1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 187.

      Linh Nhi vừa nghe, gấp đến độ nước mắt cũng mau rớt xuống, "Dư phi tỷ tỷ cứu ta ~~"

      Lệ phi châm chọc cười tiếng, " tại nàng ta ngay cả bản thân mình cũng khó bảo toàn, làm sao rảnh mà cứu ngươi?"

      Mắt thấy mấy gã thị vệ vào, muốn đem các nàng bắt , ánh mắt của Linh Nhi làm cho nàng cảm thấy thực , đó là ánh mắt hoang mang có len lói chút hy vọng, nàng ấy hi vọng nàng có thể cứu nàng ấy, hình như tại nàng ấy cũng chỉ có thể trông chờ vào nàng.

      "Lớn mật! !" Sắc mặt nàng nghiêm nghị, "Ai cho các ngươi tiến vào!"

      Bọn thị vệ bị doạ đứng lại tại chỗ, nhìn Thái hậu mực im lặng lên tiếng, ai cũng rốt cuộc ý tứ của Thái hậu như thế nào, cho nên bọn họ đành đứng ở đó tiến lên cũng được, lùi lại cũng xong.

      Hạ Phù Dung trầm mặt, liếc tên thái giám được nàng dẫn đến cái, " tìm Phó thái y đến đây!"

      Tên thái giám cung kính khom người, khúm núm chạy ra ngoài.

      "Lui ra!!"

      Thái hậu ngồi ở đại điện, nhìn những tên thị vệ lui ra ngoài, trong lòng có chút hoảng hốt. Nữ nhân đứng ở phía dưới kia, nàng ta thậm chí có bản lĩnh điều động cả người của Yến Ninh cung! Khí thế như vậy. . . . . . Quả nhiên thể khinh thường.

      Thượng Quan Lệ ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Phù Dung, khí thế cũng bị giảm rất nhiều.

      Phó thái y vội vàng chạy tới, hướng Thái hậu hành lễ.

      "Phó thái y, những thức ăn lúc trưa ta ăn ngươi kiểm tra xong chưa?" Hạ Phù Dung xoay người nhìn về phía .

      "Hồi bẩm nương nương, điều tra xong, đều là những thức ăn bình thường, chút độc tố."

      Thượng Quan Lệ vừa nghe, mặt tràn đầy vẻ thể tin, " thể nào! Tên thái y này nhất định bị ngươi mua chuộc!"

      Phó thái y hướng Thượng Quan Lệ khẽ khom người, "Chuyện này thực rất trọng đại, cựu thần dám phán đoán lung tung tuỳ tiện, cho nên cùng mấy vị thái y khác cùng kiểm nghiệm ."

      Thượng Quan Lệ thào : " thể nào a, làm sao mà có thể có độc? Ta ràng khiến. . . . . ."

      tới chỗ này, Thượng Quan Lệ lập tức im bặt.

      Hạ Phù Dung cười tiếng, "Lệ phi tỷ tỷ ràng khiến cái gì?"

      Lệ phi điều chỉnh lại sắc mặt, "Bổn cung ràng khiến Tiểu Hồng cùng tới nhìn, nàng nhìn thấy Linh Nhi hạ độc!"

      "Như vậy ta xin hỏi Lệ phi nương nương, lúc ấy tỷ thực thấy Linh Nhi hạ độc hay sao? Phiền toái tỷ đem thời gian cụ thể ràng. Còn có. . . . . . tại sao khi đó tỷ lại đến Dư Điệp cung vậy?" Dư Điệp cung cũng phải là thuận tiện đường, cho nên trừ phi là đặc biệt tới đây, nếu thể nào ngang qua. Nhưng nếu là đặc biệt tới đây, vậy tại sao tỷ lại vào?

      Ánh mắt Lệ phi có chút tránh né, hình như nàng ta cũng chưa suy tính nhiều như vậy, ra nàng ta cũng có lúc rơi vào tình huống như vậy. Có lẽ nàng ta ngờ Linh Nhi đứng về phía nàng, kế hoạch của nàng ta là hòn đá trúng hai con chim, xem ra bị đổ bể rồi.

      "Hoàng thượng giá lâm ~~"

      Hạ Phù Dung chau mày, động tĩnh lớn như vậy sao? Làm cho cả cũng tới đây.

      Tu Hồng Miễn vừa thấy nàng, có chút tự nhiên thỉnh an Thái hậu.

      "Vừa đúng lúc, ai gia vì những chuyện của Tần phi mà cảm thấy bực dọc, Hoàng thượng cũng nên tới vì ai gia phân giải ưu sầu." Thái hậu xong vuốt vuốt cái trán.

      Các nàng đứng ở phía dưới cũng đồng loạt cúi đầu, những lời này của Thái hậu giống như là tất cả bọn họ đều gây chuyện rồi tới quấy rầy, chỉ là. . . . Hình như đúng là như vậy . . . . . .

      Tu Hồng Miễn tới ghế ngồi, Thái hậu mở miệng , "Hoàng nhi có biết. . . . . .chuyện Dư phi mang thai ?"

      Thân hình Tu Hồng Miễn khựng lại, "Dư phi?"

      Hạ Phù Dung cảm thấy hoảng hốt, chuyện này nếu bị điều tra kỹ xuống, khó đảm bảo hoài nghi đến nàng."Hồi thái hậu, Dung nhi căn bản có mang thai, biết tại sao Thái hậu nhất định Dung nhi giấu giếm."

      Tu Hồng Miễn vẻ mặt quái dị nhìn nàng cái, "Nhi thần. . . . . . thưa, chưa từng lâm hạnh qua nàng ấy. . . . . . Nàng ấy làm sao có thể có thai."

      Thái hậu có chút dám tin, bọn họ lại vẫn . . . . . .

      Thái hậu cười cười, " ra tất cả là hiểu lầm."

      Lệ phi đứng đó biết làm sao, "Nhất định là nha đầu Tiểu Hồng kia lung tung, khiến cho ta trách lầm Linh Nhi muội muội."

      Linh Nhi liếc nàng cái, " ràng chính là ngươi muốn hãm hại ta cùng Dư phi tỷ tỷ, trước đó ngươi mang theo những nương nương kia chạy đến chỗ của ta cho ta biết chuyện Dư phi tỷ tỷ mang thai, nếu ta biết coi như xong, nếu biết tất nhiên nên chúc mừng chút, mới đến chỗ của Dư phi tỷ tỷ, ngờ tất cả những chuyện này đều là mưu của ngươi!"

      Lệ phi hung hăng trợn mắt nhìn Linh Nhi cái, "Rốt cuộc ai là người chân chính đứng phía sau, ai có thể biết !"

      Hạ Phù Dung cười cười, "Dù ai đứng phía sau chuyện này, tại rốt cuộc chân tướng . biết Lệ phi tỷ tỷ từng nhìn thấy Linh Nhi lén lén lút lút ở Dư Điệp cung trước đây, là như thế nào?"

      Thượng Quan Lệ á khẩu trả lời được, Dư phi này, thế nhưng cố ý làm cho nàng hiểu lầm, sau đó dựng cái bẫy để cho nàng nhảy vào!

      "Tốt lắm tốt lắm, Lệ nhi cũng là bị nha hoàn của mình láo, chỉ là chuyện , cũng đừng làm cho Kiền Sở Vương chê cười. Lệ phi, ngươi còn mau trở về đóng cửa suy nghĩ?" Thái hậu nhìn về phía Thượng Quan Lệ .

      Thượng Quan Lệ mừng rỡ , "Lệ nhi tuân chỉ."

      Linh Nhi phục lắm, Thái hậu ràng chính là thiên vị nàng ta!

      Hạ Phù Dung lôi kéo Linh Nhi, để cho nàng ấy đừng nữa gây nữa, hình như tại Thái hậu đem nàng trở thành kẻ thù số . . . .

      Tu Hồng Miễn cũng có chút miễn cưỡng, bình thường mẫu hậu vẫn có chút thành kiến đối với Lệ phi, thế nào lần này. . . . . .

      "Hoàng nhi, ngươi phải là luôn luôn ban đều ân huệ sao? Vậy tại sao vẫn còn chưa lâm hạnh Dư phi?"

      Trong nháy mắt mặt Tu Hồng Miễn trở nên đỏ bừng, Thái hậu nhíu nhíu mày, chẳng lẽ Hoàng nhi đối với nàng ta. . . . . .

      Thái hậu quay đầu, nhìn về phía Hạ Phù Dung cũng đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu đếm con kiến, "Tối nay, hoàng thượng phải Dư Điệp cung nghỉ ngơi thôi."


      Chương 188.

      Hạ Phù Dung ngồi ở bên giường, nhìn về phía Tu Hồng Miễn ngồi bên cạnh bàn ngừng uống trà , "A, cái đó. . . . . . A, nếu như có việc gì, ta ngủ trước đây, người cứ từ từ mà thưởng thức."

      xong, nàng liền nằm chết dí giường, đem thân thể co rúc vào chăn, đưa lưng về phía .

      Bỗng nhiên nàng cảm giác được người ngồi bên cạnh bàn kia hình như uống trà nữa, nhưng cũng có động đậy.

      Toàn thân của nàng có chút khẩn trương, biết vì sao bây giờ bọn họ lại trở nên lúng túng như vậy.

      "Dung nhi. . . . . . Trẫm muốn cùng ngươi chuyện chút. . . . . ."

      Hạ Phù Dung cảm thấy tin mình nhẩy mạnh nhịp, lật người xuống giường, mấy bước tiến lên, ngồi đối diện với , tất cả động tác nàng chỉ tốn mất năm giây." ."

      Tu Hồng Miễn thấy động tác của nàng nhanh như vậy, khóe miệng, run lên đột nhiên quên mất mình phải cái gì, "Ngày trước ngươi . . . . . ngươi cũng phải là Hạ Hách Na Phù Dung?"

      Nàng gật đầu cái, ánh mắt có chút quái dị nhìn . Thế nào? Biết thân phận chân của nàng rồi, bắt đầu hồi tâm chuyển ý rồi hả ? Chuẩn bị giải tán hậu cung, độc sủng mình nàng rồi hả ?

      Tu Hồng Miễn nhìn nàng, hồi lâu mới , "Vậy. . . . . . Nếu như tìm đến pháp sư, có phải làm cho hồn phách của ngươi bị phiêu tán?"

      Ánh mắt của nàng trong nháy mắt trợn lớn, thiếu chút nữa là lồi cả ra ngoài, "Tại sao a! ? Ngươi...ngươi, ngươi nghĩ đem ta đuổi !"

      Tu Hồng Miễn vội vàng lắc đầu : " Trẫm chỉ là tùy tiện hỏi thôi, ngươi đừng làm a."

      Nàng có chút hoài nghi nhìn về phía , " chỉ là tùy tiện hỏi?"

      Tu Hồng Miễn gật đầu cái.

      . . . . . .

      "Nếu như đem ngươi đuổi ra khỏi thân thể này, ngươi tới chỗ nào?"

      Thấy sắc mặt nàng bắt đầu trở nên khó coi, Tu Hồng Miễn lập tức tránh đề tài này, "Vậy ngươi còn có thể trở về ?"

      chợt ý thức được câu vừa rồi của mình như là có ý đuổi nàng , Tu Hồng Miễn thể làm gì khác hơn là phải tránh , "Trẫm chỉ là muốn biết ngươi có luôn luôn ở lại chỗ này hay ?”

      Nàng có chút bất đắc dĩ nằm ở bàn, " ở nơi này ta có thể đâu được chứ?"

      Tu Hồng Miễn nghe xong ánh mắt sáng lên, cố gắng che giấu hưng phấn trong lòng, cúi xuống uống trà.

      "Ngươi phải là muốn ngủ chứ? Uống nhiều trà như vậy." Nàng thấy xem ra tối nay uống hết mấy ấm trà.

      Tay cầm chén của Tu Hồng Miễn hơi chậm lại, liếc mắt nhìn chiếc giường ở đối diện.

      Nàng cũng như nhìn chòng chọc cái giường, hình như nàng hiểu ra cái gì, chưa để kịp chuẩn bị, lập tức xông về phía giường.

      Gần như cũng trong lúc đó, cũng vọt tới.

      "Ta cần biết! Lần này ta nhất định phải ngủ bên trong! !"

      "Cút ngay cho trẫm! Làm gì có Tần phi nào dám tranh cướp cùng trẫm như ngươi?"

      Hình như Tu Hồng Miễn vẫn còn ghi mối hận với nàng từ hồi còn ở trại lính, hung hăng đem nàng ném ra ngoài.

      Nàng bị ném xuống ngồi bệt mặt đất, dám đáng ghét như vậy! chút nào hiểu được cái gì gọi phong độ!

      Nàng tức giận lồm cồm bò dậy, vọt tới trước giường, thấy Tu Hồng Miễn bày ra bộ dáng thoả mãn, nàng giận đến mức da đầu cũng đau đớn.

      "A ~~" Nàng vừa cúi đầu, vừa để lộ ra vẻ mặt khó chịu.

      Tu Hồng Miễn lập tức lật người xuống giường, "Làm sao vậy?"

      vừa mới rời , nàng ngay sau đó lập tức chạy lên giường, "Ha ha ~ cái này gọi là đạo cao thước, ma cao trượng!"

      Tu Hồng Miễn nhìn người hả hê nằm giường, tà tà cười tiếng, "Trẫm muốn xem xme, đến tột cùng ai là đạo ~ ai là ma ~"

      Vừa xong câu đó, Tu Hồng Miễn liền đứng ở trước giường, bắt đầu nhàn nhã thoát ngoại bào, cả người nàng run lên, "Ngươi...ngươi, ngươi...ngươi muốn làm gì ~"

      Tu Hồng Miễn chỉ cười xấu xa, cũng trả lời.

      Nàng lập tức giang tay ôm lấy thân thể mình, " cho ngươi biết, ta...ta, ta có cách để tự vệ! Ngươi đừng nghĩ đến việc khi dễ ta!"

      Tu Hồng Miễn thấy trong mắt nànglộ ra khẩn trương, tâm tình càng thêm thoải mái, "Ai khi dễ ngươi? Trẫm chỉ là làm chuyện hợp lẽ mà đôi phu thê nên làm."

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 189.

      Tu Hồng Miễn thấy mắt nàng lộ ra khẩn trương, tâm tình càng thêm thoải mái, "Ai khi dễ ngươi? Trẫm chỉ là làm chuyện hợp lẽ mà phu thê nên làm."

      Nghe như thế, nàng lập tức bật người ngồi dậy, ngồi chồm hỗm ở giường, kéo lấy ống tay áo của , "Lão đại ~~ ta biết lần này mình sai rồi ~ người cứ lên giường ngủ, để cho ta ngủ phía dưới cũng được, ta đều có dị nghị!"

      tay Tu Hồng Miễn kéo lấy ống tay áo của mình, "Bây giờ những thứ này. . . . . . cảm thấy quá muộn rồi sao?"

      Thấy chiêu này được, nàng lại đổi phương thức khác, khóc rống lên, "Các ngươi đều khi dễ ta ~~ Lệ phi hãm hại ta ~ Thái hậu thích ta ~ ngay cả ngươi cũng đối với ta như vậy ~ ta sống còn có ý nghĩa gì nữa. . . ." xong, nàng ống tay áo kéo đến, làm bộ muốn lau nước mũi.

      Tu Hồng Miễn bất chợt nhanh chóng kéo ống tay áo lại, nàng biết ngay mà rất sạch !

      "Ngươi coi trẫm là đứa ngốc sao? Nếu như phải là ngươi cố ý làm cho Lệ nhi hiểu lầm, nàng ta làm sao có thể lại phao tin đồn nhảm là ngươi mang thai? Trẫm cho phép ngươi càn quấy, ngươi còn hài lòng phải ?"

      Nàng sững sờ, đều biết sao? !

      Tu Hồng Miễn cười như cười nhìn nàng, chính cũng giải thích nổi, tại sao lại rất thích nhìn dáng vẻ hoang mang sợ hãi của nàng.

      người cuối cũng cũng chỉ còn lại cái áo lót, Tu Hồng Miễn hình như thể bình tĩnh nổi nữa, tay giật áo xuống.

      "Ngươi...ngươi, ngươi muốn làm gì! Ta...ta cho ngươi biết ~ nếu ta bất chợt làm ngươi bị thương, ngươi ~ ngươi cũng đừng hối hận!"

      Hô hấp của Tu Hồng Miễn càng ngày càng nặng nề, "Chỉ bằng ngươi?"

      Cảm nhận được hơi thở của cách nàng càng ngày càng gần, cả người nàng bắt đầu tê tê , lên được rốt cuộc đây là cảm giác kỳ quái gì.

      "Chờ chút!" Thấy sắp chạm vào nàng, nàng cố gắng bắt mình phải bình tĩnh lại, "Ta. . . . . . Ta có chuyện muốn cho ngươi ."

      Tu Hồng Miễn đem ngón trỏ nhàng chạm vào môi nàng, "Có lời gì, ngày mai tiếp."

      xong, liền áp lên thân thể nàng.

      Cảm nhận được áp bức đến từ thân thể phía , trong nháy mắt thân thể nàng cứng lại, khẩn trương đến mức hô hấp cũng có chút khó khăn.

      "Nhắm mắt lại." thanh của có chút khàn khàn, mang theo từ tính.

      Nàng hít sâu hơi, đem mắt nhàng nhắm lại.

      Tu Hồng Miễn nhìn nàng dần dần khép lại mí mắt, cặp lông mi thon dài, cong vút, bởi vì khẩn trương mà ngừng khẽ run.

      Từ từ, đem tầm mắt dời đến đôi môi đỏ mọng của nàng.

      Giống như chú chuồn chuồn, chạm khẽ xuống phía .

      Cảm giác ấm áp trong nháy mắt, làm nàng sợ bất chợt mở mắt ra.

      Đối diện là cặp mắt đầy đùa giỡng của Tu Hồng Miễn.

      Nàng có chút ảo não, cam lòng bị đùa giỡng trong lòng bàn tay như vậy.

      Trong đầu nàng đột nhiên nhảy ra ý nghĩ tà ác. Nghe . . . . . . Ở trong lòng của nam nhân, nữ nhân càng giãy giụa, càng kích thích dục vọng nguyên thuỷ của bọn họ.

      Ban đầu nàng giả vờ từ chối, còn phối hợp chuyển động đầu sang hai bên ngừng, làm cho nụ hôn thứ hai của Tu Hồng Miễn rơi vào gương mặt của nàng.

      Dần dần, bụng dưới của nàng cũng cảm nhận được thứ gì đó rất cứng rắn, càng làm cho nàng có cảm giác bị áp bức nhiều hơn.

      Ngay lúc nàng vừa nhấc lên ánh mắt, đối mặt với ánh mắt thâm thuý đen như mực của Tu Hồng Miễn.

      Nàng thề rằng giờ phút này nàng vô cùng hối hận.

      Nàng ngượng ngùng cười cười, "Hôm nay tới đây thôi." xong, nàng liền muốn muốn đẩy ra.

      Nhưng đến khi nàng sắp dùng hết hơi sức toàn thân, thế nhưng lại vẫn nhúc nhích chút nào.

      Tu Hồng Miễn ngoắc ngoắc môi, "Nàng đem dục vọng của trẫm khơi lên, mà còn muốn kết thúc như vậy sao?"

      xong, khoát tay, liền đem hai tay của nàng kéo lên đỉnh đầu, cái tay khác lại nắm lấy cằm của nàng, "Trẫm hôm nay dạy cho ngươi thế nào mới là kết thúc hoàn mĩ."

      Vừa dứt lời, môi của đặt lên môi nàng.

      Nụ hôn này khác với những nụ hôm trước đó, lần này là dây dưa kéo dài .

      Cảm giác nóng bỏng môi làm cho nàng chống đỡ nổi, nhân lúc nàng hề phòng bị khẽ cạy hàm răng nàng, đòi lấy nhiều ngọt ngào hơn.

      Nàng rất muốn đem môi dời , nhưng tay lại đặt cằm nàng, để cho nàng ngay cả hoạt động chút cũng được.

      Hạ quyết tâm, nàng cố gắng nâng chân đá lên người nằm bên .

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 190.

      Hạ quyết tâm, nàng cố gắng nâng chân đá lên người nằm bên .

      "A ~! !" Tu Hồng Miễn mặt tràn đầy tức giận, "Ngươi dám. . . . . ."

      Nàng cắn môi, run rẩy bò dậy, liều mạng chạy ra ngoài.

      Tu Hồng Miễn quay người lại, kéo lại ống tay áo của ta.

      trong lúc giãy dụa, nàng làm rơi cái áo khoác nhưng vẫn tiếp tục cắm đầu chạy.

      Lần này, nàng bị cứng rắn ôm eo bế lên.

      "Tối nay, trẫm chấm ngươi!"

      Bị ném tới giường lên, nàng mấy giây tạm thời ngất xỉu.

      Đợi đến lúc nàng thích ứng được, Tu Hồng Miễn cũng nằm đè lên, cường thế đẩy hai chân nàng ra liền ép xuống.

      "A ~! ~!" Mắt thấy áo sắp bị kéo ra, nàng tuyệt vọng gào lên.

      "Cạc cạc ~" Sau tiếng gọi, bọn vịt ở hậu viện như tán thưởng đồng loạt gào lên.

      Tu Hồng Miễn chau mày, làm như quyết định coi thường thanh của bọn chúng, tiếp tục động tác của mình.

      Ngay sau đó, lại truyền tới hàng loạt tiếng đập cửa, kèm theo tiếng kêu om sòm của bọn vịt, làm cho nàng cũng cách nào nhịn được.

      Trong mắt Tu Hồng Miễn bắn ra tia lửa, cơ hồ muốn đem nàng đốt thành tro bụi, "Trẫm muốn chém bọn chúng! !"

      xong liền lật người xuống giường, "Người tới ~!"

      Nàng thấy Tu Hồng Miễn là muốn hạ quyết tâm, lập tức kéo lại, "Ngươi thể giết bọn chúng!"

      Tu Hồng Miễn híp híp mắt, tràn đầy tức giận hô , " nên ép trẫm đem hậu viện này san bằng!"

      Nàng khiếp đảm nhìn cái, có lẽ lần này làm cho tức giận.

      Tu Hồng Miễn tay mở cửa hậu viện, làm cho nàng bị sợ thiếu chút nữa hít thở thông, lũ vịt tranh nhau chạy vào bên trong.

      Nàng ngay cả muốn khóc cũng được, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ đem thêm mạng của nàng vào, cũng chịu để lũ vịt đường sống.

      "Ô ô ~~" chỉ thấy nóc nhà có cái bóng dáng nho lao xuống, vừa vặn đem bọn vịt chắn ngoài cửa.

      khí lại trở nên quỷ dị , A Hu cùng lũ vịt bên nào nhúc nhích, như kiểu tượng điêu khắc đứng ở đó.

      "Hư ư……….” A Hu nhe răng ra, lũ vịt cũng lùi lại phía sau vài bước.

      Hình như A Hu hài lòng khi dồn chúng nó ra tới ranh giới an toàn, liền tung người cái nhảy lên nóc nhà.

      "A Hu ~~"

      Nàng bất tri bất giác kêu nó tiếng, thanh bao phủ vào trong bóng đêm.

      Tu Hồng Miễn buồn bực nằm giường. Bởi vì sau đó lũ vịt biểu tốt, nàng lại cam tâm tình nguyện nhường phía trong giường ngủ cho , mới làm cho xuống tay với lũ vịt.

      Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác môi ngứa ngáy, qua hồi, ở cổ lại truyền đến cái gì đó nóng nóng, ngang hông hình như cũng vậy. . . . . .

      Nàng dừng lại, đẩy ra Tu Hồng Miễn giở trò.

      "Trẫm ngủ được." Tu Hồng Miễn khàn khàn giọng lần nữa, làm cho nàng thấy trạng bây giờ của .

      Nàng bĩu môi, "Ai bảo ngươi uống nhiều trà như vậy?"

      "Trẫm mặc kệ, ngươi phải phụ trách phục vụ trẫm tốt"

      xong, lại duỗi ra ma trảo tấn công về phía hông của nàng.

      "Tu, bức tranh mà ngươi đưa ta bị ta dùng làm gậy đuổi vịt, để góc cửa ấy."

      Vòng tay Tu Hồng Miễn vòng qua ngang hông nàng hơi chậm lại.

      "Lập tức lấy tới đây cho trẫm!"

      Ừ, giọng tràn đầy tức giận, tìm ra chút khàn nào.

      Nàng hài lòng đem bức vẽ đưa cho Tu Hồng Miễn, nhận lấy xong, liền lật người xuống ngủ.

      Bóng đêm an tĩnh, ánh trăng hiền hoà phát ra ánh sáng nhạt, chiếu tới trong phòng, ở ngay chiếc màn đầu giường rất nổi bật, cực kỳ đẹp.

      Đêm tối mập mờ như thế, nhưng giường lại là đôi giai nhân đưa lưng về phía nhau.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 191.

      Buổi sáng vừa rời giường, nàng phát mình ngủ ở phía bên trong của giường, Tu Hồng Miễn rồi sao?

      "Cầm ."

      Từ bên ngoài truyền đến thanh của Tu Hồng Miễn, ngay sau đó, cái nho gì đó bay tới.

      Nàng vừa cầm lên vừa nhìn, là khối lệnh bài gì đó, lấy vàng làm thành, bên khắc chử đỏ tươi cực kỳ chói mắt, "Chiến" .

      " được để cho bất kỳ người nào biết khối lệnh bài này ở trong tay nàng, bao gồm cả những nha hoàn của nàng." xong, liền mở cửa ra ngoài.

      Chiến lệnh! thế nhưng lại đem chiến lệnh giao cho nàng!

      Chiến lệnh, là điểm trí mạng của mỗi đời Quân Vương. Tác dụng chủ yếu của nó chính là trong những thời khắc khẩn cấp có thể tức thời triệu tập tất cả binh sĩ, nếu như cần thiết, còn có thể kêu gọi điều động binh lính trong dân gian.

      Truyền thuyết kể lại, từ rất lâu rồi, vị Đế Vương bất hạnh rơi vào bẫy của giặc, lập tức phái thân tín của mình trở về nước triệu tập binh mã, nhưng bởi vì phải tất cả binh lính ở mọi địa phương đều gặp qua hoàng thượng, huống chi lại chỉ là thân tín bên cạnh hoàng thượng, cho nên đành phải tìm đến các vị quan lại địa phương, mới có thể triệu tập binh lính. Nhưng đợi đến khi mang binh cứu người vị kia Đế Vương về thiên cổ.

      Sau đó, vì để tránh cho chuyện như vậy lần nữa phát sinh, mỗi Quân Vương của thời đại đều làm ra chiến lệnh, nó đại diện cho tất cả binh quyền.

      Tu Hồng Miễn tại sao lại muốn đem chiến lệnh đưa cho nàng chứ?

      Nàng cầm chiến lệnh trong tay, trong lòng có chút sợ, xem ra tại trong triều là phong vân gợn sóng . . . . .

      "Nương nương, người dậy rồi sao?" Ngoài cửa truyền đến thanh của Tiểu Cúc.

      Nàng lập tức nhét chiến lệnh vào dưới gối đầu.

      "Vào ."

      "Tiểu Cúc, gần đây trong cung xảy ra chuyện gì sao?"

      Tiểu Cúc lắc đầu cái, "Lệ phi nương nương gần đây vẫn như bình thường thích tìm Linh Nhi nương gây phiền toái, nhưng đối với chúng ta bên này lại có động tĩnh gì."

      Nàng khoát tay, "Ta hỏi chuyện hậu cung."

      Tiểu Cúc suy nghĩ chút, "Nương nương, từ xưa hậu cung được can chính, người. . . . . ."

      Nàng thở dài, "Gần đây tâm tình hoàng thượng được tốt lắm, ta cho dù thể chia sẻ, cũng muốn hoặc nhiều hoặc ít hiểu chút."

      Tiểu Cúc gật đầu cái, "Nô tỳ vì nương nương hỏi thăm chút."

      Nàng cười cười với Tiểu Cúc, "Hai tỷ muội Bích Quỳnh đâu?"

      "Dạ, ở trong hậu viện quát lũ vịt."

      "Uh, ngươi thay ta chuẩn bị chút, đợi lát nữa ta muốn về nhà."

      "Nương nương phải về Hạ Hách Na phủ?"

      Nàng gật đầu cái, "Ta lập tức đến chỗ Hoàng Thượng xin phép, ngươi ở lại trong cung chăm sóc bọn Bích Quỳnh, biết ?"

      "Uh, nương nương gấp gáp trở về như vậy, là có chuyện gì phải ?"

      Nàng nghĩ nghĩ, " giấu gì, lần này ta về để tìm Nhị tỷ ."

      "Nhị tiểu thư?"

      "Uh, Nhị tỷ từng qua với ta, nàng xem trọng Thiện Xá Thiền Tướng quân, ta thay bọn họ kéo cái tơ hồng." Hết cách rồi, trước hết dùng Thiện Xá ra làm bia chút , dù thế nào chăng nữa cũng là Vương Lão Ngũ, dễ dàng làm cho người khác tin tưởng hơn.

      "Nhị tiểu thư thích Thiền Tướng quân? !"

      Thấy Tiểu Cúc phản ứng rất lớn, nàng ngẩn người, "Thế nào? Có vấn đề gì ?"

      "Thiền Tướng quân phải lấy bất kỳ nào sao? Năm đó ngay cả Thẩm Tương Quốc Phủ thiên kim cũng cự tuyệt."

      Là Trầm Ngọc sao? ! ra người trong lòng nàng là Thiện Xá? trách được lúc đầu nàng nàng có người trong lòng nàng ấy cũng có chút nào khổ sở . . . . .

      "Nhị tiểu thư biết chuyện này ?"

      Nàng gật đầu cái, "Tỷ ấy dĩ nhiên biết rồi, chỉ là chuyện thích hay thích người, cũng phải chuyện mà mình có thể khống chế. . . . . ."

      "Tiểu Cúc phải hỏi chuyện này." Tiểu Cúc cắt ngang lời của, thẳng tắp nhìn về phía nàng, "Nhị tiểu thư biết nương nương còn nhớ chuyện lúc trước sao?"

      Nàng chấn động, "Ngươi. . . . . ."

      Tiểu Cúc nhàn nhạt cười cười, "Tiểu Cúc vẫn hầu hạ nương nương, làm sao ngay cả điểm biến hóa này mà cũng nhìn ra? Nếu như nhị tiểu thư biết, Tiểu Cúc khuyên nương nương tạm thời chớ trở về, nếu Nhị tiểu thư cũng nhất định có thể nhìn ra."

      Nàng lúng túng nở ra nụ cười tươi tắn, Tiểu Cúc cũng biết lần trước nàng trở về, cùng Nhị tỷ hết tất cả. “Tỷ ấy cũng biết."

      Tiểu Cúc làm như yên lòng , "Vậy tốt, nô tỳ thay nương nương chuẩn bị vài thứ."



      Chương 192.

      Mỗi ngày lần tiếng gầm gừ lại truyền đến trong tai, Hoa Dư mỉm cười lắc đầu, hình như việc này việc thường xuyên ở trong cung.

      Nữ nhân này hình như thích hợp với hoàng cung, Hoa Dư nghĩ, đặt bút viết xuống hàng chữ, sau đó gọi tâm phúc của mình tới, yên lòng đưa tờ giấy cho . hiểu được phải làm như thế nào để làm cho ai phát ra mà đem tờ giấy giao cho Dương.

      Trải qua giúp đỡ tận tình của Tiểu Cúc, nàng rốt cuộc cũng ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trước gương.

      "Nương nương so với trước kia đẹp hơn rồi." Tiểu Cúc nhìn lên người ngồi phía trước, tự đáy lòng .

      " ngờ ngươi cũng thích nịnh nọt như vậy nha?" Ngoài miệng mặc dù như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn rất hoan hỉ, đúng, hình như là trở nên đẹp hơn chút.

      Xoay người lại, thấy hai tỷ muội Bích Thanh nét mặt có chút si ngốc, nàng trừng mắt nhìn bọn họ, "Thế nào? Chớ ta a ~"

      Vốn dĩ vẫn còn say mê trong sắc đẹp của nàng, bọn họ nhất thời tỉnh táo lại.

      Bích Thanh: "Mặc dù nương nương dễ nhìn hơn so với trước kia, nhưng mà cũng tính là khuynh quốc khuynh thành?"

      Bích Quỳnh: "Đúng vậy a, từ xưa người có thể cho ngay cả cũng nữ nhân, hình như chỉ Lung phu nhân. Từ đó về sau, có ai so ra có thể vượt qua dung mạo của nàng ấy” Bích Quỳnh tỷ muội xướng họa, làm cho tự tin của nàng giảm xuống quá nhiều, nhìn mình trong gương, run lên khóe miệng, đột nhiên cảm thấy mình quả cũng phải là thực xinh đẹp…

      Tiểu Cúc thấy nàng lộ ra vẻ mặt khổ sở, cho bọn họ cái ánh mắt, "Nương nương cũng phải là chỉ có vẻ bề ngoài, bằng thông tuệ của nương nương, tự nhiên có thể để cho hoàng thượng phải nhìn người bằng con mắt khác."

      Trong mắt nàng có chút vui mừng, đúng thế, may nhờ nàng đủ thông minh, nếu chết thế nào cũng biết.

      Bích Thanh đối với điểm này tương đối tán thành gật gật đầu, "Nương nương quả vô cùng thông minh, nếu có thể đem này thông minh nhiệt tình, có thể đem ra làm thành đồ bên người là tốt rồi."

      Mấy người các nàng lập tức mặt đều là vạch đen, Tiểu Cúc có chút nghi ngờ nhìn Bích Thanh, nàng ta làm sao lại có thể sống đến bây giờ?

      "Bích Thanh ~ ta cảnh cáo ngươi, về sau ngươi dám khen ta, ta liền chết cho ngươi xem ~~"

      Tiểu Cúc cùng Bích Quỳnh cũng khẽ nở nụ cười, luôn miệng phụ họa , "Đúng đúng đúng, về sau cũng cho phép ngươi khen chúng ta."

      Bích Thanh vô cùng ủy khuất cúi đầu, nàng cũng chỉ là tốt bụng nhắc nhở thôi mà. . . . . .

      ", đến chỗ Hoàng Thượng xin phép."

      Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng truyền tới, là Cảnh Nhân tới.

      "Dư phi nương nương, hoàng thượng nhân từ, thấy người lâu cũng trở về nhà, nhất định khiến phụ mẫu sốt ruột, do dó sai ty chức đến đây, thông báo cho người trong ba ngày tới có thể trở lại thăm phụ mẫu."

      Nàng sững sờ, phải chứ? Tu Hồng Miễn làm sao lại đột nhiên trở nên đại từ đại bi rồi?

      "Nương nương, ty chức thấy tại người cũng cần thu xếp cái gì, đại kiệu chờ ở bên ngoài rồi."

      Trong lòng nàng có chút cảm giác rất lạ, chạy cùng A Hu lời cáo biệt, dù sao nàng cũng có cách nào mang theo nó.

      Dưới thúc giục của Cảnh Nhân nàng mơ mơ hồ đồ lên cỗ kiệu.

      Cảnh Nhân liền theo sau, nàng cảnh giác nhìn về phía .

      Trừ hoàng thượng ra, bất luận kẻ nào cũng được lên ngồi cùng kiệu với nương nương, người nào vi phạm bị chém. làm sao có thể. . . . . .

      "Nương nương, đắc tội." Cảnh Nhân hướng về phía nàng khom người cái, ngồi vào trong.

      có tiếng chiêng vang vọng, cũng người dư thừa nào theo.

      Mà tốc độ cỗ kiệu này cũng quá nhanh rồi. . . . . .

      Nàng nhíu nhíu mày, "Dừng kiệu!"

      có ai nghe nàng, cỗ kiệu vẫn như cũ nhanh.

      Cảnh Nhân thấy vậy, đối với nàng chút "Nha hoàn của người Hoàng thượng phái người chiếu cố tốt tốt, nương nương tại hãy về Hạ Hách Na phủ trước, ty chức bảo vệ người tốt."

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? !" Trong lòng của nàng có chút sợ hãi, như bây giờ. . . . . . Thế nào cũng làm cho nàng cảm thấy mình như bỏ trốn.

      "Nương nương đừng hỏi, chức trách của ty chức chính là bảo vệ tốt nương nương."

      Nàng nhìn Cảnh Nhân vẫn mực cung kính, có hỏi nữa chắc là vẫn có kết quả gì.

      Nàng nhắm hai mắt lại, tự hỏi bước kế tiếp nên làm cái gì.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 193.

      Nàng đột nhiên trở về, làm cho cả Hạ Hách Na phủ dưới có chút ứng phó kịp.

      Thậm chí trước đó cũng thông báo tiếng, lần này Tu Hồng Miễn để cho nàng trở lại, hết sức cổ quái, nàng rất muốn tìm hiểu xem rốt cuộc trong cung xảy ra chuyện gì.

      Đại ca biên quan, Tứ ca lại dẫn Tam ca chơi rồi, trong nhà chỉ có cha mẹ cùng Nhị tỷ.

      Thái độ bây giờ của mẫu thân đối với phụ thân tốt hơn rất nhiều, làm cho phụ thân mừng rỡ ngậm miệng được.

      Dùng xong bữa, nàng cùng Nhị tỷ tới khuê phòng của tỷ ấy.

      "Nhị tỷ, quyển sách lúc trước mang đến đâu rồi?"

      Lúc trước nàng vẫn luôn cho rằng phụ thân biết người nàng có đồ, nên vì an toàn, nàng liền đem toàn bộ mang theo trở lại. Nhưng khi nhìn thấy phụ thân hình như cũng biết chuyện này, sau lại cùng Nhị tỷ chuyện, nàng quyết định đem quyển sách đó cất tại đây, dù sao nơi này so với Hoàng cung an toàn hơn nhiều.

      "Chờ chút." Nhị tỷ tới bên cạnh giá sách của nàng, từ bên trong rút ra sách.

      "Chỗ này của ta thể so với Hoàng cung, nên tất nhiên có ai tới đây lật tìm lung tung." Nhị tỷ hình như biết nàng cảm thấy kỳ quái khi nàng ấy thế nào lại đem đồ để tùy ý như thế, liền giải thích.

      Nàng cười cười, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, nàng biết Nhị tỷ có tính toán, "Chỉ cần là để ở chỗ Nhị tỷ, ta liền yên tâm."

      Nhị tỷ đem sách đưa cho nàng, " cần phải , này cho ngươi."

      Nàng cười hắc hắc, "Nhị tỷ xem chưa?"

      Nàng ấy lắc đầu cái, "Biết nhiều quá, đối với mình có chỗ tốt."

      Nàng bội phục nàng ấy, đạo lý này ra người người đều hiểu, nhưng rất nhiều người chính là quản được lòng hiếu kỳ của mình, tỷ như nàng, cho nên nàng mới đáng đời bị nhiều phiền phức như vậy.

      "Ta muốn xem a~~ Nhị tỷ nếu là nhịn được, có thể tới nhìn lén , hì hì."

      Nàng ấy cười khẽ gật đầu với nàng, "Ta có thể thêu khăn của ta."

      Đem sách mở ra, lấy chén nước bên cạnh thấm ướt.

      Nàng tò mò liếc Nhị tỷ ở bên, tỷ ấy chuyên tâm thêu, hoàn toàn chút ý muốn nhìn trộm.

      Quả nhiên là người trung thực a ~~

      Nàng ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, nếu là nàng, nhất định khi kiếm được quyển sách như thế dùng tất cả biện pháp để nhìn lén. . . . . .

      nhàng mở quyển sách ra, bìa viết hai cái chữ rất to.

      "Bút ký" .

      Ánh mắt nàng sáng lên, chẳng lẽ là **? ? ! ? !

      Nhưng sau khi mở sách ra, cái ý nghĩ này của nàng thực thất bại, nó chỉ là bút ký mà thôi.

      Sách có ghi chép thời gian, nhưng nàng có thể từ nội dung bên đại khái hiểu khoảng thời gian mà Hạ Hách Na Phù Dung viết quyển này.

      Bút pháp hoa mỹ, làm cho nàng xem mà nhiệt huyết sôi trào.

      Nhưng mà nàng vẫn là có thể thấy được chữ viết hơi ngoáy ngó, có thể thấy được trạng thái lúc ghi chép tương đối vội vàng.

      tờ đại biểu cho ngày, cũng phải là mỗi ngày đều ghi chép, cho nên nàng xem có chút cố hết sức.

      Phụ thân ý của Thái hậu, mẫu thân cực lực phản đối, người sợ Lệ tỷ trả thù ta. Hôm qua vào cung ra mắt Thái hậu, chuyện hồi là thân thiện. đường gặp tỷ tỷ và hoàng thượng, nàng đến nay vẫn như cũ ghi hận trong lòng. Ta lại quyết tâm gả vào Hoàng cung, chỉ vì mới gặp gỡ với Hoàng thượng, này chẳng lẽ là ý trời?

      Mẫu thân yên lòng, ta thông tuệ như tỷ tỷ. Trong lòng người rất khổ sở, chịu được bức bách. Phụ thân làm chủ, đề nghị với Hoàng thượng. Được chuyện.

      Ngày Đại Hỉ, ngồi mình trong căn phòng đầy nến đỏ, độc cả đêm.

      Trong lòng biết tỷ tỷ cố ý lưu lại Hoàng thượng, khóc, sợ tranh cùng tỷ tỷ, chỉ đành phải với Hoàng thượng. Tỷ tỷ ngôn ngữ lúc nào cũng khó chịu, khóc lóc.

      Sau đó thường thường mỗi lần gặp Hoàng thượng, đều bị tỷ tỷ ngăn trở, đành cho Thái hậu biết, chủ trì công đạo, vui mừng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :