1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 169.

      Núi cao làm bối cảnh, dòng suối , phía trước có phụ nhân thu y phục!

      Chuyện gì xảy ra? ! phải phơi quần áo sao?

      Nhìn ngoài cửa sổ chút, nàng nhất thời sáng tỏ.

      Khi mặt trời lên, phụ nhân phơi quần áo. Nhưng khi trời mưa xuống, phụ nhân liền thu y phục lại!

      Nàng thể tin nhìn lên bức vẽ trước mặt, quả nhiên.

      Bảo bối a! Bảo bối! !

      Cái người họa sĩ đó tên gì? Diệp, Diệp Hồng Mẫn? , là làm sao làm được như thế? !

      Nàng hưng phấn cầm bức họa này, cẩn thận nghiên cứu.

      Hồi lâu, có kết quả.

      Bởi vì Tu Hồng Miễn muốn nàng phải theo , cho nên bây giờ nàng phải lập tức qua.

      Nàng như cái xác đứng bất động, ngơ ngác nhìn Tu Hồng Miễn phê tấu chương, tấu chương có gì đáng cười sao? Tại sao nàng lại thấy vui vẻ như vậy.

      Nàng ở trong lòng thở lần thứ tám mươi bốn, nàng ngồi nhiều canh giờ như vậy, cái gì gọi là như đứng đống lửa nàng coi như là hoàn toàn cảm nhận được.

      "Tu?"

      gật đầu cái, ý bảo nàng .

      "Ta ở đây tại thời điểm ngươi phê tấu chương được ?"

      lắc đầu cái.

      Nàng nhìn , phải tâm trí thể dùng cho hai việc sao? Tại sao nhìn còn phê tấu chương còn có thể trả lời vấn đề của nàng?

      lúc nàng sốt ruột ngồi chờ, Cảnh Nhân xuất ở bên ngoài.

      Tu Hồng Miễn ý bảo vào, ra là Thái hậu muốn triệu kiến nàng.

      Nàng cùng Tu Hồng Miễn liếc nhau cái.

      "Nàng trước , trẫm phê xong tấu chương tới."

      Nàng gật đầu cái, cùng Cảnh Nhân cùng ra ngoài.

      Mới vừa vào đến Yến Ninh cung, thấy tất cả các phi tần lớn của Tu Hồng Miễn cơ hồ đều đến đông đủ, bên trong rất náo nhiệt. . . . . .

      "Dung nhi tham kiến mẫu hậu."

      Thái hậu gật đầu cái, "Ngồi ."

      Nàng thấy chung quanh còn chỗ nào ngồi, chẳng lẽ để cho nàng ngồi ở nơi đó?

      Hạ quyết tâm, nàng tới chỗ ngồi xuống, cứng rắn đem đám người chật ních tách ra thành chỗ.

      " phải Dư phi tỷ tỷ mới vừa được hoàng thượng thưởng chiếc mũ lông sao? Sao có mang ra cho bọn tỷ muội mở rộng tầm mắt?" Tiết phi mở miệng trước.

      Những chuyện hậu cung nhiều chuyện truyền thực vui vẻ, trong lòng nàng thở dài cái, tại nàng trở thành cái đích bắn cho bọn họ, chỉ hy vọng Tu Hồng Miễn có thể mau mau tới giải vây cho nàng.

      "Hoàng nhi tới được rồi, ai gia còn có chuyện khác để cho làm."

      Lời của Thái hậu làm cho thân thể nàng cứng đờ, thể nào, nàng nghĩ cái gì Thái hậu cũng biết!

      "Muội muội tại hưởng ngàn vạn sủng ái, tỷ tỷ cam bái hạ phong rồi." Lệ phi ê ẩm .

      "Tỷ tỷ thực nghiêm trọng, muội muội đảm đương nổi."

      "Ơ, tại Dư phi tỷ tỷ rất được hoàng thượng sủng ái, này người nào biết a, tỷ tỷ đừng khiêm nhường nữa~" Tấn phi lập tức tiếp lời .

      Lông mày nàng run lên, nàng nhẫn nhịn cũng có chừng mực!

      "Muội muội, biết ngươi có cái gì mới? Làm sao có thể làm cho Hoàng thượng mê mẩn như vậy? Ngay cả Như phi so ra cũng hơn rồi." Lệ phi châm chọc . Ai cũng biết kết cục của Như phi hề tốt.

      Nàng đứng lên, hướng Thái hậu khom người, "Hôm nay Dung nhi có thể có được thương của Hoàng thượng, tất nhiên cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nếu như các tỷ muội có gì cần Dung nhi giúp tay, Dung nhi nhất định làm hết khả năng. Dù là củ cải hay là rau xanh, mỗi người có sở thích riêng, ngay ngón tay đều có cái dài cái ngắn, huống chi là trong hậu cung, có lẽ trong khoảng thời gian này Dung nhi nhất thời được sủng, chừng về sau trong số các tỷ muội ngồi đây. Dung nhi những lời này chỉ hi vọng tỷ muội chúng ta có thể đoàn kết, cần bởi vì người nhất thời được sủng ái, lại thành ra đối chọi gay gắt với mọi người, dù sao phong thủy luân chuyển! Ai có thể biết, cuối cùng là người nào đâu. . . . ?" Lúc nàng câu cuối cùng nhìn chằm chằm Lệ phi cái, chớ khinh người quá đáng, nếu phải tự gánh lấy hậu quả!

      Tất cả mọi người đồng loạt im lặng, Thái hậu vuốt vuốt cái trán, "Ai gia mệt mỏi, các ngươi lui xuống trước thôi. Dung nhi, ngươi lưu lại."

      Tất cả mọi người đứng dậy lui xuống, lúc Lệ phi ngang qua bên cạnh nàng, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, " ra là ngươi cũng hiểu đạo lý này." xong, tia tàn khốc quét qua.

      Nàng kinh hãi, trực giác cho nàng biết, hình như trong chuyện này còn có cái gì mà nàng biết. . . . . .

      "Dung nhi."

      Thấy Thái hậu gọi nàng, nàng lập tức cúi đầu đáp tiếng.

      "Làm sao ngươi có thể hồ đồ như vậy?"

      Lòng nàng hổ thẹn, ba lần bốn lượt khiến Tu Hồng Miễn xuất cung tìm nàng, đúng là lỗi lầm của nàng.

      "Dung nhi biết sai rồi."

      "Ngươi đừng cùng ai gia biết sai, biết sai ~ mỗi lần đều như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là tái phạm Ngươi là khảo nghiệm nhẫn nại của Hoàng thượng, hay là khảo nghiệm kiên nhẫn của ai gia?" Càng , giọng của Thái hậu càng trở nên lạnh lẽo.

      Trong lòng nàng run lên, "Thái hậu bớt giận, Dung nhi biết sai rồi."

      Thái hậu vuốt vuốt mi tâm, " Chuyện Hoàng hậu ai gia sớm đề cập tới, chắc hẳn ngươi cũng suy nghĩ qua, theo ý ngươi, ai là lựa chọn tốt nhất đây?"

      Tim của nàng đập nhanh cách khác thường, nàng phải trả lời cái vấn đề này thế nào? Làm Hoàng hậu? Dã tâm quá lớn, nàng thể tưởng tượng được những việc nàng làm lại chọc cho Thái hậu chán ghét. Chọn Lệ phi? Nàng quá nhiều lần phải đối đầu với nàng ta , ai cũng biết nàng cùng nàng ta có thù oán, nếu cứ chọn nàng ta tương đương với việc nàng dối trá ở trước mặt Thái hậu. Chọn Tiết phi? Chọn Vinh phi? . . . . . .

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 170.

      Nàng nhếch môi, "Chuyện chọn phi nên do Thái hậu cùng hoàng thượng quyết định, vốn là tới phiên Dung nhi chen miệng. Dung nhi tự biết mình quá mức tùy hứng, xử đủ chu đáo, người cũng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng nếu Thái hậu muốn Dung nhi tuyển lấy người, Dung nhi thể làm gì khác hơn là tuân mệnh. Chỉ là các tỷ muội khác cũng rất tốt, có lẽ người có rất nhiều ưu điểm so với Dung nhi, nhưng là Dung nhi lại chưa hiểu về họ, có biết cũng chỉ là bình thường nhìn thấy như vậy, mỗi người đều có mặt để cho người khác biết, Dung nhi cũng thế. Nếu là người tốt nhất trong lòng mình, trước hết nên hiểu người đó, cho nên xin Thái hậu thứ lỗi Dung nhi ngu muội, con biết."

      Thái hậu mặt tràn đầy tán thưởng gật gật đầu, "Ngươi xuống ."

      Nàng thở phào nhõm, may quá.

      Thái hậu ánh mắt phức tạp nhìn về bóng lưng của nàng. . . . . .

      Kiền Sở Vương tới Thánh Dụ, dân chúng Thánh Dụ vô cùng hoan nghênh.

      Trong hoàng cung, Tu Hồng Miễn cũng chuẩn bị kỹ càng, các đại thần đến, dĩ nhiên, bao gồm nàng đây, Trì tướng quân.

      Dân chúng nhiệt tình hoan nghênh, còn Tu Hồng Miễn lựa chọn ở hoàng cung chờ . Như vậy vừa cho thấy nhiệt tình của Thánh Dụ, lại mất uy tín của hoàng gia.

      Trường hợp lớn như vậy, làm sao có thể thiếu Trì Tô Tướng quân? Cho nên nàng đứng ở chỗ của Tướng quân, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đại đài.

      Bởi vì còn chưa chọn được hoàng hậu, nên Lệ phi rất vinh hạnh được Tu Hồng Miễn chọn làm tần phi duy nhất có thể có mặt, an vị ở phía sau Tu Hồng Miễn.

      Lệ phi vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tu Hồng Miễn, mặt khó nén được vui mừng.

      Nàng híp híp mắt, hừ, nếu phải là Tướng quân nàng đây phải ra mặt, ngồi chỗ đó chừng là của nàng. Nhìn cái gì vậy! Nhìn nhìn lại cũng chỉ có cái bóng lưng cho ngươi mà thôi!

      Mới vừa nghĩ như vậy, Tu Hồng Miễn quay đầu lại gì đó với Lệ phi, làm nàng ta mừng rỡ che mặt cười tiếng.

      Nàng nghiến răng, sao, sao, chỉ là câu mà thôi.

      Lệ phi từ bên cạnh cầm quả quả nho, đưa đến bên miệng Tu Hồng Miễn, Tu Hồng Miễn cười nuốt vào.

      Nàng nắm chặt quả đấm, sao, sao, chỉ là ăn quả nho mà thôi.

      biết là trong lúc rãnh rỗi hay là như thế nào, Tu Hồng Miễn vẫn cùng Lệ phi câu có câu trò chuyện.

      Thiện Xá lấy cùi chỏ chọc vào bên cạnh nàng, "Ngươi sao chớ?"

      Nàng trừng mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào đại đài, lại liếc nhìn Thiện Xá phun ra, " có ~ chuyện gì ~"

      Phản ứng như thế khiến Thiện Xá cảm thấy lành lạnh, "Hoàng thượng chỉ là diễn trò mà thôi."

      Nàng quay đầu nhìn về phía Thiện Xá, "Ta hiểu."

      Nàng đương nhiên biết, gia hòa vạn hưng, nếu như trong quốc gia, ngay cả Hoàng thượng cùng với phi tử của mình chung sống cũng tốt, như vậy quốc gia này cũng đừng chuyện ổn định và hoà bình lâu dài.

      "Biết rồi còn phản ứng lớn như vậy làm gì?"

      "Phản ứng của ta rất lớn sao?"

      Thiện Xá giống như nghe được chuyện cười, khoa trương , "Con ngươi cũng mau trợn lồi ra rồi."

      Nàng xấu hổ nghiêng đầu, chính nàng cũng biết mình tại sao phản ứng lớn như vậy. Chẳng qua nàng phải là bởi vì ghen~ con người của nàng rất biết khoan dung, chưa bao giờ bởi vì chút chuyện tính toán chi li. Gật đầu cái, ừ, nàng là người có thể chống đỡ tất cả.

      Thiện Xá cười cười, "Đợi lát nữa kiền Sở Vương tới cũng đừng làm ra cử động thất thường gì, tất cả đều phải cẩn thận."

      Nàng gật cái, hướng làm mặt quỷ, "Nhị ca, ngươi cần phải bảo bọc tiểu đệ nha ~"

      Thiện Xá nghe cười ha ha, " thành vấn đề."

      Cảm giác đột nhiên có ánh mắt nóng rực nhìn về phía này, nàng quay đầu lại nhìn, ra là Tu Hồng Miễn.

      Nàng liếc cái, thế nào? Vừa rồi và Lệ phi cười , lại cho phép nàng chuyện cùng Thiện Xá sao?

      Nàng khoác cánh tay lên người Thiện Xá cánh tay, "Nhị ca ~~"

      Phía , mặt Tu Hồng Miễn tràn đầy tức giận, hình như muốn đứng lên, lại phát thích hợp, chỉ đành phải nhìn chằm chằm vào nào rồi ngồi xuống.

      Nàng thèm để ý , nhìn về Thiện Xá cười nhìn nàng.

      "Nhị ca, ngươi có biết Diệp Hồng Mẫn hay ?"

      "Sớm có nghe thấy, hoạ sĩ nổi tiếng, Tam đệ đối với thư họa có hứng thú sao?"

      Nàng cười cười, "Cách đây lâu nghe tới kỳ tác của 《 Hoán Khê quần áo 》, tò mò, cho nên hỏi chút. biết nhị ca đối với thứ này có nghiên cứu ?"

      "Nghiên cứu thể , nhưng mà cũng có chút quan tâm . . . . ."

      Thấy Thiện Xá bắt đầu có xu thế thao thao bất tuyệt, nàng lập tức ngừng lại lời của , "Ta phải hỏi nghiên cứu cái này" Nàng nhìn nhướng lông mày.

      Chương 171.

      Thiện Xá nháy mắt ra hiệu cho nàng, "Ngươi, đây coi như là quyến rũ ta sao?"

      Bộ mặt nàng cứng đờ, hình như những chuyện như vậy rất dễ dàng hiểu lầm, "Ta là muốn hỏi chút, ngươi biết bức họa kia có thể đáng bao nhiêu tiền sao?"

      Thiện Xá nhíu nhíu mày, "Đây chính là vật báu vô giá, tiền rất dung tục."

      gương mặt nàng xuất vạch đen, cứ để cho nàng tục tằng làm sao.

      "Thế nào? Chẳng lẽ ngươi biết bức họa kia ở đâu?" Thiện Xá thấy nàng hỏi như vậy, có chút hoài nghi.

      "Hắc hắc, đó là ~ tại bức họa kia vẫn còn ở hậu viện nhà ta làm cây đuổi vịt"

      Thiện Xá nghe xong cười tiếng, "Ngươi đúng là có thể bậy"

      Nàng hả hê nhìn , càng che giấu càng bị hoài nghi. Thường thường khi thấy lời nghiêm túc, lại thành ra là lời dối.

      Kiền Sở Vương rốt cuộc tới, mang theo vị mỹ nữ tay áo bồng bềnh.

      Đó là vương phi của sao? thân quần la đỏ thẫm, làm nổi bật làn da tuyệt mĩ của nàng ta, dung mạo xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có Ngọc Tình mới có thể so sánh, chỉ có hơn chứ kém.

      Rất khéo , nàng ta và Lệ phi lại đụng sắc.

      Hôm nay Lệ phi cũng là thân đỏ thẫm, là bộ áo màu đỏ nàng luôn thích.

      Chỉ là hai người căn bản cũng cần so sánh, bởi vì Lệ phi cùng nàng ta hoàn toàn cùng cấp bậc.

      Nàng cũng có vì vậy mà vui mừng, thế nào cũng là đem Thánh Dụ hạ thấp xuống, cho nên nhìn ánh mắt của nàng nhìn nàng ta có chút địch ý.

      Lúc ngang qua bên cạnh Hạ Phù Dung, nàng nhìn ta cái.

      Nàng hướng nhếch miệng cười tiếng, "Hoa Dư ~~"

      Giống như những người bạn lâu ngày gặp, cũng hướng nàng khẽ mỉm cười.

      Lòng của nàng lập tức mềm nhũn ra, dáng dấp là xinh đẹp, hai vợ chồng đều dễ nhìn!

      Nàng lại nhìn Lệ phi lần nữa, ai. . . . . .

      Mấy phen chào hỏi xong xuôi, rốt cuộc có thể vào ngồi.

      Hoa Dư ngồi ở chỗ ngồi của khách quý đại đài.

      "Hồng Miễn huynh, Dư đệ mạo muội tới chơi, có nhiều phiền toái, mong huynh lượng thứ."

      "Dư huynh làm sao lại như vậy, từ trước đến nay hai nước luôn thân cận, bởi vì chuyện ngoại giới mà gây ra hiểu lầm, bây giờ cũng tốt như lúc ban đầu, chính là phúc của dân chúng"

      Hoa Dư cười ha hả, "Hồng Miễn huynh rất có lý, Dư đệ vì muốn biểu đạt tâm ý, do dó đem mỹ nữ đứng đầu nước ta dâng lên, mong rằng Hồng Miễn huynh chớ có ghét bỏ!"

      Hoa Dư mới vừa xong, chỉ thấy mỹ nữ đứng dậy, "Linh Nhi tham kiến hoàng thượng ~ hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế." thanh trong trẻo như chuông gió.

      Nàng ta là để hiến tặng cho Tu Hồng Miễn hay sao? !

      Hạ Phù Dung nhìn nàng ta chằm chằm, quay sang với Thiện Xá, "Oa, phải chứ? Tên của nàng gọi là Linh Nhi? Chân Thổ, nghe liền thấy ghê tởm, còn mặc trang phục màu đỏ, ngươi xem như mặc nhiều như vậy là khó nhìn, hình như cũng quá kém cỏi , vóc người chắc cũng thế, chừng là chân vòng kiềng! Ngươi có nhìn thấy , cái mũi của nàng giống như bị méo, có giống cái mũi, mắt cũng phải là rất lớn, mà người cũng có chút lùn phải"

      Thiện Xá nhìn nàng giống như nhìn quái vật, nữ nhân này. . . . . . Ngoan độc!

      Nàng trừng mắt liếc cái, "Nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta rất có đạo lý sao?"

      Thiện Xá lắc đầu cái, "Ta thấy nàng đẹp vô cùng, thể trạng nhắn, ngũ quan cũng khéo léo, là Mỹ Nhân."

      Nàng híp híp mắt, "Vậy sao ~! ~"

      Vừa vừa nhéo cái đau vào cánh tay Thiện Xá.

      Thiện Xá đau đến mức muốn hét lên, nhưn dám ở trường hợp này lỗ mãng, chỉ đành phải cắn chặt hàm răng.

      "Nàng ta có xinh đẹp ?" Nàng hơi uy hiếp hỏi.

      Thiện Xá lắc đầu như trống bỏi.

      Nàng hài lòng thu tay về, "Ta cùng nàng người nào đẹp mắt hơn?"

      Thiện Xá nghĩ ngợi nửa ngày cuối cùng , "Cái tay này ta cho ngươi luôn, chớ nhéo cái tay vừa rồi."

      Nàng thiếu chút nữa đập bàn đứng lên, như thế nào a! ! Nàng xấu đến như vậy sao! Thiện Xá tình nguyện bị nhéo chứ cũng nguyện câu nàng đẹp mắt! !

      Phía , Tu Hồng Miễn nhìn thấy nàng cùng Thiện Xá ngồi dưới vô cùng mờ ám, cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng vẫn phải hướng Hoa Dư cười, "Quả nhiên là mĩ nhân, miễn lễ ~"

      Nàng trừng mắt liếc nhìn Linh Nhi, thấy nàng ta nở nụ cười giả tạo!

      Trong lúc vô tình, nàng thấy Lệ phi cũng tức giận trợn trừng mắt nhìn Linh Nhi, ác ý trong lòng nàng tự nhiên tan rất nhiều.

      Bữa tiệc này nhất định bình yên, Linh Nhi này cũng phải cái đèn cạn dầu, thấy ánh mắt như đao của Lệ phi, cũng khách khí chút nào trợn mắt nhìn sang.

      Đáng thương, nàng đây ngồi ở chỗ ngồi của Tướng quân, dù nàng có trừng đến mức con ngươi rớt xuống, nàng ta cũng thèm liếc nàng lấy cái.

      Sau đó Hoa Dư tới tìm nàng, nàng cho chút mặt mũi nào, thế nhưng dám đưa nữ nhân tới để giành lão công với nàng!

      "Hoa mỗ đối với Thánh Dụ vẫn còn rất xa lạ, biết Trì tướng quân có thời gian hay giúp ta thăm thú chút?"
      trạch nữ thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 172.

      "Hoa mỗ đối với Thánh Dụ vẫn còn rất xa lạ, biết Trì tướng quân có thời gian theo giúp ta thăm thú chút hay ?"

      " xin lỗi, Trì mỗ có thời gian."

      Hoa Dư sững sờ, "Trì Tô Tướng quân, biết có chuyện gì lại làm ngươi tức giận như thế?"

      Cố gắng hóa giải tâm tình của mình, nàng biết là khách quý, là khách quý, " chút chuyện nhà mà thôi, mới vừa rồi có nhiều chỗ mạo phạm, mong Hoa Vương lượng thứ."

      Hoa Dư vô vị cười tiếng, "Xem ngươi kìa, chúng ta cũng đừng nên khách sáo như thế. Ngươi từng lừa ta đủ thảm! Chuyện này có thể phải hảo hảo tính toán!"

      Nàng cười , "Quân mệnh trong người, thể từ chối. Ngài đến Thánh Dụ lần này cũng có chuyện che giấu đúng ?"

      "Ta chưa từng qua mình . Chỉ là ngươi phải mang ta dạo, coi như là trả cho ta phần nhân tình này, chuyện này ngươi chạy được!"

      Nàng gật đầu cái, "Ha ha, Hoa tướng quân có lệnh, Tô Trì nào dám theo?"

      cười ha ha , "Tốt! Sáng sớm ngày mai, ta ở trong cung chờ ngươi."

      Trở lại Dư Điệp cung, lũ vịt của nàng lại bắt đầu ồn ào rồi.

      "Ngừng! ! ~!" Nàng rít lên tiếng.

      Tất cả trở nên an tĩnh.

      Nàng hài lòng nằm vật lên giường, Bích Quỳnh bưng trà tới cho nàng, "Nương nương, người sao lại mất hứng như thế?"

      Nàng mím mím môi, nước mắt ròng ròng mà nhìn Bích Quỳnh, "Có người cướp lão công của ta . . . . ."

      Bích Quỳnh nghe nàng kỳ quái, "Lão, lão công? Là cái gì?"

      Lúc này nàng mới phát mình chỉ cùng Tu Hồng Miễn qua về ý nghĩa của hai từ lão công, "Chính là trượng phu a!"

      Bích Quỳnh mắc cỡ mặt đỏ bừng, "Nương nương ~ cái gì mà giành với cướp ~ ngài, ngài tại sao có thể như vậy a ~"

      Tu Hồng Miễn và Hoa Dư ngồi ở vườn hoa, băng ghế đá, uống rượu ngắm hoa, quốc .

      Đột nhiên đạo tiếng gầm gừ truyền đến, Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày.

      "Hồng Miễn huynh, thanh này là. . . . . ."

      Thấy Hoa Dư mặt lộ vẻ kinh ngạc, Tu Hồng Miễn lập tức qua loa: " điểm nhạc đệm mà thôi, làm Dư huynh mất hứng chứ?"

      "Đâu có đâu có, Hồng Miễn huynh đùa." Hoa Dư nhìn về phía thanh truyền đến cái, như có điều gì suy nghĩ.

      Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, nàng liền mặc chỉnh tề, về phía cung của Hoa Dư.

      Nàng cố ý đến sớm, chờ tỉnh mở cửa, thấy nàng ngồi băng đá phía ngoài chờ rồi, để cho cảm thấy nàng là người sâu thăm thẳm.

      Những cao thủ võ lâm gặp nhau phải đều như vậy sao, càng nghĩ nàng càng thấy được mình xuất sắc, hình tượng của nàng trong nháy mắt trở nên rất cao lớn.

      tới cửa cung của Hoa Dư, thấy ngồi băng đá chờ nàng rồi.

      Oa ~ so với nàng càng sớm hơn! Cảm giác hình tượng của trong nháy mắt trở nên cao lớn khác thường.

      Xuất cung ra bên ngoài, nàng dẫn dạo khắp nơi, có vẻ nàng so với còn hưng phấn.

      "Xem ra Trì huynh là người rất bận rộn a, rất ít ra ngoài dạo đúng ?"

      Mới thế mà bị nhìn ra? Nàng xấu hổ cười, " đến ra là làm cho ngươi chê cười, ra , ta tại cũng lắm đây là đâu." Nơi này trước kia nàng chưa từng đến, nếu là nhuốm liều tìm đường trở về, chỉ sợ còn phải dựa vào vận may rồi. . . . . .

      Hoa Dư khẽ cười lắc đầu cái.

      Lúc này có người mình tới đây, ở bên tai Hoa Dư gì đó.

      Nàng nhàng tiến tới, cố gắng muốn nghe chút xem cái gì.

      Hoa Dư cùng thủ hạ của ngừng lại nhìn nàng, "Trì huynh cũng muốn nghe?"

      Nàng lập tức phủ nhận, lắc đầu cái, " muốn muốn."

      Hoa Dư nhịn được cười tiếng nhìn nàng, "Muốn nghe cũng có gì, đến bên này ."

      mang theo nàng quẹo trái quẹo phải, tới cửa phía sau của phủ đệ.

      Hoa Dư gõ tay, liền nghe bên trong vọng ra 3 tiếng gõ, Hoa Dư ho khan hai tiếng, "Mở."

      Người ở bên trong lập tức mở cửa ra, cung kính khom lưng nghênh đón bọn họ.

      Chẳng lẽ đây chính là ám hiệu trong truyền thuyết? Nàng có chút hưng phấn nhìn bốn phía, nơi này chỉ có những người biết ám hiệu mới có thể tiến vào.

      vào nhà, Hoa Dư tay cầm chặt lấy tay của nàng, làm cho nàng toàn thân run lên, , , nghĩ làm cái gì với nàng? !

      Chương 173.

      , , nghĩ làm cái gì đối với nàng? ~

      Nàng thiếu chút nữa liền thét lên, ngay lúc này lại nghe thấy tiếng của Hoa Dư, "Ngươi là người của Y Tháp tộc chứ?"

      Thân thể nàng cứng ngắc nhưng ngay sau đó lại thả lỏng ra, ra là nàng tự mình nghĩ nhiều. . . . . .

      Thấy nàng gì, "Yên tâm, ta cho bất luận người nào, dù sao. . . . . . Tu Hồng Miễn cũng muốn làm ra việc bất lợi đối với tộc người của các ngươi."

      Ánh mắt Hoa Dư nhìn nàng giống người lãnh đạo quan tâm tới binh sĩ của mình, trong mắt tràn đầy thương tiếc, "Ngươi yên tâm, ta bảo vệ tộc của các ngươi."

      Nàng có chút nghi ngờ, tại sao lại với nàng như vậy? là làm sao biết nàng là người Y Tháp tộc? "Hoa tướng quân, Thánh Dụ còn có người Y Tháp tộc giống ta sao? Ta rất nhớ bọn họ."

      Hoa Dư lắc đầu cái, "Cái này ta lắm, chẳng qua ta nếu tìm được ngươi, nhất định phụ trách an toàn của ngươi."

      Mới vừa rồi nàng hỏi như vậy, cũng chỉ là nghĩ muốn thăm dò chút hư trong chuyện này. Nhưng lại ràng lắm, lên rằng phải Thiện Xá cho biết, nếu nhất định biết Thiện Xá cũng là người của Y Tháp tộc, vậy làm sao lại biết nàng? Vì sao tất cả tình trải qua nhiều năm như vậy, vẫn Tu Hồng Miễn đối với Y Tháp tộc gây bất lợi?

      "Hoa tướng quân, ta thấy Tu Hồng Miễn hình như có ý định buông tha chiếm lĩnh đối với Y Tháp tộc, ta nghĩ chúng ta cần phải nhìn gà hoá cuốc."

      Hoa Dư lắc đầu cái, "Bỏ qua? Các ngươi vẫn quá thiện lương. Chẳng lẽ ngươi quên tộc trưởng của các ngươi là bị làm sao mà chết sao? Chẳng lẽ ngươi quên tộc của mình sao lại có nơi để cư ngụ sao?"

      Thấy Hoa Dư xong có chút kích động, trong lòng của nàng đập bịch bịch, Tộc trưởng? Tộc trưởng phải là tự mình chết sao? Tu Hồng Miễn phái cha của nàng điều tra, Tộc trưởng chết rồi. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Tu Hồng Miễn dấu diếm nàng cái gì? Chẳng lẽ tộc trưởng chính là do giết?

      Nhưng tại sao vậy chứ? tại sao phải làm như vậy?

      "Hoa tướng quân đúng.” Nàng nghĩ muốn moi chút thông tin từ trong miệng . “ biết đợi lát nữa hồi cung, ta có lấy thân phận tướng quân để thân cận cùng ngài nữa hay ?" Nàng cố ý câu hai nghĩa, bởi vì nàng ràng Hoa Dư có biết thân phận khác của nàng hay , Dư phi. Nếu như biết, như vậy là có thể nghe hiểu ngầm lời nàng . Nếu như biết, nhất định cho là nàng thân phận tướng quân cùng thân phận người của Y Tháp tộc.

      lắc đầu cái, "Trong cung thể chuyện này, ngươi cần phải đưa ta hồi cung nữa."

      ra là biết thân phận Dư phi của nàng, nàng gật đầu cái, "Tướng quân rất đúng."

      Người đứng bên cạnh đưa cho tờ giấy, bọn họ vừa nãy ở đường chuyện này sao?

      Nàng tiếng động nhích gần về phía của Hoa Dư, nhàng liếc mắt nhìn tờ giấy, "Phương pháp này thể thực được." cẩn thận nhìn thêm chút, "Còn cần bàn bạc kỹ hơn."

      Hoa Dư tay lấy tờ giấy vò nát, cau mày, tựa hồ nghĩ chuyện gì.

      Trong lòng nàng mừng rỡ như nở hoa, bởi vì trước khi vò nát tờ giấy, nàng đem chữ cuối cùng thấy được.

      Chỗ ký tên ghi: Dương.

      Dương là ai ? Phương pháp này thể thực được. . . . . . Phương pháp gì?

      "Trì huynh, ta còn có chuyện, trước hết hồi cung , có lẽ về sau, còn cần hổ trợ của ngươi" ý vị sâu xa .

      Nàng gật đầu cái, "Muôn lần chết chối từ."

      Nàng cùng ra khỏi cửa, đưa mắt nhìn hồi cung, trong lòng nàng càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Hẳn là muốn xuống tay với Tu Hồng Miễn? Lần này hẹn nàng ra ngoài, mục đích là muốn chiếm được giúp đỡ của Y Tháp tộc, dù sao nàng cũng là Tướng quân. may là còn biết Thiện Xá cũng thế, nếu hai Đại tướng của Thánh Dụ đều bị dùng. . . . . .

      Chuyện này vô cùng kỳ hoặc. . . . . .

      Trở lại trong cung, Bích Quỳnh bưng tới trà nóng cho nàng, "Nương nương, ngài có mệt ?"

      Nàng vuốt vuốt cái trán, gần đây nàng luôn cảm thấy đau đầu, cảm giác mắt khô cực kì.

      Nàng phất tay, tại nàng chỉ muốn hảo hảo ngủ giấc.

      "Choang" cẩn nàng đụng phải tay của Bích Quỳnh, Bích Quỳnh mất thăng bằng, cái chén trong tay liền bị rơi mặt đất, vỡ tan.

      "Xèo" nước trà loang ra đất, trong nháy mắt phản ứng, nổi lên bọt màu trắng.

      Nàng cùng Bích Quỳnh đều là sửng sốt.

      "Nương nương ~~!" Bích Quỳnh bị sợ đến toàn thân xụi lơ ở mặt đất, "Bích Quỳnh toàn tâm toàn ý vì nương nương làm việc, chưa bao giờ dám có nhị tâm! Nương nương ~! ~" Bích Quỳnh giọng ngừng run rẩy, xen lẫn nức nở.

      Nàng nhìn đống hỗn độn đất, nuốt ngụm nước bọt, "Ngươi trước hết, lập tức đem những thứ đất quét sạch , mới vừa rồi. . . . . . có gì xảy ra cả."

      Bích Quỳnh giương mắt cảm kích nhìn về phía nàng, "Nô tỳ lập tức làm." Mới vừa đứng dậy, "Nương nương, ngài. . . . . . Có phải tin tưởng nô tỳ nữa?"

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 174.

      Thấy Bích Quỳnh nơm nớp lo sợ, nàng có chút đau lòng, "Ta tin tưởng ngươi."

      Bích Quỳnh nghe xong cảm kích nhìn nàng, chạy cầm lấy cây chổi, nàng nhìn bóng lưng của nàng nhịn được run rẩy, Bích Quỳnh, ngươi ngàn vạn lần được phản bội ta, ngàn vạn lần được.

      Dọn dẹp sạch xong, nàng bảo Bích Quỳnh vào trong phòng thương lượng chút.

      “Trà này là ngươi pha sao?"

      Ánh mắt Bích Quỳnh có chút tránh né, "Đúng, là nô tỳ pha ."

      Sắc mặt nàng có chút tốt, " là ngươi pha sao?"

      Thấy Bích Quỳnh gì, nàng thở dài, "Ngươi là người duy nhất mà tại ta có thể tin tưởng, nếu như ngay cả ngươi đều với ta, làm sao sau này ta còn có thể tin tưởng người khác?"

      Bích Quỳnh lộ vẻ xúc động, vội vàng hướng nàng dập đầu : "Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận, đúng, đúng Bích Thanh pha trà. Nương nương ~ Bích Thanh cùng nô tỳ giống nhau, luôn chân thành phục vụ nương nương, tuyệt hãm hại nương nương!"

      Nàng gật đầu cái, rốt cuộc chịu , nàng liền đoán được là Bích Thanh nha đầu này, "Ta đâu có là nàng hạ độc, kêu nàng tới , ta hỏi nàng chút."

      Bích Quỳnh đem Bích Thanh dẫn theo tới đây, đường hình như Bích Quỳnh qua chuyện này với Bích Thanh, làm Bích Thanh bị sợ đến nỗi khuôn mặt nhắn trắng bệch.

      "Nương nương, phải nô tỳ hạ độc a! Nô tỳ. . . . . ."

      Nàng khoát tay áo, "Biết phải là ngươi, chớ lắm chuyện, ta hỏi ngươi cái gì ngươi đáp cái đó, được bỏ sót, biết ?"

      Bích Thanh ngây ngốc gật đầu cái.

      "Ngươi pha trà cho ta lúc nào?"

      "Khi biết nương nương trở lại."

      "Trước đấy ngươi làm cái gì?"

      " cùng tiểu Cúc chuyện phiếm, sau đó tiểu Cúc dạy nô tì chải đầu."

      "Lúc ngươi pha trà có bỏ đâu ?"

      Bích Thanh lắc đầu cái, "Pha trà đâu có mất bao nhiêu thời gian, dĩ nhiên nô tì hề rời ."

      "Pha xong liền giao cho Bích Quỳnh? Giữa đó có người nào nhận lấy từ tay ngươi hay ? Hoặc là . . . . . . Tiểu Cúc có đến gần ngươi hay ?" Mặc dù muốn nghĩ theo hướng kia, nhưng nàng cũng muốn bỏ qua chút dấu vết.

      Bích Thanh cẩn thận suy nghĩ chút, " có, nô tỳ pha xong liền giao cho Bích Quỳnh rồi, lúc ấy tiểu Cúc mực trong nhà chờ nô tỳ."

      Có chút may mắn, phải nàng là tốt rồi.

      "Nước pha trà lấy từ đâu tới? Mang ta xem chút."

      tới bên cạnh giếng, Bích Thanh chỉ chỉ bên trong, "Chính là chỗ này, trước đó nô tỳ vẫn uống, có độc chứ."

      thể nào, nếu quả là hạ độc với nàng, thể nào lại có điểm sơ sót nào như vậy.

      Thấy nàng trầm tư, Bích Thanh cũng nghiêm túc suy luận , "Nước trà tổng cộng theo nô tỳ cùng Bích Quỳnh, có hai người chạm qua, phải là nô tỳ hạ độc, vậy. . . . . ." Bích Thanh ngón tay hướng về phía Bích Quỳnh, mang theo bộ mặt mà thể tin, "Ngươi...ngươi, làm sao ngươi có thể làm chuyện như vậy a!"

      Bích Quỳnh bị sợ đến mức lập tức quỳ xuống, nước mắt ngăn nổi nữa chảy ra, "Nương nương minh xét, nô tỳ, nô tỳ oan uổng! !"

      Bích Thanh cũng gấp đến độ muốn khóc, "Muội muội, ngươi...ngươi tại sao có thể làm chuyện như vậy, nương nương đối với chúng ta hề tệ bạc"

      Nàng đem tay nhéo lấy mặt Bích Thanh, làm Bích Thanh đau kêu ầm lên, "Nương nương ~ là đau"

      "Ngươi sớm muộn gì cũng hại chết muội muội của ngươi!"

      Bích Thanh ủy khuất nhìn nàng, hình như biết mình sai chỗ nào.

      "Ngươi thấy được Bích Quỳnh hạ độc?"

      Bích Thanh lắc đầu cái.

      "Vậy sao ngươi sao là nàng hạ độc?"

      Bích Thanh cúi đầu, "Theo chúng ta hai người, ngoại trừ ta ra, đương nhiên là nàng."

      Nàng bất đắc dĩ nhìn về phía Bích Thanh, nha đầu này thế nào ngay cả điểm này đều thông!

      bên Bích Quỳnh cảm kích , "Nương nương đừng trách Bích Thanh, chỉ cần nương nương nghi ngờ nô tỳ...nô tỳ cũng rất mãn nguyện rồi."

      "Các ngươi đứng lên ."

      Mắt đau muốn chết, biết có phải vì mấy ngày nay có nghỉ ngơi tốt hay .

      Bích Quỳnh gặp thấy nàng hình như có chút mệt mỏi, "Nô tỳ đưa nương nương nghỉ ngơi thôi."

      Nàng gật đầu cái.

      Là ai ở trà của nàng hạ độc?

      Bích Quỳnh nha đầu này mặc dù thông minh, nhưng lại hề phòng bị với tỷ tỷ Bích Thanh, cho nên nàng ấy chưa bao giờ từng nghĩ nước trà có vấn đề.

      Bích Thanh nha đầu này quá đơn thuần, mọi việc cái gì cũng chậm nửa nhịp, cho nên trung gian có người nào hạ độc nàng khẳng định cũng phát ra được.

      Tiểu Cúc chỉ là ở trong phòng chờ Bích Thanh sao? Nàng ta lúc ấy cũng chứng cớ ngoại phạm.

      Tỉnh dậy, là ngày hôm sau, tại sao nàng lại ngủ thiếp ? Cảm giác toàn thân chút hơi sức, mắt vẫn khô khốc như cũ, đầu cũng mờ mịt .

      Nàng mò mò đầu giường, A Hu sao lại thấy rồi.

      "Bích Quỳnh"

      Bích Quỳnh lập tức đẩy cửa ra vào, "Nương nương gọi nô tỳ?"

      "Nhìn thấy A Hu ?"

      "Nó ở trong hậu viện chơi cùng bọn vịt”

      Nó chơi cùng lũ vịt? Chỉ sợ là chồn chúc tết gà mà thôi.

      tới hậu viện, nàng chỉ thấy A Hu cùng lũ vịt yên lặng đứng ở đó, ai cũng động.

      trách được hôm nay lại an tĩnh như vậy.

      "A Hu"

      A Hu vừa nghe là nàng gọi nó, lập tức vui vẻ chạy về phía nàng, nhảy vào trong lòng của nàng.

      "Cạc cạc ~~" lũ vịt lại bắt đầu loạn lên, lại bắt đầu ngày làm loạn hội đồng.

      Tiếp tục như vậy làm sao mà được? Kiền Sở Vương vẫn còn ở trong cung !

      "Ngừng! ~~!" Sau khi nàng rít lên tiếng, lập tức yên lặng như tờ.

      Trong đình uống trà, Hoa Dư nhìn về phương xa chút, mỗi ngày đều nghe thấy cái thanh này, này biết trong hoàng cung có cái gì kỳ hoặc?

      "Nương nương, nên dùng đồ ăn sáng rồi." Bích Quỳnh tới đây gọi nàng.

      Nàng nhìn những thức ăn phong phú bàn, có chút dám hạ miệng, chuyện ngày hôm qua vẫn còn sờ sờ ở trước mắt.

      "Nương nương, sao người ăn" Bích Thanh thấy nàng vẫn nhúc nhích đũa, hình như có chút chột dạ.

      Bích Thanh hình như có chút chột dạ, có chút giống với bình thường, "Ngươi có lời gì muốn chứ?"

      Bích Thanh nhìn Bích Quỳnh cái, lắc đầu cái.

      Chương 175.

      Bích Thanh nhìn Bích Quỳnh cái, cắn môi lắc đầu cái.

      Mắt của nàng sắc bén nhìn về phía Bích Thanh, "Ngươi có chuyện gạt ta?"

      Bích Thanh bị doạ hề , "Nương nương người biết sao?"

      Nàng cho Bích Thanh chút mặt mũi nào, tại tâm tình của nàng kém đến cực điểm, nàng hy vọng phải hoài nghi người của mình, đặc biệt là những người nàng tin tưởng.

      Bích Thanh làm ra vẻ sớm biết như vậy nhìn về phía Bích Quỳnh, "Ta nương nương nhìn ra mà, ngươi cứ tin."

      Bích Quỳnh chấp nhận nhắm lại mắt, "Nương nương nhìn ra được phải vì món ăn, mà là vẻ mặt của ngươi!" sớm cùng Bích Thanh để cho nàng giống như bình thường, nên biểu quá khác thường.

      Nàng im lặng nghe hai nàng ấy người đối người đáp, hình như nàng hiểu lầm cái gì.

      "Bích Thanh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Bích Thanh nhìn Bích Quỳnh cái, "Mới vừa rồi ta nhìn thấy muội muội đem mỗi món ăn đều ăn vụng miếng, bị phát , nàng bắt ta được ra." Bích Thanh xong bĩu môi, "Ta đều có ăn vụng”

      Nhãn thần của nàng phức tạp nhìn về Bích Quỳnh, nàng ấy là vì nàng nên mới thử thức ăn! Nàng ấy để ý đến an toàn của mình mà thử đồ ăn vì nàng!

      "Bích Quỳnh, đứng lên." Nàng đứng dậy đỡ Bích Quỳng lên, mặt tràn đầy cảm động.

      "Nương nương, người xem cho cùng là ai lại làm ra những chuyện bất lợi này với người?" Bích Quỳnh cũng có quá chú ý đến bản thân mình, nàng rất lo lắng cho nương nương.

      Nàng lắc đầu cái, "Tiểu Cúc đâu rồi?"

      "A, Tiểu Cúc ở bên ngoài nấu nước."

      Nấu nước? Nàng nhíu nhíu mày, trong lòng muốn phải nghĩ theo hướng kia, "Nước của chúng ta đều là do Tiểu Cúc nấu sao?"

      Bích Quỳnh lắc đầu cái, "Cũng nhất định, có đôi khi là chúng ta, có đôi khi là nàng. . . . . ." tới chỗ này, Bích Quỳnh chợt ngưng lại, ánh mắt nàng ấy phức tạp nhìn về phía nàng.

      Nàng nhìn Bích Quỳnh như muốn khẳng định, xem ra bọn họ có chung suy nghĩ.

      "Bích Thanh, ngày hôm qua nước là do ai nấu?"

      "Tiểu Cúc a, hai ngày nay hình như đều là nàng ấy lấy nước."

      Đôi mắt của nàng chợt u ám, tại sao, tại sao nàng ấy phải làm như vậy?

      "Bình tĩnh chớ nóng vội." Nàng với Bích Quỳnh, tại tốt nhất nên đánh rắn động cỏ.

      Lũ vịt ăn xong lại bắt đầu ầm ĩ cả lên, nàng quát ầm lên mới khiến bọn chúng im được lúc, bây giờ nàng rất mệt mỏi. Tối hôm qua ràng nàng ngủ từ rất sớm, tại sao có thể như vậy chứ?

      Hoa Dư hôm nay lại nghe thấy thanh rống giận kia, nhưng là ràng lớn bằng mấy ngày trước, tò mò, trong hoàng cung này rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà mỗi ngày đều có tiếng quát tháo, hơn nữa cái thanh kia chắc chẵn là của nữ nhân

      Phái người hỏi thăm, mới biết là trong cung có vị nương nương, bởi vì nuôi lũ vịt nên rất ồn ào náo nhiệt, cho nên phải mỗi ngày phải quát tháo ầm ĩ.

      Tu Hồng Miễn là người như thế nào chứ sao lại cưng chiều nàng ấy tới mức như thế này, Hoa Dư đối với vị nương nương này rất là tò mò.

      Lập tức hướng Tu Hồng Miễn muốn bái phỏng vị nương nương này, cái cớ đương nhiên là vì bảo vật độc nhất vô nhị của nàng rồi.

      Tu Hồng Miễn tiện từ chối, "Vậy để trẫm bồi Dư huynh cùng ."

      "Hồng Miễn huynh cần phải khách khí, ngươi còn có nhiều chuyện như vậy, quả thực là rất bận rộn, Hoa Dư tự qua là được, hay là. . . . . . Hồng Miễn huynh đối với Dư đệ đủ yên tâm?"

      Tu Hồng Miễn cười tiếng, "Dư huynh gì vậy."

      Nhìn bóng lưng Hoa Dư rời , Tu Hồng Miễn nắm chặt quả đấm, nữ nhân này, đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt!

      Nghe người thông báo Hoa Dư tới, nàng thực tin, nhớ lại nàng thấy mình cũng chưa từng lấy thân phận này xuất ở trước mặt mà.

      làm cho hoài nghi, nàng học theo tư thái của Ngọc Tình, hơi nghiêng người về phía chào cái, "Gặp qua Dư vương." thanh mềm đến nỗi chính nàng cũng phải nổi lên tầng da gà.

      Hoa Dư nhìn thấy vị nương nương này, có chút dám tin, mặc dù nàng rất đẹp, nhưng lại phải khuynh quốc khuynh thành.

      Hoa Dư lập tức đáp, "Nương nương, Hoa Dư mạo muội đến, có nhiều mạo phạm."

      Nàng lắc đầu cái, " có gì đáng ngại, biết Dư vương đến, vì chuyện gì?"

      Hoa Dư vừa muốn được xem bảo vật của nàng, làm cho tất cả tiếng ồn ào đều bắt đầu vang lên.

      Lông mày nàng run lên, làm sao chúng nó lại kích động như vậy chứ?

      Nàng hơi khom người trước , "Dư vương chờ chốc lát." Quay đầu, nàng gọi Bích Quỳnh lên cùng vào.

      "Dừng ~! ~! !"

      Khí thế như vậy, bàng bạc thanh, làm Hoa Dư cũng có chút rung động.

      Nàng nhàng bước ra, vừa vừa che mặt mà cười, "Bích Quỳnh, cái nha đầu này cũng là, thấy Dư vương ở chỗ này sao? thanh lớn như vậy là thất lễ với người a ~"

      Bích Quỳnh cúi đầu, "Là Bích Quỳnh sơ sót, mong nương nương thứ tội."

      Hoa Dư nhìn chủ tớ hai người, mặc dù vị nương nương này khi chuyện hay làm việc đều rất dịu dàng, nhưng có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, nhìn kỳ cục cực kì. thanh kia là nha hoàn của nàng sao?

      Thấy Hoa Dư quan sát các nàng, nàng hướng khẽ mỉm cười.

      Hoa Dư có chút kinh ngạc, cái nụ cười này. . . . . . Vì sao lại quen thuộc như vậy?

      Hình như cảm thấy mình quá đường đột, lập tức thu hồi tầm mắt, "Nghe bảo vật của nương nương ngàn vàng khó gặp, Hoa Dư mạo muội tiến đến, mong nưưong nương có thoả mãn tâm nguyện."

      Nàng hạ thấp người xin lỗi với , đem chuyện mình bị thương với lần.

      làm ra bộ mặt tiếc nuối xoay người rời , nhìn bóng lưng của , nàng cất giọng hơi.

      Hoa Dư đến cửa nghe được tiếng này, thân hình dừng lại.

      Sau khi ra ngoài, càng nghĩ càng cảm thấy đúng, nữ nhân này là quái dị, cố gắng ở trong đầu tìm kiếm, đột nhiên, linh quang thoáng qua, nhếch môi cười, quay trở về đường cũ.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 176.

      Nàng nằm ở giường, cảm thấy choáng váng đau đầu.

      "Nương nương ~ bằng nô tỳ đưa người trở về trong phòng nghỉ ngơi , người mà ngủ ở nơi này ngã bệnh mất ."

      Nàng khoát tay áo, nàng lười phải động.

      cái chân gác lên tủ bên cạnh, cái chân còn lại gác lên ghế lơ lửng trong trung.

      Bích Quỳnh thấy vậy lại bắt đầu càm ràm , "Nương nương, người xem lại mình xem, thế nào luôn bày ra những tư thế bất nhã này, coi như có người ngoài cũng nên như vậy"

      "A ~~~" Nàng lười biếng ngáp mấy cái, "Mệt quá ~~~"

      "Mệt mỏi hảo hảo nghỉ ngơi ."

      Nàng toàn thân cứng lại, quay đầu nhìn về phía cửa.

      Hoa, Hoa Dư? !

      Lập tức đem chân đặt xuống, lúng túng đứng lên cười với .

      "Có thể để cho nha hoàn của ngươi thay ta nấu ly trà ?"

      Nàng gật đầu cái, Bích Quỳnh liền hiểu gật đầu rời .

      " biết Dư vương có gì muốn làm?" rồi lại chạy trở về, còn đem nha hoàn của ta ly khai. . . . . . Có vấn đề.

      Khóe miệng Hoa Dư nhếch lên, "Ngươi làm sao lại làm như thế?

      Nàng ngốc nghếch lo lắng nhìn về phía , có chút xấu hổ, "Ta...ta là cảm thấy thoải mái. . . . . . Sau đó, liền đem cái chân bỏ vào tủ. . . . . ."

      Hoa Dư cau mày, lại nhịn được cười ra tiếng, "Ta phải hỏi cái này. . . . . ."

      Nàng muốn tìm cái động chui vào, biết trong lòng Hoa Dư đem nàng cười thành cái dạng gì?

      Thấy bốn bề vắng lặng, Hoa Dư sải bước đến trước mặt của nàng, bắt lấy tay của nàng."Quả nhiên là ngươi!"

      Miệng nàng nhất thời há to, "Như vậy ngươi đều có thể nhìn ra? !"

      Hoa Dư kéo khóe miệng, "Có lẽ tại ngươi cho ta ấn tượng rất khắc sâu thôi."

      Mặt của nàng nóng lên, , quyến rũ nàng sao?

      "Buông tay! !" Ngoài cửa phát ra tiếng gầm giận dữ.

      Tu Hồng Miễn mấy bước lên, đem tay của nàng kéo ra ngoài.

      "Dư vương và ái phi của trẫm hình như rất quen!"

      Hoa Dư nhìn hai mắt phóng hỏa của Tu Hồng Miễn, thoáng cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó lại đổi sắc mặt, "Dư đệ có nhiều mạo phạm, mong rằng Hồng Miễn huynh chớ để ý."

      Tu Hồng Miễn làm như cố gắng đè nén lửa giận trong lòng mình, "Thời gian còn sớm nữa rồi, Dư vương còn muốn lưu lại đây dùng bữa sao?"

      Nàng nhíu nhíu mày, tại sao Tu Hồng Miễn có thể đối với những lời như vậy, "Gần đây thân thể Hoàng thượng tốt, cho nên nhiều chỗ đắc tội, mong Dư vương bỏ qua cho."

      Hoa Dư gật đầu cười, " vậy Hoa Dư trước bước."

      Xoay người Hoa Dư nhìn nàng cái, hình như biết vì sao Tu Hồng Miễn để ý nữ nhân như vậy.

      Tu Hồng Miễn chờ Hoa Dư xa, lực đạo tay lại càng ngày càng nặng, cơ hồ muốn đem cổ tay của nàng bóp vỡ.

      Nàng đau quá kêu lên thành tiếng, "Chuyện phải như ngươi thấy . . . . ."

      "Vậy là cái gì! Chính mắt trẫm thấy được, còn có thể sai sao!" căm tức nhìn nàng, gần như gầm thét lên, khiến nàng vốn là muốn giải thích, cổ họng tự dưng bị chặn lại. . . . . .

      "Chính là chuyện thôi! ! Ngươi phải là vẫn như vậy sao!"

      Nàng theo dõi , chỉ là cười cười.

      Tu Hồng Miễn phẫn nộ đến cực điểm, nàng lại vẫn cười được! !

      lập tức buông tay nàng ra, Tu Hồng Miễn xoay người liền rời .

      Lúc tới cửa, nàng ràng nghe được đối với Cảnh Nhân , "Bãi giá Duệ Hoa cung!"

      Bên trong Bích Quỳnh lẳng lặng ra, nương nương đau lòng chết ? Vừa định an ủi mấy câu.

      "Bích Quỳnh, ta buồn ngủ quá." Nàng mơ mơ màng màng mò vào đến bên trong phòng, liền ngã lên giường ngủ mất.

      Bích Quỳnh cảm giác mấy ngày nay nương nương có gì đó đúng, nàng hình như càng ngày càng thích ngủ rồi.

      Mời Phó thái y tới, lại tra ra vấn đề gì.

      "Nương nương có chuyện gì sao?"

      Phó thái y lắc đầu cái, "Nương nương mạch tượng vững vàng, hô hấp thuận sướng, cựu thần tỉ mỉ bắt mạch xong rồi, có bất kỳ cái gì bất thường."

      Bích Quỳnh cảm thấy rất là kỳ quái, lúc trước phát trong nước trà có độc, chẳng lẽ đó là lần đầu tiên , liền bị phát ?

      Tu Hồng Miễn ngồi ở bên trong Duệ Hoa cung, đầy bàn đầy sơn hào hải vị, Lệ phi càng thêm ân tình đưa đồ ăn đến bên miệng .

      nhàng khoát tay, dừng lại động tác của Lệ phi.

      "Hoàng thượng hôm nay làm sao vậy? Vì sao để cho Lệ nhi phục vụ người?"

      Tu Hồng Miễn gì, trong đầu vẫn luôn ra hình ảnh Hoa Dư cùng Dư phi nắm lấy tay, nữ nhân này! !

      Lệ phi thấy Tu Hồng Miễn hình như yên lòng, trong lòng có chút tức giận, tới chỗ của nàng, mà lại nghĩ tới những chuyện khác.

      "Hoàng thượng ~~" Lệ phi giọng gọi.

      Tu Hồng Miễn lấy lại tinh thần, "Trẫm còn có việc, ngươi tự mình ăn ."

      Thượng Quan Lệ bất mãn đưa mắt nhìn Tu Hồng Miễn ra ngoài, Hoàng thượng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ làm như vậy, rốt cuộc là bởi vì sao?

      "Tiểu Hồng."

      "Có nô tỳ."

      Chương 177.

      Tỉnh dậy, biết là giờ gì.

      Nhìn bàn tràn đầy món ăn, ra là qua buổi trưa.

      Tu Hồng Miễn tới nữa, có lẽ cùng Lệ phi vui vẻ thôi.

      Khổ sở cười tiếng, nên học được cách làm thính giả.

      Bích Quỳnh vào trong phòng, cho nàng biết chuyện nàng ấy tìm Phó thái y.

      " có dấu hiệu bị hạ độc?"

      Thấy Bích Quỳnh khẳng định gật đầu cái, nàng cố gắng hồi tưởng, chẳng lẽ người kia lần đầu tiên hạ độc liền bị phát ? có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Hay là loại độc chất này quá mức lợi hại, căn bản phát ra?

      Nàng suy tính lát, tà tà cười tiếng.

      "Nương nương, người, người muốn làm cái gì?" Bích Quỳnh vô cùng khẩn trương nhìn nàng, vẻ mặt nàng như thế, Bích Quỳnh sợ nàng nghĩ ra quái chiêu gì.

      Nàng liếc nàng ấy cái, "Làm sao? Ngươi sao cứ nghĩ ta làm chuyện xấu như thế?"

      Bích Quỳnh cúi đầu, dù sao người cũng tốt như vậy. . . . . .

      "Tiểu Cúc ~~"

      Nàng gọi Tiểu Cúc tới, nàng ấy gần đây dạy Bích Thanh học xong cách chải đầu mới, tại Bích Thanh có thể mình chải đầu rồi, vui mừng thể diễn tả.

      " nấu giúp ta ly trà , ta chết khát rồi."

      "Vâng" tiểu Cúc ra ngoài.

      "Nương nương, người đây là. . . . . ." Kể từ chuyện phát sinh lần trước, Bích Quỳnh cũng có để cho Tiểu Cúc chạm qua nước cùng trà ... Rồi, cũng có nhắc lại chuyện trong trà có độc.

      Nàng cười cười với Bích Quỳnh, trắc nghiệm bắt đầu. . . . . .

      Tiểu Cúc bưng trà vào, thấy nàng cùng Bích Quỳnh chuyện rất vui.

      "Nương nương, trà tới."

      "Để đây cho ta." Nàng tiếp tục cùng Bích Quỳnh trò chuyện, "Đúng rồi, ngươi pha cho ba người chúng ta mỗi người ly, chúng ta hảo hảo ngồi xuống hàn huyên chút."

      Tiểu Cúc cười cười, "Tốt."

      tại bàn có 3 chén trà, có lẽ chỉ có chén của nàng có độc, hoặc cả chén của nàng cùng Bích Quỳnh đều có độc, cũng có lẽ Tiểu Cúc nhận ra cái gì, ly cũng hạ độc.

      Nàng cùng Bích Quỳnh càng tán gẫu càng vui vẻ, điên khùng náo loạn lên. cái nháy mắt, Bích Quỳnh cẩn thận té ngã, đem những ly trà bàn đổ hết xuống đất.

      Sau loạt tiếng loảng xoảng, 3 chén đều có độc!

      Tiểu Cúc bị sợ đến cứng người, vô dụng nhìn về phía nàng.

      Tại sao có thể như vậy? !

      "Tiểu Cúc! Ngươi có phải muốn hại nương nương hay !" Bích Quỳnh có chút khống chế nổi, nương nương quá mềm lòng, luôn thể xử nặng với Tiểu Cúc.

      Tiểu Cúc lập tức quỳ xuống, "Ta biết, ta biết, tại sao lại có độc, ta biết ~" Tiểu Cúc dùng sức lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt luống cuống khiến cho nàng đau lòng.

      "Bích Quỳnh, đừng như vậy."

      "Nương nương! Người muốn thiên vị nàng ấy sao!"

      Nàng nghiêng đầu, cảm giác có chỗ nào đó đúng, nếu chư Tiểu Cúc giả bộ mất trí nhớ, bằng trí thông minh của ấy là sao lại nhìn ra nàng khảo nghiệm? Nếu như Tiểu Cúc phải là giả bộ mất trí nhớ, nàng ấy làm sao lại ngốc đến mức thả cả thuốc độc vào trong chén của mình?

      "Ngươi ! Thuốc này có phải là do ngươi bỏ hay ?" Bích Quỳnh nghiêm giọng với Tiểu Cúc.

      Tiểu Cúc liều mạng lắc đầu, chỉ là lắc đầu, hàm răng cắn chặt đôi môi, câu nào.

      "Là ngươi, có đúng hay ! Chính là ngươi!" Bích Quỳnh nắm lấy tay Tiểu Cúc tay, cao giọng quát.

      Ánh mắt Tiểu Cúc nhất thời đờ đẫn, "Là ta, là ta, là ta. . . . . ."

      Bích Quỳnh hình như cũng nghĩ rằng Tiểu Cúc có thể như vậy, ở bên cạnh sửng sờ .

      "Tiểu Cúc?" Hạ Phù Dung tới, đỡ nàng lên.

      Tiểu Cúc nhìn về nàng, "Là ta, là ta. . . . . ." Ánh mắt kia trống rỗng khiến nàng có chút sợ.

      Nàng hồi tưởng lại nhất cử nhất động của Tiểu Cúc sau khi mất trí nhớ, đột nhiên trong lòng nảy ra ý tưởng.

      "Tiểu Cúc! Ngươi có mất trí nhớ! Ngươi có mất trí nhớ!"

      Tiểu Cúc đôi môi rung, lầm bầm, "Ta có mất trí nhớ, ta có mất trí nhớ. . . . . ."

      Bích Quỳnh cả kinh thất sắc, "Nương nương, nàng tại sao có thể như vậy?"

      Nàng rốt cuộc hiểu , ra tiểu Cúc cũng có mất trí nhớ, nàng hẳn là bị người nào đó hạ độc, làm cho trong lòng sinh ra loại ám hiệu.

      Chỉ cần người khác với nàng nàng phải làm cái gì, nàng có ám hiệu trong lòng, cho là mình biến thành như vậy. Cho nên , tiểu Cúc căn bản có mất trí nhớ, nàng chỉ là bị chính ám hiệu tâm lý dẫn dắt mà thôi!

      "Tiểu Cúc, ngươi nhớ tất cả mọi chuyện, ngươi nhớ! Ngươi ràng nhớ tất cả mọi chuyện!"

      "Ta nhớ được, ta nhớ được, ta nhớ được. . . . . ." Tiểu Cúc trán tiết ra tầng tầng mồ hôi hột, đột nhiên, trong mắt nàng có chút thần thái, đó là vẻ mặt mà Hạ Phù Dung quen thuộc, "Nương nương! ~~"

      Thấy tiểu Cúc nhìn về phía nàng...nàng ôm lấy nàng ấy, "Tiểu Cúc, vì sao, rốt cuộc có chuyện gì rồi hả ? cho ta biết được ? Ta có thể giúp ngươi, tin tưởng ta."

      Hạ Phù Dung đỡ lấy mặt Tiểu Cúc, mặt tràn đầy chờ mong mà nhìn nàng ấy.

      Tiểu Cúc nhìn nàng cái, trong nháy mắt nước mắt tràn ra, "Nương nương ~ cứu cứu đệ đệ ta! Cứu cứu đệ đệ ta ~! !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :