1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Khí phi không dễ làm - Tương Tương Ngọc Nhân (267c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 79

      Tu Hồng Miễn nhìn bóng lưng xa, khóe miệng khẽ cong: nữ nhân, nếu trời cao để cho nàng tối nay gặp phải ta, vậy nàng nhất định phải trở thành người của Tu Hồng Miễn ta!

      Hạ Phù Dung chạy, đột nhiên cảm thấy cả người ớn lạnh. Nàng mặc quần áo tử tế rồi mà?

      Trở lại trại lính, nàng được mọi người hoan nghênh nhiệt tình, "Đúng rồi, hoàng thượng đâu?" Nàng giả bộ hỏi.

      "Mới vừa rồi cũng thấy, chắc là đâu đó, yên tâm, ngài ấy trở về ngay mà." Thiện Xá cười , Tam đệ này hình như rất thân thiết với đại ca đấy.

      Nghe được đáp án như dự đoán, nàng gật đầu cái.

      "Đệ xem, ngài ấy phải trở về sao."

      Mọi người nhìn về phía chào cái, "Tam đệ trở về?" Tu Hồng Miễn làm như ngờ tới nàng trở về.

      Nàng gật đầu cái, cảm giác thân thể tử chủ mà run lên, cố gắng làm công tác tư tưởng ở trong lòng: thể nào biết là của nàng, đối với chuyện này nhất định chỉ là khúc nhạc đệm, chắc chắn nhớ. ra đâu.

      "Thế lúc đường trở về Tam đệ có nhìn thấy ai ?"

      Thân thể của nàng chấn động, muốn cái gì đến nó lại đến, "À? Đệ thấy ai cả!"

      cũng đến đề tài này nữa, "Lần này Tam đệ trở về, có thu hoạch gì ?"

      Nàng chợt nhíu mày, "Huynh có gì cứ ?"

      vào lều của , nàng đem bản đồ chiến lược của Hoa Dư đưa cho , "Đây là bản vẽ chúng đệ tốn rất nhiều thời gian và công sức mới vẽ xong, nương này đơn giản, suy nghĩ rất linh hoạt làm cho đệ cảm thấy bằng a!"

      " nương?" Tu Hồng Miễn chau mày, "Đệ có bức họa này từ đâu?"

      "Đương nhiên là ở người Hoa Dư, nếu huynh cho là đệ ngốc đến nỗi tin tưởng người khác cho đệ đồ vật gì đó hay sao?"

      Thiện Xá miệng há to, "Đệ Hoa Dư là nữ nhân?"

      " phải sao?" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, nàng nghĩ chắc là nàng hiểu lầm điều gì đó.

      Tu Hồng Miễn bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Hạ Phù Dung, " núp hơn tháng, đối phương là nam hay nữ cũng biết?"

      Hạ Phù Dung á khẩu trả lời được, Hoa Dư là nữ nhân sao? ! Lúc ấy nghe giọng của rất thô, nàng cho là giọng của là trung tính; rất cao lớn, nàng cho là so với các nương bình thường lớn hơn chút; hành động của rất giống như của các nữ hài tử khác, nàng cho là Nữ Trung Hào Kiệt. . . . . . ra nàng bị ấn tượng ban đầu làm chủ a, lúc nàng nghe đến cái tên Hoa Dư này liền nghĩ nương.

      Tu Hồng Miễn nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Hạ Phù Dung, có chút hoài nghi hỏi Thiện Xá, "Ngươi xem rốt cuộc ta có biết ai là Hoa Dư hay ?"

      "Này! Ngươi đừng quá đáng như vậy có được ! Vẻ ngoài của rất giống con , cộng thêm tên của , tất nhiên làm cho người ta hiểu lầm á!" Nàng rất phục .

      "Con ? Đúng rồi, các ngươi xem ở xung quanh đây có thể nào có con xuất hay ?" Tu Hồng Miễn làm như nghĩ tới điều gì hỏi.

      Hạ Phù Dung là muốn tát cái vào miệng của mình, tại sao lại đem câu chuyện kéo về đề tài này nữa a!

      Thiện Xá lắc đầu cái, " thể nào, nơi núi rừng hoang vắng này, cho dù có người, cũng rời khi nghe nơi này có chiến loạn xảy ra rồi, làm sao có con ."

      Hạ Phù Dung vội vàng phụ họa, "Đúng đó, đường đệ trở về ngay cả con thú đệ cũng thấy."

      Khóe miệng Tu Hồng Miễn khẽ cong, nở nụ cười rất có thâm ý, "Tối nay ta gặp được."

      Vẻ mặt Thiện Xá tỏ ra có chút thể tin được, " thể nào, ngài xác định ngài nhìn lầm?"

      "Ta cũng nghĩ rằng đó chỉ là giấc mộng xinh đẹp, nhưng mà ta lại lượm được thứ này dưới dấu chân của nàng."

      Đôi mắt của nàng bỗng trợn to, đây phải là ngọc bội khi nàng đảm nhiệm chức Phó tướng sao! Nhất định là nàng làm rớt lúc ôm lấy quần áo, nàng lén ngắt mình cái, tại sao nàng có thể ngốc đến nỗi làm rơi đồ để cho Tu Hồng Miễn nhặt được! Khứu giác của nhạy bén như sói, sợ rằng rất nhanh chóng ngửi ra được mùi vị của nàng.

      Thiện Xá đem ngọc bội cầm trong tay, lại đột nhiên hét to lên, "Địa tàng noãn ngọc!"

      Nhìn vẻ mặt của , chỉ sợ lai lịch của ngọc này , "Ngọc này rất quý sao?"
      Chương 80

      Câu hỏi của nàng nhận được hai luồng ánh mắt khinh bỉ bay tới, "Ngọc bội này là Địa Tàng Noãn Ngọc ngàn năm điêu khắc mà thành, nếu có nó trong tay, thân thể được bảo vệ, có tác dụng như các loại thần đan diệu dược! Cả khối ngọc chỉ khắc được cặp ngọc bội, lúc ấy mọi người khắp thiên hạ đều điên cuồng tìm kiếm để có được chúng, nhưng trong thời buổi loạn lạc chúng bị đánh cắp, miếng rơi vào tay hoàng đế, miếng còn lại biết về đâu. Trừ tin tức miếng ngọc kia ra, tin tức về miếng ngọc còn lại cho đến giờ vẫn ai biết, sao có thể dùng tiền bạc để so sánh?"

      "Trong tay hoàng đế có miếng ngọc bội như thế này? Vậy sao các huynh ai tranh giành để có được nó?"

      Thiện Xá khẽ mỉm cười, "Cần gì phải giành chứ? Nó tại được giắt ở bên hông của hoàng đế chúng ta."

      Hạ Phù Dung nhìn miếng ngọc ở bên hông Tu Hồng Miễn, đúng là giống với miếng ngọc của nàng như đúc. Nàng cảm thấy có chút khó hiểu, theo như những gì Thiện Xá , miếng ngọc khác ở trong tay vua nước kiền sở. Nhưng tại sao miếng ngọc này lại ở trong tay Nguyên phó tướng? Theo lý, vật quan trọng như vậy phải ở trong tay hoàng đế hay sao? Nếu tên Nguyên phó tướng này kiêu căng ngạo mạn hống hách coi ai ra gì như thế, xem ra lai lịch của a, khó trách lúc nào cũng bày ra vẻ mặt coi thường nàng.

      Tu Hồng Miễn lấy ngọc từ trong tay Thiện Xá về, "Đệ thử xem đây phải là sắp đặt của ông trời là gì chứ?"

      Thiện Xá nhìn động tác của Tu Hồng Miễn, "Ngài động lòng với nàng ta?"

      Tu Hồng Miễn nhíu mày, trả lời.

      "Có lẽ trời cao còn sắp đặt những thứ khác kèm theo cũng chừng? Ví dụ như nàng ta là gián điệp của nước khác sai tới đây? Lúc này trong giai đoạn hiểm nghèo, thể coi thường a!" Nàng nhanh chóng dội cho Tu Hồng Miễn thau nước lạnh, đùa gì chứ, nếu vẫn muốn điều tra chuyện về nàng, chỉ sợ sau này lúc nàng muốn rời dễ dàng gì.

      Thau nước lạnh này quả đủ lạnh, làm cho Tu Hồng Miễn phải bày ra vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Hạ Phù Dung, "Chỉ cần nàng ở thế gian này, trẫm nhất định có thể tìm được nàng!" tới chỗ này, giống như nhớ ra cái gì, "Hình như bên cạnh nàng có con vật gì đó, ban đêm ta nhìn lắm, hình như con vật đó có bộ lông màu bạc."

      Tu Hồng Miễn xong cùng Thiện Xá trao đổi ánh mắt, động vật có thể thường lui tới ở chung quanh đây cũng chỉ có. . . . . ." hồ!"

      * hồ: con cáo thành tinh

      Thiện Xá có chút nghi ngờ hỏi, "Đại ca, phải là huynh gặp phải ma quỷ quái gì chứ?"

      Tu Hồng Miễn khẽ cong khóe miệng, nhìn ngắm miếng ngọc trong tay , "Cho dù nàng là quái, trẫm cũng nhất định phải thuần phục được nàng!"

      Trong lòng Hạ Phù Dung chấn động, suýt nữa đứng vững, cái tên Tu Hồng Miễn này cũng quá nhàm chán ! Chỉ là nương trong lúc vô tình gặp phải vậy mà phải tìm cho bằng được, chẳng ra làm sao cả?

      "Đúng rồi, đại ca, trong lúc đệ có ở đây, có chuyện gì xảy ra hay ?"

      Hạ Phù Dung thầm thay đổi đề tài, hai người nam nhân đồng thời bắt đầu nhớ lại tình huống xảy ra.

      " có việc gì, chẳng qua là cảm thấy kỳ lạ, tại sao mỗi lần đệ truyền tin đều phải truyền hai phần, phần ràng, phần chi tiết tỉ mỉ, chữ viết cũng giống. Chẳng lẽ vì muốn che giấu tai mắt?"

      Quả nhiên! Xem ra còn có rất nhiều bí mật đây. "Chỉ sợ có người nóng lòng hơn chúng ta đấy."

      Nghe xong lời Hạ Phù Dung..., Tu Hồng Miễn cùng Thiện Xá đồng thời nhíu mày.

      Hạ Phù Dung nằm ở đệm, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra. Xem ra phía sau của cuộc chiến tranh này là đại mưu đấy. Sau khi nàng gửi tin cho Tu Hồng Miễn, có người mượn danh nghĩa của nàng đưa tin cho bọn , nếu như thế chắc hẳn bọn chúng sắp xếp người núp trong quân doanh của hoàng đế, gặp được bồ câu đưa tin của nàng trở về, liền tạo lá thư giả giao cho Tu Hồng Miễn, nhưng lại biết được bồ câu đưa thư của nàng chết, nên nàng đành để cho con bọ ngựa đưa tin. Người này là ai? rốt cuộc muốn lấy cái gì? Hay là. . . . . .

      Ngoài cửa truyền đến giọng của binh sĩ, canh ba nửa đêm Tu Hồng Miễn gọi nàng tới để làm gì?

      Mới vừa đứng dậy, nàng cảm giác có chỗ kì lạ.Giọng !

      Giọng này nàng chưa từng nghe qua bao giờ. Nàng nhướng mày, xem ra vị đại nhân quỷ quái này tìm nàng có việc a.

      Hạ Phù Dung mới vừa bước ra cửa, chỉ cảm thấy cơn gió lướt đầu, cái túi màu đen chụp lên đầu nàng, nàng giả bộ giãy giụa chút. Nàng cảm giác bị dẫn , muốn giết nàng sao?

      "Dừng tay!" tiếng quát to truyền đến, nàng chỉ cảm thấy bên ngoài vang lên tiếng binh đao chạm nhau, chỉ lát sau, người tới càng nhiều, nàng được người nào đó cứu. Trong lòng nàng thở dài cái, thiếu chút nữa là có thể biết được ai là nội gián a.

      Hạ Phù Dung nhanh chóng lột cái túi ra khỏi đầu, chỉ thấy Thiện Xá bảo vệ nàng, Tu Hồng Miễn đứng ở cách đó xa, trong mắt hai người bọn họ lại có thất vọng, xem ra bọn họ cũng có suy nghĩ giống nàng, cố ý làm cho tên nội gián kia đến gần nàng hơn thôi.
      trạch nữ thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 81

      Tuy trong lòng Hạ Phù Dung rất thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn phải tiếp tục diễn, lần này bắt nàng chỉ là tên lính, ta chính là Đại Cá Tử lúc trước từng giúp đỡ nàng, quan hệ cũng rất tốt, được thăng chức làm đội trưởng. Nhìn vẻ mặt vui mừng của , đối với Hạ Phù Dung cùng đám người Tu Hồng Miễn có vẻ thích hợp cho lắm.

      vào lều của Tu Hồng Miễn, gương mặt cả ba người đều lên chán nản thất vọng, thiếu chút nữa là mọi chyện đều hỏng hết!

      "Các ngươi nếu như ta phái người đến Quỷ Sơn, có thể tìm được nàng hay ?"

      Những lời của Tu Hồng Miễn vừa ra, Hạ Phù Dung cùng Thiện Xá đều kinh ngạc, đến lúc nào rồi, ta còn suy nghĩ về chuyện kia?!

      "Đại ca, phải là đệ đại ca, đầu chữ sắc có con dao a!" Hạ Phù Dung muốn làm cho Tu Hồng Miễn đánh mất cái ý niệm này trong đầu.

      híp mắt, trừng mắt uy hiếp nhìn Hạ Phù Dung, làm cho cả người nàng run lên. Ánh mắt của , so với a ô còn đáng sợ hơn!

      "Ta muốn làm chuyện gì, chẳng lẽ còn phải nhờ ngươi đến dạy ta?"

      Cái gì? !Cái người này cũng là quá quắt! "Chẳng qua là ta muốn nhắc nhở ngươi chút! Ngươi có biết, người dân kiền sở đều gọi Hoa Dư là Tướng quân, Hoa Dư lại đối xử với toàn bộ tướng sĩ như là người nhà, đấy mới thực là Quân Vương tài đức sáng suốt!"

      Những lời của Hạ Phù Dung vừa chọc giận Tu Hồng Miễn, "Ý của ngươi là trẫm phải là Quân Vương tài đức sáng suốt?!" Trong lời của mang theo uy hiếp mạnh mẽ, giọng chứa đựng uy hiếp ấy càng ngày càng đến gần cho đến khi ở trước mắt của Hạ Phù Dung. Tim của nàng đập dữ dội, từ trước đến nay tim của nàng chưa từng đập nhanh đến như vậy, Tu Hồng Miễn này, ở khoảng cách gần sao nàng nhìn lại thấy đẹp trai đến chết người thế biết!

      vươn tay, dùng sức nhéo mặt của Hạ Phù Dung, "Chuyện của Trẫm, ngươi tốt nhất đừng có can dự vào!"

      Hạ Phù Dung đau đến ứa nước mắt, dùng sức rất lớn mà nhéo mặt của nàng, nàng cố gắng giãy thoát khỏi tay của , liền nhanh chóng chạy ra khỏi lều.

      Thiện Xá ở bên cũng biết nên cái gì, Tam đệ này lá gan cũng rất lớn rồi, lúc này mặc dù xưng hô với nhau là huynh đệ, nhưng dù sao đại ca cũng là Hoàng đế, tôn nghiêm của hoàng thượng chẳng lẽ để cho người nào đe dọa cũng được sao?

      Cánh tay của Tu Hồng Miễn sau khi Hạ Phù Dung rời khỏi vẫn nhúc nhích vẫn giữ nguyên tư thế trước khi nàng rời , cảm giác này. . . . . .

      Hạ Phù Dung chạy trở về lều của nàng, có chút uất ức ngồi ở nệm, a ô chẳng biết từ đâu chạy tới, nhảy vào trong lòng của nàng.

      Cái tên Tu Hồng Miễn này cũng quá độc tài! coi lời khuyên của người khác ra gì, nàng những lời đó là vì muốn tốt cho , nhìn thấy Hoa Dư đối đãi với binh lính của như vậy, có thể làm tăng sức mạnh của quân đội rất lớn. Còn cái tên Tu Hồng Miễn này đến muộn lại bày ra vẻ mặt Hoàng đế, nhìn cũng làm người ta khó chịu!

      A ô thấy tâm tình của Hạ Phù Dung vui, nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau, kéo con dê to lớn vào lều. Hạ Phù Dung nhìn thân thể nho của a ô chẳng biết làm sao, lôi con dê to lớn lại béo thế kia nhưng cái tên này lại cố hết sức!

      Nó kéo con dê vào trong lều, liền hả hê nhe răng, ngồi dưới đất đem chân trước ôm lấy đầu, cái đuôi càng ngừng phe phẩy. Động tác này rất là dễ thương, giống như là mắc cỡ chờ đợi lời khen của nàng.

      Hạ Phù Dung nhìn cẩn thận đầu con dê kia, nó bị độc của a ô giết chết, cũng giống với các con dê khác mà thôi.

      Hạ Phù Dung nhìn a ô có chút khó xử, "A ô, ta cũng rất muốn khen ngươi, nhưng ta biết ngươi kéo con dê vào đây có cái gì hay mà ta phải khen ngươi."

      A ô nghe những lời của Hạ Phù Dung ..., động tác phe phẩy đột nhiên cứng đờ, động tác dừng lại ở đó, chân trước vẫn ôm lấy đầu, nhưng hình như còn vui vẻ.

      "Được rồi được rồi, a ô của chúng ta rất giỏi, cái đầu dê này, tốt!" Hạ Phù Dung xong lại còn vỗ tay như trống, là nàng tìm được có cái gì hay mà khen nhưng dù sao cũng phải khen vài lời mới được.

      Nó lại bắt đầu đung đưa như bồng bềnh vào cảnh tiên, Hạ Phù Dung chẳng biết phải làm gì với cái vật khi ra tay đáng sợ, nhưng đôi lúc lại có những hành động hết sức dễ thương này. Chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ, "Con dê của ta chạy đâu mất rồi có ai thấy đâu , nó là bữa ăn tối cho mọi người ngày mai đấy!" "Ta thấy. . . . . ." "Ta biết. . . . . ."

      Hạ Phù Dung híp híp mắt, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm nhìn a ô. Hình như cảm nhận cơn giận của Hạ Phù Dung, a ô còn ở đằng kia của lều mắc cỡ đung đưa thân mình trái phải, lập tức trợn tròn cặp mắt, đôi mắt chớp chớp tỏ ra vô tội nhìn nàng, hình như biết mình lại gây ra họa nữa.

      "Pằng!" "Ô ~!"

      "A ô đáng chết, cả ngày lẫn đêm chỉ biết gây họa! Còn mau kéo con dê này về ! ! !"


      Chương 82

      Sáng hôm sau khi Hạ Phù Dung vừa tỉnh dậy liền nghe Tu Hồng Miễn tìm nàng, làm cho nàng vào lều của có chút thấp tha thấp thỏm.

      "Hôm nay trẫm nghe cả con dê nướng dành cho bữa ăn tối bị con vật cắn chết, hơn nữa còn vật đó lại là hồ đấy."

      Đột nhiên Tu Hồng Miễn chuyện này với Hạ Phù Dung làm cho nàng có chút lo lắng, tại sao lại chuyện này với nàng? Chẳng lẽ phát được cái gì? "À? sao? Nơi này cách Quỷ Sơn rất xa mà."

      Khóe miệng Tu Hồng Miễn nhếch lên, "Đúng vậy, đệ thử xem tại sao ở nơi này lại xuất dấu chân của hồ?"

      "Chẳng lẽ cùng với vị nữ tử mà hoàng thượng gặp đêm hôm đó có liên quan?" Hạ Phù Dung tiếp tục mặt dày , chỉ cần cởi hết quần áo của nàng, nàng có chết cũng thừa nhận!

      híp híp mắt, "Vậy đệ cho trẫm biết, nếu như đệ là , đệ trốn ở nơi nào?"

      Thấy Hạ Phù Dung trả lời, cười lạnh cái, làm cho nàng rùng mình cái.

      "Chắc Tam đệ lâu được tắm chứ nhỉ? Ngày đó đại ca phát ở chung quanh đây có cái hồ, bằng bây giờ chúng ta cùng nhau đến đó tắm?" lát sau, lại thêm câu, "Hay là. . . . . . Tam đệ tắm ở đó rồi?"

      "Ha ha, đại ca biết đùa, đệ làm sao có thể tắm ở nơi đó được." Hạ Phù Dung liếc mắt, "Được thôi, ra, đệ lâu lắm cũng chưa được tắm, nhờ đại ca chăm sóc, tối nay chúng ta cùng nhau ." Hạ Phù Dung nở nụ cười xoay người ra khỏi lều.

      Tu Hồng Miễn thấy Hạ Phù Dung vui vẻ đồng ý, trong lòng lại bắt đầu nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ quá đa nghi? Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của , cảm giác lần trước tuyệt đối có sai.

      Hạ Phù Dung trở về lều của nàng, nàng giống như kiến bò chảo nóng liền nhanh chóng bắt đầu thu dọn đồ đạc, nơi này thể ở lại, nàng muốn chờ sau khi đánh giặc xong rời , xem ra bây giờ được rồi. Trước đó đồng ý với Tu Hồng Miễn, chỉ là kế hoãn binh, nếu khi việc bị phát nàng cũng biết chết như thế nào.

      Đem đồ đạc thu dọn xong giao cho a ô mang trước, nếu khi nàng ra lều mà mang theo đồ đạc bị người khác chú ý. A ô cúp hai lỗ tai lại, vẻ mặt tình nguyện. Trong lòng Hạ Phù Dung cười trộm, ai bảo chính ngươi lúc trước muốn làm hùng, con dê lớn như vậy cũng có thể kéo dễ dàng, những thứ này càng thêm tiểu cass rồi. Ừ, xem ra sau này công nhân bốc vác có thể để cho nó làm rồi.

      Thấy tình hình bên ngoài vẫn bình thường, đỉnh màn Hạ Phù Dung cắt cái lỗ to, ra ngoài từ phía có vẻ an toàn hơn.

      Mới vừa bay ra khỏi lều, chỉ nghe phía dưới chân vang tiếng lớn.

      Lều của Hạ Phù Dung trong nháy mắt bị nổ nát bấy!

      Hạ Phù Dung ngơ ngác nằm vách đá dựng đứng, nếu như nàng chạy trốn kịp thời, có phải bị nổ chết hay ? !

      Mọi người nghe thấy tiếng nổ nhanh chóng chạy đến, thấy cảnh tượng trước mắt đều sợ đến ngây người. Lúc này nàng chỉ nhìn thấy tất cả binh lính chỉ chỉ về phương hướng của nàng, hình như muốn nàng may mắn mới thoát khỏi cái chết.

      Lều của chủ soái vẫn bình thường bị hư hại gì, hình như tất cả mọi người đều bị tiếng động làm cho sợ hãi , xem ra thuốc nổ ở chỗ này vẫn được sử dụng rộng rãi cho lắm.

      "Hình như năng lực chạy trốn của ngươi rất vô hạn làm cho trẫm cũng rất bất ngờ." Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung .

      Hạ Phù Dung cười xấu hổ, chạy mau hơn nữa có thể nhanh hơn được thuốc nổ sao? Nếu phải là nàng thoát được nhanh, chỉ sợ bị nổ thành tương rồi.

      "Ngươi và Y Tháp tộc có quan hệ gì?"

      Hạ Phù Dung ngỡ ngàng nhìn Tu Hồng Miễn, nàng có thể cùng với bọn họ có quan hệ gì.

      "Nếu bọn họ làm sao có thể dùng lê bạo đối phó với ngươi?"

      ra nơi này gọi thuốc nổ là lê bạo. Lúc này trong lòng nàng rất tức giận, nàng cùng bọn họ thù oán, tại sao lại muốn giết nàng? ! Là Y Tháp tộc sao? Lần này coi như các ngươi đụng tới nàng!

      Tu Hồng Miễn thấy nàng tức giận mội lời, cũng nhìn ra nàng muốn tìm hiểu việc xảy ra, liền tiếp tục hỏi nữa.

      Trải qua chuyện giật mình vừa rồi, Hạ Phù Dung cảm thấy cả người nóng lên, cái trán đổ mồ hôi hột, nàng lột cái nón xuống lau mồ hôi, trong nháy mắt cảm thấy động tác này thích hợp. Nếu theo thường ngày, chỉ cần nàng làm động tác này. . . . . .

      hối hận kịp, chỉ thấy bên ngoài lều có bóng dáng nho chạy thẳng về phía nàng.

      A ô!
      trạch nữ thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 83

      Lúc này hối hận còn kịp nữa, chỉ thấy bên ngoài lều có bóng dáng nho hướng chỗ nàng vọt tới

      A Hu!

      Đầu cảm giác trống trơn, nàng tại sao lại ngu xuẩn đến bây giờ bỏ mũ xuống? Bình thường nàng đều là tại thòi điểm có ai hoặc buồn ngủ bỏ mũ xuống, sau đó A HU nhất định xông lại nhảy lên đầu nàng. Làm sao lại quên? Tại sao có thể quên! Xem ra hôm nay đúng là ngày chết của nàng.

      Trong nháy mắt, chỉ thấy ánh đao lướt qua. Tu Hồng Miễn!

      đao hướng tới chỗ A Hu.

      "A ~~! ! !" Hạ Phù Dung kêu to tiếng.

      Đao qua phát ra hơi thở, đất chỉ để lại hai sợi lông của hồ ly, bóng đen sớm thấy tung tích.

      Nguy hiểm , nguy hiểm , may là A Hu có việc gì.

      Tu Hồng Miễn thấy Hạ Phù Dung bị dọa sợ đến trắng cả mặt, ra là mình đa tâm, trước thấy vị nữ tử kia và con Ngân Hồ này ở cùng nhau, cho nên Ngân Hồ là tuyệt đối tấn công nàng.

      Tất cả chỉ xảy ra ở trong nháy mắt, đợi đến mọi người phản ứng kịp, đều thở ra hơi dài, vừa Trì tướng quân thiếu chút nữa bị hồ tập kích!

      "Đệ sao chớ?"

      Xem ra tất cả mọi người lầm tưởng là A Hu vừa nãy định tập kích nàng, như vậy cũng tốt, chính là giải trừ nghi ngờ của Tu Hồng Miễn đối với nàng, Hạ Phù Dung giả vờ chưa tỉnh hồn lắc đầu cái.

      Tu Hồng Miễn này võ công của quả thực là sâu lường được, ngay cả A Hu từ trước đến giờ ai có thể tới gần cũng bị chém xuống, mất mấy cái lông hồ ly, đây là vẫn có phòng bị mà tấn công, người này làm nàng có chút sợ hãi, xem ra có lẽ vẫn là cách xa cho thỏa đáng.

      "Nếu lều của tam đệ bị hủy rồi, liền tạm thời ở cùng ta , ta tìm người nghiêm tra chuyện này." Tu Hồng Miễn lại nhìn mọi người chút, "Nếu như có chuyện gì, mọi người hãy về thôi."

      Lông mày Hạ Phù Dung run lên, Tu Hồng Miễn, là khắc tinh của nàng sao! vừa mới suy nghĩ cách xa .

      Tu Hồng Miễn cởi sạch áo ngoài, nằm ở giường. Hạ Phù Dung vì để biểu mình "Trong sạch" , cũng cởi ra áo ngoài cố kỵ chút nào mà nằm ở bên cạnh . Kể từ sau " kiện của hồ", Hạ Phù Dung buộc lại rất nghiêm cẩn (nghêm ngặt, cẩn thận) rồi, cộng thêm áo sơ mi bên trong còncẩn thận mặc thêm cái áo nữa, cho nên căn bản là cần lo lắng bị nhìn ra.

      Nhìn Tu Hồng MIễn giường chút, người này cũng quá ích kỷ ! thế nào nàng so với cũng là người gầy yếu! Tại sao chính ngủ bên trong để cho nàng ngủ bên ngoài? Hơn nữa mình còn chiếm hơn phân nửa cái giường!

      Cố gắng thở bình thường áp chế bất mãn của mình, ai bảo người ta là Hoàng đế đây? Hơn nữa nàng tại chỉ là chấp nhận cùng ngủ chung cái giường mà thôi, có thể qua loa qua coi như xong, chọc vào rắc rối chỉ có thể là gây bất lợi cho nàng.

      giường bị quăng xuống đất 7 lần, Hạ Phù Dung rốt cuộc nổi cáu!

      "Tu Hồng Miễn! Cái người ích kỷ này! Rốt cuộc huynh muốn chừa chỗ cho ta ngủ hả!"

      Tu Hồng Miễn làm như bất mãn khi bị gọi tỉnh, " thích xuống đất ngủ! vóc dáng to như hạt vừng mà còn muốn chiếm cả cái giường hay sao?"

      Cái gì? Hạ Phù Dung nàng đây gọi nhắn có được hay !"Làm ơn! Đại ca, huynh xem chút chỗ huynh mới cho ta? Coi như muốn cho ta ở lâu, ít nhất huynh cũng nên để cho đệ ngủ bên trong a! có phong độ!"

      khó chịu từ giường ngồi dậy, "Ta ngủ bên ngoài? Ngộ nhỡ ta té xuống làm thế nào."

      "Đệ đều từ giường rớt xuống lần thứ bảy! Để cho đệ ngủ bên trong cái chết hả!"

      " cho." Tu Hồng Miễn làm như lười phải cùng nàng dây dưa, bỏ lại hai chữ liền nằm xuống thở to mà ngủ.

      "Cái người này đầu chỉ dài bốn chi dài đại não heo! Tránh ra! !" Hạ Phù Dung gầm lên giận dữ, trực tiếp nhảy lên giường, hướng đến chỗ giường ở sát vách giường nằm xuống. Hạ Phù Dung vừa nằm cái, Tu Hồng Miễn liền bị đẩy ra bên ngoài.

      giận dữ, "Cái người này biết điều gì cả! Giữ lại chỗ cho ngươi cũng tệ rồi, còn dám bắt bẻ!" xong, tay đem Hạ Phù Dung từ giường ném ra ngoài, trước mắt của nàng đầy sao.

      Hạ Phù Dung lắc lắc đầu cho bớt choáng váng, phục xông lên giường, vừa thấy liền lập tức dời đến góc tường, cho nàng kẽ hở để có cơ hội chen vào. Hạ Phù Dung muốn khóc rồi, chưa từng thấy qua nam nhân vừa ích kỷ lại ngây thơ như vậy! Nhưng tính cách của nàng lại chụi thua, đêm nay nàng phải ngủ bên trong!

      Biết có khe hở, Hạ Phù Dung vẫn hướng nơi đó nằm xuống, trực tiếp nằm lên người của Tu Hồng Miễn, gầm lên giận dữ, "Lập tức lăn xuống cho trẫm!" Vừa vừa đem Hạ Phù Dung lôi ra ngoài. Hạ Phù Dung thà chết kéo lấy y phục của .

      "Lập tức buông ra cho trẫm!"

      "Chết cũng buông!"


      Chương 84

      Hai người bọ nàng ở beeb trong xô xát, bên ngoài truyền đến hồi tiếng vang, "Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì sao?"

      Hạ Phù Dung và Tu Hồng Miễn đồng thời sững sờ, động tác cũng như ngừng lại nơi đó.

      Mới vừa chỉ lo giận dỗi rồi, thế nhưng nàng lại quên là vua của nước, đừng để cho nàng ngủ, chính là để cho nàng chết cũng có người dám chữ .

      " có việc gì! Các ngươi xuống !"

      Hạ Phù Dung quay đầu nhìn về phía Tu Hồng Miễn, ngờ còn chút nghĩa khí , vậy mà có quan báo tư thù( lấy việc công để trả thù cá nhân).

      khẽ nhíu lông mày, "Nhìn cái gì vậy? Đệ cho trẫm là loại người cậy quyền mà ức hiếp người sao?" cười lạnh, " Chỉ với vóc dáng to bằng hạt vừng của đệ, chỉ mình ta là đủ rồi!"

      Ta nhướng mày, "Hừ, có gan huynh đừng dùng võ công, chúng ta so tài bằng bản lĩnh thực !"

      Ngày hôm sau, hoàng thượng lần đầu tiên dậy trễ rồi.

      Tối hôm qua cùng Tu Hồng Miễn cãi cả đêm, Hạ Phù Dung mang theo đôi mắt gấu mèo 0.0 nhìn mọi người luyện binh xong. Căn cứ theo bình thường, tướng quân ăn trưa là do chuyên gia đưa đến lều trong doanh , như vậy. . . . . . Nàng còn muốn Tu Hồng Miễn đến nơi nào ăn cơm đây?

      Mặc dù rất tình nguyện, nhưng Hạ Phù Dung nàng thế nào cũng tức giận cùng bao tử của nàng.

      Vừa vào cửa, Thiện Xá vẫn còn ở đây. Hạ Phù Dung và Tu Hồng Miễn trong lúc vô tình nhìn thẳng vào mắt nhau, hai bên đều trong cùng lúc xoay đầu ra hướng khác.

      Thiện Xá hình như nhìn ra cái gì, "Thế nào, ngày hôm qua ngủ được ngon giấc?"

      " có." Hạ Phù Dung và Tu Hồng Miễn đồng thời đáp.

      Thiện Xá có phần hiểu, "Bình thường Tam đệ ngươi phải là cùng đại ca thân cận nhất sao? Thế nào tại có gần gũi chung sống , ngược lại trở nên giống như kẻ thù?"

      "Cùng ta thân cận nhất? Loại người biết lớn này, ta mới khinh thường muốn thân cận đấy." Tu Hồng Miễn lộ ra bộ mặt rất ghét bỏ.

      Hạ Phù Dung lập tức bị chọc giận rồi, "Huynh còn khinh thường? Ta mới là xui xẻo tám đời gặp phải cái người ích kỷ như huynh! Loại người như huynh chỉ thích hợp giữ vững khoảng cách xa mà thôi, chỉ cần vừa cùng huynh có chút thâm giao phát huynh toàn thân đều là tật xấu, ích kỷ hẹp hòi còn tâm địa hẹp hòi, quả thực là cái gì cũng sai!"

      tức giận nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi lại dám trẫm cái gì cũng sai?"

      Hạ Phù Dung cũng trợn mắt nhìn , "Ta liền rồi, như thế nào! Chớ vừa có chuyện gì cũng đem dáng vẻ hoàng đế của huynh bày ra, là ngây thơ!"

      hình như bị tức gần chết, "Ngươi ta ngây thơ? Cái người to bằng hạt vừng này, Tiểu Đậu Tử, có tin hay ta quyền đánh ngươi thành vừng bã đậu?"

      "Huynh cái gì? ! Có gan huynh đánh !"

      "Ngươi cho là ta dám sao!"

      "Được rồi được rồi! Các ngươi cần sảo ầm ĩ nữa, trước kia phải rất tốt hay sao, như thế nào bây giờ lại biến thành như vậy, chúng ta là em, cũng phải là kẻ thù." Thiện Xá có chút thích ứng biến hóa của hai người kia.

      "Huynh đệ? !" Hai người bọn họ đồng thời tràng thốt lên.

      "Bắt đầu từ hôm nay, Tô trì ngươi còn là huynh đệ của ta nữa rồi, ta có huynh đệ biết lớn này!"

      "Ta mới cần làm huynh đệ cùng ngươi đâu, người đâu mà cuồng vọng tự cao tự đại!"

      Thiện Xá ở trong này là ăn vô nữa, "Các ngươi muốn ầm ĩ chầm chậm ầm ĩ , ta ra ngoài ăn."

      " được!"

      " được!"

      Thiện Xá vẻ mặt bất đắc dĩ, này cùng có quan hệ gì à? Chẳng lẽ bọn họ gây gổ cũng còn muốn người đứng nghe?

      Buổi chiều vẫn như cũ nhìn bọn họ luyện binh, đột nhiên bóng dáng quen thuộc chợt lóe lên.

      A Hu?

      Từ chuyện lần trước, nó tiếp thu dạy dỗ, có ở trước người ở đây mà ra, nó ban ngày hôm nay lại đến để cho nàng nhìn thấy, chỉ sợ là có chuyện gì thôi.

      Hạ Phù Dung liền giả vờ tiểu, chạy tới khu rừng trước mặt bên ngoài doanh trại.

      AHu từ bên lao thẳng vào trong ngực nàng, vui mừng hướng khủy tay nàng chui. Rất lâu có có ôm A Hu rồi sao ~ Hạ Phù Dung cũng vậy vui vẻ vuốt ve nó, "A Hu, ngươi dẫn ta tới có chuyện gì ?"

      Thân thể A Hu lập tức cái, sau nhảy bước đứng mặt đất, chân trước ôm lấy đầu, chân sau giơ lên cao, chỉ dùng chân sau chạm đất, càng ngừng nhảy.

      Hạ Phù Dung có chút vạch đen nhìn tới A Hu trước mặt, động tác của nó đúng là tầng tầng lớp lớp, hơn nữa càng ngày càng cao càng khó khăn. Chỉ là ít nhất Hạ Phù Dung có thể biết nó chờ nàng khích lệ, Hạ Phù Dung liền phen chặn lại ôm lấy A Hu, "A Hu tốt ngoan a ~ thông minh ~ là giỏi ~~" mặc dù hoàn toàn biết nó có cái gì đáng giá khích lệ .

      Nó vui vẻ đến lộ ra hàng hàm răng, bộ Dáng tức cười chọc cho Hạ Phù Dung cười phá lên, nó học cười ở nhân loại chúng ta ư!

      Chỉ nghe nó kêu tiếng, con kia mập Đường Lang xuất , móng trước có để phong thơ.

      Hạ Phù Dung mở ra xem, lại là thư trả lời của Hoa Dư đấy! Bởi vì lúc đó trong quân Thánh Dụ cũng có nội gián, cho nên tình đơn giản, những phân tích trước nàng cung cấp cho Hoa Dư liền có số chỗ nhất quán. Hạ Phù Dung sợ mang cho Hoa Dư những rắc rối cần thiết, liền cả đêm viết phong thơ cho , bảo chuyện này cho biết. Chỉ là Hoa Dư này cũng quá cường hãn , chỉ có thể nhận được "Sứ giả truyền tin" của nàng, còn có thể khiến nó mang thơ hồi về!

      Hạ Phù Dung vỗ vỗ cái đầu của A Hu, tiểu ngu ngốc này cùng loài người chúng ta suy tư Logic là ngược. Chúng ta đều là khích lệ sau khi nó làm chuyện tốt, nó là trước phải khích lệ sau mới báo cho cho ta biết nó làm chuyện gì.

      Hạ Phù Dung đứng dậy chuẩn bị trở về quân doanh, chợt nghe cây tia tiếng lá cây vang, sau đó liền khôi phục lại yên tĩnh. Lúc này gió, người nào?
      trạch nữ thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 85

      Nhìn chung quanh, lúc này gió, người nào?

      Võ công cao như thế, chẳng lẽ là Tu Hồng Miễn? Nhìn A Hu trong tay chút, nếu như thực là đại ổn rồi.

      Hạ Phù Dung mau chóng rời khỏi nơi này, nếu quả , tại sao mới vừa vạch trần nàng?

      "Nhị ca!" Hạ Phù Dung xa xa thấy Thiện Xá ở chỗ chỉ huy luyện binh.

      ý bảo binh lính tiếp tục, liền tới đây, "Thế nào?"

      "Đại ca đâu?"

      "Đại ca? Vừa rồi phải còn ở chỗ này à." Thiện Xá xong liếc nhìn chung quanh, trong lòng Hạ Phù Dung trầm xuống, chết chắc, nhất định là ! tại chạy đợi đến bao giờ?

      "Nhị ca, đệ bị đau bụng, đệ đại tiện chút." xong Hạ Phù Dung liền hướng rừng cây chạy , dĩ nhiên, đây nhất định là có trở lại. Gặp lại sau, quân doanh.

      "Đại ca! Huynh nơi nào rồi hả, Tam đệ vừa rồi còn tìm huynh."

      Hạ Phù Dung bước ra nửa chân như ngừng lại nơi đó, thế nào sớm như vậy trở lại rồi hả ?

      "Đừng hỏi, đệ và Tam đệ lập tức đến lều của ta, ta mới vừa tung tích của Y Tháp tộc ."

      Hạ Phù Dung quay đầu nhìn Tu Hồng Miễn chút, vừa nãy người kia phải !

      "Chuyện gì xảy ra à?" Vừa vào lều, Thiện Xá liền hỏi. Hạ Phù Dung cũng nhìn chằm chằm vào Tu Hồng Miễn, muốn biết rốt cục phát sinh cái gì.

      "Vừa rồi khi ta đứng xem các ngươi luyện binh, cái cây trước mặt có lá cây bỗng nhúc nhích, bốn phía có gió, ta liền đuổi theo, nhưng phát có bóng người, chỉ để lại cái này." Tu Hồng Miễn xong đưa cái gì đó trong tay ra .

      Hạ Phù Dung vừa nhìn, "Lê bạo!"

      Tu Hồng Miễn và Thiện Xá đều kỳ quái nhìn về phía nàng, "Đệ biết?"

      Hạ Phù Dung sững sờ, "A, là a, cái đó và cái phát được khi lều của ta nổ tung giống nhau như đúc."

      Hai người họ gật gật đầu, "Nghe lê bạo chỉ cần chạm đất gặp nổ, nhưng là vì sao muốn đặt nó đến cây?"

      Hai người nghi ngờ, Hạ Phù Dung lại vô cùng sáng tỏ, là nghĩ muốn nổ chết nàng, bởi vì lúc ấy nàng dưới tàng cây, nhưng chẳng biết tại sao lại đột nhiên thu tay lại, cũng chính là lúc vừa thu tay lại khiến cho bọn họ phát tung tích của , liền trốn thoát. Nếu như mà nàng có đoán sai, thời điểm khi Tu Hồng Miễn chạy tới ngọn cây kia, nàng vừa mới rời .

      "Đệ hiểu biết tại sao."

      Tu Hồng Miễn và Thiện Xá đều kỳ quái nhìn nàng.

      " là nghĩ muốn nổ chết đệ, bởi vì lúc ấy đệ ở nơi đó tiểu. Đệ cũng nghe được lá cây bỗng nhúc nhích, nhưng cũng thấy có bóng người, cho nên liền lập tức rời . Đệ cho rằng lúc đó là đại ca, cho nên trở lại liền hỏi nhị ca."

      Bọn họ đều kinh hãi sửng sốt nhìn về hướng nàng, Thiện Xá kỳ khó hiểu hỏi, "Vậy tại sao lúc ấy có động thủ?"

      "Đây cũng chỗ đệ cảm thấy kì quái, biết lúc ấy xảy ra chuyện gì."

      Tu Hồng Miễn có chút hoài nghi nhìn nàng, "Đệ và bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì? Tại sao bọn họ nhất định phải nổ chết đệ?"

      Hạ Phù Dung nhún vai cái, "Đệ cũng rất muốn biết đáp án."

      Tu Hồng Miễn suy nghĩ chút, "Nghe Y Tháp tộc đối với việc trừng phạt trong tộc cũng có quy định nghiêm khắc, đối với laoij trừng phạt dùng đến lê bạo ít lại càng ít, có lẽ chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ đây."

      Hạ Phù Dung gật đầu cái, " như vậy, huynh có thể tra được những người làm gì để họ phải dùng tới lê bạo để trừng phạt?"

      Tu Hồng Miễn chợt nhíu mày, "Đệ cho là có cái gì là trẫm tra được hay sao?"

      Nàng nhìn quen nhất cái thái độ kiêu căng ngạo mạn đó, "Huynh lợi hại như thế sao tra được nữ nhân huynh gặp trong mộng?" Vừa xong nàng liền hối hận, muốn vả cho mình cái, sao lại đáng đánh đòn vậy hả! ràng có việc gì rồi, còn phải mình ra.

      Tu Hồng Miễn hình như bị nàng đả kích, "Đó là bởi vì trẫm tra mà thôi, nếu quả tra, đệ cho là trẫm tra được? Còn nữa, lúc ấy là nàng biết trẫm là vua của nước, nếu để cho nàng biết, chỉ sợ chủ động đưa tới cửa."

      Hạ Phù Dung bĩu môi, là người tự cao tự đại mà, nàng chính là bởi vì biết là vua của nước mới trốn đấy!

      Chương 86

      Ngày hôm sau, khi mới bước vào lều lớn, Hạ Phù Dung chỉ thấy Tu Hồng Miễn cùng Thiện Xá đều mang vẻ mặt đầy thích thú nhìn nàng, nàng phản xạ có điều kiện lau lau mặt, thấy mặt có dính bụi mà.

      "Trẫm tra ra bọn họ dùng lê bạo để trừng phạt người nào."

      Hạ Phù Dung nghe giọng điệu chuyện của Tu Hồng Miễn biết chuyện có đơn giản như vậy, "Là người nào?"

      "Người Y Tháp tộc xem hồ ly là nữ thần mà tín ngưỡng, nữ thần trong truyền thuyết của người Y Tháp tộc che chở cho tộc của họ bị các tộc nhân khác xâm chiếm, vị nữ thần kia chính là hóa thân của hồ. Trung thành, là điều mà bọn coi trọng nhất, cho nên đối đãi với người phản bội, bọn họ cũng có thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, từ từ hành hạ cho đến chết. Nhưng đối với giới Quý tộc trong Y Tháp tộc bởi vì linh hồn của bọn họ được nữ thần tinh lọc, cho nên nếu như xuất người phản bội, họ sử dụng phương thức giải quyết là lê bạo. Chỉ là nghe giới Quý tộc có cuộc sống cực kỳ tốt, cuộc sống giống như nữ thần, hơn nữa tín ngưỡng của bọn họ cũng là sâu nhất, cho nên hầu như chưa từng xuất chuyện phản bội trong giới Quý tộc."

      Giới Quý tộc? Hạ Phù Dung sửng sốt, chẳng lẽ thân thể này cũng thuộc trong giới Quý tộc?

      "Ngươi bây giờ còn chịu mình là ai?" Nhìn ánh mắt đầy hoài nghi của Tu Hồng Miễn, Hạ Phù Dung cũng bắt đầu nghi ngờ chính nàng. Bởi vì nàng cũng thể hiểu được tại sao lại vào thân thể này, nàng hoàn toàn biết ràng chuyện cụ thể của cái thân thể này.

      Đột nhiên nghĩ đến chuyện trước kia nàng có nghe thái y qua chuyện của Y Tháp tộc, nghe máu của bọn họ là màu xanh lá cây! nghĩ nhiều, Hạ Phù Dung nhanh chóng rút thanh chủy thủ người Tu Hồng Miễn, ở ngón tay nhàng cắt đường, vết thương sâu nhanh chóng ra, màu máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra. thầm than cái thanh chủy thủ này sao bén như thế, mấy người còn lại cũng đều kinh ngạc, máu của Hạ Phù Dung là màu đỏ, điều đó lên nàng phải là người của Y Tháp tộc, càng thể nào là người của Quý tộc.

      "Rốt cuộc chuyện này là sao?" Tu Hồng Miễn hiểu hỏi.

      Nàng còn muốn biết chuyện này là sao nữa đấy, chỉ là khi nàng nghe được Tu Hồng Miễn nhắc tới hồ, chẳng lẽ. . . . . . Cùng A Hu có liên quan?! Trong lúc tình cờ nàng nhìn thấy Thiện Xá vẫn có mở miệng, Hạ Phù Dung nhìn , ánh mắt của làm cho nàng cảm thấy rất kì lạ, chẳng lẽ bắt đầu hoài nghi nàng rồi chăng? Tu Hồng Miễn từ phía sau chạy đến cho nên biết lắm, nhưng Thiện Xá cũng rất hiểu nàng cũng phải là binh lính chân chính. Lúc này lại xảy ra chuyện như vậy. . . . . . chuyện của nàng ra ?

      "Đệ biết." Hạ Phù Dung trả lời Tu Hồng Miễn, lại dùng ánh mắt vô cùng ngay thẳng nhìn Thiện Xá, hy vọng có thể chiếm được tin tưởng của .

      Thiện Xá có phản ứng gì, "Vậy sao." phải câu hỏi, thường thường giọng trần thuật lại làm cho nàng càng thêm khẳng định tin tưởng nàng, hoàn toàn có.

      "Được rồi, ngươi về trước , cũng nên ăn cơm." Tu Hồng Miễn tiếp tục hỏi.

      Chờ cho đến khi Hạ Phù Dung ra khỏi lều, Tu Hồng Miễn nhìn bên ngoài lều như có điều suy nghĩ : "Có điều tra lai lịch của ?"

      Thiện Xá khom người , "Trì Tô, hai mươi tuổi, nhà ở lục lý thôn, nhà có bảy người, cha mẹ khoẻ mạnh, có ba người huynh tỷ tỷ, gia cảnh bần hàn, sống bằng nghề nông. Mười sáu tuổi lính, được phân ở đội phòng thủ số ba."

      Tu Hồng Miễn nghe xong gật đầu cái, kỳ lạ, gia thế trong sạch như vậy, tại sao kết thù với người của Y Tháp tộc?

      Hạ Phù Dung mới từ lều của Tu Hồng Miễn trở về, thấy bàn bày biện thức ăn, bụng cũng đói, hay là trước ăn cơm rồi .

      Nàng mới cầm chén lên, vô tình phát có tờ giấy dưới đáy chén, ngừng thở, nhàng mở tờ giấy, nếu bên trong có độc gì đó, vậy nàng chết chắc rồi.

      "Trì Tô, hai mươi tuổi, nhà ở lục lý thôn cách Quỷ Sơn xa. . . . . ." Hạ Phù Dung xem xong liền nhanh chóng đem đốt, đây phải là thay nàng tạo thân phận giả sao? Người kia là ai? Tại sao lại có tự tin đem tờ giấy đặt dưới đáy chén?

      Nghĩ lâu, chợt nhíu mày, xem ra nàng nên gặp lần.
      trạch nữ thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      nàng ơi, bổ sung ảnh minh họa cho mình nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :