1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 153.

      Thấy vậy nàng liền kéo lỗ tai của nó, " A Hu lười ~ mau rời giường ~~"

      "Ô ô ~"

      "Nó tại rất suy yếu, ngươi cần quấy rầy nó ." Thiện Xá nhìn có chút đành lòng.

      "Ngươi biết cái gì, chỉ cần khiến nó tỉnh lại lần thứ nhất, sau đó tùy ý nó ngủ bao lâu đều được, nhưng là thể thả mặc nó trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.” Rất nhiều người sống đời sống thực vật đều có tình huống như thế, nàng hy vọng A Hu biến thành con hồ ly thực vật.

      Thiện Xá nửa tin nửa ngờ hỏi nàng, "Vậy phải làm như thế nào mới có thể khiến nó tỉnh lại?"

      Nàng nghĩ nghĩ, lại đặt nó trở về giường, còn mình hướng về phía cửa sổ gầm lên, "Cứu mạng! Cứu mạng! ! A Hu ~ cứu ta! !"

      Lỗ tai A Hu ngay lập tức dựng đứng lên, nhưng có mở mắt.

      "A! ! Cứu mạng!" xong chữ cuối cùng, thanh của nàng ngưng lại.

      A Hu trong nháy mắt mở mắt.

      "A Hu!" Nàng mừng rỡ chạy tới ôm lấy nó.

      Đầu tiên nó cảnh giác nhìn bốn phía lượt, quan sát nửa ngày, hình như xác định có gì nguy hiểm, lại híp mắt nhìn về phía nàng.

      Nàng lúng túng nhìn nó cười cười, "Lời dối của ta là có ý tốt, nếu như ta làm như vậy, ngươi vẫn còn chưa tỉnh lại đấy."

      Nó quay đầu thèm để ý tới nàng.

      "A Hu ~"

      "Ô ô ~ ô ô ô. . . . . ." A Hu càng ngừng ra bất mãn tiếng nghẹn ngào lên tiếng, làm như lời nàng là lời lảm nhảm.

      Nàng muốn giải thích với nó.

      "A Hu ~ ta biết mình sai lầm rồi ~ ta nên làm như vậy ~"

      A Hu vừa nghe, hướng nàng lộ ra hai hàng hàm răng, nhìn nó cười đến hình dạng gian trá này, nàng hiểu vừa rồi nó cố ý làm như vậy, làm nàng nhận lầm .

      Nàng cũng cùng nó so đo, tại nó nên nghỉ ngơi tốt, "Tốt lắm, trước tiên ngươi nên nghỉ ngơi lát, ta muốn tự mình xuống bếp làm đồ ăn!"

      Thiện Xá có chút kinh ngạc, "Ngươi biết nấu ăn?"

      Nàng hướng cười hắc hắc, " biết nhóm lửa, chỉ biết làm, có tính hay ?"

      Nhân tiện Thiện Xá bắt được ba con vịt hoang, nàng vốn định nấu canh củ cải, đáng tiếc nơi này có củ cải.

      Nàng liền đổi thành vịt hoang kho tàu, làm được nửa lại cảm thấy giống như xào lăn thịt vịt, cuối cùng nàng quyết định làm món có tên là ‘tự chế’!

      Bốn người còn lại sớm ngồi vây quanh bàn, nhìn nàng bưng ra hai đĩa lớn đen sì gì đó, ngồi lâu mà dám động thủ.

      "Ăn a, mau ăn a! Đừng khách khí ~" mặt nàng tràn đầy mong đợi ý bảo bọn họ nên bắt đầu thôi.

      Thiện Xá nhìn Bích Quỳnh cái, "Chủ tử của ngươi bảo ngươi ăn đấy."

      Bích Quỳnh nhìn chằm chằm những miếng gì đó bàn, lớn đều, màu sắc quái dị, cắn cắn môi, "Bích Thanh, ngươi nếm thử chút."

      Bích Thanh nhìn thấy thứ đồ trong đĩa đen như than, lắc đầu cái, "Tiểu Cúc, vậy ngươi nếm thử trước ."

      Sắc mặt nàng biến đổi, "Như thế nào! Ta tận tâm tận sức khổ sở làm lâu như vậy, mà các ngươi cho ta chút mặt mũi hay sao! Là vì ghét bỏ ta làm được được! ?"

      Bốn người vội vàng lắc đầu, "Rất tốt rất tốt."

      Nàng thanh bỗng tăng lên, "Nếu tốt còn mau ăn ?"

      Bốn người chỉnh tề cầm lên chiếc đũa, chậm rãi đến gần đĩa thịt vịt.

      "Bích Quỳnh, tay ngươi cầm đũa run cái gì hả?"

      " có, gần đây em cảm thấy trong người thoải mái, thỉnh thoảng run, đây là bình thường."

      "Bích Thanh! Bình thường ăn cơm ngươi gắp thức ăn nhanh nhất, thế nào hôm nay lâu như vậy còn chưa có gắp được miếng?"

      "A, em...em cũng biết chuyện gì xảy ra, Bích Quỳnh, ta hỏi muội, tại sao ta còn có gắp được miếng đây."

      Bích Thanh dối, liền đem vấn đề đổ cho Bích Quỳnh.

      "Éc. . . . . ., có thể là hôm nay tỷ còn chưa có đói thôi."

      Nàng trừng mắt liếc tiểu Cúc lau bàn, "Cái bàn phải rất sạch sao! Lau cái gì mà lau, mau ăn!"

      Thiện Xá ở bên xoa bắp chân, nàng nhất nhìn rất vừa mắt, "Thiện Xá! Ngươi ngay cả sức bắt vịt hoang còn có, vậy sao vào lúc này ngồi còn đau chân à? Ăn mau!"

      "Ăn ngon ?"

      "Ăn ngon. . . . . . Ăn ngon. . . . . ."

      Tiết vịt nàng đặc biệt vì A Hu để lại, nhưng nó cũng có uống..., nghe Thiện Xá , nó chỉ uống máu động vật còn sống.

      Buổi tối, nàng rất hưng phấn chạy đến phòng của bọn Bích Quỳnh, "Ngày mai các ngươi muốn ăn cái gì? Nếu bảo Thiện Xá kiếm thêm vịt hoang."

      Ba người đồng loạt lắc đầu, "Chúng em về sau đổi sang ăn chay rồi."

      Chương 154.

      Tu Hồng Miễn lên núi, ở đây từng đặc biệt vì nàng trồng khắp núi hoa phù dung, đến bây giờ toàn bộ hoa héo rũ hết rồi, hoà vào bùn đất, chỉ còn lại ngọn đồi hoang vu.

      "Cảnh Nhân, ngươi tìm mấy người trồng hoa, tìm thứ hoa nào đó thích hợp nhất trồng ở đây."

      Cảnh Nhân thể nào tin nổi nhìn về phía Tu Hồng Miễn, "Hoàng thượng. . . . . ."

      Tu Hồng Miễn quay đầu, ý bảo Cảnh Nhân tiếp.

      "Người thay đổi rồi."

      Tu Hồng Miễn khổ sở cười tiếng, thay đổi sao?

      Thiện Xá mang theo thịt heo mới mua được từ chợ về, cảm thấy dù có sống ở đâu cũng phải làm cho cuộc sống đàng hoàng chút.

      Hạ Phù Dung vô cùng thích thú, "Được, ta làm cho các ngươi làm món ăn là kinh điển— rau dại nấu thịt băm!"

      " cần cần, người để cho em cùng Bích Thanh còn có tiểu Cúc làm là được rồi."

      "Như vậy sao được, nếu ra ngoài sống, mọi người phải cùng nhau làm việc, bốn người chúng ta cùng nhau làm."

      "Dung nhi, bằng như vậy , ngươi theo ta ra ngoài dạo."

      Nàng liếc Thiện Xá cái, "Người ta nấu cơm còn xong đây, làm sao có thời giờ cùng ngươi dạo."

      Bích Quỳnh vừa nghe, vội vàng , " sao sao, tiểu thư cùng Thiện Tướng quân , nơi này có chúng em là đủ rồi."

      Thiện Xá cũng có chút khẩn trương, "Ta tìm được nơi rất tốt, hối hận đó!"

      Nàng nhìn bọn họ, vẻ mặt mọi người ai cũng kỳ quái, trong lòng nàng có chút buồn bực. Nàng biết khả năng nấu nướng của mình tốt lắm, nhưng có ai trời sinh ra siêu đầu bếp hả? Cũng thèm cho nàng cơ hội, để cho nàng có thể học tập thêm được sao?

      "Được rồi, ta làm là được, thôi, thôi." Nàng nghe thấy ràng mấy hơi thở phào nhõm.

      Nàng nếm qua thịt vịt nấu ngày hôm qua, mùi vị cũng phải là đặc biệt khó ăn, bọn họ làm gì mà phản ứng dữ như vậy . . . . .

      Nàng vốn dĩ định cưỡi con ngựa của mình, nhưng là Thiện Xá ngày hôm qua lại đem con ngựa đó nơi khác rồi, chăn ngựa rất phiền toái.

      Ngày hôm qua nàng mới vừa tắm rửa và gội đầu, nên hôm nay ở trước mặt nàng có thể thả lỏng, cần lo lắng bị mùi lạ làm lúng túng.

      Con ngựa chậm rãi , "Thiện Xá, ngươi phải là muốn dẫn ta chỗ tốt sao?"

      "À? A, hình như. . . . . . ta quên mất nó ở nơi nào rồi. . . . . ."

      Nàng biết ngay đây chẳng qua là cái cớ.

      "Thiện Xá ngươi tại sao lập gia đình?"

      "Tại sao ta nhất định phải lập gia đình?"

      "Ngươi bây giờ địa vị cao như vậy, dáng dấp cũng tồi, ngươi nha, tuy nhiên có lúc hơi đáng ghét, chỉ là nhân phẩm vẫn rất tốt. Người như vậy, phải sớm bị rất nhiều nhi nữ nhà các đại quan coi trọng, thê thiếp thành đàn sao?"

      Thiện Xá cười ha ha, " ra là hình tượng của ta trong lòng ngươi tốt như vậy."

      thể phủ nhận, quả tương đối ưu tú.

      "Nếu như ngươi đối với ta có ý gì, đúng lúc tại có ai, ra ~"

      Nàng ngửa đầu đụng phải cúi xuống, vừa đúng đụng vào cằm của .

      "Ha ha, đáng đời! Ai cho ngươi tự luyến như vậy."

      Thiện Xá đưa tay giữ lấy cằm nàng, "Rốt cuộc ngươi là nữ nhân kiểu gì?"

      Nàng kéo tay ra, lớn tiếng , "Ta là nữ nhân dịu dàng."

      Thiện Xá tay run cái, thiếu chút nữa té từ ngựa xuống.

      Tiếng cười từng hồi dứt, đằng xa ánh bình minh tản ra đỏ ửng, đem bóng dáng hai người kéo là dài, rất dài.

      Trở lại phòng , bọn Bích Quỳnh sớm làm xong cơm trưa đợi bọn họ.

      "A Hu tỉnh chưa?"

      Bích Quỳnh lắc đầu cái, "Em vừa mới ở bên ngoài nhìn, nó vẫn ngủ say."

      Nàng cười cùng Thiện Xá rồi ngồi xuống ăn cơm, so biết, thủ nghệ của các nàng quả so với nàng tốt hơn nhiều.

      Ở chỗ này thời gian rồi, nàng rất thích nơi này, cuộc sống thanh nhàn, hoàn cảnh đơn thuần, tất cả mọi ganh đua, tranh chấp như bị ngăn cách từ bên ngoài. Khuyết điểm duy nhất chính là trời càng ngày càng lạnh rồi.

      Mỗi ngày Thiện Xá đều mang rất nhiều y phục mùa đông cho các nàng, nàng vui mừng nhận lấy từng cái, từng cái thử.

      Buổi tối bởi vì nhiệt độ thấp, các nàng thể ra bên ngoài ngắm sao nữa, mà trốn ở trong phòng nhóm lửa sưởi ấm.

      A Hu tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày buổi tối chơi cùng nàng đến tận khuya, ban ngày lại ngủ.

      Tài nấu nướng của Bích Quỳnh càng ngày càng tốt, về sau mọi người nhất trí đồng ý do Bích Quỳnh tay nấu nướng.

      Mỗi ngày nàng đều cùng Thiện Xá ra bên ngoài dạo, có lúc đụng phải hai động vật , Thiện Xá săn bắt. Nhưng là chỉ có lần bắt cơ hội, nếu như chỉ khiến nó bị thương hoặc còn hơi thở thoi thóp, nàng khỏi đau lòng, ngay sau đó của các nàng nuôi càng ngày càng nhiều động vật, càng giống như là khu trang trại .

      Nàng định ra cho A Hu quy định, phàm là những động vật xung quanh phòng nó đều thể ăn. Làm nó chỉ có thể mỗi ngày ngồi trước cửa sổ, trợn tròn cặp mắt nhìn những động vật bên ngoài, có lúc ngồi nhìn mệt mỏi, nó liền ngoẹo đầu nhìn, hoặc nằm xuống nhìn, nàng luôn cảm thấy nó có ý đồ gì đó.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 153.

      Thấy vậy nàng liền kéo lỗ tai của nó, " A Hu lười ~ mau rời giường ~~"

      "Ô ô ~"

      "Nó tại rất suy yếu, ngươi cần quấy rầy nó ." Thiện Xá nhìn có chút đành lòng.

      "Ngươi biết cái gì, chỉ cần khiến nó tỉnh lại lần thứ nhất, sau đó tùy ý nó ngủ bao lâu đều được, nhưng là thể thả mặc nó trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.” Rất nhiều người sống đời sống thực vật đều có tình huống như thế, nàng hy vọng A Hu biến thành con hồ ly thực vật.

      Thiện Xá nửa tin nửa ngờ hỏi nàng, "Vậy phải làm như thế nào mới có thể khiến nó tỉnh lại?"

      Nàng nghĩ nghĩ, lại đặt nó trở về giường, còn mình hướng về phía cửa sổ gầm lên, "Cứu mạng! Cứu mạng! ! A Hu ~ cứu ta! !"

      Lỗ tai A Hu ngay lập tức dựng đứng lên, nhưng có mở mắt.

      "A! ! Cứu mạng!" xong chữ cuối cùng, thanh của nàng ngưng lại.

      A Hu trong nháy mắt mở mắt.

      "A Hu!" Nàng mừng rỡ chạy tới ôm lấy nó.

      Đầu tiên nó cảnh giác nhìn bốn phía lượt, quan sát nửa ngày, hình như xác định có gì nguy hiểm, lại híp mắt nhìn về phía nàng.

      Nàng lúng túng nhìn nó cười cười, "Lời dối của ta là có ý tốt, nếu như ta làm như vậy, ngươi vẫn còn chưa tỉnh lại đấy."

      Nó quay đầu thèm để ý tới nàng.

      "A Hu ~"

      "Ô ô ~ ô ô ô. . . . . ." A Hu càng ngừng ra bất mãn tiếng nghẹn ngào lên tiếng, làm như lời nàng là lời lảm nhảm.

      Nàng muốn giải thích với nó.

      "A Hu ~ ta biết mình sai lầm rồi ~ ta nên làm như vậy ~"

      A Hu vừa nghe, hướng nàng lộ ra hai hàng hàm răng, nhìn nó cười đến hình dạng gian trá này, nàng hiểu vừa rồi nó cố ý làm như vậy, làm nàng nhận lầm .

      Nàng cũng cùng nó so đo, tại nó nên nghỉ ngơi tốt, "Tốt lắm, trước tiên ngươi nên nghỉ ngơi lát, ta muốn tự mình xuống bếp làm đồ ăn!"

      Thiện Xá có chút kinh ngạc, "Ngươi biết nấu ăn?"

      Nàng hướng cười hắc hắc, " biết nhóm lửa, chỉ biết làm, có tính hay ?"

      Nhân tiện Thiện Xá bắt được ba con vịt hoang, nàng vốn định nấu canh củ cải, đáng tiếc nơi này có củ cải.

      Nàng liền đổi thành vịt hoang kho tàu, làm được nửa lại cảm thấy giống như xào lăn thịt vịt, cuối cùng nàng quyết định làm món có tên là ‘tự chế’!

      Bốn người còn lại sớm ngồi vây quanh bàn, nhìn nàng bưng ra hai đĩa lớn đen sì gì đó, ngồi lâu mà dám động thủ.

      "Ăn a, mau ăn a! Đừng khách khí ~" mặt nàng tràn đầy mong đợi ý bảo bọn họ nên bắt đầu thôi.

      Thiện Xá nhìn Bích Quỳnh cái, "Chủ tử của ngươi bảo ngươi ăn đấy."

      Bích Quỳnh nhìn chằm chằm những miếng gì đó bàn, lớn đều, màu sắc quái dị, cắn cắn môi, "Bích Thanh, ngươi nếm thử chút."

      Bích Thanh nhìn thấy thứ đồ trong đĩa đen như than, lắc đầu cái, "Tiểu Cúc, vậy ngươi nếm thử trước ."

      Sắc mặt nàng biến đổi, "Như thế nào! Ta tận tâm tận sức khổ sở làm lâu như vậy, mà các ngươi cho ta chút mặt mũi hay sao! Là vì ghét bỏ ta làm được được! ?"

      Bốn người vội vàng lắc đầu, "Rất tốt rất tốt."

      Nàng thanh bỗng tăng lên, "Nếu tốt còn mau ăn ?"

      Bốn người chỉnh tề cầm lên chiếc đũa, chậm rãi đến gần đĩa thịt vịt.

      "Bích Quỳnh, tay ngươi cầm đũa run cái gì hả?"

      " có, gần đây em cảm thấy trong người thoải mái, thỉnh thoảng run, đây là bình thường."

      "Bích Thanh! Bình thường ăn cơm ngươi gắp thức ăn nhanh nhất, thế nào hôm nay lâu như vậy còn chưa có gắp được miếng?"

      "A, em...em cũng biết chuyện gì xảy ra, Bích Quỳnh, ta hỏi muội, tại sao ta còn có gắp được miếng đây."

      Bích Thanh dối, liền đem vấn đề đổ cho Bích Quỳnh.

      "Éc. . . . . ., có thể là hôm nay tỷ còn chưa có đói thôi."

      Nàng trừng mắt liếc tiểu Cúc lau bàn, "Cái bàn phải rất sạch sao! Lau cái gì mà lau, mau ăn!"

      Thiện Xá ở bên xoa bắp chân, nàng nhất nhìn rất vừa mắt, "Thiện Xá! Ngươi ngay cả sức bắt vịt hoang còn có, vậy sao vào lúc này ngồi còn đau chân à? Ăn mau!"

      "Ăn ngon ?"

      "Ăn ngon. . . . . . Ăn ngon. . . . . ."

      Tiết vịt nàng đặc biệt vì A Hu để lại, nhưng nó cũng có uống..., nghe Thiện Xá , nó chỉ uống máu động vật còn sống.

      Buổi tối, nàng rất hưng phấn chạy đến phòng của bọn Bích Quỳnh, "Ngày mai các ngươi muốn ăn cái gì? Nếu bảo Thiện Xá kiếm thêm vịt hoang."

      Ba người đồng loạt lắc đầu, "Chúng em về sau đổi sang ăn chay rồi."

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 154.

      Tu Hồng Miễn lên núi, ở đây từng đặc biệt vì nàng trồng khắp núi hoa phù dung, đến bây giờ toàn bộ hoa héo rũ hết rồi, hoà vào bùn đất, chỉ còn lại ngọn đồi hoang vu.

      "Cảnh Nhân, ngươi tìm mấy người trồng hoa, tìm thứ hoa nào đó thích hợp nhất trồng ở đây."

      Cảnh Nhân thể nào tin nổi nhìn về phía Tu Hồng Miễn, "Hoàng thượng. . . . . ."

      Tu Hồng Miễn quay đầu, ý bảo Cảnh Nhân tiếp.

      "Người thay đổi rồi."

      Tu Hồng Miễn khổ sở cười tiếng, thay đổi sao?

      Thiện Xá mang theo thịt heo mới mua được từ chợ về, cảm thấy dù có sống ở đâu cũng phải làm cho cuộc sống đàng hoàng chút.

      Hạ Phù Dung vô cùng thích thú, "Được, ta làm cho các ngươi làm món ăn là kinh điển— rau dại nấu thịt băm!"

      " cần cần, người để cho em cùng Bích Thanh còn có tiểu Cúc làm là được rồi."

      "Như vậy sao được, nếu ra ngoài sống, mọi người phải cùng nhau làm việc, bốn người chúng ta cùng nhau làm."

      "Dung nhi, bằng như vậy , ngươi theo ta ra ngoài dạo."

      Nàng liếc Thiện Xá cái, "Người ta nấu cơm còn xong đây, làm sao có thời giờ cùng ngươi dạo."

      Bích Quỳnh vừa nghe, vội vàng , " sao sao, tiểu thư cùng Thiện Tướng quân , nơi này có chúng em là đủ rồi."

      Thiện Xá cũng có chút khẩn trương, "Ta tìm được nơi rất tốt, hối hận đó!"

      Nàng nhìn bọn họ, vẻ mặt mọi người ai cũng kỳ quái, trong lòng nàng có chút buồn bực. Nàng biết khả năng nấu nướng của mình tốt lắm, nhưng có ai trời sinh ra siêu đầu bếp hả? Cũng thèm cho nàng cơ hội, để cho nàng có thể học tập thêm được sao?

      "Được rồi, ta làm là được, thôi, thôi." Nàng nghe thấy ràng mấy hơi thở phào nhõm.

      Nàng nếm qua thịt vịt nấu ngày hôm qua, mùi vị cũng phải là đặc biệt khó ăn, bọn họ làm gì mà phản ứng dữ như vậy . . . . .

      Nàng vốn dĩ định cưỡi con ngựa của mình, nhưng là Thiện Xá ngày hôm qua lại đem con ngựa đó nơi khác rồi, chăn ngựa rất phiền toái.

      Ngày hôm qua nàng mới vừa tắm rửa và gội đầu, nên hôm nay ở trước mặt nàng có thể thả lỏng, cần lo lắng bị mùi lạ làm lúng túng.

      Con ngựa chậm rãi , "Thiện Xá, ngươi phải là muốn dẫn ta chỗ tốt sao?"

      "À? A, hình như. . . . . . ta quên mất nó ở nơi nào rồi. . . . . ."

      Nàng biết ngay đây chẳng qua là cái cớ.

      "Thiện Xá ngươi tại sao lập gia đình?"

      "Tại sao ta nhất định phải lập gia đình?"

      "Ngươi bây giờ địa vị cao như vậy, dáng dấp cũng tồi, ngươi nha, tuy nhiên có lúc hơi đáng ghét, chỉ là nhân phẩm vẫn rất tốt. Người như vậy, phải sớm bị rất nhiều nhi nữ nhà các đại quan coi trọng, thê thiếp thành đàn sao?"

      Thiện Xá cười ha ha, " ra là hình tượng của ta trong lòng ngươi tốt như vậy."

      thể phủ nhận, quả tương đối ưu tú.

      "Nếu như ngươi đối với ta có ý gì, đúng lúc tại có ai, ra ~"

      Nàng ngửa đầu đụng phải cúi xuống, vừa đúng đụng vào cằm của .

      "Ha ha, đáng đời! Ai cho ngươi tự luyến như vậy."

      Thiện Xá đưa tay giữ lấy cằm nàng, "Rốt cuộc ngươi là nữ nhân kiểu gì?"

      Nàng kéo tay ra, lớn tiếng , "Ta là nữ nhân dịu dàng."

      Thiện Xá tay run cái, thiếu chút nữa té từ ngựa xuống.

      Tiếng cười từng hồi dứt, đằng xa ánh bình minh tản ra đỏ ửng, đem bóng dáng hai người kéo là dài, rất dài.

      Trở lại phòng , bọn Bích Quỳnh sớm làm xong cơm trưa đợi bọn họ.

      "A Hu tỉnh chưa?"

      Bích Quỳnh lắc đầu cái, "Em vừa mới ở bên ngoài nhìn, nó vẫn ngủ say."

      Nàng cười cùng Thiện Xá rồi ngồi xuống ăn cơm, so biết, thủ nghệ của các nàng quả so với nàng tốt hơn nhiều.

      Ở chỗ này thời gian rồi, nàng rất thích nơi này, cuộc sống thanh nhàn, hoàn cảnh đơn thuần, tất cả mọi ganh đua, tranh chấp như bị ngăn cách từ bên ngoài. Khuyết điểm duy nhất chính là trời càng ngày càng lạnh rồi.

      Mỗi ngày Thiện Xá đều mang rất nhiều y phục mùa đông cho các nàng, nàng vui mừng nhận lấy từng cái, từng cái thử.

      Buổi tối bởi vì nhiệt độ thấp, các nàng thể ra bên ngoài ngắm sao nữa, mà trốn ở trong phòng nhóm lửa sưởi ấm.

      A Hu tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày buổi tối chơi cùng nàng đến tận khuya, ban ngày lại ngủ.

      Tài nấu nướng của Bích Quỳnh càng ngày càng tốt, về sau mọi người nhất trí đồng ý do Bích Quỳnh tay nấu nướng.

      Mỗi ngày nàng đều cùng Thiện Xá ra bên ngoài dạo, có lúc đụng phải hai động vật , Thiện Xá săn bắt. Nhưng là chỉ có lần bắt cơ hội, nếu như chỉ khiến nó bị thương hoặc còn hơi thở thoi thóp, nàng khỏi đau lòng, ngay sau đó của các nàng nuôi càng ngày càng nhiều động vật, càng giống như là khu trang trại .

      Nàng định ra cho A Hu quy định, phàm là những động vật xung quanh phòng nó đều thể ăn. Làm nó chỉ có thể mỗi ngày ngồi trước cửa sổ, trợn tròn cặp mắt nhìn những động vật bên ngoài, có lúc ngồi nhìn mệt mỏi, nó liền ngoẹo đầu nhìn, hoặc nằm xuống nhìn, nàng luôn cảm thấy nó có ý đồ gì đó.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 155.

      Dần dần, khu đất trống bên ngoài phòng dần hé lộ ra mầm cây, Hạ Phù Dung rất ngạc nhiên biết thứ cây gì sinh trưởng trong hoàn cảnh lạnh lẽo như vậy.

      Đến khi nó cao tới nửa mét, bắt đầu xuất đóa hoa đen tuyền .

      "Đây là hoa tu mạt." Thiện Xá cười nhìn nàng.

      " Hoa tu mạt?"

      " Bánh tu mà ngươi thích ăn nhất, chính là từ nó làm ra."

      Nàng kinh ngạc nhìn , "Làm sao ngươi biết ta thích ăn nhất là bánh tu ?"

      "Trong lễ sắc phong đại điển, lúc ấy ngươi ăn nhiều nhất chính là bánh tu ."

      "Oa ~ ngươi còn ngươi thích ta, vậy mà lại đem mọi hành động của ta nhớ ràng như vậy, a ha ha ha ~" xong, nàng nhìn nở nụ cười xấu xa.

      Thiện Xá cười lắc lắc đầu.

      Buổi tối cùng A Hu chơi lát, nàng lấy ra cái trâm. Đó là cái trâm mà hôm nay Thiện Xá đưa cho nàng, nàng rất ít khi mang trâm, cho nên trong hộp trang sức của nàng lại càng để ít trâm. Cầm cái trâm lên, nhìn qua nhìn lại, như thế nào nàng cũng cảm thấy cây trâm này đẹp hơn nhiều so với những cây trâm khác. Suy nghĩ chút, mấy ngày nay Thiện Xá vì nàng làm từng ly từng tý, nếu như đối với nàng có gì, vậy đơn giản chính là mở mắt đoán mò rồi. ra rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng làm cho người khác tức chết, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy rất vui vẻ. Tu Hồng Miễn là quá khứ phải sao? Có lẽ nàng nên xem xét thử tiếp nhận ? Tiếp nhận? Chẳng biết tại sao, trong đầu nàng toàn bộ là cái kẻ ngốc nào đó vì nàng mà cho người trồng hoa phù dung khắp núi, tính tình vốn cường thế, nhưng có lúc cũng tuỳ hứng như đứa bé.

      đêm này, nàng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể vào giấc ngủ.

      Sau ngày đó mỗi ngày nàng đều có việc để làm, chính là mỗi ngày đều phải làm bánh tu . Mặc dù tay nghề nấu cơm của nàng chẳng ra sao, nhưng là làm bánh tu cũng đến nỗi nào.

      Thiện Xá thỉnh thoảng đến"giúp tay" , thủ nghệ của nàng dám khen tặng, hoàn toàn chính là tới quấy rối.

      "Dung nhi, để cho đại tướng quân ta tới giúp ngươi làm !" Lâu dần, cũng học được từ người nàng rất nhiều khuyết điểm, tỷ như da mặt dày.

      " cần, ngươi làm cũng có người ăn, lãng phí tài nguyên."

      "Ai bảo ngươi giúp ta ăn."

      "Ta tại sao phải giúp ngươi ăn a! Ngươi cho rằng ngươi là ai!"

      " Trước kia ngươi làm thịt vịt khó ăn như vậy, đại đa số đều là ta giúp ngươi giải quyết, tại để cho ngươi ăn chút bánh tu ta làm có vấn đề gì sao?"

      Nàng nhanh chóng gào lên, " được!"

      Thiện Xá thèm để ý đến nàng nữa, xông qua bắt đầu làm, nàng liều mạng đẩy sang bên cạnh.

      Những tiết mục như vậy mỗi ngày đều trình diễn lần, nhưng hôm nay, có thêm người nữa xuất làm cho nàng sững sờ tại chỗ.

      Ở cửa, người kia thở hổn hển, bộ mặt lửa giận nhìn tới.

      ràng là gấp gáp chạy tới đây, mặc dù cố gắng điều chỉnh hô hấp, vẫn có vẻ có chút dồn dập.

      "Tu, chàng...chàng vì sao lại tới đây?" Nàng cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh, thân thể hơi run lên, là khẩn trương? Hay là kích động?

      Mới có thời gian thấy, trong mắt của lộ ra đầy mệt mỏi, là bởi vì tìm nàng sao?

      Tim của nàng có chút đau, nàng lại nhớ đến cái tát mà cho nàng ở trong cung kia. Những thứ này đều do tự chuốc lấy!

      "Trẫm tới đây rồi, ngươi thoả mãn chưa?"

      Điều làm cho nàng ngạc nhiên là cũng thèm trả lời câu hỏi của nàng mà là nhìn về phía Thiện Xá.

      Nàng có chút giải thích được nhìn Thiện Xá đứng bên, trong lòng có cảm giác tốt.

      Tu Hồng Miễn cười lạnh, "Nữ nhân ngốc, chẳng lẽ nàng bị người khác lợi dụng mà còn biết sao!"

      Trong mắt của nàng tràn đầy nghi ngờ và khiếp sợ, chẳng lẽ. . . . . ."Ngươi vất vả tìm mọi cách đem ta ra khỏi cung, chính là vì muốn dụ Tu Hồng Miễn tới đây sao?"

      Thiện Xá ngây ngẩn cả người.

      "Trả lời ta!"

      "Ngươi hãy nghe ta . . . . . ."

      "Đừng! Ta mặc kệ lý do của ngươi là gì, ngươi chỉ cần trả lời có hoặc thôi!"

      Ánh mắt Thiện Xá có chút tránh né, "Dung nhi, lúc vừa mới bắt đầu. . . . . ."

      "Có hay !"

      Cuối cùng, Thiện Xá thở dài, "Có"

      Nàng cười khổ gật đầu cái, "Rất tốt."

      "Dung nhi. . . . . ."

      "Bích Quỳnh "

      "Tiểu thư có chuyện gì?" Bích Quỳnh bận việc trong phòng bếp chạy ra, vừa nhìn thấy Tu Hồng Miễn bị doạ cho sợ đếm mức bùm cái quỳ mặt đất, "Nô, nô, nô tỳ tham kiến hoàng thượng."

      "Đứng lên , nơi này có Hoàng thượng nương nương gì cả, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta thôi!"

      Bích Quỳnh biết phải làm thế nào, nhưng nghe thấy giọng Hạ Phù Dung kiên quyết như thế, liền đứng lên, chuẩn bị vào nhà dọn dẹp.

      "Đợi !" Thiện Xá gọi Bích Quỳnh lại.

      Chương 156

      "Đợi !" Thiện Xá gọi Bích Quỳnh lại.

      Nàng quay đầu nhìn về phía Thiện Xá, nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi chắc chắn phải sao?"

      Nàng đáp trả bằng ánh mắt thể biết còn hỏi.

      "Nếu như ngươi phải , cũng chỉ có thể mang người." ánh mắt Thiện Xá của có chút phức tạp, tựa như hạ quyết tâm trong lòng, "Được rồi, chỉ cần ngươi chịu ở lại bên cạnh ta, ta nguyện ý đem bọn thả hết."

      nhất định sớm ở bốn phía bố trí nhân thủ , xem ra cục diện bị khống chế.

      Nàng lạnh lùng nhìn cái, hướng phòng của A Hu tới.

      Trong mắt Thiện Xá của có chút thất vọng, nàng có lựa chọn ở lại, nhưng biết, nếu nhất định chỉ được mang thứ, nữ nhân này nhất định chọn A Hu. Chỉ cần là nàng mình lên đường, ắt có niềm tin lại đem nàng giữ ở bên người.

      Nàng từ trong nhà ra, thèm liếc nhìn Thiện Xá lấy cái, kéo Tu Hồng Miễn ra bên ngoài.

      bộ mặt Thiện Xá lộ ra vẻ thể tin, thế nhưng nàng lại lựa chọn Tu Hồng Miễn!

      Mới vừa ra, Tu Hồng Miễn mừng rỡ nắm lấy tay nàng, "Dung nhi. . . . . ."

      Nàng để ý đến , lôi tới dưới bóng cây, ở đây cột nhiều hơn con ngựa trắng, thuần trắng .

      Đây chính là ngựa của Tu Hồng Miễn, nhìn con ngựa trước mắt với con ngựa của Thiện Xá phân cao thấp, nàng chỉ hai chữ, "Lên ngựa."

      Ngựa màu trắng tinh thích hợp với Tu Hồng Miễn.

      Dọc theo đường Tu Hồng Miễn ngừng chuyện, nàng chưa bao giờ gặp qua như vậy, từ trước đến giờ đều là rất cuồng vọng, tính tình luôn qua loa, lúc nào có tâm tình thèm để ý đến người khác, từ lúc nào , cũng trở thành người biết lấy lòng người khác?

      Suốt dọc đường nàng câu nào.

      Bây giờ là gần tối, con ngựa chạy như điên khiến thể lực của nó có chút chịu nổi.

      Tu Hồng Miễn như cũ vẫn ngừng, hình như rất hưng phấn, "Ngươi biết mệt phải ?"

      Tu Hồng Miễn cười cười, " mệt. Dung nhi, ngươi. . . . . ."

      "Ta mệt mỏi." Nàng xen lời .

      ngẩn người, ngay sau đó cười , "Ngươi mệt mỏi vậy chúng ta dừng lại nghỉ ngơi ."

      Bọn họ xuống ngựa, ở bốn phía tìm vòng, cũng có mong đợi có thể tìm thấy sơn động, xem ra tối nay đành phải ngủ ngoài trời rồi.

      Ban đêm rất gió, Tu Hồng Miễn lại chỉ mặc hai kiện áo đơn, chẳng lẽ người đàn ông này biết cách tự chăm sóc mình như vậy sao?

      Nàng cho chút mặt mũi nào, thế nhưng vẫn cười với nàng, giống như đứa bé làm sai chuyện.

      Cuối cùng nàng phải đem áo bông của chính mình xuống, ném cho , "Mặc vào."

      Trong mắt của tràn đầy cảm động, "Trẫm. . . . . . Ta...ta lạnh, Dung nhi. . . . . . Ta. . . . . ."

      Hình như muốn cái gì, nhưng mà nàng lại cũng muốn nghe, "Mặc vào!" Sắc mặt của nàng bắt đầu trở nên khó coi, ràng cóng đến có chút run.

      Tu Hồng Miễn ngoan ngoãn cầm quần áo khoác ở người, "Dung nhi, ta. . . . . ."

      "Ngủ , ngày mai còn phải lên đường." Nàng nằm xuống, lật người đưa lưng về phía .

      Phía sau vẫn có tiếng động, nàng biết nhìn nàng, nàng cũng có bất kỳ cử động nào, chỉ muốn cứ như vậy ngủ, cho dù là giả bộ ngủ cũng tốt.

      "Dung nhi. . . . . . . Đúng , đúng, ta xin lỗi."

      Lời như vậy từ trong miệng của ra, cực kỳ khó chịu. Có lẽ trời sinh cũng thích hợp xin lỗi, ba cái chữ kia từ trong miệng ra, làm cho người ta nghe rất thoải mái, có lẽ thích hợp cao cao tại thượng.

      Cố tình thẳng như vậy, để cho nàng nghe cực kỳ đau lòng.

      "Dung nhi, ta tìm ngươi lâu. . . . . ."

      "Ngươi biết , sau khi biết được ngươi , ta cảm giác sợ mà trước đó chưa từng có, sợ thể tìm được ngươi

      "Tay của ta bẩn thỉu. , ta chưa bao giờ để cho người khác đụng vào tay mình. Trừ ngươi ra."

      "Ngươi tàn nhẫn, nắm lấy tay ta, lại như cũ xa cách ta." xong, cười chua xót.

      Nước mắt của nàng cũng nhịn được nữa, tràn mi ra.

      "Ngươi biết ? Ngày đó Lệ phi tới tìm ta, ta hung hăng đuổi nàng ra ngoài. Ta muốn làm như vậy để giúp ngươi hả giận, ngươi bây giờ nghe xong có phải nên suy nghĩ chút?"

      Khóe miệng của nàng run rẩy, cố gắng đè nén mình đừng khóc ra tiếng. Tu, ... nên như vậy, ngươi vẫn nên kiêu ngạo, nên vì muốn vừa lòng nàng mà làm như vậy.

      "Thái Hậu sau đó lại tìm ta, ta có gặp người. Ta hiểu nàng định những cái gì, ta cũng biết mình còn có rất nhiều trách nhiệm, nên để ý đến đại cục. Nhưng mà ta lại làm được, ta làm được, mỗi ngày vừa nhắm mắt lại đều là hình bóng của nàng, tại sao ta lại như vậy? Ta dám ngủ, trong mộng tất cả đều là nàng, sau khi tỉnh lại cái loại cảm giác đó có bao nhiêu mất mát nàng có biết ?"

      "Về sau ta biết đượcThiện Xá dẫn nàng ra ngoài, ta rốt cuộc biết dụng ý của , nhưng ta vẫn như cũ bất chấp tất cả chạy tới, ta biết rằng sắp gặp được nàng, nên ta rất vui vẻ." càng ngừng cười.

      Nàng càng ngừng nức nở.

      "Còn có Long tử của chúng ta, đêm hôm đó ta nằm mơ thấy nó, nó đáng , ta bảo nó nên vội vàng, chờ ta tìm được nàng, là có thể cho nó đến cuộc sống này. Nó cười ngọt ngào, miệng giống ta, mắt giống như nàng."

      Rốt cuộc nàng cũng khống chế nổi nữa, khóc lớn lên, khóc đứt ruột đứt gan.

      Tu Hồng Miễn nhàng ôm lấy nàngvào trong lòng , tựa như ôm bảo bối vô cùng trân quý , mãn nguyện mà cười, như vậy là tốt rồi, có thể ôm nàng như vậy, cảm thấy tồn tại của nàng, tốt.

      "Đừng rời bỏ ta, được ? Ta chịu đựng nổi cứ như vậy mất nàng."

      Nàng khóc gật đầu cái, nước mắt thấm ướt mảng áo lớn của .

      cười, cười rất to, nàng lại cảm thấy phía ngừng xuống nước mắt, rơi vào mặt nàng, hoà với nước mắt của nàng. Nàng ngẩng đầu, cứ coi như đó là mưa.

      Sau cơn mưa, trời đẹp hơn.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 157

      đêm ngủ ngoài trời, chờ nàng tỉnh lại mặt trời sớm lên cao.

      Mở mắt ra, áo bông chẳng biết lúc nào trùm lên người nàng, nàng giương mắt liền nhìn thấy Tu Hồng Miễn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, khờ khạo cười mình.

      Nàng có chút lúng túng cũng cười , "Thế nào, sáng tinh mơ nằm nhìn ta rồi cười?"

      Tu Hồng Miễn thấy nàng tỉnh, liền thu lại nụ cười gật gật đầu, "Trẫm là suy nghĩ. . . . . . Long tử của trẫm lúc nào có thể có"

      Nụ cười của nàng lập tức thu lại, " hết chỗ ."

      Tu Hồng Miễn vừa nghe, có chút tức giận, "Cái gì mà hết chỗ , tối hôm qua nàng đem tay ta làm gối đầu cả đêm, nàng định hảo hảo báo đáp báo đáp ta sao?"

      Nàng lắc đầu cái, "Ngươi xem lại ngươi chút, làm hoàng đế căn bản biết nỗi khổ của dân chúng, tự mình bỏ ra vốn chính là chuyện đương nhiên, nào có cái gì là phải báo đáp. []"

      " được, phải hảo hảo báo đáp."

      Ơ? Còn tới sức lực rồi, " được."

      Tu Hồng Miễn híp híp mắt, tràn đầy uy hiếp hỏi, "Nàng xác định được?"

      Nàng nghĩ tình cảnh của mìn bây giờ, rừng núi hoang vắng, địch mạnh ta yếu. Ừ, " biết. . . . . . Có chuyện gì cùng thương lượng nha, đúng ?" Nàng vừa vừa đem cái tay khoác lên vai của , trông giống như giang hồ huynh đệ.

      Tu Hồng Miễn hài lòng cười cười, "Vậy bằng liền tại. . . . . ."

      , tại? ! Nàng lập tức cúi đầu làm bộ xấu hổ, "Hoàng thượng, ngài cũng phải biết, nữ nhân mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy. . . . . ."

      Tu Hồng Miễn khóe miệng kéo kéo, "Lại dùng chiêu này? Nàng thể đổi câu khác sao?"

      Nàng ngửa đầu nghĩ lâu, tìm được lý do nào tốt hơn.

      Tu Hồng Miễn cũng còn để ý, "Ha ha, được, bắt đầu tính từ ngày hôm nay, năm ngày sau đó, mặc kệ nàng có cớ gì đều vô dụng."

      Thấy vậy Tu Hồng Miễn cũng học cách lựa chọn thông minh, "Tu ~ nên như vậy ~~" nàng kéo ống tay áo của , ngừng lắc lắc.

      Tu Hồng Miễn đối với dịu dàng bất thình lình của nàng có chút thích ứng ngay được, nhưng mà vẫn cười , "Hảo hảo hảo, như vậy, chỉ cần ngươi vui, trẫm sao cả."

      Nàng rất ghét những kẻ giả bộ nữ sinh, đặc biệt là cái loại có việc gì ngay cả chuyện cũng ỏn à ỏn ẻn.... Nhưng là nàng thể thừa nhận, khi nam nữ hai người ở chung, thỉnh thoảng cũng muốn nũng nịu chút, cảm giác như vậy rất tốt . Đặc biệt là nam nhân sau khi nghe những lời này, cái gì cũng đồng ý, như vậy làm cho nữ nhân có cảm giác thoả mãn.

      Tựa như tại nàng đây, cười đến ngu xuẩn. Thấy phản ứng của Tu Hồng Miễn nàng cũng có chút hoài nghi có phải tài nghệ của nàng có vấn đề gì hay ?

      Hai người lại lập tức cưỡi ngựa, trở về trong cung.

      "Tại sao vào lúc tình hình đặc biệt như vậy nàng lại chọn trẫm?" vẫn cho là nàng chọn Hồ nhi luôn như hình với bóng với nàng, ra trong lòng nàng có địa vị cao hơn Hồ Nhi đấy! Xem ra tình cảm của dành cho nàng hề uổng phí.

      "Ngươi là vua nước, nếu như mà ta lựa chọn A Hu rồi chạy trốn, đem ngươi giết, giang sơn đổi chủ, đến lúc đó ta trở thành tội nhân thiên cổ, kết quả chắc chắn rất bi thảm."

      Gương mặt Tu Hồng Miễn phút chốc cứng đờ, " có những nguyên nhân khác sao?"

      "Còn có thể có nguyên nhân gì khác? Có lẽ ngươi biết, ta lúc vào cùng A Hu nó chờ ta trở lại, nó lúc ấy đáng thương mà nhìn ta, thực ta cũng muốn bỏ nó lại, lúc ấy muốn mang theo nó cùng , may nhờ tự chủ của ta rất mạnh, là người biết lấy đại cục làm trọng!"

      Lúc nàng bên này vô cùng tự đắc , lại thấy khuôn mặt Tu Hồng Miễn lạnh tanh.

      Thấy nửa ngày thèm để ý tới nàng...nàng có chút kỳ quái, "Tu? Ngươi sao chứ?"

      " có việc gì."

      "Vậy sao ngươi để ý tới ta?"

      " có việc gì."

      "Này! Ngươi rốt cuộc thế nào?"

      " có việc gì."

      . . . . . .

      "Tu, ta đói rồi."

      Chương 158.

      "Tu, ta đói rồi."

      Vẫn cho là luôn được ăn sung mặc sướng, ngờ bản lĩnh săn mồi của so với Thiện Xá lại càng tốt hơn.

      Nhìn hai tay xách theo hai con mồi thắng lợi trở về, nàng mắt lạnh , "Bản lĩnh săn thú của người lớn nha?"

      Tu Hồng Miễn hả hê nhướng nhướng mày.

      "Người còn rất có bản lĩnh làm thợ săn người nữa nha"

      Tu Hồng Miễn thấy nghe thế nào những lời này vẫn là rất chua, "Săn người nào? Trẫm trừ nàng ra là săn được, những cái khác đều là chủ động đưa tới cửa."

      " sao?" Nàng híp mắt nhìn về phía .

      nghi ngờ nhìn nàng cái, hình như nghiêm túc suy nghĩ chút, cuối cùng gật đầu , "Đúng"

      Nàng hừ lạnh tiếng, để ý tới .

      "Nàng tin? Trẫm trừ nàng ra, chưa từng có chân chính qua bất kỳ nữ nhân nào!"

      Nàng vô cùng tức giận nhìn về phía , "Có phải ngươi đối với từng nữ nhân đều qua lời như vậy?"

      Trong mắt của tràn đầy lửa giận, tay nắm lấy cằm của nàng, "Nàng nghe kỹ cho trẫm. Trẫm chỉ thích nàng! Chỉ thích nàng! Chỉ từng vì nàng mà động lòng! Nàng có thể với trẫm như thế nào cũng được, nhưng tuyệt thể vũ nhục trẫm như vậy!" xong tức giận buông tay ra.

      Nàng có chút giật mình nhìn , làm sao có thể như như vậy? Nếu như nàng phải biết những chuyện của Như Hoa, nàng cho rằng chưa từng qua người khác.

      "Vậy Như Hoa tính là gì?"

      Thân thể Tu Hồng Miễn cứng đờ, "Làm sao nàng biết Như Hoa?"

      Nàng cười khổ, "Ngươi , cũng có nghĩa là người khác biết."

      Mặt Tu Hồng Miễn kinh ngạc, "Nàng thế là ý gì? Ta thích nàng cùng Như Hoa có quan hệ gì sao?"

      Trong mắt của nàng tràn đầy thất vọng, "Làm sao có quan hệ? Nàng phải là nữ nhân ngươi từng sao?" Bởi vì nàng biết tình của Tu Hồng Miễn đối với Như Hoa rất nồng đậm, cho nên nàng mới cho là là người rất chung tình, mới để cho nàng ảo tưởng từ thế thân của Như Hoa chuyển thành chân chính mình, ngờ đến mức chịu nổi chút kích thích khảo nghiệm, vậy làm sao nàng có thể nào yên tâm đem hạnh phúc suốt đời của mình giao cho ?

      "? Trẫm đối với nàng chưa từng !"

      Nàng thể tin nhìn , ngờ lại là thứ người như thế, ngay cả dũng khí thừa nhận cũng có?

      "Dung nhi. . . . . ."

      "Đừng gọi ta! Ta quả là nhìn lầm ngươi rồi!" Dứt lời nàng liền xoay người bỏ .[]

      Tu Hồng Miễn kéo nàng lại, "Nàng tình nguyện tin tưởng những lời đồn đại phía ngoài cũng tin tưởng trẫm sao? !"

      Nàng hừ lạnh tiếng, lời đồn đãi? có lửa làm sao có khói, huống chi lời đồn này cũng lan truyền ra khắp cả nước rồi!" thương nàng? Ai từng chỉ vì muốn nàng cười tiếng mà hạ lệnh treo thưởng cả nước? Ai vì muốn độc sủng nàng mà cự tuyệt tất cả Tần phi khác? Ai chỉ bởi vì nàng mà thiếu chút nữa giết cả mẫu hậu của mình! !"

      Nàng tức giận nhìn về phía , lại thấy khỏi nở nụ cười.

      " ra cái mà nàng luôn để ý đúng là cái này?"

      Nàng xoay đầu bước , thể phủ nhận, đó chính là tảng đá nặng luôn đè nặng trong lòng nàng.

      "Nếu như trẫm cho nàng biết tất cả, đều là trẫm vì lén lút vụng trộm làm giả, nàng có tin ?"

      Nàng đứng im đó.

      "Lúc ấy trẫm mang nàng trở lại là có nguyên nhân."

      "Nguyên nhân gì?" Nhớ đến lúc ấy Phùng Mụ cũng là nàng biết vì cái nguyên nhân gì, Tu Hồng Miễn vốn là nên để ý tới bọn họ, lại đưa huynh muội bọn họ mang về.

      "Bọn họ là người Y Tháp tộc."

      Nàng có chút thể tin vào tai của mình, "Bọn họ là người của Y Tháp tộc? !"

      Tu Hồng Miễn gật đầu cái, "Lúc ấy bọn họ giống như bị tộc nhân của mình đuổi theo, từ vách núi rất cao té xuống. Ca ca của nàng vì bảo vệ nàng, làm cho toàn thân đều là thương. Vốn là trẫm cũng biết thân phận của bọn họ, nhưng thấy này dưới ánh mặt trời mơ hồ thấy ánh lục quang trong máu, liền lập tức quyết định dẫn bọn họ trở về."

      ra là như vậy, vậy bọn họ tại sao lại bị người của Y Tháp tộc của đuổi theo? Chẳng lẽ là phạm vào cái gì tộc quy?

      "Sau đó trẫm lại điều tra biết được, nàng chính là Tộc trưởng tương lai của Y Tháp tộc."

      Nàng nghe Tu Hồng Miễn cho biết chuyện, ở trong đầu từ từ đem lấy tình huống mình biết từng cái ghép lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :