1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 87

      Xem ra, nàng nên gặp lần.

      vào lều, mới vừa cơm nước xong, nhìn thấy Hạ Phù Dung có chút ngạc nhiên. " ngờ đệ nhanh như vậy có thể đoán ra là huynh."

      "Trong quân doanh biết thân phận đặc biệt của đệ có nhiều người, huống chi còn to gan mà đem tờ giấy đặt ở bàn trong lều của đệ, chắc là biết Tu Hồng Miễn có ở nơi đó, nếu như thế trừ huynh ra còn có thể là ai đây?"

      Thiện Xá gật đầu cười, có trả lời.

      "Huynh tại sao phải giúp đệ tạo thân phận giả?"

      "Chẳng lẽ đệ muốn hoàng thượng điều tra chuyện của đệ? Đệ phải biết rằng muốn điều tra chuyện gì đó cho tới bây giờ cũng chưa từng thất bại." Chỉ là. . . . . . Hình như chuyện mà gần đây làm cho lần đầu tiên ta thất bại, chính là nữ nhân đó, Tu Hồng Miễn ở bờ hồ nhìn thấy hồ cùng với nữ nhân đó. Mặc dù ngoài mặt điều tra, nhưng nghe thám tử báo cáo ta vẫn thầm phái nhiều người điều tra.

      Hạ Phù Dung vội vàng phủ nhận, "Dĩ nhiên ngờ, chỉ là. . . . . ." Thiện Xá là người có tính tình như thế nào, trong thời gian này nàng cũng hơi hiểu . đối với bất cứ chuyện gì cũng rất lạnh nhạt, giống như có rất ít chuyện có thể lọt vào mắt của , cho nên nàng tự mình cho rằng vì nàng mà dám che giấu trước mặt Tu Hồng Miễn, phải biết đây chính là tội khi quân rất lớn.

      Thiện Xá rất hiểu Hạ Phù Dung phía sau từ "Chỉ là" còn chưa hết ý, nhưng vẫn dừng ở đề tài này. "Đệ và Y Tháp tộc rốt cuộc là có quan hệ gì?"

      ra là nghi ngờ điều này, "Đệ biết, hơn nữa đệ tuyệt đối phải là gian tế, đệ thề!"

      nghe xong nhíu nhíu mày, "Xem ra lòng người thể tin tưởng nổi nữa rồi, lời thề cũng có thể muốn lúc nào là ."

      lại còn tin nàng!

      " ở chốn hậu cung như đệ có thể kiên trì ở trong quân doanh này cho đến bây giờ, quả thực làm cho huynh vô cùng cảm động, cho nên huynh rất thích đệ, hy vọng giữa chúng ta xảy ra chuyện gì vui."

      Những lời của Thiện Xá thể nghi ngờ giống như quả boom tấn, đánh trúng đầu của nàng. thế nhưng tra ra được!

      "Nếu như đệ trí nhớ lúc trước của đệ còn huynh có tin hay ?" Hạ Phù Dung mỉm cười chế nhạo, "Vừa tỉnh lại phát bản thân mình ở trong phòng cũ rách, đệ cái gì cũng biết, chỉ có thể dựa vào chính bản thân từng bước tính từng bước, người bên cạnh cũng phải đến để giúp đỡ đệ. Nếu so sánh, cuộc sống đơn giản ở trại lính làm cho đệ vui vẻ rất nhiều.".

      nhìn Hạ Phù Dung, đột nhiên gật đầu cái , "Huynh tin tưởng đệ."

      Hạ Phù Dung có chút toan tính, nếu như người nào đó cho nàng biết chuyện khó tin như vậy, nàng nghi ngờ, tựa như tiểu Cúc. rất lâu nàng có liên lạc với Bích Quỳnh, cũng biết trong cung như thế nào nữa.

      "Đệ có nhớ tại sao đệ mất trí nhớ ?"

      Hạ Phù Dung lắc đầu cái.

      Thiện Xá cũng cảm thấy câu hỏi của mình có chút buồn cười, "Này, lúc đệ tỉnh lại có phát người có thứ gì khác hay ?"

      Trong lòng Hạ Phù Dung có chút nghi ngờ, suy đoán lung tung? Hay là biết điều gì đó?

      Giả vờ suy nghĩ như nhớ lại lát, "Lúc tỉnh lại phát cái gì khác, nhưng lại cảm thấy hình như lâu có tắm, sau đó liền tắm rửa sạch ."

      "Vậy quần áo đâu?"

      Những lời này vừa ra, trong lòng Hạ Phù Dung liền hiểu , cũng biết có đồ cất dấu trang phục của nàng! Nếu đối với người bình thường hứng thú với bộ quần áo của người lâu tắm rửa. "Quần áo bỏ chứ sao, rất dơ mà."

      Hạ Phù Dung những lời đó kèm theo chút do dự, nếu như là tiểu Cúc lấy được, chỉ sợ nàng ta lại gặp nhiều tra tấn nữa.

      biết nếu tiếp tục hỏi nữa có chút thích hợp, cũng nhiều lời nữa.

      ra khỏi lều, trong lòng nàng thầm suy đoán, xem ra chuyện này càng ngày càng phức tạp, tại sao Thiện Xá lại biết người nàng có đồ? như vậy, Tu Hồng Miễn có biết hay đây?


      Chương 88

      Thời tiết dần se lạnh, xem ra vào thu rồi, Hạ Phù Dung nhớ tới lời hứa hẹn với Nhị tỷ cùng tỷ ấy nhìn chiếc lá rơi đầu tiên ở phủ Hạ Hách Na vào mùa thu này, xem ra chỉ là hy vọng xa vời. Thời gian càng lâu, những chuyện phiền phức đến với nàng cũng càng nhiều, chẳng biết lúc nào đầu phải lìa khỏi cổ. Hạ Phù Dung là người theo chủ nghĩa lười biếng, nàng hi vọng sống cuộc sống yên bình thảnh thơi, cuộc sống có áp lực và động lực. Nếu nàng muốn sống cuộc sống như vậy, nàng cần phải bỏ thân phận lúc này, mặc kệ là dư phi Hạ Hách Na Phù Dung, hay là Trì Tô Tướng quân, cả hai thân phận này cũng thể cho nàng cuộc sống như nàng mong muốn. Hạ Phù Dung chuẩn bị xong, rời , mới là kết cục tốt nhất. Nàng biết bản thân do dự cái gì, dự tính tối nay rời , thế nhưng trong lòng lại có chút luyến tiếc.

      "Đại ca, huynh ở đây làm gì?" Hạ Phù Dung rời có dự tính mang theo quần áo, nàng chỉ muốn mình rời khỏi an toàn mà thôi.

      "Hoa tướng quân muốn làm bạn với chúng ta." Tu Hồng Miễn xem thư trong tay, vừa cười vừa .

      "Hả? như vậy chúng ta cũng cần đánh giặc nữa sao?"

      Tu Hồng Miễn gật đầu cái.

      Xem ra đây là lúc nàng nên rời khỏi.

      "Cũng nên điều tra thêm nguyên nhân gây ra cuộc chiến lần này." Tu Hồng Miễn xem thư, rất thích thú .

      Chắc trong thư Hoa dư cho Tu Hồng Miễn biết những điểm nghi ngờ trong cuộc chiến lần này, "Đại ca, nếu chiến qua, tiểu đệ muốn cáo từ."

      Tu Hồng Miễn cho là bản thân nghe lầm, nhìn Hạ Phù Dung nhưng có trả lời.

      "Đại ca, trước kia tiểu đệ cho là tâm nguyện của đệ là có thể làm lính, bảo vệ quốc gia. Nhưng bây giờ đệ mới phát bản thân đệ bất hiếu biết bao nhiêu, trai mỗi người đều rời nhà tạo lập nghiệp của riêng mình, chỉ để lại cha mẹ già nơi nương tựa, Trì Tô cầu giàu có, chỉ cầu mong có thể trở về hiếu kính cha mẹ già."

      Tu Hồng Miễn nghe xong khen ngợi gật gật đầu, "Thời buổi này cha mẹ nào có con trai hiếu thuận giống như tam đệ rất hiếm."

      Xem ra bất luận là ở thời đại nào, chữ hiếu vẫn đầu.

      "Như vậy , sau khi trở về đệ có thể tiếp tục làm tướng quân của đệ, cha mẹ của đệ huynh tìm người thay đệ rước về phủ của đệ."

      Hạ Phù Dung nghe lời khen của Tu Hồng Miễn có chút xấu hổ, "Cảm tạ ý tốt của hoàng thượng, Trì Tô dám nhận, chỉ là Trì Tô có mệnh đại Phú, chỉ hy vọng được sống yên bình với cha mẹ là được rồi."

      Hạ Phù Dung dây dưa với Tu Hồng Miễn ngoài cửa truyền đến thanh của binh lính, lại có tin tới.

      "Thế nào, chẳng lẽ Hoa tướng quân lại đổi ý?" Hạ Phù Dung có chút khẩn trương nhìn Tu Hồng Miễn.

      Tu Hồng Miễn xem xong thư lắc đầu cái. Trong lòng Hạ Phù Dung lập tức thở dài nhõm, chỉ cần đổi ý là tốt rồi.

      "Chỉ là ở nhà có chút chuyện mà thôi." Tu Hồng Miễn nhàng, Hạ Phù Dung nghe được trong lòng hoảng sợ. Chuyện nhà? Trong cung lại xảy ra chuyện gì sao? Nàng dám hỏi Tu Hồng Miễn nhiều, sợ bị nghi ngờ, nàng nhanh chóng rời , vào lúc này tuyệt đối thể gây ra sai sót gì.

      Hạ Phù Dung bước ra khỏi lều, suy nghĩ có nên hành động ngay lúc này hay là chờ đến nửa đêm.

      "Tam đệ."

      Hạ Phù Dung ngẩng đầu liền nhìn thấy Thiện Xá.

      "Nhị ca."

      có chút xúc động gật gật đầu, "Cuối cùng chiến tranh chấm dứt."

      "Nhưng mà hình như đại ca có vui mừng như vậy." Hạ Phù Dung muốn thử điều tra từ trong miệng Thiện Xá có chút tin tức nào hay .

      "Làm sao vậy?"

      " biết, hình như nghe đại ca cái gì chuyện nhà gì gì ấy."

      Thiện Xá vừa nghe vui vẻ, " ra là chuyện này, chẳng lẽ đệ còn biết sao? phi tử của đại ca mất tích, nghe hình như còn mang bệnh điên trong người, đệ xem, hoàng cung to như vậy, nàng ta có thể nơi nào cơ chứ?" xong còn nhíu mày, vẻ mặt thích thú nhìn Hạ Phù Dung.

      Mặt Hạ Phù Dung đen lại nhìn chằm chằm Thiện Xá, cái tên Thiện Xá này, bình thường đều mang dáng vẻ quan tâm bất cứ chuyện gì, sao lúc này lại có bộ dáng vui sướng khi người gặp họa vậy?

      "Chuyện của lão bà có liên quan gì tới đệ? Đệ với đại ca, đệ theo hồi cung."

      Thiện Xá nghe xong kéo cánh tay của Hạ Phù Dung lại, "Đệ phải ?"

      Hạ Phù Dung gật đầu. Kỳ lạ, nàng muốn tại sao lại có phản ứng mạnh vậy?
      trạch nữ thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 89

      Hạ Phù Dung có chút nghi ngờ nhìn Thiện Xá, cho dù có biết là nàng muốn , cũng nên có phản ứng lớn vậy chứ?

      Thiện Xá hình như cũng biết bản thân hơi khẩn trương thái quá, liền xoay đầu, thấy chung quanh có rất nhiều binh lính nhìn về hướng bên này, phải biết ràng hai đại nam nhân mà lôi lôi kéo kéo đều làm cho người khác cảm thấy rất kỳ lạ, đặc biệt là ở trong quân doanh. buông Hạ Phù Dung ra rồi , "Nếu Tam đệ quyết định rời , vi huynh cũng tiện gì. Nhưng mà sau khi đại ca trở về có thể mất cánh tay đắc lực đấy."

      Hạ Phù Dung nghi ngờ nhìn , gì thế?

      tỏ vẻ thờ ơ tiếp tục , "Nghe trong cung có vị nương nương mất tích, nếu như nàng ta tự ý mất tích, phạm phải tội diệt cửu tộc. Đây là tội lớn. Nghe cha nàng còn là Thừa Tướng, ai, đại ca phải mất đắc lực cánh tay sao?"

      Nhìn tỏ vẻ tiếc hận, giống như đại thẩm nào đó chuyện của người khác ở đường.

      Khẽ nhếch khóe môi cứng ngắc, tiếng chỉ đủ có nàng và có thể nghe được , "Huynh với đại ca, nhất định phải giữ đệ lại." Lúc trước là nàng với Tu Hồng Miễn nàng muốn , hơn nữa còn tỏ ra rất kiên quyết, nếu như đột nhiên đổi ý, chỉ sợ làm cho nghi ngờ.

      Thiện Xá thở dài hơi, "Huynh và đệ đều là tướng quân, huynh làm sao có thể huynh muốn giữ là có thể giữ đệ lại được?"

      Hạ Phù Dung nhíu mày, "Nhị ca, cầu xin huynh, chuyện này chỉ có huynh mới có thể giúp được đệ mà thôi."

      " phải là huynh giúp đệ, là bản lãnh của nhị ca quá , huynh lợi hại có thể làm cho đại ca thay đổi chủ ý được đâu."

      vẫn để ý từ trước đến giờ có số chuyện nàng và Tu Hồng Miễn có vẻ gần gũi thân thiết hơn sao? "Nhị ca, trước kia là đệ có mắt tròng, vẫn để mắt đến đại hùng dũng gì sánh bằng là huynh đây, lúc này đệ có hối hận cũng kịp, nếu như đại ca có thể giúp tiểu đệ lần này, tiểu đệ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, năm sau làm trâu làm ngựa, báo đáp cho huynh."

      Thiện Xá bĩu môi, "Huynh cũng chỉ là muốn cho đệ biết còn tồn tại nhị ca là huynh mà thôi, lúc này tại sao đệ phải cúi đầu khom lưng như vậy? Huynh còn tưởng rằng đệ rất có khí phách đấy."

      tay Hạ Phù Dung nổi đầy gân xanh, mất rất nhiều sức mới có thể khống chế được bản thân nhào tới đánh . Hạ Phù Dung luôn nghĩ rằng Tu Hồng Miễn là loại người khi quen thân làm cho người ta phát điên, lại ngờ tới có người còn mạnh hơn —— Thiện Xá!

      " như vậy nhị ca nguyện ý giúp đệ?"

      Thiện Xá có chút khinh thường nhìn Hạ Phù Dung, "Dĩ nhiên, nếu như huynh lại đồng ý, chỉ sợ đệ có khí phách lời gì cũng có thể hết ra."

      Khóe miệng Hạ Phù Dung càng ngừng co giật, nàng gọi đây là co được dãn được! Đây là hành động tiêu chuẩn của nam tử hán đại trượng phu ~! ~

      "Tam đệ, mặt của đệ sao đen vậy?"

      "A ~! ! ~~! !"

      "A! ~~! ! ~~"

      Trong rừng cây, mấy con chim cành cây nghe tiếng la vội vã bay nhanh. A Hu săn thức ăn trong rừng đột nhiên ngẩng đầu lên, lỗ tai giật giật, bước lên bước. . . . . . Hình như là tiếng của chủ nhân phúc hắc. . . . . . Nghiêng đầu suy nghĩ chút, vẫn là nên tìm nàng, lấy tính tình của nàng thể nào bị thiệt thòi. Lúc trước mấy lần muốn lấy lòng nàng đều bị nàng đánh ~ suy nghĩ chút lại cảm thấy bản thân đáng thương. Híp híp mắt, A Hu lại theo dõi con mồi chặt, cũng thể cho nó chạy thoát. Chủ nhân phúc hắc rồi, cho phép ăn thịt người, cho phép ăn ngựa, cho phép ăn chim bồ câu. Nhìn chim ưng khổng lồ trước mắt, ăn chim ưng, ừ, rất chính xác.

      Trong lều của Tu Hồng Miễn, "Cám ơn đại ca." Thiện Xá khom người chào Tu Hồng Miễn.

      "Trong lều có người nào khác, nhị đệ cần khách sáo như thế." Tu Hồng Miễn nhìn thấy mặt Thiện Xá có vết bầm, đây tuyệt đối là bị người đánh, ở trong quân doanh này, cùng cấp bậc tương đương , người có lá gan này cũng chỉ có Trì Tô thôi, nhưng lúc nãy lại cố hết sức thuyết phục để cho mình giữ Trì Tô lại, nếu như Trì Tô đánh , theo tính tình của nhị đệ, chắc chắn bỏ qua cho , chuyện này rốt cuộc là sao?

      Thiện Xá nhìn thấy ánh mắt đầy thích thú của Tu Hồng Miễn, chột dạ quay đầu sang hướng khác vòng vo , "Đại ca, nếu như có chuyện gì khác, đệ ra ngoài trước."

      Tu Hồng Miễn lập tức cản lại, "Đợi chút, huynh còn có chuyện." Tu Hồng Miễn vẫn chống cự nổi loại nghi hoặc này, từ lúc quen biết Thiện Xá cho đến bây giờ, chưa từng gặp qua ai có thể dám đánh như vậy, cũng có thể làm cho lên tiếng. "Vết thương mặt nhị đệ. . . . . . Là chuyện gì vậy?"


      Chương 90

      "Vết thương mặt nhị đệ. . . . . . Là chuyện gì vậy?"

      Thiện Xá nghiêng đầu, "A, vết thương? Vết thương gì? A, mặt, a, ở bên ngoài đứng cẩn thận nên té."

      Nghe câu trả lời ràng của Thiện Xá, Tu Hồng Miễn càng thêm khẳng định suy đoán của , "Trì Tô?"

      Thiện Xá nghe xong sửng sốt chút, lập tức phản bác, "Làm sao có thể! ta vóc dáng bé làm sao có thể dám đánh đệ! Huống chi đệ là nhị ca của !"

      Tu Hồng Miễn nở nụ cười nhìn người huynh đệ đánh khai của , có chút dở khóc dở cười, chỉ mới tên của tam đệ, lại là tam đệ đánh mà. Chỉ suy nghĩ chút cũng biết trong quân doanh này cũng chỉ có Trì Tô dám đối xử với như vậy mà thôi, nghĩ đến bản thân đường đường là đại quân vương, thế nhưng vì giường ngủ, bị vóc dáng bé đó đánh cho toàn thân bầm tím, nếu phải nghĩ tam đệ có thân mình quá , tam đệ sớm bị bóp nát từ lâu.

      Thiện Xá cũng biết bản thân lộ chuyện, lập tức sang chuyện khác, "Đại ca, lúc nào chúng ta lên đường trở về?"

      "Gấp cái gì, cần đánh giặc, chúng ta nán lại mấy ngày để điều tra chút về những chuyện kì lạ trong trận chiến lần này cũng muộn."

      Thiện Xá có chút buồn bực nhìn Tu Hồng Miễn, điều tra chuyện trận chiến cái gì chứ, ràng chính là bỏ được nữ nhân thấy ở bên hồ có! Theo thám tử , bây giờ điều động tất cả ám vệ điều tra rồi, vẫn có tin tức gì, cho nên gần đây tâm tình của mới tốt chút nào. Nữ nhân kia biết có sức hấp dẫn gì, có thể làm cho vị Hoàng đế gặp qua biết trăm ngàn loại mĩ nữ cảm mến như thế. Lúc trước cũng từng nghi ngờ nữ nhân kia có phải là Mộc nhi hay , chỉ nghe Tu Hồng Miễn theo nữ nhân kia còn có Ngân Hồ nên nhanh chóng loại bỏ khả năng này, nàng ta vẫn luôn sợ hồ ly.

      Mà bên này Tu Hồng Miễn lại chìm vào hồi ức. Mĩ nữ dạng gì chưa từng gặp qua? Lại cố tình bị đôi mắt của nàng hấp dẫn, vừa thuần khiết lại mang theo thông minh, ánh mắt mang sợ hãi lại chịu thua, làm cực kỳ. Trong cung, dạng nữ nhân gì lại có? Dáng dấp nữ nhân xinh đẹp tới đâu cũng chỉ là lớp vỏ ngoài, phải tranh đấu với nhau cả ngày lẫn đêm hay sao, ngoài mặt giả bộ thanh cao lặng yên , người nào lọt khỏi tầm mắt của . Bởi vì chính trị, thể cưới loại nữ nhân mà rất khinh thường, cho nên cách ngụy trang, ngày ngày phải qua lại với các loại nữ nhân ngụy trang này. thích nữ nhân thuần khiết, mà phải là nữ nhân lòng đều tìm đủ mọi cách tranh giành để chiếm được ngôi vị hoàng hậu, càng phải là nữ nhân gả vào hoàng cung, lại cứ muốn giả trang thành bộ dáng thanh cao, giả trang thành bộ dáng yếu bị ức hiếp. Nhưng nữ nhân thuần khiết như vậy, muốn sinh tồn được trong chốn hoàng cung ăn thịt người như vậy, cũng là vô cùng khó khăn, giống như Hoa nhi. Nhưng trong giây phút nhìn thấy đôi mắt của nàng, biết được, đó mới là nữ nhân mà muốn, đó mới là nữ nhân xứng đôi với Tu Hồng Miễn .

      lúc hai người lâm vào trầm tư, bên ngoài lại có người đến báo. ra là Thái hậu nhớ con sốt ruột, ra lệnh cho Tu Hồng Miễn nhanh chóng hồi cung.

      suy nghĩ nhiều, Tu Hồng Miễn ra lệnh ngày hôm sau lên đường hồi cung. Nhưng phải toàn bộ binh lính, ít nhất Thiện Xá cũng biết, để lại phần ba ám vệ tiếp tục điều tra về nữ nhân kia.

      Đây là đêm ngủ cuối cùng của Hạ Phù Dung cùng Tu Hồng Miễn, trong lòng nàng có cảm giác là lạ, ràng mỗi đêm đều muốn cùng tranh giường, ràng nàng rất thích ngủ mình, tại sao lại có chút khó chịu. Nàng phải nên cảm thấy may mắn sao? Chẳng lẽ nàng có chứng tự làm khổ bản thân?

      Lắc lắc đầu, nàng đem các loại ý tưởng kỳ quái đuổi ra khỏi đầu, ngủ , ngày mai rất nhanh tới, còn biết trong cung giờ này thế nào nữa.

      Nửa đêm, Hạ Phù Dung thấy khó chịu nên tỉnh lại, mở mắt ra, chỉ thấy mảnh tối đen, biết vì sao, nàng cảm giác tốt.

      Qua lúc lâu, mắt nàng mới thích ứng với bóng đêm. Nhìn Tu Hồng Miễn nằm đệm, mình chiếm cả cái giường, mà nàng bị đẩy ra phía ngoài giường. ra nàng phải bị làm cho rớt xuống giường mới đúng, cánh tay phải của nàng bị đè ở dưới người, cả người nàng nằm úp sấp ở bên ngoài mép giường, lên được xuống cũng thể xuống.

      Cơn giận của Hạ Phù Dung rốt cuộc bùng nổ.

      Ngày hôm sau, vẻ mặt Tu Hồng Miễn có chút kì lạ dẫn chúng tướng sĩ lên đường hồi cung.

      Thiện Xá cởi ngựa theo phía sau Tu Hồng Miễn, theo lý Hạ Phù Dung nên cởi ngựa nhưng nàng dịu dàng từ chối, "Đệ muốn cùng chúng tướng sĩ đồng cam cộng khổ." Đánh chết nàng cũng thể cho Tu Hồng Miễn biết nàng biết cởi ngựa.

      Thiện Xá nhìn Tu Hồng Miễn cởi ngựa tay, trong bụng có chút nghi ngờ, hôm nay thấy Tu Hồng Miễn kì lạ thế nào ấy, cũng có suy nghĩ nhiều, liền thúc ngựa, song song với Tu Hồng Miễn.

      "Đại ca, tay phải của huynh sao thế?"

      Tu Hồng Miễn cũng quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt , "Loại chuyện cưỡi ngựa này cũng phải dùng tới hai tay sao?"

      Thiện Xá bĩu môi trong bụng, loại chuyện này cùng đại có liên quan gì? Lúc trước phải luôn dùng hai tay cưỡi ngựa hay sao. Biết Tu Hồng Miễn vui lòng mà , hỏi nữa cũng vô ích, liền biết điều ngậm miệng lại.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 91:

      bộ hết buổi sáng, cả người Hạ Phù Dung mệt mỏi. Sớm biết nên học cỡi ngựa, vuốt vuốt tối cánh tay phải tối hôm qua bị Tu Hồng Miễn làm bị thương, hung hăng nhìn chằm chằm Tu Hồng Miễn nhàn nhã cưỡi ngựa trước mặt, cặp mắt bắn tia sóng làm cho người ta sợ hãi. Người cưỡi ngựa thân hình dừng lại, làm như bị lợi khí (vũ khí sắc bén) đâm trúng .

      Tu Hồng Miễn cảm thấy ánh mắt bén nhọn sau lưng, biết nơi phát ra nó , liền quay đầu lại. Nhìn vết thương cánh tay chút, khóe miệng tự chủ nhếch lên. Tối hôm qua cũng chỉ là cẩn thận đè ép tay của , cư nhiên bị làm cho thành như vậy, nắm lấy tay mình hung hăng cào xuống, xem ra con mèo này thời điểm hung giữ cũng rất mãnh lệt đấy. Tu Hồng Miễn nghĩ tới đây khỏi sững sờ, đem đại nam nhân hình dung thành Tiểu Miêu rất kỳ quái, chỉ là biết vì sao, Trì Tô này đúng là cho mình loại cảm giác như vậy. Giống như con mèo , bình thường thoạt nhìn rất bé,yếu ớt, rất dịu ngoan( dụi dàng, ngoan ngoãn), khi gặp thời điểm hung giữ dùng răng nhọn móng sắc đánh trả đối phương. Tu Hồng Miễn cảm thấy chính mình hiểu vì sao lại cười, lập tức thu lại, mình làm sao vậy?

      "Hoàng thượng, buổi sáng rồi, nên nghỉ ngơi trong chốc lát. Mặc kệ lên đường thế nào, long thể quan trọng hơn ạ."

      Tu Hồng Miễn nghe Thiện Xá được tự nhiên xấu hổ , Thiện Xá này luôn luôn chuyện ngay thẳng, thế nào hôm nay. . . . . . Quay đầu lại trong lúc vô tình thấy Tô Trì mệt mỏi đến bất động, liền hiểu . Trong lòng lại biết vì sao lại thoải mái, nhịn được gật đầu cái.

      Quả nhiên, Thiện Xá sau khi ra lệnh quân sĩ dừng lại nghỉ ngơi, liền lập tức hướng Trì Tô chạy tới.

      "Tam đệ, mệt chứ?"

      Hạ Phù Dung miễn cưỡng nhìn Thiện Xá cười cười, " mệt" dừng chút, lại , "Mới là lạ. Cảm giác chân phải là của mình rồi."

      Thiện Xá lần đầu tiên nghe được có người chuyện như vậy, phá lên cười ha ha.

      Lần đầu tiên nghe được cười sảng khoái như vậy, Hạ Phù Dung cũng nhìn bắt đầu cười ngây ngô. , Thiện Xá rất có khí phách của nam nhân đấy. Nó được thể ra ngoài.

      Bọn họ trong lúc cười, trong lòng mơ hồ cảm thấy bốn phía có đạo ánh mắt chăm chú nhìn vào mình, chờ Hạ Phù Dung muốn theo hướng ánh mắt quay lại nhìn ánh mắt liền biến mất rồi. Trong lòng có chút lo lắng, phải là a Hu chứ?

      Đến giờ cơm trưa, Tu Hồng Miễn vẫn như cũ so với bọn nàng phong phú hơn rất nhiều. Hạ Phù Dung bĩu môi, là xã hội phong kiến cũ mà!

      Thiện Xá nhìn bộ mặt bất mãn của Hạ Phù Dung, mỉm cười kẹp cho nàng thịt nướng lớn. Hạ Phù Dung nhìn thịt nướng trong chén, len lén nuốt ngụm nước bọt, "Nhị ca làm cái gì vậy a, đệ...đệ có thịt nướng, huynh hãy để cho mình ăn ." như vậy, nhưng Hạ Phù Dung cũng có gắp trả lại cho .

      Bởi vì hành quân bên ngoài, cho nên có được ăn tốt như vậy. Mỗi bữa ăn chỉ có tướng quân bọn họ mới có thể có khối thịt nướng lớn, những binh lính khác có, ngoai trừ việc ăn mừng công, ví dụ như khi đánh thắng trận. Đương nhiên, Tu Hồng Miễn món gì cũng đều có, đây cũng làm Hạ Phù Dung vẫn vô cùng bất mãn.

      Mỗi động tác của Hạ Phù Dung đều bị Thiện Xá thu vào trong mắt, cười ha hả, " sao, ta hôm nay muốn ăn."

      "Vậy cám ơn nhị ca rồi !" xong Hạ Phù Dung nụ cười giống phong cách của A Hu, cặp mắt lập tức sáng lên nhìn thịt trong bát, mỗi bữa ăn miếng thịt nhưng thể thỏa mãn dạ dày của nàng.

      "Tiểu Thuận Tử, thu dọn." Tu Hồng Miễn ở phía trước nặng nề buông chén đũa xuống, đứng dậy rời .

      Hạ Phù Dung chạy tới trước tiên, "Huynh còn chưa có động đũa đệ ăn nha?"

      Tu Hồng Miễn dừng bước lại, "Ừ" tiếng, cũng quay đầu lại.

      "Nhiều thức ăn như vậy bỏ rất đáng tiếc, đệ giúp huynh giải quyết!" Hạ Phù Dung hưng phấn hướng Thiện Xá vẫy vẫy tay, "Nhị ca, nơi này có rất nhiều món ăn a ~~"

      Tu Hồng Miễn xoay người, mặt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm nàng, "Trẫm qua ngươi có thể ăn sao!"

      Hạ Phù Dung ngẩn người, "Dù sao huynh cũng ăn, bỏ bằng. . . . . ."

      "Dù cho là trẫm ăn ngươi cũng có tư cách ăn!" Còn chưa chờ Hạ Phù Dung xong, Tu Hồng Miễn liền hung hăng rống lên.

      Hạ Phù Dung kinh ngạc nhìn, đứng yên tại chỗ, ăn nàng cũng có tư cách ăn? Nàng là người, phải chó! tại sao có thể vũ nhục người khác như vậy!

      Thiện Xá mấy sải bước tới bên này, "Đại ca! Người cái gì vậy, Tam đệ chỉ là. . . . . ."

      "Đủ rồi! Trẫm tại muốn nghe!" Thiện Xá hiểu sao Tu Hồng Miễn lại giận như vậy, luôn luôn là người có thể khống chế mình nhất.

      Hạ Phù Dung mặt tràn đầy ủy khuất nhìn Tu Hồng Miễn, chỉ là nhìn , câu, nàng vừa sợ nàng vừa lên tiếng khóc.

      Thiện Xá thấy hốc mắt nàng ươn ướt, khoác tay lên vai nàng, cúi đầu nhìn nàng giọng , "Chúng ta ."

      Chương 92:

      Thiện Xá khoác tay lên vai nàng, cúi đầu nhìn nàng giọng , "Chúng ta ."

      Hạ Phù Dung giống như con rối theo Thiện Xá ra ngoài, Tu Hồng Miễn nhìn bóng lưng bọn họ rời , đôi tay nắm chặt thành nắm đấm.

      Buổi chiều đại quân nhanh khác thường, chỉ vì vị Hoàng đế cao cao tại thượng này hiểu vì sao mất hứng.

      Thiện Xá nhìn người ngựa phía trước nhanh gần như bay, lại nhìn Hạ Phù Dung phía sau dường như thở nổi. Chỉnh lại đầu ngựa, liền tới hướng bên Hạ Phù Dung, tay nhấc nàng kéo lên ngựa, lại quay đầu ngựa lại tiếp tục lên phía trước. Hạ Phù Dung thấy ánh mắt quái dị của mọi người đầu cúi xuống rất thấp, mặt cũng đỏ lên. Ở trong mắt người khác, hai đại nam nhân cùng cưỡi con ngựa là hình ảnh được tự nhiên a. Này mặc dù là lần đầu tiên Hạ Phù Dung cưỡi ngựa, nhưng mà cảm giác rất hưng phấn, giống như đại đa số người cưỡi lần đầu đều sợ hãi. biết là bản thân can đảm nàng hay là Thiện Xá khiến cho nàng cảm thấy an toàn, Hạ Phù Dung muốn nghiên cứu tỉ mỉ.

      Vốn là lộ trình sáu bảy ngày mới đến, nhưng doTu Hồng Miễn cứng rắn nên 3 ngày đến, đây đối với mọi người mà đều là kiểu huấn luyện ma quỷ. Mặc dù về sau Hạ Phù Dung đều là ở lưng ngựa bộ, nhưng chân của nàng cũng có cảm thấy mệt mỏi từng thấy.

      Còn chưa vào thành, nhìn thấy cửa thành đầy ắp người, phía trước có binh lính ngăn lại, ở chính giữa nhường ra lối rộng cho bọn họ . Đây là nghênh đón bọn họ trở lại sao?

      Đội ngũ tiến độ ràng chậm hơn rất nhiều, nhìn phía dưới chật ních nam nữ già trẻ, nghe tiếng mọi người hoan hô, trong lòng nổi lên cảm giác hạnh phúc, Hạ Phù Dung rốt cuộc hiểu tại sao nhiều nam nhân muốn đầu quân như vậy.

      biết bao lâu, Tu Hồng Miễn trước mặt đột nhiên ngừng lại , mọi người cũng đều dừng lại về phía trước.

      Hạ Phù Dung còn chưa tình tình, bị bộ mặt túc giận của Tu Hồng Miễn lôi xuống ngựa. Thiện Xá phản xạ có điều kiện mà nghĩ muốn kéo nàng, nhưng có kéo, Hạ Phù Dung bị ném mặt đất, cố tình sao vừa khéo, vừa đúng tiếp đất bằng cánh tay phải.

      May mắn phải rất đau, Hạ Phù Dung nghĩ muốn đứng lên, lại phát cánh tay phải chút cũng dùng được lực. Thiện Xá phát nàng đúng, lập tức tung người xuống ngựa đỡ Hạ Phù Dung dậy, " có sao chứ?"

      Hạ Phù Dung lắc đầu cái, hung hăng trợn mắt nhìn Tu Hồng Miễn cái, nàng chỗ nào chọc tới , vì sao lại đối xử với nàng như vậy!

      Tu Hồng Miễn chút dáng vẻ áy náy, quay đầu để ý tới nàng.

      Hạ Phù Dung sắp bị tức chết, tại sao có thể có tên gia hỏa cuồng vọng như vậy!

      Nhìn theo bóng lưng của Hạ Phù Dung, "Trì tướng quân phủ" bốn chữ to ràng đột nhiên xuất tại trước mắt. Giật mình nhớ lại Tu Hồng Miễn hình như có qua phong cho nàng cái phủ đệ, chẳng lẽ chính là chỗ này? Chỉ là. . . . . . còn giống như muốn đem phụ mẫu nàng đến đây ở cùng nàng .

      Hạ Phù Dung lập tức nhìn về phía Thiện Xá cầu cứu, Thiện Xá nháy mắt bảo nàng cứ yên tâm. Xem ra đều sắp xếp thỏa đáng, Hạ Phù Dung hướng khẽ mỉm cười.

      Tu Hồng Miễn xoay người vừa vặn nhìn thấy Hạ Phù Dung mỉm cười, ánh mắt lập tức biến thành mấy chục độ, cứng rắn mà đem nụ cười của nàng làm cho đông lại. Hạ Phù Dung có chút cứng ngắc quay đầu nhìn , Hạ Phù Dung có cảm giác tại rất ghét nàng...nàng là chỗ nào đắc tội ?

      "Của ngươi." Tu Hồng Miễn bỏ lại hai chữ này liền xoay bước .

      Xem ra ý tứ là để cho nàng ở nơi này, nhưng nàng trở lại phải là phải về cung sao, tại ngay hoàng cung cũng vào được, Dư phi nương nương trong cung kia làm sao có thể tìm được.

      "Sau đó" Thiện Xá hạ thấp giọng, hướng tới Hạ Phù Dung nháy mắt liền theo phía sau Tu Hồng Miễn rời .

      Đợi sau khi phần lớn mọi người rồi, Hạ Phù Dung liền nhìn xem vật mà Thiện Xá vừa nhét vào trong tay nàng, là khối lệnh bài. hẳn là để cho nàng có thể trở về cung, đây chính là khối lệnh bài có thể tự do ra vào cung.

      tỉ mỉ. Nắm lệnh bài trong tay, Hạ Phù Dung cười cười.
      trạch nữ thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 93

      Hạ Phù Dung len lén theo đại đa số binh sĩ, đùa gì thế, nàng còn chưa quen cuộc sống nơi đây , để cho nàng tự mình tìm đường hồi cung?

      Đánh giá thời gian sai biệt lắm, Hạ Phù Dung liền nghênh ngang hướng cửa cung tới. Còn chưa tới cửa, liền bị hai thị vệ phía ngoài cản lại, ngay sau đó lại tới thêm mấy người, xem ra thủ vệ quả rất nghiêm.

      Hạ Phù Dung vô cùng kiêu ngạo đưa ngay lệnh bài mà Thiện Xá đưa cho nàng, tại cũng thể biểu khúm lúm được, nếu dễ khiến cho người ta hoài nghi.

      "Ngươi là người nào, tại sao có thể có lệnh bài của Thiện tướng quân?" người thị vệ trong số đó hỏi.

      Hạ Phù Dung thừa nhận lúc ấy quả có chút sợ hãi, vốn tưởng rằng chỉ cần đưa ra lệnh bài là có thể vào , ai nghĩ tới còn phải hỏi lai lịch của lệnh bài?

      “Trợn to mắt chó của các ngươi mà nhìn cho ràng, ta chính là Trì Tô Trì tướng quân! Bởi vì ta mới vừa phong tướng quân, trong cung còn chưa chính thức ban lệnh bài, cho nên Thiện tướng quân liền đem lệnh bài của cho ta. Thế nào, ta và Thiện tướng quân muốn gặp mặt các ngươi cũng muốn quản?" Thân phận của nàng chính là bia đỡ đạn tốt nhất, đến lúc đó dù là thăm dò cũng sợ lộ, cùng lắm là nàng muốn cùng Thiện Xá hàn huyên chút.

      Bọn họ đều thể tin được nhìn Hạ Phù Dung chằm chằm, "Ngươi chính là Trì tướng quân? !"

      Hạ Phù Dung có chút ứng phó kịp, nàng đây chính là vị tướng quân mà Tu Hồng Miễn ở chiến trường phong , thế nào bọn họ cũng biết? Chẳng lẽ nơi này có radio….này nọ ?

      "Ty chức mạo muội, xin chờ chút." thị binh chạy vào trong cung, chỉ chốc lát sau dẫn theo người tới đây, người nọ vừa thấy nàng liền hướng tới nàng chào cái, "Ty chức ra mắt Trì tướng quân."

      Mấy người khác thấy thế cũng lập tức hướng tới nàng hành lễ, "Ty chức ra mắt Trì tướng quân, trước mạo phạm, Xin tướng quân thứ tội."

      Hạ Phù Dung gật đầu cái, " sao."

      "Mời." Bọn họ khom người nhường đường cho nàng.

      Hạ Phù Dung trong lòng thở phào nhõm, thủ vệ nghiêm khắc như vậy, nếu như có lệnh bài của Thiện Xá, chỉ sợ nàng muốn vào là có khả năng.

      Cố gắng nhớ lại con đường lần trước, dù sao cũng hơn mấy tháng rồi, hoàng cung này to như vậy, muốn tìm được vị trí của Dư Điệp cung vẫn là tương đối khó khăn.

      Hạ Phù Dung biết hướng nào đột nhiên phát Bích Quỳnh từ đàng xa tới. Ánh mắt Hạ Phù Dung sáng lên, trời cao đối với nàng là quá tốt, lại có thể trùng hợp ở chỗ này đụng phải nàng.

      Bích Quỳnh hướng tới nàng nháy mắt, liền xoay người khỏi. Hạ Phù Dung theo sát ở phía sau nàng, nàng bây giờ vẫn còn là Trì tướng quân, nếu là cùng cung nữ quen biết, nhất định dẫn tới hoài nghi.

      lúc lâu, rốt cuộc thấy được Dư Điệp cung quen thuộc của nàng. Trong lòng khỏi có chút hưng phấn, dù sao vẫn là ở qua đoạn thời gian, đối với nó cũng có chút tình cảm.

      Hạ Phù Dung mấy bước vào, liền nhìn thấy Bích Thanh nước mắt ròng ròng."Nương nương ~~"

      Hạ Phù Dung liền tiến lên trước ôm lấy Bích Thanh, lâu gặp. Ngày rời vẫn có cảm giác được, bây giờ trở về tới mới phát nàng thế nhưng lại thấy nhớ.

      Giương mắt liền nhìn thấy Bích Quỳnh ôm y phục đứng ở bên, Hạ Phù Dung hướng nàng cảm kích cười tiếng, trong khoảng thời gian này nhất định khiến nàng rất vất vả, "Ngươi gầy."

      "Bích Thanh nơi nào gầy? Bích Quỳnh vẫn chăm sóc nô tỳ rất tốt đấy." Bích Thanh xong còn ở trước mặt của Hạ Phù Dung quay vòng, tỏ vẻ nàng có gầy.

      Hạ Phù Dung giận trách trừng mắt nhìn Bích Thanh cái, "Đúng vậy a, ngươi chính là đứa bé lớn, dáng vẻ tỷ tỷ đâu rồi, nhìn ngươi đem muội muội mình mệt mỏi thành cái dạng gì rồi."

      Bích Thanh đột nhiên ngộ Hạ Phù Dung là Bích Quỳnh gầy, xấu hổ ôm đầu, "Bích Quỳnh hình như là hơi mệt chút, mỗi ngày còn phải chăm sóc tiểu Cúc đấy."

      Tiểu Cúc, rất lâu có có thấy nàng. Hạ Phù Dung nhìn Bích Quỳnh, nàng hướng ta cười tiếng, "Tiểu Cúc bây giờ hậu viện nhảy dây, tại nàng cùng Bích Thanh có gì khác biệt, mỗi ngày chỉ cần gây họa liền cám ơn trời đất."

      Hạ Phù Dung cười ha ha, trong lòng quả vẫn dám xác định Tiểu Cúc có phải mật trí nhớ hay .

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 94:

      Đổi lại nữ trang, đột nhiên phát mình so với trước kia đen gầy ít, chỉ là thân thể khỏe mạnh rất nhiều. Đen sao, từ từ bảo dưỡng còn có thể trắng trở lại, chỉ cần mỗi ngày có vẻ bệnh là được, nàng còn hài lòng với dáng vẻ tại của mình, chỉ là nhìn Bích Thanh hai tỷ muội nhìn dáng vẻ của nàng mà uất ức liền buồn cười, phái nữ nơi này rất sợ đen a.

      Hạ Phù Dung sao cả cười cười, ", xem Tiểu Cúc chút."

      tới hậu viện, liền nhìn thấy tiểu Cúc vô tư chơi rất vui ở bàn đu.

      "Tiểu Cúc ~" Hạ Phù Dung cười híp mắt về phía nàng.

      Tiểu Cúc nhìn thấy Hạ Phù Dung về phía nàng, lập tức ngừng lại. Ánh mắt xa lạ của Tiểu Cúc, làm cho nàng cảm thấy đau lòng.

      "Biết ta là ai ?" Hạ Phù Dung cố gắng làm cho nụ cười của mình có sức hút.

      Tiểu Cúc nhìn Bích Quỳnh chút, "Ngài chính là Dư phi nương nương?"

      Nụ cười của Hạ Phù Dung có chút cầm cự nổi, nàng là mất trí nhớ. người dù có giả bộ thế nào, ánh mắt cũng thể giả được, ánh mắt xa lạ như vậy, ánh mắt sợ hãi như vậy, thuộc về tiểu Cúc, hoặc giả thuộc về Tiểu Cúc trước đây. Vốn chỉ muốn trở lại hỏi Tiểu Cúc chút xem rốt cuộc phát sinh những chuyện gì, nhưng ngay cả đầu mối quan trọng nhất cũng đứt, chẳng qua nàng dám khẳng định chuyện này có quan hệ với Thượng Quan Lệ.

      Tiểu Cúc từ lúc gặp Hạ Phù Dung vẫn nhìn nàng, bị sợ hãi chạy tới lấp sau lưng Bích Quỳnh. Bích Quỳnh nhìn nàng bất đắc dĩ cười cười, "Nàng sợ người lạ."

      Hạ Phù Dung gật đầu cái, " sao, chung đụng đoạn thời gian tốt hơn. cần phải lo"

      "Đúng rồi nương nương, chuyện ngài mất tích định giải thích thế nào?" Bích Thanh nghiêng đầu hỏi.

      lần hồi cung liền phiền toái hết chuyện này đến chuyện khác, Hạ Phù Dung day day thái dương." Chuyện ta mất tích bị phát như thế nào?"

      "Ngày đó Lệ phi nương nương muốn tới thăm nàng, chúng ta ngài trong lúc tĩnh dưỡng, nên gặp khách, nhưng Lệ phi nương nương ngài cũng tĩnh dưỡng lâu như vậy, thấy cũng nên gặp mặt lần. Chúng ta ngăn được nàng, liền. . . . . ." Bích Quỳnh càng giọng càng .

      Lại là Lệ phi! Thượng Quan Lệ này sao lại ghê tởm như vậy a, dù là sợ nàng giành nam nhân của nàng ta cũng cần như vậy . Hơn nữa, Tu Hồng Miễn kia có nhiều phi tử như vậy, nàng ta tại sao phải gây với nàng đây? Hạ Phù Dung híp híp mắt, Thượng Quan Lệ, ngươi dám nhiều lần chọc dận ta, cũng đừng trách ta khách khí!

      Tất cả sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.

      Hôm sau, Hoàng đế đại nhân rốt cuộc dưới thúc giục ở phía sau quan tâm tung tích của Dư phi nương nương.

      Dưới uy hiếp của Tu Hồng Miễn, Bích Quỳnh khúm núm , "Bẩm hoàng thượng, ngày đó Lệ phi nương nương nhất định xông vào Dư Điệp cung, bảo là muốn thăm nương nương, sau còn muốn dẫn Dư phi nương nương tới Duệ Hoa cung của nàng hảo hảo hàn huyên chút, sau nương nương liền thấy trở lại. Bọn nô tỳ dám , là bởi vì chuyện này có liên quan đến Lệ phi nương nương, cho nên bọn nô tỳ dám lỗ mãng."

      Tu Hồng Miễn nhướng mày, "Các ngươi theo nương nương?"

      "Hồi hoàng thượng, lúc ấy Tiểu Cúc theo. Tiểu Cúc là từ theo nương nương, cho nên lúc nương nương ra ngoài vẫn luôn mang theo nàng."

      "Nàng cũng có trở lại?"

      "Hồi hoàng thượng, nàng trở lại. Người này chính là Tiểu Cúc." Bích Quỳnh chỉ chỉ Tiểu Cúc.

      "Ngày đó ngươi theo Dư phi sau khi rời khỏi đây xảy ra chuyện gì? Dư phi nơi nào?"

      Bích Quỳnh nhìn thân thể Tiểu Cúc run rẩy, lập tức tiếp, "Hồi bẩm hoàng thượng, Tiểu Cúc mất trí nhớ."

      Tu Hồng Miễn nghe vậy nhướng mày, "Mất trí nhớ?"

      Tu Hồng Miễn truyền thái y dành riêng cho đến, chẩn đoán chính xác bị mất trí nhớ, cũng phát Tiểu Cúc phần miệng có dấu vết thương tích. Tu Hồng Miễn híp híp mắt, thấy kiện này cũng đơn giản a."Truyền Lệ phi!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :