1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 194.

      Tiến về phía Duệ Hoa cung, lấy lòng với tỷ tỷ, ý nguyện giảng hoà, rất là đau lòng, quỳ xuống, bị đuổi.

      Ở giữa có mấy tờ bị xé mất, biết là nàng ghi chép được tốt, hay là ghi chép cái gì đó muốn làm cho người khác biết chuyện.

      Mang trong người cái thứ này, như nằm lửa, suy nghĩ lâu sau, cất nó .

      Hôm nay bị tấu lên Hoàng thượng, bị tống vào mê cung, tỷ tỷ vẫn hận ta như cũ, bất đắc dĩ, mỗi ngày khóc ở bên trong.

      Tiểu Cúc hỏi ta, đáp, tình nguyện làm người câm.

      Cả ngày bị nhốt ở đây, mỏi mệt, bằng đánh trận.

      Sau đó thấy ghi chép gì nữa.

      Nàng ngưng lông mày, tinh tế nghĩ lại những chuyện xảy ra, hình như trước đó chuyện được ghi chép nhất định là rất quan trọng, nếu nàng ấy phải để ý cẩn thận như vậy. Sau lại nàng quyết tâm đánh trận, nhưng sợ thất bại lại bị người khác phát , liền mấy tờ đó xé .

      Chủ nhân cái thân thể này thế nhưng lại nguyện ý quỳ trước Lệ phi? ! Trước còn nhắc tới sợ Thượng Quan Lệ trả thù, như vậy, là nhà nàng làm chuyện gì có lỗi với nàng ta sao? Tại sao lại khiến Thượng Quan Lệ hận nàng như thế?

      Bên trong vậy, có lẽ là thứ mà nàng nuốt vào khi đến đây. Mấy trang bị xé kia, có lẽ kể về chuyện chủ nhân thân thể này làm thế nào mà lấy được nó.

      Rốt cuộc nàng cùng Thượng Quan Lệ xảy ra chuyện gì, để cho ngay cả mẫu thân cũng sợ nàng ta trả thù?

      Ngẩng đầu liếc nhìn Nhị tỷ thêu, có lẽ tỷ ấy biết chuyện gì đó.

      "Nhị tỷ."

      Nàng ấy gật đầu cái, ý bảo nàng .

      "Tỷ có thể đem chuyện ta cùng Thượng Quan Lệ cho ta biết ? Càng chi tiết càng tốt."

      Tay Hạ Hách Na Phù Tuyết cầm châm hơi chậm lại. Nàng thấy , những chuyện trước kia nàng ấy cho nàng biết, chưa từng có đề cập tới Thượng Quan Lệ.

      "Tất cả đều cho ta biết, được ?" Trực giác cho nàng biết, nàng sợ chuyện mê cung có liên quan tới Thượng Quan Lệ.

      Nàng giương mắt, thấy gương mặt nàng ấy kiên định. Gật đầu cái.

      Trước kia phụ thân của Thượng Quan Lệ bởi vì cứu nàng mà qua đời, phụ thân vì báo đáp , đem con nhận làm con nuôi, vô cùng sủng ái.

      Nhưng chuyện này lại chọc cho mẫu thân của nàng ghét, phụ thân trời sinh đối với trẻ con lúc nào cũng, cho dù là đối với mấy đứa con của mình cũng giống vậy.

      Sau đó, theo tiểu nữ nhi của mình càng ngày càng lớn, mẫu thân đối với cha bất mãn cũng ngày càng gia tăng mãnh liệt.

      Người chỉ vừa nhìn thấy Hạ Hách Na Hoài An ôm Quan Lệ, cũng muốn cũng ôm tiểu nữ nhi nhà mình.

      Hạ Hách Na Hoài An bất đắc dĩ, chỉ đành phải càng thêm sủng ái tiểu nữ nhi.

      Thượng Quan Lệ rất hiểu chuyện, vẫn luôn rất chăm sóc tiểu muội Hạ Hách Na Phù Dung này.

      Hạ Hách Na Phù Dung từ được mọi người sủng ái, cho nên làm việc khó tránh khỏi tùy hứng, Thượng Quan Lệ thường bởi vì những sai lầm của Hạ Hách Na Phù Dung mà chịu phạt.

      lần trong lễ hội đèn hoa đăng, Hạ Hách Na Phù Dung ngán ngẩm khi phải vào trong cung, liền muốn ra bên ngoài.

      Dưới kiên trì của nàng và Thượng Quan Lệ, hai người bọn họ được ở lại trong phủ, Hoàng cung.

      Người phụ trách coi chừng các nàng, bị mê choáng váng ở bên trong nhà, bọn họ liền len lén chạy ra khỏi phủ.

      Từ tới giờ bao giờ được xem lễ hội hoa đăng ở dân gian, nên đối với hai người tất cả là mới mẻ, cơ hồ từng cái tiết mục đều tham gia.

      Sau đó bọn họ tới trước mê cung, Hạ Hách Na Phù Dung chút do dự liền chạy vào, nhưng lại bị Thượng Quan Lệ kéo lại, "Muội muội thể chạy loạn, trong mê cung dễ dàng lạc đường, muốn phải để tỷ tỷ dắt tay, biết ."

      Hạ Hách Na Phù Dung gật đầu cái, cùng Thượng Quan Lệ tay trong tay vào phía bên trong.

      " bên này."

      "! Là bên này!"

      Hai người đưa ra những ý kiến khác nhau, "Vậy ngươi bên kia của ngươi, ta bên này!"

      Thượng Quan Lệ bất đắc dĩ, đành phải đầu hàng, "Được rồi, ta và ngươi cùng bên này."

      "!" Hạ Hách Na Phù Dung tùy hứng bỏ qua cánh tay của Thượng Quân Lệ, "Ngươi phải là thích bên kia sao! Ngươi a! cho phép theo ta! Chờ đến lúc ta ra bên ngoài, hối hận chết ngươi!"

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 195.

      "Muội muội. . . . . ." Thượng Quan Lệ muốn theo sau.

      " cho phép ngươi theo ta! Ngươi tránh ra!" Hạ Hách Na Phù Dung có ý định để ý đến nàng ta nữa, nàng ta thế nhưng tin tưởng vào lựa chọn của mình ~~

      Thượng Quan Lệ có cách nào, thể làm gì khác hơn là theo Hạ Hách Na Phù Dung phía sau.

      chứng minh, Hạ Hách Na Phù Dung là sai lầm rồi.

      Phía trước chính là đường cùng.

      "Lần này ngươi vui vẻ ! Ngươi rốt cuộc đúng! Nguyện vọng của ngươi thực được rồi !" Hạ Hách Na Phù Dung quay lại nhìn Thượng Quan Lệ phía sau quát, cứ như thể mình phải là người chọn lầm đường, liền đem tức giận phát tiết người Thượng Quan Lệ.

      "Ta có nghĩ như vậy! Ta. . . . . ." Thượng Quan Lệ rất muốn vì mình mà giải thích, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đơn thuần mà tức giận của muội muội, khẽ cười lắc đầu cái, "Tốt lắm, là tỷ tỷ sai lầm, chúng ta trở về thôi."

      Hạ Hách Na Phù Dung hài lòng cười, nàng vốn dĩ là người rất dễ thoả mãn như vậy. Nàng kéo lấy cánh tay của Thượng Quan Lệ, "Tại sao tỷ tỷ mỗi lần đều đoán đúng?"

      Mặc kệ là làm chuyện gì, tỷ tỷ luôn là đúng, mặc dù nàng tùy hứng làm trái lại, nhưng chung quy lại luôn là phía tỷ tỷ.

      "Đó là bởi vì muội muội còn , hiểu chuyện, đợi đến khi muội muội trưởng thành, cũng giống như vậy thôi."

      "Có ?"

      "Ân."

      "Tỷ tỷ, nếu như về sau trưởng thành có trưởng thành, Dung nhi cũng muốn cùng tỷ tỷ ở chung chỗ. Đến lúc đó Dung nhi đoán đúng, tỷ tỷ đoán sai, có được hay ?"

      Thượng Quan Lệ bất đắc dĩ cười cười, "Tốt."

      Nhìn bộ mặt hạnh phúc của Hạ Hách Na Phù Dung, Thượng Quan Lệ trong lòng cảm thấy rất ấm áp, muội muội này, mặc dù tùy hứng, nhưng đáy lòng lại đơn thuần đáng .

      Rốt cuộc bọn họ cũng trở lại nhánh đường rẽ lúc trước, nhưng lại đụng phải đám du côn cũng dạo trong mê cung.

      Bọn họ tổng cộng có khoảng sáu, bảy người, kẻ nào cũng xấu xí, nhìn cái cũng biết phải là người tốt.

      Hạ Hách Na Phù Dung nắm chặt cánh tay của Thượng Quan Lệ, "Tỷ tỷ, ta sợ."

      Thượng Quan Lệ tay kéo muội muội ra sau lưng, bảo hộ.

      "Ơ ~ nơi này thế nào lại có hai tiểu mỹ nhân a? chơi cùng phụ thân sao?"

      "Phụ thân ta phải ở ngay nơi này hay sao? Ha ha, bồi đại gia chơi lát?"

      "Sợ cái gì nha? Gia có rất nhiều cái để biểu diễn, đảm bảo các ngươi chơi rất vui vẻ ~"

      xong, mấy người đó phá lên cười ha ha.

      Thượng Quan Lệ lấy lại bình tĩnh, lặng lẽ đem muội muội ở phía sau lưng đẩy sang bên kia.

      ngờ bị người trong đó phát , "Giờ sao đây? Còn muốn chạy trốn chạy hay sao?"

      Hạ Hách Na Phù Dung bị sợ đến khóc ra thành tiếng, Thượng Quan Lệ dùng sức đẩy nàng , "Mau! Trở về tìm người tới cứu ta!"

      Hạ Hách Na Phù Dung nghẹn ngào chạy về phía trước , "Tỷ, tỷ tỷ, ngươi chờ ta trở lại ~"

      Tại sao có thể như vậy? Hạ Hách Na Phù Dung ràng theo con đường mà tỷ tỷ lần trước chạy, nhưng chạy mãi, ngã cũng nhiều, theo các nhánh đường mở rộng, lại càng nhiều ngã rẽ hơn.

      Hạ Hách Na Phù Dung nhìn những ngã rẽ rậm rạp chằng chịt trước mặt, nhất thời mất chủ ý, "Tỷ tỷ ~~" nàng khóc chạy về, lại phát ra là đường về nàng cũng tìm được.

      Thượng Quan Lệ đem mấy người đó chặt chẽ ngăn lại ở đầu đường, như vậy có thể để cho muội muội có nhiều thời gian chạy trốn hơn.

      Nàng tìm cách để trì hoãn mấy người bọn họ, nơi này cách phủ xa.

      Nhanh thôi, muội muội chắc nhanh tìm người đến.

      Thượng Quan Lệ nghĩ như vậy, ngừng cùng mấy người dây dưa, cơ hồ dùng hết tất cả biện pháp.

      Thời gian càng ngày càng lâu, mấy người bọn họ cũng càng tiến lại gần, Thượng Quan Lệ bị sợ đến sắc mặt trắng bệch.

      "A ~~! Cứu mạng a! !"

      Là tiếng của tỷ tỷ! Hạ Hách Na Phù Dung vừa nghe, trong cảm giác sợ hãi trong lòng càng thêm sâu nặng, tỷ tỷ ở gần đây, nhất định phải cứu tỷ tỷ!

      Nàng ngừng tìm kiếm, thanh ràng tựa như ở sát vách, nhưng làm thế nào nàng cũng tìm được đường qua.

      Nàng lạc đường!

      Nàng nghe thấy tiếng tỷ tỷ thét chói tai, còn kèm theo tiếng cười gian trá của những nam nhân kia.

      Hạ Hách Na Phù Dung nhìn vào ngã 3 trước mặt, rốt cuộc chịu nổi nữa ngồi bệt xuống đất, tỷ tỷ, nàng tìm được đường, nàng tìm được. . . . . .

      Chương 196.

      Hạ Hách Na Phù Dung biết ngồi ở trong mê cung bao lâu, cho đến khi phụ thân tìm được nàng, ôm nàng rồi trở về.

      Nàng ngơ ngác nghe thấy tiếng mẫu thân trách cứ trong đó tràn đầy lời quan tâm, trong đại não trống rỗng.

      Cho đến khi phụ thân hỏi nàng lần thứ bảy Thượng Quan Lệ ở nơi nào nàng mới phản ứng được.

      "Tỷ tỷ vẫn còn ở trong mê cung."

      Chờ đến khi mọi người tìm được Thượng Quan Lệ, là chuyện của ngày hôm sau.

      Thượng Quan Lệ ánh mắt đờ đẫn mà nằm ở đất, toàn thân đầy máu tươi.

      Nàng bị những người đó ức hiếp, toàn bộ bảy người thay phiên nhau làm nhục nàng.

      Cho dù thế ở giây sau cùng, nàng vẫn như cũ ngây ngốc tin tưởng muội muội dẫn người tới cứu nàng.

      Trở lại trong phủ, thấy Hạ Hách Na Phù Dung được huynh tỷ mẫu thân hỏi han ân cần, nàng đột nhiên cười.

      Nàng cười cho ngu xuẩn của mình, cười ông trời có mắt.

      Từ đó về sau, Thượng Quan Lệ bao giờ để ý tới Hạ Hách Na Phù Dung nữa.

      Nàng nghe xong mà mồ hôi lạnh liên tiếp, trách được "Nàng" sợ mê cung đến thế, ra là nó sớm ở trong lòng "Nàng" gây ra ám ảnh sâu.

      Nàng còn như vậy, huống chi là Thượng Quan Lệ?

      tiểu nữ sinh ở đại nếu phát sinh chuyện như vậy, cũng có thể hủy cả hạnh phúc của nửa đời sau, huống chi là ở cái thời cổ đại này?

      Tính cách trước kia của Thượng Quan Lệ biết bao hiền hoà, nhưng bây giờ lại trở nên mạnh mẽ như thế.

      Nàng ta thực ra là ngụy trang , chỉ có đem chính mình ngụy trang cho mạnh mẽ, mới có thể lừa gạt được tâm hồn từng bị trọng thương.

      biết lần đầu tiên Tu Hồng Miễn lâm hạnh nàng, phát nàng phải là xử nữ nàng phải ngụy trang mình như thế nào, hoặc là những vết sẹo kia nữa?

      Nàng hít vào hơi dài, "Nhị tỷ, ngươi có cảm thấy đó là sai lầm của ta ?"

      Hạ Hách Na Phù Tuyết lắc đầu cái, "Chỉ tại vận mệnh trêu ngươi thôi."

      Nàng cười khổ, đúng vậy a, ai có thể đây rốt cuộc là lỗi của ai.

      Nhưng điều duy nhất nàng có thể khẳng định là, Hạ Hách Na Phù Dung thiếu Thượng Quan Lệ, đây là khoản nợ cách nào tính toán được.

      Có lẽ trời cao lấy phương thức khác để trả lại cho Thượng Quan Lệ, Hạ Hách Na Phù Dung trước kia rồi. . . . . .

      Nàng tự trấn định lại tinh thần, "Nhị tỷ, lần này ta tới, là có thứ quan trọng hơn giao cho ngươi, ngươi nhất định phải cất cẩn thận."

      xong, nàng lấy ra khối vải, bên trong bao lấy, chính là chiến lệnh.

      Hạ Hách Na Phù Tuyết gật đầu cái, "Chuyện phiền toái của muội muội là nhiều."

      Nàng cười cười, nàng cũng vậy muốn như vậy.

      "Nhị tỷ, đợi lát nữa ngươi có thể giúp ta trốn ra khỏi phủ ?"

      Hạ Hách Na Phù Tuyết sững sờ, nhưng có hỏi nguyên nhân, liền gật đầu.

      Nàng rất cảm kích nàng ấy, liền cười tiếng.

      Bên ngoài hình như có chút huyên náo, nàng cùng Nhị tỷ tới đại sảnh.

      Thế nhưng nhìn thấy Thái hậu cùng Thượng Quan Lệ!

      Sau khi hành lễ với Thái hậu, mới nghe bà ta , lâu rồi tới đây, cho nên đặc biệt tới.

      Trong lòng của nàng càng thêm thấp thỏm, nàng biết mọi chuyện cũng đơn giản như vậy.

      Đối diện với ánh mắt của Thượng Quan Lệ, nàng còn địch ý như ngày xưa.

      Nàng ta mới đầu ánh mắt trầm xuống, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ ngạo mạn thường ngày.

      "Tỷ tỷ, ta có thể chuyện cùng ngươi lát ?" Nàng nhìn Thượng Quan Lệ, giọng vô cùng bình tĩnh.

      "Ta và ngươi có gì để ." Bị nàng cứng rắn cự tuyệt, làm cho khí trong đại sảnh có chút lúng túng.

      " làm trễ nãi bao nhiêu thời gian của ngươi đâu, ta cam đoan, để cho ngươi phải hối hận."

      Thượng Quan Lệ vốn định cự tuyệt lần nữa, lại thấy ánh mắt Thái hậu ngầm cho phép, đành phải theo sau nàng vào bên trong phòng.

      Nàng đem những chuyện lúc ban đầu, đứng ở lập trường của mình lần nữa lại cho nàng ta, bởi vì suy nghĩ của mỗi người là giống nhau, nàng ta hận nàng như vậy, chỉ vì suy nghĩ của nàng ta rơi vào ngõ cụt, nên cách nào thoát ra được.

      "Nếu như ta quan tâm đến ngươi, có tâm muốn cứu ngươi, làm sao lại bị mê cung lưu lại ám ảnh lớn như thế?"

      Thấy Thượng Quan Lệ gì, nàng chính thức cúi xuống trước nàng ta, "Mặc kệ như thế nào, muội muội cũng nên đa tạ ân cứu mạng của tỷ tỷ lúc đó."

      Có lẽ thời gian cuốn trôi tất cả, tại Thượng Quan Lệ nghe được những chuyện trước kia, mặt còn quá nhiều cảm xúc.

      Nàng ta chỉ cười lạnh, "Chuyện lúc trước ta đều quên."

      Quên sao? Xem ra nàng ấy vẫn chịu tha thứ cho nàng.

      "Tỷ tỷ lần này xuất cung, biết có giống muội muội ?"

      Nàng thấy ánh mắt hốt hoảng của Thượng Quan Lệ, nàng biết mình đoán đúng.

      "Tỷ tỷ yên tâm, lần này, là muội muội tới bảo vệ ngươi."

      xong, nàng rời khỏi gian phòng.

      Nàng muốn cho nàng ta đủ thời gian để có thể suy nghĩ kỹ càng, nàng cầu tha thứ của nàng ta, chỉ hy vọng nàng ta có thể giải vui vẻ mà bỏ qua mọi chuyện.

      Thuận lợi trốn khỏi phủ, nàng đưa cho Nhị tỷ thanh chủy thủ, "Nếu như ngươi gặp phải phiền toái, đem thanh chuỷ thủ này lấy ra."

      Nó chính là thanh Huyền huyết chuỷ thủ mà Tu Hồng Miễn tặng cho nàng.

      Nhị tỷ hình như cũng biết chuyện lần này có chút nghiêm trọng, nên đem thanh chủy đẩy lại, "Cái này ngươi giữ lại , nó đối với ngươi có ích hơn. Nếu như có chuyện, ta tự có biện pháp giữ mình."

      Đối diện với ánh mắt kiên định của nàng ấy, nàng đành phải thu hồi chủy thủ.

      Nàng nghĩ làm liên lụy tới Nhị tỷ , nhưng chiến lệnh phải chuyện đùa, thể đặt ở chỗ an toàn nhất.

      Hôm nay, người có thể để làm cho nàng tin cậy nhất, chỉ có thể là Nhị tỷ.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 197.

      đường ngoài ý muốn nàng đụng phải người, Thiện Xá.

      " theo ta."

      theo tới phủ đệ của , kịp chờ nàng , "Thiện Xá, lập tức cùng ta vào cung , trong cung hình như chuẩn bị phát sinh chuyện lớn gì đó."

      Thiện Xá nghi ngờ hỏi, "Ngươi biết xảy ra chuyện lớn gì?"

      Nàng lắc đầu cái, "Mặc dù biết là chuyện gì, nhưng Tu Hồng Miễn giải thích được mà đem ta cùng Thái hậu cùng đưa ra khỏi cung, ràng mọi chuyện bình thường a."

      "Thái hậu cũng xuất cung rồi hả ?"

      Nàng gật đầu cái, "Họ ở Hạ Hách Na phủ."

      Ngay cả Thiện Xá cũng biết? Tu Hồng Miễn đến cùng là làm cái gì quỷ gì? "Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"

      "Dư vương bị ám sát."

      Nàng nghe xong nhất thời sững sờ, "Bị ám sát? Thương thế của nặng chứ?" Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm như thế, ai có thể vào ám sát ? Hay cách khác chính là do người trong Hoàng cung làm sao?

      Thiện Xá lắc đầu cái, "Cụ thể là người nào ta cũng vậy ràng lắm, hoàng thượng đối với chuyện này vô cùng tức giận. Dư vương bị người ta ám sát, nhưng may mắn nhất là vết thương sâu. Lúc ấy nếu phải Dư vương lấy nội lực hộ thân, đem kiếm đánh ra, chỉ sợ làm cho người nọ được như ý. Hoàng thượng sợ thích khách vẫn còn ở trong cung nguy hiểm cho mọi người, nên mới tạm thời cho người đưa các ngươi ra ngoài."

      ra là như vậy. Xem ra người nọ quả nhiên là cao thủ, nếu làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy, đâm trúng chỗ yếu của Hoa Dư, "Vậy thích khách kia đâu?"

      "Chạy."

      "Chạy? !" Nàng có chút thể tin được, vào được trong Hoàng cung ám sát lại còn có thể thuận lợi chạy trốn, so với việc ám sát thành công còn lợi hại hơn rất nhiều.

      " tại dân chúng cùng quan lại của Kiền Sở hết sức tức giận, rất nhiều quần chúng cũng tự cầu đầu quân để tấn công Thánh Dụ. Ta cùng hoàng thượng cũng cảm thấy chuyện này có gì đó quái lạ, chỉ sợ những bách tính kia là binh lính Kiền Sở giả trang, muốn giấy lên phong trào tấn công Thánh Dụ."

      Nàng lắc đầu cái, ảnh hưởng của Hoa Dư đối với dân chúng nàng được biết, có thể làm cho dân chúng kính như vậy, là chuyện rất bình thường. Chỉ là. . . . . .

      "Chuyện này người Kiền Sở làm sao lại biết?" Phát ra những chuyện như vậy, Tu Hồng Miễn nhất định là phong tỏa tất cả tin tức, ngay cả các nàng ở trong Hoàng cung, đại đa số người cũng biết chuyện tình, làm sao lại có thể truyền đến tận Kiền Sở? Duy nhất có loại khả năng chính là trong cung có gian tế của Kiền Sở.

      "Sau khi chuyện này phát sinh, hoàng thượng lập tức đem tất cả tin tức phong bế, biết chuyện này, chỉ có hoàng thượng, ta, Dư vương, Cảnh Nhân còn có. . . . . . Lệ phi."

      Thượng Quan Lệ? Nàng có lẽ là lúc ở cùng Tu Hồng Miễn nghe được Cảnh Nhân báo lại .

      Nàng nghe ra trong lời Thiện Xá, tựa hồ hoài nghi nàng ta?

      " thể nào là Lệ phi."

      Thiện Xá sững sờ, ý vị sâu xa nhìn nàng , "Mặc kệ chân chính có phải nàng ta hay , chỉ cần nàng ta bị hoài nghi vẫn có thể bị diệt trừ . . . . . ."

      Nàng biết Thiện Xá là muốn lợi dụng cơ hội lần này giúp nàng diệt trừ Thượng Quan Lệ, nếu như là trước kia, có lẽ nàng cũng chút do dự đồng ý, nhưng. . . . . .

      "Tuyệt đối phải là nàng."

      Thấy nàng những lời quyết tuyệt như vậy, Thiện Xá hiểu nàng có ý định giết nàng ta

      .

      "Cũng được, tiết kiệm hơi sức cho ta ở trước mặt Hoàng thượng.” Thiện Xá làm bộ trách nàng biết ý tốt của , giọng điệu như thế so với nữ nhân lật mặt còn nhanh hơn.

      Nàng hơi rụt đầu lại, hướng hì hì cười tiếng, "Chúng ta mau vào cung thôi."

      "Ngươi rất lo lắng cho hoàng thượng?"

      Bị Thiện Xá nhìn chăm chú nàng có chút chột dạ, "Ta chỉ là sợ xảy ra chuyện, muốn những tần phi như chúng ta phải chôn theo thôi."

      Thiện Xá cười cười, "Nếu như ngươi muốn chôn theo, ra còn có biện pháp tốt hơn phải sao?"

      Nàng cảnh giác nhìn về phía Thiện Xá, "Ngươi lại có ý đồ xấu gì?"

      Thiện Xá cười khổ, "Ngươi cho là ta dùng biện pháp đến hai lần?"

      Đúng thế, còn chưa nhàm chán đến mức như thế . . . . .

      "Vậy ngươi lại làm gì để giúp ta chạy trốn?"

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 198.

      "Muốn tự do, nhất định phải rời nơi đó phải sao?" Thiện Xá trốn tránh vấn đề của nàng.

      "Thôi, tại Tu Hồng Miễn đối mặt với những nguy hiểm trước mắt, nếu ta cứ như vậy mà rời , là quá có nghĩa khí rồi."

      Thiện Xá cười cười, nàng thích rồi sao?

      "Ngươi tại cũng thể vào cung, hoàng thượng phí hết tâm tư để đưa các ngươi ra ngoài, nhất định là có dụng ý của , nếu bây giờ ngươi lại trở lại, chỉ làm loạn hết kế hoạch của ."

      Nàng gật đầu cái, "Vậy bây giờ ta nên làm cái gì?"

      "Như vậy , trước tiên ngươi hãy về trong phủ dọn dẹp chút đồ, đến nơi này của ta ở tạm ít ngày. Hạ Hách Na phủ có Thái hậu cùng Lệ phi ở đó, chỉ sợ ngươi ở cùng cũng tốt."

      Nàng cảm kích nhìn , nếu là Tu Hồng Miễn có nửa tâm thư như có lẽ là tốt rồi.

      Lúc nàng trở về thu dọn đồ đạc thấy Thượng Quan Lệ đến tìm nàng.

      "Mặc dù ta biết trước đó ngươi cho ta biết, ngươi lấy phương thức khác trả lại cho ta là chỉ cái gì. Nhưng mà ta suy nghĩ lâu, nếu như ngươi nguyện ý rời khỏi Hoàng thượng để bồi thường, ta có thể so đo những chuyện trước kia nữa."

      Nàng ngẩn người, "Hoàng thượng phải chỉ có mình ta là Tần phi, ngươi đuổi ta rồi còn có người thứ hai ." Tu Hồng Miễn căn bản cũng thích nàng, bây giờ đối tốt với nàng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

      "Chỉ cần ngươi uy hiếp đến hạnh phúc sau này của ta, những người khác ta tự có biện pháp." Hoàng thượng bắt đầu thích nữ nhân này rồi, từ ánh mắt của nàng cũng có thể thấy được. Nửa đời trước của nàng bị nàng ta phá huỷ, nửa đời sau này nàng quyết cho phép lại xảy ra chuyện như vậy!

      Tự có biện pháp? như vậy Thượng Quan Lệ có ý muốn hại chết nàng sao.

      Nhớ lại khoảng thời gian trong cung, nàng đem thức ăn đổi lại mang đến chỗ Phó thái y kiểm nghiệm.

      phát bên trong có hỗn hợp hai loại Dược vật, loại là hoa hồng, loại là rượu độc.

      Lúc ấy các nàng cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, nếu như Thượng Quan Lệ muốn hại chết nàng, rượu độc có dư dả, cần thiết thêm vị hoa hồng ở bên trong.

      tại hình như nàng có chút sáng tỏ rồi, xem ra Thượng Quan Lệ chỉ cho hoa hồng. Mà trong cung còn có người, đó mới là người chân chính muốn dồn nàng vào chỗ chết, người kia rốt cục là ai?

      Lúc trước nghe Thiện Xá , trong cung có gian tế của Kiền sở. Hai chuyện này có phải có liên hệ gì đó với nhau hay ?

      Nàng nghĩ tới người.

      Thượng Quan Lệ thấy nàng mở miệng, cười lạnh, "Thế nào? bỏ được?"

      Nàng cười khẽ, " có."

      "Vậy tốt, bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy biến mất hoàn toàn khỏi Hoàng Thành. Về phần hoàng thượng, ta tự có biện pháp giải thích, đến lúc đó hoàng thượng cũng tìm ngươi, cho nên chỉ cần ngươi có nguyện ý rời chân chính hay ."

      Nàng nhíu nhíu mày, cũng tốt, dứt khoát thừa dịp lần này cùng Tu Hồng Miễn vạch giới hạn hoàn toàn , nàng thử lâu, nhưng vẫn thể nào chấp nhận được chuyện chia sẻ người trong lòng mình.

      Thu thập xong đồ, nàng gửi cho Tu Hồng Miễn phong thư, liền tới chỗ của Thiện Xá.

      Trong thư viết nguyên nhân nàng muốn rời , để tránh xung đột với lời của Thượng Quan Lệ. Nàng chỉ cho biết, hãy cảnh giác với người mà tin tưởng nhất từ trước tới nay.

      Chỗ ghi tên, viết là: Dung Nhị.

      Có lẽ cũng biết bên cạnh mình có gian tế, cho nên mới đưa Chiến lệnh cho nàng giữ, dù sao ai cũng ngờ vật trọng yếu như vậy, để trong tay nữ nhân.

      tới phủ của Thiện Xá, nàng thấy đứng bên ngoài chờ nàng

      "Nếu như lần này ngươi còn dám coi ta như con mồi, ta sợ làm ngọc nát đâu." mặt nàng tràn đầy uy hiếp nhìn .

      Thiện Xá sững sờ, "Ngươi quyết định rồi?"

      Thấy nàng gật đầu, cười cười, "Tốt. tại ta thể phân thân, chỉ có thể phái người tiễn ngươi rời , tốt nhất rời Thánh Dụ, ngươi hiểu ? Chờ ta xử lý tốt chuyện trong cung, ta tìm ngươi."

      "Tìm ta? Ngươi làm tướng quân của ngươi nữa sao?"

      "Ha ha, Tướng quân đối với ta mà như cặn bã."

      Nàng nghe xong cười hắc hắc, "Chỉ sợ ngươi là lần này ngươi cứu Tu Hồng Miễn xong, sợ cảm thấy ngươi có công lao lớn, cho nên ngươi muốn mang theo khoản tiền lớn lẩn trốn chứ gì?"

      "Ha ha, xem ra ngươi rất có đầu óc chính trị a."

      "Đó là đương nhiên rồi, vậy nước nào tốt đây?"

      Thiện Xá thấy nàng hoàn toàn có khổ sở vì phải rời xa Tu Hồng Miễn, cười khổ , "Xem ra ngươi quả nhiên là nữ nhân vô tâm."

      Nàng nhìn nhíu mày, "Nam tử hán đại trượng phu, chính là cầm được cũng buông được!"

      Thiện Xá giật mình nhìn về phía nàng...nàng mới giật mình nghĩ mình sai, lập tức bổ sung: " nữ nhân cũng giống vậy thôi!"

      Chương 199.

      "Đợi chút, đợi chút, ta còn muốn mua chút trái cây ... Hứ ? Chỉ có mấy cái bánh ngọt thế này, ngán chết ."

      Thiện Xá gì nhìn về phía nàng, "Ngươi bây giờ chạy trốn khỏi Hoàng cung? Làm sao ta cảm thấy ngươi như là du ngoạn?"

      Nàng đưa ra đầu ngón tay ở trước mặt quơ quơ, "Lần trước ta quá gấp, làm cho ta phải nếm rất nhiều khổ sở, lần này nhất định phải bù lại gấp nhiều lần, phải cho thoải mái ~"

      Cùng Thiện Xá dạo mua đầy 3 túi to, rốt cục nàng cũng hài lòng về .

      Đột nhiên nàng thấy phía trước có người, đó phải là Cảnh Nhân sao!

      Nàng kéo tay Thiện Xá né , nhìn về phía vừa tới . . .

      Hạ Hách Na phủ!

      chẳng lẽ cũng biết Thái hậu cũng ở Hạ Hách Na phủ sao?

      Trước đó nàng bắt Thiện Xá được chuyện Thái hậu ở trong phủ ra, chính là sợ bị Cảnh Nhân biết.

      Nàng cẩn thận suy nghĩ lại, Thượng Quan Lệ lòng đối với Tu Hồng Miễn, nàng ta thể nào là gian tế, Thái hậu lại càng thể nào.

      Nhưng Cảnh Nhân, người này vẫn luôn theo bên cạnh Tu Hồng Miễn, bất cứ chuyện gì cũng biết được rất ràng. Hơn nữa võ công của sâu lường được, Tu Hồng Miễn vì muốn tránh để cho ở bên cạnh cả ngày làm gian tế, nên mới để đưa nàng xuất cung.

      Lập tức trở lại trong phủ Thiện Xá, nàng viết phong thư, bắt Thiện Xá nghĩ biện pháp giao cho Thượng Quan Lệ.

      Cảnh Nhân có lẽ biết được họ ở Hạ Hách Na phủ, chỗ đó cũng an toàn rồi.

      "Đợi thêm chút thời gian nữa”. Nàng quyết tâm đủ, nàng đổi tới đổi lui phải là hai lần rồi.

      "Nếu như đợi lát nữa ngươi cho ta biết, ngươi nữa, ta cũng cảm thấy kỳ quái." Thiện Xá tức giận .

      Nàng ngẩng đầu lên, bộ lời thề son sắt, "Yên tâm, lần này ta tuyệt đối thay đổi nữa!"

      Thiện Xá thở ra hơi liền xoay người rời , làm cho nàng nghĩ tới A Hu, vẻ mặt của rất giống với nó khi nghe nàng đánh nó nữa.

      Hạ Hách Na phủ bị phóng hỏa!

      Nàng nghe xong tin tức này liền lập tức chạy tới, phòng ốc bị thiêu đốt cháy đen, chỉ còn lại gạch ngói nát vụn.

      may là, trước đó nàng viết thư, bảo Thượng Quan Lệ mang theo Thái hậu cùng Nhị tỷ rời .

      "Kịch hay xem đủ chưa?"

      Phía sau truyền đến thanh của Thượng Quan Lệ.

      Nàng quay đầu, hơi ngạc nhiên, "Các ngươi thuận lợi trốn ra được chứ?"

      Nàng cười lạnh, "Để cho ngươi thất vọng rồi, chúng ta vẫn còn sống."

      Nàng nhíu nhíu mày, "Ý của ngươi là gì?"

      Nàng cười lạnh, "Ta là ngu ngốc mới bị ngươi lừa gạt lần nữa. Lại vẫn vọng tưởng ngươi giúp ta? Ha ha, đúng là mỉa mai."

      "Hình như ngươi hiểu lầm cái gì. . . . . ."

      "Chớ cùng ta những lời vô nghĩa, là sau khi ngươi thấy phủ bốc cháy, mới bất tri bất giác chạy tới đây ‘ bảo vệ ’ ta!"

      "Ta. . . . . . Trước đó đoán được chút, cho nên lập tức viết thư cho ngươi đấy thôi."

      "Ha ha, tin ngươi? Đúng vậy a, lửa cháy lớn như vậy, cái gì cũng bị đốt sạch rồi, coi như ngươi ngươi cầm thánh chỉ, cũng ai có thể phản bác ngươi a."

      Nàng ta nhận được sao? Làm sao có thể? ràng Thiện Xá phái thân tín của , tự tay giao cho Thái hậu mà.

      Nàng chấn động, nàng hiểu rồi, nàng rốt cuộc hiểu.

      Là Thái hậu!

      Người vẫn muốn dồn ta vào chỗ chết, chính là Thái hậu!

      Thái hậu năm đó cũng đối phó với Như Hoa như vậy sao?

      "Dù bây giờ ta có gì ngươi cũng tin tưởng ta ?" Mũi của nàng có chút chua, nàng rất ghét bị người khác hiểu lầm.

      "Tin tưởng ngươi?" Thượng Quan Lệ làm như nghe được chuyện cười, "Hạ Hách Na Phù Dung, là ngươi hết lần này đến lần khác làm tổn thương ta, mối hận này, ta từ từ tính với ngươi đấy!"
      trạch nữ thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 200.

      Thấy Hạ Hách Na Phù Tuyết tới, Thượng Quan Lệ lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười, "Nhị tỷ."

      Hạ Hách Na Phù Tuyết cũng cười cười với nàng, "Thái hậu vừa rồi vẫn còn tìm ngươi đấy."

      "Được, ta tới ngay." Lúc Thượng Quan Lệ xoay người lặng lẽ với nàng câu.

      "Dung nhi, may là lúc đó ngươi rời , lửa cháy rất lớn." Nhị tỷ tới, ân cần .

      Nàng cảm động nhìn về phía nàng ấy, trong cuộc hỏa hoạn lớn như vậy, thế nhưng nàng ấy vẫn quan tâm tới nàng.

      "Có người bị thương ?"

      Hạ Hách Na Phù Tuyết lắc đầu cái, "Lửa mới vừa bốc cháy, được tuỳ tùng của Thái hậu phát . Thái hậu mang theo mọi người lập tức chạy ra, tại mọi người ở khách điếm nghỉ ngơi."

      Trong lòng nàng cười lạnh, khéo như vậy sao? Nếu như phải là có bức thư của nàng, chỉ sợ tất cả mọi người bị thương rất thảm rồi. Cứ như vậy, hoàn toàn biến thành công lao của Thái hậu, bà ta cũng rất biết lợi dụng người khác .

      "Cứ như vậy , bây giờ mọi người phải tìm chỗ nghỉ ." Hạ Hách Na phủ bị thiêu, chỗ ở tạm thời phải là chuyện ngày ngày hai, nhiều người như vậy muốn dời đến đâu đây.

      "Dung nhi ngươi theo chúng ta sao? Ngươi phải đâu?"

      Nàng muốn vả cái vào miệng của mình, trước mặt người thông minh như Nhị tỷ mà nàng lại lỡ miệng.

      có cách nào, nàng đành phải mọi chuyện cho Nhị tỷ, dĩ nhiên, trừ chuyện nàng và Thượng Quan Lệ.

      Phù Tuyết nhàng cười tiếng, "Muội muội có cầu cao quá hay ?"

      Nàng kỳ quái nhìn nàng ấy, cao sao?

      "Hoàng thượng là thân mình vạn kim, Nhân Trung Chi Long, phải vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ, thể nào chỉ thuộc về mình ngươi. Chính ngươi phải suy nghĩ chút, ngươi có phải dùng ánh mắt thuộc về nơi đó của ngươi mà thẩm vấn hay ?"

      Nàng chợt hiểu, hình như từ đầu đến cuối đều là nàng dùng góc độ đại để nhìn nhận .

      " Đế Vương, có thể làm đến trình độ như vậy, ngươi nên thỏa mãn mới đúng." Hạ Hách Na Phù Tuyết luôn là người hiểu nàng, "Ngươi cùng từng nghiêm túc chuyện với nhau sao? tại cũng chưa hiểu được phải dùng cách nào để có thể thể tình chân chính với người, chính ngươi có phải cũng có phần trách nhiệm hay ?"

      Trong đầu nàng vẫn luôn nghĩ đến Tu Hồng Miễn, quả , làm Hoàng đế, rất tận lực rồi.

      Người thực trốn tránh, chỉ có nàng mà thôi.

      biết nàng làm thế nào trở lại phủ của Thiện Xá, lúc gặp lại Thiện Xá, nàng lại có chút do dự.

      Làm thế nào để mở miệng nàng nữa?

      "Nếu như ngươi nguyện ý lấy việc rời khỏi hoàng thượng làm bồi thường, ta có thể so đo những chuyện trước kia với ngươi nữa." Lúc Lệ phi với nàng câu kia trong mắt có nhõm khác thường.

      "Nếu như lát nữa ngươi cho ta biết, ngươi nữa, ta cũng cảm thấy kỳ quái." Lúc Thiện Xá những lời này, trong mắt đều là thâm thúy.

      Thiện Xá thấy nàng trở lại, trong mắt lại có chút đau lòng, "Bọn họ đều có việc gì chứ? Nghe ở khách điếm nghỉ ngơi."

      Nàng miễn cưỡng nở nụ cười với , "Thái hậu đem đầu mâu chỉ hướng ta."

      Thiện Xá sững sờ, ngay sau đó có chút sáng tỏ gật gật đầu, "Thái hậu cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp tới giang sơn xã tắc, nếu như ngươi có thể làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của Hoàng Thượng, Thái hậu dĩ nhiên là bỏ qua ngươi."

      Nàng bĩu môi, nàng hi vọng đối đầu cùng Thái hậu, nàng tự nhận thấy nắm chắc phần thắng.

      Thiện Xá thấy nàng có chút muốn lại dừng, "Thế nào? Ngươi muốn nữa sao?"

      Nàng cười cười, "Chúng ta thôi."

      Ở đây có đống lớn phiền toái đợi nàng, có lẽ sau khi rời thoải mái hơn rất nhiều, là nàng trốn tránh cũng được, mềm yếu cũng được, nàng muốn dây dưa với những ân ân oán oán kia.

      Ngồi ở xe ngựa, nàng nghĩ tới những lời của Thượng Quan Lệ trước kia.

      "Mạng ngươi xung khắc, đến gần ai hại người đó."


      Chương 201.

      Lần này nàng làm đủ công tác chuẩn bị mới lên đường, xe chất đầy đống lớn, nhưng nàng lại đột nhiên còn tâm tình gì nữa.

      Mệt mỏi lần nữa đánh tới, nàng nhịn được nhíu nhíu mày, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ trong đồ ăn của nàng lại có độc sao?

      Lúc tỉnh dậy, nàng ngây ngốc mà ngủ khoảng thời gian dài.

      Vén rèm xe lên, thấy sắc trời tối.

      Nàng thế mà lại ngủ giấc đến tối.

      Bụng đói lép kẹp lại, có phải nàng nên ăn chút gì hay ?

      Lục tung đống đồ ở bên cạnh chọn nửa ngày, nhưng nàng chọn được cái gì.

      "Dừng xe!" Nàng với phu xe, ngoài ra cùng nàng còn có ba người.

      Đột nhiên nàng rất muốn ăn gà nướng, liền bắt bọn họ săn con .

      "Còn ngẩn người ra đó làm cái gì?"

      "Ta làm?"

      "Chẳng lẽ trẫm để làm?"

      Ngồi mình bên cạnh đống lửa nướng gà, nàng tự chủ được mà nhớ lại lúc cùng Tu Hồng Miễn nướn gà. Trong mắt thế nhưng bất tri bất giác thấm đầy nước mắt.

      Ánh mắt đờ đẫn gặm thịt gà, gà nàng nướng bên cháy bên sống, quả rất khó ăn.

      "Này! Ngươi làm như vậy cũng quá phận !"

      "Nếu như có thể nuốt xuống, trẫm chắc chắn là vứt."

      Nàng cười cười, nước mắt nhàng chảy ra.

      tại chỉ có mình nàng, thực chỉ còn mình nàng mà thôi.

      Thịt gà vào trong miệng, bị chua xót trong khoang miệng bao lấy.

      Sau này, quên món gà nướng khó ăn đó, rốt cuộc cần phải kiêng thịt gà, ăn ngon lành.

      cũng cần lo lắng có người cùng tranh giường, có thể ngủ ở bên trong.

      triền núi kia, hoa sớm tàn lụi, nàng thế mà ha ha cười ra tiếng. Tại sao lại có thể có người đần như vậy, tùy hứng đến mức này, có lẽ chỉ có mới có thể làm được thôi.

      Đột nhiên nàng rất hoài niệm căn nhà gỗ , nàng nghĩ trước khi rời nàng muốn xem cái.

      Bởi vì biết chính xác vị trí, nên bọn họ phải mất phen công phu mới tìm được .

      Nơi này nở ra khắp núi là sắc hoa huyền sâm [​IMG], nàng ngây ngốc sửng sờ, thế nhưng lại lựa chọn loại hoa thích hợp để trồng.

      Đầy khắp núi đồi đều là sắc hoa, làm cho người ta nhìn, trong lòng có bình yên khó thành lời.

      đến nhà gỗ, mở cửa ra, vẫn như cũ có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của gỗ.

      hạt bụi nào, làm cho nàng có chút kinh ngạc, nơi này vẫn luôn có người ở quét dọn sao?

      bàn để đĩa tu cao, nàng có chút run rẩy cầm lên cái, là bánh mới.

      Là vì nàng chuẩn bị sao?

      Xoay người ra ngoài, nàng nên lưu luyến quá nhiều.

      . . . . . .

      Tu Hồng Miễn cưỡi ngựa, tới sườn núi.

      Nơi này hoa nở rực rỡ, nàng nhất định quên mất còn có chỗ như thế này.

      Tu Hồng Miễn khổ sở cười tiếng, nhìn về phía nhà gỗ bên cạnh sườn núi, rốt cuộc tất cả tâm ý của đều là uổng phí.

      rất muốn chạy vào trong căn nhà gỗ kia đánh giấc, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, quay đầu rời .

      ra ngoài chỉ vì muốn hóng mát chút, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

      . . . . . .

      Nàng mở cửa, nghe được xa xa truyền đến hồi tiếng vó ngựa.

      Liếc mắt nhìn qua, người nọ sớm xa, có lẽ đó là người quét dọn căn nhà gỗ này thôi.

      Trở lại trong xe ngựa, mở khăn tay ra, đây là tu cao nàng mang từ trong nhà gỗ ra.

      Nàng cắn miếng, lúc nuốt xuống lại có cảm giác chua xót.

      Hai mắt nàng nhắm nghiền, cố gắng để cho mình lại hồi tưởng tới những chuyện kia.

      xe ngựa nàng ngây ngốc ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, biết qua bao lâu.

      Vươn tay ra xem, ngón tay nàng gầy như que củi.

      thể tiếp tục như vậy nữa, cố gắng làm ra động tác xốc lại tinh thần, xem ra những cảm xúc tiêu cực có thể phá hoại linh hồn của con người.

      "Đây là chỗ nào rồi?"

      "Thưa nương, lập tức tới trấn Phượng Sơn rồi."

      Trấn Phượng Sơn là nơi 3 quốc gia giao nhau, bởi vì nàng vẫn thể đưa ra quyết định rằng tới quốc gia nào, Thiện Xá thể làm gì khác hơn là để cho nàng đến trấn Phượng Sơn rồi mới quyết định.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :