1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 135:

      "Mua cho ta có được ?"

      Tu Hồng Miễn khẽ cười gật đầu cái, "Gói hết những thứ này lại."

      Hạ Phù Dung vừa nghe vội vàng , "Khoan ...! Ngài phải là muốn mua hết toàn bộ chứ?"

      Tu Hồng Miễn khẽ mỉm cười nhìn nàng.

      "Ta muốn mua nhiều như vậy đâu, chọn hai cái ta thích là được rồi."

      "Mua về rồi chọn phải là dễ dàng hơn sao?" Tu Hồng Miễn cho là đúng .

      Nàng biết gì, chỉ nhìn , phong cách này thực rất phù hợp với tính cách của , bá đạo và cường thế.

      Lão chủ quán ở bên kinh ngạc thôi, đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy có khách muốn mua lượng lớn hàng như thế, chỉ nhìn cái liền mua toàn bộ, "Mua về rồi chọn tốt, mua về chọn tốt hơn"

      Tu Hồng Miễn nhướng mày với Hạ Phù Dung, như kiểu khoe có người đứng về phía .

      Nàng bĩu môi, đó là việc làm ăn của đương nhiên ước còn được mong ngươi mua hết toàn bộ.

      "Tất cả được gói lại, đây là của ngài." Lão chủ quán đưa bọc nặng tới.

      "Cầm lấy, ." Ý của Tu Hồng Miễn bảo nàng cầm lấy, liền xoay người chuẩn bị rời .

      Nam nhân này tốt, lại để cho nàng cầm nặng lấy thứ nặng như vậy! "Này, ta có thể cầm, nhưng ngươi phải thanh toán tiền đấy!"

      Tu Hồng Miễn xoay người, hình như có chút giật mình, "Phải trả tiền?"

      Hạ Phù Dung gì mà nhìn , chẳng lẽ người ta phải tặng ngươi?

      " có." Tu Hồng Miễn dứt khoát , khiến cho ông chủ quán đứng bên nóng nảy. "Các ngươi, các ngươi nghĩ các ngươi là ai hả! Muốn gạt lão phu hay sao? Ta muốn lấy lại hàng!" xong, giật lấy đồ trong tay Hạ Phù Dung.

      Tu Hồng Miễn có chút tức giận, có khi nào lại gặp phải tình huống như thế! "Để xuống cho trẫm !"

      Vừa nhìn thấy bày dáng vẻ Hoàng đế của mình , Hạ Phù Dung lập tức kéo tay , thể để tiết lộ thân phận. Hình như lúc này Tu Hồng Miễn mới cảm giác được mình sai, cố gắng đè xuống lửa giận.

      Lúc đầu lão chủ quán bị khí thế của Tu Hồng Miễn làm cho giật mình, nhưng ngay sau đó lại thấy mềm nhũn ra, lập tức quát lại, " cho các ngươi biết, đừng nghĩ kiếm chác gì ở nơi này của ta, những kẻ lừa đảo ta gặp nhiều, đừng tưởng rằng mặc đẹp đẽ, là có thể ở chỗ này giở trò lừa gạt!"

      "Thôi được, thôi được, chúng ta mua nữa." Hạ Phù Dung vội vàng hoà giải, nàng cảm nhận được ràng ánh mắt tức giận của Tu Hồng Miễn.

      Lão chủ quán lúc này mới hài lòng, "Chỉ bằng chút thủ đoạn này của các ngươi mà muốn gạt ta? Hừ, giả dạng làm người có tiền, mà cũng tùy tùng sao? Nhìn là biết các ngươi có vấn đề."

      " thôi, thôi" nàng đẩy Tu Hồng Miễn cái, nhưng vẫn đứng tại chỗ tức giận trợn trừng mắt nhìn lão chủ quán, có lẽ chuyện này đối với vị vua đứng đầu nước là nhất thời khó có thể tiếp nhận được. Có câu rất đúng, thà đắc tội quân tử, cũng đừng chọc giận tiểu nhân.

      "Được rồi, thôi!" Thấy đẩy được , Hạ Phù Dung liền dắt tay của , kéo .

      Vốn dĩ Tu Hồng Miễn vô cùng tức giận, nhưng khi có bàn tay vô cùng mềm mại chạm vào tức giận toàn bộ bay hết, có chi là trách người kia biết nông cạn.

      Nàng và Tu Hồng Miễn mười ngón tay đan xen, cảm giác là kỳ diệu, sâu trong nội tâm nàng nổi lên gợn sóng.

      “Trở lại tìm Cảnh Nhân, chúng ta dạo lâu như vậy cũng nên trở về.”

      Cảnh Nhân đứng ở chỗ này chờ rất lâu rồi, vừa nhìn thấy hai người tay trong tay tới, thiếu chút kinh ngạc đến rớt cả cằm, đây là hoàng thượng sao? Hoàng thượng phải ghét nhất bị người khác cầm tay sao!

      "Cảnh Nhân, truyền ý chỉ của trẫm, ban thưởng mỗi hộ trong thôn 100 lượng, ngoại trừ tiệm bán tượng đất kia."

      Hạ Phù Dung lập tức trèo lên xe ngựa, gương mặt tràn đầy sùng bái nhìn về phía Tu Hồng Miễn, chiêu này quá tuyệt! Ý của là muốn cửa hàng bán tượng đất kia, thấy những cửa hàng khác được ban thưởng 100 lượng mà cửa hàng lại có, thế nào cũng bị tức chết! Ha ha, có thể nhân cơ hội trả thù quả trong lòng thoải mái hơn nhiều.

      "Ngươi thấy thế nào, hết giận rồi hả?" Tu Hồng Miễn thấy nàng cười xấu xa.

      Hạ Phù Dung gật đầu liên tục, "Tu, ngươi và ta là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã"

      Trong xe ngựa tiếng cười liên tiếp, Cảnh Nhân ngồi ngoài xe ngựa lại mang bộ mặt khó xử, vừa rồi nhìn thấy tóc hoàng thượng có chút rối loạn, hai tai rất đỏ, ở cổ hình như còn có vết cào, hiển nhiên là bị người khác tạo thành, nhưng thấy hoàng thượng và nương nương vui vẻ như thế, hình như phải là nương nương gây ra, cũng dám lắm mồm hỏi, chuyện này nếu bị Thái hậu biết, làm sao có thể trả lời đây.

      Chương 136.

      Trở lại trong cung, Hạ Phù Dung đem những món đồ chơi mua được ở chợ bày ra, "Các ngươi chọn , thích cái nào lấy cái đấy."

      Bọn Bích Quỳnh cũng lâu xuất cung, nhìn thấy các loại đồ chơi thích đến nỗi buông tay được, cái nào cũng cảm thấy đẹp, cho nên chọn nửa ngày cũng chọn được.

      "Được rồi, được rồi, chọn được hãy lấy tất cả , chờ đến lúc chúng ta xuất cung, mọi người đổi lại cùng chơi."

      Bích Quỳnh vừa nghe, cong cong môi, "Nương nương, ngài vẫn muốn xuất cung sao? Hoàng thượng cũng . . . . . ."

      Thấy nàng thu lại nụ cười, Bích Quỳnh biết điều ngậm miệng lại.

      "Ta rồi, việc ta rời khỏi Hoàng cung bị ảnh hưởng bởi thái độ của . Những ngày này, hãy xem như là kết thúc đẹp." gặp nhau có lúc phải chia tay, những từ ngữ này tự nhiên xuất trong đầu nàng.

      Cách lễ hội Đèn lồng ngày càng gần, tâm tình của nàng càng phức tạp, vui vẻ giống như trong tưởng tượng, nhưng cũng ngừng trông mong.

      Tối nay, Tu Hồng Miễn lại tới, "Ái phi, lâu như vậy, nhưng ta và nàng vẫn chưa thực là vợ chồng, trẫm suy nghĩ lâu, có lẽ đây cũng là thời điểm nên sinh thêm long tử rồi."

      Thấy ánh mắt Tu Hồng Miễn càng ngày càng sâu, ngay cả hô hấp cũng có chút nặng nề. Nàng nắm chặt y phục, đùa gì thế, nàng muốn rời , chẳng lẽ còn phải mang đứa hay sao?

      "Hoàng thượng ~ thần, nô tì cảm thấy khó chịu."

      "Ái phi khó chịu ở đâu? Có cần truyền thái y ?"

      Thấy vẻ mặt nóng nảy của Tu Hồng Miễn , nàng lập tức giải thích, " cần cần, ngài biết đấy, mỗi tháng nữ nhân luôn có vài ngày như vậy. . . . . ."

      Tu Hồng Miễn rốt cuộc cũng nổi cáu, "Tháng này của ngươi có phải kéo dài quá lâu !? Cũng hơn hai mươi ngày rồi, chẳng lẽ vẫn còn chưa hết? !"

      À? Hơn hai mươi ngày sao? Nàng khẽ nở nụ cười tươi tắn, "Thời gian trôi qua nhanh."

      Sắc mặt Tu Hồng Miễn càng lúc càng khó coi, đôi mắt thâm thúy càng ngày càng đen, nàng cảm thấy người tràn đầy hơi thở nguy hiểm.

      "Đợi chút, ngươi...ngươi hãy nghe ta , ta...ta. . . . . . Đột nhiên cảm thấy thân thể có cảm giác khác thường, hình như. . . . . ." Nàng mừng rỡ, "Ha ha, tới rồi, tin ngươi lập tức truyền thái y đến xem."

      Ánh mắt u ám của Tu Hồng Miễn lập tức trong trẻo trở lại, pha vẻ tức giận, nữ nhân này!

      Nàng cười khiêu khích nhìn cái, sau đó làm bộ tiếc rẻ , "Ai, hoàng thượng, long tử của ngài cứ như vậy có . . . . . ."

      Bộ mặt Tu Hồng Miễn co rút, híp híp mắt, "Tháng sau, trẫm làm ngươi cảm nhận được cảm giác có long tử."

      Nụ cười của nàng thiếu chút nữa kiềm chế được, may mắn, tháng sau nàng rời .

      Nhận lấy băng vệ sinh Bích Quỳnh đưa tới, nàng buộc lại sau đó ra, ở đây bất tiện nhất chính là thứ này, thể nào giống như đại.

      Hình như Tu Hồng Miễn hoàn toàn vì nàng có kinh nguyệt mà bị ảnh hưởng, vẫn mỗi ngày tới chỗ của nàng, chỉ là buổi tối rời . Nàng có chút hiểu, nghe Bích Quỳnh , Đế Vương nên tránh lúc Tần phi có kinh nguyệt, bởi vì kinh nguyệt của nữ nhân màu đỏ, điềm xấu đến cho Hoàng gia.

      Nếu đến còn cảm thấy cần thiết, nàng cũng có gì, đến nàng vẫn nhiệt tình tiếp đón vì mỗi lần đến đều đem cho nàng những điều bất ngờ.

      "Hôm nay có cái gì mới ?" Nàng cười hì hì nhìn .

      Tu Hồng Miễn chỉ cười, " biết."

      Mặc dù biết mỗi lần thừa nước đục thả câu, nhưng nàng vẫn hỏi theo thói quen.

      Lần này xuất cung, nhưng làm cho nàng mở rộng tầm mắt. Hạ Phù Dung rất mong đợi, theo phía sau .

      càng càng chậm, nàng cảm thấy giống như là dịch chuyển. . . .

      là hết cách, người dẫn đường trước mặt chậm như vậy, nàng cũng vậy thể làm gì khác hơn là cứ theo từ từ, cuối cùng gần như là dừng lại.

      Nàng đứng ở phía sau đợi Tu Hồng Miễn nửa ngày, rốt cuộc nghe được tiếng của , "Chẳng lẽ trẫm chậm như vậy mà ngươi còn đuổi kịp?"

      Nàng ngốc nửa ngày, mới hiểu được, ra chậm như vậy là vì chờ nàng!

      Nàng sải 2 bước đến cạnh , liên tiếp xin lỗi cười , "Ha ha, là ngại quá."

      Tu Hồng Miễn quay đầu nhìn ra xa, làm như nghe thấy tiếng nàng. Nàng lúng túng đứng ở bên cạnh , rốt cuộc muốn thế nào?

      Đột nhiên, nàng cảm thấy tay bị kéo, Tu Hồng Miễn nắm lấy tay nàng, dắt nàng bước về phía trước .

      Nhịp tim nàng đột nhiên tăng nhanh, khó có lúc nào dịu dàng như vậy.

      Nàng phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp , mặc dù có chút khổ cực, nhưng nàng vẫn ở bên len lén cười. ngờ Tu Hồng Miễn cũng có bộ mặt đáng như vậy.
      trạch nữ thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 137.

      Thượng Quan Lệ nghe gần đây, hoàng thượng vẫn luôn ở bên Dư phi, biết nàng sử dụng thủ đoạn gì mê hoặc hoàng thượng. Nàng sai người hỏi thăm, biết hôm nay hoàng thượng muốn dẫn Hạ Phù Dung đến thư phòng của , chưa bao giờ cho phép bất kỳ kẻ nào vào nơi đó, ngay cả nàng cũng ! Cho nên nàng thể làm gì khác hơn là ở đường "Vô tình gặp gỡ" bọn họ. Trong mắt Thượng Quan Lệ thoáng qua ánh mắt ác độc, nữ nhân kia hết lần này đến lần khác trốn thoát ở trong tay nàng, diệt trừ, chỉ sợ nguy hiểm đến địa vị của nàng.

      Từ đằng xa, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng của hai người, Thượng Quan Lệ lập tức gọi nha hoàn phía sau, làm như tản bộ về phía trước.

      Nụ cười của Hạ Phù Dung từ lúc nhìn thấy Thượng Quan Lệ liền biến mất, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng. Hình như nữ nhân này quá tự mãn, chẳng lẽ nàng ta cho rằng nàng ngốc đến mức biết mình bị ai làm hại sao? Vẫn tự tin cho rằng mưu kế của mình hề có sơ hở?

      "Nô tì tham kiến hoàng thượng"

      Vừa nghe thấy tiếng Thượng Quan Lệ, nàng rùng mình ớn lạnh, nhất thời quên tay còn bị Tu Hồng Miễn nắm, cho nên nàng vừa mới run chút, Tu Hồng Miễn liền cảm thấy rất ràng.

      Len lén liếc cái, mặc dù thấy biểu cảm gì mặt, nhưng nàng lại cảm thấy ràng đáy mắt có ý cười.

      Thượng Quan Lệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Phù Dung và Tu Hồng Miễn nắm tay nhau kinh ngạc đến mức sững sờ.

      "Lệ nhi miễn lễ." Nghe thấy thanh của Tu Hồng Miễn, Thượng Quan Lệ mới thu vẻ sửng sốt lại.

      "Trong lúc rãnh rỗi Lệ nhi tùy ý dạo ở chỗ này chút, biết hoàng thượng muốn đâu?"

      Tu Hồng Miễn cười cười, "Tâm tình Dung nhi gần đây được tốt lắm, trẫm dạo với nàng chút."

      Thượng Quan Lệ vừa nghe thế, liền bước lại gần Tu Hồng Miễn "Mấy ngày nay hoàng thượng chỉ biết quan tâm Dư Phi muội muội, lại lạnh nhạt nô tì."

      tay Tu Hồng Miễn vòng qua eo Thượng Quan Lệ, "Lệ nhi gì vậy, trẫm có khi nào lạnh nhạt ngươi?"

      Hạ Phù Dung thấy tay Tu Hồng Miễn nắm tay mình, tay lại ôm Thượng Quan Lệ, trong lòng buồn bực, định rút tay ra để cho thoải mái mà ôm.

      Tu Hồng Miễn thấy Hạ Phù Dung định rút tay lại, liền tăng thêm sức lực trong tay, làm cho nàng thể nào rút ra.

      Nàng cau mày nhìn Tu Hồng Miễn, ý của là gì? Chẳng lẽ muốn hai chúng ta cùng hầu hạ ?! Nàng dùng sức rút tay ra, muốn rút ra bất chấp tất cả.

      "Lệ nhi nghe lời, mau trở về , chờ trẫm có thời gian tới chỗ ngươi."

      Hình như Thượng Quan Lệ cũng hài lòng qua loa như vậy, "uhm, Lệ nhi muốn, Lệ nhi muốn cùng hoàng thượng."

      tay Tu Hồng Miễn nắm chặt tay Hạ Phù Dung, cái tay khác lại nhàng ôm Thượng Quan Lệ, ràng dùng sức, lại phải dịu dàng với Thượng Quan Lệ, làm cho cảm thấy hết sức khó chịu.

      "Mau trở về , tối nay trẫm đến chỗ ngươi được ?" Tu Hồng Miễn nhịn được , bởi vì Hạ Phù Dung hung hăng véo vào tay của , ý đồ làm cho bị đau mà buông ra.

      "Đây chính là ngài đấy, tối nay nô tì ở Duệ Hoa cung chờ ngài" Thượng Quan Lệ chìm đắm trong ngọt ngào, cảm giác thấy bên kia chiến đấu kịch liệt.

      Tu Hồng Miễn ừ tiếng ý là đồng ý, cái tay khác chợt dùng sức nắm tay Hạ Phù Dung, liền tiễn bước Thượng Quan Lệ.

      dùng hết toàn lực véo , nàng nhận được tín hiệu của , đành phải thôi, lập tức bỏ tay ra đứng thẳng, làm bộ như có chuyện gì. Nếu để cho Thượng Quan Lệ biết nàng làm như vậy với hoàng thượng, chỉ sợ mang đến phiền toái cần thiết.

      Lúc gần Thượng Quan Lệ ném cho nàng ánh mắt khiêu khích, nàng nghe hoàng thượng mặc dù mỗi ngày đến chỗ của Hạ Phù Dung, nhưng cũng ở đó qua đêm, đây là điểm may mắn nhất của nàng.

      Đợi cho Thượng Quan Lệ xa, tay Tu Hồng Miễn liền nắm cằm của nàng, "Con mèo nhà ngươi có thể thu móng lại được rồi đấy, ngoan ngoãn cho trẫm!"

      Cái gì?! dắt nàng đến đây! Nhưng trước mặt nàng lại tình chàng ý thiếp với nữ nhân khác, chẳng lẽ còn muốn nàng cười nhìn của bọn họ thân thiết hay sao!"Ngươi thích nàng ta mặc kệ, nhưng là xin ngươi đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào nữ nhân khác mà chạm vào ta !"

      tay Tu Hồng Miễn đột nhiên tăng thêm sức lực, làm nàng đau đến mức nước mắt tràn ra.

      "Ngươi dám với trẫm như thế!"

      Nàng cố nén đau quát, "Ta cũng đều là ! Ngươi đứng trước mặt nữ nhân lại ôm ôm ấp ấp nữ nhân khác, chẳng lẽ ngươi biết xấu hổ hay sao! Chính vì ngươi hoàn toàn để ý đến cảm nhận của người khác, nên mới thân thiết với nữ nhân khác ở trước mặt ta !"

      "Chát!" tiếng thanh thúy mà dứt khoát vang lên.



      Chương 138.

      "Chát!" tiếng thanh thúy mà sạch vang lên.

      Hạ Phù Dung sững sờ nhìn Tu Hồng Miễn, , đánh nàng.

      Hình như Tu Hồng Miễn cũng ngây ngẩn cả người, nhìn tay gì.

      Hạ Phù Dung cười với , nhưng nụ cười ấy mang theo khổ sở, chua xót. Trong nháy mắt nàng xoay người, lỗ mũi chua xót, nước mắt cũng ngăn được nữa, chảy ra.

      Tu Hồng Miễn kinh ngạc đứng yên nhìn, trong cổ họng như có cái gì mắc kẹt lại, rất khó chịu.

      Trở lại Dư Điệp cung, bọn Bích Quỳnh hình như nghĩ tới nàng trở về sớm như vậy, cho nên ở chung chỗ tán gẫu, nhìn thấy mặt nàng đỏ lên, bị sợ đến mỗi nên lời.

      Nhìn thấy bọn họ, nàng cười cười, "Ta trở về trước"

      Bích Thanh và tiểu Cúc cũng mờ mịt nhìn về nàng, biết vì sao mặt nàng đỏ lên như vậy mà vẫn còn cười với bọn họ. Chỉ có Bích Quỳnh mắt đỏ hoe, chạy tới đỡ lấy nàng, "Nương nương, trước hết người vào bên trong phòng nghỉ ngơi, em mang nước tới cho người. Bích Thanh"

      Nghe thấy Bích Quỳnh gọi mình, Bích Thanh vội vàng chạy tới.

      "Mau đỡ nương nương vào phòng, " vẫn quên trừng mắt cảnh cáo nàng cái, " được nhiều chuyện."

      Bích Thanh gật đầu cái, đường ngoan ngoãn dìu nàng trở về phòng, câu nào.

      Chỉ lát sau Bích Quỳnh bưng chậu nước vào, "Bích Thanh, ngươi ra xem tiểu Cúc, đừng để cho cho nàng ấy ngã từ dây đu xuống."

      Bích Thanh gật đầu cái, chạy chơi cùng tiểu Cúc.

      Bích Quỳnh tinh tế vì nàng lau chùi máu mặt, lẳng lặng câu nào, cũng hỏi cái gì. Lau xong, Bích Quỳnh đem chậu nước để sang bên cạnh, ngồi xuống cùng với nàng, cứ như ngồi yên lặng như vậy.

      Cảm giác như thế tốt, tại trong lòng nàng khó chịu cũng muốn chuyện, nhưng có người cùng ngồi với nàng, ít nhất cảm giác nàng cũng quá đơn.

      biết qua bao lâu, chỉ nghe phía ngoài Bích Thanh gõ cửa.

      Bích Quỳnh giọng hỏi, "Nương nương, người còn chưa dùng dùng bữa? Nếu để em bảo bọn họ đem mọi thứ dọn . . . . . ."

      " cần!" Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Bích Quỳnh cười cười, "Dù thế nào vẫn phải ăn cơm! ăn cơm thôi."

      Bích Quỳnh cười khổ, theo phía sau của nàng, nương nương vẫn như vậy thầm đem nỗi khổ của mình nén xuống.

      Ăn xong cơm trưa, Hạ Phù Dung gọi A Hu.

      Hạ Phù Dung muốn xuất cung sớm hơn dự định.

      Điều này mang đến cho Thiện Xá ít phiền toái, nhưng chỉ chữ. Được.

      Mỗi tháng Thiện Xá vào cung báo cáo mọi chuyện với Tu Hồng Miễn, phân tích tình hình chính , hôm nay vẫn như thường lệ vào cung.

      Kế hoạch các nàng tuy rằng sớm hơn dự kiến nên có chút gấp gáp, nhưng lại được sắp xếp vô cùng ổn thoả. Thiện Xá vào cung cùng Tu Hồng Miễn bàn bạc, ngày đó lại là ngày cuối tháng để tất cả các phòng cung chuẩn bị tổng kết, người ra vào hoàng cung so với bình thường khá nhiều, lựa chọn ngày này là tốt nhất. Chỉ cần nàng báo cho Thiện Xá chậm ngày, khẳng định bỏ lỡ cơ hội rất tốt lần này.

      Nàng và bọn Bích Quỳnh cũng thu xếp gọn gàng, chuyện còn lại phải nhờ Thiện Xá giúp đỡ, phải giữ chân Tu Hồng Miễn, càng lâu càng tốt!

      Các nàng đợi thời cơ, thấy thời gian gần đúng, ngay lập tức bắt đầu hành động.

      Lần này Thiện Xá và Tu Hồng Miễn về chuyện có tin tức mới nhất từ phía Kiền Sở, nghe chuẩn bị đến thăm Thánh Dụ, chuyện này khiến hai nước hết sức coi trọng. Từ xưa tới nay, chưa bao giờ có chuyện vua nước lại tự mình thăm các quốc gia khác, dân chúng hai nước hết sức quan tâm đến chuyện này, cho là Kiền Sở Vương rộng lượng, chân thành, tình nguyện bỏ qua thân phận vua nước để đến thăm Thánh Dụ. Nhưng cũng có kẻ cho rằng Kiền Sở Vương để ý đến toàn cục, giữ được tôn nghiêm của bậc Đế Vương.

      Nhưng chuyện lần này Thiện Xá muốn với Tu Hồng Miễn là sau khi Kiền Sở Vương đến, nên tiếp đãi như thế nào. Nếu tiếp đãi giống như sứ thần, có vẻ như quá mức tuỳ tiện, đủ thành tâm. Nhưng nếu như quá mức lấy lòng, lại có vẻ thân phận của Thánh Dụ thấp hơn Kiền Sở. Lần này hai người thảo luận vô cùng thành công, đặc biệt là những điểm Thiện Xá đưa ra. sớm qua giờ ăn trưa, mọi người đều bụng đói kêu vang. Tu Hồng Miễn giữ Thiện Xá ở lại, chuẩn bị ăn trưa cùng .

      Ngay lúc ấy, ngoài cửa lại có người đến báo, thấy Dư phi nương nương đâu!
      trạch nữ thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 139.

      Tu Hồng Miễn vừa nghe, cả người như bị sét đánh, vội vàng chạy tới Dư Điệp cung.

      Thiện Xá nhìn thấy cử động của Tu Hồng Miễn, rơi vào trầm tư.

      tới Dư Điệp cung, trừ thủ vệ phía ngoài, bên trong tiếng người.

      Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày, ngay cả nha hoàn cũng mang ?

      Lúc thủ vệ tuần tra vòng ngoài Dư Điệp cung, bọn họ cũng nhìn thấy Dư phi nương nương mang theo Bích Quỳnh rời , nhưng bọn cho là nương nương giống như bình thường chỉ ra ngoài dạo chút, nên suy nghĩ nhiều.

      Tu Hồng Miễn lập tức thẩm vấn thủ vệ canh cổng thành hôm nay, bọn họ cũng nhìn thấy Trì tướng quân ra khỏi cửa thành, nhưng vì kẻ ra người vào nhiều nên cũng chú ý Trì tướng quân về phía nào.

      Tu Hồng Miễn nắm chặt bàn tay, nắm đấm đập mạnh vào cây trụ.

      "Cảnh Nhân!"

      "Có nô tài."

      "Huy động toàn bộ ám vệ, tìm kiếm khắp thành!"

      "Vâng"

      Tu Hồng Miễn híp híp mắt, với từng ấy thời gian nàng cũng thể chạy xa , nhất định là vẫn còn ở trong Hoàng thành!

      Cảnh Nhân nhận lệnh rời , Hoàng thượng vì chuyện này mà huy động tất cả ám vệ, đây là chuyện chưa bao giờ có. Trách nhiệm chính của ám vệ là bảo vệ an toàn cho Hoàng thượng, cho dù Hoàng thượng có bị ám sát, cũng chỉ huy động phần ra ngoài bảo vệ, cho nên, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng nhất định phải để lại bộ phận ám vệ, chuẩn bị cho những tình huống ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ. . . . . . Cảnh Nhân suy nghĩ chút, lệnh của Hoàng thượng thể trái, nhưng nếu an toàn của Hoàng thượng bị uy hiếp, vậy cái mạng này của giữ lại cũng vô ích.

      Cảnh Nhân tự mình để lại năm ám vệ.

      Năm ngày sau, vẫn có tin tức.

      Tu Hồng Miễn ngồi trong đại sảnh Dư Điệp cung, vị trí này, mấy ngày trước thường xuyên ngồi, nhưng bây giờ còn người kia.

      Mấy canh giờ ngắn ngủn, nàng thể nào ra khỏi phạm vi Hoàng Thành. Bản lĩnh ám vệ của đến còn phải tin tưởng, nếu nàng còn ở đây, nhất định có thể tìm được! Trừ phi. . . . . . Tu Hồng Miễn híp híp mắt, khóe miệng cười lạn, nàng dám chơi chiêu này với trẫm .

      tại đến giờ ăn trưa, Hạ Phù Dung cùng Bích Quỳnh chơi cờ vây. Nàng đối với cờ vây chút cũng biết, ngẫu nhiên Bích Quỳnh mười cái lại biết đến chín, cho nên hai người mới đánh, chơi phải cũng rất vui sao.

      Nghe tiếng từ bên ngoài truyền tới, đến giờ dùng cơm trưa.

      Nàng cùng Bích Quỳnh thu dọn cờ vây, nhanh chóng chạy vào bên trong phòng.

      Đừng có hoài nghi bản lĩnh của Tu Hồng Miễn, muốn tìm ai mà được, ngoại trừ tìm sai chỗ.

      Mà nàng cùng Bích Quỳnh có thể sống nhàn nhã như vậy, chính vì các nàng chưa thực rời khỏi hoàng cung, chỉ giả bộ cho Tu Hồng Miễn thấy.

      Chính xác mà , bây giờ các nàng ở chỗ an toàn nhất trong hoàng cung, chỗ của Bân hộ tướng.

      Vì Bân hộ tướng muốn tiếp xúc với người khác, cho nên ở đây chỉ có Phùng mụ chăm sóc , mỗi ngày ở bên ngoài đúng giờ đưa đồ ăn, gần như có ai tới, tất nhiên Bân hộ tướng cũng chuyện cùng người khác, chính vì nàng lợi dụng điểm này nên mới tới trốn ở đây.

      Người mà thủ vệ nhìn thấy ra khỏi phủ Tướng quân, tất nhiên là tiểu Cúc giả trang, Bích Thanh làm ra vẻ là tuỳ tùng của nàng. Lúc ấy người người hỗn tạp, ra vào nhiều, lúc vào cung Thiện Xá cũng 'vô ý' nhắc hôm nay Trì tướng quân cũng vào cung.

      Cho nên khi thủ vệ thấy "Trì tướng quân" xuất cung do lúc trước bị Thiện Xá gạt, nên cũng cho là Trì tướng quân vào, giờ ra ngoài cũng là chuyện đương nhiên, nên cẩn thận tra xét, dù sao địa vị Tướng quân cũng cao hơn mình rất nhiều lần, nên dám chậm trễ.

      Hai người khó giải quyết nhất rồi, nàng và Bích Quỳnh cũng thấy áp lực giảm rất nhiều. Ở chỗ Bân hộ tướng các nàng chỉ chiếm đoạt giường của , để cho ngủ ở phòng ngoài, còn mỗi ngày lấy đồ ăn của . Tất nhiên đó là bởi vì lúc trước nàng thường đến chỗ trao đổi, cho nên cũng phải nhận ra chúng ta.

      Buổi chiều Phùng Mụ vẫn như cũ đưa Bân hộ tướng ra ngoài dạo, nhưng mà bà ta đứng đó lúc, cũng chưa .

      Hạ Phù Dung và Bích Quỳnh nấp ở trong phòng bên dưới gầm giường, dứt khoát yên lặng đọc chú ngữ " mau mau".

      Phùng Mụ vào bên trong phòng, "Dư phi nương nương?"

      Miệng nàng trong nháy mắt mở ra đến mức to nhất, nàng trốn ở nơi bí mật như vậy mà cũng bị phát ? !

      "Dư phi nương nương?" Phùng Mụ giọng vừa gọi, vừa tìm xung quanh phòng, xem ra bà ta cũng phát ra, nhưng bà ấy làm sao biết Hạ Phù Dung ở đây? Chẳng lẽ là Bân hộ tướng mật báo? ! Tên tiểu tử thối này, Éc. . . . . . đúng, phải là trưởng thành , ngờ dám chơi xấu sau lưng nàng!

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 140:

      "Dư phi nương nương? Ta là Phùng Mụ đây."

      . . . . . . Hạ Phù Dung mở miệng, để cho bà ta tự rời .

      "Dư phi nương nương?" Phùng Mụ tiếp tục quanh phòng gọi.

      . . . . . .

      "Dư phi nương nương, ta là Phùng Mụ."

      Gọi gọi lại đến hai mươi mấy lần, Hạ Phù Dung kiên nhẫn nổi nửa, Phùng Mụ gọi nhiều như vậy thấy phiền sao! Đến quỷ cũng biết bà ta là Phùng Mụ rồi.

      Trước tiên nàng bảo Bích Quỳnh tạm thời cứ ở yên dưới gầm giường, mình từ dưới gầm giường bò ra ngoài.

      Phùng Mụ vừa thấy nàng lập tức vui mừng, "Quả nhiên ta đoán đúng, biết ngay là ngươi ở đây.

      mặt nàng xuất ba cái vạch đen, ra bà ta tự suy đoán! Sớm biết vậy bà ta có gọi tên nàng cả trăm lần nàng cũng ra."Phùng Mụ, làm sao bà đoán được ta đây?"

      Phùng Mụ hình như rất tự đắc, ta hiểu biết nàng tiếp theo câu muốn gì.

      "Phùng ta ở trong cung hơn nửa đời người, chẳng lẽ này ngay cả cái này cũng đoán được?"

      Hạ Phù Dung đến bên Phùng Mụ dùng tay mô tả lời của Phùng Mụ, chữ cũng thiếu.

      Phùng Mụ thấy thế cười lớn gật đầu với nàng, "Ngươi là hiểu ta."

      phải Hạ Phù Dung hiểu bà ta, chỉ là mỗi lần vừa hỏi bà ta đều câu này.

      "Bân nhi rất sợ ở mình,cho dù là lúc nào, chỉ cần có người khóc. Mỗi sáng sớm đều khóc, ta thường là bị tiếng khóc của đánh thức. Nhưng mấy ngày nay, lại khóc, ràng là trong phòng có người, mà lại là người có nhận biết. Cộng thêm hoàng thượng tìm ngươi khắp nơi...ngươi xem ta có thể đoán được sao?"

      Hạ Phù Dung gật gật đầu.

      "Nha đầu nhà ngươi cũng thế, có việc gì mà trực tiếp tới tìm ta! Còn phải lừa ta." Phùng Mụ , còn có chút tức giận.

      Hạ Phù Dung mặt dày tới cười với bà, " phải ta sợ làm liên lụy tới bà sao."

      Phùng Mụ cười khẽ tiếng, "Ta Phùng Mụ ở trong cung cũng là người từng trải, nếu bị dính líu vào dễ dàng như vậy, làm sao còn có thể sống đến bây giờ?"

      "Ai nha, là lỗi của ta, Phùng Mụ bà cũng đừng tức giận." bị bà ta bắt quả tang, nhất định là có phải nịnh nọt, Hạ Phù Dung chỉ có thể liều mạng liều mạng lấy lòng, miệng lưỡi của bà nàng từng thấy, quả thực rất khủng khiếp!

      "Còn có cái ta vẫn nghĩ ra? Làm sao ngươi có thể ngủ dưới gầm giường được?" Phùng Mụ nhìn chằm chằm xuống gầm giường .

      Thân thể của nàng hơi nghiêng chút, giật mình nhìn bà, " phải chứ? Cái này mà bà cũng có thể đoán được? !"

      Phùng Mụ cười ha ha, "Nha đầu nhà ngươi là người cực kì xem trọng tình cảm, có phải ngay cả nha hoàn ngươi cũng mang ?"

      Hạ Phù Dung liều mạng gật đầu, "Phùng Mụ đúng, Phùng Mụ đúng. Bích Quỳnh ~ mau ra đây."

      Bích Quỳnh từ đáy giường run rẩy bò ra ngoài, nằm ở bên trong lâu, tay liền có lực.

      Hạ Phù Dung chạy nhanh qua đỡ nàng lên.

      Phùng Mụ vừa thấy hừ lạnh tiếng, "Nha hoàn này cũng quá yếu ớt , đều là bị ngươi quá nuông chiều."

      Bích Quỳnh vừa nghe, vội vàng thu tay lại.

      "Coi như ngươi là nha hoàn của Dư phi, Phùng Mụ cũng phải với ngươi mấy câu, làm hạ nhân, khổ nữa mệt mỏi nữa cũng phải chịu đựng, sao lai có đạo lý khiến chủ tử ngược lại."

      Hạ Phù Dung quay ra cười cười với Bích Quỳnh, "Tính tình Phùng Mụ chính là như thế, vừa ý là , nhưng ra bà ấy rất tốt, em đừng để trong lòng."

      Bích Quỳnh gật đầu cái, nhìn về phía Phùng Mụ : " Lời Phùng Mụ dạy, Bích Quỳnh nhất định nhớ kỹ."

      Phùng Mụ gật đầu cái, "Nha hoàn này coi như hiểu chuyện."

      Hạ Phù Dung có chút hài lòng, "Cũng đúng thôi ~ nhìn chút xem là nha hoàn của ai.

      Phùng Mụ vừa nghe, lập tức nở nụ cười, "Đúng vậy, bị nha đầu nhà ngươi dạy dỗ thành ra mất hết quy củ."

      Nàng xông tới chỗ Phùng Mụ chớp mắt vài cái, "Ta còn đủ quy củ à? Ngài là lớn nhất, nếu ta tới hầu hạ ngài?"

      Lời của nàng chọc cho Phùng Mụ cười ha ha.

      "Nha đầu, nghiêm túc mà , nghe hoàng thượng thiếu chút nữa đem Hoàng Thành lật tung lên, nếu tìm được, chỉ sợ hoài nghi ngươi ở trong hoàng cung."

      lục tung tất cả lên rồi? Động tác của cũng khá nhanh, nàng cho là ít nhất cũng phải tìm nửa tháng mới có thể lục soát xong.

      "Nhanh dọn dẹp đồ của ngươi, buổi chiều phải lên đường ngay."

      "Buổi chiều? ! Có phải quá gấp hay ? Sáng sớm ngày mai hãy ."

      Phùng Mụ nhướng mày, "Chuyện như vậy sao có thể kéo dài, nghe Phùng Mụ ta bao giờ sai."

      Dọn dẹp xong xuôi, các nàng liền ra khỏi hoàng cung.

      Phùng Mụ quả nhiên là người lợi hại, lấy cớ xiêm áo của nàng làm được thoải mái, chạy đến phòng may quần áo mắng to, sau đó chỉ vào rất nhiều kiểu hợp ý, cầu phải quay về may lại.

      Phùng Mụ ra tay, ai dám nể mặt?

      Từng người lập tức đem những xe vải Phùng Mụ chỉ đem ra ngoài, chỉ sợ làm chậm bị Phùng Mụ mắng.

      Các nàng liền thừa dịp mọi người , giả bộ phía theo phía sau xe vải vóc, sau đó trốn xuống dưới xe.

      Ra đến cửa Hoàng cung bị thủ vệ ngăn lại, nhưng đến khi nghe là Phùng Mụ muốn mua gì đó, lập tức thả ra.

      Nàng và Bích Quỳnh bị treo ngược ở gầm xe, mặc dù tay bởi vì dùng sức quá độ mà có chút run rẩy, nhưng nàng lại như cũ ngừng được mà cười, Phùng Mụ mới vừa ở phòng may quần đem những người ở đó mắng xối xả, ràng có việc gì cũng bị bà mắng té tát, tính tình rất đáng . Tự nhiên nàng phát ra mình vô cùng may mắn, đối với bà coi như là đánh nhau quen biết.

      biết phải quẹo qua bao nhiêu khúc quanh, nàng chịu nổi, nháy mắt với Bích Quỳnh, liền nhàng buông tay, rốt cuộc cũng chạm đất.

      Chương 141

      Hình như nơi này tương đối vắng vẻ, tiếng xe lăn bánh át mất tiếng nàng và Bích Quỳnh rơi xuống đất. Nằm mặt đất lát, các nàng mới bò dậy được.

      thẳng theo hẻm , chỉ lát sau là tới phố.

      Hạ Phù Dung nhìn đường phố gật đầu cái, tệ, rốt cuộc nàng cũng ra khỏi Hoàng cung.

      Bích Quỳnh vô cùng mừng rỡ, "Nương nương, người biết đường rồi sao?"

      Mặt Hạ Phù Dung nghiêm túc nhìn nàng, " có."

      Đến gần tối, rốt cuộc các nàng cũng tìm được Thẩm Tương Quốc Phủ, có lẽ thể là tìm, thực ra là do các nàng đụng phải.

      Điều cho nàng ngờ chính là, Ngọc Tình dĩ nhiên đến thẳng đại sảnh đứng chờ các nàng.

      Vừa mới tới cửa, vị trung niên mặc y phục quản gia cung kính dẫn các nàng đến đại sảnh.

      Hôm nay Ngọc Tình che mặt, bởi vì nàng tiếp đãi đều là các nương.

      Có lẽ là do chuyện lúc trước làm trong lòng nàng bị ảnh hưởng, nhìn thấy Ngọc Tình cứ như thế nhìn gương mặt nàng, thậm chí nàng còn có chút đỏ mặt.

      "Các ngươi chính là khách quý của Trì tướng quân sao?"

      Hạ Phù Dung nhìn nàng cười rực rỡ, cũng cười cười, "Ngươi chính là Ngọc Tình sao? Quả nhiên là mỹ nữ khuynh thành."

      Ngọc Tình xấu hổ cười cười, "Ngươi biết cách chuyện, ngươi so với ta hơn hai tuổi, nếu như ngươi ngại, ta có thể gọi ngươi tiếng muội muội ?"

      Gọi là muội muội? Từ trước đến nay nàng vẫn luôn để ý đến vấn đề tuổi tác, nhưng nàng cảm thấy thân thể này tuổi tác cũng lớn quá, tới chỗ nào cũng chỉ có thể làm muội muội, đến khi nào nàng mới có thể thử làm tỷ tỷ chứ.

      "Ngọc Tình tỷ tỷ là khiêm tốn, muội muội sao dám có ý nghĩ ghét bỏ."

      Sau đó Ngọc Tình dẫn các nàng đến gian phòng được an bài tốt để xem, mặc dù rộng lớn như trong hoàng cung, nhưng ở đây các loại đồ dùng cũng rất đầy đủ, làm cho người ta có cảm giác ấm áp của ngôi nhà.

      Ngọc Tình là người hào phóng nhưng mất dịu dàng, được Hạ Phù Dung và Bích Quỳnh rất thích. Đặc biệt là Bích Quỳnh, ánh mắt của nàng mỗi khi nhìn thấy Ngọc Tình đều sáng lên, giống như sùng bái cúi rạp đầu xuống đất.

      Ngọc Tình đặc biệt gọi người làm bữa tối cho các nàng, bụng các nàng sớm đói đến mức kêu lên rột rột.

      Thấy Bích Quỳnh đưa mắt nhìn Ngọc Tình khỏi, ánh mắt Hạ Phù Dung lạnh lùng nhìn về phía Bích Quỳnh, "Nhìn bộ dáng này của ngươi, cộng thêm nàng ấy lại tốt với ngươi như vậy, ngươi có thể dứt khoát theo nàng được rồi đấy."

      Bích Quỳnh nhìn theo hướng Ngọc Tình khỏi, lẩm bẩm tự , "Đúng vậy, đúng là so biết, chủ tử của chúng ta so với Ngọc Tình nương đều là kém xa."

      Hạ Phù Dung chun mũi hét to, "Cái gì? ! Ta...ta so với nàng kém xa? !"

      Bích Quỳnh bị tiếng rống giận dữ của Hạ Phù Dung hù dọa hoàn hồn, lập tức sửa lại , " có, có, em...em là. . . . . ." Bích Quỳnh gấp đến độ biết nên phải cái gì.

      Cặp mắt Hạ Phù Dung nhíu lại, "Tốt! Ngươi thích nàng ấy như vậy, vậy hãy theo nàng ấy ! cần phải cùng ta nữa."

      Bích Quỳnh bị sợ đến nước mắt cũng tuôn ra, "Nương nương, nương nương ngài thể như vậy được, ngài từng tới chỗ nào cũng mang theo nô tỳ"

      Hạ Phù Dung hừ lạnh tiếng, "Nhưng ta tốt được như Ngọc Tình nương"

      Mang theo tiếng khóc nức nở Bích Quỳnh : " Mặc dù ngài quá dịu dàng, phải rất rộng lượng, cũng quá thiện lương, đôi khi vẫn rất tham lam, thỉnh thoảng lại trêu cợt người khác, nhưng Bích Quỳnh chỉ thích nương nương như vậy, Bích Quỳnh nhất định cùng người!"

      Hạ Phù Dung thở dài cái, ra nàng có nhiều khuyết điểm như vậy.

      "Nương nương" Mặt Bích Quỳnh tràn đầy lệ ngước nhìn nàng.

      Hạ Phù Dung chỉ liếc nàng cái, "Nếu như ngươi muốn theo ta, được người khác tốt, chỉ cho phép là ta tốt nhất! !"

      Trong thâm tâm Bích Quỳnh tranh đấu hồi, "Được rồi."

      Nhìn thấy nét mặt nàng có chết cũng lui, khoé miệng Hạ Phù Dung giật giật, nàng kém như vậy sao?

      Bữa tối cực kỳ phong phú, Hạ Phù Dung ăn coi như no cái bụng, ở bên Bích Quỳnh từ từ ăn được nửa sau đó nhìn chằm chằm vào bụng của nàng, như là tin bụng của nàng có thể chứa nhiều thức ăn như vậy.

      Nàng vốn là người rất tham ăn, chỉ có ở trại lính mới có thể ăn xả láng, đáng tiếc nơi đó thiếu thốn mọi bề, thể đỡ thèm, bây giờ tốt rồi, dễ gì mới có cơ hội làm sao nàng có thể bỏ qua.

      Đến lúc thể nào ăn nổi nữa, nàng thể làm gì khác hơn là đứng lên để tiêu hóa bớt.

      Sau giải quyết xong bữa tối, Hạ Phù Dung mời Ngọc Tình đến phòng nàng.

      "Ngọc Tình, lừa dối tỷ, ra muội là người mang tội”

      Thấy biểu của Ngọc Tình kinh ngạc nhìn nàng, nàng đành phải tiếp: Muội vốn là. . . . . .

      Nàng đem thân thế của Bích Quỳnh sửa đổi thành của nàng, sau đó còn đem kết cục sửa lại, trong cung nàng gặp được Bích Quỳnh, hai người ở phòng giặt quần áo thường xuyên bị bắt nạt, cho nên mới trốn thoát khỏi nơi đó. lần khi hai người bị phạt được Trì tướng quân cứu, cho nên Trì tướng quân mới viết bức thư, thỉnh cầu Ngọc Tình giúp đỡ.

      Câu chuyện nàng bịa ra rất dễ khiến người khác đồng cảm, đặc biệt là khi đến đoạn nàng và Bích Quỳnh bị bắt nạt như thế nào lại cộng thêm than thở khóc lóc.

      Ngọc Tình nhàng lau nước mắt, "Các ngươi cứ yên tâm ở lại đây, ai dám động đến các ngươi, Ngọc Tình lấy tính mạng này liều với !"

      Hạ Phù Dung cảm kích nhìn nàng, "Cám ơn Ngọc Tình tỷ tỷ ~"

      Sau khi Ngọc Tình , nàng đẩy Bích Quỳnh khóc đến kì cục cái, nàng Ngọc Tình người ta biết thực tình, khóc chút trước cảnh ngộ bi thảm coi như xong, Bích Quỳnh nhà ngươi phải là người trong cuộc sao! theo khóc lóc cái gì đây?

      "Nương nương, ngài kể chuyện xưa là quá xúc động, em...em nhịn được. . . . . ."

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 142.

      Sau đó nàng lại hỏi Ngọc Tình chút về tình huống bên ngoài, nàng nghe Tu Hồng Miễn ra lệnh tìm khâm phạm khắp cả kinh thành, nhà nào cũng lục soát lần. Sau đó lại bắt đầu tìm kiếm trong hoàng cung. Nàng nghe xong sợ đến mức hôi toát ra lạnh cả người, ra trong đêm các nàng xuất cung, Tu Hồng Miễn lập tức ra lệnh phong tỏa cửa thành, lục soát trong cung.

      thể bội phục Phùng Mụ lần nữa, quả nhiên gừng càng già càng cay, nếu làm theo kế hoạch của nàng, chỉ sợ chắp cánh cũng khó mà chạy thoát.

      Chuyện nàng ở chỗ của Ngọc Tình, nàng để cho Ngọc Tình kinh động đến người khác, nhiều người nhiều miệng, khó chắc chắn làm cho người khác hoài nghi.

      Mỗi ngày Hạ Phù Dung chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở trong nhà, bắt đầu buổi sáng đợi ăn bữa trưa, sang buổi chiều lại bắt đầu mong đợi bữa tối, buổi tối nằm giường đợi đồ ăn sáng. . . . . .

      Bởi vì nay Tu Hồng Miễn kiểm tra rất gắt gao, bất kỳ người nào có liên quan đến nàng đều bị theo dõi, bao gồm phủ Hạ Hách Na, phủ Trì tướng quân, dĩ nhiên, còn có phủ Thiền tướng quân rồi.

      Cho nên nàng thể liên lạc cùng bất cứ người nào, A Hu tạm thời đến ở nhờ nhà của Thiện Xá, bởi vì ít nhất nó cắn Thiện Xá. Lúc gần , nàng cùng nó giao hẹn 3 điều: , thể chạy loạn, nếu muốn ăn Thiện Xá đưa nó . Hai, nó được cắn bất cứ ai, kể cả động vật, được lưu lại bất kỳ dấu vết nào của nó. Ba, ngoan ngoãn ở đó chờ nàng quay lại. Lúc ấy hai mắt A Hu trợn tròn nhìn nàng ai oán tiếng, làm như có chút nỡ, nàng cho nó biết, chỉ cần nó làm được ba điều này, chờ đến lúc nàng trở về đón nó, bao giờ đánh nó nữa. Nó nghe xong lỗ tai lập tức tiu nghỉu xuống, xoay người bỏ , hình như những lời như vậy, nó nghe chán lắm rồi.

      Tìm kiếm liên tục suốt sáu ngày, vẫn thấy tin tức gì, Tu Hồng Miễn đứng ở trước cửa sổ, giống như nhìn ra xa. Nhưng trong thâm tâm chưa bao giờ sợ hãi như thế, rất sợ, cảm giác mất an toàn lan tràn khắp cơ thể, ngay cả tay cũng run lên.

      Đó là cánh tay dắt lấy tay của nàng, cũng cánh tay tát nàng.

      cúi đầu, nhìn này đôi bàn tay đẹp đẽ, tay bẩn thỉu đến thế sao? Tu Hồng Miễn cười cười, nhưng lại là nụ cười bất đắc dĩ. Cho tới thời điểm này cho phép bất kì nữ nhân nào chạm vào tay của , còn cho phép bất kỳ nữ nhân nào thấy xích lõa thân thể. Bẩn thỉu?

      Nữ nhân này, có được sủng ái đến thế, nhưng nàng lại quyết định bỏ qua tất cả, làm thế nào mà nàng lại có ý nghĩ như thế!

      Lần đầu tiên cảm giác được thất bại sâu sắc như thế, Tu Hồng Miễn tàn khốc cười cười. Được, rất tốt, cho dù là chân trời hay góc biển, đợi đến Tu Hồng Miễn ta tìm được ngươi nhất định để cho ngươi trả lại gấp trăm lần!

      "Ắt xì ~~" đây là cái hắt xì thứ mười hai của nàng rồi.

      "Nương nương, người có việc gì chứ?" Bích Quỳnh thấy nàng liên tục hắt hơi, cũng có chút bận tâm, chỉ sợ nàng bị cảm lạnh.

      Hạ Phù Dung khoát tay cái, " có chuyện gì." Rốt cuộc nàng đắc tội với người nào đây, cần hận nàng như vậy chứ.

      Ngày đó nàng nhận được tin tức của Thiện Xá , Tu Hồng Miễn tìm kiếm khắp Hoàng Thành và trong cung đều thấy, lập tức loại trừ Hoàng Thành ra, Thiện Xá nhận lệnh tìm kiếm đến phương Bắc. Như vậy, có thể danh chính ngôn thuận đưa nàng .

      Nàng và Bích Quỳnh từ biệt Ngọc Tình, hóa trang thành nô tài đưa thức ăn cho phủ Thiền tướng quân, Thiện Xá sớm chờ ở nơi nào rồi.

      Vốn nàng muốn tiếng cám ơn với , thế nhưng để cho nàng mở miệng trước, trực tiếp dẫn nàng về phía trước.

      tới phủ đệ ở Tây Bắc, nơi đó có vườn hoa rất đẹp, cả vườn hoa bị hồ nước chia làm hai nửa, ở giữa được nối với nhau bằng cây cầu cong cong. Phía bắc vườn hoa có núi giả , cách núi có cảm giác sung sướng ra lời.

      Thiện Xá để cho nàng ở lại vườn hoa, trực tiếp dẫn nàng đến cuối vườn hoa, ở đó có cái cổng hình vòm, sau khi vào mới phát trong đó còn có cái phòng.

      Mới vừa tới cửa, nàng thấy cửa sổ có cái đầu , nằm lên đôi móng vuốt trắng muốt, đôi mắt tròn trịa lộ ra vẻ mặt đáng thương, trong mũi thỉnh thoảng phát ra thanh "Ô ô" , làm cho người khác nghe thấy mà kìm lòng được.

      A Hu!

      Nàng gọi nó tiếng, vốn dĩ cái đầu cúi cửa sổ đột nhiên dựng đứng lên, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

      Nàng chạy như bay vào phòng, chỉ thấy A Hu nhảy hai phát cửa sổ, thân thể duỗi thẳng, móng trước khoác lên cửa sổ, quay đầu lại nhìn về phía nàng, trong tích tắc nhìn thấy nàng, đột nhiên thanh to lên rất nhiều, ngừng nức nở nghẹn ngào, làm như trách nàng lâu như vậy mới tới đây .

      Nàng chạy tới ôm lấy nó, "A Hu ~~"

      "Ô ô ~~~"

      Vẫn dĩ nàng vẫn cho rằng nó là động vật nên quen với cuộc sống chỉ có mình, nghĩ tới tính nó rất ỷ lại, từ khi gặp nàng buông nàng ra, được nàng ôm chán rồi nó liền nhảy lên đầu nàng, ở đầu chán nó lại treo ngược lưng nàng, treo ngược mệt nó lại nhảy vào trong lòng nàng.

      Chương 143

      Bởi vì Tu Hồng Miễn phái Thiện Xá phương bắc truy tìm tung tích của nàng, cho nên nàng chỉ có thể chọn phương Bắc để trốn. Trước lúc lên đường Thiện Xá vì nàng mà khảo sát trước lượt, ở hướng bắc tới 500 dặm, có trấn , mặc dù khu vực đó tương đối xa xôi, nhưng đó lại là quê hương của hoa mai vàng, tuyệt đại đa số mai vàng của Thánh Dụ đều được trồng từ nơi đó, cho nên việc phát triển kinh tế có chút trở ngại nào .

      Nàng cũng để ý đến điều đó, chỉ cần phải trong cung, chỗ nào cũng được.

      Ở trong xe ngựa lắc lư, thà ngồi trong xe có khi còn dễ chịu hơn. Bởi vì Thiện Xá phụng mệnh bắt người, cho nên dám chuẩn bị xe ngựa quá hoa lệ, tìm cỗ xe ngựa sai biệt lắm, nhưng bên trong rất chật chội, nàng, Thiện Xá, Bích Quỳnh, Bích Thanh còn có tiểu Cúc, toàn bộ năm người, chen chúc trong xe ngựa tính là lớn lắm, hơn nữa trừ Thiện Xá ra, các nàng cũng thể ra ngoài.

      Nét mặt Thiện Xá quá tốt, đường đường đại nam nhân, lại là vị Tướng quân, lại phải cùng bốn nữ nhân nhét chung chỗ, loại cảm giác đó nàng có thể cảm nhận được. Thực ra có thể thoải mái ngồi lưng ngựa, nhưng nếu như cưỡi ngựa, người ta chú ý đến cái xe ngựa này.

      Thiện Xá từng hỏi nàng, nàng thích mỗi ngày nghỉ ngơi chút, chậm rãi mà , hay thích ra roi thúc ngựa, sớm đến nơi.

      Nàng chút do dự lựa chọn phương án thứ 2, Thiện Xá cũng khách khí liền mạch tới nơi.

      Dọc theo đường , ngừng đem đội ngũ phân tán, phân đến các phương hướng khác nhau để tìm kiếm, cuối cùng lưu lại mấy người, đều là tâm phúc của rồi.

      Nàng và bọn Bích Quỳnh, bị lắc lư tới mức hồn bay phách lac. Lúc tới quán rượu ăn cơm, mỗi người đều giống như những đứa trẻ bị bệnh bại liệt, ngừng run rẩy.

      Thiện Xá gọi xong đồ ăn, Hạ Phù Dung liếc cái, "Ngươi thực là quá nhanh, ta chỉ là nhanh chân lên đường, nhưng nghỉ ngơi, ngay cả ăn cơm hay ngủ đều ngừng, đường trừ thay ngựa dừng lại, làm cho mọi người chịu nổi!"

      Thiện Xá cười ha ha, "Các ngươi phải đều gắng gượng được cho tới bây giờ sao."

      "Gắng gượng được? ! Ngươi nhìn bọn ta !"

      Thiện Xá nhìn bốn người ngừng run rẩy, nhịn được nữa mà cười ha ha .

      Hạ Phù Dung trừng mắt nhìn , "Cười cái mà cười! Cười cẩn thận nếu răng ngươi đều bị lạnh"

      Thiện Xá thất thố cười lớn, làm người xung quanh đồng loạt quay lại nhìn, nhưng khi họ nhìn thấy bốn người các nàng cũng cười trộm.

      Nàng cảm thấy tức giận chịu được, nàng vừa mới tới đây mà đánh mất hết thể diện, hình tượng thục nữ của nàng.

      Tiểu nhị sắp xếp phòng cho các nàng xong xuôi, nơi này chỉ có 4 gian phòng tốt nhất, cho nên có người phải ngủ gian phòng hơi kém chút.

      Nhưng đến lúc phân phòng lại nảy sinh vấn đề khác.

      Thiện Xá mình phòng là thể thay đổi, bọn Bích Quỳnh cũng muốn ở mình phòng, dù sao các nàng cũng là lần đầu tiên ở bên ngoài, dù sao cũng hơi sợ.

      Vì vậy bốn người các nàng liền quyết định hai người ở gian, bọn Bích Quỳnh ai cũng muốn ở cùng nàng ở gian, ai nhường ai, Bích Thanh trực tiếp đề nghị bốn người đều ngủ gian, hai người kia đều đồng ý.

      Hạ Phù Dung gõ cái vào đầu Bích Thanh, "Các ngươi cho là nơi này giống như hoàng cung sao, có gian trong gian ngoài à! Nơi này gian phòng chỉ có cái giường lớn, 4 người sao có thể chen chúc được?"

      Bích Quỳnh suy nghĩ chút, " bằng nương nương. . . . . ."

      Hạ Phù Dung lập tức liếc nàng cái, phải với nàng ở bên ngoài được gọi là nương nương sao.

      Nàng lập tức sửa lại , " bằng tiểu thư hãy quyết định xem người muốn ở chung với ai."

      Mặt ba người bọn họ tràn đầy kỳ vọng nhìn nàng...nàng nhìn Bích Quỳnh chút, đó là nha đầu mà nàng thích nhất, luôn luôn lặng lẽ làm mọi việc, rất được lòng nàng. Bích Thanh đơn thuần thiện lương, là nha đầu nàng muốn bảo vệ nhất. Tiểu Cúc bây giờ bị tổn thương nhiều như vậy, nàng làm sao nhẫn tâm bỏ lại mình nàng ấy . . . . .

      trong lúc nàng rối rắm nhất sau lưng nàng rốt cuộc A Hu kiên nhẫn nổi nữa, "Ô ô ~~" bộc phát bất mãn của nó.

      Lúc này nàng mới nhớ tới A Hu còn trốn trong bọc đồ của nàng, nàng nhìn mọi người cười xin lỗi tiếng, A Hu thể ngủ tách ra khỏi nàng.

      Ba người lập tức thỏa hiệp, đùa gì thế, ai dám theo chân nó tranh giành?

      Bọn Bích Quỳnh ba người ngủ phòng, họ đồng ý chen chúc chút, như vậy cũng chỉ cần ba phòng.

      Trở lại trong phòng, nàng đem A Hu trong bọc quần áo thả ra, thấy nó vùi bên trong nóng lắm rồi, sắp chịu nổi, ngước đôi mắt đáng thương nhìn nàng, nhưng lại chịu tự bò ra ngoài.

      Nàng làm mặt quỷ với nó, ôm nó ra ngoài, nó vui vẻ lộ ra hai hàng hàm răng. Ừ, cái nụ cười này càng học càng giống rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :