1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 178.

      "Nương nương ~ xin hãy cứu cứu đệ đệ của ta! Cứu cứu đệ đệ của ta!"

      Đệ đệ? Hạ Phù Dung Phù Dung nghi ngờ nhìn về phía nàng, "Ngươi ràng chút, đem những chuyện trải qua cặn kẽ cho ta nghe, ta giúp cho ngươi, tin tưởng ta."

      Hạ Phù Dung Phù Dung bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, làm cho tâm tình của nàng cũng hơi bình phục lại chút.

      Tiểu Cúc liếc nhìn Bích Quỳnh đứng bên, ánh mắt Bích Quỳnh tối lại, liền hiểu ý khom người, "Nô tỳ lấy cho nương nương ly trà ." xong, Bích Quỳnh liền xoay người ra ngoài.

      Hạ Phù Dung rất muốn gọi ở nàng ấy, nàng ấy có thể lưu lại.

      "Từ lúc nô tỳ còn rất , mẫu thân qua đời, ta chưa từng gặp qua phụ thân, ngay cả hàng xóm xung quanh cũng biết cha của ta là ai, bọn họ chỉ biết là mẹ ta từ khi mới bắt đầu mang thai ta thân mình, người có thành thân. Sau đó, người hàng xóm sát vách thấy ta quá đáng thương, liền đem ta nhận nuôi, sống chung với đứa con trai hai tuổi của bọn họ. Bọn họ đối với ta rất tốt, ta cùng đệ đệ trải qua cuộc sống buồn lo. Sau đó lại có ngày, đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, bọn họ vì cứu ta cùng đệ đệ, mà bị lửa thiêu chết. Sau đó ta mang theo đệ đệ lưu lạc tứ xứ."

      Hạ Phù Dung nghĩ, trận hoả hoạn mà Tiểu Cúc kia, liệu có phải mà trận hoả hoạn của Y Tháp tộc ?

      "Lúc đó chúng ta đều còn , căn bản hiểu làm thế nào để có thể sinh tồn, đệ đệ sắp chết đói. Lúc bấy giờ ta còn biện pháp nào, thể làm gì khác hơn là trộm túi tiền của vị viên ngoại giàu có, sau khi đem túi tiền giao cho đệ đệ, ta bảo đệ đệ trốn trước, mình cHạ Phù Dungy đánh lạc hướng những người đó."

      "Sau đó nô tỳ liền gặp mẫu thân của người, dưới tình thế cấp bách, thể làm gì khác hơn là bịa ra lời dối nửa nửa giả."

      Hạ Phù Dung gật đầu cái, trong hoàn cảnh như vậy, trách được mẹ nàng chút do dự nhận nàng, "Sau đó đệ đệ của ngươi thế nào?"

      " sau đó vẫn bị người của viên ngoại kia bắt được, đưa vào hoàng cung, trở thành thái giám. . . . . ." Khi Tiểu Cúc những lời này vẫn nở nụ cười.

      Trong lòng Hạ Phù Dung có chút khó chịu, khi nàng ấy biết được tin tức này tâm tình rốt cuộc ra sao? Người sinh ra nàng ấy lần thứ 2, lại vì muốn cứu nàng ấy từ trong biển lửa ra mà phải hy sinh thân mình, đó chính là dùng chính sinh mạng của bọn họ để đổi lại sinh mạng lần thứ 3 cho Tiểu Cúc. Nhưng đứa con trai của bọn họ, nàng chẳng những chăm sóc tốt, lại còn để cho biến thành. . . . . .

      " bây giờ là người hầu ở trong cung nào?" Nếu như có thể, Hạ Phù Dung đón tới đây.

      "Duệ Hoa cung."

      Nàng sững sờ, trách được, trách được Tiểu Cúc lại phản bội nàng, ra là Thượng Quan Lệ là bắt được nắm được nỗi đau của Tiểu Cúc.

      "Yên tâm, ta giúp ngươi đưa đệ đệ của ngươi về."

      Ánh mắt Tiểu Cúc phức tạp nhìn nàng, nàng khẽ mỉm cười, "Chuyện mà ta có thể vì ngươi làm, cũng chỉ có điểm này mà thôi."

      Tiểu Cúc chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, điểm này? Chỉ có điểm này sao? Ai cũng biết Lệ phi luôn luôn cũng nhằm vào nương nương, muốn cứu đệ đệ của nàng, dễ vậy sao. Huống chi. . . . . . Lệ phi còn biết thân thế của mình. . . . . .

      "Thượng Quan Lệ cùng Y Tháp tộc có quan hệ gì sao? Vì sao ngươi lại bị dụng hình?"

      Ánh mắt Tiểu Cúc chợt tối lại, "Đều là do - có người hãm hại."

      Ngắn ngủn bốn chữ, Tiểu Cúc những khổ sở trong lòng.

      Hạ Phù Dung tiếp tục đề tài này nữa, nàng biết tín ngưỡng của bọn họ đối chủng tộc của mình.

      "Vậy vì sao trà do ngươi pha bên trong lại có độc?"

      Tiểu Cúc hình như cố gắng nhớ lại, lắc đầu cái, "Nương nương, nô tỳ có hạ độc ở trong trà"

      Hạ Phù Dung gật đầu cái, "Ta tin tưởng ngươi."

      Tiểu Cúc cố gắng nhớ lại, muốn bỏ qua cho bất cứ khả năng nhoi nào, "Nương nương, nô tỳ nhớ ngày đó có vị cung nữ đưa cho nô tỳ cây lược."

      Hạ Phù Dung chợt bừng tỉnh, " ra là như vậy."

      Vị cung nữ này đưa cho Tiểu Cúc cây lược nhất định đó là ám hiệu muốn nàng mỗi ngày dùng, cho nên tiểu Cúc mới có thể ngày ngày chải đầu, lại càng chán ghét phiền phức dạy Bích Thanh. Chỉ cần tay của bọn họ cầm qua cây lược, khi đụng vào lá trà liền dính lên.

      Hạ Phù Dung đem lược ngâm vào trong nước, nhìn nước sôi trào, các nàng ngây dại. Thứ kịch độc như vậy, biết uống vào người như thế nào. . . . . .

      Bởi vì nước thể rửa sạch, cho nên nàng bảo bọn họ cẩn thận dùng xà phòng rửa rất nhiều lần.

      Biết Tiểu Cúc bị hạ độc chỉ có Thượng Quan Lệ, như vậy cái cung nữ kia nhất định là do Thượng Quan Lệ phái tới.

      Hạ Phù Dung tà tà cười tiếng, chọc cho ba người kia đều là run lên, nương nương muốn bắt đầu phản kích. . . . . .

      Chương 179.

      Dư phi nương nương thế nhưng lại quang lâm Duệ Hoa cung! Điều này làm cho mọi người giật mình ít.

      " biết hôm này muội muội đến cung của bổn cung là có chuyện gì?" Lệ phi nhìn về phía Hạ Phù Dung, mang theo tràn đầy địch ý, Tiểu Hồng nghe ngóng, ngày đó Hoàng thượng là vì trước đó đến Dư Điệp cung xong liền thể yên lòng mà nghỉ lại chỗ nàng.

      "Chẳng lẽ muội muội có chuyện gì thể đến chỗ của tỷ tỷ chơi chút?"

      Lệ phi giật mình vì bản thân lỡ lời, lập tức lái : " Muội muội gì vậy, tỷ tỷ là loại người mọn thế sao? Chỉ cần muội muội thích, cứ tới đây, cũng là tăng thêm tình cảm tỷ muội chúng ta"

      Sau khi hỏi thăm ràng, nàng mới biết đệ đệ của Tiểu Cúc lại chính là tiểu thái giám mà ngày đó nàng gặp ở chỗ Phó thái y khi ở đó thay quần áo. Nàng đảo mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy . Lần này là lần đầu tiên nàng mang theo Bích Thanh.

      Sau khi ngồi xuống, nàng liền mở miệng trước, "Tỷ tỷ, sao trong cung của người lại quạnh quẽ như vậy?"

      Lệ phi híp híp mắt, nữ nhân này, là tới cười nhạo nàng bị thất sủng sao? Lệ Phi lấy lại bình tĩnh, "Hoàng thượng mấy ngày nay quả rất bận, nhưng mà vẫn bớt chút thời gian tới nơi này bồi bồi ta." xong, Lệ phi nhướng mày nhìn Hạ Phù Dung, theo nàng biết, kể từ ngày đó sau khi Hoàng thượng rời khỏi Dư Điệp xong cũng chưa quay trở lại.

      "Vậy coi như chúc mừng tỷ tỷ." Nhãn thần của Hạ Phù Dung tối lại, "Chỉ là. . . . . . Vì sao trong cung này của tỷ tỷ lại có ít người như vậy chứ?"

      Lệ phi nhíu nhíu mày, rốt cuộc trong hồ lô của nàng bán thuốc gì?"Theo muội muội thấy. . . . . ."

      "Tỷ tỷ đem tất cả tiểu thái giám cũng gọi ra ngoài, nhảy điệu thôi."

      "Ha ha, muội muội chuyện cười gì vậy, muội coi Duệ Hoa cung của ta là sàn nhảy hay sao?"

      Hạ Phù Dung xin lỗi cười tiếng, "Cũng biết tại sao gần đây ta luôn ra số cầu ngớ ngẩn, tỷ tỷ chớ để ý."

      Thượng Quan Lệ cười khinh miệt tiếng.

      "Ách ~~" Hạ Phù Dung đột nhiên che miệng, tiếng nôn ọe vang lên.

      Lệ phi chấn động, "Muội muội. . . . . ."

      Hạ Phù Dung ngượng ngùng thu tay về, " biết là ăn phải thứ gì bị hư, gần đây luôn buồn nôn, muốn ói."

      Trong nháy mắt sắc mặt Lệ phi trở nên rất khó coi, nhưng vẫn phải cố bày ra khuôn mặt tươi cười, "Vậy sao. . . . . ."

      "Đừng những thứ chuyện liên quan này, tỷ tỷ, có thể để cho bọn thái giám trong cung của tý vì muội mà nhảy điệu hay ?" Nàng lại lại lần nữa.

      Lông mày Lệ phi run lên, Dư phi, thế nhưng lại mang bầu long chủng! Nàng ta nhất định là nhân cơ hội tới đây cố ý gây khó khăn cho nàng, nếu được đến chỗ hoàng thượng tố cáo!"Có gì mà thể chứ?" Lệ phi cố gắng kéo ra nụ cười, "Tiểu Hồng, bảo bọn tiểu thái giám tới đây, vì muội muội nhảy bản ."

      Hạ Phù Dung cố gắng ở trong đám người tìm kiếm, đột nhiên, bóng dáng xuất ở trong tầm mắt, chính là !

      Hạ Phù Dung mỉm cười nhìn bọn họ khiêu vũ, thỉnh thoảng lại quay sang cùng Thượng Quan Lệ hàn huyên vài câu về điệu nhảy của bọn thái giám.

      "Chính là , chính là ! Tỷ tỷ ~ muội muội rất thích nhìn nhảy ~~"

      Mặt Thượng Quan Lệ nhanh chóng đen lại, nữ nhân này cũng quá thức thời rồi ! Nhưng vẫn phải gượng cười như cũ, "Nếu muội muội thích, vậy ta đem đưa cho muội muội thôi."

      Nàng có chút thụ sủng nhược kinh, "Chuyện này làm sao có thể khiến cho. . . . . ."

      Khoé miệng Lệ phi có chút run rẩy, "Muội muội khách sáo, nơi này có chút bánh ngọt, là hoàng thượng ngự tứ, muội muội nếm thử."

      Bích Thanh nhìn đĩa bánh ngọt lắc đầu cái, "Lệ phi nương nương, những thứ bánh ngọt này nương nương đều thích ăn, nàng chỉ thích ăn bánh tu ."

      Lệ phi giận dữ, "Càn rỡ! Nơi này là chỗ nào mà đến lượt nha hoàn như ngươi chen miệng vào? !"

      Thấy Lệ phi chuẩn bị nổi cáu, nàng lập tức mở miệng , "Bích Thanh! Ngươi cũng quá lớn mật ! Đây chính là địa bàn của người ta, làm sao tới lượt ngươi giương oai?"

      Thượng Quan Lệ giận nhưng vẫn phải nén xuống, "Muội muội gì thế? Nơi này của tỷ tỷ, cũng chính là nhà của muội, đừng khách khí như vậy."

      Nàng hướng Lệ Phi cười xin lỗi tiếng, "Bích Thanh hay thẳng, mong tỷ tỷ đừng trách."

      "Ha ha. . . . . . Thẳng thắn là tốt. . . . . ."

      Hạ Phù Dung cảm thấy đùa giỡn đủ rồi, phần sau nên để Thượng Quan Lệ tự mình diễn.

      Nàng hả hê mà dắt Bích Thanh cùng cái tiểu thái giám kia rời Duệ Hoa cung, Thượng Quan Lệ dùng sức nghiến răng, Hạ Hách Na Phù Dung! Bổn cung muốn cho ngươi biết kết quả hôm nay ngươi đắc tội Bổn cung! !

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 180.

      Mới vừa trở lại Dư Điệp cung, thấy Bích Quỳnh chạy tới, "Nương nương, người mau xem tiểu Hồ ly của người chút."

      Thân hình Hạ Phù Dung run lên, lập tức chạy vào bên trong phòng.

      "Ô ~ ô ~ ô ~" A Hu nằm ở gối đầu, ngừng ngẹn ngào.

      Nàng có chút gấp gáp, nó phải là ngã bệnh chứ?

      "A Hu?" Nàng lên tiếng gọi nó.

      Nó vừa nghe phát ra là nàng, ngẩng đầu lên nhìn, tiếng nức nở nghẹn ngào càng lớn.

      Nàng ôm nó vào trong ngực, "A Hu, ngươi làm sao vậy?"

      A Hu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy đáng thương.

      Nhất định là bị cảm!"Bích Quỳnh, nhanh, lấy chỗ thuốc trị thương hàn lần trước Phó thái y để lại."

      Lúc Tiểu Cúc nhìn thấy các nàng vào, liền phát có thêm người cùng, chính là đệ đệ mà nàng ngày nhớ đêm mong.

      Nàng và đệ đệ ánh mắt chạm nhau, cũng chỉ là cười tiếng sau đó liền cúi đầu.

      Nàng xoay người, nhìn hai người đứng đó làm bộ như biết nhau, "Ai nha, đến đây rồi các ngươi còn giả bộ cái gì, đến phòng bên cạnh mà chuyện, về sau cần giả bộ là người đường."

      Có mấy lời mặc dù Tiểu Cúc nghe hiểu lắm, nhưng đại khái vẫn hiểu ý nàng, nhìn nàng cảm kích cười tiếng, liền kéo đệ đệ sang căn phòng bên cạnh.

      Nàng nhìn A Hu nằm trong ngực, đau lòng vô cùng.

      Chờ lúc lâu, rốt cuộc thuốc cũng được đưa tới.

      A Hu vừa thấy, làm bộ như muốn chạy trốn.

      Nàng bắt lại cái đuôi của nó, kéo nó trở lại.

      "Ô ô ~~~"

      "Làm sao, ngươi ô ô cũng hữu dụng ~ ngươi ngã bệnh nên nhất định phải uống thuốc, để cho bệnh tình tốt lên có hiểu !"

      Thấy nó vẫn còn lưỡng lự, nàng nắm được nó nhấc lên, cứng rắn mở miệng của nó ra, "Nếu ngươi dám phun ra, xem ta thế nào thu thập ngươi!"

      Bích Quỳnh nhìn cảnh tượng này, có chút nhịn được, "Nương nương ~ có lẽ nó, nó cũng cần dùng thuốc ?"

      Nàng quay đầu mắt lạnh nhìn về phía Bích Quỳnh, "Cái gì gọi là cần? Ngã bệnh uống thuốc, thiên kinh địa nghĩa! sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Ngươi có ý kiến sao?"

      Bích Quỳnh vội vàng lắc đầu cái, " có ~"

      Rốt cuộc nàng cũng đem toàn bộ thuốc rót xong, hài lòng nhìn A Hu mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường, " biết nghe lời, có ói."

      "Ta chính là vì muốn tốt cho ngươi a ~~ chờ ngươi hết bệnh, cảm kích ta còn kịp đâu ~ ha ha"

      Lúc nàng vẫn còn cười khúc khích, nhìn thấy cái liếc mắt của A Hu cái liếc mắt, "Ô ô ~ ô ô ô ô ~~ ô ô ô. . . . . ." Nó càng ngừng càu nhàu nàng.

      Ánh mắt nàng nhíu lại, "Thế nào? Ngươi có ý kiến? !"

      A Hu trong nháy mắt im lặng, mắt nhìn đông nhìn tây, ra vẻ như có chuyện gì phát sinh.

      Nàng hài lòng gật đầu cái, "A Hu, ngươi trước tiên hảo hảo ngủ giấc, đợi lát nữa bệnh tốt." Nàng xong đem chăn kéo lên đắp lên cho nó.

      A Hu lại bất mãn kêu lên, nàng trợn mắt nhìn nó cái, nó nức nở nghẹn ngào hai tiếng liền có động tĩnh gì nữa.

      "Nương nương, hồ ly cần phải đắp chăn . . . . . ." Bích Quỳnh có chút nhìn nổi nữa rồi, nương nương căn bản cũng hiểu làm thế nào để chăm sóc người khác. . . . . .

      Đầu nàng nghiêng qua nhìn chút lại , "Nó bây giờ là bệnh nhân, bệnh nhân phải đắp chăn."

      A Hu vừa nghe, nhụt chí đem đầu vùi lại dưới đôi vuốt.

      Tiểu Cúc cùng đệ đệ của nàng vẫn còn chưa chuyện xong à? Lòng hiếu kỳ của nàng xông lên, làm sao nàng có thể bỏ qua cơ hội lần này?

      Nàng nháy mắt với Bích Quỳnh, chỉ chỉ Tiểu Cúc bên kia, Bích Quỳnh nhất thời hiểu ngầm trong lòng.

      Vừa vặn qua, thấy Bích Thanh sớm núp ở cửa nghe lén.

      Nàng cùng Bích Quỳnh nhìn nhau cười tiếng, Bích Thanh nghe thấy động tĩnh, thấy là các nàng, ngượng ngùng đứng thẳng.

      Nàng ra hiệu ý bảo Bích Thanh cần chuyện, cũng nghé người núp vào sau cánh cửa.

      "Là tỷ tỷ thực xin lỗi ngươi, đều là tỷ tỷ vô dụng! Là tỷ tỷ hại ngươi ~"

      Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy Tiểu Cúc luống cuống nức nở như vậy.

      " phải, phải vậy, nếu như có tỷ tỷ, ta sớm chết đói. . . . . ."

      Hai tỷ muội đoán chừng khóc lâu, thanh cũng có chút nghẹn lại rồi.

      Sau lúc lâu, "Tốt lắm, đừng khóc, nương nương là người tốt, đem đệ trở lại đây, đệ chỉ cần cố gắng mà làm việc."

      Lại lát sau, ", chúng ta ra ngoài ."

      Nghe xong lời này, ba người các nàng lập tức vội vàng chạy .

      Chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, ba người các nàng vẫn còn chưa động.

      "Như thế nào? Ha ha, chuyện cười ngươi có thấy buồn cười ?" Nàng lập tức nháy mắt với Bích Quỳnh.

      Bích Quỳnh gật đầu liên tục, còn che miệng cười tiếng, "Ha ha."

      Bích Thanh mặt mờ mịt, "Bọn Tiểu Cúc phải khóc sao? Làm sao lại buồn cười đây?"

      Mặt nàng tối sầm lại, "Ngươi chuyện cũng ai ngươi câm."

      Tiểu Cúc vừa nghe, ha ha bật cười, " ra là nương nương cũng làm loại chuyện nghe trộm này?"

      Nàng hung hăng trợn mắt nhìn Bích Thanh cái, đều do nàng ta!

      Chương 181.

      Nghe Linh Nhi mà Dư vương tặng cho Tu Hồng Miễn xinh đẹp cực kì, cả ngày chạy tìm Tu Hồng Miễn.

      Thượng Quan Lệ mang theo mấy người tỷ muội đến chỗ của Linh Nhi, bọn họ cũng muốn để biết rốt cuộc cái đệ nhất mỹ nữ này trông ra sao!

      "Linh Nhi muội muội, ngươi phải là từ xa xôi ngàn dặm Thánh Dụ của chúng ta, nên chúng ta cũng nên đến chào hỏi ngươi chút nha."

      Linh Nhi nhếch miệng mỉm cười, nhưng cũng gì.

      Lệ phi có chút vui, nàng ta thức thời!

      Tiết phi vừa thấy thế, lập tức tiếp lời , "Linh Nhi muội muội, nghe ngươi ở trước mặt hoàng thượng rất biết ăn , thế nào tại lại biến thành câm rồi?"

      Mấy người che miệng cười tiếng, chọc cho Linh Nhi có chút vui, rất ưa những nữ nhân này, "Ta thích chuyện ở trước mặt hoàng thượng, cùng các ngươi có quan hệ gì đâu?"

      Lệ phi sắc mặt nghiêm nghị, ai cũng người Kiền sở chuyện để ý quy cách, quả nhiên là thế. Nghe nàng tiếng Thánh Dụ lưu loát, chỉ sợ là học từ rất sớm, hừ, đừng tưởng rằng bọn họ có chủ ý gì cho là nàng biết!"Linh Nhi muội muội lời này là sai lầm rồi, ngươi nguyện ý ở trước mặt hoàng thượng chuyện, chúng ta xen vào, nhưng ngươi ba lần bốn lượt quấy rầy hoàng thượng, ta là tỷ tỷ nên phải nhắc nhở ngươi chút. Hoàng thượng ngày đêm lao tâm khổ tứ vì quốc , dễ dàng, làm sao còn có thời gian rảnh rỗi chú ý tới ngươi?"

      Linh Nhi hừ lạnh tiếng, "Vậy là các ngươi có bản lĩnh thôi, bao lâu nay ta tìm hoàng thượng chuyện chưa lần nào Hoàng thượng tỏ ra mất hứng."

      Lệ phi khinh miệt cười tiếng, "Đó là bởi vì ngươi là khách quý của Kiền sở, đợi đến khi ngươi chính thức được nạp làm Tần phi, ngươi xem xem hoàng thượng còn để ý tới ngươi ? Ha ha, ngươi cho rằng ngươi là Dư phi nương nương sao?"

      "Dư phi nương nương?" Linh Nhi có chút kỳ quái, nàng ta là sao? Nàng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua ai về nàng ấy.

      "Ơ ~ Linh Nhi muội muội ngay cả Dư phi tỷ tỷ cũng biết à? Nàng ấy là Tần phi mà hoàng thượng tại sủng nhất, người ta bây giờ cũng nghi ngờ mang Long chủng, đợi đến khi nàng ta sinh hạ Long tự, người ta bước ở đầu của chúng ta" Vinh phi che mặt cười tiếng.

      Nàng có thai rồi hả ? Linh Nhi ở trong lòng thầm, Dư phi. . . . . .

      Bích Quỳnh truyền lời tới, hôm nay Hoa Dư muốn bái phỏng Trì tướng quân phủ.

      Nàng vuốt vuốt cái trán, vốn định hôm nay nghỉ ngơi tốt .

      Ra đến cửa cung, bị thị vệ ngăn lại, "Trì tướng quân xin thứ tội, Hoàng thượng có lệnh, Tướng quân thể ra ngoài."

      "Dư vương ở trong phủ bản tướng quân, nếu như có chậm trễ, các ngươi đảm đương nổi sao?"

      "Tướng quân xin thứ tội! Hoàng thượng rồi, nếu thể đem người ngăn lại, ty chức cửa cũng phải mang đầu gặp hoàng thượng."

      Nàng thở dài, xem ra Tu Hồng Miễn lần này thực quyết tâm để nàng .

      Nàng để cho đệ đệ của Tiểu Cúc chạy , đưa lá thư cho Hoa Dư, là Tu Hồng Miễn để cho nàng , thể trách nàng được.

      Lúc thay quần áo xong trở lại, nàng lại gặp được người mà nàng tưởng tượng được, Linh Nhi?

      "Nương nương của chúng ta ấy mà, người đừng xem nàng bình thường cậy mạnh cực kì, ra nàng đối đãi người rất tốt. Ai, chính là khi nấu cái gì đó lại quá khó ăn. . . . . ." Bích Thanh đứng bên bộ chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Linh Nhi ở bên nghe gật đầu liên tục, hình như cùng nàng ấy trò chuyện rất hăng say.

      "Bích Thanh."

      "Nương nương? Người thế nào nhanh như vậy trở lại rồi hả ?" Bích Thanh thấy nàng trở lại, có chút kinh ngạc.

      Nàng cười cười với Linh Nhi, " biết Linh Nhi nương đến thăm, chậm trễ. Bích Thanh, tại sao lại là ngươi ở chỗ này phục vụ? Bích Quỳnh đâu?"

      "Bích Quỳnh thông báo cho người a."

      "Tiểu Cúc đâu?"

      "Tiểu Cúc pha trà."

      Tại sao lại là Tiểu Cúc pha trà, Bích Thanh phục vụ?

      "Dư phi tỷ tỷ, người chớ trách, Linh Nhi đột nhiên viếng thăm vốn dĩ là thất lễ. Thấy Bích Thanh đáng , nên ta liền cùng nàng trò chuyện mấy câu."

      Nàng miễn cưỡng nở ra nụ cười, từ trong miệng Bích Thanh có thể ra cái gì tốt chứ . . . . ."nha đầu Bích Thanh này ruột để ngoài da, nếu có đắc tội, mong rằng Linh Nhi nương đừng trách."

      Linh Nhi cười tiếng, "Ta rất thích Bích Thanh, mới thích mấy vị nương nương kia trong cung, chuyện quanh co lòng vòng, nghe thấy mệt mỏi."

      Nàng có chút hiểu, xem ra Linh Nhi cùng Bích Thanh tính tình giống nhau, đều là người rất thẳng thắn.

      "Đúng vậy, nhưng mà nương nương của chúng ta cũng có bản lĩnh này, có những lúc nàng chuyện so với người khác cũng rất gay gắt, hãm hại cả những nương nương kia. . . . . ."

      "Bích Thanh!" Hạ Phù Dung rầy nàng câu, nha đầu này, ngăn cản nàng, cái gì cũng dám ra ngoài.

      Linh Nhi cười ha ha, hình như vị nương nương này có ý tứ.

      "Linh Nhi nghe nương nương có tin vui, cho nên đặc biệt tới chúc mừng."

      Bích Thanh nghe thấy cười tiếng, " ra . . . . . ."

      "Linh Nhi nương, trà của người pha xong." Tiểu Cúc bưng ly trà ra.

      Nàng cười với Tiểu Cúc tiếng, " ra Linh Nhi nương cần khách khí như vậy, ta còn xác định là có phải có tin vui hay ."

      "Nương nương, vậy người nên để cho thái y tới xem chút?"

      Nàng lắc đầu cái, " cần phải kinh động như vậy , nếu quả là có hỉ, đến lúc đó dĩ nhiên là biết."

      Linh Nhi có chút thích cái vị nương nương này, nàng giống những nữ nhân kia, có chút chuyện đều muốn làm cho mọi người đều biết.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 182

      Tu Hồng Miễn mấy ngày nay khỏi phiền lòng nôn nóng, giống như nhìn cái gì cũng cảm thấy thuận mắt.

      "Cảnh Nhân."

      "Ty chức ở đây."

      Tu Hồng Miễn nhìn Cảnh Nhân chút, rất là vui, "Ngươi vẫn ở tại chỗ này làm gì?"

      Cảnh Nhân có chút bất đắc dĩ, phải biết rằng chức trách của chính là tùy thời theo hoàng thượng.

      "Tại sao ngươi còn đứng lỳ ở đó vậy?" Thấy Tu Hồng Miễn có chút tức giận, Cảnh Nhân lập tức khom người cái, "Ty chức cáo lui."

      Ra cửa, Cảnh Nhân quay đầu nhìn lại Hoàng thượng chút, gần đây tâm tình của người rất phiền não. Rốt cuộc vấn đề xuất ở chỗ nào?

      Nghĩ ngợi lúc, xoay người tới Dư Điệp cung.

      Mấy ngày nay ngay cả thức ăn nàng cũng dám ăn bừa, nàng chỉ sợ bị Lệ phi lại bỏ cái gì vào, mặc dù nàng có mang thai, nhưng vẫn sợ những thứ thuốc đó gây hại đối với thân thể, cho nên mỗi lần nàng đều hóa trang thành tiểu thái giám, đến ngự thiện phòng trộm thứ gì đó về ăn.

      Trong ngự thiện phòng, tất cả đều rất bận rộn, nàng len lén vào, nàng đột nhập ngự thiện phòng phải chỉ muốn ăn no bụng mình, trong nhà còn có bốn miệng chờ ăn, cho nên mỗi ngày nàng ngự thiện phòng đều rất vất vả .

      Loại chuyện như vậy nếu bị phát nhất định bị chết rất thảm, mặc dù Đinh tử là thái giám, nhưng bộ dáng của quá mức thanh tú, rất dễ dàng làm cho người ta ghi nhớ, chứ đừng ba nhu nhược kia, cho nên nhiệm vụ dũng đột nhập ngự thiện phòng phải cự tuyệt gia nhập của bọn họ.

      Quản ngự thiện phòng vừa thấy nàng, lập tức dùng mắt ra hiệu cho mọi người cái, tất cả mọi người đều thức thời quay lại làm việc của mình, làm bộ nhìn thấy.

      Vị nương nương của Dư Điệp cung này, cứ cách mấy ngày lại chạy đến ngự thiện phòng ăn trộm , ràng các loại món ăn đều chuẩn bị cho Dư Điệp cung của bọn họ đầy đủ hết .

      Chỉ là nghe vị nương nương này có chút bản lĩnh, mới chỉ là quản nho , làm sao dám ra vẻ với nàng? Đành phải phân phó mọi người, cũng làm bộ như nhìn thấy nàng.

      Các đầu bếp trong nàng phòng cẩn thận từng li từng tí cúi đầu, sợ bị người khác nhìn ra.

      may là những người này cũng loay hoay đầu óc choáng váng, cho nên căn bản được động tác của nàng.

      Nhìn kỹ những thứ mình thích ăn, từng bước từng bước đặt vào thùng gỗ, ừ, cái đó là thứ Bích Thanh thích, còn có Bích Quỳnh , tiểu Cúc thích ăn cái này. . . . . .

      Sau khi xếp đầy thùng, nàng đem khăn trùm lên phía , làm bộ như ra ngoài tản bộ, thuận lợi ôm cái thùng ra ngoài.

      Ngay lúc nàng ở bên ngoài cười trộm, những người làm việc bên trong cũng đồng loạt nhìn về bóng lưng của nàng, rốt cuộc cái vị nương nương này làm cái gì?

      Cảnh Nhân đường đến Dư Điệp cung phát tiểu thái giám ôm cái thùng gỗ, nhìn con dấu phía , đúng là ngự thiện phòng.

      Tiểu thái giám của ngự thiện phòng làm lại đến Dư Điệp cung đây? Cái thùng gỗ đó xem ra có chút nặng, chẳng lẽ bên trong có cái gì kỳ quoặc? Cảnh Nhân nghi ngờ theo sau.

      "Ăn cơm thôi” trong miệng nàng găp lên miếng thịt, hàm hồ kêu.

      Cảnh Nhân nhìn những người bên trong vây quanh chiếc bàn, sợ hết hồn, cái thái giám kia là nương nương? !

      Nàng làm sao lại chạy đến ngự thiện phòng trộm đồ ăn? Theo sổ sách trong cung ghi lại, mỗi ngày ngự thiện phòng đều đúng giờ mang cơm tới Dư Điệp cung.

      Nhìn vị nương nương ăn như hổ đói kia, mấy người bên cạnh tướng ăn cũng có gì đặc biệt, đó phải là Tiểu Cúc sao? nha đầu luôn để ý trước sau như vậy, thế nào tại cũng biến thành cái tướng ăn thế này rồi hả?

      Cảnh Nhân lập tức lùi về phía sau, quay trở lại Thái Càn cung.

      lúc các nàng ăn vui vẻ, nàng vừa ngẩng đầu, hình như cảm giác mới vừa rồi có chút động tĩnh . . . Nàng lại cẩn thận lắng nghe, có thể là nàng nghe lầm thôi.

      Tu Hồng Miễn nghe xong Cảnh Nhân hồi báo, vốn dĩ đôi lông mày nhíu chặt giãn ra rất nhiều, Cảnh Nhân vui mừng trong bụng, xem đến đúng nơi rồi.

      Tu Hồng Miễn nhớ lại đủ loại hành động của Dư phi, cũng là kỳ quái, nàng là tiểu thư khuê các, tại sao lại làm ra nhiều chuyện khiến ngạc nhiên như thế?

      Nghĩ đến đây, khoé miệng Tu Hồng Miễn khẽ nhếch lên, tia hứng thú tràn ra, "Tối nay đến là biết thôi."

      Nghe thấy Tu Hồng Miễn tối nay muốn qua, lại làm cho nàng nhức đầu cực kì, lại quấy rầy kế hoạch ngủ sớm của nàng.

      cũng có mang theo những người khác, Cảnh Nhân cũng chỉ đứng sau cửa .

      "Tối nay trẫm cảm thấy rất vui, ái phi có thể bồi trẫm uống chén trà ?"

      Nàng còn chưa kịp mở miệng, Tu Hồng Miễn lập tức bổ sung, "Nàng cũng đừng làm trẫm tụt hứng chứ!"

      Nàng chép miệng, như vậy, nàng còn dám sao?

      Chương 183.

      "Ực!" Nàng vừa mới uống ly vào bụng.

      "Ngươi cảm thấy trẫm có phải vị hoàng đế tốt hay ?"

      Nàng gật đầu cái, "Dạ! Người giỏi về việc dụng người lại có đạo trị quốc, ngay cả dân chúng cũng khen người là vị hoàng đế tốt."

      "Uh, lại uống ly nữa." Tu Hồng Miễn xong, lại rót chén nữa cho nàng.

      " được được, ta uống được nữa."

      . . . . . .

      "Ngươi cảm thấy trẫm có phải người chồng tốt hay ?"

      "Tốt ~ đương nhiên là tốt rồi ! Người trao ân huệ khắp chốn hậu cung, các phi tần cũng đối với người hết sức kính ."

      Tu Hồng Miễn gật đầu cái, "Nào lại ly."

      " được, được, ta say."

      . . . . . .

      "Ngươi cảm thấy trẫm là người chồng tốt?"

      "Tốt ~ người là hoàng thượng, có ai dám người tốt sao?"

      Tu Hồng Miễn cười tiếng, ", lại cụng thêm ly nữa."

      "Tốt ~! say về!"

      . . . . . .

      "Ngươi cảm thấy vị hoàng đế như trẫm tốt ở chỗ nào đây?"

      "Tốt?" Nàng đưa ra ngón tay, giơ trước mặt ngoáy qua ngoáy lại, "Phải ngươi cái gã Hoàng đế này, rất có thủ đoạn, điểm này ta thừa nhận. Nhưng nếu ngươi suốt ngày bày ra dáng vẻ của cá lão Hoàng đế, cái này làm cho ta cảm thấy ngứa mắt rồi. Ngươi xem chút Hoa Dư, rất ràng phương diện này thắng được ngươi."

      Lông mày Tu Hồng Miễn run lên, "Vậy còn ngươi, tại sao ngươi là tiểu thư khuê các, thế nhưng có thể làm được chuyện mà rất nhiều nam tử đều thể làm?"

      "Ha ha, " thần trí nàng nửa mơ nửa tỉnh, "Ngươi ~ lời này của ngươi cũng đúng rồi. cái gì mà tiểu thư khuê các, ta ~ Trì Tô! Mới phải cái gì đại tiểu thư đâu ~"

      Lông mày Tu Hồng Miễn nhảy lên, "Hả? Ngươi phải là người trong phủ Hạ Hách Na, tiểu thư mà người người sủng ái sao?"

      "Ha ha, ~ phải ~~ đó là Hạ Hách Na Phù Dung trước kia, chính là nàng ta! Trì Tô! Có lẽ có hưởng thụ qua những thứ đó"

      Vẻ mặt Tu Hồng Miễn căng thẳng, sớm cảm thấy nàng có cái gì đúng, ra là nàng giả mạo đấy!"Vậy ngươi đem Hạ Hách Na Phù Dung làm như thế nào? Người nào phái ngươi tới giả mạo nàng ấy? Có mục đích gì?"

      "Hắc ~" nàng lắc đầu cái, "Người nào phái ta tới hay sao? Ta làm sao biết người nào phái ta tới , chính ta tại bên kia sống cho tốt, nhưng chết tỉnh lại tới nơi đây rồi. Bên này thực có chút gì tốt ~" xong, thanh của nàng có chút nghẹn ngào.

      Bên kia? Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày, "Vậy Hạ Hách Na Phù Dung đâu?"

      "Chết rồi, là bị ái phi Lệ phi của ngươi hại chết chứ sao, thế làm sao ta có thể vào thân thể của nàng."

      Tu Hồng Miễn hoảng hốt, hồn vía bay tới nơi nào rồi, lâu thể chuyện, thấy nàng có khuynh hướng sắp ngủ, mới tìm được thanh của mình, "Ngươi là. . . . . . Ngươi chết? Lại. . . . . . vào thân thể của nàng ấy?"

      Nàng gật đầu cái, " là xui xẻo! Để cho ta chết cách sảng khoái được sao! Sao lại để ta phải chịu cái tội này a. Ai, tới ~ tới ~ , cạn chén!"

      Tu Hồng Miễn sớm bị đáp án này làm cho chấn động, thực ngờ. . . . . .

      Nàng thấy có phản ứng, đẩy cái, "Ngươi xem ngươi , luôn là cái bộ dáng này, lúc vui mừng tìm người khác chia sẻ may mắn, lúc mất hứng để ý tới người khác, rốt cuộc là ngươi có ý gì a! À? Ngươi đem ta nghĩ thành người nào? Ta cho ngươi biết ~" nàng run rẩy đưa ra đầu ngón tay, chỉ vào , "Đừng tưởng rằng ngươi rất ghê gớm, phải chính là ỷ vào ta thích ngươi sao! Chờ đến lúc ta thích ngươi nữa, xem ngươi cái gì cũng phải rồi ! Hừ ~"

      Tu Hồng Miễn nghe xong, cố nén xuống nội tâm hưng phấn, "Ngươi thích trẫm?"

      Nàng lạnh lùng khẽ hừ, "Đó là trước kia! tại ~ thích!"

      Tu Hồng Miễn chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, "Vì sao thích?"

      Nàng cười hắc hắc, "Ở nơi đó của chúng ta, so với nơi này của ngươi tốt hơn biết bao nhiêu lần, ta còn biết rất nhiều chuyện, chỉ là cho ngươi biết. Ha ha. . . . . ." Cười xong nàng qua, liền gục xuống bàn có chút động đậy.

      Tu Hồng Miễn lắc lắc đầu ngồi phịch ở bên cạnh nàng, khỏi cảm thấy hồi hoảng hốt. Nhớ tới màn trước kia nàng cùng với Hoa Dư, Tu Hồng Miễn nắm chặt quả đấm.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 184.

      "Ưm……" Cảm giác nhức đầu khiến nàng chịu đựng nổi, lắc lắc đầu, tác dụng chậm của rượu đúng là rất lớn.

      "Nương nương, người tỉnh rồi sao? Nô tỳ chuẩn bị xong nước rửa mặt cho người." Tiểu Cúc bưng chậu nước vào.

      Nàng gật đầu cái, nhìn chằm chằm Tiểu Cúc gì, nàng thấy có cái gì đó rất lạ, nhưng lại biết là đúng ở chỗ nào.

      Tiểu Cúc khom người, "Nương nương. . . . . ."

      "A, Tiểu Cúc, ngươi hôm nay. . . . . . ngươi trang điểm khác sao?"

      Tiểu Cúc lắc đầu cái, "Bích Thanh mới vừa học được cách chải đầu mới, cho nên lôi kéo chúng ta nhất định phải giúp nàng, tại Bích Quỳnh vẫn còn ngồi ở đó thể đâu."

      Nàng cười ha hả, "Ta biết mà, nhìn ngươi kỳ quái thế kia, chuyện này. . . . . . cái cách chải đầu này cũng quái dị quá ?"

      Tiểu Cúc đỏ mặt, "Nô tỳ cũng biết nàng chải đẹp nhưng nếu như chúng ta phá , nàng vừa khóc vừa gào ."

      Nàng rửa mặt xong, ra phía ngoài, liền thấy Bích Thanh chải đầu xong cho Bích Quỳnh tốt lắm.

      Bích Quỳnh cúi đầu chạy đến, "Phốc" Làm nàng thiếu chút nữa hộc máu, "Ha ha ha. . . . . ."

      Bích Quỳnh xấu hổ dậm chân, "Bích Thanh ~ xem ngươi làm cho ta thành cái bộ dáng gì, chọc cho nương nương giễu cợt ta"

      Bích Thanh quay mặt lại nghiêm túc, "Rất tốt a! Nương nương là bị kinh ngạc quá thôi." xong, Bích Thanh quay đầu nhìn về phía nàng, "Nương nương, người còn chưa có chải đầu chứ?"

      Khóe miệng nàng cứng đờ.

      "Nương nương hãy để nô tỳ giúp người chải !" Tiểu Cúc vượt lên đến trước mặt nàng, làm bộ hy sinh vì nghĩa.

      Bích Thanh có chút bất mãn, Bích Quỳnh lập tức tiếp lời , "Đợi lát nữa Hoàng thượng tới đây dùng cơm trưa, nương nương phải ăn mặc xinh đẹp, nên thể để cho ngươi tùy tiện chải tóc được."

      Bích Thanh rốt cuộc thỏa hiệp, ủ rũ đem lược đưa cho Tiểu Cúc.

      "Hoàng thượng tới đây dùng cơm trưa?"

      Thấy bọn họ gật đầu, nàng cố gắng hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, nàng nhớ là mình uống say rồi còn cái gì đó? Nhớ lắm, trong lúc hoảng hốt, hình như nàng mình phải Hạ Hách Na Phù Dung, hơn nữa. . . . . . Còn thích ? ! ! ? Khóe miệng nàng run run, "Tối hôm qua lúc hoàng thượng rời , vẻ mặt người trông như thế nào?"

      "Hình như người nghĩ chuyện gì đấy, lúc ấy bọn nô tỳ quỳ tiễn, hoàng thượng cũng nghe thấy."

      Lần này chết chắc rồi, Tu Hồng Miễn nhất định là muốn biết cái gì, cho nên mới mời nàng uống rượu! Gõ cái đầu, nàng tại sao lại đần như vậy! Lúc ấy nàng nên cảnh giác cao, cuối cùng lại vẫn bị chuốc say.

      Lúc nhìn thấy Tu Hồng Miễn, nàng biết vẻ mặt mình rất quái dị, làm thế nào cũng làm được tự nhiên.

      Tiểu Cúc đem đồ ăn thái giám lĩnh vào, nhìn thấy Hoàng thượng cùng nương nương đều có vẻ mặt rất quái dị, có chút bận tâm, nương nương ngàn vạn đừng gây ra cái lỗi gì nữa nha.

      Thấy Tiểu Cúc cho nàng cái ánh mắt, nàng biết những thức ăn này đều được nàng ấy đổi rồi.

      Lấy lại bình tĩnh nàng , "Hoàng thượng, biết những thức ăn này có vừa miệng người hay ."

      "A, có, có." Tu Hồng Miễn cười xấu hổ cười.

      Nàng có chút nghi ngờ nhìn về phía , sao so với nàng còn muốn quái dị hơn. . . . . .

      Bọn họ trầm mặc ăn cơm, khí càng ngày càng khẩn trương, nàng rất muốn mở miệng gì đó, lại phát thế nào cũng tìm ra đề tài.

      lát sau, Tu Hồng Miễn cũng mở miệng, "Ngươi. . . . . . Gần đây những lúc trời mưa ngươi có cảm thấy khỏe ? A, trẫm là. . . . . . Chỗ này lâu năm tu sửa, sợ ngươi nơi này mưa dột. . . . . . Nếu như có mưa dột . . . . . . tìm lấy hoa tượng tới sửa thôi."

      "A, có rò có rò. . . . . . Gần đây thái y rất bận, cần làm phiền . . . . . ."

      Gương mặt Tiểu Cúc có chút co quắp, lắng tai nghe hai người ông gà bà vịt, vừa cố gắng nhịn cười đến nghẹn, còn vừa phải vì nương nương mà lo lắng, nàng rất sợ để xảy ra điều gì rắc rối.

      Buông chén đũa xuống, nàng giống như quên mất mình cũng phải ăn rồi. . . . .

      Nhìn Tu Hồng Miễn phía đối diện cái, trước mặt bàn món ăn cạn sạch, nhưng chén cơm lại có động tới. . . . . .

      Trong lúc vô tình nàng liếc thấy Tiểu Cúc nháy mắt với nàng, nàng mờ mịt nhìn về nàng ấy, nhớ mang máng hình như mình có chuyện gì phải làm, nhưng là làm thế nào cũng nhớ nổi .

      Tiểu Cúc toát cả mồ hôi lạnh, làm sao nương nương có thể quên mất? !"Nương nương ~~ người, người cảm thấy thoải mái chỗ nào?"

      Nàng ngơ ngác gật đầu cái, " có."

      Thấy Tiểu Cúc khóc nức nở, rốt cuộc nàng cũng nhớ lại kế hoạch lúc trước.

      "A ~!" Nàng cúi đầu, làm bộ như vô cùng khổ sở, Tu Hồng Miễn ở phía đối diện phủi đất đứng lên, "Dung nhi, ngươi làm sao vậy?"

      Nàng cau mày ôm đầu, mặt khổ sở, "Bụng của nàng là đau!"

      Chương 185.

      Tu Hồng Miễn lo âu nhìn về phía nàng, "Mau truyền thái y!"

      Hoàng thượng lời, ai dám chậm trễ?

      Phó thái y vội vàng chạy tới, chỉ thấy nàng vô cùng khổ sở cúi đầu nằm giường, lại nghe Tiểu Cúc qua là đau bụng.

      Trong lòng run sợ, Phó thái y nhanh chóng bắt mạch cho nàng, mạch tượng vững vàng. . . . . ."Nương nương. . . . . . Người, người là cảm thấy thoải mái chỗ nào?"

      Nàng dùng sức xoa trán, "Bụng là đau ~~"

      Phó thái y cảm thấy khó xử nhìn về phía Tu Hồng Miễn, nương nương mạch tượng vững vàng, ràng chính là giả bộ, nhưng tại sao người cứ là đau bụng?

      Tu Hồng Miễn lo lắng nhìn nàng, "Nàng cảm thấy như thế nào? Có phải ăn phải cái gì bị hỏng hay ?"

      Phó thái y xoa xoa mồ hôi lạnh trán. . . . . ."Nương nương ~ người, người cảm thấy khó chịu nhất là chỗ nào?"

      Tu Hồng Miễn vừa nghe, cảm thấy rất giận dữ, "Ngươi chính là thái y phải sao? Vậy mà ngay cả nương nương bệnh gì cũng tra được? !"

      Tiểu Cúc đứng bên gấp đến độ chịu được, "Mới vừa rồi nương nương còn hảo hảo , tại sao ăn trưa xong lại đột nhiên đau bụng đây?"

      Phó thái y vừa nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Cúc, vừa liếc nhìn bữa cơm trưa còn chưa ăn xong, lập tức hiểu ý : " Có lẽ là nương nương ăn phải thứ gì sạch ." xong, Phó thái y khom người với Tu Hồng Miễn, "Hoàng thượng, xin cho cựu thần kiểm tra đồ ăn trưa chút."

      Tu Hồng Miễn gật đầu cái, theo Phó thái y tới bên cạnh bàn.

      Tiểu Cúc lập tức chạy tới bên cạnh nàng, đem chăn kéo ngang qua bụng cho nàng, mới chạy đến bên cạnh bàn.

      "Hôm nay nương nương ăn những thứ gì?" Phó thái y cẩn thận quan sát thức ăn bàn .

      "Buổi sáng nương nương có chút đau đầu, cho nên cái gì cũng còn ăn, cho đến bữa trưa cũng chỉ ăn chút."

      Phó thái y gật đầu cái, "Xem ra chính là thức ăn buổi trưa này có vấn đề, hoàng thượng bình tĩnh chớ nóng, cho cựu thần lấy chút thức ăn trở về kiểm tra, chắc chắn có được có kết quả."

      "Trẫm cho ngươi 1 ngày, nếu tra được, đưa đầu tới gặp trẫm."

      Phó thái y khom người lĩnh mệnh.

      "Hoàng thượng." Nàng ôm bụng, nằm ở giường, "Hi vọng hoàng thượng để lộ ra chuyện này."

      Tu Hồng Miễn chau mày, gì.

      "Bây giờ còn tra ra cái gì, nếu như lộ ra ra ngoài, như vậy người hạ độc nhất định chuẩn bị xong tất cả."

      Tu Hồng Miễn gật đầu cái, "Chuyện này trẫm tuyệt đối tra đến cùng!"

      Nàng cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn rơi, có thể đừng tra tới cùng hay . . . . . .

      "Có ?" Vẻ mặt Thượng Quan Lệ hưng phấn hỏi.

      "Hồi bẩm nương nương, thiên chân vạn xác! Dư phi còn khiến hoàng thượng cần để lộ ra, nhất định là sợ bị người khác biết mình sanh non, làm cho bản thân mất mặt."

      Thượng Quan Lệ hừ lạnh tiếng, "Nàng phải lợi hại như vậy sao? Ỷ mang long chủng của hoàng thượng, liền chạy đến Duệ Hoa của ta diễu võ giương oai! Chờ đến lúc Bổn cung cũng có, nhất định để cho nàng nếm thử chút tâm tình của bổn cung lúc đó !"

      Bên trong Yến Ninh cung.

      "Cái gì? Dư phi mang bầu long chủng?"Hình như Thái hậu thể tin vào tai của mình.

      "Thái hậu ~ người đừng quá kinh ngạc, ngay cả Hoàng thượng cũng chẳng hay biết gì đâu ~ lúc ấy nếu phải là Lệ nhi tỉ mỉ nhìn ra, cũng bị nàng hoàn toàn giấu giếm cho qua!"

      Thái hậu híp híp mắt, Dư phi này, thế nhưng lại che giấu chuyện có thai, rốt cuộc nàng ta có mưu gì?

      "Thái hậu ~ Lệ nhi cảm thấy Dư Phi muội muội lừa dối mọi người quả là có lỗi, chỉ là Lệ Nhi cũng cảm thấy đáng thương thay cho nàng ấy, biết là người có lòng dạ ác độc như vậy, ngay cả máu mủ của hoàng thượng cũng nhẫn tâm xuống tay!"

      Thái hậu nhìn Thượng Quan Lệ chút, "Nghe ngươi như vậy, chắc hẳn ngươi biết là ai chứ?"

      Thượng Quan Lệ xấu hổ cười, "Thái hậu thông tuệ."

      " , người kia là ai?"

      "Linh Nhi."

      Linh Nhi ở trong cung nhàm chán, chuẩn bị tìm Tu Hồng Miễn, chợt thấy đám thị vệ xông vào, "Các ngươi muốn làm gì? !"

      tên thị vệ khom người cái, "Chúng ta phụng theo ý chỉ của Thái hậu lục soát, xin nương lượng thứ. Lục soát!"

      Linh Nhi còn chưa phản ứng kịp, những thị vệ kia chia thành 2 nhóm, bắt đầu lục soát .

      Linh Nhi có chút tức giận, "Các ngươi quá càn rỡ! Chờ ta bẩm với hoàng thượng, chém hết các ngươi!"

      Lập tức có tên thị vệ tiến lên, túm lấy tay nàng, đem Linh Nhi ngăn lại, "Theo ý chỉ của Thái hậu, người tại thể rời ."

      "Chát" Linh Nhi cho thị vệ kia cái tát, "Ngươi làm gì đó? Dám ngăn cản ta sao?"

      Tên thị vệ đó vẫn động đậy, "Ty chức phụng mệnh làm việc, mong nương thứ tội."

      "Các ngươi, các ngươi khi dễ Linh Nhi ta mới tới nên có người che chở sao? ! Tránh ra! Ta muốn gặp Dư phi nương nương!" xong, nàng hướng bên kia chạy .

      Thị vệ lại lập tức chạy qua ngăn cản nàng.

      Linh Nhi tức giận hét lớn , "Đây chính đạo đãi khách của các ngươi sao! Ta bây giờ vẫn chưa chính thức là phi tần, ta vẫn là khách quý của Kiền sở! ! Ngươi tránh ra! Ta muốn cho Dư vương biết!"

      lúc Linh Nhi giãy giụa sắp thoát ra, lại nghe thấy tên thị vệ tới đây báo cáo, "Tìm được rồi!"

      Linh Nhi sững sờ, "Tìm được cái gì?"

      tên thị vệ gật đầu, "Linh Nhi nương, làm phiền người theo chúng ta chuyến."

      " đâu? Tại sao ta phải với các ngươi!"

      "Yến Ninh cung, Thái hậu cho mời."

      Linh Nhi đối với thái độ vô lễ của bọn cảm thấy vô cùng ảo não, tại bọn họ dám vô lễ với nàng như vậy, đợi đến thực trở thành Tần phi còn ra làm sao?

      "Ta ! Ta muốn gặp Hoàng thượng!"

      Tên thị vệ dẫn đầu liếc mắt cái, phía sau liền lên hai thị vệ, "Đắc tội." Bọn họ phải trái đem Linh Nhi kéo .

      "Các ngươi buông ta ra! Hoàng thượng cứu ta! Dư phi cứu ta! Dư vương! ! . . . . . ."

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 186.

      Linh Nhi có chút sợ hãi nhìn những người có mặt trong Yến Ninh cung, những ánh mắt đáng ghét của bọn họ làm nàng rất thích.

      Vậy nên nàng khách khí chút nào trợn mắt nhìn lại, "Các ngươi bắt ta tới đây làm gì?"

      "Càn rỡ!" Thái hậu tức giận nhìn cái nha đầu có chút quy củ nào này "Ngươi là sắp sửa trở thành Tần phi, sao lại có thể biết trời cao đất rộng như vậy? !"

      Linh Nhi bị khí thế của Thái hậu làm cho sợ đến mức im bặt.

      Lệ phi cười hả hê, "Thái hậu, ngày hôm đó Lệ nhi chính mắt nhìn thấy nàng ta lén lút đến Dư Điệp cung, trong bụng có hoài nghi, liền phái Tiểu Hồng vội vàng theo, kết quả thấy nàng ta cho thứ gì đó vào trong thức ăn của Dư Phi muội muội. Lúc ấy Lệ nhi mặc dù hoài nghi, nhưng nghĩ đến nàng ta lại làm ra loại chuyện đó. Sau đó nhi thần có cho Tiết phi muội muội, muội ấy cũng tin Linh Nhi làm ra loại chuyện kia, lại nghĩ đến Thái hậu vốn dĩ bởi vì chuyện hậu cung mà ngày đêm lao tâm khổ tứ, nên mới cho Thái hậu. Mong Thái hậu giáng tội."

      Thái hậu gật đầu cái, "Nể tình các ngươi mảnh hiếu tâm, miễn ." Nhưng khi nhìn về phía Linh Nhi,Thái hậu lại lập tức điều chỉnh lại sắc mặt, "Ngươi thân là Tần phi được Kiền Sở cống tiến, còn chưa chính thức được sắc phong, lại dám xuống tay với Long tử của Hoàng thượng!"

      Linh Nhi ủy khuất lắc đầu cái, "Linh Nhi làm sao có thể hại Long tử của Hoàng thượng? Huống chi kể từ khi Linh Nhi nhìn thấy Dư phi nương nương, liền rất có hảo cảm với nàng ấy, lòng coi nàng ấy như là tỷ tỷ, nên ta tuyệt đối làm ra loại chuyện hại nàng ấy như vậy!"

      "Là tỷ tỷ?" Thượng Quan Lệ cười nhạt tiếng, "Trong hậu cung này, cái mà nhất định tồn tại chính là thứ tình cảm tỷ muội này. Thử nghĩ xem, vị nương nương nào bị hại, phải là do tỷ muội của mình làm ra?"

      Sắc mặt Thái hậu trong nháy mắt đen lại, những người ở chốn hậu cung này lâu chút, hoặc nhiều hoặc ít cũng biết chút thủ đoạn của Thái hậu, Thượng Quan Lệ tự nhiên ra những lời này, chẳng khác gì là vòng vèo mắng Thái hậu.

      Linh Nhi nghe xong thực hiểu lời của nàng ta có ý gì, chỉ muốn chứng minh mình trong sạch, "Các ngươi đưa Dư phi tỷ tỷ tới đây, nàng ấy có thể chứng minh Linh Nhi trong sạch!"

      Thái hậu liếc tên thái giám bên cạnh cái, tên thái giám này liền khom người ra ngoài.

      Nàng vừa mới theo thái giám tới Yến Ninh cung, nhìn thấy Linh Nhi quỳ gối ở giữa đại điện, trong bụng có chút ảo não, chỉ sợ chuyện này làm liên lụy đến Linh Nhi rồi.

      "Dung nhi tham kiến Thái hậu."

      Thái hậu gật đầu cái, " ."

      Nàng nhìn Thái hậu cái, ? gì?

      "Bởi vì gần đây thân thể Dung nhi khó chịu, nên hàng ngày thể thỉnh an Thái hậu, mong Thái hậu giáng tội." Nàng cố ý thử thăm dò, xem rốt cục Thái hậu muốn tới chuyện gì.

      "Chuyện đó coi như bỏ qua, nhưng làm sao ngươi có thể giấu giếm chuyện mang Long tự? Lại còn chú ý tới bản thân, để cho người ngoài hãm hại?"

      Quả nhiên, nàng cố ý ném cho Thượng Quan Lệ quả cầu lửa, làm cho nàng ta lập tức ném vào tay Linh Nhi.

      "Người ngoài? Dung nhi nghe hiểu Thái hậu gì." Nàng tiếp tục giả vờ ngu.

      Thái hậu có chút nhịn được, Thượng Quan Lệ thấy vậy, lập tức tiếp lời , "Ngươi còn định cho giấu đến bao giờ? Chuyện này mọi người đều biết, nên bởi vì ngươi dám ra , mà khiến cho hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!"

      Nàng nhìn Linh Nhi cái, "Hung thủ?"

      "Chính mắt Bổn cung thấy được, chẳng lẽ còn là giả sao?"

      Nàng đảo mắt nhìn về phía Thượng Quan Lệ, "Ngươi thực chính mắt thấy Linh Nhi là hung thủ?"

      "Là nô tỳ cận thân của Bổn cung nhìn thấy."

      Nàng cười khẽ, "Vậy chính là có chính mắt thấy?"

      Thượng Quan Lệ vẫn kiên quyết tha, "Nàng ta là tỳ nữ thân cận của Bổn cung, thể nào lại láo với bản cung, huống chi, Bổn cung từng thấy tận mắt Linh Nhi lén lút ở bên ngoài Dư Điệp cung, còn có cái gì phải hoài nghi nữa?"

      Khóe miệng nàng nhếch lên, nàng đợi chính là những lời này!" Thực trong chuyện này Dung nhi tài nào hiểu nổi, Dung nhi chỉ là vì dạ dày khó chịu, cho nên bị tiêu chảy, tại sao lại gây ra chuyện lớn như vậy?"

      Linh Nhi vừa nghe, lập tức khôi phục khí thế vốn có của nàng, đứng lên hướng về phía Lệ phi quát, "Ngươi có nghe thấy ! Dư phi tỷ tỷ chỉ là bị tiêu chảy, tại sao ngươi lại vu khống cho ta?"

      "Càn rỡ! Ai gia khi nào để cho ngươi đứng dậy? !"

      Hình như Thái hậu bị chọc tức ít, biết rốt cuộc là bởi vì chuyện gì.

      "Thái hậu, xem ra dùng chút thủ đoạn, các nàng thừa nhận." Thượng Quan Lệ thấy hai người bọn họ giống như thông đồng nguỵ biện, trực giác mách bảo nàng lưu lại hai người này tuyệt đối là tai họa.

      Thái hậu cũng lời nào, tựa như ngầm cho phép.

      Lệ phi cười hả hê, "Xin Thái hậu giáng chỉ, đem hai người bọn họ đưa vào Thân Tông Phủ!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :