1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 144.

      Hôm sauThiện Xá sai người bắt đầu tìm kiếm ở trong thành, dù sao cũng phải giả bộ chút.

      mang theo các nàng rời khỏi nhà trọ, rằng có nơi tốt hơn để ở.

      mất chút thời gian, cuối cùng cũng tới.

      Cái chỗ này đối với trấn là tương đối vắng vẻ, chỉ là phong cảnh thực rất đẹp, khí cũng tương đối mát mẻ.

      Từ xa có thể nhìn thấy căn nhà , nhưng khi vào bên trong lại phát ra chút nào, có rất nhiều gian phòng, rất rộng rãi, các đồ dùng thiết yếu đều được chuẩn bị đầy đủ.

      "Tại sao bên ngoài có gì cả?" Nàng nhìn ra xa, đều là màu xanh của cây lá, lại xen lẫn những đóa hoa đủ màu sắc. Mà xung quanh căn nhà cả khu vực rộng lớn đều là đất.

      "Ai có gì? Qua thời gian nữa ngươi biết." Thiện Xá mỉm cười , "Hôm nay ngươi còn có nhiệm vụ nữa."

      Nàng vừa nghe có chút ngạc nhiên, "Nhiệm vụ gì?"

      "Cưỡi ngựa."

      Ở bên ngoài chạy trốn, nếu như biết cưỡi ngựa quả rất phiền toái, sau khi nàng học được, còn muốn dạy cho bọn Bích Quỳnh.

      Thiện Xá dẫn nàng vòng qua phía sau căn nhà, ở đây còn có chuồng ngựa.

      Nàng nhìn thấy con ngựa cao lớn tuyệt đẹp khỏi thốt lên khen ngợi, "Oa, con ngựa này đẹp quá!"

      Thiện Xá cho nàng ánh mắt hướng sang bên trái, nàng liền vòng qua con ngựa nhìn về phía bên trái. Ngay bên cạnh con tuấn mã to lớn kia là chú ngựa rất , hay phải con ngựa con đúng hơn .

      "Ta cưỡi nó?" Nàng chỉ chỉ về phía con ngựa con.

      Thấy Thiện Xá gật đầu, nàng phồng má trợn mắt, "Con ngựa này thực là cũng quá. . . . . . !"

      "Ngươi vừa mới bắt đầu học, nếu dùng con ngựa quá lớn, ngươi khống chế được ."

      Nàng cẩn thận từng li từng tí trèo lên lưng con ngựa, mỗi động tác cũng rất nhàng, chỉ sợ làm gì thích hợp, đem con ngựa con đè gục xuống.

      "Nó có thể chịu được trọng lượng của ta sao?"

      "Ta tự mình lựa chọn mà ngươi vẫn chưa yên tâm?"

      Thấy Thiện Xá có chút ý cười nào, Hạ Phù Dung gật đầu cái, tin lần.

      "Giá " Hai chân nàng kẹp lấy bụng ngựa, ngựa con liền bắt đầu về phía trước .

      Thiện Xá có chút giật mình, "Ngươi phải biết cưỡi ngựa sao?"

      Nàng nhìn cười hả hê, "Ta cũng phải chưa từng thấy, chỉ là thiếu kinh nghiệm thôi."

      Động tác của ngựa con rất chậm, hai chân nàng đạp bàn đạp, tay vững vàng nắm lấy dây cương, Thiện Xá lựa chọn vô cùng chính xác, con ngựa này vừa đủ để nàng có thể khống chế.

      Thiện Xá cũng cưỡi lên con tuấn mã, theo " tệ! Chỉ cần nhìn mà ngươi cũng có thể lĩnh hội được bí quyết. Thân thể ngươi hơi nghiêng về phía trước chút."

      Nàng nghe theo lời Thiện Xá , đem thân thể hơi nghiêng về phía trước chút.

      "Ngươi có thể cho nó nhanh chút cũng được ."

      Dần dần nàng cũng quen với việc cưỡi ngựa, nên đương nhiên nàng thể thoả mãn với con ngựa con này.

      “Hự, !” Hạ Phù Dung kéo dây cương, khiến ngựa ngừng lại, "Ta có thể cưỡi thử con ngựa này ?" Nàng chỉ vào con ngựa Thiện Xá cưỡi.

      Thiện Xá cũng ngừng lại ngay sau đó, lắc đầu cái, "Ngươi có thể thử cưỡi con ngựa kia."

      Nàng nhìn theo hướng chỉ, thấy có con ngựa được cột ở cái cây phía bên kia. Mặc dù nhìn qua thấy có gì khác biệt với con ngựa Thiện Xá cưỡi, nhưng nhìn kĩ mới thấy thể bằng được, màu lông của nó bóng, cũng đủ đẹp.

      "Ta chỉ muốn cưỡi thử con ngựa của ngươi."

      Khóe miệng Thiện Xá nhếch lên, "Được."

      Nàng bèn tới bên cạnh con ngựa, đầu tiên vuốt vuốt lông của nó, nàng cũng biết là nàng được học điều này từ bao giờ, nhưng nàng biết khi cưỡi con ngựa mới, trước tiên phải tạo dựng quan hệ cùng nó.

      Thiện Xá gì, chỉ đứng ung dung bên cạnh nhìn.

      Trực giác cho nàng biết con ngựa này khẳng định đơn giản, nếu Thiện Xá dùng ánh mắt hả hê như vậy để nhìn nàng.

      Nàng chạy đến trước mặt con ngựa, dùng ánh mắt hết sức dịu dàng nhìn nó, cho nó biết: nàng có ý muốn tổn thương nó, nó cần phải ngoan ngoãn, ngàn vạn lần đừng để Thiện Xá coi nàng là chuyện cười.

      Mắt chính là cửa sổ của tâm hồn, nàng cảm thấy hình như con ngựa cũng có định bài xích nàng, nàng liền tung người nhảy cái, lên lưng ngựa.

      Mới vừa ngồi lên, con ngựa hoảng hốt, chồm lên chút, làm cho nàng cảm giác như ngồi chiếc thuyền bồng bềnh mặt nước.

      Nhưng ngay sau đó, nó liền đứng yên lại,.

      Nàng lại nhàng vuốt lên bờm ngựa, con ngựa ngoan, lại biết nghe lời.

      Ngồi lưng con ngựa này, đem lại cho nàng cảm nhận hoàn toàn khác so với lúc nãy cười con ngựa kia, nếu ngựa con cho nàng cảm giác an toàn, với con ngựa này nó cho nàng cảm giác vô cùng phấn khích.

      Nàng khẽ kẹp bụng ngựa, "Giá "

      Lập tức con ngựa như bị cái gì kích thích, liều mạng đem chân sau giẫm xuống rồi lại nhấc lên, mới vừa chạm đất lại nâng cao lên, còn ngừng nhảy cao, như kiểu bừng bừng quyết chiến.

      Nàng gần như bị nó hất xuống, đôi tay nàng chặt chẽ nắm lấy dây cương, hai chân cũng đạp chặt bàn đạp, sống chết chịu buông tay.

      Giằng co lúc, hình như con ngựa cũng mệt mỏi, hoặc cũng có thể là làm loạn đủ rồi, liền ngừng lại, lỗ mũi lớn phun phì phì.

      Nàng run rẩy ngồi yên ngựa, còn có thể cảm thấy ngay cả hai chân cũng run lên mãnh liệt.

      Gửi thanks

      Chương 145.

      Thiện Xá đứng bên gần như thể tin vào mắt mình nữa, "Ngoại trừ ta ra, ai có thể thuần phục nó, nhưng chỉ có nữ nhân là ngươi, lại có thể làm được."

      Nàng nhíu mày nhìn Thiện Xá, "Nữ nhân làm sao? Những gì đàn ông các ngươi có thể làm, nữ nhân cũng có thể làm được!"

      Thiện Xá nhìn nữ nhân trước mắt đầy thưởng thức, quả , nàng làm được. Bất luận phương diện nào, nàng so với rất nhiều nam nhân còn lợi hại hơn.

      xong câu đó, Nàng cảm thấy mình giống như nữ hiệp. Oai phong hết sức.

      Vì vậy nàng kẹp lấy bụng ngựa, chuẩn bị để lại cho bóng lưng tiêu sái.

      Ai ngờ nàng đánh giá năng lực của con ngựa quá thấp, tức khắc nó lao như mũi tên. Bởi vì quán tính, nàng bị ngã về phía sau. Trong thời khắc căng thẳng, tay nàng vẫn kiên quyết giữ chăt dây cương. Con ngựa chợt cảm thấy có lực ghì nó lại, chân trước lại càng đá cao.

      Lần này làm thế nào nàng cũng thể tránh được rồi, trơ mắt ngã từ lưng ngựa xuống.

      Đột nhiên nàng cảm thấy ấm áp ở sau lưng, ngay sau đó lại thấy bên hông bị nắm lấy, Thiện Xá ôm lấy nàng từ phía sau, sau đó nhảy thẳng lên yên ngựa.

      biết Thiện Xá có tuyệt chiêu gì, mới vừa ngồi lên, con ngựa vốn dĩ nóng nảy lập tức yên tĩnh lại, chậm rãi về phía trước.

      Đây cũng là lần thứ hai nàng cưỡi ngựa cùng với .

      Lần đầu tiên là khi ở trong quân doanh, cả hai bọn họ đều mặc áo giáp.

      Lần này cả hai đều mặc quần áo mềm mại, nàng có thể cảm thấy hết sức ràng nhịp tim của , bởi vì mới vừa dùng sức nhảy cái, cho nên tim đập có chút nhanh, lại mạnh mẽ.

      Lồng ngực rất rắn chắc, tựa vào đem lại cho nàng cảm giác an toàn, nàng có vài phần thắc mắc biết có cơ bụng ? Lần trước trong lúc vô tình giúp Tu Hồng Miễn thay y phục, nàng mới phát ra cơ bụng có sáu múi, làm nàng giật mình ít.

      Tốc độ của con ngựa tăng dần lên, gió mát thổi qua mặt nàng, làm cho nàng tỉnh táo hơn rất nhiều, rốt cuộc nàng suy nghĩ lung tung gì thế chứ!

      Được rồi, thả lỏng chút, nàng cảm thấy được bụng Thiện Xá cũng có sáu múi cơ.

      Khung cảnh này rất lãng mạn, nam nữ cùng nhau cưỡi con ngựa, lại ở nơi đẹp như vậy.

      Nàng có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của , biết có cảm nhận được hương thơm nữ tính người nàng ?

      Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên hét lên, "A, Thiện Xá, ta...ta muốn xuống đây, ngươi làm thế này làm sao ta có thể cưỡi ngựa giỏi được? Ta muốn tự mình cưỡi con ngựa con."

      Thiện Xá chần chờ chút, đem ngựa quay lại phía gốc cây đại thụ.

      tới dưới tàng cây, tung người nhảy xuống ngựa, đưa tay ra.

      "Cám ơn, cần, ta có yếu ớt như vậy." xong nàng tự nhảy xuống.

      Thiện Xá cười rồi thu tay về, hình ảnh đẹp như vậy, cảm động như vậy, ngay cả suýt chút nữa cũng bị chìm đắm ở bên trong, thế nhưng nàng lại trốn tránh, muốn mình cưỡi ngựa.

      Rốt cuộc nàng là nữ nhân như thế nào?

      Nàng cưỡi ngựa con ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại yên, cứ thế mà tiến về phía trước. Cảm giác vừa rồi mọi thứ quá hoàn mĩ, lại bị nàng phá cho hỏng. Tại sao? Từ khi nàng chạy trốn tới giờ được hơn nửa tháng, còn chưa có gội đầu qua, mới vừa rồi nàng ngồi ở trước mặt Thiện Xá, vừa đúng hướng gió thổi lại, nếu để Thiện Xá ngửi thấy mùi gì đó quái dị đầu nàng…… …………

      Ở đây khí rất trong lành, biết có phải vì thế mà mọi người đều là tháng mới tắm lần, thậm chí đến nửa năm. Nhưng nàng có thói quen đó, mặc dù bẩn nhưng cùng lắm là nửa tháng nàng phải tắm lần, nếu cảm thấy thúi.

      Sau khi nàng quay lại, thấy bọn Bích Quỳnh làm xong đồ ăn, họ làm tốt thức ăn, chẳng ra làm sao.

      Mọi thứ để làm đồ ăn đều là những thứ sẵn có, khó nghe chút đấy chính là rau dại, chỉ sau khi được chế biến chúng có mùi vị quái dị. Các loại gia vị dùng để nấu ăn quá ít, ăn vào cảm giác rất khó chịu, nhưng nàng dám biểu lộ ra, dù sao đây cũng là thành quả buổi chiều của ba người bọn họ.

      Hình như Thiện Xá cũng ăn nổi, thể ở lại đây nữa, liền chạy về nhà trọ, bảo ngày mai trở lại.

      Trở về phòng, A Hu nằm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tại số lần nó ngủ ngày càng ít.

      Cảm thấy nàng tới, nó lập tức vui vẻ đến mức kêu ô ô.

      Nàng đặt ra quy định cho nó, cho phép ra khỏi căn phòng này, cho phép lộn xộn, cho phép kêu loạn.

      Nó rất nghe lời.

      Lúc trước nàng còn hoài nghi A Hu theo nàng bữa có bữa làm cho nó chịu nổi, sau lại nghe Thiện Xá , hồ lần ăn có thể chịu đựng được nửa tháng, nhưng những loại hồ cao nhất như nó chịu đói tháng đều thành vấn đề. Thân thể của bọn nó rất thông minh, ăn cơm xong tiêu hoá hoàn toàn, mỗi ngày chỉ tiêu hao chút, nếu ngày thứ hai có ăn, cũng chỉ tiếp tục dự trữ lại.

      Buổi tối bốn người các nàng giao hẹn ăn xong ra ngoài ngắm sao, A Hu ở bên vui vẻ đến mức nhảy vòng quanh.

      Nàng đành lòng nhìn nó, "Ngươi thể ra ngoài đâu"

      Bọn Bích Quỳnh sợ A Hu, chỉ cần vừa thấy nó toàn thân cứng còng, động cũng dám động, nếu như mang A Hu , ba người kia khỏi phải ngắm sao.

      Ở đây khác với trong cung, buổi tối có rất ít hoạt động có thể tiêu khiển, ngắm sao cũng coi như cách giải trí cho đỡ nhàm chán.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 146.

      Nơi này bầu trời trong veo, hằng hà sa số ngôi sao chằng chịt điểm xuyết nền trời xanh thẳm, vô cùng mỹ lệ.

      Bốn người các nàng nằm ở khu đất trống phía bên ngoài, trong mũi ngửi thấy mùi bùn đất trong lành, thỉnh thoảng còn có mùi thơm cây cỏ từ xa bay tới.

      "Tiểu thư, người xem có phải người ta sau khi chết bay lên trời ?" Bích Quỳnh nhìn lên trung, giống như nhớ lại chuyện gì.

      Nàng hiểu Bích Quỳnh lại nhớ người nhà, "Đúng thế, người đó hẳn trời và luôn dõi theo những người mình quý."

      Bích Quỳnh quay đầu nhìn nàng, " sao?"

      "!" Đây chính là lời dối tốt đẹp nhất mà nàng dành cho Bích Quỳnh.

      "Vậy bằng chúng ta đều chết hết ! Lên trời tốt, chỉ cần đưa tay là có thể bắt được những vì sao." Bích Thanh hợp thời ra làm huỷ hoại hết khung cảnh, nàng và Bích Quỳnh được gì.

      Nàng gõ đầu Bích Thanh cái, "Rốt cuộc trong này đựng những thứ gì?"

      Bích Quỳnh nghe xong cười ha hả, Bích Thanh bĩu môi, biết mình lại sai cái gì. Tiểu Cúc ngồi bên cạnh cũng theo Bích Quỳnh cười hắc hắc.

      Nàng nhìn khuôn mặt tiểu Cúc cười ngây thơ, cái gì cũng biết tốt, chỉ có như vậy mới có thể sống vui vẻ.

      "Tiểu Cúc, tối nay ăn no chưa?"

      Tiểu Cúc thấy nàng hỏi, nhìn nàng híp mắt cười cười, "Giống như có chút khổ, ta thích bị khổ."

      Có lẽ bọn Bích Quỳnh cũng nghĩ thế, chỉ là tất cả mọi người đều ra, "Vậy ngươi thích ăn cái gì?"

      Tiểu Cúc suy nghĩ chút, "Thịt."

      Trong đầu nàng ngừng thoáng qua các loại động vật, thỏ? đành lòng, chim? đành lòng, cá? Ừ, nhẫn tâm chút là được.

      "Tốt. Ngày mai chúng ta ăn thịt."

      Ba người bọn họ vừa nghe đến có thịt có thể ăn, lập tức có vẻ hưng phấn khác thường.

      Trong khoảng thời gian này là làm khổ các nàng.

      Tháng mười ở phương bắc ràng khá lạnh, mặc dù các nàng mặc thêm rất nhiều y phục.

      "Vào nhà thôi, ban đêm lạnh quá."

      Bọn Bích Quỳnh lưu luyến đứng dậy vào nhà.

      Giống như cũ, nàng cùng A Hu ở phòng, ba người bọn họ phòng.

      Trở lại trong phòng, nàng bế A Hu ngồi cửa sổ lên, từ bên ngoài nàng có thể nhìn thấy nó vẫn cứ ngồi bên cửa sổ như vậy, mực nhìn nàng. Đối với nó mà , như vậy rất công bằng, nên nàng mới lựa chọn quay về sớm chút.

      "Ô ô ~~" nó ở trong lòng nàng ngừng nghẹn ngào, làm như có nhiều uất ức lắm.

      "Ta biết rồi~ A Hu nhà chúng ta đáng thương nhất ~ sau này ta đặc biệt dẫn ngươi cùng ngắm sao được ?"

      Vốn dĩ Ahu bày ra bộ đáng thương, nhưng sau khi nghe xong những lời này, lập tức vui vẻ đến mức lộ ra hai hàm răng trắng bóng, hình như rất mãn nguyện.

      Quả nhiên ngày hôm sau khi Thiện Xá tới, nàng vô cùng phấn chấn vỗ vai , , "Hôm nay ăn thịt. ! Ta với ngươi săn thú!"

      Thiện Xá nhìn thân y phục mà đại tiểu thư nàng ăn mặc, hiển nhiên là bộ y phục nam nhân, cười lắc lắc đầu, theo phía sau nàng.

      "Nghe chung quanh đây có gà rừng, thịt rất mềm, có khả năng chịu lạnh cao, ăn vào mùa đông cũng sợ lạnh."

      Nàng vừa nghe, lập tức thay đổi kế hoạch ban đầu, "Vậy chúng ta thôi!"

      Mặc dù nàng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng lại khỏi có chút hứng thú, Thiện Xá cũng nhìn thấu kích động của nàng, "Bình tĩnh chút."

      Nàng nhìn cười xin lỗi, nhưng trong lòng vẫn giấu được hưng phấn, cành cây cầm trong tay cũng rung lên.

      Cành cây đó là do Thiện Xá làm giúp nàng, đầu rất nhọn, vô cùng hữu ích.

      "Tại sao ngươi phải cầm cành cây?" Nàng nhìn đôi tay trống của Thiện Xá, chẳng lẽ muốn để cho nàng làm hết, còn mình ngồi ăn sẵn?

      "Ta sao phải dùng đến cành cây?"

      Nàng vừa nghe có chút tức giận, dùng làm sao, dùng cành cây là rất kém cỏi sao? ! Vậy tại sao còn để cho nàng cầm!

      Chợt có động tĩnh ở phía trước, tạm thời nàng cùng so đo, dùng cái gì mà săn được mới là có bản lĩnh.

      Đến khi khoảng cách càng ngày càng gần, động tĩnh càng lúc càng lớn, nàng có chút nghi ngờ, con gà rừng kia rốt cuộc lớn thế nào mà gây ra tiếng động to như vậy?

      Thiện Xá quay đầu, nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của nàng , "Trèo lên cây ." giọng , chỉ chỉ vào cái cây to bên cạnh.

      Nàng cười cười, "Ta trèo cây."

      Thiện Xá trừng mắt nhìn nàng cái, quay đầu khom người đưa lưng về phía nàng.

      Nàng vừa nhìn thấy tư thế của , thế sao? Còn muốn quay mông lại để thúi chết nàng hay sao?

      thấy nàng nửa ngày có chút phản ứng, lấy tay vỗ vỗ xuống, chỉ chỉ lưng của .

      Nàng sững sờ, phải muốn cõng nàng đấy chứ?

      Thấy nàng vẫn bất động như cũ, nghiến răng cái, xoay người ôm ngang người nàng.

      chuẩn bị tinh thần nàng giọng hô tiếng, nhìn thấy ánh mắt tức giận bừng bừng của , nàng hơi rụt đầu lại, nàng vốn là người phản ứng chận, phải cho nàng thời gian để thích nghi chứ.

      Thiện Xá dừng lại quá lâu, tung người cái liền nhảy lên cây.

      Lúc trước nàng rồi, đây là cái cây rất cao lớn, người căn bản ôm nổi, huống chi phía dưới cây này lại có cành, cách khác bọn họ chỉ có thể ngồi ngọn cây.

      Thiện Xá nhảy phát, còn chưa tới nửa thân cây, mắt thấy sắp bị rơi xuống, thấy muốn rơi xuống, "Nha nha nha nha ~~" nàng bị sợ đến mức dùng tay siết y phục của .

      Bởi vì hai tay Thiện Xá ôm nàng, nên đành phải dùng 2 chân kẹp thân cây lại.

      Rất ràng, dù có là người lợi hại hơn chăng nữa cũng thể kiên trì được bao lâu.

      Nàng cảm thấy bởi vì dùng quá nhiều sức mà ngừng run lên, "Ca, trước hết ta phải , ngươi ngàn lần đừng ném ta xuống dưới, kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa cũng báo đáp người."

      Hình như Thiện Xá thể chuyện, phải dùng toàn lực kẹp lấy thân cây.

      Mắt nàng vừa liếc xuống phía dưới, lập tức bị sợ đến nhắm mắt lại.

      Thiện Xá kìm nén đến nỗi mặt đỏ rần, từ trong cổ họng kêu ra mấy chữ, "Có, cái gì, đồ."

      Nàng dùng sức lắc đầu, " có gì, có gì. Mau lên , bây giờ mà xuống còn đường sống."

      Tại những thời điểm quan trọng như thế này, nàng muốn kích thích đến , ngộ nhỡ tập trung, vậy nàng liền ngọc nát hương tan.

      Chương 147.

      Có lẽ Thiện Xá biết còn đường nào để chọn, cơ hồ dùng hết tất cả khí lực để nhảy cao thêm chút.

      Có lẽ chân của dùng hết sức rồi, mắt của nàng trợn lên nhìn bọn họ dần dần tụt xuống.

      "Cố gắng lên! Dùng sức! Còn thiếu chút nữa là có thể lên đến nơi rồi!"

      Thiện Xá tức giận nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi có tay sao! Còn mau giúp ta chút!"

      Lúc này nàng mới phản ứng được mình cũng có thể giúp ôm lấy thân cây, nhưng chính vào lúc này, có lẽ chẳng còn hơi sức nữa, tất cả sức lực cuối cùng của đều đem ra rống lên với nàng rồi, nàng chỉ cảm thấy tay dần buông lỏng, lần này thảm rồi.

      Nàng lập tức buông tay ôm ra, hai chân kẹp lấy thân cây.

      Loại cảm giác này giống như bị nhổ răng, dứt khoát muốn đem thứ gì đó thân thể mình bứt ra, mặc dù phải rất đau, nhưng lại rất khó chịu.

      Đôi tay nàng cố gắng kéo lại, nàng cảm thấy mình sắp rơi đến nơi.

      ra đại nam nhân nặng như vậy.

      Thiện Xá có chút dám tin, nhưng ngay sau đó kịp thời phản ứng, giống như trong lúc tình huống khẩn cấp mà còn liên luỵ đến nữ nhân cứu mình nên cảm thấy nhục nhã.

      "Hách " Thiện Xá đạp hai chân lên cành cây phía trước, ra sức phi thân lên phía .

      Lần này có rất nhiều hi vọng, sau mấy lần nàng cùng đạp giúp , rốt cuộc cũng lên được cành cây thứ nhất.

      Ngồi cành cây, bọn họ cùng thở hổn hển, trong lúc liếc mắt nhìn nhau, cùng phá lên cười.

      Đó chính là vì họ bọn họ tìm được đường sống trong chỗ chết mà thở dài nhõm.

      Quả thực chỗ này rất cao, nàng nhìn xuống phía dưới cảm thấy mọi thứ . Chỉ thấy đám gì đó qua.

      "Vừa rồi ngươi nhìn thấy cái gì ở phía dưới.

      "Sư tử."

      Thiện Xá nghe thấy nàng hít vào hơi, làm như may mắn vì mới vừa rồi bị rơi xuống.

      Nàng đột nhiên run lên, lập tức bắt lấy cánh tay Thiện Xá , "Sư tử leo lên cây sao!"

      Phản ứng của nàng khiến Thiện Xá cũng bị ngốc lúc, ngay sau đó vỗ vỗ đầu của nàng, "Ngu ngốc, cái cây này cao như vậy, nó có thể bò lên sao? !"

      Nàng "hả" tiếng, ngay sau đó mới phát hình như lời vừa rồi của giống như chửi nàng, "Ai là kẻ ngu ngốc chứ!"

      làm bộ mặt trừ ngươi ra còn có ai cứ thế nhìn nàng, làm cho nàng càng thêm tức giận, "Ngươi quên lúc nãy là ai cứu ngươi rồi sao?"

      " quên."

      Lời của Thiện Xá thiếu chút nữa làm cho nàng điên lên mà ngã xuống đất, , là quá vô tình. Vậy mà dám phủ nhận hoàn toàn ơn cứu mạng đối với người vừa mới cứu mình.

      "Xem ra ngươi cũng là người thành ." Nàng trừng mắt nhìn .

      "Vậy phải xem ta chuyện cùng ai."

      Miệng nàng run run ra lời, chuyện cùng có thể làm nàng tức chết.

      "Ngươi định làm như thế nào?" thèm cùng so đo nữa, nàng nhìn bầy sư tử phía dưới chút, hình như chúng định bỏ qua con mồi, vẫn mực canh giữ ở phía dưới.

      Thiện Xá cúi đầu, cũng nhìn phía dưới chút, nhưng gì.

      "Tại sao ngươi chưa tìm hiểu kĩ về khu rừng này mà dám dẫn ta tới đây săn thú ? Ngươi đúng là thợ săn kém cỏi. "

      Thiện Xá có chút bất đắc dĩ, "Là tại ngươi đột nhiên muốn săn, còn cố tình chạy xa tìm ra nơi này, nơi vừa có núi lại vừa có sông, cho nên xuất tình huống như thế này là rất bình thường."

      Hạ Phù Dung trừng mắt liếc cái, phải lúc trước nàng định câu cá sao, cho nên tất phải chọn nơi có nguồn nước. …….

      "Đúng rồi, nơi này phải phương Bắc sao, tại sao lại có thể có sư tử?"

      Thiện Xá bày ra bộ dạng kỳ quái nhìn nàng, "Ai cho ngươi biết phương Bắc thể có sư tử?"

      Nàng chép miệng, nhiều sư tử như vậy chính là chứng minh lời nàng ra có tí hiểu biết nào, nghĩ tới đây, nàng đột nhiên nghĩ ra biện pháp, "Thiện Xá, ngươi xem sư tử lợi hại hay hồ lợi hại?"

      Chỉ thấy ánh mắt Thiện Xá sáng lên, đồng thời nàng cũng biết biện pháp này có thể làm được.

      tại, vấn đề mấu chốt chính là làm sao để khiến A Hu biết nàng bị bao vây, lúc nàng suy nghĩ n biện háp, cuối cùng bọn họ cũng có chung ý kiến: hét lên.

      "A hu ~~" "A Hu! ! !" Nàng lấy hết sức hét lên,, sau lần kêu thứ nhất, nàng có thể nghe thấy tiếng vang vọng lại, nàng và ở chỗ cao như vậy, như thế thanh chắc truyền thanh mau thôi.

      Nàng chỉ hét thêm mấy tiếng rồi ngừng lại.

      "Sao ngươi gọi nữa?"

      Nàng quay đầu lại nhìn Thiện Xá, "Ngươi cảm thấy con hồ lợi hại, hay đám sư tử lợi hại?"

      Thiện Xá nhíu nhíu mày, cúi đầu, nhìn thấy phía dưới rậm rạp chằng chịt điểm đen, lắc đầu cái , "Cái này khó , ngươi phải biết khi Sư tử đoàn kết lại rất mạnh mẽ, bọn chúng chỉ cần chiến đấu trận, cũng làm cho đối phương phải lựa chọn giữa 2 phương án."

      "Chọn 2 phương án?"

      " là đem đối phương cắn chết, hai là đối phương phải cắn chết toàn thể bọn chúng.

      "Chúng chiến đấu đến giây phút cuối cùng?"

      Thiện Xá gật đầu cái.

      Nhiều sư tử như vậy, chắc chắn làm A Hu mệt chết mất, nàng thể để A Hu mạo hiểm như vậy được… nàng cương quyết cần…..

      Ai ngờ nàng còn chưa kịp thả lỏng, nghe thấy thanh quen thuộc.

      "Ô ô ~~~"

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 148

      "Ô ô "

      Cả người nàng rất căng thẳng, A Hu đến rồi.

      Thiện Xá và nàng liếc nhau cái, Thiện Xá với nàng "Nó đối với ngươi rất tốt."

      Nước mắt của nàng tràn khoé mi, nếu như nó có chuyện gì, nàng cũng xong rồi.

      Nàng tức giận quát Thiện Xá, "Tại sao ngươi sớm cho ta biết thể gọi nó tới!"

      Thiện Xá nhìn nàng , " xin lỗi, ta nghĩ tới."

      Có thể làm cho người kiêu ngạo như xin lỗi, nàng biết vô cùng chân thành.

      Nàng muốn trách nữa, tại trong đầu nàng đều là A Hu "A Hu, mau về ! !"

      "Ô ô ~~"

      thanh của A Hu càng ngày càng gần, nàng gấp muốn khóc.

      "Trở về ! ! Ngươi mà nghe lời ta đánh ngươi!"

      Lần này nó nghe lời nàng .., chỉ duy nhất lần này.

      tới dưới chỗ cách gốc cây xa, nàng nhìn thấy nó, thân trắng như tuyết.

      Nó hình như ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Ô ô"

      Ở phía dưới, hình như đàn sư tử tiến lại gần nó.

      "! ! !" Nàng bất chấp tất cả, tung người nhảy xuống, "Các ngươi dám làm A Hu bị thương, ta tiêu diệt đám sư tộc nhà các ngươi!!"

      Nhưng nàng chợt cảm thấy bên hông bị bàn tay kéo lấy, vậy mà Thiện Xá lại nhảy xuống theo nàng.

      Cách mặt đất quá cao, đột nhiên ngừng lại. Hai chân kẹp chặt lấy thân cây, bọn họ liền bị treo lơ lửng cây.

      "Buông ta ra!"

      "Đàn sư tử phải dễ chọc! Chỉ bằng ngươi căn bản đối phó được với bọn chúng!"

      "Buông ta ra! !" Nàng muốn chuyện với , thẳng tắp nhìn về đàn sư tử phía dưới, "Các ngươi có gan nhằm vào ta! Tới đây !"

      Bọn chúng hoàn toàn để ý tới nàng, tất cả sư tử đều nhìn A Hu chằm chằm, thân thể chậm rãi tiến tới phía trước .

      A Hu cũng tập trung vào đàn sư tử, đó là ánh mắt mà nàng chưa từng nhìn thấy, mang theo sắc bén, khát máu và ác độc.

      Bỗng nhiên con sư tử đưa móng ra phía trước, hình như chuẩn bị tấn công. Trong nháy mắt A Hu nhe răng, định xông lên cắn con sư tử kia, nhưng hình như nó còn nắm chắc phần thắng, cho nên tiếp tục tiến lên phía trước chút.

      "A ô ~~ ngươi mau về ! !" Nàng ở phía liều mạng kêu, liều mạng muốn giãy ra khỏi Thiện Xá.

      "Câm mồm!" Thiện Xá nổi giận quát nàng tiếng, "Ngươi nên phân tán chú ý của nó!"

      Nàng bị quát đến mức sững sờ, nước mắt cũng nhịn được nữa, Đại Cá Tử rời rồi, chẳng lẽ nàng còn phải trơ mắt nhìn A Hu rơi vào nguy hiểm mà để ý tí gì sao!

      "Tin tưởng nó!" Thiện Xá .

      Phía nàng khóc thành tiếng, phía dưới đàn sư tử vẫn chút cử động, chuẩn bị dùng toàn lực để đối phó với A Hu.

      Đàn sư tử này rất đông, tổng cộng hơn mười con sư tử, hơn nữa đều là những con trưởng thành. Nàng hít thở thông, nếu như bọn chúng thực có can đảm tổn thương A Hu, chắc chắn nàng xông xuống giết chết hết bọn chúng! !

      Dần dần, đàn sư tử tiến lên định vây quanh A Hu, A Hu lùi về phía sau từng bước, nhưng có ý định thoát khỏi vòng vây.

      "Ngao ~~~" chợt con sư tử gầm lên tiếng, trong nháy mắt tất cả lũ sư tử đồng loạt xông về phía A Hu.

      "A ~~~~" Nàng thề đây là lần đầu tiên kể từ lúc chào đời nàng phát ra thanh có decibel cao như vậy.

      Hình như Thiện Xá chịu nổi, vốn dĩ cánh tay giữ chặt bên hông nàng, giơ lên bịt kín miệng nàng lại, chỉ dùng tay ôm lấy toàn bộ sức nặng toàn thân của nàng.

      Chỉ trong giây ngắn ngủi đó, nàng thấy bóng dáng nho của A Hu nhảy trong trung, làm nàng cảm thấy nó giống như bay. Trước kia khi nàng xem nó chạy nhảy giường, nàng cảm thấy nó nhảy rất tốt, thể nghĩ đến nó có thể đạt đến trình độ này.

      "Ô!" thanh ngắn gọn mà bén nhọn, làm cho nàng nghe cảm thấy vô cùng chói tai, đó tiếng A Hu kêu, nàng chưa từng nghe qua, nhưng nàng biết, nó thực nổi giận!

      "Ngao" sau đó chính là hỗn chiến, mặc dù ở cách mặt đất cao, nhưng dù sao cũng là có chút khoảng cách, nàng chỉ thấy đàn sư tử ngừng lao vào, cắn xé, gầm thét, căn bản nàng biết được tiếng kêu của A Hu là từ chỗ nào phát ra.

      Toàn thân nàng ngừng căng thẳng, nhịn được mà run rẩy.

      Tất cả mọi động tác đều kết thúc ở giây sau đó, đàn sư tử nằm bất động, trông giống như ngọn núi.

      Trong lòng nàng có chút mừng rỡ, đúng vậy A Hu thắng rồi sao? !

      "A hu?"

      có tiếng trả lời.

      Vốn dĩ thân thể nàng cũng vì quá mức căng thẳng mà cứng còng lại, nhưng trong nháy mắt mềm nhũn ra.

      Nàng dám gọi nữa, bởi vì nàng rất sợ phải xác nhận xem rốt cục nó có còn sống hay .

      Có lẽ Thiện Xá biết nàng dùng hết tất cả khí lực người, bọn họ nhàng nhảy xuống đất.

      Chương 149.

      Qua phút, Thiện Xá khôi phục chút thể lực, mới kéo nàng lên.

      Nàng vẫn như cũ giống như cỗ tử thi nằm ở đó.

      " xem nó chút."

      Nàng muốn lắc đầu, lại phát chút hơi sức cũng còn, vì sao nàng lại cảm thấy mệt mỏi như vậy chứ? Kể từ khi tới đây chưa bao giờ nàng cảm thấy nhõm, chỉ vì lúc mất Đại Cá Tử nàng quá đau lòng nên bây giờ nàng có dũng khí thử lần nữa.

      Nàng nhắm hai mắt lại, cứ như vậy ngủ , cần tỉnh lại nữa .

      Thiện Xá biết nàng có dũng khí nghiệm chứng, liền từ từ đến bên cạnh đàn sư tử, ở đó tìm kiếm lúc lâu.

      "Ngươi ôm lấy nó."

      Thiện Xá giơ A Hu tới trước mặt của nàng, "Trốn tránh phải là biện pháp, cái gì phải đối mặt nhất định phải đối mặt."

      Nàng nhìn Ahu trước mắt, toàn thân bị máu nhuộm đến đỏ bừng, cơ hồ cũng nhận ra được.

      Nó rất thích xinh đẹp, lông của nó cho tới bây giờ đều là trắng xoá màu, nó cho phép người mình có màu sắc khác.

      Mắt của nó nhắm chặt lại, mất vẻ mặt giả vờ ngủ say hàng ngày, bây giờ nó rất mệt mỏi.

      Nó là đứa bé đáng , mỗi lần cách xa nàng thời gian, nó đều chạy đến trong lòng nàng làm nũng.

      Nó là đứa bé nghịch ngợm, luôn thích gây họa chọc giận nàng, mỗi lần như thế nàng vừa đánh vừa mắng nó.

      Tại sao? ! Tại sao nàng cứ đánh nó? Nếu nó cứ nghe lời nàng làm sao phải mắng nó?

      "Chát!" Nàng nặng nề tự cho mình bạt tai.

      "Ta nên đánh ngươi, Ahu, ta biết mình sai lầm rồi, ngươi tỉnh lại ? Ta hiểu lần này ta sai lầm rồi. Ngươi tỉnh lại !"

      Nàng nhàng vuốt ve đầu của nó, máu phía vẫn còn nóng.

      Trước kia khi nàng vuốt ve đầu của nó nó híp mắt lại, làm như vô cùng hưởng thụ.

      Nó rất thích học nét mặt của nàng, cái mà nó học được cực kỳ giống chính là cười, nó cười rất đáng .

      Nàng nhìn nó, đem khóe miệng mở ra đến mức lớn nhất, mắt híp lại thành đường thẳng.

      ‘‘Ahu, ta cười với ngươi, ngươi có thấy ?

      tại đổi lại ngươi phải cười với ta, được ?’’

      Thiện Xá nhìn khuôn mặt nàng, ràng khóc đến run người, nhưng vẫn nhìn nó nở nụ cười, nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào!

      "Có lẽ ngươi có thể dùng máu của ngươi thử lần." Thiện Xá do dự chút, cuối cùng vẫn ra.

      Nàng kinh ngạc nhìn .

      Trở về nhà, tay phải nàng cầm chuỷ thủ, nàng vừa khóc vừa hướng đến ngón tay.

      Từ đến lớn, nàng sợ nhất là đau, đặc biệt là bị lưỡi dao sắc bén cắt.

      Thiện Xá nhìn thế có chút nhẫn tâm, "Thôi, nếu ngươi sợ như vậy đừng thử nữa, cũng phải nhất định thành công."

      Vừa nghe thấy thế nàng càng khóc lớn hơn.

      "Ai nha, được rồi, được rồi, ngươi thử ! Đừng có động tí lại khóc, có phải ngươi biết bộ dạng ngươi khóc giống quỷ khóc."

      Tiếng khóc của nàng ngừng hẳn, Thiện Xá, ngươi có bản lĩnh, nàng đau lòng như vậy cũng có thể bị chọc cho nổi giận!

      "Ngươi giúp ta."Nàng đưa dao cho Thiện Xá, đem ngón tay tới trước mặt .

      trợn to hai mắt, "Ngươi để cho ta động thủ?"

      Nàng phồng má gật đầu cái, "Chuyện có nhân tính như vậy, nhất định chỉ có ngươi mới làm được."

      Vốn dĩ Thiện Xá còn do dự muốn xuống tay, nhưng vừa nghe nàng vậy, đao hung hăng cắt xuống.

      Tạo thành vết thương vừa sâu vừa dài.

      Máu đỏ tươi dọc theo đầu ngón tay xuống bát, giống như hệ thống cấp nước lâu năm tu sửa, máu tuôn ra ồ ạt.

      Cảm giác máu sắp ngừng , nàng nắm lấy đầu ngón tay, dùng sức vuốt xuống.

      "Đủ rồi đủ rồi. Ngươi còn làm như vậy là muốn ta tới cứu ngươi rồi."

      Nàng nhìn vết thương dài tay, máu còn chảy ra nữa, nhưng vẫn có chút máu phía .

      Nơi này có băng keo cá nhân, cũng có thuốc khử trùng, vết thương của nàng làm thế nào đây?

      lúc nàng luống cuống, Thiện Xá kéo tay của nàng qua, đem ngón tay máu bỏ vào trong miệng.

      mút máu giùm nàng.

      Nàng ngơ ngác nhìn , cho đến khi dừng lại động tác, bỏ tay nàng ra.

      Nàng vẫn như cũ nhìn .

      "Thế nào? Cảm động? Ngàn vạn lần đừng muốn gả cho ta, ta thấy ngươi thích hợp."

      Nàng liếc cái, "Ngươi tự sướng vừa thôi~ ta chỉ là nhìn. . . . . . Làm sao ngươi đem máu của ta phun ra à? Sao lại đem nuốt xuống? rất ghê tởm!"

      Thiện Xá nhìn thấy nàng ghét bỏ, "Ta giúp ngươi ngươi còn ta ghê tởm? ! Được, chén máu này thể dùng được, vứt thôi."

      xong, bưng chén lên định ra bên ngoài.

      Nàng kéo tay áo của lại, "Lão đại a ~ đây chính là mạng của ta ~ nếu ngươi đem nó vứt đồng nghĩa với giết chết ta rồi."

      Thiện Xá bị nàng chọc cho cười ha ha, "Tốt lắm lộn xộn nữa, ta phải cho ngươi biết, chắc chắn cứu được nó."

      Nàng gật đầu cái, biết vì sao, trong lòng nàng rất tin tưởng , nhất định có thể cứu được!

      Vốn dĩ nàng tưởng rằng Thiện Xá đem máu đút cho Ahu uống..., ai ngờ chỉ dùng ngón tay nhàng chấm chút, sau đó giọt ở khoé mắt của nó, sau đó lại chấm như lần thứ nhất, giọt vào khoé mắt kia.

      Buông chén xuống, ngồi ở bên cạnh.

      "Xong rồi sao?" Nàng có chút kinh ngạc.

      gật đầu cái, "Xong rồi."

      Nàng lập tức dựng đứng người lên, " ràng chỉ dùng hai giọt máu, ngươi làm gì mà cắt tay ta bị thương sâu như vậy! chỗ máu này ít ra cũng gần nửa chén!"

      Thiện Xá làm bộ dáng vô hại : " là ngươi để cho ta động thủ, ta cẩn thận xuống tay nặng chút là rất bình thường."

      cẩn thận? ! Nàng cố gắng tự trấn an mình, phải tỉnh táo, tỉnh táo. Ahu còn chưa tỉnh lại, trước hết chờ kết quả rồi nàng tính toán với .

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 150.

      canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ. . . . . .

      Nàng chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Thiện Xá.

      Thiện Xá ngẩn người, "Ta rồi, , nhất định có thể thành công . . . . . ."

      Nàng có chút ngu, tại sao có thể như vậy? !

      Thiện Xá nhìn chằm chằm A Hu nhìn lâu, lại , "Nó có chết."

      Đôi mắt của nàng trong nháy mắt trở nên sáng như tuyết, " có chết sao? Còn sống? Tại sao nó bất tỉnh à?"

      Thiện Xá lắc đầu cái, "Cái này ta cũng lắm, hồ sau khi chết, độc tố trong máu làm tróc da và lông, lâu như vậy, nó vẫn còn hoàn chỉnh, hẳn là có chết, chỉ là biết vì sao sao tỉnh lại."

      "Ngươi xem nó cả người đầy máu tươi, phải là bởi vì máu chảy khô nên tất cả có hư hỏng chứ?"

      "Ngươi cho là máu người nó đều là máu nó?"

      Nàng hơi ngạc nhiên, "Là của sư tử hay sao?"

      Thấy Thiện Xá gật đầu, nàng hưng phấn chạy đến ôm lấy A Hu, "Ngươi bị chết ~~ ra là ngươi bị chết! Mau tỉnh lại ! Nhanh lên chút! A Hu ~~"

      Nó vẫn có phản ứng.

      "Sau khi nó theo ngươi có phải là bị mệt chết hay ?"

      Nàng lắc đầu cái, "Ta biết." Cảm giác hình như chính nàng đối với nó đủ quan tâm.

      Con người chính là như vậy, thứ gì khi mất mới hiểu nó đáng quý.

      Thiện Xá nhíu nhíu mày, hình như nữ nhân này quá tỉ mỉ, "Chẳng qua ta biết những ngày kia nó ở trong phủ ta chờ ngươi, vẫn luôn có ngủ qua."

      Ngủ?" phải là A Hu cho tới nay đều ngủ được sao?"

      Thiện Xá giật mình cười tiếng, "Ai cho ngươi biết nó ngủ được?"

      Nàng bắt đầu nghĩ, ", từ khi ta mang theo nó, chưa bao giờ bắt gặp qua nó ngủ. Nhiều lắm là cũng chỉ có giả vờ ngủ say, sau này ngay cả thời gian giả vờ ngủ say cũng càng ngày càng ít."

      Thiện Xá rất có thâm ý nhìn nàng, "Nó vì ngươi bỏ ra rất nhiều."

      ra là nó buồn ngủ, nàng vẫn luôn cho là nó cần nghỉ ngơi, thấy nó vẫn luôn vui vẻ như vậy, nàng. . . . . .

      Thấy nàng chuẩn bị khóc lớn, Thiện Xá vội vàng cắt đứt, "Nó tại cần nghỉ ngơi để khôi phục thể lực, ngươi đừng có đem nó đánh thức."

      Tiếng khóc lập tức dâng lên đến cổ họng, bị nàng cứng rắn nuốt trở về.

      Ý Thiện Xá muốn nàng ra ngoài, ở bên trong ầm ĩ đến nó. Nàng gật đầu cái.

      Lúc ra, thấy điệu bộ Thiện Xá có chút đúng.

      "Chân của ngươi thế nào?"

      Thiện Xá vội vàng lắc đầu cái, " có bị thương."

      Nàng há hốc miệng nhìn , " ra là bị thương?"

      Thiện Xá lúc này mới phản ứng kịp là mình lỡ miệng, "Bị thương điểm mà thôi."

      Nàng mơ hồ nhìn thấy ống quần của có vết máu, "Có phải là vì lúc trước cứu ta nên ngươi mới bị thương?"

      "Có phải ý của ngươi là, mới vừa nếu như phải vì có ta, ngươi sớm chui vào bụng đàn sư tử rồi."

      Nàng nhìn nhướng mày : "Ta quên!"

      Gậy ông đập lưng ông, ha ha, quá tốt!

      Thiện Xá chỉ hơi hơi cười cười, cũng có so đo cùng nàng.

      ", ta giúp ngươi bôi thuốc."

      Nàng lôi hướng tới gian phòng trống khác, "Bích Quỳnh ~ đem thuốc cầm máu trong bọc quần áo của ta tới đây."

      "Nơi này có dụng cụ gì để trừ độc, ta cũng thể nào tốt bụng như vậy giúp ngươi hút, cho nên trước tạm thời dùng thuốc cầm máu bôi lên thôi."

      Bích Quỳnh đem bình thuốc bưng tới, nhìn bọn họ cái liền ra ngoài.

      Thiện Xá cười tiếng, "Đa tạ, tự ta bôi thuốc là tốt rồi." xong cũng muốn lấy bình thuốc trong tay nàng.

      Nàng đưa cho , " gì vậy, ngươi bởi vì ta nên mới bị thương, thế nào ta đây cũng nên bày tỏ chút."

      " cần." Thiện Xá đem hai chân chụm lại, thu vào rất chặt.

      Nàng thấy vậy liền vung nắm đấm đánh tới vai trái của , "Cùng là huynh đệ vào sinh ra tử với nhau rồi, ngươi còn xấu hổ cái gì hả!"

      Thiện Xá dở khóc dở cười nhìn nữ nhân hào khí trước mắt, "Ngươi muốn giúp ta bôi thuốc?"

      Nàng lười phải nhảm cùng , chỉ là vết thương ở bắp chân, lại thể đem quần thoát ra cho rồi!

      nhàng kéo gấu quần của , phía nhiều vết rạch, dấu vết rất sâu, khắp nơi đều bị tróc da, loáng thoáng thấy được đến thịt, nàng có chút khó chịu, " xin lỗi."

      nghe vậy hắc hắc cười tiếng, " ngờ ngươi cũng câu này ."

      Nàng vô cùng cẩn thận đem bột thuốc vẩy đến đùi của , từ từ, đầu của nàng cách chân của càng ngày càng gần, tay nàng đột nhiên khựng lại.

      Máu của , có ánh sáng màu xanh!

      Nàng bị sợ đến toàn thân run lên, đột nhiên đứng lên, "A, đột nhiên ta nghĩ ra còn có chút việc muốn tìm Bích Quỳnh thương lượng." Xoay người chuẩn bị rời .

      "Ngươi biết?"

      " ! Ta...ta cái gì cũng biết!" Ta quay đầu, "Ta thề, ta cái gì cũng biết!" Ngàn vạn lần được giết ta diệt khẩu.

      Thiện Xá chỉ là cười cười, "Biết cũng có gì, ta định cho ngươi biết."

      Nàng hơi ngạc nhiên, cho ta biết?" cho ta biết cái gì?"

      "Nghiêm khắc mà , ngươi cũng là thành viên của Y Tháp tộc."
      trạch nữ thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 151.

      "Nghiêm khắc mà , ngươi cũng là thành viên của Y Tháp tộc ."

      Cằm của nàng thiếu chút nữa rơi xuống đất, "Ta? ! thể nào đâu! Máu của ta đỏ tươi đấy!"

      "Ngươi chắc chắn chứ?"

      Bị hỏi lại như vậy, nàng đúng là có chút xác định. Chẳng lẽ tại màu sắc máu của nàng chỉ là tượng giả?

      " như vậy, Hạ Hách Na gia tộc của nhà ta đều là người của Y Tháp tộc sao?"

      Thiện Xá cười nhìn na lắc đầu cái, " Ngươi thông minh như vậy, phải là đoán được chứ?"

      "Chẳng lẽ là. . . . . . Ta...ta phải con ruột của bọn?" thể nào, thể nào!"Nếu như ta phải con ruột của bọn họ, vậy tại sao bọn họ lại đem ta nuôi lớn?"

      "Cái này e rằng còn phải hỏi vị Thừa Tướng đại nhân kia"

      Nàng nhìn gì, ý bảo tiếp tục .

      "Ngươi có biết người cha mà ngươi luôn tán dương kia làm gì đối với Y Tháp tộc của chúng ta ?"

      Trong lòng nàng có chút nặng nề, chỉ sợ đây phải là chuyện gì tốt.

      "Y Tháp tộc luôn luôn tranh quyền thế, trải qua cuộc sống bình lặng. Mà vị Hoàng đế Thánh Dụ kia mới vừa kế vị lâu, vì muốn mở ra thực lực, liền giao phó cho Hạ Hách Na Thừa Tướng, hạ lệnh trước tiên thương thuyết với Y Tháp tộc, chuẩn bị đem các danh tộc mà các nước đều có cách nào xử lý thu nạp."

      Tu Hồng Miễn đem việc này toàn quyền giao do Hạ Hách Na Hoài An phụ trách, bởi vì có kinh nghiệm, cũng có quá nhiều đề phòng, những binh lính theo đều bị hồ cắn chết còn sót ai. Hạ Hách Na Hoài An sợ chuyện này bị Tu Hồng Miễn biết, trách tội xuống, liền len lén che giấu chân tướng , là Y Tháp tộc chẳng những muốn cùng Thánh Dụ giao hảo, lại đem hồ thả ra, đem toàn quân cắn chết.

      Tu Hồng Miễn giận dữ, hạ lệnh cần biết dùng biện pháp gì, nhất định phải trừng phạt Y Tháp tộc.

      Hạ Hách Na Hoài An vì muốn được tân hoàng trọng dụng, lại dâng lên kế sách, làm cho Tu Hồng Miễn tán thưởng.

      Hạ Hách Na Hoài An mang theo tiểu nữ nhi mới ra đời mấy tháng của mình, tiến về phía Y Tháp tộc, chỉ vì lấy được tin tức nội bộ.

      Truyền thuyết kể lại rằng Y Tháp tộc được nữ thần che chở, vì vậy, nữ nhân ở Y Tháp tộc có địa vị rất cao. Tín ngưỡng của bọn họ rất sâu, cũng lạm sát kẻ vô tội, đặc biệt là bé , bị cho rằng là tội nghiệt.

      Mặc dù Thánh Dụ tiến quân đánh Y Tháp tộc, nhưng bọn họ đều thiện lương đưa đầu mâu chỉ hướng quân đội, bé được Hạ Hách Na Hoài An ôm luôn bình an vô .

      Hạ Hách Na Hoài An là người ngoại tộc đầu tiên bước vào bên trong Y Tháp tộc.

      đem bé giao cho đám người trong tộc, là máu mủ của mình, nguyện ý đem bé để ở chỗ này làm tin, cùng tộc trưởng chút chuyện giao hảo.

      Tộc trưởng tựa hồ cảm giác cho đủ chân thành, liền tin .

      Tộc trưởng và chuyện với nhau lâu, có ai biết bọn họ những gì. Chỉ biết là hai bên sau khi ra ngoài, sắc mặt đều tốt.

      Sau lại nghe thám tử báo lại, ra là Hạ Hách Na Hoài An cũng phải là chân chính muốn cùng bọn họ giao hảo, chỉ là lợi dụng trong khoảng thời gian này ở bên trong lôi kéo mọi người, đánh lạc hướng, ai ngờ bên ngoài được xếp vòng củi, cả Y Tháp tộc cũng bị vây lại, tất cả vào vị trí, chỉ đợi Hạ Hách Na Hoài An hạ lệnh phóng hỏa.

      Đến khi người trong tộc biết được, lập tức tìm Hạ Hách Na Hoài An, ai ngờ len lén mang theo bé chạy trốn.

      " ôm bé rồi hả ?"

      Thiện Xá gật đầu cái.

      "Ta cùng nàng ấy rất giống sao? Ta nghĩ thế nào cũng sai? Ta như thế nào lại cùng nàng ấy trông giống nhau?"

      Thiện Xá cười cười, " Hai bé mấy tháng khác nhau bao nhiêu? Huống chi là có người có lòng, ôm sai là chuyện rất bình thường "

      Người có lòng? như vậy là có người cố ý đem ta cùng nàng ấy trao đổi đúng ? Chỉ đổi bé , những cái khác bao gồm khăn choàng đều đổi, quả rất khó nhìn ra điểm khác nhau."Cái người có lòng đó là ai ?"

      "Mẹ ta."

      Nàng có chút dám tin nhìn , cái ý nghĩ ở trong đầu nàng bắt đầu sinh, "Chúng ta phải là huynh muội chứ?"

      sửa bởi Dư Mùa Hạ lúc 31.03.2014, 08:34.

      Chương 152.

      "Chúng ta phải là huynh muội chứ?"

      Thiện Xá cười cười, "Dĩ nhiên phải rồi."

      "A ~" nàng rất ngạc nhiên, "Vậy tại sao mẹ ngươi lại đem ta cùng nàng trao đổi?"

      "Vì muốn tốt cho ngươi, những chuyên kia kể ra rất dài dòng, đợi khi có cơ hội ta cho ngươi biết."

      Kể ra rất dài dòng! Nàng ghét nhất chính là câu này."Vậy ngươi cho ta biết những điều này, là muốn cái gì?"

      "Ta muốn để cho ngươi biết, ngươi mặc dù là do tay người khác nuôi lớn, nhưng là ngươi vẫn là thành viên của Y Tháp tộc, nếu như Y Tháp tộc xảy ra khó khăn gì, ngươi có trách nhiệm bảo vệ nó, cho dù phải mất tánh mạng của mình."

      Nàng gật đầu cái, "Ta hiểu rồi." Nàng ở bảo đảm tính mạng của mình có nguy hiểm dưới mọi tình huống, hết sức bảo vệ.

      Thiện Xá gật đầu cười, "Ngươi chờ ta chút."

      xong liền ra ngoài, "Này, vết thương đùi ngươi còn chưa liền, ngươi đừng chạy loạn khắp nơi

      Thiện Xá quay đầu lại, mặt nở nụ cười ngọt ngào, ra được người quan tâm lại hạnh phúc như thế.

      Nàng nhìn bóng lưng Thiện Xá rời , bĩu môi, nể mặt nàng, lương tâm nàng vất vả quan tâm , vậy mà cũng thèm quay đầu lại, hừ.

      Bên ngoài vang lên thanh của Bích Quỳnh, "Tiểu thư, người lâu tắm tắm rồi, em giúp người chuẩn bị tốt nước ấm tắm."

      Quả nàng lâu tắm, người rất ngứa ngáy khó chịu. Nàng ra ngoài, nhìn Bích Quỳnh cười cười, liền tới phòng tắm.

      Khi nàng tắm chưa bao giờ cần người khác hầu hạ, bọn họ cũng quen rồi.

      Đến lúc nàng sắp tắm xong đột nhiên phát cánh tay mình có hai nốt đỏ, nhìn cực kì đậm, nàng nhìn chằm chằm lúc lâu lại phát ra hai nốt đỏ lại có những chấm đen, cũng coi là quá lớn.

      Đây là cái gì? Nó chưa bao giờ xuất , nàng nhớ trước kia cánh tay mình có.

      Nàng nhanh chóng mặc quần áo vào, gọi bọn Bích Quỳnh tới cùng nhau nhìn, gương mặt bọn họ đều xuất vẻ nghi hoặc, điều duy nhất mà nàng có thể xác định được là trước kia tay nàng có hai nốt đỏ này.

      Bên ngoài truyền đến tiếng của Thiện Xá, "Dung nhi, nhìn xem ta mang về cho ngươi cái gì này."

      Trong tay của xách theo hai con con vịt, đoán chừng là vịt hoang vừa mới bắt được.

      "Hôm nay có thể khai trai "

      Thiện Xá hưng phấn xong, nhưng lại nhìn thấy nàng nước mắt lưng tròng cực kỳ đáng thương, "Ngươi làm sao vậy?" Thiện Xá bỏ lại vịt hoang, hai bước nhảy tới chỗ nàng.

      Nàng mím môi, mặt tràn đầy ủy khuất nhìn , " cánh tay của ta xuất hai nốt đỏ, biết là cái gì." Nàn nghe Bích Thanh , có thể đó là điềm báo tử.

      "Nốt đỏ?" Thiện Xá nghe thấy hiểu ra sao.

      Nàng đem tay áo vén lên, lộ ra hai điểm đỏ cánh tay, giống như ăn sâu trong thịt.

      Thiện Xá ngẩn ra, nàng thấy rất ràng vẻ mặt của , chỉ sợ hai nốt đỏ này có vấn đề lớn lao gì, nàng có cảm giác mình càng ngày càng khẩn trương rồi.

      Hít hơi dài, "Ngươi thực cho ngươi biết ta , ta...ta chuẩn bị tốt tâm lý rồi."

      Vẻ mặt Thiện Xá thể tin nhìn chằm chằm cánh tay nàng, "Ta vẫn cho rằng ngươi ở trong quân doanh bị gió thổi nắng chiếu , da nhất định có gì khác biệt với chúng ta, thể nghĩ đến lại được bảo dưỡng tốt như vậy, vô cùng mịn màng chính là chỉ da của loại người như ngươi sao?"

      Đôi mắt của nàng trợn lớn, vung nắm đấm đánh tới vai của , "Ta để cho ngươi xem ta nốt đỏ! Ai cho ngươi nhìn da! Ngươi là sắc lang đáng chết!"

      Thiện Xá giật mình bởi thất thố của mình, mặt đỏ lên, lập tức đem tầm mắt dời đến hai nốt đỏ, "Ngươi là hỏi cái này?" chỉ chỉ hai nốt đỏ cánh tay nàng.

      Thấy nàng gật đầu, làm như nhìn quái vật nhìn nàng, "Ngươi biết?"

      Biết cái gì? Nàng mờ mịt nhìn .

      "Ngươi ngay từ lúc bị giam trong ngục bị người ta hạ độc hại chết."

      Da đầu của nàng có chút tê, chẳng lẽ bây giờ nàng là Quỷ Hồn?

      "Nhưng A Hu vì cứu ngươi, dùng linh độc của mình truyền vào cánh tay của ngươi, mới làm cho ngươi sống lại, hai nốt đỏ này chính là vì nó từng truyền linh độc vào ngươi để cứu ngươi sống lại."

      "Ta cải tử hồi sinh là bởi vì A Hu cứu ta? !"

      Thiện Xá tức giận vỗ vỗ đầu của nàng, "Ngươi vẫn luôn biết sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình là chân tướng trong truyền thuyết, rồi được thần tiên cứu?"

      Nàng xấu hổ, hạ thấp đầu, lúc trước nàng còn vẫn cho rằng đó là là bởi vì mình số mạng lớn. . . . . .

      "A Hu ~~" Nàng cảm động chạy vào trong phòng, bây giờ A Hu vẫn còn nằm ở đó có tỉnh lại.

      "A Hu, ra là ngươi cứu ta a! A Hu ~"

      "A Hu, mau tỉnh lại, ta hảo hảo báo đáp ngươi a ~"

      Nàng nhàng kéo lỗ tai của nó, "A Hu, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi!"

      "A Hu ~ phải đợi thời gian nữa còn phải cùng ta xem sao sao? Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta liền hái xuống ngôi sao cho ngươi!"

      "Như vậy ! Chỉ cần ngươi chịu tỉnh lại, ta đánh ngươi nữa!"

      Vốn dĩ bên tai bị nàng kéo lên, trong nháy mắt cụp xuống, đây là phản ứng đầu tiên chứng tỏ A Hu nghe được lời nàng .

      Nó có cảm giác!

      "Ngươi nghe được lời của ta? ! A Hu! !"

      Nàng nhìn phản ứng của nó, chính là có cảm giác với những thứ xung quanh, chỉ là biết vì nguyên nhân gì, nó vẫn tỉnh lại.

      "Tốt! Ngươi tiếp tục tại ở lại nơi này , ta , để ngươi ở chỗ này, cần ngươi nữa!"

      xong nàng liền muốn ra ngoài.

      "Ô ô ~"

      tia thanh yếu ớt từ phía sau truyền đến. Nàng nghe thấy cảm giác được vô cùng chân thiết, "A Hu!"

      Nàng xoay người, lập tức ôm lấy nó, "A Hu!"

      "Ô ô ~" vẫn vô cùng yếu ớt, chỉ là nó có thể đáp lại nàng.

      Lúc trước nàng nhiều với nó, nhưng giờ nó chỉ có thể từ trong mũi phát ra thanh đáp lại nàng, có há mồm ra, thậm chí ngay cả mắt cũng có mở ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :