1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 202.

      "Cái gì? Bị người khác động tới?"

      "Khởi bẩm hoàng thượng, quả bị người khác động tới, nghe tên nô tài tới đổi bánh ngọt , tổng cộng có hai cái bị cầm ."

      Tu Hồng Miễn nghe những lời Cảnh Nhân , trong lòng hồi mừng rỡ, nàng đến đó sao!

      "Chuyện xảy ra

      khi nào?"

      "Ngày hôm trước."

      Tu Hồng Miễn sững sờ, ngày hôm trước phải là mới đến đó sao? Chẳng lẽ bỏ lỡ nàng?

      "Cảnh Nhân, chuẩn bị ngựa!"

      "Hoàng thượng. . . . . . tại quốc là thời điểm mấu chốt, người thể xuất cung!"

      "Trẫm còn cần ngươi tới dạy trẫm làm thế nào để giữ được giang sơn sao!"

      Cảnh Nhân cúi đầu, lặng lẽ ra ngoài chuẩn bị.

      Lúc Tu Hồng Miễn tới nhà gỗ, vừa thấy bánh ngọt bàn liền cảm thấy giận dữ.

      "Ai cho ngươi đổi lại! !"

      Tên nô tài đứng sau lưng bị sợ lập tức quỳ mặt đất, ràng chính hoàng thượng mỗi ngày đều phải đến đổi bánh a! Dù trong lòng có bất mãn nhưng cũng dám , chỉ đành phải quỳ mặt đất run lập cập.

      "Mang bánh cũ lại đây!"

      Tên nô tài lập tức phân phó người lấy tới, may là hôm nay lười biếng, còn chưa kịp ném .

      Tu Hồng Miễn nhìn đĩa tu cao, dùng ngón tay miết lên từng cái .

      nhếch môi cười, nữ nhân này, ngay cả bánh ngọt cũng muốn chọn cái lớn nhất.

      Tâm tình đột nhiên tốt lên, hình như những thứ phiền toái kia đủ khiến bận lòng, "Hồi cung."

      muốn đợi đến khi xử lý xong những chuyện trong cung, lập tức đón nàng hồi cung.

      . . . . . .

      Trấn Phượng Sơn vô cùng phồn hoa, người tới người tấp nập,làm cho người ở trong Hoàng Thành lâu như nàng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

      "Những người kia làm cái gì?"

      Nàng nhìn những đội binh sĩ chỉnh tề về phía trước, tò mò hỏi.

      bên phu xe cũng lắc đầu cái, xem ra phải tìm người hỏi chút.

      Cùng với nàng có ba người, người tên là Trương Phong, nàng đặt cho cái tên khác: Trương Tam Phong. Nhưng cũng tùy từng lúc mà nàng gọi thành Phong Tam rồi lại Phong Địa, rất vui lòng, bởi vì ở nhà đứng hàng thứ.

      người khác tên là Trần Phúc hữu, nàng đặt cho biệt danh là Hôi nách. mỗi ngày đều bày ra bộ mặt cá, như kiểu có người nào đó nợ nhiều tiền lắm, tính khí của giống với Phó tướng.

      Còn có người nữa gọi là Lý Dật Thiên, trong 3 người là người đẹp trai nhất, cho nên nàng đặt cho cái biệt danh khó nghe nào.

      Dật Thiên là người rất khả ái, thích giỡn, có lúc chọc cho nàng cười to thôi.

      Nhưng nàng lại thích chuyện cùng Hôi nách nhất, cũng biết nàng có phải là có khuynh hướng tự ngược hay nữa.

      Phu xe là đại thúc trung niên, hơn 40 tuổi, cho nên nàng cũng chẳng nhớ tên của .

      "Hôi nách ~ ngươi hỏi thăm chút xem những người này làm cái gì."

      Hôi nách mặt đen thui chạy tới bên, hình như bọn họ rất nghe lời Thiện Xá.

      Thiện Xá trước khi với bọn họ, " đường mặc kệ là có xảy ra chuyện gì, các ngươi đều phải nghe nương nương phân phó."

      Hôi nách trở về , "Là binh sĩ Kiền sở, nghe bọn họ tới đây duy trì trị an ."

      Duy trì trị an? !"Nơi này phải là địa bàn của Thánh Dụ sao? Làm sao lại để cho binh sĩ Kiền sở tới đây duy trì trị an?"

      "Nơi này là nơi giao lưu của các nước, cho nên có rất nhiều người Kiền sở tới đây buôn bán. Bởi vì chuyện lúc trước Kiền Sở Vương bị ám sát, cho nên tâm tình bọn họ rất kích động, thường đánh cư dân của Thánh Dụ. Nếu binh sĩ bên chúng ta tới bắt bọn họ, càng làm tăng thêm mâu thuẫn, nên thể làm gì khác hơn là phái binh lính Thánh Dụ tới đây hỗ trợ."

      Nàng gật đầu cái, nhưng nàng có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó.

      Dật Thiên tìm được cái khách điếm, vào, thấy ở trong góc có người ngồi.

      Đôi mắt của nàng sáng lên, nhưng trong nháy mắt khôi phục vẻ mặt.

      Người kia có bộ dáng vô cùng cao lớn, quần áo cùng với phương thức đều giống cực kỳ người, Đại Cá Tử.

      Ngồi vào bàn đối diện, vừa uống trà, vừa vô tình hay cố ý nhìn sang bên kia.

      vô cùng giống, nàng sốt ruột muốn biết khẩu của là dạng gì.

      Suy nghĩ chút, nàng tới, "Đại ca là người địa phương này sao? Ta muốn hỏi thăm huynh chuyện này.”


      Chương 203.

      " phải. "

      câu trả lời cụt lủn, làm cho nàng như rơi vào hầm băng.

      phải .

      Nàng cười cười, làm sao có thể là đây?

      "Đại ca, ra huynh phải người địa phương này à? Vậy huynh là từ nơi nào đến đây?"

      Chỉ thấy vị nhân huynh này gắp chút thức ăn, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, sau đó lại gắp lên đũa khác.

      ràng là muốn quan tâm tới nàng mà.

      "Đại ca?"

      . . . . . .

      "Ngươi trả lời ta tiếng chết sao!" Tâm tình của nàng có chút kích động, đây là hưng phấn quá mức sau cảm giác chênh lệch của mức nước lòng sông so với mặt biển.

      Thấy nàng bị mất khống chế như thế, Dật Thiên cười hì hì chạy tới hỏi, "Người nào chọc cho nương nhà chúng ta tức giận đây?"

      Nàng tức giận trợn mắt mà nhìn cái, thèm để ý tới .

      " ra là vị huynh đài này." Dật Thiên nhíu mày liếc cái, "Chuyện này phải là quá đơn giản sao ~"

      Nàng hung tợn nhìn , "Nếu ngươi dám động tới, ta liều mạng với ngươi."

      Dật Thiên sững sờ, ngay sau đó lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười, "Lời của nương, ta làm sao dám nghe."

      Lúc ăn cơm, nàng vẫn quan sát người kia. Thân hình tuyệt đối là cực kỳ giống, nhưng so với Đại Cá Tử đen hơn chút, ngũ quan cũng sắc sảo hơn chút, giọng trầm thấp hơn so với Đại Cá Tử, mất cảm giác thuần hậu chất phác của Đại Cá Tử.

      Nhưng nàng vẫn muốn làm quen với .

      Tiểu nhị dẫn bọn họ tới phòng khách phía lầu, trước đó Dật Thiên chuẩn bị tốt.

      Nàng ở phòng giữa, bọn họ chia ra ở hai gian phòng hai bên.

      Thấy Dật Thiên phân phó như vậy, nàng có chút vui.

      Bên phải gian phòng của nàng là phòng của phu xe, bên phải phòng của phu xe là 3 gian phòng nữa.

      Mà bên trái phòng nàng là phòng của Dật Thiên, bên trái của phòng Dật Thiên là phòng của hôi nách.

      cách khác, Dật Thiên chắn giữa nàng và hôi nách.

      Nàng nhích tới gần chỗ Dật Thiên, giọng , "Ta muốn đổi phòng của phu xe với hôi nách."

      Dật Thiên lắc đầu bất đắc dĩ, "Đây là do hôi nách tự chọn ."

      Nàng có chút nhụt chí, tính cách này của hôi nách nàng biết , muốn để cho đổi, chỉ sợ dễ dàng.

      Chấp nhận đẩy cửa vào phòng, bên trong dọn dẹp coi như chỉnh tề, giường đệm hình như cũng là mới, gian phòng cũng coi như tiện nghi.

      "Dật Thiên ~"

      Dật Thiên ở sát vách nghe tiếng tới.

      " người ngươi có mang đủ bạc hả? Tránh cho sau này chúng ta phải làm ăn xin, phải xin cơm của nước khác."

      Dật Thiên cười ha hả, "Yên tâm , chẳng những phải làm tên ăn mày, vẫn có thể để cho ngươi giống như địa chủ tiêu tiền như nước!"

      Nàng nghe xong, ánh mắt sáng lên, cái tên Thiện Xá này, nhất định là tên tham quan , nếu làm sao có thể ra tay lớn như vậy đây.

      "Đúng rồi, ta còn chưa cân nhắc kĩ xem muốn đâu, mấy ngày nay trước hết hãy ở tạm chỗ này nghỉ ngơi ."

      Dật Thiên gật đầu cái, "Ngày mai ta dẫn ngươi dạo chút?"

      "Hắc hắc ~~ ngươi là hiểu ta ~" nàng cười xấu xa nhìn về phía , "Ngươi hãy chuẩn bị cho ta mấy bộ trang phục của nam nhân, như vậy chơi dễ dàng hơn chút."

      Dật Thiên có chút dám tin, "Ngươi thực muốn mặc trang phục của nam nhân?"

      Nàng chợt nhíu mày, " thể được sao?"

      Hiệu suất xử lý công việc của Dật Thiên quả thực rất cao, vừa mới ra ngoài, tìm được cho nàng mấy bộ y phục, hơn nữa nàng mặc vào cũng rất vừa người.

      "Làm sao ngươi có thể thần thông như vậy, chỉ rất nhanh, mà còn tìm được y phục vừa người như vậy."

      Dật Thiên cười hắc hắc, "Trước lúc chúng ta rời Thiền Tướng quân đưa cho chúng ta rất nhiều y phục của nam tử, là ngươi muốn mặc, thực lúc đó ta còn tin nữa."

      ra là Thiện Xá ~ quả nhiên rất lợi hại, lại có thể nghĩ đến điểm này.

      Nhưng mà tính vẫn luôn rất cẩn thận, từ rất nhiều chuyện có thể suy đoán được thứ nàng thích.

      từng đưa cho nàng cái dây , phía dưới buộc cái bình , bất giác nàng lại nghĩ tới hình ảnh trước lúc nàng rời .

      "Cái này ngươi cầm lấy."

      Nàng nhìn cái bình mà Thiện Xá đưa cho, tò mò muốn mở ra xem chút.

      " tại thể mở ra, trong đó là loài hoa mà tộc nhân của tộc chúng ta thường trồng, gọi Hàm . Chỉ cần ngươi gặp phải nguy hiểm, hãy mở nó ra."

      "Chẳng lẽ nó có thể hóa giải nguy hiểm?"

      Thiện Xá cười lắc lắc đầu, "Chỉ cần ngươi gặp phải nguy hiểm mở ra nó, ta lập tức chạy tới để cứu ngươi."

      "Vậy nếu là ta đến nơi rất xa mới gặp phải nguy hiểm sao?"

      "Nó có ký sinh tính, chỉ cần ngươi mở ra, nó ký sinh vào trong khí. Loại hoa này rất ưa nước, hơn nữa là loại nước rất đặc biệt, người ngoài phát ra, cho nên. . . . . ."

      Thiện Xá xong, mở ra cái hộp, đem những giọt nước vẩy vào người, "Mặc kệ ngươi bao xa, chỉ cần ngươi mở ra nó, nó đều có thể cảm nhận được ta."

      Nàng nắm chặt chiếc bình trong tay, trong lòng hồi ấm áp.

      "Dật Thiên, bằng chúng ta tối nay chơi luôn ?"

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 204.

      " được."

      Nàng có chút kinh ngạc, từ khi bọn theo nàng tới giờ chưa bao giờ với nàng chữ , cho dù là khi nàng cho bọn họ mấy cái biệt danh khó nghe như vậy.

      "Thiền Tướng quân đặc biệt dặn dò, buổi tối thể dẫn ngươi ra ngoài."

      "Tại sao?"

      "Nhiều người hỗn tạp, tầm mắt cũng kém, rất dễ dàng gặp nguy hiểm."

      Nàng xoay người thèm để ý đến nữa, tên ghê tởm, mang theo nàng thôi, tự nàng ~

      "Ngươi cũng đừng nghĩ len lén chạy , ta từ lúc đặt phòng xác định rồi, cửa sổ của gian phòng của ngươi hai bên nối thẳng với gian phòng của chúng ta, duy nhất chỉ có cửa ra ngoài, cũng phải qua phòng của ta."

      Nàng run rẩy khóe miệng nhìn chằm chằm, ngờ khi dễ người như vậy~~

      Nhàm chán nằm ở bàn, chẳng lẽ nàng cứ như vậy mà tiếp tục sa sút xuống sao?

      Nàng chỉ cần động, hoặc là ngồi chỗ lát, cảm thấy rất buồn ngủ, cho nên nàng mực nghĩ biện pháp để cho đầu óc cùng thân thể đều có thể hoạt động.

      Nàng nhìn chút bên cửa sổ, ác ý cười tiếng.

      Nàng đem những thanh chắn cửa sổ gở xuống, khe khẽ đẩy đẩy, lỏng, nhìn như vậy, Dật Thiên ở bên kia giữ chặt cửa sổ.

      Nàng gây tiếng động mà kéo cửa sổ ra, trong miệng ngừng niệm chú ngữ, " nhìn thấy, nghe thấy, nhìn thấy, nghe thấy"

      Quả nhiên, bên trong có động tĩnh, trong bụng nàng hồi vui vẻ.

      Nhìn chút xung quanh gian phòng, có ai?

      Len lén trèo vào, nhân tiện đem cửa sổ đóng kỹ.

      Hướng bốn phía quét mắt lần, ủa sao có ai vậy? Quá bình thường. . . . . .

      Chạy đến phía cửa sổ bên kia, đối diện chính là phòng của hôi nách.

      Cửa sổ vẫn có cái gì chắn lại, rất dễ dàng bị mở ra.

      Vừa thấy hôi nách ngủ ở giường, nàng mừng rỡ, lúc này dọa cho sợ đến gần chết ~

      giọng cười thầm, chân tay trước giường của hôi nách.

      Chợt nàng hít sâu hơi, chuẩn bị hét lớn tiếng.

      "Người nào!" Hôi nách đột nhiên tỉnh lại, chưởng đánh về phía nàng.

      "A ~~~~" Nàng thét lên, nặng nề đụng phải vách tường phía đối diện, hung hăng ngã xuống đất.

      " nương, ngươi...ngươi có sao chứ?" Lúc hôi nách phát ra là nàng, mặc dù thu tay lại, nhưng vẫn khiến cho nàng chịu ít lực đánh.

      Mấy người ở phòng bên cạnh nghe tiếng chạy qua, "Có chuyện gì xảy ra?"

      Nàng bị ngã choáng váng, chỉ cảm thấy mọi thứ đều chao đảo.

      Dật Thiên nhiều, tiến lên đỡ lấy nàng.

      Nàng giống như chiếc bao tải bị Dật Thiên xách theo, "Dật Thiên, thả ta xuống a ~~" này tư thế cũng quá xấu !

      để ý đến phản kháng của nàng, Dật Thiên trực tiếp ném nàng lên xe ngựa.

      "Ngồi xuống."

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tất cả mọi người, nàng ngoan ngoãn ngồi ở xe ngựa, cùng bọn họ rời .

      "Chúng ta bị người khác theo dõi." Dật Thiên tới bên cạnh xe ngựa, với nàng.

      Nàng gật gật đầu, trách phải vội như vậy, nhưng rốt cuộc là ai mà lại để mắt tới bọn họ?

      "Đúng rồi, trước lúc chúng ta rời , ngươi có lấy lại tiền phòng ? Ngươi hỏi sao?"

      bên Hôi nách mặt thối nhíu nhíu mày, vui xoay quay lại với nàng.

      "Như thế nào a, hôi nách ~ ngươi có ý kiến gì ! Chúng ta ngay cả đêm cũng ở liền , đây cũng quá tiện nghi lão bản !"

      Hôi nách vẫn thèm để ý tới nàng, làm bộ như có nghe được .

      Dật Thiên cười cười, "Nếu ta quay lại giúp ngươi đòi bạc lại?"

      Nàng khoát tay áo, "Thôi, cái gì cho rồi cũng cần đòi về."

      Trong lúc vô tình, nàng nhìn thấy bóng dáng cao lớn từ xa.

      Nhất thời hai mắt nàng tỏa sáng, cũng cùng đường với bọn họ sao?

      Nhìn phương hướng . . . . . .

      "Hôi nách, chúng ta Kiền sở."

      Chương 205.

      Dọc đường theo phía sau , mặc dù duy trì khoảng cách, nhưng vẫn làm cho cảm thấy, nên thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.

      Rốt cuộc, nhịn được nữa, quay đầu ngựa, tới bên cạnh cửa sổ xe của nàng, " nương, biết dọc đường đều theo ta là có ý gì?"

      Nàng nghé đầu ra , "Ai theo ngươi?"

      cười khẩy, "Con đường này là đường cụt, nối thẳng tới chính là sơn trang, người trang chủ kia là bằng hữu của tại hạ, chẳng lẽ nương cũng đến đó sao?"

      Nàng định thần lại, "Phải . . . . . A."

      nở nụ cười to, "Vậy nương cứ tiếp, tại hạ cũng tiếp con đường này."

      Dứt lời, theo hướng ngược lại.

      Nàng tức đến dậm chân, "Hôi nách ~ chúng ta cũng quay đầu!"

      Coi như là bị biết thế nào, tự cho mình thay đổi chủ ý, mà cho phép bọn họ quay đầu à?

      hình như biết bọn họ theo , mặc dù rất ghét, nhưng cũng rất bất đắc dĩ. Nàng chính là đánh chết cũng thừa nhận, có thể làm gì nàng sao?

      Bọn họ theo ba ngày rồi, cũng có lúc cố ý lách lên phía trước, có lúc lại dừng lại nghỉ ngơi. Nàng làm bộ như biết đến bất mãn của , tiếp tục theo, dần dần còn biết được ít thói quen của .

      Sắc trời càng ngày càng u như muốn mưa.

      ở phía trước cũng tăng nhanh tốc độ, xem ra là tìm chỗ có thể tránh mưa.

      Đáng tiếc xung quanh đều là những con đường hoang vắng, ngay cả khu rừng cũng có, chứ đừng đến sơn động.

      Rốt cuộc những giọt mưa cũng lười biếng rơi xuống, giống như những hạt đường trắng rơi đầu bọn họ.

      Chỉ mấy giây sau, mưa càng ngày càng dày, cũng càng ngày càng nặng hạt.

      Chuyện này. . . . . .

      "Hôi nách, các ngươi vào trong xe tránh mưa , mặc dù trận mưa rất lớn, nhưng chắc là tới cũng nhanh cũng nhanh thôi, chờ đến khi mữa ngớt rồi tiếp tục lên đường."

      lúc chuyện, mưa rơi tầm tã.

      Bọn họ cũng kịp nghĩ đến việc phải kiêng dè nữa, lập tức vào trong xe, người đánh xe vẫn ngồi phía ngoài đánh xe.

      "Ngươi cũng tiến vào ” Thấy người đánh xe vẫn có ý định vào trong, nàng liền với .

      Phu xe cười tiếng, "Ta vào trong rồi, ai tới đánh xe đây? Những tình huống như thế này ta gặp nhiều rồi, có việc gì đâu, nương mau mau đóng cửa lại, mưa hắt vào mất."

      Dật Thiên cũng gật đầu nhè , "Kinh nghiệm đánh xe của phong phú vô cùng, chút vấn đề này làm khó được đâu"

      Nàng thấy vậy cũng vậy tiếp tục cưỡng cầu, dù sao nếu vào trong, chỉ có thể dừng xe lại.

      đâu rồi?

      Đẩy cửa sổ xe ra, nàng nhìn thấy chạy như điên trong mưa.

      "Đuổi theo !"

      Phu xe bên ngoài nghe thấy, tại cơn mưa lớn quá, nàng phải hét to mới nghe thấy.

      Rồi nàng thấy rốt cục cũng ngừng ngựa, nàng đẩy cửa sổ ra, " vào tránh mưa !"

      nhìn nàng gì.

      "Mau lên !" Nếu nhanh chóng nhân cơ hội này, khi mưa tạnh rồi, nàng bỏ lỡ cơ hội tiếp cận lần này mất . . . .

      thấy bên trong còn có mấy người, mới chậm rãi gật đầu cái.

      "Xin hỏi huynh đài xưng hô như thế nào?" nhiệt tình của nàng đối với cho tới bây giờ cũng chưa từng che giấu.

      " Tại sao nương cứ khăng khăng quấn lấy tại hạ?"

      "Ngươi cực kỳ giống vị cố nhân của ta." Nàng nhìn , xong bày tỏ khuôn mặt chân thành.

      làm như có chút sáng tỏ gật gật đầu, "Là bạn cũ của nương?"

      Nàng khẽ mỉm cười, ". Là người nhà."

      bên Dật Thiên trừng lớn cặp mắt, " ra phải là ngươi coi trọng à?"

      Nàng mặt đen nhìn về , ngượng ngùng cười tiếng, "Hiểu lầm, hiểu lầm."

      "Tại hạ là Đường Kính." nghe lời nàng , hình như buông xuống đề phòng lúc trước.

      "Đường Kính? cái tên mãnh nha” Mặt nàng sùng bái nhìn về phía .

      [Mãnh: mạnh mẽ]

      Mấy người còn lại mỗi người biểu cảm, Dật Thiên càng thêm tỏ nhìn nàng quen biết, "Thế nào chưa từng nghe ai tên của người khác mạnh mẽ à?"

      Nàng vừa hơi, "Vốn dĩ là tên của rất mạnh mẽ ~ các ngươi có ý kiến gì ?"

      Dật Thiên bĩu môi, thèm chuyện.

      Nàng tiếp tục lấy lòng nhìn về phía Đường Kính, "Đường đại ca, tại sao ngươi lại mình về phía Kiền Sở vậy? Người nhà của ngươi đâu?"

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 206.

      "Đường đại ca?" bên mặt Dật Thiên cũng co rút lại.

      Nàng nổi giận gầm lên tiếng, " !Làm! Sao!"

      Dật Thiên lập tức lắc đầu như trống bỏi, Đường Kính cũng bị tiếng hét của nàng làm cho sợ hãi lùi lại.

      Nàng lập tức đổi lại vẻ mặt vô cùng dịu dàng, "Đường đại ca, chớ cùng chấp nhặt."

      Đường Kính lau mồ hôi lạnh trán, cười xấu hổ chút rồi quay đầu lại.

      "Đường mỗ là người độc thân, hành tẩu giang hồ, bốn biển là nhà. Lần này tiến về phía Kiền Sở, chỉ vì muốn tìm người."

      Nàng nghe thấy vậy ánh mắt sáng lên, độc thân sao? ? Quả quá tuyệt vời! !

      Đường Kính thấy hai mắt nàng sáng như sao, chứa đầy vẻ hưng phấn, tự giác được quay mặt .

      "Đường đại ca, tiểu nữ tên là Trì Tô, cũng là thân mình, bởi vì gia đạo trung lạc, nên đành phải lưu lạc cùng mấy gia đinh trong nhà, nếu như Đường đại ca ngại, có thể đồng hành cùng với chúng ta, mọi người cùng nhau cũng tốt, có thể chiếu ứng lẫn nhau."

      bên vẻ mặt Dật Thiên như sụp đổ, hình như rất bất mãn khi bị nàng là gia đinh.

      Nàng về phía , nàng nhìn Đường Kính.

      Đường Kính gật đầu cái, "Cũng được, mình ngươi là nương, hành tẩu giang hồ quả bất tiện, Đường mỗ coi như cùng nương đoạn đường cũng tốt."

      Trong lòng nàng ngừng kích động, "Cám ơn Đường đại ca!"

      Dật Thiên hừ lạnh tiếng, quay đầu sang chỗ khác.

      Trong ba người bọn họ, hôi nách có võ công cao nhất, nhưng là bởi vì tính tình tương đối độc, cho nên thể làm thủ lĩnh tốt. Tam Phong là thủ lĩnh của mấy người bọn họ, mặc dù võ công hơi thấp hơn so với hôi nách, nhưng lại khá thân thiện và quyết đoán. Dật Thiên, võ công thấp nhất trong ba người, nhưng mà, có ai có thể tốt hơn so với . Nàng nghĩ Thiện Xá phái theo, chính là theo làm bạn với nàng.

      lúc mọi người chuyện, mưa hơn rất nhiều.

      "Nếu mưa tạnh, chúng ta xuống cưỡi ngựa thôi." Đường Kính nhìn bên ngoài chút, "Băng qua ngọn núi trước mặt, đến lãnh địa của Kiền Sở rồi."

      Nàng ngây ngốc cười nhìn xuống xe ngựa, kéo con ngựa của lại, xoay người lên ngựa.

      Sao thể dùng chữ mãnh chứ? !

      "Đừng nhìn nữa! Cẩn thận rơi cả tròng mắt ra ngoài mất" Dật Thiên mất hứng cắt đứt nàng.

      Nàng liếc cái, "Ngươi hãy học tập Đường đại ca chút nhi !"

      Dật Thiên trợn mắt nhìn nàng cái, "Ta sao phải học ? Hừ, nhìn cái dạng kia, cũng biết nhất định là gian tế được người khác phái tới."

      Nàng nhìn Dật Thiên, "Ngươi những lời này mà thấy xấu hổ sao?"

      Dật Thiên tự biết đuối lý, tức giận nghiêng đầu.

      Hôi nách lần đầu tiên chủ động với nàng câu, "Tính tình Dật Thiên vẫn luôn là như vậy."

      Nàng vẻ mặt nịnh hót nhìn về phía hôi nách, "Hôi nách ~ ngươi rốt cuộc nguyện ý chuyện với ta rồi?"

      Hôi nách vẫn như cũ duy trì mặt thối của , nhìn cũng chưa thèm nhìn nàng cái, "Ngươi cũng chính cái tính này."

      Nàng híp híp mắt, tính khí của nàng thế nào? Nàng đây chính là rộng rãi ~ chấp nhặt với ~

      Trong khách điếm.

      Thượng Quan Lệ: "Thái hậu, tại có lẽ Dung nhi rời , nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó nàng ta lại quay trở lại làm sao đây? phải trở thành kẻ địch của người sao?"

      Thái hậu cười nhạt tiếng: "Hừ, yên tâm , ai gia có thể để cho nàng cứ ở bên ngoài tiêu dao sao?"

      Trong mắt Thượng Quan Lệ thoáng qua tia hận ý: "Lần trước nàng ta ở trong ngục, độc dược mà Thái hậu cho Lệ nhi cũng độc chết được nàng, chỉ sợ. . . . . ."

      Ánh mắt Thái hậu ngoan độc: "Nàng ta lập tức phải rời Thánh Dụ, ai gia tự có biện pháp."

      Thượng Quan Lệ mặt mày hớn hở: "Thái hậu minh." Nếu phải là Thái hậu, nàng cũng thể bò lên tới vị trí tại. Chiêu này của Thái hậu quả nhiên lợi hại, ngoài mặt như đối địch với nàng, nhưng lại thầm dạy nàng phải làm thế nào để diệt trừ từng cái chướng ngại vật . Kể từ đó, chỉ củng cố thêm địa vị của Thái hậu, mà cũng làm cho địa vị của nàng trong hậu cung càng thêm vững chắc.

      Nhìn bóng lưng Thượng Quan Lệ rời , trong mắt Thái hậu thoáng qua tia lạnh lẽo, Thượng Quan Lệ này, hình như còn giá trị lợi dụng nữa rồi.

      Chương 207.

      Đường Kính vẫn như cũ tít ở đằng trước, dẫn đường cho bọn họ. Trước đó còn hay lắm, bọn họ cũng chưa có nơi nào để nên dọc đường có thể làm bạn.

      Tam Phong là thủ lĩnh, cho nên phía trước xe ngựa của bọn họ.

      Dật Thiên vẫn song song bên cạnh xe, thỉnh thoảng trò chuyện với nàng.

      Mà hôi nách, đương nhiên là mình ở phía sau.

      Cuối cùng cũng tới đỉnh núi, đứng từ cao nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy cách đó xa có thôn xóm.

      "Các ngươi trước , ta tìm chút thức ăn."

      Kể từ khi Đường Kính gia nhập, thức ăn mỗi ngày của bọn họ đều do giúp tay tìm.

      Còn chưa vào sườn núi, nghe thấy Hôi nách phía sau hô to tiếng, "Bảo vệ tiểu thư!"

      Vừa dứt lời, nghe thấy được loạt tiếng rút đao, cơ hồ cũng trong lúc đó, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau vang lên.

      Những người đó nhất định chính là bọn người lúc trước theo dõi bọn họ, nghĩ tới bọn chúng vẫn luôn bám theo!

      Vì sao nàng lại cảm thấy hữu của bọn chúng cơ chứ? Ngay cả Hôi nách cũng cảm giác được!

      Phu xe giương roi ngựa lên, con ngựa giống như giống như điên cao vọt về phía chân núi.

      Nàng vừa ghé đầu nhìn, đám người đó thèm che mặt, chắc chắn là sát thủ chuyên nghiệp, cho nên bình thường có ai nhìn thấy được bọn chúng, mà chờ đến lúc thấy được, chỉ sợ cũng bị mất mạng rồi.

      Bọn chúng đối với các nàng hiểu vô cùng, thứ nhất là bọn chúng chia bốn người vây lấy hôi nách, Tam Phong cũng bị ba người vây ở bên trong, Dật Thiên bên kia cùng hai người giao đấu, ba người bọn họ võ công đều giống nhau, thế cục đối với các nàng cực kỳ bất lợi.

      Đột nhiên, biết từ nơi nào lại chui ra bốn người, chạy về phía xe ngựa.

      Ánh mắt nàng nhíu lại, nàng để cho bọn họ thấy bản lĩnh bà này!

      Từ cửa sổ mở ra, nàng chuẩn bị dạy dỗ cho bọn người biết điều này trận!

      "A ~~" Nàng nặng nề nhảy xuống đất. . . . . .

      Phu xe nghe tiếng, lập tức phi thân tới ôm lấy nàng, thoắt cái tránh được mấy kẻ đuổi theo xe ngựa.

      Phu xe cũng biết võ công! Nàng có chút hối hận vì lúc trước nên coi thường như vậy.

      Quay lại trong xe, " tại nương đừng làm loạn thêm nữa!"

      Dứt lời tiếp tục đánh xe về phía trước.

      Nàng ủy khuất nhìn phía sau lưng của , tại sao có thể như vậy? Tại sao tại nàng ngay cả chút võ công đều dùng được?

      Quay đầu lại mới nhìn thấy, những kẻ đó cách xe ngựa càng ngày càng gần, nàng bị sợ hét to lên tiếng, "Đại thúc! ! Lái xe chạy nhanh chút ! !"

      Phu xe cũng cần biết nàng cái quái gì, liều mạng đánh ngựa; bởi vì ở giữa sườn dốc đứng, con ngựa lại chạy như điên khiến xe như là bay lên , từng phát từng phát đập vào nền đất, làm cho nàng bị xóc đến nhe răng nhếch miệng.

      Cảm thấy có người nhảy lên nóc xe, nàng cả kinh, "Đại thúc ~~ ngươi...ngươi ngàn vạn lần đừng bỏ ta lại rồi chạy mình a ~~"

      Phu xe giận đến nỗi hít hơi dài, ngay sau đó sắc mặt nghiêm túc, "Ta đánh lạc hướng bọn họ, ngươi ở yên trong xe đừng có chạy ra!"

      "Hảo hảo hảo! ! Ngươi nhanh đánh lạc hướng bọn họ !"

      Phu xe hơi chậm lại, ngay sau đó mặt đen lại nhảy lên nóc xe.

      Làm thế nào, làm thế nào, tại nàng hoàn toàn thể dùng võ công, nếu bị bọn chúng bắt được còn phải là chắc chắn chết sao?

      nóc xe truyền đến từng hồi tiếng đánh nhau, nàng nghĩ ngợi chút, ngay sau đó đổi lại bộ mặt đại nghĩa, run run rẩy rẩy đứng lên.

      Trong khắc xe lắc lư, người bình thường ngồi còn vững, nàng lại còn có thể kiên cường đứng lên!

      Trong lòng nàng trở nên kích động, nàng cuối cùng cũng lấy đại cục làm trọng!

      Hai chân hơi kiễng, đôi tay khẽ chống.

      Nàng đụng phải nóc xe rồi ! !

      Duy trì cài tư thế đòi hỏi độ khó cao này, nhưng nàng vẫn kiên trì!

      Đùa gì thế, mấy đại nam nhân ở phía đạp tới đạp lui, nếu đạp lọt, rớt xuống, cái mạng của nàng cũng giữ nổi rồi . . . .

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 208.

      Chỉ nghe phía truyền đến loạt tiếng đấm đá, phải chứ, bọn họ cố ý muốn giẫm nát nóc xe sao! ~

      Rồi nàng lại nghe thấy tiếng rắc, muốn chui xuống sao~! ~!

      Nàng lập tức với qua chắn được tấm gỗ.

      Kẻ gây ra hình như có chút kỳ quái, ràng làm nứt ra miếng gỗ, rồi lại hoàn hảo được bịt kín .

      Ngay sau đó, lại dùng sức đạp mấy phát.

      lúc nàng ở phía dưới liều mạng chống đỡ, kìm nén đến mặt đỏ bừng. Cái con heo chết tiệt này, quyền cước ra lực ghê gớm !

      Mắt thấy cách nào đạp xuống được, bọn họ liền thay đổi sách lược, ba người ở lại kéo dài, còn tên chui thẳng vào trước cửa xe.

      Cánh cửa xe bị cước đá cho văng ra, đôi mắt của nàng đột nhiên mở lớn.

      Người nọ vừa nhìn tư thế của nàng, liền hiểu ra nguyên nhân vừa rồi đạp được nóc xe, nụ cười xoẹt qua đáy mắt.

      Nàng dùng sức trừng mắt với , trừng chết được nàng quyết bỏ qua!

      Người nọ hình như muốn điều gì đó, mới vừa há mồm, nghe thấy phía hồi kêu rên.

      "Bá!"

      Mui xe bị lật ngược toàn bộ!

      Quay đầu nhìn lại, là Đường Kính!

      gia nhập của , ràng khiến cho bọn họ ở thế yếu lật ngược được tình thế!

      Quả nhiên đủ mãnh!

      Nhiều lần dây dưa, mấy kẻ đó biết làm cách nào để có thể được như ý, đều giơ đao tự vẫn.

      " cần"

      Nàng hét to, đáng tiếc muộn.

      Đường Kính trầm trọng tới, quay đầu nàng , "Hành tẩu giang hồ, những trường hợp máu tanh như thế này sớm hay muộn cũng phải đối mặt."

      Sắc mặt nàng bi phẫn, "Bọn họ chết rồi, ta làm sao biết được rốt cuộc là ai muốn hại ta?"

      Tay Đường Kính khựng lại, khoé miệng run lên.

      Dật Thiên và ba người khác cũng rất nhanh chạy tới, " nương, ngươi sao chứ?"

      Xem ra mấy kẻ bên kia biết bên này thất thủ, cũng tự vận rồi.

      "Ta sao, may là có Đường đại ca."

      Quay đầu nhìn về phía Đường Kính, dùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn nàng, "Ngươi có thù oán gì sao?"

      Nàng lúng túng cười to, " dối gạt Đường đại ca, quả ta có kẻ thù."

      " Vì sao nương sớm cho Đường mỗ?"

      Nàng cúi đầu, "Là lỗi của Trì Tô, Đường đại ca nếu như cảm thấy. . . . . . Làm liên lụy tới ngươi. . . . . . Có thể. . . . . ."

      "Nếu như nương sớm cho tại hạ, tại hạ nhất định tăng cường đề phòng, chuyện như hôm nay cũng phát sinh."

      Nàng sững sờ, "Ngươi. . . . . . phải là muốn bỏ sao?"

      Đường Kính nghiêm mặt , "Chuyến này của nương rất nguy hiểm, Đường mỗ nếu biết thôi, nếu biết rồi, làm sao có thể mình bỏ ?"

      Nàng cảm kích nhìn , ngay cả điểm này cũng rất giống Đại Cá Tử.

      Duy nhất bất đồng là, Đại Cá Tử là quân nhân khí phách sợ gì cả, còn Đường Kính là người giang hồ hiệp nghĩa can đảm.

      Theo Đường Kính tới thôn trang thứ nhất của Kiền Sở, dùng chút ngôn ngữ địa phương lưu loát lắm tìm cho bọn họ chỗ dừng chân.

      Người trong thôn luôn rất hiền lành nhiệt tình, biết các nàng phải là người của bổn quốc, bọn họ liền từ từ khoa tay múa chân để cho các nàng hiểu ý, xem ra bọn họ phải là hai lần chiêu đãi những người khách từ ngoại quốc tới.

      Dĩ nhiên, các nàng mình là người của Thánh Dụ.

      Nghỉ ngơi buổi tối, bọn họ đều dậy sớm chuẩn bị lên đường.

      Những thôn dân nhiệt tình ngăn cản bọn họ, nhìn bọn hưng phấn dị thường khoa tay múa chân, hình như là muốn bọn họ lưu lại thêm ngày.

      dễ dàng từ chối, thể làm gì khác hơn là đồng ý.

      ra là tối nay có lễ hội trong làng.

      Tất cả mọi người đều tập trung đến căn nhà rất lớn, nơi này hình như là nơi đặc biệt dành cho bọn họ tụ tập.

      Chung quanh đốt đèn sáng trưng, chiếc bàn dài lớn, bày đủ các loại mỹ vị.

      Nghe bọn , vì nghênh đón những vị khách tới từ phương xa là bọn họ, nên còn đặc biệt làm thêm mấy món ăn.

      Dĩ nhiên, mấy người khác cũng nghe hiểu.

      Trong lúc vô tình nàng liếc thấy bàn ăn có dê nướng nguyên con, trong mắt nàng xoẹt lên tia sáng.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 209.

      Dê! . . . . . . Dương! !

      Nàng tại sao lại đần như vậy, làm sao ngay cả cái này cũng nghĩ ra?

      Khổ sở cười tiếng, cười cách bất đắc dĩ, nàng nên làm như thế nào bây giờ?

      Thấy nàng đứng yên có phản ứng, tất cả mọi người kỳ quái nhìn về phía nàng.

      Nàng che bụng, nhăn hết lông mày lại, khổ sở khom người.

      " nương, ngươi làm sao vậy?" Mấy người khác cũng xông tới.

      Nàng túm lấy Đường Kính đứng bên cạnh, "Trước đó ngươi cho ta ăn thứ gì hả? Bụng của ta, rất đau!"

      Đường Kính cũng có chút luống cuống, mắt thấy mọi người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn , lập tức giải thích, "Ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, kinh nghiệm kiếm thức ăn phong phú, thể nào lại săn được cái gì thể ăn. Huống chi, mọi người đều cùng ăn mà cũng có chuyện gì."

      Mọi người cũng gật đầu, đều cảm thấy kỳ quái.

      "Ta làm sao biết, " Nàng lại dùng sức đè bụng, "Ngươi...ngươi trước đưa ta trở về phòng nghỉ ngơi ."

      Đường Kính gật đầu cái, "Mọi người cứ dùng trước."

      " nương, có cần chúng ta cùng ngươi ?" Dật Thiên thấy nét mặt nàng khổ sở như vậy, liền chạy lại đỡ lấy nàng.

      Nàng khoát tay áo, "Người ta đặc biệt chiêu đãi chúng ta, sao có thể thất lễ như thế."

      Dật Thiên thể làm gì khác hơn là gật đầu ngồi xuống.

      "Đường đại ca, nhanh, mau dẫn ta ."

      Mới vừa trở lại bên trong phòng, nàng liền vội với Đường Kính.

      Đường Kính hơi ngạc nhiên, " nương. . . . . ."

      "Đừng nhiều nữa, nữa kịp." Nàng dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn .

      Đường Kính nhìn nàng, hết sức đồng ý.

      Sau khi chạy ra ngoài, nàng kéo lại, " bên này!"

      Nàng quyết định quay trở về.

      Chạy thẳng tới Kiền Sở, mặc dù có thể có rất nhiều con đường có thể trốn, nhưng bọn họ nhất định có biện pháp tìm được nàng.

      Nếu như quay lại đường cũ, nhìn có vẻ như chỉ có con đường, rất dễ dàng bị bắt, cho nên có kẻ nào đần độn mà đường này.

      Dê, Dương.

      trách lúc ở trại lính A Hu lại đột nhiên kéo con dê vào, trách được nó lại kiêu ngạo như thế.

      Tất nhiên nó nên kiêu ngạo, bởi vì nó cho nàng biết kẻ nội gián chân chính là ai.

      Từ lúc bắt đầu, người luôn bên cạnh nàng, từ lúc mới bắt đầu liền biết cả kế hoạch, lại có thể cùng Kiền Sở quốc có điều kiện qua lại, vẫn có thể liên lạc với Hoa Dư, trừ Thiện Xá ra, còn có thể là ai? !

      Lúc đầu nàng bị quán tính suy nghĩ của mình ảnh hưởng, trực tiếp loại bỏ Thiện Xá, cho nên mới nhận định lầm đó là Cảnh Nhân.

      Nhưng điểm duy nhất nàng nghĩ thông chính là, Cảnh Nhân vẫn luôn theo Tu Hồng Miễn, làm thế nào có thể biết được người của Kiền Sở, làm sao có thể cận thân hầu hạ Tu Hồng Miễn, lại cùng Hoa Dư duy trì liên lạc.

      tại nàng rốt cuộc hiểu , nàng vẫn luôn đoán sai, phải , là Thiện Xá! Chỉ có Thiện Xá mới có điều kiện như vậy!

      như vậy. . . . . .Trận hoả hoạn ở Hạ Hách Na phủ lần kia, là nàng, là nàng tiết lộ tung tích của bọn người Thượng Quan Lệ.

      Thiện Xá vẫn luôn để cho nàng bên cạnh , là muốn biết được tin tức từ trong miệng của nàng sao?

      Vậy tại sao lại để cho nàng ?

      Càng ngày nàng càng hiểu , nàng hiểu.

      " Vì sao nương đột nhiên muốn rời khỏi?" Đường Kính có chút hiểu.

      " dối gạt Đường đại ca, bọn họ căn bản phải là gia đinh của ta."

      Thấy Đường Kính lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nàng rối rắm có cần cho biết mọi chuyện hay , "Ta vốn là khuê nữ nhà đại gia, gả nhưng được trượng phu cưng chiều, còn liên tục bị các thê thiếp khác hãm hại, hôm nay là trộm trốn ra được, những người đó, là những thuộc hạ của người giúp ta chạy trốn."

      Đường Kính có chút sáng tỏ gật gật đầu, " ra là phu nhân."

      Nàng cười khổ tiếng, "Vẫn nên gọi ta là nương thôi."

      Đường Kính lặng lẽ gật đầu cái, "Tức là giúp ngươi chạy trốn, vì sao ngươi. . . . . ."

      " phải chân chính muốn giúp ta, có mục đích khác."

      Chương 210.

      Mấy người Dật Thiên ngồi ăn cũng cảm thấy yên tâm, làm sao Đường Kính lâu như vậy còn chưa trở lại, ít nhất cũng phải thông báo tình huống của tiểu thư cho bọn chứ.

      Rốt cuộc bọn cũng đợi được cho đến khi dùng xong bữa, quay lại bên trong nhà, lại phát cả Hạ Phù Dung và Đường Kính đều thấy!

      Tìm hết chung quanh lần, rốt cuộc xác định bọn họ còn ở đây.

      "Giáng Phúc, trước tiên ngươi theo lộ trình mà Đường Kính vạch ra lúc trước để tìm ." Lúc này Trương Phong phân phó , "Dật Thiên, ngươi về hướng Tây. Ta tìm ở hướng Đông."

      "Vậy còn chặng đường chúng ta qua?" Trần Phúc nhìn về phía con đường lúc trước tới.

      Trương Phong suy nghĩ chút, "Vậy chỉ có con đường có thể trốn, bọn họ mang theo ngựa, thể nào bên kia."

      Mấy người nhận lệnh liền hành động.

      . . . . . .

      Nàng cùng Đường Kính lo lắng mà đường, Đường Kính có chút nhìn nàng, "Ngươi rất thông minh." Bọn họ quả nhiên đuổi theo.

      Nàng chợt nhíu mày, "Giờ ngươi mới phát ra à?" xong, nàng bắt đầu cười hắc hắc.

      Mặt Đường Kính hơi nheo lại, "Ngươi . . . . . . . . . . . . khách khí."

      "Ha ha ~" Nàng ôm lấy bụng, "Ta còn chưa ăn cơm tối đấy. . . . . ."

      Đường Kính cười tiếng, "Ta mang nương săn thức ăn."

      Tối nay nàng ngủ thực yên ổn, nàng mơ thấy Thiện Xá kiếm đâm chết Tu Hồng Miễn.

      Sau khi nàng bị giật mình tỉnh dậy phát trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

      "Ngôi vị Tướng quân sao, đối với ta nó như cặn bã."

      Lúc Thiện Xá câu này , nàng cho là chuẩn bị vứt bỏ ngôi vị Tướng quân, lại nghĩ rằng, cái mà mơ ước là ngôi vị Hoàng đế!

      tại là nửa đêm, bốn phía mảnh đen nhánh, nhưng nàng lại cảm thấy buồn ngủ.

      Đường Kính đâu?

      lúc sau nàng mới thích ứng được với bóng đêm, mượn ánh trăng yếu ớt miễn cưỡng nhìn bốn phía.

      Đường Kính có ở đây.

      "Đường đại ca?"

      Thử gọi tiếng, nhưng có ai trả lời.

      Vừa định đứng dậy, nàng cảm thấy toàn thân vô lực.

      Trong lòng khỏi bắt đầu luống cuống, loại dự cảm chẳng lành trào lên.

      hồi thanh chát chúa vang lên, sau đó, liền nghe được những tiếng bước chân rất tới bên này.

      Đợi đến khi đến gần chút, nàng mới nhìn .

      Đường Kính.

      hình như cũng nghĩ đến nàng tỉnh, có chút ngây ngẩn.

      "Ngươi. . . . . ." Nàng há miệng, lại biết nên cái gì, thân thể giờ còn chút sức lực nào cảm giác bất an càng ngày càng lớn.

      Ánh mắt của trong nháy mắt trở nên kiên nghị mà lạnh lùng, đó là ánh mắt mà cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy, ngay cả lần đầu tiên nàng đụng phải cũng lạnh lùng như vậy.

      "Cạch ~"

      Mắt của nàng nhìn thấy rút kiếm ra, chỉ cảm thấy da đầu tê rần.

      "Vốn muốn cho ngươi chút thống khổ nào mà ra , nhưng ngươi tự mình lựa chọn tỉnh táo, cũng oán ta được."

      Ánh mắt nàng thể tin nhìn , "Đường đại ca, ngươi làm sao vậy? Là ta a! Ta là Trì Tô."

      cười lạnh, "Cũng là Dư phi nương nương của Thánh Dụ quốc ."

      Toàn thân nàng ngây ngốc, làm sao lại biết? Chẳng lẽ. . . . . .

      "Ngươi là do ai phái tới hay sao?" Nàng đổi lại nụ cười bận tâm, thanh cũng trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

      Nàng lại bị gạt lần nữa.

      lần lại lần nữa.

      " hoàn thành nhiệm vụ lấy cái chết để tạ, thề luôn trung thành."

      Tử sĩ! là tử sĩ!

      Cõi lòng của nàng bị đục phải trăm ngàn vết thương, nàng nên làm như thế nào, mới có thể có dũng khí để tiếp tục sinh tồn?

      Nàng chưa từng hy vọng xa vời qua có thể làm cho tử sĩ mềm lòng thả người, nhưng, có lẽ nàng còn có biện pháp có thể thử lần.

      "Có thể cho ta biết là ai phái ngươi tới ? Ta nghĩ, chủ tử của ngươi có quy định ngươi thể cho ta biết chứ?"

      Đường Kính suy nghĩ chút, hình như có chút xúc động.

      Tử sĩ mặc dù từ được huấn luyện trở thành người có tình cảm đối với người khác, nhưng, nhưng bọn họ vẫn luôn thiếu sót linh hoạt, chỉ nhận lệnh chủ tử là phải sống chết mà hoàn thành nhiệm vụ.

      "Thái hậu."

      Mặc dù trong lòng nàng cũng có hoài nghi tới bà ta, nhưng lúc Đường Kính chân chính ra nàng vẫn cảm thấy run rẩy.

      Cho dù nàng ra , nhưng bà ta vẫn chịu tha nàng mạng đúng ?

      Xem ra Thái hậu đối với chuyện của nàng như lòng bàn tay, bà ta biết chuyện của nàng và Đại Cá Tử.

      Bà ta biết nhược điểm của nàng, biết quan trọng của Đại Cá Tử đối với nàng.

      Bà ta cố ý để cho Đường Kính vừa bắt đầu làm bộ như hoàn toàn biết nàng, để tự nàng chui vào trong bẫy.

      Như vậy, bà ta có thể dễ dàng đánh tan những hiềm nghi, đề phòng trong lòng nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :