sắt.


      Nàng luôn luôn tự nhận mình là người có sức chịu đựng tốt, mà cũng cho hù dọa cho bối rối.


      "Ta cho ngươi biết!" Cây đao này nếu cắt thân thể nàng, hậu quả khó mà lường được.


      Quản hài lòng nhìn nàng, ý bảo nàng hãy .


      "Hoa Hàm Tiếu có ở người của ta, nó ở người nguyên phó tướng Kiền Sở, chính là vì lúc trước ta lẻn vào Kiền Sở từng vô ý thấy qua." Bản thân nguyên Phó tướng năng lực hơn người, cộng thêm bên cạnh còn có người cận thân bảo vệ, mới có thể ứng phó được bọn họ, nàng thầm cầu nguyện trong lòng.


      "Chát!" Nàng cảm thấy mặt hồi đau, toàn thân nàng mềm nhũn ra.





    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 217.

      Chiếc dao ghỉ sượt qua mặt, làm nàng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, thân thể trong nháy mắt xụi lơ xuống.

      Hủy dung sao!

      Ba chữ này ngừng lên trong đầu nàng, nàng, bị huỷ dung . . . . .

      Móc câu đâm rất sâu làm rách da nàng, chui vào trong thịt, thế nhưng nàng lại cảm thấy đau đớn.

      "Mặc dù tìm được, nhưng mà ta cũng mất rất nhiều công phu để điều tra, hoa Hàm Tiếu khẳng định ở Thánh Dụ! Ngươi lại ở Kiền Sở? Cũng hỏi thăm chút danh tiếng của Lục gia chúng ta! ! Hoa Hàm tiếu ở đâu!"

      ra họ Lục, đoán chừng có chút bối cảnh.

      thanh của tên họ Lục trong nháy mắt phóng đại, làm cho thân thể của nàng hơi run rẩy, người càng bị ghim ghim sâu vào vết thương làm nàng thêm hồi đau đớn.

      "Ta cho ngươi biết, nếu ngươi có gan để cho ta chết ở chỗ này, nhưng chỉ cần ta ra ngoài rồi, tuyệt đối đòi lại gấp vạn lần! !" Nàng tức giận nặn ra những lời này, cảm giác đau đớn người truyền tới càng ngày càng mãnh liệt.

      "Ha ha, ngươi còn muốn ra ngoài?" Gã họ Lục gia làm như nghe được chuyện cười, "Ta đây cũng sợ cho ngươi biết, mặc kệ ngươi có ra được tung tích của hoa Hàm tiếu hay ngươi cũng nhất định phải chết! Chỉ là. . . . . . cách có thể giúp ngươi chết cách sảng khoái chút, cách khác. . . . . . Có thể cho ngươi từ từ hưởng thụ quá trình!"

      Nàng hận thể ngay lập tức xông tới kéo da mặt của xuống, đời vẫn còn có người hung tàn đáng ghét như vậy sao.

      mặt nàng hình như có thứ chất lỏng nong nóng chảy xuôi, nàng biết đó là máu.

      Nàng hận !

      "Lục gia, dùng cái này có lẽ còn sảng khoái hơn." Tên nô tài bên cạnh đưa cho hộp gỗ.

      Tay nàng gắt gao nắm thành nắm đấm, cảm giác chua xót đau đớn dưới chân truyền tới làm nàng càng thêm tuyệt vọng.

      Nhìn nàng cắn chặt môi dưới, gã Lục gia kia cười càng đậm, "Hàm Tiếu ở đâu?"

      càng ngày càng đến gần nàng, làm nàng tự chủ muốn ngửa người ra sau, nhưng chỉ làm tăng thêm cảm giác đau đớn người.

      Lục gia nhấc chiếc hộp gỗ tên nô tài vừa nãy đưa lên, "Nếu . . . . . . Vậy hãy để cho ngươi nếm thử cái này chút. . ."

      xong, mở hộp gỗ ra, bên trong là quả cầu sắt, quả cầu sắt còn có cái khoá.

      "Đợi nào...!" Nàng ngừng hít sâu , " cần làm tổn thương ta nữa!"

      Những tên vô lại có mặt trong phòng đều khinh miệt cười tiếng, Lục gia đem hộp gỗ để xuống, đem đao rỉ quơ mặt nàng, " thương tổn ngươi? tại ngay cả tính mạng ngươi cũng ở trong tay ta!"

      Thân thể nàng cứng còng, con ngươi dõi theo con đao của chặt chẽ, "Thiện Xá tìm ta, lập tức tìm được ta! Nếu như các ngươi tại dừng tay, ta coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."

      "Ha ha, ngươi là Thiền Tướng quân sao?" Lục gia cười càng thêm cuồng vọng, "Quên cho ngươi biết, tại Thiền Tướng quân cùng Dư vương thương nghị đối sách soán ngôi, làm sao rảnh để để ý tới tình hình của ngươi đây."

      Nàng run lên, gần như ngây ngốc nhìn về phía trước, nàng lại bị bán đứng sao? chỉ cần nàng mở bình ra, chạy tới .

      Nàng lại vẫn ở ngây ngốc chờ đợi, nàng cho là đường, nàng cho là lập tức đến. . . . . .

      nhất định bề bộn rất nhiều việc, cho nàng biết lúc đó thể phân thân.

      Đáng tiếc, nàng có cơ hội nghe giải thích.

      Cảm giác tuyệt vọng tràn đầy, tại sao cuối cùng nàng vẫn bị lừa dối?

      "Như vậy. . . . . .Ta cho ngươi cơ hội. Hàm tiếu ở đâu?"

      Tên tuỳ tùng bên cạnh lại mang lên hộp gỗ đựng quả cầu sắt, trong lòng nàng thực rất căng thẳng.

      "Tốt! Ta cho ngươi biết! Lần này tuyệt đối là ! Ta lấy tánh mạng bảo đảm!" Nàng cực kỳ thành khẩn, thành công khiến cho những kẻ có mặt trong phòng cũng phải ngừng lại"Lắng nghe" .

      "Hoa Hàm Tiếu ở trong Hoàng cung!"

      Vẻ mặt Lục gia hoài nghi nhìn về phía nàng, "Trong Hoàng cung?"

      "Đúng, ở nơi mà ai trong các ngươi cũng tìm được."


      Chương 218.

      "Ở nơi mà ai trong các ngươi cũng nghĩ đến"

      Thấy mọi người cũng mặt lộ vẻ hoài nghi, nàng lập tức , "Nó giấu ở thân cây cao, đó là gốc cây vô cùng cao lớn."

      Trong cung, cây có nhiều lắm, cơ hồ cái cây nào cũng cao lớn khác thường, bọn họ muốn tìm xong, chắc chắn cần thời gian rất dài.

      "Treo lên." Lục gia cho tùy tùng cái ánh mắt.

      Những người bên cạnh cầm quả cầu sắt lên, Lục gia cười lạnh buộc quả cầu đó lên hông của nàng.

      "Chờ chút!" nàng khẩn trương hô, " phải ta cho các ngươi biết rồi sao!"

      Chẳng lẽ bọn họ tìm trước rồi?

      "Ha ha, tất nhiên chúng ta tìm. Nếu như ngươi , như vậy giữ ngươi lại cũng chẳng để làm gì. Nếu như ngươi dối. . . . . ."

      Lục gia cố ý hết, nhưng lại khiến cho nàng cảm giác trời đất quay cuồng.

      "Ta với ngươi thù oán, vì sao ngươi đồng ý tha ta mạng?"

      "Tha cho ngươi cái mạng? Ha ha, ta hết lần này tới lần khác cũng thích tha cho ngươi cái mạng."

      Nàng tức giận có chút run rẩy, "Ngươi, ngươi phải hối hận! Ngươi nhất định hối hận! Tu bỏ qua cho ngươi! Tuyệt đối !"

      "Ha ha! Ta Lục gia còn từ biết hai chữ hối hận viết như thế nào!" xong, sắc mặt biến đổi, "Buông tay!"

      "A a a a ~! ~! ! ~!" Nàng tê tâm liệt phế hét thảm tiếng.

      Xích sắt trong nháy mắt nặng nề rơi xuống rầm cái xuống, đem sức nặng người nàng thoáng chốc tăng lên gấp mấy lần.

      Nàng chỉ cảm thấy thân thể mình đột nhiên bị kéo xuống, cặp chân càng lún sâu vào bàn đinh, ghim sâu vào xương tuỷ.

      Ý thức của nàng bắt đầu mơ hồ, toàn thân kinh mạch rối loạn, nhúc nhích được thân thể, tựa như quả cầu bẹp bị xì hơi.

      Những cái gai người đâm ngược lại vào da thịt nàng, kéo rách cả da của nàng, máu đỏ tươi trong nháy mắt thấm ướt áo.

      còn hơi thở, chỉ còn dư lại đám khói do hít thuốc.

      "Còn chịu có đúng ?"

      Nàng há miệng, còn chút hơi thở dư thừa.

      Lục gia nhích tới gần chút, cố gắng nghe xem nàng gì.

      "Có khí phách. . . . . . Ngươi. . . . . . Liền. . . . . . Giết chết. . . . . . Ta. . . . . . Tu. . . . . . biết. . . . . . Bỏ qua cho. . . . . . Ngươi. . . . . ."

      Nàng đột nhiên rất nhớ , Tu.

      "Ha ha, ngươi là hoàng thượng? Bây giờ ngay cả giang sơn đều bảo vệ được, còn có thể tới bảo vệ ngươi? Ha ha ha ha. . . . . ."

      Lời này của Lục gia, làm cho lòng của như rơi vào hầm băng, chìm sâu như vậy, thế nhưng thấy đáy. . . . . .

      Kéo khóe miệng, tâm nàng co rút đau đớn cùng thân thể phải chịu đựng đau đớn hỗn hợp, gần như tuyệt vọng.

      Liều mạng để sống, nàng còn có chuyện quan trọng hơn chưa làm!

      "Ơ ~ tại sao ngươi chưa ngất đây?" nụ cười của Lục gia càng đậm, "Xem ra hôm nay ngươi có thể để cho chúng ta hảo hảo giải trí rồi. Tới nha, đem nước tưới lên người nàng, lấy như côn trùng ."

      Nàng gần như hỏng mất, "Ngươi thể làm như vậy!" Nàng nghĩ hét lớn tiếng, nhưng cuối cùng thanh phát ra chỉ như con muỗi rất .

      "Tu bỏ qua cho ngươi. . . . . . biết. . . . . ."Nàng lầm bầm, làm như lầm bầm lầu bầu, thân thể nàng co quắp lại, máu gần như bị chảy khô.

      Đôi môi nhăn nhúm lại, nàng khát quá.

      "Ha ha, nếu Hoàng thượng có thể tới cứu ngươi, vậy ta có thể làm Bồ tát. Ha ha ~" Lục gia cười đến càng ngày càng điên cuồng.

      Mí mắt của càng ngày càng dán chặt lại, cảm giác khát nước càng làm cho nàng càng buồn ngủ.

      "Hoàng thượng thể vào, vi thần có thể !"

      Theo sau tiếng rống to, cửa bị cước đá bay.

      Mọi người đều là cả kinh, nàng cứ như vậy mỉm cười ngủ say lại xuống. . . . . .

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 219.

      "Dung nhi! Dung nhi!"

      Cảm nhận được có người ở bên tai nàng luôn miệng gọi..nhưng ngay cả chút sức lực để nàng có thể trả lời cũng còn.

      Có thể cần nhiều như vậy được ? Nàng muốn ngủ giấc ngon.

      "Dung nhi ~ Dung nhi! !"

      Cảm thấy có người đưa ngón tay đến bên mũi nàng, hơi dừng lại, sau đó nhàng dời .

      Ngay sau đó chính là hồi tiếng chém giết.

      Nàng cảm thấy rất phiền phức với thứ thanh này, liều mạng mở mắt ra.

      Thấy Thiện Xá cùng những người có mặt trong nhà chém giết , trong lòng nàng cũng có chút an ủi, cái tên Lục gia đó, là quá ghê tởm mà, nên giết chết. . . . . .

      Trong lúc nàng hoảng hốt, bóng dáng lặng lẽ rời .

      Đó phải là Lục gia sao!

      Nàng lúc muốn nhắm mắt lại, nhưng ngay lập tức có tinh thần tăng vọt.

      Nàng muốn kêu lên.

      "Thiện Xá! Người kia! Người kia. . . . . . Bắt lại!"

      Đôi môi hé mở cũng khó khăn khác thường, thanh kia càng thêm hoàn toàn bao phủ ở ngay cổ họng.

      Những người đó quấn lấy Thiện Xá, vì để cho Lục gia chạy trốn càng tuyệt hảo che chở.

      Nàng nóng nảy thể hình dung được, muốn vọt thẳng tới kéo lấy đầu tên Lục gia kia, đem hung ác quật ngã xuống mặt đất!

      Đáng tiếc, nàng làm được, nàng ngay cả sức lực để hô tiếng cũng có.

      Bất đắc dĩ nhìn về phía Thiện Xá, cùng mấy người kia vật lộn với nhau, căn bản nhìn đến nàng cái.

      Lòng nàng nóng như lửa đốt, trơ mắt nhìn tên Lục gia chạy , cũng có kế sách nào khả thi, nàng hận cho mình được cái tát!

      Rốt cuộc cũng tiêu diệt được tên cuối cùng, lúc Thiện Xá nhìn về phía nàng vẻ mặt vô cùng kinh hỉ.

      "Ngươi còn chưa có chết?"

      Nàng trợn trắng mắt thiếu chút là ngất , nguyền rủa nàng sao?

      Nhưng nhìn đến khuôn mặt Thiện Xá tràn đầy đau khổ, cũng làm cho lòng nàng thoải mái hơn chút.

      Ít nhất, vẫn còn có người quan tâm tới nàng.

      nhìn người nàng khắp nơi chi chít là vết gai đâm, tay Thiện Xá có chút khẽ run, tựa hồ suy tính làm thế nào để rút số gai đó ra.

      Hít vào hơi sâu, tận lực khống chế để mình co giật, nàng , "Rút ra, thôi. . . . . . Ta, , sợ."

      thanh xíu như tiếng muỗi kêu, ngay cả chính nàng cũng nghe .

      Thiện Xá nhíu nhíu mày, "Ngươi chịu được."

      Ba cái chữ kia nhàng, lại làm mồ hôi lạnh của nàng liên tiếp túa ra.

      Nhưng so với việc đâm chúng vào rút ra còn đau hơn rất nhiều lần.

      Đau. Đau! Đau đớn xâm nhập vào hệ thống thần kinh, bén nhọn châm lên trái tim của nàng.

      Toàn thân cỗ lạnh lẽo đánh tới, nàng lạnh quá.

      Đôi môi nàng bị nàng cắn cho sắp rách, nàng tựa như có thể dự cảm thấy cái chết đến dần.

      "Thiền. . . . . ." Nàng há miệng, tại ngay cả liên tục ra từ ngữ cũng gian nan.

      "Ta. . . . . . tiền. . . . . . ở đây. . . . . .giắt. . . . . dưới. . . . đáy ... giường. . . . . . . . ." Đó là tiền mà Tu ban thưởng cho nàng trong lễ sắc phong đại điển, thưởng cho nàng danh hiệu tướng quân, ngờ nàng còn chưa kịp tiêu cho thoả thích . . . . .

      "Liền. . . . . .cho. . . . . . ngươi. . . . . . . ." Coi như đó là báo đáp cho tới cứu nàng.

      Động tác của Thiện Xá hơi chậm lại, dở khóc dở cười nhìn nàng, "Có ta ở đây, ngươi tuyệt đối có chuyện gì."

      Nhưng nàng càng thêm tuyệt vọng, bình thường khi những lời này, người nọ tuyệt đối chết bỏ mẹ rồi.

      Đến lúc đó ôm thi thể của nàng mà khóc chứ?

      bên cẩn thận từng li từng tí rút những cái gai ra, lại vừa dùng thứ gì đó xức lên người nàng.

      phải là phấn hóa thi chứ? Nếu , là chất bảo quản ?

      Nàng cho là lúc này tâm trí của nàng hẳn là trống rỗng, lại nghĩ rằng tại trong đầu tràn đầy những thứ này nọ, ý tưởng gì cũng có, hình như thân thể của nàng cũng chứa nổi.

      "A. . . . . . ô . . . . . ngươi. . . . . ." Suy nghĩ chút, "Á. . . . .đau . . . . chết . . . . . . mất. . . . . ."

      Rốt cuộc Thiện Xá cũng đem cái gai cuối cùng người nàng rút ra, nàng gần như chìm vào hôn mê co quắp trong lòng Thiện Xá.

      Lại nghĩ đến đinh bản ghim dưới chân nàng, tim nàng khỏi đau xót trong nháy mắt đánh tới.

      Thiện Xá lúc này mới phát chân nàng có hai khối lớn đinh bản đóng vào.


      Chương 220.

      Thiện Xá thấy nàng cắn răng hít sâu hơi, cũng cách nào tưởng tượng được khổ sở mà nàng phải chịu đựng.

      "Còn cái đinh này thể rút ra ngay được, nếu ngươi cách nào chịu được đâu."

      Nàng khẽ rên tiếng, coi như là đáp .

      đều như vậy rồi, còn có thể làm sao đây?

      tại khổ não làm thế nào để ôm nàng lên, bởi vì bất luận đụng phải đâu, cũng đụng phải vết thương của nàng.

      "Nhịn chút." lưu loát bế ngang người nàng.

      Nàng hiểu , làm như vậy là cố gắng hết sức để động vào vết thương của nàng rồi, nhưng khi nàng bị nhấc lên, làm cho hai chân rút ra khỏi đinh bản, nàng liền đau đến mất tri giác.

      . . . . . .

      Tu Hồng Miễn rốt cuộc cùng tìm được tới nơi, nữ nhân này thế nhưng đến trấn Thiệu Trì của Kiền Sở, ở trong phủ tên họ Chung. Nếu phải ngay từ đầu tăng thêm ám vệ phái tới biên cảnh, sợ rằng muốn tìm được nơi này, đúng phải là chuyện dễ dàng.

      Vừa đến trước phủ đệ, đột nhiên nhìn thấy người len lén mò từ bên trong ra, cố gắng chạy ra ngoài.

      Người nào?

      Tu Hồng Miễn tiếng động theo sát bên ta, trực giác mách bảo cho biết người này cũng phải là người tốt lành gì.

      theo ta tới hẻm , đoán chừng đó là nơi mà ta muốn đến, đến lúc đó chỉ sợ tiện tra hỏi cái gì.

      Tu Hồng Miễn thanh lên bắt được người nọ.

      Lục gia bị người phát bắt được, đầu tiên là cả kinh, chẳng lẽ đây là Thiện Xá đuổi theo ? Ngay sau đó là gương mặt tức giận, tên Thiện Xá kia thể có thuật phân thân được, làm sao có thể đuổi kịp cơ chứ? Nhất định là tên nô tài ngu ngốc nào đó !

      Quay đầu vừa nhìn, bị sợ đến thân thể mềm nhũn, liền quỳ xuống.

      "Nô, nô tài tham kiến hoàng thượng. . . . . ."

      Thân thể Lục gia run rẩy, bị sợ đến mặt trắng bệch.

      Tu Hồng Miễn chau mày, ta có thể nhận ra !

      “Ngươi là ai?"

      Lục gia há miệng run rẩy nằm mặt đất, biết phải tiếp như thế nào.

      Ban đầu ở lễ sắc phong đại điển, may mắn có được cơ hội trước để xem. Người trước mặt, phải hoàng thượng còn là ai vào đây?

      Tu Hồng Miễn thấy gì, giọng lạnh nửa phần, "Ngươi là người ở đâu?"

      Thân thể Lục gia run lên, "Hoàng thượng gọi nô tài là Tiểu Lục là được."

      "Tiểu Lục? Ngươi mới vừa Chung phủ làm cái gì?"

      Lục gia bị sợ đến mức hồn vía đều muốn bay lên, hoàng thượng đến rồi! Vì nữ nhân kia! ?

      "Nô tài. . . . . . Mới vừa Chung phủ. . . . . . Phải . . . . . xem chút công việc làm ăn buôn bán với Lục gia, kết quả. . . . . . khéo, bên trong phủ có ai . . . ."

      "Bên trong phủ có ai?" Tu Hồng Miễn nhíu lại mắt "Ngươi làm cái gì?"

      "Nô, nô tài là thương nhân buôn bán . . . . A! ~!"

      Tu Hồng Miễn cước đem Lục gia đạp dính lên tường.

      "Ngươi có biết tội khi quân phải xử như thế nào ?"

      Lục gia bị đá phát nhưng bò dậy nổi, "Nô, nô tài dám ~~"

      " dám?" Tu Hồng Miễn muốn cùng nhảm, "! Cùng ta vào Chung phủ!"

      Lục gia liền phải theo sát ở sau lưng Tu Hồng Miễn, biết hoàng thượng làm sao lại lợi hại như vậy, cái gì cũng biết mà có thể tóm lấy . Chỉ là. . . . . . Trong lòng lạnh lùng khẽ hừ tiếng, có ai nhìn thấy dụng hình với nàng ta chứ? Chỉ cần thừa nhận, ai cũng hết cách với !

      vào Chung phủ, quả thực bóng người.

      Tu Hồng Miễn vừa cước hung ác đá vào người Lục gia, "Nàng ở đâu? !"

      Lục gia xoa chỗ bị Tu Hồng Miễn đá, vẻ mặt uất ức, "Nô tài biết a ~ vừa rồi nô tài cũng thấy ai, mới rời khỏi . . . . . . A ~! ~"

      Lại thêm cước nữa.

      "! Nàng ở đâu!"

      Tu Hồng Miễn mắt lạnh nhìn người trước mắt, ta há mồm ngậm miệng nô tài hai nô tài, ràng thường giúp người khác làm việc, thế nhưng ta lại dám lừa dối là thương nhân. Lúc trước thấy ta cứ lén lén lút lút từ bên trong chạy ra ngoài, mà phía sau nhưng ai theo, ràng là bên trong phát sinh chuyện gì đó, hoặc là. . . . . . chính là chủ nhân của phủ đệ này! Nếu thể nào lại ra vào tự nhiên như thế.

      Lục gia bị Tu Hồng Miễn đá cho đầu váng mắt hoa, từ lúc nào mà lại phải chịu những khổ nhục như thế đây!

      "Hoàng thượng. . . . . ." Vừa định nguỵ biện, mắt thấy cước lại muốn đá lên người , Lục gia lập tức thét lên, "Mới vừa rồi Thiền Tướng quân đón nàng rồi!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :