1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 95:

      Thượng Quan Lệ ưu nhã thỉnh an Tu Hồng Miễn, nghĩ đến đêm qua dây dưa triền miên, làm mặt nàng nổi lên tầng đỏ ửng, càng lộ vẻ kiều diễm.

      "Dư phi ở nơi nào?" Tu Hồng Miễn nhiều, trực tiếp thẳng vào vấn đề hỏi.

      Thượng Quan Lệ bị hỏi đến giải thích được, Dư phi này ở nơi nào cùng với nàng có quan hệ gì đâu? Nàng làm sao có thể biết?"Lệ nhi biết."

      "Nếu như ngươi bây giờ ra tung tích của nàng, trẫm coi như là chuyện trong nhà, mực truy xét."

      Bích Quỳnh nghe tương đối bất mãn, thế nào nàng ta cũng khiến nương nương lâu như vậy thấy đâu, coi như cái này là vu cáo hãm hại nàng ta, nhưng nàng ta quả làm cho nha hoàn cận thân của nương nương bị trọng thương, truy cứu là truy cứu?

      "Lệ nhi biết." Thượng Quan Lệ có chút vui, Dư phi và nàng có quan hệ gì a, tại sao Dư phi mất tích lại muốn truy cứu trách nhiệm của mình a.

      "Nàng kia là ai ngươi biết chứ?" Tu Hồng Miễn chỉ chỉ tiểu Cúc.

      Thượng Quan Lệ nhìn theo hướng Tu Hồng Miễn chỉ, thân hình ngẩn ra.

      "Nô tì biết hoàng thượng có ý gì."

      Tu Hồng Miễn đem mỗi vẻ mặt của Thượng Quan Lệ thu hết vào mắt, "Ngươi nhất định phải , đừng trách trẫm nghiêm khắc tra xét."

      Thượng Quan Lệ ánh mắt lẩn tránh, "Nô tì biết chính là biết, nô tì rốt cuộc làm sai điều gì, tại sao hoàng thượng lại cảm thấy nô tì nhất định biết Dư phi muội muội ở nơi nào?"

      Tu Hồng Miễn cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Bích Quỳnh, "Lúc ấy tiểu Cúc trở lại có mang vết thương gì hay ?"

      Bích Quỳnh nhìn Lệ phi cái, cúi đầu lên tiếng.

      "Cứ việc ! cần cố kỵ."

      Có hoàng thượng là chỗ dựa, Bích Quỳnh đương nhiên là"Tri vô bất ngôn" rồi, "Hồi hoàng thượng, tiểu Cúc khi trở về máu me be bét khắp người, chúng ta lập tức mời tới thái y, trải qua thái y chẩn đoán bệnh là bị người ta may miệng."

      Trải qua thời gian dài như vậy, tiểu Cúc tay căn bản khép lại, chỉ cần cố ý nhìn kỹ, biết tay nàng ta bị thương. Hạ Phù Dung để cho Bích Quỳnh tiểu Cúc bị rút móng tay, bởi vì nếu như chỉ bị người ta may miệng, mọi người cũng rất dễ dàng nghĩ đến đây là muốn cho nàng ta chuyện. Nhưng nếu như cộng thêm rút ra móng tay, khó đảm bảo Tu Hồng Miễn tra được là Y Tháp tộc gây nên, bởi vì lúc trước xảy ra nhiều chuyện, Hạ Phù Dung dám xác định mình và Y Tháp tộc rốt cuộc có quan hệ gì, cho nên muốn bởi vì chuyện này đem mình cho dính líu vào.

      "Vị kia là thái y chẩn bệnh hay sao?"

      "Hồi hoàng thượng, là phó thái y."

      "Cần truyền thái y tới nghiệm chứng sao?" Tu Hồng Miễn nhìn về phía Thượng Quan Lệ.

      Thượng Quan Lệ cho là là chuyện lần trước tiểu Cúc bị thương, lập tức khẩn trương lên. Ta cố ý khiến Bích Quỳnh trước cần ở lệ phi trước mặt thời gian Tiểu Cúc bị thương, như vậy Lệ phi nghe nhất định cho là Tiểu Cúc bị thương kiện lần trước mà chột dạ, mà Tu Hồng Miễn thấy dáng vẻ chột dạ của nàng ta càng có thể khẳng định nàng ta và chuyện nàng mất tích có quan hệ. Bằng sủng ái của Tu Hồng Miễn đối với Lệ phi, nhất định muốn đem chuyện huyên náo quá lớn, sở dĩ phải lấy chuyện tới xử lý. Nếu như như vậy, nàng liền thể lấy cớ hợp lý về chuyện mình mất tích, Lệ phi cũng nhất định dễ dàng bỏ qua cho nàng, nàng cũng chỉ đành lôi nàng ta xuống nước.

      Quả nhiên, Tu Hồng Miễn gần như nhận định là do Lệ phi gây nên, " , ngươi đem Dư phi dấu ở nơi nào?"

      Lệ phi sững sờ, "Nô tì biết dư Phi muội muội ở nơi nào a, hoàng thượng luôn mồm khiến nô tỳ ra tung tích của nàng, biết là tin lời xàm ngôn của ai. Chẳng lẽ nhất định thấy nàng ta cho là nô tỳ biết tung tích của nàng ta sao?"

      Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày, "Trẫm muốn lãng phí thời gian vì chuyện vô vị ở đây, bắt nàng ta ra ngoài chăm sóc tốt là được. Ngươi cần gì ở người nữ nhân điên dùng nhiều thủ đoạn như vậy?"



      Chương 96

      Thượng Quan Lệ nghĩ ra rốt cuộc bản thân làm sai điều gì, mà hoàng thượng lại những lời như vậy, "Hoàng thượng, ngài gì vậy, khi thiếp dùng xong cơm trưa, thấy rảnh rỗi nên tiện thể ghé Dư Điệp cung để thăm Dư Phi muội muội, thế nhưng lúc thiếp đến đấy lại thấy Dư Phi muội muội, thiếp cũng cảm thấy rất kỳ lạ."

      Tu Hồng Miễn nghe xong hừ lạnh tiếng, "Ngươi rất biết bỏ bớt chi tiết đấy, sao chuyện ngươi gọi Dư Phi đến Duệ Hoa cung ngươi lại ?"

      "Cái gì? Thiếp gọi Dư Phi đến Duệ Hoa cung?" Lệ phi ngạc nhiên, hoàng thượng sao lại nghĩ mọi chuyện là như vậy chứ?" Hoàng thượng, lúc thiếp đến Dư Điệp cũng có vài cung nữ có mặt, ngài hỏi các nàng ấy biết, khi thiếp tới thấy Dư Phi muội muội. . . . . ." Khi đến phần sau Thượng Quan Lệ như bừng tỉnh hiểu ra, ra mấy nha hoàn này giở trò quỷ, khó trách hoàng thượng lại ra lệnh cho nàng đem Dư Phi giao ra, nhất định là họ tìm được người, nên muốn đem chuyện đẩy tới đầu nàng.

      "Nha hoàn to gan, lại dám lời thêu dệt vô cớ hãm hại Bổn cung! Người đâu! Đem mấy nha hoàn này áp đến Thân Tông Phủ tra hỏi cho ta!" Thượng Quan Lệ quát to tiếng, liền có vài tên thị vệ vào. Bọn họ sắp đem người lại bị ánh mắt nghiêm nghị của Tu Hồng Miễn ngăn lại, họ đứng nguyên tại chỗ khom người bất động.

      Thượng Quan Lệ thấy tình huống như vậy liền làm nũng với Tu Hồng Miễn, "Hoàng thượng ~ mấy ả nha hoàn này hãm hại thiếp."

      Tu Hồng Miễn nhìn Thượng Quan Lệ , "Truyền Phó thái y ~"

      Thượng Quan Lệ hiểu tại sao Tu Hồng Miễn phải cho đòi Phó thái y tới, nàng chỉ đành phải ngoan ngoãn đứng đợi ở bên.

      Đợi cho đến khi Phó thái y tới, Tu Hồng Miễn liền ra lệnh cho Phó thái y kể lại chuyện ngày hôm đó.

      "Hồi bẩm hoàng thượng, hôm đó hai tỷ muội Bích Quỳnh vội vã chạy đến Bách Dược điện của cựu thần, cầu xin cựu thần nhất định phải tới cứu nha hoàn tên gọi tiểu Cúc, là chỉ có nàng ta mới biết được tung tích của Dư Phi nương nương. Cựu thần biết chuyện này rất nghiêm trọng, liền nhanh chóng theo các nàng tới Dư Điệp cung, phát miệng của Tiểu Cúc nương bị người ta may lại, cho nên cựu thần nhanh chóng chữa trị cho nàng. Khi nương này tỉnh lại cái gì cũng nhớ được, cựu thần kiểm tra, nàng ta bởi vì quá sợ hãi mà bị chứng mất trí nhớ tạm thời."

      Thượng Quan Lệ nghe xong lời kể của Phó thái y, lại thêm nhớ lại chuyện trước đó, cảm thấy toàn bộ chuyện này rất khó hiểu. "To gan! Ngươi thân là thái y lại làm giả chứng cứ!"

      Phó thái y khẽ khom người về phía Lệ Phi và Tu Hồng Miễn, "Đây là chuyện rất nghiêm trọng, cựu thần dám lừa hoàng thượng, Lệ Phi nương nương, đắc tội." Tuy Phó thái y còn bị lệ phi là làm giả chứng cứ, nhưng khi mấy câu liền đem cục diện hòa nhau, biến thành dám giấu giếm giúp Lệ Phi.

      "Hoàng thượng, nếu ngài tin, trong phòng còn có đơn thuốc mà Phó thái y kê đơn cho tiểu Cúc, nô tỳ lấy cho ngài xem qua." Bích Quỳnh siểm nịnh .

      Bởi vì khi ấy tiểu Cúc bị thương rất kỳ lạ, cho nên Hạ Phù Dung bảo Phó thái y kê đơn trộm cho cho tiểu Cúc, dĩ nhiên là có ghi vào sổ bộ, sau khi nàng trở về liền trao đổi cùng Phó thái y, để cho bổ sung thêm vài vị thuốc vào đơn thuốc. Dĩ nhiên, ngày viết đơn thành ngày sau khi nàng mất tích vài ngày, cho nên dù có điều tra thế nào cũng có chỗ sơ hở.

      Tu Hồng Miễn quay đầu nhìn Thượng Quan Lệ, bộ dáng yên lặng nghe nàng ta giải thích.

      "Hoàng thượng, ngài ngàn vạn lần đừng tin lời của bọn họ, bọn họ nhất định là thông đồng với Dư Phi, bọn họ muốn hãm hại thiếp!"

      Tu Hồng Miễn cười khẽ, "Lệ nhi, ý của nàng là người điên cùng với nha hoàn của nàng cùng Phó thái y gài bẫy hãm hại nàng? Vậy mục đích của họ là gì?"

      Thượng Quan Lệ bị hỏi có lời nào để , chính nàng cũng biết họ có mục đích gì, nhưng nàng dám khẳng định chuyện này nhất định có liên quan với Dư Phi! Kẻ điên? Chỉ sợ là giả điên mà thôi. như vậy, thủ đoạn của Dư Phi này tương đối lợi hại, chỉ giả điên lừa gạt mọi người, hơn nữa còn gài bẫy cho nàng lọt vào, người này diệt trừ, hậu hoạn vô cùng.

      "Thiếp biết bọn họ có mục đích gì, nhưng thiếp vô tội. Ngài tin có thể hỏi nhóm người của Tiết phi, khi thiếp thấy Dư Phi hỏi các nàng ấy có biết chuyện này hay ." Thượng Quan Lệ lời chính nghĩa, may nhờ lúc ấy nàng còn tìm nhóm người của Tiết phi, nếu lần này phải chịu oan ức.

      "Trước khi nàng tới đây Trẫm phái người điều tra, nàng tới Dư Điệp cung dùng cơm trưa xong sau đó lại tới nơi của Tiết phi, từ Dư Điệp cung đến Tiết Ngưng cung chậm nhất cũng là canh giờ, vậy hai canh giờ còn lại nàng nơi nào?"
      trạch nữ thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 97

      Trước đó Hạ Phù Dung để cho Bích Quỳnh hỏi thăm qua, sau khi Lệ phi phát Dư Phi mất tích, lại cách vài canh giờ mới đến nơi của Tiết phi hỏi thăm. Dù hỏi thăm thế nào Bích Quỳnh cũng hỏi thăm được đoạn thời gian đó Lệ phi tới nơi nào, nếu như vậy trong lúc ấy nhất định Lệ phi làm chuyện gì muốn người biết, nếu như vậy nàng phải thừa cơ hội mà giả tạo chuyện chênh lệch thời gian.

      "Nếu hoàng thượng cho rằng là thiếp làm, thiếp có gì cũng vô dụng. Nàng ta ở trong cung, thiếp cáo lui trước." Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, nàng ta là nữ nhân thể nào xuất cung bỏ trốn được, nàng lại thể giải thích được nỗi oan ức này, thù này nàng nhất định trả!

      Tu Hồng Miễn nhìn bóng lưng Thượng Quan Lệ xa, cũng để ý thái độ vô lý của nàng. "Mau tìm." Tu Hồng Miễn xong cũng bãi giá rời khỏi Dư Điệp cung.

      "Khởi bẩm hoàng thượng, tìm được Dư phi nương nương." tên lính đến bẩm báo.

      "Hả? Tìm được ở đâu?"

      "Hồi bẩm hoàng thượng, ở Ngự Hoa Viên. Nhắc tới cũng kỳ lạ, nương nương ngồi ở băng đá, thế nhưng chỗ đó chúng thần tìm rất nhiều lần, thể nào thấy được."

      Tu Hồng Miễn cười lạnh, xem ra Lệ phi thả người. gật đầu cái, "Dẫn nàng trở về Dư Điệp cung, chăm sóc cho tốt, đây chỉ là việc , cần cho mọi người biết."

      Trở lại Dư Điệp cung, Bích Quỳnh vô cùng vui mừng, "Nương nương, ngài lợi hại! Nô tì cho là chúng ta nhất định qua được cửa ải này, chuẩn bị sẵn sàng chịu tội thay cho người luôn đó."

      Hạ Phù Dung cười với nàng, " Nương nương của các muội là ai nào! Làm sao mà có thể bị bắt giam ~"

      Bích Thanh đứng ở bên cạnh gật mạnh đầu. Hạ Phù Dung nhìn thấy như vậy cười , "Được rồi Bích Thanh, muội có thể chuyện."

      Bích Thanh vừa nghe bản thân cần đống kịch nữa, gương mặt tràn đầy sùng bái nhìn Hạ Phù Dung hoan hô, "Nương nương người rất biết lừa gạt! Lệ phi nương nương trong cung là lợi hại nhất cũng bị người hại!"

      trán Hạ Phù Dung xuất ba vạch đen, "Bích Thanh, muội xác định là muội muốn khen tỷ?"

      Bích Quỳnh cười ha ha, "Nương nương, người rửa mặt nhanh , hóa trang này của người rất làm người ta sợ."

      Hạ Phù Dung gật đầu cái, nhanh chóng tẩy trang. Hóa trang này của nàng đúng là rất có trình độ, nàng dùng lọ nồi tô ở hai hốc mắt, vẽ hai mắt gấu mèo 0.0 to, còn dùng bột màu trắng bôi cả khuôn mặt, miệng thoa son trắng. Khi nàng vẽ xong cũng làm bản thân cảm thấy sợ hãi, giống như cương thi Trung Quốc, huống chi những người ở thời cổ đại này chưa từng thấy qua cương thi. Lúc trước khi tìm thấy nàng có vài tên lính bị nàng dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, lúc ấy trong lòng nàng cũng cảm thấy có chút tội lỗi, người ta làm người hầu cũng dễ dàng gì.

      Hạ Phù Dung sống nhàn hạ thảnh thơi ở Dư Điệp cung được vài ngày, cảm giác cuộc sống giống như thần tiên, đột nhiên nàng phát cuộc sống hằng ngày chỉ việc vươn tay mặc quần áo cơm tới há mồm cũng tệ, con người quả nhiên rất dễ dàng sa đọa.

      Vào ngày mới sáng sớm tinh mơ Hạ Phù Dung bị Bích Quỳnh đánh thức, "Hội nghị gia đình " của Thái hậu ai dám ?

      Hạ Phù Dung cố ý đến chậm nhất, dù sao nàng vẫn là bệnh nhân, cũng cố gắng tỏ ra khuôn mẫu chút ~

      Vừa bước vào trong điện, Hạ Phù Dung liền cảm nhận được đạo ánh mắt muốn giết người bắn về phía nàng, nàng biết đó là ánh mắt của Lệ phi, nàng ta thích nhìn nàng đây cho nàng ta nhìn đủ, nàng để ý đến nàng ta, cắm đầu cắm cổ tới giữa điện, dưới dẫn dắt của Bích Quỳnh nàng thỉnh an Thái hậu cùng hoàng thượng.

      "Dung nhi, trong khoảng thời gian này chắc con phải chịu nhiều khổ cực?" Thái hậu xong lại nghiêm khắc nhìn Thượng Quan Lệ cái.

      Mặc dù Tu Hồng Miễn đây chỉ là chuyện , cần làm lớn chuyện. Nhưng hậu cung là nơi nào? Nếu có con chuột chết, trong đám tang của nó cũng có thể biết nó có bao nhiêu thân thích. Huống chi là "hung thủ" làm cho nương nương mất tích.

      Lệ phi tự biết cách nào mở miệng, chỉ đành phải miễn cưỡng nuốt cái nỗi buồn oan ức này vào lòng.

      Hạ Phù Dung nghe câu hỏi của Thái hậu, gật đầu cái, "Con khổ, nhưng cơm rất khó ăn."

      Thái hậu nghe xong có chút khẩn trương, "Hả? Ăn thức ăn sạch ?" xong lại trợn mắt nhìn Lệ phi cái.

      Chương 98

      Các phi tần khác đều ngồi ở bên xem kịch hay, ngày thường ở trong cung Lệ phi tay che trời, lúc này nàng rốt cuộc rước họa vào thân, họ dĩ nhiên mừng rỡ mà ngồi xem rồi.

      "Lệ phi, ngươi còn ở nơi đó làm gì? Chẳng lẽ ngay cả lễ nghi tối thiểu cũng biết? Hay là muốn ai gia tới dạy ngươi?" Thái hậu lạnh lùng .

      Lệ phi hít thở sâu cái, giống như cố gắng kìm nén lửa giận.Lúc trước, chỉ có nàng ức hiếp người khác, có khi nào nàng phải ăn loại thiệt thòi này? Nhìn nàng ta giống như rất vất vả mới đè lửa giận xuống, cúi người với Hạ Phù Dung : "Lúc trước tỷ tỷ đắc tội nhiều với muội, mong muội muội tha lỗi."

      Vẻ mặt Hạ Phù Dung bình tĩnh nhìn nàng, lễ của nàng ta nàng có ý muốn nhận. Hạ Phù Dung nhìn thấy lửa giận trong mắt Lệ phi cũng nhảy lên tới đỉnh đầu rồi, nhưng cử chỉ của nàng trong mắt người khác chẳng qua là kẻ điên biết lễ phép mà thôi.

      Thái hậu nhìn bộ dạng của Hạ Phù Dung, có chút đau lòng , "Bệnh của Dung nhi làm sao mới khỏi? truyền thái y kiểm tra chưa?"

      Bích Quỳnh dập đầu : "hồi bẩm thái hậu, truyền thái y đến kiểm tra, thái y thân thể được điều dưỡng rất tốt, nhưng sợ chuyện này có thể tái diễn lần nữa, nghỉ ngơi thêm vài ngày có vấn đề gì nữa."

      Thái hậu gật đầu cái, gì thêm nữa. Hạ Phù Dung nhìn chân mày nhíu chặt của Thái Hậu, xem ra nàng ta rất lo lắng cho nàng.

      Nhìn Bích Quỳnh từ lúc vào điện đến bây giờ vẫn quỳ mặt đất, phải quỳ như thế cho đến khi "Hội nghị" kết thúc sao? biết bị thương thành cái dạng gì nữa đây.

      "Ngươi còn ở nơi này làm gì thế? Ta phải lát nữa ta muốn uống trà cổ xưa sao, còn nhanh chóng chạy về pha ~" Hạ Phù Dung nhìn Bích Quỳnh .

      Bích Quỳnh có chút khó xử nhìn hoàng thượng cùng Thái hậu, nơi này cũng phải là mình Hạ Phù Dung nàng được là có thể được.

      Thấy Thái hậu gật đầu cái, Bích Quỳnh có chút run rẩy mà đứng lên. Từ lúc nàng tới Dư Điệp cung cho tới nay, rất lâu nàng có quỳ, đột nhiên trong lúc phải quỳ lâu như vậy, vẫn làm cho nàng có chút chịu nổi.

      Thấy Thái hậu cũng ngầm cho phép, mọi người đối với lời quá đáng của người điên là Hạ Phù Dung nàng cũng có quá mức để ý.

      "Chuyện tương tự như vậy, ai gia hy vọng ở xảy ra lần nữa ở trong cung." Lúc Thái hậu câu này, trợn mắt nhìn lệ phi cái, làm cho Lệ phi có chút run rẩy. "Nếu như tái phạm lần nữa. . . . . ." Thái hậu vừa vừa quay đầu nhìn Tu Hồng Miễn đầy thích thú, "Dù là chuyện nhà ~ ai gia cũng muốn quan tâm chút!"

      Tất cả mọi người cúi đầu tỏ ý hiểu , Hạ Phù Dung thừa nhận nàng lúc này có chút hả hê. Khó trách nữ nhân trong chốn hậu cung cả đời liều mạng cũng muốn ngồi vào vị trí Thái hậu, ra quyền lợi lại là thứ tốt như vậy.

      Ra khỏi Yến Ninh cung, Hạ Phù Dung thấy Thượng Quan Lệ cố ý rất chậm, chắc là có lời muốn với nàng, Hạ Phù Dung cũng có ý nghĩ muốn chạy trốn, cũng rất chậm. Đợi cho đến khi mọi người xa, ngoài dự liệu nàng ta về phía của nàng.

      "Ngươi rốt cuộc là ai!" phải câu nghi vấn.

      Hạ Phù Dung dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn nàng ta, nàng cũng muốn phô bày tất cả ở trước mặt của Thượng Quan Lệ, cũng muốn giả điên ở trước mặt của nàng ta, cho nên cứ mê hoặc nàng ta là biện pháp tốt nhất. Thượng Quan Lệ cũng phải là người con hiền lành, hoặc là trong hậu cung này cũng có người con nào là hiền lành, các nàng chỉ càng thêm độc ác mà thôi.

      "Ngươi cảm thấy giả ngây giả dại ở trước mặt của ta có tác dụng sao?" Vẻ mặt của Thượng Quan Lệ có chút nghiêm nghị nhìn chằm chằm Hạ Phù Dung.

      Hạ Phù Dung vẫn gì, nghiêng nghiêng đầu, làm như có đem lời của nàng lọt vào tai.

      Thượng Quan Lệ cảm thấy có chút kỳ lạ, mưu như vậy, nàng biết Hạ Hách Na Phù Dung thể nào nghĩ ra được, lúc ấy nàng vô cùng nghi ngờ người này có phải là Hạ Hách Na Phù Dung hay . Nhưng khi nhìn nét mặt của nàng ta lúc này. . . . . . Nếu như nàng ta gãi bẫy hại nàng, cần phải giả bộ ở trước mặt của nàng. Nếu như thế. . . . . . Đây đều là chủ ý của nha hoàn của nàng ta sao?
      trạch nữ thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 99

      Nhìn vẻ mặt của Thượng Quan Lệ, Hạ Phù Dung khẳng định nàng ta nghĩ đến Bích Quỳnh, Bích Quỳnh là người thông minh như vậy, rất khó làm cho người khác nghi ngờ.

      Nghĩ như vậy, Hạ Phù Dung vuốt ve má phải, chỉ thẳng về phía trước. Bỏ lại Thượng Quan Lệ như bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện. Khóe miệng bên phải của Hạ Phù Dung nhếch lên, may mà Thượng Quan Lệ là người thông minh.

      Sau đó vài ngày, lan truyền tin Cầm phi bị bệnh chết.

      Trong lòng Hạ Phù Dung hơi run rẩy, Lệ phi này ra tay sao nhanh thế?

      Cầm phi là nữ nhi thứ tư của Lương tướng quân, tên gọi Lương Cầm Nhất, thời gian vào cung chậm hơn Lệ phi đợt tuyển tú, hình dáng quả rất đẹp, nhưng bởi vì cùng lệ phi tranh giành tình nhân, bị Lệ phi bỏ phấn hoa ở trong trà, do nàng từ dị ứng với phấn hoa, cho nên mặt nổi rất nhiều nốt đỏ. Đối với nữ nhân ở chốn hậu cung mà điều này giống với việc bị hủy dung mạo, may nhờ phụ thân của nàng có quan hệ rất thân thiết với thái y trong cung, cho nên sau khi nàng ta được điều trị thời gian những nốt đỏ cũng biến mất. Nhưng chuyện đó trở thành bóng ma ở trong lòng của Cầm phi, cho nên có đôi khi dùng tay sờ lên mặt xem có nổi mụn đỏ hay . Thời gian dài, liền tạo thành thói quen tay phải vuốt ve mặt.

      Lúc ấy Hạ Phù Dung sợ Lệ phi tập trung chú ý vào Bích Quỳnh, bất đắc dĩ, đành phải dùng biện pháp này. Nếu như Hạ Phù Dung là người điên vô ý thức, chung đụng rất lâu với người nào đó nhất định học được ít thói quen của người đó. Ai bảo ở trong cung chỉ có thói quen của nàng ta là ràng nhất, Hạ Phù Dung thầm cầu nguyện ở trong lòng cho Cầm Phi, trong lúc đó má phải của nàng có chút ngứa mà thôi, Amen.

      Ngày mai hoàng thượng tổ chức yến tiệc với quần thần, chính thức làm lễ sắc phong. Dĩ nhiên, cũng bao gồm cả Trì Tô Tướng quân là Hạ Phù Dung nàng nữa.

      "Bích Thanh, muội đem cái này giao cho Phó thái y, thay tỷ cảm ơn , biết ."

      Bích Thanh nhận lấy túi tiền nặng trĩu, gật đầu cái liền xoay người ra ngoài.

      Vẻ mặt Bích Quỳnh đề phòng nhìn Hạ Phù Dung, "Nương nương, người lại có bí mật gì muốn cho nô tì biết phải ? Về buổi lễ sắc phong ngày mai?"

      Hạ Phù Dung há miệng to, mắt long lanh : " Bích Quỳnh ~~ muội rất rất rất là thông minh ~! ~"

      Bích Quỳnh bĩu môi, "Mỗi lần người muốn Bích Thanh rời khỏi là có chuyện tình "Quan trọng" cần ."

      Hạ Phù Dung cười hì hì tiếng, dĩ nhiên, chuyện quan trọng thể để cho Bích Thanh biết, chắc chắn có chuyện tốt gì, vẻ mặt Bích Quỳnh như thế nàng có thể hiểu, cũng vì nhạy bén của nàng mà thầm khen ngợi.

      "Bích Quỳnh, trong buổi lễ sắc phong ngày mai tỷ được sắc phong ~" nàng như nước chảy, nhưng Bích Quỳnh nghe xong lại trợn to đôi mắt.

      "Cái gì?!" Bích Quỳnh rang là thể tiếp nhận được này, "Người là nương nương! Ngày mai làm sao có thể xuất đại điện nhận sắc phong được chứ?"

      Hạ Phù Dung bĩu môi đành chịu, "Chỉ cần tên hoàng thượng kia thích, chó mèo cũng có thể được sắc phong."

      Bích Quỳnh nghe được lời của Hạ Phù Dung liền thấy hoảng sợ, "Nương nương, những lời như thế ngàn vạn lần được ~ bị giết cửu tộc đấy!"

      Hạ Phù Dung cũng biết lời của nàng có chút thái quá, phun ngụm lại, "Được rồi, sau này vậy nữa. Tỷ cũng muốn tham gia lễ sắc phong, nhưng có cách nào, chuyện chính là như vậy đấy."

      Bích Quỳnh lắc đầu bất đắc dĩ, "Ai, nếu vậy người được phong chức gì? Nghe lễ sắc phong ngày mai đều là các vị thống lĩnh trở lên, người vậy chừng chỉ là tự sắc phong mà thôi."

      "Tướng quân."

      Hạ Phù Dung hai chữ, Bích Quỳnh nghe xong đứng ở nơi đó ngu nửa ngày cũng tìm được tiếng của nàng.

      Qua rất lâu, "Nương nương, hãy coi như muội biết cái gì hết."


      Chương 100

      Qua rất lâu, mới nghe được Bích Quỳnh lên tiếng, "Nương nương, hãy coi như muội biết cái gì hết."

      Vào ngày thứ hai của buổi lễ sắc phong, mặc dù có chuẩn bị về mặt tâm lý, biết có rất nhiều người. Nhưng khi nhìn thấy đám đông trước mắt vẫn làm cho nàng có chút ngạc nhiên nho , nàng có chút nghi ngờ biết những người này từ nơi nào ra, lúc chiến đấu cũng thấy bọn họ nhiệt tình như vậy.

      Hạ Phù Dung lúc này mặc trang phục Tướng quân, những nam tử hán chân chính càng ngừng qua lại trước mắt nàng.

      Nàng chưa từng khi nào ghét bỏ thân thể cao lớn của mình như lúc này.

      Hạ Phù Dung cảm thấy lưng của nàng bị người vỗ cái, quay đầu nhìn lại thấy là Thiện Xá. Trong lòng thở phào nhõm cái, liền giọng với câu "Tìm huynh khắp nơi đấy". Trong những trường hợp như thế này Hạ Phù Dung biết làm sao cả, hy vọng bản thân có thể làm ra chuyện gì quá mức đặc biệt mà xấu hổ, dù sao bản thân nàng cũng chịu được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người.

      Thiện Xá cười tiếng với Hạ Phù Dung, "Huynh biết đệ nhất định giống như con ruồi đầu mà. Lát nữa đệ nhìn theo huynh...huynh làm gì đệ làm theo, xảy ra chuyện gì đâu."

      "Lúc sắc phong hả? Từng người lên sắc phong hay là sắc phong đồng loạt?" Đây mới là điều mà Hạ Phù Dung quan tâm nhất, nếu là từng người lên sắc phong, phải theo thứ tự như thế nào đây? Lúc này khẩn trương là gạt người, nàng muốn liên lạc với Thiện Xá trước rồi, nhưng A Hu biết chạy đâu, ngày thứ hai trở về cung có gặp qua nó, sau đó thấy tăm hơi bóng dáng nó đâu. Xem ra nên dạy cho nó ít phép tắc mới được, nàng quá dễ dãi với nó rồi. Bởi vì mất cánh tay đắc lực là A Hu, nàng thể liên lạc với Thiện Xá được. Nơi này là hậu cung, có lúc ngay cả nàng cũng dám tin tưởng.

      "Cấp bậc giống nhau cùng sắc phong."

      Trong lòng của Hạ Phù Dung cũng bình tĩnh lại, may mắn là sắc phong cùng Thiện Xá, cứ làm theo là tốt rồi.

      "Nhưng ngoại trừ Tướng quân." Thiện Xá mang bộ dáng hả hê nhìn Hạ Phù Dung.

      Biết ta cố ý chọc giận nàng, nàng cũng dám làm hành động gì, lúc này nàng rất cần giúp đỡ của .

      Hạ Phù Dung nở nụ cười nịnh nọt cố ý muốn lấy lòng Thiện xá. Nhưng lại đổi lấy ánh mắt vô cùng khinh thường của Thiện Xá, nàng rất tự giác thu nụ cười lại, lúc này là cứu tinh duy nhất của nàng, tất cả chỉ có thể lấy làm trung tâm. . . . . .

      Theo tiếng nhạc vang lên, xa xa từ bên phải tới đám người, trong tay mỗi người cầm nhạc khí giống nhau, vừa vừa tấu lên bản nhạc đầy hào hùng khí thế.

      Điều này nằm ngoài dự đoán của Hạ Phù Dung, nàng nghĩ rằng buổi lễ sắc phong này rất nghiêm túc nặng nề, ngờ còn có "Ban nhạc" đệm.

      "Ban nhạc" tới giữa sân, lại dọc theo hai bên hành lang trái phải, tới góc khuất, liền dừng bước.

      Tiếng nhạc dần dần biến mất, tiếp theo đại điện truyền đến tiếng vang dội, "Trời ban cảnh sắc hài hòa, nhờ ơn thánh ân. . . . . ."

      Lúc Hạ Phù Dung mới xuyên tới nơi này, tên thái giám này tuyên bố nàng có thể ra khỏi cái mê cung kia. lâu, lượn vòng lớn như vậy, nàng lại trở lại nơi này.

      Hạ Phù Dung thúc cùi chỏ vào người Thiện Xá ngồi ở bên trái nàng, "Lát nữa nếu gọi đệ lên, đệ nên làm thế nào?"

      "Cúi đầu, chào quân lễ, nhận phong, tạ ơn."

      Hạ Phù Dung nhìn chằm chằm Thiện Xá giống như thần thánh, hồi lâu, giơ ngón tay cái lên. Đủ đơn giản! Đủ nhanh gọn.

      Nàng thầm ghi nhớ bốn bước này ở trong lòng, chỉ cần làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền có thể nhanh chóng dễ dàng vượt qua cửa ải này.

      Tên thái giám phía còn ngừng, nàng nhìn về mỹ thực ở bàn, nuốt xuống nước miếng lần thứ bốn mươi chín. Lại dùng tay đụng Thiện Xá cái, "Lúc này có thể ăn được chưa?"

      Thiện Xá có chút bực mình, "Vẫn còn sớm." xong lại thêm câu, "Đệ có gì muốn trực tiếp , cần lấy tay đụng vào người huynh."

      Cắt ~ ngươi cho là ngươi rất cao quý sao! Người nào vui lòng đụng vào ngươi. Dĩ nhiên, những lời này nàng chỉ có thể ở trong lòng, nàng cười nịnh hót gật đầu với Thiện Xá.

      Nhìn tên thái giám căn bản có khuynh hướng dừng lại, nàng là chịu nổi nữa rồi. Quét mắt nhìn khắp đại điện có nhiều người như vậy, đâu có ai để ý ai làm chuyện gì đâu. Trong lòng nàng nghĩ như vậy, tay liền bắt đầu hành động.

      Nàng lén lút cầm miếng bánh hột đào ở gần trước mặt, nhìn xung quanh, thấy ai chú ý, liền nhét hết miếng bánh vào miệng, sau đó chống cằm giả bộ suy nghĩ. . . . . .

      Khi nàng ăn tới cái thứ n, lần nữa tung ma trảo về phía cái bàn bị Thiện Xá cản lại.

      Nàng dùng ánh mắt hỏi tại sao cản nàng, cũng lời nào, đem tầm mắt liếc về giữa đại điện. Nàng nhìn theo ánh mắt của , chỉ thấy Tu Hồng Miễn nhìn về phía nàng.

      Nàng gượng gạo mỉm cười với Tu Hồng Miễn, nàng vẫn luôn cẩn thận để mọi người xung quanh phát , lại quên mất phía còn có đại Boss.

      Biết điều thu tay về, ít nhất bây giờ đỡ thèm rồi. Bánh hột đào này cũng được ngon, bánh hạnh nhân có chút ngọt, bánh hạt đậu lại quá ngán, bánh quế hoa hơi khô, còn cái màu đen nàng biết tên lại ăn ngon nhất.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 101:

      Rốt cuộc, thái giám đọc xong thánh chỉ, Hạ Phù Dung phản xạ có điều kiện muốn vỗ tay, vừa nhìn tất cả mọi người nhúc nhích, ngượng ngùng thu tay về, nơi này thịnh hành vỗ tay sau khi phát biểu xong sao?.

      Hạ Phù Dung tinh thần có chút hoảng loạn, mờ hồ đếnnghe thấy có người gọi nàng, Hạ Phù Dung quay đầu liếc mắt nhìn Thiện Xá, nhận đượcánh mắt xác định của , Hạ Phù Dung sải bước đến điện bên kia

      tới chính giữa, trước cung kính chào theo kiểu nhà binh. Sau khi được Tu Hồng Miễn miễn lễ, liền đứng ở nơi đó, trong lòng lặng lẽ nhớ tới lời của Thiện Xá.

      Vị thái giám thanh vang dội kia lại bắt đầu niệm thần chú y hệt lời kịch, đợi đến đọc xong, Tu Hồng Miễn gật đầu cái, phía sau liền ra đám thái giám, bọn họ chia làm hai nhóm, vô cùng chủ động tới giữa đại điện, tay nâng khay, phía khay có màu đỏ tơ lụa đắp lên.

      "Tạ đây đặc biệt phong Trì Tô là ngự lĩnh tướng quân, ban thưởng phủ đệ, ruộng tốt trăm mẫu, hoàng kim vạn lượng. Khâm chỉ ~~" Thái giám kia vừa giới thiệu xong, thái giám phia sau liền đem khăn đỏ phủ khay của mình mở ra nửa.

      Hạ Phù Dung ánh mắt lóe sáng len lén quét qua nơi đó, ánh sáng chói mắt của vàng khiến cho nàng có chút kích động, nàng sống bến từng này tuổi, chưa từng thấy qua nhiều vàng như vậy, Hạ Phù Dung thừa nhận nàng là người tương đối thích tiền.

      "Tạ chủ long ân!" Hạ Phù Dung lại cúi chào lần nữa.

      Đây là bước cuối cùng, đợi đến khi Tu Hồng Miễn bảo nàng ra là có thể kết thúc hoàn mỹ rồi .

      Tu Hồng Miễn gật đầu cái, "Ở chỗ này có quen ?

      "Khá tốt." Hạ Phù Dung nín thở nửa ngày thốt ra được hai chữ, phải xong rồi sao? tại đầu óc trống rỗng. Lúc này hẳn là tương đương với các chương trình lúc tám giờ mỗi tuần thứ bảy của các đài truyền hình, để ý nàng, tại thời điểm này cùng nàng việc nhà.

      "Hả? Chẳng lẽ Trì tướng quân còn có cái gì hài lòng sao?" Tu Hồng Miễn lông mày khẽ nhíu lại, có chút hăng hái hỏi.

      Hạ Phù Dung có chút sững sờ, đây là sao, câu nàng? ! Vội vàng hướng ánh mắt xuống đất, khom người , "Mạt tướng dám. Bởi vì nhiều người khẩn trương, có chút lỡ lời, nhờ Thánh thượng chiếu cố, an bài rất tốt, cực kỳ hài lòng." Hạ Phù Dung vội vàng , muốn nhiều hơn nữa để phải ở lại.

      "Song thân có hài lòng?"

      "Rất tốt." Tu Hồng Miễn này làm sao vậy? Cảm giác có chút khác thường, lại ra được khác thường ở chỗ nào.

      "oh." Tu Hồng Miễn hình như còn muốn hỏi cái gì, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía thái giám bên cạnh : " Tiểu Quyền Tử, thông báo ngự thực phòng, tối nay đại yến quần thần, tội phạm lấy được cấp thứ bốn có thể được phóng thích, người bị tử hình kéo dài thời hạn hành hình thêm ba ngày."

      ra vị thái giám có thanh vang dội kia là Tiểu Quyền Tử.

      Thái giám nhìn Tu Hồng Miễn cái, phải chọn xong ngày, ngày mai lại cử hành yến tiệc sao. Dĩ nhiên, vẫn là khom người đáp ứng lui xuống, ý tứ của thánh thượng cũng phải là mình có thể tính toán .

      Ánh mắt Hạ phù Dung nhìn Tu Hồng Miễn muốn hỏi nàng có thể lui xuống hay , nhận được nét mặt tiếu tựa phi tiếu.

      Hôm nay Tu Hồng Miễn rất kỳ quái.

      Nhìn gật đầu, Hạ Phù Dung thở phào hơi, rốt cuộc có thể xuống.

      tới vị trí của mình, Hạ Phù Dung hướng Thiện Xa lè lưỡi, vừa rồi có chút khẩn trương.

      Thiện Xá khẽ mỉm cười, "Ban thưởng đủ phong phú ."

      Hạ Phù Dung liên tục gật đầu, có phòng có lại có tiền, còn có cái gì càng tốt đây."Chỉ là mới vừa tối nay còn phải thiết yến, đến lúc đó. . . . . ." Đến lúc đó nàng phải làm thế nào a, ngộ nhỡ phải uống rượu, nàng sợ mình say rượu nguyên hình.

      Thiện Xá cũng có chút kinh ngạc, phải sớm định ra ngày mai tái thiết yến sao, cũng muốn suy nghĩ nhiều, Thiện Xá : " có việc gì, có ta đây."

      Hạ Phù Dung nhìn lâu gì, kể từ sau khi Đại Cá Tử , lâu chưa từng có cảm giác an toàn như vậy rồi.

      có việc gì, có ta đây.

      Hạ Phù Dung cười khổ tiếng.



      Chương 102:

      Sau sắc phong, đều theo cấp gia phong, mặc dù là mấy người tổ, cũng dùng ít thời gian, ngay thời điểm nàng ăn đến bụng sắp cang ra, đại điển rốt cuộc tiến vào hồi cuối.

      "Ngươi nên ăn ít chút." Thời điểm rời khỏi yến tiệc, Thiện Xá .

      Hạ Phù Dung nhìn bánh ngọt bàn mọi người vẫn còn nguyên, nhìn lại bàn nàng chỉ còn lại chút ít, cười thầm."Lãng phí đáng xấu hổ a ~~"

      Thiện Xá cười lắc lắc đầu. Bởi vì buổi tối muốn thiết yến, cho nên bọn họ giải tán lúc sau thẳng tới yến thính.

      Đây là lần đầu tiên Hạ Phù Dung tới yến thính chuyên nghiệp như vậy, vô cùng lớn , còn tương đối hoa lệ, cách bày trí cũng có vẻ vô cùng khí thế. Hai bên mỗi bên được dặt cái bàn dài, nó là cái bàn dài tuyệt đối quá, từ chỗ bậc Tu Hồng Miễn ngồi đến ngoài cửa. Nó giống như bàn dài đại được dùng mấy cái bàn ghép lại . Nóđược tạo từ cả khối mộc trúc, nhìn kỹ dưới còn cóđiêu khác vô số hoa văn, có thể thấy được lúc ấy vì tạo hai cái bàn dài này mất bao nhiêu công sức.

      Hạ Phù dung theo Thiện Xá tới vị trí đầu tiên phía bên phải, có ghế, bên dưới bàn chuẩn bị đệm. Ngồi lên vô cùng thoải mái, so với độ cao của bàn dài vừa đủ, thiết kế rất tốt.

      bàn bày đầy các loại thực phẩm, mặc kệ là từ thịt nguội, chủng loại hoặc màu sắc đến xem, cũng so với trước kia trong buổi lễ sắc phong tốt hơn nhiều lắm, Hạ Phù Dung rốt cuộc hiểu Thiện Xá đề nghị để cho nàng ăn ít chút.

      Ngồi bao lâu, đột nhiên loạt mùi thơm xông vào mũi, trong lòng Hạ Phù Dung có loại dự cảm chẳng lành, đây ràng là. . . . . .

      đợi tanghĩ xong, liền thấy ở cửa yến thính rất nhiều nữ nhân chậm rãi vào, vì cái gì chính là người nàng muốn gặp nhất Thượng Quan Lệ, phía sau cần phải , nhất định là phi tử Tu Hồng Miễn.

      Hạ Phù Dung nghiêng nghiêng người đến gần bên phải Thiện Xá, bất động môi giọng , "Thế nào họ cũng tới?"

      Thiện Xá cũng học bộ dáng của ta, giọng , "Họ tại sao đến?"

      Mọi người ở đây cũng cảm thấy kinh ngạc, như vậy ở nơi này phi tử giống triều đại khác cần kiêng dè.

      Nhìn bộ dáng họ tranh nhau khoe sắc, rất đáng ghét.

      Rốt cuộc, nhân vật chính của bữa tiệc Tu Hồng Miễn tới, Tiểu Quyền Tử vẫn theo phía sau như cũ, chẳng lẽ tiểu quyền tử là thái giám thân cận của ?

      Đợi đến khi Tu Hồng Miễn ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt quét mọi người cái, liền rơi vào người nàng. Hạ Phù Dung ánh mắt giống như kẻ trộm lập tức rời nơi khác, cảm giác mặt có chút nóng, chính mình làm sao vậy?

      Ngay sau đó, cửa lại vào mấy nữ nhân, điều này làm cho nàng có chút kỳ quái, theo như thân phận mà , hoàng thượng nên là người cuối cùng tiến vào, sao đây còn có người so với muộn hơn hay sao?

      Nhữngnữ nhân kia mặt đều che lụa mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt cùng cái trán. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là mỹ nữ Ấn Độ, Hạ Phù Dung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phía sau lụa mỏng, muốn biết chút kiến thức về Tây Thi Ấn Độ trong truyền thuyết

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 103

      Trong đó có che vàng nhạt có che lụa mỏng màu vàng nhạt chú ý đến nàng. Nàng thân màu xanh dương nhạt nhu bầy, áo khoác là nửa tay áo, bên trong cái màu trắng lam đáy ống tay áo, ống tay áo mơ hồ có thể thấy được cánh tay tráng mềm mại tinh khiết, ngón tay dài, móng tay màu đỏ tươi, cùng với ngón tay trắng nõn của nàng tạo thành chênh lệch ràng, bên hông mảnh mai buộc cái đai lam nơ hình con bướm, vóc người xinh xắn lanh lợi, rất là dễ coi. Tầm mắt chuyển đến mặt của nàng, mặc dù có lụa mỏng che lại, nhưng mắt hạnh xinh đẹp của nàng lại tiết lộ gương mặt hoàn mỹ của nàng, nữ nhân như vậy ngay cả nàng nhìn cũng có chút động lòng, huống chi là nam nhân?

      Trong đại sảnh ánh mắt nam nhânđều gián lại người nàng, xem ra là mỹ nữ thế nào cũng che giấu được a. Hạ Phù Dung cảm thán, cảm thấy ánh mắt của nàng ta hướng tới nàng, chỉ là thoáng trong phút chốc, liền cúi đầu ra ngoài. Đại thẩm ở bên đỡ nàng ta nhìn nàng ta chút, sau đó nhìn Hạ Phù Dung ánh mắt mập mờ .

      Hạ Phù Dung trong nháy mắt cả người nổi hết da gà, nàng chỉ là đứng ở góc độ người thưởng thức nhìn nàng chút mà thôi, cũng có ý tưởng tốt gì, vị đại thẩm kia lại quăng cho nàng ánh mắt như vậy làm nàng cảm thấy có chút lạnh

      Tiệc rượu làm cho người ta rất thoải mái, có mỹ nhân nhảy múa, còn có nhạc hợp tấu, mặc dù này khúc điệu cũng phải loại nàng thích, chỉ là lại có thể khiến tâm linh người ta an tĩnh lại, vô cùng thích hợp trong trường hợp như vậy.

      Tu Hồng Miễn giơ lên cao ly rượu, người phía dưới cùng nhau đứng lên, Hạ Phù Dung cũng đứng dậy, bưng ly rượu lên, giơ cao khỏi đầu, "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế ~"

      Tu Hồng Miễn gật đầu ra hiệu, ngón áp út thoáng chút rượu, vẩy ra trong trung, bên tiểu quyền tử phụ họa , " chút tế thiên ~"

      Người phía dưới cũng rối rít noi theo.

      Tu Hồng Miễn lại điểm giọt, vẩy xuống đất, "Hai điểm tế đất ~"

      Mọi người sau khi làm xong, Tu Hồng Miễn đem rượu trong chén uống hơi cạn sạch.

      Hạ Phù Dung thừa dịp trong lúc mọi người ngửa đầu uống rượu, cũng ngửa đầu đem rượu trong chén đổ về phía sau. Cũng phải nàng sợ mình uống say, chút rượu này nàng còn có thể chịu được , chỉ là nghĩ tới dùng loại phương thức này uống rượu, cho nên trước yến tiệc sau khi nhà cầu có rửa tay. . . . . .

      Dưới chỉ thị của Tu Hồng Miễn, tất cả mọi người ngồi xuống.

      Chỉ nghe tiểu quyền tử hô to tiếng, "Bân lễ bắt đầu ~~"

      Hạ Phù Dung có chút mờ mịt nhìn về Thiện Xá, bân lễ là cái gì?

      Thiện Xá nét mặt ra biểu tình ngươi xem cũng biết đáp lại nàng.

      Lúc này, chỉ thấy Tần phi nãy giờ vẫn yên lặng đứng ở phía sau"Mỹ nữ che mặt" ngoài cửa đều ra ngoài. Các nàng đứng ở phía trước, có chút ngượng ngùng chung quanhcó chút chờ đợi, điệu bộ thế này. . . . . . Trong lòng Hạ Phù Dung có chút khẩn trương, chẳng lẽ là chọn phò mã?

      "Các nàng chọn phò mã?" Hạ Phù Dung giọng hỏi Thiện Xá bên cạnh.

      "Đệ rốt cuộc thấy rồi hả ?"

      Nhịp tim của Hạ Phù Dung đột nhiên tăng nhanh, nếu nàng được chọn trúng nhất định phải chết. Nơi này công chúa tìm bạn trăm năm đúng là hào phóng , cứ như vậy công khai chọn.

      Thiện Xá khẽ cười tiếng, "Yên tâm, chỉ với thân thể này của đệ, có người nhìn trúng."

      Hạ Phù Dung nghe Thiện Xá biết nên cảm thấy may mắn hay là cảm thấy tức giận.

      Hạ Phù Dung cảm thấy có ánh mắt dừng lại người nàng, theo hướng nhìn sang, là nàng ta. Đó chính là ngay cả nàng cũng suýt nữa bị mê hoặc, ánh mắt nàng ta nhìn nàng có chút nóng bỏng khiến Hạ Phù Dung có chút chột dạ, nàng ta phải để ý nàng rồi chứ?

      Thấy kia kia lặng lẽ cái gì đó với đại thẩm, đại thẩm cười nhìn nàng cái, liền quay đầu cho tiểu quyền tử, tiểu quyền tử rồi đến bên cạnh Tu Hồng Miễn rỉ tai mấy câu.

      Nhận được ánh mắt kỳ quái của Tu Hồng Miễn, lòng của Hạ Phù Dung nhất thời giống như chìm đến đáy biển, có gì đáng hoài nghi rồi, vị công chúa này tuyệt đối là để ý nàng rồi. . . . . .

      Hạ Phù Dung vẫn cẩn thận để ý đến thái độ của Tu Hồng Miễn, nếu là đồng ý, nàng chính là có mười đầu cũng thường nổi. A Hu gần đây nơi nào? Náng còn trông cậy vào nó ở thời điểm bỏ trốn trước khi nàng bị hành hình giúp nàng tay đấy.

      Hồi lâu, Tu Hồng Miễn chậm rãi ba chữ, mặc dù nghe được, Tạ cự tuyệt Hạ Phù Dung có thể nhìn khẩu hình của thấy rất ràng.

      Lòng của nàng giống như bị cái gì hung hăng đánh, có dừng lại.

      Sau khi các nàng công chúa chọn xong ý trung nhân trong lòng, duy chỉ có nàng ta là có chọn, lặng lẽ đứng ở đó bên lên tiếng, rất ràng là vui.

      Hạ Phù Dung giống như khúc gỗ ngồi ở nơi đó, cho đến khi bữa tiệc kết thúc.

      "Ta lúc trước với đệ là cần ăn nhiều như vậy nha, bây giờ nhìn cao lương mỹ vị ăn được ~"

      Hạ Phù Dung trả lời lời của , lặng lẽ đứng lên, theo người truyền ra ngoài.

      Thiện Xá nhìn thấy nàng có cái gì đúng, quan tâm nhưng cũng hỏi cái gì, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh nàng.

      Hạ Phù Dung biết tại sao trong lòng lại khó chụi như vậy, vị công chúa đó thể chọn nàng...nàng phải nên vui mừng sao? Tại sao tại nàng có cảm giác muốn khóc? Chỉ vì ba chữ kia của Tu Hồng Miễn sao?

      Đúng, vị công chúa cuối cùng đó có chọn nàng chỉ bởi vì câu kia của Tu Hồng Miễn, " xứng."



      Chương 104

      Nàng xứng với nàng ta sao? Ở trong mắt của Tu Hồng Miễn, nàng rốt cuộc xem là cái gì? Thời điểm làm phi tử, bị vứt bỏ, liều chết làm tướng quân, vẫn bị ghét bỏ, chẳng lẽ trong mắt , nàng là chẳng đáng là người sao? quan trọng gì, chính là tại thời điểm cần thiết là công cụ có chút công dụng?

      Hạ Phù Dung biết vì cái gì lại để ý vị trí của mình trong cảm nhận của Tu Hồng Miễn như vậy, nàng cũng vậy muốn suy nghĩ, hoặc giả dám nghĩ tới. Hạ Phù Dung hiểu biết người nên , kết cục như thế nào. tại nàng cảm thấy may mắn nhất là, ít nhất nàng còn , thích cũng có nghĩa là .

      để cho phần tình cảm ngu xuẩn này chết chìm trong trứng nước , ở phương diện khống chế tình cảm, nàng có thể rất có tự tin , nàng thua bởi bất kỳ vị Đế Vương nào. Chỉ cần phải , nàng đều có thể đem nó khống chế được rất tốt. Cho nên ở đại bất luận là hot boy trước kia, hay là nam nhân hoàn mỹ theo đuổi nàng, nàng đều có thể đem phần dung động kia từng bước mai táng.

      tới hậu viện của phó thái y, xác định bốn phía người nào, Hạ Phù Dung giọng vào. Phó thái y vừa thấy là nàng, gật đầu cái, liền đóng cửa ra ngoài. Nơi này chính là nơi nàng thay quần áo, dù sao nếu như Tướng quân từ cửa sau hậu cung ra ra vào vào khiến cho người hiểu lầm. Nơi này viện giành riêng cho phó thái y, vốn là hậu viện thanh tĩnh bình thường có người vào, huống chi hôm nay là lễ lớn.

      Đổi xong y phục của phi tần, Hạ Phù Dung trực tiếp từ hậu viện xuyên Tiền viện, nơi đó chính là dược đường của phó thái y, nàng thay tiểu Cúc lấy chút thuốc, liền đường đường chánh chánh mà từ cửa chính ra ngoài. Bích Quỳnh chính ở chỗ này chờ Hạ Phù Dung, thấy nàng ra ngoài, giống như tảng đá trong lòng được bỏ xuống thở phào nhõm.

      Hạ Phù Dung nhìn nàng cười giống như có chuyện gì cười, "Tất cả thuận lợi."

      Nàng ta làm như giận trách trừng mắt nhìn nàng cái, "Người là biết nô tỳ lo lắng như thế nào sao, chỉ sợ xảy ra cái gì sai xót."

      Hạ Phù Dung cười hắc hắc, "Ta đây thông minh hơn người, có thể xảy ra sai xót gì?"

      Bích Quỳnh cười ha ha, " có việc gì là tốt, mau trở về thôi, Bích Thanh đều chờ đợi nóng nảy, người người thái y viện thế nào lâu như vậy."

      Hạ Phù Dung theo Bích Quỳnh trở lại Dư Điệp cung, Bích Thanh nhìn thấy nàng, vội vàng , "Nương nương, mới vừa Thiện tướng quân cho người truyền lời tới, là hoàng thượng muốn triệu kiến Trì tướng quân. Thiện tướng quân này là kỳ quái, hoàng thượng muốn gặp Trì tướng quân, tại sao truyền tới tới nơi đây à?"

      Hạ Phù Dung nghe thấy trong lòng có chút kinh ngạc, tìm ta làm cái gì? Mặc dù trong lòng đối với ngàn vạn lần bất mãn, nhưng nếu như muốn tìm nàng, mà nàng làm sao có thể đủ thời gian để qua đây?

      "Chỉ là Thiện tướng quân rồi, cho hoàng thượng Trì tướng quân nha."

      Hạ Phù Dung nghe nhất thời thở ra hơi dài, "Bích Thanh ~ làm phiền ngươi về sau chuyện cần thở mạnh có được hay ~" làm ta sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.

      Bích Thanh có chút uất ức , đây cũng phải là chuyện gì gấp, Trì tướng quân đó có liên quan gì đến họ nha, tại sao Thiện tướng quân phải cho người đến truyền lời cho nương nương?

      tâm tình ăn cơm, Hạ Phù Dung để cho Bích Thanh bưng xuống. Lần đầu tiên, nàng có khẩu vị, là cảm giác kỳ quái, chỉ là có việc gì, hôm nay, chỉ hạn hôm nay, ngày mai nàng, đối với có bất kỳ tình cảm gì nữa.

      Ngày hôm sau, ngoài ý muốn nhận được phong thư nhà. Hạ Phù Dung mừng rỡ đến chút run rẩy, chẳng lẽ là Nhị tỷ viết cho nàng?

      Mở thư ra, chữ viết cùng nội dung kỳ quái khiến cho lòng nàng lạnh nửa, cũng phải Nhị tỷ viết cho nàng, xác thực mà , cũng phải nhà nàng gửi tới. Mà là "Thư nhà" của người trong phủ tướng quân gửi tới, trong thơ chỉ có hai chữ, "Trở về."
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :