1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 125.

      "Chuyện này, còn phải do hoàng thượng định đoạt!"

      Dám đem Tu Hồng Miễn ra dọa nàng sao? "Bổn cung muốn xem hôm nay bổn cung có thể trừng phạt được bà hay ! Người đâu"

      Thị vệ từ ngoài cửa chạy vọt vào, yên lặng chờ Hạ Phù Dung sai khiến, "Phùng Mụ này tắc trách, lại tự ý bỏ rơi chủ tử, phạt 20 trượng!"

      Những thị vệ kia vừa nhìn thấy người bị đánh là Phùng Mụ, đều cảm thấy khó xử mà đứng yên nhúc nhích, đưa mắt nhìn lẫn nhau, có người nào dám bước lên trước.

      Phùng Mụ thấy vậy cười ha hả, "Phùng Mụ ta là bà vú của hoàng thượng, xem các ngươi ai dám động thủ với ta!"

      Hạ Phù Dung híp mắt, dám sao? "Bích Thanh, tiểu Cúc!"

      "Có nô tỳ."

      "Đè Phùng Mụ này xuống, Bổn cung tự ra tay!"

      "Vâng"

      Chuyện như vậy, để cho Bích Quỳnh làm chỉ sợ làm muội ấy có chút khó xử, thể làm gì khác hơn là cho hai nha đầu cố kỵ này ra tay thôi.

      "Các ngươi làm cái gì vậy! Phản rồi! Nha hoàn nho lại dám đối với Phùng Mụ ta vô lễ như thế, chờ ta bẩm báo hoàng thượng, để cho mỗi người các ngươi đều rơi đầu!"

      Hạ Phù Dung cười lạnh, "Chờ bà còn mạng mà gặp hoàng thượng hãy !"

      Lời của Hạ Phù Dung ra có tác dụng rất lớn, làm cho kiêu căng phách lối của Phùng ma ma bị dọa sợ mà hoàn toàn biến mất, chỉ đành phải nằm chỗ mà cầu xin tha thứ.

      Bây giờ mới biết cầu xin tha thứ? muộn! tay Hạ Phù Dung cầm thanh đao của tên thị vệ bên cạnh, "cạch" tiếng rút ra.

      Xung quanh bỗng vang lên tiếng hút khí, Phùng Mụ càng bị dọa sợ mà lắp ba lắp bắp, ấp a ấp úng được câu hoàn chỉnh.

      "Nương nương ~" Bích Quỳnh vội vàng tiến lên khuyên can.

      Hạ Phù Dung cho nàng ánh mắt an tâm, liền đem đao ném xuống đất, cầm vỏ đao tới bên cạnh Phùng Mụ.

      ". Hai. Ba." Hạ Phù Dung đánh từng phát từng phát, nghĩ đến bà ta dù sao tuổi tác cũng lớn, cho nên nàng dùng mộc bản*, hơn nữa nàng dùng sức đánh cũng lớn.

      *là mảnh ván mỏng được dùng để đánh phạt người thường gặp trong các bộ phim cổ trang của TQ.

      Đánh được hai mươi cái, Phùng Mụ tựa như biến thành người khác, luôn miệng lời van xin, cầu mong Hạ Phù Dung tha thứ.

      "Bổn cung hôm nay giáo huấn bà, chỉ để mong cho bà nhớ, thân là bà vú, chăm sóc đứa trẻ là chức trách của bà, bà phải nên tận lực với bổn phận của mình, mà phải vì lý do từng nuôi dưỡng qua người nào mà so với người khác cao hơn bậc. Bà vú thể nào biến thành mẹ ruột, tựa như bà vĩnh viễn cũng bao giờ có thể làm được Thái hậu!"

      "Dạ dạ dạ, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ cũng dám nữa." Phùng Mụ quỳ mặt đất cuống quít dập đầu lạy Hạ Phù Dung, nàng có chút chịu nổi, nàng ở cái tuổi này mà lại được người khác dập đầu mà lạy, đúng là chịu nổi.

      Đỡ Phùng Mụ đứng lên, bước chân của bà ấy có chút lảo đảo, mới vừa rồi nàng xuống tay vô cùng lưu tình, liệu bà ấy có bị thương hay ?

      "Đau lắm hả?" Hỏi ra những lời này nàng liền hối hận, ràng là nàng cho bà ta bạt tai, bây giờ còn muốn giả làm người tốt hỏi bà ta có đau hay .

      Phùng mụ nhìn Hạ Phù Dung, lắc đầu cái, "Ta biết nương nương thủ hạ lưu tình."

      Hạ Phù Dung có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng sau chuyện này cùng bà ta kết làm kẻ thù.

      Phùng mụ nở nụ cười, "Phùng Mụ ta ở trong hoàng cung này đần độn cũng hơn nửa đời người, chẳng lẽ chỉ điểm này mà ta có thể nhìn ra sao?"

      " xin lỗi." Hạ Phù Dung cũng bởi vì chuyện lúc nãy mà nhận lỗi với bà, chỉ vì hành động mà vãn bối như nàng lại có thể làm với trưởng bối nên cảm thấy áy náy.

      "Trong cung có quá ít nữ nhân giống ngươi vừa hiểu lí lẽ lại kiên quyết như vậy, kể từ khi Hoa nhi ra , ta cho là thể tìm được người như vậy nữa, ngờ còn có thể gặp ngươi. Về sau nếu có việc gì hãy tới tìm Phùng Mụ ta, Phùng Mụ ta ra tay, việc lớn việc cũng có thể giải quyết." Bà ta mỉm cười mang bân hộ tướng rời , Hạ Phù Dung nhìn theo bóng lưng của bà ta, nghĩ tới những lời bà ta vừa . Hoa nhi, lại là nàng ta, xem ra nàng cùng nàng ta đúng là giống nhau.

      Hạ Phù Dung ra lệnh những người ở Dư Điệp cung nhìn thấy màn này được tiết lộ ra ngoài, nếu ở bên ngoài có chút tiếng gió gì về chuyện này, liền diệt khẩu toàn bộ. Mọi người cũng thấy được khí thế của Hạ Phù Dung khi trừng trị Phùng ma ma, cũng thức thời ngậm miệng . Phùng Mụ càng thể nào việc này ra ngoài, cho nên nó tựa như khúc nhạc đệm , tác dụng duy nhất chính là để cho nàng có thêm cây cột chống lưng là Phùng ma ma. Về phần cái tên bân hộ tướng, Hạ Phù Dung phát căn bản giống như cái tượng gỗ, , chưa bao giờ biết, cũng cùng người khác chuyện. Khó trách khi lần đầu tiên nàng gặp nàng nàng cùng chơi đùa nhưng có người nào tin tưởng, nàng là người điên, cùng người mắc chứng tự bế chơi trò chơi.

      Sau chuyện đó Hạ Phù Dung thường đến chỗ Bân nhi cùng chơi đùa, nàng muốn dẫn ra khỏi thế giới tự bế. Dĩ nhiên, nàng cũng phải đơn giản là vì Bân nhi mà mỗi ngày đều , dù sao nàng cũng có tốt bụng đến vậy. Phùng Mụ là nhân vật cấp cao ở trong cung, có chuyện gì mà bà ta có thể biết?

      Thông qua Phùng Mụ, nàng biết được rất nhiều chỗ mà người trong cung biết.

      Chương 126.

      Phùng Mụ kể cho Hạ Phù Dung biết những chuyện ở trong cung đều là độc nhất vô nhị, hơn nữa chuyện của mỗi người đều làm cho nàng phải khiếp sợ

      Thái hậu lại phải là mẹ ruột của Tu Hồng Miễn.

      Mẹ ruột của Tu Hồng Miễn vậy mà lại lên kiệu hoa hai lần.

      Tu Hồng Miễn có huynh đệ cũng phải vì phụ vương có sinh thêm con, mà tất cả toàn bộ đều bị Thái hậu hại chết.

      Chuyện chấn động như thế làm cho Hạ Phù Dung có chút hưng phấn, phải biết rằng nữ nhân trời sanh đều là bà tám, khác biệt lớn nhất là có thích hay , nữ nhân nào thích cũng có nghĩa là bà tám, chỉ là các nàng ấy đều giấu ở trong lòng. Cũng giống như Hạ Phù Dung lúc này, bề ngoài bình tĩnh, trong lòng nàng lại sôi trào mãnh liệt.

      Thái hậu được phong hào là Yến Từ, lúc ấy vẫn chỉ là phi tử.

      Bà có trai , tính tình của bà vốn lạnh lùng ngay khi ấy cuộc sống của bà trong chốn hậu cung ăn thịt người vô cùng khó khăn.

      Sau đó vì bà đắc tội với Quỳnh phi lúc ấy được sủng ái nhất mà bị hãm hại phải ngồi nhà lao, đợi khi bà hết hạn tù được thả ra, lại phát hai con của bà đều bị người giết hại.

      Trong nỗi đau khổ, bà đem mũi nhọn nhắm vào đám con cái của tất cả phi tần trong cung.

      Sau khi trải qua kế hoạch chi tiết, bà dàn dựng mưu vô cùng hoàn mỹ.

      Trước tiên bà lợi dụng thời gian bà cùng hoàng thượng ân ái, thỉnh thoảng nhắc tới vẻ xinh đẹp của muội muội bà, khi tiên đế có chút hứng thú bà liền ngưng lại, giả vờ như bà lỡ miệng rồi lấy cái chết để uy hiếp, nhưng nếu tiên đế hỏi nữa, bà liền lấy kiếm tự vận, tiên đế chỉ đành phải hậm hực rời .

      Sau bà lại mua chuộc họa sĩ lúc vẽ chân dung cho tiên đế lơ đãng để lộ ra chuyện trong lúc từng vẽ chân dung cho Yến Từ nương nương được gặp qua muội muội của bà, vẻ xinh đẹp của nàng làm trời người phải ngẩn ngơ.

      Tiên đế cực kỳ vui mừng, hạ lệnh điều tra nơi ở muội muội của Yến Từ, sau đó lại biết nàng gả làm vợ người khác, nản lòng thoái chí, lại ngày ngày nhớ vị mỹ nhân này.

      Yến Từ thấy ngày đêm nhớ nhung, khổ thể tả, liền "tốt bụng" dâng lên kế, đem trượng phu của muội muội bà hại chết, sau đó tiên đế liền để ý phản đối của mọi người thu nạp muội muội bà.

      Dáng dấp của muội muội bà quả vô cùng xinh đẹp, nhưng nếu so sánh với ba nghìn mỹ nữ ở hậu cung, cũng thể thắng được mấy phần.

      Chỉ là Yến Từ Thái hậu vô cùng hiểu được cách làm thế nào có thể kích thích hứng thú của tiên đế, bà lợi dụng chiến thuật tâm lý, thành công khiến tiên đế si mê muội muội của bà.

      Bởi vì bà có công hiến kế, tiên đế đối với bà cũng là hết sức thương , chuyện gì cũng nguyện ý cùng thương lượng với bà.

      Lúc ấy tiên đế sớm viết xong thánh chỉ, lập trưởng tử của Quỳnh phi làm thái tử, nhưng lúc ấy muội muội của Yến Từ sanh cho Tiên đế đứa con trai, lúc ấy chỉ có tám tháng, cho nên tiên đế tìm Yến Từ thương lượng có muốn sửa đổi chiếu thư hay , lập con trai của muội muội bà làm thái tử.

      Lúc ấy thái độ của Yến Từ hết sức kiên quyết, thể sửa đổi chiếu thư, như vậy làm cho triều thần bất mãn, làm Tiên đế càng thêm phiền não.

      Tiên đế khen ngợi bà biết đạo lý, càng đối với bà sủng ái có thừa, mọi việc cũng đều theo tính tình của bà mà làm.

      Nhưng sau lưng tiên đế bà lại bắt đầu mưu đồ đem những người khác diệt trừ hết, bà thường ở bên tai tiên đế oán trách chính bà có điều gì tốt, để tiên đế phải an ủi bà, sau lại trong lúc "vô ý" mà nhắc tới chuyện bà làm tốt chuyện này hay chuyện kia đều là do Quỳnh phi .

      Tiên đế tức giận, đem Quỳnh phi biếm lãnh cung do tội đố phụ.

      Do Quỳnh phi có cách nào chăm sóc trai của nàng, Yến Từ liền chủ động đề cử người với tiên đế mà trong lúc ấy cũng được cưng chiều—— Lam phi.

      Sau khi Lam phi đón hai đứa trẻ về chăm sóc lâu, Yến Từ liền độc chết hai đứa con của Quỳnh phi, giá họa cho Lam phi, Lam phi chịu được tội danh, treo cổ tự vận đổi lấy trong sạch, Quỳnh phi khi biết các con của mình bị Lam phi hại chết, cũng cắn lưỡi tự vận.

      Trừ hai mối họa lớn trong lòng, vị trí của bà càng thêm ổn định, sau đó con cái của các phi tần khác cũng từng người từng người đều bị hại chết, những tần phi kia còn con cái làm hậu thuẫn, giống như trứng ngỗng dễ vỡ, rất dễ dàng bị trừ .

      Nhưng bà đối với muội muội của bà cũng là cực tốt, hơn nữa đối đãi với con trai của muội muội bà như con trai ruột của mình, muội muội của bà bởi vì cái chết của chồng đau lòng thôi, lại bị tiên đế thu nạp, thể tái giá, trong lòng của nàng luôn luôn tiếc hận.

      Từ đó mắc phải tâm bệnh, điều trị mãi vẫn khỏi, tạ thế sau khi sinh hạ con trai được mấy năm.

      Yến Từ vẫn hết lòng chăm sóc muội muội của bà sau khi nàng vào cung, cho đến khi muội muội của bà rời nhân thế, bà liền nhận trách nhiệm chăm sóc nhi tử của muội muội bà vai.

      Cuối cùng, dưới phụ tá của bà, con trai của muội muội bà cũng thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế, thống trị đất nước đâu vào đấy.

      Khi muội muội của bà mới vừa sinh hạ long tử Yến Từ liền cầu tiên đế cho bà quyền lợi được ban tên, tiên đế đồng ý.

      Bà vung lên tuyệt bút, lưu loát viết xuống ba chữ: Tu Hồng Miễn.
      trạch nữ thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 127.

      Bân hộ tướng có thân phận vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến cả bản thân của Hạ Phù Dung cũng dám tin, ra là ca ca cùng mẹ khác cha với Tu Hồng Miễn!

      chính xác Bân hộ tướng ba mươi chín tuổi, lớn hơn Tu Hồng Miễn mười bốn tuổi. Tên đầy đủ của là Bân Võ, chỉ vì trời sanh mắc bệnh lạ, sau tám tuổi cơ thể phát triển làm cho người nhà của đều nhìn như nhìn quái vật, mọi người đều xa lánh , người nào để ý đến , cuối cùng ngay cả cha mẹ của cũng vứt bỏ , đem nhốt vào phòng chứa củi mà sống qua ngày đoạn tháng.

      Vốn là cha mẹ của nghĩ muốn sinh thêm đứa nữa, nhưng nghĩ đến năm đó bị Thái hậu tính toán hãm hại, phụ thân của qua đời, mẫu thân bị hoàng thượng kết nạp vào cung, nhà cửa suy tàn, cùng bọn người hầu đều bị bán cho bọn buôn lậu. Cơ duyên trùng hợp được phụ thân của Thượng Quan Lệ thu mua, lúc ấy vẫn chưa có ai biết có bệnh, phụ thân của Thượng Quan Lệ thấy cùng tuổi với Thượng Quan Lệ, liền mua về làm thư đồng cho Thượng Quan Lệ. Sau đó từng ngày lớn lên bên cạnh Thượng Quan Lệ, Hà Bân vũ vẫn cứ mang bộ dạng như đứa trẻ tám tuổi, làm cho lại gặp phải kỳ thị của mọi người như trước kia, dưới đả kích nhiều lần của mọi người, lòng tự ái của bị tổn thương nặng nề, từ đó còn để ý đến ai.

      Sau đó vì phụ thân của Thượng Quan Lệ chết trận sa trường, Thừa Tướng Hạ Hách Na Hoài An vì muốn biểu dương công lao hạng mã của ông, liền nhận Thượng Quan Lệ làm nghĩa nữ, tất cả người hầu trong nhà nàng đều cho nghỉ việc. Sau Thượng Quan Lệ được chọn vào cung, có lần trong lúc tán gẫu với Thái hậu nhắc tới quái nhân trong nhà, dẫn tới chú ý của Thái hậu, Thái hậu phái người tra xét mới biết được đó là nhi tử năm xưa của muội muội, lập tức tìm mọi cách để vào cung, thuận tiện để bà chăm sóc.

      Vì vậy, Thái hậu liền cho đòi Thẩm tướng quốc, lấy cớ muốn dẫn kỳ nhân vào cung, khiến Thẩm tướng quốc phải treo giải thưởng tìm người, tìm kiếm tiểu nhi tử mất tích của . lâu, liền có tin tức, sau khi tìm được , Thái hậu lập tức đem vào cung, hết lòng chăm sóc.

      Người mà Hạ Phù Dung muốn biết nhất là Hoa nhi, thế nhưng nàng ta qua đời.

      Như Hoa tên là gì thể nào biết được, chỉ biết tên đầy đủ của nàng ta gọi là Hạ Hách Na Như Hoa! Bất quá cũng phải là nữ nhi ruột thịt của cha nàng. Năm đó Tu Hồng Miễn vừa tròn 19 tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, Hạ Hách Na Hoài An là trong triều thần quan trọng phụ tá cho vô cớ mất tích. Vì muốn biểu dương bề tôi trung thành, Tu Hồng Miễn phái rất nhiều người tìm, sau đó lại ở ngọn núi hoang phát tung tích của , Tu Hồng Miễn lại tự mình mang binh rước trở về. Trong cỗ kiệu trở về khi ấy, chỉ có Hạ Hách Na Hoài An, còn có thêm đôi nam nữ biết tên, nữ là Như Hoa, nam là ca ca của nàng. Lúc Tu Hồng Miễn phát đôi huynh muội này bọn họ từ núi té xuống, toàn thân đầy vết thương.

      Tu Hồng Miễn vốn có ý nghĩ cứu bọn họ, nhưng biết lúc ấy biết bản thân bị làm sao, lại đưa bọn họ mang về. Như Hoa là rất đơn thuần, nàng rất thích cười, khi nàng cười làm cho người nhìn có cảm giác nàng giống như đóa Tuyết Liên thuần khiết, tinh khiết tia tạp chất. Tu Hồng Miễn chưa từng gặp qua nụ cười như thế, bị nàng mê hoặc. Tu Hồng Miễn để cho Như Hoa làm thị nữ bên người , hạ lệnh cho mọi người đối xử với nàng như phi tần, nàng chỉ có thể hầu hạ mình . Thời gian lâu dài, tình hai người càng ngày càng đậm, quyết định cưới nàng. Đề nghị này lại gặp phải phản đối kiên quyết từ Thái hậu, chỉ vì thân phận của nàng ràng, lại có gia thế hiển hách. Tu Hồng Miễn vì chuyện này ba phen mấy bận cùng Thái hậu tranh chấp, cuối cùng Thái hậu muốn nghe ý kiến của chúng đại thần, sau đó nàng liền thầm thông đồng với các đại thần, kết quả là khi Tu Hồng Miễn vào triều hỏi ý kiến chúng đại thần đều phản đối. Tu Hồng Miễn biết làm cách nào, chuyện này đành phải gác lại.

      Sau lại, nước bị xâm phạm, ca ca Như Hoa theo Tu Hồng Miễn xuất chiến, vì thánh dụ lập được chiến công hiển hách, nhưng bất hạnh chết trận sa trường, Tu Hồng Miễn càng vì chuyện này muốn kết hôn với Như Hoa, thề chăm sóc nàng cả đời. Tu Hồng Miễn thầm liên lạc với Hạ Hách Na Hoài An, thấy Hạ Hách Na Hoài An cũng ủng hộ mình, liền xin Hạ Hách Na Hoài An giúp tay, lấy cớ ông cùng Như Hoa nhất kiến như cố, nhận nàng làm nữ nhi, Như Hoa liền theo họ của ông, gọi là Hạ Hách Na Như Hoa. Có thân phận nữ nhi Thừa Tướng, Thái hậu có lý do cự tuyệt, tháng sau Tu Hồng Miễn liền cưới Như Hoa, vào ngày thành hôn, Thái hậu lại có mặt! Điều này đối với Tu Hồng Miễn mà là chuyện thể chấp nhận, Hoàng đế nạp phi, Thái hậu lại đến!

      Rất nhiều ngày sau đó, Thái hậu cùng Tu Hồng Miễn vẫn luôn chiến tranh lạnh, mặc dù Như Hoa khuyên thế nào, Tu Hồng Miễn vẫn chịu cúi đầu trước Thái hậu. Chưa tới năm, vì muốn cục diện chính trị ổn định, Tu Hồng Miễn thể cưới nữ nhi Văn Thừa Tướng, nhưng sau khi cưới nàng ta vào cửa chưa bao giờ sủng ái nàng ta, vẫn lạnh nhạt đem nàng ta để sang bên, điều này làm cho Văn Thừa Tướng vô cùng bất mãn, thế nhưng Tu Hồng Miễn lại để ý tới, vẫn chỉ chiều Như Hoa như cũ.

      Chương 128.

      Lần lượt sau đó, Tu Hồng Miễn lại cưới thêm Lệ phi, Tiết phi, Vinh phi, … tuy cưới các nàng nhưng vẫn như cũ cũng cưng chiều các nàng, Thái hậu nhìn nổi nữa, liền tìm Tu Hồng Miễn lần nữa, cho biết lợi hại trong quan hệ hôn nhân chính trị của hoàng gia, cũng đem thế cục ngay lúc đó phân tích lần cho . Tu Hồng Miễn cân nhắc suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng vẫn là đồng ý quan điểm của Thái hậu. Mặc dù ban mưa móc cho các phi tần đều như nhau, nhưng vẫn nghiêng về Như Hoa nhiều hơn, vì thế chọc cho các phi tần khác sinh lòng ghen tỵ, Như Hoa tính tình vô cùng đơn thuần, đơn thuần lại ngây thơ, cho nên thường bị phi tần hậu cung lén lút khi dễ, làm cho nàng khổ mà thể , chuyện này càng làm cho người luôn luôn nở nụ cười đáng như nàng càng thêm phiền não, nụ cười của nàng cũng càng ngày càng ít. Tu Hồng Miễn cũng phát số lần nàng cười càng ngày càng ít, đối với nàng càng thêm trìu mến thương, tuy nhiên điều đó lại làm cho Như Hoa càng thêm bị phi tần khác tính kế. Như hoa vốn mất ca ca nên chỉ gượng cười vui vẻ sống, nay lại thêm cuộc sống hậu cung như thế, làm cho tâm tình của nàng càng thêm buồn bã, từ đó, nàng hề cười nữa. Tu Hồng Miễn vì thế mà hầu như trắng đêm ngủ, chỉ vì hi vọng có thể tìm được vật có thể làm cho nàng cười trở lại, sau đó, nghe nàng thích loại hoa gọi là "hàm ưu", liền ra lệnh cho cả nước tìm, treo giải thưởng năm ngàn lượng, nhưng có tin tức, cuối cùng tăng tiền thưởng lên tới triệu lượng hoàng kim, làm cho các nước rầm rộ đua nhau tìm kiếm hàm ưu. Cho dù là như vậy, nhưng vẫn có tin tức. Thái hậu thấy Tu Hồng Miễn ngày đêm vì cưng chiều Như Hoa muốn làm nàng vui mà bỏ bê triều chánh, bà liền thầm hạ quyết tâm xử tử nàng, nhưng Tu Hồng Miễn bảo vệ Như Hoa rất tốt, bà có cơ hội hạ độc. Thái hậu có cách nào, rốt cuộc có ngày bà nhân lúc Tu Hồng Miễn lâm triều cho triệu kiến Như Hoa, ban cho nàng ly rượu độc. Sau khi Tu Hồng Miễn hạ triều phát thi thể Như Hoa lạnh băng, dưới cơn tức giận cầm kiếm xông vào Yến Ninh cung, nhưng nửa đường bị Hạ Hách Na Hoài An cản lại, lấy tính mệnh của ông ra uy hiếp, mới ngăn được Tu Hồng Miễn. Thái hậu vì chuyện này cố ý đến phủ Hạ Hách Na ngỏ ý cảm ơn, bà gặp được Hạ Hách Na Phù Dung lúc ấy gần đến tuổi cặp kê, bà cùng nàng tán gẫu vài câu, liền cảm thấy thích bé này. Sau khi hồi cung, Thái hậu phát bà có chút nhớ nhung , sau đó bà ra ám hiệu với Hạ Hách Na Hoài An, Hạ Hách Na Hoài An liền tự tiến cử đem Hạ Hách Na Phù Dung gả vào trong cung hầu hạ Tu Hồng Miễn, bởi vì Hạ Hách Na Hoài An cúc cung tận tụy, Tu Hồng Miễn chút suy nghĩ liền đồng ý.

      Sau khi Hạ Phù Dung biết được những chuyện này, nàng chỉ cười cười, Tu Hồng Miễn vì nụ cười của Như Hoa mà tiếc dùng mọi cách, nếu so sánh với nhau, xuất ra chút nhân lực tìm nàng chỉ là chuyện mà thôi.

      Hạ Phù Dung trở về Dư Điệp cung, Tu Hồng Miễn ở bên trong tới lui, gặp nàng trở về, liền nắm tay nàng quát, "Nàng đâu!"

      Trong lòng Hạ Phù Dung khẽ run, sau đó nàng nghiêm mặt , "Buông ta ra!"

      Tu Hồng Miễn sững sờ, nhưng buông ra, "Nàng làm sao vậy?"

      " sao cả, buông ta ra!" Nàng xong dùng lực chút, thừa dịp chú ý rút tay lại.

      "Nàng rốt cuộc sao thế! Nàng có biết hay ta vì nàng. . . . . ."

      "Nực cười! Vì ta cái gì?! Ngươi hôm nay có thể vì ta, ngày mai cũng có thể vì người khác! Ta là ai! Chớ ở trước mặt ta giả bộ thâm tình!"

      Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung, gì, chỉ nhìn nàng.

      Hạ Phù Dung tự chủ đem ánh mắt dời sang nơi khác, vẻ mặt sao lại tỏ ra như bị tổn thương? ràng người tổn thương nhất chính là nàng mới đúng!

      "Nàng về sau ." Tu Hồng Miễn khẽ thở dài.

      Hiểu ? Hiểu ngươi làm hoàng đế có những chuyện thể làm? Chẳng lẽ ngươi vẫn cứ tiếp tục gởi gắm tình cảm với Như Hoa qua bóng dáng giống nàng?

      Buổi chiều Tu Hồng Miễn có chuyện phải làm, nhưng lại để Cảnh Nhân ở lại, đột nhiên nàng phát bản thân hình như mất thứ được gọi là tự do.

      Bên ngoài có người truyền lời, Thiện Xá tới. Hạ Phù Dung đột nhiên nhớ đến sau khi nàng vào cung, quên cho Thiện Xá biết. Thấy vẻ mặt tràn đầy lửa giận của , nàng cảm thấy đuối lý, " xin lỗi, ta. . . . . ."

      "Nữ nhân, chẳng lẽ ngươi luôn luôn đều là tiếng liền biến mất sao!"

      Nàng hơi ngạc nhiên, luôn luôn? Nàng từng làm như vậy lúc nào thế?
      trạch nữ thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 129.

      "Chúng ta. . . . . ." Hạ Phù Dung muốn hỏi, nhưng biết hỏi như thế nào.

      Thiện Xá ngẩn người, lập tức buông nàng ra, "A, có, chúng ta có gì."

      Nhìn ánh mắt lẩn tránh của , trực giác cho nàng biết có chuyện gì đó, hơn nữa còn cùng nàng có liên quan. Chẳng lẽ chủ nhân của thân thể này có quan hệ gì với Thiện Xá?

      Hạ Phù Dung nhìn , ở trại lính nàng và chung đụng với nhau lâu, hai người cũng coi như là huynh đệ cùng sinh cùng tử, "Thiện Xá, chuyện ta mất trí nhớ ngươi cũng biết, có rất nhiều chuyện ta nhớ , nhưng ngươi lại quên! Có thể cho ta biết chuyện lúc trước được ? Ta vô cùng muốn biết." Nàng rất thành khẩn, Thiện Xá hình như có chút do dự.

      Hạ Phù Dung thấy có hi vọng, muốn thừa thắng xông lên, bên ngoài liền truyền vào thanh của Tu Hồng Miễn, "Thiện Tướng quân lừa trẫm ra ngoài, ra là vì muốn gặp ái phi của trẫm."

      Bầu khí liền trở nên lúng túng, cảm giác cứ như bị bắt gian tại trận.

      "Hoàng thượng quá lời, mạt tướng xin cáo từ."

      Ê, phải cứ thế mà chứ?! Nàng ... Nàng còn có vấn đề chưa hỏi mà! Nhìn theo bóng lưng Thiện Xá rời , nàng muốn gọi quay lại thế nhưng lại dám gọi.

      "Thế nào? Ái phi, luyến tiếc sao?"

      Hạ Phù Dung nhíu mày, đáp án nàng muốn biết nhất ~ nàng sắp có thể biết được rồi! Nàng có chút tức giận nhìn về Tu Hồng Miễn, dám phá hỏng đại của nàng!

      "Hoàng thượng đại nhân, thần thiếp cảm thấy mệt, thứ cho thể theo hầu, ngài muốn hay ở tùy ngài" xong liền xoay người vào phòng trong.

      Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày, nữ nhân này rốt cuộc suy nghĩ gì thế, nàng lại dám cự tuyệt sủng ái của , phải biết ở trong chốn hậu cung này, bất kỳ phi tần nào khi nhận được chút sủng ái của phải cảm động đến rơi nước mắt. Mà nàng lại luôn luôn muốn rời khỏi , làm cho luôn có cảm giác an toàn, mỗi ngày luôn phải nghĩ đến làm thế nào mới có thể bắt được nàng, sao nàng có thể như vậy? Chẳng lẽ nàng còn chưa hiểu tâm ý của ? Hay là sủng ái nàng còn chưa đủ?

      Hạ Phù Dung bước vào phòng cũng đến giường nằm nghỉ, nàng biết Tu Hồng Miễn xông vào lúc nào, bây giờ tốt nhất là nàng nên giữ khoảng cách với , nàng hy vọng nàng cùng tiếp tục có liên quan gì với nhau.

      Quả nhiên, Tu Hồng Miễn theo nàng vào phòng. "Dung nhi."

      Khi Hạ Phù Dung nghe được thanh giả bộ của Tu Hồng Miễn liền tức giận, "Chớ gọi ta như vậy...ta gánh vác nổi!"

      Sắc mặt Tu Hồng Miễn có chút khó coi, chưa từng có ai dám vô lễ với như vậy.

      Hạ Phù Dung nghĩ Tu Hồng Miễn nổi cơn giận dữ, lại nghĩ rằng chỉ đứng ở nơi đó, dùng loại ánh mắt bị tổn thương nhìn nàng.

      Nàng chỉ lo tức giận, quên còn là vua của nước, " giết ta chứ?"

      Tu Hồng Miễn vẫn khó chịu trong lòng đột nhiên cười tiếng, rốt cuộc nàng là nữ nhân gì thế? ràng sợ chết lại vẫn mạnh miệng như vậy.

      Tu Hồng Miễn đột nhiên nổi lên hứng thú trêu cợt nàng, nhíu mày, "Phải."

      Hạ Phù Dung lập tức hóa đá, phải hẹp hòi như vậy chứ! Kim Bài Miễn Tử lúc trước dùng rồi, bây giờ nàng phải lấy cái gì làm bia đỡ đạn đây?

      Lập tức nàng liền nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng , "Sau này ngài thích gọi ta là gì cứ gọi." Nàng cố gắng đưa khuôn mặt tươi cười tới gần , ai đánh người mặt cười.

      Tu Hồng Miễn tự chủ cách xa Hạ Phù Dung chút, "Đừng có dùng vẻ mặt như nô tài mà nhìn trẫm."

      Hạ Phù Dung liền chút dấu vết mà thu hồi vẻ mặt, dường như Thiện Xá cũng thích nàng cười như vậy với .

      "Hình như nàng rất thích Thiện Tướng quân?"

      Nàng biết nên trả lời như thế nào, là đúng? Cảm giác giống như giữa nàng và tựa như có cái gì đó. đúng? Huynh đệ vào sanh ra tử cùng chỗ, ngay cả "cha mẹ" của nàng đều là giúp đỡ nàng an bài đấy.

      Chương 130.

      Thấy Hạ Phù Dung trả lời, Tu Hồng Miễn cũng tiếp tục về đề tài này nữa, "Nghỉ ngơi chút rồi đến Thái Kiền điện với trẫm." xong liền xoay người rời .

      Đến chỗ của làm gì? Hạ Phù Dung biết làm sao chỉ đành bĩu môi, cứ tiếp tục như vậy là được..., Tu Hồng Miễn tốt với nàng cũng chỉ là tạm thời, chỉ vì còn cảm thấy nàng còn thú vị, cho nên nàng phải làm công tác chuẩn bị, chờ đợi cơ hội có thể xuất cung bất cứ lúc nào.

      Thời gian trôi nhanh đến thời điểm dùng bữa tối, Tu Hồng Miễn phái người đón Hạ Phù Dung, nàng theo chân bọn họ tới Thái Càn cung, bên trong điện vang lên từng tiếng nhạc, giống như tổ chức buổi yến hội nào đó, nàng rất thích những trường hợp như thế này.

      vào đại điện, nàng phát chỉ có Tu Hồng Miễn ngồi ở phía , nhìn khắp chung quanh, trừ người hầu cùng người biểu diễn, còn ai khác.

      Tu Hồng Miễn thấy nàng đứng ngẩn người, mỉm cười, "Hôm nay có ai khác, chỉ có trẫm với nàng thôi." Lúc câu sau, nàng cảm giác giọng điệu của có chút mập mờ, làm cho nàng tự chủ lui về sau bước.

      "Đến đây, đến ngồi bên cạnh trẫm." xong, nhường ra chỗ trống cho nàng, lại là chiêu này!

      "Ta có thể ngồi chỗ khác được ?" Lúc này lại có người nào khác, nàng có thể ra suy nghĩ của bản thân.

      Ánh mắt Tu Hồng Miễn tối lại, "Có thể."

      Hạ Phù Dung ngồi vào chỗ ngồi dành cho tân khách ở phía dưới, Tu Hồng Miễn ra hiệu cho người hầu dọn thức ăn mang lên.

      ra Tu Hồng Miễn muốn gọi nàng tới đây là vì muốn cho nàng xem biểu diễn ảo thuật, ngờ nơi này cũng có ảo thuật, nhìn những món đồ ngừng biến đổi trong tay tiểu thái giám kia, nàng chỉ cười cười, những thứ này ở TV nàng từng xem thấy kém xa, bất quá thời đại cách xa nhau như vậy, nàng có thể được tận mắt nhìn xem cũng là rất tốt.

      Hạ Phù Dung thưởng thức ảo thuật, đột nhiên bắt gặp ánh mắt như có điều suy nghĩ của Tu Hồng Miễn nhìn nàng, trong lòng nàng có chút lo sợ, ánh mắt của có ý gì thế?

      Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, "Dung nhi, thích ."

      Hạ Phù Dung gật đầu cái, "Chỉ là. . . . . ."

      Tu Hồng Miễn thấy nàng như có lời muốn , rất mong chờ nhìn nàng, ý bảo nàng tiếp.

      "Chỉ là ngài có thể đừng… tốt với ta được , đột nhiên đối với ta dịu dàng như thế, ta đúng là có chút thích ứng. . . . . ."

      Vẻ mặt của Tu Hồng Miễn trong nháy mắt biến đen, "Nàng khảo nghiệm cực hạn của trẫm?"

      Nàng cười cười, "Đúng rồi đó, lúc này mới giống dáng vẻ bình thường của ngài."

      Tu Hồng Miễn dở khóc dở cười, nữ nhân này rốt cuộc suy nghĩ gì thế? Nữ nhân nào đều phải cầu xin đối tốt với họ, mà nàng lại ngại đối với nàng quá tốt?

      "Tháng sau chính là lễ thả đèn hoa sen, đến lúc đó trẫm còn có ngạc nhiên dành cho nàng."

      Lễ thả đèn hoa sen là tập tục ở nơi này, trong dân gian, mọi người đều đem đèn hoa sen do chính mình làm thả sông, cầu nguyện cho mưa thuận gió hòa, còn có thể chơi trò giải câu đố đèn, nghe lễ hội đèn lồng cực kỳ náo nhiệt. Mà những ngọn đèn hoa đăng trong hoàng cung nàng cũng chưa được xem qua, nghe các loại đèn cung đình hiếm thấy đều được trưng bày ở chỗ này, nguyện vọng cả đời của mỗi thợ đèn là tác phẩm của họ có thể được trưng bày ở chốn hoàng cung, bởi vì khi ấy có cuộc bình chọn ra đèn cung đình tốt nhất, người chế tác có vinh dự, ruộng đất tốt cùng mỹ nhân.

      Hạ Phù Dung vô cùng mong đợi ngày đó mau đến, nàng vẫn còn chưa được chiêm ngưỡng đèn cung đình ở cổ đại.

      "Tối nay ở nơi này nghỉ ngơi , trẫm sai người truyền lời, bảo các nàng cần chuẩn bị bữa tối, nàng hãy ở đây dùng bữa với trẫm." Tu Hồng Miễn xong liền gọi Cảnh Nhân tới.

      "Đợi nào...!" Hạ Phù Dung lên tiếng trước khi Tu Hồng Miễn mở miệng gọi Cảnh Nhân.

      Thấy bọn họ nhìn nàng cách kỳ lạ...nàng dạ mấy câu, mới hơi hơi lớn tiếng , "Ta...ta tới kỳ rồi."

      Thấy bọn họ mờ mịt nhìn nàng, nghe hiểu? "Chính là mỗi tháng nữ nhân luôn có hai ngày như thế. . . . . ."

      Hai người nghe xong, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi liên tục, Tu Hồng Miễn hít hơi sâu, "Cảnh Nhân, đưa Dư phi hồi cung."

      Nhìn Cảnh Nhân dẫn bóng lưng của nàng càng cách xa, Tu Hồng Miễn tựa như trầm tư, sao lại thích nữ nhân như vậy. . . . . .

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 131

      Trở lại Dư Điệp cung, Bích Quỳnh vội vàng tới khoác thêm cho nàng cái áo khoác, "Ngoài trời có chút lạnh, nương nương nên giữ gìn ngọc thể."

      Nàng mỉm cười với Bích Quỳnh.

      vào trong phòng, nàng liền lấy mẩu giấy trong tay ra, tờ giấy đó Bích Quỳnh nhân tiện lúc khoác áo nhét vào trong tay nàng, có tin tức của Thiện Xá ? !

      Quả nhiên buổi tối Tu Hồng Miễn tới, nàng nghe hình như Đế Vương thể gặp cái đó của nữ nhân, nếu gặp phải có điềm xấu. Nàng hả hê ở trong phòng thu dọn đồ đạc, Thiện Xá , thừa dịp lễ hội hoa đăng dẫn nàng .

      Bích Quỳnh đứng ở ngoài cửa, Hạ Phù Dung để cho nàng chờ lát, tại nàng rất rối rắm biết có nên mang theo chị em bọn họ, nếu như mang bọn họ , chỉ sợ phải mang cả Tiểu Cúc cùng, nếu vậy mang đến phiền toái rất lớn cho Thiện Xá, vốn dĩ muốn dẫn nàng cũng rất khó khăn rồi.

      "Vào ." Đồ nàng chuẩn bị để mang đều là những thứ đáng tiền, lúc trước khi chuẩn bị cái gì cũng muốn mang theo, kết quả bốn bọc quần áo cũng đựng hết, bất đắc dĩ, nàng đành phải lấy mảnh vải, chọn đại mấy thứ giá trị nhất, gói lại như bọc quần áo, nhét vào gầm giường.

      "Nương nương, có chuyện gì mà nghiêm trọng thế?" Nàng bảo Bích Thanh cùng Tiểu Cúc ra ngoài, chỉ thương lượng cùng Bích Quỳnh .

      "Đến lễ hội Hoa Đăng ta muốn rời khỏi Hoàng cung."

      Bích Quỳnh thể tin được, trợn tròn hai mắt, lúc trước nương nương muốn rời nàng còn hiểu được, nhưng tại Hoàng thượng cũng đối xử với nương nương tốt như vậy, biết tại sao nương nương còn muốn rời ."Nương nương, tại ngài được sủng ái như vậy rồi, tại sao. . . . . ."

      Được sủng ái? Cũng chỉ là người thế thân thôi, có lẽ lúc nhìn nàng nghĩ tới hình bóng nữ nhân khác, đối xử tốt với nàng cũng chỉ bởi vì nữ nhân kia! Nàng hít sâu hơi, sao, thích ai cũng chẳng liên quan gì tới nàng, nàng quan tâm!

      "Ta quyết định phải , thái độ của Hoàng thượng đối với ta như thế nào cũng quan hệ."

      Bích Quỳnh ngẩn người, "Nương nương chẳng lẽ người cùng Thiền Tướng quân. . . . . ."

      " có, ngươi đừng loạn tưởng."

      Bích Quỳnh thấy thần sắc của nàng nghiêm túc, liền gật đầu, "Nương nương, mặc dù nô tì hiểu mình có tư cách, nhưng vẫn muốn khuyên người, nếu hoàng thượng đối xử với người tốt như vậy, người cũng đừng gây chuyện nữa."

      Hạ Phù Dung lắc đầu cái, nữ nhân vốn là như vậy, mặc kệ ban đầu người nọ đối xử với mình tệ hại như thế nào, chỉ cần quay đầu lại đối xử tốt với mình tốt hơn chút, là thể hạ được quyết tâm rời , cuối cùng lại chịu đựng tổn thương mình.

      "Ta cho ngươi biết, chính là muốn hỏi ngươi chút, cứ bình tĩnh mà suy nghĩ, ngươi thích cuộc sống ở trong cung hay muốn theo ta? Nếu như ngươi tiếp tục ở lại trong cung, sau khi ta , ngươi có thể được sắp xếp chuyển đến chỗ nương nương khác, cũng có lẽ phải trở lại Hoán y phòng lúc trước. Nếu như ngươi theo ta...ta nhất định coi ngươi giống như em mà chăm sóc , tới đâu cũng mang theo ngươi, nhưng là ăn gió nằm sương thiếu thốn đủ bề, có lẽ có lúc bị đói. Ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, đó là lựa chọn của chính ngươi, trong lòng ngươi nghĩ thế nào làm thế đó, cần nghĩ đến quá nhiều thứ, ta nhất định ủng hộ quyết định của ngươi." Hạ Phù Dung nhìn nàng nghiêm mặt .

      Bích Quỳnh nghe vậy vui mừng nhìn nàng chằm chằm, hình như có thể nhìn thấy mắt nàng lóe sáng, "Chỉ cần nương nương chịu mang theo ta, bất kể đến đâu ta đều đồng ý!"

      Hạ Phù Dung nghe vậy nhíu nhíu mày, "Ngươi suy nghĩ chút sao? ra ngoài rồi có lúc ngay cả cơm cũng có mà ăn, có thể khẳng định tốt bằng cuộc sống trong cung . . . . ."

      " cần suy nghĩ, ta nguyện ý theo nương nương!"

      Hạ Phù Dung giật giật khóe miệng, "Ngươi...ngươi đồng ý cũng quá nhanh? Làm cho ta có chút hối hận vì hỏi ngươi, ra mình thuận tiện rất nhiều. . . . . ."

      "Nương nương, người để chính ta chọn, tại sao có thể đổi ý !" Bích Quỳnh thấy nàng định thay đổi ý, lập tức tức giận .

      Nàng bất đắc dĩ nhìn Bích Quỳnh cái, ngờ nàng còn có chiêu này.

      "Ta nghĩ nếu dẫn ngươi theo, khẳng định phải mang cả Bích Thanh theo, nếu Bích Thanh cũng mang , chắc chắn thể để Tiểu Cúc lại, cho nên tương đương với ta phải mang theo ba người , ngươi có biết như thế rất khổ cực ?!" Nàng làm như vô cùng nghiêm túc với Bích Quỳnh.

      Bích Quỳnh nghe xong vội vàng động viên, "Nương nương người người tốt"

      Ừ, Nàng gật đầu cái, "Chỉ là tất cả còn phải im lặng đợi Thiền tướng quân phân phó, đến lúc đó chúng ta phải toàn lực phối hợp với , thể để xảy ra bất cứ chuyện gì."

      Bích Quỳnh có chút xem thường nhìn nàng, "Ta nghe nương nương xong còn nghĩ ngài phải chịu biết bao nhiêu khổ cực, ra còn phải hoàn toàn dựa vào Thiền Tướng quân ."

      Nàng ngẩng đầu lên, "Làm sao ta lại vất vả! nhiệm vụ của ta cực kỳ quan trọng, đó là tự bảo vệ mình! Ngộ nhỡ đường xảy ra chuyện gì, các ngươi ai có thể chịu trách nhiệm?"

      Bích Quỳnh dở khóc dở cười nhìn nàng, "Được, đươc, người cực khổ nhất "



      Chương 132:

      Trong thời gian chờ đợi để ra khỏi cung, ba người bọn họ lại còn kích động hơn nàng. Hai tỷ muội Bích Quỳnh mỗi ngày đều lảm nhảm cần phải chuẩn bị những thứ gì để đem theo, bên ngoài cần những thứ gì, Tiểu Cúc thấy hai nàng hưng phấn như vậy, tự nhiên cũng hưng phấn theo. Vốn nàng nên là người kích động nhất, nhưng lại phải giả trang làm người đường đứng bên cạnh, khuyên bọn họ đừng có hưng phấn như vậy.

      A Hu mấy ngày nay cũng có vẻ hơi khác thường, có thể là vì Tu Hồng Miễn từng chém đứt lông của nó, cho nên chỉ cần là lúc Tu Hồng Miễn ở đây, nó xuất , có lẽ là Tu Hồng Miễn khiến lòng kiêu ngạo của nó bị đả kích nên tự ái.

      Hôm nay A Hu đặc biệt khác thường, mặc dù Tu Hồng Miễn có ở đây nhưng từ buổi sáng thấy tăm hơi nó đâu.

      Sau khi dùng xong bữa trưa, nàng chuẩn bị tìm nó, bỗng nghe ngoài cửa truyền đến tiếng truyền báo quen thuộc, là Tu Hồng Miễn tới đây.

      ta vừa vào cửa thấy nàng liền cười hì hì, nụ cười kia…. Giống y lúc nàng nhặt được tiền đường.

      ", trẫm dẫn nàng đến địa phương thú vị."

      xong cũng quản nàng có đồng ý hay , liền lôi kéo nàng ra ngoài.

      Nàng vừa ngồi xuống, xe ngựa lập tức chạy về hướng cửa cung.

      " nơi nào?"

      "Đến đó biết."

      "Còn bao lâu?"

      "Rất nhanh đến."

      Nàng tức giận quay đầu về phía cửa sổ, vén lên góc rèm ngắm phong cảnh. Hỏi tên này cũng giống như hỏi.

      "Dung nhi, Dung nhi." Cảm giác có người lắc lắc nàng, nàng nhíu nhíu mày, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt phóng đại của Tu Hồng Miễn đột nhiên xuất trước mắt, nàng bị hù cho giật mình, cơn buồn ngủ cũng vì thế biến mất. Lúc này nàng mới phát ra, vừa rồi nàng ngủ thiếp , "Đến nơi rồi sao?"

      gật đầu cười, ", chúng ta ra ngoài."

      Nàng theo sau Tu Hồng Miễn nhảy xuống ngựa, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng nhất thời rung động, khắp núi đồi trồng đầy hoa, như tấm thảm hoa rộng lớn, tạo thành biển hoa cực kì xinh đẹp. Nàng tuy thích hoa, vì hoa tuy đẹp, nhưng lại héo tàn quá nhanh, nó chỉ vì hưởng thụ khắc huy hoàng, liền dốc hết tất cả sinh mạng của mình.

      Nhưng bây giờ thấy được biển hoa này, làm cho nàng có phen cảm thụ khác, cho dù chỉ là khắc ngắn ngủi, cho dù chỉ là thứ nhoi, nhưng tụ lại cùng chỗ cũng có thể tạo ra thứ mênh mông vô cùng. Tựa như giọt nước tụ lại tạo thành đại dương, tựa như cát mịn tụ tập lại thành sa mạc rộng lớn. Chỉ mới nhìn thoáng qua nơi này, nhưng nàng cảm thấy thích nơi đây.

      Tu Hồng Miễn thấy nàng say mê trong biển hoa, lẳng lặng tới bên cạnh nàng, "Đây là hoa Phù Dung, trẫm đích thân sai người trồng như vậy."

      Nàng quay đầu thể tin nhìn , hoa phù dung? Phù Dung, vì nàng sao? Cố gắng ổn định lại rung động trong lòng, nàng quyết định rời phải sao? ngàn vạn lần đừng có thêm bất kỳ ảo tưởng nào nữa với .

      "Theo trẫm tới đây." Tu Hồng Miễn bước chân về phía trước, cẩn thận tránh né hoa phù dung dưới chân.

      Nàng cũng vậy, cẩn thận từng li từng tí theo phía sau Tu Hồng Miễn, bước theo dấu chân mà vừa mới qua để lại, dấu chân của to hơn chân nàng rất nhiều.

      tới giữa sườn núi, nàng thấy ngôi nhà gỗ mộc mạc an tĩnh đứng ở đó, giống như chờ đợi chủ của nó lâu rồi.

      Vừa mở cửa ra liền ngửi được mùi hương thoang thoảng của gỗ.

      thể thừa nhận, đây chính là phong cách mà nàng thích.

      "Thích ?"

      Nàng gật gật đầu, ngờ Tu Hồng Miễn cũng tỉ mỉ như vậy, làm sao biết được là nàng thích nhà gỗ? Trong lòng xuất cảm giác cảm động.

      "Trẫm vốn là muốn xây tòa phủ, đáng tiếc có nhiều thời gian, thể làm gì khác hơn là dùng gỗ thay thế."

      Nhìn lộ vẻ tiếc nuối, khóe miệng nàng khẽ run rẩy, làm sao biết được sở thích của nàng, ra chỉ là vô tình trùng hợp mà thôi. . . . . .

      "Sau này trẫm cải tiến nó thành tòa phủ, cứ đến tháng mười, chúng ta liền có thể tới đây ngắm hoa rồi ở lại."

      " cần sửa lại." Nhà gỗ đẹp như vậy, sửa lại rất đáng tiếc, "Ta thích như thế này, sửa lại liền làm mất cảm giác tự nhiên."

      "Hả?" Tu Hồng Miễn dường như có chút ngoài mong đợi là nàng thích phong cách như vậy, do lúc đó thời gian cấp bách, mới thể dùng vật liệu gỗ tùy ý xây dựng căn nhà .

      Nàng nghe vật liệu gỗ nơi này rất rẻ, rất bình thường, cho nên nàng rất ít thấy được các phòng ốc bằng gỗ, có lẽ theo bọn họ nghĩ tầm thường, "Ta thích, đừng sửa lại được ?"

      Tu Hồng Miễn khẽ cười gật đầu cái.

      Ngày đó, họ rất khuya mới hồi cung.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 133:

      Ngày hôm sau, Tu Hồng Miễn vừa hạ triều liền chạy tới Dư Điệp cung của nàng, Bích Quỳnh cũng thấy kinh ngạc thôi, cũng phải bởi vì Tu Hồng Miễn đến, mà bởi vì Hạ Phù Dung nhiệt tình tiếp đón cách khác thường.

      "Hoàng thượng, ngài tới rồi? Ngồi , ngồi. Mấy ngày nay trời hơi lạnh, phải mặc thêm số y phục"

      Tu Hồng Miễn đắc ý nhướng mày, "Nghe Dung nhi vậy, giống như quả có hơi lạnh."

      Hạ Phù Dung vừa nghe, vội vàng hô, "Bích Quỳnh, nhanh, vào trong phòng ta lấy áo choàng ra, lấy cái màu đen đó!"

      Bích Quỳnh nâng lên cái cằm suýt rơi xuống đất, vào bên trong phòng.

      "Hoàng thượng, ngài có đói bụng ? Có muốn ăn bánh tu mạt ? Bánh này rất ngon đó."

      "Vậy sao?" khóe miệng Tu Hồng Miễn hơi nhếch ra, tràn ra nụ cười hứng thú, "Như vậy làm phiền ái phi cho trẫm nếm thử chút?"

      "Tiểu Cúc, mau lấy bánh tu mạt ra!"

      Tiểu Cúc sững sờ giống như con rối gỗ, tự động bước lấy bánh tu mạt.

      Bích Quỳnh cầm áo choàng đến đưa cho Hạ Phù Dung, nàng ân cần phủ thêm cho Tu Hồng Miễn, lại lấy cái bánh tu mạt Tiểu Cúc bưng ra, từ từ đưa đến miệng Tu Hồng Miễn.

      Gương mặt Tu Hồng Miễn ngừng được ý cười, càng làm cho nàng thêm hưng phấn, "Hoàng thượng, biết tại tâm tình ngài có tốt hay ?"

      Thấy Tu Hồng Miễn gật đầu cái, Hạ Phù Dung lập tức tiến lên nâng lên, kêu ra ngoài, "Cảnh Nhân ~ chuẩn bị xe ngựa!"

      Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng đỡ Tu Hồng Miễn ngồi lên xe ngựa rời .

      Dĩ nhiên, tất cả hành động ngày hôm nay chỉ bởi vì câu tối hôm qua.

      "Ngày mai còn có thể ?"

      "Vậy phải xem tâm tình của trẫm."

      Dọc theo đường lòng nhiệt tình của nàng dâng cao, "Hoàng thượng à, ngươi mới vừa nếm bánh tu mạt cảm thấy như thế nào ? Có phải ăn rất ngon hay ?"

      Thấy Tu Hồng Miễn ý cười đầy mặt gật gật đầu, nàng càng thêm mừng rỡ, "Hoàng thượng, ta có thể trực tiếp gọi người là Tu Hồng Miễn ? Mỗi lần gọi hoàng thượng thấy kỳ kỳ cục cục."

      Khóe miệng Tu Hồng Miễn tràn ra tia hứng thú, " bằng trực tiếp gọi hai chữ phía sau."

      Hồng, Hồng Miễn? Hạ Phù Dung nổi da gà ~ "Vậy hay là gọi hoàng thượng ."

      Mặt Tu Hồng Miễn liền biến sắc, "Cảnh Nhân, quay đầu, hồi cung!"

      "Này, này này, đừng, hoàng thượng, có gì từ từ , tại sao có thể hồi cung đâu"

      Thấy thèm để ý ý kiến của nàng, nàng nghiến răng, "Hồng Miễn ~ Hồng Miễn! Hồng Miễn Hồng Miễn Hồng Miễn ~~~"

      Tu Hồng Miễn hả hê cười ha hả, "Chuyện gì, ái phi của trẫm?"

      Ta chân chó cười tiếng, "Cảnh Nhân ~ mau quay đầu lại, tiếp tục gấp rút lên đường!"

      Hôm nay tâm tình của Cảnh Nhân tệ, quả tệ, cho tới bây giờ cũng biết đánh xe ngựa mệt như vậy, dọc theo đường hoàng thượng ngừng bắt quay đầu hồi cung, chỉ chốc lát sau nương nương lại kêu tiếp tục . . . . . .

      Rốt cuộc tới nơi, đoạn đường này là lâu!

      Mới vừa xuống xe, Hạ Phù Dung thấy màn trước mắt, bộ mặt co rút đến cơ hồ tê liệt! Hoa gần chết đến ba phần tư, tất cả đều rũ xuống mặt đất, có số hoa thậm chí bắt đầu nát.

      Nàng quay đầu nhìn về Tu Hồng Miễn, thấy cũng là vẻ mặt thể tin, "Tại sao có thể như vậy? ! Chẳng lẽ bị người khác phá?"

      Tu Hồng Miễn hơi híp mắt, "Người phương nào to gan như vậy, lại dám phá đồ của trẫm."

      Thấy Cảnh Nhân ở bên muốn lại ngừng, có lẽ biết gì đó, "Cảnh Nhân, ngươi biết là người nào gây ra sao? Ah? Cảnh Nhân, sao đầu ngươi đầy mồ hôi?"

      Cảnh Nhân đen mặt nhìn Hạ Phù Dung cái, còn phải là bị người làm cho mệt, ngoài miệng lại còn : "Tạ nương nương quan tâm, Cảnh Nhân có gì đáng ngại. ra những thứ hoa này . . . . ."

      Cảnh Nhân nhìn chòng chọc Tu Hồng Miễn cái, làm như dám . Tu Hồng Miễn ra hiệu tiếp.

      "Những bông hoa này là tự chết héo ."

      Tự chết héo? Hạ Phù Dung dám tin nhìn hoa trước mắt bị héo mảng lớn, " tại là tháng mười, chính là mùa hoa nở, sao trong đêm toàn bộ chết héo?"

      "Hoàng thượng, ban đầu ngài chuyển hoa này đến nơi đây, Cảnh Nhân nhắc nhở ngài, nên chú ý đất có thích hợp hay . . . . . ."

      Chuyển đến đây? phải việc này đặc biệt giao cho chọn lựa hay sao?

      Tu Hồng Miễn chau mày, "Nơi nào trồng hoa phù dung? Vì sao chỗ này lại thích hợp? Chỉ sợ là người trồng hoa cũng tận tâm! Mỗi người phụ trách nhận 30 đại bản!"

      Cảnh Nhân bất đắc dĩ, muốn oan uổng người tốt, nhưng lại dám chống lại thánh ý.

      "Hoàng. . . . . . Hồng, Hồng Miễn, ta mặc dù phải đặc biệt hiểu hoa, nhưng cũng biết chút kiến thức tối thiểu. Muốn loại cây trồng còn sống, đất là điểm mấu chốt nhất. Tính chất đất ở mỗi nơi đều giống nhau, nhiệt độ và độ ẩm đều có khác biệt rất lớn, chứ đừng đất chua hay mặn. Mỗi loại hoa đều cầu loại đất khác nhau, cho nên nếu như ngài sống ở đây tất nhiên là hiểu thực trạng đất đai, xuất tình huống như thế là thể tránh khỏi rồi."

      Tu Hồng Miễn chợt nhíu mày, "Ý tứ của Ái phi, sai lầm này là do trẫm hay sao?"

      Chương 134.

      “Theo ý của ái phi đây là sai lầm của trẫm hay sao?”

      Hạ Phù Dung nghe thấy vậy liền la lên, "Đây là ý của Hoàng thượng, vậy chẳng phải là sai lầm của ngài sao?"

      Cảnh Nhân đứng bên nghe được cảm thấy lạnh cả sống lưng, Dư phi nương nương đúng là quá lớn mật rồi, làm sao có thể đây là sai lầm của hoàng thượng, nếu chọc cho hoàng thượng tức giận, chỉ sợ cũng bị vạ lây, "Hoàng thượng xin thứ tội, đều là lỗi của nô tài, nô tài làm việc đến nơi đến chốn, xin hoàng thượng trách phạt."

      Lúc này Hạ Phù Dung mới chợt hiểu, Hoàng đế bao giờ sai, mặc dù có sai cũng vẫn là đúng. Trong lòng thầm thở dài, nàng lập tức nở nụ cười nịnh nọt, "Hoàng thượng, chuyện này nô tì cũng có lỗi, xin hoàng thượng trách phạt."

      Tu Hồng Miễn thấy Cảnh Nhân xin phạt, vốn cũng muốn tha cho , dù sao chuyện này cũng là trách nhiệm của bọn họ, bây giờ nàng lại cầu xin phạt, chẳng lẽ vì biết trách lầm ? " biết ái phi mắc lỗi gì?"

      "Ai, ngài cần phải biết, dù sao đó cũng là sai lầm của ta."

      Thấy sắc mặt Tu Hồng Miễn khó coi, nàng vội vàng sửa lại, "Nô tì sai lầm rồi, nô tì nên hoàng thượng sai."

      Tu Hồng Miễn hài lòng gật đầu, Cảnh Nhân đứng bên cũng thầm thở phào nhõm, Dư phi này có bản lĩnh chọc hoàng thượng tức giận.

      tại nàng đầy bụng tức, ràng là đúng, mà mình lại phải nhận phần sai, làm Hoàng đế rất giỏi à? phương diện trồng hoa còn bằng cả gã trồng hoa!

      "Lần này là mất hứng, hồi cung." Thấy tâm trạng Tu Hồng Miễn được tốt lắm, Cảnh Nhân lập tức khẩn trương.

      Phải về cung sao? Nàng còn chưa được chơi mà." phải ở đây tương đối gần chợ sao? bằng chúng ta dạo chút?" Khuôn mặt nàng tràn đầy mong đợi nhìn Tu Hồng Miễn.

      Cảnh Nhân cười khẽ, hoàng thượng vì để nàng vui vẻ, phái tất cả ám vệ tìm kiếm hoa phù dung, cũng hạ mình tới đây ngắm hoa, đối với nàng đó là sủng ái lớn nhất, làm sao còn có thể dạo chợ.

      Tu Hồng Miễn xoay người tới xe ngựa, "Cảnh Nhân, đến khu chợ gần đây nhất."

      Chợ ở đây tuy lớn, nhưng lại vô cùng náo nhiệt, nàng sớm nhẫn nại được, "Hoàng thượng, chúng ta xuống xe , ở xe ngựa chỉ có thể nhìn thôi."

      Tu Hồng Miễn cười như cười nhìn nàng, "Hoàng thượng?"

      Nàng chợt hiểu, "Á. . . . . . Hồng, Hồng Miễn." Tại sao gọi kiểu gì cũng cảm thấy buồn nôn.

      Tu Hồng Miễn làm như nhìn thấu vui của nàng, "Gọi tên của trẫm khiến ngươi thoải mái sao?"

      " có, có ~ ta... ta chẳng qua cảm thấy có chút khó chịu. A, bằng gọi người là Tu ! Tu, nghe rất êm tai."

      Thấy Tu Hồng Miễn phản đối, nàng liền nở nụ cười lấy lòng, "Tu, chúng ta xuống dạo thôi."

      "Đỡ trẫm." xong, Tu Hồng Miễn đưa tay ra.

      Khóe miệng nàng có chút cứng ngắc, có xương sao! Cái gì cũng muốn người khác phục vụ! Mặc dù rất vui, nhưng nàng vẫn đỡ ra khỏi xe ngựa. Vừa đỡ vừa nghĩ, phải nàng là có cốt khí mà là nàng có thể co được giãn được.

      Xuống xe ngựa, nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của Cảnh Nhân, "Cảnh Nhân, ngươi ở đây trông xe ngựa, ta và Tu dạo chút."

      Cảnh Nhân nhìn bóng lưng của hai người, trong lòng nghĩ có phải có chủ tử thứ 2 rồi .

      đường nàng vô cùng hưng phấn, tới đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nàng quang minh chính đại dạo phố. đường ai cũng nhìn bọn họ với ánh mắt tò mò. Tu Hồng Miễn thấy ai cũng nhìn mình, có chút nghi hoặc, "Bọn họ nhìn cái gì thế?"

      Nàng tự đắc , "Có lẽ là tại vì quần áo của chúng ta khác với bọn họ, hoặc cũng có thể vì chúng ta là những mĩ nam mĩ nữ." xong nàng cười hì hì.

      Tu Hồng Miễn bị người khác nhìn chằm chằm giống như quái vật có chút khó chịu, "Tại sao lại có người con như ngươi."

      Thế nào? Nàng quá đặc biệt sao? Nàng thấy trừng hai mắt, nếu cầu xin nàng ở lại, chừng nàng xem xét ~~

      Dừng chút, Tu Hồng Miễn tiếp tục , " biết xấu hổ mà tự khen mình."

      Sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, thấy Cảnh Nhân đứng ở xa, thấy được tình trạng bên này, bốn phía đều là người quen biết. Trong mắt của nàng đột nhiên thoáng qua tia gian trá, giật giật khóe miệng, trong cung ngươi là hoàng thượng, nhưng ở đây. . . . . .

      " đường, ngươi...ngươi, này, dừng tay! ! !"

      . . . . . .

      "Tu, ta thích cái này!" Nàng chỉ vào quán bán tượng đất.

      Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày, "Nhiều châu báu như vậy ngươi thích, lại muốn mua cái thứ bẩn thỉu này."

      Nàng híp híp mắt, "Đây là thứ bẩn thỉu? !"

      Tu Hồng Miễn đột nhiên mở to cặp mắt, "A, mỗi người sở thích, ra . . . . . . cái này rất đẹp."

      Nàng cười hắc hắc, ra Tu Hồng Miễn với nàng là dạng người, đều là người co được dãn được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :