1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kỷ hoàng hậu - Hoa Bán Lý (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.1: Mưu kế bị lay động.



      Tân Triều, Hạ Thiên Phượng năm thứ sáu, rốt cuộc các nghi lễ phức tạp dài dòng cùng điệu múa náo nhiệt cũng trôi qua, đêm trừ tịch - đêm 30. Thẩm Trú giật mình cảm thấy những chuyện qua như ở trong mộng.

      Năm nay thân thích lại tương đối nhiều, trước tháng giêng nửa tháng, gia gần như mỗi ngày đều có thân thích cùng môn khách đến chơi, tiệc lễ ngừng. ra truyền thống này cũng xa lạ, hậu thế của 2000 năm sau cũng vẫn giữ phong tục này, chỉ có điều là sau khi trưởng thành Thẩm Trú bề bộn nhiều việc, cực ít tham dự những buổi gặp người thân quen như này, dần dần cũng phai nhạt , cũng nhiệt tình lắm với việc thăm người thân.

      Nơi này vốn nàng cũng ít người quen biết, bởi vậy những ngày này nàng tránh trong thư phòng cầm từng cuộn sách trúc cố gắng học tập chữ triện. Mới vào tháng giêng nên tuyết rơi rất nhiều, Tập Nghiên đẩy cửa sổ ra, nàng ngẩng đầu nhìn mảnh trắng xoá của băng tuyết. Nàng bỏ sách trúc xuống, làn gió lạnh hơi tuyết đập vào mặt, mặt dù sân gia rất rộng nhưng bởi vì được bao bọc bởi tầng trắng sáng tạo nên cảm giác tất cả đều trở nên thay đổi.

      Thế kỷ hai mươi mốt toàn cầu ấm dần, nàng lại là người phương Nam điển hình, mùa đông phía Nam chỉ là những bông tuyết lẻ tẻ cùng với thời tiết Giang Nam dịu dàng hàm xúc, làm gì được trải qua cái lạnh của mùa đông như vậy? Lần đầu gặp cảnh tượng đất trời đều là tuyết thế này, có chút rung động.

      Người mặc quần áo nô bộc trong sân quét tuyết cũng mở cửa ra, dấu chân để lại tuyết phải thước dày (1/3 mét) mỗi lần nhấc chân rồi giẫm xuống là lún đến bắp chân. Thẩm Trú nhìn đột nhiên hào hứng, xoay người muốn ra cửa, Tập Nghiên tiện tay cầm lên chiếc áo choàng màu đỏ chói thêu hoa văn kim tuyến đuổi theo: " nương, bên ngoài lạnh, ngài tốt nhất vẫn nên khoác thêm áo."

      Thẩm Trú kiên nhẫn chờ Tập Nghiên cột chắc áo khoác, đội mũ tốt cho nàng, lúc này mới lúc này mới xốc màn che dày lên bước nhanh xuống lầu.

      Bên ngoài, tuyết đọng nền đá xanh được quét gọn sang hai bên, nàng nhìn thấy vừa rồi cả sân được bao phủ bởi mộg chiếc áo bạc long lanh thoáng cái còn, trong lòng lại có chút mất mát..., xa xa thấy hai huynh đệ Tựu đùa giỡn trong đống tuyết, bên là hai nô tỳ theo đám bọn chạy tới chạy lui lo liệu, Thẩm Trú nhịn được mà nở nụ cười, mặc kệ là đại hay cổ đại, tiểu hài tử đều thích ném tuyết.

      Hai huynh đệ Tựu thấy nàng đều chạy tới, kêu to "Tỷ tỷ tới chơi a! "

      Thẩm Trú cười để cho nàng ở bên ngoài nhìn xa xa còn có thể, nhưng nếu để cho nàng cũng quy củ mà ném tuyết tuyệt đối làm được.

      "Có biết cạnh đây chỗ nào trồng cây mai ?"

      Tựu chỉ vào tòa núi cách xa : "Nơi nào trồng cây mai, tỷ tỷ biết sao?"

      Thẩm Trú nghĩ nghĩ, thời tiết này đạp tuyết tìm cũng là loại tình thơ ý hoạ a, trước kia có cơ hội, bây giờ thiên thời địa lợi nhân hoà có đủ cả, nếu thưởng thức chút ý cảnh là lãng phí cơ hội ông trời ban cho điều kiện tốt này rồi.

      Tập Nghiên vốn là muốn chuẩn bị xe, Thẩm Trú ngăn nàng lại, đạp tuyết tìm chính là đường vừa vừa ngửi hương mai, nếu ngồi xe còn ý vị gì?

      Tập Nghiên hé miệng cười " nương, đến lúc đó ngài cũng nên kêu mệt mỏi nha."

      Thẩm Trú cho là đúng, cao lắm chỉ là hai đoạn đường thôi, nàng chưa có yếu đuối như vậy.

      Nhưng mà rời khỏi cửa lớn gia bao lâu, nàng bắt đầu hối hận. Tuyết ở cửa phủ gia sớm được quét sạch , nhưng càng về phía trước càng thể được. Tuyết đọng dày như vậy, mỗi bước đều ngập đến đầu gối, chưa được nửa đoạn đường mệt mỏi thở dốc, cả người đầy mồ hôi, ý tưởng đạp truyết tìm mai trong lòng sớm bị tuyết dưới chân bao phủ rồi.

      Nàng bám vào hai tay Tập Nghiên cố gắng lên phía trước, Tập Nghiên : " nương, chúng ta vẫn nên về , quay lại gọi người đến quét hết tuyết để nương qua."

      ngờ Thẩm Trú lại : " được nửa rồi, bây giờ còn muốn quay đầu lại, vậy sức lực của ta vừa rồi chẳng phải là uổng phí sao? Cứ tiếp tục ." cất bước chân để , luôn muốn đến cùng, bỏ dở nửa chừng phải phong cách của nàng.

      Chờ đến lúc bò lên được đỉnh núi, Thẩm Trú mệt mỏi hai chân như nhũn ra, Tập Nghiên có lòng phàn nàn nàng vài câu, nhưng lời đến bên miệng cuối cùng cũng ra, chỉ là phủi tảng đá cho nàng ngồi xuống, Thẩm Trú thò tay vuốt hai má bị đông lạnh đến đỏ bừng, nhìn những cây mai rải rác đỉnh ngọn núi này, cánh hoa hồng hồng lướt rồi hạ xuống nền tuyết trắng, ở trong khí lạnh băng thanh khiết lại lộ ra khí phách ngạo nghễ mà xinh đẹp, nàng bắt đầu cười khanh khách.
      ====
      Edit: ta thề ghi là hoa mai, nhưng màu hồng. Lúc đầu ta tưởng hoa đào nhưng phải. =_=
      ====
      Tập Nghiên lấy ra lò sưởi cho nàng cầm rồi lấy tay áo nàng cuộn chặt, thanh hờn giận: " nương vẫn còn cười được." xong sửa sang lại lại váy áo bị tuyết làm ướt: "Nếu mà bị bệnh, còn đùa giỡn được nữa, trở về chủ mẫu mắng nô tỳ lượt đấy."

      Tâm tình Thẩm Trú khó có dịp vui vẻ, nên cùng nàng cười : "Ồ, hóa ra ngươi ồn ào với ta cả buổi nay là vì sợ bị mắng, ra là vậy à?"

      Tập Nghiên trợn mắt:" nương!"

      Thẩm Trú khoanh tay ôm lò sưởi đứng lên, tới gốc cây mai tinh tế nhìn. Trước kia thấy nhiều thơ vịnh mai (ngâm về cây mai) trong thơ cổ, nhưng đột nhiên lại thể nào nghĩ ra, mãi lúc sau trong đầu mới chỉ có câu cũng mấy hợp tình:
      "Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển
      Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn"
      Dịch thơ:
      E ấp cành nghiêng bóng nước
      Hương thầm lan tỏa lúc trăng lên

      Nàng duỗi đầu ngón tay chạm vào bông hoa mai, màu hồng của cánh hoa thấm xuống nền tuyết trong suốt, chiếu vào đầu ngón tay nàng cũng hồng theo, càng nổi bật lên nét đẹp sao tả xiết. Là ai "Bất thị hoa trung thiên ái cúc.Thử hoa khai hậu canh vô hoa" * , thế hoa mai là gì chứ?
      =====
      *Dịch thơ:
      Chẳng phải niềm riêng mến cúc
      Hoa này tàn rụng, chẳng còn hoa
      =====
      mím môi cười, Tập Nghiên ở sau lưng kêu tiếng:" nương."

      Mặt mày nàng mỉm cười mà quay đầu lại hỏi:"Sao vậy?"

      Tập Nghiên chỉ chỉ bên "Đặng công tử. "

      Nàng giương mắt thấy Đặng Vũ yên lặng sáng ngời đứng ở dưới cây mai, ánh sáng từ cây mai chiếu xuống rực rỡ, quả nhiên mặt mày như ngọc, tuấn tú vô cùng.

      Khóe miệng nàng chậm rãi thu hồi nụ cười nhưng trong giây lát lại giương lên, cười : "Đặng công tử."

      " Trời lạnh như vậy, vì sao ngươi chạy lên núi?"

      " Đạp tuyết tìm. Đặng công tử sao?"

      Đặng Vũ nhìn tuyết đọng phía sau nàng, khóe miệng giật giật, giống như muốn cái gì nhưng cuối cùng lại cười, câu:" Nhìn thấy ngươi lên núi nên theo."

      Thẩm Trú Nghe vậy hơi bối rối, nhưng ngay sau đó lại thoải mái, cười yếu ớt : "Nghe văn nhân nhã sĩ từ trước đến nay thường thích đạp tuyết tìm, núi này có mai, Cơ hâm mộ mà tới, người ta cưỡi lừa tìm ta là đạp tuyết tìm mai nhưng lại nghĩ tới bị tuyết cản lại, giờ khiến Đặng công tử chê cười. "

      Ánh mắt của Đặng Vũ trong trẻo nhìn chăm chú nàng, : "Tâm tư của ngươi giống với hai năm trước."

      Thẩm Trú dịch ra bước, về phía trước, nhìn tuyết đọng khắp núi, cười yếu ớt:" Mùa đông đến, mùa xuân còn xa sao?" Nàng chỉ vào tuyết trắng mênh mang dưới núi: "Mọi người đều lúc tuyết rơi là điềm được mùa, ngươi nhìn , đây là mảnh trắng xóa, năm nay nhất định là thu hoạch tốt. "

      Đặng Vũ ở sau lưng lại đột nhiên cười lạnh: "Tân thị Nhân Vương Khuông cùng Vương Phượng tạo phản, ngươi biết tại sao ?"

      Lông mày Thẩm Trú chau lên, nàng chỉ là nghe Hưng hai người này liên hiệp với Vương Phượng, Thành Đan rồi thuyết phục Trương Phách ở quận Nam tất cả cùng tạo phản, nhưng lại biết là vì cái gì, nhưng mà nàng suy đoán cũng ngoài nguyên nhân quan bức dân làm phản.

      " Pháp lệnh của Tân triều, hà khắc vụn vặt, trăm họ nhẫn nhục chịu đựng, thể cày ruộng trồng dâu nuôi tằm, lao dịch lại nặng nề. Mà nạn hạn hán, nạn châu chấu lại liên tiếp phát sinh. Quan lại tàn bạo, lợi dụng cấm lệnh mới ra chiếm đoạt tiền tài của dân. Thậm chí người giàu có cũng thể bảo vệ nhà cửa ruộng đất của bản thân, huống chi nỗi khổ trăm họ? Kinh Châu mất mùa đói kém. Trăm họ trốn vào đầm lầy, đào móc rễ cây mà ăn, mọi người vì mạng sống tranh cướp lẫn nhau từng chút mà sống, hận thể đấu đến sống chết. Vương Khuông, Vương Phượng ra mặt đấu tranh, vì vậy liền được tôn sùng là thủ lãnh. " than : "Đây chính là nguyên nhân khởi binh lúc ban đầu của bọn họ."

      Thẩm Trú yên lặng , trong tai nghe được chuyện khiến cho nàng nhất thời kịp chuẩn bị, đột nhiên bản thân cảm nhận được ràng câu "Sao băm vằm hoàng đế". Ban đầu nàng nhanh nhẹn, sáng tạo, nhưng từ khi tới đây tất cả thông minh vốn có của bản thân giống như bị thoái hóa, nàng thậm chí chưa từng nghĩ tới chuyện ăn đủ no phát sinh ngay bên cạnh mình.

      " Ngươi chỉ thấy gia các ngươi ruộng tốt mấy trăm mẫu, xe cộ nô bộc so với mấy nơi khác tới giờ chưa hề lo lắng đói bụng. Nhưng lại biết cái gọi là tuyết rơi đúng lúc là điềm năm được mùa, có thể có thu hoạch tốt toàn bộ Tân Dã thậm chí toàn bộ quận Nam Dương cũng chỉ có Lưu gia. "

      Lưu gia? Thẩm Trú nghiêng đầu nhìn , khó hiểu:" Vì sao?"

      " Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu ' cây chín đòng đòng'*?"
      =====
      *đòng đòng: bông lúa.
      Hale205 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.2


      Thẩm Trú lắc đầu, nàng làm sao biết được.

      " nhánh lúa chín đòng đòng, tên tự của Lưu Văn Thúc khi sinh ra là ‘Tú’ vì ruộng lúa mạch Lưu gia lúc đó nhánh nở chín đòng đòng chính là đại hỷ, người cha mất của vì thế mà gọi chữ ‘Tú’. Đến nay vẫn có người đồn rằng Lưu Tú có mệnh đại cát."

      Lông mày Thẩm Trú khẽ động, ngay sau đó ánh mắt lảng , chậm rãi mở miệng: "Lưu Tú? Ta từng nghe có người qua về người này, cũng nghe ngay cả huynh trưởng cũng 'rất Lưu Trọng' ".

      Đuôi lông mày Đặng Vũ giật giật, cười lạnh tiếng, giọng trầm xuống: " Lưu Tú này, ta học cùng trường với hai năm, đối với cũng coi như hiểu biết khá , người bên ngoài đều chỉ nghĩ lòng với việc đồng áng như Lưu Trọng, lại biết người này còn tìm kiếm nhân tài, thậm chí lòng dạ khó lường, tiền đồ vô lượng."

      Đây là lần đầu tiên Thẩm Trú nghe được có người khen ngợi Lưu Tú mà mang theo chút xem thường nào, hoàn toàn đơn giản là sùng bái, làm cho nàng bắt đầu có chút thay đổi cách nhìn với thiếu niên Đặng Vũ này.

      " Người bên ngoài coi thường , vì sao hết lần này tới lần khác chỉ có ngươi khen ? Bởi vì là quan hệ bằng hữu sao?"

      Đặng Vũ chắp tay ra sau cười lạnh:" Người bên ngoài coi thường đó là bởi vì người này giấu quá sâu. che mắt tất cả mọi người kể cả người nhà của ."

      Thẩm Trú cười, thấy Đặng Vũ đúng là hiểu Lưu Tú.

      Người càng giỏi che giấu bản thân mới là người càng đáng sợ.

      ****************

      Triều Tân, Địa Hoàng năm thứ ba, Thẩm Trú ở chỗ này suốt ba năm qua, từng bước khiến cho mình hoàn toàn biến thành Lệ Hoa.

      Nàng dùng thời gian ba năm để cho mình hòa nhập vào cái triều đại này, đọc hết tất cả sách trong thư phòng của bản thân, hiểu tất cả các mối quan hệ tạm có chút kết quả. Hưng ngẫu nhiên cũng cùng nàng chuyện lớn ở trong triều, đồng thời Tựu cũng cho nàng tin tức bát quái linh tinh. Bây giờ, nàng coi như là có chút hiểu nhất định với triều đại này.

      Ví dụ như Vương Mãng và nhi tử là Vương Lâm đồng thời cùng thông dâm với thị tỳ Nguyên Bích, sau khi hoàng hậu chết, Vương Mãng lập tức giết chết nhi tử Vương Lâm cùng con dâu Lưu thị. Trình độ nhẫn tâm của Vương Mãng này đối với con cái có thể so cao thấp với Hiếu Vũ Hoàng đế Lư Triệt. Rồi giết con của mình có chút nào nương tay. Sau khi Vương Lâm chết, Vương Mãng tìm hai con riêng của Vương Hưng và Vương Khuông về, sai người đón hai đứa trẻ đó vào cung nuôi nấng, phong tước vị và xây phủ.

      Lệ Hoa nhịn được cười, nhi tử tiểu thiếp đống lớn, Vương Mãng này cũng phong lưu.

      Còn có câu là:" Phục hưng nhà Hán, Lý thị làm phụ".

      Câu này làm chữ trong sách bắt nguồn mầm tai vạ, người bói quẻ cùng với Ngụy Thành Đại Doãn Lý Yên đều vì thế mà nạp mạng. Lệ Hoa vốn mê tín, nhưng nghe mấy chữ này cũng phải ngơ ngác lúc, nếu như những lời này là lừa gạt, vậy tình huống sau này cũng coi như đoán đúng.

      Chỉ là vị quan ở Dương Thành gửi Vương Mãng bản tấu, là nên lập hoàng hậu, còn mấy thứ như: "Hoàng đế cũng là dựa vào 120 nữ tử trở thành thần tiên ", cái này mà Vương Mãng cũng tin, vì vậy sai khiến tổng cộng tất cả là bốn mươi lăm đại phu điều tra cẩn thận, thu thập quê quán tất cả thục nữ ở miền quê rồi dâng danh sách lên. May mà Thức bảo vệ nàng rất kín, lại sớm thông qua quan hệ mới khiến nàng bị đưa vào.

      Nhưng trải qua chuyện này, việc chung thân của nàng lại trở thành bệnh trong lòng của người gia, tuổi lớn như vậy mà chưa gả, ở Tân Dã cũng hiếm thấy, huống chi Lệ Hoa xinh đẹp như vậy, càng có người suy đoán, chớ phải là Thức muốn đem muội muội đưa vào trong hoàng cung làm hoàng hậu?

      ------
      " Nếu Lưu Tú mực tới hôn , ngươi định cứ thế phí hoài đời sao?"

      Lệ Hoa vừa bực mình vừa buồn cười: "Đại ca! "

      Thức thản nhiên : "Đại ca có ý định bức bách ngươi, chỉ là ngươi nên cho mẫu thân câu trả lời, ngươi biết đấy, chuyện này trở thành tâm bệnh của bà."

      Lệ Hoa yên lặng .

      " Mấy năm trước ngươi trưởng ấu có thứ tự, đại ca chưa lập gia đình, ngươi làm muội muội thể gấp gáp. Hôm nay đại ca lập gia đình được hai năm, ngươi còn định đợi tới khi nào?"

      Thức từ năm thứ nhất Hoàng Nguyên cưới vợ là Ngu thị, vợ chồng tương kính như tân, cũng coi như là mỹ mãn rồi.

      Nàng trầm mặc chút, : “Đại ca, muội muội phải đợi mà chỉ là còn chưa nghĩ đến chuyện thành thân."

      Thức nhàn nhạt nhìn nàng trong chốc lát, cũng mở miệng hỏi nàng vì cái gì mà chưa nghĩ, chỉ để lại cho nàng câu: "Đại ca biết ngươi có suy nghĩ của mình, nhưng cũng thể mặc kệ ngươi, tháng sau ta phải Trường An học rồi, năm sau trở về, ngươi thừa dịp trong khoảng thời gian này suy nghĩ kỹ . " Rồi đứng dậy rời khỏi.

      Ngón tay Lệ Hoa ở bàn gõ nhanh chậm, mi mắt rũ xuống suy tư chốc lát, ánh mắt rơi quyển sách thẻ tre.

      《 Thượng Thư 》, vẫn chưa trả lại.
      -----
      Đặng Tuệ mang thai, mời nàng đến làm khách, Lệ Hoa do dự mà . Mỗi ngày bị ép buộc thành thân rất gay gắt, cũng nên giải sầu chút.

      Nàng vẫn ngờ là Đặng Tuệ gả cho Đặng Phụng, cổ đại phải được phép lấy nhau cùng họ sao? Cho dù hai nhà có quan hệ năm đời nhưng hình như cũng được a?

      Đặng Phụng từng tới gia cầu hôn nàng. Dựa vào người này giống với Đặng Vũ thanh tú nội liễm, thoạt nhìn rất sáng sủa khí phách, rất thích hợp để kết bạn. Căn cứ vào lý này, nàng đối với Đặng Phụng ra cũng quá bài xích.

      Chỉ là cho tới bây giờ nàng cũng biết hóa ra người trong lòng Đặng Tuệ là Đặng Phụng.

      Nhà Đặng Phụng cách nhà Đặng Thần rất gần, Lệ Hoa cùng Đặng Tuệ chuyện lúc muốn xem nhà Đặng Thần gặp ba tỷ muội Đặng Chi chút.

      Đặng Tuệ nghe vậy bóp nàng cái: "Ta thấy là ngươi phân biệt đấy."

      Lệ Hoa "aiii" tiếng, cười : "Là ngươi quá đa tâm rồi. "

      "Ta đa tâm?" Đặng Tuệ cười lạnh:" Ta tin ngươi biết mấy ngày trước đây Lưu Tú tới nhà thúc phụ, ngươi chạy đến nơi này cho rằng ta biết trong lòng ngươi suy nghĩ gì. "

      Lệ Hoa gần như là cầu xin tha thứ, Đặng Tuệ này thời điểm là nương là người khéo mồm khéo miệng, hôm nay gả cho người ta, càng ngày càng chút kiêng kỵ. Nếu bàn về cãi nhau, nàng phải là đối thủ của nàng ấy.

      " Đại ca ta nhận chức quan từ năm ngoái, giờ thường có người đến nhà cầu hôn, nhưng luôn để cho cha mẹ ta thoái thác. Lòng suy nghĩ gì, ta tin ngươi biết. Ba năm này thời gian ngươi chung đụng cùng tính ngắn, làm sao lại... làm sao vẫn lọt vào mắt xanh của ngươi?"

      Lệ Hoa nghĩ nghĩ, chậm rãi : "Đặng Tuệ, huynh trưởng ngươi quả là nhân trung long phượng, tiền đồ cũng vô hạn, chỉ là ta bây giờ coi là bằng hữu. "

      Hơn hai năm qua, bởi vì quan hệ của Đặng Tuệ, nàng cùng Đặng Vũ quả có gặp mặt nhiều, người này dù về tài văn chương hay về chính trị cũng đều đặc biệt hiểu biết, câu nệ tiểu tiết, giống người thường ở chỗ có thể thấy và hiểu nhiều chuyện.

      Chỉ là, nàng tạm thời chưa nghĩ đến phương diện kia.

      Đặng Tuệ cùng nàng từ trong phòng ra, lại đột nhiên thấy Đặng Vũ chắp tay đứng ở giữa sân, y phục thẳng tắp, đầu đội mũ quan, so với bộ dáng thiếu niên thanh tú lúc trước, hôm nay lại mang loại hương vị khác thường, con ngươi đen nhánh trung thực bình tĩnh, mang theo loại cảm giác nam tử trưởng thành trầm ổn khó lường.

      Đặng Vũ yên lặng nàng, nàng mỉm cười đáp lễ: "Trọng Hoa Quân."*
      ----
      *Chức quan của Đặng Vũ
      ----

      Đặng Tuệ thấy bộ dáng hai người như thế liền cười lặng lẽ rời , thuận đường còn dụ được Tập Nghiên cùng.

      " Qua ít ngày nữa ta học ở Trường An."

      Lông mày Lệ Hoa hơi động: "Trọng Hoa Quân muốn học ở Trường An nữa sao?"

      "Ừ."

      Lệ Hoa nghĩ nghĩ, : "Trọng Hoa Quân tài cao hơn người, lần Trường An nhất định... " đến nửa, đột nhiên nghĩ tới chính thời điểm này, Đặng Vũ Trường An, Lưu Tú...

      Đặng Vũ thấy nàng được nửa câu yên lặng, chậm rãi mở miệng : " Cơ, lần này ta , có lẽ ngắn hơn, rất nhanh trở về. Nhưng trước khi , ta có chuyện muốn cho ngươi, ngươi có thể đáp ứng ta ?"

      Ánh mắt Lệ Hoa rũ xuống, cười nhạt tiếng:"Chuyện gì?"

      Đặng Vũ im lặng nhìn nàng, dùng loại thanh cực kỳ chậm chạp bình tĩnh, : "Hai năm qua ta nhìn ra ngươi chưa muốn thành thân, trong lòng ngươi có người hay , ta biết. Ta chỉ muốn , nếu khi ta từ Trường An trở về, ngươi vẫn chưa gả , khi đó ngươi gả cho ta được ?"

      Nụ cười của Lệ Hoa chậm rãi lắng xuống, trầm mặc suy nghĩ rất lâu, mới nâng hai mắt lên đối diện với ánh mắt đen nhánh của , thành : "Trọng Hoa Quân, ngươi cũng biết, trong nhân gian này mọi chuyện đều có hàng vạn khả năng xảy ra, đối với tương lai của Cơ cũng có cách nào đảm bảo với ngươi."

      Đặng Vũ lại vẫn cố chấp: "Ta chỉ là nếu như."

      Lệ Hoa khẽ nhíu mày:" Nhưng cũng thể chính xác."

      tại hứa, tương lai có chắc thực được ?

      " Nhưng mà, cho dù là nếu như, đó cũng là cơ hội. "
      Hale205 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.3


      cố chấp của khiến khuôn mặt Lệ Hoa lộ vẻ cảm động, nhẫn tâm làm tổn thương, rốt cuộc vẫn phải lùi bước: " Được, nếu như đến lúc đó tất cả mọi chuyện nên phát sinh mà vẫn hề xảy ra, ta đáp ứng với ngươi."

      Trong ánh mắt Đặng Vũ rốt cuộc bắt đầu có gợn sóng rung động, có hỏi nàng cái gì gọi là "nên phát sinh", cái gì gọi là" hề xảy ra", cách nào che dấu sung sướng, nhịn được mà tiến lên bước, dường như muốn cầm chặt hai tay Lệ Hoa hoặc kéo vào lòng ôm ấp. Nhưng Lệ Hoa lại yên lặng mà lui về sau bước, im lặng nhìn vui sướng.

      Tay Đặng Vũ đưa ra chợt cứng lại, rồi từ từ thu về.

      "Trọng Hoa Quân, lần này Trường An, ngươi có từng nghĩ tới sau này làm quan ?"

      Đặng Vũ bình tĩnh trở lại, suy nghĩ chút, : "Ra làm quan phải là có nghĩ tới, chỉ là Tân Triều này thống trị giang sơn, hỗn loạn chịu nổi, lại khiến người ta nản lòng. "

      Lệ Hoa lại bình tĩnh : "Nếu như ngươi làm quan phải cho giang sơn Tân Triều, mà là mưu sĩ quyền thần, là cánh tay phải của người khác sao?"

      Đặng Vũ yên lặng nhìn nàng, chăm chú lên tiếng hỏi: "Lời này của Cơ là có ý gì? Vũ hiểu. "

      Lệ Hoa cười yếu ớt:" Cơ cũng có ý tứ gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở Trọng Hoa Quân, ngày khác nếu là có cơ hội như vậy, xin đừng bỏ qua. "

      Lúc rời , vợ chồng Đặng Phụng tiễn tới cửa, Đặng Tuệ lời chia tay với nàng, Đặng Phụng bỗng lên tiếng: " Cơ, trong ngày thường nếu như rảnh rỗi, hãy đến đây nhiều hơn." Hơi ngừng lại rồi tiếp: "Giúp đỡ Tuệ."

      Lệ Hoa cười yếu ớt:"Đó là tất nhiên."

      đường Đặng gia, đầu tiên nàng để cho nô bộc đưa xe đến hiệu buôn, lại để Tập Nghiên xuống xe mua chút đồ ăn vặt nữ hài tử hay thích, lúc này mới lên đường tiến về Đặng gia.

      Đậu xe ở cửa Đặng phủ, đợi Lệ Hoa xuống xe, Đặng Thần mang theo hạ nhân đẩy mấy xe gạo dừng ở cửa. Lưu Nguyên bước nhanh ra đón, đầu tiên là nhìn thấy mấy xe gạo sau lưng Đặng Thần, ồ lên tiếng: "Gạo có bán được ?"

      Đặng Thần thở dài: "Đừng nữa, may mà hôm nay đường trì hoãn chút thời gian, nếu như đến sớm, số gạo này coi như là đem cho người ta công rồi."

      Lưu Nguyên nhìn Lệ Hoa xuống xe, cũng hỏi nữa, nở nụ cười: "Ta ba lần bảy lượt mời mọc mất mấy tháng, giờ mới được đại giá của muội."

      Lệ Hoa có chút ngượng ngùng, xuống xe cúi lễ với Đặng Thần, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lại thấy sóng mắt dịu dàng, giống như là viên ngọc ôn hòa, để cho trong lòng nàng khẽ động, nhịn được mà nở nụ cười.

      Lưu Tú. vẫn như cũ.

      Lệ Hoa theo bọn vào trong phòng, nghe được tiếng Lưu Nguyên thở dài:"Tân Hoàng ra bộ luật giày vò như vậy, người dân làm sao mà sống đây"

      Đặng Thần hừ lạnh :" Từ trước đến nay đều là quan bức dân phản, Tân Hoàng cho chúng ta sống khá giả, cũng xứng đáng có người phản ."

      Lưu Nguyên khẽ hô: "Ôi ôi, cái này thể lung tung được, là bị chém đầu đấy."

      Lệ Hoa yên lặng suy nghĩ...Chính là lúc này sao? ai ngăn nổi bước chân của lịch sử, cái gì muốn bắt đầu cũng bắt đầu. Hơi nghiêng đầu nhìn về phía nam tử áo vải trầm tĩnh ngồi bên, còn dáng vẻ dịu dàng thanh tú như trước, giờ chỉ còn lại làn da bị ánh mặt trời chói chang nhuộm tầng, quanh năm làm việc tay chân để lại vô số dấu vết, chỉ là khí chất nho nhã vẫn tổn hại chút nào.

      Người này... trở thành đế vương sao?

      Nhận ra nàng nhìn chăm chú, Lưu Tú quay đầu thấy nàng hơi có chút thất thần nhàn nhạt cượi, nhưng cũng mở miệng gì.

      Lệ Hoa phục hồi tinh thần lại, khe khẽ thở dài.

      Sau giờ Ngọ, căn nhà Đặng Thần rất đông khách, Lưu Nguyên bận trước bận sau thăm hỏi, Lệ Hoa tiện đến tiền viện, nên ở lại chơi đùa cùng Tập Nghiên và ba tỷ muội Đặng Chi, mình nàng trốn ở hậu viện.

      Hậu viện Đặng phủ là mảnh vườn trái cây, ở bên có gốc cây táo, dưới cây táo là miệng giếng, nàng xuyên qua đến nơi này là do Lệ Hoa té ngã ở đây. Nàng cau mày ngồi ở bên cạnh giếng, biết nên lấy tâm tình gì nhìn nhận chuyện sắp xảy ra.

      " nương."

      Nàng ngẩng đầu, thấy Lưu Tú yên lặng đứng cách đó xa.

      Nàng ngồi dậy, thưa tiếng: "Tiên sinh."

      Lưu Tú chậm rãi tới, ngồi xuống bên cạnh giếng, trầm tĩnh :" Ngươi suy nghĩ chuyện gì rất tập trung." Rồi dừng giây lát: "Có chút vui."

      dùng câu khẳng định, mà phải là nghi vấn, là .

      Lệ Hoa có chút ngượng ngùng ngồi xuống:" Bị tiên sinh nhìn ra."

      Lưu Tú lấy từ trong áo quyển thẻ tre, đưa ra trước mặt nàng "<Thượng Thư> Quyển 2."

      Lệ Hoa khẽ giật mình, nhìn ngón tay thon dài của cầm vải bọc lấy cuốn thẻ tre, trong lòng có chút khó hiểu. Chỉ nhìn dùng vải vóc bao lấy cẩn thận biết hẳn là vô cùng quý trọng sách này, nhưng mà quyển 1 còn chưa trả lại , sao giờ lại chủ động đưa tới quyển 2?

      " Quyển 1 Cơ chưa trả lại tiên sinh..."

      Lưu Tú đặt thẻ tre lên đầu gối nàng, mỉm cười :" nương nên nhận lấy để ta còn ."

      Lệ Hoa lại khẽ giật mình, rồi mới hiểu ra đùa thôi. Lúng túng chút, vì sao ở trước mặt Lưu Tú nàng luôn bị động như vậy?

      "Văn Thúc."

      Phía trước có người lớn tiếng gọi, Lưu Tú cười đứng lên, với Lệ Hoa: " Huynh trong tộc của ta, Lưu Gia."

      Lệ Hoa hành lễ đối với người nhanh tới.

      Lưu Gia, người trắng trẻo nhã nhặn, cao thấp so với Lưu Tú sai biệt lắm, cũng khách khí chào Lệ Hoa tiếng, rồi lôi kéo Lưu Tú sang phàn nàn bất mãn: "Đại ca tìm ngươi khắp nơi, rồi ngươi lại chạy đến nơi này, thế mà bảo với ta là dễ tìm." Rồi đưa .

      Lưu Tú áy náy cười với Lệ Hoa rồi theo Lưu Gia.

      Lệ Hoa than , Lưu Tú này, là dễ bị bắt nạt.

      Nàng mình chậm rãi trở về, nhưng giống lúc , buồn vui, cách đó xa là Tập Nghiên cùng hai có nô tỳ của ba tỷ muội Đặng thị chơi đùa, nàng cười tránh qua chỗ khác. Quay lại góc phòng thấy Lưu Nguyên đứng ở ngoài cửa phòng, nàng tiến tới, vừa định gọi lại đột nhiên nghe được bên trong truyền ra tiếng quát chói tai.

      "Tân Triều hôm nay, hoàng đế thi hành biện pháp vừa lòng dân, mà quan lại bạo ngược buông thả, vương hầu quý tộc vơ của giàu có, mà trăm họ sống khổ bằng chết, thiên hạ dân chúng lầm than, tiếng oán than nổi lên, đa số người làm phản. Ngươi chỉ lòng say mê việc đồng áng, đây có phải chí nam nhi hả?" Bên trong giọng là khẩu khí liều lĩnh mặc kệ người khác.

      "Đại ca làm như thế, là vì muồn khôi phục triều Hán?"

      Lưu Tú?

      " sai, khôi phục nhà Hán! Từ khi ngươi bắt đầu Trường An học, mọi chuyện đều chuẩn bị vì việc này, hôm nay xong tám chín phần. Bá Thăng giương cờ, bên ngoài có rất nhiều người hưởng ứng, mà Văn Thúc nhà ngươi là em ruột với , sao có thể giúp ? Văn Thúc, tỷ phu từ trước đến nay xem ngươi giống như em ruột trong nhà, nếu như ngươi lòng say mê đồng áng là tỷ phu thất vọng rồi." Giọng này, là Đặng Thần đây.

      tràng mấy câu như vậy, sắc mặt Lệ Hoa cũng trắng bệch.

      Hóa ra, mọi chuyện bắt đầu....

      "Các ngươi cũng biết lúc trước Lưu Khoái cùng Lưu Hu nổi dậy cuối cùng thất bại? Các ngươi sao hiểu ra, khi xưa Trần Thắng, Ngô Quang bắt đầu, cùng với Như Vân. Nhờ cuộc chiến Tây Sở Bá Vương Hạng Võ mà Cự Lộc nổi tiếng thiên hạ, chín tận thắng cả chín, xưng bá xưng vương, nhất thời bá đạo. Nhưng cuối cùng đạt được cái giang sơn này lại là cao tổ hoàng đế Lưu thị ta?" Cách thời gian sau, giọng nhàng thởi dài: " Huynh tất cả người trong thiên hạ đều khởi binh, nhưng ngôi vị hoàng đế chỉ có , phải ai muốn đều có thể làm được hoàng đế đâu."

      "Hừ! cho cùng, nhà ngươi vẫn nhát gan sợ phiền phức."

      "Đại ca, chuyện khởi nghĩa là quan trọng, phải chỉ dựa vào miệng chút là được. Trong lúc này bao nhiêu người quan hệ sống còn, các huynh từng nghĩ đến chưa? Chỉ cần chuyện đại ca bị vạch trần, Lưu Thị ở quận Nam Dương cùng theo lối về, nếu hành động lần này đắc thắng, đó là chuyện thể tốt hơn, nhưng nếu thất bại sao? nghĩ đến hậu quả chưa?"

      "Cũng bởi vì từng nghĩ, cho nên mới quyết định khởi binh. Vương Mãng tự ý đánh cắp giang sơn Lưu Thị chúng ta, giờ trắng trợn bức bách người trong tộc, nếu khởi binh Lưu thị nhất mạch ai có thể sống sót? Thà thay vì bó tay đợt bị tàn sát, chẳng bằng liều mạng lần, còn có thể có mảnh bầu trời." Cái giọng này trước đó nàng mới nghe được, là Lưu Gia. Xem ra mấy người này quyết tâm muốn khởi binh rồi.

      "Quân ở Lục Lâm gặp phải dịch bệnh, người chết gần nửa, chia nhau khỏi núi Lục Lâm. Vương Thường, Thành Đan mang theo người ở Trường Giang về hướng Tây nhập vào Quận Nam. Vương Phượng, Vương Khuông, người ngựa bọn mang theo kéo đến thành trì quận Nam Dương. Chúng ta mượn cơ hội khởi binh, gì tốt hơn."
      Hale205 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :