1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 105

      Ta mở ra thư ra nhìn, là "Thư nhà" của phủ tướng quân gửi tới, trong thơ chỉ có hai chữ"Trở về." Hạ Phù Dung hiểu nếu như phải là chuyện quá khẩn cấp, bọn họ là cho báo tin cho nàng, sợ rằng bên kia xảy ra chuyện gì rồi.

      có suy nghĩ nhiều, Hạ Phù Dung vội vàng chuẩn bị chút xuất môn.

      "Nương nương." Bích Quỳnh gọi nàng lại

      Hạ Phù Dung quay đầu, nhìn bộ dạng Bích Quỳnh muốn lại thôi có chút nghi ngờ.

      "Nương nương. . . . . . Người ra ngoài. . . . . . Có cần người hầu hạ hay ?" Bích Quỳnh cắn răng, còn là ra ngoài, xong cũng dám nhìn vào mắt nàng, giống như sợ nhận được ánh mắt cự tuyệt của nàng.

      Đây là lần đầu tiên nàng ta chủ động tranh thủ, Hạ Phù Dung gật đầu cái. Nhìn vẻ mặt kích động kích động trong mắt nàng ta, Hạ Phù Dung bất đắc dĩ cười cười, mặc dù mang theo nàng tăng thêm rất nhiều phiền phức, nàng đồng ý, chỉ là muốn cho nàng biết, cơ hội là cần mình tranh thủ.

      Dặn dò xong Bích Thanh, Hạ Phù Dung cùng Bích Quỳnh hướng y quán của phó thái y tới.

      tới cửa điện, gặp phải tiểu thái giám giúp chủ tử lấy thuốc. Hạ Phù Dung và Bích Quỳnh vào, phó thái y vừa thấy, chuẩn bị hướng nàng hành lễ.

      "Miễn lễ, phó thái y, vẫn quy củ cũ."

      "Tạ Dư phi nương nương, xin ngài chờ lát, cựu thần lập tức bốc thuốc cho ngài."

      bên tiểu thái giám cũng liền vội thỉnh an nàng, "Nương nương ngài phượng thể khỏe?"

      "Chỉ là có chút cảm lạnh mà thôi, có gì đáng ngại. Ngươi tên là gì?"

      Tiểu thái giám có chút thụ sủng nhược kinh, "Nô tài là Tiểu Vệ tử, người hầu ở Duệ Hoa cung."

      Là người của Lệ phi? Mặc dù có chút vui, nhưng so với Quý Nhất, nàng còn rất khách khí cười với .

      Tiểu thái giám cầm thuốc sau đó quỳ thỉnh an nàng liền rời , vừa trong lòng vừa nghĩ , cái này chính là dư phi nương nương bị điên trong truyền thuyết rồi? Chính là kẻ chủ tử mình ghét nhất? Tại sao nàng khiến cho người ta có cảm giác tốt như vậy.

      Đợi đến khi tiểu thái giám xa, Hạ Phù Dung lập tức cùng phó thái y vào hậu viện.

      "Phó thái y, lần này ta muốn xuất cung làm việc, còn phải làm phiền ngài tìm cho Bích Quỳnh bộ quần áo nam nhân."

      Phó thái y nhìn Bích Quỳnh chút, gật gật đầu , " thành vấn đề, nương nương chờ chốc lát."

      lâu, phó thái y liền lấy ra bộ trang phục của nô tài sai vặt. “Thời gian eo hẹp gấp gáp, tạm thời chỉ tìm được cái này, mong rằng Bích Quỳnh nương chớ ghét bỏ.”

      "Phó thái y chi vậy, nô tỳ cảm tạ còn đến kịp đấy."

      Thời gian cấp bách, Hạ Phủ Dung từ trong lòng ngực móc ra quyển nhạc phổ, "Đây vốn là chút tâm ý của bản cung, mong rằng thái y chê."

      Phó thái y nhìn nhạc phổ ánh mắt sáng lên, "Tạ nương nương!"

      Muốn sai người làm việc, đương nhiên là cần hiểu thứ đối phương cần. Ta sớm phái Bích Quỳnh thăm dò qua, phó thái y chỉ cưới người thê tử, đáng tiếc dưới gối cũng có con, mặc dù như thế, phu thê vẫn cực kỳ ân ái. Thê tử của phó Lưu thị khúc thành si, cho nên Hạ Phù Dung liền hợp ý, mượn số ca khúc trữ tình thời đại giao cho phó thái y, quả nhiên, thê tử của thích buông tay, vì muốn đáp tạ, năn nỉ phó thái y đối với việc nàng nhờ hết sức đáp ứng. Phó thái y liền đồng ý, bởi vì chuyện của ta phiền toái quá nhiều, luôn cầu người khác cũng băn khoăn, liền viết quyển cho , nhìn dáng vẻ này, vô cùng hưởng thụ a.

      Đổi trang phục của tướng quân, Hạ Phù Dung mang theo Bích Quỳnh, tay cầm lệnh bài của mình sải bước hướng cửa cung tới. Lệnh bài của tướng quân có thể tự do ra vào hoàng cung , đây là đặc quyền của tướng quân, lần trước lệnh bài của Thiện Xá trả lại cho , lại chính mình có, là mang lại cho nàng rất nhiều trợ giúp.

      đường, Hạ Phù Dung dặn dặn lại, chỉ sợ bộ dạng thục nữ của Bích Quỳnh cho mặc bang.

      Vừa đến phủ tướng quân, liền thấy hai vị lão nhân lo lắng đứng đợi ở cửa, vừa thấy được trang phục của nàng, liền song song lên nắm tay của nàng."Con a, ngươi trở lại."

      Bọn họ khẳng định chính cha mẹ mà là Thiện Xá vì ta"Nhận".



      Chương 106

      "Cha, mẹ, biết là vì chuyện gì mà hai ngươi vội vã tìm con như thế?"

      "Có vị nương tới phủ của chúng ta, khăng khăng đòi gặp con, nương ấy chờ con ở đại sảnh, con nên vào đó xem thử là chuyện gì."

      nương? Hạ Phù Dung vừa tò mò vừa hướng đại sảnh tới, có thể vào phủ tướng quân này nhất định phải là kẻ đầu đường xó chợ, chẳng lẽ. . . . . .

      Đúng như suy nghĩ của Hạ Phù Dung, tới đại sảnh, liền gặp được nàng —— công chúa mỹ lệ trong bữa tiệc ngày đó.

      Nàng vẫn như cũ mang khăn che mặt, nhưng cái khăn che mặt lừa người trong ngày hôm nay ràng ngắn hơn so với ngày đó rất nhiều, để cho Hạ Phù Dung nhìn thấy được sống mũi cao thẳng của nàng, trong giây phút này Hạ Phù Dung có chút hối hận bản thân nàng phải là trang nam tử.

      Công chúa bắt gặp Hạ Phù Dung vẫn nhìn nàng chăm chú, hơi xấu hổ nghiêng người chào Hạ Phù Dung, "Ngọc Tình ra mắt Trì tướng quân."

      "Miễn lễ miễn lễ." Cùng mỹ nhân chuyện ở khoảng cách gần như vậy, Hạ Phù Dung có chút bối rối.

      Nàng ta ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát Hạ Phù Dung từng li từng tí. Bị nữ nhân quan sát ở góc độ người khác phái, loại cảm giác này rất kỳ quái.

      "Ngọc Tình. . . . . . biết vì chuyện gì lại hạ cố đến phủ tướng quân?" Hạ Phù Dung muốn gọi nàng là công chúa, nhưng lại chắc cách xưng hô ở nơi này có phù hợp với thân phận của nàng hay .

      Nàng khẽ khom người, "Ngọc Tình mạo muội quấy rầy, mong rằng Trì tướng quân thứ lỗi. dối gạt Trì tướng quân, Ngọc Tình lần này đến đây, có cầu quá đáng, xin tướng quân cho mọi người lui ra ngoài."

      Ngọc Tình này đúng là có lễ độ, lại muốn hai người đơn độc trong phòng? Nhưng mà người ta cũng lên tiếng, nàng cũng là "Đại nam nhân" cũng tiện từ chối. Hạ Phù Dung nháy mắt với Bích Quỳnh, nàng liền dẫn mọi người lui xuống.

      "Ngọc Tình nương có chuyện gì cứ đừng ngại."

      Ngọc Tình nhấp nháy môi, dường như quyết tâm quyết định chuyện gì liền mở miệng , "Xin tướng quân cầu hoàng thượng cưới Ngọc Tình làm vợ."

      Oa ~~ này, cũng quá thẳng thắn ~! Ở đại cũng có rất ít nào to gan như vậy, huống chi là ở cái thời cổ đại này?

      Suy nghĩ chút, Hạ Phù Dung tỏ ra hơi áy náy nhìn nàng , "Tâm ý của Ngọc Tình nương, nếu tại hạ nhận lấy thấy thẹn trong lòng."

      "Sao tướng quân lại những lời ấy?"

      "Chỉ vì trước kia tại hạ có người tâm đầu ý hợp, hai chúng tôi ước định cả đời, lúc ấy tại hạ thề chỉ cưới nàng làm vợ, cho nên. . . . . ."

      Hạ Phù Dung tưởng rằng nàng ta làm hành động gì đó, nhưng ngờ nàng ta chỉ hơi mỉm cười, " ra là như vậy, trách được Trì tướng quân dáng vẻ oai phong, vẫn chưa cưới vợ, ra là có ý trung nhân, Ngọc Tình đường đột, Tướng quân chớ chê cười. Nếu như sau này Tướng quân có gặp phải chuyện phiền phức gì, có thể tới Thẩm Tướng Quốc Phủ tìm ta."

      Nàng phải là công chúa? Hạ Phù Dung liền nhớ đến tên Tu Hồng Miễn có con cháu, tại sao lại có công chúa lớn như vậy? Hạ Phù Dung cảm thấy buồn cười về nhầm lẫn của bản thân trong chuyện này, càng thầm khen ngợi tính tình rộng lượng của nàng ta.

      "Nếu Ngọc Tình nương hào hiệp như thế, về sau nếu như gặp phải chuyện gì, cũng có thể đến phủ tướng quân này, Trì mỗ nhất định dốc toàn lực giúp đỡ."

      Ngọc Tình nở nụ cười, "Được, hãy xem đây như là lời hứa của chúng ta, chúng ta có duyên phu thê, vậy làm đôi tri kỷ cũng tốt."

      "Có thể có được hồng nhan tri kỷ như Ngọc Tình đây, cuộc đời này của tại hạ cũng đủ rồi."

      Ngọc Tình vui mừng cười khanh khách ra tiếng, ngón tay thon dài giơ lên, tháo khăn che mặt xuống.

      Quả nhiên ngoài dự đoán của Hạ Phù Dung, khi khăn che mặt được tháo xuống, đôi mắt nàng liền tỏa sáng. Người đẹp như vậy, nên sớm trở thành Đệ Nhất Mỹ Nhân rồi, sao chưa từng nghe người ta nhắc qua danh hiệu của nàng?

      "Nếu là tri kỷ, Ngọc Tình liền cần che che giấu giấu nữa."

      Tiễn bước Ngọc Tình, trong lòng của Hạ Phù Dung có chút yên tĩnh, nếu như nàng mà người đàn ông, có địa vị là tướng quân, lại có thê tử như Ngọc Tình, cuộc sống tốt đẹp như thế nào?

      Hạ Phù Dung lắc đầu cái, thực tế luôn rất tàn khốc, nàng nên nhanh chóng thu dọn mọi thứ chuẩn bị trở về cung thôi.

      Lúc này chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, mơ hồ nghe được giọng nữ, tiếng kia. . . . . . là Bích Thanh?!

      Hạ Phù Dung vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy Bích Thanh liều mạng muốn xông vào trong, bị thị vệ canh cửa cản lại.

      Trong lúc tranh cãi, nàng nhìn thấy Hạ Phù Dung đứng ở bên trong cùng với Bích Quỳnh, vội vàng kêu lớn, "Nương nương! ~ Bích Quỳnh ~! ~! Mau cho ta vào ! Xảy ra chuyện lớn rồi!"

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 107

      "Nương nương! Bích Quỳnh! Mau cho ta vào ~ xảy ra chuyện lớn rồi!"

      Hạ Phù Dung nghe xong, lập tức căng thẳng, nàng cũng cho Bích Thanh biết nàng nơi nào, nhưng nàng ta lại tìm tới nơi, chỉ sợ là phó thái y cho nàng ta biết, cũng giúp nàng ta xuất cung, nếu như bị người nào đó biết được thái y như lại trợ giúp cung nữ xuất cung bị tử tội. Ngay cả phó thái y cũng ra hạ sách này, tuyệt đối phải là chuyện , xem ra lần này nàng lại gặp phải chuyện phiền phức lớn rồi.

      "Nương nương của ngươi có ở nơi này, nàng nhờ ta với ngươi chuyện." Hạ Phù Dung ra ý bảo những tên thị vệ kia để Bích Thanh vào.

      Hạ Phù Dung dùng ánh mắt ra hiệu cho Bích Quỳnh, nàng vội vàng kéo Bích Thanh vào trong nội đường (phòng khách), nếu để cho Bích Thanh tiếp ở nơi này, thân phận của Hạ Phù Dung nàng sớm muộn gì cũng bị nàng ta phơi bày.

      Vào trong nội đường, Bích Thanh vội vàng , "Nương nương, người hãy nhanh chóng trở về! Bân hộ tướng bị người đầu độc rồi."

      Bân hộ tướng bị người đầu độc? Làm sao bị đầu độc? Người nào hạ độc? Bân hộ tướng là ai? Hạ Phù Dung cắt đứt lời Bích Thanh, ra hiệu bảo nàng tiếp tục .

      "Cũng biết vì lý do gì, hoàng thượng cho người đến Dư Điệp cung mời nương nương, ta vội vàng hỏi phó thái y nương nương ở nơi nào, phó thái y nương nương có chuyện xuất cung. Khi ta trở lại Dư Điệp cung, liền nghe thủ vệ Lệ phi nương nương tới, nàng luôn miệng nương nương hạ độc hại Bân hộ tướng quân, nha hoàn ở Dư Điệp cung đều là đồng đảng, muốn bắt chúng ta thẩm vấn."

      như vậy, Lệ phi lần này lại chụp hụt. Bích Quỳnh theo nàng xuất cung, Bích Thanh lại tìm đến đúng lúc. Tiểu Cúc! Tiểu Cúc vẫn còn ở trong cung! "Tiểu Cúc đâu?"

      "Tiểu Cúc bị Lệ phi nương nương bắt , vừa đúng lúc nàng ấy chơi đu dây."

      "Ngươi có biết Tiểu Cúc bị Lệ phi bắt nhốt ở chỗ nào ?"

      Bích Thanh lắc đầu cái, "Lệ phi nương nương chỉ muốn dẫn thẩm vấn, ở chỗ nào."

      " như vậy hoàng thượng cũng biết chuyện này?"

      Bích Thanh gật đầu cái.

      Hạ Phù Dung cảm thấy chuyện này rất kì lạ, cái tên Bân hộ tướng gì đó nàng cũng biết , sao chuyện bị hạ độc lại liên quan đến nàng? Nếu như là Lệ phi hãm hại nàng, tại sao lại chọn người có chút quan hệ nào với nàng? Nếu làm thế nàng căn bản có động cơ gây án, hay là, chủ nhân lúc trước của khối thân thể này cùng Bân hộ tướng gì đó có quen biết hay sao?

      có thời gian suy nghĩ nhiều, Hạ Phù Dung lập tức gọi hai tỷ muội Bích Quỳnh nhanh chóng hồi cung. Nàng cùng Bích Quỳnh vào cửa cung trước, sau đó Bích Thanh mới vào, tránh làm cho người khác nghi ngờ.

      Trở lại Dư Điệp cung, Hạ Phù Dung vừa thay đổi xiêm y xong, Bích Thanh cũng vừa về tới.

      Hạ Phù Dung ăn mặc chỉnh tề, liền dẫn hai tỷ muội Bích Quỳnh về hướng Yến Ninh cung của Thái hậu. Trực tiếp đến chỗ của Lệ phi chỉ thể cứu được tiểu Cúc, chỉ sợ bản thân nàng cũng khó bảo toàn, chỉ là nàng ta cũng quên Hạ Phù Dung nàng còn có con át chủ bài, đó chính là Thái hậu.

      Trải qua thông báo, Hạ Phù Dung tiến vào trong điện.

      Vừa thấy Thái hậu, nàng liền lấy khăn tay xoa xoa nơi khóe mắt, nàng chưa bật khóc nức nở.

      Thái hậu thấy Hạ Phù Dung như vậy, lập tức từ điện xuống, "Dung nhi, con lại bị uất ức gì thế? Sao lại khóc sướt mướt như vậy."

      "Mẫu phi, người phải làm chủ cho Dung nhi ~" lời thoại cũ rích vừa xong, câu kế tiếp lần lượt mà đến, "Nghe Bân hộ tướng bị người đầu độc, Lệ phi tỷ tỷ cứ kiên quyết đổ tội danh lên đầu của con, còn phái người bắt con, cũng may nhờ lúc ấy Dung nhi ra ngoài ngắm hoa, nếu , chỉ sợ lúc này còn cơ hội nhìn thấy được mẫu phi người ~~" nàng chờ Thái hậu an ủi nàng mấy câu, sau đó đem chuyện Lệ phi bắt tiểu Cúc ra.

      Nào ngờ chuyện lại nằm ngoài dự đoán của Hạ Phù Dung nàng, Thái hậu chỉ ngạc nhiên hỏi, "Bân hộ tướng bị người đầu độc? lúc này sao rồi?"

      nghĩ tới Thái hậu càng tỏ ra quan tâm cái tên Bân hộ tướng gì đó, ta rốt cuộc là ai, tại sao có thể làm cho Thái hậu luôn luôn thiên vị nàng trong lúc này cũng đứng về phe .

      "Bẩm mẫu phi, Dung nhi biết."

      "Bãi giá Thái Càn cung ~"

      Hạ Phù Dung nhìn theo bóng lưng Thái hậu, ngu người đứng ở nơi đó. Thái hậu cứ thế mà sao? Vì cái tên Bân hộ tướng gì đó lại bãi giá đến chỗ của Tu Hồng Miễn hỏi cho ràng? Vậy nàng phải làm thế nào?

      Hai tỷ muội Bích Quỳnh cũng thấy hiểu nhìn Hạ Phù Dung, tình cảnh bây giờ cũng được, ở cũng xong.

      Hạ Phù Dung cất bước theo sau Thái hậu. Nàng ta để ý tới nàng...nàng càng phải quấn lấy nàng ta, lúc này tình thế của Tiểu Cúc như ngàn cân treo sợi tóc, nàng thể lùi bước trong lúc này.


      Chương 108

      tới đại điện, lại thấy có bóng người, bên trong nội thất lại có tiếng người chuyện, Tần phi ở chốn hậu cung này nếu được cho phép của hoàng thượng thể tiến vào trong nội thất. Hạ Phù Dung do dự biết có nên tiến vào hay .

      Lúc nàng vào thấy bên trong rất đông người, nàng cũng cẩn thận nhìn khắp xung quanh, lại thấy rằng tất cả mọi người đều có chút mảy may nào phát ra nhóm người của nàng tự tiện xông vào nội thất.

      Nàng nhón chân lên, cố gắng nhìn xung quanh, muốn quan sát tình hình bên trong chút. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Tu Hồng Miễn bị bệnh?!

      Nhìn xung quanh hồi lâu, rốt cuộc cũng có người phát ra tồn tại của Hạ Phù Dung nàng.

      Mọi người quay đầu, nàng nhìn thấy có Thái hậu, Lệ phi, còn có. . . . . . Tu Hồng Miễn? như vậy người nằm giường phải ? Chẳng lẽ là cái tên Bân hộ tướng gì đó sao?

      "Ngươi còn mặt mũi mà tới đây?! Người đâu! Đem Dư phi đưa vào Tông Thân Phủ!" Tu Hồng Miễn tràn đầy tức giận mà rống lên .

      Hạ Phù Dung ngây người, để mặc cho bọn họ kéo nàng ra ngoài.

      hỏi phải trái đúng sai định tội nàng rồi sao?

      Ngồi đống rơm trong phòng giam, nàng nở nụ cười mỉa mai.

      Bích Quỳnh săn sóc đưa cho nàng miếng bánh ngọt, nàng vừa nhìn, là màu đen. Là loại bánh mà nàng thích ăn nhất.

      "Lần trước nghe nương nương thích ăn nhất loại bánh màu đen này, nô tỳ liền hỏi thăm, bánh này gọi là tu mạt cao. Lúc nãy ở bên ngoài thấy ở bàn, liền thuận tay. . . . . ."

      Hạ Phù Dung nhìn Bích Quỳnh cười xấu xa, "Hắc hắc, Bích Quỳnh ~ ngờ ngươi cũng học được chiêu này ~~"

      Bích Thanh thấy tình cảnh như vậy, cũng đưa hai miếng bánh trong tay ra. "Bởi vì nô tỳ đói bụng, cho nên. . . . . ."

      Hạ Phù Dung thấy vậy liền cảm thụ sâu sắc câu gần mực đen, họ cùng nàng chung sống lâu, bị nàng đồng hóa lắm rồi.

      Vừa hay mỗi người được miếng, mỗi người cầm tu mạt cao trong tay, từ từ thưởng thức. Đây là thứ nàng ăn ngon nhất từ trước tới giờ, chưa từng có lần nào lại thơm lại ngon như ngày hôm nay vậy.

      Sau khi ăn xong, nàng bắt đầu suy xét. Chuyện này rất kì lạ, cái tên Bân hộ tướng gì đó là ai? Tại sao tất cả mọi người lại coi trọng như vậy? có thể làm cho Thái hậu từ trước tới nay lúc nào cũng đứng về phía nàng lại có thể bỏ mặc nàng trong lúc này, có thể ngủ trong nội thất của Thái Càn cung là nơi mà chỉ có hoàng thượng mới được phép ngủ, rốt cuộc ta có thân thế như thế nào? Tại sao lại bị người hạ độc? Tại sao lại đổ tội danh người của nàng?

      Rất nhiều câu hỏi lớn tháo gỡ được làm cho Hạ Phù Dung có chút buồn bực, phía trước vang lên tiếng bước chân, trong lòng nàng cảm thấy có chút lo lắng.

      Chỉ chốc lát sau, có vài tên thị vệ tới cửa, "Dư phi nương nương, cho mời."

      "Người phương nào mời Bổn cung?"

      " biết, nhanh lên." Bọn họ hình như rất kiên nhẫn.

      Hai tỷ muội Bích Quỳnh cũng lo lắng nhìn nàng, nàng cho bọn họ ánh mắt an tâm, liền theo thị vệ ra ngoài. Dựa vào mấy tên này, thể làm gì được nàng.

      bao lâu, nàng cảm giác cả người còn sức lực, mùi hương này. . . . . . Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Hạ Phù Dung hôn mê bất tỉnh.

      Từ từ mở mắt ra, nàng thấy tay chân bị xích sắt khóa lại, nhìn xích sắt to lớn cổ tay, lòng nàng chán nản, nàng quá mức khinh địch.

      "Dư phi nương nương tỉnh rồi sao?"

      Câu hỏi được phát ra từ nam nhân có thân hình cao, nhưng thân hình mạnh khỏe, đoán chừng ta chính là tên đứng đầu ở nhà lao này rồi.

      "Ngươi phải dùng hình với ta sao?"

      "Dư phi nương nương quả nhiên thẳng thắn, nếu biết hậu quả, bằng trực tiếp thừa nhận tốt hơn."

      "Thừa nhận cái gì?"

      "Hành vi phạm tội của nương nương."

      "Ta tội gì mới được?"

      "Nương nương cũng đừng người biết, nếu , cây roi trong tay của ty chức có thể làm cho người nhớ lại chuyện gì." xong, vung lên cây roi trong tay.

      Hạ Phù Dung rùng mình cái, nếu roi này mà đánh lên người nàng, đúng là dễ chịu gì.

      "Khoan , ta nhớ rồi, nhớ ra rồi."

      ta ngẩn người, nàng ta là nương nương sao? Sao lại có cảm giác nàng ta giống như tên lưu manh coi việc ra vào nhà lao như trò đùa vậy.

      "Nhớ lại cái gì? !"

      "Là ta hạ độc Bân hộ tướng."

      "Tại sao hạ độc?"

      "Bởi vì. . . . . . Bởi vì ta nhìn vừa mắt."

      "Cái gì?! Ngươi cho lão tử là tên ngu ngốc sao!" xong chuẩn bị vung roi về phía nàng.

      "Đợi nào...! Lúc nãy ta sai! Ta sai!" Hạ Phù Dung vội vàng đổi lời , chậm chút nữa ta đánh lên người của nàng rồi.

      "Chịu ?"

      "Chịu, chịu! Bởi vì ta có thù với ."

      "Thù gì?"

      " thiếu tiền ta trả."

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 109

      "Bởi vì Bân hộ tướng thiếu ta năm mươi lượng trả, nên ta liền hạ độc hại ." "Bởi vì Bân hộ tướng rất được mọi người mến, ta sanh tâm đố kỵ, liền hạ độc hại ." "Bởi vì Bân hộ tướng quá đẹp trai, ta tức chịu nổi, liền hạ độc hại ." "Bởi vì Bân hộ tướng cùng ta có mối thù đội trời chung, ta liền hạ độc hại ." Tên thũ lĩnh nhà lao nhìn tờ đơn kiện chi chit chữ bàn do tự tay Dư phi nương nương ký tên đồng ý mà lặng im suy nghĩ. Tất cả mọi người đều nàng điên rồi, ở trong nhà giam này bức ép biết bao nhiêu phạm nhân thành người điên nhiều đến nỗi sao kể xiết, nhìn nàng thấy nàng là người bình thường. Nhưng nếu nàng bình thường. . . . . . lại nhận nhiều tội trạng như vậy, phải là hành động của người bình thường, huống chi những lý do này đều kỳ lạ thế kia. . . . . .

      lát sau, cho gọi vài tên thị vệ, ", đem hai ả nha hoàn đến đây tách ra tra hỏi."

      Hạ Phù Dung vừa về tới nhà lao, Bích Quỳnh vội vàng kiểm tra nàng có bị thương hay , nàng nở nụ cười , "Nương nương nhà các ngươi là ai? Làm sao có thể để cho bản thân bị thương? Đúng rồi, lát nữa nếu có người mang các ngươi thẩm vấn, các ngươi liền trực tiếp đem toàn bộ trách nhiệm đổ người của ta, có biết ?"

      Hai tỷ muội Bích Quỳnh liền đồng thời giật mình, "Như vậy sao được!"

      Hạ Phù Dung nghe tiếng bước chân từ xa truyền tới, nhíu nhíu mày, " có thời gian giải thích, các ngươi nhất định phải tin tưởng ta! Chuyện gì cũng đổ người của ta là được rồi, lát nữa bọn họ vì tránh việc phạm nhân phản kháng, đường hạ thuốc mê các ngươi, các ngươi cần lo sợ, tất cả đều có ta đây."

      Nàng vừa xong, liền thấy mấy tên thị vệ lần trước tới cửa, "Bích Thanh, Bích Quỳnh! Xin mời."

      Hạ Phù Dung cho các nàng cái ánh mắt, để cho các nàng nhớ lời của nàng vừa ..., nhìn thấy các nàng cũng gật đầu cái, nàng mới lòng mỉm cười.

      Đây vụ án vô cùng kì lạ, đội trưởng nhà lao tay xoa trán, tay cầm bản tội trạng bàn.

      Phải là dư phi nương nương này rất kỳ lạ, hai nha hoàn của nàng lại càng kỳ lạ hơn, chẳng những che chở chủ tử của các nàng, hơn nữa mỗi lần bị tra hỏi cũng đổ toàn bộ tội trạng lên đầu chủ tử của các nàng. "Bởi vì chủ tử thích ăn tu mạt cao, Bân hộ tướng thích ăn, cho nên liền hại ." "Bởi vì chuyện chủ tử trộm tu mạt cao bị bân hộ tướng phát , liền hãm hại ." "Bởi vì lúc chủ tử chơi đu dây phát Bân hộ tướng trồng cái cây ở sát vách chặn tầm nhìn của nàng, liền hãm hại ." vuốt trán thêm lần nữa, lý do như vậy, nên báo cáo như thế nào đây?

      Tu Hồng Miễn nhìn chồng lớn tội trạng trong tay, nhíu mày, "Cảnh Nhân."

      "Có thuộc hạ."

      "Bãi giá Tông Thân Phủ."

      Lúc mới tới nơi này Hạ Phù Dung còn có chút lo sợ, nhưng chỉ lát sau, nàng lại phát những tên giữ tù ở đây mặc dù ngoài mặt rất nghiêm túc, nhưng lòng dạ ra cũng xấu, ít nhất giống như những gì TV chiếu có việc gì liền giết hại phạm nhân.

      Giống như lúc này, nàng có quan hệ rất tốt với tên giữ tù ở đây.

      "Đại ca, cha của huynh cũng trông coi nhi tử của huynh sao?"

      " thương còn kịp, có thể trông nom sao?"

      "Ha ha, cũng đúng, từ xưa tới nay gia gia đều rất cưng chiều cháu trai."

      "Xem ra Dư phi của trẫm ở nơi này cũng rất vui vẻ nhỉ?"

      Mọi người trò chuyện rất vui vẻ, bỗng nhiên nghe được tiếng của Tu Hồng Miễn, tất cả mọi người bỗng im bặt lên tiếng.

      "Ty chức tham kiến hoàng thượng."

      "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."

      Hạ Phù Dung giống mọi người cũng khom người chào .

      "Rất thích nơi này sao?" Tu Hồng Miễn hỏi.

      "Nếu thể thay đổi, sao thể vui vẻ chấp nhận?"

      Tu Hồng Miễn nghe được câu lẩm bẩm của nàng, liền cong khóe miệng, "Hả? Cách này trẫm thích."

      Nàng bĩu môi, chỉ vì ngươi thích, để cho Hạ Phù Dung nàng phải tới nơi này chịu khổ sao? Nếu phải nàng thông minh, chỉ sợ bây giờ bị đánh nát như tương rồi.

      Đột nhiên, Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung chằm chằm, lại gì. Nàng bị nhìn chăm chú có chút được tự nhiên.

      "Sao trước kia trẫm lại phát ra nhỉ?" Tu Hồng Miễn lẩm nhẩm, quay người lại, "Người đâu! Đưa Dư phi nương nương trở về Dư Điệp cung."



      Chương 110

      "Người đâu! Đưa Dư phi nương nương trở về Dư Điệp cung."

      Sau khi từ Tông Thân Phủ trở về, Tu Hồng Miễn đối với Hạ Phù Dung rất tốt, rất tốt. Tất cả mọi người đều nàng hạ độc hại Bân hộ tướng, Tu Hồng Miễn này lại chẳng quan tâm, lại truy cứu, Thái hậu cũng tiện thêm gì, dù sao hai bên đều là người mà trong lòng nàng thương.

      "Ả tiện nhân đó, biết dùng thủ đoạn gì để mê hoặc hoàng thượng, để cho chuyện gì hoàng thượng cũng thiên vị nàng ta." Dung phi tức giận .

      Thượng Quan Lệ hừ lạnh tiếng, "Mặc kệ nàng ta có ai che chở, Bổn cung cũng có thể làm cho nàng ta chết cũng có chỗ chôn!" (sao đẹp mà éc thế)

      Hết giờ thượng triều, Tu Hồng Miễn vẫn như cũ tới Dư Điệp cung của Hạ Phù Dung. Thái độ của làm cho người ta cảm thấy khó hiểu, mỗi ngày trừ thời gian xử lý chính , thời gian còn lại ngồi ngây ngốc ở Dư Điệp cung của nàng. có lời thừa thải gì muốn với nàng, cũng làm hành động gì với nàng, chỉ là ngồi ngây ngốc ở chỗ này mà thôi.

      Nàng cũng biết vì lý do gì làm cho Tu Hồng Miễn có thay đổi lớn như vậy, lúc trước "Sao trước kia có phát ", là phát cái gì? phát nàng là Trì Tô chứ? Nhưng nếu như phát , phải nên trực tiếp vạch trần nàng sao, hoặc là trực tiếp phái người phủ tướng quân điều tra, sao suốt ngày lại ngẩn ngơ ở chỗ của nàng thế?

      Bây giờ nàng có rảnh để bận tâm đến chuyện của Tu Hồng Miễn, nàng phái Bích Quỳnh thăm dò chuyện của tiểu Cúc nhưng vẫn chưa có tin tức gì.

      Thấy Bích Quỳnh từ bên ngoài tiến vào, nàng liền tỏ ra vui mừng. Bích Quỳnh nhìn nàng lắc đầu cái, cả người nàng bỗng chốc tựa như quả bóng xì hơi.

      Nàng liếc mắt nhìn Tu Hồng Miễn ngồi đối diện, nhàn nhã xem tấu chương, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng cái, lúc đầu bị nhìn trong lòng nàng rất hồi hộp, nhưng lúc sau, nàng cũng để mặc nhìn nhưng lại thể lời trách cứ.

      "Ngoại trừ bọn cung nữ ở Dư Điệp cung ra, ngươi có thấy có cung nữ nào khác tới đây hay ?"

      Đây là câu đầu tiên mà mấy ngày qua chủ động với nàng, nàng hơi ngạc nhiên, " có."

      nghe xong liền cúi đầu, giống như suy nghĩ chuyện gì đó.

      Nàng hiểu con người của .

      Cảnh Nhân tới bên cạnh rỉ vào tai Tu Hồng Miễn mấy câu, chỉ thấy đôi mắt Tu Hồng Miễn sáng lên, lập tức cùng Cảnh Nhân ra ngoài.

      Cơ hội tốt như vậy, nàng sao có thể bỏ qua? Đợi đến khi Tu Hồng Miễn xa, lập tức lặng lẽ theo ra ngoài.

      Bọn họ hình như vừa vừa chuyện gì đó, nàng bị lòng hiếu kỳ thúc giục, cố gắng đè nén hơi thở đến mức thấp nhất, từ từ đến gần bọn họ.

      "Hoàng thượng, sao ngài phải chịu khổ như vậy chứ?"

      "Chuyện của Trẫm khi nào cần ngươi tới hỏi?"

      "Ty chức dám, ty chức chỉ muốn tốt cho hoàng thượng, hai người thể nào nên chặt đứt ý niệm đó , mà phải tìm người tương tự đến an ủi, cho dù vóc dáng có giống nhau như thế nào chăng nữa cũng phải là người đó. . . . . ."

      "Cảnh Nhân! Đừng quên thân phận của ngươi!"

      Chỉ thấy Cảnh Nhân khom người cái, liền im lặng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, nơi này là Yến Ninh cung.

      Những lời lúc nãy của bọn họ làm cho nàng có chút suy nghĩ, nhìn bọn họ vào Yến Ninh cung, nàng có trực giác chuyện này có liên quan với nàng, nàng nhìn khắp bốn phía, thấy có ai. Dùng chút sức nhảy lên nóc nhà, điều chỉnh hơi thở, lặng lẽ về hướng đại điện.

      "Mẫu hậu! Nếu người nhất định phải làm như vậy, cũng đừng trách trẫm bất hiếu!"

      Thái hậu bị chọc tức, giận đến nghẹn lời, "Ngươi...ngươi, ngươi lại vì ả tiện nhân đó mà đối nghịch với ai gia?"

      "Hoa nhi phải tiện nhân! Nếu như mẫu hậu còn dùng những lời xỉ nhục nàng lần nữa, cũng đừng trách trẫm niệm tình mẹ con!"

      "Thái hậu!" "Thái hậu!" Bên trong vang lên tiếng ầm ĩ, hình như Thái hậu bị tức đến nỗi hôn mê bất tỉnh.

      Tu Hồng Miễn hình như rời , nhưng nàng vẫn còn ngồi ngơ ngác nóc đại điện như cũ.

      Hoa nhi? Nàng ta là ai? Nàng chưa từng nghe qua cái tên này, người này lại có thể làm cho Tu Hồng Miễn tiếc mà đối nghịch cùng Thái hậu, chỉ vì Thái hậu xỉ nhục nàng ta. Những lời vừa rồi của Cảnh Nhân, cùng với câu của Tu Hồng Miễn ở trong nhà giam ngày đó, cộng với thái độ của Tu Hồng Miễn mấy ngày qua, nàng hình như hiểu ra được gì đó.

      Hoa nhi, là người ở trong lòng của Tu Hồng Miễn. biết vì lý do gì mà lấy được nàng, cho nên ở nhà giam ngày hôm đó, Tu Hồng Miễn tình cờ phát nàng giống với nàng ta, liền bắt đầu ra sức bảo vệ nàng, đôi lúc nhìn ngắm nàng, chuyện với nàng bởi vì tiếng của nàng giống với nàng ta, chỉ là muốn thấy được bóng dáng của kia thông qua hình bóng của nàng, nàng chỉ là người thế thân mà thôi.

      Trong lòng như có cái gì đó chặn lại nàng cảm thấy rất khó chịu, nước miếng trong miệng cũng tiết ra nhiều hơn, kéo theo nước mắt cũng muốn trào ra. Nàng cố gắng kìm nén nước mắt lại, để cho nó có cơ hội rơi xuống. Trừng mắt nhìn, nàng cười, nàng chỉ tức giận vì bị đem nàng làm người thế thân mà thôi, vì lý do nào khác, có!

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 111

      Trở lại Dư Điệp cung, thấy Tu Hồng Miễn ngồi ở chỗ đó rồi.

      Tu Hồng Miễn nhìn thấy nàng chỉ là nhàn nhạt hỏi câu, " nơi nào?"

      "Bên ngoài."

      nghe xong gật gật đầu, gì nữa.

      Thế thân sao? Vậy nàng để cho biết chút cái gì gọi là thế thân chân chính!

      "Lệ phi nương nương đến ~~"

      Thái giám bên ngoài thông báo tiếng, ngay sau đó liền nghe được tiếng của Lệ phi truyền vào, "Hoàng thượng ~ nghe ngài gần đây đều ở chỗ của Dư phi muội muội, biết là có đồ vật gì mới lạ? Lệ nhi cũng muốn biết để mở mang kiến thức ~"

      Tu Hồng Miễn khóe miệng nhếch lên, "Lệ nhi trẫm ngờ nàng còn là người thích náo nhiệt như vậy."

      Đối với động tác mập mờ của bọn họ, Hạ Phù Dung sắc mặt đổi, tương đối phối hợp.

      "Dung nhi, Lệ nhi hỏi ngươi đấy, có đồ vật gì mới lạ à?" Tu Hồng Miễn tay vòng qua hông của Thượng Quan Lệ, hướng nàng cười .

      " có."Hạ Phù Dung nét mặt đổi, đều đều phun ra hai chữ.

      "Ơ ~ chẳng lẽ dư phi nương nương nhìn thấy tỷ tỷ tới cao hứng sao?"

      " có."

      Thượng Quan Lệ nhìn Tu Hồng Miễn cái, biết tại sao nàng lại như vậy.

      "Chẳng lẽ Dung nhi tức giận? Nào, đến đây với trẫm." Tu Hồng Miễn xong tay phải ôm Thượng Quan Lệ, đưa tay trái hướng về phía nàng.

      Chẳng biết tại sao, Hạ Phù Dung bây giờ đến nhìn thấy cũng chán ghét, hoàn toàn có cảm giác như khi ở trong quân doanh.

      Thấy nàng vẫn nhúc nhích, Thượng Quan Lệ làm như xác định Hạ Phù Dung cính là ghen, gống như khoe khoang hướng nàng nhíu mày.

      Thấy Hạ Phù Dung gương mặt như cũ chút thay đổi, nàng cũng có chút cảm thấy thú vị, liền cùng Tu Hồng Miễn chuyện tâm tình.

      Đến giờ cơm, hai người theo lý thường lưu lại nơi này dùng bữa.

      "Hoàng thượng ~ tới nếm thử cái này chút ~"

      Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung dáng vẻ như có gì, cho là nàng ghen giận dỗi, khinh thường hừ lạnh tiếng.

      muốn để ý ánh mắt của , nàng chỉ là thế thân mà thôi, phải sao.

      Dùng xong bữa, Thượng Quan Lệ tự tay rót cho nàng ly trà, "Muội muội cũng đừng tức giận nữa, tỷ tỷ chỉ là tới xem chút mà thôi, cũng cướp cái gì của muội." xong, đem trà đưa tới trước mặt của nàng, tươi cười mang theo chút hài lòng.

      "Cám ơn." Hạ Phù Dung sắc mặt đổi , liền đưa tay tới nhận, nào có thể đoán được, nàng ta ở thời điểm nàng đưa tay ra nhận cố ý buông lỏng tay.

      Trong lòng phản xạ có điều kiện mắng câu tục, dở như vậy tiết mục lại bị nàng bỏ quên.

      Hạ Phù Dung bằng tốc độ nhanh nhất tay đẩy Thượng Quan lệ ra, cái tay khác tiếp nhận ly trà. Nước trà nóng tiếp xúc với da tay nàng khiến Hạ Phù Dung hít vào hơi, nước nóng theo bàn tay chảy về phía cánh tay, Hạ Phù Dung đều kiên trì có lên tiếng. may là, Lệ phi tay có bị bỏng, điều này làm cho nàng có cơ hội bới móc.

      "Muội muội ngươi sao chứ? Vừa nãy thế lại cẩn thận như vậy hả? Có bị bỏng nơi nào hay ?" Lệ phi trong vẻ mặt hiển nhiên có thất vọng .

      " có việc gì." Mới là lạ, đoán chừng cũng chin cả thịt rồi.

      "Đến đây, cho trẫm xem chút."

      Lệ phi nghe được Tu Hồng Miễn quan tâm tới tay của nàng, liếc mắt nhìn nàng.

      "Tạ hoàng thượng quan tâm, cần."

      Tu Hồng Miễn rốt cuộc đưa mắt nhìn thẳng vào nữ nhân này, nàng thế nhưng đối với mình ! Trừ Hoa nhi, vẫn còn có người dám ở trước mặt .

      "Dung nhi có phải trẫm lạnh nhạt ngươi?" Tu Hồng Miễn xong liền tới bên nàng, ngay sau đó liền mở hai tay ra, chỉ suýt nữa là ôm lấy thân thể nàng rồi.

      "Ta khát nước." xong liền đứng lên, tới bình trà bên cạnh, vì mình rót ly trà.

      Tu Hồng Miễn nhìn ly trà bên cạnh chỗ ngồi của nàng cười tiếng, nữ nhân này, sức ghen lớn.

      "Hoàng thượng ~" Lệ phi thấy Tu Hồng Miễn đối với Hạ Phù Dung sinh ra hứng thú, liền lập tức sang chuyện khác, "Gần đây Dung phi muội muội tuyển những người biểu diễn hay từ bên ngoài cung vào, đặc biệt muốn mời ngài trước thưởng thức ~"

      "Hả? Có biểu diễn gì hay?" Tu Hồng Miễn ngón trỏ nâng cằm Thượng Quan Lệ nhàng câu.

      Thượng Quan Lệ xấu hổ cúi đầu, "Ngài chẳng phải biết sao ~ còn có dư Phi muội muội, ngươi cũng cùng chứ ~"


      Chương 112

      "Còn có Dư Phi muội muội, ngươi cũng cùng chứ." Thượng Quan Lệ xong nhìn nàng, mặt tràn đầy mong đợi.

      "Cám ơn nhiều, thân thể của ta cảm thấy thoải mái."

      "Muội muội nhưng nể mặt của tỷ tỷ?" Thượng Quan Lệ xong, còn làm bộ bĩu môi.

      Hạ Phù Dung thấy ghê tởm, quay đầu sang bên, có trả lời.

      Tu Hồng Miễn cười ha ha, "Dung nhi cũng đều ."

      "Thân thể thiếp khỏe, xin thứ lỗi thể được." thanh của nàng càng ngày càng lạnh, người thức thời đều biết nàng đối với những thứ kia có hứng thú.

      "Nếu như đây là trẫm ra lệnh ngươi ?" Tu Hồng Miễn nghĩ thử nữ nhân này chút, ban đầu lấy thân phận hoàng thượng ra lệnh cho Hoa nhi, nàng vẫn như kiêu ngạo như Hàn Mai mà Hàn Mai bình thường cúi đầu. Nếu như cái này Dư Phi cũng có thể giống như Hoa nhi có kiêu ngạo như vậy, nhất định suy tính cho nữ nhân này chút địa vị.

      "."

      Đáp án này cũng phải là điều Tu Hồng Miễn muốn, nhưng lại làm cho vui vẻ khác thường, thậm chí cười phá lên, "Như như vậy, trẫm và Dung nhi, liền cùng nhau trước thôi."

      Hạ Phù Dung rất ghét cái tên Dung nhi này, vô cùng ghét.

      tới Duệ Hoa cung, chỉ thấy mình Dung phi, còn có mấy vị Tần phi khác cũng ở đây, khỏi, trong lòng có cảm giác đây là Hồng Môn Yến.

      "Dư phi tỷ tỷ, ngài bệnh lâu mới khỏi, đáng mừng a ~" Dung phi lòng châm chọc hướng tới nàng đâm tới, hình như nàng đến đâu cũng bị gắn mác." Bệnh nhân" phải.

      "Cám ơn." muốn cùng nàng ta cãi vã, nàng cũng chỉ là thế thân mà thôi, thế thân, là có quyền phát ngôn .

      Dung phi châm chọc bị nàng uyển chuyển từ chối, liền ngượng ngùng ngậm miệng lại.

      "Dung phi muội muội, có thể bắt đầu sao?"

      Dung phi tiếp nhận ám hiệu của Lệ phi, gật đầu cái , "Bắt đầu !"

      Dung phi vừa mới xong, chỉ nghe bốn phía tiếng nhạc vang lên, theo nhạc, phía sau mấy tiểu thái giám bước nhanh tới, trong tay bọn họ đều cầm rất nhiều loại đồ.

      Lúc này, bên cạnh tiểu thái giám lên tiếng giới thiệu , "Đây là gà gỗ, là bảo bối dân gian được làm thủ công do kỹ sư người hồ họ Thường đích thân làm, truyền thuyết có con gà mái thấy con gà này, mực ngừng gọi, nghi là vì gặp được đồng loại." Đây là bảo bối trốn nhân gian do đích thân kỹ sư họ Nguyên tự tay chế tác, tin đồn đem con ếch này đặt bên trong phòng, con muỗi qua đều tránh con ếch này." . . . . . .

      Hạ Phù Dung nhìn những thứ đó, thợ làm quả rất tốt, nhưng mà truyền thuyết của bọn cũng quá khoa trương , thế nào cũng làm được trình độ làm giống như được.

      "Dư Phi muội muội, đây là quà tặng tỷ muội chúng ta chúc mừng muội vừa khỏi bệnh, mong rằng muội muội có thể vui vẻ nhận." Lệ phi sau khi thấy thái giám giới thiệu xong mấy thứ đó .

      "Hả? trách được Lệ nhi vẫn kiên trì muốn Dung nhi cùng tới, ra là những thứ lặt vặt này đều vì nàng mà chuẩn bị? là có tâm a."

      Thượng Quan Lệ nghe được Tu Hồng Miễn tán thưởng, dĩ nhiên là mừng rỡ cười ngậm miệng được , "Hoàng thượng khen trật rồi."

      "Dư phi tỷ tỷ, này đồ chơi là do tỷ muội chúng ta dễ gì mà tìm được nha ~ muội phải giữ gìn cẩn thận a." Dung phi đúng lúc ở bên cạnh .

      "Cám ơn." biết trong hồ lô của bọn họ bán thuốc gì, chỉ hy vọng họ chơi đùa quá mức là tốt rồi.

      "Dư phi tỷ tỷ, nghe ngươi vẽ đẹp thơ hay ngàn vàng khó cầu, có thể hay ở chỗ này thi triển chút, làm hoàn lễ cho tỷ muội chúng ta?"

      Cũng biết bọn họ là chồn chúc tế gà."Bởi vì thân thể tốt, thể làm thơ, xin thứ lỗi."

      Lệ phi bữi môi, "Chẳng lẽ muội muội là ghét bỏ tỷ muội chúng ta xứng đáng được thấy tranh của muội?"

      Hạ Phù Dung xoay đầu hướng bên kia, nhìn tới nàng, tránh cho ghê tởm, "Hôm nào ."

      "Hoàng thượng ~~" Lệ phi thấy nàng tiếp tục từ chối, liền hướng Tu Hồng Miễn xuống tay.

      "Dung nhi, Lệ phi họ cũng vì muốn chuẩn bị những thứ lặt vặt này vì ngươi, ngươi liền làm vẽ bộ, theo ý nguyện của các nàng ."

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 113:

      Phía sau nha hoàn đều đem giấy bút đến, xem ra là nàng có cách nào từ chối được rồi

      Hạ Phù Dung gật đầu cái bày tỏ ngầm cho phép, liền thấy kia mấy nha hoàn lại bưng giấy mực vào thư phòng, nhìn bọn họ chút cũng nhúc nhích, chẳng lẽ nơi này làm thơ vẽ tranh đều ở trong phòng sao?

      Cùng theo vào bên trong phòng, Hạ Phù Dung chậm rãi cầm bút lên, đột nhiên mới vừa vết phỏng vừa mới bị tay đỏ bừng, đợi lát nữa phải nhanh đến chỗ phó thái y lấy thuốc, nàng cho phép người xuất bất kỳ vết sẹo nào.

      Nàng chỉ biết thân thể này đối với thư pháp có thành tựu tương đối cao, cũng có nghe đối với phương diện thi từ cũng rất tinh thông a. Suy nghĩ chút nên viết thơ gì, Bích Quỳnh ở nơi này, nếu có thể hỏi chút nàng về thi nhân nơi này rồi.

      Sau khi viết xong, bọn nha hoàn đem tác phẩm của nàng đặt ở cái bàn lớn, nàng liền ra ngoài.

      "Dư Phi muội muội, muội hoàn thành rồi?"

      Hạ Phù Dung gật đầu cái.

      "Xem ra muốn mặc bảo* hoàn thành, còn phải chờ chút nữa, bằng trước nếm thử chút bánh ngọt của Duệ Hoa cung ta ."

      *mặc bảo: bản vẽ đẹp, tranh thư pháp đẹp

      Lệ phi , chỉ nghe có người bên ngoài báo lại, nha hoàn của Dư Điệp cung đợi ở bên ngoài.

      Bích Quỳnh tới tìm nàng? Lúc ra cửa nàng đặc biệt phái nàng ta điều tra chuyện của Tiểu Cúc, nhìn nàn lỗ mãng như vậy, chẳng lẽ là cùng tiểu Cúc có liên quan?"Nô tì thân thể khó chịu, muốn trở về Dư Điệp cung nghỉ ngơi, xin hoàng thượng ân chuẩn."

      "Hoàng thượng ~ Dư Phi muội muội vừa khỏi bệnh, nên mệt nhọc quá mức, ngài nên để cho nàng về Dư Điệp cung trước thôi."

      Tu Hồng Miễn gật đầu cái, Hạ Phù Dung hướng tới quỳ thỉnh an liền ra khỏi Duệ Hoa cung.

      "Hoàng thượng, tác phẩm của Dư phi muội muội hẳn khô, có thể hay lấy ra mọi người cùng thưởng thức?" Nhận được đồng ý của Tu Hồng Miễn, Lệ phi vào trong nhà kêu lên, "Đem mặc bảo của Dư phi muội muội ra đây."

      "Ngọc điệp khéo đập vào mặt thân cây leo, chợt thấy mùi hoa thấm ra nhiều hơn, tiếc rằng đêm qua mưa phùn nhuận, vô số trong hoa viên mộng du ca." Thể chữ hoa lệ, kết cấu mạnh, nét chữ có lực, toàn bộ bức thư pháp có thể hoàn mỹ.

      "Mặc bảo của Dư Phi muội muội quả nhiên xuất sắc, trách được ngàn vàng khó cầu, ta là tỷ tỷ của muội là mặc cảm a!" Lệ phi khen câu, phi tần khác cũng rối rít phụ họa.

      Tu Hồng Miễn nhìn tác phẩm "Mộng Điệp" kinh điện của Hạ Hách Na Phù Dung, ở trong lòng lắc đầu cái, xem ra tài nghệ của nàng điều giảm xút a.

      Hạ Phù Dung về tới bên ngoài Duệ Hoa cung, thấy Bích Quỳnh cửa chờ nàng.

      "Có phải có tin tức của Tiểu Cúc hay ?"

      Bích Quỳnh gật đầu cái, "Nàng trở lại, ngài mau trở về xem chút ."

      Hạ Phù Dung bước nhanh hướng Dư Điệp cung chạy tới, vừa vừa hỏi tình cảnh khi tiểu Cúc trở về.

      "Lúc ấy chính là nô tỳ ở bên ngoài hỏi thăm tin tức của nàng, Bích Thanh ở trong nhà chờ tin tức, sau Bích Thanh nghe phía bên ngoài có tiếng vang, liền ra ngoài nhìn, chỉ thấy tiểu Cúc nằm ở cửa. Bích Thanh vội vàng nhờ người báo cho nô tỳ biết mà trở về, nghe Bích Thanh miêu tả, tiểu Cúc hình như là bị người trả lại ."

      Trả lại hay sao?" người nàng có bị thương ?"

      "Đây mới là điều khiến bọn nô tỳ cảm thấy kỳ quái, nô tỳ và Bích Thanh kiểm tra mấy lần, người của nàng cũng có vết thương."

      có vết thương? Hạ Phù Dung cảm thấy việc này đúng vô cùng cổ quái. Lẹ bị bắt nàng ta nhưng lại có dùng hình đối với nàng ta, còn đích thân đưa nàng ta trở lại, Lệ phi này rốt cuộc làm cái gì?

      "Bích Thanh, ngươi nhanh gọi phó thái y tới xem chút." Mặc dù họ kiểm tra người có vết thương, nhưng vẫn là xin thái y đến xem chút, ngộ nhỡ là nội thương cũng chừng.

      "Bích Quỳnh trước đó sai nô tỳ mời phó thái y rồi, nhưng mà đến chỗ Thu phi nương nương, tạm thời chưa có trở về."

      Hạ Phù Dung hướng Bích Quỳnh cảm kích cười tiếng, ngờ nàng ta lại quan tâm nàng như vậy

      "Nương nương, nô tỳ cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện của Tiểu Cúc có đơn giản như vậy, Lệ phi cũng phải là cái đèn cạn dầu, làm sao dễ dàng đem nàng thả ra như vậy?" Bích Quỳnh nghi ngờ trong lòng nàng ta ra, lời lẽ chút luống cuống.

      "Tỷ tỷ, ngươi sao chớ? Tại sao có thể Lệ phi nương nương như vậy hả? Bị người khác nghe được là bị tội chém đầu đấy!" Bích Thanh có chút dám tin tưởng người ăn luôn cẩn thận như Bích Quỳnh thế nhưng lại ra những lời như vậy.

      "Lệ phi có là cái gì? Khi dễ người trong Dư Điệp cung chúng ta như vậy, nếu phải là nương nương chúng ta tâm địa tốt, tùy tiện dùng chút thủ đoạn cũng có thể làm cho nàng mất mạng."

      Trong lòng Hạ Phù Dung có chút cao hứng, ngờ địa vị mình trong lòng các nàng lại cao như vậy.

      Bích Thanh vừa nghe cũng nhàng gật đầu , "Đây cũng là, cho cùng a, nương nương của chúng ta cũng phải là đèn cạn dầu rồi."

      Hạ Phù Dung có chút nhục chí nhìn lên bầu trời, tại sao lúc đầu nàng lại cảm thấy Bích Thanh đáng ?

      Bích Quỳnh cười ha ha, "Bích Thanh, ngươi khích lệ cũng phải là thói quen bình thường của ngươi."


      Chương 114:

      Đợi đến ngày thứ hai, tiểu Cúc rốt cuộc tỉnh.

      "Tiểu Cúc, cái người này mấy ngày nay ngươi đâu?" Hạ Phù Dung có chút vội vàng hỏi, biết nàng nơi nào, biết nàng có chịu khổ gì .

      Tiểu Cúc lắc đầu cái.

      "Ngươi phải biết mình mấy ngày nay nơi nào sao? Vậy ngươi muốn ? Hoặc là có ai để cho ngươi ?"

      "Ta đói rồi."

      Mặc dù rất nóng lòng, nhưng vẫn là đợi đến khi tiểu Cúc ăn cơm xong mới mở miệng tiếp tục hỏi, "Tiểu Cúc, ngươi có biết hay chúng ta cũng rất lo lắng ngươi. Mấy ngày nay ngươi rốt cuộc nơi nào?"

      Tiểu Cúc nghiêng đầu suy nghĩ chút, " phòng tối."

      "Phòng tối? Ngươi biết cái đó phòng tối ở nơi nào sao?"

      Tiểu Cúc lắc đầu cái.

      "Vậy ngươi bị người ta bắt làm những gì?"

      " hề làm gì cả. Mỗi ngày trừ ăn cơm ra là ngủ."

      Hạ Phù Dung và Bích Quỳnh liếc nhau cái, tại sao có thể như vậy?

      Tối nay Tu Hồng Miễn ngoài ý muốn lại đến chỗ này của nàng, xem ra lệ phi đó đúng là có chút thủ đoạn. Nghĩ tới đây, cái tên đó lại xuất ở trong óc của nàng —— Hoa nhi. Nàng là như thế nào ? Khiến Tu Hồng Miễn khó quên như thế? Nếu nàng có ở trong Tần phi, lên nàng cự tuyệt tình của Tu Hồng Miễn. có được mới là quý giá nhất, đây chính là điểm chung của nam nhân tự cổ chí kim.

      Nằm ở giường lăn lộn thể nào ngủ được, nàng thừa nhận, nàng nhớ A Hu rồi, có tên tiểu tử kia ở đây đúng là quen.

      "Ô ô ~~"

      Hạ Phù Dung từ giường nghe thấy tiếng, cái thanh kia vừa rồi kia. . . . . .

      "Ô ô ~~~" bóng đen đột nhiên từ xà nhà nhảy xuống, vọt cái vào trong lòng nàng.

      "Chán ghét ngươi ~~ mấy ngày nay cũng nơi nào! Thế nào với ta tiếng ! !" Hạ Phù Dung lát bóp lỗ tai của nó, lát vê đầu của nó, lát dắt chân của nó, thậm chí coi nó như cái cán bột trà ở đùi. Nó cũng có quan tâm động tác của nàng, làm nũng chui vào lòng nàng, mặc cho nàng chà đạp, hình như rất là hưởng thụ.

      Cảm giác nó cũng rất nghĩ tới nàng, nhưng tại sao phải đột nhiên rời lâu như vậy?

      Hạ Phù Dung lại gần cái mũi của nó ngửi cái, có nồng nặc mùi máu tươi, như vậy nó cũng đại khai sát giới.

      Hạ Phù Dung nhéo lỗ tai của nó : " , mấy ngày nay nơi nào?"

      Nó mở đôi mắt to tròn, ở trong đêm tối lóe lên ánh sáng màu đỏ tươi, mặc dù là màu hồng như thế rất đẹp, nhưng là cũng cho nàng cảm thấy trong đáng thương ở trong mắt nó. Cái con A Hu này, là đến kể khổ với nàng sao?

      "Bị người khi dễ?" Thời điểm câu này tự Hạ Phù Dung cũng có chút buồn cười, nó là động vật khủng bố như vậy,chỉ có khi dễ người khác.

      Nó hình như cũng bị lời dối trái lương tâm của nàng chọc cười rồi, đôi chân trước ôm lấy hai tai, mặt đất nhảy lên.

      "Chẳng lẽ là ngươi khi dễ người khác?"

      Hạ Phù Dung mới vừa xong, nó liền lại trợn tròn cặp mắt to, tràn đầy ủy khuất nhìn nàng.

      phải khi dễ người khác, càng thể nào là bị người khi dễ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thấy nàng có đoán được, nó liền thú vị chạy mặt đất.

      "Chẳng lẽ ngươi tham gia thi chạy rồi hả ?"

      có dừng lại , tiếp tục chạy, chỉ là đông nhảy cái tây nhảy cái .

      "Đại hội thể dục thể thao Sơn Lâm?"

      Chạy đến nửa A Hu trượt chân té, vấp ngã. Quay đầu buồn bực nhìn chòng chọc nàng cái, lại tiếp tục chạy. Nhưng mà lần này nó chui lên xà nhà, lại nhảy đến bàn, cơ hồ ở trong phòng chạy xung quanh tất cả các ngóc ngách trong phòng.

      Hạ Phù Dung nhìn động tác của nó, phân tích từng khả năng. xà nhà? bàn, đáy bàn. . . . . ."A Hu, ngươi phải là trộm vật ?"

      nhảy đến bình phong, động tác của A Hu hơi chậm lại, cái nhảy đến lên giường, nằm ở bên cạnh nàng.

      Ngủ?

      "A Hu ~ a Hu ~~ ngươi cho ta thêm cái cơ hội a ~ ta nhất định có thể đoán được đấy! A Hu! !"

      đêm kia, a Hu cũng có lại để ý nàng, hình như vì nàng đối với nó là hiểu mà tức giận rồi.

      Sáng hôm sau Hạ Phù Dung tỉnh dậy từ rất sớm, vẫn mặt nịnh hót nhìn A Hu cười, nó vẫn giả vờ ngủ say, nàng hiểu nó có thể nhìn thấy nét mặt của ta. Mấy khắc* sau, nó hình như bớt giận chút, rốt cuộc chịu mở mắt nhìn nàng rồi.

      *khắc: cách tính giờ thời xưa: 1 canh giờ = 2 tiếng

      Hạ Phù Dung vẫn duy trì bộ mặt như cũ đổi, "A Hu ~ ngươi tỉnh rồi?"

      Ô ô ~~~ a Hu đem đầu đạp ở chăn, trong mũi tràn ra tiếng nghẹn ngào, làm như vẫn còn ở oán giận nàng.

      "A Hu ~ ngươi đừng tức giận a ~ như vậy , ta đồng ý ngươi, về sau bao giờ nữa đánh ngươi nữa." Hạ Phù Dung cười hì hì nhìn nó.

      Nó chỉ là hé mắt liếc nàng cái, bộ dáng ràng đáng tin, tiếp tục oán giận.

      "A Hu ~~~" Hạ Phù Dung hướng nó làm nũng, còn ngừng mà dùng ngón trỏ nhàng đâm nó.

      Chỉ thấy nó giật mình cái, lập tức đứng lên, như cái gì cũng sinh loại nhìn nàng.

      Nó là tình nguyện tức giận nữa cũng nguyện ý nghe nàng làm nũng sao! Nàng làm nũng lại ghê tởm đến vậy sao? !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :